1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 141: rất nhớ em
      Kiều Tâm Uyển đứng đó, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của , kỳ có rất nhiều điều muốn hỏi , rất nhiều tâm tình rối rắm, Bối Nhi ở trong lòng cũng nhìn . Cảm thấy được tò mò trong mắt của con , chỉ có thể kiềm chế toàn bộ những nghi ngờ trong lòng mình mà lên xe. Hôm nay là sinh nhật của Bối Nhi, ngoài việc chúc mừng Bối Nhi tốt, muốn nghĩ đến gì khác.

      Thời gian sau đó, hai người cùng dồn hết mọi tình cảm lên người Bối Nhi. Vào công viên giải trí, dẫn Bối Nhi chơi số trò chơi phù hợp với con bé. Cuối cùng ba người cùng ngồi đu quay.

      Bối Nhi tuổi còn , chưa biết gì nên nhìn những tòa nhà phía trước mà vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt nhắn cứ dán vào cửa sổ thủy tinh, khiến Kiều Tâm Uyển cũng phải nhìn theo bé.

      “Ma ma, ma ma. Nhà, nhà. , .”

      “Ừ, nhà trở nên quá con ha.” Kiều Tâm Uyển phải lần đầu tiên ngồi đu quay, nhưng là lần đầu tiên cùng ngồi với con , cứ nghĩ con còn quá nên chắc sợ. Nhưng Bối Nhi lại sợ chút nào. Vừa rồi cũng vậy, con bé đều rất hứng thú với rất nhiều trò chơi trong công viên giải trí.

      chỉ nhà đâu nhé, con xem cái kia kìa, xe cũng xíu. Cả người cũng như con kiến luôn.”

      “Mã nghĩa?” Bối Nhi còn chưa học từ này nên lắm, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Ma ma? Mã nghĩa?” (Ở đây là từ đồng : con kiến là mã nghĩ [mǎyǐ], Bối Nhi lại thành mã nghĩa [mǎyì])

      phải mã nghĩa mà là con kiến.” Kiều Tâm Uyển sửa giúp con .

      “Con kiến?”

      “Ha ha.” Cố Học Võ cười, bế Bối Nhi từ người Kiều Tâm Uyển sang đặt lên đùi mình, chỉ xuống mấy người dưới mặt đất: “Là con kiến. Đây này. Đây, ba chỉ con xem.”

      lấy điện thoại di động ra, tìm ra hình ảnh con kiến, rồi đưa cho Bối Nhi xem: “Con nhìn , đây là con kiến. Con kiến. Con kiến .”

      “Con kiến.” Bối Nhi bây giờ rất ràng, nhìn hình con kiến màn hình rồi lại cười khanh khách. Cố Học Võ cũng rất vui, lại tìm video về kiến để bé xem.

      “Con kiến.” chú ý của Bối Nhi liền bị thu hút, quên hết mọi việc bên ngoài.

      Cố Học Võ lại từ phía sau lấy điện thoại , nhìn Bối Nhi: “Bây giờ con nhìn ra ngoài. Con kiến .”

      Bối Nhi muốn cầm lại máy, bàn tay bé vươn lên cao, Cố Học Võ liền chụp ngay hình ảnh giơ tay lên. có cảm giác thành tựu. Đặt Bối Nhi vào lòng Kiều Tâm Uyển, đợi kịp phản ứng, áp sát vào, giơ điện thoại di động lên chụp ảnh ba người.

      Tất cả động tác đều rất nhanh, Kiều Tâm Uyển nhất thời ngớ ra, nhìn Cố Học Võ. lục tìm tấm ảnh vừa mới chụp, thấy hài lòng lắm, bởi vì Bối Nhi muốn giật điện thoại nên cười, Kiều Tâm Uyển cũng vậy. Ánh mắt đầy nghi ngờ. chìa tay về phía Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt khó hiểu nhìn .

      “Điện thoại di động.”

      muốn làm gì?” Kiều tâm Uyển đại khái cũng hiểu ra. Cố Học Võ cầm điện thoại của , nhìn tấm ảnh đại diện trước kia là nay đổi thành Bối Nhi, nhíu mày, muốn cái gì đó nhưng lại thôi.

      đưa điện thoại di động của Kiều Tâm Uyển cho Bối Nhi, quả nhiên Bối Nhi cầm được điện thoại di động liền cười tươi.

      “Bối Nhi, gọi mẹ con.”

      “Mẹ.” Bối Nhi rất nghe lời quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển cái: “Con kiến, con kiến.”

      “Bối Nhi muốn xem con kiến à? Mẹ cho con xem nhé.” Kiều Tâm Uyển cầm điện thoại di động tìm video, Bối Nhi dựa vào trước ngực , khuôn mặt nhắn áp vào ngực , vẻ mặt chuyên chú.

      Ngay lúc này, Cố Học Võ ngồi tới, lại lần nữa vươn tay, ôm hai người lớn vào lòng, rồi giơ điện thoại di động lên. Kiều Tâm Uyển lúc này mới kịp phản ứng, Cố Học Võ muốn chụp hai mẹ con . Trong lòng lại có chút nghi hoặc. Nếu như nhớ nhầm, Cố Học Võ kỳ thích chụp ảnh. nhịn được lại nhìn cái, hôm nay Cố Học Võ vô cùng kỳ lạ.

      Cố Học Võ cất điện thoại di động, ôm lấy Bối Nhi: “Bối Nhi, ra chỉ có kiến à, con xem, còn có mây nữa kìa. Còn có nhà. Còn có chim . Đúng rồi, lát nữa ba dẫn con xem thiên nga được ?” (thiên nga: tiān’é)

      “Hai.” Bối Nhi gật đầu: “Hai. Hai.” (hai hai: èrèr)

      phải hai mà là thiên nga.” Cố Học Võ vừa cười vừa , Kiều Tâm Uyển bỗng phát hôm nay cười rất nhiều, nhất là lúc dạy con học , lúc đó hình như bộ dạng của rất vui vẻ. cười rộ lên, nhin rất đẹp, Kiều Tâm Uyển kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của , lại nhớ lại, khi còn bé Cố Học Võ cũng cười mà kéo đứng lên.

      “Đừng khóc, con phải hay cười mới đẹp, khóc xấu lắm.”

      Chính khuôn mặt tươi cười của làm cho luôn khắc sâu trong lòng, trong lòng, trong mắt chỉ có mình .

      Ngực lại đau đớn như có muôn vàn mũi kim châm vào, bỗng dưng phát mình lại nghĩ đến chuyện trước kia, lắc đầu, buộc mình được nghĩ đến nữa. Ý nghĩ này vừa lên trong đầu cũng cảm nhận được ánh mắt của Cố Học Võ.

      Hôm nay từ lúc ra ngoài thấy ánh mắt của Cố Học Võ cứ tập trung vào , rất muốn để ý tới nhưng tầm mắt của cứ như tia X-quang, làm thế nào cũng thể lờ được.

      Cả những hành động vừa rồi của , chẳng phải là muốn chụp ảnh của ba người sao, cảm thấy có gì đó rất lạ, muốn nhưng lại nghĩ vốn là ba của Bối Nhi, muốn chụp ảnh sinh nhật cho Bối Nhi cũng là điều bình thường.

      Để mình bị mất tự nhiên, đem toàn bộ tâm tư đặt hết lên người con , cũng thôi miên chính mình, người bên cạnh tồn tại. Nhưng cách nào ngăn cản được máy ảnh của Cố Học Võ hết lần này đến lần khác nhắm ngay vào hai mẹ con .

      “Cố Học Võ, có thể đừng chụp nữa được ?” Kiều Tâm Uyển bị động tác của làm cho khó chịu, chỉ muốn bảo dừng lại.

      đâu có chụp em, chụp Bối Nhi mà.”

      Cố Học Võ bâng quơ câu thành công làm cho Kiều Tâm Uyển bực bội, trong lòng quyết định hôm nay chỉ để ý đến con , để ý tới .

      Từ công viên giải trí ra, Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển đưa Bối Nhi ăn các món ngon của Đan Mạch. Ăn cơm xong, lại dạo phố. Đan Mạch là đất nước vô cùng xinh đẹp, cũng là đất nước của xe đạp. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy những người xe đạp lướt qua bên cạnh mình. Cũng có rất nhiều gia đình ba người cùng ra ngoài. Hai người lớn đạp xe to, con đạp xe , cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.

      Cảnh tượng như vậy khiến Kiều Tâm Uyển nhịn được mà nhìn chằm chặp. cũng từng mong muốn cảnh ấm áp như vậy. Chỉ là lúc này, cảm thấy nếu như có tình , cho dù ba người có ở bên nhau cảnh đó cũng rất mỉa mai.

      lại lắc đầu, buộc mình được nghĩ đến nữa. xứng làm người mẹ, hôm nay ràng là sinh nhật của Bối Nhi, mà lại thể đặt toàn bộ tâm tư lên Bối Nhi, thực phải là người mẹ tốt.

      Cố Học Võ hình như biết đến tâm tư của mà dẫn Bối Nhi chơi đùa vui vẻ. thử, trải nghiệm mọi thứ Bối Nhi thích. Bối Nhi nhìn thấy bông hoa là muốn chạm vào, thấy chuyện là lại muốn thử, đều khích lệ hết. Sau đó chụp hình cho Bối Nhi, như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Kiều Tâm Uyển cũng chẳng muốn ngăn cản, coi như chụp con , cùng lắm cũng chỉ là hình bóng, làm nền mà thôi.

      Tối đến, Bối Nhi chơi nhiều cũng mệt, chưa tới bảy giờ khuôn mặt nhắn dựa vai Kiều Tâm Uyển. Khuôn mặt có vẻ buồn ngủ.

      “Con bé mệt rồi.” Kiều Tâm Uyển bế Bối Nhi, nhìn về phía Cố Học Võ.

      Cố Học Võ gật đầu, cũng thấy vậy. Có điều: “ đặt bánh ngọt, lúc này chắc là giao đến nhà rồi, hay là chúng ta về nhà, lấy chút cho Bối Nhi ăn rồi hẵng cho con bé ngủ.”

      đều sắp xếp hết rồi Kiều Tâm Uyển còn có thể gì? Gật đầu, theo lên xe. Về đến nhà, Kiều Tâm Uyển cũng có thời gian để ý Cố Học Võ, bế Bối Nhi vào phòng, lấy nước cho Bối Nhi rửa mặt, Bối Nhi rửa mặt xong, cũng tỉnh táo hơn chút.

      Cố Học Võ lúc này thắp nến lên, cùng Bối Nhi thổi nến, chúc mừng sinh nhật. Bánh ngọt là loại bánh trái cây mà Bối Nhi rất thích. nhóc thích ăn mâm xôi mà bánh lại đầy mâm xôi, làm thành vòng hình trái tim.

      Kiều Tâm Uyển lại được trận kinh ngạc. Con sau khi đến Đan Mạch mới thích ăn mâm xôi, mà Cố Học Võ lại biết, điều này chứng minh cái gì?

      Ăn bánh ngọt xong, Cố Học Võ nhìn Bối Nhi, lấy từ trong hành lý ra cái hộp , đặt vào tay Bối Nhi: “Bối Nhi, sinh nhật vui vẻ nhé con. Ba chúc con luôn vui vẻ, quà sinh nhật của con này.”

      Bối Nhi biết cái đó là cái gì, Cố Học Võ giúp nhóc mở ra. Bên trong là chiếc xe mô hình kiểu Ferrari màu đỏ điều khiển từ xa. Bộ điều khiển từ xa có hơi lớn nên bàn tay bé của Bối Nhi lại thể cầm được.

      “Con bé còn quá.” Kiều Tâm Uyển vẻ mặt đồng ý. Loại đồ chơi này, căn bản thích hợp cho Bối Nhi chơi: “Cái này con vẫn chưa chơi được.”

      sao. chơi cho con bé xem.” Cố Học Võ vừa xong, Kiều Tâm Uyển lại sửng sốt hồi. Nhìn Cố Học Võ dạy Bối Nhi làm thế nào điều khiển xe, làm thế nào về phía trước, làm thế nào để rẽ.

      Bối Nhi vừa nhìn chiếc xe nhích tới nhích lui, vừa cười rất vui vẻ. ngừng đuổi theo cái xe kia. Học Võ cân nhắc bước chân của nhóc, liên tục kiểm soát tốc độ xe, cho nhóc đuổi tới, cũng để cho nhóc phải chạy quá nhanh.

      chú ý của Bối Nhi bị chiếc xe hấp dẫn, thoáng cái lại chơi rất vui vẻ. Nhưng bé vốn còn , buổi trưa lại được ngủ nên nhanh chóng ngừng chơi. Dụi dụi mắt, bé tựa vào người Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt như muốn ngủ. Kiều Tâm Uyển vội vàng bế Bối Nhi tắm rửa rồi cho nhóc ngủ.

      Chạy qua chạy lại, trời cũng khuya. Kiều Tâm Uyển thấy Bối Nhi ngủ say mới ra ngoài, phát Cố Học Võ vẫn còn ở trong phòng khách, ngồi ghế sa lon nhìn di động của mình. Bên ngoài trời bắt đầu nhá nhem, nhưng chưa tối hẳn. Đèn phòng khách để . Ngọc đèn ánh lên người làm bóng dáng vậy trong luồng sáng lờ mờ.

      Kiều Tâm Uyển nắm tay chặt, làm cho mình tỉnh táo: “Sao còn chưa ?”

      Lời của làm cho Cố Học Võ lấy lại tinh thần, động tác lật album trong điện thoại cũng ngừng lại, đặt điện thoại lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn : “Em muốn ?”

      được sao?” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến ngày hôm qua ngủ ghế sa lon đêm, mi tâm đột nhiên cau lại: “Đây là nhà tôi, là nhà của tôi.”

      Cố Học Võ nhìn chằm chằm vào mặt lâu, đột nhiên đứng dậy: “Còn chưa ăn cơm tối. Em muốn ăn cái gì?”

      Con nít chỉ cần ăn chút bánh ngọt là no, nhưng người lớn thể thể được.

      “Tôi cái gì cũng muốn ăn.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn cái: “Tôi chỉ muốn rời khỏi đây.”

      Cố Học Võ nheo mắt, bước hai ba bước đến trước mặt Kiều Tâm Uyển, nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của , đột nhiên đưa tay ra, ôm vào lòng: “Tâm Uyển, rất nhớ em.”

      Chỉ câu đơn giản khiến cơ thể Kiều Tâm Uyển cứng đờ, hồi lâu thể di chuyển. gì vậy?

      Thân thể theo bản năng giãy dụa, muốn tránh thoát nhưng lại càng ôm chặt, tựa căm vào đỉnh đầu , giọng cũng khàn khàn.

      rất nhớ em.”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 142: ấy
      Kiều Tâm Uyển cay cay sống mũi, hốc mắt đỏ ửng, liều mạng cắn môi, cố gắng quay lại ôm . Trong đầu lại lên cuộc chuyện cuối cùng ngày hôm đó. Những lời , những câu chỉ trích đó chẳng khác nào con dao đâm sâu vào ngực . Những ngày này, mỗi khi nửa đêm nằm mơ thấy chúng, mỗi khi nhớ tới chúng là ngực lại đau đến thể đau hơn. cố gắng bảo mình phải quên nhưng xuất của Cố Học Võ lại nhắc nhớ đến. căn bản là chưa từng quên.

      Cảm xúc lập tức lại kích động, muốn đẩy ra, muốn thoát , nhưng đọ lại sức của , oán trách trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu, cắn mạnh vào cánh tay .

      Tuy rằng cách lớp áo nhưng mà cắn rất mạnh nên Cố Học Võ rất đau, kêu lên tiếng đau đớn, nhưng vẫn buông ra, mặc cho tiếp tục cắn. Kiều Tâm Uyển cắn mạnh, dùng sức, đem toàn bộ buồn bực trong khoảng thời gian qua phát tiết vào cái cắn này.

      đẩy ra, liền tiếp tục cắn. Cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi, mới chịu buông ra, đến cả hàm răng lúc này cũng run lên. tay áo sơ mi trắng của Cố Học Võ đỏ rực vòng. bỗng chốc lùi lại, dùng sức đẩy ra xa.

      “Cút, cút , tôi muốn nhìn thấy .”

      Cố Học Võ cũng thèm nhìn tới miệng vết thương của mình, đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay, lại lần nữa kéo vào trong lòng, cất giọng nhàn nhạt.

      “Cắn đủ chưa? Chưa đủ đổi sang tay khác?”

      Thái độ của cứ như là có việc gì, cứ như là cuộc cãi vã ngày hôm đó chỉ là ảo giác của vậy. Kiều Tâm Uyển thực hiểu. Cố Học Võ quá bình tĩnh. vẫn luôn hiểu , trước kia hiểu, tại cũng vậy.

      Trong lòng còn rất hận, nắm lấy tay kia của mà cắn, nhưng nhìn thấy dấu răng đó làm thế nào cũng thể cắn được nữa. Ở đó, còn có vòng dấu răng nữa. nhớ lúc sinh con, vì quá đau đớn mà cầm lấy tay Cố Học Võ, liều mạng cắn . Dấu vết đó qua năm, trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà nó vẫn còn. Khoang mũi đau xót, dùng sức đấm cái: “Cút ngay. nghĩ tôi là chó sao?” Thích cắn người vậy sao.

      Cố Học Võ mỉm cười, nhìn tay của mình: “ cắn.”

      “Cố Học Võ, tránh ra.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ vô cùng, người đó, nhất định là cố ý, cũng có quên, chống lại , chưa lần nào chiếm được thế thượng phong.

      “Tâm Uyển, rất nhớ em.” Cố Học Võ kéo vào trong lòng mình, giọng rất , rất dịu dàng.

      “Đáng tiếc, tôi chút cũng nhớ .”

      “Phải ?” Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt có đôi chút hoài nghi.

      “Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với , ánh mắt kiên quyết, nghĩ đến trước kia là lại lần nữa đưa tay đẩy ra: “ nhớ tôi hay là nhớ con ?”

      “Con cũng nhớ mà em cũng nhớ.” Lúc Cố Học Võ lời này, ánh mắt đặt mặt của Kiều Tâm Uyển vô cùng chuyên tâm.

      đỏ mặt, cúi đầu, được tự nhiên quay : “Tôi tin.”

      “Tâm Uyển.” cố chấp của , có đôi khi thực khiến người ta phải đau đầu. Kiều Tâm Uyển tới đứng trước cửa sổ sát đất của phòng khách, nhìn ra bóng đêm từ từ nhuộm đen ngoài cửa sổ.

      “Cố Học Võ. , tôi chỉ muốn cùng Bối Nhi trải qua cuộc sống yên bình, tôi hy vọng tới quấy rầy chúng tôi.”

      “Quấy rầy?” Cố Học Võ bởi vì lời này của mà nheo mắt, đến phía sau , quay người lại: “Bối Nhi là con . Con bé tuổi rồi, con bé cần tình thương của cha.”

      Kiều Tâm Uyển siết chặt cổ họng, vấn đề này, vẫn luôn trốn tránh: “Trong mấy tháng qua, , chúng tôi vẫn sống rất tốt.”

      tin.” Lần đầu tiên, Cố Học Võ phản bác cũng như phủ nhận lời của : “ tin , hai người vẫn có thể sống rất tốt, nhưng có việc, rất khẳng định.”

      “Việc gì?”

      “Nếu có , hai người sống càng tốt hơn.”

      Lúc lời này, giọng điệu thản nhiên lại vô cùng kiên định. Kiều Tâm Uyển cắn chặt môi, nhất thời thế tìm thấy lời đáp lại . gian lập tức trầm xuống, bầu khí căng thẳng bắt đầu chuyển động giữa hai người.

      “Cố Học Võ.” Cảm giác căng thẳng này cuối cùng cũng làm cho Kiều Tâm Uyển chịu nổi: “ mệt sao?”

      “Mệt?” Cố Học Võ hiểu ý của cho lắm, Kiều Tâm Uyển nắm chặt nắm tay, buộc mình phải bình tĩnh: “ ràng tôi, trong lòng ràng có tôi. Vậy mà lại buộc mình phải xuất , bởi vì con , mà buộc mình phải tôi, bày ra bộ dạng dịu dàng với tôi. như vậy, mệt sao?”

      “Ai em?” hình như từng rồi kia mà.

      cần tự lừa dối mình…” Kiều Tâm Uyển thể nghe thêm nữa: “Người là Chu Oánh. phải tôi.”

      Cố Học Võ hơi ngẩn ra, mấy tháng qua, cứ tưởng Kiều Tâm Uyển nghĩ thông suốt. Nào ngờ trong lòng vẫn còn khúc mắc như vậy.

      “Chu Oánh chết rồi.”

      “Đúng vậy, ta chết.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy đây đúng là việc thương tâm: “ ta chết rồi nhưng vẫn sống ở lòng của , đối với ta nhớ mãi quên, đối với ta là lòng chung thủy. ta chiếm giữ trái tim , khiến mấy năm qua ngừng tìm kiếm ta, muốn trở về với ta.”

      Đau, cơn đau đớn kịch liệt lại lần nữa nảy lên trong tim Kiều Tâm Uyển, thừa nhận, Chu Oánh chính là cái gai trong ngực . Chỉ cần nghĩ đến cái tên này, chỉ cần nghĩ đến địa vị của cái tên này trong lòng Cố Học Võ là lại đau đớn.

      Cố Học Võ trầm mặc nhìn Kiều Tâm Uyển, chưa từng bỏ sót bi thương trong mắt . nhíu mày lại, nhìn bóng dáng đứng ở cửa sổ sát đất. Bên cửa sổ có đặt cái bàn trà, còn có hai cái sô pha. liền bước đến sofa ngồi xuống, đưa mắt nhìn vườn hoa bên ngoài.

      Bóng đêm chậm rãi bao trùm lên vườn hoa, ánh đèn mờ ảo khiến khu vườn hoa bé lại thêm phần mông lung. Đan Mạch vào đêm thực im lặng. Môi mím thành đường thẳng tắp, nghĩ phải mở miệng như thế nào.

      ấy.” Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Tâm Uyển liền chấn động, thể đứng được nữa, định tay lại bị Cố Học Võ kéo lại, hơi dùng sức, kéo vào trong lòng mình.

      “Cố Học Võ, buông ra.” Nếu người phụ nữ khác còn đến đây trêu chọc làm gì?

      ấy, nhưng đó là quá khứ.” Cố Học Võ cho rời . Ôm chặt trong lòng, có thể cảm nhận được mấy tháng gặp, hình như ốm khong ít.

      Người con này, luôn quật cường như vậy. Mạnh mẽ như vậy. ràng là sống tốt, ràng là gầy , ràng trong lòng có oán giận mà vẫn cứ cố chấp như vậy. Tuyệt đối chịu khoan nhượng.

      thực nên giận, nhưng lại thể giận được. Có chăng chỉ là đau lòng, thực khẳng định việc, chính là mình sống ở Đan Mạch, cho dù có tốt cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Vui vẻ, cũng chỉ là bề ngoài. , làm sao có thể vui vẻ? Làm sao có thể hạnh phúc? Làm sao có thể sống tốt được? Ôm lấy , nghe mùi hoa hồng tự nhiên tỏa ra người , giọng trầm thấp mà mê hoặc.

      thừa nhận, Chu Oánh. Lúc đó, ấy làm cho sững sờ, cũng cho vui vẻ.”

      Cảm giác người trong lòng căng thẳng, lại càng ôm chặt, làm thế nào cũng chịu buông tay: “Những thiên kim tiểu thư ở Bắc Đô, gặp quá nhiều, tất cả đều được nuông chiều, tùy hứng như em.”

      Kiều Tâm Uyển trong lòng giận dữ, muốn gì đó Cố Học Võ lại tiếp tục : “Cũng có người dịu dàng nhưng cũng rất giả tạo. thích, cũng quan tâm. Chu Oánh lại khác, ấy rất nhạy cảm, rất tinh tế. Lúc đó, ấy rất hấp dẫn . nhớ có lần, bận công tác. Ba ngày ba đêm có chợp mắt. ấy ở bên , nấu canh rồi đứng ở cửa kí túc xá, chờ trở về.”

      Cảm giác Kiều Tâm Uyển bắt đầu thả lỏng người, tiếp tục : “ gạt em, lúc đó, cảm động. thề với lòng mình là nhất định phải cưới ấy, đối xử tốt với ấy. làm cho ấy hạnh phúc cả đời.”

      Kiều Tâm Uyển ngẩn ngờ, biết phải gì. tự nhận là rất Cố Học Võ. Nhưng chưa từng biết, lại có thể vì chén canh mà cảm động như vậy.

      “Sau đó, đưa ấy quay về Bắc Đô. Tính thưa với ba mẹ rồi cưới ấy. Lúc đó, trong lòng muốn lấy . Nhưng ấy lại bỏ . hoàn toàn biết, vì sao ấy ra . Kỳ trắng ra cũng là người đàn ông. chịu nổi. hoàn toàn thể chấp nhận. muốn cưới ấy. Bọn cũng nhau lâu như vậy, ấy có vấn đề gì mà thể với ? nghĩ, nhất định phải tìm được ấy, phải hỏi cho ràng. ấy vì sao phải bỏ …”

      Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu, Cố Học Võ nhìn . Nhìn thẳng vào mắt của , khóe môi của hơi hơi cong lên: “ thừa nhận, quả nhiều năm nhớ mãi quên. Bởi vì nghi vấn đó cứ luôn tồn tại trong lòng , lòng kiêu ngạo của khiến thể chấp nhận kết quả này. Em hiểu ?”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi. biết phải gì, có cái hiểu có cái . Cố Học Võ thở dài: “Sau đó, em lại bỏ thuốc . biết, có chạm vào em. Nhưng muốn cho em bài học.”

      Nhìn thấy mở to hai mắt nhìn, Cố Học Võ cũng phủ nhận dụng tâm của mình lúc trước: “Tìm thấy Chu Oánh, với , cưới ai cũng giống nhau. Nếu em muốn lấy như vậy thành toàn cho em.”

      Kiều Tâm Uyển lúc này tìm được lời nào mà , chỉ có thể ngơ ngác nhìn .

      rồi, trước kia rất ghét em, . phải ghét. Là hận. Em tự cho mình là đúng, em căn bản biết muốn cái gì.”

      Những lời này, trước kia từng , nhưng lúc này lại nghe Cố Học Võ , Kiều Tâm Uyển vẫn thấy tổn thương như vậy, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, nếu như vậy hận , ghét , vậy bây giờ còn tới đây làm gì?

      Cảm nhận được tâm tư của . Cố Học Võ thở dài: “Ba năm. cho em cuộc hôn nhân tình hơn ba năm. Xem như là kế hoạch trả thù của đối với em. Chuyện này, thừa nhận là sai. nên vì trả thù em mà cưới em. xin lỗi.”

      Kiều Tâm Uyển ngơ ngác nhìn , lưng là bàn tay , hơi ấm xuyên thấu qua quần áo thấm sâu vào da thịt khiến cảm thấy trong ngực cũng như có ngọn lửa thiêu đốt.

      Đây là lần đầu tiên nghe Cố Học Võ xin lỗi vì cuộc hôn nhân ba năm đó. hoàn toàn có cách nào phản ứng được. Cố Học Võ, xin lỗi , vì những tủi hờn từng chịu ba năm đó.

      “Em gài bẫy . thực giận em, em có thai, lại càng bất ngờ. Với , việc đó cũng chưa thể làm cho có cảm giác. Bởi vì, những chuyện đó liên quan tới . Cho đến lần ở trong thang máy, thấy em dù thế nào cũng muốn liều mạng sanh đứa bé, lúc ấy, tuy rằng biết con là của nhưng mà bị em làm kinh ngạc.”

      “Bối Nhi là con , điều này khiến thực sững sờ. chưa từng nghĩ, đứa con. đối với em, bắt đầu có tò mò, muốn biết sức mạnh nào khiến em kiên trì như vậy. Rồi tò mò nhanh chóng thay đổi. Thỉnh thoảng lúc công tác lại nghĩ đến em làm gì, Bối Nhi làm gì? Trong lòng , ngay từ đầu trước hết là nghĩ đến con , sau đó mới nghĩ đến em, nhưng sau đó lại là nghĩ đến em trước, rồi mới nghĩ đến Bối Nhi.”

      “Em tin , thực rất tức giận. Em muốn đưa con , thực căm tức. Em muốn thoát khỏi , rất vui vẻ. Cho nên, mới nghĩ số biện pháp đưa em lên đảo chỉ có chúng ta, muốn suy nghĩ cho kỹ càng, những cảm xúc phức tạp này của là cái gì.”

      “Kỳ biết. Cũng khẳng định. thích em. Nhưng mà thích bao nhiêu lại xác định được. Nhưng mà xác định việc. thể cứ như vậy để em , Tâm Uyển. muốn mất em.”

      hơi hết những lời lúc trước chưa từng . Hốc mắt Kiều Tâm Uyển đỏ ửng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Cố Học Võ. Giọng rất êm tai, lời của cũng rất hay. có tình cảm với . Nhưng mà…

      đúng là, thích em.”

      “Đúng vậy, thích. Thích đến mức có thể vì em mà tính mạng cũng cần.” Cố Học Võ nhìn thấy vẻ phân vân mặt : “Ngày đó em bị Thang Á Nam bắt cóc, em có biết trong lòng nóng như lửa đốt thế nào ? thiếu chút nữa là lục tung hết cả Bắc Đô. Tâm Uyển. vì em, có thể ngay cả tính mạng cũng cần, đây phải là có thể chứng minh địa vị của em ở trong lòng sao?”

      “Tôi biết.” Kiều Tâm Uyển biết: “Tôi chỉ biết, nếu người bị bắt là Chu Oánh, cũng làm như vậy.”

      muốn như vậy nhưng lại phải như vậy. Đối với Cố Học Võ mà , người trọng tình trọng nghĩa. là mẹ của con , thích , tin. Nhưng mà cũng tin Chu Oánh. Hôm đó nếu người bị bắt cóc là Chu Oánh, tin Cố Học Võ cũng làm như vậy.

      Cố Học Võ ngớ ra, nhìn vẻ phân vân mặt Kiều Tâm Uyển mà nheo mắt lại: “ tự tin về bản thân như vậy phải là tính cách của Kiều Tâm Uyển.”

      đừng đánh trống lảng.” Kiều Tâm Uyển siết chặt hai nắm đám: “ thích tôi, có tình cảm với tôi. Tôi đều tin. Nhưng mà Cố Học Võ, tình cảm của đối với Chu Oánh càng sâu hơn. vừa rồi , những việc ta làm vì . Tôi đều có làm vì . Tôi tin ở góc độ nào đó mà , thích tôi, muốn ở cùng với tôi là bởi vì có Bối Nhi. Nếu có Bối Nhi, chúng ta tại vẫn là người xa lạ. có dám phải ?”

      Cố Học Võ nheo mắt lại, phủ nhận: “Đúng là nếu có Bối Nhi, chúng ta bây giờ vẫn chỉ là người xa lạ. Nhưng mà chuyện thế giới này, có nếu như. tồn tại của Bối Nhi là .”

      từ sau khi Bối Nhi được sinh ra dần dần bị Kiều Tâm Uyển hấp dẫn, cũng là .

      “Cho nên, căn bản phải tôi, vẫn là vì con .”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 143: thể mất
      Kiều Tâm Uyển thể nghe thêm nữa, thể nào chấp nhận đáp án này. đứng lên muốn rời khỏi, Cố Học Võ lại ấn ngồi lại lên đùi mình.

      tồn tại của Bối Nhi là . Mặc dù thực biết, bắt đầu em từ lúc nào. Có lẽ là lúc em liều chết muốn sinh hạ Bối Nhi, có lẽ em vì Bối Nhi, dù như thế nào cũng chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt , có lẽ là tình mẹ của em dành cho Bối Nhi làm cảm động.”

      “Khi đỡ viên đạn của Thang Á Nam cho em, hoàn toàn khẳng định. thể mất em. em. Kiều Tâm Uyển, để em tin khó vậy sao?”

      “Đúng, rất khó.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “ quả có thể vì tôi mà cần đến tính mạng. Nhưng vì Chu Oánh cũng có thể làm như thế.”

      Sắc mặt cứng đờ, nắm chặt vạt áo của mình, ánh mắt chứa vài phần bi ai: “ còn nhớ ? vì Chu Oánh mà mắng tôi. tôi như thế nào? Từng chữ, từng câu ngày đó , tôi vẫn còn nhớ rất . , tôi làm sao có thể lừa , tôi làm sao lại có thể làm tổn thương Chu Oánh. chẳng lẽ quên rồi sao?”

      Cố Học Võ quên, những ký ức đó vẫn còn nhớ rất . Đôi tay ôm tự giác buông lỏng vài phần, hiểu ý , tính đứng lên rời lúc này lại ôm chặt .

      “Xin lỗi.”

      Giọng vang lên bên tai rất nhàng, hề lảng tránh: “Xin lỗi. cố ý làm tổn thương em.”

      làm tôi tổn thương rồi.” Kiều Tâm Uyển nhịn được mà hốc mắt đỏ bừng, nhìn Cố Học Võ, gồng người lên, dùng hết sức để đẩy ra: “Cố Học Võ, làm tôi tổn thương, làm cho tôi hiểu được rằng trong lòng của , cho dù có tôi thế nào, cho dù thích tôi như thế nào tôi vĩnh viễn cũng thắng nổi Chu Oánh. Tôi vĩnh viễn thể thắng ta, bởi vì ta chết. Mà người sống thể nào đấu lại người chết.”

      Cố Học Võ chấn động cả người, trong đầu lại lên những lời Đỗ Lợi Tân : “Người sống vĩnh viễn đấu lại người chết.”

      Hốc mắt hơi nóng bừng, hai cánh tay siết chặt, ôm Kiều Tâm Uyển vào trong lòng: “Người sống. Quả đấu lại người chết. Bởi vì người ra , địa vị của họ vĩnh viễn ở lại, có cách nào để tiến thêm bước nữa. Nhưng người sống vẫn còn cơ hội chiếm lấy toàn bộ tâm tư và tình cảm.”

      “Kiều Tâm Uyển, ngày đó rất tức giận. Ahh phải muốn làm tổn thương em, chỉ là bất ngờ bị sốc. Chu Oánh chết, chết cách bất ngờ như vậy. Lúc đó, muốn có đáp án nhưng ấy lại ra . rất buồn bực, rất áy náy, rất lấy làm tiếc.”

      “Nếu biết ấy bị bệnh, chăm sóc cho ấy. Ở bên ấy trong chặng đường cuối cùng của cuộc đời, để ấy đơn rời khỏi thế giới này.”

      Cảm giác được cơ thể càng gồng cứng hơn, sắc mặt lại càng lúc càng thêm khó coi, càng ôm chặt cho đứng dậy.

      “Kiều Tâm Uyển. Cho dù hôm nay là người bạn của ngã bệnh, cũng ở cùng người đó đến giây phút cuối đời. Huống hồ gì, với Chu Oánh từng thề non hẹn biển.”

      Trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút thoải mái. Đúng, nên tranh giành với người chết nhưng: “Cố Học Võ, nếu như ta chết, có phải trở về bên ta ? Chỉ là tiếc nuối thôi sao? Chỉ là áy náy thôi sao? Có phải ? Tôi tin nếu Chu Oánh còn sống, nhất định trở về bên ta.”

      .” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, ngữ điệu kiên định. Câu trả lời đến nhanh hơn tưởng tượng khiến Kiều Tâm Uyển sững sờ, trong mắt vẫn còn hoài nghi.

      “Cho dù Chu Oánh chết, cho dù bây giờ ấy vẫn còn sống, cũng về bên ấy.”

      Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, trong đầu lại lên những hình ảnh hôm gặp Lý Lam. ta , hôm đó là sinh nhật Chu Oánh, mới bất chợt giật mình, bởi vì phát ra việc. Trong mấy tháng ở bên Kiều Tâm Uyển, gần như chưa từng lần nhớ đến Chu Oánh.

      Ngay cả bản thân cũng bị tình cảm lạnh lùng của mình làm cho khiếp sợ. gần như quên Chu Oánh. Nếu Lý Lam xuất , nếu ta nhắc hôm đó là sinh nhất Chu Oánh tin lúc này quên Chu Oánh.

      Cho nên, sau khi về Kiều gia, lòng tràn đầy thắc mắc, muốn biết Chu Oánh ở đâu, muốn có câu trả lời, quan trọng hơn là, muốn đến chỗ Chu Oánh, với ấy là thể ở bên nhau.

      Bởi vì ngay lúc biết, ngay lúc phòng bị, Kiều Tâm Uyển từng chút từng chút thay thế vị trí của Chu Oánh trong trái tim . Lúc này trong tâm trí, trong mắt, trong đầu , chỉ có Kiều Tâm Uyển.

      khinh bỉ mình vô tình, làm thế nào mà nhanh như vậy có thể quên Chu Oánh, cảm thấy tội lỗi, cảm thấy rất có lỗi với Chu Oánh. biết ốm, biết bỏ , uổng cho cái danh tin tức nhanh chóng của Kỳ Lân Đường, làm thế nào cũng tìm được người phụ nữ.

      nghi ngờ chính mình, thể nào chấp nhận. Cho nên giận cá chém thớt. Sau khi biết là Kiều Tâm Uyển kích động Chu Oánh buộc phải bỏ , nhịn được cơn giận.

      biết việc làm có đạo lí. Như sâu trong thâm tâm vẫn rất giận. Giận Kiều Tâm Uyển sao lại có thể làm thế? , chấp nhận tất cả của . cứ nghĩ người phụ nữ thích nhất định cũng lương thiện, ôn hòa. Nhưng sai. Kiều Tâm Uyển chính là Kiều Tâm Uyển. vĩnh viễn thể biến thành người khác. Bởi vì chính là Kiều Tâm Uyển.

      “Xin lỗi. giận cá chém thớt. thấy có cách nào chấp nhận việc em lại có thể dùng thủ đoạn như vậy. lúc ấy quả rất tức giận. Nhưng tỉnh táo lại, càng giận bản thân mình hơn. Tâm Uyển. Chuyện quá khứ đều qua hết rồi. Chu Oánh cũng ra . Cho dù ấy ra , cho dù có tìm được ấy cũng chỉ muốn với ấy là thể trở về bên ấy.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn , trong mắt vẫn chưa hết hoài nghi, nhưng Cố Học Võ vào lúc này lại nắm tay , đặt trước ngực mình: “Em , người sống đấu lại người chết. Quả , đấu lại. Bởi vì, em căn bản cần phải đấu. Vào cái khoảnh khắc em, em chiếm giữ trái tim của luôn rồi. Em thay thế vị trí của Chu Oánh trong lòng . em.”

      “Cố Học Võ?” Kiều Tâm Uyển ngơ ngác nhìn , hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào. Đây là những lời thương tuyệt vời nhất mà từng được nghe. Hơn nữa những lời này lại là từ miệng người đàn ông mà thương nhất ra.

      nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ em còn chưa tin ?”

      Cố Học Võ bình tĩnh nhìn sâu vào trong mắt , muốn tìm được câu trả lời. Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhàng lắc đầu. , phải tin, chỉ là thể nào tin. làm sao có thể tin tưởng đây? Điều này quá lạ lùng, quá khó để người ta tin được. chỉ có cảm giác như là mơ vậy. Huống chi,

      Ánh mắt Cố Học Võ lên lại trở lên u ám, nhìn vào mặt Kiều Tâm Uyển, vươn tay, lần nữa ôm vào trong lòng: “ tin tin. sao hết. chứng minh cho em thấy. Bây giờ người là em. phải là người khác.”

      “Thế, thế còn Chu Oánh…”

      lại, điều lo lắng chính là sợ trong lòng vẫn nhớ mãi quên Chu Oánh.

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ tựa cằm vuốt ve đỉnh đầu , lắng nghe mùi hương của , cảm giác mệt mỏi cũng như tan biến

      “Nếu như em hiểu , em biết. khi hận ai hận đến cùng, nhưng khi ai rồi đến tận xương tủy. Kiều Tâm Uyển, em.”

      Ba chữ sau cùng đó giản dị nhưng lại đầy tình ý. Tình cảm của , lúc này ràng đường đường chính chính, hề che giấu mà tỏ cho biết.

      Kiều Tâm Uyển im lặng, cảm nhận nhịp đập trong trái tim , hơi thở của , cánh tay ôm trong vòm ngực rộng rãi của . Tất cả đều khiến có cảm giác mông lung như là mơ. Tin sao?

      Trong lòng còn có rất nhiều điều chưa . chưa bao giờ là người nhát gan. Nhưng lúc đối mặt với Cố Học Võ, lá gan của lại trở nên rất bé. thực rất sợ, sợ thể với tới trái tim của Cố Học Võ. Sợ ghét tính tình ngang ngạnh của , rồi ngày nào đó vì thế mà có thể ghét cả .

      Ở trước mặt , dường như lúc nào cũng thảm hại, thấp kém. Ở trước mặt , tất cả kiêu ngạo, tự tin của dường như đều tan biến, chỉ còn lại thấp hèn, thấp hèn để mức muốn lấy lòng nhưng rồi lại cảm thấy thể nào lấy lòng được.

      Cố Học Võ cũng cảm giác được hơi run rẩy, lời nào nhưng vẫn biết nghĩ cái gì. tin vào bản thân mình, hoài nghi tình cảm của . nên tức giận. Nhưng lúc quyết định đến Đan Mạch, cũng từng với chính mình, cả đời này bao giờ tức giận với Kiều Tâm Uyển nữa. Bởi vì muốn những lời trong lúc tức giận lại làm tổn thương .

      mệt quá.” thở dài, hơi buông ra, xoa mi tâm, vẻ mặt có chút đáng thương: “Mấy tháng nay cũng rất mệt. Hôm qua lại ngủ ngon. Bây giờ mệt quá.”

      “Hở.” Kiều Tâm Uyển hơi giật mình chút, nhìn Cố Học Võ: “, nếu mệt ngủ .”

      muốn ngủ ghế sa lon.” Cố Học Võ ngáp cái. Vươn vai vuốt vuốt mi tâm, đưa cổ tay áo dính máu cho Kiều Tâm Uyển xem, nhìn chút đau lòng thể trong mắt : “Cả đêm hôm qua thể ngủ ngon.”

      …” Kiều Tâm Uyển rời khỏi người , lui bước ra sau. bây giờ biết phải gì: “Vây, vậy vào phòng ngủ .”

      “Em ngủ với ?”

      “Tôi, tôi…” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “ được, ngủ phòng của khách. Tôi ngủ cùng Bối Nhi.”

      “Nhưng, muốn em ngủ với .” Cố Học Võ nắm chặt tay , ánh mắt dường như có chút cầu khẩn. Nhưng Kiều Tâm Uyển rút tay mình ra, nhìn Cố Học Võ.

      “Nếu muốn như vậy, tôi nghĩ, chỉ muốn cơ thể tôi.” bây giờ rất rối. vừa rồi rất nhiều, muốn có thời gian để suy nghĩ hết những lời đó, làm ràng tình cảm của . vẫn có khúc mắc, khó hiểu. cần phải hiểu cho ràng.

      Nếu ngủ cùng , đảm bảo mắc mưu của . Dù sao thủ đoạn của , là rất .

      Cố Học Võ ngớ ra chút rồi thở dài: “Được rồi. ngủ ở phòng của khách. Nhưng mà, em nhẫn tâm, ngày hôm qua thấy ngủ ghế sa lon mà thậm chí còn lấy chăn cho . Hại nửa đêm lạnh cóng người.”

      , …” ngủ? Kiều Tâm Uyển lại xấu hổ, quả nhiên, ở trước mặt Cố Học Võ, thể thắng dù chỉ lần.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 144: Chắc là may mắn
      cái gì?” Cố Học Võ nhìn thấy mặt ửng đỏ, dáng vẻ được tự nhiên trong mắt lại lên tia bỡn cợt: “Em nên cảm thấy may mắn đấy, may mắn là vẫn còn trẻ khỏe. Nếu chắc là bị cảm rồi.”

      Lời của có ý trách cứ nhưng Kiều Tâm Uyển hiểu sao lại thấy ngại. Đủ rồi đó! Có phải bắt ngủ sô pha đâu, thích ngủ sô pha đâu phải lỗi của ? Nghĩ như vậy nên chuyện cũng khách sáo nữa: “ đủ chưa vậy? mà còn nữa hôm nay tiếp tục ngủ sô pha .”

      “Được. ngủ đây.” Cố Học Võ lúc này nghe lời đứng lên: “ ngủ trong phòng của khách, em cũng ngủ sớm chút. Mắt thâm quầng hết rồi kìa!”

      Kiều Tâm Uyển hơi giật mình, buổi sáng ra khỏi phòng cố ý dùng phấn che , cứ nghĩ thấy. Nhưng để ý thấy sao?

      Dẫn đến phòng của khách, bước chân Cố Học Võ hơi ngừng chút, quay sang nhìn : “Em thực đói bụng? cần ăn gì sao?”

      “Tôi đói.” Vừa rồi ăn miếng bánh ngọt, no rồi.

      ngủ đây.” Cố Học Võ xong, nhưng vẫn có ý muốn vào cửa mà đứng im ở cửa. Kiều Tâm Uyển cũng muốn làm gì.

      chỉ chỉ mặt mình: “Goodnight kiss!”

      “Ớ.” Kiều Tâm Uyển giật mình ngơ ngác nhìn trân trân vào gương mặt của Cố Học Võ, hai gò má dần dần ửng đỏ. Tiến cũng được, lùi cũng xong.

      “Chỉ là nụ hôn thôi, em mọn như vậy chứ?”

      Giọng điệu Cố Học Võ mang theo vài phần trêu chọc, Kiều Tâm Uyển lại càng mất tự nhiên. thấy ngẩn ngơ liền vươn tay, ôm vào lòng, cúi đầu, hôn lên môi nồng nhiệt. Hơi thở nóng như lửa, da thịt nóng bỏng. hôn vô cùng nồng nhiệt như muốn cắn nuốt .

      Xa cách mấy tháng nên khi ôm hôn như vậy, Cố Học Võ khống chế được nhiệt tình. Mà nhiệt tình này, toàn bộ đều do Kiều Tâm Uyển, người con ở trong lòng , khơi gợi lên.

      Kiều Tâm Uyển bị hôn như thế, hai chân cũng dần trở nên vô lực, hai tay tự chủ được vòng lên cổ , đón nhận nụ hôn của . Nóng bỏng như vậy, kịch liệt như vậy. Môi lưỡi triền miên, hơi thở hỗn loạn. Nếu phải tay Cố Học Võ đỡ sau lưng, tin chắc mình té lăn ra đất.

      lâu sau, rốt cuộc Cố Học Võ cũng buông ra. Tay vẫn còn đỡ thắt lưng , trong mắt lên tia trêu chọc: “Có thể đứng ổn ?”

      “A?” Kiều Tâm Uyển còn chưa tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ. Trong mắt tràn đầy ý cười. Hình như rất vui?

      ngủ .” Xác định có thể đứng vững, Cố Học Võ mới buông tay ra: “Nếu em ngủ tối nay em nhất định ngủ được.”

      Chỉ nụ hôn mà thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn xuống dưới, cơ thể kêu gào muốn có Kiều Tâm Uyển. Khát vọng tích tụ lâu nên lúc này thể nào mà kìm nén được nữa. Nếu còn ở lại thể kiểm soát được chuyện gì xảy ra.

      “A?” Kiều Tâm Uyển hô tiếng, nhanh chóng về phòng mình mà nhìn thấy trong mắt Cố Học Võ chợt lóe lên tia sung sướng.

      Vào cửa, đóng cửa, khóa lại, phát tim mình đập rất nhanh, người hơi nóng, mặt cũng nóng rực. Trong lòng cũng hiểu được, cũng có khát vọng đối với Cố Học Võ.

      Hôm nay Cố Học Võ vẫn còn phát huy phong độ thân sĩ, nếu cũng nhất định thể thoát được. rất ràng, sức ảnh hưởng của đối với lớn bao nhiêu.

      May quá, may quá. Kiều Tâm Uyển vỗ ngực ngồi xuống, trong lòng nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy hơi mất mát. Cho dù Cố Học Võ cho thời gian để thích ứng, để suy nghĩ. Nhưng phong độ như vậy, lại làm cho có chút hoài nghi sức hấp dẫn của mình.

      Lắc đầu, miên man suy nghĩ cái gì vậy? được nghĩ nữa, cố gắng buộc mình tỉnh táo lại. được tin lời Cố Học Võ , ít nhất là thể tin tưởng toàn bộ.

      Nếu , vì sao mấy tháng nay xuất ? Tại sao lại cố tình xuất vào sinh nhật Bối Nhi? Điều này phải chứng tỏ người quan trọng nhất trong lòng là con chứ phải sao?

      Kiều Tâm Uyển, mày bình tĩnh chút . Bình tĩnh lại. Cố Học Võ gạt mày thôi. Điều phải là . Bình tĩnh. Bình tĩnh. Trong lòng còn nghi vấn, nhưng ảnh hưởng đến Kiều Tâm Uyển nghỉ ngơi, trái ngược với ngày hôm qua, tối nay ngủ rất ngon, còn mơ thấy Cố Học Võ. , lòng tràn đầy vui mừng. đêm mộng đẹp đến bình minh.

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Buổi sáng thức dậy, Kiều Tâm Uyển phát Cố Học Võ dậy từ lâu, ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Bối Nhi vẫn còn ngủ, ngày hôm qua Bối Nhi đúng là chơi rất mệt. Đứng trước cửa phòng bếp cửa, bỗng cảm giác như trở lại trước kia, rồi lại thấy so với trước kia hình như còn ngọt ngào hơn vài phần.

      “Chào buổi sáng.” Nhìn thấy , Cố Học Võ cười cười, vẻ mặt rất sung sướng.

      “Chào buổi sáng.” Kiều Tâm Uyển hơi mất tự nhiên, biết gì: “Cần giúp gì ?”

      cần.” Động tác tay Cố Học Võ hơi ngừng lại, nhe răng ra cười: “ sợ em càng giúp càng rối.”

      cái gì vậy!” Kiều Tâm Uyển liếc cái xem thường, Cố Học Võ nhăn mày, vẻ mặt như biết lòng . Kiều Tâm Uyển thích vào bếp, cũng phải là hôm nay mới có.

      Ánh mắt quét qua gương mặt , khí sắc nhìn tồi: “Hôm qua ngủ ngon chứ?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Còn ?”

      Chắc là bị lạnh cóng nữa chứ?

      tốt.” Cố Học Võ lắc đầu, vẻ mặt có vài phần ai oán: “ có em ngủ cùng, ngủ ngon tí nào.”

      Kiều Tâm Uyển xấu hổ nên tức giận đáp câu: “Vậy trước kia cũng ngủ ngon sao?”

      “Cũng ngon.” Cố Học Võ gật đầu: “Thường xuyên là thức trắng đêm.”

      Lúc lời này, bình tĩnh nhìn , Kiều Tâm Uyển bị ánh mắt nghiêm túc của làm cho kinh ngạc, nhất thời biết phải gì, cảm giác càng lúc càng tới gần khiến được tự nhiên.

      tiếng chuông vang lên. ra phòng khách nghe điện thoại.

      bảo mẫu Mary gọi tới hôm nay vẫn chưa xong việc, có thể phải ngày mai mới đến được. Kiều Tâm Uyển đưa mắt nhìn Cố Học Võ trong phòng bếp, muốn nghĩ như vậy. Nhưng trùng hợp, vừa tới Mary lại rảnh?

      Lắc đầu, chắc phải đâu. Mary là người Đan Mạch. Là chuyên gia dinh dưỡng cũng là đầu bếp. Cố Học Võ cho dù có năng lực, cũng có thể lớn như vậy? Lắc đầu, ngăn suy nghĩ của bản thân lại, gọi Bối Nhi dậy. Bối Nhi ngày hôm qua chơi cả ngày, sáng sớm nay nhìn thấy Cố Học Võ lại hiếm khi tươi cười, kêu ba, ba. Cố Học Võ chọc con bé cười đến vô cùng vui vẻ, bữa sáng cũng vì thế mà trôi qua trong vui vẻ.

      Ăn xong điểm tâm, Cố Học Võ muốn dẫn Bối Nhi chơi. Kiều Tâm Uyển cũng phản đối, làm thế nào cũng ngờ rằng sau khi mấy tháng mà Bối Nhi lại vui vẻ với Cố Học Võ như vậy. Nên biết, con bé trước kia chỉ cần nhìn thấy Cố Học Võ là ghét, mà thèm nhìn .

      theo Cố Học Võ ra ngoài, cũng biết muốn dẫn và con đâu, lúc xe dừng lại, nhìn tấm bảng hiệu ven đường, Kiều Tâm Uyển mới sửng sốt. ngờ, Cố Học Võ lại đưa và con tham quan bảo tàng Andersen. tham quan bảo tàng chỉ là phụ, chủ yếu là Cố Học Võ muốn ở cùng con .

      Xuyên qua những con ngỏ rải đầy đá cuội, hoa cỏ mọc san sán hai bên, thỉnh thoảng những người đường ngang qua lại ngoảnh lại ngắm những gương mặt phương Đông thường gặp được ở Đan Mạch.

      Nam tuấn tú nữ xinh đẹp, còn bế bé đáng . Kiều Tâm Uyển cảm nhận được tầm mắt của người qua đường, nhìn Cố Học Võ xuống xe ôm con vào lòng. Vẻ mặt vô cùng dịu dàng, Cố Học Võ như vậy, là người mà luôn khao khát. người chồng tốt, người cha tốt.

      Kỳ cũng tin, chỉ cần Cố Học Võ nguyện ý cũng có thể trở thành người chồng tốt. nên tin mới đúng. Nhưng thâm tâm dường như luôn có chút chần chờ. Chần chờ cái gì?

      “Sao vậy?” gần tới cửa, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “ vui sao? thích tới nơi này?”

      phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Đến Đan Mạch lâu như vậy mà muốn tới vẫn chưa tới được. Cứ cảm thấy Bối Nhi còn , chờ khi con lớn rồi đến cũng được. “

      “Đúng vậy, chờ con lớn chút cũng được.” Cố Học Võ gật đầu: “Nhưng hy vọng cuộc sống của con sau này như những câu chuyện cổ tích.”

      “Tôi cũng hy vọng thế.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cũng giống Cố Học Võ, đều hy vọng tương lai con được hạnh phúc.

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ ngừng bước, vào cửa trước mà nhìn Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt vô cùng chân thành: “ thấy muốn cuộc sống của con tươi đẹp như chuyện cổ tích, có điều kiện tiên quyết, chính là, con bé phải luôn có ba mẹ ở bên cạnh. chỉ ba mẹ, còn cả ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, cả chị em nữa. Con bé phải được trưởng thành trong gia đình đầy đủ.”

      đúng là buông tha cơ hội nào. Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, đừng ép tôi, hôm qua cho tôi thời gian rồi mà.”

      cho em thời gian mấy tháng rồi.” Giọng điệu Cố Học Võ lạnh lùng bình tĩnh, nghĩ đến trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhiều cũng suy nghĩ cẩn thận: “Tâm Uyển, lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để em hiểu tình cảm của , tấm lòng của sao?”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển định đáp lại, lại nhìn thấy con mở to hai mắt nhìn mình, câu kế tiếp thể được: “Hôm nay đưa Bối Nhi chơi, chuyện của chúng ta để tối nay sau, được ?”

      “Được.” Cố Học Võ đến đây là chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Tin rằng Kiều Tâm Uyển chạy trốn. Bế con bước vào viện bảo tàng. Hôm nay là ra ngoài chơi.

      Từ bảo tàng ra, Cố Học Võ đưa Bối Nhi tìm chỗ ăn cơm. gần đây mới tìm được niềm vui mới là chụp hình cho Bối Nhi. Bối Nhi cũng rất phối hợp, tạo dáng đủ kiểu trước ống kính.

      Khi chu miệng nhắn, khi thoải mái cười to. Bộ dạng đó làm cho Cố Học Võ vô cùng vui vẻ. vui vẻ này cũng cuốn hút Kiều Tâm Uyển, lúc này mới phát đến Đan Mạch lâu như vậy, tuy rằng con quen nhưng đột nhiên thiếu vắng những người thân quen rồi lại đột nhiên gương mặt con bé từng quen xuất khiến Bối Nhi vui vẻ biết chừng nào.

      Có lẽ, quả sai, cho dù là muốn nhìn thấy Cố Học Võ, cũng nên đưa Bối Nhi rời khỏi Bắc Đô tới nơi xa xôi như vậy, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến em trai, cả bạn bè, Kiều Tâm Uyển lần đầu tiên bắt đầu nghĩ lại hành động của bản thân có phải thực chính xác hay .

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 145: đúng lắm
      Cảm giác được lòng bất an, Cố Học Võ hài lòng lắm lấy lại tinh thần, bắt lấy tay , muốn và Bối Nhi cùng chơi. Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ tựa trán vào Bối Nhi, nhìn từ góc độ này, hai cha con đúng là rất giống nhau.

      Bối Nhi cùng chơi với Cố Học Võ hai ngày, đến giờ cũng chấp nhận , bàn tay bé nhéo nhéo tai , vẻ mặt cười đến vui vẻ. cũng ngại. Con bé phát còn chưa cứ gọi là bánh (bābā), Cố Học Võ mỗi lần nghe thấy là lại cười.

      Trong lòng ngập tràn hương vị hạnh phúc, Kiều Tâm Uyển bắt đầu mong muốn có cuộc sống như thế, có ba và mẹ, phải chăng đây mới là điều Bối Nhi cần?

      Chơi cả ngày, Bối Nhi cũng mệt rã rời, còn chưa về đến nhà lăn ra ngủ ngay xe. Về đến nhà, Kiều Tâm Uyển đầu tiên là bế con về phòng ngủ. nhàng đặt con lên giường, đắp chăn cho con bé. Vừa xoay người, liền nhìn thấy Cố Học Võ dựa vào cửa, vẻ mặt dịu dàng nhìn . Mặt liền đỏ ửng, chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo Cố Học Võ ra ngoài rồi .

      Trong phòng khách, Kiều Tâm Uyển mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lon, thả lỏng toàn thân, đúng là mang theo con là chuyện mệt mỏi nhất. vai xuất thêm đôi bàn tay to, Cố Học Võ nhàng giúp xoa vai, cổ: “Mệt lắm hả?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Mệt quá. Em muốn ngủ.”

      “Vậy em về phòng ngủ chút .” Cố Học Võ nhìn thời gian: “ nấu cơm, lát nữa em dậy, là có thể ăn.”

      “Trong tủ lạnh chắc có nguyên liệu gì đâu?” Kiều Tâm Uyển nhớ hai ngày nay Mary tới mà đồ trữ trong tủ lạnh cũng nhiều…

      “Yên tâm. Sáng nay mua rồi.” Cố Học Võ ngồi xuống bên , kéo tay : “Nhưng mà cửa hàng bên này mở cửa cũng muộn .”

      “Đúng vậy.” Các cửa hàng ở Đan Mạch đều đóng cửa sớm mà mở cửa lại muộn. Hai ngày cuối tuần thông thường là đóng cửa. Nếu nhất thời kịp chuẩn bị mua được món mình cần, đúng là có chút phiền phức.

      Cố Học Võ nhàng mát xa vai cho , độ mạnh yếu vừa vặn, Kiều Tâm Uyển thoải mái nhắm hai mắt lại hưởng thụ. Nhìn bộ dạng của , ánh mắt Cố Học Võ tối sầm lại vài phần. Động tác tay vẫn ngừng. Thấy gần như buồn ngủ, dừng động tác lại, ngồi xuống ghế sa lon, nắm lấy tay đặt vào trong lòng bàn tay mình: “Mệt như vậy rồi ngủ .”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển vô cùng tự nhiên ngã đầu vào bờ vai . Động tác quen thuộc, giống như bảy ngày ở đảo lúc trước.

      Ngáp cái, : “Em chợp mắt chút, lát nữa mới ngủ.”

      còn phải dọn dẹp chút, rất nhiều việc còn chưa làm xong. Tuy rằng thích làm mấy chuyện bếp núc, nhưng nhà vẫn cần phải dọn dẹp.

      “Muốn ngủ ngủ .” Cố Học Võ bế , về hướng phòng ngủ. Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, nhịn được muốn nhảy xuống, lại càng ôm chặt hơn.

      “Đừng lộn xộn.” Cố Học Võ ôm chặt , vào phòng đặt lên giường.

      Kiều Tâm Uyển còn nghĩ lại làm gì mình đè xuống, cho ngồi dậy, bàn tay nắm chặt tay : “Ngủ.”

      “Nhưng mà…” Bối Nhi hôm nay ngủ sớm, lỡ con bé tỉnh lại làm sao?

      có nhưng gì hết, có ở đây, chăm sóc tốt cho Bối Nhi.” Biết trong lòng nghĩ gì, vẻ mặt Cố Học Võ vô cùng dịu dàng: “Mệt rồi ngủ . Mọi chuyện giao hết cho .”

      Kiều Tâm Uyển ngáp cái, gật gật đầu: “Uhm, em ngủ đây. Nhưng mà, phải trông chừng Bối Nhi đấy. Lỡ đến đêm con bé thức dậy, hoặc là vì chưa ăn cơm tối mà đói, phải pha sữa cho con. Tỷ lệ sữa là ba…”

      “Được rồi.” Cố Học Võ buộc dừng lại, cho nữa: “ đâu phải là chưa từng làm, em cần phải nhắc như vậy. Em đừng quên lúc ở nhà em, cũng có giúp chăm con.”

      Huống chi, còn thường xuyên giúp Cố Học Văn chăm sóc hai cậu con trai. dám là vô cùng có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối xa lạ.

      “Uhm.”

      Kiều Tâm Uyển vừa ngủ giấc mà lúc tỉnh lại là sáng sớm. ngồi dậy, nhìn mà thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu. Ngày hôm qua sau nửa đêm, có cảm giác nằm xuống bên , ôm vào giấc ngủ. Vòm ngực rộng lớn ấy khiến cả đêm ngủ ngon giấc, đến tận sáng sớm mới thức.

      nhìn Bối Nhi thấy con bé vẫn còn ngủ. cũng vội vàng đánh thức con bé. Tìm khắp trong phòng ngoài phòng vòng cũng thấy Cố Học Võ. Có thể là mua bữa sáng, nhưng mà lúc này, ngoài cửa hàng tiện lợi hình như có cửa hàng nào mở cửa? cũng quan tâm đến chuyện đó nữa mà gom quần áo bẩn phân loại, sau đó cho vào máy giặt.

      Ánh mắt lại nhìn đến áo khoác của Cố Học Võ để ghế sa lon. Hôm trước mặc cái áo này tới, hai ngày nay nhiệt độ thấp lắm nên ban ngày ra ngoài chơi đều mặc nó.

      Giặt áo giúp cũng được, Kiều Tâm Uyển cầm áo Cố Học Võ lên, lúc này mới phát , hình như chưa từng giặt đồ cho Cố Học Võ. Trong đầu lại lên lời Cố Học Võ . , Chu Oánh làm cái này cái nọ cho .

      ngẫm lại, hình như chưa từng làm gì cho Cố Học Võ. chỉ đơn thuần thích có nghĩ tới muốn cái gì. Những việc mà vợ phải làm cho chồng, cũng chưa từng làm cho Cố Học Võ.

      ghét làm việc nhà, xuống bếp. Nếu phải đến Đan Mạch, quần áo cũng giặt. Bây giờ cũng vậy, quần áo ném cho máy giặt giặt. Việc nhà đều để cho người khác đến làm, ngoài chăm sóc Bối Nhi, hình như làm gì cả.

      Đến Đan Mạch được thời gian, cũng muốn tìm công việc, ít nhất cũng có việc để làm, nhưng mà Bối Nhi còn , nên lại nghĩ đợi Bối Nhi lớn lên rồi tính. Bây giờ xem ra, hình như những việc làm được nhiều.

      Cầm áo của ngồi xuống ghế sa lon, tâm trạng của có chút buồn bực. Nhưng muốn thay đổi, vốn chính là người như vậy. Cố Học Võ có thể chấp nhận chấp nhận, thể chấp nhận thôi.

      ấy muốn chấp nhận rồi mà. tự cho mình đáp án. từ Bắc Đô chạy tới Đan Mạch. chưa từng cầu làm gì cho chỉ hy vọng về bên . Nếu nghĩ như vậy hình như đối với tâm. nên tin tưởng mới đúng. Nếu làm sao lại có thể chấp nhận Kiều Tâm Uyển như vậy?

      Thở dài, Kiều Tâm Uyển bỏ mấy vấn đề này ra nghĩ nữa, đứng lên, muốn xem trong túi áo có thứ gì , bỏ đồ ở trong ra, rồi đem áo giặt. Nhưng lúc lục túi lại phát bên trong có tờ giấy. Đôi mi thanh tú nhàng nhíu lại. Mắt nhìn ra cửa, Cố Học Võ vẫn chưa về, có nên xem nội dung bên trong tờ giấy này ?

      Mở ra, chỉ liếc mắt cái, Kiều Tâm Uyển liền giật mình đứng bất động. Cái này… Hai tay nắm chặt tờ giấy kia, lắc đầu, hoài nghi mình nhìn nhầm. Lại liếc nhìn lần nữa, nhìn nhầm. Tên của Cố Học Võ, viết rất ràng.

      Mấy hàng chữ bên dưới, cùng với những hình ảnh bên khiến cả người mềm nhũn, ngồi trở lại ghế sa lon. Cố Học Võ, Cố Học Võ. Sao có thể yên lặng như vậy? Sao có thể bình tĩnh như vậy? Đến đây hai ngày mà hé răng với câu, lại còn vô cùng bình thường nữa. Trời ạ.

      Ngoài cửa văng vẳng tiếng máy xe, ngẩng đầu, lại phát mình chẳng thể nhìn được gì, bởi biết từ lúc nào bật khóc. Nước mắt làm ướt nhòe hai mắt của , làm thấy những gì trước mắt. qua quýt lau khô nước mắt, cất tờ giấy kia vào trong túi. lần nữa thả cái áo khoác ghế sa lon, đứng lên, Cố Học Võ vừa lúc đó cũng vào cửa, tay mang theo hai cái túi to.

      “Em dậy rồi?” Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển dậy, có hơi bất ngờ: “ nghĩ em còn ngủ. hi hữu nhưng lại tìm được tiệm ăn Trung Quốc, có bán bánh bao màn thầu. Càng hi hữu hơn là còn rất sớm mở cửa. còn mua sữa đậu nành. Em thích ?”

      Kiều Tâm Uyển giật mình đứng yên nhìn bóng lưng của , nhìn đặt thứ gì đó lên bàn cơm, chóp mũi cay cay, biết nên gì. Mà trở ra mới phát Kiều Tâm Uyển ngẩn người: “Làm sao vậy?”

      mẫn cảm phát , bộ dạng Kiều Tâm Uyển đúng lắm. Vội vàng tiến lên, liền thấy hốc mắt đỏ hoe: “Em khóc? Sao vậy?”

      “Em, em…” Kiều Tâm Uyển lau khô nước mắt mặt, nhìn Cố Học Võ: “Em sáng sớm thức dậy thấy , tưởng rồi.”

      “Đồ ngốc.” Cố Học Võ kéo vào trong lòng, đưa cằm vuốt ve đỉnh đầu , lắng nghe mùi hoa hồng thanh nhã tự nhiên tỏa ra người , hít vào sâu, cảm giác vô cùng bình yên.

      “Cho dù có về Bắc Đô, cũng phải đưa em và Bối Nhi về. Huống chi, em thích nơi này, vậy ở lại với em lâu chút.”

      “Nhưng mà, nhưng mà…” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu nhìn : “Chẳng lẽ, chẳng lẽ cần làm sao?”

      cũng lo chuyện từ chức đây.” Cố Học Võ nhìn thấy Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn: “Sao lại có kinh ngạc như vậy? Sợ làm, nuôi nổi em sao?”

      phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Cố Học Võ. vĩ đại như vậy, cho dù là đâu, đều tin nhất định tạo ra nghiệp riêng của mình. Nhưng mà lúc này lại ràng, từ chức là vì cái gì.

      Vùi mặt vào lồng ngực Cố Học Võ, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Đan Mạch, chủ động ôm , kháng cự.

      “Em sao vậy?” Cố Học Võ lại lần nữa phát ổn.

      “Em sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, sao, người có sao là kia: “ từ chức rồi muốn làm gì?”

      “Mẹ tuổi cũng lớn, bà muốn đến công ty giúp.”

      Uông Tú Nga là con , chị em gì. Công ty của gia đình từ khi ông ngoại qua đời vẫn là do Uông Tú Nga quản lý. Bà luôn muốn Cố Học Võ đến giúp nhưng lại nghĩ Cố Học Võ thích kinh doanh nên cũng chưa từng nhắc đến.

      Mặt khác, công việc ở Kỳ Lân Đường càng ngày càng nhiều, làm ăn càng lúc càng lớn. Những việc cần đích thân tham gia cũng nhiều hơn. Nếu vẫn tiếp tục ở trong quan trường, lúc cần xuất ngoại có chút bất tiện, rất dễ bị người ta mượn cớ hạ bệ.

      ra sợ những tin đồn thất thiệt, nhưng Cố gia ở Bắc Đô cũng coi như là có thân phận, địa vị, ba và chú đều cống hiến sức lực cho quân đội. Nếu thực gây ầm ĩ ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến bậc cha chú tuổi về già, đây là điều muốn.

      “À.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, trong lòng cũng hiểu được việc phải như vậy: “Cố Học Võ, …”

      gọi Bối Nhi dậy .” Cố Học Võ buông ra: “Tranh thủ cơm còn nóng, gọi Bối Nhi dậy , hôm nay sắp xếp xong cả rồi, chúng ta Copenhagen chơi, thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :