1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 92: Ý kiến hay
      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển đúng là biết Cố Học Võ cũng có mặt vô lại như vậy: “Tôi đâu phải muốn tới đây, là mang tôi đến mà.”

      “Đúng vậy.” Cố Học Võ gật đầu, cuối cùng chuyển ánh mắt hướng về phía mặt : “Nếu em mang Bối Nhi sang Đan Mạch, em cũng tính ăn cơm, rửa chén sao?”

      “Tôi, tôi mời dì Chu sang.”

      “Dì Chu dù sao cũng có lúc bị bệnh, xin phép nghỉ. Đến lúc đó, em làm gì cho Bối Nhi ăn?”

      “Tôi, tôi dẫn con bé ra ngoài ăn.”

      “Bốp bốp bốp.” Cố Học Võ vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: “Ý kiến hay. Đúng là ý kiến hay. Song bây giờ có dì Chu, cũng thể ra ngoài ăn, cho nên rửa chén .”

      …” Kiều Tâm Uyển oán hận dậm chân, xoay người vào phòng bếp thu dọn.

      Cố Học Võ tao nhã vắt chân xem TV, khóe môi cong lên độ cong đẹp.

      “Keng.”

      “Choang.”

      “Bụp.”

      Rất nhanh, trong phòng bếp ngừng vang lên những thanh khác nhau. Cố Học Võ vẫn ngồi bất động, mãi đến khi nghe thấy tiếng “xoảng”, mới nhìn vào bếp, đặt điều khiển từ xa xuống, đứng dậy vào trong.

      Trong phòng bếp, Kiều Tâm Uyển chưa từng rửa chén nhìn cái chén bể nát dưới chân mà đứng như trời trồng. Cố Học Võ đứng ở cửa, nhìn hai tay toàn là xà bông, cả người đơ cả ra.

      nhớ bảo em rửa chén chứ có bảo em đập chén đâu.”

      Kiều Tâm Uyển thề là nghe thấy chế giễu trong giọng của Cố Học Võ, nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn trừng trừng Cố Học Võ: “. tránh ra, đừng ở đây.”

      Đồ ra vẻ. Có gì đặc biệt hơn người? phải là rửa bể mấy cái chén thôi sao?

      Nhìn Cố Học Võ đứng bất động tại chỗ, quýnh lên, muốn tiến lên trước đẩy Cố Học Võ ra nhưng vừa mới giơ chân lên bị khiển trách.

      “Đừng nhúc nhích.” Cố Học Võ quát : “Đứng im, được nhúc nhích.”

      Liếc mắt nhìn trừng trừng Kiều Tâm Uyển, lấy cây chổi để ở sau cửa bếp, dọn dẹp sạch từng mảnh . Tính sơ qua cũng bể ít nhất hai cái chén hai cái đĩa.

      Sau khi thu dọn sạch , liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, tầm mắt dừng lại ở cái bồn rửa chén, nhìn cái bồn đầy bọt xà bông kia, nhướng mày: “Em đổ bao nhiêu nước rửa chén vậy?”

      biết.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, chưa từng rửa chén, chỉ chỉ chai nước rửa chén bên cạnh: “Chắc phần ba chai.”

      phần ba? Cố Học Võ liếc mắt nhìn trừng trừng , vươn tay tháo nước trong bồn, sau đó vừa bắt đầu rửa chén, vừa nhìn Kiều Tâm Uyển bên cạnh.

      “Nước rửa chén chỉ cần đổ chút là đủ rồi. Làm thế này rồi thế này. Cuối cùng dùng nước rửa sạch là xong.”

      vừa , vừa làm mẫu. Rửa xong cái chén, cầm chén bỏ vào tủ khử trùng rồi bật công tắc.

      “Được rồi, ngày mai có thể dùng lại được.”

      Mặt Kiều Tâm Uyển hơi nóng bừng, muốn gì đó lại được chỉ có thể nhìn Cố Học Võ rửa tay, lúc sắp thấy hai tay nhất thời cứng ngắt bất động vươn tay kéo tay đặt ở dưới vòi nước. dán người ở phía sau , hơi thở phả vào cần cổ . Bàn tay to xoa lên mu bàn tay , dòng nước chảy qua khiến cảm giác vô cùng quái dị len lỏi vào lòng.

      Cố Học Võ hề biết điều đó, lau khô tay, ánh mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Kiều Tâm Uyển: “Hôm nay làm mẫu lần, ngày mai đến lượt em rửa.”

      “Tôi . . . . . .” Kiều Tâm Uyển rút tay ra khỏi tay : “Ai muốn rửa chén? Tôi rồi, tôi ghét nhất là vào bếp. đưa tôi ra khỏi đây nghe chưa?”

      ngại quá.” Cố Học Võ có chút tiếc nuối : “Di động và tất cả phương tiện liên lạc đều để ở thị trấn, em muốn về hay là muốn gọi người đến cũng phải đợi hết tuần này.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nổi giận: “, ràng là cố ý.”

      Cố Học Võ phủ nhận, nhìn bộ dạng vừa tức vừa giận, cả mặt đỏ ửng, mắt nhìn trừng trừng mắt hơi hơi tối sầm lại, vươn tay kéo vào lòng mình, cúi đầu, hôn lên môi .

      Kiều Tâm Uyển muốn giãy dụa nhưng bởi vì ngực va phải ngực mà căng lên, đau nhức. bỗng nhiên nhớ ra, lâu cho Bối Nhi bú nên sữa tức lại rất khó chịu. Cơn căng tức khiến cau mày ngay cả Cố Học Võ cho tay vào trong áo mà cũng biết. Mãi đến khi bầu ngực nóng lên, mới phát ra tay đặt ở chỗ nào. Hừ tiếng, tức giận đập tay rồi dùng sức đẩy ra: “Cố Học Võ, đừng quá đáng.”

      Cố Học Võ ban nãy cảm thấy tay hơi ươn ướt cũng biết là cái gì. Hai tròng mắt lại nhuốm thêm vài phần tối tăm.

      “Em bị tức sữa?”

      Lời trắng trợn như thế thoát ra từ miệng khiến Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, 冏 thể 冏 được nữa: “, bậy gì đó?”

      “Ướt này.” Cố Học Võ vô cùng xấu xa chỉ chỉ ngực , giật mình, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trước ngực bị sữa thấm ướt thành mảng.

      “Ôi.” Hô tiếng, Kiều Tâm Uyển xấu hổ thôi, cũng quan tâm tới Cố Học Võ, cấp tốc rời khỏi nhà bếp, về phòng ngủ. Cố Học Võ theo sau, lúc vào phòng tính đóng cửa dùng sức đẩy ra.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nổi nóng: “ ra ngoài.”

      Căng tức khó chịu quá nên muốn nặn sữa ra chút.

      có thể giúp.” Cố Học Võ tiến về phía trước từng bước. Ánh mắt nhìn chằm chằm ngực Kiều Tâm Uyển, ánh mắt trực tiếp như thế làm sao Kiều Tâm Uyển thấy.

      , tránh ra. Tôi cần giúp.”

      Có điều quên, nơi này là địa bàn của Cố Học Võ, làm sao có thể chống lại Cố Học Võ? Kết quả cuối cùng chính là dưới “trợ giúp” của , quả nhiên còn tức sữa nữa nhưng cũng mệt quá xá. Trừng mắt nhìn Cố Học Võ vẻ mặt thỏa mãn xoay người xuống khỏi người mình, trong lòng hận ghê gớm: “Vô liêm sỉ.”

      Quả thực vô liêm sỉ đến cực điểm. Cố Học Võ lúc này để trần nửa thân , nhìn gương mặt mệt mỏi của Kiều Tâm Uyển: “Nếu em sợ mệt chúng ta có thể làm lần nữa.”

      Cả tuần nay chẳng khác nào hòa thượng, chịu đủ rồi, hôm nay ngại ở lì cả đêm giường đâu.

      . . . . . .”

      Sao lại quên người đàn ông này mặt dày vô liêm sỉ, làm thế nào mà sánh được. Trong lòng hung hăng khinh thường Cố Học Võ phen, muốn mắng vài câu lại sợ ức hiếp mình nên đành thôi.

      “Em muốn tắm ?” Cố Học Võ nhìn cái: “Buồng vệ sinh ở bên ngoài.”

      muốn. Tôi muốn ngủ.” cần tắm với , những bài học trải qua còn ít lắm sao?

      cần, Cố Học Võ cũng miễn cưỡng, nhìn cái sâu, sau đó cứ như vậy xoay người rời khỏi. Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại muốn ngủ, ràng là rất mệt mà lại ngủ được. Xoay người mấy lần, cuối cùng đành bất đắc dĩ ngồi dậy, biết có phải do hôm nay ban ngày ngủ nhiều quá hay . vừa mới tính xuống giường tìm quần áo mặc Cố Học Võ bước vào, bên hông quấn khăn tắm, tóc vẫn còn ướt. Thấy Kiều Tâm Uyển xuống giường, hơi hơi nhướng mày: “Em muốn đâu?”

      “Tắm.”

      Cả người dinh dính, khó chịu chết được. Cố Học Võ nhìn , khóe môi có vài phần nghiền ngẫm: “Muốn giúp ?”

      “Khỏi cần.” Muốn giúp? Ai biết có nổi thú tính hay .

      Oán hận liếc mắt nhìn trừng trừng mắt , bước nhanh ra khỏi phòng, phòng tắm ở ngay bên cạnh. vào tắm mới phát quên đem quần áo vào. Quấn khăn tắm, muốn tìm Cố Học Võ lại phát căn bản ở trong phòng.

      Nhướng mày, nhìn cửa phòng đóng kín, mở cửa vào, bên trong là hành lý của . Mở hành lý lấy bộ đồ ngủ mặc vào. Lúc này mới xoay người ra ngoài, Cố Học Võ ở ngoài bờ cát. biết từ lúc nào ở đó lại có thêm hai cái ghế dựa màu trắng. cái Cố Học Võ ngồi, cái khác để trống. Kiều Tâm Uyển lên trước, ngồi xuống cạnh , đưa mắt nhìn Cố Học Võ, lúc này nhìn lên trời. Hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn theo liền ngay lập tức bị phong cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.

      bầu trời đêm cao rộng là vô số những vì sao, đẹp đến tột cùng. Dải ngân hà tựa như là cái đai ngọc, chia bầu trời ra làm đôi, những vì tinh tú đó khoe ra ánh sáng lấp lánh, dịu dàng mà yên tĩnh. Trái tim lúc này dường như cũng bình ổn lại. ngơ ngác say đắm ngắm nhìn vùng trời ấy.

      “Đẹp lắm đúng ?” Cố Học Võ nhìn , chỉ yên lặng nhìn bầu trời: “Bắc Đô bây giờ chẳng thể nào nhìn thấy bầu trời như vậy.”

      Đó là điều chắc chắn. Bắc Đô bây giờ bị ô nhiễm khói bụi quá mức, đừng là nhìn thấy sao trời xinh đẹp trong trẻo như vậy, cho dù là muốn nhìn vài vì sao bầu trời cũng khó. Ánh sáng đều bị khói bụi che khuất hết cả rồi…

      nghĩ lại bỗng thấy những cái này hình như liên quan đến , quay sang nhìn Cố Học Võ, có chút hiếu kỳ: “Sao biết hòn đảo này? Nếu là đảo tư nhân vì sao lại có thể ở đây?”

      Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em thích?”

      Kiều Tâm Uyển trả lời câu hỏi của , thắc mắc trong mắt càng sâu: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

      “Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, ánh mắt trở lại khung trời kia khe khẽ mở miệng: “Nếu đảo này là của em nghĩ thế nào?”

      đùa à?” Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, đưa mắt nhìn ra phía sau, đằng sau dãy phòng là mảnh đất bằng phẳng, phía sau đó hình như còn có cây cối, núi non.

      hòn đảo thế này dường như cũng phải là ? đảo Thái Bình Dương phải cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được?

      “Ừ, đùa thôi.” loanh quanh hồi, Cố Học Võ cười cười: “Đảo này là của người bạn .”

      “Bạn?” Kiều Tâm Uyển lại lần nữa phát chẳng biết gì về Cố Học Võ, chí ít chưa bao giờ biết ngoại trừ đám em út kia, còn có bạn. tên Lệnh Hồ nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, còn cả người bạn sở hữu đảo tư nhân?

      quen người ta thế nào?”

      Cố Học Võ trả lời câu hỏi của , ngược lại ngồi dậy, nhìn thẳng vào nghi ngờ và kinh ngạc trong mắt Kiều Tâm Uyển, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt chớp: “Em quan tâm như thế, có phải chứng tỏ em suy nghĩ cẩn thận, tin tưởng , quyết định tái hợp với rồi ?”

      Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, nguyên ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tưởng Bối Nhi mất tích, tưởng mình bị bắt cóc, rồi bị Cố Học Võ đưa đến chỗ này, tiếp đó hai người lại dây dưa hồi lâu, những việc đó khiến vô cùng mỏi mệt đến mức gần như có thời gian suy xét, giờ nghe Cố Học Võ lời này, dường như hiểu .

      “Cố Học Võ, cho rằng dẫn tôi tới chỗ chỉ còn hai chúng ta tôi thay đổi chủ kiến? đừng có mơ.”

      Cố Học Võ chẳng ừ hử gì cả, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bốn năm trước, khi chúng ta kết hôn chưa từng hưởng tuần trăng mật. đưa em tới đây chỉ là để em thay đổi chủ kiến mà còn là để bù đắp cho em lần.”

      cần.” Kiều Tâm Uyển căn bản cảm kích: “Nếu thực cảm thấy nợ tôi cứ thả tôi ra. Từ nay về sau nam kết hôn, nữ gả chồng dính dáng gì tới nhau nữa.”

      “Kiều Tâm Uyển.” cảm kích, Cố Học Võ cũng tức giận, nhìn biểu cảm của Kiều Tâm Uyển mà hơi hơi nhướng mày: “ cho biết. Để em tin khó vậy sao?”

      “Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt nhìn biển khơi yên tĩnh phía trước: “Tôi tin , tại , sau này cũng .”

      muốn chọc giận Cố Học Võ, muốn giống như tuần trước, mỗi lần tức giận là phất tay bỏ . Nhưng lại chú ý tại đây là hòn đảo, Cố Học Võ dù cho muốn bỏ cũng có thể đâu?

      Quan trọng là Cố Học Võ lại tức giận mà vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển để ngồi ở trong lòng mình. Kiều Tâm Uyển theo bản năng muốn giãy dụa nhưng Cố Học Võ ôm buông, bắt tựa vào lòng .

      “Bảy ngày. Kiều Tâm Uyển. Ở đây với bảy ngày, nếu bảy ngày sau, em vẫn thay đổi chủ kiến thả em .”

      ?”

      .” Cố Học Võ gật đầu, vươn tay nâng cằm Kiều Tâm Uyển để nhìn vào mắt : “Bảy ngày sau, nếu em vẫn thấy thể tin đưa em về.”

      “Cố Học Võ.” Thần sắc Kiều Tâm Uyển vui vẻ, nhưng rất nhanh lại lộ ra vài phần nghi ngờ: “Vậy Bối Nhi sao?”

      “Bối Nhi…” Cố Học Võ hơi trầm ngâm, đôi mắt xẹt qua chờ mong trong mắt Kiều Tâm Uyển: “Quay về Kiều gia với em. Từ nay về sau cũng liên quan gì tới nhau.”

      “Đây chính là đấy nhé.” Trong mắt Kiều Tâm Uyển có chút mong đợi.

      “Ừ là .” Cố Học Võ gật đầu, nhìn sắc mặt vui mừng của Kiều Tâm Uyển, đưa ra điều kiện của mình: “Nhưng, điều kiện.”

      “Điều kiện gì?”

      “Bảy ngày này cho em cự tuyệt .”

      Kiều Tâm Uyển giật mình, hiểu ý , khuôn mặt lập tức đỏ lên: “, biết xấu hổ.”

      “Em thế nào cũng được.” Chủ kiến Cố Học Võ định: “Em ở cùng đảo bảy ngày, được phép cự tuyệt . Bảy ngày sau, nếu em thay đổi chủ kiến vậy thả em .”

      Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, nhất thời biết phải phản ứng sao, bằng lòng hay đây? Mà hình như có trả lời hay kết quả đều như nhau. ở trong địa bàn của cho nên dù làm gì cũng chống lại được. Cũng như vừa rồi. ràng kháng cự nhưng sao có thể kháng cự được cường thế của Cố Học Võ? Huống chi trước mắt tình hình thế này, có đồng ý hay kết quả khác nhau sao?

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 93: Đừng có mơ
      Hừ lạnh tiếng, mặt lên vài phần phản đối: “Tôi có thể đồng ý sao? Chúng ta đều ở trong này. muốn thế nào còn phải tùy .”

      muốn thế nào, tất nhiên là tùy . Nhưng nếu em tự nguyện ở lại vui hơn.” Cố Học Võ chưa bao giờ cho người khác cự tuyệt. Nếu đưa Kiều Tâm Uyển tới đây tất nhiên chuẩn bị hết cả.

      Lời lại làm cho Kiều Tâm Uyển bất ngờ, nếu tự nguyện, vui ? Nhìn khuôn mặt , biểu giống là giả. Dưới bầu trời đầu sao, ánh mắt có vài phần chờ đợi nhìn .

      Đúng ra là phải gật đầu, dù sao tại cũng có đường lui, nhưng biết sao lại muốn cho đắc ý.

      “Tôi có khả năng tự nguyện ở lại, cho nên cần phải vui mừng. Đừng là bảy ngày, ngày tôi cũng muốn ở bên .”

      quật cường như thế, lời ra quả thực là muốn làm người ta tức chết. Nếu là ở Bắc Đô Cố Học Võ có lẽ vung tay bỏ lâu rồi. Lúc này chẳng còn đường để , quan trọng hơn là, đưa mang đến đây, biết là có thể tức giận, cho nên, Cố Học Võ hề tức giận, chỉ ôm Kiều Tâm Uyển trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, cánh tay siết chặt. Cảm giác kháng cự, kề mặt vào sát bên tai .

      “Tiếc quá, cho dù em có tự nguyện hay bảy ngày này, em định là vẫn phải ở lại đây.”

      Trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút buồn phiền, ràng có quyết định mà khi nãy còn hưu vượn với , ràng là muốn trêu đùa mà. Nghĩ đến việc để ý đến ý kiến của , hết lần này đến lần khác khi dễ lại có chút khó chịu, dùng sức tránh khỏi kiềm chế của mà đứng lên.

      cũng rất đáng tiếc, cho dù là bảy ngày hay bảy tháng, thậm chí là bảy năm, tôi cũng thay đổi chủ ý.”

      xong những lời này, cũng nhìn Cố Học Võ, cất bước vào phòng, ngủ. Cố Học Võ nhìn theo bóng dáng , đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, mang theo chút suy nghĩ sâu xa. ngồi ghế lúc lâu rồi đứng lên, theo vào phòng.

      ………www.sakuraky.wordpress.com………

      Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển thức dậy trời sáng. Những ngọn gió biển tanh mặn thi nhau ùa vào phòng. xoay người, chỗ bên cạnh trống .

      Cố Học Võ đâu? Ngày hôm qua về tới phòng, mặc kệ cự tuyệt cũng nhất quyết phải ôm ngủ. chống cự hết cả buổi, cuối cùng vẫn chống lại sức mạnh của Cố Học Võ. Có điều có làm gì chỉ ôm ngủ. Cánh tay vòng qua người ôm lấy , lưng dán chặt vào ngực , cứ như vậy mà ngủ cả đêm. loại cảm giác là lạ dâng lên trong lòng Kiều Tâm Uyển. Lắc đầu, cho mình nghĩ đến vấn đề này nữa.

      Ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, thời tiết Đan Mạch khá lạnh, nên quần áo mang theo đa phần là đồ thu đông, còn ở hòn đảo này, thời tiết lại nóng bức oi ả, chọn hơn nửa ngày mới lấy được cái quần ngố và cái áo sơ mi dài tay.

      Ra khỏi phòng, ra bên ngoài cũng nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu, bàn cơm, có đặt cái bát. Mi tâm hơi nhíu lại, vào phòng bếp thấy bên trong có cháo. có chút kinh ngạc, có chút bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn ăn hết cháo.

      Tính rửa chén lại nghĩ đến chuyện hôm qua mình liên tiếp làm bể hai cái bát, hai cái dĩa, Kiều Tâm Uyển thực chẳng còn hứng nữa, quẳng cái chén lại phòng bếp, xoay người sang chỗ khác tìm Cố Học Võ. Nhìn kỹ căn phòng thấy có tổng cộng bốn phòng, ngoài phòng khách, còn có hai phòng khác và phòng làm việc. Đồ dùng trang trí đều rất đơn giản. Có thể nhìn ra được, người chủ chỉ xem chỗ này như nơi nghỉ ngơi chứ tính toán ở đây lâu dài. Trong đầu lại lên khuôn mặt của Cố Học Võ, rốt cuộc là nhờ cơ duyên nào mà lại quen biết người sở hữu hòn đảo tư nhân?

      Trong lòng cho dù rất tò mò nhưng tại cũng cần vội vàng tìm để hỏi, cất ra ngoài, hai cái ghế trắng bờ cát được dọn , nhìn xung quanh vòng, nhà trước nhà sau, đều nhìn thấy Cố Học Võ.

      Lúc này mặt trời lên cao, trời cũng bắt đầu nóng. Hơi nóng làm cho tim đột nhiên đập nhanh nhịp, Kiều Tâm Uyển có chút thể tin được, cái tên đó ném mình ở đây rồi bỏ đấy chứ? Cái này phải do nghĩ nhiều, mà là thấy việc này hoàn toàn có khả năng. mình đưa Bối Nhi , cái tên đó bực bội, chừng

      Mới nghĩ như vậy, xa xa liền truyền đến tiếng nước, chạy về hướng bờ cát, ở xa xa, trong làn nước có bóng người bơi về hướng bên này.

      đột nhiên đứng ở nơi đó bất động. Cố Học Võ biết bơi, cũng bất ngờ, nhưng điều khiến bất ngờ là Cố Học Võ bơi giỏi như vậy. Dưới làn nước biển, nhìn chẳng khác nào con cá. Rất nhanh, cũng bơi tới bờ biển. Nhìn thấy ra, lắc đầu hỏi: “Dậy rồi?”

      “Ừm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn cái quần bơi người : “, cũng biết bơi?”

      Cố Học Võ chau mày, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Em xem?”

      Đúng vậy, cái này phải là hỏi thừa rồi sao. Kiều Tâm Uyển khinh bỉ chính mình, nhưng lại cách nào phủ nhận, ràng nhìn rất nhiều lần nhưng dáng người Cố Học Võ vẫn làm cho mất tự nhiên.

      vòm ngực rộng lớn ấy lúc này còn vương ít nước. Dưới ánh nắng lại thêm phần sáng bóng, dáng vẻ đó khó mà thành lời.

      “Em có muốn bơi chút ?” Cố Học Võ thấy hình như cũng rất muốn thử.

      “Tôi có áo tắm.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trong đống quần áo mang sang Đan Mạch chẳng có cái áo tắm nào.

      “Trong phòng có.” Cố Học Võ thản nhiên : “Ở đây có áo tắm, còn có cả đồ lặn, em muốn bơi hay là muốn dẫn em lặn?”

      “Lặn?” Kiều Tâm Uyển bắt đầu thấy hứng thú, nhìn Cố Học Võ: “Ở đây cũng có thể lặn được?”

      “Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, chỉ về phía sau cách đó xa: “Ở đó có rặng san hô lớn, bên trong có rất nhiều cá, nếu em muốn lặn có thể tới đó xem.”

      “Rặng san hô?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển sáng ngời, tràn đầy hứng thú, muốn gật đầu lại nhìn thấy gương mặt Cố Học Võ khiến đột nhiên muốn nữa. Hừ lạnh tiếng, quay mặt .

      có hứng.”

      Ánh mắt Cố Học Võ híp lại, đôi mắt vốn thâm thúy lúc này lại như nhuốm thêm lớp xám xịt, tối tăm nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển, nhìn cái sâu, về phía trước.

      Kiều Tâm Uyển hơi căng thẳng lui ra sau chút: “Nhìn tôi làm gì. Tôi đâu có thích ở đây. Hừ.”

      Hừ lạnh tiếng, xoay người bỏ , Cố Học Võ đưa tay ra, lôi ôm vào trong lòng mình rồi xoay vòng, sau lưng bỗng dưng thấy hơi đau. bị Cố Học Võ ép vào dưới tán cây dừa bên cạnh, yết hầu căng lên, vẻ mặt của có chút đề phòng: “, muốn làm gì?”

      “Em ?” Cúi người, hôn lên môi , Kiều Tâm Uyển quýnh lên, quay đầu sang bên né tránh: “Cố Học Võ, muốn phát dục là chuyện của , đừng động chân động tay với tôi. xem tôi là ai?”

      Cố Học Võ giữ chặt người , cho bỏ chạy, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vẻ thẹn thùng mặt , hai tròng mắt hơi nheo lại: “ xem em là người phụ nữ của .”

      Hơi thở nóng rực phả lên mặt khiến tê dại. Hai tay chống trước ngực , nuốt nước miếng: “Cố Học Võ, tránh xa tôi chút được ? đừng làm ướt đồ của tôi.”

      “Ướt rồi khỏi mặc.” Cố Học Võ thèm để ý, sáng sớm thức dậy, nhìn thấy ngủ ở trong lòng mình, khuôn mặt nhắn ngả vào lòng , hoàn toàn kháng cự như lúc tỉnh. Hơi mềm lòng, lúc ấy muốn ôm thêm lần nữa, nhưng châm chước cho còn ngủ, cho nên mới buông tha , chạy ra ngoài bơi vòng. Lúc này mới hơi dịu lại nào ngờ lại đến quyến rũ . Cái kiểu cự tuyệt mà vẫn nghênh đón ấy so với cự tuyện hoàn toàn còn mê người hơn. Ánh mắt tối sầm lại, tính kiềm chế, cúi đầu, mạnh mẽ hôn . Bàn tay to di chuyển người khiến ngay lập tức trở nên căng thẳng.

      “Cố Học Võ, ở bên ngoài đấy.” biết xấu hổ nhưng biết.

      “Như vậy phải rất tốt sao?” Cố Học Võ nhướng mày: “Như vậy mới càng kích thích.”

      Kích thích cái đầu . Kiều Tâm Uyển hoàn toàn có cơ hội phản kháng cũng như trốn thoát. Đợi cho phản ứng lại bị làm lần, trong lòng bực đến cuống cuồng.

      Bị Cố Học Võ bế vào cửa, ngồi ở phòng khách, ràng hôm qua được nghỉ ngơi mà lúc này lại cảm thấy chút sức lực cũng có. Nhìn Cố Học Võ vẫn bình thường vào phòng bếp, bĩu môi, trong lòng lại thấy tức giận.

      được, nhất định phải thoát khỏi hoàn cảnh bất lợi này, mặc kệ thế nào, cũng phải chiếm thế thượng phong lần. Làm sao có thể để cho đắc ý thế được? Chẳng lẽ, Cố Học Võ nghĩ, làm như vậy, ở bên sao? Chẳng lẽ nghĩ, vì được làm cho cảm thấy vui sướng mà quên hết tất cả sao?

      đây , tuyệt đối . nhất định phải nghĩ cách, tin nơi này hoàn toàn có phương tiện giao thông, dựa vào cá tính của Cố Học Võ, nhất định có phương án dự phòng, như vậy có thể giấu phương tiện liên lạc với bên ngoài ở đâu đó?

      ………www.sakuraky.wordpress.com………

      Cố Học Võ làm cơm xong ra phòng khách thấy Kiều Tâm Uyển đâu. Vào phòng làm việc phát tìm kiếm gì đó ở bên trong. Tựa người vào cửa, quyết định lên tiếng.

      Kiều Tâm Uyển bắt đầu mở ngăn kéo, tìm kiếm từng ngăn , hoàn toàn có ý muốn dừng lại. muốn nhìn xem đến khi nào mới phát ra , mãi đến khi mở ngăn kéo cuối cùng ra, mới sực tỉnh. Nhìn thấy Cố Học Võ ở đằng trước, vẻ mặt có vài phần xấu hổ: “, tới hồi nào vậy?”

      “Nấu cơm xong.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng: “Có thể cho biết em tìm cái gì ?”

      . tìm gì hết.” Kiều Tâm Uyển đứng dậy, nhìn thấy Cố Học Võ, trong mắt có chút kiêu ngạo: “Chỉ là chán quá nên vào đây xem có cái gì giết thời gian thôi.”

      “Lục ngăn kéo để giết thời gian?” Giọng Cố Học Võ có vài phần cho là đúng. Gương mặt Kiều Tâm Uyển hiểu sao lại đỏ ửng, được tự nhiên hắng giọng, ra cửa rời .

      Vào lúc này cánh tay bị Cố Học Võ giữ chặt, nhìn mặt có vài phần được tự nhiên: “ phải em nghĩ có thể tìm ở đây ra cách liên hệ với bên ngoài đó chứ?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 94: Em tìm cái gì?
      Sắc mặt Kiều Tâm Uyển được tốt, môi bậm lại thành đường thẳng, muốn tránh khỏi tay của Cố Học Võ nhưng được, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Võ.

      “Tôi thể tìm cách nào rời khỏi nơi này sao? giam tôi ở đây có từng hỏi ý kiến tôi chưa? Tôi muốn ở lại đây, có hiểu ? Tôi ghét phải đối mặt , tôi thích nhìn thấy .”

      cứ tưởng vậy làm cho Cố Học Võ tức giận nhưng lại rất thản nhiên nhìn , hề chấp nhất vẻ tức giận trong mắt .

      “Ăn cơm .” nắm lấy tay rồi chậm rãi buông ra, xoay người, về hướng nhà ăn.

      Kiều Tâm Uyển hề di chuyển, thể bắt chước được cái vẻ dửng dưng của Cố Học Võ. thích như vậy, ghét cái cảm giác lép vế này, thể chịu nổi Cố Học Võ bá đạo, cường thế như vậy.

      Trước kia, có thể hiểu . Lúc ấy thèm nhìn đến , cũng chưa từng nghĩ tới cảm giác của , bây giờ sao? muốn tiếp tục dây dưa với nữa lại cố tình tới. con người chứ phải món đồ chơi mà lúc cần có thể vứt bỏ, lúc muốn kiếm về.

      Mãi vẫn nghe thấy động tĩnh, Cố Học Võ quay lại, thấy Kiều Tâm Uyển vẫn đứng đó bất động, hơi nhíu mắt lại.

      “Em định là trong sáu ngày này, ngày nào cũng như vậy sao?”

      là sáu ngày, nhắc Kiều Tâm Uyển nhớ là ngày trôi qua, chỉ còn lại sáu ngày nữa. Chuyện gì đến đến. Cố Học Võ nếu muốn cho về Bắc Đô, dĩ nhiên cũng thể thả , cũng chỉ có thể ở đây sáu ngày tới thôi.

      bước về phía trước, nhìn Cố Học Võ: “Tôi ở lại nhưng phải đồng ý với tôi việc.”

      “Việc gì?”

      được chạm vào tôi.” Kiều Tâm Uyển nhớ lại ngày hôm qua và hôm nay liền khống chế được cơn bực bội: “Tôi ở lại nhưng được đụng tới tôi, tôi cũng tìm cách bỏ trốn.”

      “Bỏ trốn?” Cố Học Võ xem như đùa, với bộ dạng của bây giờ có thể chạy đâu?

      “Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển cũng sợ : “Nếu đụng vào tôi, tôi xem động cơ của là do tình dục thôi thúc chứ phải là thích, càng phải là .”

      “Nếu thích em, em nghĩ chạm vào em sao?” Cố Học Võ cũng phải là người ham mê sắc dục. khao khát Kiều Tâm Uyển là bởi vì thích . Nếu thích thấy dục vọng ở đâu ra?

      “Nếu thực thích tôi hãy tôn trọng tôi.” Kiều Tâm Uyển phản bác: “Chứ phải là muốn thế nào được thế nấy, như vậy là tôn trọng tôi.”

      đứng ở đó, vẻ mặt kiêu ngạo, đối đầu với Cố Học Võ, nhất quyết khuất phục.

      “Được rồi.” Cố Học Võ lại mỉm cười, khóe môi cong lên, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chúng ta phải ở đây bảy ngày. có thể đồng ý, nếu em đồng ý tuyệt đối chạm vào em. Như vậy được chưa?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển chìa ngón tay: “ phải giữ lời?”

      giữ lời.” vẫn còn tin kiểu ngoéo tay trẻ con này sao? Cố Học Võ có chút bất ngờ, chỉ đành vươn tay ngoéo, nhìn thấy nhàng thở ra, trong lòng lại nghĩ chuyện khác.

      đồng ý cho chạm vào , tự nhiên có biện pháp làm cho đồng ý, chuyện này với cũng phải quá khó khăn, phải sao?

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . .

      Kiều Tâm Uyển nhìn những mảnh vỡ mặt đất, mặt lên vài phần buồn bực. Vừa rồi ăn cơm xong, Cố Học Võ nên bắt rửa chén, ràng lấy nhiều nước rửa chén, biết vì sao cái chén chịu nghe lời , mới cầm lên rớt xuống. Liếc mắt ra bên ngoài cái, thấy có động tĩnh gì, liền cúi đầu định nhặt mảnh vỡ lên, nhưng bóng người bước vào ra tay nhanh hơn .

      “Đừng cử động.”

      Cố Học Võ nhanh tay dọn dẹp gọn gàng tàn tích mặt đất sau đó đứng lên nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Em đúng là lợi hại. Ngày hôm qua phải bày cho em rồi mà sao vẫn làm được vậy?”

      rất thản nhiên, cứ như là về thời tiết, nhưng trong mắt lại cười nhạo , Kiều Tâm Uyển nhìn thấy liền khó chịu. Trong lòng tức giận nén được, mặt đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Tôi là tôi biết làm việc nhà mà, nên bắt tôi làm.”

      Cố Học Võ nhìn cái, đến trước bồn rửa chén bắt đầu dọn dẹp tàn cục. Rửa chén xong lại cho vào máy khử trùng, rồi đứng trước mặt rửa dọn rất gọn gàng.

      “Chuyện đơn giản như vậy lại có người chỉ dẫn đến heo cũng biết làm.”

      Khụ. Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết: “ mới là heo á!”

      rất ghét vào bếp, ghét phải đụng vào những thứ liên quan tới bếp núc, vậy sao? Giơ tay lên cho Cố Học Võ xem, vẻ mặt có vài phần chán ghét: “ nhìn bàn tay của tôi , tôi thích nấu cơm, tay tôi thô ráp mất.”

      Ánh mắt Cố Học Võ dừng ở đầu ngón tay Kiều Tâm Uyển. Ngón nào cũng tròn trịa, cân xứng mà trắng trẻo, giống như ngọn hành. Mặt tì vết, hơi nhíu mày, vươn tay cầm tay .

      cũng đâu bắt em nấu cơm. chỉ em rửa chén thôi.”

      “Chén tôi cũng thích rửa.” Kiều Tâm Uyển rút tay về, hề cảm kích: “Tôi là vậy đó. thích nấu cơm, thích rửa chén, tất cả những việc nhà tôi đều thích làm. Nếu chấp nhận được tìm người khác .” ngờ rằng sau này đây lại là cái cớ cho Cố Học Võ ức hiếp , ghét cái này, thích cái kia.

      Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm, nhìn tay Kiều Tâm Uyển lúc lâu, cũng gì, kéo tay ra ngoài. Ra cửa, vào phòng khách, Kiều Tâm Uyển bị kéo xuống ngồi ở phòng khách, vào phòng, lát sau ra, tay cầm cái lọ biết đựng gì. chiếc lọ toàn là tiếng . mở nắp, đổ ít nơi đầu ngón tay, kéo tay Kiều Tâm Uyển lại gần.

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt, nhìn thấy động tác của , có vài phần mất tự nhiên, muốn rụt tay về nhưng cho. Sau khi thoa kem xong xuôi, mới buông tay.

      “Cho em này, thoa cái này sợ thô ráp nữa đâu, cho nên được trốn làm việc nhà.”

      “Hừ.” còn tưởng tốt bụng, ai ngờ xoa xoa bôi bôi cả nửa ngày là muốn bắt làm việc nhà. Kiều Tâm Uyển bực tức, rụt tay ra sau lưng, trừng mắt nhìn Cố Học Võ.

      sợ tôi đập bể hết chén dĩa sao?”

      sợ.” Cố Học Võ thả lọ kem bôi tay kia xuống, nhướng mày nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chén dĩa ít, nếu trong bảy ngày mà em làm bể hết được em dùng tay quá tốt.”

      chết .” Kiều Tâm Uyển khinh thường . đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Bây giờ nắng vẫn còn gắt, thích hợp dạo. Em có muốn nghỉ ngơi chút ? “

      muốn.” Nếu nghỉ ngơi, ai mà biết có làm gì ?

      Ngược lại vừa rồi nhìn thấy trong phòng sách của có rất nhiều sách: “Tôi vào phòng sách đọc sách.”

      “Vậy thôi.” Cố Học Võ đứng lên, kéo về phòng sách. Trong phòng có rất nhiều sách, có tiếng , có tiếng Đức, còn có cả tiếng Ý.

      Cố Học Võ nhìn cái: “Muốn đọc quyển nào?”

      Kiều Tâm Uyển nhìn lướt qua giá sách, rút ra quyển: “Quyển này .”

      Người tình của phu nhân Chatterley, trước kia đọc bản tiếng Trung còn bản tiếng chưa. Cố Học Võ gật đầu, cũng rút quyển sách, nhìn Kiều Tâm Uyển ngồi ở sofa, tiến lại rồi ngồi xuống.

      làm gì đó?” Bên cạnh ràng còn chỗ, tại sao lại ngồi sát như vậy?

      thích ngồi đây.” Sắc mặt Cố Học Võ vô cùng bình tĩnh khiến Kiều Tâm Uyển bực mình trợn mắt, đứng lên muốn ngồi sang chỗ bên cạnh. Nhưng lại vươn tay kéo ngồi xuống, ngã vào lòng .

      “Em ngồi đây.”

      “Tôi muốn.” muốn dựa vào , đôi mắt Cố Học Võ hơi nheo nheo lại, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Ý của em là muốn ngồi ôm em?”

      muốn.” Kiều Tâm Uyển sợ chết khiếp, đành phải tựa vào ngực , cầm sách đọc.

      ngoan ngoãn của khiến hài lòng, tay vòng ra sau lưng Kiều Tâm Uyển, tay còn lại cầm sách đọc. Kiều Tâm Uyển tựa vào , hai tay cầm sách. Ngày hôm qua ngủ ngon nên Kiều Tâm Uyển đọc sách được lúc là hai mắt liền díu lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

      Trong mơ nuôi con chó to, nó rất thân thiết với , cứ nhào vào hết liếm lại cắn, chịu nổi muốn đẩy nó ra, nhưng con chó quá lớn làm thế nào cũng đẩy được. Trong lòng quýnh lên, mở to mắt ra xem, nhưng làm gì có con chó nào, chỉ có Cố Học Võ đè người làm loạn.

      Tức giận trợn mắt, trong lòng đầy oán hận: “ miễn cưỡng tôi mà.”

      “Vừa rồi hỏi em, em đồng ý rồi.” Cố Học Võ rút ra rồi lại thúc sâu vào cái, Kiều Tâm Uyển kinh hãi, kêu thành tiếng. lại rất hài lòng, ở ngay tại phòng sách, chiếc sofa bé này mà ăn .

      Đợi tới khi thoả mãn Kiều Tâm Uyển mệt muốn chết, nhìn mặc quần áo lại cho , tức giận khinh thường : “Tiểu nhân.”

      giữ lời, phải tiểu nhân là cái gì?

      Cố Học Võ ăn no nên so đo với , duỗi tay ra, kéo vào lòng: “Buổi tối muốn ăn gì?”

      “Tùy.” Tức đủ no rồi còn ăn uống gì nữa.

      câu cá.” Cố Học Võ thấy vẫn còn sớm: “Em có muốn chung ?”

      muốn.” Bây giờ chỉ muốn làm trái ý . đông, liền tây.

      Cố Học Võ cũng hề tức giận: “Được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi . câu cá.”

      “Câu được rồi hãy .” Câu cá đâu có dễ vậy, tin đâu. Cố Học Võ híp mắt lại: “Em nghĩ làm được?”

      “Tôi nào dám chứ.” có dụng cụ, cái gì cũng có, câu được mới lạ. Kiều Tâm Uyển hề tin tưởng chút nào. Cố Học Võ gật gật đầu, cũng mặc quần áo, cứ như vậy sang phòng thay đồ rồi .

      Kiều Tâm Uyển đứng lên nhìn ra bên ngoài, biết vừa rồi ngủ bao lâu, bây giờ mặt trời cũng lặn. Ra cửa, gió biển nóng ấm thổi lại. Xa xa, bóng dáng Cố Học Võ chao nghiêng, nhấp nhô ở mặt biển.

      Câu cá? Xì, chơi sao? có thể câu cá được sao? thèm tin.

      Nhưng Cố Học Võ lại phải đùa. Hơn nửa giờ nữa, trở về, tay cầm hơn hai con cá.

      Thấy Kiều Tâm Uyển bộ dạng đầy khiếp sợ, trong mắt lộ ra vài phần đắc ý, cầm cá vào phòng bếp. Sau đó quay ra, vào phòng tắm rửa, thay đồ rồi lại vào bếp. Kiều Tâm Uyển trong lòng khỏi tò mò, lọt tọt theo vào.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 95: khó lắm
      Động tác làm cá của Cố Học Võ rất gọn gàng, nhanh chóng. Thoáng cái hai con cá được làm xong. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ở bên cạnh nhìn, hơi hơi nhăn mày.

      “Em thích kho hay hấp?”

      “Cá biển tanh lắm, để kho .” Kiều Tâm Uyển chỉ thuận miệng chứ tin Cố Học Võ làm cá. Nhưng lần nữa, lại được mở rộng tầm mắt, Cố Học Võ thực biết làm cá. Hơn nữa còn làm rất ngon. Cơm xong. Cố Học Võ lại để Kiều Tâm Uyển rửa chén. Lần này, Kiều Tâm Uyển chỉ đánh vỡ hai cái chén, số chén còn lại được rửa rất sạch.

      Cố Học Võ đứng ở cửa bếp vỗ tay, ánh mắt nhìn Kiều Tâm Uyển rửa chén có chút khen ngợi: “ tồi, tự mình rửa sạch lại chỉ đập vỡ hai cái.”

      “Hừ.” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển có chút đắc ý: “Cũng khó lắm.”

      Chỉ là rửa mấy cái chén mà có gì to tát?

      “Cũng đúng.” Có điều mới giảm từ vỡ ba cái thành vỡ hai cái thôi, Cố Học Võ cũng phản bác , gật gật đầu, vươn tay kéo tay vào phòng khách, cầm lọ kem dưỡng da thoa lên tay cho . Thoa xong lại nhìn cái: “Để thưởng cho em, quyết định đưa em đến chỗ này.”

      đứng lên kéo tay Kiều Tâm Uyển ra ngoài nhưng Kiều Tâm Uyển lại kháng cự muốn rút tay về, muốn .

      dẫn tôi đâu?”

      Cố Học Võ chịu , chỉ kéo tay ra bên ngoài. Lúc này ngoài trời tối đen, sao lên phản chiếu mặt biển lấp lánh. Kiều Tâm Uyển cứ nghĩ muốn dẫn ra ngoài biển, nhưng lại dẫn ra khỏi phòng, vòng ra phía sau dãy nhà. Ở đó có khu rừng, ngày hôm qua Kiều Tâm Uyển nhìn thấy nhưng vẫn chưa từng qua, bây giờ trời lại tối khiến có chút chần chờ. Cố Học Võ nhìn cái.

      “Yên tâm, đằng sau có ma đâu.”

      muốn gì cứ .” Kiều Tâm Uyển có chút sợ hãi mà rụt cổ: “Tối thế này ở đằng trước ngắm sao là được rồi, chạy ra sau này làm gì?”

      “Chính là dẫn em đến ngắm sao.”

      Cố Học Võ quen thuộc kéo vào bên trong, đường khá gồ ghề, nếu phải Kiều Tâm Uyển mang giày thể thao bây giờ nhất định bị cây cỏ hai bên đường cắt vào chân rồi.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển gọi , lại quay sang, thở dài tiếng, bộ dạng thần bí. Kiều Tâm Uyển đành thôi hỏi nữa.

      Vào rừng, lại tiếp hồi trước mắt đột nhiên trống trải hẳn. Mà ở đó lại đột nhiên xuất rất nhiều ánh sáng lấp lánh khiến phải khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Ở sâu trong cánh rừng có bãi cỏ, cây nào cây nấy cũng cao tới ngang thắt lưng. Ở trong đó có rất nhiều chú đom đóm bay tới bay lui tựa như vô số vì sao quấn quanh hai người họ. từ đến lớn đều sống ở thành phố nên chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng này, quay sang nhìn Cố Học Võ.

      . Sao biết được chỗ này?”

      “Đẹp ?” Cố Học Võ trả lời câu hỏi của , với tay bắt lấy con đom đóm mang tới trước mặt Kiều Tâm Uyển.

      mở tay ra, chú đom đóm ngay lập tức bay vọt lên. Kiều Tâm Uyển vẻ mặt ngạc nhiên kêu lên: “Đẹp quá.”

      rất đẹp. Khắp nơi đều là ánh đom đóm lập lóe hòa cùng với ánh sao trời tạo thành vô số ánh sáng xinh đẹp. Quá đẹp.

      “Em thích ?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, che dấu khen ngợi trong lòng: “Tôi rất thích.”

      “Em thích là tốt rồi.”

      Cố Học Võ đứng im ở đó, kéo tay . Kiều Tâm Uyển mặc cho kéo , cảm giác nhịp đập trái tim cũng nhanh hơn.

      “Lại đây.” kéo Kiều Tâm Uyển vào trong bãi cỏ. Những cây cỏ cánh nhánh cao lớn sượt qua tay có cảm giác hơi xon xót.

      “Còn phải nữa hả?” Vừa rồi cũng ít nhất nửa tiếng rồi mà vẫn còn phải nữa?

      .” Cố Học Võ lắc đầu, ngồi xuống, vươn tay chỉ chỉ bên cạnh: “Ngồi .”

      “Ngồi ở đây?” Điên à? Cây cỏ nhiều như vậy bẩn muốn chết: “ thích.”

      thích cũng phải ngồi.” Cố Học Võ kéo ngồi xuống, còn kịp phản ứng, lại bị kéo, cả người nghiêng ra sau, la lên tiếng rồi ngã xuống đất. Vừa muốn ngồi dậy, mắng vài câu, lại vươn tay bịt kín miệng : “Nhìn lên .”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía trước, bầu trời những vì sao đua nhau nhấp nháy, dưới mặt đất đom đóm bay lượn đan vào cùng ánh sao càng tô điểm cho cảnh tượng huy hoàng, rực rỡ đến mê mẩn lòng người này. Cảnh sắc ấn tượng đến mức Kiều Tâm Uyển thể thốt nên lời, cũng quên luôn cả đám cỏ cây ngừng châm chích ở bên dưới. Gió biển từ xa xa thổi lại mát rượi khiến người ta vô cùng thoải mái. Thấy cả lúc lâu vẫn lời nào, Cố Học Võ quay sang, cầm tay : “Nơi này thế nào?”

      “Rất đẹp.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, quay sang nhìn Cố Học Võ: “ rất có mắt nhìn đấy.”

      “Chính xác.” Cố Học Võ cong môi, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Tối hôm nay ngủ ở đây .”

      “Tôi muốn. điên à?” Ngắm nhìn là chuyện, hai người ăn mặc phong phanh như vậy ra ngoài ngủ rất dễ dàng bị cảm lạnh.

      “Em thích?”

      “Tôi thích.” Kiều Tâm Uyển vừa rồi còn thấy hình như có muỗi: “Lát nữa bị muỗi chích cho sưng vù lên rồi xem có còn thích há.”

      Cố Học Võ nhìn chằm chằm mặt của lúc lâu, cách nghĩ của đúng là khác hẳn người thường.

      thôi. Chúng ta về.” Dưới ánh sao, gương mặt bỗng trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần cảm nhận đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào mặt cũng đủ khiến Kiều Tâm Uyển có hơi mất tự nhiên, muốn ở lại nữa.

      ở lại đây, em về mình .” Cố Học Võ nằm im, hai tay gác lên trán: “ quyết định tối nay ngủ lại đây.”

      . đùa cái gì vậy?”

      Vừa rồi là có dẫn , nếu đưa làm sao quay về được? Ngoài trời tối đen như mực, căn bản nhìn đường .

      “Em sợ?” Cố Học Võ nghe giọng có chút vội vàng, lại xấu xa mở miệng: “Em dám về mình?”

      “Ai bảo tôi dám?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn cái, ngồi dậy: “Tôi đây có gì dám.”

      “Vậy tốt.” Cố Học Võ nhàng thở ra, tay nâng lên chỉ chỉ vào trung: “Vừa rồi thấy có thứ gì đó bay qua. biết lát nữa có quay lại nữa.”

      “Thứ, thứ gì đó?” Kiều Tâm Uyển cứng đờ người, ánh mắt tìm khắp bốn phía, cảm giác có chút lay động: “Thứ gì?”

      Cố Học Võ ngồi dậy, kề bên tai nhàng : “Thứ đó chính là ma, cũng chính là quỷ mà mọi người thường …”

      “A.” Kiều Tâm Uyển kêu lên, sau gáy đột nhiên tê dại khiến đứng bật đứng dậy, xoay người trừng mắt nhìn Cố Học Võ.

      . đừng có dọa người ta?”

      đâu có dọa em.” Cố Học Võ thừa nhận, ánh mắt híp lại, đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau Kiều Tâm Uyển: “ phải là ở đó, em xem …”

      “Đừng nữa.” Kiều Tâm Uyển bị hù, ngồi xổm xuống ôm Cố Học Võ: “, đừng nữa.”

      Những cảnh trong phim ma từng xem trước kia lúc này đều ùa về dọa phải nắm chặt lấy áo , dám buông tay.

      đó, ở ngay sau em, em chỉ cần liếc mắt cái là thấy ngay.”

      Cố Học Võ vươn tay ôm chặt : “Em chắc là nhìn chứ?”

      nhìn.” Kiều Tâm Uyển hai chân đều mềm nhũn: “Cố Học Võ, chúng ta về . Được ?”

      “Em đợi nó rồi mới về hả?”

      “Câm miệng.” Kiều Tâm Uyển vùi mặt vào trong ngực , cử động cũng dám: “ được . Xin đó!”

      , .” Giọng Cố Học Võ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa: “Em mà cũng sợ ma sao?”

      có thể đừng đến chữ đó nữa được ?”

      Đêm hôm khuya khoắt mà còn dám nhắc đến, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy tim đập đến rối loạn: “, im , được .”

      được cái gì? Ma phải ?”

      càng cho , Cố Học Võ lại càng muốn . Chân Kiều Tâm Uyển mềm nhũn, tựa vào người : “Cố Học Võ, còn đến cái chữ đó tôi để ý đến .”

      Thấy phản ứng nghiêm trọng như vậy, Cố Học Võ đành phải im lặng, thản nhiên nhíu mày: “Vậy thôi.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển bấu hai tay lên vai : “Tôi, chân tôi nhũn ra rồi.”

      Biết Cố Học Võ cố ý dọa mình nhưng rất sợ, đứng ở đó mà đến cử động cũng dám.

      “Thực nhìn ra, lá gan em như vậy, ngay cả…”

      được .” Kiều Tâm Uyển ngữ đóa: “. Nếu mà còn nữa, tôi thực để ý tới .”

      “Được rồi. .” Cố Học Võ nhìn bộ dáng của , ngồi xổm xuống: “ cõng em về, được chưa?”

      Kiều Tâm Uyển đúng là chẳng còn chút sức, tựa vào vai Cố Học Võ, vùi mặt vào cổ . Ánh mắt cũng dám nhìn lung tung.

      Cảm giác run rẩy, Cố Học Võ chỉ cảm thấy buồn cười, còn tưởng Kiều Tâm Uyển sợ trời sợ đất cơ đấy: “Dầu gì em cũng là sinh viên đại học, dù sao cũng phải tin khoa học, thế giới này làm gì có…”

      được .” Tên gia hỏa này tuyệt đối là cố ý, càng cho , lại càng muốn .

      Cố Học Võ rốt cuộc cũng im lặng, cõng Kiều Tâm Uyển về phòng. Màn đêm vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió lùa qua những đám lá cây. Kiều Tâm Uyển buộc mình được để ý, dán mặt ở cổ . Lắng nghe nhịp tim trầm ổn của , sợ hãi vừa rồi cũng đột nhiên tan biến. Trong đầu chỉ có ý nghĩ, bờ vai này rất rộng, rất ấm áp khiến dường như chẳng còn sợ gì. cảm nhận phương hướng rất tốt, trong rừng tối đen mà hề bị lạc, cõng ra ngoài.

      lại đột nhiên nghĩ nếu con đường này cứ dài mãi có kết thúc tốt biết mấy?

      . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Buổi sáng, Kiều Tâm Uyển ngủ say, lại bị Cố Học Võ kéo dậy: “Dậy .”

      , tôi còn muốn ngủ.” Ngày hôm qua từ chỗ bãi cỏ trở về, tên gia hỏa kia muốn an ủi , lại ức hiếp vài lần, cuối cùng vẫn là ngừng xin tha, mới chịu buông tha.

      Nhưng tới đó cũng là nửa đêm, giờ vẫn còn rất mệt, chỉ muốn ngủ giấc.

      “Em nếu dậy, tự mình ra tay thay đồ cho em.”

      “Thay đồ?” Thay đồ gì? Kiều Tâm Uyển hiểu nhìn : “Thay đồ gì?”

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 96: Còn muốn chơi


      “Áo tắm.” Cố Học Võ chỉ chỉ lên giường, nơi đó có bộ áo tắm mảnh màu đỏ. có chút bất ngờ, quay sang nhìn .

      “Ở đâu ra?” Mới hỏi xong, liền nghĩ đến, lần trước Cố Học Võ , trong phòng này có áo tắm.

      mặc?”

      mặc.” Kiều Tâm Uyển chính là muốn cho hả dạ.

      Cố Học Võ gật đầu: “Nếu em mặc. ngại thay giúp em đâu.”

      “Lưu manh.” Lời vô lại của thành công buộc Kiều Tâm uyển cầm áo tắm lên, thấy Cố Học Võ vẫn ngồi ở bên giường chịu , trừng mắt liếc cái.

      ra ngoài .”

      “Có phải là chưa từng thấy đâu.” Cố Học Võ vẫn đứng im: “Em nhanh chút .”

      …” Đúng là vô lại, vô liêm sỉ, hạ lưu đến cực điểm. Kiều Tâm Uyển có cách nào khác đành phải thay đồ ở ngay trước mặt . cố gắng buộc mình để ý đến ánh mắt giống như nhìn con mồi của Cố Học Võ.

      Quả nhiên đúng như Cố Học Võ nghĩ. Màu đỏ rất hợp với . Da rất trắng, mặc đồ màu đỏ lại càng làm tôn thêm màu da . Dáng áo bó sát vào người khiến cơ thể lại càng thêm duyên dáng, có thần. Gật gật đầu, cũng bắt đầu cởi đồ. Kiều Tâm Uyển giật mình, hai tay theo bản năng che lấy ngực: “ muốn làm gì?”

      Bữa sáng vừa mới ăn rồi, người này còn muốn làm gì nữa?

      “Thay đồ.” Cố Học Võ lấy quần bơi màu đen ra thay rồi nhìn Kiều Tâm Uyển: “ thôi.”

      đâu?”

      Kiều Tâm Uyển cũng cảm thấy mình hỏi thừa. Mặc áo tắm ngoài bơi còn có thể đâu? Nhưng điều khiến Kiều Tâm Uyển bất ngờ là Cố Học Võ chỉ đơn giản dẫn ra ngoài bơi, biết lấy đồ lặn ở đâu ra mà đưa lặn. Nghĩ đến hôm trước muốn , trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút được tự nhiên. Cố Học Võ lại như là biết nội tâm của mâu thuẫn mà cứ thay đồ lặn rồi mang theo xuống nước.

      Thế giới thần kỳ dưới nước ra trước mắt. Ánh mặt trời bị nước khúc xạ thành vô số đốm , liên tục nhấp nháy, lay động trước mắt. Những đám cá ngũ sắc chờn vờn ở ngay bên cạnh Kiều Tâm Uyển khiến thấy hết sức ngạc nhiên.

      Bình dưỡng khí đeo lưng khá nặng, Cố Học Võ kéo tay , dẫn qua phía bên kia lặn. Nơi đó, có rặng san hô khổng lồ, lúc này ánh mặt trời chiếu xuyên qua mặt biển nhuộm lên rặng san hô này những màu sắc hết sức xinh đẹp. ngừng trầm trồ ở trong lòng. Vươn tay, sờ vào bụi san hô, đột nhiên chú cá từ bên trong chui vọt ra làm sợ hết hồn. Lòng bàn tay bị siết chặt, Cố Học Võ kéo vòng quanh bụi san hô rồi trồi lên.

      Dường như rất quen thuộc với chỗ này, Kiều Tâm Uyển theo chơi ở trong nước hơn nửa tiếng đồng hồ. Nô đùa với từng đám cá, thỏa thuê thưởng thức hàng ngàn sinh vật đủ mọi màu sắc dưới đáy biển, từng chuỗi bọt khí thổi qua tai, thoải mái đập chân vịt, thả trôi trong làn nước, mới mẻ thú vị mà dễ chịu ngắm nhìn hết thảy mọi cảnh tượng trước mắt.

      Cho đến khi thấy mệt, kéo tay Cố Học Võ, kéo kính bảo hộ xuống, Cố Học Võ hiểu ý của liền mang hướng lên bờ. Bơi được nửa đường, con cá từ bên cạnh Kiều Tâm Uyển bơi vụt qua khiến hoảng sợ, cả người cũng run lên.

      Động tác lặn có chút rối loạn. Cố Học Võ cũng cảm nhận được tay siết chặt, quay đầu, thông qua qua kính bảo hộ, thấy Kiều Tâm Uyển chìm xuống. quýnh lên, vươn tay kéo chặt . Cả người Kiều Tâm Uyển vẫn ngừng chìm xuống. Cố Học Võ dùng sức, kéo nàng về bờ. Sức nặng của Kiều Tâm Uyển cộng thêm sức nặng của bình dưỡng khí, còn cả lực cản của nước khiến bơi lên cũng dễ dàng, Kiều Tâm Uyển hoàn toàn dán chặt vào người , ở trong nước thể chuyện, Cố Học Võ chỉ có thể nhìn thấy Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại mà nhanh chóng mang bơi lên bờ.

      Lên bờ, Kiều Tâm Uyển vẫn nhúc nhích, tháo trang bị người xuống. Nhìn Kiều Tâm Uyển, vỗ vỗ mặt .

      “Kiều Tâm Uyển? Kiều Tâm Uyển?”

      Kiều Tâm Uyển nhắm chặt mắt, nhúc nhích.

      “Kiều Tâm Uyển? Tâm Uyển?” bị như vậy phải là vì lặn dưới nước quá lâu mà ngột thở đó chứ?

      đưa ra ngoài chơi, nhưng lại quên mất, người mới bắt đầu lặn rất dễ dàng xảy ra chuyện. Đặt Kiều Tâm Uyển nằm ngang bờ cát. ấn ngực , phát có phản ứng. quýnh lên, cúi đầu hướng về phía môi làm hô hấp nhân tạo. Nhưng khi môi vừa chạm vào môi Kiều Tâm uyển, đột nhiên phì tiếng bật cười.

      Cố Học Võ sửng sờ, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển, em…”

      “Ha ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển ngồi dậy, nhìn Cố Học Võ: “Sao? sợ chưa?”

      Cố Học Võ lúc này hiểu ra vấn đề, tay siết chặt cánh tay Kiều Tâm Uyển: “Được lắm, lại dám gạt ?”

      “Hừ.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng: “Lừa sao? Ai bảo tối qua làm tôi sợ?” Biết sợ mấy thứ đó còn quay trở lại lấy nó khi dễ .

      “Chết tiệt, em.” Cố Học Võ trợn mắt nhìn cái rồi đột nhiên kéo vào trong lòng: “ được đùa kiểu này nữa nghe ?”

      Ngữ khí của rất nghiêm túc, Kiều Tâm Uyển giật mình, có chút được tự nhiên muốn đẩy ra, nhưng lại ôm quá chặt để cho giãy giụa.

      “Có nghe hay , được đùa kiểu này nữa.” Mới vừa rồi, tưởng là xảy ra chuyện.

      Kiều Tâm Uyển trầm mặc, cảm nhận nhịp tim của Cố Học Võ, đột nhiên hiểu ra là căng thẳng. Trước đây, mà dùng giọng điệu như vậy với chắc chắn nổi đóa. Nhưng lúc này, lại thấy giận mà chỉ thấy có chút bất ngờ, có chút vui mừng. Và chút ấm áp.

      , buông ra.” nhàng đẩy Cố Học Võ ra: “Tôi khó thở quá.”

      Cố Học Võ lui về phía sau chút, nhìn gương mặt của , vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Kiều Tâm Uyển, đồng ý với , sau này được giỡn như vậy nữa.”

      Kiều Tâm Uyển mặt có mấy phần được tự nhiên, muốn cái gì đó, nhưng rồi gật đầu: “Biết rồi.”

      dám hỏi có phải có cảm giác với . sợ, bây giờ mới ngày thứ hai, sợ mình đợi được bảy ngày thay đổi chủ ý. Đó phải là điều muốn. Lúc này đột nhiên phát , muốn bảo vệ tim mình cũng khó khăn. vốn là người đàn ông nên kháng cự quả quá khó khăn.

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , vươn tay kéo lên: “Vĩnh viễn được lấy an nguy của mình ra đùa. Có nghe ?”

      “Nghe rồi.” Kiều Tâm Uyển kéo kéo khóe miệng, kéo tay ra: “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ.”

      Cố Học Võ vẫn nhúc nhích, nhìn vẻ trốn tránh trong mắt : “Em đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, em trốn thoát đâu.”

      “Tôi…” Kiều Tâm Uyển đâu có nghĩ tới việc chạy trốn, nghe Cố Học Võ như vậy, trong lòng vừa buồn phiền vừa có chút phản đối.

      “Tôi có thể trốn đâu chứ? Cố Học Võ. có lòng tốt cho tôi sao?”

      có.” Cố Học Võ nhìn , đập tan hi vọng của : “Giờ mới có hai ngày. Còn năm ngày nữa.”

      “Tôi biết, cần phải nhắc.”

      Kiều Tâm Uyển về phòng trước, bóng dáng mặc áo tắm màu đỏ rất đẹp. Cố Học Võ híp híp mắt, muốn cái gì đó nhưng vẫn im lặng theo sát ở phía sau . Hai người cùng nhau vào cửa, tắm, Kiều Tâm Uyển vừa mệt vừa đói ngồi ghế salon trong phòng khách, muốn động đậy. Cố Học Võ lúc này lại vào bếp rồi nhanh chóng ra.

      “Ăn cơm.”

      “Tôi mệt quá.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại: “Muốn ngủ.”

      “Ăn rồi ngủ.” Bữa sáng ăn, giờ mà ăn cơm trưa tốt cho dạ dày, Cố Học Võ thấy vẫn nhúc nhích liền bế tới phòng ăn.

      “Ăn cơm.”

      Kiều Tâm Uyển chống mí mắt lên liếc nhìn cái. Vậy mà là hai chén mì.

      “Mì?”

      đảo cũng có mì? Cái này bất ngờ nha.

      “Thấy em đói bụng nên làm cái này là nhanh nhất.” Cố Học Võ ngồi xuống, thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi bất động khẽ nhướng mày: “Em ăn hay là chờ đút?”

      có.” Kiều Tâm Uyển cúi đầu, mặc dù mệt nhưng cũng đến nổi ngay cả sức để ăn cũng có, bưng chén lên, mùi vị cũng tệ. Ăn hai cái, ánh mắt lại liếc Cố Học Võ cái.

      Nhịp tim dường như có chút rối loạn. cố gắng của trong hai ngày nay ra cũng thấy. còn là Cố Học Võ ở Bắc Đô trước kia, hai người lại càng giống như là đảo hưởng tuần trăng mật. nấu cơm, rửa chén, chẳng khác nào những cặp vợ chồng bình thường khác…

      “Em còn nhìn như vậy nữa dám bảo đảm mình làm gì đâu đấy.”

      Lời mà Cố Học Võ đập tan dòng suy nghĩ của , sửng sốt, lúc này mới phát mình nhìn chằm chằm hồi lâu, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu nhanh chóng ăn xong mì. Cũng vì thế mà thấy được trong mắt lên tia trêu chọc.

      Ăn cơm xong, mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi. Cố Học Võ cùng mà đến thư phòng. Đến lúc thức dậy trời cũng tối, bị gọi dậy ăn cơm. Ngồi ở bên bàn ăn, Kiều Tâm Uyển có cảm giác sắp biến thành heo rồi, ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn. Ăn cơm xong, vẫn là rửa chén, lần này, Kiều Tâm Uyển đánh vỡ chén nữa, lúc ra thấy ánh mắt Cố Học Võ khen ngợi, hừ tiếng, ngồi xuống bên cạnh .

      Cố Học Võ xem TV, kênh Discovery Channel. Lúc này màn hình là con rắn rướng người khè cái lưỡi đỏ lòm hướng về phía con ếch, nhanh chóng vươn tay, cầm remote đổi sang kênh khác.

      “Em làm gì vậy?” Cố Học Võ nhìn cái, lại khinh thường nhìn : “Vừa cơm nước xong, thích hợp xem nội dung đẫm máu.”

      Đẫm máu? Cái này mà cũng gọi là đẫm máu?

      “Câu này giống như em .” nhàn nhạt giễu cợt, nhưng trong lòng lại có mấy phần bất ngờ, Kiều Tâm Uyển như vậy lại càng giống phụ nữ, cũng biết sợ ma, thích xem chương trình thế giới động vật.

      “Vậy tôi phải cái gì?” Kiều Tâm Uyển bắt đầu đổi kênh, phát chương trình TV quá nhiều, có đến hơn hai trăm kênh, từ Trung Quốc đến nước ngoài đều có.

      Thấy kênh phát chương trình giải trí, liền dừng lại. Mới xem được năm phút, Cố Học Võ giật lấy remote tay , bấm về kênh Discovery Channel vừa nãy.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc cái: “Tôi muốn xem kênh vừa rồi.”

      “Có gì hay đâu.” đám MC điên điên khùng khùng, mấy cái chuyện cười lãng nhách, biết là hay ở chỗ nào.

      “Cái này có gì hay?” Kiều Tâm Uyển quay sang giật lấy remote, đổi lại kênh.

      Cố Học Võ lần này giành với nữa, nhìn bị đám MC mà thấy là nhàm chán ấy chọc cho cười ngã nghiêng, vươn tay kéo vào lòng. màn hình, đám MC bắt chước giọng của đủ các nhân vật, còn giả cả giọng nữ, Kiều Tâm Uyển cười rũ rượi, cả người tựa vào trong lồng ngực của cười đến run bần bật.

      Nhìn từ góc độ này có thể nhìn thấy cái cổ duyên dáng của . Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm mấy phần, bàn tay bắt đầu lướt người , Kiều Tâm Uyển hoàn toàn phát ra, vào lúc đám MC bày ra tạo hình khoa trương lại còn tiếp tục cười rũ rượi.

      Khom người về phía trước, lại thấy mình thể di chuyển được, quay mặt sang, khuôn mặt tươi cười bỗng sựng lại, nhìn Cố Học Võ ôm chặt lấy , đôi môi hôn lên cổ .

      “Cố Học Võ.”

      Muốn cái gì, nhưng kịp, cả người mới vừa cười sằng sặc còn chưa kịp phục hồi bị ôm lấy, thành công ăn ở ngay trong phòng khách. Cơ thể kết hợp càng nhiều trái tim dường như cũng càng đến gần nhau hơn, có số thứ thay đổi, Kiều Tâm Uyển muốn ngăn cản cũng được. Tất cả vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

      Gió biển ngoài xa thổi qua nóng nực, lúc này phải là mùa xuân, nhưng trong ngôi nhà hòn đảo này ánh xuân lại long lanh.

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .

      Thời gian nhanh nhanh, chậm cũng chậm. Sau mấy ngày, Kiều Tâm Uyển còn đánh rớt chén nữa, thỉnh thoảng Cố Học Võ vào bếp nấu cơm, còn có thể bị kéo vào rửa rau.

      Bất kể có tình nguyện hay , vẫn phát nấu cơm cũng phải là chuyện thể chịu đựng được. Cố Học Võ thích rửa chén. nấu ăn là lại muốn rửa chén, ban đầu còn để ý đên đập chén, sau đó có vỡ cũng quan tâm, bắt dọn. Kiều Tâm Uyển cũng chán, nhưng mỗi lần rửa xong, Cố Học Võ đều giúp thoa kem dưỡng tay.

      Dần dần cũng quen, mỗi lần rửa chén xong đều đưa hai tay ra trước mặt . lại cầm tay thoa kem cho . Hai người đọc sách, xem TV, lúc nào mặt trời gay gắt ra ngoài bơi, lặn.

      Lần đầu tiên biết, Cố Học Võ thích xem đấu bóng, cả bóng rổ lẫn bóng đá. còn thích xem phim Mĩ, điều này làm cho rất bất ngờ. Thỉnh thoảng cố ý giật remote của , chuyển qua xem phim Hàn hoặc là chương trình giải trí. Lúc đó cũng giận, nhưng cứ vào lúc xem đến đoạn hay là lại thẳn nhân người nào đó hát hay, ai đó diễn rất đơ. Sau đó cố ý phản bác, hát còn dễ nghe hơn . Lúc đó hóa thân thành cầm thú, hết lần này đến lần khác khi dễ , ép mấy lời dễ nghe.

      Lần nào cũng làm cho Kiều Tâm Uyển thấy tức giận nhưng lại trốn được. Dù sao, ở đảo này, cũng có chỗ trốn. Mấy câu đồng ý đụng vào toàn là dối. luôn luôn có cách khiến đến cuối cùng vẫn phải đồng ý. Giao ước kia gần như là thành .

      Buổi tối, bọn họ cùng nhau nằm bờ cát ngắm sao. Có đôi khi chạy ra biển bơi, sau đó đẻ cả người ướt mà ôm , làm đồ của cũng ướt nhẹp rồi kéo xuống nước mới thôi.

      thường xuyên bị chọc giận. Lúc đó xoay người lại cất tiếng cười to. Kiều Tâm Uyển là sau khi tới đây mới biết ra Cố Học Võ cười lại đẹp như vậy. Đến nơi này, còn là Cố Học Võ trước kia, cũng phải là Kiều Tâm Uyển trước kia. Bọn họ chỉ giống như là hai người mới vừa kết hôn, tới nơi này hưởng tuần trăng mật, nhiều lần có cảm giác như vậy.

      Tựa như lúc này, nằm ở bờ cát trắng, dưới bầu trời sao lấp lánh, hai người nằm ghế, tay trong tay cùng ngắm sao. Cảm giác vô cùng yên bình, tốt đẹp. vì sao lúc này xẹt qua phía chân trời, Kiều Tâm Uyển ngồi bật dậy, chắp hai tay lại, nhắm hai mắt. Động tác của khiến Cố Học Võ phải nhìn chăm chú.

      “Em làm gì thế?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :