1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 126: ý tưởng
      Cẩn thận suy nghĩ chút phải là dường như, mà là chưa hề tặng hoa cho Kiều Tâm Uyển. Nếu là lúc trước, cũng chẳng để ý việc như vậy. Nhưng tại, muốn thấy bộ dạng vui vẻ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, long lanh như nắng tháng ba của Kiều Tâm Uyển. Cất bước tiến vào tiệm hoa, nhân viên nhiệt tình chào đón: “Chào , muốn mua hoa gì ạ?”

      “Uhm. Cho tôi bó hồng.” Ánh mắt tìm tòi vòng tiệm hoa, nhìn thấy hoa hồng xanh bày giá vươn tay chỉ: “Loại này này.”

      “Vâng.” Nhân viên tiệm gật đầu, nhìn Cố Học Võ: “ muốn mấy bông?”

      “Chín mươi chín bông.” Cố Học Võ tin chắc Kiều Tâm Uyên thích.

      “Xin chờ chút, tôi gói lại cho .” Nhân viên tiệm xoay người sang chỗ khác gói hoa. Cố Học Võ lúc này tưởng tượng đến cảnh Kiều Tâm Uyển nhận được bó hồng này ra sao, là vui vẻ hay phấn khích, hay phấn khởi?

      Trong đầu lại lên ý tưởng khác, tối nay có lẽ nên rải cánh hoa lên giường, ngắm bộ dạng Kiều Tâm Uyển nằm đó như thế nào. Mới chỉ nghĩ đến đó mà Cố Học Võ thấy bụng dưới dường như hơi nóng lên. Khụ, mất tự nhiên, xoay mặt nhìn đủ loại hoa khác trong cửa hàng, áp chế bối rối trong lòng kia.

      Gần đây đối với Kiều Tâm Uyển hầu như chẳng còn chút sức chống cự, chỉ cần gặp lại khó tránh khỏi kích động. Là cấm dục quá lâu? Hay là Kiều Tâm Uyển có sức ảnh hưởng quá lớn với ? Cố Học Võ cũng thể biết được.

      Cánh cửa tiệm hoa lại bị ai đó đẩy ra, có người vào, nhân viên cất tiếng chào mừng quý khách. Nhân viên sắp xếp hoa ra đón khách: “Chào chị, xin hỏi chị muốn hoa gì.”

      “Cornflower.”[1] giọng nữ có chút đau thương nghe hơi quen tai vang lên: “Tôi muốn bó Cornflower.”

      Giọng ấy khiến Cố Học Võ xoay mặt qua, nhìn người vừa tới, trong mắt lên tia kinh ngạc. Trong lúc xoay qua, Lý Lam cũng nhìn thấy . Thần sắc ta có hơi ngạc nhiên. Chưa kịp mở miệng, Lý Lam lại xoay mặt . Hiển nhiên tính chào hỏi , ta về trước hai bước, chờ nhân viên gói hoa xong bỏ .

      Lúc này, bó hồng xanh mà Cố Học Võ chọn gói xanh, nhận hoa, trả tiền rồi liếc nhìn Lý Lam cái, ta chào hỏi , cũng có hứng thú nhiều lời với ta. Tuy rằng… định cầm bó hoa rời khỏi, Lý Lam nhìn thấy hoa hồng xanh tay trong mắt lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, bước bước lên trước, nhìn Cố Học Võ, chặn đường .

      Lý có chuyện gì à?”

      Ban nãy làm như biết , bây giờ lại tính giờ trò gì chứ?

      “Cố Học Võ.” Giọng Lý Lam cố kiềm nén phẫn nộ, nhìn Cố Học Võ, ta rất tò mò việc: “Tôi có thể hỏi câu , bó hoa này mua cho ai?”

      “Liên can tới sao?”

      “Đương nhiên là có liên quan.” Bàn tay đặt bên hông của Lý Lam siết chặt lại, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ: “Tôi muốn biết Chu Oánh lâu như vậy có đáng .”

      Đây phải lần đầu tiên nghe thấy cái tên Chu Oánh từ miệng Lý Lam nhưng hôm nay Cố Học Võ lại có cảm giác hơi lạ. Hôm nay Lý Lam hình như rất kích động.

      “Việc này dường như cũng chẳng liên can tới .”

      liên quan gì tới tôi?” Lý Lam muốn cười, nhìn thần sắc của Cố Học Võ: “Quả liên quan gì tới tôi. Hôm nay là sinh nhật Chu Oánh. Tôi nghĩ chắc quên rồi.”

      Cố Học Võ giật mình, bó hoa tay cũng thiếu chút nữa rớt xuống đất. Lý Lam thấy bộ dạng đó của đột nhiên lại bật cười.

      “Trước kia tôi từng nghe được câu, là chỉ thấy người nay cười, nào thấy người xưa khóc. Cố Học Võ, bây giờ có mới nới cũ, e là Chu Oánh ở trong lòng chẳng còn là gì đúng ? Cho nên ngay cả sinh nhật chị ấy cũng nhớ.”

      Cố Học Võ nghẹn lời, tìm ra lời để . Mấy tháng nay bởi vì Kiều Tâm Uyển mà lâu rồi nghĩ tới Chu Oánh. đơn thuần, tốt đẹp trong trí nhớ ấy giờ chỉ còn là hình bóng mờ nhạt. Lúc này nhìn khuôn mặt Lý Lam, nghe chỉ trích trong lời ta , cũng hơi chột dạ.

      Siết chặt bó hoa, giọng có chút khẩn trương: “ cho tôi biết, Chu Oánh ở đâu?”

      còn quan tâm sao?” Lý Lam giễu cợt, hoàn toàn tính cho Cố Học Võ biết: “ phải có phụ nữ khác rồi sao, giờ hỏi xem Chu Oánh và có quan hệ gì? Chị ấy tốt hay xấu, sống hay chết, quan tâm sao?”

      “Lý Lam.” Cố Học Võ biết phải như thế nào: “Đây là chuyện của tôi và ấy, xin cho tôi biết, ấy ở đâu?”

      quả là quên sinh nhật Chu Oánh. từng rất nhớ, nhớ ba năm. Nhưng hơn ba năm, tìm thấy Chu Oánh, biết tin tức của cũng tăm tích của . phải người thích lưu luyến quá khứ. chấp nhất đối với Chu Oánh là bởi vì năm ấy . lòng muốn tìm , nhưng vẫn tìm được. Chuyện sau đó lại như Cố Học Võ mong đợi. Kiều Tâm Uyển sinh con cho , sau đó phát

      “Chị ơi, hoa của chị xong rồi.” Nhân viên tiệm vào lúc này đưa hoa cho Lý Lam, nhìn thấy bầu khí kỳ quái giữa hai người bọn họ ánh mắt chỉ tò mò, chứ dám hỏi nhiều, khom người mang hoa đến.

      “Cám ơn.” Lý Lam nhận hoa, trả tiền, ánh mắt đảo qua mặt Cố Học Võ, trong mắt có căm ghét ràng, tôn trọng, còn cả khinh bỉ: “Cố Học Võ, tôi cho biết. theo người phụ nữ của mà sống cuộc đời hạnh phúc của . Tôi chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn.”

      Bốn chữ sau, ta nhấn mạnh hết sức, trong mắt cũng suýt rơi lệ, oán hận trừng mắt liếc nhìn Cố Học Võ rồi xoay người rời khỏi. Cố Học Võ sững người, bó hoa cầm tay bỗng nhiên trở thành gai nhọn. Tim đập hỗn loạn hồi lâu, sau đó đột nhiên đuổi theo. Nhưng xe Lý Lam khuất, chẳng còn thấy bóng dáng

      ….www.sakuraky.wordpress.com….

      sao vậy?” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ ngồi ở trong phòng. Ban nãy lúc ăn cơm, phát dường như có chút ổn nhưng được là ổn chỗ nào. tại nhìn càng có cảm giác nặng nề hơn, có tâm gì sao?

      sao.” Cố Học Võ lắc đầu, biết Chu Oánh trong lòng Kiều Tâm Uyển chẳng khác nào cái gai. thích nghe, muốn nhắc đến nhắc đến.

      “Bối Nhi ngủ rồi à?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn Cố Học Võ: “ tồi ha, biết mua đồ chơi lấy lòng con . Có điều em thấy Bối Nhi vẫn thích . Chỉ hai món đồ chơi, hơi rẻ quá đó.”

      bó tay rồi.” Nghĩ đến Bối Nhi, Cố Học Võ đúng là đau đầu, Bối Nhi thích đồ chơi mua nhưng vẫn thích . Điều này khiến rất chán nản.

      sao, cứ tin tưởng chờ con bé lớn chút là được.” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ mu bàn tay , trong lòng kỳ cũng hy vọng và Bối Nhi cứ thế này. Bối Nhi dù sao cũng là con .

      “Hy vọng thế.” Cố Học Võ gật đầu, nhìn có chút yên.

      Kiều Tâm Uyển nhìn sắc mặt lại nghĩ còn nghĩ đến Bối Nhi, muốn cứ rối rắm suốt, đứng lên cầm bó hồng xanh chưng ở trong phòng rồi quay sang nhìn Cố Học Võ.

      “Hôm nay là ngày gì? Sao lại tốt dữ vậy? Vừa mua đồ chơi cho con vừa mua hoa cho em?” bĩu môi, trêu câu có chút khả năng: “ phải là ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?”

      như vậy, là bởi vì biết thể có chuyện đó. Dù sao bây giờ Cố Học Võ vừa tan sở là chạy ngay tới Kiều gia, ngày cưới của hai người cũng định rồi, tin Cố Học Võ có khả năng làm gì có lỗi với mình.

      Sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, nhìn hoa hồng tay Kiều Tâm Uyển, đột nhiên đứng dậy, vứt hoa hồng ra khỏi tay , rồi ôm chầm lấy , cúi đầu, hôn mạnh lên môi . Kiều Tâm Uyển ngớ ra chút rồi nhanh chóng vươn tay choàng lên cổ , đáp trả .

      Nụ hôn của Cố Học Võ rất vội vàng, giống như là muốn nhồi Kiều Tâm Uyển vào người mình vậy. bị hôn đến gần như thở nổi, muốn thối lui nhưng lại càng ôm chặt hơn.

      “Cố Học Võ.” Muốn gọi , muốn buông mình ra nhưng Cố Học Võ lại quá nhiệt tình. phải chưa từng thấy nhưng vẫn cảm thấy hơi quen.

      . chậm chút.” Lời của , Cố Học Võ xem như nghe thấy, bờ môi rơi xuống vành tai, xương quai xanh, tiếp tục xuống phía dưới.

      “Cố Học Võ…” Hôm nay làm sao vậy? Câu Kiều Tâm Uyển hề nhận được câu trả lời.

      Bàn tay to của di chuyển người , để cho chút cơ hội thoát , ôm lấy , thả ngã nhào lên giường. đợi mở miệng, môi lại rơi xuống, hôn càng lúc càng sâu. biết có phải Kiều Tâm Uyển có ảo giác hay nhưng cảm thấy Cố Học Võ hình như là sợ mất .

      Từ đầu tới đuôi, cứ ôm chặt . Động tác càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Dùng đủ loại tư thế hết lần này đến lần khác dày vò suốt buổi tối, mãi đến lúc trời mờ sáng, mới chịu nổi hoan ái mà ngất , sau đó là ngủ say. Còn Cố Học Võ, sau khi cơ thể đạt tới tận cùng khoái hoạt lại mở to mắt, thức suốt đêm cho đến tận bình minh. Lúc rạng sáng, mới ngủ thiu thiu, lại mơ thấy Chu Oánh lâu xuất . nhìn , vẻ mặt đẫm lệ: “Học Võ. Em , em sao?”

      Chu Oánh? Cố Học Võ ngồi bật dậy, nhìn ánh mặt trời sáng tỏ bên ngoài, còn buồn ngủ nữa.

      . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Lý Lam ra khỏi văn phòng, muốn về phía chỗ đậu xe bóng người xuất trước mặt. ta hơi giật mình, bất ngờ lắm mỉm cười.

      “Đến rồi sao? Sớm hơn tôi nghĩ chút.”

      Sắc mặt Cố Học Võ rất lạnh, nhìn Lý Lam, nét mặt có lạnh lùng vô tận: “ cho tôi biết, Chu Oánh rốt cuộc ở đâu?”

      muốn biết?” Lý Lam cắn môi, lắc đầu, đưa bàn tay vuốt tóc, cất bước về hướng xe mình rồi quay sang liếc nhìn Cố Học Võ.

      “Vậy theo tôi.”

      ta để ý đến Cố Học Võ, lập tức lên xe, khởi động xe rời . Cố Học Võ hơi giật mình rồi cũng cấp tốc lên xe, theo phía sau xe ta. Xe chạy ra khỏi Bắc Đô, hướng về phía ngoại ô. theo sau Lý Lam, trong nháy mắt nghĩ ta muốn đùa giỡn với . Nhưng vẫn dừng lại mà tiếp tục theo sau ta.

      Mãi đến khi xe ta dừng lại ở chỗ nào đó, ta xuống xe, vào bên trong, xe của Cố Học Võ cũng dừng, đánh ngược tay lái nhìn cánh cửa chính trước mặt mà mở to hai mắt. Trong lúc nhất thời, cứ ngồi yên xe như thế, cách nào nhúc nhích.

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 127: Khó mà chấp nhận
      Lý Lam tới cổng mà vẫn nghe tiếng bước chân phía sau, ta xoay người, thấy Cố Học Võ còn ngồi xe nhướng mày, xoay người tới đứng trước xe .

      “Sao? dám theo? dám đối diện với sao?”

      “Lý Lam.” Cố Học Võ gọi tên , trong mắt lên tia tàn nhẫn: “Tôi chưa bao giờ để người ta giỡn mặt tôi.”

      “Giỡn mặt ?” Ánh mắt Lý Lam hết sức căm ghét, chút lo sợ tàn nhẫn trong mắt : “Tôi cũng hy vọng đây là ông trời đùa tôi, đáng tiếc phải.”

      Hai chữ phía sau, ta nhấn rất mạnh. xong, ta thèm quan tâm Cố Học Võ nữa, cất bước vào bên trong. Cố Học Võ cắn chặt răng, xuống xe theo. Lúc vào cửa, bỏ qua bốn chữ tấm biển cửa. Nghĩa trang Thanh Sơn. Tim đập bắt đầu nhanh hơn, hai tay siết chặt thành quyền, theo sau Lý Lam, vào bên trong.

      Nghĩa trang Thanh Sơn, từ xuống dưới, tầng tầng lớp lớp những ngôi mộ xếp thành từng dãy, ngay ngắn xoay quanh nghĩa trang. Vẻ mặt Lý Lam rất nghiêm túc, bước chân của ta cũng nhanh mà chậm rãi tới.

      Cố Học Võ theo sau ta, trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra , nhưng lại chịu tin. Hai tay siết rất chặt, theo sau Lý Lam về phía trước, lại về phía trước. Tiếp tục lên , rồi lại tiếp lên . Trời chiều lúc này bắt đầu hạ xuống. Những cơn gió thổi qua lạnh lẽo, ta cũng mặc kệ. Lúc đến đỉnh núi, ta dừng bước, theo hành lang dài rồi ngừng trước bia mộ trắng tinh.

      ta đầu tiên là cúi đầu, sau đó đứng lên, nhìn gương mặt giống y như ta bia mộ, khe khẽ mở miệng: “Chị, em tới thăm chị đây.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, giọng ta bắt đầu run rẩy, ràng là sắp khóc, hai tay vịn mộ bia, đốt ngón tay có chút tái nhợt.

      “Chị, em xin lỗi. Em tự tiện dẫn ta tới, nhưng, nhưng em biết, chị có muốn gặp ta …”

      Cố Học Võ ở phía sau, sớm ngừng bước, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười tấm hình bia. Đó là Chu Oánh, đó mới chính là Chu Oánh. Khuôn mặt cũng tươi cười như thế, mái tóc cũng như thế. dịu dàng, thiện lương trong ánh mắt dường như còn trước mắt, đây mới chính là Chu Oánh.

      sững sờ, cả hồi lâu vẫn thể phản ứng. Mãi đến khi nghe thấy Lý Lam câu ‘chị có muốn gặp ta ’, mới đột nhiên tiến lên hai bước, trừng mắt với gương mặt Lý Lam.

      thể, thể nào…”

      Bốn năm, thời gian bốn năm, nghĩ đến vô số kết quả Chu Oánh có thể có, nhưng chưa từng nghĩ đến kết quả đối mặt với bia mộ lạnh lẽo thế nào. Nhìn thời gian ghi bia, 3 năm trước. Chu Oánh chết gần 3 năm.

      cho tôi biết. Vì sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giọng thể khống chế mà lên cao vài mức, lại hơi khàn khàn, trừng mắt với Lý Lam.

      cho tôi biết…”

      Lý Lam lặng im, nước mắt ngừng tuôn rơi, ngồi xổm xuống trước mộ bia, nơi đó vẫn còn những bông cúc ngày hôm qua ta mang đến.

      cho tôi biết, , ấy như thế nào mà…” Chết, chữ ấy cứ nghẹn cứng ở cổ họng, Cố Học Võ cách nào mà ra được. Chu Oánh, Chu Oánh, tốt đẹp như vậy, mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà rời khỏi thế giới này? Việc này quá tàn nhẫn. thể chấp nhận kết quả này. Thâm tâm lên vô số nghi vấn, bức thiết muốn biết đáp án.

      “Bây giờ muốn biết còn có nghĩa lý gì?” Lý Lam cất giọng lạnh lùng, cũng thèm nhìn tới Cố Học Võ, đưa tay vuốt khuôn mặt tươi cười mộ bia của Chu Oánh: “Chị, người đàn ông ấy đến. Em biết, chị rất ta, chị ta cả đời. Em sai rồi. Em phải sớm dẫn ta tớp gặp chị chút. Kỳ , sao chị lại muốn gặp ta chứ?” Chu Oánh Cố Học Võ như vậy, đến tận xương tủy. Lúc này chị ấy chắc là rất vui đúng ?

      “Xin lỗi, chị.” Khuôn mặt Lý Lam dán lên mộ bia, nước mắt lại từ má rơi xuống: “Em để chị độc mình ở chỗ này lâu như vậy. Em xin lỗi, em dẫn ta tới sớm, xin lỗi…”

      cho tôi biết.” Hốc mắt Cố Học Võ cũng nóng ran, kéo tay Lý Lam, muốn đáp án: “Vì sao? ấy lại… sớm như vậy. , ấy còn trẻ như thế? Sao lại?”

      “Cố Học Võ.” Lý lam hất tay ra, sắc mặt rất khó coi: “Tâm trạng tôi tốt, căn bản muốn chuyện. Ngày hôm qua sinh nhật chị ấy, tới. Nhưng bây giờ cũng tới, tuy rằng hơi trễ. Dù sao hai người cũng từng có thời gian nhau. ngồi với chị ấy . Còn chuyện muốn biết, tuần sau đến ngày giỗ của chị tôi cho biết tất cả.”

      Ngày giỗ? Trong mắt Cố Học Võ lên kinh hoàng, Lý Lam lại nở nụ cười, cười đến vô cùng cay đắng: “Mỉa mai sao? Sinh nhật chị mới qua tuần là chị ấy cũng ra . Chị ấy thực rất đáng thương. Chị ấy…”

      Câu kế tiếp, ta cũng ra được, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng ta xoay mặt, thở sâu, để mình bình tĩnh lại: “Chị, để ta ở cùng với chị, em biết chị nghĩ đến ngày hôm nay rất lâu rồi. Em về trước. Tuần sau, em trở lại.”

      xong câu này, Lý Lam rời khỏi trước, để lại Cố Học Võ ngơ ngác nhìn tấm ảnh Oánh Oánh bia mộ cả hồi lâu nhúc nhích. Trời chiều buông xuống, khắp nơi đều nhuộm màu vàng rực, ngồi xuống trước bia mộ, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Chu Oánh trong bức ảnh.

      Đó là người phụ nữ từng , từng nhớ nhung tha thiết, nhớ ràng, đến ngày cũng quên. Nhớ đến Chu Oánh là lại muốn tìm , hỏi tại sao từ mà biệt, hỏi tại sao phải rời xa .

      Còn bây giờ, những thứ đó đều chẳng còn ý nghĩa. Chu Oánh, chết. còn cơ hội gặp , còn cơ hội hỏi ràng suy nghĩ của . Tại sao phải rời xa ? hơn bốn năm rồi. Chu Oánh, cho biết, tại sao em phải rời xa ? Tại sao em từ mà biệt? Tại sao cho đáp án. Lẽ nào trong lòng em, đáng để em tin tưởng như vậy sao?

      Cố Học Võ trả lời được, cũng biết lúc này có tìm Lý Lam cũng thể có câu trả lời. tuần, ta tuần sau cho biết. Trong đầu Cố Học Võ rất ràng là Lý Lam cố ý, ta muốn bị giày vò. ta muốn tuần này phải bất an tìm kiếm câu trả lời cho những việc qua.

      Bởi vì tại cũng ở trong dày vò. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Oánh bia mộ, ngồi xuống, vươn tay, nhàng xoa xoa lên bức ảnh. Trong đầu lại lên khoảng thời gian lần đầu tiên biết Chu Oánh.

      Khi đó, vừa mới công tác được hơn năm. Bởi vì thể xuất sắc nên được bầu làm nhà giáo ưu tú của huyện, là chính trao giải cho . nữ sinh có nụ cười rất ngọt ngào, trong thế giới của có người xấu chỉ có người tốt. rất thiện lương, thấy chó mèo lạc đường, đều muốn giúp đỡ. Thấy ai khổ sở, cũng đều mất mát lâu. Có đôi khi vì chuyện của người khác mà có thể khóc suốt buổi sáng. Sau khi quen , mới biết phụ nữ đúng là làm từ nước. Sao lại thích khóc như thế? Có nhiều nước mắt như vậy? rất có trách nhiệm, ở trường tiểu học ấy, rất chăm chỉ sửa bài tập cho từng em học sinh. Mỗi lời nhận xét đều phải suy nghĩ lâu mới viết xuống.

      Khi đến với , CỐ Học Võ phủ nhận là hạnh phúc. Bởi vì tồn tại của Chu Oánh khiến thấy được phụ nữ khác nhau. Chu Oánh là phụ nữ hoàn toàn khác Kiều Tâm Uyển. nhạy cảm, thiện lương, kiên cường và lạc quan, dũng cảm đối mặt với những trắc trở cuộc sống mang lại, chưa bao giờ khuất phục thực.

      Ở bên Chu Oánh rất thoải mái. Ở thị trấn ấy cũng có nhiều trò giải trí. Mà thân phận của cũng khiến thể nào chơi đùa vui vẻ mà lo nghĩ gì. Cho nên những cuộc hẹn hò của hai người liền trở nên rất nguyên thủy. Lên núi, xuống sông. Hai người dạo ở vùng ngoại ô. Tay nắm tay ngắm mặt trời lắm, lại ngắm bình minh. Những việc này đều khác xa so với cuộc sống của ở Bắc Đô.

      Chu Oánh là phụ nữ rất chân thực, chưa bao giờ đòi hỏi tặng hoa hay trang sức. Cái vòng cổ kia cũng là nhân ngày sinh nhật nên cương quyết muốn mua. , bó hoa hồng rất đắt, chừng đó tiền có thể cho người lang thang ăn được thêm bữa cơm. Đối với thiện lương của , Cố Học Võ luôn hết sức bất đắc dĩ.

      thích tự nấu cơm. Ký túc xá trong trường có cái nhà bếp , thường hay xuống đó nấu cơm cho . Có khoảng thời gian trong huyện xảy ra cố an ninh, vì giải quyết chuyện đó mà mấy ngày mấy đêm chợp mắt. Lúc về ký túc xá, liền thấy xách theo canh mình nấu, đứng chờ ở cửa ký túc. vài ngày ngủ, cũng mấy ngày nghỉ ngơi tốt, cứ chờ tin tức, chờ . Lúc đó, vẫn chưa có chìa khóa ký túc xá của . Khi về thấy ngồi xổm trong góc, trong lòng ôm cái bình giữ nhiệt nho , lúc ấy quyết định đời này, nhất định phải lấy làm vợ, cho hạnh phúc suốt đời. Hạnh phúc? Cố Học Võ nhìn tấm ảnh Chu Oánh, người con tốt đẹp thiện lương ấy cứ như vậy rời . thậm chí hoàn toàn biết nguyên nhân.

      Sắc trời tối mịt, gió thổi qua cũng khiến người ta thấy lạnh hơn. Cố Học Võ còn nhìn tấm ảnh bia mộ lắm. Nghĩ đến những việc qua, ánh mắt lại thể nào rời .

      “Chu Oánh. cho biết, tại sao em phải ra ?”

      Tại sao cho cơ hội, để cho hạnh phúc? Tại sao vào lúc này lại cho biết tin tức thế này?

      “Đây là trừng phạt của em với đúng ?” Cố Học Võ cười đến mức có phần trào phúng: “Bởi vì, kịp thời tìm thấy em. Bởi vì bảo vệ tốt cho em, phải ? Là như thế sao?”

      Chu Oánh thể đáp lại , cái nhận được chỉ là tiếng gió hú giữa sườn núi nghe càng lúc càng dữ dội.

      “Chu Oánh. Oánh Oánh…” Trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Những nghi vấn này đặt ở trong lồng ngực, dồn nén lại ép tới mức gần như thở nổi.

      cam lòng trước kia giờ lại thành giải thích được. Nghi vấn. muốn nhận được đáp án. Nhưng lại có, biết phải chờ thêm tuần nữa. tuần sau là ngày giỗ của Chu Oánh. rốt cuộc chết như thế nào?

      Di động vào lúc này vang lên. Những tiếng reng reng vang lên đánh thức lạc vào cõi thần tiên. nhấc máy, là Kiều Tâm Uyển gọi đến.

      “Học Võ, ở đâu? Cả nhà đều đợi ăn cơm đấy.”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 128: Chắc là bận


      Mấy ngày nay Cố Học Võ đều ở Kiều gia, ông bà Kiều mỗi ngày đều chờ về mới ăn cơm.

      Tâm Uyển?

      Cố Học Võ hơi ngẩn ra, siết chặt di động trong tay: “Mọi người ăn trước, có việc, hôm nay về được.”

      “À?” Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt, vừa muốn gì đó Cố Học Võ cúp máy. Trong lòng bỗng lên cảm giác bất an. cũng được đây là cảm giác gì, chỉ muốn gọi lại cho Cố Học Võ.

      Lúc này, Kiều mẹ gọi : “Sao vậy? Học Võ về sao?”

      ấy có việc.” Kiều Tâm Uyển buông di động xuống, cười với mẹ: “Mẹ, chúng ta ăn cơm , cần đợi ấy đâu.”

      “Uh.” Kiều ba gật đầu: “Lúc trước Học Võ bị thương, giờ làm chắc là chồng chất ít việc, phải tăng ca cũng là chuyện bình thường. Chúng ta ăn trước, cần đợi nó nữa.”

      Kiều Tâm Uyển cố gắng áp chế cảm giác bất an trong lòng, ngồi xuống bàn ăn. tự với bản thân chắc là có việc gì đâu. và Học Võ sắp kết hôn nên chắc là bận thôi?

      Cố Học Võ ngồi trong nghĩa trang lúc lâu, đến khi đứng dậy trời tối đen, nhìn đồng hồ cũng là 10 giờ đêm, ngồi lâu như vậy sao? Nương theo ánh trăng, nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Oánh bia mộ, hơi cúi đầu.

      “Chu Oánh. Em hãy an nghỉ , tuần nữa, lại tới thăm em.”

      nhớ tuần nữa là đến ngày giỗ của Chu Oánh, mà nhất định hỏi Lý Lam ràng xem vì sao Chu Oánh lại chết. Xuống núi, lên xe, Cố Học Võ đạp chân ga, vốn định về Kiều gia nhưng vừa đánh tay lái, lại đổi ý quay về Cố gia.

      Kiều Tâm Uyển ở nhà đợi cho đến nửa đêm, cũng thấy Cố Học Võ trở về. Đến mười hai giờ, rốt cuộc kìm được mà gọi điện cho Cố Học Võ nhưng điện thoại của lại tắt máy. nhìn di động mà ngây ngẩn hết cả người, nỗi bất an trong lòng bắt đầu lan rộng. Cố Học Võ, làm sao vậy?

      việc có gì đó ổn. Kiều Tâm Uyển ngồi trong phòng nhìn Cố Học Võ cầm đồ chơi đùa với con .

      “Học Võ?” gọi tiếng mà lại chút phản ứng. lại gọi thêm tiếng: “Học Võ?”

      “Hửm?” Bây giờ Cố Học Võ mới nghe thấy, lại phát con ngồi trong xe đẩy ngừng vươn tay bắt lấy món đồ chơi tay .

      “Cho Bối Nhi này.” Nhìn Bối Nhi xong, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển. đứng dậy, nhanh chóng tới trước mặt , trong mắt lên vẻ nghi hoặc.

      “Học Võ, làm sao vậy?”

      Bắt đầu từ lần Cố Học Võ đem bó hoa hồng kia về, thấy có điều gì đó ổn. Ngày hôm sau, lại tắt máy, ngày sau nữa đến nửa đêm mới về. Mỗi lần về là lại lôi ra…

      Hôm nay là ngày thứ sáu rồi mà hoàn toàn biết trong lòng Cố Học Võ nghĩ gì, người ngồi chỗ này nhưng tâm trí lại như ở chỗ khác vậy. ở chỗ khác cũng đúng lắm. Bởi vì vẫn dịu dàng, vẫn săn sóc rất tốt. Nhất là lúc ở giường lại rất nhiệt tình. Nhưng trong thâm tâm vẫn mơ hồ có chút bất an, cảm giác này rất kỳ quái.

      sao.” Cố Học Võ lắc đầu, nhìn thấy trong mắt Kiều Tâm Uyển tràn ngập quan tâm, gương mặt liền nhu hòa rất nhiều: “Gần đây công việc nhiều quá, nhưng thu xếp xong ổn rồi.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, tạm thời tin lời Cố Học Võ, nhưng: “Mẹ chọn mấy chỗ đặt bánh cưới. Ra giường cũng mang đến rồi, em để ở bên phòng, tới xem chỗ nào tốt.”

      “Những việc này, em quyết định là được rồi.” Giọng của Cố Học Võ rất nhàng. Những việc này cũng rành.

      Kiều Tâm Uyển tràn ngập nhiệt huyết lại như bị tạt gáo nước lạnh khiến sững người bất động. Cảm nhận được mất mát của , Cố Học Võ tự giác biết mình lỡ lời liền kéo tay : “ thôi, cùng em xem.”

      “Nếu mệt quá …” Kiều Tâm Uyển câu này, tuy rằng phải là nghĩ đằng nẻo nhưng cũng nghĩ như vậy: “Cũng tại em tùy hứng, dù sao cũng là lần thứ hai kết hôn, cần gì phải long trọng như vậy?”

      “Lại lung tung.” Cố Học Võ mất hứng, : “Với chúng ta mà , đây là lần đầu tiên. Lần trước tính.”

      ?” Trong lòng Kiều Tâm Uyển cũng hy vọng đây là lần đầu tiên, trước đó tính.

      thôi.” Cố Học Võ kéo tay sang phòng bên cạnh, bàn trà toàn là ra giường màu đỏ. cầm cái dày nhất lên, nghiêm túc xem xét.

      “Cái này .” chỉ vào cái trong đó rồi liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái: “Bánh đặt làm theo hình hoa hồng, vừa vui tươi, lại đẹp.”

      “Em cũng thích cái này.” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, gương mặt đầy vui vẻ: “Thị hiếu của chúng ta giống nhau.”

      “Em thích tốt rồi.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, nghĩ đến mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển nhất định cảm thấy rất kì lạ mặc dù ra nhưng vẫn biết. nghĩ đến vấn đề này nữa, kéo tay : “Hôm nay là cuối tuần. Muốn ra ngoài dạo lát ?”

      “Thôi .” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến Bối Nhi: “Bối Nhi còn ở trong. Hơn nữa, bây giờ trời lạnh cũng biết đâu.”

      “Sao lại chứ?” Cố Học Võ suy nghĩ chút: “Hay là chúng ta lái xe Thiên Tân nghe tấu . Buổi tối ngủ lại ở Thiên Tân luôn.”

      “Cái này…” Kiều Tâm Uyển trong lòng có chút chờ mong, nhìn Cố Học Võ: “Có thể chứ? Để Bối Nhi ở nhà?”

      “Dì Chu trông con, dù sao con bé cũng cai sữa rồi, còn có mẹ em ở nhà nữa mà.”

      Cố Học Võ ngờ Kiều Tâm Uyển lại thương con đến vậy. Bây giờ hiểu phụ nữ sau khi trở thành mẹ khác biệt đến thế nào.

      “Vậy, chúng ta thôi.” Trong lòng Kiều Tâm Uyển rất muốn nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Cố Học Võ là lạ: “ thực sao chứ?”

      .” Cố Học Võ lắc đầu: “ có thể có chuyện gì chứ?”

      “Vậy tốt rồi.” Kiều Tâm Uyển nhàng thở ra, kéo tay Cố Học Võ đứng lên: “, Thiên Tân, chúng ta Thiên Tân nghe tấu , sau đó ở lại đêm, ngày mai rồi về.”

      “Uhm.”

      Cố Học Võ gật đầu, hai người cùng Thiên Tân nghe tấu , rồi tay trong tay dạo trong những con ngõ chẳng khác nào đôi tình nhân trong giai đoạn nồng thắm. Hai người tay trong tay, chỗ này chút, xem chỗ kia tẹo, thăm thú khắp nơi.

      ngày cứ như vậy trôi qua, buổi tối, ở trong khách sạn, Cố Học Võ quấn quít lấy Kiều Tâm Uyển muốn lần rồi lại lần. Hoàn toàn cho cơ hội để thở.

      “Cố Học Võ, , chút.”

      “A…” ở dưới người , bởi vì những va chạm, thôi thúc của mà hét chói tai: “Đủ rồi, đủ rồi!”

      “Chưa đủ.” Tay nắm lấy eo , muốn cho tất cả. Nhìn tóc bung xõa chiếc gối trắng tinh, hai mắt long lanh, tầng tấc da thịt người đều ửng hồng mà ánh mắt của càng thẫm lại, động tác cũng mạnh hơn nữa.

      “A…” Cuối cùng, Kiều Tâm Uyển chịu nổi nữa, líu ríu tiếng dưới thân rồi hôn mê bất tỉnh.

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại là giữa trưa. Cánh tay của Cố Học Võ ôm lấy lưng , hai người dán sát nhau, muốn nhấc tay lên nhưng tay lại tê buốt. Kiều Tâm Uyển cắn răng, Cố Học Võ này lúc điên cuồng tuyệt đối phải người.

      Quay sang, Cố Học Võ ngủ rất say, bỗng dưng nổi hứng, đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt . lần lại lần. Quơ đến lần thứ ba tay bị bắt lấy.

      “Aaa.” Kiều Tâm Uyển giật mình, lúc này Cố Học Võ mở mắt, lườm ánh mắt bướng bỉnh của .

      “Em mệt sao?”

      “Mệt, mệt.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại giả vờ ngủ tiếp, Cố Học Võ lại bế lên, đặt ngồi người : “Nếu mệt thêm lần nữa .”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hô : “Em, em chịu nổi, em chịu nổi nữa.”

      “Em làm được.” Cố Học Võ nhìn hai chú thỏ con của nảy lên ở trước mặt: “Còn nhớ lần ở bệnh viện ? lần nữa nhé?”

      “Cố Học Võ.” còn có thể hư hỏng thêm chút nào nữa ? Kiều Tâm Uyển mặt đỏ bừng bừng, cả người bị nhấc lên rồi ấn xuống, trong nháy mắt liền tấn công, công tác chuẩn bị làm xong từ lâu.

      “…” thở dốc kinh ngạc. Chỗ nào đó cơ thể cương cứng thể động. Cố Học Võ cũng để tâm, đưa tay ôm eo lặp lại động tác đó lần nữa.

      Cho tới khi, Kiều Tâm Uyển còn sức nữa Cố Học Võ mới xoay người đặt xuống dưới, kịch liệt vận động. Hai người dây dưa xong Kiều Tâm Uyển cũng mệt mỏi nằm bò ra, nặng nề ngủ giấc thẳng đến chiều, khi tỉnh lại, Cố Học Võ chuẩn bị xong xuôi, nhìn .

      thôi, về nhà.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, theo Cố Học Võ rời .

      Trở lại Bắc Đô là buổi tối, Kiều Tâm Uyển tắm rửa xong liền ngủ.

      Ngày hôm sau là thứ hai, Cố Học Võ phải làm. Kiều Tâm Uyển hôm trước chơi mệt nên ngủ rất say, khi tỉnh lại, Cố Học Võ cũng làm. Nghĩ đến nhiệt tình của Cố Học Võ ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lè lưỡi, có lẽ là nghĩ nhiều. Sức lực con người cũng có giới hạn, Cố Học Võ ngày nào cũng ở cùng làm gì có thời gian mà ra ngoài gây chuyện được chứ. cũng tin Cố Học Võ phải người như vậy. lại, đều là đa tâm.

      Nghĩ như vậy, cũng rối rắm vấn đề này nữa. Đứng dậy thay quần áo, hôm nay thời tiết tồi, muốn đưa Bối Nhi ra ngoài phơi nắng, ngày hôm qua ở cùng con , hôm nay phải đền bù mới được.

      Trịnh Thất Muội dọn dẹp xong quần áo trong cửa hàng, vừa xoay người, trước mặt liền xuất bóng người. Tưởng Thang Á Nam lại tới nên cũng ngẩng đầu lên. Cúi xuống nhặt gói giấy rơi dưới đất lên rồi đứng dậy, người trước mắt lại phải là Thang Á Nam.

      “Là ?”

      “Thất Thất.” Người đến là bạn trai đầu tiên của Trịnh Thất Muội, cái tên đàn ông cặn bã bắt cá hai tay, Quan Lực.

      “Sao lại tới đây?” Nhìn thấy ta, vẻ mặt của Trịnh Thất Muội còn khó coi hơn cả nhìn thấy Thang Á Nam chút, vẻ mặt lạnh lùng, lui ra sau hai bước, có chút đề phòng.

      “Thất Thất, sai rồi.” Quan Lực nhìn Trịnh Thất Muội, hơn năm gặp, càng ngày càng xinh đẹp: “ nhận ra người nhất là em. xin em tha thứ cho . Sau này nhất định đối xử với em tốt.”

      Trịnh Thất Muội nhíu mày, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “Quan Lực, chập mạch hả? có bình thường vậy?”

      .” Quan Lực ôm ngực, vẻ mặt đầy chân thành: “Thất Thất, em tin , người nhất là em. Lúc trước là bị ma ám, đầu óc tỉnh táo, bây giờ biết sai rồi, rất hối hận. Em tha thứ cho ?”

      Trịnh Thất Muội cầm cái gói tay mà chỉ muốn ném thẳng vào mặt ta. Bên ngoài cửa hàng có bóng người lại gần khiến phải ngừng tay, đưa mắt nhìn Quan Lực.

      , tôi? Muốn tôi tha thứ cho ?”

      “Đúng vậy. em, em tha thứ cho .” Bộ dạng Quan Lực cũng tồi. Chỉ có điều da dẻ có hơi trắng, thân hình có chút gầy yếu, vẻ mặt ta nhìn Trịnh Thất Muội bây giờ rất thâm tình.

      “Vậy tôi kết hôn rồi, vẫn tôi sao?”

      “Kết, kết hôn? Em kết hôn.” Quan Lực hơi sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại, lắc đầu mạnh: “ phải đâu! Em mà kết hôn?!”

      “Đúng vậy, tôi chỉ kết hôn rồi, mà con cũng có luôn rồi!” Trịnh Thất Muội chỉ chỉ cái giường ở trong cửa hàng, lúc này Tiểu Niệm còn ngủ: “Con tôi đó.”

      “Con? Con em?” Quan Lực trợn tròn mắt: “Em, em có con rồi?”

      “Phải, tôi những kết hôn mà còn có con rồi.” Trịnh Thất Muội hừ lạnh tiếng, chêm thêm câu: “Có điều, tôi ly hôn rồi.”

      “Ly, ly hôn?” Quan Lực lắp ba lắp bắp, ngừng lặp lại lời của Trịnh Thất Muội, mỉm cười: “Đúng vậy. Tôi ly hôn rồi. Nếu ngại tôi đứa con vẫn còn cơ hội.”

      Khi những lời này, vừa lúc Thang Á Nam đẩy cửa vào, những lời , nghe sót chữ.

      “Con?” Quan Lực nhìn Trịnh Thất Muội: “, vẫn còn cơ hội?”

      “Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt căn bản nhìn Quan Lực mà nhìn vào Thang Á Nam ở phía sau: “ phải tôi sao? Tôi cho cơ hội.”

      “…” Im lặng lúc, Quan Lực đột nhiên dùng sức cầm tay : “ ? Thất Thất? Em còn đúng ? Em đồng ý trở về bên sao?”

      “Đúng vậy.” Trịnh Thất Muội thấy ta cầm tay mình liền muốn giãy ra, giương mắt nhìn lại gương mặt lạnh băng của Thang Á Nam lại nhàng mở miệng: “Tôi đồng ý trở về bên , chỉ cần tôi.”

      tốt quá.” Quan Lực nở nụ cười, nắm tay Trịnh Thất Muội: “Tốt quá, em bằng lòng trở về bên , ngại em ly hôn, cũng để ý em có con. Thất thất, chúng ta, chúng ta tái hợp lại .”

      đợi Trịnh Thất Muội gật đầu, thân người Quan Lực bị người khác xách lên. ta hoảng sợ, xoay người, Thang Á Nam cao hơn ta cái đầu, túm lấy cổ áo Quan Lực, lôi ta ra ngoài cửa hàng, đẩy cái mạnh. Quan Lực bị đẩy ngã sóng xoài mặt đất. ta cam lòng đứng lên, muốn tính sổ với Thang Á Nam ánh mắt Thang Á Nam lia qua khiến ta sợ hết hồn, vươn tay chỉ vào Thang Á Nam.

      , chờ đó!”

      Ném lại những lời này, ta chạy như bay rời khỏi chỗ này. Thang Á Nam hừ lạnh tiếng, xoay người, trở vào cửa hàng, nhìn Trịnh Thất Muội. Bước tới, nắm lấy tay nàng.

      ly hôn?”

      Sao lại biết chứ? Giữa bọn họ còn có thể dùng từ ly hôn này để hình dung sao?

      “Có liên quan tới sao? Thang.” Tay Trịnh Thất Muội bị siết đến phát đau, có điều sợ.

      “Chết tiệt, …” Thang Á Nam làm sao biết vừa nãy là Trịnh Thất Muội cố ý, vươn cánh tay dài ra kéo mạnh vào lòng, nhìn chằm chằm gương mặt .

      cho tên mặt trắng đó cơ hội?”

      sao?”

      “…” Thang Á Nam gì đó mà Trịnh Thất Muội nghe , nhưng nhìn thấy gương mặt kia đột nhiên phóng đại trước mặt, còn giật mình hơi thở bá đạo kia đoạt hô hấp của .

      hoàn toàn thể phản kháng, cho đến khi nhân viên cửa hàng bước vào, kêu lên tiếng , phá tan nụ hôn của hai người. chợt nhận ra rằng lúc nãy lại hề phản kháng mà để mặc Thang Á Nam muốn làm gì làm. , từ khi nào trở nên chút chí khí nào như vậy?

      Dùng sức đẩy Thang Á Nam ra cái, cũng màng phản ứng ra sao, tông cửa bỏ chạy, chạy trối chết nhưng chạy được lúc lại sực nhớ tới Tiểu Niệm. vừa quay bước trở về Thang Á Nam theo sau , thấy ánh mắt của , tâm tình vô cùng buồn bực. lạnh lùng mở miệng.

      “Trịnh Thất Muội. muốn trốn đâu?”

      Trốn? cái gì vậy? Mắc mới gì phải trốn? Đó là cửa hàng của mà, là địa bàn của ! (Ladybug: Nghe địa bàn có vẻ giang hồ quá! ^ ^) Trong lòng bức bối, oán hận mở miệng: “Đủ rồi đó, Thang Á Nam, đủ chưa vậy? Rốt cuộc muốn thế nào?”

      Thang Á Nam nhìn đôi môi đỏ mọng của hơi bĩu lên trong đầu lại lên nụ hôn vừa rồi. Câu liền chút nghĩ ngợi bật ra khỏi miệng.

      “Tôi muốn em . . . . .”

      Cái gì? Trịnh Thất Muội sửng sốt, há hốc, đứng đó bất động. Lúc này ở thành phố C, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, những cơn gió thổi đến mang theo cảm giác lành lạnh, nhưng Trịnh Thất Muội lại cảm thấy gương mặt mình cháy rực, nhìn Thang Á Nam nửa ngày câu. Nghĩ chút, giậm chân cái, nhanh chóng lướt qua , chạy trối chết về cửa hàng.

      Để lại Thang Á Nam đứng đó nhìn theo bóng dáng của , khoé môi hiểu sao lại cong lên đường cong đẹp. Trịnh Thất Muội, tôi nhất định để cho em có cơ hội đến với người đàn ông khác đâu.

      Thanh sơn mộ viên.

      Cố Học Võ mang theo bó bách hợp, đứng trước bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc. Xem giờ là mười giờ sáng. Lý Lam vẫn chưa xuất . Lần trước ta , tuần sau, ta tới. Mà bây giờ, qua tuần, sao còn chưa tới nữa?

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân đều đặn. Là Lý Lam, lưng ta đeo cái túi đen rất lớn. tay xách cái gói to, tay kia ôm bó hoa. Nhìn thấy Cố Học Võ ở đây, ta cũng hề ngạc nhiên.

      Bước đến, đặt hoa trước bia mộ, đứng yên, buông cái gói to trong tay, ta ngồi xuống, mở túi, lấy ra chai nước trái cây và hai cái ly. Thành kính đặt ly trước bia mộ, ta mở chai nước rót vào hai cái ly.

      “Chị, em biết chị uống rượu nên em mang nước lựu ép cho chị này. Chị nhìn màu sắc , cũng khá giống rượu nho nhỉ!”

      Rót đầy ly. ta bưng ly nước trái cây lên, uống hơi cạn sạch.

      “Chị, em lại đến thăm chị đây.”

      “Chị. Ba năm nay, ngày nào em nghĩ đến chị. Em biết nếu chị còn sống, chị tán thành với những hành động của em, những việc làm em. Nhưng em nhịn được, em xin lỗi chị.”

      Ba năm, Cố Học Võ nhìn bia mộ bất động. Lý Lam ngồi nơi đó, đột nhiên cúi đầu khóc thút thít. Cố Học Võ thấy ta khóc cũng động đậy, cũng năng gì. Cứ để mặc cho ta khóc.

      Mặt trời lên càng lúc càng cao, nghĩa trang rốt cuộc cũng có chút ấm áp. Lý Lam rốt cuộc cũng ngừng khóc. Ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ.

      “Ngồi xuống . Chuyện xưa quá dài, hai lời tôi thể hết.” Cũng biết phải như thế nào.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 129: Chẳng còn hy vọng
      Cố Học Võ sửng sốt chút, cuối cùng ngồi xuống trước bia mộ, nhìn gương mặt trước mắt chẳng khác nào Chu Oánh mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn gì.

      Lý Lam lấy khăn tay ra lau khô nước mắt mặt. Nhìn Chu Oánh bia mộ chậm rãi mở miệng.

      Bốn năm trước, Lý Lam là thiên kim tiểu thư được gia đình rất cưng chiều. Ba mẹ ta vì mải lo làm ăn mà có thời gian quan tâm đến ta. ta suốt ngày dạo phố, mua sắm, chơi bời. Mấy chuyện này cũng tính là gì. Cuối cùng, ta quen với đám bạn, uống rượu, hút thuốc, bài bạc, ngày nào chưa chơi tới khuya lơ khuya lắc là tuyệt đối chịu về nhà. Ba mẹ ta cũng được, quản cũng xong. Lâu dần cũng mở mắt nhắm mắt mặc kệ ta.

      Sau đó có tối, Lý Lam như thường lệ theo đám gọi là bạn thân và bạn hữu vào night club chơi bời. Nào ngờ gã “bạn thân” trong đó nổi ý xấu, ta động tay động chân với Lý Lam, muốn khi dễ ta. Lý Lam tuy rằng chơi rất hăng, nhưng vẫn có chừng mực. ta vật lộn với ta sau đó quăng cho bạt tai rồi chạy trốn. ta cam lòng, đuổi theo sau.

      Lý Lam leo lên xe, trong lòng chỉ muốn mau chóng chạy thoát nên để ý đèn tín hiệu phía trước chuyển sang đỏ, nhất thời cẩn thận mà tông vào chiếc xe khác.

      ta bởi vì vội vả bỏ mà quên cài dây an toàn. Gương mặt đập thẳng vào kính chắn gió bị tổn thương hoàn toàn, xương sườn bị gãy hai cái. con mắt cũng bị kính đâm bị thương. Lúc đưa vào bệnh viện, ta chỉ còn lại hơi tàn.

      Ba mẹ ta vô cùng lo lắng, dù sao họ cũng chỉ có đứa con này nên nài nỉ bác sĩ dù thế nào cũng phải cứu được Lý Lam. Nào ngờ, Lý Lam ngoài chấn thương sọ não, gương mặt cũng bị kính cắt nát. Còn có vấn đề nghiêm trọng nhất là mắt của ta bị mảnh thủy tinh đâm hỏng giác mạc, thể nào nhìn thấy được nữa.

      Lúc Lý Lam biết con mắt của mình còn nhìn thấy, ta hoàn toàn thể khống chế được cảm xúc. ta vô cùng kích động, nhất quyết chịu phối hợp với bác sĩ, đập vỡ hết đồ đạc, chịu uống thuốc, ngày nào cũng nổi điên lên gào thét. Y tá nhìn thấy ta là trốn, bác sĩ thấy ta là phiền. ta muốn có hộ lý nhưng lại chẳng ai chịu đến chăm sóc cho ta.

      Sau đó, ta nhìn thấy mặt mình băng đầy băng gạc. Hoảng sợ, căm hận đến cực điểm ta lại lần ném toàn bộ đồ để đầu giường xuống đất. ngờ cái ly để đầu giường bay ra ngoài, nện vào cửa, người tình cờ qua cửa giẫm phải mảnh chai mà bị thương.

      Lý Lam nhìn thấy có người bị mình làm bị thương nhất thời giật mình, lại nhìn thấy đó là rất xinh đẹp, lại rất gầy yếu, đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy những mảnh vỡ mặt đất, lại nhìn Lý Lam nổi điên ở trong phòng. Sau đó làm động tác khiến Lý Lam vô cùng kinh ngạc.

      hoàn toàn để ý đến chân mình vừa mới bị mảnh thủy tinh cắt bị thương mà ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt những mảnh lên, sau đó thu dọn gọn gàng.

      Lý Lam nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nhìn kia thu dọn hết những mảnh thủy tinh, lại giúp ta dọn dẹp phòng bệnh, sau đó lại gì mà bỏ . Lúc Lý Lam còn cảm thấy kỳ lạ đó lại đến. cầm tay quyển sách. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lý Lam, nhàng mỉm cười.

      “Chắc là đau lắm đúng ? Nếu đau quá đọc sách .”

      “Cút ngay.” Lý Lam căn bản cảm kích: “ là ai? Ai mượn xen vào việc của người khác?”

      “Tôi là tình nguyện viên của bệnh viện.” cười yếu ớt: “Tôi tên là Chu Oánh, mọi người đều gọi tôi là oánh oánh. cũng có thể gọi tôi như vậy.”

      chết .” Lý Lam lúc này mới phát bảng tên đeo trước ngực Chu Oánh: “Ai muốn xen vào việc của người khác. Tôi ghét các người, cút ra cho tôi.”

      cần gì phải như vậy?” Chu Oánh nhìn Lý Lam: “ phối hợp như vậy bệnh tình làm sao mà tốt lên được?”

      “Tốt cái gì?” Lý Lam cắn răng, nghĩ đến bộ dạng như quỷ của mình: “Mặt của tôi mặt hỏng rồi, mắt cũng bị hư con. nhìn tôi . Cả đầu băng gạc. Tôi chính là con quái vật. Quái vật.”

      “Ít nhất vẫn còn sống.” Chu Oánh nhìn Lý Lam, giọng rất : “ còn có hy vọng.”

      biết cái gì? biết cái gì là hy vọng? gương mặt bị hủy rồi còn có cái gì là hy vọng?”

      “Chính là vẫn còn sống.” Chu Oánh vẫn câu đó: “ nay y học phát triển, gương mặt bị hủy có thể phẩu thuật thẩm mỹ, mất con mắt cũng có thể chữa được, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”

      “Hy vọng?” Lý Lam nhìn Chu Oánh, vẻ mặt khinh thường: “Mấy kẻ các người toàn lý thuyết suông. Đó là bởi vì chuyện có xảy ra với mấy người. Nếu đổi lại là như vậy .”

      “Nếu đổi lại là tôi chẳng còn hy vọng.” Chu Oánh mím chặt môi, trong mắt lên tia chua sót: “Tôi chỉ còn sống thêm được ba tháng. Hy vọng gì cũng chẳng còn.”

      Chu Oánh xong câu đó cũng ngây ra nổi nữa, để sách lại rồi xoay người rời . Lý Lam lần đầu tiên gặp mặt Chu Oánh chính là bắt đầu như vậy. Sau đó ta mới biết, Chu Oánh bị ung thư tử cung. phẫu thuật lần nhưng giải phẫu thất bại. Cắt bỏ tử cung cũng cắt hết được tế bào ung thư bắt đầu di căn tới gan của . Bác sĩ nhiều nhất chỉ còn có thể sống thêm ba tháng.

      Lý Lam hoàn toàn tin thế giới lại có như vậy, ràng bản thân bị bệnh sắp chết, lại còn có sức giúp người khác. hình như ngày nào cũng rất vui vẻ làm tình nguyện viên, đối với người bệnh nào trong bệnh viện cũng cười, an ủi bọn họ là mọi chuyện rồi qua. mặc áo bệnh nhân mà mặc áo tình nguyện viên. , thích bệnh viện, ngày nào cũng phải đối mặt với bệnh tật, chết chóc rồi lại thể ở trong này.

      Nhưng lại dường như rất buồn, lúc có ai ánh mắt của lại đầy vẻ u sầu. Lúc đó, bệnh tình Lý Lam ổn định, bác sĩ thảo luận làm phẫu thuật cấy da cho ta. Ba mẹ ta cũng khắp nơi tìm giác mạc cho ta.

      Lý Lam rất buồn bực, ta sợ giải phẫu thất bại, sợ mình thể sống tiếp, Chu Oánh lúc đó ngày nào cũng đến với ta, liên tục cổ vũ ta, mang sách cho ta đọc. Sau đó vào ngày trước khi Lý Lam phẫu thuật hỏi Chu Oánh: “ có người nhà sao? Vì sao lại bị bệnh, người nhà đến với sao?”

      “Tôi có người nhà.” Chu Oánh thản nhiên mở miệng: “Tôi từ mồ côi.”

      Lý Lam lúc này biết phải gì. ta vẫn cảm thấy mình rất thảm, nhưng lại biết gì, so với ta, thế giới này còn có người còn thảm hơn ta.

      “Vậy, vậy nếu …” chết rồi phải làm sao?

      sao, những người của bệnh viện xử lý.” Chu Oánh căn bản thèm để ý: “Chết là hết, còn để ý làm gì?”

      Lý Lam đột nhiên đau lòng, đau lòng cho có sắc mặt tái nhợt này, ta hiểu. Phải ở tình huống như thế nào, người mới có thể kiên cường, thản nhiên đối mặt với cái chết của mình như vậy.

      ta thích Chu Oánh, ngày nào, ta cũng muốn ở bên rất nhiều chuyện với Chu Oánh. Chu Oánh ngày nào đến với ta là ta lại chịu nổi. Chu Oánh cũng rất tốt bụng, có việc gì là ở trong bệnh viện với ta. Ngắn ngủn trong hơn tháng, tình cảm của hai người nên chẳng khác nào chị em.

      Lý Lam vẫn luôn để ý đến vết sẹo mặt. Chu Oánh liền hay giỡn: “Dù sao chị cũng còn sống được lâu, nếu em muốn cứ lấy mặt của chị này.”

      đùa gì vậy.” Nếu là Lý Lam trước đây nhất định thấy dùng mặt của người khác có gì sai. Nhưng lúc này, ta vô cùng vui khi nghe như vậy: “Chị cũng phải cố lên. Em tin chị khỏe thôi.”

      Chu Oánh cười cười, lúc này chẳng còn muốn nghe mấy lời an ủi nữa rồi. rất cơ thể của , thậm chí còn bỏ trị liệu. Bởi vì rất cho dù có điều trị thế nào kết quả vẫn giống nhau.

      Tế bào ung thư cắn nuốt nội tạng của , tối nào cũng đau đớn giãy dụa. thấy mình sống đủ rồi, nhưng, muốn tự sát, ở quê câu truyền miệng là người tự sát thể đầu thai, sau khi chết phải làm hồn dã quỷ. muốn như vậy. Cho nên vẫn luôn cố chịu, vài lần, Lý Lam muốn cùng ngủ với , sau đó đến tối lại nhìn thấy bị đau đớn tra tấn, thường xuyên cả đêm ngủ.

      Tới hai tháng sau, Chu Oánh gầy yếu rất nhanh. Hai má của hõm sâu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đầu ngón tay lại bắt đầu nổi lên gân xanh. Lý Lam nhìn thấy mỗi ngày đau đớn nhưng lại thể làm bất cứ chuyện gì cho .

      còn rất thích đọc sách, chỉ cần cơ thể đau là nhất định đến các phòng bệnh khác, an ủi cái bệnh nhân. lạc quan của khiến các bác sĩ và y tá trong vô cùng kính nể.

      tháng cuối cùng, cuộc giải phẫu đầu tiên của Lý Lam tiến hành rất thuận lợi. Nhưng vẫn còn phải làm giải phẫu lần thứ hai, lần thứ ba. Còn Chu Oánh lúc này ốm đến còn nhìn ra nữa. Những cơn đau cùng cực khiến ngày nào cũng rất gian nan nhưng vẫn cố chịu, ngày nào cũng bảo mình cố gắng mỉm cười. Lý Lam chịu nổi, ta thể để Chu Oánh rời , mới ngắn ngủi hơn hai tháng mà Chu Oánh trong lòng ta chẳng khác nào người chị.

      “Chị, em cầu xin chị, chị tiếp nhận điều trị . Em tin tưởng tốt mà.”

      Chu Oánh nhìn , lắc lắc đầu: “ sao. Chị chuẩn bị cả rồi.”

      Đối với , chết chính là giải thoát, ít nhất cần mỗi ngày mỗi đêm đau đớn như vậy.

      “Nhưng em chưa chuẩn bị xong.” Lý Lam khóc: “Em muốn chị . Chị, chị tốt như vậy, trẻ như vậy, sao có thể cứ như vậy mà ra chứ?”

      “Chị sao.” Chu Oánh nhìn Lý Lam, hôm nay tinh thần của đặc biệt tốt, cầm lấy tay Lý Lam: “Chị có chuyện cứ giấu mãi trong lòng lâu. Nếu em thực luyến tiếc chị giúp chị việc.”

      “Chị muốn em giúp cái gì?” Lý Lam dùng sức gật đầu: “Chị muốn em giúp cái gì, em cũng làm.”

      “Chị có người .” Gương mặt Chu Oánh bởi vì nhớ đến Cố Học Võ mà vô cùng hạnh phúc: “Chị rất ấy, rất , rất . Nhưng chị lại thể ở bên ấy. Lý Lam, nếu chị chết, chị hiến giác mạc của chị cho em, chị chỉ có nguyện vọng, em thay chị nhìn ấy cái. Chị cần nhiều, chỉ cần nhìn ấy cái là được.”

      chỉ muốn biết, sống thế nào, có hạnh phúc hay , chỉ thế thôi.

      “Chị?” Quen Chu Oánh lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lý Lam nghe nhắc đến người của mình: “Vậy người đó ở đâu? Làm thế nào em tìm được ấy? Em…”

      “Em đừng lo, chị từ từ kể cho em.” Chu Oánh dưới trợ giúp của Lý Lam mà ngồi dậy, vươn tay, từ trong áo mình kéo ra cái vòng cổ.

      nhìn Lý Lam: “Hôm nay là sinh nhật chị, cái vòng cổ này là ấy tặng cho chị. Chị vẫn luôn đeo nó chưa từng lấy xuống lần. Tiểu Lam, chị rất thích em. Em là tốt. Cái vòng cổ này chị tặng lại cho em.”

      “Chị…” Lý Lam khóc thành tiếng, nhìn giống như trăn trối: “Chị đừng nữa, hôm nay sinh nhật chị, rất vui đấy. Em mua bánh ngọt. Chúng ta vui vẻ chúc mừng sinh nhật chị.”

      sao.” Chu Oánh lắc đầu: “Chị để ý những thứ này, chị chỉ để ý đến ấy. từng cùng chị trải qua sinh nhật vui vẻ, vậy là chị còn tiếc nuối gì.”

      “Chị…”

      Chu Oánh rất nhiều sau đó lại ngủ. Lúc đó, sinh mệnh của gần như sắp đến đoạn cuối. Sau đó, thời gian ngủ càng ngày càng nhiều, thời gian tỉnh càng ngày càng ít. Nhưng vẫn quên chính , tìm người tới chứng thực, ký đơn hiến tặng di thể. Theo đó sau khi chết, giác mạc hiến tặng cho Lý Lam, còn những bộ phận khác còn có thể dùng người đều hiến tặng hết.

      tuần sau, ở trong bệnh phòng, Chu Oánh vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt lá thư. Thư gửi cho Lý Lam. , trong khoảng thời gian ba tháng quen biết Lý Lam này, rất vui, cảm giác như là có thêm em . vốn là đứa trẻ mồ , vướng bận gì sống ở thế giới. để ý đến cái chết, nhưng có việc, lại thể nào bỏ xuống được. Mà tất cả những gì bỏ xuống được đều ở trong lá thư.

      Lý Lam nhận giác mạc từ Chu Oánh, con mắt kia cũng lấy lại được ánh sáng, lúc chuẩn bị làm giải phẫu lần thứ hai, ta với bác sĩ, ta muốn chỉnh thành Chu Oánh. Chu Oánh rất đẹp, thiện lương, ta nhận được giác mạc của , cũng hy vọng có thể dùng dáng vẻ của mà tiếp tục sống ở thế giới này.

      Chờ ta hoàn toàn hồi phục, làm xong hết mọi thủ thuật cũng là chuyện của nửa năm sau. ta theo địa chỉ thư, tìm được gian nhà trệt Chu Oánh từng ở, dưới giường có cái hộp sắt .

      Lý Lam đến đó, lại khống chế được nước mắt chảy xuống. ta lau khô nước mắt, nhìn Cố Học Võ ngây ngốc câu, từ trong túi lấy cái hộp sắt đó ra.

      “Đây là cái của chị để lại. Tôi vẫn giữ giúp chị ấy, bây giờ giao lại cho .”

      ta xong câu này liền đứng lên, bởi vì ngồi dưới đất quá lâu nên chân ta có hơi tê. Chống bia mộ đứng lên, ta nhìn tấm ảnh Chu Oánh bia.

      “Tôi là rất bốc đồng, lúc nào cũng vậy, nhưng từ khi quen Chu Oánh, tôi mới phát , tôi sống hoàn toàn vô nghĩa. Sau khi chị ấy , tôi bởi vì tò mò mà đọc nhật kí của chị ấy, rồi biết đến .”

      “Tôi vốn chỉ tính thay chị ấy, nhìn cái. Chỉ cần nhìn cái là được. Tôi cứ tưởng vì tôi bề ngoài giống chị ấy mà đến bên tôi. Tôi thừa nhận, tôi thích .”

      . Có lẽ phải là thích. Mà là . Lý Lam sẵn lòng thừa nhận, ở sâu trong thâm tâm, ta Cố Học Võ, cho nên…

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 130: thoải mái
      Có lẽ lúc đọc quyển nhật ký kia Lý Lam thích Cố Học Võ, nhưng Cố Học Võ lúc ấy vẫn chưa xuất trước mắt mà chỉ vẫn là bóng hình tổn tại trong tưởng tượng. Sau đó, càng tiếp cận Cố Học Võ ta càng muốn thử , muốn nhìn xem, ta có thể đánh bại Chu Oánh trong lòng Cố Học Võ hay . Nhưng ta thất bại. Chỉ bằng việc Cố Học Võ bị vẻ bề ngoài của ta mê hoặc, hoặc đơn giản chỉ bằng cảm giác mà có thể nhận ra ta phải là Chu Oánh ta biết thua mất rồi.

      Cố Học Võ Chu Oánh, sâu đậm đến nỗi ta thể làm dao động. Cho dù ta có giống Chu Oánh, Cố Học Võ cũng nhìn ta nhiều hơn cái, cho nên, ta định từ bỏ. Bởi vì ta thay Chu Oánh mà nhìn Cố Học Võ chỉ lần. Quan trọng hơn nữa là trong lòng Cố Học Võ có Chu Oánh. Như vậy tính ra, Chu Oánh hạnh phúc.

      Nhưng sau khi biết Cố Học Võ qua lại với Kiều Tâm Uyển, ta đột nhiên thấy dễ chịu chút nào. Nếu Cố Học Võ có thể vô tư vô lo chung sống hạnh phúc cùng Kiều Tâm Uyển nỗi khổ của Chu Oánh phải tính sao? Những tổn thương mà Chu Oánh phải chịu sao?

      Lúc nhìn thấy vào ngày sinh nhật của Chu Oánh, Cố Học Võ lại mua hoa cho người phụ nữ khác mà người phụ nữ đó lại là Kiều Tâm Uyển, ta rốt cuộc thể nhịn được nữa. ta muốn mọi chuyện về Chu Oánh cho Cố Học Võ biết. ta muốn cho Cố Học Võ biết, Chu Oánh vì mà phải trả giá thế nào. ta tin, Cố Học Võ sau khi biết hết tất cả rồi mà vẫn có thể ở bên Kiều Tâm Uyển.

      “Cố Học Võ.” Lý Lam liều mạng cắn môi, giọng có vài phần oán hận: “Sau này, tôi xuất trước mặt nữa, chuyện của Chu Oánh, tôi kể hết. muốn làm gì, muốn sống ra sao từ giờ trở đều kiên quan tới tôi nữa.”

      Đưa ánh mắt sâu lắng nhìn Chu Oánh bia mộ, Lý Lam gập người: “Chị, em đây. Em xin lỗi, mong chị hãy tha thứ cho lần tùy hứng cuối cùng này của em.”

      Đúng vậy, là ta bốc đồng, ta Cố Học Võ, từ lúc người đó xuất hư ảo trong những trang nhật ký cho đến sau khi gặp được Cố Học Võ. ta muốn tiếp cận, muốn tới gần, muốn thử xem ta có thể có cơ hội nào hay . Chỉ là, có. Cố Học Võ ta bởi vì ta phải là Chu Oánh.

      ta thể thầm người mà cần đáp trả, mà Cố Học Võ vĩnh viễn có khả năng đáp lại tình cảm của ta. ta sai rồi. Mà hôm nay, ta lại chắc ta có sai hay . Có điều lúc này, dù đúng, dù sai cũng còn quan trọng nữa.

      Bí mật cất giấu lâu nay được tiết lộ, gánh nặng vẫn đè lưng được thả xuống, Lý Lam cảm thấy thoải mái. ta nhìn Cố Học Võ, về sau, ta thực xuất trước mặt người đàn ông này nữa. Xoay người, ta lạnh nhạt rời .

      Cố Học Võ ngồi ở đó nhìn cái hộp sắt tay cả lúc lâu vẫn cử động. Chu Oánh chết, ung thư? trẻ như vậy, sao có thể bị ung thư được? Cố Học Võ tin, nhìn chiếc hộp tay mà thấy nó như nặng ngàn cân.

      Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu lên người ấm áp. Cố Học Võ nhàng mở hộp sắt ra, trong đó cất cái di động, chiếc lá khô héo, cái trâm cài áo hình mặt cười. Còn có quyển nhật kí.

      Nhìn đến chiếc lá kia, hoàn toàn ngây dại, ngơ ngác vươn tay, cầm lấy nó. Chiếc lá khô héo từ lâu, gân lá chuyển vàng, hoa văn rất ràng.

      Trong đầu lại lên hình ảnh lần đầu tiên hai người hẹn hò, ở núi nơi thị trấn ấy có gốc bồ đề. Đối với cây cối, cũng quan tâm cho lắm nhưng Chu Oánh khác. thích cây bồ đề, thích những chiếc lá cây mang hình trái tim ấy, vươn tay hái chiếc lá rồi nhìn Cố Học Võ.

      “Cái này, em phải giữ lại làm kỷ niệm.”

      “Chỉ là chiếc lá, có cái gì đáng kỷ niệm?”

      “Đây phải là chiếc lá bình thường đâu.” Chu Oánh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Học Võ: “Đây là kỷ niệm chúng ta lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên phải giữ lại.”

      đem chiếc lá về, cất giữ như bảo bối, chỉ nghĩ là nhất thời đùa, ngờ là lại làm .

      Còn có cái trâm cài áo hình mặt cười kia. Có lần, và Chu Oánh hẹn hò, lái xe đến Lân Huyền, ở đó có ai biết bọn họ. Ở ngã tư đường trong thị trấn, có người viết bảng đầy chữ xin giúp đỡ bày ở ven đường trong nhà khó khăn thế nào, cần giúp đỡ ra sao, người đó mới nghĩ ra biện pháp mở sạp bán đồ trang sức này. đối với cái loại xin giúp đỡ này phần lớn vẫn cho là lừa gạt, nhìn thấy là ngay. Nhưng Chu Oánh lại giống vậy. muốn giúp người đó, nhìn thấy muốn kéo , lại kéo lại, cười duyên bảo mua món tặng . chọn chọn lại cái sạp đó nửa ngày, cuối cùng là chọn cái trâm cài áo này. Cái trâm đó giá 100 đồng, nhìn thấy nó rất rẻ mà lại vui như có được cả thế giới vậy.

      khuôn mặt vui vẻ mỗi ngày đều cười với em em cũng cười vui vẻ như vậy mỗi ngày, thấy em vui có phải cũng vui theo đúng ?”

      Những kí ức dường như phai nhạt bởi vì những món đồ quen thuộc ấy khơi gợi mà khiến hốc mắt Cố Học Võ cay cay. Buông đồ tay xuống, cuối cùng vươn tay, cầm lấy quyển nhật kí kia. Quyển nhật kí ố vàng, mở trang bìa ra, là nét chữ xinh đẹp của Chu Oánh. Nét chữ của cũng giống như con người vậy, nghiêm túc, cẩn thận. Vài trang đầu là ghi chú về quãng thời gian làm việc cũng như số quan điểm về việc dạy học của . Bắt đầu từ mấy trang giữa, nội dung có khác biệt.

      Đoạn đầu có nhắc đến . Từ lần đầu tiên, trao giải thưởng cho . đó viết: tim tôi đập rất nhanh, tôi biết hóa ra chủ tịch huyện lại trẻ như vậy, đẹp trai và khí thế như vậy. Đây có phải là tình sét đánh nhỉ? Nhưng, ấy là chủ tịch huyện đấy.

      Nội dung đoạn sau có nhiều chỗ gián đoạn, ghi lại lúc hai người bên nhau thế nào, nhau như thế nào, hẹn hò ra sao. Lúc ở bên , Chu Oánh ràng rất hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này Cố Học Võ cũng cảm nhận được. Bời vì thừa nhận, năm ở bên Chu Oánh, cũng rất vui, rất hạnh phúc. Những cảm xúc, tâm tình của đều lưu lại những trang nhật ký. Cố Học Võ đọc rất chậm, vừa đọc vừa hồi tưởng lại, nhưng ở góc độ khác. Tất nhiên biết Chu Oánh nhưng lại biết đến thế…

      ……www.sakuraky.wordpress.com…….

      Kiều Tâm Uyển đưa Bối Nhi ra ngoài phơi nắng cả buổi mãi đến khi khuôn mặt nhắn của Bối Nhi ửng hồng mới đưa con vào nhà. Dì Chu bế Bối Nhi ăn cháo. Bối Nhi ngày càng lớn, bây giờ có thể ăn cháo, cũng có thể ăn ít đồ ăn rắn. Ăn cơm xong, lại ngủ cả buổi chiều. Lúc ngủ dậy thấy Cố Học Võ về.

      nhìn đồng hồ, giờ này phải còn làm mới đúng: “Sao hôm nay về sớm vậy? Ở cơ quan có việc gì sao?”

      Cố Học Võ ngồi bên giường nhìn , sắc mặt trầm. Kiều Tâm Uyển bị sắc mặt dọa, nhất thời biết phải gì. Cố Học Võ hôm nay rất lạ, rất bất thường.

      “Học Võ? , sao vậy?”

      Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, vừa mới ngủ dậy, người mặc chiếc áo ngủ tơ tằm, vạt áo trước hơi chảy xuống, có hơi lộn xộn. Mái tóc dài tùy ý vén ra sau đầu, đầy vẻ mê hoặc. tay chống người dậy còn tay kia đưa về phía , bộ dạng này chẳng khác nào đóa hồng chớm nở, quyến rũ vô cùng.

      Kiều Tâm Uyển rất xinh đẹp, vẫn luôn thừa nhận điều này. Nhưng cũng biết, hoa hồng đẹp cỡ nào cũng đều có gai. Cảm giác tay sắp chạm vào má mình, vươn tay cầm lấy tay , thấy mặt Kiều Tâm Uyển có vẻ thẹn thùng, liền nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, bên trong còn chút cảm xúc.

      “Năm đó vì sao em cho biết Chu Oánh bị bệnh?”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt, đột nhiên nghe thấy cái tên Chu Oánh này làm sững người lát: “Cố Học Võ, …”

      nghe, vì sao em chưa bao giờ cho biết?” Trong lòng Cố Học Võ quặn đau. Vì Chu Oánh. Cũng bởi vì Kiều Tâm Uyển.

      Chu Oánh bị ung thư cổ tử cung, chắc hẳn rất đau, vậy mà lại có ai bên cạnh để rồi đơn chết trong bệnh viện. Chu Oánh, Chu Oánh. Cái tên ấy biến thành cây kim trong lòng Cố Học Võ. Trong tim tràn ngập áy náy, ảo não, còn có oán hận. hận chính mình, hận chính mình vì sao có thể chủ quan như vậy?

      dựa vào đâu mà cho rằng Chu Oánh chỉ có thể ở lại những chỗ có học sinh? dựa vào đâu mà chỉ cho người tìm kiếm những trường trong sơn thôn, dựa vào đâu mà cho rằng Chu Oánh nhất định rời khỏi Bắc Đô? dựa vào đâu mà cho rằng Chu Oánh bỏ là vì tìm được hạnh phúc khác, chừng đến với người đàn ông khác? Bây giờ sao? Chu Oánh chết. ra mang theo bao tiếc nuối, bao tưởng niệm về , còn có cam lòng, buông xuôi… thảm thiết như vậy mà rời bỏ thế giới làm sao có thể chịu nổi?

      Thấy đau lòng như vậy, Kiều Tâm Uyển giật mình, đây phải lần đầu thấy như vậy. bỗng nhớ lại nhiều năm về trước lúc đau buồn vùi đầu uống rượu, quan tâm đến bất kì ai. tay truyền đến cảm giác ấm áp cho biết vẫn còn nắm tay . Kiều Tâm Uyển thể trả lời Cố Học Võ vấn đề này. Lúc ấy, hy vọng Chu Oánh càng xa càng tốt. cứ nghĩ còn hy vọng, ngờ Chu Oánh lại bị bệnh, đây đúng là ông trời cho cơ hội.

      Trong lòng rất , nếu cho Cố Học Võ biết Chu Oánh bị bệnh e là màng điều gì nữa, cho dù có chết cũng ở bên Chu Oánh. Mà Cố Học Võ như vậy sao có thể cho cơ hội như thế? Cho nên, lựa chọn im lặng . làm như vậy, cho nên, bây giờ cũng thể gì hơn.

      Cố Học Võ nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển, lực tay cũng mạnh hơn, : “ biết, Kiều Tâm Uyển, trong lòng em, đau khổ, thương tâm của người khác đều là gì với em sao? Em có thể vì đạt được mục đích của mình mà làm tổn thương người khác, quan tâm đến họ khổ sở, sống chết ra sao, đúng ?”

      Hai chữ cuối cùng gần như là hét lên. Bộ dạng của như vậy khiến Kiều Tâm Uyển nên lời, trước kia đúng là như vậy, phủ nhận. Người khác sống chết ra sao đâu có liên quan tới . Cố Học Võ, muốn ở bên , tất nhiên muốn người phụ nữ khác cơ hội. Bây giờ xem ra, cũng cho rằng sai. chút cũng sai.

      Im lặng, áp lực trong khí ngày càng gia tăng, Cố Học Võ muốn tin Kiều Tâm Uyển làm chuyện như vậy. Ở sâu trong thâm tâm, biết Chu Oánh chết, biết những chuyện trong quá khứ, điều đầu tiên nghĩ đến là tìm Kiều Tâm Uyển. muốn biết, đây có phải là ? Trong đầu lại lên những trang nhật kí kia…

      Ngày… Tháng … Trời trong.

      Thời tiết nắng ráo nhưng tâm trạng của tôi lại vô cùng xấu. Tôi ngờ, ông trời lại đối xử với tôi như vậy. Tôi bị ung thư cổ tử cung. Muốn chữa bệnh phải cắt bỏ tử cung. Sau này, tôi thể làm mẹ. Tôi hoàn toàn thể chấp nhận được tin này. Tôi biết làm sao. Tôi phải làm sao đây. Đến người bên cạnh gì tôi cũng nghe .

      Mờ mịt trở lại khách sạn, tôi định tìm Học Võ bàn xem tôi phải làm gì? Chấp nhận điều trị hay buông xuôi? Nếu Học Võ biết, nghĩ thế nào?

      Nhưng tôi còn chưa kịp gặp Học Võ lại xuất , tôi biết ấy làm sao biết tôi ở khách sạn này, ấy đứng trước mặt tôi, vẻ mặt cao ngạo còn có chút khinh thường trừng tôi. ấy tôi xứng trở thành con dâu của Cố gia, tôi xứng với Cố Học Võ.

      Tôi muốn phản bác, muốn cãi lại nhưng câu cũng nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đó liệt kê lốc những điểm xứng giữa tôi với Cố Học Võ. Sau đó bảo tôi rời khỏi Cố Học Võ.

      Tôi thừa nhận tôi hoảng loạn, luống cuống, mờ mịt. Tôi hoàn toàn biết phải làm sao. Căn bệnh kia đánh sập toàn bộ kiêu ngạo của tôi. Chờ đến khi định thần lại tôi rời khỏi khách sạn. Trong tay cầm tấm chi phiếu. Là của kia đưa. Năm trăm vạn, ấy hào phóng. Nhưng tình của tôi chỉ đáng giá năm trăm vạn thôi sao? . Tôi Cố Học Võ. Tình của tôi đối với là vô giá.

      Cầm tấm chi phiếu kia, tôi chỉ muốn xé nát nó, nhưng cuối cùng tôi làm vậy. Tôi sợ chết. Tôi muốn chết, tôi phải sống. Tôi phải cùng Cố Học Võ hết cuộc đời, cho dù đó là cuộc sống rất bình thường.

      Tôi tin tôi chết, chừng vị bác sĩ kia chẩn đoán sai. Nhất định có biện pháp khác, nhất định bệnh của tôi chữa được. Tôi muốn tìm bệnh viện khác, tôi muốn chữa hết bệnh.

      Học Võ, chờ em.

      Ngày … Tháng …

      Ngày phẫu thuật định, bác sĩ có vẻ rất chắc chắn, tôi tin mình nhất định sao. Học Võ, chờ em khoẻ lại nhé? Em trị bệnh xong trở lại ngay.

      Quá trình hóa trị, xạ trị rất đau đớn. Nhưng mỗi lúc đau đớn như vậy, em luôn nghĩ rằng ở bên em. Em tin mình nhất định sống, Học Võ, chờ em, em sắp trở về bên rồi đây.

      Ngày … Tháng …

      Trời ơi, phẫu thuật thất bại rồi. Cho dù có cắt bỏ tử cung, cũng ngăn được tế bào ung thư tiếp tục di căn. Tôi cứ tưởng sau khi phẫu thuật thành công, tôi được trở về bên Học Võ. Nhưng phẫu thuật lại thất bại. Tôi sắp rời bỏ mạng sống, chỉ để lại khối thân tàn.

      Em phải làm sao đây? Học Võ. Nếu ở bên em lúc này tốt biết mấy? có thể cho em biết em phải làm gì bây giờ? Em muốn chết, em muốn ở bên , muốn cùng già . Học Võ, giúp em với? để ý đúng ? cùng em đối mặt với chuyện này, đúng ?

      mình chống chọi với bệnh tật rất đau khổ. Em rất muốn kiên trì nhưng được. Học Võ, ở bên em có được ? Em muốn quay về tìm , Học Võ, em tin . Em sai rồi, em nên xúc động nhất thời mà rời xa . chờ em, em quay về tìm .

      Ngày … Tháng …

      Sấm sét giữa trời quang

      Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đứng ở xa nhìn đôi trai cử hành hôn lễ mà hoàn toàn thể mở miệng. Học Võ, sao lại kết hôn? Sao có thể chứ? Em cố lấy dũng khí tới tìm , em nghĩ chấp nhận, vui khi thấy em, cùng em vượt qua quãng thời gian còn lại. ngờ rằng lại kết hôn. mặc đồ chú rể rất đẹp trai nhưng dâu lại phải em. Vì sao?

      Cố Học Võ, nếu em sao có thể trong thời gian ngắn như vậy cưới người khác? Vì sao?

      Cố Học Võ, nếu em sao có thể quên em nhanh quá vậy?

      Chẳng lẽ chưa từng em?

      Tim, đau đến tả nổi…

      Học Võ, Học Võ…

      . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .

      Mọi chuyện là như vậy. Chu Oánh biết mình mắc bệnh, quá khiếp sợ, hoàn toàn thể phản ứng. Lại đụng phải Kiều Tâm Uyển, thái độ hung hăng của Kiều Tâm Uyển lại làm cho càng hoang mang. vốn là người con sống nội tâm. Thân thế của , gia cảnh của , còn cả căn bệnh mắc phải khiến tràn ngập tự ti.

      Cho nên mới mù mờ bỏ như vậy. Trong mấy tháng điều trị, phẫu thuật, luôn nghĩ phẫu thuật thành công có thể trở về bên Cố Học Võ. Nào ngờ phẫu thuật thất bại, sinh mạng của cũng chính thức tuyên bố lâu nữa chấm dứt.

      muốn Cố Học Võ tiễn đoạn đường cuối cùng nhưng lại thấy kết hôn cùng khác. Tâm trạng Chu Oánh lúc này có thể hiểu được. thể làm người thứ ba, vốn mắc bệnh, bác sĩ lại còn sống được bao lâu, còn để cho tận mắt chứng kiến Cố Học Võ lấy người khác. Hai đả kích lớn khiến Chu Oánh còn đủ dũng khí để trở về bên Cố Học Võ nữa.

      Ánh mắt của Cố Học Võ dừng mặt Kiều Tâm Uyển, mong chờ giải thích của , cho dù đọc quyển nhật ký, biết Chu Oánh ra nhưng sâu trong thâm tâm, lại mong rằng quyển nhật ký kia của Chu Oánh là giả. hy vọng Kiều Tâm Uyển có đả kích ấy như vậy, thừa dịp ấy sinh bệnh mà đuổi , buộc phải rời xa . những lời làm tổn thương người khác như vậy.

      Lực tay lại tăng thêm chút, nhìn chằm chằm vào : “ biết, Kiều Tâm Uyển, em biết Chu Oánh bị bệnh đúng ? Em đưa cho ấy năm trăm vạn. Em đuổi ấy . Em biết .”

      Kiều Tâm Uyển thấy Cố Học Võ kích động như vậy, hốc mắt lại nóng ran, biết, lúc này Cố Học Võ muốn câu trả lời gì, nhưng ra được. Bởi vì, đúng, làm như vậy. Cuối cùng, nhàng cong khóe môi, mỉm cười.

      “Em biết ta bị bệnh. Là em cho ta năm trăm vạn, em đuổi ta , bởi vì ta căn bản xứng với . ta xứng với .”

      “Đủ rồi.” Cố Học Võ nghe nổi nữa, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cố chấp như vậy, hai tay siết chặt lại: “Em, sao em có thể làm vậy?”

      Sao có thể lợi dụng lúc người ta yếu đuối, hoàn toàn thể đưa ra quyết định sáng suốt mà làm chuyện như vậy?

      Nếu Kiều Tâm Uyển với Chu Oánh những lời kia Chu Oánh rời như thế. Nếu bỏ , mượn rượu giải sầu, càng để cho Kiều Tâm Uyển bỏ thuốc. Nếu Kiều Tâm Uyển bỏ thuốc, nếu vì chuyện này mà lấy , như vậy ít nhất khi Chu Oánh trở về, có thể cùng , cùng trải qua quãng thời gian cuối đời chứ phải để thân mình ai thân thích ở trong bệnh viện, để chết trong độc. Nếu vậy cũng phải hối tiếc như bây giờ.

      Tất cả chuyện này đều do Kiều Tâm Uyển gây ra. Đột nhiên biết được chuyện này khiến đầu óc Cố Học Võ rối loạn, hoàn toàn rối loạn. biết phải đối mặt với Kiều Tâm Uyển như thế nào, cũng biết phải đối mặt với Chu Oánh như thế nào.

      Kiều Tâm Uyển nhìn thấy rối rắm, giãy dụa trong mắt . siết tay mạnh như vậy, thậm chí có chút địch ý. biết vì sao Cố Học Võ lại như thế, nhưng chắc chắn việc. Chu Oánh lần nữa lại thắng, cho dù thời gian trôi qua bao lâu, cho dù Cố Học Võ từng dịu dàng với bao nhiêu, cho dù Cố Học Võ thích bao nhiêu, ở sâu trong tim người vẫn luôn là Chu Oánh. Ngoài Chu Oánh vẫn là Chu Oánh.

      kích động như vậy làm gì?” thu tay lại, trong đầu lên hình ảnh ngày đó, người phụ nữ giống hệt Chu Oánh kia, ánh mắt khi nhìn Cố Học Võ cũng khó nén mỉa mai: “Cố Học Võ. Chu Oánh quay về rồi đúng ? nhận ra vẫn còn ta, vẫn còn muốn ở bên ta, phải ?”

      “Kiều Tâm Uyển.”

      Cố Học Võ dùng sức hất tay ra, nhìn thấy trong mắt tràn đầy mỉa mai, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình xa lạ: “Chu Oánh chết rồi! ấy chết ba năm rồi!”

      Lúc này đến phiên Kiều Tâm Uyển sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ, câu cũng nên lời.

      Chu Oánh? chết? Sao lại như vậy?

      ấy bị ung thư cổ tử cung.” Cố Học Võ tin Kiều Tâm Uyển biết: “ phải em biết rồi sao? Cho nên em mới những lời đó, cho nên em mới kêu ấy rời xa .”

      “Em…” Kiều Tâm Uyển cắn môi, hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào. từng muốn Chu Oánh biến mất, nhưng ngờ, Chu Oánh lại chết rồi?

      Đây, đây cũng phải điều mong muốn, cũng nằm trong dự kiến của . Vì vậy, Kiều Tâm Uyển giật mình ngẩn ngơ, hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào.

      Sắc mặt Cố Học Võ khó coi vô cùng. Hai tay nắm chặt, nhìn Kiều Tâm Uyển, hề mong việc như vậy. Cho dù Kiều Tâm Uyển thích , cho dù nhưng nghĩ ít nhất bản tính của vẫn lương thiện.

      có thể được nuông chiều, có thể tùy hứng, có thể lợi dụng bệnh tật của người khác sau đó đạt mục đích của mình. có thể ích kỷ, có thể tàn nhẫn nhưng hiểu sao có thể can thiệp vào quyết định của người khác, đả kích tự tôn của đáng thương như vậy?

      “Sao em có thể như vậy?” Cố Học Võ siết chặt nắm tay, thể đối mặt với Kiều Tâm Uyển. cảm thấy sai rồi: “ biết, sao em có thể như thế?”

      “Sao em có thể gạt lâu như vậy? Sao em có thể lời nào với ? Em biết Chu Oánh bị bệnh, ấy vì bị bệnh mới bỏ . ấy nhát gan như vậy, sao em có thể để ấy mình đối mặt với cái chết? Kiều Tâm Uyển, sao em có thể?”

      Cố Học Võ nắm chặt tay, gần như được nữa. Kiều Tâm Uyển ngồi im nhúc nhích. biết phải gì, chỉ biết là Chu Oánh chết. ta chết? Người phụ nữa kia chết? Sao có thể như vậy?

      Trong đầu lên rất nhiều ý nghĩ hỗn độn, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, đối diện với ánh mắt thất vọng của , mở miệng thốt ra câu mà ngay cả cũng kinh ngạc.

      “Vì sao thể? Cố Học Võ, ta chết, em vĩnh viễn có cơ hội đến với . Cho nên, vì sao lại thể? Hơn nữa, đời này mỗi ngày đều có nhiều người chết như vậy. Chẳng lẽ em phải có trách nhiệm với cái chết của bọn họ sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :