1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 97: Chỉ muốn bỏ
      “Cầu nguyện.” Kiều Tâm Uyển buông tay ra, đối diện với Cố Học Võ: “Chưa từng nghe thấy sao? Mỗi khi sao băng rơi là có thể cho điều ước.”

      “À?” Cố Học Võ tin nhìn Kiều Tâm Uyển: “Vậy em ước gì?”

      “Điều ước thể ra, ra linh nghiệm. Vậy mà cũng biết?”

      Kiều Tâm Uyển chịu trả lời, Cố Học Võ cũng chịu từ bỏ: “Em , chừng có thể giúp em thực .”

      chứ?” Kiều Tâm Uyển cũng tin, nhìn Cố Học Võ, khẽ : “Tôi hy vọng có thể mau chóng rời khỏi nơi này. Trở về Bắc Đô.”

      Cố Học Võ sắc mặt mấy lần thay đổi, đặt tay bên hông, siết thành nắm đấm, hai tròng mắt nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, hơi hơi nheo lại, mang theo vài phần nguy hiểm.

      “Em vẫn chưa thay đổi ý kiến sao?”

      . Tôi thay đổi” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “ tại tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Càng nhanh càng tốt.”

      Cố Học Võ trầm mặc nhìn mặt biển xa xa, khe khẽ mở miệng: “Ngày mai mới là ngày thứ bảy.”

      “Mặc kệ là ngày thứ mấy, tôi đều trả lời như thế.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt qua đối mặt với , vẻ mặt có vài phần trào phúng: “Tôi có khả năng thay đổi ý kiến.”

      Thái độ cương quyết, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn biển khơi xa xăm, chút ý muốn dao động. Cố Học Võ vươn tay, dùng sức ôm vào lòng mình, chưa kịp vùng vẫy rơi thẳng vào ngực . Hai tay đặt ở trước ngực , Kiều Tâm Uyển thể phủ nhận trong lòng cũng có chút hồi hộp, đối diện với đôi mắt thâm thúy như thế khiến phải quay đầu . Cằm lại bị Cố Học Võ nắm lấy buộc nhìn vào mắt .

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng, giọng có chút khàn khàn, có chút dám tin: “Đối với em mà sáu ngày này chỉ cho em câu trả lời như vậy thôi sao?”

      còn muốn câu trả lời gì nữa?” Kiều Tâm Uyển trong lòng hiểu muốn câu trả lời thế nào nhưng muốn cho : “Đáp án của tôi chính là như vậy, bỏ , về nhà. Rời xa .”

      Con mắt thâm thúy của Cố Học Võ lúc này tựa như mặt hồ phủ sương, nhìn vẻ mặt Kiều Tâm Uyển, bỗng nhiên cúi đầu, hôn mạnh lên môi .

      “Ê.” Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn kháng cự nhưng đọ lại sức Cố Học Võ, trong môi miệng toàn là hơi thở của , nụ hôn của suồng sã như thế mãnh liệt như thế. Từng chút từng chút chiếm đoạt hô hấp của , bờ môi bị cắn đến đau rát, tê dại. bị đau liền liều mạng vùng vẫy. Nhưng lui, lại tiến vào, để cho chút cơ hội, bàn tay to đưa vào trong áo T-shirt của , bàn tay ôm lấy thắt lưng , ôm chặt vào lòng. cấp bách, còn lại thoải mái chỉ muốn bắt khuất phục, thay đổi ý kiến.

      “Cố Học Võ…” Cuối cùng, kêu lên.

      . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Cũng như mấy ngày qua, đụng độ , chỉ có đầu hàng. Đợi đến lúc thu binh dừng lại cũng là sau nửa đêm, Kiều Tâm Uyển căn bản cũng nhớ ngất vào lần thứ mấy ở dưới thân . Trong lúc ý thức mê man, được bế về phòng. Cũng chẳng quan tâm đến toàn thân dinh dính, quá mệt rồi, chỉ muốn lăn ra giường mà ngủ, nhưng cơ thể vào lúc này lại được đặt vào trong làn nước ấm.

      biết Cố Học Võ giúp tắm, lúc này chẳng còn chút sức nào, ước muốn duy nhất là được ngủ, nào ngờ ngủ mơ mơ màng màng lại bị Cố Học Võ ôm lấy ở phòng tắm làm thêm lần nữa.

      Đợi đến khi tắm xong được Cố Học Võ bế về phòng, Kiều Tâm Uyển vừa chạm vào gối ngủ rất sâu. Trước khi vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng chính là nhất định phải rời , sau khi trở lại Trung Quốc nhất định phải cách xa Cố Học Võ, tuyệt đối muốn cứ để liên tục khi dễ, liên tục ức hiếp như vậy.

      Ngày thứ bảy, trời nắng đẹp, cả ngày hôm trước Kiều Tâm Uyển quá mệt mỏi nên chỉ cảm thấy mắt mở ra. Bàn tay bị ai đó nắm, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Cố Học Võ lại trở mình, muốn ngủ tiếp, nhưng ý nghĩ vào lúc này lại lọt vào trong đầu. bỗng chốc mở mắt, xoay người, nhìn Cố Học Võ, động tác chỉ đơn giản vậy thôi mà cơ thể lại đau xót tê dại, tức giận trợn mắt.

      Hôm nay Cố Học Võ mặc kiểu đồ tiện dụng như mấy ngày trước nữa. Lúc này mặc cái áo sơ mi trắng, quần đen ngồi ở bên giường, đôi mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển chớp mắt. Kiều Tâm Uyển bị nhìn chòng chọc lại thấy mất tự nhiên, trong lòng hơi khó chịu, ràng người chiếm hết tiện nghi là , hà cớ gì bây giờ lại bày ra cái bộ mặt như là người bị hại đó chứ?

      Trong lòng có chút oán hận, có chút bực bội, ngẩng đầu, tức giận trừng mắt với : “Hôm nay là ngày thứ bảy, có thể thả tôi chưa?”

      Cố Học Võ gì, ánh mắt vẫn rời khỏi người , Kiều Tâm Uyển trong lòng bực đến cuống cuồng, câu đầu tiên có thể là: “ giữ lời? Quyết định của tôi thay đổi, tôi muốn trả Bối Nhi lại cho tôi, về sau được dính tới tôi nữa.”

      Cố Học Võ nhìn rồi đột nhiên vươn tay kéo vào lòng, run lên, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng vào lúc này mở miệng.

      “Kiều Tâm Uyển. Để em tin , khó như vậy ư?”

      Kiều Tâm Uyển ngẩn người ra, nhúc nhích, cũng câu. Cố Học Võ ôm buông, đặt cằm vào cần cổ : “ cho biết, để em tin tưởng , khó như vậy à?”

      hỏi hai lần, Kiều Tâm Uyển cắn môi, cảm giác bờ vai rộng lớn, bàn tay nóng bỏng của xuyên thấu làn da sau lưng , cả trái tim cũng dường như nóng ran. có thể gật đầu, nhưng lúc này chỉ lắc đầu: “Đúng. Tôi tin . Muốn tôi tin , rất khó.”

      khí dường như ngưng lại, Cố Học Võ , cũng nhúc nhích. hơi sợ, hơi kinh hoảng. Lúc này, còn đảo, nếu chịu buông tay phải làm sao? Bảy ngày này, hết lần này đến lần khác, cảm thụ được khác biệt của Cố Học Võ trước kia và bây giờ. Trong lòng rất hiểu vẫn người đàn ông này. Nhưng chuyện, ở bên nhau lại là chuyện khác. Giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề. Bây giờ, ở đây chỉ có hai người bọn họ, có thể dù đủ cách chăm sóc , muôn vàn che chở cho . Nhưng những điều này phải là tình .

      có thể sau mỗi lần rửa bát lại thoa kem dưỡng tay cho , có thể nấu cơm cho ăn. Nhưng sau khi trở về Bắc Đô sao?

      số việc, trong lòng mơ hồ có đáp án nhưng muốn nghĩ. Đúng như . Hòn đảo này coi như hai người tới để hưởng tuần trăng mật. Nhưng có ai hưởng tuần trăng mật cả đời? Lãng mạn cuối cùng rồi cũng hao mòm, ôn tồn rồi cũng hao hụt. Bọn họ đều phải trở về cuộc sống. Khi tất cả quay về với yên bình vấn đề giữa bọn họ vẫn tồn tại.

      , đây là . chỉ là thích, chỉ là thấy tò mò. Giống như chính , thấy có những nét khác biệt. Đàn ông đều ham của lạ. Mà lại dám chắc chắn, có thể khiến nhất thời tò mò nhưng có khả năng làm cho tò mò cả đời. chỉ là , kiêu ngạo tùy hứng, bướng bỉnh. Lâu dần rồi chịu nổi .

      Cơ thể Cố Học Võ sau khi ra hai chữ rất khó kia dừng phắt lại. Sức lực tay siết chặt, cảm nhận phía bờ lưng trơn bóng của tràn đầy dấu vết ngày hôm qua để lại.

      “Kiều Tâm Uyển.” Tay ôm lấy thắt lưng , thực nỗ lực sau cùng: “ thích em là .”

      Bảy ngày, bảy đêm chung sống, đảo này chỉ có , cũng thấy rất nhiều điểm khác biệt ở Kiều Tâm Uyển. Nhiều lúc, thấy chẳng khác nào đứa trẻ. Có đôi khi nhìn , nghĩ đây là dạng vẻ con sau khi lớn lên. Những điều trải qua trước đây dường như cũng dần phai nhạt, trước mắt chỉ có mình Kiều Tâm Uyển. thích . Muốn chung sống với trọn đời, cùng với Bối Nhi tạo thành gia đình cũng là .

      Chất giọng thản nhiên, cố ý nhấn mạnh của vang ở bên tai , bảy ngày này, đây là lần đầu tiên ra những lời này. Trái tim Kiều Tâm Uyển chấn động, bàn tay đặt ở bên hông suýt nữa là ôm lấy , với , rất lâu rồi, mãi mãi chưa từng hết . Nhưng đến cuối cùng, lại đặt tay trước ngực , khe khẽ đẩy ra.

      “Đáng tiếc. Tôi .”

      “Em dối.” Cố Học Võ nhìn thẳng vào đáy mắt , nhìn vào đôi mắt thâm thúy của : “Em thích . Chẳng những thích mà em còn .”

      “Tôi .” Kiều Tâm Uyển rất nhanh phản bác. Cố Học Võ nắm tay trong lòng bàn tay mình.

      “Phải ? Ngày hôm qua chính em năm lần bảy lượt ở dưới thân em kia mà.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ trận, hôm qua, còn dám đến hôm qua sao? Bảy ngày này, có ngày nào muốn cái gì được cái đó? Bẩm sinh giữa nam và nữ có khác biệt, lợi dụng ưu thế cơ thể, ép lời tính là cái gì?

      Ngực đau tức đến khó chịu: “Đó là ép tôi . Tôi , hề .”

      Trước khi Cố Học Võ mở miệng, lại lần nữa mỉa mai: “Cố Học Võ, tôi thừa nhận kỹ thuật của hết sức lợi hại, tôi cũng thừa nhận tôi rất hưởng thụ, nhưng mọi thứ cũng chỉ là dục vọng. liên quan đến tình cảm. Tôi còn .”

      Lời chuẩn xác, giọng điệu cương quyết, Cố Học Võ trầm mặc nhìn gương mặt hồi lâu, nghiêng người qua , Kiều Tâm Uyển sợ sệt, lui về phía sau. vươn tay, nhàng xoa hai má , khóe môi mím thành đường thẳng. Bàn tay hơi thô ráp chạm vào hai má khiến Kiều Tâm Uyển cứng đờ người, cử động cũng dám. mà tức giận cẩn thận lại khơi gợi thú tính của .

      Ngón tay khe khẽ cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của , nhìn thấy trong đôi mắt kia chưa vẻ gì đó na ná như hoảng sợ, sau cùng lại rút tay về. Đứng lên, quay mặt nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chuẩn bị , giờ sau xuất phát.”

      Cái gì?

      Kiều Tâm Uyển kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng Cố Học Võ, nhìn lại , xoay người, chậm rãi ra ngoài. Trong nháy mắt, có cảm giác bóng lưng Cố Học Võ nhìn như thế dường như rất đơn.

      Xuất phát? tiếng?

      muốn thả sao? Là sao?

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 98: Thả
      Kiều Tâm Uyển tin, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt. Lúc ra khỏi phòng, bàn cơm có hai chén cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút. Thấy ra, ánh mắt Cố Học Võ đảo nhìn thoáng qua mặt , rồi ngồi trước bàn ăn.

      “Ăn .”

      Kiều Tâm Uyển tiến lên, ngồi xuống, ban nãy lời muốn đều xong, lúc này chẳng còn gì để , vùi đầu giải quyết chén cháo. Ăn xong, chủ động thu dọn chén rồi vào nhà bếp. Cố Học Võ vẫn ngồi im bất động. hơi khó chịu. Lúc rót nước rửa chén cẩn thận lại đổ hơi nhiều khiến trượt tay làm rơi cái chén xuống đất vỡ choang. đợi có động tác, Cố Học Võ bước vào, nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Mấy ngày qua, còn tưởng em tiến bộ.”

      ra ngoài.” Kiều Tâm Uyển hơi xấu hổ, cũng vô phương giải thích cảm xúc vừa rồi của mình.

      Cố Học Võ nghe , quét dọn mảnh vỡ đất, rồi tiến lên rửa chén, Kiều Tâm Uyển vẫn đứng đó bất động. Chén rửa xong, nhìn thấy tay vẫn còn dính xà bông, liền nắm lấy đặt ở dưới vòi rồi xả nước. Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, hơi xấu hổ, muốn rút tay về: “Tự tôi rửa.”

      Cố Học Võ lại cho cơ hội. Giúp rửa tay xong, nhìn vẻ xấu hổ mặt rồi đột nhiên ôm chầm vào lòng, cúi đầu, bờ môi chuẩn xác phủ kín miệng .

      “. . . . . .” Đừng. lại giữ lời? Kiều Tâm Uyển nóng nảy, cũng để ý, ôm đặt lên bệ, cúi đầu, điên cuồng hôn lên cổ .

      “Cố Học Võ, đừng như thế.” sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng sao thoát được cường thế của Cố Học Võ.

      Ngay tại nhà bếp, cái bệ nho ấy, bị lôi kéo rồi ức hiếp lần nữa, giữa cơn mê muội, nhìn gương mặt mình phản chiếu tấm kính tủ lạnh bóng loáng. Bờ môi đỏ mọng sưng lên, hai mắt tình. Cả người bám chặt vào người . xấu hổ xoay mặt , nhưng vẫn hoạt động người . Hai người quần áo chỉnh chu, cơ thể ngừng va chạm. Trải qua đêm hôm qua, lúc này vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, giờ lại bị ức hiếp như vậy, tới sau cùng lại chẳng thể nên lời.

      Khi hết thảy chấm dứt, hai chân nhũn cả ra, được bế ra ghế bên ngoài. Nhìn đồng hồ, cũng gần hơn tiếng. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú rất lớn. hơi sửng sốt, nhìn Cố Học Võ.

      “Là thuyền tới đón chúng ta?”

      phải.” Cố Học Võ lắc đầu, nhìn cái: “ thôi.”

      cúi đầu, chỉnh đốn lại quần áo ban nãy bị làm lộn xộn. Lại kiểm tra thêm lần, chắc chắn tại nhìn thấy gì bất thường mới theo Cố Học Võ. Vali hành lý to đùng của , sáng sớm được xách ra ngoài. Nhìn căn phòng ở bảy ngày qua, Kiều Tâm Uyển bỗng thấy vô cùng lưu luyến. Cắn răng, cho mình quay đầu lại, muốn để Cố Học Võ nghĩ còn lưu luyến. dứt khoát bước ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt Cố Học Võ, ánh mắt lại tối sầm.

      Đến khi Kiều Tâm Uyển ra hẳn phía ngoài lại phải giật mình sửng sốt, tới đón bọn họ phải thuyền, mà là trực thăng. chiếc trực thăng hề đậu ở bãi biển cách ngôi nhà xa. Hai người mặc trang phục quân nhưng hình như phải là quân Trung Quốc từ trực thăng nhảy xuống, người trong đó tới đứng trước mặt Cố Học Võ, khẽ gật đầu.

      Võ.”

      “Đưa cái này lên.” Cố Học Võ đưa hành lý cho người trong đó, lại liếc mắt nhìn người kia: “Sao lại là cậu? Tiểu Chung đâu?”

      “Cái tên đó ngày hôm qua biết đâu chơi, ăn bậy bạ cái gì, sáng sớm thức dậy liền đau bụng nên em mới tới.” Người kia rất trẻ, cười yếu ớt với Cố Học Võ.

      “Uhm.” Cố Học Võ nhiều lời, quay sang liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “ thôi.”

      Kiều Tâm Uyển hơi kinh ngạc, Cố Học Võ, là ai? Vậy mà còn có trực thăng tới đón ?

      Kiều Tâm Uyển lớn như vậy, ngồi máy bay cũng ít lần, nhưng trực thăng đúng là lần đầu tiên. Trực thăng chậm rãi cất cánh, bay khỏi hòn đảo . Nhìn thế này, mới nhìn hòn đảo bên kia vô cùng rộng lớn. Đảo này xem ra , từ hướng này còn thấy được bãi cỏ rộng. Đây có phải là nơi ngày đó bọn họ đến ? Cái chỗ mà bởi vì Cố Học Võ có quỷ hù dọa khiến về sau làm thế nào cũng chịu .

      Quay đầu liếc nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt hơi nghi hoặc: “, rốt cuộc là ai?”

      Mượn đảo , rồi mượn trực thăng, những người đó gọi Võ, nghe hết sức quen thuộc, mà nhìn thành thạo của khi lên chiếc trực thăng này có thể thấy đây tuyệt đối phải là lần đầu tiên.

      Cố Học Võ nhìn cái, trả lời câu hỏi của , nhưng nhìn thấy quầng thâm phía dưới con mắt lại hơi hơi nhíu mày: “Nếu em mệt cứ ngủ trước .”

      “Tôi, tôi muốn ngủ.” Kiều Tâm Uyển có rất nhiều nghi vấn muốn biết ràng: “Cố Học Võ, kiếm cái trực thăng này ở đâu? đừng có với tôi là thuê trực thăng như vậy rất dễ. Còn nữa, rốt cuộc làm thế nào mà đưa tôi xuất ngoại được? Hòn đảo này…”

      “Liên can gì tới em?” Giọng Cố Học Võ nhàng nhưng thành công khiến Kiều Tâm Uyển nghẹn họng, đến gần , nhìn tia tổn thương lên trong mắt .

      “Nếu em thay đổi ý kiến, bằng lòng tin cho em biết mọi thứ.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, dám tin vào lỗ tai mình: “, đê tiện.”

      Dùng thủ đoạn này ép khuất phục. Quả đúng là đánh người dùng võ.

      “Em thay đổi ý kiến?” Cố Học Võ phớt lờ mỉa mai của , ánh mắt nhìn có vài phần chờ mong.

      .” Kiều Tâm Uyển xoay mặt qua, nhìn đến Cố Học Võ: “Tôi thay đổi ý kiến.”

      “Vậy kết thúc.” Cố Học Võ cũng nhìn , ngã người lên lưng ghế dựa, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

      Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, suýt muốn cắn tên kia phát. Trừng mắt nhìn Cố Học Võ hồi lâu, cuối cùng oán hận ngồi trở lại, thả lỏng cơ thể, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngày hôm qua ngủ quá muộn, sáng sớm lại thức dậy quá sớm khiến Kiều Tâm Uyển thực dần dần ngủ thiếp . Lúc thức dậy, nhất thời bản thân ở đâu, mở to hai mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt khiến nhướng đôi mày thanh tú, nhìn thoáng qua lại phát mình lại ở máy bay. phải trực thăng mà là máy bay.

      Đây là khoang hạng nhất. Chỗ ngồi bị hạ thấp, người đắp cái chăn mỏng, vừa định ngồi dậy nhìn thấy Cố Học Võ ngồi bên cạnh. Trước mặt có đặt cái laptop, trong tay còn có số tài liệu. tập trung nhìn nên phát ra dậy, hình ảnh màn hình khiến thoáng sửng sốt. Khe khẽ ngồi dậy, động tác rất ấy khiến Cố Học Võ xoay mặt qua. Thấy thức tắt cửa sổ laptop: “Em dậy rồi hả?”

      đâu đây?” Kiều Tâm Uyển đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời ngoài ấy tối đen, hơi lo lắng xoay người: “Cố Học Võ, lại muốn đưa tôi tới đâu? Tôi muốn , tôi muốn về Bắc Đô. Tôi…”

      “Đây là máy bay quay về Bắc Đô.”

      Cố Học Võ thản nhiên mở miệng. Vươn tay nắm tay , để quá kinh hoảng: “Em bình tĩnh chút , hai tiếng sau, em tới Bắc Đô.”

      chứ?”

      Kiều Tâm Uyển tin lắm nhướng mày, vẻ mặt có vài phần hoài nghi. Cố Học Võ gật đầu, để ý đến nghi ngờ của : “Em có muốn gọi tiếp viên tới xác minh đây có phải máy bay bay tới Bắc Đô ?”

      , cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Bay đến Bắc Đô là được.”

      “Nếu em mệt ngủ tiếp .”

      Cố Học Võ muốn tiếp tục xem tài liệu. Kiều Tâm Uyển nắm chặt tay , vẻ mặt có chút khẩn trương: “Cố Học Võ, bằng lòng với tôi trả Bối Nhi cho tôi, còn nữa, về sau dây dưa với tôi nữa rồi đấy.”

      Tầm mắt Cố Học Võ dừng ở tay , lại từ tay hướng lên , vẻ mặt khẩn thiết như vậy là sợ đến quấy rầy , hay là sợ trả Bối Nhi cho ? Khóe môi mím thành đường thẳng, cằm siết chặt, khẽ giật tay ra: “Yên tâm, quân tử nhất ngôn. trả Bối Nhi cho em.”

      Giọng vô cùng lạnh lẽo, lại có chút gì đó như tức giận. Kiều Tâm Uyển chầm chậm thu tay lại, khí sắc có chút mất tự nhiên: “Tôi, tôi có ý gì đâu. cũng biết Bối Nhi là sinh mạng của tôi. Tôi thể để con bé ở Cố gia.”

      đến nước này, thừa nhận bản thân lúc đầu lừa gạt Cố Học Võ, chưa từng có ngày đêm nào nghĩ tới chuyện muốn vứt bỏ Bối Nhi, phút cũng . Cố Học Võ nhìn , bởi vì lời của mà nổi giận nữa, vẻ mặt cũng dịu , quay sang, xem tiếp tục tài liệu. Kiều Tâm Uyển tùy ý liếc mắt nhìn, những tài liệu này đều là tiếng Đức. biết tiếng Đức nên thể nào biết được nội dung tài liệu. Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi cửa sổ chưa kịp tắt kia, lại càng nghi ngờ Cố Học Võ hơn.

      Ngoại trừ Cố Học Võ mà thấy, còn có thân phận gì? còn có bao nhiêu mặt biết. Nhìn bóng dáng , ràng gần ngay trước mắt mà cứ như xa tận chân trời. Có câu , rất tin. Đó chính là hiểu Cố Học Võ. tự nhận Cố Học Võ, nhưng tại có chút nghi ngờ. Cố Học Võ, hay là cái bóng dáng do chính tưởng tượng ra? Bóng dáng chàng thiếu niên lúc đỡ đứng dậy, bảo đừng khóc. mờ mịt bối rối thể trả lời được. Nhưng lại có thể quả quyết việc, quyết định mà vẫn luôn giữ cho đến ngày hôm nay là chính xác.

      Đột nhiên cảm thấy mệt, mệt chết được, những mệt mỏi này khiến lại thả lỏng người, muốn ngủ lại ngủ được, mơ mơ màng mơ về thời gian ở đảo, hai người nằm dưới bầu trời cùng ngắm sao trời. hôn , ôm , hai người kịch liệt triền miên.

      “Cố Học Võ.” Lúc thấy sắp bị xâm nhập kêu lớn lên, ngồi bật dậy, lại phát mình mơ. Mở to mắt, liền nhìn thấy Cố Học Võ ngồi bên cạnh, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt .

      “Tới, tới chưa?” Kiều Tâm Uyển bị nhìn chằm chằm mà mất tự nhiên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn màu tối đen, phải là hai tiếng sao? Sao còn chưa đến.

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 99: Về lại Cố gia
      “Sắp rồi.” Cố Học Võ híp mắt nhìn mất tự nhiên mặt Kiều Tâm Uyển, rồi nắm tay : “Ban nãy em mơ thấy ?”

      “Hả?” Kiều Tâm Uyển ngẩn người, theo trực giác lại lắc đầu phủ nhận: “ có, ai mơ thấy ?”

      “Em gọi tên .” Cố Học Võ chỉ ra , khóe môi hơi hơi cong lên làm gương mặt cũng tràn đầy nét cười. có thể vào giấc mộng của Kiều Tâm Uyển, điều đó chứng minh cái gì?

      …” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển ngưng trọng, đối diện với khuôn mặt cười như cười của , trong lòng lại buồn phiền hoảng loạn: “Tôi gọi tên sao? Tôi mơ thấy , tôi vừa mơ thấy trở về Bắc Đô, chịu trả Bối Nhi cho tôi. Chúng ta cãi nhau ầm ĩ. Cho nên tôi gọi tên .”

      Lời giải thích của thành công đẩy lùi nụ nụ cười mặt Cố Học Võ.

      “Phải ? Em yên tâm. Em cần ngay cả chiêm bao cũng lo lắng chuyện này, đáp ứng em, đương nhiên đổi ý.”

      “Vậy là tốt rồi.” Kiều Tâm Uyển thở phào nhõm, nội tâm kỳ chút lo âu, sợ Cố Học Võ giữ lời hứa: “ cũng biết Bối Nhi rất quan trọng với tôi. Tôi thể để bất cứ ai cướp con bé .”

      Sắc mặt Cố Học Võ hết sức khó coi, muốn cái gì đó máy bay lại đúng lúc này mà hạ cánh. Tiếng loa thông báo khiến ngồi thẳng người lại, nhìn tới gương mặt Kiều Tâm Uyển. Vài phút sau, máy bay từ từ hạ xuống thấp. Kiều Tâm Uyển lúc này mới phát , máy bay đúng là sắp hạ cánh xuống phi trường Bắc Đô. Ánh mắt lại nhịn được mà liếc nhìn Cố Học Võ.

      Lòng vẫn có rất nhiều nghi vấn, ba lần bảy lượt muốn mở miệng hỏi, rồi lại biết trả lời mình. , nếu chịu tin , tái hợp cùng , cho biết hết mọi chuyện. Mà , lại hề muốn tái hợp với chút nào. muốn sao? Kiều Tâm Uyển kỳ cũng xác định được, chẳng qua lúc này, buộc mình phải tỉnh táo. nghĩ đến mấy vấn đề này.

      Còn chưa xuống máy bay, Cố Học Võ cầm áo khoác dày đưa tới tay : “Bắc Đô lạnh lắm, mặc cái này vào.”

      Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, hệ thống sưởi máy bay vẫn còn bật khiến suýt quên bây giờ còn ở đảo, lát nữa xuống máy bay nhất định rất lạnh. Nhận lấy cái áo khoác, hơi gật đầu với Cố Học Võ: “Cám ơn.”

      Cố Học Võ còn lại là nhìn : “Máy bay hạ cánh ngay đấy, em ngồi yên .”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, cảm giác máy bay hạ độ cao, Cố Học Võ đột nhiên nắm chặt tay , quay sang, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

      “Kiều Tâm Uyển, em vẫn chịu thay đổi ý kiến sao? Vẫn khăng khăng giữ lựa chọn của em?”

      “Tôi giữ vững.” chịu cho câu trả lời muốn, tia chờ mong trong mắt Cố Học Võ tối sầm xuống, gì nữa, xoay mặt , tay vẫn siết chặt tay buông. Mãi đến khi máy bay đáp xuống, tiếng loa thông báo lại vang lên.

      Hai người xuống máy bay. Vừa xuống máy bay, Kiều Tâm Uyển cảm giác được cái lạnh phả vào mặt, gió cứ ùa ùa vào, hoàn toàn khác biệt với cái nóng hừng hực của hải đảo, kéo chặt áo khoác, nhìn Cố Học Võ, trước khi xuống máy bay mặc cái áo khoác gió màu đen, tôn lên dáng người hết sức cao lớn của . Lúc này đến bên , kéo tay .

      đưa em về.”

      cần, tự tôi gọi xe.” Kiều Tâm Uyển rất cố chấp, tại, chỉ muốn tránh khỏi Cố Học Võ càng xa càng tốt.

      “Bối Nhi ở Cố gia, em muốn đón con bé sao?” Lời của Cố Học Võ lại lần nữa thành công bắt Kiều Tâm Uyển phải ngừng bước, quay sang nhìn Cố Học Võ.

      “Tôi bảy ngày liên lạc với gia đình, ba mẹ tôi rất lo lắng cho tôi.”

      “Cũng chỉ thêm tối nữa thôi.” Cố Học Võ kéo tay Kiều Tâm Uyển ra khỏi sân bay, Kiều Tâm Uyển tránh thoát đành mặc dắt mình ra bãi đỗ xe sân bay, lên xe . Lúc xe khởi động, bỗng nhiên nghĩ đến việc: “Hành lý của tôi…”

      “Yên tâm, có người đưa về Kiều gia cho em.” đều bố trí xong.

      Nhìn bộ dạng chuyên tâm lái xe của Cố Học Võ, xoay mặt qua, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút rối rắm: “Cố Học Võ, , làm như thế nào vậy?”

      Mọi thứ sắp xếp xong, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết. Trước tiên đến tiền bạc, ngay cả mạng lưới quan hệ để làm mấy chuyện này chỉ sợ cũng bình thường. rốt cuộc làm như thế nào?

      Cố Học Võ nhìn vẻ mặt vẫn còn muốn hỏi của cái, suy nghĩ lúc, lại cho câu trả lời xem như là đáp án: “Có tiền mua tiên cũng được.”

      Tiền? , để làm những chuyện như thế này tuyệt đối chỉ đơn giản dùng tiền là được. Lúc ở đảo, thấy rất . Hai người tới đón bọn họ, ánh mắt nhìn Cố Học Võ có chút tôn kính. Tiền có thể mua được phục vụ, nhưng tuyệt đối thể mua được tôn kính.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển biết muốn trả lời, xoay mặt : “ muốn đừng . Dù sao, tôi cũng muốn biết.”

      Cái giọng điệu giống như giận dỗi này khiến đường nét mặt Cố Học Võ nhu hòa rất nhiều, gì nữa, im lặng lái xe. tiếng sau, xe dừng trước cổng Cố gia. Lúc xuống xe, Kiều Tâm Uyển mới phát ra lúc này là hừng đông.

      trễ thế này, chắc là Bối Nhi ngủ rồi?”

      “Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Hay là em muốn gọi con bé dậy, để con bé cùng em quay về Kiều gia?”

      “Tôi…” Điều này sao có thể? Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn Cố Học Võ trong lòng oán hận: “Đều tại , tôi là muốn về Kiều gia rồi.”

      “Thời gian còn sớm.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng: “Tối nay em nghỉ ở đây trước, sáng mai chở em và Bối Nhi về.”

      Kiều Tâm Uyển hơi do dự. Cố Học Võ xuống xe, vòng qua mở cửa xe bên phía : “Hay là bây giờ em muốn chở em về nhà?”

      Kiều Tâm Uyển ngồi ở xe, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. quá trễ thế này mà còn quay về Kiều gia phải quấy rầy ba mẹ sao? Nếu khách sạn, cũng muốn lắm, ở bên ngoài bảy ngày, tuy rằng thời gian ở bên Cố Học Võ rất vui vẻ, nhưng ngày nào nghĩ tới Bối Nhi. Con bé còn quá lại lâu như vậy, rất muốn sáng mai thức dậy là có thể nhìn thấy Bối Nhi…

      “Xuống xe .” Giọng Cố Học Võ rất , chút ép buộc : “Em xuống xe ở lại Cố gia nghỉ ngơi đêm, ngày mai rồi cùng Bối Nhi.”

      Kiều Tâm Uyển nhướng mày, sau khi suy nghĩ ràng hồi lâu cũng xuống xe, theo Cố Học Võ vào cửa, tới trước phòng bọn họ. Nhìn những bài trí ấy, lòng của hơi mất kiềm chế. Ba năm ở nơi này tuy rằng nhiều lúc đau khổ, nhưng dù sao cũng có tình cảm. Cách bố trí trong phòng vẫn hề thay đổi. Cố Học Võ thích chuyện rảnh rỗi lại thay đổi cách bài trí phòng.

      Bức rèm kia là mua khi mới kết hôn. tưởng rồi thay cái khác. Nhưng nghĩ đến đó lại cười mình. chờ mong cái gì? Cố Học Võ thay đổi chỉ là vì chú ý tới. Dù sao 3 năm đó, chẳng bao giờ để ý mang cái gì về? Cả cái sô pha, bình hoa bàn trà cũng là mua, ngày trước rất thích ngày nào cũng mang bó hồng về nhà, cắm hoa trong phòng làm tâm trạng tốt hơn.

      Đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan, xoay người liền nhìn thấy Cố Học Võ đứng im nhúc nhích nhìn chằm chằm . mất tự nhiên, xoay mặt : “Tôi, tôi có thể ngủ sô pha.”

      Cố Học Võ làm như nghe thấy, chỉ chỉ tủ quần áo trong phòng: “Bên trong chắc là có quần áo của em, em tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi .”

      xong, xoay người định qua phòng sách. Kiều Tâm Uyển nhìn mà ngẩn cả người, ở đảo có thói quen muốn cái gì được cái đó, lúc này Cố Học Võ quân tử, trái lại khiến thấy quen. Đưa mắt nhìn về phía phòng sách, phát quả định vào nữa, đến phòng tắm tắm rửa, vào cửa cởi quần áo, mới phát , bên trong áo lót có hơi ướt.

      Cả ngày hôm nay, Cố Học Võ chạm vào , tất nhiên cũng giúp hút sữa. Gương mặt hơi ửng hồng, nóng ran, ngực căng tức khó chịu, vừa rồi cảm thấy, bây giờ mới cảm giác chỗ đó khó chịu. Lúc này, cũng thể đánh thức Bối Nhi để con bé bú, chỉ có thể lấy tay bóp ra.

      Nhưng còn chưa bắt đầu, cửa phòng tắm bất thình lình bị ai đó mở ra, hoảng sợ, quay sang, là Cố Học Võ.

      lấy đồ.” Vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt đảo qua cơ thể , bởi vì định tắm nên quần áo cởi ra hết, chất lỏng màu trắng lờ mờ thấm ra bên ngoài hai nụ hồng.

      Cảnh tượng như thế khiến đôi mắt tối lại, bước về phía trước, nhìn vẻ xấu hổ mặt : “Tức sữa?”

      , ra ngoài.” cần tới nhiều chuyện.

      muốn tự mình ra, Cố Học Võ cũng chịu, bảy ngày qua, mỗi lần Kiều Tâm Uyển tức sữa, đều giúp giải quyết, riết rồi cũng như thành quen. Thấy tình cảnh trước mắt, tiến lên từng bước, khoảng cách gần gũi lúc này khiến Kiều Tâm Uyển luống cuống: “Cố Học Võ, đồng ý với tôi.”

      “Tôi đồng ý cái gì?”

      Bày tay to của Cố Học Võ ôm thắt lưng : “ chỉ đồng ý thả em chứ chạm vào em.”

      …”

      “Hôm nay mới là ngày thứ bảy.” Giọng điệu của có hơi vô lại. đợi phản ứng, Cố Học Võ cúi đầu, ngậm miệng vào nụ hoa, cơ thể Kiều Tâm Uyển run lên, muốn đẩy ra nhưng ngực quả thực bởi vì động tác của mà thoải mái ít. Đặt hai tay vai , cũng biết lúc này là kháng cự hay là chào đón.

      Đợi đến khi chấm dứt sau nửa đêm. Kiều Tâm Uyển kiệt sức, tâm trí mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bản thân lại mắc mưu Cố Học Võ. ra căn bản có ý định muốn buông tha . Trước khi chìm vào giấc ngủ, ý nghĩ sau cùng lên trong đầu là Cố Học Võ có phải có ý lệch lạc với phòng tắm hay ? dường như đặc biệt thích làm ở trong phòng tắm…

      Dừng những hình ảnh kiều diễm trong đầu, ở trong lòng hung hăng khinh thường Cố Học Võ phen, nhưng đấu lại Chu Công vẫy gọi, vừa chạm vào gối liền lăn ra ngủ.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Buổi sáng, khi Kiều Tâm Uyển thức dậy, Cố Học Võ khỏi, nhìn đồng hồ thấy mười giờ sáng mà trách mình khinh suất, nhìn quanh phòng, cũng thấy bóng dáng Cố Học Võ, thở phào nhõm đồng thời lại muốn tới chỗ con .

      Bối Nhi, Bối Nhi ở đâu?

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 100: Tai nạn giao thông
      Cấp tốc rời giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc ra liền nhìn thấy bộ đồ được đặt sofa. Áo sơmi đen, quần dài trắng, kèm theo đôi giày trắng, phía còn có cái áo khoác trắng. Đương nhiên, còn cả nội y, tất cả đều vừa khít thân người bé của . Khuôn mặt hơi nóng đỏ, cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, lúc mở cửa phòng thấy dì Chu bế Bối Nhi qua.

      Kiều.”

      Thấy dì Chu, Kiều Tâm Uyển cũng biết phải tức giận hay phẫn nộ. Tâm tư xoay chuyển vòng, chỉ còn lại cảm kích. Nếu có dì Chu, bảy ngày này biết Bối Nhi khóc đến mức nào nữa.

      Nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của , dì Chu cũng tức giận, bế Bối Nhi đặt vào tay : “Bối Nhi mấy ngày nay khỏe lắm, ăn ngon, ngủ ngoan. tăng thêm bữa ăn dặm, mỗi ngày có thể ăn hết hai chén rưỡi bột khuấy. hai bên này sữa cũng nhiều nữa. Bối Nhi dường như rất thích ấy, ấy mà bế là Bối Nhi cười ngay.”

      hơi nhanh, lèo là đủ hết mọi sinh hoạt thường ngày của Bối Nhi trong mấy ngày nay, Kiều Tâm Uyển thản nhiên gật đầu, bế Bối Nhi, đúng rồi, mới bảy ngày mà dường như Bối Nhi lớn hơn rồi. khuôn mặt nhắn hồng hào, nhìn khí sắc rất tốt.

      Có thể thấy, con bé ở Cố gia được chăm sóc rất tốt. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển lại ngửi được mùi hương người , khuôn mặt nhắn của Bối Nhi liền cọ cọ lên người , vì mấy ngày xa cách mà có chút xa lạ.

      Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, bế Bối Nhi vào phòng, vỗ lưng con bé, ngủ buổi tối, lúc này lại vừa vặn có sữa. Cho Bối Nhi bú xong, dì Chu đón lấy bé, thấy Kiều Tâm Uyển sửa sang lại quần áo xong bà khẽ : “ Kiều này, lẽ ra, tôi là người ngoài, có mấy chuyện tôi nên , nhưng ở Cố gia mấy ngày nay, tôi thấy người nhà Cố gia rất tốt với Bối Nhi, Bối Nhi chẳng những thích hai nhà này mà còn thích cả mấy vị trưởng bối bên Cố gia, chẳng có chút gì là khó chịu. Tôi nghĩ nếu Cố đưa hưởng tuần trăng mật, vậy hai người có phải . . . . . .”

      “Dì Chu.” Kiều Tâm Uyển ngắt lời bà, tại muốn nghe những lời này: “Dì còn chuyện gì nữa ?”

      có gì.” Dì Chu thấy hài lòng trong mắt Kiều Tâm Uyển liền dừng lại : “Giờ chúng ta có phải đưa Bối Nhi về Kiều gia ?”

      “Uhm.” phút cũng muốn nán lại nơi này. thực tế, cho dù trong căn phòng này có nhiều hồi ức với , chúng đều là chua xót. Chúng ngừng nhắc , trải qua ba năm này như thế nào.

      người chồng mà trái tim người , người chồng với chỉ tràn đầy oán hận. Cố Học Võ tại cũng thừa nhận những năm đó ghét, hận cỡ nào.

      Dì Chu bế Bối Nhi đứng ở bên cạnh : “Vậy, chúng ta thôi.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, hai người ra cửa, ngờ Tả Phán Tình tới trước mặt.

      “Tâm Uyển.”

      “Phán Tình.” Thấy , sắc mặt Kiều Tâm Uyển liền hòa hoãn lại: “Sao em lại ở nhà.”

      “Em còn nghỉ thai sản mà.” Tả Phán Tình vỗ vỗ tay: “Được nghỉ bốn tháng, em lại xin nghỉ nửa tháng, còn vài ngày nữa mới làm lại.”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Mấy ngày nay, Bối Nhi phiền em chăm sóc.”

      “Em có săn sóc gì đâu.” Tả Phán Tình cũng dám kể công: “Đều là bác và bà vú trông nom hết. Em chẳng qua chỉ cho bé bú mà thôi. Mà cũng chẳng nhiều nhặn gì.”

      “Dù sao vẫn cám ơn em.” Kiều Tâm Uyển lòng thích cá tính thẳng thắn, rất đáng của Tả Phán Tình: “Bọn chị còn có việc, về trước. Có thời gian thăm em.”

      “Tâm Uyển.” Tả Phán Tình nhìn , lại nghĩ tới chuyện khác: “Em nghe đưa chị hưởng tuần trăng mật. Hai người phải định tái hợp à?”

      “Hưởng tuần trăng mật?” Đây là lần thứ hai nghe thấy từ này, Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Làm gì có, em nghe ai vậy.”

      “Hả?” mặt Tả Phán Tình lên tia thất vọng: “Em còn tưởng chúng ta lại có thể làm chị em dâu.”

      “Có lẽ còn thiếu chút duyên phận.” Kiều Tâm Uyển muốn tiếp tục đề tài này: “Lâu rồi chị có mặt ở nhà, ba mẹ chị chắc là lo sốt vó lên rồi, chị đưa Bối Nhi về trước nhé.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình bất đắc dĩ liếc nhìn Bối Nhi: “Em đúng là rất thích Bối Nhi, em buồn thối ruột đây, hai đứa con em đều là con trai. Nhìn con chị rất đáng , so với hai tiểu ác ma nhà em Bối Nhi ngoan ngoãn hơn rất nhiều.”

      “Phải ?” Kiều Tâm Uyển trước khi từng nghe Tả Phán Tình là hai tiểu ác ma của thích chỉnh người ta thế nào: “Hai cục cưng của em đâu?”

      “Còn ngủ.” Giọng Tả Phán Tình có chút ai oán: “Ngày hôm qua đứa lớn khóc, đứa quậy mãi đến nửa đêm mới chịu ngủ, bây giờ còn chưa dậy.”

      hai à. Con nít là thế đó, kiên nhẫn chút là được.” Dì Chu ở bên cạnh cười phụ họa. Kiều Tâm Uyển cũng cười.

      “Con trai có thể bướng bỉnh chút. Em cũng sinh ra rồi còn có thể làm gì.”

      “Đúng vậy. Em còn có thể làm gì?” Tả Phán Tình thở dài: “Chị muốn về, em cũng giữ. Nhưng mà có thời gian chị nhất định phải qua thăm bọn em nhiều nhiều, chúng ta có thể cùng nhau chuyện kinh nghiệm làm mẹ.”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, liếc nhìn dì Chu: “Chúng ta thôi.”

      Tả Phán Tình thấy rời tiến lên bước: “À, Tâm Uyển, chị chào bác tiếng sao?”

      Kiều Tâm Uyển giật mình, nghĩ tới Uông Tú Nga, chào sao? Có cái gì mà chào, và Cố Học Võ thể ở bên nhau, lắc đầu, cười cười với Tả Phán Tình, tiếp theo cùng dì Chu rời .

      Rời khỏi Cố gia, tài xế chờ ở cửa: “ Kiều, cậu cả dặn tôi chở về.”

      Kiều Tâm Uyển muốn từ chối nhưng dì Chu bế Bối Nhi lên xe, đành phải lên xe theo. Quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, phát Cố Học Võ vẫn xuất . Cảm giác trong lòng có chút kỳ lạ, biết phải hình dung như thế nào. thả , tại cũng thả . Tại sao lại vui mà còn thấy buồn bã mất mát?

      Ngay tối qua, bọn họ còn liều chết triền miên, nhưng tới hôm nay biến thành người xa lạ. Trái tim Kiều Tâm Uyển chùng xuống từng chút từng chút . Trong lòng hiểu rất , từ nay về sau, và Cố Học Võ thực trở thành người dưng.

      chủ?” Dì Chu gọi tiếng, lấy lại tinh thần, phát Bối Nhi nhìn , bàn tay bé liên tục giơ ra, muốn ôm. Ôm con qua, nhàng hôn lên mặt con. Trong lòng bỗng thấy có chút may mắn, may mà đơn độc, còn có con . Bối Nhi. Bối Nhi

      . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

      Về tới Kiều gia, Kiều mẹ nhìn thấy Kiều Tâm Uyển mà chút kinh ngạc, gọi người giúp việc thu dọn hành lý lên phòng lầu, Kiều mẹ bế Bối Nhi qua, nhìn nhìn, ánh mắt có chút thả lỏng.

      tồi. Xem ra bọn họ cũng có chút lòng, chăm sóc con bé tồi.”

      “Mẹ?” Kiều Tâm Uyển hơi kinh ngạc nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ biết Bối Nhi ở Cố gia?”

      “Mẹ cũng mới biết mấy ngày hôm trước.” Kiều mẹ bảo dì Chu bế bé lên lầu, rồi kéo Kiều Tâm Uyển ngồi xuống sofa.

      “Con lên máy bay, chúng ta vẫn chờ điện thoại của con, ngờ đợi đến hai ngày rồi cũng thấy gọi, ba con sốt ruột muốn báo cảnh sát sau đó nhận được điện thoại của người bên Cố gia là Cố Học Võ dẫn con hưởng tuần trăng mật bù, Bối Nhi ở Cố gia, có dì Chu chăm sóc, còn có Tả Phán Tình nữa. Ba mẹ cũng tính tìm tới đưa con bé về. Sau lại nghĩ đến giao tình giữa hai nhà mới đấy.”

      Chung quy lúc đó, Kiều mẹ cũng hiểu , Kiều Tâm Uyển rốt cuộc nghĩ gì, có phải muốn tái hợp với Cố Học Võ hay . Kiều Tâm Uyển im lặng, Kiều mẹ cẩn thận nhìn sắc mặt : “Mẹ thấy sắc mặt con được tốt, có phải nghỉ ngơi tốt hay ?”

      “Con sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, có thể nghỉ ngơi tốt sao? cả chặng bay mệt nhọc, còn chút sức cũng bị Cố Học Võ làm làm lại. chẳng có thời gian nào mà nghỉ ngơi.

      “Tâm Uyển.” Kiều mẹ nhìn Kiều Tâm Uyển, cau mày, có vài phần lo lắng: “Con cho mẹ biết, phải con muốn tái hợp với Học Võ sao?”

      có.” Kiều Tâm Uyển mực phủ nhận: “Mẹ, con và ta có khả năng nữa rồi, mẹ đừng lôi hai người chúng con lại chỗ.”

      “Nhưng…” Nếu thể tái hợp tại sao lại cùng hưởng tuần trăng mật?

      “Chúng con phải hưởng tuần trăng mật.” Như là biết suy nghĩ của mẹ, Kiều Tâm Uyển giải thích: “ ta bực con đưa Bối Nhi cho nên mới mang con , đưa Bối Nhi về Cố gia. ta cho con thời gian vài ngày để suy nghĩ. Nếu con có thể chấp nhận sống cùng ta, nếu thể về sau ta bao giờ đến làm phiền con.”

      “Vậy con…”

      “Con nghĩ rất kỹ…” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nhìn mẹ mình: “Con muốn sống với ta. Con chỉ muốn cùng Bối Nhi hai người sống bình thản mà thôi.”

      Kiều mẹ lặng im, chuyện con quyết định có chín trâu cũng kéo lại được, bà cũng khuyên bảo mà lại nghĩ tới chuyện khác: “Tâm Uyển, Trầm Thành về rồi đấy.”

      “Vậy ạ?” Kiều Tâm Uyển biết Trầm Thành nhất định trở về, chỉ là bắt mình đừng quan tâm.

      “Hôm qua nó nhập viện rồi.”

      “Sao ạ?” Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn: “Trầm Thành vào bệnh viện?”

      “Uhm.” Kiều mẹ thở dài, Trầm Thành, đứa này cũng coi như là bà xem ta trưởng thành từ tấm bé: “Hôm qua nó tới nhà thăm chúng ta. Mẹ con có ở nhà, còn với nó con và Cố Học Võ hưởng tuần trăng mật. biết thế nào, nó về xảy ra tai nạn giao thông.”

      Kiều mẹ nguyên nhân, Kiều Tâm Uyển cũng hiểu, nhất định là sau khi rời khỏi Kiều gia, tâm trạng Trầm Thành đả kích nặng cho nên mới xảy ra tai nạn giao thông.

      “Có nghiêm trọng ạ? ấy ở bệnh viện nào, con thăm ấy.” thế nào cũng là bạn từ tấm bé, Trầm Thành lại quan tâm như thế, nếu thăm quá đáng trách.

      “Tâm Uyển.” Kiều mẹ trả lời câu hỏi của , bà đưa mắt nhìn quan tâm trong mắt con : “Con bây giờ suy cho cùng là định làm gì. Mẹ thấy Cố Học Võ…”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển tại muốn nghe ba từ Cố Học Võ: “Mẹ có thể đừng nhắc tới ta được ?”

      cần mọi người nhắc là Cố Học Võ thế nào, làm gì, ra sao, bây giờ chẳng còn liên quan tới .

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 101: Liếc mắt đưa tình
      Kiều mẹ bị cảm xúc đột nhiên kích động của mà ngẩn ra, im lặng lúc sau đó mới nhìn con : “Mẹ chẳng phải là vì lo cho con sao. Con muốn Đan Mạch, mẹ vì nhớ thương, lo lắng cho con mà mất ăn mất ngủ. Thực lòng mẹ vẫn muốn con ở lại Bắc Đô, nhưng mẹ càng mong con được hạnh phúc hơn.”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển biết tùy hứng của lại làm cho mẹ phải suy tư lo lắng như vậy, cúi đầu, có chút gượng gạo: “Mẹ, mẹ cần nữa đâu. Con Đan Mạch nữa, sau này con luôn ở nhà, đâu nữa.”

      “Tâm Uyển.” Kiều mẹ rất đỗi ngạc nhiên, nhưng vui mừng nhiều hơn: “Vậy, vậy con với Cố Học Võ?”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển muốn nghe đến cái tên kia: “Con với ta chẳng có chuyện gì cả, mẹ cần nghĩ nhiều. Con nghỉ đây.”

      Lên lầu, muốn thăm Trầm Thành nhưng lại phát sắc mặt mình quả được tốt cho lắm, trong khoảng thời gian này thể nào mà ngủ ngon được. Ngày nào cũng bị Cố Học Võ dày vò…

      Dừng lại. trừng mắt, ngăn bản thân được tiếp tục nghĩ nữa. Bảy ngày kia phải là do tự nguyện mà là bị Cố Học Võ ép buộc. muốn. hề bằng lòng.

      Trong đầu lại lên kí ức ngày hôm đó, lúc lặn xuống nước, cố ý giả bộ như xảy ra chuyện hay. liền ôm lấy , ôm rất chặt. Lúc ấy chỉ muốn đùa, dọa chút, bây giờ nhớ lại mới thấy lúc đó Cố Học Võ ôm rất chặt, tựa như dùng hết sức lực mà ôm vào lòng. : “Kiều Tâm Uyển thích em”.

      lại cực lực ngăn cản bản thân được suy nghĩ nữa, được nghĩ tới nữa vậy mà lại ngừng được mà vẫn luôn nghĩ tới, ngừng nghĩ tới. Đủ rồi. Kiều Tâm Uyển, sao mày vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định? Bây giờ ấy thích mày, muốn sống với mày. Nhưng còn Chu Oánh trở lại kia sao. người đó phải là Chu Oánh, nhưng thế giới này, làm sao lại có hai người giống nhau như đúc vậy chứ? Mà cho dù ta phải là Chu Oánh nhưng ta cũng có ý đồ với Cố Học Võ. thấy ràng ta có tình cảm với Cố Học Võ, còn ý đồ chiếm được tình cảm của .

      Đúng vậy, quyết định của hôm nay sai. nhất định phải kiên trì. Dù sao, Cố Học Võ cũng đáp ứng với về sau làm phiền nữa. Lòng bỗng dưng lại co rút đau đớn. mệt mỏi nằm xuống giường. hối hận, tuyệt đối hối hận.

      . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Ở nhà nghỉ ngơi ngày, ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy, sắc mặt Kiều Tâm Uyển tốt hơn rất nhiều. Nhìn mình trong gương, đeo bộ trang sức trang nhã. Đứng trước tủ quần áo, nhìn cả nửa ngày mới chọn được chiếc áo len cao cổ màu vàng nhạt kết hợp với quần tây đen. Lúc định chọn áo khoác lại thấy chiếc áo khoác ngày hôm qua để sofa, cái đó cũng tồi.

      Ngày hôm qua lúc mặc vào vẫn còn chưa xé mác. Là nhãn hiệu mà thích. Ngẫm nghĩ chập, vẫn quyết định mặc cái áo khoác kia, phối hợp cùng quần áo người lại rất hài hòa. Cho Bối Nhi bú rồi lại dặn dò dì Chu vài câu, mới cầm túi ra ngoài.

      Đậu xe trước cửa bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, ngày hôm qua có hỏi mẹ Trầm Thành ở bệnh viện nào nhưng lại quên hỏi ở phòng số mấy. Lúc tìm bác sĩ hỏi thăm, cũng hỏi qua tình trạng của Trầm Thành, bác sĩ bị chấn thương đầu, phải quan sát vài ngày.

      Chấn thương đầu? Kiều Tâm Uyển khẩn trương, bỏ mặc bác sĩ ở đó chạy nhanh lên lầu, khi tìm được phòng bệnh lại phát nơi này im ắng, nhìn lại đồng hồ ra bây giờ mới chín giờ sáng.

      Đẩy cửa vào, Trầm Thành định đứng lên, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, động tác của hơi ngừng chút rồi ngã lại xuống giường, Kiều Tâm Uyển vội vàng tiến tới, đặt giỏ hoa quả ở đầu giường, giúp ngồi dậy.

      sao rồi?”

      “Sao em lại tới đây?”

      Hai người đồng thanh lên tiếng, Trầm Thành bật cười ra tiếng, mặt Kiều Tâm Uyển có chút mất tự nhiên: “Em nghe bị tai nạn xe, nên đến thăm .”

      “Cám ơn.” Trầm Thành trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở nước ngoài. Lúc trở về, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đến Kiều gia chào hỏi mới nghe được tin Kiều Tâm Uyển cùng Cố Học Võ hưởng tuần trăng mật…

      “Sao bất cẩn vậy?” Kiều Tâm Uyển giúp Trầm Thành ngồi tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt đảo qua người , trán băng vòng băng gạc, cánh tay bị cố định vai. Chân cũng bị quấn lấy hai vòng băng gạc, nhìn có vẻ rất chật vật. Lại còn bị thương rất nặng.

      “Doạ em rồi hả?” Trầm Thành nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm lại lắc lắc đầu: “Chỉ bị trầy da chút thôi, bác sĩ thích nghiêm trọng hóa vấn đề mới băng bó thành như vậy, có chuyện gì đâu.”

      “Lại lung tung.” Kiều Tâm Uyển ngồi xuống bên giường: “ ăn chưa?”

      “Ăn rồi. Vừa nãy mẹ có tới, ăn xong bà về, lát nữa lại qua.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, sực nhớ ra có mang hoa quả đến: “ ăn trái cây ? Em gọt giúp .”

      “Thôi.” Trầm Thành dùng tay bị thương ngăn lại: “Ngồi lát . mới vừa ăn xong nên ăn nổi nữa.”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, ngồi ở đó bất động, trong chốc lát biết phải gì. Trầm Thành nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của liền mỉm cười.

      còn chưa chúc mừng em.”

      “Chúc mừng em?” có chuyện gì để chúc mừng?

      “Em cùng lão Đại đó.” Trầm Thành cố gắng áp chế chua sót trong lòng mà giả bộ vui vẻ: “Lão Đại đưa em hưởng tuần trăng mật đúng là chuyện hiếm có.”

      “Đâu có?!” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển có chút gượng gạo: “ đừng nghe mẹ em lung tung, phải như nghĩ đâu.”

      Đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Trầm Thành, nhàng lắc đầu: “Em muốn dẫn Bối Nhi Đan Mạch, Cố Học Võ chịu mới đem em . Bọn em chung nhưng có ở chung.”

      Trầm Thành sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kiều Tâm Uyển: “ phải em muốn tái hợp cùng lão Đại sao?”

      phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt vô cùng kiên định: “ ta là ta, em là em. Em tái hợp với ta khi nào?”

      ?” Trong lòng Trầm Thành có chút xao động khó hiểu, mấy tháng nay, rất nhiều nơi, châu Mỹ rồi châu Âu, tưởng có thể quên, nhưng lại phát thể.

      Nếu thể quyết định thuận theo trái tim mình. Chuyện sau này ra sao, có lẽ cũng biết. Kiều Tâm Uyển có đồng ý hay , cũng biết. Nhưng biết, thể cứ như vậy mà buông tay. Nào ngờ lại nghe Kiều mẹ Kiều Tâm Uyển về với Cố Học Võ.

      cảm giác thương tâm, mất mác. tự nhận thể thắng được Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển Cố Học Võ quá sâu đậm. Nhưng chỉ cần có cơ hội, nhất định nắm chặt. Rời khỏi Kiều gia, tâm trạng của sa sút trầm trọng nên mới chú ý cách đó xa có chiếc xe tới. Tuy rằng bẻ tay lái nhưng vẫn đâm vào rào chắn bên đường…

      “Đương nhiên .” chú ý tới ánh mắt Trầm Thành chợt lóe lên tia chờ mong, Kiều Tâm Uyển nhấn mạnh: “ ta là ta, em là em, chúng em còn khả năng ở bên nhau nữa rồi.”

      “Nhưng phải em rất lão Đại sao?” nhớ lúc muốn bỏ , Kiều Tâm Uyển còn lợi dụng làm cho Cố Học Võ ghen.

      “Đó là trước kia.” Kiều Tâm Uyển còn muốn liên hệ gì tới Cố Học Võ nữa: “Em còn ta nữa.”

      Lúc này cửa phòng bệnh bị người ta mở ra, ánh mắt hai người đồng thời chuyển hướng về phía cửa, lúc này mới phát , Cố Học Võ đến đây từ lúc nào. Đứng ở cửa, sắc mặt ngưng trọng, nhìn ra nghĩ gì.

      Trầm Thành sửng sốt, định mở miệng Cố Học Võ bước đến, tay cầm giỏ hoa quả, ánh mắt liếc đến kệ đầu giường, hơi khựng lại rồi đem giỏ hoa quả sang bên kia. Nhìn Trầm Thành: “Hôm nay mới nghe cậu bị đụng xe, sao chứ?”

      sao.” Trầm Thành lắc đầu: “Sao lão Đại lại đến đây? làm sao?”

      “Hôm nay là thứ bảy.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng. Trầm Thành vỗ vỗ đầu: “ xem, mới đụng xe chút mà đầu óc lẩn thẩn rổi.”

      “Đừng đụng vào miệng vết thương như vậy.” Kiều Tâm Uyển kéo tay lại, vẻ mặt có chút chỉ trích: “ ngốc cũng bị vỗ cho lẩn thẩn.” Cũng biết bị thương ở đâu mà còn vỗ như vậy.

      sao.” Trầm Thành lắc đầu, thấy ánh mắt Kiều Tâm Uyển đầy quan tâm, tự dưng cảm thấy thực hưởng thụ, đưa tay cầm tay : “Tâm Uyển, em tới thăm là vết thương cũng tốt hơn phân nửa rồi.” (Ladybug: Hê hê, CHV ghen chưa, tức chưa?

      lại lung tung.” có phải là bác sĩ đâu cơ chứ. Có đôi khi, Kiều Tâm Uyển cảm thấy Trầm Thành cứ như đứa con nít vậy: “Nếu muốn vết thương mau lành lại phải nghe lời bác sĩ, an tâm dưỡng thương.”

      như vậy.” Trầm Thành gật đầu, coi Cố Học Võ như vô hình: “Chỉ cần ngày nào em cũng đến thăm bình phục rất nhanh.”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nợ Trầm Thành rất nhiều, tại bị thương, hằng ngày đến thăm cũng là việc nên làm.

      Cố Học Võ nhìn hai người đối đáp qua lại, ánh mắt chợt tối vài phần, bàn tay đặt bên người cũng nắm chặt lại, muốn mở miệng cửa lại mở ra.

      Là Cố Học Văn. Nhìn thấy Cố Học Võ, hơi hơi nhíu mày: “Quá đáng. Bắt em đậu xe, còn thèm chờ lên trước.”

      Văn.” Trầm Thành nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt vui mừng: “Ai đến đây trước?”

      .” Cố Học Văn chỉ chỉ giỏ hoa quả đầu giường: “Cái này cũng là mua mà ấy lại xách lên.”

      mở lời thèm nể mặt Cố Học Võ, Cố Học Võ hơi mất tự nhiên, vừa rồi muốn ra ngoài lại nhìn thấy Cố Học Văn cũng định ra ngoài. Hỏi câu, mới biết được Trầm Thành bị tai nạn. liền theo Cố Học Văn nên chuẩn bị được gì.

      Văn.” Trầm Thành cười cười, vẻ mặt rất chân thành: “Mấy đến là em rất cám ơn rồi.”

      “Sao bất cẩn vậy?” Cố Học Văn mở lời vui đùa, nhìn Trầm Thành, trong đám Trầm Thành là người lái xe cẩn thận nhất.

      cẩn thận thôi.” Trầm Thành muốn thêm gì nữa, ánh mắt lại theo bản năng liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái.

      Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, nghĩ đến lời mẹ lại nhanh chóng hiểu được. Nhất định là Trầm Thành biết và Cố Học Võ ở bên nhau nên mới bị phân tâm mà xảy ra tai nạn. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt nhìn có chút áy náy. Tầm mắt hai người giao nhau ở trung, những người khác nhìn vào lại thấy đó là liếc mắt đưa tình.

      Cố Học Võ cũng vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :