1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 146: cần gạt em
      Kiều Tâm Uyển nhìn thấy nhiệt thành trong mắt mà trong lòng chua xót: “Cố Học Võ, hôm nay em muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà.”

      “Em khó chịu ở đâu sao?” Cố Học Võ đưa tay xoa trán , mặt tràn đầy thân thiết: “ sốt, em khó chịu chỗ nào?”

      “Em sao.” Kiều Tâm Uyển kéo tay xuống, nhìn thấy quan tâm trong mắt liền rối rắm: “Em chỉ là muốn ra ngoài. Chúng ta ở nhà , được ?”

      Cố Học Võ nhìn sâu vào đôi mắt , gật gật đầu: “ muốn ra ngoài để hôm khác vậy, em thức Bối Nhi dậy . Chúng ta ăn sáng xong, dạy con học . thấy con học rất nhanh.”

      Ngày hôm qua đường dạy mấy câu đơn giản, Bối Nhi đều học rất nhanh. Cố Học Võ trong lòng vẫn hy vọng con học tiếng Trung trước rồi mới học các ngôn ngữ khác.

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, gọi Bối Nhi dậy.

      Ăn cơm xong, hai người cùng chơi với Bối Nhi, chỉ vào đồ dạc trong phòng rồi dạy Bối Nhi theo. Lúc trước Kiều Tâm Uyển mua rất nhiều những tấm thẻ học tiếng Đan Mạch và tiếng màu sắc sỡ. Cố Học Võ chỉ vào thẻ dạy Bối Nhi .

      “Ô tô.”

      “Xe.”

      phải xe, là ô tô.”

      “Xe…” Bối Nhi lặp lại, Cố Học Võ mỉm cười, rất kiên nhẫn. Nhưng kiên nhân của Bối Nhi có hạn, học hồi lại muốn học nữa, chỉ muốn chơi chiếc ô tô mà Cố Học Võ tặng hôm trước.

      Cố Học Võ cũng tức giận, trẻ con đều là như vậy, “cả thèm chóng chán”, lấy chiếc ô tô ra, đặt điều khiển bàn trà, bày con chơi. Bối Nhi lập tức bị thu hút, chơi rất vui vẻ. cầm di động chụp ảnh cho con . Thời gian buổi sáng cứ thế trôi qua nhanh chóng, mới đó tới trưa.

      Ăn cơm xong Bối Nhi phải ngủ trưa, Kiều Tâm Uyển thu dọn chén dĩa xong xuôi lại nhìn Cố Học Võ ngồi trong phòng khách nghịch di động. bước tới, phát Cố Học Võ nhìn ảnh chụp lúc nãy, ra cũng chỉ ảnh chụp lúc nãy mà còn có ảnh chụp ba ngày nay. Cố Học Võ chụp rất nhiều. Lúc trước có cảm giác gì nhưng bây giờ Kiều Tâm Uyển đột nhiên hiểu ra làm như vậy là có mục đích.

      “Học Võ, có thấy là mấy ngày nay chụp rất nhiều ảnh ?”

      “Nhiều sao?” Cố Học Võ đặt di động xuống: “Mấy tháng trước, có cơ hội ở bên cạnh em. Bây giờ phải bù lại.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cầm tay , nhìn vào mắt : “Vì sao lâu như vậy mới đến tìm em? Vì sao có thể để em đơn mình lâu như vậy?”

      Nếu . Vậy sao có thể chịu đựng như thế?

      còn có chuyện chưa xử lý xong.” Đối với nghi hoặc của , chỉ nhàng mở miệng: “Em biết ? Thời gian trước, Học Mai bị sẩy thai sau đó lại phải tiến hành phẫu thuật. Con bé với Đỗ Lợi Tân có chút khó chịu. cùng với con bé là đồng bệnh tương liên, cho nên, chờ hai người họ làm lành, mới có thời gian tới đây.”

      Nhưng quan trọng hơn là, cầm lấy tấm thẻ bàn, chỉ vào dòng chữ Đan Mạch, đọc ràng từ được in đó. Sau đó lại dùng tiếng Đan Mạch thổ lộ với Kiều Tâm Uyển: “ em.”

      Đối diện với kinh ngạc trong mắt Kiều Tâm Uyển, nhàng cười.

      “Lý do tới là bởi vì bận học tiếng Đan Mạch.” (Ladybug: Ngọt ngào chưa???

      …” Lúc này Kiều Tâm Uyển ngây ngẩn cả người, thể tin được điều nghe thấy: “, học tiếng Đan Mạch?”

      “Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu: “Trong các loại ngôn ngữ Đan Mạch là tiếng chẳng biết chút gì. Trước kia biết em lại thích Đan Mạch như vậy, còn học cả tiếng Đan Mạch. muốn đến Đan Mạch tìm em, nhưng sợ em chịu tha thứ cho . Cho nên, chuẩn bị sẵn sàng để trường kỳ kháng chiến. Điều quan trọng nhất là, học tiếng Đan Mạch tốt mới có thể chăm sóc cho em và con chu toàn.”

      Kiều Tâm Uyển đưa tay bịt miệng, nhìn Cố Học Võ trước mắt mà kinh ngạc vô cùng. làm rất nhiều chuyện. Trách sao biết đường như vậy, trách sao có thể tìm được quán ăn Trung Quốc nhanh như vậy. Quan trọng hơn là đến Đan Mạch chưa tới 4 tháng nhưng vẫn có thể nghe được vừa rồi phát rất chuẩn.

      “Ở Bắc Đô cũng có quen người phiên dịch Đan Mạch. Nên trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng đến nhà ta.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển: “ hỏi cũng học ít.”

      Quá trình có chút gian nan, bởi muốn học giỏi ngoại ngữ trong bốn tháng dễ chút nào. May mắn thay, người phiên dịch kia có biết mấy người Đan Mạch sống ở Bắc Đô. học cũng coi như nhanh chóng.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển rốt cuộc kiềm chế được xúc động liền nhào vào ngực , ôm chặt lấy : “Em, em tha thứ cho . Em giận nữa, em giận nữa.”

      Bốn tháng, bốn tháng đến, học xong tiếng Đan Mạch, chỉ vì đến Đan Mạch tìm về? biết phải gì mới có thể biểu đạt cảm động của mình.

      chứ?” Cố Học Võ nhăn mày, đỡ bả vai nhìn vào mắt : “Em sợ lại gạt em?”

      sợ.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nước mắt tràn mi: “Cố Học Võ, em .”

      cũng em.” Cố Học Võ ôm chặt, thỏa mãn thở ra tiếng: “ ra, cũng muốn đến sớm chút. Nhưng sợ em còn giận nên chỉ có thể đợi đến sinh nhật Bối Nhi. Như vậy, ít nhất em có lý do gì đuổi .”

      “Đừng nữa.” Lúc này Kiều Tâm Uyển khóc . Nước mắt lại lần nữa ướt nhòe hai mắt : “Em xin lỗi. Xin lỗi.”

      ra người bốc đồng là , người cố chấp cũng là . Cho tới nay chịu tin Cố Học Võ, cũng là : “ ra, ra hôm đó, phải em cố ý như vậy. Chỉ là, chỉ là…”

      cần giải thích.” Vỗ vỗ bả vai , Cố Học Võ giọng thở dài: “Nếu trải qua lâu như vậy rồi mà còn em hờn dỗi thực có tư cách đứng ở đây.”

      “Cố Học Võ.” tin , vậy mà lại tin ?

      Hốc mắt Kiều Tâm Uyển lại nóng ran, nắm chặt vạt áo của , cảm nhận nhịp đập của trái tim . Nước mắt của lại kiềm được tuôn trào.

      ra, ra em ngờ Chu Oánh chết. Em, em thừa nhận, em, em lúc trước…”

      “Suỵt . . .” đưa tay đặt ở bờ môi , cho tiếp tục : “ cần nữa, biết hết rồi. Nếu đổi lại là e là thủ đoạn còn cực đoan hơn em.”

      Lúc ở bệnh viện chăm sóc Cố Học Mai, có nghe Đỗ Lợi Tân câu. Đỗ Lợi Tân , ta có lúc rất hận. Cho dù Học Mai thấy ta qua lại với các khác, nhưng phải ấy ta sao? Nếu ấy ta sao lại làm gì hết?

      Nếu tình của ấy kiên định chút, nếu ta vì sao hành động gì mà lại có thể dễ dàng buông tay như vậy? tóm lại, vẫn là , nếu , sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?

      Cố Học Võ cũng vào lúc đó mới hiểu. mới có thể buông tay, nếu thể nào buông tay. Nếu đổi lại là chừng thủ đoạn của so với Kiều Tâm Uyển còn cực đoan hơn. Ngẫm lại, nếu Chu Oánh , cũng phải hành động gì đó.

      , cá tính của Chu Oánh, rất hiểu. vốn suy nghĩ quá nhiều nên rất mẫn cảm. Như vậy tính ra, chuyện năm đó, cả ba người đều có trách nhiệm. Việc đến nước này, muốn nhắc lại nữa. Quá khứ, cứ để nó qua . Con người phải luôn hướng về phía trước.

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, ngăn cho mình khóc thành tiếng. Nhìn Cố Học Võ: “Cám ơn .” cuối cùng cũng hiểu cho .

      “Đồ ngốc.” Dịu dàng xoa xoa đầu . Cố Học Võ rất muốn cười, ra Kiều Tâm Uyển vẫn lo được lo mất, vẫn băn khoăn này băn khoăn kia, ra chắc là đặc biệt có cảm giác an toàn?

      “Tâm Uyển, em. chấp nhận toàn bộ con người em. Em kiêu ngạo, em được nuông chiều, cho dù là em ích kỷ bốc đồng, cũng chấp nhận. Cho nên, đừng cảm ơn .”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển ôm , vùi mặt trong ngực cọ cọ: “Em cũng .”

      Cho nên chấp nhận toàn bộ con người Cố Học Võ, lạnh lùng, dịu dàng, nhiệt tình của . Mặc kệ thế nào, chính là . người là toàn bộ con người của họ.

      “Chỉ như vậy thôi?” Cố Học Võ nhăn mày, tựa trán vào trán , nhìn vào mắt : “Có phải rất đủ thành ý quá ?”

      Mặt Kiều Tâm Uyển đỏ lên, trong lòng cũng hiểu ý Cố Học Võ: “, …”

      cái gì?” Cố Học Võ ôm lấy , về phòng: “ em của đói bụng mấy tháng rồi, có phải em cũng nên an ủi nó chút ?”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển vòng hai tay lên cổ để bị ngã xuống: “Bối Nhi…”

      “Con bé ngủ.” Cố Học Võ ôm bước về phòng của khách ngày hôm qua ngủ: “Trước hết em cần lo cho Bối Nhi mà nên lo cho .”

      “Học Võ…” Giọng của Kiều Tâm Uyển biến mất trong môi . ôm vào phòng, đóng cửa, khóa lại.

      Kiều diễm vô hạn…

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .

      Sau khi ân ái xong, Kiều Tâm Uyển mệt mỏi thiêm thiếp ngủ. Cố Học Võ trông con . Trẻ con ban ngày thể ngủ nhiều, bằng buổi tối thức khuya. Đánh thức Bối Nhi, bế Bối Nhi ra phòng khách chơi. Qua vài ngày ở chung, Bối Nhi chịu chấp nhận . thích bồng con đưa lên cao, lúc đó con bé cười khanh khách, chờ lúc hạ xuống cất giọng trẻ con gọi “Ba ba”.

      Khi Kiều Tâm Uyển tỉnh lại, nhìn cảnh ấy liền dựa vào cửa, kinh động hai người chơi đùa, chỉ nhìn bọn họ, trong mắt lên tia chờ đợi, nếu thời gian có thể dừng lại lúc này là tốt biết bao?

      Cố Học Võ ôm Bối Nhi đùa giỡn vui vẻ, liếc mắt thấy Kiều Tâm Uyển, ôm con bước tới: “Dậy rồi? Có muốn ra ngoài chút ? Bây giờ luôn? Hay là ăn cơm chiều xong rồi tản bộ?”

      “Bây giờ cũng được.” Thời tiết Đan Mạch cũng nóng, lúc này bên ngoài trời trong mây trắng, thích hợp tản bộ.

      “Uhm.” Cố Học Võ phản đối, bế con ra ngoài, dọc theo con đường ven bờ sông hướng về phía trước , nhìn phong cảnh hai bên, cảm giác nơi này thực giống Thế Ngoại Đào Nguyên.

      Trời rất xanh, nước cũng rất xanh, phong cảnh rất đẹp. Trách sao Kiều Tâm Uyển thích nơi này như vậy. Cố Học Võ thực vui vẻ, dọc đường chỉ vào phong cảnh dạy con học . Ở bãi cỏ ngoài bờ sông có đặt hai cái xích đu. Bối Nhi mỗi lần đến đều muốn ngồi xích đu, lần này nhìn thấy, còn chưa đến bắt đầu vươn tay chỉ vào.

      “Đu, đu.”

      Cố Học Võ cho con ngồi xong, sau đó nhàng đẩy ở phía sau. Bối Nhi thích chơi như vậy, lại cười khanh khách. quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Con thích cái này hả? Trở về Bắc Đô, đặt cái trong vườn.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu. Nghĩ tới tờ giấy trong túi xách kia, nhìn Cố Học Võ: “ định khi nào về Bắc Đô?”

      “Em quyết định .” Cố Học Võ nhìn : “Em muốn khi nào về chúng ta về.”

      “Em nghĩ bây giờ đặt vé máy bay về luôn, được ?” Trong mắt Kiều Tâm Uyển xẹt qua tia vội vàng. Cố Học Võ cười cười: “Em thích Đan Mạch như vậy, ở lâu thêm chút nữa , vội.”

      được.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Em muốn nhanh chóng trở về. Học Võ, cần gạt em.”

      “Sao?” Trong mắt Cố Học Võ lên vài phần khó hiểu: “ lừa em cái gì?”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn chặt môi, sao có thể bình tĩnh như vậy. Lấy tờ giấy trong túi xách ra, đưa tới trước mặt .

      “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối. còn muốn em cái gì?”

      Cố Học Võ hơi sửng sốt. Ánh mắt đảo qua tờ giấy tay . Trong mắt lên vài phần kinh ngạc: “ tưởng là vứt rồi chứ, hóa ra là chưa à?”

      “Sao có thể vứt ?” Nước mắt Kiều Tâm Uyển muốn trào ra: “Sao có thể như vậy? Vì sao cho em? Vì sao sớm cho em? …”

      “Tâm Uyển, em nghe .” Cố Học Võ dừng đẩy xích đu, vươn tay ôm Kiều Tâm Uyển vào lòng: “Chuyện như em nghĩ đâu.”

      “Vậy như thế nào?” Nước mắt Kiều Tâm Uyển chảy xuống: “Cố Học Võ, ung thư dạ dày giai đoạn cuối. cũng giỏi chịu đựng. Vì sao cho em biết? Nếu , em, em…”

      “Em tha thứ cho , là bởi vì em thấy cái này?” Sắc mặt Cố Học Võ biến đổi, rút tờ giấy khỏi tay : “Nếu sớm cho em biết bị bệnh, hơn nữa còn mắc bệnh sắp chết, em tha thứ cho , theo quay về Bắc Đô?”

      “Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển gầm , lau khô nước mắt mặt, sao có thể bình tĩnh như vậy: “Em muốn chết, em muốn bị bệnh. Học Võ, chúng ta quay về Bắc Đô, em tin nhất định có cách cứu chữa. Em muốn chết…” (Ladybug: Sao ai sợ Bối Nhi ngồi xích đu bị té hết dzậy?? O.O)

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ biết phải gì, nhìn tờ bệnh án kia. vươn tay, xé tờ giấy thành hai nửa, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

      “Nếu bị bệnh, có phải hôm nay em dễ dàng tha thứ cho như vậy ?”

      “Cố Học Võ.” là khi nào rồi mà còn rối rắm vấn đề này?

      “Em cho biết, có phải nếu bị bệnh, hôm nay em định tha thứ cho phải ? Cũng định tin phải ?”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, có đáp án, cũng biết. Chỉ là hôm nay nhìn thấy tờ bệnh án kia, liền thất kinh sau đó lại đau lòng. thể khống chế tâm tình kích động.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy lúc này nên tranh luận vấn đề này, chuyện quan trọng nhất phải ở đó: “ sao đâu. sao. Chúng ta quay về Bắc Đô, chúng ta đến bệnh viện điều trị. Đừng chậm trễ nữa được ? Em tin y học bây giờ kỹ thuật rất phát triển, nhất định sao.”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 147: Xem như kết thúc
      sao.” Cố Học Võ nhìn dáng vẻ khẩn trương của : “Tâm Uyển, muốn lợi dụng bệnh tật để em thương hại , tin tưởng , thậm chí chấp nhận . Nếu em là vì nguyên nhân này, vậy , chúng ta đừng về Bắc Đô nữa. tiếp tục ở lại Đan Mạch chăm sóc em, cho đến khi em chấp nhận mới thôi.”

      Nhìn thấy dịu dàng lau nước mắt mặt , Kiều Tâm Uyển lại muốn khóc, trong lòng đáp án: “ phải, phải như vậy. Em, em có lẽ còn chút phân vân. Nhưng mà ngày nào đó, em tha thứ cho . Cũng tin tưởng .”

      Sau khi thấy làm nhiều việc như vậy, thể tin , cũng có cách nào chấp nhận . Nếu phải , có khả năng làm nhiều như vậy.

      Nếu phải , chắc có khả năng vì mà hạ mình đến như vậy. Kỳ tin lâu rồi, chỉ là cảm thấy có lẽ ở trong lòng vẫn Chu Oánh nhiều chút. Nhưng sau khi những lời kia, sau khi đuổi theo đến Đan Mạch hiểu. tại, ngã bệnh, vậy còn tranh giành gì nữa? Chẳng lẽ phải đợi Cố Học Võ rời khỏi thế giới của , mới tỉnh ngộ, mới hối hận sao?

      “Vậy là đủ rồi.” Cố Học Võ kéo vào trong lòng: “Như vậy là tốt rồi, cho dù chết cũng có gì tiếc nuối.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tình nghe nổi nữa: “Em xin , được những lời tốt đó có được ? Chúng ta tại đến bệnh viện. Chúng ta kiểm tra lại lần nữa, còn trẻ, em tin ông trời tàn nhẫn với như vậy.”

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ cầm lấy tay bọc trong lòng bàn tay mình: “ cần lo lắng như vậy. sao.”

      “Cố Học Võ, sao có thể bình tĩnh như vậy?” Kiều Tâm Uyển càng khó chịu hơn: “ có thể hợp tác chút ? Nghe lời chút. Chúng ta bây giờ đến bệnh viện kiểm tra lần nữa, chúng ta tiếp nhận điều trị. Em có đọc ít tạp chí y học, trong đó người bệnh ung thư chỉ cần nghỉ ngơi thỏa đáng, cũng có thể khôi phục, cũng có thể sống lâu. Chúng ta…”

      có bệnh.” Cố Học Võ biết phải giải thích như thế nào, nhìn con ngồi xích đu vẻ mặt tò mò nhìn hai người, vươn tay ôm con, về nhà.

      “Em theo .”

      Kiều Tâm uyển nhìn bộ dạng của , chỉ có thể theo phía sau . Hai người, cùng trở về nhà, Cố Học Võ để cho con chơi cùng gấu Pooh, sau đó vào phòng khách lấy từ trong hành lý ra tờ giấy, cũng là giấy chuẩn đoán bệnh. Loét dạ dày. Tên đó cũng là Cố Học Võ.

      “Đây. Đây là chuyện gì?”

      Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ hiểu đầu cua tai nheo.

      Cố Học Võ nghĩ đến thời gian trước dạ dày cứ luôn khó chịu: “Thời gian trước bởi vì sinh hoạt có quy luật, cho nên dạ dày cứ đau mãi, sau đó lúc đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ có hỏi qua bệnh trạng của , muốn nhất định phải kiểm tra.”

      Cố Học Võ nhún vai, nghĩ tới lúc trước khi đến Đan Mạch có nhận được điện thoại của bệnh viện có kết quả kiểm tra, báo lập tức nhập viện.

      đến bệnh viện liền nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán bị ung thư dạ dày. Phản ứng đầu tiên của lúc đó là xong rồi. còn chưa đưa em về cơ mà. Sau đó, bảo bác sĩ giúp kiểm tra thêm chút.”

      “Sau hai ngày có kết quả. Hôm đó có y tá mới đến nhìn nhầm báo cáo xét nghiệm của người khác cho nên nhập sai tên.”

      Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt thể tin được, mỉm cười: “Bất ngờ ?”

      , giỡn phải ? , bị bệnh?” Trời ơi, có bị ung thư, chết?

      “Bị bệnh chứ.” Cố Học Võ gật đầu: “Nhưng chỉ là loét dạ dày. Uống thuốc là được. Chú ý ăn uống đúng giờ có vấn đề gì lớn.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi. Đột nhiên dùng sức đấm vào ngực cái, mặt tràn đầy tức giận: “, quá đáng. , vì sao vứt cái chẩn đoán bệnh ung thư kia ? , có biết em lo lắng lắm . Em, em cứ nghĩ bị bệnh, em nghĩ chết. Em, em…”

      đến đó, được nữa. Che miệng, khóc òa lên. Cả ngày hôm nay, lo lắng cả ngày. Cho dù là lúc cùng với ân ái, cũng nghĩ nếu như có chuyện phải làm thế nào mới tốt? Suy nghĩ này luôn làm cho tâm lý của rối rắm, quay cuồng, thậm chí trong mộng cũng giật mình, sợ Cố Học Võ có việc.

      “Được rồi.” Cố Học Võ thở dài, nắm lấy bàn tay đập mình: “ thừa nhận, chính lúc trước cũng hoảng sợ. cũng sợ chết. Bởi vì, còn chưa có đưa được em về. Lúc nhìn thấy tờ chẩn đoán ung thư kia, liền nghĩ. Nếu chết, em phải làm sao? Con phải làm sao?”

      Như vậy những nỗ lực trước đây của phải tính làm sao? phải là người sợ chết, có mấy lần, Kỳ Lân Đường giao dịch ở nước ngoài, đều là mang theo các em xâm nhập những nơi cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà lúc trước, có vướng bận gì. Còn tại, bận lòng. Trong lòng , còn có người phụ nữ. Kiều Tâm Uyển, còn có con của . muốn chết, cũng thể chết.

      Tìm đến hai bệnh viện khác làm kiểm tra lần nữa, xác định là bệnh viện chẩn đoán nhầm, mới nhàng thở ra, vừa vặn sinh nhật của Bối Nhi cũng tới, nhân cơ hội này mà lập tức bay tới Đan Mạch. Chuyện sau đó cần , tin Kiều Tâm Uyển nhất định hiểu.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trong lòng hận được, trừng mắt với Cố Học Võ, trong ánh mắt đều là bất mãn: “ thực đáng ghét.”

      “Ừ, đáng ghét.” Cố Học Võ phủ nhận: “ ta có nghĩ tới chuyện đem tờ chẩn đoán này cho em xem, có thể em thấy sắp chết tha thứ cho .”

      Nhưng mà tới Đan Mạch, sau khi nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, lại thay đổi chủ ý: “Nhưng mà càng hy vọng em tha thứ cho , là bởi vì em , chứ phải thương hại .”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hít mũi, cái người này, người này là…

      “Em thu hồi lời mới rồi, ngoại trừ đáng ghét, còn là đồ khốn.” Lại muốn lấy chuyện này ra dọa , quả thực là quá đáng.

      “Phải là thằng khốn.” Cố Học Võ phản bác: “Vậy biết, em tại có chịu tha thứ cho tên khốn này ? Sau đó chấp nhận tấm lòng của ?”

      “Em có thể sao?” Kiều Tâm Uyển nếu lúc đầu rất tức giận tại còn giận nữa. Bởi vì so với việc Cố Học Võ có bệnh , thà để lừa , cũng muốn có chuyện.

      “Có thể.” Cố Học Võ gật đầu: “Em nếu từ chối, cũng giận. cùng em ở lại Đan Mạch, ở đến khi em hết giận mới thôi.”

      “Hừ.” Kiều Tâm Uyển bỏ tay ra: “Vậy nếu, em vẫn giận sao?”

      “Vậy đây ở đây luôn.” Cố Học Võ chính là : “Em giận ngày, ở lại ngày, em giận năm, chăm sóc em năm, em nếu thực cảm thấy Đan Mạch tốt, muốn ở lâu dài đây cùng em ở đây lâu dài.”

      “Chỉ biết gạt em.” Kiều Tâm Uyển trong lòng kỳ rất vui vẻ. Cố Học Võ trước đây, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, chịu với , còn tại, chịu vì nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, làm sao khiến vui vẻ cho được?

      “Phải chỉ biết gạt em.” Cố Học Võ kéo tay : “Nhưng mà, cũng chỉ gạt em thôi.”

      Tính tình của Kiều Tâm Uyển hơi trẻ con khiến người ta rất thích đùa. Tính ra chưa từng gạt phụ nữ. Trước kia Chu Oánh cần gạt tự nhiên ở bên . Nhưng sau khi ở bên Kiều Tâm Uyển, những việc phá lệ, đúng là nhiều.

      “Phải ?” Kiều Tâm Uyển tin. đưa mắt nhìn con chơi vui vẻ với gấu Pooh: “ xem, gạt em mãi, còn muốn gạt con nữa?”

      “Chẳng lẽ, em ghen với cả con sao?” Trong mắt Cố Học Võ lên tia bỡn cợt.

      “Ai, ai ghen với con ? Chỉ là nhắc nhở . chỉ lừa em, còn muốn lừa con nữa.” Đôi môi đỏ mọng của Kiều Tâm Uyển dẫu lên, hờn dỗi. Cái bộ dáng đó vừa xinh đẹp lại dí dỏm.

      Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm vài phần. Kéo vào trong lòng, cúi đầu, bá đạo hôn xuống môi .

      “Uhm.”

      Kiều Tâm Uyển hơi đờ ra, rồi nhanh chóng đưa hai tay ôm lấy cổ . Cùng nóng bỏng hôn nhau. Hơi thở của quần quanh chóp mũi của . thực khó thở, hai chân vô lực. Cảm giác bàn tay to của đặt lưng , có xu hướng di chuyển xuống dưới. Trái tim đập nhanh như trống.

      còn có thể cảm giác được vật cứng của ở ngay bụng . muốn , biết tín hiệu này của . Con rắn trong khoang miệng càng nóng bỏng hơn nữa. Đôi môi tươi mát, mềm đỏ của bị giày vò, hơi thở mềm mại dần nặng nề, cả người xụi lơ tựa vào người .

      “Mã ma, mã ma?” Giọng của con làm thần trí sực tỉnh, giật mình phát con biết ở đây từ khi nào, mở to hai mắt nhìn hai người.

      “Bối Nhi?” Mặt Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ bừng, đẩy Cố Học Võ ra, chột dạ đến ngồi xổm xuống trước mặt con: “Con làm sao vậy?”

      “Ma ma, ba ba?” Khuôn mặt nhắn của Bối Nhi đầy tò mò, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng nhìn vào mặt Kiều Tâm Uyển: “Hôn hôn.”

      Kiều Tâm Uyển bởi vì lời của con mà xấu hổ tới vô cùng. Tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Võ, vào lúc này ngồi xổm xuống, ôm lấy con .

      “Bối Nhi.” Cố Học Võ hôn cái lên khuôn mặt nhắn trắng hồng của con : “Ba ba mẹ nên hôn mẹ. Ba ba cũng Bối Nhi.”

      “Ba ba, ?” Bối Nhi hiểu gì lắm, nhưng hề thấy ghét động tác Cố Học Võ hôn lên mặt lại còn cười khanh khách.

      Kiều Tâm Uyển cũng tiến lên, hôn lên gương mặt con cái: “Mẹ cũng con.”

      , .”

      Cố Học Võ nhìn khuôn mặt nhắn vui vẻ của Bối Nhi mà ánh mắt cũng đầy ý cười.

      “Tâm Uyển.” nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, ánh mắt mang theo chút nghi vấn: “Chúng ta quay về Bắc Đô được ?”

      “Được.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Chúng ta quay về Bắc Đô”.

      Đến lúc trở về rồi. Những chuyện vui đều qua, tin về sau chỉ là vui vẻ và hạnh phúc, còn có may mắn.

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Bắc Đô.

      Tại nhà hàng xoay tròn tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế. Kiều Tâm Uyển ngồi trước bàn ăn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. 7 giờ tối, ánh đèn nê ông bắt đầu lấp lánh đường phố Bắc Đô. Phía dưới xe cộ qua lại, hôm nay thời tiết Bắc Đô rất đẹp. Ánh chiều tà làm cho khắp nơi có chút nóng, nhưng lúc này ngồi trong nhà hàng nên hề thấy nóng chút nào.

      tuần trước, cùng Cố Học Võ trở về Bắc Đô. Đến bây giờ vẫn chưa định ngày cưới, cứ như vậy mà theo Cố Học Võ về Cố gia. Bối Nhi cũng vừa biết . Lại bắt đầu học . Mỗi khi mở miệng là lại làm cho mấy vị trưởng bối rất vui vẻ. Uông Tú Nga là người vui nhất, đến chỗ nào cũng khoe cháu tôi thế này thế kia. Kiều Tâm Uyển nhìn thấy con có thể tiếp nhận cuộc sống và mấy vị trưởng bối của Cố gia cũng thở phào nhõm.

      Sau khi quay về Bắc Đô, lại đến Kiều thị làm việc. Việc khai thác nguồn năng lượng mới sắp xong, sắp kiếm được tiền nên những chuyện cần giải quyết cũng rất nhiều. vừa trở về, công việc phải tiếp nhận vừa nhiều lại vừa phức tạp. Cố Học Võ từ chức, đến công ty Uông Tú Nga công tác, cũng bận rộn nhiều việc nhưng còn bỏ bữa như trước. Kiều Tâm Uyển mỗi ngày đều phải gọi ra ăn cơm.

      Dạ dày của sau khi về nước lại kiểm tra thêm lần, bác sĩ nhất định phải chú ý ăn uống bình thường, hơn nữa được ăn đồ ăn có tính kích thích. Như vậy bệnh mới mau khỏe lại.

      Hôm nay lúc giữa trưa thấy vội vàng lu bu nên mang cơm trưa đến. Nhìn ăn xong, mới . Bữa tối cũng để cho bỏ bữa mà lệnh cho nhất định phải ra ngoài, cùng ăn cơm. Quan trọng nhất là hôm nay là ngày đặc biệt.

      thừa nhận Cố Học Võ trong khoảng thời gian này rất để tâm với , nhưng mà chắc chắn là có nhớ hay . Nhưng mà đợi hẹn Cố Học Võ, Cố Học Võ hẹn trước, bảo tan tầm tới nơi này ăn cơm. Đây phải lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, nhưng bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên trong lòng rất chờ mong, biết Cố Học Võ có biết hay . Rất nhanh, Cố Học Võ tới.

      “Đợi lâu chưa?”

      có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Em vừa mới xong việc công ty. Tới trước có 10 phút thôi.”

      muộn là tốt rồi.”

      Phải tiếp nhận công ty mới, từ chính trị chuyển sang kinh doanh, Cố Học Võ cũng sợ làm tốt, nhưng mà vừa mới bắt đầu, công việc đúng là rất nhiều. Uông Tú Nga tại dồn hết trọng tâm lên cháu nội, chỉ lo ở bên cháu nhiều. Chuyện công ty hoàn toàn phó mặt cho chồng xử lý.

      Phục vụ lúc này đưa menu đến: “ chị cần gọi món gì?”

      Cố Học Võ đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài: “Đồ ăn ở đây rất ngon, em muốn ăn gì?”

      “Thanh đạm chút là được, dạ dày của chưa thể ăn được đồ ăn kích thích.”

      sao.” Cố Học Võ cầm menu gọi vài món, sau đó phục vụ cầm menu rời .

      Học Võ bưng ly trà trước mặt lên uống ngụm, đảo mắt qua người Kiều Tâm Uyển, hôm nay mặc cái váy màu lục nhạt, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của . Mái tóc dài thả ra sau lưng, dùng cái kẹp tóc thủy tinh kẹp lấy bên để lộ ra cần cổ duyên dáng cùng vành tai xinh xắn. cổ mang theo vòng kim cương. đúng là người phụ nữ biết cách ăn mặc, bất kể lúc nào cũng có thể làm cho mình nhìn hoạt bát sáng láng. Hơn nữa còn vô cùng tươi đẹp động lòng người.

      “Em hôm nay đẹp.”

      “Hôm nay đẹp?” Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn tán thưởng trong mắt : “Ý là trước kia em đẹp?”

      phải.” Cố Học Võ lắc đầu: “Em vẫn rất đẹp, nhưng mà hôm nay đẹp hơn.”

      “Em phát , càng ngày càng gạt người.” Kiều Tâm Uyển nghe thấy lời khen ngợi của ra là rất vui. Bởi vì Cố Học Võ cho tới bây giờ chưa từng khen .

      có gạt, cũng chỉ gạt em.” Lời của Cố Học Võ khiến Kiều Tâm Uyển bật cười. Nghiêm túc quan sát nét mặt Cố Học Võ, xác định là có biết hay , vừa mới muốn phục vụ vào lúc này bắt đầu mang đồ ăn lên.

      Hai người ăn cơm trước. Dù sao dạ dày Cố Học Võ khỏe, cũng muốn để đói bụng. Ăn cơm xong. Cố Học Võ nhìn cảnh sắc bên ngoài, vội vàng , Kiều Tâm Uyển vốn muốn ra suy nghĩ của mình, phục vụ lúc này lại dọn bàn.

      uống ngụm nước. Mới muốn cái gì, lại bị người đột ngột xuất bên cạnh làm cho giật mình. Hai nhân viên phục vụ đẩy xe hướng lại bên này. Phía đặt cái bánh ngọt hình trái tim tinh xảo. mặt bánh là hình hai người tựa vào nhau. nam nữ đều được tạo hình dâu chú rể. tay dâu đặt cái hộp.

      Kiều Tâm Uyển nghe tim mình đập nhanh, mới muốn cái gì tiếng đàn violon du dương vang lên thu hút ánh mắt mọi người chuyển hướng về phía bên này. Là giai điệu chúc mừng sinh nhật, Cố Học Võ nhìn phục vụ đặt bánh ngọt lên bàn, lại đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Tâm Uyển, chúc mừng sinh nhật.”

      “…” Kiều Tâm Uyển rất chấn động, nghĩ Cố Học Võ nhớ, nhớ?

      Cố Học Võ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , hiệu quả muốn đạt được, cẩn thận cầm lấy cái hộp bánh ngọt kia, nhàng mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương, lấy nhẫn ra, đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển, sau đó quì gối, giơ nhẫn lên đặt trước mặt .

      “Kiều Tâm Uyển. Hôm nay là sinh nhật em. mượn ngày này, hy vọng em có thể lấy .”

      “Ah.” Kiều Tâm Uyển bịt miệng, thể tin được nhìn Cố Học Võ: “, biết?”

      “Uh.” Cố Học Võ gật đầu: “ biết.”

      “Tâm Uyển, biết hôm nay là sinh nhật của em, quà sinh nhật tặng em chính là chiếc nhẫn này. hy vọng có thể lần nữa cho em hôn lễ. hứa cho em cả đời hạnh phúc. hy vọng em có thể lấy .”

      “Học Võ.” Trong nhà hàng lúc này còn có những người khác dùng cơm, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này, lúc Cố Học Võ quỳ xuống còn đồng loạt vỗ tay.

      Tiếng đàn violon chuyển sang bản nhạc hôn lễ, có thể thấy tận tâm chuẩn bị. Hốc mắt rưng rưng, bịt chặt miệng: “Em, em nghĩ quên.”

      “Từ hôm nay trở , mọi chuyện của em, đều nhớ kỹ.” Cố Học Võ vô cùng tự tin: “Sinh nhật của em, ngày kỷ niệm kết hôn, sinh nhật Bối Nhi. Chỉ cần em muốn, mỗi ngày lễ, mỗi ngày có ý nghĩa, đều cùng em chúc mừng.”

      Nhìn thấy vẻ mặt cảm động của , gần như muốn lại ra, Cố Học Võ đem nhẫn kim cương đưa cao lên chút.

      Kiều Tâm Uyển, có đồng ý lấy người này, người từng là chồng , cho ta thêm cơ hội, để ta làm hạnh phúc ?”

      “Em. Em đồng ý…”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 148
      Kiều Tâm Uyển, có đồng ý lấy người này, người từng là chồng , cho ta thêm cơ hội, để ta làm em hạnh phúc ?”

      Nhìn đến chân thành trong mắt Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển liều mạng gật đầu: “Em. Em đồng ý.”

      “Cám ơn.” Cố Học Võ đeo nhẫn vào ngón tay của , đứng lên, rồi hạ nụ hôn lên mặt : “ , rất sợ em từ chối .”

      mà cũng có lúc sợ hãi sao?” Kiều Tâm Uyển nhìn chiếc nhẫn ngón tay. Viên kim cương lấp lánh ánh sáng. Chiếc nhẫn được thiết kế theo kiểu vương niệm. đỉnh vương niệm có gắn viên kim cương ca-ra, xung quanh cũng nạm toàn những viên kim cương . Tất cả hòa chung lại tạo thành chiếc vương miện xinh đẹp tinh tế, nhìn vô cùng tao nhã, vô cùng lóng lánh.

      Tiếng đàn violon vẫn réo rắt, nhìn Cố Học Võ, lại nhìn chiếc nhẫn tay: “Tại sao lại tặng em chiếc nhẫn như vậy?”

      “Bởi vì, em là nữ hoàng của .” Lúc Cố Học Võ những lời này vẫn vô cùng nghiêm túc: “ thích khí phách cùng dáng vẻ kiêu ngạo của em, hy vọng em lúc nào cũng giống như nữ hoàng.”

      Kiều Tâm Uyển trong lòng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này làm cho lòng của muốn giả bộ cũng giả bộ được, mà thể hết ra ngoài.

      “Cố Học Võ, em rất vui.”

      Cố Học Võ chỉ cười mà lời nào. Kiều Tâm Uyển lại thêm câu: “Em rất vui. Vô cùng, vô cùng vui.”

      “Như vậy vui? Vậy chuyện lát nữa còn khiến em vui hơn.”

      Cố Học Võ nhìn bồi bàn đến đốt nến bánh, ý bảo Kiều Tâm Uyển ước nguyện. nhìn , trong mắt tràn đầy ý cười, nhắm mắt lại ước nguyện. Mở mắt ra, cùng thổi tắt nến.

      “Em ước gì thế?” Cố Học Võ cắt bánh kem thành miếng đặt ở trước mặt : “ cho nghe chút .”

      “Điều ước thể ra, nếu mất linh.” Kiều Tâm Uyển , Cố Học Võ gật đầu: “Em cho nghe chút , biết đâu có thể giúp em thực ?”

      “Em .” Lúc này khóe môi Kiều Tâm Uyển cong lên, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Cố Học Võ: “Cơm cũng ăn xong, bánh ngọt cũng nếm rồi. Kế tiếp, có phải là nên về nhà hay ?”

      “Đúng, chính xác.” Cố Học Võ gật đầu, vươn tay kéo tay : “. Chúng ta về nhà.”

      Lên xe, Cố Học Võ khởi động xe, trong lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ dừng xe lại, nhìn Kiều Tâm Uyển: “ món quà sinh nhật muốn tặng cho em.”

      “Quà?” Kiều Tâm Uyển có chút bất ngờ: “Vừa rồi phải là quà sao?”

      tính.” lắc đầu, tháo cà vạt xuống: “Vừa rồi là cầu hôn, thể tính là quà được. Em có muốn nhận quà ?”

      “Muốn chứ.” Quà tặng là gì nhỉ? Kiều Tâm Uyển rất chờ mong. Cố Học Võ lại dùng cà vạt bịt mắt lại: “Vậy, em theo .”

      “Cố Học Võ, muốn làm gì?”

      Kiều Tâm Uyển muốn tháo cà vạt xuống, nhưng Cố Học Võ lại cầm tay , cho tháo: “Em tin ?”

      “Em, em tin .”

      “Vậy đừng tháo xuống, bằng , có bất ngờ.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển có chút xác định, Cố Học Võ lại khởi động xe về phía trước. Kiều Tâm Uyển vài lần muốn tháo cà vạt xuống, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò biết muốn cho mình ngạc nhiên nào?

      Hôm nay rất vui, , chỉ là hôm nay, kể từ khi từ Đan Mạch trở về, ngày nào cũng rất vui vẻ. Bởi vì Cố Học Võ đối xử tốt với , rất tốt. dùng rất nhiều tâm tư để hiểu những thứ thích, những ý tưởng của . tôn trọng , chưa bao giờ muốn mà thay đổi. Cố Học Võ cứ như vậy, làm cho sao có thể ?

      Xe bảy quẹo tám rẽ, ở đường tới tới lui lui chừng nửa tiếng, mắt Kiều Tâm Uyển vẫn bị bịt kín, mơ hồ có cảm giác ánh đèn đường chiếu mặt mình. Cửa kính xe bị Cố Học Võ mở ra chút, gió thổi qua, có chút dễ chịu. Xe rốt cuộc cũng ngừng lại, muốn tháo cà vạt xuống nhưng cho. xuống xe, sang bên kia mở cửa xe, vươn tay nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển xuống xe.

      “Cố Học Võ.” rốt cuộc đưa mình đâu?

      Mới muốn hỏi, Cố Học Võ lại bế khỏi ghế.

      “A…” la lên tiếng , hai tay theo bản năng vòng qua cổ của .

      phải sợ, ôm em. để em té đâu.”

      Giọng của Cố Học Võ có phần hớn hở. có cảm giác bế lên vài bậc thang. Sau đó lại vào cửa, bởi vì cảm giác được khí lạnh đập vào mặt. thanh đinh đinh vang lên, bây giờ là vào thang máy.

      Thang máy? đưa đâu? Kiều Tâm Uyển , muốn hỏi , nhưng biết cho biết là kinh ngạc gì. kinh ngạc gì mà phải thần bí như vậy.

      Thang máy mở ra, cảm giác được Cố Học Võ ôm ra ngoài, sau đó buông xuống. Kiều Tâm Uyển lúc này muốn tháo cà vạt xuống, nhưng nắm tay , cho tháo, nghe thấy tiếng mở chìa khóa.

      “Lại đây, vào, cẩn thận cánh cửa.” Giọng của nhàng vang lên, Kiều Tâm Uyển bước về phía trước bước, kéo tay lại về phía trước hai bước.

      Lúc này mới vươn tay, tháo cà vạt mắt xuống. Đột nhiên bị ánh sáng rọi vào khiến có chút thích ứng kịp mà nheo mắt lại. Mặt áp vào vai . lát sau mới dần thích ứng mà mở to mắt. Khung cảnh trước mắt làm cho hoàn toàn khiếp sợ.

      Đây là, đây là căn hộ mà lần trước Cố Học Võ muốn mua. Chỉ khác là lần trước đến căn hộ vẫn chưa có gì, còn bây giờ được trang hoàng đầy đủ. Trước mắt là cửa sổ sát đất lớn, liếc mắt cái là có thể thu hết cảnh đêm khu vực vào trong mắt.

      Rèm cửa màu vàng nhạt lay động trong gió khiến gian có chút thơ mộng. Ở cạnh cửa sổ sát đất, là bộ sô pha da Italy sang trọng, nhìn vừa thoải mái lại nhàn nhã. Đối diện sô pha là TV tinh thể lỏng siêu lớn. Hai bên là cụm loa theo kiểu rạp phim gia đình.

      Bên kia phòng khách, là tủ rượu, làm thành quầy bar . qua quầy bar là nhà bếp. Toàn bộ nội thất bên trong bếp đều mang phong cách vô cùng đại, tràn ngập khí lãng mạn. Trong góc phòng có đặt giàn hoa, những bình hoa đó đều cắm hoa hồng đỏ. Cầu thang xoắn ốc hướng lên được chạm hoa, mang hơi hướm điền viên.

      Cố Học Võ đứng bên cạnh , vươn tay kéo tay lên lầu: “Tầng là phòng khách, bếp và phòng sách. Còn có phòng cho khách. Lầu hai có cải tạo chút.”

      Lên lầu, mở cửa căn phòng. Tất cả thiết kế bên trong đều là màu hồng nhạt, có thể nhìn ra đây là phòng của con .

      “Đây là phòng của Bối Nhi.”

      Lại phía trước mở cửa, phòng toàn là đồ chơi. nhìn Kiều Tâm Uyển: “Đây là phòng đồ chơi của Bối Nhi. Bên kia còn có phòng dự bị, em muốn dùng làm gì làm.”

      tiếp về phía trước, chính là phòng ngủ chính. Vừa cửa mở Kiều Tâm Uyển nhìn thấy bức ảnh cưới lớn treo giữa phòng. Sau khi trở về, nhìn thấy nên cứ nghĩ quên, ngờ vẫn còn nhớ?

      chiếc giường lớn phong cách châu Âu trải ga giường bằng tơ tằm màu lam. Toàn bộ phòng đều thiết kế theo phong cách mà thích. Bàn trang điểm màu trắng, gương hình bầu dục lúc này phản chiếu ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của , điều kinh ngạc nhận được hôm nay là quá lớn, quay sang nhìn Cố Học Võ. Trong mắt có vài phần thể tin được.

      “Đây, đây quá bất ngờ. Trời ạ, em rất vui, cũng rất bất ngờ.”

      “Căn hộ này chuyển qua tên em.” Cố Học Võ nhìn vẻ bất ngờ cùng kinh hỉ mặt Kiều Tâm Uyển, thản nhiên mở miệng: “Đây mới là quà sinh nhật tặng em.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển rốt cuộc nhịn được vươn tay ôm lấy , khuôn mặt nhắn vùi sâu trong ngực : “Em .”

      Cố Học Võ cũng ôm lấy , vây trong ngực mình, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi . Con rắn linh hoạt, cẩn thận mô tả hình dáng đôi môi , cường thế thâm nhập vào trong miệng , nhấm nháp ngọt ngào của . Hai tay bao trùm lên cơ thể mềm mại mảnh khảnh của , thuần thục tìm đến nơi đầy đặn của . tay giữ eo , kéo gần với hơn.

      Nụ hôn của liên tục thâm nhập, nuốt vào hơi thở của , bàn tay di chuyển ra sau gáy , nhàng tháo kẹp tóc xuống, ngón tay dài luồn vào tóc, Kiều Tâm Uyển muốn cái gì, lại cảm giác cả người bị bế thốc lên.

      thể hô hấp, chỉ có thể mềm nhũn tựa vào ngực . Hai người, bốn cánh môi, vẫn dán vào nhau. Bởi vì nụ hôn đoạt hồn nhiếp phách của cảm thấy thần trí mơ màng, ngay cả tứ chi cũng mềm nhũn, còn sức để cử động.

      Sau lưng chạm vào giường, cắn môi, cảm giác được cơ thể cường tráng của bao phủ lên mình. thể nào kháng cự, chỉ có thể nghênh đón, khóe mắt nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, đột nhiên căng thẳng, giữ chặt mặt của để tạm thời rời khỏi người mình, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ: “Rèm cửa còn chưa kéo.” Tuy rằng trước sau đều cách rất xa, đây lại là tầng cao, nhưng mà…

      Cố Học Võ để ngoài tai, đôi môi lại lần nữa áp xuống hôn lấy , cánh tay dài duỗi ra, chạm vào chỗ nào đó ở đầu giường, rèm cửa liền tự kéo lại. Kiều Tâm Uyển lại càng kinh ngạc, muốn gì đó nhưng lúc này toàn bộ tâm trí của bị đoạt mất, nên lời, chỉ có thể đưa tay đặt lên bờ vai . Cùng với mỗi động tác của mà tạo nên điệu vũ…

      … … ..www.sakuraky.wordpress.com.. … …

      Lần dây dưa này đến hơn nửa đêm mới xong. Kiều Tâm Uyển có xin tha vài lần, nhưng đấu lại cường thế của Cố Học Võ. Đến cuối cùng, ngay cả sức để cầu xin cũng còn. Đầu ngón tay như nhũn ra, cả người mỏi mệt, chỉ có thể thuận theo . Sau nửa đêm, rốt cuộc cũng hảo tâm buông tha , ôm ngủ say.

      Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển thức dậy, nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu, muốn ngồi dậy nhưng ngay cả động tác đơn giản ấy cũng làm cả người đau nhức khó chịu, thắt lưng cứ như muốn gãy đôi.

      “Chết tiệt.” giọng mắng câu. Ngoài hơi chút phẫn nộ, phần nhiều là thẹn thùng, chống cự của dường như cũng kiên quyết lắm. Ôi chao ôi chao. Nghĩ đến đây, mặt của lại đỏ ửng.

      Kiều Tâm Uyển là cảm thấy Cố Học Võ ngày hôm qua quả thực giống như là nổi cơn điên vậy. Nóng bỏng như vậy khiến hoàn toàn thể thích ứng, là bởi vì đáp ứng lời cầu hôn của , hay bởi vì ngày hôm qua sinh nhật ? Mặc kệ là cái gì, tối nay, nhất định thể để cho chạm vào mình nữa.

      Xụi lơ nằm lại giường, muốn dậy, nhưng nghĩ hôm nay công ty còn có việc gì chưa xử lí xong. được, phải làm. Hai chân mới vừa đặt xuống đất như nhũn ra, cả người chao nghiêng về phía trước, la tiếng, cơ thể còn chưa kịp thân mật tiếp xúc với mặt đất đôi bàn tay to ôm lấy hông , bế đặt lại gường.

      “Sáng sớm nhào vào lòng đòi ôm? Nhiệt tình vậy?”

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 149: Là hại
      Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ bừng, nóng ran cả mặt, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, chỉ còn thiếu đường chưa khoét cái lỗ người mà thôi: “Cũng ngẫm lại là do ai làm.”

      “Đúng là do hại.” Ánh mắt Cố Học Võ đảo qua người . da thịt trắng ngần dày đặc dấu hôn, dấu tay. Ngày hôm qua bản thân có bao nhiêu điên cuồng, rất ràng.

      “Em khẳng định em có thể làm với bộ dạng này?”

      “Đương nhiên có thể.”

      lên công ty, lại ở nhà lát nữa chừng lại gì gì đó. hết chịu nổi rồi.

      Dường như hiểu nghĩ gì, Cố Học Võ mỉm cười: “Vậy, muốn giúp ?”

      cần.” Kiều Tâm Uyển từ chối: “ tránh xa em chút.”

      “Được rồi.” Cố Học Võ gật đầu: “ nấu cơm xong rồi, em rửa mặt rồi xuống ăn cơm.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, trong lòng thực là sợ Cố Học Võ lại làm gì với mình, cũng chẳng còn cách nào, tinh lực của quá tốt.

      Ăn cơm xong, ra cửa, Kiều Tâm Uyển lúc này mới phát trong thang máy còn có ít vật liệu lắp đặt, nhìn qua căn hộ bên cạnh có vẻ ai ở. xuống lầu, mới phát các căn hộ ở đây vừa mới giao, rất nhiều căn cũng chưa bắt đầu sửa sang.

      “Chỗ này khắp nơi còn rất lộn xộn, cho nên hôm qua mới bịt mắt em.” Cố Học Võ nhìn thấy ngờ vực trong mắt liền thản nhiên mở miệng: “ cũng với bên kinh doanh là cần dùng căn hộ gấp, vừa giao nhà là lập tức bắt đầu trang hoàng ngay.”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nắm tay : “ tốt.”

      “Nếu thấy tốt nhanh chóng quyết định ngày cưới , muốn kết hôn với em lắm rồi.”

      Kiều Tâm Uyển trầm mặc, đúng là từ lúc trở về Bắc Đô, vẫn chưa đến chuyện kết hôn, bởi vì trước đó ồn ào lần, lúc này muốn khiêm tốn chút.

      với ba mẹ em.” biết băn khoăn điều gì. Trước kia đều là sai cho nên, muốn ràng với ba mẹ .

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, giao hết mọi chuyện đều cho Cố Học Võ, tin xử lý tốt.

      Hôm nay sau giờ làm việc, Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển về nhà, lần nữa đề nghị chuyện cưới xin với ba mẹ Kiều Tâm Uyển, biểu lộ quyết tâm muốn kết hôn cùng Kiều Tâm Uyển.

      Mẹ Kiều còn có thể gì? Cứ tưởng hai người kết thúc, ai ngờ Cố Học Võ vượt ngàn dặm xa xôi kéo Tâm Uyển trở về. Bây giờ còn muốn kết hôn với , hai người cứ dằng dưa làm khổ lẫn nhau, tại xem ra, vẫn là muốn đến với nhau.

      “Chuyện trước kia, quan tâm, nhưng lúc này, hy vọng Tâm Uyển có thể hạnh phúc.”

      Kiều mẹ là xem đủ rồi, hai người cứ giày vò, dằng vặt nhau mãi như vậy đến tại xem như là ổn. Chỉ hy vọng con sau này luôn hạnh phúc.

      “Xin mẹ yên tâm, con nhất định làm Tâm Uyển hạnh phúc.” Chút tự tin ấy Cố Học Võ vẫn phải có.

      Thu phục người lớn bên Kiều gia, cáo biệt, quay về tìm trưởng bối Cố gia, lại lần nữa ràng nguyện vọng của mình. Trưởng bối Cố gia cũng chẳng có gì để . Uông Tú Nga tại có cháu xem như toại nguyện, Học Võ khẳng định quyết tâm kết hôn là điều bà cầu còn thấy.

      “Các con cũng chậm trễ đủ lâu rồi, kết hôn . Đừng tiếp tục kéo dài nữa.”

      “Dạ.” Cố Học Võgật đầu: “Mẹ, mẹ tin con, bây giờ con nhất định thay đổi nữa, con chắc chắn lấy Tâm Uyển.”

      “Học Võ.” gương mặt quắc thước của Cố Thiên Sở có vài phần ngưng trọng: “Bây giờ mà con còn làm càn nữa ông tha thứ cho con.”

      Cố gia mất thể diện lần là đủ rồi, nếu còn mất thêm ba bốn lượt nữa đúng là ngóc đầu lên nổi.

      “Ông nội, ông tin con, con biết rồi.” Cố Học Võ trả lời vô cùng chắc chắn.

      Chuyện cưới xin của hai người lại lần nữa được định đoạt. Song bởi vì lần trước làm phiền trưởng bối hai bên, cuối cùng đám cưới lại thành nên lần này Cố Học Võ nhờ người khác giúp nữa mà cùng Kiều Tâm Uyển tự tay quyết định mọi chuyện từ đặt khách sạn, xác định mỗi chi tiết trong đám cưới.

      dụng tâm với hôn lễ cũng khiến Kiều Tâm Uyển cảm nhận được chân thành của . tin tưởng, lấy Cố Học Võ nhất định hạnh phúc.

      . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Kiều Tâm Uyển ký tên văn kiện, giao cho thư ký, lúc muốn tiếp tục xem tài liệu cửa phòng bị ai đó mở ra. Thư kí hơi ngây ra, theo bản năng nhìn về phía Kiều Tâm Uyển.

      ra ngoài trước .” Kiều Tâm Uyển phất phất tay, nhìn thư ký ra ngoài, đóng cửa rồi đứng lên đối diện với tầm mắt của Quyền Chính Hạo.

      “Vào phòng làm việc của người khác mà gõ cửa, phép lịch của cần phải tăng cường đấy.”

      “Em sắp kết hôn?” Quyền Chính Hạo nhìn Kiều Tâm Uyển, hai tay siết chặt bên người. Đôi mắt đỏ rực: “Em sắp kết hôn.”

      “Phải.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Liên quan gì đến sao?”

      “Đương nhiên là có.” Quyền Chính Hạo vọt tới trước mặt , nhìn vẻ hạnh phúc giấu diếm trong mắt mà siết chặt nấm đấm: “Sao em có thể kết hôn? Nguồn năng lượng mới sắp phát triển xong. Tôi làm được rồi.”

      tồi, chúc mừng.” Kiều Tâm Uyển vỗ tay: “Kiều thị chúng tôi có tiền, cũng thế, có vấn đề gì sao?”

      “Nguồn năng lượng mới phát triển thành công, tôi vì Kiều Thị kiếm được tiền, tôi nghĩ ít nhất tôi có thể có cơ hội theo đuổi em?”

      Quyền Chính Hạo này mấy tháng qua cố gắng làm việc, ngơi nghỉ, chính là để chứng tỏ cho Kiều Tâm Uyển thấy ta có thể xứng đôi với , liên can tới thân phận cậu ấm nhà Kim Hoa Quyền của ta. Nhưng tại sao? Kiều Tâm Uyển lại sắp kết hôn?

      “Tôi chấp nhận.” Kiều Tâm Uyển thẳng thừng cự tuyệt: “Tôi sắp kết hôn, tôi rất chồng tôi. Cho nên, Quyền Chính Hạo, tôi hy vọng chúng ta về sau vẫn chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn.”

      “Kiều Tâm Uyển.” Quyền Chính Hạo tin biết: “Tôi thích em, tình cảm của tôi với em là lòng.”

      hi vọng tôi cái gì?” Kiều Tâm Uyển chống hai tay lên bàn, nhìn Quyền Chính Hạo: “Tôi sắp kết hôn, tôi rất chồng tôi. Hy vọng hiểu.”

      Tuy vẫn chưa cử hành hôn lễ, nhưng hộ khẩu của và Bối Nhi nhập vào Cố gia, chỉ như vậy, và Cố Học Võ cũng đăng kí ở cục dân chính. Cố rồi. Quyền Chính Hạo tại những lời này, với , buồn cười.

      “Đừng lấy ta.” Quyền Chính Hạo nắm tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt cầu xin: “Ít nhất, em còn chưa cho tôi cơ hội để tôi chứng minh tôi cũng có thể rất em, tôi cũng có thể cho em hạnh phúc. Kiều Tâm Uyển. Em đối với tôi như vậy là công bằng.”

      “Công bằng?” Kiều Tâm Uyển nhướng mày: “Cái gì gọi là công bằng? Tôi căn bản thích . Còn nữa, xin gọi tôi là Cố.”

      Ba chữ này khiến ánh mắt Quyền Chính Hạo đỏ rực, ta dùng sức, cách cái bàn lớn như thế kéo Kiều Tâm Uyển lại gần, cúi đầu, tính hôn .

      “Rầm.” Cơ thể đột nhiên bị ai đó giật lại, rồi đẩy mạnh, đập thẳng vào cái ghế bên cạnh, ta ngớ ra, ngẩng đầu lên thấy Cố Học Võ đến đây từ lúc nào, gương mặt xám ngoét đứng ở đó.

      “Học Võ?” Vừa rồi cả người Quyền Chính Hạo đứng chắn lối cửa nên Kiều Tâm Uyển đúng là nhìn thấy . Lúc này thấy , cười tươi, tiến lên ôm cánh tay .

      “Sao lại tới đây?”

      “Hôn trường bố trí xong, muốn dẫn em đến xem chút.” Bàn tay to giữ lấy thắt lưng Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ nhìn Quyền Chính Hạo: “ Quyền à, Kiều Tâm Uyển là vợ tôi, tôi hy vọng có thể tôn trọng ấy chút. Đừng làm chuyện thất lễ.”

      “Cố Học Võ.” Quyền Chính Hạo vươn tay chỉ vào mũi : “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với .”

      Đôi mắt Cố Học Võ lên vài phần khó chịu, nhướng mày liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “ Cố dấu, biết sức hấp dẫn của em lại lớn như vậy, kết hôn rồi mà vẫn còn có đàn ông mến.”

      mới biết hả?” Kiều Tâm Uyển cong khóe môi, nhìn bộ dạng Cố Học Võ nổi máu ghen, trong lòng hết sức vui vẻ: “Em vốn được đàn ông mến mà. Tuy rằng chưa đến nỗi xếp hàng từ Vương Phủ Tỉnh đến Cố Cung, nhưng người xếp hàng vẫn có.”

      “Ha ha ha ha.” Cố Học Võ cất tiếng cười to, cánh tay siết chặt, ánh mắt đối diện Quyền Chính Hạo: “Cậu Quyền, ngại quá, cậu có cơ hội cạnh tranh đâu. Bởi vì cuối tuần trước, tôi và Tâm Uyển đăng kí ở cục dân chính, ấy tại danh chính ngôn thuận là Cố.”

      Quyền Chính Hạo giật mình: “, có khả năng chứ?”

      “Là .” Kiều Tâm Uyển trong mắt cũng che đậy được ý cười: “Chúng tôi kết hôn. Cho nên, Quyền Chính Hạo, có cơ hội đâu.”

      Thấy vẻ mặt tổn thương của ta, Kiều Tâm Uyển hơi có chút đành lòng: “Kỳ , cũng phải thích tôi đâu, chẳng qua là cam lòng với người giống những khác là tôi mà thôi. Quyền Chính Hạo, vẫn còn nhiều tốt hơn tôi, nên tìm kiếm .”

      “Chúng ta thôi.” Cố Học Võkhông thích nhiều lời với Quyền Chính Hạo. Người như Quyền Chính Hạo. Chính là thiếu đả kích.

      đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của Quyền Chính Hạo, hai người cùng nhau rời , vào thang máy, ở trong thang máy Cố Học Võ vào đúng lúc cánh cửa kia đóng lại đột nhiên ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển: “Ban nãy muốn đánh cái tên ấy trận.” Cảnh cáo ta tý, bắt ta đừng tới ngấp nghé người phụ nữ của .

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển có chút khẩn trương, đưa mắt nhìn mắt thang máy: “Trong này có cameras, , buông ra.”

      “Về sau, thấy ta tới bảo thư ký đuổi ta .” Cố Học Võ tưởng tượng đến cảnh hôm nay nếu như tới trễ, chừng Kiều Tâm Uyển bị Quyền Chính Hạo chiếm tiện nghi bụng khó chịu. Hối hận vừa rồi cho ta hai cú mới phải.

      “Cố Học Võ.” Sao có thể đuổi người như thế? Dù sao Kiều thị và tập đoàn Chính Quyền vẫn còn hợp tác: “Em tin ta chắc là hết hy vọng.”

      “Hừ.” Cố Học Võ đồng ý, rồi lại nghĩ tới chuyện khác: “Đúng rồi, hôn lễ của chúng ta, định mời Trầm Thành làm phù rể.”

      “Học Võ.” Đột nhiên nghe nhắc tên Trầm Thành, Kiều Tâm Uyển hơi giật mình: “…”

      “Em muốn?” Cố Học Võ nhướng mày, chờ câu trả lời của .

      “Em. Bảo Hồ Nhất Dân, hoặc là Tống Thần Văn làm phù rể phải tốt rồi sao?” Hà tất gì phải nhờ Trầm Thành? Từ lúc cùng Cố Học Võ quay về Bắc Đô, Trầm Thành liền tránh gặp mặt . Nghe Tống Thần Văn , tâm tình vẫn tốt. Giờ lại nhờ làm phù rể. Việc này phải…

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển] phải mất nhân tính như vậy, Trầm Thành ở bên khoảng thời gian dài như thế, lúc bất lực nhất, vẫn giúp đỡ . thực tế, rất Trầm Thành tại vẫn chưa khôi phục lại, bảo làm phù rể cho Cố Học Võ. Việc này phải quá tàn nhẫn sao?

      “Em đau lòng?” Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt : “Em đau lòng cho cậu ta?”

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 150: Ai đau lòng hơn
      “Em đau lòng cho cậu ta?”

      Câu Cố Học Võ Kiều Tâm Uyển thể phản bác, quả là đau lòng, chỉ vì nỡ. Thâm tâm muốn tuyện tình như vậy.

      “Học Võ, thay người khác được ?”

      .” Cố Học Võ nhìn đành trong mắt , khe khẽ mở miệng: “ vốn chỉ muốn hỏi thử em, em đau lòng cho cậu ta như thế đây liền quyết định. Nhờ Trầm Thành làm phù rể.”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển còn muốn gì đó thang máy tới lầu .

      Cố Học Võ bước ra khỏi thang máy, tay kéo Kiều Tâm Uyển thẳng lên xe. Kiều Tâm Uyển cắn môi, trong lòng làm sao cũng cảm thấy ổn, nhưng nhìn bộ dạng của Học Võ, ràng là quyết định. theo lên xe, cùng xem bố trí hôn trường. ràng là nên vui vẻ nhưng bởi vì quyết định của Cố Học Võ mà lại thấy trong lòng chua xót từng cơn. Trầm Thành, đúng là nợ .

      Xe két tiếng dừng lại ở ven đường, Cố Học Võ nhìn vẻ mặt khó xử của , vươn tay nắm tay : “Đau lòng hả?”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nhìn tay : “Đừng như vậy được ? Trầm Thành cũng là bạn mà? Em nhớ trước kia vẫn bảo em đừng chấp nhận ấy, đừng tổn hại ấy, nếu như thế, vậy thế phải rất tốt sao?”

      Cố Học Võ nhìn đành trong mắt , biểu cảm lạnh lùng trầm vài phần: “Em nghĩ quá tàn nhẫn?”

      “…” Kiều Tâm Uyển trầm mặc, quả hơi tàn nhẫn. Nếu là người khác, có cảm giác này, nhưng người kia lại là Trầm Thành khiến cảm thấy dường như có chút tàn nhẫn tuyệt tình.

      “Vậy được rồi.” Cố Học Võ gật đầu, lại lần nữa khởi động xe, vẻ mặt bình tĩnh gợn sóng, nhìn ra vui hay giận: “ đến hỏi ý kiến Trầm Thành, nếu cậu ta muốn thôi.”

      Cái gì? Còn hỏi? Kiều Tâm Uyển muốn cái gì nhưng thấy sắc mặt Cố Học Võ hết sức khó chịu lời đến miệng lại nuốt vào. Trong lòng chỉ hi vọng Trầm Thành đừng đồng ý. , chỉ đừng đồng ý, thậm chí hi vọng Trầm Thành đừng tới tham dự hôn lễ.

      câu rằng mắt thấy, tâm phiền, trong lòng mong Trầm Thành có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, nếu có thể cho gặp được người phụ nữ , từ nay về sau trải qua cuộc sống hạnh phúc, như thế hay nhất

      Toàn bộ hôn lễ đều chuẩn bị xong. Nơi tổ chức được chọn là sơn trang nghĩ dưỡng ở ngoại ô của Đỗ Lợi Tân. Ở đó có bãi cỏ phẳng rộng hơn nghìn mét vuông, có đầu bếp đẳng cấp, yến tiệc xa hoa.

      Hoa hồng trắng được chuyên chở bằng máy bay đến ngay trong ngày cử hành hôn lễ để trang trí cho hôn trường, bong bóng màu hồng nhạt và màu trắng được đính lại kết thành mười cổng vòm hình trái tim, thảm đỏ được trải dọc từ cổng vòm đầu tiên cho đến cuối cùng.

      Tận cùng phía là lễ đài. cái bàn cao dài ngăn nắp được phủ kín những bông hoa tươi xinh đẹp. Khắp nơi đều là tiếng nhạc du dương, thời tiết vô cùng tốt, trời xanh mây trắng, khách mời vẻ mặt cũng rất vui mừng.

      Hôm nay, ngoại trừ hôn lễ của Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển, còn có hôn lễ của Đỗ Lợi Tân và Cố Học Mai. Chân của Cố Học Mai qua mấy tháng điều dưỡng phục hồi hoàn toàn khỏe mạnh. Những bắp thịt có đôi chút teo tóp được Đỗ Lợi Tân cẩn thận chăm sóc cũng bình phục như thường.

      Toàn bộ trưởng bối Cố gia, Kiều gia, cả Đỗ gia đều đến tham dự. Đương nhiên cũng thể thiếu Tả Phán Tình và Cố Học Văn. Con của bọn họ cũng lớn, nhưng còn tập nên bước cỏ vẫn còn lẫm chẫm, Tả Phán Tình và Cố Học Văn mỗi người dắt 1 đứa.

      Cố Thiên Sở sáng sớm ôm Cố Tĩnh Đình, chơi đùa với chắt rất vui vẻ. Chuyện vui nhất đối với ông bây giờ chính là nghe Bối Nhi ngọt ngào êm ái gọi ông cố. Bối Nhi trở thành niềm vui của toàn bộ Cố gia. Con bé vừa tập nên cứ ngọng líu ngọng lô, nghe vào rất vui tai. Cố Thiên Sở và mấy vị trưởng bối có thời gian là lại ôm Bối Nhi buông tay. Học Văn trêu Học Võ Cố gia đúng là trọng nữ khinh nam tới cực điểm. Sớm biết thế, phải sinh hai đứa con mới đúng.

      “Bảo vợ em sinh thêm đứa nữa phải là được sao?”

      Cố Học Võ rất đắc ý, con là của , kế thừa thông minh của đương nhiên được người ta mến.

      được.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em thấy Phán Tình lần trải qua nỗi đau đớn khi sinh con là đủ rồi. Tuyệt đối muốn để ấy sinh lần thứ hai.”

      Cái cảm giác này dứt khoát chỉ có thể dùng từ kinh hồn bạt vía để hình dung. thề suốt đời cũng muốn nhìn Tả Phán Tình mang thai, sinh con nữa. riêng gì lúc sinh con, mấy tháng trước khi sinh, cũng muốn trải qua nữa. Cố Học Võ trầm mặc, quả sau khi tận mắt thấy Kiều Tâm Uyển trải qua sinh nở đau đớn thế nào, cũng muốn Kiều Tâm Uyển lại trải qua lần nữa, rất đau đớn.

      Ánh mặt trời chiếu lên cỏ nhuộm vàng thảm cỏ màu xanh biếc. Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt. Khách khứa cũng lục tục tới. Uông Tú Nga rất lâu rồi phấn chấn thế này, con trai lại muốn kết hôn, cháu cũng có. Bà cũng có gì tiếc nuối. Cùng tiếp đón khách mời mà khuôn mặt luôn mỉm cười tươi rói.

      Bên trong phòng, Kiều Tâm Uyển mặc bộ áo cưới lần trước, ngồi trong phòng nghỉ dâu với Cố Học Mai, mỗi người bên. Thợ trang điểm tô điểm lần cuối cho hai người. Tim đập rất nhanh, dù từng kết hôn nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương.

      Đưa mắt nhìn về phía Cố Học Mai, cũng xuyên qua gương nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị hồi hộp lắm hả?”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển thừa nhận: “Tim đập rất nhanh.”

      Cố Học Mai cười cười: “Em cũng vậy.”

      Từ hai năm trước, Đỗ Lợi Tân vẫn thúc giục kết hôn. Nhưng vẫn luôn do dự. Nào ngờ do dự của lại làm tổn thương Đỗ Lợi Tân, cũng tổn thương chính mình. Giờ tốt rồi, và Đỗ Lợi Tân cuối cùng cũng kết hôn, niềm hạnh phúc trong lòng thể dùng lời mà hình dung được. Ngoài vui mừng, còn có xúc động, hưng phấn, càng nhiều hơn là hạnh phúc. Trước giờ chưa từng hạnh phúc thế này.

      “Được rồi. Chị cố gắng bảo mình đừng hồi hộp.” Kiều Tâm Uyển thở sâu. Thợ trang điểm vào lúc này nhìn cái, ánh mắt có chút cầu xin: “Đừng cử động, tốt hơn.”

      Dáng vẻ khẩn trương của thợ trang điểm khiến tâm trạng Kiều Tâm Uyển thể nào tốt lên được. ngồi bất động, chờ thợ trang điểm tô điểm cho . Rất nhanh, phần trang điểm của hai người đều xong. Kiều Tâm Uyển nhàng thở ra, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, vừa mới tính thư giãn chút phòng nghỉ lại vang lên tiếng đập cửa.

      Hai dâu mới đưa mắt nhìn nhau, cửa mở, bên ngoài là Trầm Thành. hôm nay vận âu phục màu trắng, rất có sức sống. Ánh mắt đảo qua Kiều Tâm Uyển, trong mắt ngoại trừ kinh diễm còn có thống khổ. Rốt cuộc, vẫn đợi được. Kiều Tâm Uyển lại trở về với lão Đại.

      “Trầm Thành?” Thấy đến, trong mắt Kiều Tâm Uyển có vài phần nỡ. biết Cố Học Võ sao mà Trầm Thành lại bằng lòng làm phù rể cho .

      “Hôm nay em đẹp lắm.” Ánh mắt Trầm Thành thể dời khỏi Kiều Tâm Uyển, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt .

      “Cám ơn.” Tâm tình Kiều Tâm Uyển vô cùng phức tạp: “Trầm Thành. ra…” Nếu muốn tới có thể đừng tới.

      “Cho em.” Trầm Thành cầm cái hộp đưa tới tay : “Tân hôn hạnh phúc.”

      “Trầm Thành.” Nội tâm Kiều Tâm Uyển rất áy náy. Vừa muốn cái gì, lại lấy ra cái hộp khác đưa cho Cố Học Mai.

      “Học Mai. Tân hôn hạnh phúc.”

      “Cám ơn.” Cố Học Mai cũng biết Trầm Thành si tình, trong lòng vẫn thấy có phần may mắn. May mà Cố Học Võ ra tay nhanh, bằng , hôm nay Kiều Tâm Uyển có thể làm con dâu của Cố gia sao.

      “Được rồi. tiếp tục làm nhiệm vụ phù rể đây.” Trầm Thành làm như có việc gì cười cười. Buông tay, xoay người định rời . Nhưng Kiều Tâm Uyển gọi lại.

      “Trầm Thành.”

      xoay người, Kiều Tâm Uyển tiến lên bước, ôm chầm lấy , hạ thấp giọng, ghé vào lỗ tai mở miệng: “Trầm Thành, cám ơn .”

      “Đồ ngốc.” Trầm Thành quay lại ôm . Nội tâm có chút hi vọng thời gian có thể dừng tại vào phút giây này, vĩnh viễn đừng trôi nữa, nếu có thể như vậy tốt biết bao?

      Nhưng còn chưa ôm được lâu bị ai đó giật lại. Sắc mặt Cố Học Võ vui lắm nhìn , thản nhiên : “Trầm Thành. Hôm nay cậu là phù rể đấy.” Ý chính là tránh xa vợ tôi chút.

      “Em biết rồi.”

      Trầm Thành thở dài. Lại thâm sâu liếc nhìn Kiều Tâm Uyển. Lúc này, xoay người rời khỏi. Bước chân chút chần chừ. tin lão Đại cho Tâm Uyển hạnh phúc

      Trầm Thành rời , Cố Học Võ nheo mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, muốn chết sao, còn dám ôm Trầm Thành?

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển muốn cái gì lại phát Cố Học Võ tới mình, phía sau còn có Đỗ Lợi Tân. đành nuốt xuống lời muốn , gật đầu với Đỗ Lợi Tân.

      Hai người đàn ông ánh mắt đảo qua người phụ nữ quí. Trong mắt đồng thời lên kinh diễm. Kiều Tâm Uyển mặc bộ váy cưới cúp ngực. Phía được điểm xuyết bằng ngọc trai làm nổi bật làn da trắng ngần của . Mái tóc dài được bới lên, để lộ cần cổ duyên dáng, hai lọn tóc xõa bên tai quyến rũ động lòng người. Còn Cố Học Mai lại mặc bộ váy ren kiểu khoét vai. Đằng trước có trang trí gì nhiều, trang sức vừa phải, mái tóc dài cũng được búi lên, khiến ngũ quan của nổi bật hơn so với bình thường, gương mặt lúc nào cũng cười , bộ dạng đúng chất hạnh phúc.

      So với Kiều Tâm Uyển, người cao sang xinh đẹp, người lại tao nhã dịu dàng. Cố Học Võ dám , hai người trước mắt chỉ cần ra khỏi cánh cửa phòng này đó nhất định là cảnh tượng đẹp nhất, chói lòa nhất.

      “Học Mai.” Đỗ Lợi Tân nhìn bộ dạng Cố Học Mai, trong mắt lên tán thưởng: “Em hôm nay đẹp quá.”

      Cố Học Mai hờn dỗi trừng mắt: “ đâu, họ còn ở đây đấy.”

      Nghiêm túc mà , Kiều Tâm Uyển mới xứng danh mỹ nhân.

      tin Học Võ đồng ý với ý kiến của .” Đỗ Lợi Tân nhìn Cố Học Võ, thản nhiên nhướng mày: “Đúng ? Học Võ?”

      “Uhm.” Cố Học Võ đối diện mất tự nhiên trong mắt Cố Học Mai, khẽ mở môi: “Học Mai hôm nay rất đẹp.”

      .” Trong phòng còn có thợ trang điểm và những người khác, nhất định phải trêu ghẹo như vậy sao?

      “Được rồi, được rồi. nữa. Hôn lễ sắp bắt đầu rồi. tới hỏi xem hai người chuẩn bị xong chưa.” đúng là thể chờ được nữa rồi.

      “Chuẩn bị xong rồi.” Kiều Tâm Uyển cong khóe môi: “ đợi ba em tới đây dắt tay em lên lễ đường.”

      “OK.” Cố Học Võ gật đầu, liếc nhìn Đỗ Lợi Tân: “Bọn trước, chờ bọn em.”

      “Uhm.”

      Hai người Cố Học Võ đồng thời ra phía ngoài bãi cỏ. Lúc băng qua cánh cửa phòng, bỗng nghe thấy bên trong vang lên giọng quen thuộc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :