1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 136: Chưa bao giờ khóc
      Đây là lần đầu tiên dùng giọng điệu như vậy để chuyện với Cố Học Võ. Cố Học Võ đứng sững người, nhìn gương mặt Cố Học Mai rồi im lặng. Phòng bệnh bị bao trùm bầu khí ngột nhạt khiến người ta nghẹt thở. Cả người Cố Học Võ tỏa ra bầu khí u ám làm cho Cố Học Mai cảm thấy áp lực chịu nổi. dựa người vào giường, đưa mắt nhìn ra khoảng trời bao la bên ngoài.

      “Em nghĩ tới Lương Hữu Thành.” Ít nhất, trong hơn năm ở bên Đỗ Lợi Tân, rất ít khi nghĩ tới Lương Hữu Thành. là rất ít.

      “Vậy Đỗ Lợi Tân em…”

      “Em thừa nhận, ngay từ đầu em băn khoăn, lo lắng rất nhiều vấn đề. Về chuyện em lớn tuổi hơn Đỗ Lợi Tân, cả chân em, cả Lương Hữu Thành nữa, ấy vì cứu em nên mới chết. Em thực thể vượt qua được chướng ngại này.”

      Nhưng là con người, con người có máu có thịt. Những việc Đỗ Lợi Tân làm cho , những nỗ lực của , đều nhìn thấy hết. Từ cảm động đến tiếp nhận, từ tiếp nhận đến thích, lại từ thích đến . Cảm giác này cứ dần dần thăng hoa. Đợi đến lúc phát ra Đỗ Lợi Tân nắm giữ trái tim mất rồi.

      “Nhưng tại sao cậu ta lại em như vậy?” Thậm chí còn lúc ở bên Đỗ Lợi Tân, Cố Học Mai chỉ nghĩ tới Lương Hữu Thành?

      “Bởi vì ba mẹ Lương Hữu Thành, mấy ngày trước có đến tảo mộ cho Hữu Thành.” Hôm đó là ngày giỗ của Hữu Thành.

      Cố Học Mai nhớ tới lúc đó lại cảm thấy rất hổ thẹn với Lương Hữu Thành. vậy mà lại quên mất ngày giỗ của Lương Hữu Thành. Điều này chưa bao giờ xảy ra. Bởi vì dạo này ở cùng với Đỗ Lợi Tân nên gần như quên mất, chàng trai, vì cứu mà chết.

      cảm thấy rất tội lỗi. Ngay sau ngày giỗ của Lương Hữu Thành, đến trước mộ ngồi lâu. cầu xin Lương Hữu Thành tha thứ cho , lúc đó, biết mình có thai. quyết định dứt bỏ quá khứ, chấp nhận lời cầu hôn của Đỗ Lợi Tân, cùng với Đỗ Lợi Tân sống cuộc sống hạnh phúc. Sau đó vừa trở về, Đỗ Lợi Tân liền hỏi đâu.

      “Em thăm Lương Hữu Thành, em với ấy…” Em quyết định sau này cùng sống cuộc sống hạnh phúc, sau này để ấy vào góc trong tim, hy vọng Lương Hữu Thành có thể chúc phúc cho .

      Nhưng Đỗ Lợi Tân căn bản nghe giải thích, hất tay ra rồi quay . biết chắc chắn là ta vui. Nhưng vẫn hy vọng ta nghe hết lời. Đợi ở nhà lâu cũng thấy Đỗ Lợi Tân trở về. cũng chẳng còn cách nào đánh phải đến nhà trọ của ta tìm. Nhưng ngờ lại để nhìn thấy cái cảnh mà thể nào chịu nổi…

      Cố Học Mai biết phải hình dung tâm trạng lúc đó của mình như thế nào. rất tự tin, luôn nghĩ rằng cho dù mọi người trong thiên hạ đề bỏ rơi ít nhất Đỗ Lợi Tân . Nhưng hành động của Đỗ Lợi Tân hôm đó lại chẳng khác nào bạt tai tát thẳng vào mặt . gần như thể ở lại thêm giây nào nữa, dốc sức quay xe lăn muốn rời khỏi đó nhưng ngờ…

      Hồi ức lúc nào cũng đau đớn, Cố Học Mai nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy thống khổ cộng thêm chút rối rắm: “, em gạt . lúc đó em mới biết được tình em dành cho ta nhiều như thế nào. đến nỗi nhìn thấy ta ở cùng với những người phụ nữ khác là em hoàn toàn chịu được. Trái tim em đau lắm.”

      tưởng chỉ cảm động với những nỗ lực của Đỗ Lợi Tân, chỉ là đành lòng để ta bị tổn thương, hụt hẫng. Chỉ là cảm động và biết ơn. Nhưng đến lúc tận mắt thấy Đỗ Lợi Tân ở cùng với người phụ nữ khác, mới phát . đối với Đỗ Lợi Tân, sớm phải là biết ơn và cảm động đơn giản như vậy. lâu như vậy rồi, người đàn ông ràng còn tuổi hơn ấy lại dùng bờ vai của mình chống đỡ mỗt mảng trời cho . Đỗ Lợi Tân, Đỗ Lợi Tân.

      “Học Mai.” Cố Học Võ biết phải như thế nào: “Nếu như em cậu ta hãy cho cậu ta cơ hội.” tin Đỗ Lợi Tân chạm vào người phụ nữ khác. Điều tự tin này vẫn có.

      Cố Học Mai trầm mặc, bây giờ muốn về đề tài này, cho Đỗ Lợi Tân cơ hội? sợ mình thể quên được cảnh tượng đó, sợ mình…

      Nhìn bộ dạng của , Cố Học Võ lại nghĩ đến vấn đề khác: “Học Mai, em cảm giác, em Lương Hữu Thành hơn hay là Đỗ Lợi Tân hơn?”

      Cố Học Mai chấn kinh chút, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ. Cố Học Võ cũng nhìn , phát ra lại hết sức khẩn trương chờ đáp án của Cố Học Mai, hình như đáp án này đối với rất quan trọng.

      “Em biết.” Cố Học Mai lắc đầu, đây là hai chuyện khác nhau, hai người đó vốn thể so sánh: “Em Hữu Thành. Rất , nếu em nghĩ đến chuyện kết hôn với ấy. Còn Lợi Tân lại hoàn toàn giống với ấy. ta luôn dùng ôn nhu và dịu dàng của ta dệt thành tấm lưới dày vây xung quanh em, dần dần trói chặt em lại. Đợi đến lúc em phản ứng ta sâu vào trong xương tủy em khiến em đến kiềm chế. Em thể trả lời được là em ai nhiều hơn. Em chỉ biết là, bốn năm trước, người em chính là Lương Hữu Thành. Còn bây giờ, người em là Đỗ Lợi Tân. Lương Hữu Thành ở trong lòng em thành cái bóng mờ nhạt tồn tại trong góc nào đó, chỉ cần chạm vào nghĩ đến, cũng đau đớn.”

      Nếu như tại sao lại đau đớn? Nếu như , tại sao lại để ý đến việc Đỗ Lợi Tân ở cùng với người phụ nữ khác? Khi đó tại sao trái tim lại đau như cắt, làm thể nào hô hấp được.

      Cố Học Võ im lặng, ngồi chỗ lâu hề di chuyển, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt Cố Học Mai vẫn chưa nguôi thống khổ, nhàng mở miệng: “ cũng chỉ có câu đó, nếu em cậu ta hãy cho cậu ta thêm cơ hội, bởi vì Đỗ Lợi Tân thực rất em.”

      Cố Học Mai tạm thời nghĩ đến vấn đề này, Đỗ Lợi Tân có nghĩa là có thể chấp nhận việc Đỗ Lợi Tân phát sinh quan hệ cùng người phụ nữ khác, vươn tay nắm lấy tay Cố Học Võ hỏi: “Còn sao? phải muốn kết hôn cùng Kiều Tâm Uyển sao? Tại sao chị ấy lại bỏ ? Tại sao kết hôn?”

      Thấy , Cố Học Mại lại thêm câu: “ Đỗ Lợi Tân em nhưng có biết Kiều Tâm Uyển cũng rất .”

      Cố Học Võ nghe nhắc đến tên của Kiều Tâm Uyển, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngồi chỗ lâu thể phản ứng, muốn cái gì đó Trần Tĩnh Như mang bình thủy và cà mèn vào.

      “Học Võ, con đến đấy à.” Trong khoảng thời gian này Cố Học Võ thường xuyên đến bệnh viện nên Trần Tĩnh Như cũng quá bất ngờ, chỉ nhìn cà mèn tay: “Thím biết con đến sớm như vậy nên chuẩn bị cơm cho con.”

      sao con về nhà ăn cũng được.” Cố Học Võ đứng lên, nhìn Cố Học Mai, vỗ vỗ bả vai của : “Mưa gió tội xuân hoa tàn rụng. Chi bằng họp mặt với nhau luôn.”[1]

      em này của chịu nhiều khổ cực như vậy cũng đủ rồi. Giải phẫu cũng làm rồi, bệnh cũng được lành rồi, cuộc sống sau này chắc chỉ còn lại hạnh phúc. Mà tin Đỗ Lợi Tân, cũng tin bản thân mình. Đỗ Lợi Tân vì Cố Học Mai mà nỗ lực lâu như vậy, tuyệt đối thể vì chút sóng gió lúc này mà có thể hủy diệt được, hy vọng Cố Học Mai cũng có thể hiểu điều đó.

      cũng vậy.”

      Nếu như Cố Học Võ những điều này với , vậy còn phải họp mặt với nhau luôn hơn mới đúng. Lúc này muốn quyết định, quyết định gì cũng muốn, thực muốn ra quyết định gì cứ chờ chân thực lành lại .

      Cố Học Võ giật mình chút rồi lập tức bật cười. Đây đúng là kiểu của Học Mai, chỉ cần có cơ hội là có thể làm giáo mẹ ngay.

      Cố Học Võ trở về nhà, tùy tiện ăn chút rồi trở về phòng. Gần đây vì bệnh của Học Mai mà bận đến chóng mặt, gần như thể về nhà. Tắm rửa lúc rồi vào thư phòng, mở máy tính, xử lý toàn bộ công việc ứ đọng chưa giải quyết xong rồi mới trở về phòng ngủ, ánh mắt đảo qua chỗ để khung ảnh lớn kia, mặc dù phủ bởi tấm vải nhưng vẫn biết rất bên trong là cái gì.

      Đặt tay vào tấm vải lúc lâu, muốn giật ra nhưng lại rụt tay về. Muốn về phòng nghỉ ngơi nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm lên giá sách, có chút ánh sáng. Phía giá có bày bốn quyển album, ngày đó tiện tay đặt ở đây. Mấy ngày nay cũng động đến. Hai tay như tự có ý thức vươn đến, mở ra nhìn. Bàn tay to lại nhàng vuốt ve những tấm ảnh, bên trong là hình ảnh Kiều Tâm Uyển cười rất vui vẻ. Khóe môi hơi nhếch lên, tựa hồ như bị cuốn hút.

      “Kiều Tâm Uyển cũng rất .” Lời của Cố Học Mai lại lên trong đầu , động tác lật trang album cũng khựng lại, rồi lật trang tiếp theo, đó là Kiều Tâm Uyển nhìn , trong mắt ngập tràn thương.

      “Cố Học Võ, thể chết được, có nghe em ?” nhớ lúc trúng đạn, Kiều Tâm Uyển khóc rất nhiều. Nếu nhớ nhầm đó là lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển khóc trước mặt .

      nhớ Kiều Tâm Uyển rất ít khi khóc. Lúc hai người chưa ly hôn, mặc kệ hay làm gì Kiều Tâm Uyển cũng chỉ ầm ĩ với chứ chưa bao giờ khóc. nhớ lúc Kiều Tâm Uyển bị kẹt ở trong thang máy với , ràng rất sợ hãi, trong mắt ràng là tràn đầy kinh hoàng, nhưng khóc, chỉ nắm chặt tay , bảo đừng rời xa . Lúc sinh con cũng khóc, chỉ cầu xin nhất định phải giữ lại con. Đau đớn như vậy nhưng Kiều Tâm Uyển cũng khóc nhưng tại sao lúc trúng đạn lại khóc…

      “Cố Học Võ, em .” Gương mặt mỉm cười, dịu dàng ngả vào lòng .

      “Cố Học Võ, tôi . có nghe thấy , tôi .”

      “Tôi .”

      “Em .”

      “Tôi …”

      Gấp album lại, Cố Học Võ vuốt vuốt mi tâm. Cầm điện thoại di động ra, tìm ảnh Trầm Thành chụp lúc Đan Mạch về. Mở hết tấm này đến tấm khác. ở Đan Mạch hình như sống rất tốt, mắt cười rất chân thành, cũng rất vui vẻ.

      Lại nghĩ tới , dường như lúc nào cũng có thể tự tìm thấy niềm vui, dường như vẫn có thể bước giống như trước. Thâm tâm dâng lên chút buồn bực, còn có những cảm xúc khác thể khống chế. Tiện tay ném di động sang bên, kéo ngăn kéo bàn dưới cùng rồi lấy cái hột sắt ra, bên trong hộp sắt là nhật ký của Chu Oánh, còn có những tấm ảnh của và Chu Oánh chụp trước kia…

      “Em trước kia Hữn Thành, nếu em nghĩ đến việc kết hôn với ấy. Nhưng sau đó em lại Đỗ Lợi Tân.”

      Trái tim có chút dao động, Cố Học Võ cái túi to, cho toàn bộ những thứ kia vào túi, cũng để ý đến bây giờ là buổi tối, cầm chìa khóa xe rồi trực tiếp rời . Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nghĩa trang ngoài khu ngoại ô. Cố Học Võ lên núi, đứng trước mộ Chu Oánh, trời tối sầm, ánh trăng chiếu rọi khu nghĩa trang, bầu khí vừa yên tĩnh, vừa có phần trang nghiêm.

      Từng cơn gió thổi đến lạnh buốt, Cố Học Võ nhìn ảnh của Chu Oánh bia hồi lâu, cuối cùng đem toàn bộ mấy món đồ kia ra, móc túi lấy bật lửa.

      “Phật” tiếng ngọn lửa liền bùng lên, đem cuốn nhật ký đặt trong hộp sắt, lá cây, dây đeo điện thoại, cả ảnh chụp, tất cả những thứ liên quan đến Chu Oánh đều đem đốt hết.

      Nhìn những món đồ trong hộp sắt hóa thành tro bụi, từng chút từng chút biến mất trước mặt, Cố Học Võ khom người trước bia mộ, nhìn Chu Oánh cái sâu rồi xoay người rời , bước chân chút lưu luyến.

      [1] Đây là câu trích trong bài Hoán khê sa do Nguyễn Đương Tịnh dịch.

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 137: Cho cái tát
      Cố Học Võ hàng ngày rảnh rỗi là chạy vào bệnh viện cùng Cố Học Mai làm phục hồi chức năng. Ngoài thời gian làm, lúc nào cũng có mặt ở bệnh viện. Tâm trạng của Cố Học Mai cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ có thể thả nạng được đoạn, nhưng vẫn còn mệt.

      Sau ngày hôm đó, có làm mặt lạnh với Đỗ Lợi Tân, cũng lờ ta nữa. Thỉnh thoảng, Trần Tĩnh Như cố ý tránh , lúc cần người giúp cũng cự tuyệt Đỗ Lợi Tân.

      Đỗ Lợi Tân vẫn rất cẩn thận, sau khi trải qua chuyện này, ta lúc nào cũng nhìn sắc mặt Cố Học Mai, sợ lại vui.

      Nhoáng cái mà hơn hai tháng, thời tiết ở Bắc Đô cũng bắt đầu ấm lại. Mà chân của Cố Học Mai cũng có thể bước bình thường. Vì vậy nên xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng và phục hồi sức khỏe. Có điều bác sĩ Locker dặn là được vận động quá mạnh, quá trình này còn cần khoảng thời gian hồi phục tương đối dài. Nhưng đối với người nhà họ Cố mà , Cố Học Mai có thể lại, chạy nhảy giống như trước là họ rất mừng rồi.

      Đỗ Lợi Tân còn đặc biệt tìm y tá có kinh nghiệm chăm sóc cho Cố Học Mai, rảnh rỗi là ngày nào cũng chạy về Cố gia. Cố Học Mai từ chối mà lại rất phối hợp. Sau bốn năm năm bị liệt, bây giờ hai chân lại có thể lại bình thường nên thực ra Cố Học Mai cũng rất vui.

      Sau khi chân Cố Học Mai lành được lâu đến sinh nhật Cố Thiên Sở. Chân cháu bình phục, cháu trai lại sinh hai thằng chắt trai nên tâm trạng của Cố Thiên Sở rất tốt. Bao trọn tầng nhà hàng, mời thân bằng bạn hữu đến chúc mừng.

      Cố Học Võ giúp tiếp đón khách khứa, trong đó tất nhiên cũng có người Kiều gia. Nhìn thấy Cố Học Võ, ông bà Kiều cũng biết phải gì. Con giờ cũng sống ở Đan Mạch rất ổn. Vài lần bà Kiều tính nhắc đến chuyện của Cố Học Võ nhưng Kiều Tâm Uyển lại muốn nghe. Cuối cùng, bà cũng nữa. Hôm nay là đại thọ của ông cụ Cố Thiên Sở, thích hợp để mấy việc này. Kiều Kiệt cũng đến, lúc nhìn thấy Cố Học Võ, ta hừ lạnh tiếng, thèm nhìn mà lướt qua vào trong.

      Cố Học Võ cũng để ý, theo hai người nhà Cố Học Văn, cùng nhau hỗ trợ tiếp khách. Lúc bà Kiều qua bên người, nhìn đến bà từ trong ví tiền lấy ra tấm ảnh rồi chuyện phiếm với mẹ Trầm Thành: “Chị xem này, đây là Bối Nhi, con bé lại lớn hơn nhiều nữa này. Nhìn cái mặt đáng quá chừng.”

      Bước chân Cố Học Võ hơi dừng lại rồi nhanh chóng lướt qua bà Kiều, lại bên kia tiếp khách. Khách khứa tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong phòng tiệc khiến Học Mai hơi khó thích ứng. Trước đó vì hai chân thể lại được nên tiệc tùng ở Cố gia có thể tránh là lập tức tránh ngay. Giờ đột nhiên lại nhìn thấy nhiều người như vậy xuất khiến vẫn có chút khó thích ứng.

      Bốn năm năm ngồi mãi xe lăn, bây giờ đột nhiên đứng dậy được, cảm giác rất kỳ lạ. muốn đối mặt với những ánh mắt đó, xoay người muốn bỏ . bàn tay to cầm lấy tay , là Đỗ Lợi Tân. cũng rụt tay lại mà chỉ xoay người, nhìn thẳng vào mặt ta.

      “Học Mai. Lấy .”

      Cầu hôn, Đỗ Lợi Tân làm rất nhiều lần. Nhưng sau khi Cố Học Mai sảy thai đây là lần đầu tiên. Đưa mắt nhìn Cố Học Mai, ta quì gối, vẻ mặt chân thành: “ nhất định đối xử tốt với em. Làm em hạnh phúc, hy vọng em đồng ý lấy .”

      Nhìn Đỗ Lợi Tân trước mắt, Cố Học Mai gì, nhàng rút tay khỏi tay ta. Động tác của khiến Đỗ Lợi Tân hơi mất mát. Câu tiếp theo của Cố Học Mai còn khiến ta phải mở to hai mắt hơn mà nhìn.

      là cầu hôn mà nhẫn cũng có, hoa tươi cũng . Cứ như vậy mà cưới em? Có thể rẻ quá ?”

      “Học Mai?”

      Đỗ Lợi Tân giật mình, ngơ ngác nhìn ánh mắt Cố Học Mai, nhoẻn cười: “Nhưng mà, chỉ cần tình cảm của rẻ, là được.”

      “Học Mai.” Đỗ Lợi Tân mừng rỡ, ôm lấy Cố Học Mai xoay vòng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”

      “Thả em xuống.” Xoay thế choáng mất, Cố Học Mai vỗ bờ vai ta, muốn ta thả mình xuống. Đỗ Lợi Tân buông xuống, vẻ mặt áy náy.

      “Học Mai, xin lỗi. Em tin , sau này cam đoan khiến em hạnh phúc. nhất định em nhiều, để cho em đau lòng nữa.”

      “Em tin .” thực tế, vẫn tin ta.

      “Còn nữa, tối hôm đó, , . …” Chưa xong, Cố Học Mai bịt miệng ta, đôi mắt rưng rưng, nhàng lắc lắc đầu.

      đừng , em biết hết rồi.”

      “Em…”

      họ cho em biết hết rồi.” Cố Học Mai buông tay ra, vùi mặt vào lòng ta: “Lợi Tân, em xin lỗi.”

      Người bốc đồng vẫn là . Người tự ti cũng vẫn là . Nếu phải vẫn cứ giẫm chân tại chỗ, cứ sợ này sợ kia, cứ hoài do dự có lẽ bây giờ hai người hạnh phúc lâu rồi.

      “Em có lỗi gì hết.” Trong cuộc đời này điều Đỗ Lợi Tân hy vọng nhất, chính là tình cảm của ta có thể được Cố Học Mai đáp lại. Bây giờ, Cố Học Mai ta, đó là điều hạnh phúc lớn nhất rồi: “ thề, nhất định đối xử tốt với em, làm em đau lòng rơi lệ, em tin nhé.”

      “Uhm.” Cố Học Mai gật đầu mạnh, vùi mặt vào trong áo ta, ôm chặt lấy ta: “Còn nữa, còn phải cho em đứa con.”

      “Được rồi.” Đỗ Lợi Tân gật đầu: “ cam đoan, sau này khinh suất nữa.”

      “Đỗ Lợi Tân.” Cố Học Mai nhìn vào mắt ta, lần đầu tiên, rành mạch, ràng tâm tư của mình: “Em .”

      “Học Mai.” Đỗ Lợi Tân, ra biết hết cả. Ngày đó, những lời Cố Học Võ với Cố Học Mai ở trong phòng bệnh ta đều nghe được. Cũng chính bởi vì nghe được nên ta mới có thể bảo mình tiếp tục kiên trì.

      tại chính tai nghe được Cố Học Mai ra càng khiến ta cảm thấy kích động: “ em. Cố Học Mai. em.”

      Giọng ta cũng hề nên rất nhiều người trong phòng tiệc đều nghe thấy. Hai vợ chồng Đỗ Hưng Hoa, mấy vị trưởng bối Cố gia, tất cả đều nghe thấy. Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay, rất nhiều người tiến đến chúc mừng Cố Thiên Sở, Đỗ Hưng Hoa.

      Cố Học Võ tất nhiên cũng nghe thấy. đưa mắt liếc về góc đó, rồi lại nhìn về phía chú thím, hề bỏ sót nét vui mừng trong ánh mắt Trần Tĩnh Như. Chắc là Cố gia nhanh chóng tổ chức hỉ mà thôi?

      Cố gia quả là muốn tổ chức hỉ . Cố Học Mai tuổi cũng còn . Người lớn hai nhà cũng họp bàn, quyết định cho bọn họ mau chóng kết hôn. Thời gian định là vào tháng sau.

      Cố Học Mai vừa mới khôi phục, lại phải bắt đầu bận bịu lo hôn lễ. Cố Học Võ cảm thấy cảnh tượng dường như hơi quen thuộc. Nhớ kỹ lại thấy mấy tháng trước, Cố gia cũng bận trong bận ngoài tổ chức hôn cho như vậy. Chỉ là lúc này, diễn viên đổi những người khác.

      vẫn như trước, làm, tan sở chỉ có điều uống rượu. Mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi. sớm về trễ. So với trước kia còn bận hơn. Người trong nhà cũng biết bận việc gì. Uông Tú Nga cũng hết hi vọng với . Nhìn thấy Cố Học Mai sắp phải kết hôn, chỉ có là còn đơn chiếc. Muốn cũng chẳng được. nhìn lại thấy khó chịu. Tới cuối cùng đơn giản là mặc kệ.

      Cố Học Võ cũng màng tới người trong nhà đủ loại rối rắm mà vẫn tiếp tục cuộc sống của , sớm tối về, ngày nào cũng bận thôi. Người ta nhìn vào cứ có cảm giác dường như quên hết mọi chuyện trước kia.

      Mãi đến buổi chiều hôm nay, nhận được cú điện thoại. Nghe giọng từ đâu dây bên kia mà sững sờ, ngơ ngác đứng im bất động hồi lâu thể nhúc nhích.

      Odense là thành phố lớn thứ ba của Đan Mạch, cũng là thành phố lớn nhất của đảo Fyn, hòn đảo lớn thứ hai của Đan Mạch. Nơi đây tập trung nhiều trang viên, pháo đài cổ kính đan xen thi vị, tô điểm cho bầu trời xanh biếc, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

      Những mái nhà cao ngói đỏ, tường đỏ san sát nhau khiến người ta thể chú ý. Đây là kiểu kiến trúc theo phong cách châu Âu điển hình, cao lớn vĩ đại mà cổ kính trang nhã. Dòng sông Odense xanh biếc uốn lượn tựa như dải lụa lẳng lặng chảy dọc theo thành phố. Những ngôi nhà cửa sổ trắng, những ống khói đỏ khiến nơi này chẳng khác nào trấn im lặng mà vô cùng xinh đẹp trong truyện cổ tích Quảng Châu.

      Kiều Tâm Uyển bế Bối Nhi về nhà. Chiều nào sau khi Bối Nhi ngủ trưa dậy, lại đưa Bối Nhi đến bờ sông Odense tản bộ, chạng vạng lại đưa con về. căn nhà ngay bên cạnh đường quốc lộ chạy xuyên suốt nội thành. Đó là căn nhà màu trắng, mái ngói, cửa sổ đỏ tươi. Trước cửa còn có cái sân nho , trồng mấy loại hoa cỏ.

      Qua đây ở mới mấy tháng mà rất thích nơi yên bình khác hẳn với Bắc Đô này. tới cửa, thả Bối Nhi xuống, lấy chìa khóa mở cửa. Bối Nhi cũng chập chững biết nên mẹ vừa buông tay ra là con bé liền bước lẫm chẫm ra ngoài. ngờ người còn quá bé, lại quá nhanh nên bị hụt chân suýt chút nữa té lăn ra đất.

      Kiều Tâm Uyển lo mở cửa nên chú ý tới Bối Nhi. Đúng lúc Bối Nhi sắp ngã sấp xuống đôi bàn tay lập tức đỡ lấy cơ thể bé của bé, rồi lại dùng sức bế bé lên. Kiều Tâm Uyển lúc này mở cửa xong, quay sang nhìn Bối Nhi: “Bối Nhi, về nhà…”

      Câu sau còn chưa kịp ra, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ đột nhiên xuất trước mắt. Mấy tháng gặp, hình như gầy chút?

      Lúc này bế Bối Nhi đứng ở trong vườn, bên chân là vali hành lý. người là cái áo gió màu đen. Ánh mặt trời rọi lên người vầng sáng vàng lấp lánh, khiến trong lúc nhất thời có chút choáng váng, mình mơ, hay tỉnh.

      Bối Nhi thoải mái khi bị bế nên vặn vẹo người muốn thoát ra. Hai tay ngừng với về phía Kiều Tâm Uyển: “Mã ma, mã ma.”

      Con kêu khiến Kiều Tâm Uyển sực tỉnh, tiến lên vài bước, vươn tay muốn bế Bối Nhi qua, Cố Học Võ lại tay bế Bối Nhi, tay xách hành lý, lướt qua vào trong nhà. Động tác của quá nhanh nên Kiều Tâm Uyển hoàn toàn lường được, đến khi phản ứng lại được ngay lập tức đuổi theo.

      Cố Học Võ buông Bối Nhi xuống, từ hành lý lấy ra hai món đồ chơi. Trong đó cái là con búp bê biết hát. bất công tắc, bỏ vào trong tay Bối Nhi.

      “Xin chào, xin chào.” Búp bê vừa cất tiếng , Bối Nhi liền bị hút vào đó.

      bé còn quá nên ôm búp bê cũng phải hơi dùng sức chút. Cố Học Võ quan tâm đặt con búp bê lên bàn trà, sau đó nắm tay con chỉ cho bé biết công tắc ở đâu.

      “Xem này. Bối Nhi, con cầm tay nó, nó chuyện với con.”

      Bối Nhi chơi rất vui, bàn tay nhàng nắm lấy tay búp bê, con búp bê lại : “Xin chào. Xin chào.”

      Bối Nhi bật cười khanh khách. Nhìn con cười, Cố Học Võ cũng cười theo. Khóe môi cong lên lại nhìn thấy đồng ý và phòng bị trong mắt Kiều Tâm Uyển khiến nụ cười hơi sựng lại. nhàng đứng dậy, tới trước mặt Kiều Tâm Uyển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm .

      Kiều Tâm Uyển giơ tay lên, còn chưa kịp làm động tác bảo vươn tay nhốt vào trong lòng. hoàn toàn sững sờ, mùi hương của Cố Học Võ đột nhiên chui vào xoang mũi khiến run rẩy, cả hồi lâu cũng nhúc nhích. Vòng tay này đối với vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. biết bao nhiêu lần nghĩ về nó trong mơ. Bây giờ lại cảm thấy như vô cùng xa lạ. Cứ như là xa cách ngàn năm.

      Rất nhiều rất nhiều suy nghĩ lên trong đầu , những suy nghĩ ấy khiến mũi chua xót, trước khi ý thức của phản ứng lại, dùng sức đẩy ra, giây tiếp theo là giáng cái tát mạnh vào mặt .

      Cố Học Võ hơi ngẩn ra. Mà Bối Nhi chơi ở bên bàn trà nghe thấy tiếng động đó cũng quay sang nhìn vẻ mặt u ám của Kiều Tâm Uyển, khuôn mặt bé hơi sợ hãi, muốn chơi tiếp nữa. Đôi chân xíu bước về phía Kiều Tâm Uyển, kéo tay , quơ quơ: “Ma ma? Ma ma?”

      “Bối Nhi ngoan, con chơi .” Kiều Tâm Uyển ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt sợ hãi của Bối Nhi, trong lòng lại rất giận Cố Học Võ nhưng lúc này lại thể gì, chỉ có thể bảo con chơi.

      Bối Nhi gật đầu, xoay người lại chơi. Kiều Tâm Uyển cắn cắn môi, bắt mình phải tỉnh táo lại: “ tới làm gì?”

      Giọng của rất , con ở đây, muốn cãi nhau với Cố Học Võ trước mặt con .

      Mặt Cố Học Võ bị trúng cái tát nên rất đau. Nhìn thấy kháng cự ràng trong mắt Kiều Tâm Uyển, khẽ : “Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi tròn tuổi.”

      Kiều Tâm Uyển giật mình, ngơ ngác nhìn .

      nhướng mày, nét mặt bình tĩnh: “Chẳng lẽ, thể tới dự sinh nhật Bối Nhi?”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, muốn thể, muốn cần. Nhưng bọn họ đều hiểu . Bối Nhi là con của Cố Học Võ. , có nghĩa là thể mừng sinh nhật với Bối Nhi.

      nhất thời gì, đứng đó cũng biết phải phản ứng thế nào. Chỉ có nội tâm cay đắng là càng lúc càng nặng nề. đến đây mấy tháng mà chưa từng hỏi thăm câu nào, chưa từng xuất lấy lần, thậm chí điện thoại cũng cuộc, nhưng đến sinh nhật con lại xuất . có suy nghĩ gì, Kiều Tâm Uyển lúc này rất ràng.

      Ánh mắt đảo qua hành lý bên chân Cố Học Võ, xoay mặt , bắt mình bình tĩnh: “Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi, hôm nay có thể trước. Ở đây chào đón .”

      Cố Học Võ vẫn đứng bất động, nhìn mạnh mẽ trong mắt , xoa xoa ấn đường: “ ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt chết được, lúc tới chưa chuẩn bị nên giờ chắc cũng tìm được khách sạn. trước tiên ở chỗ em ngày, nghĩ chắc em ngại?”

      “Tôi để ý.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn , ngón tay chỉ ra cửa: “Tôi muốn ầm ĩ với trước mặt con, mời ra ngoài.”

      Bối Nhi mặc dù chơi búp bê, song ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc qua bên này, thấy động tác vươn tay của Kiều Tâm Uyển, khuôn mặt nhắn lại lên vài phần khó hiểu, lại cất bước qua đây. Quơ quơ tay Kiều Tâm Uyển

      “Ma ma, tức giận. Đừng, đừng.”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 138: Mời cho
      “Mẹ tức giận.” Kiều Tâm Uyển ngồi xổm xuống nhìn con , ánh mắt thầm nhìn trừng trừng Cố Học Võ, rồi lại dịu dàng nhìn về phía Bối Nhi: “Bối Nhi chơi . Lát nữa mẹ chơi với con.”

      Bối Nhi liếc nhìn Cố Học Võ, mấy tháng gặp, Bối Nhi còn chút ấn tượng nào về . Đôi mắt to liếc nhìn Cố Học Võ cái rồi sau đó lại chơi búp bê.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển biết phải làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại: “Tôi, tôi muốn nhìn thấy . ra ngoài cho tôi.”

      Cố Học Võ vẫn đứng im, Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn đẩy di động lại vào lúc này vang lên. Kiều Tâm Uyển đành phải nhận điện thoại trước. liếc nhìn Cố Học Võ, tin chắc hiểu tiếng Đan Mạch nên khẽ với người bên kia đầu dây. Nhưng rất nhanh, lông mày liền nhướng lên. giỏi nấu cơm, mà chính xác là biết nấu. Trước khi đến Đan Mạch, chọn lựa rất lâu mạng mới liên hệ thuê được bảo mẫu biết làm cơm kiểu Trung Quốc, cũng biết làm cơm Tây. Nhưng hôm nay bảo mẫu lại là có việc, tạm thời tới được, phải ngày mốt mới có thể tới. Như vậy tính ra và Bối Nhi lo giải quyết ba bữa cơm ở bên ngoài ngày. Việc này quan trọng, quan trọng nhất là Bối Nhi thích ra ngoài ăn lắm.

      Tắt điện thoại, Kiều Tâm Uyển còn suy nghĩ buổi tối nên ăn cái gì lại thấy Cố Học Võ cởi áo khoác, tới trước bàn trà chơi với con . Ngoại trừ con búp bê biết ấy còn mang theo cái máy kể chuyện cổ tích thiếu nhi, đàm thoại bằng hai thứ tiếng. Có thể ca hát lại còn có thể kể chuyện cổ tích.

      Bối Nhi lập tức bị hấp dẫn, bàn tay bé cầm cái máy kể chuyện hình con gấu kia liên tục ấn, nghe bên trong phát ra giọng mà vừa ấn vừa cười. Nhất thời cũng quên mất, con bé trước đây rất ghét Cố Học Võ.

      Sau khi đến Đan Mạch, Kiều Tâm Uyển ngày nào cũng chơi với con , nhưng bộ dạng con vui vẻ như thế này đúng là hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy. Con nít dễ vui vẻ . Chỉ món đồ chơi là có thể khiến con cười vui vẻ. Còn người lớn muốn vui vẻ lại phức tạp hơn, vấn đề phải suy nghĩ cũng nhiều hơn, cái này cái kia cứ như thế lân phiên vướng víu. Rất nhiều mẩu chuyện, rất nhiều hồi ức lên trong đầu khiến ngực đau nhói.

      Những cơn đau này khiến thể di chuyển, muốn đuổi Cố Học Võ ra ngoài, lại đột nhiên nhớ tới, lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Bối Nhi chấp nhận Cố Học Võ. Trước kia, lần nào nhìn thấy Cố Học Võ con bé đều xoay mặt , nếu khóc suốt. Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi, biết, Cố Học Võ cũng biết, từ xa như vậy tới chúc mừng sinh nhật Bối Nhi…

      Trong lòng trào dâng nỗi chua sót mà từ ngữ nào có thể hình dung được. Kiều Tâm Uyển muốn nhìn, xoay người vào trong bếp. Đến đây mấy tháng mà vẫn chưa từng nấu cơm. luôn thích vào bếp.

      Bây giờ cũng còn sớm, Bối Nhi thích ra ngoài ăn, lấy ra di động tính gọi thức ăn bên ngoài, ánh mắt lại dừng Cố Học Võ ở trong phòng. cầm di động vào bếp, vừa gọi điện, vừa tìm trong bếp xem có cái gì ăn. nhớ lần trước có mua mì ăn liền, còn Bối Nhi tạm thời lấy hộp cháo Bát Bảo ăn liền mua ra cho con bé ăn trước. Ngày mai dẫn con bé ra ngoài ăn.

      Mới vừa lấy mì ra đặt lên bệ điện thoại cũng thông, ngờ Cố Học Võ lại vào, nhìn thấy gói mì bệ trong mắt liền lên tia phản đối.

      “Em cho con ăn cái này?”

      “Alo.” Giọng bên kia đầu dây khiến cơ thể Kiều Tâm Uyển hơi giật mình, đợi phản ứng, điện thoại tay bị Cố Học Võ cầm lấy, nhìn gói mì vẻ mặt tán thành, trừng .

      “Cái này là tôi ăn.” Kiều Tâm Uyển cũng muốn nghĩ ngược đãi con : “Con ăn cháo. Buổi tối tôi có chuẩn bị sữa bột.”

      Hơn nữa tìm được, định gọi đồ bán ở ngoài. Vươn tay muốn lấy lại điện thoại, Cố Học Võ lại thuận tay cất điện thoại vào túi mình. muốn cái gì lướt qua vào bếp, đứng đó đưa mắt tùy ý quét qua lượt, căn bếp tính là nhưng rất sạch , được người ta dọn dẹp tồi. Chẳng qua nhìn bộ dạng Kiều Tâm Uyển tìm đồ là có thể biết với căn bếp này xa lạ đến thế nào.

      Cánh tay dài duỗi ra, kéo lại. Bóng dáng cao lớn của Cố Học Võ tới đứng trước tủ lạnh. Mở ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong rồi đóng lại. Tìm thấy nồi cơm điện, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Gạo để đâu?”

      “À…” Kiều Tâm Uyển cũng lắm, nhìn hai cái tủ ngay chính diện căn bếp: “ phải chỗ này là chỗ kia.”

      Cố Học Võ hỏi nữa mà tự mình ra tay, trước tiên là tìm gạo, tính toán lượng gạo đủ cho 3 người sau đó đem nấu. Tiếp đó lại mở tủ lạnh, đem ít nguyên liệu nấu ăn ở bên trong ra. Cũng nhìn Kiều Tâm Uyển, chỉ tiếp tục công việc tay. Rửa đồ ăn, thái rau, tìm nồi… Động tác liền mạch nhanh chóng

      Kiều Tâm Uyển ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mà bỗng có cảm giác thời gian như đảo ngược. Giống như lúc ở đảo, Cố Học Võ cũng như thế này, mỗi ngày đều bắt tay làm 3 bữa cơm cho .

      Bên ngoài phòng khách, Bối Nhi còn mải chơi cái máy kể chuyện cổ tích thiếu nhi kia Cố Học Võ đem món thứ nhất bỏ vào nồi. Rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi lại vào lúc này lên trong đầu khiến mũi lại chua xót khó chịu. Cơn đau như kim châm vào lồng ngực vừa rồi lại lan rộng hơn, thể nhìn thêm được nữa, thể tiếp tục ở lại đó thêm nữa, xoay người ra ngoài phòng khách.

      “Ma ma, Ma ma.” Bối Nhi giơ chú gấu Pooh kia qua trước mặt : “Hát, hát.”

      “Bối Nhi thích nghe hát?” Cái máy kể chuyện phát nhạc thiếu nhi, tiếng trẻ con cùng đồng ca khiến Bối Nhi vô cùng thích thú. Kiều Tâm Uyển xoa mái tóc mỏng của con rồi bế bé ngồi xuống sofa.

      “Được rồi, mẹ nghe cùng Bối Nhi nhé.”

      Bỏ qua những suy nghĩ kia, bắt đầu dạy Bối Nhi vỗ tay, ngân nga theo nhạc. Bối Nhi rất thích trò chơi này, bàn tay bé vỗ vào nhau vui vẻ. Mới chơi chưa được bao lâu, Cố Học Võ ra. Nhìn cảnh tượng Kiều Tâm Uyển và Bối Nhi chơi cùng nhau, gương mặt nhu hòa ít.

      “Ăn cơm thôi.”

      Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi bất động. Lúc này, biết mình phải phản ứng thế nào mới đúng. và Cố Học Võ ràng chẳng còn quan hệ gì mà lại phải ăn cơm làm? Còn phải cùng ăn cơm?

      , làm được. ngồi bất động. Cố Học Võ cũng quan tâm, xoay người tiến vào bếp dọn mâm cơm lên bàn ăn. Lại tiếp tục dọn chén đũa, động tác quen thuộc giống như những ngày ở đảo.

      Lúc ra, mới phát Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi ở trong phòng khách nhúc nhích. lên trước, nhìn Bối Nhi chơi vui vẻ mà khẽ .

      “Dù cho em muốn nhịn cũng đến nỗi bỏ đói luôn con chứ?”

      Kiều Tâm Uyển rốt cuộc cũng phản ứng, đưa mắt nhìn con , con bé cầm con gấu Pooh ngừng ấn lấy ấn để, nghe hát. Cố Học Võ duỗi bàn tay, lấy gấy Pooh tay Bối Nhi xuống rồi ôm lấy Bối Nhi.

      “Bối Nhi, ngoan, chúng ta ăn cơm. Lát nữa lại ra chơi nhé.”

      “Con, gấu, nhạc.” Bối Nhi nghe lời giãy dụa, muốn chơi nữa. Cố Học Võ cũng cho bé cơ hội, cương quyết ôm bé vào phòng ăn. Trong đó có kê cái ghế chuyên dành cho trẻ em.

      Đặt Bối Nhi lên ghế trẻ em xong, cầm lấy chén riêng của Bối Nhi, ban nãy ở trong bếp nhìn thấy, mặt ngoài chén có in hình chuột Mickey rất dễ thương. xới cơm cho Bối Nhi.

      Tay bé của bé còn vùng vẫy: “Gấu, hát.”

      “Bối Nhi.” Cố Học Võ cầm chén đặt trước mặt con , nắm tay Bối Nhi, cúi người xuống đối diện ánh mắt của con : “Gấu con đói bụng, nó muốn ăn cơm. Bối Nhi cũng ăn cơm . Bối Nhi phải ăn ngoan lát nữa gấu con mới chơi với con.”

      Bối Nhi bĩu môi, nhìn Cố Học Võ, ánh mắt dường như là cầu cứu nhìn về phía Kiều Tâm Uyển. Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển thấy Cố Học Võ thế này, cầm tay Bối Nhi.

      “Bối Nhi ăn cơm nhé. Ăn xong rồi, gấu con chơi với con.”

      Bối Nhi vui liền òa khóc. Kiều Tâm Uyển thấy con khóc liền đau lòng, vươn tay muốn bế con xuống, để cho bé tiếp tục chơi, Cố Học Võ ngay tức khắc ngăn lại.

      “Lúc này nếu tập cho con quen sau này em mệt lắm.”

      Giọng nhàn nhạt, mang theo tia phập phồng: “Con bé muốn khóc cứ để con bé khóc, chúng ta ăn cơm.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nghĩ với con mà cũng tàn nhẫn như vậy: “Con bé khóc đấy.”

      biết.” Giọng Cố Học Võ nhàn nhạt, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em nghĩ tàn nhẫn đúng hay ? cho em biết. Nếu bây giờ em dỗ con, chiều theo con, để cho con tập thói quen tốt là em hại con chứ phải con.”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, đứng im nhúc nhích. Tới Đan Mạch mấy tháng nay, bởi vì vừa khéo có thời gian cho nên lúc nào cũng ở bên con .

      Có đôi khi Bối Nhi muốn ăn cơm, cũng chiều theo, tối muộn lại cho bé bú thêm sữa hoặc là ăn những thứ khác. Thấy Bối Nhi còn nên những thói quen này cứ để sau từ từ sửa. Trong lúc tâm tư lơ lửng Cố Học Võ xới cho chén đưa tới trước mặt . Mùi cơm thơm ngào ngạt kia cũng giống y như trong trí nhớ. cắn môi, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt, biết mình có nên ăn hay .

      ăn, Cố Học Võ cũng miễn cưỡng, chỉ nhìn nhàn nhạt mở miệng: “Nguyên liệu là của em, em xác định là em muốn hành hạ bao tử mình?”

      Kiều Tâm Uyển vô cùng khó chịu, lúc này bỗng có cảm xúc hết sức kiềm nén cứ chặn ở nơi nào, ép tới thở nổi. muốn nổi giận, muốn gào lên, muốn bảo Cố Học Võ cút , thế nhưng con ở đây nên những chuyện đó, thể làm được. chỉ có thể thản nhiên nhìn Cố Học Võ, sau cùng siết chặt quả đấm.

      “Cố Học Võ. Tôi muốn nhìn thấy , cũng muốn ăn cơm với , xin cho.”

      Chỉ đơn giản chừng đó thôi mà lại buộc phải cố hết sức mới nổi. Mấy tháng qua, cứ nghĩ là mình quên. Nhưng . Có tình cảm nào đó ăn sâu đến cốt tủy, từng chút từng chút thấm vào từng giọt máu, từng tế bào.

      Lâu nay, Cố Học Võ thành thói quen. Cho dù có thực , nhưng lại thể ? nhìn thấy là đau đớn. Mà nhìn thấy lại càng đau hơn.

      Loại tình cảm rối rắm này cứ quấn lấy . chống lại được, đến cuối cùng, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và mệt mỏi. Mệt cực điểm, cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Mệt đến mức chỉ muốn bảo Cố Học Võ .

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 139: Chúng ta chuyện
      Cố Học Võ đứng im, nhúc nhích nhìn kháng cự ràng trong mắt Kiều Tâm Uyển. nhướng mày: “Cơm làm xong rồi, thể lãng phí lương thực. Bữa cơm này coi như là em trả công cho cũng được.” Muốn ra tay phải trả cái giá rất lớn.

      xong, cũng nhìn Kiều Tâm Uyển mà ngồi xuống ăn cơm. Kiều Tâm Uyển lại bị chọc tức, sao có người vô sỉ đến vậy nhỉ? có bảo giúp làm cơm đâu. làm, tự nhiên gọi cơm bên ngoài bán hay ăn mì ăn liền cũng được.

      Trong đầu vô cùng khinh thường hành vi của Cố Học Võ, muốn cãi nhau với nhưng lại lo đến cảm nhận của con . Lúc này Bối Nhi còn khóc, nghe hết sức đáng thương. Kiều Tâm Uyển bị tiếng khóc của con gọi tinh thần trở về, muốn tiến lên ôm con . Cố Học Võ nhanh hơn bước bỏ chén xuống chắn trước mặt con bé. Bình tĩnh cầm muỗng và chén ăn cơm của con đặt trước mặt bé, cất giọng nhàng: “Bối Nhi ăn cơm con. Cơm nước xong là có thể chơi với gấu con.”

      Bối Nhi nghe, hất tay Cố Học Võ ra, nếu phải bưng vững chắc cái chén tay rơi xuống luôn rồi. bé lại khóc, ầm ĩ, đòi chơi tiếp. Cố Học Võ thả chén xuống trước mặt con bé, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em có chắc là em muốn làm gương xấu cho con noi theo ?”

      Kiều Tâm Uyển băn khoăn, ngồi xuống, cầm chén lên bắt đầu ăn cơm. Bối Nhi lúc đầu vẫn còn khóc, hồi lâu sau thấy có ai để ý, bé liền nín ngay. Đôi mắt ướt sũng nước, khuôn mặt nhắn vì khóc mà đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương.

      “Ma ma.” bé nghẹn ngào, liên tục sụt sịt mũi, Kiều Tâm Uyển đau lòng, nhìn vào ánh mắt đồng ý của Cố Học Võ, buộc lòng phải khe khẽ : “Bối Nhi, ăn cơm con.”

      Bối Nhi nhìn chén cơm trước mắt, hít mũi cái rồi cầm cái muỗng bỏ cơm vào miệng. Bởi vì còn quá nên khó tránh việc bé để rơi vãi ít cơm lên người, cả lên bàn nữa.

      Kiều Tâm Uyển nhìn thấy lại nhịn được muốn đứng lên. Cố Học Võ lại nhìn cái, vẻ mặt đồng ý: “Dù cho con bé có đổ cơm khắp người, cũng phải để tự con ăn.”

      “Tôi…” Kiều Tâm Uyển tức giận trợn mắt: “Con bé còn .”

      “Vậy em đút .” Giọng Cố Học Võ nhàn nhạt, giải quyết hết chén cơm, lại xới thêm cho mình chén, rồi nhìn Kiều Tâm Uyển: “Sau đó em cứ chuẩn bị sẵn sàng là bắt đầu từ hôm nay cho đến nhiều năm sau đó, em đút con ăn cơm.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn cái, đành phải ngồi xuống, im lặng ăn cơm. Bối Nhi ban đầu còn vụng về, sau đó lại hào hứng, cầm cái muỗng ăn từng miếng từng miếng rất hăng say. Mặc dù rơi cơm quần áo, nhưng hơn phân nửa phần cơm vẫn chui được vào trong miệng.

      Kiều Tâm Uyển trong lòng ngổn ngang nên ăn cơm mà chẳng biết mùi vị thế nào. Cố Học Võ lại làm như người chẳng có việc gì, giải quyết hết hơn nửa số đồ ăn, sau đó nhìn con ăn gần xong cơm rồi lại múc canh cho Bối Nhi.

      Nguyên liệu trong tủ lạnh nhiều nên chỉ có thể làm được món canh cà chua trứng. Bối Nhi muốn bưng chén lên tự mình húp, kết quả là lại đổ hết lên người. Quần áo mặc lúc đầu cũng nhanh chóng ngấm nước canh. Kiều Tâm Uyển cau mày nhìn hồi. Nhưng Cố Học Võ lại làm như thấy, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, chứ ra tay giúp con .

      Bữa cơm cũng ăn gần xong. Cố Học Võ lúc này mới ôm lấy con , ánh mắt thản nhiên lướt qua mặt Kiều Tâm Uyển: “Em dọn chén, đưa con tắm.”

      “Tôi tắm cho con.” Kiều Tâm Uyển đứng lên: “ cần làm đâu.”

      “Yên tâm, kinh nghiệm của cũng ít hơn em.” Hai thằng con trai của Cố Học Văn ngày nào chẳng bị chộp lấy luyện tập. tự tin động tác của tuyệt đối thua kém Kiều Tâm Uyển

      Bối Nhi được Cố Học Võ bế nên hơi quen. Bàn tay bé giơ giơ, muốn Kiều Tâm Uyển bế, nhưng Cố Học Võ bế bé vào phòng tắm. bé thích nghịch nước nên vừa cởi đồ vào bồn tắm lớn là lại cười toe toét, quên mất mình vốn dĩ muốn tìm mẹ.

      Kiều Tâm Uyển bất đắc dĩ, cau mày nhìn những hạt cơm Bối Nhi đánh rơi bàn bên cạnh. Trong long rối rắm biết có nên chờ ngày mai bảo mẫu tới giải quyết hay . Trong đầu đột nhiên lại thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Cố Học Võ. làm sao lại có thể làm như người có chuyện gì như vậy. tới đây làm gì? Chỉ là để chúc mừng sinh nhật Bối Nhi? Hay còn những chuyện khác?

      là buồn cười, suy nghĩ gì đây? tới làm gì, có mục đích gì đâu liên quan tới . Sinh nhật cùng lắm chỉ ngày, qua ngày mai, bảo rời phải là được rồi sao? Vậy nếu sao? Kiều Tâm Uyển tự hỏi lòng mình nhưng lại có đáp án. Nếu thực , vậy Kiều Tâm Uyển cũng biết phải làm sao. Đuổi ? Hay tặng chỗ này lại cho còn ? Dựa vào cái gì cơ chứ?

      đến Đan Mạch hơi mấy tháng nay là vì muốn quên toàn bộ, cố gắng như vậy Cố Học Võ dựa vào cái gì mà vừa tới là phải bỏ ? . muốn. quyết định qua sinh nhật Bối Nhi liền đuổi Cố Học Võ , cho có cơ hội.

      Thu hồi lại suy nghĩ, mới phát mình ngồi ngẩn ngơ ở đây gần nửa tiếng, nhìn đống lộn xộn trước mắt, thở dài, nghĩ đến lúc ở đảo, Cố Học Võ rất ghét rửa chén nên đành phải đứng lên tự mình thu dọn.

      Dù sao ngày mai bảo mẫu cũng tới, thể để chén bát qua ngày được. Thu dọn chén vào nhà bếp, lại nhặt cơm rơi đất, chỉ đơn giản như vậy thôi mà Kiều Tâm Uyển cũng mất lúc rất lâu mới làm xong. Lau khô bàn, dọn dẹp phòng ăn, lại vào bếp rửa chén.

      Lúc này Cố Học Võ cũng tắm xong cho Bối Nhi, bọc con trong khăn lông, tìm qua hai gian phòng mới tìm được chỗ để quần áo của Bối Nhi. mặc quần áo cho Bối Nhi xong rồi ra. Bế Bối Nhi đặt ở trước bàn trà phòng khách, mở cái máy thông minh biết kể chuyện cho bé. Đột nhiên tiếng xoảng từ trong phòng bếp vọng ra. cau mày, nhìn Bối Nhi lại ôm gấu Pooh chơi tiếp, đành tiến vào bếp trước. Quả nhiên, bên chân Kiều Tâm Uyển có mấy mảnh vỡ, cúi đầu, chuẩn bị nhặt.

      “Ngừng tay.” La lên ngăn động tác của lại, nhìn chung quanh phòng bếp, rồi ra phía sau cửa cầm chổi và hốt rác ra thu dọn mảnh chén vỡ. Xác định đất còn bất kì mảnh vỡ nào có thể làm người khác bị thương, mới đứng ở trong bếp nhìn Kiều Tâm Uyển vẫn đứng bất động.

      cứ tưởng qua mấy tháng chắc em phải có chút tiến bộ cơ đấy.” Giọng thản nhiên, hề có ý châm chọc.

      Kiều Tâm Uyển khó chịu, chỉ chỉ bàn tay dính đầy bọt xà bông ra ngoài: “ ra ngoài, tôi tự làm được.”

      “Em chắc chứ?”

      “Chắc chắn. ra ngoài.”

      Kiều Tâm Uyển rất ghét để Cố Học Võ thấy bộ dạng này của . lâu như vậy rồi, nên làm cho mình sống tốt hơn, nên có thể rất kiêu ngạo chứ phải để Cố Học Võ vừa tới nhắc nhở chỗ này tốt, chỗ kia được, những cái này đáng.

      Ánh mắt mất kiên nhẫn, căm ghét, cả ác cảm đó của tránh khỏi mắt Cố Học Võ, con mắt tối sầm vài phần, môi giật giật, rồi , xoay người trở về phòng khách chơi với con .

      Ngực Kiều Tâm Uyển lại lần nữa buồn bực đau đớn, giống như bị tảng đá len chặt vậy. Nhưng bắt mình phải tỉnh táo lại, rửa sạch chén bát rồi bỏ vào tủ khử trùng. Lúc ra phòng khách, con lại chơi với con búp bê biết . Bối Nhi hỏi câu, búp bê đáp câu.

      Bối Nhi chơi rất vui, cứ cười khanh khách, Kiều Tâm Uyển thấy con thay quần áo xong cũng biết Cố Học Võ chỉ tắm được cho Bối Nhi mà còn thay được cả quần áo. Lòng lại phiền muộn. Muốn trở về phòng nhưng Cố Học Võ vào lúc này lại đứng lên, chặn trước mặt .

      Kiều Tâm Uyển đưa ánh mắt phòng bị nhìn , lại kéo tay , cũng để ý đến kháng cự của mà kéo tới ngồi xuống sô pha rồi biết lấy từ đâu ra lọ kem dưỡng tay, thoa cho .

      “Cố Học Võ.” muốn rút tay mình ra nhưng thể nào cự lại cường thế của . gì, chỉ vô cùng cẩn thận thoa 2 tay cho xong mới buông tay ra.

      Kiều Tâm Uyển lúc này rất xấu hổ, ràng hai người chẳng còn gì, bày ra tình huống thế này cho ai xem? đợi thoa xong, tóm cơ hội rút tay về rồi đứng phắt dậy. thích bộ dạng này của . Nếu đừng tới làm bộ làm tịch trước mặt , cho hy vọng lại khiến thất vọng.

      Những phiền muộn ấy khiến cách nào chấp nhận được, ngón tay chỉ ra cửa chính, tại chỉ muốn bảo mà thôi: “Cố Học Võ, mời cho.”

      Đừng ở lại đây, đừng để nhìn thấy, đừng để lại nghĩ tới những chuyện tốt, vui trước kia. Tuy rằng vẫn chưa quên nhưng chỉ cần xuất , miễn là đến trêu chọc vẫn có thể vượt qua được.

      Giọng của thể khống chế được kích động, Bối Nhi chơi nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tâm Uyển, thấy ra, bé liền kéo tay .

      “Ma ma, chuyện, chuyện.”

      “Xin chào, xin chào.” Búp bê nghe được mệnh lệnh lại mở miệng.

      Bối Nhi cười đến vô cùng rạng rỡ, bảo Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, chơi với bé. Kiều Tâm Uyển trong lòng vẫn chưa nguôi giận nhưng lại thể nổi cáu với con vì thế đành ngồi xuống sofa chơi cùng con.

      Cố Học Võ từ đầu tới đuôi đều gì, chỉ nhìn bộ dạng Kiều Tâm Uyển và con chơi với nhau. Khi nhìn , ánh mắt ấy đầy phòng bị, tức giận và mất kiên nhẫn. Nhưng lúc nhìn con , lại hoàn toàn có những cảm xúc tiêu cực này. Khóe môi hơi hơi cong lên thành nụ cười nhạt. nhàng với búp bê cho búp bê trả lời. Bối Nhi cười khanh khách, có thể thấy con bé rất vui.

      Kiều Tâm Uyển cảm giác được ánh mắt Cố Học Võ vẫn ở người mình, cảm giác này khiến như ngồi đống lửa, mất tự nhiên tới cực điểm, muốn đuổi ra ngoài, nhưng lại ngại Bối Nhi còn ở đây.

      May mà giấc ngủ của Bối Nhi rất đúng quy luật. Cứ đến chín rưỡi là bé liền chịu nổi mà liên tục sụp mắt xuống, Kiều Tâm Uyển bế con vào phòng, dỗ cho con ngủ. Lúc ra, Cố Học Võ vẫn còn ngồi ở trong phòng khách.

      Sắc mặt ngưng trọng, ban nãy là do có Bối Nhi ở đây, bây giờ Bối Nhi ngủ, cần bận tâm vươn tay chỉ ra bên ngoài, thái độ hết sức kiên quyết.

      “Cố Học Võ, tại mời cho.”

      Cố Học Võ vẫn nhúc nhích. Hai chân tao nhã bắt chéo nhau, nhìn Kiều Tâm Uyển, chìa tay ra với : “Kiều Tâm Uyển, lại đây ngồi xuống, chúng ta chuyện.”

      “Tôi với có gì để .” Ý phòng bị của Kiều Tâm Uyển hết sức ràng: “Mời ra ngoài, con ngủ rồi, mà tôi muốn nhìn thấy .”

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 140: còn gì để
      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn chằm chằm lúc lâu, cuối cùng đứng lên, bước hai bước đến trước mặt , ánh mắt u ám, nhìn thẳng vào , tựa như muốn nhìn thấu lòng : “Chúng ta chuyện .”

      “Tôi với có gì để .” Muốn ngày đó cũng xong, tại muốn chuyện với .

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ vươn tay, còn chưa chạm vào tay , lui ra phía sau bước dài: “Cố Học Võ. muốn chúc mừng sinh nhật con , tôi ngăn cản. Nhưng chỗ này của tôi chào đón . Còn nữa, giữa tôi với có gì để .”

      Ném ra những lời này, gần như là chạy trốn về phòng của mình, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa, khóa chốt. Tất cả động tác liền mạch lưu loát, giống như sợ Cố Học Võ lúc nào cũng có thể xông đến. đưa tay ôm ngực, nơi đó đập kich liệt. Cả người trượt xuống ngồi dưới đất.

      Trong đầu lên lời Cố Học Võ , bọn họ chuyện? Còn cái gì để ? Cố Học Võ có thể cái gì với ? Còn gì ngoài muốn tái hôn, muốn quyền nuôi Bối Nhi, ngoài quan hệ của hai người tại. Nhưng lại thực cho là cần thiết phải những việc này.

      mấy tháng rồi chứ phải ngày hai ngày. Nếu muốn xuất xuất lâu rồi, cần gì chờ cho tới hôm nay mới đến. Lại càng đợi đến sinh nhật Bối Nhi mới đến.

      Kiều Tâm Uyển lâm vào rối rắm, nhưng rất nhanh lại cười. đây là làm cái gì vậy? ràng sớm biết chuyện này, ràng sớm ràng trong lòng Cố Học Võ có mình, lúc này lại ở khổ sở cái gì? Có cái gì phải khổ sở?

      Lắc đầu, suy nghĩ đến những chuyện cần thiết này nữa. buộc mình phải bình tĩnh. Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi, phải cho Bối Nhi bữa tiệc sinh nhật nữa. Về phần Cố Học Võ cứ mặc , thích làm gì làm. Con là của , thể ngăn cản đến gặp con . Còn có thể buộc mình nhìn .

      Đúng vậy, Kiều Tâm Uyển, lúc này mày được ngốc nghếch nữa. Trước kia mày ngốc. Nhìn ra. Chỉ cần mày nhìn ấy nữa, chỉ cần trong lòng mày có Cố Học Võ, chỉ cần mày cho cơ hội tin chắc Cố Học Võ thể tổn thương được mày.

      Tỉnh táo lại, bảo mình tắm rửa rồi ngủ nhưng nằm ở giường lăn qua lăn lại hồi lâu mới phát mình vẫn ngủ được. Xoay qua xoay lại. Ngoài cửa vẫn có động tĩnh gì. Cố Học Võ rồi sao? làm cái gì? trễ thế này, ngủ chưa?

      Kiều Tâm Uyển xoay người, lại ngủ được, nhìn xem thời gian cũng 1 giờ sáng. Vẫn có nghe thấy tiếng Cố Học Võ, chắc là rồi nhỉ? xoay người xuống giường, nhàng mở cửa. nhàng ra bên ngoài, đèn phòng khách tắt, thở phào hơi, đồng thời, trong lòng lại nảy lên vài phần mất mát. Thân thể đứng bất động ở đó, cắn môi tính trở về phòng ngủ lại bị bóng người ghế sa lon làm cho hoảng sợ.

      Vừa muốn hét lên lại cảm giác bóng dáng kia rất quen thuộc, liếc mắt nhìn kỹ cái, bóng người kia phải Cố Học Võ là ai? , mà ngủ ở ghế sa lon, thân thể cao lớn cuộn ở ghế sa lon nhìn vô cùng quái dị. Nương theo ánh sáng mờ ảo bên ngoài, dường như có thể thấy mi tâm hơi nhăn lại, hình như ngủ cũng an ổn.

      thậm chí cái chăn, thời tiết Đan Mạch lúc này, tuy rằng cũng lạnh lắm, nhưng nhiệt độ cũng cao, sợ mình bị bệnh sao?

      cắn môi, đứng đó bất động, muốn bảo nhưng ngủ vậy còn phải đánh thức nữa sao?

      Kỳ vừa rồi khi vào cửa, Kiều Tâm Uyển phát mắt có quầng thâm, mà nhìn cũng có vẻ gầy , có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian này ngủ được ngon giấc. Động tác muốn gọi dậy cũng dừng lại, xoay người vào phòng, quên , mặc kệ .

      Nhưng cả buổi tối, Kiều Tâm Uyển vẫn ngủ được ngon giấc, cứ ở giường trằn trọc, rồi chiêm bao. Mà trong giấc mơ chỉ toàn là Cố Học Võ.

      Kiều Tâm Uyển cả đêm ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy, dưới mắt liền lên quầng thâm nhạt. xoa xoa ấn đường, đưa mắt nhìn Bối Nhi nằm giường trẻ, con bé thức dậy, chớp chớp mắt nhìn , vươn tay muốn bế: “Mã ma, mã ma.”

      Vẻ mặt của trong nháy mắt liền dịu hẳn , bế Bối Nhi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt sau đó là đến lượt làm vệ sinh cá nhân. Mọi thứ xong xuôi, mới nhớ hôm nay có bảo mẫu ở nhà, nên tính dẫn Bối nhi đâu đó ăn cơm, vừa mở cửa phòng, liền nghe thấy mùi đồ ăn thơm phức.

      sửng sốt chút rồi đột nhiên nhớ tới Cố Học Võ vẫn còn ở đây. Bối Nhi ra khỏi phòng liền nhìn thấy con gấu ngày hôm qua để bàn trà, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn qua đó, muốn chạy lại chơi ngay.

      “Gấu , gấu .”

      Nghe được giọng con , Cố Học Võ từ trong phòng bếp ra.

      muốn gọi hai người ăn cơm, điểm tâm làm xong rồi. Có thể ăn cơm.”

      Kiều Tâm Uyển đứng bất động, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ, biết phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt với : “Cố Học Võ, hình như tôi có đồng ý cho làm như vậy?”

      “Em cũng phản đối.” Cố Học Võ tiến lên vài bước, đến trước mặt Bối Nhi: “Bối Nhi, sinh nhật vui vẻ.”

      Bối Nhi nhìn Cố Học Võ, nghĩ đến những chuyện bình thường Kiều Tâm Uyển hay dạy, khuôn mặt nhắn của con bé có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu, cuối cùng nhìn mặt Cố Học Võ: “Cám ơn cây cao lương.”

      Cây cao lương?

      Cố Học Võ chau mày, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái rồi lại đưa mắt về khuôn mặt nhắn của Bối Nhi: “Ba phải cây cao lương, ba là ba ba. Con phải gọi là ba ba.”

      “Bánh?” Bối Nhi phát được lắm, nhìn Cố Học Võ, trong mắt có vài phần nghi hoặc.

      phải bánh, là ba ba.” Cố Học Võ sửa cách phát cho con , nhìn ánh mắt nghi hoặc của con , nắm đôi tay bé của Bối Nhi: “Ba là ba ba.”

      “Bả bả.” Bối Nhi lại gọi lần, Cố Học Võ mỉm cười, vươn tay kéo con vào trong lòng: “Bối Nhi ngoan quá.”

      Động tác của rất , sợ làm đau Bối Nhi. Bối Nhi có chút quen, xoay xoay người, nhưng khóc. Kiều Tâm Uyển vẫn hề động đậy, nhìn thấy cảnh cha con nhận nhau này hẳn là thấy thực ấm áp mới phải, nhưng sao lúc này lại thấy mỉa mai quá vậy.

      Mục đích Cố Học Võ đến Đan Mạch, e phải đơn giản chỉ là muốn chúc mùng sinh nhật con . E là vẫn đến để giành con với thôi? Nhìn bộ dạng này của , ràng chính là muốn như vậy, Kiều Tâm Uyển trong mắt lại càng phòng bị hơn. Nghĩ đến thủ đoạn của Cố Học Võ, cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể. Hai tay nắm chặt lại, mặc kệ thế nào, chắc chắn để mang con .

      Cảm giác được tầm mắt của , Cố Học Võ bế Bối Nhi quay mặt về phía Kiều Tâm Uyển: “Hôm nay là sinh nhật Bối nhi. nghĩ, chúng ta cơm nước xong đưa Bối Nhi chơi, được ?”

      quyết định, cảm thấy được, tôi có thể phản đối sao?” Giọng của Kiều Tâm Uyển phải có châm chọc, tại đối với , Cố Học Võ cái gì làm cái gì đều là sai.

      được sao.” Cố Học Võ rất cường thế: “Ăn cơm .”

      Bực, rất bực. Kiều Tâm Uyển bởi vì xuất của Cố Học Võ ở trong phòng mà cảm thấy khí trong phòng rất áp lực. rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Nhìn Bối Nhi bị Cố Học Võ bế vào nhà ăn, chẳng còn cách nào chỉ có thể theo.

      bàn có bánh sandwich, sữa. Cố Học Võ đặt Bối Nhi lên ghế, ánh mắt đảo qua mặt Kiều Tâm Uyển: “Nguyên liệu ở trong tủ lạnh ít quá, chỉ có thể làm được như vậy.”

      Kiều Tâm Uyển nắm nắm tay, cũng có ý này, nhưng: “Cố Học Võ, tôi …”

      “Có chuyện gì cơm nước xong hẳn .” Cố Học Võ nhàng mở miệng, nhìn Bối Nhi vươn tay muốn lấy sandwich, kiên nhẫn đem sandwich làm xong, đặt trước mặt Bối Nhi.

      Mùi vị tệ, Bối Nhi cắn cái, thấy Kiều Tâm Uyển, bàn tay bé lại quơ quơ qua: “Mã ma, mã ma. Cơm, cơm.”

      Kiều Tâm Uyển trong lòng tức giận, đứng bất động, muốn ăn đồ Cố Học Võ làm. Nhưng…

      “Em xác định em ăn?”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, cuối cùng ngồi xuống bàn ăn. Bưng sữa lên uống ngay hơi. Cố Học Võ đem cái sandwich đặt trước mặt . Thấy bất động, nhíu mày.

      “Em lại muốn làm gương xấu cho Bối Nhi sao?”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn con ăn ngon lành, đành phải cầm lên bỏ vào trong miệng cắn cái. Mùi vị tệ, bánh mì gối được Cố Học Võ cho vào trong lò nướng sơ qua nên mùi rất thơm, ở giữa cho thêm trứng gà và rau xà lách.

      cũng biết trong tủ lạnh có những thứ này. Bình thường số lần vào bếp rất ít. Hương vị này, kỳ xa lạ, Cố Học Võ chẳng những biết làm đồ ăn Trung Quốc, còn có thể cơm Tây. Lúc ở đảo được nếm thử.

      Nhưng mà tâm trạng lúc đó và bây giờ giống nhau. Lúc đó chỉ đơn thuần là vui vẻ, giống bây giờ. Tâm trạng của

      Ăn cơm xong, Cố Học Võ bế con vào trong phòng khách chơi, quẳng nhà bếp lại cho thu dọn. Lúc này, Cố Học Võ thực nghe thấy tiếng chén bát vỡ. Chờ Kiều Tâm Uyển ra, vươn tay với , lúc này, Kiều Tâm Uyển cho động vào, giấu hai tay ra sau người, nhìn Cố Học Võ, nghĩ đến mình ngày hôm qua cả đêm ngủ ngon.

      “Cố Học Võ. Hôm nay sinh nhật Bối Nhi, đồng ý với tôi, qua sinh nhật đấy.”

      Cố Học Võ nhìn con chơi đùa, tin tưởng tạm thời chú ý của con bé đặt lên con gấu , đứng lên đến trước mặt Kiều Tâm Uyển.

      cần phải… đồng ý với em bất cứ chuyện gì.”

      “Cố Học Võ.” Vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ? Kiều Tâm Uyển bị chọc tức rồi: “ rốt cuộc tới làm cái gì? , tôi muốn nhìn thấy .”

      “Vì sao muốn nhìn thấy ?” Cố Học Võ nhíu mày, tiến từng bước về phía trước: “Cho lý do.”

      “Tôi…” Thân thể từng bước lui về phía sau, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt khó nén khẩn trương: “Cố Học Võ, tôi muốn thấy chính là muốn thấy . có lý do gì hết.”

      “Vậy ngại quá.” Cố Học Võ quay sang nhìn con chơi đùa vui vẻ: “Con cũng có phần. phải em phải .”

      .” Kiều Tâm Uyển muốn cãi nhau, bởi vì Bối Nhi còn ở đây, huống chi hôm nay còn là sinh nhật Bối Nhi. Nhưng: “Cố Học Võ, nếu thực muốn con , để đến bây giờ mới xuất . nghĩ cùng mừng sinh nhật với Bối Nhi là tình thương của người cha sao? Cho con bé hai món đồ chơi là tình tương của cha ư? , căn bản có tư cách làm cha Bối nhi.”

      Cùng lúc trong mắt vừa có kích động vừa phẫn hận, vẻ mặt của lại quá mức bình tĩnh. đưa mắt nhìn mặt , cất giọng thản nhiên: “ nghĩ cho con bé sinh nhật là tình thương của người cha, cũng nghĩ con bé hai món đồ chơi là thương con. chỉ là muốn ở cùng con bé, ở cùng con của . Về phần có tư cách hay , nghĩ ai mới sinh ra có thể làm cha mẹ, đều là cần ngừng học tập. Đúng ?”

      Kiều Tâm Uyển thể phản bác, quả , ai sinh ra có thể làm cha mẹ. cũng học tập,tuy hơn trước nhưng cũng còn nhiều chỗ làm chưa tốt. phải là người có chết cũng chịu nhận sai, nhưng lại muốn chống lại Cố Học Võ, nhìn chung cũng có chút lo lắng. Đây là loại cảm giác rất khó hiểu, chính cũng thể giải thích được. Cố Học Võ để ý đến tâm tình lúc này, đưa mắt nhìn quần áo người Bối Nhi.

      Mùa hè ở Đan Mạch cũng nóng lắm, Bối Nhi mặc cái váy màu hòng phấn, bên ngoài mặc thêm cái áo khoác. Ôm lấy Bối Nhi, nhàng lấy con gấu tay con .

      “Bối Nhi, chúng ta ra ngoài chơi được ?”

      “Dạ, .” Bối Nhi vung tay bé, bộ dạng rất chi là vui vẻ. Cố Học Võ mỉm cười. Ôm lấy con , đưa con ra ngoài. Kiều Tâm Uyển cắn răng cái, theo sau , cầm lấy túi sách ra ngoài.

      Thành phố Odense của Đan Mạch là quê hương của Andersen, ở nơi này khí hậu vô cùng tốt, chịu ảnh hưởng của khí hậu gió mùa Đại Tây Dương nên đông ấm hạ mát, mùa hè nóng ẩm ít mưa, đúng là mùa thích hợp để du lịch. Ở đây chỉ cần đưa mắt là có thể thấy ngay những ngôi nhà được xây theo kiểu thần thoại khiến người ta có cảm giác như là thiên đường trong thần thoại.

      Trời trong nắng ấm, gió thổi hiu hiu, từng cơn dễ dịu khiến tâm tình con người ta thoải mái hẳn lên. Cố Học Võ bế con , đây là lần đầu tiên Bối Nhi cự tuyệt gần gũi của khiến rất vui.

      Vươn tay chỉ vào bông hoa biết tên trong bồn cây: “Bối Nhi, hoa này. Con xem, hoa rất đẹp phải ?”

      “Hoa, hoa…” Bối Nhi vươn tay muốn bắt, Cố Học Võ lại nắm chặt tay con , thu lại, bế tiếp tục về phía trước: “Chỉ được ngắm, được hái.”

      Hơi ngừng bước, quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Hai mẹ con ở đây qua những chỗ nào rồi, chỗ nào chưa ? Em muốn đâu?”

      Người chứ phải Bối Nhi. Kiều Tâm Uyển nghe ra, hơi hơi cắn môi, cảm thấy xấu hổ, ràng có quan hệ gì mà lại phải vì con mà cùng với , đây là chuyện mỉa mai cỡ nào chứ?

      “Tùy.” Lúc Tâm Uyển như vậy, cũng cảm thấy mình lỡ lời. Hôm nay sinh nhật con , hy vọng con có thể vui vẻ hết cả ngày hôm nay.

      “Tôi muốn đưa con công viên trò chơi.”

      “Công viên trò chơi?” Cố Học Võ nhìn ánh mắt của , cuối cùng gật gật đầu: “Ừ. Vậy công viên trò chơi thôi.”

      Kiều Tâm Uyển nhàng thở ra, vươn tay nghĩ muốn đón lấy Bối Nhi: “Để tôi bế con.”

      “Uhm.” Cố Học Võ chối từ, giao Bối Nhi vào trong tay Kiều Tâm Uyển. Ở bên ngoài hoa viên, chiếc xe đậu sẵn, Cố Học Võ tiến lên, mở cửa xe, nhìn Kiều Tâm Uyển, ý bảo lên xe.

      Nhìn đến chiếc xe kia, Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt chút. Đột nhiên hiểu ra việc, chính là Cố Học Võ có chuẩn bị trước. được cảm xúc trong lòng là gì. Ánh mắt vô thức lại nhìn mặt Cố Học Võ, muốn nhìn ràng vẻ mặt , lại vào lúc này vòng qua cửa xe, lên xe.

      Khi nhìn lại , ánh mắt mang theo dò hỏi: “Sao vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :