1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 112: ấy cũng lo lắng
      Trong bệnh viện, Cố Học Võ vẫn còn ngủ. Mới có đêm mà mặt lún phún râu. Sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Kiều Tâm Uyển lại đau lòng hồi. đưa mắt nhìn hai người khác ở trong phòng: “Các từ hôm qua đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi gì phải ? Các về nghỉ , ở đây có tôi là được rồi.”

      “Bọn em sao.”

      Hai người kia lắc đầu, Kiều Tâm Uyển nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có việc gì Cố Học Võ lo lắng, nếu các có việc gì, Cố Học Võ cũng lo lắng như vậy. Các quay về nghỉ , tôi chăm sóc ấy tốt.”

      Hai người kia liếc mắt nhìn nhau cái, cũng biết bọn họ ở trong này Kiều Tâm Uyển được tự nhiên nên đứng dậy: “Vậy làm phiền chị dâu vất vả chút, bọn em về trước, tối lại đến.”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, tuy rằng Cố Học Võ rốt cuộc mang theo những người này làm gì nhưng tin đó phải là chuyện xấu. Bác sĩ đến kiểm tra có gì bất thường, bảo cần chăm sóc cần thận chút, hy vọng có thể vượt qua thời kì nguy hiểm này.

      Bác sĩ vừa rời , ánh mắt Kiều Tâm Uyển liền trở lại gương mặt Cố Học Võ, nhìn bộ dạng của , hơi nhíu mày lại, đứng dậy vào phòng vệ sinh lấy chậu nước và khăn mặt ra lau mặt cho Cố Học Võ.

      Động tác tay rất , nhìn Cố Học Võ ngủ, chủ động bắt chuyện với : “Ngày hôm qua lúc em về nhà, Bối Nhi ngủ. Mấy ngày nay em tính chuẩn bị cai sữa cho Bối Nhi.” Động tác lau người cho ngừng lại chút: “Nhưng mà đừng có tưởng là em vì chăm sóc nên mới làm như vậy, con bú sữa mẹ sáu tháng như vậy là đủ rồi. Em nghĩ Bối Nhi chắc phản đối.”

      Cố Học Võ vẫn chưa tỉnh lại, Kiều Tâm Uyển cũng mặc kệ, lồng ngực của sau khi ca phẫu thuật ngày hôm qua vẫn còn vươn lại vết máu, nhìn thấy nó hốc mắt của lại nóng ran. Nhưng buộc mình phải kiềm lại.

      đó, gạt em nhiều chuyện như vậy rồi mà còn muốn em tin . Nếu tự mình ngồi dậy giải thích cho em em tha thứ cho .”

      Lau người cho xong, đem nước đổ. Bắt gặp ánh mắt của y tá, cười cười lại bên giường ngồi xuống.

      “Đúng rồi, Bối Nhi còn chưa được nhập hộ khẩu đâu. Em vốn định đến Đan Mạch, rồi mới nhập quốc tịch Đan Mạch cho con. Giờ cũng cần nữa rồi.” Nắm lấy tay Cố Học Võ, vẻ mặt Kiều Tâm Uyển đầy dịu dàng.

      xem, nên đặt tên gì cho con tốt? Cũng thể gọi nhũ danh mãi được? Lần trước, em thấy mấy cái, sau này cũng xem thử rồi chọn cái thấy tốt. Nếu đều hài lòng, vậy tự nghĩ cái .”

      Hô hấp của Cố Học Võ rất yếu, có thể cảm giác được điều đó. hiểu khái niệm viên đạn bắn xuyên qua phổi là như thế nào, nhưng biết, nhất định là rất đau, vô cùng đau.

      “Này. , người này là đáng ghét.” Nhìn thấy Cố Học Võ vẫn trả lời mình, Kiều Tâm Uyển nhịn được oán than: “ sợ em tin , cũng nên dùng phương pháp này chứ. sợ…”

      Câu kế tiếp thể được, nhìn ngực Cố Học Võ hơi hơi phập phồng: “Em cho biết. Lần trước kết hôn, cái gì cũng có cho em làm. Nếu chúng ta tái hôn tất cả phải nghe theo em. Em muốn Pari đặt áo cưới, muốn đến Aegean Sea chụp hình cưới. Còn muốn đến hòn đảo lần trước chúng ta đến hưởng tuần trăng mật. Lần này, được chuyện ma quỷ hù em nữa. Bằng , em khách khí với .”

      “Đúng rồi. Sinh con rất đau nên em muốn sinh nữa. Nếu ghét con em sinh, em lập tức mang con Đan Mạch, mà tìm người phụ nữ khác sinh con cho .”

      cũng biết mình gì, chỉ muốn chuyện cùng Cố Học Võ, để nhanh chóng tỉnh lại: “Còn nữa. Trước kia luôn bắt nạt em, về sau, phải để em bắt nạt lại đó.”

      tới đây, Kiều Tâm Uyển đột nhiên dừng lại, có cảm giác phía sau có ánh mắt nhìn mình. Điều đó làm bất giác xoay người, phát Trầm Thành cùng Đỗ Lợi Tân biết đến từ khi nào, đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn vào trong.

      đứng dậy ra ngoài, sắc mặt Trầm Thành được tốt cho lắm, mắt đầy tơ máu đỏ nhìn như là nghỉ ngơi tốt.

      “Trầm Thành, sao chứ?”

      Trong mắt Kiều Tâm Uyển lên tia lo lắng. Trầm Thành lắc lắc đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Đêm qua mới biết em vẫn chưa về nhà. Xin lỗi, dẫn em dự tiệc vậy mà lại chăm sóc tốt cho em.”

      “Em sao rồi.” Kiều Tâm Uyển khoát tay áo: “Chuyện này cũng phải là lỗi của mà.”

      “Xin lỗi.” Trầm Thành thực băn khoăn, ngày hôm qua tìm mọi quan hệ nhờ người ta tìm Tâm Uyển. Lại thể tin được, lại là Cố Học Võ cứu Kiều Tâm Uyển ra.

      “Nếu nghe Đỗ Lợi Tân , cũng biết lão Đại nằm viện.” Trầm Thành đưa mắt nhìn Cố Học Võ bên trong, thấy người cắm đầy ống, sắc mặt tái nhợt trong lòng rất khó chịu: “Nếu hôm trước phát ra sớm tốt rồi.”

      liên quan đến .” Kiều Tâm Uyển ngờ lại tự trách như vậy, nhưng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Đỗ Lợi Tân: “Sao biết Cố Học Võ bị thương?”

      Đỗ Lợi Tân thản nhiên liếc cái, cũng trả lời vấn đề của , mà nhìn Cố Học Võ bên trong: “Hôm qua sau khi nghe mất tích Lão Đại rất lo lắng cho . Sau đó còn tự mình dẫn người tìm.”

      Ánh mắt ta quay lại gương mặt Kiều Tâm Uyển: “ ấy tại vì mới nằm ở trong bệnh viện, tôi nghĩ, trong lòng hẳn là có nghi vấn chứ?”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt, lắc lắc đầu: “Tôi hiểu ý . có thể .”

      hiểu là tốt.” Xem ra, Kiều Tâm Uyển có đáp án. Đỗ Lợi Tân cũng nhiều, đỡ phải bị người ta ghét: “Trước kia tôi hiểu lão Đại, tại cũng vẫn là những lời này.”

      “Kiều Tâm Uyển, hiểu lão Đại.”

      Kiều Tâm Uyển lần đầu tiên phản bác, nhìn Đỗ Lợi Tân, nhàng gật đầu: “Tôi vẫn nghĩ thế giới này, tôi là người hiểu ấy nhất.”

      phải.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “ tại nên biết, nếu lão Đại muốn có Bối Nhi, ấy chắc chắn có cách đưa Bối nhi khỏi Kiều gia. ấy làm như vậy, chính là bởi vì .”

      Đều là những người từ lớn lên cùng nhau, Đỗ Lợi Tân hy vọng Kiều Tâm Uyển cứ cố chấp với quá khứ mãi như vậy, nếu lão Đại mà trúng viên đạn mà vẫn thể làm hiểu người phụ nữ như vậy có cũng được.

      cần thêm nữa.” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển quay lại nhìn Cố Học Võ bên trong phòng bệnh: “Sau này tôi rời bỏ ấy nữa.”

      “Tốt. Nhớ kỹ những gì .” Đỗ Lợi Tân xong những lời này rồi quay sang nhìn Trầm Thành vẫn đứng đó bất động, vỗ vỗ bờ vai của : “ thôi. Ở đây có chuyện của chúng ta.”

      Trầm Thành đứng bất động, nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt ngoài trừ từ bỏ vẫn là từ bỏ. Đỗ Lợi Tân hơi nhíu mày, mạnh mẽ ôm lấy cổ , lôi . Sau khi họ , Kiều Tâm Uyển muốn trở về phòng bệnh người khác lại đến. Cố Học Văn.

      Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, trong mắt lên vài phần bất mãn, nhưng khi nhìn đến Cố Học Võ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      ấy thế nào rồi?”

      biết.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Bác sĩ vẫn trong thời kì nguy hiểm.”

      “Chết tiệt .” Cố Học Văn phong độ tốt đến mấy lúc này cũng biến mất, quay sang trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tôi cho biết, tốt nhất là cầu nguyện cho lão Đại có việc gì, nếu lão Đại có việc gì, …”

      “Nếu ấy có mệnh hệ gì, tôi cùng chết với ấy.” Kiều Tâm Uyển biết Cố Học Văn thích , cướp lời trước, đưa mắt nhìn Cố Học Võ, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng nóng vội: “Nếu ấy chết, tôi cũng sống nổi.”

      “Hừ. Đồ hèn nhát.” Cố Học Văn hừ lạnh tiếng: “Hai người chết hết rồi sau này Bối Nhi phải làm sao?”

      Kiều Tâm Uyển nghẹn lời. Vừa rồi cũng là nhất thời tình thế cấp bách.

      “Chăm sóc ấy cho tốt vào.” Cố Học Văn cũng muốn nhiều lời, sáng nay mới nghe tin: “Tôi tạm thời giấu cho bác trai, bác biết, cũng với ba mẹ tiếng, đừng để bọn họ lỡ miệng.”

      “Tôi biết rồi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu. Sắc mặt Cố Học Văn vẫn thế tốt lên, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển: “Những việc trước kia, tôi đều cho qua. Sau này nếu đối xử tốt với ấy Kiều Tâm Uyển, phải hối hận đấy.”

      Đàn ông Cố gia đều rất si tình, khi cả đời. cũng muốn cho Kiều Tâm Uyển có cơ hội là tổn thương Cố Học Võ.

      Kiều Tâm Uyển im lặng, hối hận? hối hận từ lâu rồi. Nếu biết trước có kết quả như ngày hôm nay, nhất định làm vậy với Cố Học Võ.

      Cố Học Văn cũng dạy dỗ nữa, nhìn bộ dạng cũng biết nghe, lúc này mới xoay người bỏ .

      Phòng bệnh lập tức yên tĩnh hẳn. Kiều Tâm Uyển ngồi ở bên giường, nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, tỉnh lại , được ? Em nhớ .”

      Thời gian cứ từng giờ từng giờ trôi qua, nhưng Cố Học Võ vẫn có phản ứng, Kiều Tâm Uyển sụt sịt mũi, nắm chặt tay : “ xem đáng ghét thế nào ? còn thích em? em của đều ức hiếp em, hết người này đến người khác tới cảnh cáo em. em được tổn thương . Có lầm vậy? Rốt cuộc là ai tổn thương ai chứ?”

      ràng là trước kia vẫn luôn ức hiếp , tổn thương cơ mà?

      “Em đại nhân đại lượng tha thứ cho . Nếu tỉnh lại. Em tha thứ cho .”

      Cố Học Võ vẫn nằm im phản ứng, Kiều Tâm Uyển tiếp tục ngồi trông cho đến giữa trưa. Mấy người trong nhóm Tiểu Lâm đến đưa đồ ăn cho . muốn ăn nhưng vẫn bắt buộc mình phải ăn ít.

      Bác sĩ cũng tới xem qua, là thuốc tê sắp hết tác dụng, còn về phần có thể vượt qua thời kì nguy hiểm hay do chính bản thân Cố Học Võ. Nếu đến tối mà vẫn tỉnh lại rất nguy hiểm.

      Kiều Tâm Uyển cũng nôn nóng, lúc này là buổi chiều, chỉ có mấy tiếng nữa, chẳng lẽ Cố Học Võ lại qua nổi cửa này sao? Bác sĩ rồi, Kiều Tâm Uyển trở lại ngồi xuống trước giường bệnh, nắm tay Cố Học Võ.

      “Cố Học Võ. đừng làm em sợ, mau tỉnh lại , được ?”

      Cố Học Võ vẫn nhắm mắt phản ứng, ánh mắt Kiều Tâm Uyển lại càng sốt ruột hơn, cảm giác trong mắt cũng bắt đầu có nước dồn lại, mở trừng hai mắt, nghĩ tới rất nhiều chuyện.

      biết có còn nhớ hay . Mới trước đây có lần, em bị ngã ở trong sân, lúc đó, mọi người đều ở trong đại viện. giúp em đứng lên, em đừng khóc, con khóc đẹp, phải cười mới đẹp.”

      có biết , câu đó của làm cho em lập tức thích . Lúc ấy còn nên em hiểu cái gì là , chỉ cảm thấy dịu dàng, đẹp trai.”

      “Học Võ, thích nữ sinh thành tích học tập tốt, em liền cố gắng học tập. thích nữ sinh có năng lực chút, em liền cố gắng khiến mình trở lên mạnh mẽ.”

      “Em làm nhiều việc như vậy, cũng chỉ là muốn để mắt tới em nhiều hơn chút. Chú ý tới em. Học Võ. biết ? Tôi rất .”

      “Nguyện vọng của em trước kia rất , rất , đến mức chỉ cần liếc mắt cái, đến mức chỉ cần trong lòng có em, đến mức chỉ cần cười với em cái, em thấy em có được toàn bộ thế giới.”

      “Học Võ, tỉnh lại , nếu tỉnh lại, em cho biết, em tin . Tình cảm của em dành cho cũng là . Được ?”

      “Cố Học Võ. Nếu thích em là đừng để em lo lắng nữa. Mau chóng tỉnh lại được ? Cho dù nghĩ tới em, cũng phải nghĩ tới Bối Nhi. muốn để con bé có ba sao? Là thế phải ?”

      Kiều Tâm Uyển nghĩ đến đây nước mắt rốt cuộc cũng khống chế được, cúi đầu, im lặng khóc nấc. Bởi vì cúi đầu nên có chú ý tới mắt Cố Học Võ giật giật.

      Kiều Tâm Uyển khóc cũng được bao lâu, rất nhanh, liền cảm giác được tay nắm tay Cố Học Võ giật giật. giật mình, vụng về lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ.

      “Học Võ? tỉnh rồi? tỉnh rồi phải ?”

      Mắt Cố Học Võ lại chớp chớp, cuối cùng là mở mắt ra nhìn . Nhìn từ từ tình lại, Kiều Tâm Uyển mín chặt môi, nước mắt vừa mới dừng lại, lại lần nữa tuôn rơi.

      “Học Võ, tỉnh rồi? Trời ơi, tốt quá rồi. tỉnh rồi…”

      Cố Học Võ còn rất yếu, cười cười với , muốn gì đó lại phát mặt mình bị chụp ống thở, có cách nào mở miệng.

      kêu lên, kích động chạy ra ngoài tìm y tá. Y tá bấm chuông gọi bác sĩ tới. Bác sĩ tiến vào kiểm tra cho Cố Học Võ, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chỉ số sinh tồn ổn định, xem như vượt qua thời kì nguy hiểm, cố gắng điều dưỡng, chờ miệng vết thương lành hẳn là sao nữa.”

      “Cám ơn, cám ơn bác sĩ.” Kiều Tâm Uyển vô cùng cảm kích, liên tục gật đầu với bác sĩ.

      cần cảm ơn. Đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Bác sĩ cùng y tá đều ra ngoài, Kiều Tâm Uyển khó nén hưng phấn, trở lại ngồi xuống trước giường bệnh.

      Nhìn Cố Học Võ, cũng nhìn , bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên biết phải mới đúng. Cố Học Võ giơ tay lên, nắm lấy tay của , mấp máy môi, nghe cái gì, nghiêng người lấy mặt nạ khí xuống, đem kề sát lỗ tai vào miệng .

      “Tâm Uyển. Em tin ?”

      Giọng khàn đặc, Kiều Tâm Uyển nhìn , dùng sức gật gật đầu: “Em tin . Em tin . Sau này cho dù gì em cũng tin .”

      Cố Học Võ cong khóe môi lên, dường như là vừa lòng, muốn gì đó cổ họng lại khô rát, nhìn Kiều Tâm Uyển chỉ chỉ môi của mình. lập tức hiểu ra, rót cho cốc nước. Muốn đỡ ngồi dậy, nhưng lại nghĩ tới vết thương người nên muốn tìm cái ống hút, Cố Học Võ lại giữ tay lại, chỉ chỉ môi của .

      Kiều Tâm Uyển ngẩn ra lúc mới hiểu được nghĩ gì, mặt cũng lập tức đỏ lên, đưa mắt nhìn ra ngoài phòng bệnh, bây giờ là buổi tối, may mà có ai. Bưng nước lên, uống ngay hơi sau đó cúi đầu, đút vào miệng Cố Học Võ. Động tác này, phải lần đầu tiên, nhớ, dùng miệng bón sữa cho

      Mặt lại hơi ửng hồng, lại được tự nhiên, hơi đưa nước vào miệng , liền nhanh chóng uống hết. hơi lại hơi, mãi đến khi cốc nước cạn thấy đáy. Cố Học Võ cảm giác cổ họng cũng thoải mái hơn, dần lấy lại được giọng .

      “Cám ơn.”

      Nghe giọng còn khàn đặc, Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, áp chế tia thẹn thùng trong lòng: “ cần cảm ơn. Là em phải cám ơn mới đúng.”

      Nếu phải Cố Học Võ đúng lúc tìm được , nếu phải cản viên đạn cho tại người nằm giường chính là . Nghĩ đến đây, Kiều Tâm Uyển liền bình tĩnh nổi, buông cái cốc xuống, nắm chặt tay : “ đó. Sao có thể như vậy? Ai muốn đỡ đạn thay em? Bác sĩ viên đạn bắn xuyên qua phổi của , có biết như vậy rất nguy hiểm hay ? Em…”

      Câu kế tiếp được nữa, bởi vì rất , Cố Học Võ làm như vậy, hoàn toàn là vì : “Học Võ, cám ơn .”

      Cố Học Võ lắc lắc đầu: “ thể để em xảy ra chuyện.”

      câu đơn giản tâm tư của , Kiều Tâm Uyển nắm chặt tay , áp lên mặt mình: “Cố Học Võ. Em .”

      ràng, câu tâm tư của đối với Cố Học Võ, tin đời này rốt cuộc cũng chạy thoát.

      Cố Học Võ cong khóe môi, trong mắt lên niềm vui sướng, cầm tay : “ cũng vậy.”

      Lúc Thang Á Nam nổ phát súng kia, theo bản năng lập tức xông lên, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, chính là thể để Kiều Tâm Uyển chết. Lúc trúng đạn, cảm thấy đau, mà lại thở phào nhõm, ít nhất viên đạn kia trúng lên người Kiều Tâm Uyển, có việc gì.

      Động tác của , cũng lòng . Đối với Kiều Tâm Uyển, vô cùng khẳng định, cả đời này cũng thể buông tay. Tầm mắt hai người giao nhau. Kiều Tâm Uyển hiểu tâm tư của , lập tức mặt trở nên đỏ bừng, nhìn Cố Học Võ, trong mắt giấu được tia vui mừng.

      Nhưng nhìn vào gương mặt vẫn còn tái nhợt của , lòng vẫn rất sợ hãi, thế nào cũng thể bình tĩnh lại.

      “Lần sau, cho làm như vậy nữa.”

      Chuyện nguy hiểm như vậy, muốn xảy ra thêm lần nào nữa. Cho dù có gặp nguy hiểm, cũng hy vọng có việc gì.

      có lần sau đâu.” Cố Học Võ nghĩ tới Thang Á Nam. Cũng biết Thang Á Nam thế nào, đưa mắt nhìn về phía bên cạnh lại phát đám em còn ai.

      Cảm giác được tầm mắt của , Kiều Tâm Uyển cầm tay : “ có chuyện gì cứ với em, mấy người bạn kia ngày hôm qua ở đây cả đêm, em bảo bọn họ về nghỉ rồi.”

      Cố Học Võ gật gật đầu, trong lòng biết Tiểu Lâm làm việc từ trước đến nay đều rất có kinh nghiệm. Chắc phải nghỉ ngơi đơn giản như vậy. Tạm thời nghĩ đến chuyện này, nhìn Kiều Tâm Uyển. người mặc quần áo tặng, sắc mặt dịu dàng vài phần, mang theo vài phần ôn nhu.

      “Em có mệt ? Em cũng về nghỉ .”

      cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nắm chặt tay Cố Học Võ chịu buông ra: “Em về, em ở đây với .”

      “Em về, Bối Nhi phải làm sao?”

      Cố Học Võ im lặng, gì, sau lúc lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực Kiều Tâm Uyển, ánh mắt hơi hơi nheo lại, mang theo vài phần cảm xúc tựa như là mất mát: “ đây phải là cũng có lợi sao?”

      Kiều Tâm Uyển bị nghẹn, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, mặt từ hồng chuyển sang trắng rồi lại từ trắng chuyển sang hồng. Đột nhiên rút tay ra, chỉ vào Cố Học Võ.

      , , , , nghĩ cái gì đó?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 113: được cự tuyệt
      “Nhớ em.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, hề cho rằng gian ác: “Mà em lâu để ý tới .”

      Từ đảo trở về đến giờ, nhìn thấy là lại tỏ vẻ kháng cự. Nên biết cũng chỉ là người đàn ông bình thường.

      “Cố Học Võ.” Khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, lại đỏ bừng, đưa mắt nhìn hai bên, may mà bây giờ là ban đêm, trong phòng bệnh có những người khác, bằng đúng là…

      như vậy rồi mà còn muốn chuyện đó, là…”

      Câu sau biết phải như thế nào, chỉ cảm thấy xấu hổ kinh khủng. Ngoài xấu hổ, lại có vài phần ngượng ngùng. Bộ dạng của khiến khóe môi Cố Học Võ hơi hơi cong lên, nắm chặt tay . Ánh mắt vô cùng dịu dàng.

      “Sau này em cự tuyệt nữa chứ?”

      Động tí là đá , đạp , còn suýt chút đả thương “người em” của . Nhân cơ hội mình bị thương, phải tranh thủ ít phúc lợi cho mình trước .

      “Cố Học Võ, …” Kiều Tâm Uyển cắn môi, ánh mắt lại mất tự nhiên, da mặt dày như Cố Học Võ, có điều: “Em cự tuyệt, muốn sao? Vậy khi ở đảo, sao thấy ngoan ngoãn như vậy.”

      “Ha ha.” Cố Học Võ cười khẽ nhưng vẫn hơi động đến miệng vết thương, sắc mặt liền trở nên hơi kỳ quặc. Kiều Tâm Uyển lại tức giận liếc mắt nhìn trừng trừng .

      “Được rồi, vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi nhiều . có biết lúc bác sĩ viên đạn bắn xuyên qua phổi em lo lắng thế nào ?”

      sao mà.” Miệng vết thương rất đau, Cố Học Võ cười cười: “Được rồi, nghỉ ngơi. Em cũng nghỉ ngơi .”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển cũng từ chối, trong phòng hồi sức có giường phụ, chỉ có hai cái sô pha lớn. đứng dậy kéo bức rèm tường thủy tinh, trải sofa định ngủ.

      Cố Học Võ lại vỗ vỗ lên giường, nhìn : “Đừng ngủ sô pha, cái giường này còn rộng, lên giường ngủ .”

      muốn.” Kiều Tâm Uyển muốn ngủ cùng đâu.

      “Yên tâm.” Giọng Cố Học Võ rất , bởi vì phổi bị thương, chuyện quá lớn tiếng làm miệng vết thương đau nhức: “ thế này rồi làm vậy với em đâu.”

      “Cái gì với cái gì hả.” Kiều Tâm Uyển có ý tới nguyên nhân đó.

      “Em, em phải là sợ đụng tới miệng vết thương của đó sao?” biết lúc mình ngủ như thế nào, ngộ nhỡ làm bị thương, khiến vết thương của càng nghiêm trọng, vậy chết mất thôi.

      sao đâu.” Cố Học Võ lắc đầu: “Chút vết thương này, để ở trong mắt.”

      Vết thương ? Phổi bị bắn thủng mà là vết thương ? Kiều Tâm Uyển muốn lằng nhằng , lại thêm có chút dao động. Nghĩ nghĩ, nhè nằm lên giường. Cẩn thận tránh ngực . quay sang nhìn : “ đói bụng ? Ngủ cả ngày rồi còn gì. Có muốn ăn gì đó ? Hay là em chuẩn bị chút đồ ăn cho .”

      “Thôi.” Cố Học Võ lắc đầu. Nhìn Kiều Tâm Uyển: “Ngủ nhiều nên cũng đói, bây giờ cũng còn sớm, ngủ .”

      “Uhm.”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, nghĩ đến bản thân khi mới vừa sinh xong cũng mệt muốn ăn. Ngủ nhiều đều bị như vậy. Trong lòng thả lỏng ít, cũng dám dựa vào, chỉ ghé bên người , nhắm hai mắt lại. Cũng quá mệt, mới nằm xuống giường lâu ngủ mất.

      ngủ, nhưng Cố Học Võ chưa, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt , ánh mắt lại lên vài phần đau lòng. Hai ngày nay, e là Kiều Tâm Uyển lo lắng chết được? vươn tay ôm Kiều Tâm Uyển, lông mày nhăn nhăn, rồi nhanh chóng nặng nề thiếp . Khóe môi Cố Học Võ cong lên, nhắm hai mắt lại, bảo mình nghỉ ngơi. Cố gắng nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong đầu lại lên khuôn mặt Thang Á Nam. tin Tiểu Lâm và những người khác tuyệt đối làm khó Thang Á Nam.

      Cũng biết có khôi phục trí nhớ hay chưa. Nếu chưa e là còn muốn ra tay với Kiều Tâm Uyển, vậy phải làm sao? Thang Á Nam làm việc rất cố chấp, chuyện hạ quyết tâm hầu như ai có thể thay đổi, nếu như vậy…

      Hơi nhức đầu, biết cơ thể mình bây giờ vẫn rất yếu, cho dù muốn làm gì cũng được. Ném những chuyện cần thiết ấy , điều lúc này phải làm chính là nghiêm túc tĩnh dưỡng cơ thể để mình nhanh bình phục.

      Chóp mũi truyền đến hương thơm nhàn nhạt, trong căn phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc, mùi hương kia lại như tia nắng rạng rỡ xuyên qua màn mây đen khiến người ta vui vẻ. Hít hơi sâu, mùi hương từng phớt lờ ấy lúc này lại khiến thấy lòng mình bình yên. Cảm nhận Kiều Tâm Uyển ngủ bên cạnh , nhịp hô hấp đều đều, trái tim chưa từng bình yên đến vậy.

      Chịu đựng phát súng này có lẽ rất đáng giá. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Cố Học Võ trước khi vào giấc ngủ là như vậy.

      . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển thức dậy Cố Học Võ vẫn còn ngủ. Xem đồng hồ, cũng còn sớm, ngáp cái rồi nhanh chóng rời giường. Lát nữa bác sĩ và y tá đến kiểm tra phòng, nếu thấy ngủ giường Cố Học Võ là…

      Quả nhiên, vừa mới dậy, rửa mặt xong, cánh cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra, người vào phải bác sĩ hay y tá, mà là mấy người nhóm Tiểu Lâm.

      “Chị dâu.” Đám người thấy Cố Học Võ còn ngủ, vẻ mặt cũng khó nén lo lắng: “ Võ còn chưa tỉnh sao?”

      “Tỉnh rồi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu với đám người: “Đêm qua tỉnh rồi, vì quá khuya nên chỉ mấy câu rồi lại ngủ.”

      “Tỉnh là tốt rồi.” Đám người cũng thở phào nhõm, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị dâu, hôm nay chị về nghỉ , bọn em tới chăm cả được rồi.”

      sao đâu.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Về cũng lo, chi bằng ở đây trông.”

      Tiểu Lâm gật đầu: “Vậy chị dâu có đói ? Muốn ăn gì? Em mua.”

      Kiều Tâm Uyển tính lắc đầu mình đói Cố Học Võ vào lúc này thức giấc.

      “Học Võ?”

      Võ?”

      Thấy dậy, Kiều Tâm Uyển qua trước tiên, Cố Học Võ vừa ngủ dậy cảm giác tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Nhìn những người em, lại nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Học Võ, sao chứ? Có đỡ hơn chút nào ? Miệng vết thương còn đau ?” Kiều Tâm Uyển tung chuỗi câu hỏi dài, lo âu mặt hết sức ràng.

      sao, đỡ hơn nhiều, vết thương đau.”

      Cố Học Võ trả lời hết câu hỏi của , lại liếc nhìn mấy người em, bọn họ nhìn , dáng vẻ ràng là muốn chuyện với , đảo mắt qua mặt Kiều Tâm Uyển khẽ : “Tâm Uyển, em giúp mua bữa sáng được ? muốn ăn cháo.”

      “Được.” Kiều Tâm Uyển thấy Cố Học Võ trao đổi ánh mắt với đám Tiểu Lâm, cứ nghĩ Cố Học Võ muốn ăn cháo: “Cháo cá được chứ? Cá giúp khép miệng vết thương rất tốt. Chỉ ăn cháo sợ là đủ. còn muốn ăn gì? Em mua luôn.”

      “Chỉ cần cháo là được.” Cố Học Võ nhìn : “Em nhớ ăn trước khi trở lại đấy. Đừng bỏ đói mình.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cầm lấy túi xách gật đầu chào nhóm Tiểu Lâm rồi rời khỏi.

      Cố Học Võ liếc nhìn đám người, Tiểu Lâm cấp tốc tiến lên: “ Võ, Thang Á Nam tỉnh lại vẫn muốn bỏ . Bọn em tại tạm thời giam giữ ta, nhưng e là giữ được lâu.”

      Bản lĩnh của Thang Á Nam vẫn tương đối kinh khủng. tại tạm thời giam giữ, cũng có nghĩa là có thể giam mãi. Cố Học Võ cau chặt mày. Miệng vết thương đau nhức nhắc nhở phát súng kia của Thang Á Nam tàn nhẫn biết bao nhiêu. Thở dài, hơi rối rắm nhìn Tiểu Lâm: “Mấy ngày nữa, chọn thời gian dẫn cậu ta tới gặp tôi. Đừng để Tâm Uyển thấy cậu ta xuất .”

      “Hơi khó đấy lão Đại.” tại Kiều Tâm Uyển ngày nào cũng canh giữ ở trong bệnh viện, muốn tránh Kiều Tâm Uyển để Thang Á Nam tới bệnh viện, đúng là có chút khó khăn.

      “Tôi bảo Kiều Tâm Uyển về nhà chăm Bối Nhi.” Cố Học Võ thừa nhận đây là việc khó: “Nhưng chỉ sợ Thang Á Nam phối hợp với các cậu, lại càng chịu đến gặp tôi.”

      Trầm mặc, mấy người Tiểu Lâm biết phải gì, mấy ngày nay phản ứng của Thang Á Nam vẫn rất cực đoan, vẫn muốn chạy trốn. Bọn họ ngày nào cũng đấu tới đấu lui với Thang Á Nam, mệt quá chừng.

      “Được rồi, ngày mai bọn em đưa Thang Á Nam qua đây.”

      Cố Học Võ gật đầu, nghĩ tới chuyện khác: “Kiều Tâm Uyển có hỏi các cậu về thân phận của các cậu ?”

      “Có hỏi. Nhưng em , chỉ chờ tỉnh, tự với chị ấy.”

      Cố Học Võ gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Lát nữa Tâm Uyển quay lại, các cậu về . Cả đám các cậu bây giờ ra khỏi bệnh viện như vậy rất dễ làm người khác chú ý, lần sau cần cùng đến thăm tôi thế này.”

      “Vâng.” Đám người gật đầu, Cố Học Võ nghĩ nghĩ rồi mở miệng dặn Tiểu Lâm làm vài chuyện.

      “Nghe chưa, cứ làm theo lời tôi . Tôi muốn cho ta trở tay kịp.”

      “Vâng.” Tiểu Lâm gật gật đầu, lại báo cáo tình hình gần đây với Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển lúc này mua bữa sáng trở lại. Mấy người Tiểu Lâm thấy về, cũng gì nữa.

      Cố Học Võ phất tay: “Các cậu đều về . Tôi sao.”

      “Vâng.” Đám người Tiểu Lâm rời .

      Phòng bệnh an tĩnh lại, Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, tạm thời kiềm nén lời muốn hỏi: “ đừng ngồi dậy, em đút cho .”

      “Uhm.” Cố Học Võ cũng khách sáo, nhìn Kiều Tâm Uyển điều chỉnh độ cao giường để có tư thế ngồi thoải mái, sau đó bắt đầu đút cháo.

      chén cháo rất nhanh thấy đáy. Ăn xong bữa sáng, Kiều Tâm Uyển dọn dẹp hộp, ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn Cố Học Võ.

      “Có chuyện này, em vẫn thắc mắc. Trước kia chịu cho em biết. Bây giờ có thể được chưa?”

      cái gì?” Cố Học Võ hiểu lắm nhìn : “Em muốn cái gì?”

      biết hay là giả vờ biết?” Kiều Tâm Uyển nhướng mày: “Bọn Tiểu Lâm gọi Võ, dẫn bọn họ tới cứu em, hôm đó em thấy tay bọn họ đều có súng. Còn người đàn ông kia, rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết em? …”

      “Em mạch hỏi nhiều câu như vậy, em muốn trả lời câu nào?”

      “Trả lời hết.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em muốn biết hết.”

      Ánh mắt của đầy tò mò, lại có kiểu cố chấp hỏi được. Vẻ mặt Cố Học Võ hơi phức tạp, biết phải thế nào với .

      “Nếu muốn ?” Chuyện xưa quá dài, biết phải bắt đầu từ đâu.

      …” Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt: “Lần trước ràng đồng ý với em, cho em biết toàn bộ.”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 114: Tin
      Cố Học Võ gì, nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay với , ý bảo ngồi xuống giường. ngồi xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Học Võ. Sắc mặt nhìn vẫn tốt lắm, cằm cũng lún phún râu, chẳng còn khí thế sắc bén bình thường, nhìn còn có chút cảm giác suy sút.

      Cố Học Võ như vậy, với Kiều Tâm Uyển lại có hấp dẫn khác thường. ngơ ngác nhìn , bàn tay cũng bất giác nắm lấy tay .

      “Kỳ có đôi khi, biết quá nhiều, cũng phải chuyện tốt.”

      phải tin Kiều Tâm Uyển nhưng thế giới đàn ông có đôi khi cần phụ nữ hiểu . Năm ấy 17 tuổi, mình du lịch sang Mĩ, ở phố Washington tình cờ gặp ba tên quỷ đen đuổi theo đánh Thang Á Nam. Lúc ấy tuy còn nhưng hiểu cái gì gọi là cường long bất áp địa đầu xà. (rồng lớn cũng đánh được rắn nhà – lợi thế sân nhà). liền nghĩ cách dụ dỗ những tên da đen, cứu Thang Á Nam bị đánh đến nằm thoi thóp.

      Lúc ấy, hoàn toàn thể tin, Thang Á Nam mới 17 tuổi. nhìn rất gầy, rất . Cha mẹ ôm giấc mơ lớn, sang Mĩ, lại ngờ cuộc sống ở Mĩ hoàn toàn giống họ tưởng tượng. Ở Mĩ, mạng người Trung Quốc căn bản rất rẻ mạt. Bao nhiêu người đãi vàng, lúc mang theo biết bao hy vọng lúc về lại tràn đầy thất vọng. số người chịu trở về, cuối cùng đều bỏ mạng nơi đất người.

      Ba mẹ Thang Á Nam cũng vậy, mặc dù ở trong nước cũng có cơ sở kinh tế chắc chắn nhưng đến Mĩ mới biết được, chút tiền này, chút tri thức này của họ ở Mĩ xem ra hoàn toàn đáng nhắc tới.

      nhà Thang Á Nam ba người sống trong tầng hầm, ba mẹ làm việc rất vất vả, bưng chén đĩa, giao sữa. Nhưng tiền kiếm được vẫn chẳng đáng bao nhiêu, còn thường xuyên bị bọn quỷ đen ở Washington ức hiếp. Có lần, ba Thang Á Nam lĩnh lương muốn về nhà bị bọn quỷ đen theo dõi, cướp hết tiền. Ba phản kháng, lại bị mấy người kia hung hăng đánh cho trận sau khi về nhà mất. Mẹ Thang Á Nam chịu nổi đả kích này, lâu sau bệnh dậy nổi. Sau đó cũng ra .

      Thang Á Nam mới mười lăm tuổi thành nhi. Ở Washington, còn học trung học, tuy rằng biết tiếng , nhưng chưa đủ mười sáu tuổi nên ai chịu cho làm việc. phải nhặt bánh mì người ta vứt trong bọc rác ra lót bụng, lúc thê thảm nhất còn phải giành ăn với chó.

      Cố Học Võ nghe Thang Á Nam dùng giọng hết sức bình tĩnh kể lại cuộc đời mình mà cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Từ bé sinh ra ở Cố gia, gia cảnh tốt. Lấy ba mẹ làm gương nên từ biết trưởng thành mình muốn làm người như thế nào. Từ , so với bạn cùng lứa chững chạc già dặn hơn nhiều.

      xuất của Thang Á Nam mở ra cho góc nhìn khác về thế giới. rốt cuộc cũng hiểu hóa ra thế giới này, những cái gọi là đói khát phải tiết mục cảm động lấy nước mắt người xem TV mà là .

      dịp nghỉ hè, ở lại Mĩ, tìm người chữa trị cho Thang Á Nam, hai thiếu niên, ngồi ở cổng bảo tàng nhìn bồ câu tung cánh bay. Khoảng thời gian cứ như vậy trôi qua. Sau khi Thang Á Nam bình phục, Cố Học Võ muốn đưa về Trung Quốc nhưng chịu.

      “Tại sao?” Cố Học Võ thể hiểu: “Nếu cậu theo tôi về, ba mẹ tôi nhất định xem cậu như con. Cậu có thể tiếp tục đến trường, trải qua cuộc sống bình thường?”

      “Cuộc sống bình thường?” Thang Á Nam cười lạnh, ý cười chỉ tới khóe môi mà tới đáy mắt: “Thế nào là cuộc sống bình thường? Tôi về Trung Quốc, tôi ở lại Mĩ. Tôi muốn biến mình trở nên mạnh mẽ, ngày nào đó, tôi khiến những người khinh thường tôi, những tên quỷ đen đó hiểu người Trung Quốc phải dễ bắt nạt.”

      Cố Học Võ hoảng hốt, ngơ ngác nhìn sắc mặt : “Cậu mới mười bảy tuổi, cậu có thể làm gì?”

      biết.” Thang Á Nam lắc đầu, nghĩ tới việc: “Tôi từng nghe người Hoa sống lâu năm ở Washington , ở Washington có chỗ chuyên bảo hộ người Trung Quốc. Tôi rất muốn tìm tới chỗ đó.”

      “Chuyên bảo hộ người Trung Quốc?” Trong mắt Cố Học Võ lên tò mò: “Ở Mĩ Quốc còn có nơi như vậy à?”

      “Uhm.” Thang Á Nam gật đầu: “Tôi cũng biết bọn họ ở đâu.”

      muốn tìm bọn họ.

      “Cậu biết, chi bằng tôi xây dựng cái.” Cố Học Võ tuổi còn , nhưng hết sức khí phách: “Tôi cũng xây dựng tổ chức chuyên bảo hộ người Trung Quốc.”

      “Quá muộn rồi.” Thang Á Nam lắc đầu: “Chờ cậu xây dựng xong, rồi đợi đến khi có tên tuổi, phải mất bao lâu? Tôi tại cần dùng biện phát nhanh nhất, để mình trở nên mạnh mẽ.”

      Cố Học Võ lặng im, nhìn Thang Á Nam: ” Tôi có cách.”

      chứ?”

      “Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, dẫn Thang Á Nam về khách sạn của mình. Qua ba ngày nỗ lực, hai người thiếu niên rốt cuộc cũng biết cái tổ chức thần bí ở Mĩ đó tên là Long Đường. Thủ lĩnh họ Hiên Viên, tự nhận là hậu duệ của hoàng đế Hiên Viên.

      “Tôi quyết định.” Thang Á Nam nhìn Cố Học Võ: “Tôi muốn nghĩ cách gia nhập Long đường, trở thành thành viên Long đường.”

      “Á Nam, tôi hy vọng cậu theo tôi về nước, nếu cậu tin tôi, chúng ta có thể làm nên nghiệp lớn.” Cố Học Võ tin tưởng dã tâm trong mắt Thang Á Nam.

      “Khỏi cần. Tôi tin mình nhất định có khả năng vào Long đường.” Chút tự tin ấy ở Thang Á Nam vẫn có.

      “Nếu cậu thể vào sao?” Cố Học Võ muốn xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu: “Chi bằng cậu theo tôi về Trung Quốc.”

      “Cậu khinh thường tôi?” Thang Á Nam trong mắt tràn đầy dã tâm: “Tôi tin mình nhất định có thể gia nhập.”

      “Uhm.” Cố Học Võ cũng miễn cưỡng: “Tôi tin cậu, nhưng có việc, nếu cậu vào Long Đường, tương lai có ngày, nếu tôi cũng xây dựng tổ chức giống như Long đường cậu phải về giúp tôi.”

      Trước khi Thang Á Nam mở miệng, giành trước: “Nếu như cậu từ chối, chính là xem tôi như bạn bè.”

      “Được.” Thang Á Nam gật đầu: “Nếu cậu có thể lập nên tổ chức giống như Long Đường ngày, tôi trở lại giúp cậu.”

      lời định.”

      lời định.”

      Hai cậu thiếu niên đập tay, kết thành giao ước. Cố Học Võ dùng thời gian sau đó chỉ dẫn Thang Á Nam số thao tác máy tính đơn giản, cách dùng máy tính, cách gửi mail. Sau kỳ nghỉ hè, để lại cho Thang Á Nam khoản tiền đủ dùng rồi sau đó rời khỏi Mĩ.

      Hai tháng sau, cũng nghe được tin tức của Thang Á Nam. Cho dù gửi mail cho Thang Á Nam biết bao nhiêu lần nhưng chút tin tức cũng có. Hai tháng sau, nhận được bức mail, phía chỉ có câu.

      “Tôi vào Long đường.” Chỉ mấy từ này.

      Khoảnh khắc, lòng cảm thấy vô cùng khâm phục. biết Thang Á Nam làm như thế nào, nhưng biết quá trình ấy nhất định dễ dàng. Mà việc này lại càng khiến khẳng định, Thang Á Nam là nhân tài. Cố Học Võ bắt đầu xây dựng mạng lưới của mình. Cùng Thang Á Nam nỗ lực.

      Thang Á Nam ở Mĩ, dùng thời gian nhanh nhất trở thành cận vệ của đại thiếu gia nhà Hiên Viên, Hiên Viên Diêu. Hiên Viên Diêu rất thích , nhưng cũng chỉ là thích. Đối với Thang Á Nam, Hiên Viên Diêu vẫn tín nhiệm. Mãi cho đến lần, Hiên Viên Diêu uống say xảy ra quan hệ với phụ nữ. Người phụ nữ ấy là thiên kim của tổ chức luôn muốn bám víu Long đường. Người phụ nữ ấy muốn Hiên Viên Diêu chịu trách nhiệm, Hiên Viên Diêu còn trẻ, đương nhiên là chịu. Người phụ nữ ấy mạch nhấc con dao gọt hoa quả bàn đâm tới Hiên Viên Diêu. nghĩ tới phụ nữ cũng dám ra tay với thiếu gia Long Đường, nhất thời Hiên Viên Diêu cũng hoảng hốt, nhưng trong khoảnh khắc ta còn đờ người Thang Á Nam tiến lên, dùng cơ thể chắn cho ta dao. Lưỡi dao xẹt qua mặt Thang Á Nam, để lại vết sẹo dài.

      Cũng chính từ hôm đó, Hiên Viên Diêu xem Thang Á Nam thành người của mình. Bảo thủ hạ, em gặp Thang Á Nam phải gọi là Thang thiếu. Ở Long đường, Thang Á Nam có thể theo ta cùng vào cùng ra. ta cho Thang Á Nam vinh quang tối cao. ta về nhà cũ ăn cơm, Thang Á Nam cũng phải theo bên người. ta đâu, Thang Á Nam nhất định phải theo đó. Cả việc ta tìm phụ nữ phát tiết cũng chưa bao giờ phải tránh Thang Á Nam. Ở trong lòng, Hiên Viên Diêu xem Thang Á Nam chẳng khác nào em của mình.

      Những điều này đều là sau này Cố Học Võ nghe Thang Á Nam kể lại. Lúc đó quả thực cũng thầm đổ mồ hôi hột vì Thang Á Nam. Nếu vết dao kia có mắt có lẽ thế giới này còn người tên là Thang Á Nam.

      Lúc này, quy mô ban đầu của Kỳ Lân đường tạm ổn. Đại đa số thời gian, Thang Á Nam cũng chỉ thể lòng tin mơ hồ. biết cán cân trong lòng Thang Á Nam e là chệch hướng. muốn đắc tội bất cứ bên nào, cũng ngờ vài lần nhắm vào hành động của Long Đường khiến Hiên Viên Diêu phẫn nộ, từ đó chống đối Kỳ Lân đường.

      Vào lúc này, Cố Học Võ cũng cảm giác được nguy hiểm liền bảo Thang Á Nam về nước. Nhưng Thang Á Nam cảm thấy tại trở về lại ổn. Long đường chú ý tới Kỳ Lân đường. Nếu hai bên đánh nhau, Kỳ Lân đường là người mới, thế lực về mọi mặt ràng thể liều mạng được với Long đường. Nếu như thế chi bằng ở lại Long đường, như vậy lúc Hiên Viên Diêu tức giận cực điểm gây nên thương tổn cho Kỳ Lân đường ít nhất cũng có thể biết trước.

      Nhìn tình hình tại, Thang Á Nam có lẽ vẫn rối rắm. Cậu ta…

      . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . .

      “Học Võ?” cứ im lặng mãi, khiến Kiều Tâm Uyển khó hiểu, nhéo nhéo lòng bàn tay , thức tỉnh ra khỏi cõi thần tiên: “ nghĩ gì vậy?”

      có gì.” Cố Học Võ lắc lắc đầu: “ nằm đến chán rồi, em nhanh tìm tờ báo cho đọc .”

      Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, chẳng phải muốn với và người đàn ông bắt cóc có quan hệ gì sao? Sao bây giờ lại thành nhàm chán muốn xem báo?

      bị thương nặng như vậy, xem báo để làm gì? cứ nghỉ ngơi cho tốt .” Kiều Tâm Uyển trợn trừng mắt, thần sắc có chút bất mãn: “Còn nếu thực cảm thấy tinh thần tệ. Em trái lại muốn nghe xem, ban nãy nghĩ cái gì? Cái gì là có số việc biết quá nhiều cũng tốt? chút .”

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ biết phải với thế nào: “Em tin ?”

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 115: Em tin
      “Em tin .” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em tin , nhưng ít nhất em phải biết người bắt cóc em là ai chứ?”

      Cố Học Võ nhìn nghi hoặc trong mắt , còn cả hiếu kì nét mặt, bộ dạng đạt mục đích bỏ qua ấy. Khóe môi hơi hơi cong lên, nắm chặt tay .

      “Người đó là bạn . Cậu ta mất trí nhớ, bị kẻ xấu lợi dụng, cho nên mới bắt cóc em.”

      “Kẻ xấu?” Kiều Tâm Uyển nhớ đến cuộc điện thoại kia ngày đó của : “ cũng biết kẻ xấu ấy?”

      “Uhm.” Cố Học Võ tuy chưa từng đấu đá trực tiếp với Hiên Viên Diêu, song vô cùng chắc chắn Hiên Viên Diêu nhất định nắm chính xác sinh hoạt của . Hơn nữa ta cũng biết làm những chuyện gì với Long đường.

      “Vậy kẻ xấu vì sao phải bắt cóc em? Vì sao muốn giết em?” Kiều Tâm Uyển : “Tại sao trực tiếp tìm ?”

      “Bởi vì, muốn làm đau khổ.” Cố Học Võ nắm tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “ biết, nếu em gặp chuyện, đau khổ tột cùng.”

      Kiều Tâm Uyển giật mình, cũng mong nhận được câu trả lời như vậy. Câu này gần như là lời thân mật nhất Cố Học Võ từng với . Khẽ cúi đầu, khép hờ mắt, mặt Kiều Tâm Uyển bởi vì thẹn thùng, bởi vì vui sướng mà nổi lên hai đốm hồng. có mạnh mẽ thế nào đứng trước mặt Cố Học Võ, vẫn chỉ là nữ sinh khao khát đương mà thôi.

      Cố Học Võ nhìn nét mặt xấu hổ của , so với nét xinh đẹp thường ngày dường như khác nhau trời vực. Khóe môi hơi cong lên, cười hết sức dịu dàng: “ đấy. Nếu mất em, nhất định đau khổ. biết điểm này.”

      làm ra chuyện lớn như vậy. Vừa ở phi trường cướp con , vừa đưa Kiều Tâm Uyển nghỉ đảo, Hiên Viên Diêu thường xuyên theo dõi thể nào biết. Như vậy tất nhiên biết, tại người phụ nữ lưu tâm nhất chính là Kiều Tâm Uyển, bảo Thang Á Nam bắt cóc Kiều Tâm Uyển. Bảo người em tốt nhất của giết người phụ nữ lưu tâm nhất. Nước cờ này của Hiên Viên Diêu đánh rất cao tay, cao tay.

      Kiều Tâm Uyển đối diện với dịu dàng trong mắt Cố Học Võ mà ngây ngẩn hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Nếu gặp chuyện, nếu em mất , em đau khổ thôi. Em nghĩ, cuộc đời em sau này cũng thể vui vẻ trở lại.”

      quan trọng như vậy ư?” Cố Học Võ rất thích nghe câu này, cười cười: “Nếu vậy, nhất định bảo trọng mình tốt, để mình bị thương.”

      “Vậy tốt.” Kiều Tâm Uyển đùa, mà là : “Học Võ, cho dù là lúc nào, em cũng hy vọng có thể hiểu. rất quan trọng với em. Em hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên .”

      “Ừ, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

      Mười ngón tay đan vào nhau, hai tay siết chặt. Cánh cửa phòng bệnh vào lúc này bị ai đó đẩy ra, Kiều Tâm Uyển hơi xấu hổ, buông lỏng tay ra. Đứng lên. Bác sĩ đến kiểm tra cho Cố Học Võ, kiểm tra xong xuôi, có vấn đề, chỉ cần ở lại phòng bệnh bình thường tĩnh dưỡng. Nhưng nhất định phải chú ý, miệng vết thương được đụng nước, được làm việc nặng.

      Dặn dò xong, Cố Học Võ được được đẩy trở về phòng VIP. Bên trong có hai phòng đơn, phòng vệ sinh, còn lắp bàn ăn cơm bếp , có thể nấu nước, có lò vi sóng có thể đun nóng thức ăn.

      Kiều Tâm Uyển bận bịu mãi cho đến giữa trưa. Phải chăm cho Cố Học Võ ăn cơm, nên lập tức quên luôn việc muốn hỏi kẻ xấu ban nãy kia là ai, tại sao lại gây thù chuốc oán với Cố Học Võ.

      Ăn cơm xong, Cố Học Võ lại vừa uống thuốc, đến lúc này thuốc phát huy tác dụng khiến nặng nề thiếp . Bác sĩ vừa rồi cũng dặn, thuốc ấy có thành phần gây ngủ. Sau khi uống khiến người ta buồn ngủ, như vậy cũng là để giúp miệng vết thương mau liền lại. Nhìn Học Võ ngủ, Kiều Tâm Uyển muốn về nhà tắm rửa, thay quần áo. Quan trọng là, muốn về nhà bảo bà vú nấu chút canh cho Cố Học Võ.

      Nhưng mà Cố Học Võ ngã bệnh, lại chưa báo cho người Cố gia biết, nếu rồi, ai trông Cố Học Võ? Mới nghĩ như vậy, Tiểu Lâm tìm đến đây, ban nãy cậu ta đến phòng hồi sức lại thấy Cố Học Võ nên rất hoảng sợ. Kiều Tâm Uyển nhìn cậu ta mà thở phào nhõm.

      đến tốt rồi, tôi muốn về nhà chuyến, trong ấy chút nhé.”

      “Chị , chị dâu.” Tiểu Lâm gật đầu, nhìn Cố Học Võ còn ngủ: “Để bọn em trông ấy.”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, xoay người rời khỏi.

      Sau khi , Tiểu Lâm lấy di động ra gọi cuộc, rất nhanh, mấy người dưới lầu lên. Đứng ở giữa, ràng là Thang Á Nam, nét mặt ràng là tình nguyện. tay đắp cái áo. Vào cửa, nhìn Tiểu Lâm trong phòng bệnh, sắc mặt hết sức khó coi. Tiểu Lâm nhìn Thang Á Nam, cho dù biết Thang Á Nam mất trí nhớ, nhưng đối mặt với ánh mắt cậu ta vẫn nén được tức giận. Lão đại tính tình tốt như thế, cậu ta cũng ngờ Thang Á Nam lại nổ súng vào Cố Học Võ, vẻ mặt cậu ta hết sức khó coi.

      “Thang thiếu. Tôi cũng gọi tiếng Thang thiếu.” Sắc mặt Tiểu Lâm nghiêm túc: “ đả thương Võ, xem nổ súng như vậy làm Võ bị thương nặng thế nào ?”

      Thang Á Nam bước chân hơi chới với, đứng ở đó, nhìn Cố Học Võ sắc mặt tái nhợt giường bệnh mà có chút cảm giác. Đối diện với ánh mắt bất mãn của Tiểu Lâm, chẳng lời, Tiểu Lâm tức giận, lôi cánh tay Thang Á Nam về hướng giường bệnh hai bước.

      nhớ sao? Lão Đại đối với như thế nào? Chẳng lẽ chẳng có chút cảm giác nào?”

      Thang Á Nam nhìn Cố Học Võ, hôm qua ta bị súng bắn, lúc ngã trước mặt , bất giác hoảng hốt, muốn biết người đàn ông này là ai. Tại sao lúc ta trúng đạn, lại hơi rối rắm, hơi do dự. Cũng chính là vậy chút rối rắm và do dự đó khiến động tác của hơi chần chừ chút. Cũng bởi vậy, mới để thủ hạ Cố Học Võ có cơ hội ngán chân cái. biết bị mấy người đó tiêm cái gì vào người, chỉ biết là tại tứ chi của hoàn toàn vô lực, hoàn toàn có khả năng phản kháng mấy người này. Nếu phải dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ, căn bản thể tới phòng bệnh.

      Giọng Tiểu Lâm lớn, nhưng câu nào cũng đanh thép, mấy em nhìn Thang Á Nam, cũng câu. Cố Học Võ vào lúc này từ từ tỉnh dậy, nhìn người trong phòng bệnh. Trong nháy mắt kinh ngạc, song chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng nhìn về phía Thang Á Nam, nhìn cái áo đắp tay Thang Á Nam, nhướng mày, liếc nhìn Tiểu Lâm.

      “Ai làm?”

      Tiểu Lâm im lặng, mấy người kia cũng chẳng gì, Cố Học Võ thở dài, trong mắt lên vài phần phản đối: “Tháo ra cho cậu ấy.”

      Tiểu Lâm thoáng sửng sốt, lấy cái áo tay Thang Á Nam ra, cái còng tay màu bạc liền lộ ra ngoài. Cậu ta lấy chìa khóa ra mở còng. Ánh mắt mang theo vài phần đề phòng nhìn chằm chằm Thang Á Nam.

      “Cậu ngồi xuống .” Cố Học Võ biết là đám Tiểu Lâm muốn bảo vệ , nhìn thần sắc Thang Á Nam, vẻ mặt khó nén lo lắng: “Cậu sao chứ?”

      Cố Học Võ tuy rằng biết ngày đó Thang Á Nam chỉ bị gây mê. Nhưng gây mê cũng thể là hoàn toàn tổn hại đến cơ thể. Đối với quan tâm của , Thang Á Nam chẳng hề cảm kích, vẫn ngồi tại chỗ, nhúc nhích. Cố Học Võ hơi chán nản, cho dù biết Thang Á Nam mất trí nhớ nhưng nhìn bộ dạng của lúc này, vẫn cảm thấy rất khó chịu.

      “Các cậu ra ngoài .”

      Cố Học Võ nhìn Tiểu Lâm, ý bảo bọn họ ra ngoài, Tiểu Lâm người đầu tiên phản đối: “ Võ. Bọn em muốn canh giữ.”

      “Các cậu ra ngoài .” Cố Học Võ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Các cậu cứ , tôi tin cậu ta tổn thương tôi.”

      tín nhiệm trong mắt khiến Thang Á Nam ngẩn ra, người đàn ông này bị bắn, mà lúc này lại chắc chắn tổn thương ta? ta biết tín nhiệm này rất hợp lý sao?

      Đám Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều rời , trong bệnh phòng chỉ còn lại có Thang Á Nam và Cố Học Võ. khí lặng im, ngồi hồi lâu.

      Cố Học Võ kéo khóe môi, khiến vẻ mặt mình thả lỏng chút: “Á Nam. Đám Tiểu Lâm cũng có ý xúc phạm cậu, chỉ là lo cậu…”

      Thần sắc Thang Á Nam lay động, hề lay động chút nào. Cố Học Võ thở dài, biết lúc này Thang Á Nam đối với mình nhất định là mười phần phòng bị: “Á Nam. Tôi hy vọng cậu hiểu, tôi em của cậu, là bạn bè của cậu. Cậu cần đề phòng tôi như vậy.”

      Thang Á Nam nheo mắt, lặng im. Cố Học Võ hơi bất đắc dĩ: “Á Nam, cậu rời khỏi phòng bệnh này. Mặc kệ cậu đâu, tôi cũng ngăn cản. Về sau cậu thể nhớ ra tôi, tôi cũng lưu tâm. Song có hai chuyện, tôi nhất định phải cho cậu biết. Cậu đừng để Hiên Viên Diêu lợi dụng, chỉ muốn sử dụng cậu đối phó tôi. Cậu đừng tiếp tục để lừa nữa.”

      Nghe Hiên Viên Diêu bậy, nét mặt Thang Á Nam lại khó coi hơn. nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ sau lúc lâu rồi xoay người, đứng lên định rời khỏi. Cố Học Võ gọi lại.

      “Đừng làm chuyện khiến cậu phải hối hận. Tôi vĩnh viễn thể nổ súng vào cậu, tôi hy vọng cậu đồng ý tôi, đừng thương tổn Kiều Tâm Uyển.” Thấy Thang Á Nam chịu xoay người, Cố Học Võ kiên quyết mở miệng: “Nếu cậu nhất định phải xuống tay với Kiều Tâm Uyển, vậy cậu chỉ có thể bước qua xác tôi. Mà tôi cam đoan, đến ngày cậu nhớ ra mọi chuyện, cậu hối hận.”

      Trong đầu Thang Á Nam thoáng lên cảnh Cố Học Võ đỡ đạn cho Kiều Tâm Uyển, xoay người, nhìn Cố Học Võ.

      “Kiều Tâm Uyển nhất định phải chết.”

      Giọng cực kỳ lạnh lẽo, mang theo tàn nhẫn khiến Cố Học Võ hiểu được.

      “Vì sao?” Cố Học Võ tin Hiên Viên Diêu lại có thể tẩy não Thang Á Nam thành như vậy: “Tâm Uyển là người phụ nữ của tôi. Cậu thương tổn ấy, chính là thương tổn tôi. Á Nam, tôi hiểu cậu mà, cậu căn bản thích giết người.”

      gương mặt cương nghị của Thang Á Nam toát ra vài phần khó chịu, quả thích giết người, nhưng: “Nếu người phụ nữ kia đáng chết tôi giết ta dường như cũng chẳng quá đáng.”

      cũng phải người giỏi giải thích nhưng với hiểu của Cố Học Võ, lại đưa cho đáp án, đây là điều trước đây chưa từng có.

      “Kiều Tâm Uyển đáng chết?” Cố Học Võ lời này từ đâu mà có: “Tại sao? Hiên Viên Diêu rốt cuộc cái gì với ?”

      Thang Á Nam vốn muốn giải thích, đối với Cố Học Võ, thâm tâm còn có chút khinh thường: “ làm chuyện tốt mà còn cần tôi sao?”

      “Chết tiệt.” Cố Học Võ hiểu ra, Hiên Viên Diêu nhất định với Thang Á Nam quan hệ giữa hai người: “Thang Á Nam, tôi lần cuối cùng, cậu đừng có nghe Hiên Viên Diêu bậy. Tôi là em của cậu, tôi hại cậu. Cậu quên tôi sao, cậu quên vợ con cậu cũng sao. Nhưng cậu thể quên bản tính của mình. Bản tính của cậu thiện lương, nổ súng vào người khác, cậu biết chưa? Thang Á Nam?”

      Vẻ mặt hơi kích động, giọng lập tức tăng cao hai nấc, ngôn từ quá kích khiến vết thương của lại hơi đau. Mà cũng chắc vết thương của mình có phải bị hay nứt ra hay . Mà cho miệng vết thương đau nhức, vết thương có vỡ ra cũng quan trọng bằng Thang Á Nam lúc này.

      “Thang Á Nam. Xin cậu. Tôi xin cậu nhớ lại , được ?”

      Thang Á Nam nhíu chặt mày, ánh mắt hết sức ngưng trọng, nhìn Cố Học Võ hồi lâu: “Vợ tôi? Con?”

      “Đương nhiên.” Cố Học Võ cho dù máu lạnh nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới Trịnh Thất Muội mình ở thành phố C ngậm đắng nuốt cay nuôi con là lại thôi thúc muốn đấm Thang Á Nam hai quyền: “Trịnh Thất Muội. Cậu bỏ ấy mình ở thành phố C, để ấy sinh ra đứa con, cậu chết phải nên công bằng với ấy chút sao? Tôi nhớ rất . Lần cuối cùng cậu gửi mail cho tôi, cậu cậu cảm thấy cảm giác có gia đình cũng tồi. Lúc ấy cho dù giọng điệu của cậu vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng chí ít cậu hạnh phúc. Tôi tin cậu nhất định có tình cảm với Trịnh Thất Muội. Xin cậu trở về thăm ấy.”

      Miệng vết thương đau muốn chết, Cố Học Võ thậm chí cảm giác được nơi ngực tràn ra từng dòng ẩm ướt. Vết thương nứt ra rồi sao? quan tâm lắm, nhìn kinh hoàng trong mắt Thang Á Nam, mở to hai mắt nhìn: “Con của Trịnh Thất Muội ràng là của ?”

      đùa kiểu gì vậy?” Con của Trịnh Thất Muội là của ? Có lầm vậy? Cố Học Võ rống giận lên tiếng. Rốt cuộc cũng quan tâm đến ngực đau nhức: “Con Trịnh Thất Muội sao có thể là của tôi? Cậu nghe ai ?”

      Quả thực vớ vẩn tới cực điểm. Ngực phập phồng kịch liệt, mang theo từng cơn đau nhức. Thân thể suy sụp ngã vào giường, mảng áo trước ngực bị thấm đỏ mảng. Thang Á Nam kinh ngạc, mới muốn cái gì cửa phòng bệnh lúc này bị ai đó mở ra, Kiều Tâm Uyển trở lại.

      tay mang theo cái bình thủy . vào thấy Thang Á Nam, hơi giật mình. Còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt lại nhìn thấy mảng ướt đỏ người Cố Học Võ hù dọa.

      “Học Võ.” Cấp tốc vọt tới trước giường, để đồ lên đầu giường, vươn tay nâng Cố Học Võ dậy: “ thế nào? sao chứ?”

      Ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm sắc mặt Thang Á Nam, thần sắc tràn đầy phẫn nộ: “ đủ rồi chứ? Học Võ người còn bị thương, muốn thế nào? Nếu thực muốn mạng tôi như vậy lấy . Tôi cần. tha cho Học Võ , được chứ?”

      Thang Á Nam từ lúc Kiều Tâm Uyển vào, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Trong mắt lên chút sát khí. Nắm chặt tay thành đấm, lúc này Cố Học Võ bị thương. Kiều Tâm Uyển chỉ là phụ nữ, cho dù tay có vũ khí, vẫn tin có thể lấy mạng Kiều Tâm Uyển. Chỉ cần thoáng cái, Cố Học Võ liền cảm giác được sát khí của . nôn nóng, quan tâm tới cơ thể bị thương, hai tay kéo Kiều Tâm Uyển ra sau mình. nhìn chằm chằm mặt Thang Á Nam, vẻ mặt đề phòng.

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 116: Đau dữ dội


      người Cố Học Võ còn có vết thương, nửa người dựa vào giường, ngực đầy máu, Kiều Tâm Uyển vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn có tâm tư để ý đến sát khí trong mắt Thang Á Nam. Miệng vết thương của Cố Học Võ rất đau, cực kỳ đau. Nhưng cơn đau này lại nhắc nhở . muốn ngăn cản Thang Á Nam.

      “Á Nam, tôi chỉ xin cậu tin tôi lần thôi. Con của Trịnh Thất Muội là của cậu, cậu có thể làm xét nghiệm huyết thống. Cho dù cậu tin tôi, nhưng mà xét nghiệm huyết thống nhất định sai đâu?”

      có thể bảo Tiểu Lâm bắt Thang Á Nam, nhưng thể. Thang Á Nam bị như ngày hôm nay, cũng có trách nhiệm rất lớn. Cho nên tuyệt đối thể để Thang Á Nam lại bị tổn thương.

      Nhìn thấy Thang Á Nam giật mình, Cố Học Võ bồi thêm câu: “Cậu vội vàng chạy đến Bắc Đô như vậy, cậu vội vàng báo thù cho Trịnh Thất Muội như vậy, giúp ấy lần, chẳng lẽ cậu nghĩ ở đây còn có khả năng khác, là bởi vì con của ấy chính là của cậu, cậu có tình cảm với ấy cho nên cậu mới đến đây sao?”

      Thang Á Nam bước lùi về phía sau từng bước, trong mắt lên vài phần khiếp sợ, rất nhiều ý nghĩ hổn độn xuất trong đầu, khiến đầu lúc này đau buốt. thể chống cự, càng thể nhớ được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Cơ thể từng bị tiêm thuốc của mềm nhũn, ngã phịch xuống.

      Nhìn thấy ngất , Cố Học Võ vừa sốt ruột, vừa nhớ tới bản thân, miệng vết thương cũng đau dữ dội khiến cũng ngã xuống theo. Kiều Tâm Uyển nhìn thấy hai người đàn ông rủ nhau té xỉu vô cùng hoảng hốt: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây. Bác sĩ…”

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Kiều Tâm Uyển làm thế nào cũng ngờ, mới chỉ về nhà tắm rửa, thay quần áo thôi mà cái tên xấu xa này lại xuất trước mặt bọn họ? chỉ xuất ở trước mặt bọn họ, lại còn làm cho miệng vết thương của Cố Học Võ rạn ra. Bác sĩ lại phải cấp cứu phen, lúc nhìn thấy Kiều Tâm Uyển còn nghiêm chỉnh cảnh cáo tuyệt đối được để kích động quá mức nữa.

      Ngồi ở trước giường bệnh, nhìn gương mặt Cố Học Võ tái nhợt, trong mắt lại tràn đầy âu lo. Thang Á Nam được đưa đến phòng bên cạnh, bác sĩ bởi vì bị tiêm lượng thuốc ngủ lớn, cho nên mới ngất xỉu. Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng, bác sĩ lại nhấn mạnh thêm ba lần là cơ thể Thang Á Nam có vấn đề gì.

      Kiều Tâm Uyển cũng lười giải thích với bác sĩ, đây chẳng thèm lo lắng cho Thang Á Nam. chỉ là sợ chết, tìm được người trút giận. Gã đó bắt cóc , lại còn làm Cố Học Võ bị thương, tìm ta tính sổ mới là lạ. Nhưng trước mắt có thời gian xử lý Thang Á Nam, còn phải chăm sóc cho Cố Học Võ.

      Cố Học Võ hôn mê bất tỉnh, mãi cho đến mười giờ tối, mới từ từ tỉnh lại. Mở to mắt, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẻ mặt quan tâm ngồi trông ở bên giường bệnh, trong lòng liền thấy ấm áp.

      “Đừng gì hết.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy môi động đậy, dường như là muốn mở miệng, liền nhanh chóng cản lại: “Miệng vết thương của lại nứt ra rồi, cũng là, bị thương rồi còn chịu an phận chút.”

      Giọng tràn đầy oán trách, ánh mắt vừa tán thành vừa hơi chỉ trích. Nhưng mà Cố Học Võ lại ràng nghe ra quan tâm trong lời . Sắc mặt lại dịu ít. Vươn tay, nắm lấy tay .

      sao.” Miệng vết thương quả nhiên đau hơn so với ban đầu, chỉ ba chữ đơn giản ấy thôi mà cũng phải cố hết sức. Cố Học Võ thả lỏng người, để cho mình lại dùng sức.

      còn sao.” Kiều Tâm Uyển vừa rồi là hết hồn, máu nhiều như vậy, chảy ra khắp xung quanh: “ lần sau mà còn như vậy nữa là em mặc kệ .”

      Cố Học Võ gì, đưa mắt nhìn xung quanh phòng bệnh, ngoại trừ Kiều Tâm Uyển, có người khác.

      “Cậu ấy đâu?”

      còn hỏi nữa.” Kiều Tâm Uyển muốn : “ quan tâm đến trước .”

      Nhìn thấy lo lắng trong mắt Cố Học Võ, tức giận mở miệng: “Em báo cảnh sát. Cảnh sát đến bắt ta rồi.”

      “Em cái gì?” Cố Học Võ vừa nghe , liền ngồi bật dậy. Kiều Tâm Uyển sợ miệng vết thương của lại vỡ ra bèn đè vai của xuống, nhanh chóng truyền đạt lại lời của bác sĩ, sau đó bỏ thêm câu: “ ta có sao hết, ở phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi. tại có thể an tâm dưỡng thương, đừng nghĩ đến chuyện này nữa được chưa?”

      Cố Học Võ nhàng thở ra, nhìn Kiều Tâm Uyển, chuyện vẫn còn hơi đau. Giọng cũng bị khàn hẳn.

      “Cậu ấy phải là người xấu chỉ là cậu ấy hiểu lầm thôi.”

      Nét của của Kiều Tâm Uyển hoàn toàn cho là đúng. phải người xấu sao lại nổ súng với Cố Học Võ? Vậy biết thế nào mới là người tốt.

      Nhìn bộ dạng của , Cố Học Võ muốn giải thích chút về mối quan hệ giữa Thang Á Nam với mình nhưng Kiều Tâm Uyển lại muốn nghe: “Miệng vết thương của cần thời gian hồi phục. khỏi . Em báo cảnh sát là được chứ gì. có thể nghỉ ngơi được chưa?”

      Cố Học Võ gật đầu, . Kiều Tâm Uyển trợn mắt nhìn cái rồi nhìn canh gà mình mang đến giờ cũng nguội ngắt. vào phòng bếp dùng lò vi sóng hâm lại rồi lần nữa mang ra cho uống.

      “Cơm chiều còn chưa ăn, có đói bụng ? Uống canh trước , em xuống dưới mua cho ăn gì đó.”

      “Thôi.”

      Cố Học Võ lắc đầu, Kiều Tâm Uyển thổi canh cho nguội rồi dùng muỗng đút cho uống. Rất nhanh hết chén canh. Uống xong canh, Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ: “ tại người bị thương, có số việc, cần quan tâm. Có số người cũng vậy, cho dù gã đó có hiểu lầm gì ta cũng làm bị thương, báo cánh sát bắt ta là khách khí với ta lắm rồi.”

      Cố Học Võ trầm mặc, vài ba câu thể nào giải thích ràng quan hệ giữa với Thang Á Nam. Nếu có Thang Á Nam cung cấp nhiều tin tức hữu dụng như vậy Kỳ Lân đường của làm sao có thể phát triển như ngày hôm nay? Nhưng mà việc này, tin Kiều Tâm Uyển hiểu. Cho nên lựa chọn .

      Nhắm mắt lại, miệng vết thương quả rất đau, tại cần phải nghỉ ngơi, chỉ có nhanh chóng tĩnh dưỡng cho tốt mới có thể giải quyết được những việc kế tiếp. Mà bị thương, tin Hiên Viên Diêu tuyệt đối dễ dàng bỏ qua như vậy. ta chắc hẳn là còn có thủ đoạn kế tiếp. Còn thủ đoạn tiếp theo là gì tạm thời vẫn chưa biết.

      . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Cố Học Võ nghỉ ngơi buổi tối nên tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Tiểu Lâm đến. ta chỉ nhìn Cố Học Võ vẻ mặt muốn gì lại thôi. Kiều Tâm Uyển vừa mới đổ nước rửa mặt cho Cố Học Võ, lúc này nhìn thấy Tiểu Lâm đến, gật gật đầu với ta.

      Võ, Thang thiếu mất rồi.”

      Ngày hôm qua tất cả mọi người đều xa, lúc Kiều Tâm Uyển gọi bác sĩ, bọn họ còn cùng nhau vào giúp. Nhưng buổi tối chỉ để lại người canh giữ phòng bệnh của Thang Á Nam. Nào ngờ sáng nay lúc người em đó tỉnh lại thấy Thang Á Nam đâu.

      Cố Học Võ cũng bất ngờ, ngày hôm qua với Thang Á Nam là con của Trịnh Thất Muội chính là con của nên Thang Á Nam lúc này chắc chắn là đến thành phố C, dựa theo tính cách của nhất định phải điều tra ràng.

      “Cứ để cậu ta .”

      Võ?” Tiểu Lâm nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vào phòng vệ sinh liền nhanh chóng mở miệng: “Có cần cho người theo Thang thiếu ạ?”

      cần.” Cố Học Võ lắc đầu: “Tôi tin cậu ta chắc là nghe lời Hiên Viên Diêu nữa đâu.”

      Chỉ cần làm xét nghiệm huyết thống với con của Trịnh Thất Muội, tin rằng nhất định còn ý nghĩ sai lầm.

      “Vâng.” Tiểu Lâm gật đầu, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển ra, ta chào hỏi sau đó rời .

      Kiều Tâm Uyển ra, đem bữa sáng Tiểu Lâm mang đến cho Cố Học Võ ăn, cũng ăn chút. Cố Học Văn, Đỗ Lợi Tân, Hồ Nhất Dân, Tống Thần Vân lúc này cũng đến. Cả đám người cùng xuất khiến phòng bệnh lập tức chật rất nhiều.

      , em với bác trai bác nước ngoài công tác, phải mấy ngày nữa mới về. phải nhanh chóng khỏe lại, bằng đến lúc đó bác thấy em cũng thể ngăn bác chạy tới bệnh viện đâu.”

      Cố Học Văn thản nhiên mở miệng, sợ người trong nhà biết lo lắng, còn có thể gây ra hiểu lầm cần thiết. Đến ngay cả Tả Phán Tình, cũng cho biết. tại chuyện Cố Học Võ bị thương, cũng chỉ có mấy em biết.

      “Ừ.” Cố Học Võ gật đầu: “ sao, vết thương , nhanh chóng khỏi thôi.”

      Vết thương ? Mấy người cũng lười cãi với Cố Học Võ, viên đạn xuyên qua phổi mà kêu là vết thương ? Quả nhiên là lão Đại. Biết miệng vết thương của được động đậy nhiều nên đám người cũng ở lại lâu, hàn huyên lúc liền rời khỏi. Kiều Tâm Uyển phát , Trầm Thành tới.

      Đối với Trầm Thành, trong lòng có vài phần áy náy. hoàn toàn hy vọng Trầm Thành vì mối quan hệ giữa với Cố Học Võ mà ngay cả tình huynh đệ cũng còn. Hy vọng Trầm Thành nhanh chóng vượt qua.

      nghĩ gì vậy?” Cố Học Võ ngủ được giấc nên lúc này muốn ngủ thêm nữa. nhéo nhéo tay Kiều Tâm Uyển, biết nghĩ gì.

      cho biết, em nghĩ gì vậy?”

      “Em, em nghĩ đến Trầm Thành. Hôm nay ấy tới, biết có phải còn giận em hay .”

      Kiều Tâm Uyển vừa mới ra, liền thấy sắc mặt Cố Học Võ có chút thay đổi, ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển: “Em nghĩ đến Trầm Thành?”

      “Em…” Kiều Tâm Uyển hơi ngớ ra chút, nhìn Cố Học Võ: “, ghen hả?”

      “Hừ. ăn cái loại dấm chua vô dụng đó.” Cố Học Võ phải là người phóng khoáng, nhưng mà cảm giác có người để ý đến người phụ nữ của mình luôn làm cho người ta khó chịu: “Trầm Thành thích hợp với em.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển có chút tức giận: “ có ý gì vậy?”

      còn nhớ rất ràng là từng Trầm Thành thà trung hậu, thể nào xứng đôi với loại người xấu xa như .

      “Ý là, người đàn ông thích hợp với em, chỉ có thể là ” Cố Học Võ cho dù lúc này nằm, người bị thương, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khí phách người vẫn như vậy. Nắm chặt tay Kiều Tâm Uyển, chuyện trước kia đều quên hết , về sau, chỉ có thể là của .

      “Chảnh chọe.” Kiều Tâm Uyển khinh thường , biết có thương tích người, nhưng mà thấy kiêu ngạo giễu cợt như vậy, cũng muốn để cho quá hài lòng với bản thân mình: “Vậy chưa chắc, nếu như đối xử tốt với em. Em tìm người đàn ông khác. Em tin người đàn ông thích hợp với em vẫn còn rất nhiều.”

      “Em dám.” Cố Học Võ dùng sức, kéo thấp người xuống: “Gã nào dám chạm vào em nhất định cho ta tàn phế.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn : “, quả đúng là dã man.”

      “Dã man?” Ánh mắt hơi hơi nheo lại, giơ tay lên, ấn đầu của về phía . Đôi môi bao phủ lấy môi của .

      Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, muốn phản kháng lại nghĩ đến người bị thương nên cẩn thận tránh miệng vết thương của , hai tay đặt hai bên cạnh người , để mình đè lên . Nào ngờ, con rắn của vào lúc này lại len lỏi vào trong miệng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :