1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 102: ghen rồi
      Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cùng với Trầm Thành em em, nhìn thấy hai người liếc mặt đưa tình, thấy Kiều Tâm Uyển đối với Trầm Thành tha thiết quan tâm, trong lòng vô cùng khó chịu. Tiến lên bước, mới vừa vươn tay ra, muốn kéo Kiều Tâm Uyển lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra. Tống Thần Vân, Hồ Nhất Dân, Đỗ Lợi Tân lúc này đều tiến vào. Cố Học Võ dừng động tác lại, đứng sang bên.

      tay Tống Thần Vân cầm bó hoa, Hồ Nhất Dân mang đến cái laptop, Đỗ Lợi Tân cầm theo quyển sách. Nhìn thấy hai em nhà học Cố đều ở đây, bọn họ hơi sửng sốt chút, rồi nhanh chóng buông đồ xuống. Trước hết chào hỏi hai người em này, sau đó mới nhìn về phía Trầm Thành.

      “Trầm Thành, cậu xem. Có phải bây giờ cậu chán muốn chết ? mang laptop đến có phải vừa vặn giải quyết nhàm chán cho cậu .”

      Hồ Nhất Dân mở miệng trước, nhìn sang hai bên trừng mắt với hai người bên cạnh: “Nhìn hai người đó mà xem, chẳng có sáng tạo chút nào. Lại còn tặng hoa nữa chứ. Buồn cười chết tôi mất thôi, cậu ta có phải là phụ nữ đâu cơ chứ.”

      “Cậu đừng có mà ba hoa.” Tống Thần Vân vỗ bờ vai của ta cái: “Cậu ta còn trong thời gian hồi phục nên dùng máy tính tốt.”

      Ngày hôm qua phải bác sĩ là bị chấn động não rồi sao mà còn mang máy tính đến, vậy phải làm chậm quá trình phục hồi sao?

      “Cho nên em mới tặng sách.” Đỗ Lợi Tân cong khóe môi, cười mỉm: “ ở trong này tĩnh dưỡng, có việc gì đọc sách, lúc nào cũng được.”

      “Cậu mang sách gì cho tôi vậy?” Trầm Thành từ trong tay ta nhận lấy quyển sách, quên thầm: “Cậu phải là chê học vấn quá thấp, muốn bổ sung thêm chút đó chứ?”

      “Em nào dám học vấn thấp.” Đỗ Lợi Tân cười như cười : “Chẳng qua là thấy quyển này hợp với thôi.”

      Trầm Thành nhìn bìa sách, nhíu mày, ánh mắt trở lại mặt Đỗ Lợi Tân: “Cậu có ý gì?”

      có ý gì hết.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “Chỉ là thuận tay chọn cho quyển hợp với .”

      Trầm Thành gì, Kiều Tâm Uyển cũng sửng sốt, nhìn quyển Phật pháp dành cho người bận rộn dày cộp kia. Trầm Thành cần phải đọc Phật pháp? Đỗ Lợi Tân có ý gì nhỉ?

      Mấy người đều chìm vào suy nghĩ riêng khiến bầu khí nhất thời lạnh hẳn. Hồ Nhất Dân chịu nổi khí này, vỗ vỗ bả vai Trầm Thành: “ thích đọc đừng đọc. Qua đây. Xem này. Cái laptop này mới là thích hợp với cậu.”

      Kéo cái bàn giường bệnh ra, lại lấy laptop từ trong túi, đặt lên bàn: “Đừng em quan tâm cậu nha. Ngày hôm qua tôi cho người chuẩn bị đấy. Tùy cậu muốn chơi game hay là xem phim, đều cực nhanh.”

      “Cậu đủ rồi đó.” Cố Học Văn nhìn nổi: “Hồ Nhất Dân, cậu cũng bớt chút . bên tay của Trầm Thành còn bị thương mà cậu còn để cho cậu ta chơi game?”

      “Bị thương sao?” Hồ Nhất Dân ràng nhìn thấy tay của Kiều Tâm Uyển vẫn đặt người của Trầm Thành: “Có người chăm sóc mà.”

      Hồ Nhất Dân bận rộn công việc, việc lại nhiều, lần trước thấy Bối Nhi đầy tháng, Cố Học Võ cũng đến, nên ta tin cùng Kiều Tâm Uyển còn khả năng. Lại thấy Trầm Thành đối với Kiều Tâm Uyển tình cảm sâu nặng, có khi hai người này lại có khả năng. Đều là bạn tốt tin rằng Trầm Thành rất vui lòng để cho Kiều Tâm Uyển chăm sóc mình.

      linh tinh gì vậy?”

      Trầm Thành hiểu nỗi lòng của Kiều Tâm Uyển, cũng muốn để xấu hổ nên mở miệng giải vây. Nhưng mà Kiều Tâm Uyển lại cần, liếc nhìn Trầm Thành cái, vẻ mặt hơi yên tâm.

      cũng đừng thường xuyên chơi game, bất kể là đọc sách hay là chơi gì cũng phải chú ý tới cơ thể, tốt xấu cũng phải đợi cơ thể khỏe lại rồi hãy .”

      biết rồi.” Trầm Thành gật đầu. Cho dù Kiều Tâm Uyển thể ở bên , nhưng quan tâm của vẫn khiến cảm thấy đau lòng.

      “Ừa.” Tống Thần Vân gật đầu: “Như vậy là được rồi. Chú ý thân thể, nhanh chóng khỏe lại. Lần trước sinh nhật , cậu vắng mặt, mấy ngày tới là sinh nhật của Nhất Dân, cậu thể lại vắng mặt nữa đấy.”

      tha cho em .” Trầm Thành nhìn nhìn tay mình: “ phải là muốn em bọc giống như xác ướp tới sinh nhật Nhất Dân chứ?”

      “Vậy sao?” Tống Thần Vân mỉm cười: “Tôi cũng để ý. Đến lúc đó bảo Nhất Dân tổ chức vũ hội hóa trang. Cậu hóa trang thành cương thi cũng tệ.”

      “Ý kiến này cũng tồi ha.” Đỗ Lợi Tân gật đầu: “Đều hóa trang hết rồi đâu còn biết ai là ai. Trầm Thành, cũng có thể .”

      “Ấy, cũng quên mất.” Cố Học Văn liếc mắt nhìn Hồ Nhất Dân cái: “Nhất Dân cũng sắp tới sinh nhật rồi nhỉ?”

      “Đúng vậy.” Tống Thần Vân trợn mắt liếc mắt nhìn Cố Học Văn cái: “ Văn, còn có thể nhớ sinh nhật em sao. Sinh nhật em, cũng đến. Chỉ biết ở nhà với vợ con, nhà người ta Tâm Uyển có con mà vẫn đến. thiếu sót quá rồi.”

      ta lèo thèm nể mặt Cố Học Văn, Cố Học Văn có chút xấu hổ: “Hôm đó mấy nhóc nhà có chút khó chịu. Lần sau nhất định .”

      ra cũng phải là vấn đề lớn, nhưng vừa trở thành cha mẹ nên chỉ cần con có chút biểu hơi khó chịu là lại thấy lo lắng, bận lòng, đây là cảm xúc rất bình thường.

      “Biết là ông bố nhị thập tứ hiếu rồi, em tha cho .” Tống Thần Vân trêu ghẹo , lại vỗ vỗ vai Trầm Thành: “Sinh nhật cậu đến, sinh nhật Nhất Dân cậu có thể nhanh chóng khỏe lại, còn tuần nữa, tin chắc cậu nhanh chóng khỏe lại rồi.”

      “Ừ.” Trầm Thành gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Cố Học Võ cái, phát vẫn gì, ánh mắt lại đặt lên cánh tay kia của Kiều Tâm Uyển đặt ở vai.

      Trong lòng bỗng dưng hiểu ra chút gì đó hiểu vì sao mới mấy tháng mà Cố Học Võ thay đổi ý kiến, nhưng mà thay đổi như vậy lại làm cho biết là vui hay buồn. Suy nghĩ lúc, kéo tay Kiều Tâm Uyển: “ khát, rót giúp ly nước được ?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển trong lòng vẫn còn áy náy. Nếu phải vì , Trầm Thành lảm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ. Lướt qua đám người đứng trước giường bệnh, đưa cho Trầm Thành ly nước.

      “Cám ơn.” Trầm Thành nhận lấy, uống hơi cạn sạch. Động tác đơn giản như thế mà cái tay kia vẫn thấy đau. Sắc mặt có chút bất ngờ. Kiều Tâm Uyển vừa lúc đứng ở bên cạnh , chú ý thấy liền vươn tay lấy cái ly , tay kia đỡ .

      “Sao rồi? Có phải là vết thương rất đau ? Muốn gọi bác sĩ đến ?”

      sao.” Trầm Thành lắc đầu, đối với quan tâm của Kiều Tâm Uyển, đặc biệt hưởng thụ: “Em đừng lo.”

      Hành động như ở chốn người của hai người khiến Hồ Nhất Nhân cũng phải lên tiếng quở: “Xem ra, bọn này là người thừa rồi. Người ta có mỹ nhân làm bạn là được rồi ha.”

      ta quay sang nhìn mấy người khác: “Tôi làm bóng đèn, tôi trước.”

      “Tôi còn có việc. Tôi cũng đây.” Hôm nay là cuối tuần. Cố Học Văn còn muốn về nhà với vợ con.

      sao, luôn hay ?” Liếc nhìn Cố Học Võ cái, phát vẫn đứng đó bất động .

      .” Cố Học Võ lấy lại bình tĩnh, nhìn Kiều Tâm Uyển, mà liếc nhìn Trầm Thành cái, vỗ vỗ bờ vai của : “Trầm Thành. Cậu an tâm dưỡng thương. Bọn trước.”

      “Em cũng đây, mấy ngày nữa lại qua thăm .” Đỗ Lợi Tân bĩu môi, đưa mắt nhìn quyển sách ta mang đến: “Rảnh đọc thêm sách .”

      “Biết rồi.” Trầm Thành lườm ta cái, là sợ học vấn của tôi thấp sao?

      nhé, nhé.”

      “Uhm.” Trầm Thành gật đầu, nhìn đám người rời . Kiều Tâm Uyển vẫn ở lại, sau khi bọn họ hết, lại đến bên giường ngồi xuống.

      “Trầm Thành. Xin lỗi.” Cho dù , cũng biết, là bởi vì mới xảy ra tai nạn, trong lòng vô cùng khó chịu: “Em. . . . . .”

      “Em xin lỗi làm gì?” Trầm Thành lắc đầu, muốn khó chịu: “ liên qua tới em, là tại lái xe cẩn thận, chứ có gì liên quan tới em đâu.”

      như vậy, lại làm cho Kiều Tâm Uyển áy náy hơn. ràng là lỗi của nhưng Trầm Thành lại trách : “Trầm Thành, ra em. . . . . .”

      “Em cần , hiểu.” Trầm Thành nắm chặt tay : “Tâm Uyển, em cần phải thấy áy náy, cũng phải thấy có lỗi, em nợ . hề.”

      “. . . . . .” Kiều Tâm Uyển im lặng, nợ? Sao có thể nợ, lợi dụng Trầm Thành, cho hy vọng, lại rút hy vọng của . Lòng rất khó chịu.

      “Được rồi.” Trầm Thành thực muốn nhìn bộ dạng này của : “Nếu em thực cảm thấy nợ mấy ngày này, em đến chơi với .”

      “Được rồi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu đồng ý: “Em đồng ý với .”

      “Ừ.” Trầm Thành nở nụ cười: “Nằm viện chẳng vui chút nào. Cái gì cũng được. Nếu em chịu đến với , rất vui.”

      “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày em đến chăm sóc , cho đến khi vết thương lành lại có thể xuất viện. Được ?”

      “Cám ơn.” Trầm Thành vui vẻ, cho dù biết sau này cũng thể ở bên Kiều, nhưng có thể có được chút cơ hội hiếm hoi thế nào cũng tốt rồi.

      Kiều Tâm Uyển khóe môi hơi hơi cong lên, gì, đối với , Trầm Thành vĩnh viễn cần cám ơn, so với những việc làm cho việc có thể làm thực quá ít, quá ít.

      . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .

      Cố Học Võ lên xe Cố Học Văn, mới chạy ra đường cái, kêu Cố Học Văn dừng lại.

      “Có việc gì sao?”

      nhớ ra còn có chút việc, em về nhà trước .”

      “Uhm.”

      Cố Học Văn cũng hỏi nhiều, dừng xe lại ở ven đường, liếc nhìn Cố Học Võ cái: “Lát nữa có cần bảo lái xe tới đón ?”

      cần.” Cố Học Võ lắc đầu: “ tự mình bắt xe về.”

      Cố Học Văn gật đầu, nhìn xuống xe rời , lại lái xe ra đường lộ. Còn Cố Học Võ sau khi nhìn thấy xe biến mất ở chỗ rẽ xoay người, lại về phía bệnh viện.

      Ở phía bên kia, Kiều Tâm Uyển vẫn luôn ở trong phòng bệnh với Trầm Thành, mãi cho đến khi Trầm mẹ đến, thấy hơi xấu hổ chào hỏi cùng bà rồi . Lúc xuống lầu, ngẩng đầu nhìn trời xanh mà thở dài, kéo chặt quần áo người, về chỗ đậu xe. Còn chưa có đến bên cạnh xe nhìn thấy bóng người tựa vào cửa xe . Sửng sốt, vội vàng tiến lên, trừng mắt nhìn Cố Học Võ.

      ở đây làm gì?”

      Trầm mặc, Cố Học Võ trả lời câu hỏi của , mà giơ tay lên nhìn đồng hồ cổ tay, quay sang nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, ở cùng với Trầm Thành hơn tiếng?

      trả lời, Kiều Tâm Uyển cũng muốn biết, dù sao tâm trạng của Cố Học Võ vẫn luôn như thế này, cổ cổ quái quái, u u ám ám. muốn để ý tới , nhưng mà lại tựa vào cửa xe của

      “Làm phiền nhường đường chút được ?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 103: Bỏ được rồi
      Thái độ xa cách, giọng điệu lạnh như băng của Kiều Tâm Uyển khiến Cố Học Võ nhíu mày: “Có việc gì sao?”

      Có việc gì sao? Mấy chữ đơn giản đó thiếu chút nữa làm cho người ta hộc máu, ánh mắt Kiều Tâm Uyển liếc qua gương mặt Cố Học Võ, giọng điệu có chút vội vàng: “, chặn cửa xe của tôi.”

      “Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, hề phủ nhận chặn cửa xe của Kiều Tâm Uyển, nhưng cũng tránh ra. Đứng thẳng người, vẫn chắn ở trước cửa xe chịu tránh ra, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bỏ được rồi?”

      Có ý gì chứ? Kiều Tâm Uyển hiểu được, nhưng rất nhanh nghĩ tới động tác lúc nãy của Cố Học Võ, đột nhiên liền hiểu ra: “, lung tung gì vậy?”

      “Là lung tung sao?” Cố Học Võ hừ lạnh tiếng: “Em cự tuyệt , có phải là muốn đến bên Trầm Thành ?”

      Kiều Tâm Uyển giật mình, ngơ ngác nhìn mặt Cố Học Võ, quả thực thể tin được những gì nghe thấy: “, đâu vậy? Ai muốn đến cùng Trầm Thành chứ?”

      “Chẳng lẽ đúng sao?”

      Vẻ mặt Cố Học Võ hơi mỉa mai, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi hơi cong lên, nhưng ý cười đến đáy mắt: “Kiều Tâm Uyển, em muốn Bối Nhi gọi người đàn ông khác là ba sao, em có nghĩ tới có chấp nhận hay ?”

      có chấp nhận hay có liên quan tới tôi sao?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển đầy vẻ đề phòng: “Cố Học Võ, thả tôi rồi mà.”

      “Ừ, .”

      cũng từ nay về sau có quan hệ gì với Bối Nhi nữa.”

      “Lời này cũng có . Nhưng cũng chỉ đồng ý cho em đem Bối Nhi về Kiều gia.”

      …” Kiều Tâm Uyển lại lần phát Cố Học Võ vô lại đến vậy: “ ràng đồng ý, Bối Nhi về với tôi, , …”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ ngắt lời , cũng đủ kiên nhẫn nghe hết: “Nếu đồng ý, em cho rằng lúc này em có thể đứng ở đây sao?”

      cách khác, e là lúc này vẫn còn ở trong ngôi nhà đảo kia, đâu được.

      vô lại.” Kiều Tâm Uyển bị chọc tức, trừng lớn mắt, hận thể trừng rách mặt : “ lật lọng.”

      “Tùy em muốn như thế nào .” Cố Học Võ thấy cầm chìa khóa xe tay liền khách khí giật lấy, mở cửa, ngồi lên xe.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tức điên người: “Đây là xe của tôi.”

      “Lên xe.”

      lên.” Kiều Tâm Uyển đứng yên tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng loạn: “ xuống xe ngay, tôi phải về nhà.”

      ra ngoài hơn hai tiếng nên rất muốn về nhà với Bối Nhi.

      “Em lên xe , chở về.”

      “Tôi cần chở.” Kiều Tâm Uyển giật lấy dây an toàn, nếu có thể thứ muốn giật chính là cổ Cố Học Võ: “ bước xuống , tôi có thể tự về.”

      “Hoặc là em lên xe, chở về. Hoặc là em cứ đứng ở đây làm loạn.” Cố Học Võ bất động, xuống xe, trong lòng thầm nghĩ Kiều Tâm Uyển nhất định chịu thua. Quả nhiên, sau khi trừng mắt nhìn cái, Kiều Tâm Uyển cũng phải ngồi lên xe. Khoé môi thầm cong lên, khởi động xe, nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.

      “Về nhà?”

      Kiều Tâm Uyển trả lời, thừa, về nhà còn đâu nữa chứ. trả lời, Cố Học Võ cũng tức giận, chạy xe ra đường, nghe tiếng xe chạy, quay sang liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái: “Bộ máy xe em có chút vấn đề, em nên lái cho người ta chỉnh chút, thuận tiện bảo dưỡng luôn.”

      Chiếc Sarah King màu đỏ này là quà sinh nhật ba mẹ tặng cho . Chỉ có mình lái, mà trong khoảng thời gian này lại hay lái nên tất nhiên cũng lái bảo dưỡng. Phụ nữ lái xe, mười người có chín người đều như vậy. Chỉ biết lái biết sửa. Cho dù xe có xảy vấn đề gì nhưng nếu chưa đến mức thể được biết, Kiều Tâm Uyển cũng vậy. Trong lòng biết Cố Học Võ muốn tốt cho , nhưng cũng cảm kích: “ phải chuyện của .”

      mạnh miệng của cũng phải lần đầu tiên Cố Học Võ lĩnh giáo, ánh mắt hơi hơi tối sầm vài phần, định điều gì đó nhưng lại im lặng, lái xe về Kiều gia. Lúc xe dừng ở trước cửa Kiều gia, Kiều Tâm Uyển mới nhàng thở ra, mở cửa xe, nhanh chóng xuống. Lúc đóng cửa xe, hơi dừng lại lát, vươn tay về phía Cố Học Võ. Cố Học Võ nhíu mày, hiểu ý . Kiều Tâm Uyển ngoài cười nhưng trong cười chỉ chỉ tay lái.

      “Chìa khóa xe. Làm ơn trả lại cho tôi.”

      Cố Học Võ mím môi, gở chìa khóa xe, xuống xe, vòng qua đầu xe tới trước mặt Kiều Tâm Uyển, đưa chìa khóa cho . Kiều Tâm Uyển cầm chìa khóa, xoay người, vào cửa, hoàn toàn đếm xỉa đến Cố Học Võ. cũng cất bước theo vào. Vào trong Kiều Tâm Uyển lên lầu. Kiều ba cùng Kiều Kiệt làm, trong nhà chỉ còn mỗi mình Kiều mẹ.

      Nhìn thấy con vào cửa, bà cũng nghĩ nhiều, nhưng trong chốc lát Cố Học Võ cũng theo lên lầu, khiến bà hơi sửng sốt. Chưa kịp phản ứng lại, Cố Học Võ chào bà vài tiếng rồi lên lầu. Bà có chút kinh ngạc, có chút khó hiểu, Cố Học Võ làm cái gì vậy? Ngày hôm qua con vừa mới có khả năng ở bên cậu ta kia mà. Sao cậu ta lại tới nữa? Suy nghĩ vừa chuyển, bà liền hiểu ra. Suy nghĩ của con chỉ e là quá đơn giản, nếu Cố Học Võ dễ dàng buông tay như vậy còn là Cố Học Võ. Nhưng biết, lúc này đây, hai người có kết quả gì.

      . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . .

      Kiều Tâm Uyển lên lầu, sáng nay Bối Nhi ngủ dậy, chơi mệt quá nên vừa ăn cháo xong là lại lăn ra ngủ. Lên lầu nhìn thấy con , mặt Kiều Tâm Uyển lập tức dịu dàng hẳn. Kêu dì Chu trông Bối Nhi, trở về phòng. Mới muốn đóng cửa lại, bàn tay chặn ở cửa, bóng dáng Cố Học Võ xuất ở cửa, Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc cái, nhanh chóng đóng cửa lại, cho vào.

      “Cố Học Võ, ra ngoài!”

      Cố Học Võ đẩy cái, cửa liền mở ra, vào, đóng cửa lại, xoay người đối mặt với Kiều Tâm Uyển. đứng ở cửa khiến cho Kiều Tâm Uyển cảm thấy rất khẩn trương. Dù sao trong thời gian đối chọi với Cố Học Võ, chẳng có chút lợi thế, lúc nào cũng ở thế hạ phong. Lúc này đây đứng ở cửa phòng, tất nhiên lo lắng tính làm gì .

      “Em sợ ?” Cố Học Võ tiến lên cũng ra ngoài mà tựa người vào cửa, nhìn vẻ mặt khó chịu của . thản nhiên mở miệng.

      “Ai sợ chứ.”

      sợ : “Tôi chỉ muốn thấy thôi.”

      muốn thấy , vậy muốn thấy ai? Trầm Thành sao?” Ở bên Trầm Thành cả nửa ngày, vừa thấy là phiền. muốn chứng tỏ điều gì?

      “Đúng thế nào?” Kiều Tâm Uyển cảm thấy cần phải báo cáo việc mình làm với : “Tôi ở với ai, cần đồng ý chứ?”

      Cố Học Võ im lặng, nhìn chằm chằm vào mặt , lúc ở đảo, trong bảy ngày, đều để mặt mộc, hôm nay lại trang điểm . Là bởi vì phải gặp Trầm Thành? Ánh mắt đảo qua người , có vài phần mỉa mai: “Mặc quần áo tôi tặng để gặp người đàn ông khác, em chắc Trầm Thành chấp nhận?”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, hồi sáng cảm thấy cái áo khoác này tồi, nên mặc vào. Lúc ấy, cũng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Cố Học Võ như vậy, mới thấy hơi xấu hổ. Dùng tốc độ nhanh nhất, cởi cái áo khoác xuống, ném vào người Cố Học Võ: “Cầm lấy, ai cần quần áo thối của chứ?”

      Nếu phải nhốt đảo bảy ngày, lại gấp rút theo về Cố gia, mặc quần áo của đưa sao? Buồn cười!

      Động tác của rất nhanh, Cố Học Võ cũng ngăn cản, đón lấy chiếc áo. Tiến về phía trước từng bước, đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển. càng tới gần, Kiều Tâm Uyển càng cảm thấy áp lực ngày tăng, nên theo bản năng lùi về phía sau.

      Cố Học Võ lại càng tiến về phía trước, nhìn vào chiếc áo khoác tay: “Xin hãy cởi áo, tháo thắt lưng? Em đây là ám chỉ cái gì sao?”

      Ám chỉ? ám chỉ cái gì? Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng.

      , gì đó? Ai xin hãy cởi áo, tháo thắt lưng chứ? Tôi, tôi chỉ trả quần áo lại cho thôi. phải như nghĩ.”

      nghĩ gì nào?” Con ngươi đen thâm thúy của Cố Học Võ mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Sao lại biết chứ?”

      còn có thể nghĩ cái gì nữa?” Kiều Tâm Uyển tự nhận ở phương diện này hiểu Cố Học Võ rất : “ phải nghĩ là muốn ở đây làm loạn sao? Còn có thể là gì nữa chứ?”

      “Làm loạn?” Thân thể Cố Học Võ tiến về phía trước từng bước, nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Tâm Uyển lúc lâu, đột nhiên vươn tay, kéo vào lòng, cái áo tay cũng rơi xuống đất.

      Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, cơ thể theo bản năng vùng vẫy từ chối. Ngay lúc này Cố Học Võ hôn , thỏa mãn ý muốn của mình lúc ở bệnh viện. Tay , khách khí di chuyển người . Hô hấp của bị hung hăng cướp đoạt cho cơ hội trốn thoát. Trong lòng ảo não, há miệng cắn mạnh xuống đầu lưỡi của , lúc này lại rút lui, xiết chặt thắt lưng , cho thoát .

      “Kiều Tâm Uyển.” giọng khàn khàn, nhàng mở miệng, cặp mắt thâm thúy nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt , mãi cho đến khi nhìn thấu nội tâm của : “ được qua lại với Trầm Thành.”

      Lời của vừa bá đạo vừa mang ý đe doạ khiến người Kiều Tâm Uyển run lên, dường như hiểu được ý tứ của . như vậy là có ý gì, chẳng lẽ… Chỉ kinh ngạc trong vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Cố Học Võ, có quyền can thiệp vào chuyện của tôi.”

      ra sao cũng liên quan tới : “Huống chi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đồng ý buông tha cho tôi phải giữ lời.”

      chỉ đồng ý thả cho em quay về Bắc Đô.” Cố Học Võ cũng cho rằng sai điều gì: “ chưa từng đồng ý thả em .”

      . vô lại.” Kiều Tâm Uyển bị chọc tức điên, lập tức liền hiểu được ý định của : “ ràng nếu trong bảy ngày, tôi đổi ý, làm phiền tôi nữa.”

      làm phiền nữa?” Cố Học Võ hừ lạnh tiếng. Cũng cho rằng làm phiền : “Buông tha em, để em đến với Trầm Thành sao?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 104: Đúng vậy sao?
      “Lại sao nữa?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu: “Tính của Trầm Thành, biết hơn tôi mà. Ở bên ấy, tôi tin chắc ấy đối xử tốt với tôi, và cũng tốt với Bối Nhi.”

      “Em muốn ở bên cậu ta?” Cố Học Võ nhíu mày, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển lúc lâu rồi đột nhiên kéo về phía . Bàn tay to bằng sức lực rất lớn nắm lấy chiếc cằm của khiến Kiều Tâm Uyển hơi đau: “Em muốn ở bên Trầm Thành, trừ phi chết.”

      “Vậy chết .” Kiều Tâm Uyển bị siết đau nên lời ra cũng khách khí: “ có quyền ngăn cản tôi làm gì hết.”

      “Chết tiệt!” Lại lần nữa, Cố Học Võ chặn miệng lại, hoàn toàn bá đạo, cường thế, để cho cơ hội tránh . hôn nồng nhiệt thậm chí mang theo vài phần thô bạo.

      Bởi vì trong lòng tức giận, lại tưởng tượng đến cảnh Kiều Tâm Uyển và Trầm Thành liếc mắt đưa tình, đầy tình ý, bức xúc đến nỗi muốn đem vùi vào trong người mình, cho bất kỳ ai được mơ tưởng đến , cho bất kỳ ai tiếp xúc với .

      Môi của Kiều Tâm Uyển bị cắn đến tê dại, hai tay đặt ở bờ vai của giãy dụa, muốn đẩy ra nhưng thể. Nghĩ đến mình từ trước tới nay luôn trong thế bị động, nâng lên chân dẫm mạnh đầy tức giận xuống chân Cố Học Võ. Lúc vào cửa, còn chưa cởi giày cao gót, nên giẫm cái là Cố Học Võ liền đau đớn mà buông ra.

      Ngay khi Kiều Tâm Uyển được thả tự do liền lập tức lui ra sau, trừng to đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, đê tiện.”

      “Kiều Tâm Uyển.” cước kia của hề do dự mà đạp phát mạnh, có thể nhìn ra được trong lòng hận đến cỡ nào.

      “Em muốn chết?”

      “Đúng vậy sao?” Kiều Tâm Uyển cũng muốn chuyện phát triển thành như vậy, nhưng Cố Học Võ cứ từng bước ép sát khiến cảm thấy chịu nổi: “Cố Học Võ, tôi là con người, phải món đồ chơi, phải muốn làm gì làm. đừng tưởng dùng cơ thể là có thể làm cho tôi khuất phục, cái đó nhiều nhất cũng chỉ là nhu cầu xác thịt chứ hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.”

      Cố Học Võ im lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển lúc lâu: “Ý của em là, cho dù thế nào em cũng tin , cho cơ hội?”

      “Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, hoàn toàn tin Cố Học Võ. Bây giờ chỉ muốn cùng con sống cuộc sống bình lặng, những thứ hận muốn dính tới nữa.

      Cố Học Võ đứng đó bất động, chỉ nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển, dứt khoát trong mắt còn mạnh mẽ hơn cả nghĩ. Kiều Tâm Uyển như vậy, chưa từng gặp qua.

      “Em hận ?”

      hận.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Cố Học Võ, tôi hận .”

      “Nếu hận vì sao lại thể tái hợp với ?”

      “Bởi vì tôi mệt.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, lần đầu tiên trải lòng ở trước mặt : “Cố Học Võ, tôi mệt lắm rồi. mệt lắm rồi, tôi còn hơi sức đâu mà đáp lại thích của .”

      Thở sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh, hai tay siết chặt, tầm mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Học Võ: “Tôi phủ nhận, trước kia tôi rất , lúc nào cũng . Tôi cũng thừa nhận, vì để có được , tôi dùng ít thủ đoạn. Chỉ vì mong muốn cơ hội ở bên .”

      Những việc làm trước kia, chưa từng hối hận, nhìn vào đôi mắt đen của Cố Học Võ, giọng điệu của mỏi mệt chưa từng thấy: “Ba năm, Cố Học Võ, có cần tôi kể cho nghe ba năm đó tôi sống như thế nào ? lần nhìn tôi. bao giờ quan tâm tới tôi. còn nhớ ? Ngày kỷ niệm kết hôn, tôi cố ý mua áo ngủ gợi cảm, cố ý qua lại trước mặt , vậy mà lại coi như thấy.”

      Cố Học Võ mím môi thành đường thẳng, muốn nhưng nên lời. Kiều Tâm Uyển tiếp tục : “Ngày sinh nhật , tôi cố gắng vào bếp muốn cùng chúc mừng. Nhưng làm gì, bận, đừng làm phiền , sau đó cúp máy thương tiếc.”

      “Sinh nhật tôi, tôi cũng có mong gì nhiều đâu, tôi chỉ cần nhớ đến rồi cùng tôi ăn bữa cơm. Nhưng làm gì? căn bản biết tới ngày sinh nhật của tôi. Trong ba năm, có lấy bó hoa hay món quà tặng, ngay cả khi muốn cùng ăn bữa cơm cũng phải nhờ người khác mở miệng mới được.”

      “Ba năm, bao giờ cười với tôi lúc nào chưa, còn tôi cứ chờ, rồi lại chờ. Tôi nghĩ tôi có thể chờ được đến khi quay lại nhìn tôi, chú ý đến tôi. Nhưng hề như vậy. Ngay cả trong mơ, cũng chỉ gọi tên Chu Oánh.”

      Kiều Tâm Uyển muốn khóc, nhưng hốc mắt lại nóng ran, cay xè. siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cố Học Võ, ba năm, thời gian ba năm ấy, tôi nhận được chút chú ý, chút thương nào từ . Bây giờ lại với tôi là thích tôi, lại để ý đến tôi, muốn tái hợp với tôi, coi tôi là cái gì?”

      Cố Học Võ im lặng, thích nhìn Kiều Tâm Uyển như vậy: “ rồi, thích em.”

      “Nhưng tôi từ bỏ rồi!” Kiều Tâm Uyển đáp nhanh: “Tôi cần tình cảm của nữa, tôi cần , có nghe thấy ? Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi muốn lằng nhằng với nữa.”

      chút ý nghĩa chỉ càng ngày càng lạc lối: “Lâu quá rồi, thời gian lâu quá rồi. Tôi mệt lắm, mệt chết được. Bây giờ tôi chỉ muốn cùng con sống cuộc sống yên bình. Nếu thích tôi xin hãy thành toàn cho tôi.”

      Thành toàn, mà lại dùng hai chữ này? Cố Học Võ nhìn , cảm thấy lồng ngực đau đớn tựa kim đâm, dần dần rách ra.

      thừa nhận, cuộc hôn nhân ba năm đó, hoàn thành nhiệm vụ của người chồng, nhưng đó là quá khứ. Em muốn cùng con sống cuộc sống yên bình ít nhất em cũng phải cho con gia đình đầy đủ chứ.”

      “Tôi dành cho con đầy đủ tình thương, chăm sóc con khỏe mạnh. Nhiều người cũng ly hôn vẫn mình nuôi con tốt đó thôi.” Kiều Tâm Uyển thấy chẳng có gì là bất ổn: “Cố Học Võ. Buông tay .”

      Buông tay?

      Cố Học Võ nhìn , nếu có thể buông tay, buông từ lâu.

      “Kiều Tâm Uyển, cuộc hôn nhân ba năm đó phải mình có lỗi. cũng biện giải cho việc làm trước kia. Nhưng bây giờ, muốn buông tay.”

      như vậy, là ép tôi sao?” Kiều Tâm Uyển bộ dạng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành: “Hay là muốn xem tôi dùng thủ đoạn cực đoan để chống lại ?”

      Cố Học Võ chấn động, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Tâm Uyển lúc lâu: “Em, em .”

      “Nếu cho rằng tôi , tôi đây cũng chỉ có thể , hiểu hết tôi.” Kiều Tâm Uyển cười lạnh: “Cố Học Võ, có việc gì tôi làm được. Đừng tưởng chỉ có mới có thể. Tôi đây cũng có thể làm được.”

      Cố Học Võ lần đầu tiên thấy dùng lý lẽ uy hiếp, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào mắt lúc lâu. Cuối cùng gật gật đầu. nhàng hừ tiếng.

      “Được rồi. Nếu đây là điều em muốn, thành toàn cho em.”

      Là sao? Kiều Tâm Uyển nhìn , cũng nhìn cái sâu sau đó xoay người, rời , bước chân kiên quyết, chút lưu luyến.

      Kiều Tâm Uyển hoàn toàn bất ngờ. ngờ rằng Cố Học Võ lại dễ dàng buông tha cho như vậy, cũng ngờ…

      Lần này là bỏ qua? Hay là mưu kế của ? Giống lần trước, ràng buông tay, rồi lại ở lúc muốn rời níu lại?

      Kiều Tâm Uyển biết, mặc kệ là thế nào, bây giờ đều có hứng thú muốn biết. Nằm vật xuống giường, nước mắt đột nhiên kiềm chế được mà lăn dài. biết, về sau phải đối mặt với cái gì, nhưng hối hận.

      Trong đầu lại lên năm kia, sinh nhật , đặt chỗ tốt, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn cùng Cố Học Võ cùng ăn bữa cơm. Gọi đến cuộc điện thoại thứ năm, đến. Nhưng ngày đó, cứ ngồi trong nhà hàng chờ mãi cho đến mười giờ. Năm tiếng, đợi suốt năm tiếng. Vậy mà tới, gọi điện thoại cho , lại tắt máy.

      lo lắng, sợ gặp chuyện may, nhưng làm gì? cùng Đỗ Lợi Tân uống rượu. Ở trong lòng , có người nhà, có bạn bè, có công việc, nhưng hề có – Kiều Tâm Uyển.

      Kiều Tâm Uyển bây giờ rất mệt mỏi, mệt mỏi, xác định được có thể kiên trì được nữa hay . xác định được tình cảm của Cố Học Võ có thể duy trì được bao lâu. Nếu chỉ nhất thời thấy mới mẻ, nếu bởi vì Bối Nhi, thà rằng chưa bao giờ chú ý tới .

      Nước mắt thấm ướt gối, sụt sịt mũi, tự bảo mình bình tĩnh. Mặc kệ thế nào, rồi, về sau còn quan hệ gì với nữa. Kiều Tâm Uyển, mày phải kiên cường đứng lên, mày thể bị Cố Học Võ đánh ngã. Chính là như vậy. Mặc kệ thế nào, ấy có thích mày hay , có mày hay , mày đều là mày. Trừng mắt, lau khô nước mắt, nếu quyết định từ sớm bây giờ đau như vậy.

      Ngày mai, ngày mới lại bắt đầu, vẫn là Kiều Tâm Uyển…

      . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Mấy ngày kế tiếp, Kiều Tâm Uyển ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Trầm Thành, buổi chiều đến công ty làm việc, cố gắng làm cho cuộc sống bận rộn. Cố Học Võ xuất nữa, nghe Trầm Thành , Cố Học Võ sau này thường xuyên mua quà vào bệnh viện thăm , nhưng cũng là sau khi Kiều Tâm Uyển về mới đến.

      Kiều Tâm Uyển tin Cố Học Võ biết ở trong bệnh viện cùng Trầm Thành, cho nên mới xuất . Có lẽ, quyết định buông tay.

      Vết thương của Trầm Thành đều là vết thương ngoài da. tuần sau là có thể xuất viện. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện cũng có chạm mặt Trầm mẹ, thái độ của bà đối với Kiều Tâm Uyển vẫn rất khách sáo.

      Sau khi con mình bị thương, bà dường như cũng hiểu được con bà đối với Kiều Tâm Uyển e là rất khó buông tay. Nếu thế cứ thuận theo tự nhiên . Kiều Tâm Uyển có năng lực làm việc, nếu ở bên Trầm Thành, cũng trở thành mẹ hiền vợ đảm.

      Ngày, cứ như vậy quá khứ, đảo mắt cái mà đến sinh nhật Hồ Nhất Dân. Vết thương của Trầm Thành cũng bình phục, tất nhiên phải tham dự. Cái kia tên, đúng là muốn làm vũ hội hoá trang. giấy mời còn tất cả mọi người tham dự phải hoá trang rồi mới đến tham dự.

      Trầm Thành vừa mới nằm viện, sắc mặt còn hơi tái nhợt. Kiều Tâm Uyển hóa trang cho thành ma ca rồng. Còn hóa trang thành phù thuỷ, đội cái mũ to. Gương mặt trang điểm đậm, gần như thể nhìn ra gương mặt vốn có.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 105: Thế này có là gì
      “Tâm Uyển.” Trầm Thành nhìn tạo hình của , khóe môi cong lên: “Ma cà rồng lại còn thêm phù thủy. Em muốn hù bọn họ sợ hay sao vậy?”

      “Thế này có là gì?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn: “ thấy mấy người bọn họ bị chúng ta dọa sao?”

      biết.” Trầm Thành cười, nhìn Kiều Tâm Uyển: “ nghĩ bọn họ cảm thấy sao lại có phù thủy xinh đẹp như vậy.”

      Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, bảy ngày này, thái độ Trầm Thành đối với thân mật ít, vô tình khiến hiểu lầm, chẳng qua là mới vừa bị tai nạn, nên muốn chuyên tâm dưỡng thương. Nhưng bây giờ xem ra…

      thôi.” Dường như biết nghĩ gì. Trầm Thành kéo tay : “Chúng ta tới buổi tiệc . háo hức muốn cho bọn họ thấy tạo hình ma cà rồng này lắm rồi.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn cái áo choàng lớn màu đen người , khóe môi cong lên: “Uhm, em cũng rất mong đợi.”

      Hai người cùng tới nơi tổ chức tiệc. Người bên trong hóa trang thành đủ kiểu, chẳng thể nào nhận ra ai là ai. Có người lúc này tiến lên, nhìn Trầm Thành: “Vampire? Cái này cũng phù hợp với cậu.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn Tống Thần Vân, đưa mắt nhìn từ xuống dưới: “ đây là hóa trang thành ai vậy?”

      mà cũng nhìn ra?” Tống Thần Vân vỗ ngực, ý Kiều Tâm Uyển có kiến thức: “Bạch Ngọc Đường đó.”

      Phụt. Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là phì cười, nhìn Tống Thần Vân thân bạch y, trong đầu lại lên bộ phim điện ảnh: “Tôi thấy tạo hình này của giống Bạch Ngọc Đường.”

      “Vậy giống ai?”

      “Tây Môn Khánh.” Kiều Tâm Uyển chút khách khí, Trầm Thành cất tiếng cười to khiến mấy người chung quanh chú ý. Tống Thần Vân lườm Trầm Thành cái, rồi lại quay sang Kiều Tâm Uyển: “ có mắt sao? Tạo hình của ràng là Bạch Ngọc Đường.”

      “Dạ dạ dạ, Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường.” Kiều Tâm Uyển tranh cãi với ta nữa:” Chủ nhân bữa tiệc hôm nay hóa trang thành cái gì vậy?”

      tuyệt đối thể ngờ được đâu.” Tống Thần Vân ra cũng biết: “Còn ở phía sau, muốn làm ra tạo hình vượt trội. Lát nữa đến sau.”

      “Tạo hình gì?” Kiều Tâm Uyển có chút tò mò: “Đỗ Lợi Tân đâu?”

      “Cậu ta ở phía sau, biết tên tiểu tử đó muốn sắm vai nào mà sao vẫn chưa thấy xuất .”

      “Tới rồi đây.” người toàn thân âu phục trắng, phía sau là cái áo choàng trắng, mang mũ phớt, lúc này tiến vào nhìn Tống Thần Vân: “Mới nãy ở bên ngoài đậu xe.”

      “Cậu đóng vai nào vậy?” Trầm Thành nhất thời nhìn ra, Đỗ Lợi Tân lấy mắt kính ra đeo lên: “Siêu trộm Kidd.”

      “Rất giống.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Nếu mà diễn cảnh bay xuống đại sảnh càng giống hơn.”

      “Siêu trộm Kidd?” Tống Thần Vân nhìn người mình chút, rồi nhìn Đỗ Lợi Tân: “Siêu trộm cậu hôm nay muốn trộm cái gì đó?”

      “Vậy phải xem nơi này có thứ gì đáng để em trộm.”

      Mới xong, phía ngoài lại có người tiến vào. Hai người cùng là tạo hình siêu nhân, nhìn dáng người nam nữ. Mấy người lại đưa mắt nhìn nhau, biết là ai. Nam siêu nhân đến, tháo cái mũ đầu xuống: “Sao? tồi chứ?”

      Văn?” Tống Thần Vân sửng sốt, ánh mắt đảo qua nữ siêu nhân bên cạnh: “Đây phải là Tả Phán Tình đó chứ?”

      “Sao?” Tả Phán Tình cũng lấy cái mũ xuống: “Hôm nay tôi được làm nữ siêu nhân sao?”

      “Được. Được.” Tống Thần Vân nào dám được. Ánh mắt lại nhìn ra phía sau hai người:”Lão Đại tới à?”

      biết.” Cố Học Văn lắc đầu: “Lúc thấy ấy. Gọi điện cho ấy tắt máy.”

      “Vậy là sao?” Tống Thần Vân chau mày, phát Trầm Thành cùng Kiều Tâm Uyển dường như bởi vì Cố Học Võ thể tới mà thở phào nhỏm. Nhất thời gì.

      thôi. Chúng ta uống chút đồ, lát nữa mới là màn quan trọng.”

      Vừa xong. Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm. Tất cả mọi người đều giật mình, dám mở miệng, đèn lại ngay lập tức vụt sáng. chùm sáng mạnh chiếu lên tường, bóng người xanh biếc từ phía tường bay xuống. bay có hơi chính xác, đai lưng của ta còn buộc dây thép. Tạo hình đó kéo theo tràng tiếng hú hét của đám người đến dự tiệc. Quái vật Shrek.

      Khác với nhân vật mặc quần áo màu trắng trong phim, quần áo ta mặc đều màu xanh biếc. Cái đầu cũng giống như trong phim, mà cực kì phóng đại. Đám con hét lên.

      Shrek tháo dây thép, về phía trước mấy bước, tiến tới nhóm người Tống Thần Vân ở trước mặt, chìa bàn tay màu xanh ra: “Tạo hình này thế nào?”

      Cái giọng đó chính là của Hồ Nhất Dân. Kiều Tâm Uyển sau lúc đầu bị cái mặt nạ màu xanh biếc kia làm cho giật mình liền đưa tay ra: “Hồ Nhất Dân, tôi tưởng qua tuổi đọc truyện thiếu nhi rồi chứ.”

      “Ngại quá.” Hồ Nhất Dân nhếch miệng cười, cái mặt nạ mặt hết sức quái dị: “ đọc truyện thiếu nhi, chỉ muốn diễn bộ phim kinh dị.”

      “Nhưng mà cậu ta lại diễn Sadako giống.” Tống Thần Vân cười: “ mới thấy, sao hôm nay có ai hóa trang thành Sadako nhỉ.”

      “Đúng vậy ha.” Trầm Thành quét vòng quanh phòng:”Nếu đúng là hợp với tình hình.”

      “Tìm thêm người, giả trang thành Sadako, rồi đem ánh đèn chiếu lên. Sadako từ phía đáp xuống?”

      “Hai người các đủ rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển nghe nổi nữa: “Đây là tới chơi cho vui, hay là tới làm cho người ta sợ vậy?”

      “Cũng như nhau thôi.” Hồ Nhất Dân cười: “Thôi vậy cũng được, mọi người ăn cái gì trước . Chờ chút nữa có màn quan trọng.”

      “Màn quan trọng?”

      Kiều Tâm Uyển biết, Hồ Nhất Dân cũng chịu : “ , cùng ăn chút gì . Bữa tiệc còn chưa bắt đầu đâu.”

      “Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu, tiến lên kéo tay Kiều Tâm Uyển: “Em đói bụng, chị ngại cùng chứ?”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn Cố Học Văn cái: “Em cần ông xã theo ?”

      “Phụ nữ chuyện với nhau, có đàn ông theo làm gì?” Tả Phán Tình quay về phía Cố Học Văn thè lưỡi, kéo tay Kiều Tâm Uyển tới cái bàn dài để thức ăn bên kia.

      “Đúng rồi, Bối Nhi cũng có hơn sáu tháng rồi nhỉ? Chị tính toán khi nào cai sữa cho bé?”

      “À?” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Cũng gần thế rồi, bây giờ con bé thậm chí còn chịu theo chị nên chắc là nhanh thôi.”

      “Chị sướng quá, coi như là được tự do.” Tả Phán Tình vẻ mặt hâm mộ: “Em còn phải chịu đựng mấy tháng nữa.”

      “Nhanh lắm đó.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến mình mấy tháng trước còn mang thai, chớp mắt Bối Nhi lớn như vậy: “Con nít mỗi ngày mỗi khác, lớn lên như thổi ấy.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn chung quanh chút, mấy người đàn ông ở bên kia uống rượu tán dóc, có ai chú ý bên này, nhìn Kiều Tâm Uyển cái: “Tâm Uyển, bây giờ chị mình nuôi Bối Nhi, có nghĩ tới…”

      “Phán Tình.” Biết muốn gì, Kiều Tâm Uyển liền ngắt lời: “ tại chị rất tốt, tạm thời có ý định thay đổi.”

      “Nhưng mà…” Tả Phán Tình biết phải thế nào, trước kia rất thích Cố Học Võ. Thấy thường xuyên bày ra cái mặt lạnh như băng ấy, mỗi lần thấy sắc mặt của lại cứ tưởng mình thiếu tiền . Gần đây, lòng của lại có chút thay đổi, cảm thấy Cố Học Võ cũng rất đáng thương. Có con mà cũng như có.

      “Chị biết ? ấy mỗi ngày về nhà đều đến xem hai thằng tiểu quỷ. Ánh mắt đó…”

      “Phán Tình.” Kiều Tâm Uyển ngờ Tả Phán Tình lại thay cho Cố Học Võ: “Là ta bảo em ?”

      phải.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chị nhìn người như Cố Học Võ có giống người nhờ người khác dùm mình ?”

      Kiều Tâm Uyển im lặng, quả giống.

      Tả Phán Tình thở dài: “Sau khi sinh con ra em mới thấy. Con cái có ba mẹ ở bên cạnh là hạnh phúc nhất. Em rất thích Bối Nhi, em hi vọng Bối Nhi có thể có cả ba lẫn mẹ ở bên cùng nhau chăm sóc. Nếu chị thích em nữa.”

      vốn là người mềm lòng, ánh mắt Cố Học Võ ngày đó nhìn hai tiểu ác ma làm cho có chút chấn động. Mặc dù chỉ có chút, nhưng biết rất , đó là Cố Học Võ nhìn Bối Nhi thông qua hai thằng tiểu quỷ. Người đàn ông, như vậy, rất đáng thương.

      “Chị xuống rửa tay.” Kiều Tâm Uyển muốn nghe, thả đồ uống xuống, xoay người rời . Tả Phán Tình ở sau lưng thè lưỡi, mặc dù lúc trước Cố Học Võ đối với Kiều Tâm Uyển tốt, nhưng cảm thấy Cố Học Võ tại còn là Cố Học Võ trước kia.

      Nếu như Kiều Tâm Uyển chịu cho ấy cơ hội còn gì tốt hơn.

      . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Kiều Tâm Uyển vào phòng rửa tay, tim đập có chút rối loạn. đứng ở trước gương, nhìn mình bên trong, hôm nay co choàng cái áo choàng lớn, kẻ mắt đen, đuôi lông mày tô đậm, nhìn rất giống phù thủy.

      vỗ vỗ mặt làm mình tỉnh táo lại. Kiều Tâm Uyển. được bởi vì người khác hai câu mà dao động. Mày cũng quyết định rồi, Cố Học Võ cũng tiếp tục lằng nhằng nữa, tại sao mày lại nghĩ về ấy. Dừng lại. được suy nghĩ nữa. Trang điểm lại, lại ra ngoài, lúc ra còn cẩn thận đụng trúng người. Cả người ngã về phía sau, lúc sắp ngã xuống được đôi bàn tay to kịp thời đỡ lấy eo, tránh cho tiếp xúc với mặt đất.

      ngẩng đầu nhìn người đó, toàn thân áo dài màu đen, đầu mang cái mũ nhọn màu đen, dáng người kia nhìn giống như phù thủy trong phim.

      “Cám ơn…” Chữ còn chưa kịp lại nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ, Kiều Tâm Uyển giật mình: “Là ?”

      Cố Học Võ, mà cũng tới, chỉ tới, mà cũng hóa trang cho mình?

      “Hình như em rất kinh ngạc?” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, bộ áo choàng dài màu đen làm cho vóc người nhìn hết sức nhắn. Khuôn mặt thanh tú, đồ trang sức trang nhã khác lúc bình thường, tạo hình đó hình như là nữ phũ thủy, hơn nữa còn là nữ phù thủy xinh đẹp.

      Ánh mắt tối sầm lại, phát tay mình còn đặt ngang eo . Khẽ dùng sức, kéo vào trong ngực mình.

      “Cố Học Võ. buông ra.” Mới vừa rồi còn nghe thấy ai đó nhắc tới , lúc này nhìn thấy, hô hấp của có chút bất an, Kiều Tâm Uyển muốn giữ khoảng cách với nhưng lại tựa vào gần hơn. Trán tựa vào trán , hơi thở quanh quẩn chóp mũi .

      “Em dùng nước hoa?” có thể nghe thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng người .

      “Mắc mớ gì ?” Kiều Tâm Uyển mím môi lại, vẻ mặt kháng cự cùng phòng bị.

      Cố Học Võ cũng giận, hít sâu hơi, cúi đầu, thuận theo khát vọng của mình hôn lên môi .

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 106: theo


      Ngay lúc hai đôi môi chạm vào nhau, đưa lưỡi thân mật liếm môi từng chút từng chút . vừa lui ra sau bước ngay lập tức lại tiến lên trước bước. cho cơ hội thoát , hôn càng sâu. quá quen thuộc với nụ hôn của , hai chân bắt đầu bủn rủn, hai tay vòng lên ôm cổ , dựa vào lòng để bản thân bị ngã xuống. thuận theo của khiến tương đối vừa lòng, ôm lấy thắt lưng kéo lại, ôm sát vào lòng, chịu buông tay.

      Trong phút chốc, trái tim Kiều Tâm Uyển đập mạnh và loạn nhịp, sau đó lại vùng vẫy, cho Cố Học Võ toại nguyện. Hai tay chống lên ngực , muốn đẩy ra xa chút nhưng lại chống được sức lực của , cho nên ngay tại hành lang này, bị ôm hôn sâu. Môi lưỡi triền miên, hô hấp dung hợp. Từng va chạm như muốn phát hỏa. Hai chân xụi lơ, bất lực dựa vào bờ vai . Muốn bảo bản thân tỉnh táo lại nhưng lại chẳng được.

      Rốt cuộc, cũng buông ra, hơi hơi thối lui, Kiều Tâm Uyển cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, hít thở sâu, gắng tỉnh táo lại, nhìn vào mắt Cố Học Võ.

      đủ chưa vậy? Có thể buông ra chưa?”

      Cố Học Võ hơi thở có chút nặng nề. nhìn Kiều Tâm Uyển trong lòng mà kích động muốn nuốt luôn vào bụng, nhưng vẻ mặt kháng cự, chống đối của lại nhắc nhở rằng rất bất mãn với .

      Lùi ra sau bước, đứng thẳng người, tay cầm lấy tay của Kiều Tâm Uyển: “Lâu vậy rồi mà em vẫn chưa hiểu sao?”

      “Hiểu cái gì?”

      “Chuyện của chúng ta.” Ánh mắt Cố Học Võ đầy thâm thúy, lại có chút chờ mong nhìn Kiều Tâm Uyển. suy nghĩ lúc lâu, khóe môi giơ lên, rốt cục mở miệng.

      “Cố Học Võ, tôi định tái hợp với . Trước kia , tại , về sau, cũng .”

      quyết định, tất nhiên để bất cứ ai can thiệp vào quyết định của : “Bây giờ, phiền tránh ra. Bằng , tôi ngại la lên cho người khác biết đâu.”

      Hôm nay đến dự tiệc, cơ bản đều là người quen, tin Cố Học Võ có thể chút bận tâm. Tính cố chấp của có đôi khi cũng làm người khác đau đầu, Cố Học Võ muốn cái gì, cuối cùng chống lại được ánh mắt quật cường của nên đành phải im lặng, buông tay ra, lui về sau bước, nhìn Kiều Tâm Uyển sâu. bị nhìn như vậy cũng thấy hơi run, nhưng nhất quyết chịu thua, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo đối mặt với . Cuối cùng, ánh mắt tối lại, xoay người, bỏ .

      Kiều Tâm Uyển nhìn theo tấm áo choàng đen ôm lấy thân hình cao lớn của mà cảm giác bóng dáng ấy có chút đơn. đột nhiên nghĩ tới, hôm nay hóa trang thành thầy phù thủy, có phải là do biết cũng hóa trang thành phù thủy hay . muốn nghĩ tới nhưng ý nghĩ này cứ luôn xuất trong đầu. lần nữa trở lại phòng tiệc, nhìn thấy Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn khiêu vũ. Hai siêu nhân ở sàn nhảy lắc la lắc lư theo nhạc.

      Đám người Tống Thần Vân cũng tìm được bạn nhảy, say sưa vui vẻ trong điệu nhạc. Xa xa, cảm giác được tầm mắt dán lên người mình, liếc mắt qua xem lại thấy Cố Học Võ đứng ở đó, cầm ly rượu tay, nhìn chằm chằm vào chớp mắt. giật mình ngượng ngùng, đỏ mặt, hơi hơi cúi đầu, quay mặt cố gắng nhìn nữa.

      khí tiệc tùng vẫn rất sôi nổi, Hồ Nhất Dân là người thích náo nhiệt, tạo hình Shrek khiến mọi người kinh ngạc sợ hãi ban đầu của ta giờ nhìn cũng quen mắt. Lúc này, Lăng Ba tiên tử khiêu vũ vui vẻ đột nhiên xoay người, bàn tay đưa về phía , là Trầm Thành.

      “Vừa rồi định vào toilet tìm em mà thấy.” Trầm Thành mỉm cười ôn hòa, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bây giờ, có thể mời em nhảy điệu ?”

      Kiều Tâm Uyển nghe tới toilet tìm mình sắc mặt liền có chút khẩn trương, chắc nhìn thấy với Cố Học Võ làm gì đâu nhỉ?

      Trầm Thành như là thấy vẻ mất tự nhiên gương mặt , bàn tay vẫn đưa ra như cũ: “Thế nào? muốn nhảy với hả? Hôm nay em là bạn nhảy của đó.”

      “Được chứ.” Kiều Tâm Uyển cự tuyệt, đặt tay vào tay của Trầm Thành, theo vào sàn nhảy.

      Ma cà rồng tuấn tú, phù thủy xinh đẹp, hai người tới em lui, nổi bật thua kém gì Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình. Đám người Tống Thần Vân mỉm cười, mọi người ai cũng vui, trừ Cố Học Võ vẫn luôn ngồi im bên cạnh. Nhìn Trầm Thành và Kiều Tâm Uyển cùng nhau khiêu vũ, chỉ muốn ngay lập tức kéo ra, nhưng lúc này lại có người đột nhiên bước tới.

      “Em nghĩ đến.” Đỗ Lợi Tân thản nhiên mở miệng, nhìn Cố Học Võ: “ ngờ chẳng những tới mà còn hoá trang thành như vậy nữa.”

      “Đúng lúc có thời gian nên đến xem.” Trước kia ở nơi khác nên ít tham gia tụ tập. Bây giờ ở Bắc Đô, có tụ tập vẫn nên tham gia chút.

      “Phải ?” Đỗ Lợi Tân nhướng mày, cũng nhiều lời, nhìn ly rượu tay : “ lầu em có mấy chai rượu ngon, có hứng cùng em lên đó uống vài ly?”

      Cố Học Võ hề động đậy, ánh mắt đảo qua cặp đôi sàn nhảy, Kiều Tâm Uyển và Trầm Thành khiêu vũ rất vui vẻ, đầu mày hơi nhíu lại, sau đó đứng lên Đỗ Lợi Tân đưa tay khoác lên vai : “ nể mặt em cũng được, nhưng ít nhất cũng phải nể mặt Hồ Nhất Dân chứ?”

      Tiệc sinh nhật này hôm nay chính là của Hồ Nhất Dân. Cố Học Võ gì, theo Đỗ Lợi Tân lên lầu. Bên kia, Kiều Tâm Uyển cùng Trầm Thành khiêu vũ cả lúc lâu. Ban đầu vẫn còn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực vẫn dán người , nhưng sau đó lại thấy nữa. Lúc xoay người, nhìn về chỗ Cố Học Võ ngồi nhưng thấy bóng dáng đâu. Giật mình, bước chân có chút rối loạn lỡ giẫm vào chân Trầm Thành.

      Trầm Thành ôm xoay vòng, nhìn vẻ mặt thất thần: “Nếu để ý vì sao tái hợp cùng lão Đại?”

      Lời của gọi lý trí Kiều Tâm Uyển trở về. quay sang, chỉnh đốn lại cảm xúc: “Em hiểu gì.”

      “Lại giả vờ.”

      Trầm Thành thản nhiên mở miệng, Kiều Tâm Uyển nhất thời nghẹn lời, biết phải gì. Trầm Thành cũng ép nữa, theo xoay tròn, cùng nhau khiêu vũ. Khi bản nhạc chấm dứt, Kiều Tâm Uyển bảo mệt rồi về phía bên cạnh ngồi xuống. Trầm Thành bưng tới hai ly đồ uống, đưa cho ly: “Uống chút nước trái cây .”

      “Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển đón lấy, nhìn cười cười: “Vừa rồi ăn gì chưa? Có đói bụng ?”

      đói.” Trầm Thành lắc đầu, nhìn thấy quan tâm trong mắt Kiều Tâm Uyển: “ sao, em đừng có xem như người bệnh như thế. Chẳng qua là bị trầy da chút thôi, lành rồi mà.”

      “Nếu mệt nghỉ lát .” Kiều Tâm Uyển vẫn có chút lo lắng, cánh tay Trầm Thành toàn là vết trầy xướt. Bác sĩ cũng tốt nhất là nên quá sức.

      yếu ớt như vậy đâu.” Trầm Thành bật cười, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển trong mắt đầy lo lắng, nên tìm chỗ ngồi xuống: “Em đó, là càng ngày càng giống bà quản gia.”

      dám chọc em?” Kiều Tâm Uyển thuận theo: “Nếu phải bị thương em thèm để ý đến đâu.”

      Chỉ câu đơn giản lại khiến Trầm Thành hiểu tâm tư Kiều Tâm Uyển. bị thương nên ở bên . Nhưng chỉ là ở cùng thôi chứ có ý nghĩa gì. Trầm Thành kéo khóe môi, buộc bản thân phải bình tĩnh, nhìn vào mắt Kiều Tâm Uyển, ánh mắt chuyển qua đại sảnh bữa tiệc, lại nhìn về phía , nhàng mở miệng: “Hôm nay đúng là náo nhiệt , tiếc là Kiều Kiệt tới, cậu ta chẳng phải luôn rất thích những dịp như vậy sao.”

      “Nó có việc phải công tác.” Kiều Kiệt gần đây biết bận cái gì, tất bật bay tới bay lui, khi nào ở Bắc Đô. Cũng biết là làm cái gì mà ngày nào cũng đều có vẻ rất bận.

      “Hai chị em em cá tính hoàn toàn khác nhau.” Có lẽ do Kiều Kiệt quá , ông bà Kiều lại quá cưng chiều khiến ta mãi vẫn trưởng thành được, mãi đến hai năm gần đây mới khá hơn chút.

      “Vốn là giống nhau mà.” Kiều Tâm Uyển nhấp ngụm đồ uống, trong lòng hơi bất an. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trầm Thành, cúi đầu tránh tầm mắt .

      Trầm Thành trong lòng xao động, nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay cầm lấy tay . nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt có chút chờ mong.

      “Trầm Thành, đừng như vậy.” Kiều Tâm Uyển muốn rút tay về nhưng Trầm Thành lại nắm chặt để rút lại. Mấy tháng này, qua rất nhiều nơi, rất nhiều chỗ.

      cứ tưởng có thể quên Kiều Tâm Uyển, nhưng khó khăn, lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến Kiều Tâm Uyển. Nếu ở bên , nếu cùng thưởng thức những cảnh đẹp này tốt biết mấy? Trong lòng rất chờ mong, biết Kiều Tâm Uyển đối với phải là tình cảm nam nữ chỉ là tình cảm bạn bè, nhưng vẫn nhịn được mà nghĩ đến.

      “Nếu em đến với lão Đại, nhất định là bỏ cuộc. Nhưng nếu em đến với lão Đại, cảm thấy, vẫn còn cơ hội.”

      Trước khi Kiều Tâm Uyển mở miệng, nhanh chóng ngăn lại: “Ít nhất có thể khẳng định, người em nhất thế giới này chính là , tốt với em.”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn Trầm Thành, hóa trang thành ma cà rồng nên sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng ánh mắt nhìn lại đầy chuyên chú. tin Trầm Thành, tin rằng người nhất thế giới này là , nhưng tin là chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.

      “Trầm Thành. Thực xin lỗi.” vẫn muốn đến với Trầm Thành, vẫn muốn sống độc thân: “Cho dù em tái hợp với lão Đại, em cũng thể đến với . Bởi vì như vậy công bằng với .”

      “Nếu cần công bằng sao?”

      “Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển cũng vui khi nghe vậy: “Em đùa đâu, đừng như vậy.”

      Trầm Thành cười cười, buông lỏng tay Kiều Tâm Uyển: “Được rồi. hỏi nữa, em đừng căng thẳng như vậy. đồng ý với em, ép em, gây áp lực cho em. Có điều, em cũng đừng thấy là bỏ chạy, ít nhất, chúng ta vẫn là bạn đúng ?”

      “Uhm, bạn bè.” Bạn bè có thể. Kiều Tâm Uyển nhàng thở ra: “Em rất vui vì có làm bạn.”

      “Cám ơn.” Trầm Thành nhìn : “Nhảy thêm điệu nữa nhé?”

      “Thôi. Em phải toilet.” Nếu còn ở lại nữa khó mà đảm bảo Trầm Thành mở miệng những câu khiến biết phải cự tuyệt như thế nào.

      Kiều Tâm Uyển buông đồ uống xuống, xoay người bỏ . ở bên Trầm Thành, thấy rất an tâm, nhưng thể nào thoải mái. cứ luôn có cảm giác áy náy. Đối với Trầm Thành, lòng áy náy, cũng có cảm kích. Nhưng cũng chỉ có vậy.

      ra khỏi cửa phòng tiệc, về phía toilet. Phía trước chỗ rẽ chính là buồng vệ sinh, vào trang điểm lại, giải quyết vấn đề sinh lý. Lúc ra, về phía phòng tiệc đột nhiên thân thể bị ai đó giữ chặt lại, giật mình, muốn nhìn xem là ai sau ót bỗng đau đớn, sau đó ngất lim .

      . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      lầu, Đỗ Lợi Tân nhìn Cố Học Võ ngồi ở trước mặt, khóe môi có vài phần nghiền ngẫm: “Em biết cũng thích hóa trang thành thầy phù thủy.”

      “Cậu mời lên là có việc gì?”

      có gì hết.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, khóe môi hơi nhếch: “Em chỉ là sợ để ở lại dưới lầu, lại nhịn được mà xông lên đánh Trầm Thành trận.”

      linh tinh gì vậy?” Nét mặt Cố Học Võ lên vài phần xấu hổ: “ có vậy.”

      có?” Đỗ Lợi Tân cười nhạt: “Đúng là , nhưng mà ánh mắt lại như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Còn .”

      “Nếu cậu rảnh như vậy sao tìm Học Mai ? thấy gần đây con bé cứ vùi đầu ở trong phòng thí nghiệm, mấy ngày cũng ra.”

      Đỗ Lợi Tân ngẩn ra, ánh mắt tối sầm vài phần: “Em với ấy chắc là có khả năng.”

      “Vì sao?” Cố Học Võ trong mắt lên vài phần quan tâm: “ phải mấy ngày hôm trước vẫn rất tốt đó sao?”

      “Mấy ngày hôm trước đúng là rất tốt.” Mà ra cũng vẫn tốt, chỉ là mình đơn phương tình nguyện thôi: “Hôm đó, ở hội sở có nhân viên nữ bị bệnh. Lúc ấy có hơi muộn rồi nên em đưa ta đến bệnh viện. Sau đó Học Mai hiểu lầm.”

      Giọng điệu Đỗ Lợi Tân có chút chua sót: “Lâu vậy rồi mà ấy vẫn tin em.”

      Bởi vì trong lòng khó chịu cho nên Đỗ Lợi Tân có lời hay, đốp chát với Cố Học Mai vài câu. Cố Học Mai liền thẳng mạch về viện nghiên cứu, sau đó cũng liên lạc.

      Cố Học Võ sửng sốt chút, nghĩ tới những gì Học Mai trải qua: “Cậu nghĩ cái gì vậy, con bé vui là bởi vì nó để ý đến cậu. Cho nên nó mới ghen.”

      Đỗ Lợi Tân ngớ ra, nhìn Cố Học Võ: “Có đúng là như thế ?”

      “Đương nhiên.” Đây là phải cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường sao?

      “Tính tình Học Mai từ trước đến nay đều lạnh nhạt, con bé giận dữ với cậu, nhất định là vui, cậu nửa đêm nửa hôm đưa người phụ nữ đến bệnh viện, Học Mai hiểu lầm mới lạ.”

      Giọng điệu như kiểu chuyên gia tình của Cố Học Võ khiến Đỗ Lợi Tân khó chịu, hừ lạnh tiếng, nhìn Cố Học Võ chút khách khí mỉa mai: “Đúng rồi. Vậy cho nên lão Đại mới nhìn Trầm Thành cùng Kiều Tâm Uyển khiêu vũ mà vẻ mặt như muốn giết người.”

      Cố Học Võ lúc này cũng xấu hổ, nhìn Đỗ Lợi Tân: “Cậu bậy gì đó?”

      dám ghen?” Đỗ Lợi Tân thể để đắc ý: “Muốn em phải nhanh chóng thu phục Kiều Tâm Uyển, tránh cho ấy với Trầm Thành suốt ngày vướng vít, quên cũng thể quên được.”

      Cố Học Võ im lặng, thu phục Kiều Tâm Uyển? Tất nhiên thu phục . muốn đến với Trầm Thành, trừ phi là chết. Bằng , tuyệt đối có khả năng.

      Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, liền đứng dậy, vỗ vỗ vai Đỗ Lợi Tân: “ thôi, lên lâu rồi đấy, đây là tiệc của Hồ Nhất Dân. Chúng ta xuống náo nhiệt chút.”

      “Được rồi.” Đỗ Lợi Tân có ý kiến, hai người, trước sau xuống lầu.

      Đại sảnh tiệc, tiệc khiêu vũ qua được lúc, cả đám người tụ lại chỗ, Hồ Nhất Dân bắt đầu cắt bánh kem, thấy Cố Học Võ xuống dưới liền phất phất tay với .

      “Đến đây, ăn bánh ngọt này.” Trước mặt ta đặt cái bánh ngọt mười tầng, mỗi tầng đều được trang trí thành hình thù quái dị. Tầng cùng là quái vật Shrek.

      Mọi người thế mới biết, Hồ Nhất Dân nhất định là sớm tính đến việc làm tạo hình như vậy. Đối với loại đồ ngọt này, Cố Học Võ cũng thấy hứng thú, liếc nhìn Trầm Thành cái, thấy bóng dáng Kiều Tâm Uyển bên cạnh .

      Sửng sốt, đưa mắt tìm kiếm. Cố Học Văn lúc này đứng ở bên cạnh , dùng thanh chỉ đủ cho hai người nghe được nhàng mở miệng: “ tìm Kiều Tâm Uyển?”

      “Uhm.” Cố Học Võ đáp tiếng. cắt bánh ngọt rồi mà Kiều Tâm Uyển đâu?

      thấy.” Cố Học Văn vừa rồi cùng Tả Phán Tình khiêu vũ, quả thực chú ý ai đến, ai : “ hỏi Trầm Thành thử xem.”

      “Thôi.” Cố Học Võ đứng bất động, tin rằng chút nữa Kiều Tâm Uyển đến.

      Nhưng cho đến khi ăn xong bánh ngọt, bữa tiệc kết thúc, vẫn thấy Kiều Tâm Uyển xuất . Cố Học Võ nhìn thấy Trầm Thành rời liền thản nhiên mở miệng: “Kiều Tâm Uyển đâu?”

      ấy về rồi.” Trầm Thành trong lòng có chút bực bội, lão Đại lúc trước sống chết chịu ở bên Tâm Uyển, giờ lại muốn ở bên là sao? Tâm Uyển cự tuyệt mình, thể liên quan đến Cố Học Võ. Như thế nào cũng thể để ấy quá đắc ý: “ ấy mệt, muốn về nghỉ ngơi. Còn muốn mang Bối Nhi .”

      Cố Học Võ chớp mắt, muốn dẫn con ? Vẫn muốn thấy ? Mặc kệ là sao, nếu Kiều Tâm Uyển nghĩ như vậy là có thể thoát được , nếu nghĩ cứ như vậy buông tha cho quá ngây thơ rồi.

      Tiếp sau Hồ Nhất Dân lại bố trí tiết mục khác đều là đến chỗ Đỗ Lợi Tân, lại mất hứng nên từ chối theo, sáng mai phải làm việc nên về nhà nghỉ.

      Trời vừa sáng, về Cố gia mà thẳng đến Kiều gia.

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .

      “Thím sao?” Cố Học Võ nhìn Kiều mẹ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: “Tâm Uyển cả đêm về?”

      “Đúng vậy.” Kiều mẹ lúc này mới sốt ruột: “Nó, nó phải ở cùng với cậu sao?”

      “Dạ .” Cố Học Võ lắc đầu: “Nếu là con, con đưa ấy về nhà, điện thoại của ấy sao ạ? Có gọi được ?”

      “Gọi rồi, nhưng ai nghe máy.” Kiều mẹ lo lắng: “Cậu sao chứ?”

      “Trầm Thành sao?” Cố Học Võ vẻ mặt thực nghiêm túc: “ phải Trầm Thành cùng ấy sao? Vì sao đưa ấy về?”

      “Thím có hỏi Trầm Thành. Nó , Tâm Uyển toilet, sau đó thấy xuất .” Kiều mẹ lo sợ thôi: “Học Võ, Tâm Uyển, nó sao chứ?”

      sao đâu ạ.” Cố Học Võ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: “Thím Kiều, thím đừng lo, bây giờ con cho người tìm Tâm Uyển, đưa Tâm Uyển về.”

      “Ừ.” Mẹ Kiều gật đầu, Cố Học Võ xoay người rồi đột nhiên dừng bước, nhìn Kiều mẹ: “Đúng rồi, nếu có người gọi điện thoại tống tiền, thím nhất định phải kéo dài thời gian, con cho người đến đây lắp thiết bị nghe lén.”

      “Học Võ.” Biểu của bình tĩnh và trầm ổn, hoàn toàn như Kiều mẹ dự tính, mới định hỏi cái gì, Cố Học Võ ra ngoài.

      Ra cửa, lên xe, lấy di động ra gọi: “Tôi cho cậu tiếng, tìm cho tôi Kiều Tâm Uyển ở đâu.” xong, cũng để cho người kia có cơ hội mở miệng, cúp máy, lại gọi thêm cuộc điện thoại khác.

      “Tôi cho các nửa giờ, đến Kiều gia lắp thiết bị nghe lén, ghi lại toàn bộ cuộc gọi khả nghi đến Kiều gia.”

      “Đúng vậy, chính là Kiều gia đó. Tốc độ phải nhanh đấy.”

      Cúp máy. Sắc mặt Cố Học Võ là vẻ đông cứng từ trước đến nay chưa từng có. Kiều Tâm Uyển. Em ở đâu? Là ai nhắm vào ? Là vì tiền hay là…?

      Khả năng kia nảy lên trong đầu khiến cả người run rẩy, bàn tay nắm tay lái cũng nổi đầy gân xanh, dùng sức giẫm chân ga, rời khỏi Kiều gia.

      . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhìn quan cảnh hoàn toàn lạ lẫm trước mắt mà nhất thời mình ở đâu. Mấp máy môi, lại phát miệng mình bị băng dán bịt kín. Muốn gỡ miếng băng dán kia ra, mới phát tay bị trói, cử động được. Đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, mở to hai mắt nhìn căn phòng. Nhìn cách bài trí là phòng của đàn ông. Bài trí rất đơn giản, cái giường, tủ áo, bên cạnh có hai cái sô pha và bàn trà.

      tại, nằm ở giường, tay chân đều bị trói, thể nhúc nhích gì được, suy nghĩ đầu tiên của chính là, bị bắt cóc. Bình tĩnh, đầu óc hoạt động rất nhanh, trước tiên phải cố gắng giữ tỉnh táo. cần nôn nóng, cũng được sợ. Kiều Tâm Uyển tự hỏi người nào làm chuyện như vậy chứ?

      Nhìn sắc trời bên ngoài hẳn là ban ngày, nhớ ấn tượng cuối cùng của là rời khỏi Trầm Thành toilet. Lúc ra khỏi toilet bị ai đó giữ chặt, sau đó đánh ngất. Những chuyện sau đó hề biết. Có thể lúc vào phòng tiệc có ai đó đánh ngất, vậy có thể là có người xấu trà trộn vào bữa tiệc.

      Ngày hôm qua là vũ hội hoá trang. Rất nhiều người đều thấy mặt, người đó lợi dụng cơ hội này mà ra tay, chẳng những dễ dàng thực , còn rất khó bị phát .

      Vẻ mặt đông cứng lại, nhìn mọi thứ trước mắt. Phòng này nhìn cách bài trí cùng trang hoàng đều cực kì đơn giản, nhưng giá cả lại hề rẻ. Ví dụ như cái sô pha kia, nhận ra đó là sô pha làm thủ công của Italy. Ánh mắt quét về phía cái giường lúc nãy ngủ. Loại giường lớn kiểu Âu, giá thành đắt đỏ, xem ra, chủ nhân căn phòng này cũng thiếu tiền.

      Vậy có khả năng bắt cóc tống tiền. Trong đầu lên gương mặt Cố Học Võ. Là ? Lại là ? Nhất định là . Đánh ngất , đưa đến nơi này, là bởi vì đồng ý tái hợp với sao?

      Cảm giác sợ hãi bị phẫn nộ thay thế. Kiều Tâm Uyển ngờ, Cố Học Võ lại đê tiện đến vậy, lại dùng thủ đoạn như vậy.

      “Uhm uhm.” Cơ thể ngừng vặn vẹo muốn ngồi dậy. Nếu là Cố Học Võ, nhất định liều mạng với .

      Chết tiệt, còn dám trói như vậy, quá đáng quá rồi. Kiều Tâm Uyển ra sức vặn vẹo người, muốn thoát khỏi sợi dây thừng tay nhưng thể.

      Cố Học Võ chết tiệt, chết tiệt. thề khi được tự do, nhất định phải giáo huấn chút, cho biết, Kiều Tâm Uyển cũng phải là con rối của . Bởi vì tay chân bị trói, nên cơn giận của Kiều Tâm Uyển so với lần trước tỉnh dậy ở đảo còn muốn lớn hơn.

      Ngoài cửa lúc này truyền đến loạt tiếng bước chân, cơn phẫn nộ của Kiều Tâm Uyển bắt đầu thăng cấp, là , nhất định là . Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, sau đó cánh cửa mở ra. đôi chân rảo bước tiến vào bên trong. nhìn người kia. Trong chớp mắt, cơn phẫn nộ bay đâu mất, mở to hai mắt nhìn, ánh mắt kinh ngạc: “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :