1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 87: có dũng khí
      thích em.”

      Lời của làm cho Kiều Tâm Uyển bất động, cả người cứng đờ nhúc nhích. Phía sau là bờ ngực vững chãi của Cố Học Vũ, phía trước là màu trời xanh. Hôm nay thời tiết tốt. Những tia nắng chiếu vào nhà cao tầng hắt ra những chùm sáng chói mắt khiến Kiều Tâm Uyển hơi khó mở mắt ra. Gió nhàng thổi qua mang theo cảm giác mát rượi, hơi ấm tỏa ra từ Cố Học Võ ở phía sau tránh cho khỏi cảm giác ớn lạnh.

      đứng ở nơi đó, biết phản ứng như thế nào. , thích . Tuy rằng nhưng lại khiến Kiều Tâm Uyển có chút dao động. Muốn kéo tay ra nhưng lại ôm chặt buông. Bờ môi dán vào cần cổ làm thấy mềm mềm nhồn nhột.

      Động tác khẽ rụt người lại của làm nghĩ sợ lạnh. Buông ra, cởi áo khoác mặc lên cho : “Thời tiết thay đổi mà sao mặc thêm áo?”

      Áo khoác vẫn còn vương lại trọn vẹn mùi hương của , Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, muốn cái gì lại thôi. ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt say đắm của Cố Học Võ.

      ..” thât thích sao? Muốn hỏi vậy nhưng có cách nào ra được.

      Cố Học Võ chớp mắt nhìn vẻ lưỡng lự mặt : “Em sao vậy?”

      nhàng lắc đầu, Kiều Tâm Uyển cởi áo khoác ra trả lại cho . cũng chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi bên trong. Cố Học Võ chịu nhận lại mà cố chấp khoác áo trở lại người Kiều Tâm Uyển, đưa tay nắm lấy tay , cảm giác tay lạnh như băng làm phải nhíu mày: “Về cơ bản em thấy rồi đó, kiểu dáng lầu, dưới lầu đều giống nhau. Em nghĩ thử xem thích cách trang trí như thế nào. Hoặc là, chúng ta mời người thiết kế nào đó tốt cho em chọn. Hôm nay cứ về trước .”

      Dứt lời liền kéo . Kiều Tâm Uyển theo , ở phía trước cẩn thận dẫn đường, tránh những đống vật liệu dang dỡ còn chưa kịp dọn . Vào thang máy, cái mùi kỳ cục bên trong đó vẫn còn chưa bay hết. Kiều Tâm Uyển nhíu mày, vẻ mặt hình như có chút vui. Cố Học Võ vươn tay kéo vào trong ngực mình. Nhớ tới lần từng ở trong thang máy mà hôn khiến Kiều Tâm Uyển liền ngọ nguậy tránh . Cố Học Võ lại ôm chặt chịu buông.

      “Có phải thích ngửi mùi này ?” Chỉ câu khiến Kiều Tâm Uyển im lặng hẳn, dán sát mặt vào trong ngực . Mùi hương của xông vào khoang mũi , là mùi Cologne, nhưng hoàn toàn giống như mùi xạ những người đàn ông khác.

      người Cố Học Võ có mùi hương rất dễ chịu. Ít nhất, Kiều Tâm Uyển trước kia cũng muốn xa rời vòng tay của . Rốt cuộc cũng xuống lầu, có nhân viên muốn lên. Nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau vẻ mặt còn có chút ý trêu ghẹo. Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, cuốn quýt rời khỏi người Cố Học Võ, dẫn đầu ra khỏi thang máy. Cố Học Võ theo sau , vươn tay giữ lại. Nhìn thấy mặt đỏ lên khóe môi hơi hơi cong lên.

      “Chúng ta là vợ chồng còn gì mà phải ngượng?”

      “Ai là vợ chồng với .” Kiều Tâm Uyển gỡ tay ra, mạnh miệng : “Chúng ta có nửa điểm quan hệ.”

      “À?” Cố Học Võ hơi nhướng mày, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Em chắc chứ? Chúng ta chút quan hệ cũng có?”

      “Xác định, khẳng định.” Kiều Tâm Uyển kích động: “, tôi là tôi. có quan hệ.”

      Miệng cứng rắn. Cố Học Võ cũng giận, dẫn lên xe, ngồi vào nhưng khởi động xe mà nhìn Kiều Tâm Uyển: “ sao, nhanh thôi làm em thành chị Cố.”

      “Hừ. Ai thèm.”

      Kiều Tâm Uyển lườm : “Cóc ba chân hiếm chứ đàn ông hai chân đầy đường. Hơn nữa đàn ông chờ tôi lấy còn sắp đầy ngoài đường Trường An kìa. Vì sao tôi được?”

      Cố Học Võ nhìn thấy ánh mắt xem thường của lại muốn trước kia chính là thà chết cũng phải chiếm giữ vị trí chị Cố buông. Nhưng nghĩ nghĩ lại rồi ra. Nếu muốn bắt đầu lại lần nữa cũng nên ít nhắc đến chuyện trước kia.

      “Em phải là được. phải là có em là được.”

      Cố Học Võ thản nhiên câu làm cho Kiều Tâm Uyển nghẹn đến thể gì được. Lúc trước nghĩ tức giận nhưng có. Giờ nghĩ vui, ai ngờ cũng . Chẳng qua thấy thái độ của , lòng chút chần chờ, dao động. Cảm xúc này làm cho Kiều Tâm Uyển được tự nhiên quay chỗ khác, nhìn ánh mắt .

      , Cố Học Võ cũng sốt ruột. Lẳng lặng khởi động xe, chạy về hướng Kiều gia. Vừa về đến nhà, con vừa dậy tìm mẹ. Dì Chu cũng tính đưa sữa bột cho thấy Kiều Tâm Uyển về khiến bà thở phào nhõm. Kiều Tâm Uyển bồng con về phòng cho bú.

      có gì bất ngờ, Cố Học Võ cũng vào nhưng cũng lười quản. Cho con bú, nhìn con mút sữa đến vô cùng vui vẻ. Đôi mắt xoay tròn, cộng với khuôn mặt nhắn hồng hào lại cực kì đáng .

      Cố Học Võ ngồi ở bên cạnh nhìn con bú mà ánh mắt tối sầm lại. Kiều Tâm Uyển tự nhiên, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn .

      nhìn gì? Dê xồm.”

      Đối với lời của , Cố Học Võ cũng cãi lại mà chỉ nhếch mày nhìn Kiều Tâm Uyển: “Vậy mà là dê. Vậy em chưa từng thấy cái gì gọi là dê xồm sao?”

      …” Luận về mặt dày Kiều Tâm Uyển đâu phải là đối thủ của cho nên làm sao đấu lại .

      Cúi đầu chuyên tâm cho con bú nhưng dù thế nào cũng vẫn cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ chưa từng rời khỏi người . Thời gian tuy ngắn nhưng Kiều Tâm Uyển lại cảm thấy nó thực quá dài. Đến lúc Kiều Tâm Uyển sắp chịu nổi nữa con ăn no. bé khẽ ợ hơi, nhìn Kiều Tâm Uyển, cánh tay xíu đưa tới gần . nhàng nắm lấy tay con chơi đùa vui vẻ, trong mắt tràn đầy ý cười.

      Kiều Tâm Uyển như vậy khác biệt. Mỗi người phụ nữ sau khi làm mẹ người lúc nào cũng diện bản năng của người mẹ. Đối với họ con cái còn hơn cả thiên hạ. Cho dù là người phụ nữ hung dữ đến đâu khi đối mặt với con mình cũng vẫn cực kì ôn nhu. Cố Học Võ dùng ánh mắt nóng rực và trực tiếp nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển làm cho được tự nhiên, cuối cùng chịu đựng được đành đứng lên, ôm con sang phòng kế bên để cho dì Chu trông.

      Về tới phòng, vừa đóng cửa lại Kiều Tâm Uyển bị Cố Học Võ kéo lấy dựa vào cửa, nhìn chằm chằm , cúi đầu, đột nhiên dùng sức mút lấy môi . Hô hấp của cũng như ngừng lại, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy ra. Cố Học Võ làm sao để dễ dàng đẩy ra? ép chặt vào cánh cửa, cho có cơ hội trốn tránh.

      “Ứm…”

      Nụ hôn thực kịch liệt. Kiều Tâm Uyển thoát được, muốn đẩy ra nhưng môi lưỡi lại quá mạnh mẽ. Rốt cuộc buông lỏng ra chút nhưng vẫn thả ra mà kề vào tai : “Lúc nãy nhìn em cho Bối Nhi bú muốn làm như vậy.” , phải là mỗi lần nhìn cho Bối Nhi bú đều muốn như vậy.

      “Cố Học Võ. …”

      “Em là của .” Lại lần nữa hôn lên môi của , cho có cơ hội mở miệng.

      Vừa hôn xong tay chân cũng như nhũn ra, cứ nghĩ tiến thêm bước nữa nhưng Cố Học Võ lại hơi lùi lại, chỉ ôm chặt lấy , hôn môi , khóe môi cong lên đường cong đẹp.

      “Có thể chấp nhận điều vừa rồi ?”

      “Tôi…” Kiều Tâm Uyển cụp mi mắt, trong lòng cũng tính là đáp ứng. thừa nhận trong lòng có tình cảm đối với Cố Học Võ nhưng như thế có nghĩa là chấp nhận quay về bên .

      Để quay về bên cần phải có dũng khí rất lớn. Mà còn cái dũng khí đó, bây giờ thể tìm được cảm giác của trước kia.

      “Tôi có dũng khí.”

      Cố Học Võ sửng sốt chút rồi tiến lên hai bước, tiếp tục mở miệng: “Tôi mệt lắm rồi, tôi có dũng khí để ở bên , hiểu ? Dũng khí của tôi mất từ lâu rồi, bây giờ bảo tôi quay lại với tôi biết làm sao? Tôi thực mệt quá rồi.”

      “Nếu như làm em mệt mỏi sao?” Cố Học Võ chậm rãi tiến lên ôm từ phía sau: “Nếu làm cho em mệt mỏi, nếu ở bên em sao? Em có thấy tốt hơn ?”

      người rất lạnh lùng, cũng muốn chấp nhận Kiều Tâm Uyển mà buông tha cho , quan tâm tới . Nhưng làm được. Buổi tối mỗi khi vào giấc ngủ lại nhớ đến dáng vẻ Kiều Tâm Uyển nằm ngủ trong lòng . thể nào khống chế mà thường xuyên nghĩ đến Kiều Tâm Uyển. Thỉnh thoảng đường bắt gặp người phụ nữ ôm con lại nhìn thêm vài lần, bản năng làm mẹ người phụ nữ nào cũng có nhưng người đó lại phải là Kiều Tâm Uyên.

      Ngày đó ôm Lý Lam vào trong lòng, tâm trạng lúc đó rất bình thản, hề có chút cảm giác muốn ôm ta. Nhưng lúc Kiều Tâm Uyển ở trong lòng lại rất muốn ôm . người sống theo đúng trái tim mình. thích chính là thích, khi thích rồi theo đuổi đến cùng.

      .” Ngoài ý muốn của , Kiều Tâm Uyển vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Cố Học Võ, căn bản hiểu cái gì gọi là tình . cần gì phải làm ra vẻ thâm tình như vậy? nghĩ làm như vậy tôi chấp nhận, mềm lòng sao?”

      Cố Học Võ cảm nhận được gồng người lên nên buông lỏng tay ra, quay người lại để nhìn thẳng vào mắt , giọng có vài phần tin: “ làm ra vẻ thâm tình?”

      “Chẳng lẽ đúng?” Kiều Tâm Uyển nghĩ mình sai: “Đối với người mà mình hận và oán suốt ba năm trời mà bây giờ lại đột nhiên mở miệng thích, phải giả vờ là cái gì?”

      “Vậy mục đích phải giả vờ như vậy là cái gì? Là gì?” Giọng của trở nên lạnh hẳn , nhìn thẳng vào mắt , nắm chặt tay : “Em . làm như vậy là vì mục đích gì?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 88: ra là thế
      Vì mục đích gì? còn có thể có mục đích gì nữa?

      “Vì con .” Kiều Tâm Uyển nhướng mày, lời đánh thẳng vào nội tâm : “Vì muốn đưa con về nhà, cho con gia đình đầy đủ.”

      Con . Lại là con . Cố Học Võ nhìn , ngọn lửa trong mắt dần dần tàn lụi. đứng bất động, nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển.

      vì con sao?”

      “Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, từ khi con chào đời đến nay, vẫn luôn nghĩ như vậy, Cố Học Võ chỉ vì con mà thôi. Bây giờ lại đến trước mặt , bày ra bộ dạng thâm tình này cho ai xem?

      Cố Học Võ lời nào chỉ nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển. Dưới bầu trời đầy nắng từng cơn gió mát rượi thổi đến, lùa vào người Cố Học Võ. đưa mắt nhìn từng cơn gió sau đó lại quay tầm mắt hướng về Kiều Tâm Uyển, hai tay nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra, vẻ mặt có vài phần chân thành.

      “Có lẽ, ngay từ đầu là vì con, nhưng giờ phải.”

      Kiều Tâm Uyển quay mặt , muốn nghe : “Có phải hay cũng chẳng liên quan tới tôi.”

      “Được lắm. Hay cho câu liên quan tới em.” Cố Học Võ gật đầu mạnh, tiến tới từng bước, vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng, cúi đầu muốn hôn nhưng Kiều Tâm Uyển nhanh chóng tránh .

      Môi dừng ở mặt , cũng sờn chí, đưa môi lại gần lần nữa. Kiều Tâm Uyển liều mạng giãy dụa, né tránh muốn hôn . Cố Học Võ tức giận, nâng cằm lên, nhắm thẳng đôi môi mà mút mạnh. Đột nhiên, Kiều Tâm Uyển giơ tay lên quơ về phía mặt . Nhưng đáng tiếc, giống như lần trước, cánh tay nhanh chóng bị Cố Học Võ bắt lại. dùng sức xoay ngược bàn tay lại, tay bị ngoặc lại đau đớn, trừng mắt nhìn Cố Học Võ ra hiệu buông tay. Nhưng chẳng những chịu buông tay mà trái lại còn trừng mắt nhìn chằm chằm.

      “Có phải về sau mỗi lần hôn em, em đều giơ tay tát ?”

      “Chẳng lẽ, tôi thể sao?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu, thấy bản thân có gì sai. Cố Học Võ giữ hai tay ngoặc ra phía sau lưng, bước lên trước hai bước áp sát vào người , đẩy ngã lên giường.

      “Cố Học Võ. . . . . .”

      Kiều Tâm Uyển nghĩ đến lại muốn khi dễ mình, trong lòng quýnh lên, liều mạng vùng vẫy muốn ngồi dậy. Nhưng phía lại là thân hình to lớn của , làm thế nào cũng tránh được. Cố Học Võ đè chặt người , cho lộn xộn, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối của sau đó nhàng mở miệng.

      “Em đuổi Chu Oánh .” Chỉ câu liền làm cho Kiều Tâm Uyển ngừng giãy dụa, im lặng, nhìn vào mặt Cố Học Võ: “ biết vì sao Chu Oánh lại bỏ , nhưng biết chuyện đó tránh khỏi có liên quan tới em. vẫn luôn thích em là vì biết em được nuông chiều nên hay tùy hứng, mãi cho đến khi em bỏ thuốc . có thể ràng cho em biết, đời này hận nhất là những người bày mưu tính kế với . Mặc kệ đó là ai. Em cho là em là ai mà có thể là ngoại lệ? Em muốn cưới em, cưới, em muốn có danh phận Cố, cho. Nhưng em muốn em, thể. có thể thừa nhận, trước kia, luôn ghét em, thậm chí còn rất hận em. Nếu phải em. . . . . .” Câu kế tiếp hết, Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm lúc lâu: “Kiều Tâm Uyển, lần cuối cùng, muốn chúng ta tái hợp là bởi vì thích em, liên quan tới con hay bất cứ ai.”

      Cố Học Võ, cần gì vì đứa con mà lại đâm đầu vào hôn nhân? Năm đó kết hôn cùng Kiều Tâm Uyển, nửa là vì dỗi, nửa là vì trả thù.

      Nhìn chằm chằm vào gương mặt Kiều Tâm Uyển lúc lâu, khẽ mở đôi môi mỏng: “Bây giờ em còn cho là vì con mới muốn tái hợp nữa ?”

      Sức nặng người nhắc nhở Kiều Tâm Uyển tư thế của hai người giờ ái muội như thế nào. gồng người, dám động đậy, nhìn Cố Học Võ ở bên trong, trong ánh mắt chứa tia hy vọng.

      muốn cho đáp án như thế nào biết rất . Nhưng vì biết nên cố tình : “Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn còn cho rằng là vì con. Sau này, tôi cũng cho là như vậy, thậm chí, tôi vẫn cứ tin là như vậy…”

      Đôi môi đột nhiên đau xót, Cố Học Võ cắn mạnh môi cái, đợi kịp kêu đau, nhanh chóng lùi lại. nhổm người đứng dậy, Kiều Tâm Uyển cũng nhanh chóng đứng dậy theo. Cố Học Võ nhìn chằm chằm vội vàng sửa sang lại quần áo mà trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.

      Nhìn thấy trong mắt ngoài kinh hoảng còn có tia phòng bị, đột nhiên nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Uyển: “Tên họ Quyền kia tuy rằng phải người tốt nhưng có câu, ta rất đúng.”

      Đột nhiên nhắc tới Quyền Chính Hạo khiến Kiều Tâm Uyển cảm thấy hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt có chút nghi hoặc. Cố Học Võ nhìn chằm chằm, nhàng mở miệng: “Kiều Tâm Uyển, em quả là ác độc.”

      Giọng điệu của tia phập phồng, ánh mắt nhìn chớp. Bàn tay đặt bên người nắm chặt lại thành quyền. Hô hấp của Kiều Tâm Uyển cũng đông cứng lại, nhìn thấy Cố Học Võ như thế, nhất thời biết gì. cũng nhìn , quay bước rời .

      Tiếng đóng cửa đến “Rầm” cái thức tỉnh tâm trí Kiều Tâm Uyển, người hơi xụi xuống, thể tin được Cố Học Võ cứ như vậy mà rồi? giở trò với giống trước kia, cũng dùng thủ đoạn ép thích . chỉ như vậy mà rồi?

      Tinh thần sau khi khẩn trương tột độ được thả lỏng dần, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi, đứng vụt dậy, vọt tới cửa, muốn mở cửa, nhưng cầm tới nấm cửa lại dừng lại, thân thể mềm nhũn, bất lực ngồi sụp xuống đất, trong đầu lại lên cảnh tượng lần trước ở trong này, Cố Học Võ to gan, hạ lưu đè vào cánh cửa.

      Mặt đỏ, tim loạn, đầu óc mơ hồ. lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng hai câu kia của Cố Học Võ cứ ngừng quanh quẩn bên tai.

      thích em.”

      “Kiều Tâm Uyển, em quả là ác độc.”

      Những câu ấy cứ từng chút từng chút lồng vào nhau, đến cuối cùng gom lại chỉ còn câu.

      “Kiều Tâm Uyển, thích em. . . . . .”

      Vùi mặt vào đầu gối, hốc mắt nóng ran, sống mũi nghèn nghẹt khó chịu. Lúc này thể khống chế được nữa, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Hối hận sao? Kiều Tâm Uyển trong lòng tự hỏi. Nghĩ đến vòng tay Cố Học Võ, nghĩ đến nụ hôn của , đụng chạm của , còn cả lời , câu cuối cùng kia “Em quả là ác độc”.

      đột nhiên bật cười, ngẩng đầu, sụt sịt mũi, lau khô nước mắt mặt, hối hận. hối hận. tuyệt đối hối hận. Nhưng có hối hận ? Nội tâm lại lần nữa tự vấn, nhưng trả lời được, chỉ biết rất khó chịu, rất khó chịu. Khó chịu đến thở nổi. ôm gối lùi người lại, ngơ ngác nhúc nhích. Thời gian lặng yên trôi…

      . . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Nếu thể lấy Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển cũng quan tâm nữa, quay ra thu dọn hành lý. Dù sao lần trước cũng thu dọn lần, bây giờ cũng còn gì nữa. Tuy có gì, nhưng khi thu dọn xong xuôi cũng dưới hai thùng to đựng quần áo của và Bối Nhi.

      Những đồ dùng cần thiết rất nhiều, đó là còn chưa tới mấy thứ đồ Bối Nhi quen dùng. Trong lòng đột nhiên có chút rối rắm, do dự, nhìn thấy khắp phòng lộn xộn lại thấy buồn bực chịu được.

      Quẳng đống quần áo , dứt khoát mặc kệ chúng, đứng dậy, tới ban công, nhìn xuống vườn hoa dưới lầu. Trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới hình ảnh Cố Học Võ lái xe đến đậu dưới lầu mấy ngày trước. Khi đó, lên lầu, chỉ đậu xe ở đó. Bây giờ làm gì?

      Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, nếu quyết định nghĩ đến nữa cần gì phải quan tâm như vậy? Tất cả chẳng còn liên quan đến nữa rồi. muốn để mình tiếp tục nghĩ nữa nhưng những cảm xúc chẳng liên quan vẫn cứ lên trong đầu.

      Lấy nhau ba năm, hình ảnh để lại cho chỉ còn là bóng dáng mơ hồ nhưng trước sau chẳng còn lại gì trong lòng. Mà trong khoảng thời gian này, mỗi động tác, mỗi câu của Cố Học Võ đều khắc sâu vào trí nhớ khiến thể quên.

      Khóe môi gợi lên chút, vẻ mặt tràn ngập chua xót, vì sao tin mà bây giờ giữa giấc mộng đêm khuya lại ngừng mơ thấy câu thích em kia? ràng chỉ là thích, phải là , ràng là vì con , nhưng lại bắt đầu tin Cố Học Võ có cảm giác với , thích

      Lắc đầu, tự cười bản thân lãng phí thời gian. Tâm tình có chút áp lực. Cảm giác buồn bực chuyển sang u sầu, để cho bản thân suy nghĩ nhiều, quay sang, tiếp tục thu dọn hành lý.

      Có mấy thứ là đồ dùng cho bà mẹ mới sinh, ràng ở nước ngoài cái gì cũng có nhưng có cứ cái này yên tâm, cái kia cũng tâm. Kiều Tâm Uyển thu dọn hành lý xong xuôi, ngồi ở bên giường, vừa mới tính thở dài cánh cửa lại “két” tiếng mở ra.

      Cố Học Võ bước vào, mấy ngày nay trời trở gió nên mặc chiếc áo khoác dày màu đen, bên trong là áo T-shirt The Business cũng màu đen, bên dưới mặc chiếc quần tây đen. Sau khi vào phòng, thẳng tới bên giường kéo Kiều Tâm Uyển đứng lên. Ánh mắt đảo qua hai thùng đồ mặt đất, cánh tay nắm tay Kiều Tâm Uyển càng siết chặt, vẻ mặt còn có vài phần lạnh lùng.

      “Em muốn Đan Mạch?”

      Im lặng, Kiều Tâm Uyển trả lời.

      “Trả lời .” Giọng Cố Học Võ có chút tức giận, nắm cánh tay Kiều Tâm Uyển mà như muốn bóp nát cả tay .

      Kiều Tâm Uyển muốn thoát ra, lại giãy ra được, dứt khoát tránh nữa, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tức giận của Cố Học Võ: “ liên quan tới .”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ mấy ngày trước vội vàng, lạnh lùng bỏ cũng chỉ là muốn cho Kiều Tâm Uyển chút thời gian suy ngẫm. Nhưng chưa từng nghĩ, sau khi nghiêm túc suy nghĩ vẫn quyết định là phải đưa con sang Đan Mạch?

      “Em muốn cũng phải hỏi có phép chứ?”

      “Buồn cười.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng, hoàn toàn để vào mắt: “Tôi muốn đâu mắc mớ gì , dựa vào đâu mà quản tôi?”

      “Dựa vào là ba của Bối Nhi, dựa vào thích em, có đủ tư cách chưa?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 89: Làm cho cũng đau
      đủ.” Tay của Kiều Tâm Uyển rất đau, trừng mắt với Cố Học Võ, nếu như đau lần, vậy phải làm cho Cố Học Võ đau gấp ba lần: “Cố Học Võ, là ba của Bối Nhi sao, từng cố gắng làm nghĩa vụ của người cha chưa? thích tôi, tôi cầu xin thích tôi sao? Thích làm chồng của tôi lắm sao, nếu mỗi quyết định của tôi đều nhảy vào can thiệp, vậy tôi có cần phải sống nữa ?”

      kiêu căng của ràng như vậy, nỗi hận của sâu như vậy, tàn nhẫn của nhiều đến như vậy. Cố Học Võ hối hận cũng xong. cúi đầu, hôn mạnh lên môi , nụ hôn hoàn toàn chút thương hoa tiếc ngọc, cắn mút gặm, Kiều Tâm Uyển ràng cảm giác được môi mình bị cắn đến chảy máu.

      Cơn đau đó khiến lòng lại giận dữ, quan tâm nâng tay lên tính cho cái tát. Nhưng bàn tay vừa đưa lên trung bị ngăn lại, Cố Học Võ lại càng cắn mạnh hơn.

      Kiều Tâm Uyển nếm thấy mùi máu tươi trong miệng, Cố Học Võ cũng nếm được. Mùi vị tanh mặn ấy rốt cuộc cũng làm cho buông tay ra, lui về phía sau, nhìn đôi môi Kiều Tâm Uyển chảy máu, sưng lên.

      Hai tay nắm chặt thành quyền, Cố Học Võ làm cho mình tỉnh táo lại: “ cho biết. Ở trong lòng em, muốn em tin tưởng khó vậy sao?”

      Kiều Tâm Uyển cúi đầu , vẻ mặt đó cho Cố Học Võ đáp án. gật gật đầu mạnh, lui về chút, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt mà vẻ mặt từ từ lạnh . Lưng ưởn thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền: “Kiều Tâm Uyển, em tin cũng được, tin cũng được. Em cần thời gian, cho em thời gian, em muốn suy nghĩ thêm, cũng có thể thuận ý em. Thậm chí bây giờ em muốn đến gần Bối Nhi, đến gần em, đều có thể đáp ứng. Nhưng mà, em đừng nghĩ có thể đưa con . Lại càng đừng nghĩ đến có thể rời khỏi Bắc Đô là rời khỏi , bởi vì nhất định đồng ý.”

      Ném ra những lời này, hoàn toàn nhìn Kiều Tâm Uyển. Xoay người rời .

      Kiều Tâm Uyển giật mình, động đậy cũng được, ngơ ngác nhìn người trước mắt bỏ trước mặt mình. Mím môi, bị đau thức tỉnh. Giơ tay lên, xoa môi lại thấy vết máu. suy sụp ngã xuống giường, cảm thấy sức lực toàn thân mình đều bị Cố Học Võ rút hết.

      Đây phải lần đầu tiên nhìn thấy Cố Học Võ tức giận. Nhưng là lần đầu tiên, tức giận khiến cảm thấy biết làm sao. Trước kia, mỗi lần tức giận, trong mắt đều chỉ có chán ghét đối với , nhưng lần này, tức giận lại thấy khẩn thiết trong mắt , còn cả chút đau lòng.

      Đau lòng? Cố Học Võ mà cũng đau lòng sao? Người như sao có thể đau lòng được? Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, bảo mình đừng tin. Nhưng ánh mắt vẫn ở trước mặt lúc lúc . là quá đủ rồi.

      đây là làm cái gì cơ chứ?

      “Kiều Tâm Uyển, mày phải thấp hèn như vậy? Lúc ta cần mày xem như giẻ lau, dùng xong liền vứt, giờ ta muốn mày lại tới đây tìm mày. Mày thể đến chút mạnh mẽ cũng có. Có thể đối với bản thân tốt chút được ?”

      Có thể nhẫn tâm chút hay ? quan tâm đến người đàn ông kia. thích liên quan gì đến ?

      Đúng vậy, chính là như vậy. nhất định phải Đan Mạch, nhất định phải. Tuyệt đối cho Cố Học Võ cơ hội.

      . . . . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .

      tuần sau, Kiều Tâm Uyển giải quyết xong mọi việc, thu dọn xong hành lý, Kiều Kiệt cùng Kiều mẹ đưa ra sân bay. Kiều mẹ rưng rưng nước mắt nhìn Bối Nhi nằm ngủ trong xe nôi con đẩy: “ như vậy phải ngồi máy bay xa như vậy. Tâm Uyển…”

      tuần nay, Cố Học Võ có tới vài lần, Bối Nhi vừa thấy liền khóc, cần , Kiều Tâm Uyển vẫn bày cái mặt lạnh cho xem. ở lại lúc rồi cũng . Ông bà Kiều cảm giác được Cố Học Võ tại đối mẹ con Kiều Tâm Uyển là thực tâm, nhưng mà Tâm Uyển vẫn chịu ở bên . Khuyên khuyên rồi, biết được con kiên quyết, bọn họ cũng phản đối được, chỉ có thể để .

      Kiều Tâm Uyển nhìn mẹ mình: “ sao đâu ạ, chỉ tầm mười tiếng là tới rồi.”

      “Tâm Uyển. . . . . .”

      Kiều mẹ muốn cái gì, nhưng ông Kiều kéo tay, lắc lắc đầu với bà. Bà đành phải im lặng, Kiều Tâm Uyển vươn tay ôm lấy bà, rồi lại ôm Kiều ba, cuối cùng cho Kiều Kiệt cái ôm: “Chị có ở nhà, em phải chăm sóc tốt cho ba mẹ đấy.”

      “Biết rồi khổ lắm mãi.” Lo lắng quá như vậy đừng nữa, nhưng mà lời này Kiều Kiệt cũng dám ra.

      Kiều Tâm Uyển lui về sau, đẩy Bối Nhi vào cửa đăng ký. Kiều mẹ nhìn con rời , xoay người, nắm lấy vạt áo Kiều ba nhịn được mà bật khóc.

      “Mẹ.” Kiều Kiệt chịu nổi: “Mẹ như vậy để làm gì? Chị chỉ là sang Đan Mạch định cư chứ có phải là trở lại nữa đây, ngồi máy bay cỡ 10 tiếng chứ mấy, có thời gian chúng ta qua thăm chị là được mà?”

      “Nhưng…” Kiều ba cũng phải là buồn, nhưng đến lúc này rồi ông cũng muốn để con yên tâm mà .

      thôi. Chúng ta về .”

      Bà Kiều sụt sịt mũi, rốt cuộc vẫn quay người rời .

      Trong phòng đợi, Kiều Tâm Uyển làm xong thủ tục, ngồi trong ở phòng VIP đợi. Nhìn Bối Nhi nằm trong xe đẩy ngủ say biết gì, vẻ mặt của lại toát ra vài phần ôn nhu.

      tuần nay, Cố Học Võ ngày nào tan sở cũng đến Kiều gia. Có lúc, mang món đồ chơi, có lúc lại mang trò chơi lạ. Ngày hôm qua, lại mang đến bó hồng. nhận nhưng vẫn đặt ở trong phòng, nhìn . để ý tới , cũng nhìn . cũng có tiến thêm bước, chỉ ngồi trong phòng của , đến đâu, tầm mắt theo tới đó. Ánh mắt này làm được tự nhiên, cuối cùng trốn trong phòng em bé với con .

      Cố Học Võ vừa bế là con lại khóc cho nên cũng bế con nữa. biết, như vậy cũng phải là cách có thể duy trì lâu dài, may mà hôm nay có thể giải quyết được.

      Rời khỏi Bắc đô, phải đối mặt với ánh mắt nóng rực của , cũng phải quan tâm Cố Học Võ có phải thích hay . Là vì con , hay là. . . . . .

      Nhìn thời gian, gần đến lúc check-in, Kiều Tâm Uyển đứng dậy muốn lên máy bay. Cửa phòng khách VIP vào lúc này bị người ta mở ra. Mấy người mặc đồng phục sân bay tiến vào, gật đầu với Kiều Tâm Uyển: “ xin lỗi, nhưng thể lên máy bay.”

      “Vì sao?”

      “Chúng tôi phát trong hành lý của có hàng cấm, tại mời theo chúng tôi để kiểm tra.”

      “Đùa cái gì vậy?” Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn: “Trong hành lý của tôi làm sao có thể có mấy thứ đó. Các nhất định là nhầm rồi.”

      “Có nhầm hay cứ theo chúng ta kiểm tra chẳng phải biết sao?”

      “Được rồi.” Kiều Tâm Uyển tin, hề mang mấy thứ đó lên máy bay. theo mấy người kia vào phòng khác, ở đó, hành lý của đều bị bày ra đó.

      Nhân viên phục vụ chỉ vào cái thùng trong đó rồi nhìn Kiều Tâm Uyển: “Thùng này, vừa rồi chó cảnh vụ của chúng tôi ngửi thấy thành phần có chứa ma túy trong đó. Mời mở ra cho chúng ta kiểm tra.”

      “Cái này đúng.” Kiều Tâm Uyển buông lỏng tay đặt ở xe đẩy tới hành lý trước mặt: “Tôi tuyệt đối có vi phạm quy định về hàng cấm. Xin các tin tôi.”

      “Vậy vui lòng mở ra để kiểm tra.”

      “Vâng.” Kiều Tâm Uyển tiến lên, mở hành lý ra. Bên trong đều là đồ của Bối Nhi, Kiều mẹ luôn lo lắng nên quần áo, đồ chơi thậm chí cả hai hộp sữa bột của Bối Nhi cũng để vào đó.

      “Mời giải thích chút, đây là cái gì.” Nhân viên kiểm tra chỉ vào hai hộp sữa bột, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      “Đây là sữa bột của con tôi, còn có bột gạo nữa.” Kiều mẹ đưa cho bỏ vào.

      “Sữa bột?” Nhân viên điều tra bĩu môi: “Tôi thấy là bạch phiến có.”

      …” đợi Kiều Tâm Uyển tranh cãi với người kia, hộp sữa bột bị người ta mở ra. Lớp giấy bạc bên trong còn nguyên, người kia thấy vậy liền xé ra. Kiều Tâm Uyển nóng nảy: “Đây là sữa bột, thể là thứ khác đâu.”

      “Chúng tôi rồi, là cái gì phải kiểm tra rồi mới biết được.”

      Người kia mở ra, lấy ra ít, là phải đưa xét nghiệm. Kiều Tâm Uyển quả thực sắp tức điên rồi: “Các phải gây khó dễ trong bao lâu nữa? Tôi còn phải lên máy bay.”

      à, nếu như buôn bán hàng cấm đừng là lên máy bay, cứ chờ mà ăn cơm tù .”

      mới buôn bán hàng cấm ấy.” Kiều Tâm Uyển nổi cáu. Người kia cứ mặc kệ, cho người đem hai hộp sữa bột kiểm tra.

      tức giận vô cùng, muốn cãi lại nhưng vừa xoay người liền phát xe đẩy trẻ con vừa đẩy vào đây lại cánh mà bay.

      “Bối Nhi?” căng thẳng nhìn khắp trong phòng, căn bản có cái xe đẩy kia, nắm lấy tay nhân viên trong đó: “Con của tôi đâu?”

      “Tôi biết.”

      Nhân viên công tác nhún vai: “Tôi để ý.”

      “Lảm sao có thể?”

      ràng nhớ vừa rồi khi vào, có người đóng cửa, nhưng lúc tiến lên mở hành lý Bối Nhi ở đâu?

      Kiều Tâm Uyển nóng nảy, cũng quan tâm hành lý trong phòng, vội vàng chạy ra cửa, trở lại phòng chờ VIP vừa rồi, bên trong cũng có xe đẩy trẻ con. quýnh lên, lại tìm khắp lượt nhưng cũng thấy. đành phải trở lại phòng kia, mấy nhân viên vừa rồi kiểm tra lúc này lại bóng người.

      Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, sốt ruột, ngừng tìm kiếm xung quanh phòng đợi sân bay. tìm gấp như vậy, trong mắt tất cả đều là tự trách, làm sao có thể, làm sao có thể buông tay ra? làm sao có thể để Bối Nhi mình? phải người mẹ tốt. cứ nghĩ mình mang theo Bối Nhi lên máy bay, nghĩ ở Đan Mạch có người hỗ trợ chẳng có vấn đề. Nào ngờ ở ngay Bắc đô, ngay trong sân bay, cũng có thể xảy ra vấn đề.

      Thời gian máy bay cất cánh càng lúc càng gần, nhưng chẳng còn tâm trạng nào mà để ý, có Bối Nhi đâu cũng vậy. ngừng chạy băng băng, chạy vội vã, những người đợi máy bay nhìn như kẻ điên, rốt cuộc cũng có nhân viên tiến lên, cầm lấy tay hỏi bị làm sao.

      “Con tôi, con của tôi.” Kiều Tâm Uyển kêu lên: “Báo cảnh sảt, có người bắt cóc con của tôi. Bối Nhi, Bối Nhi.”

      Việc quan tâm, quan tâm tất loạn.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 90: Hóa ra là
      Kiều Tâm Uyển ngờ Bối Nhi lại biến mất ngay trước mắt mình, lòng hoàn toàn rối loạn, nhân viên kia rót cho ly nước giúp tỉnh táo lại.

      uống nước trước , bình tĩnh, từ từ cho tôi biết có chuyện gì xảy ra, lát nữa tôi đưa tìm cảnh sát, chúng ta báo cảnh sát.”

      “Đúng. Báo cảnh sát. Báo cảnh sát.” Kiều Tâm Uyển cầm ly nước uống cạn hơi rồi đứng dậy, nắm tay người kia định tìm cảnh sát, nhưng mới được hai bước cả người mềm nhũn mà ngất , kế tiếp là còn biết gì

      . . . . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . . . .

      Bên tai dường như có ai đó , Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhưng cảm giác mí mắt nặng trĩu, thể mở ra được, đầu hơi váng vất, nặng nề, muốn xoa xoa trán nhưng tay lại chẳng có chút sức lực.

      “Kiều Tâm Uyển.”

      Bên tai hình như có người gọi , muốn ngồi dậy, nhưng lại mệt mỏi, mơ mơ màng màng, thiếp . Lần thứ hai tỉnh lại, rốt cục, mở mắt, cảnh vật trước mặt hoàn toàn lạ lẫm. Sàn nhà bằng gỗ, vách tường màu lam, phía có đeo mấy cái mặt nạ đuổi tà. Xoa xoa ấn đường, muốn ngồi dậy lại phát mình ngủ cái giường lớn kiểu châu Âu màu trắng, phía là tấm lụa trắng mỏng buông rũ xuống có phần mơ mộng.

      Đây là đâu? Cúi đầu nhìn người mình, áo khoác được cởi ra, nhưng quần áo bên trong vẫn còn. Cảnh vật này rất xa lạ. hoàn toàn có ấn tượng. Cũng thể là ở trong bệnh viện, lắc đầu, hoàn toàn biết đây là đâu. Lại đưa mắt nhìn quanh phòng. Ngoại trừ cái giường này, còn có hai ghế sofa đơn, ở gữa là cái bàn thủy tinh. Ở ban công có bày bình hoa.

      Bên ngoài là màu xanh biếc, nơi này có rất nhiều cây sao? muốn xuống giường nhìn cho nhưng vào lúc này khuôn mặt nhắn của Bối Nhi lại lên trong đầu, cấp tốc xuống giường, tới cửa, dùng sức đập.

      “Bối Nhi. Bối Nhi. . . . . .”

      Dùng sức đẩy cửa, phát cửa bị khóa từ bên ngoài, mở ra. Bối Nhi ở đâu? Con bé thế nào? Kiều Tâm Uyển biết, xụi lơ ngồi dưới đất, mặt đất lạnh lẽo khiến thấy cả người đều run rẩy, tới đây bao lâu? Là ai đưa tới? Là ai mang Bối Nhi ? Hay là người mang Bối Nhi và người nhốt tại đây là cùng người?

      Trong lòng còn lưỡng lự ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. vội vàng đứng lên. Ánh mắt đảo quanh phòng, chỉ có bình hoa xem ra tồi, cầm lấy bình hoa, trốn ra sau cửa.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cảm giác tim mình cũng ngừng đập, cánh mở cạch tiếng, giơ lên bình hoa định đập người vào, cánh tay lại bị người đó siết chặt. căng thẳng, buông tay, bình hoa sắp rơi xuống đôi bàn tay to lại kịp thời chụp lấy, tiến về phía trước vài bước, đặt bình hoa về vị trí cũ.

      Kiều Tâm Uyển hoàn toàn sửng sờ bất động tại chỗ, riêng gì bởi vì đòn khiến ngừng tay, mà quan trọng hơn là vì người đoạt lấy cái bình lại là Cố Học Võ?

      , sao ở đây?”

      thể ở đây sao?” Cố Học Võ xoay người, tiến hai bước về phía trước đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm gương mặt , bỏ sót biểu cảm mặt .

      Kiều Tâm Uyển hơi ngơ ngác, đại não hoạt động nhanh, đột nhiên tiến lên dùng sức nắm quần áo Cố Học Võ. Vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: “Bối Nhi đâu? làm gì con bé? muốn thế nào?”

      “Bối Nhi khỏe lắm.” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em đừng lo.”

      “Khốn nạn.” Kiều Tâm Uyển giơ tay định tát tai Cố Học Võ nhưng dùng sức nắm tay , ôm vào lòng, cúi đầu, mút mạnh lên cánh môi .

      Kiều Tâm Uyển sau lúc nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp liền liều mạng giãy dụa, nhưng đánh lại sức lực của , bị đè chặt, môi lưỡi vô cùng bá đạo, sức lực lớn đến mức gần như thể thở được. Nụ hôn vừa chấm dứt, môi sưng đỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy căm hận: “Đê tiện.”

      “Ai đê tiện?” Cố Học Võ hừ lạnh tiếng, vẫn buông tay ra: “Em chịu để đưa Bối Nhi về Cố gia, vậy mà xoay người cái, em lại muốn xuất ngoại. Em nghĩ cho phép sao?”

      “Bối Nhi đâu? cho tôi biết, Bối Nhi ở đâu?”

      “Bối Nhi ở Cố gia.” Cố Học Võ nhìn sắc mặt , con mắt thâm thúy lên tia tựa hồ là châm biếm: “Lúc này mẹ chăm con bé.”

      Cơ thể Kiều Tâm Uyển mềm nhũn, toàn thân bất lực, nếu phải có tay Cố Học Võ dìu lưng chắc lúc này ngã xuống đất rồi. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ khe khẽ lắc đầu, lại lắc đầu: “ có khả năng, có khả năng. Sao làm thế nào được? , làm như thế nào được?”

      “Tả Phán Tình có đủ sữa. Em cần lo Bối Nhi đói bụng. Với lại, bé cũng gần sáu tháng, có thể cai sữa được rồi.”

      “Cố Học Võ, sao có thể như vậy?” Kiều Tâm Uyển nghe, nắm chặt áo : “ cho tôi biết, sao có thể như vậy?”

      với em, em muốn thời gian, cho em thời gian. Em muốn suy nghĩ, cho em suy nghĩ, nhưng cho phép em mang con bỏ . Em giấu làm như vậy, em muốn khiêu khích kiên nhẫn của cho nên chỉ cho em biết sơ qua về lợi hại và thủ đoạn của mà thôi.”

      Vươn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển, đè thấp giọng có vài phần uy hiếp: “Kiều Tâm Uyển, em vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn nào. Ở phương diện nào đó cũng thế.”

      Là sao? Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn , lại lần nữa phát hoàn toàn hiểu Cố Học Võ. Ánh mắt lại đảo qua người , mặc bộ sơ mi màu trắng ngắn tay, phía dưới là cái quần kiểu đơn giản, tiện dụng. Bắc Đô rất lạnh, nhìn người mình. Buổi sáng trước khi lên máy bay, bên ngoài mặc cái áo khoác màu đen dày, bên trong là cái áo sơ mi. Lúc này chỉ mặc cái áo, nhưng lại hề thấy lạnh, ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu, vọt tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài mảng cây lá là biển rộng mênh mông.

      “Biển?” trừng mắt, thể tin vào mắt mình, quay sang, nhìn Cố Học Võ: “Đây, đây là đâu? , sao lại mang tôi đến đây?”

      “Nghĩ cách tự nhiên có thể.”

      Cố Học Võ hơi hơi cong môi, tới đằng sau Kiều Tâm Uyển: “Đây là hòn đảo cách rất xa Trung Quốc.”

      biết có phải Kiều Tâm Uyển ảo giác hay nhưng cảm thấy trong lời Cố Học Võ dường như có chút ý cười, quay sang nhìn , vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

      , dựa vào cái gì mang tôi đến đây? có tư cách gì? có quyền gì?…”

      Còn chưa hết, môi bị Cố Học Võ hôn, khác với bá đạo ban nãy, nụ hôn này, đặc biệt dịu dàng. Từng chút từng chút nhấm nháp vị ngọt của , tới sau cùng buông lỏng tay ra.

      thôi, đưa em ra xem bên ngoài.”

      “Tôi , trả Bối Nhi lại cho tôi.” Bối Nhi biết thế nào? Cố gia sao, con bé bao giờ ở Cố gia đâu cơ chứ, bây giờ thời tiết lại thay đổi biết con bé có bị lạnh hay ? Có bị đói hay ? Có quen hay ? Con bé…

      “Nếu em lo cho Bối Nhi khuyên em bớt lo hơn.”

      Cố Học Võ nhìn bất động, cũng biết tại trong lòng nghĩ gì: “Con bé khỏe lắm, mẹ chăm sóc tốt cho con bé, còn nữa, dì Chu tại ở Cố gia, em có thể yên tâm chưa?”

      Kiều Tâm Uyển đứng bất động tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, nếu đến bây giờ mà còn hiểu vậy đúng là ngốc, có mưu tính trước, suy tính xong từ lâu. Thảo nào trước khi lên máy bay dì Chu đến tiễn còn cái gì mà sau này có cơ hội gặp mặt, cần buồn quá. Thảo nào dì Chu bình thường thương Bối Nhi như vậy mà lại hề thấy bà có chút gì luyến tiếc, trong lòng cứ nghĩ dì Chu máu lạnh, ở bên Bối Nhi lâu như vậy rồi mà chút cảm tình cũng có.

      Suy nghĩ quá rối loạn khiến biết mình phải phản ứng thế nào, Cố Học Võ nhíu mày, thích nhìn ngẩn người, kiên quyết kéo tay Kiều Tâm Uyển, mang ra ngoài, mặc kệ Kiều Tâm Uyển có muốn hay , vẫn bị Cố Học Võ dẫn ra ngoài.

      Kiều Tâm Uyển cảm giác hơi chói mắt bèn nheo mắt lại: “Nóng quá.”

      Tuy rằng mặt trời chiều ngã về tây, nhưng gió biển thổi vào vẫn nóng rừng rực. Hoàn toàn khác hẳn cái lạnh ở Bắc Đô. Cố Học Võ hơi cong môi, nhìn mặt rồi dẫn ra ngoài bãi biển, chọn ngồi dưới bóng gốc dừa cao, ngắm nhìn biển khơi phương xa. vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Kiều Tâm Uyển cũng ngồi xuống.

      Kiều Tâm Uyển nhìn , ánh mắt quét vòng, phát nơi này lại bóng người, ngoài dãy phòng phía sau cũng chẳng thấy những công trình khác, đứng đó nhìn Cố Học Võ mà hơi bực bội.

      “Rốt cuộc đây là đâu. Tại sao chẳng có ai hết.”

      chẳng phải đây là hòn đảo rồi sao.”

      “Tôi đương nhiên biết đây là hòn đảo.” đâu có ngốc. “Tôi chỉ muốn biết, tại sao có ai ở đây.”

      “Đây là hòn đảo tư nhân làm sao có thể có những người khác.”

      Ý gì vậy? Kiều Tâm Uyển trừng mắt, phát suy nghĩ của hoàn toàn theo kịp Cố Học Võ: “Đảo tư nhân?”

      “Đúng, hòn đảo tư nhân biển Thái Bình Dương.”

      Đảo tư nhân ? Kiều Tâm Uyển tức giận, thậm chí còn chẳng muốn hỏi đảo là của ai, ngực phập phồng kịch liệt, trừng mắt với Cố Học Võ: “, đây là đảo tư nhân? Thế đảo này tại chỉ có hai chúng ta?”

      “Uhm.” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn sắc mặt tức giận của Kiều Tâm Uyển: “Thông minh, quả chỉ có hai chúng ta.”

      Chỉ có hai người bọn họ? Kiều Tâm Uyển nắm tay thành đấm, lòng đầy căm phẫn: “, có ý gì? Nếu đảo có ai, cũng thể ra ngoài, vậy ban nãy khóa cửa làm gì?” Hại tưởng mình bị kẻ xấu bắt cóc, sợ chết khiếp.

      muốn làm em căng thẳng chút.” Cố Học Võ nhìn , phủ nhận ý xấu của mình. Biết cho dù Kiều Tâm Uyển có tỉnh lại cũng thể thoát khỏi nơi này nhưng vẫn khóa cửa để ra được, quan trọng nhất là muốn…

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 91: Sợ lắm sao
      Vẻ mặt thư thái, trong mắt Cố Học Võ có vài phần đùa cợt: “Ban nãy, em sợ lắm sao?”

      chết .” Kiều Tâm Uyển tức giận, rốt cuộc nhịn được giơ chân đá vào người Cố Học Võ. Lại bị dùng sức túm lấy, dễ dàng xoay , cơ thể cũng quay sang trùm lên người . Động tác nhanh đến độ còn chưa kịp thấy dễ dàng áp chế dưới thân, sắc mặt Kiều Tâm Uyển bởi vì tức giận mà lập tức đỏ ửng lên.

      , buông ra. thả tôi ra khỏi đây mau, nghe ? Tôi muốn ở đây, tôi muốn.”

      “Cứ tự nhiên.” Cố Học Võ lui khỏi người , chỉ chỉ biển khơi phía sau : “Nếu bơi khoảng chừng ba bốn ngày là tới thị trấn gần nhất. Điều kiện tiên quyết là em bị nhầm hướng.”

      Nếu phải chính tai nghe thấy Kiều Tâm Uyển tuyệt đối thể tưởng tượng được lời hài hước như vậy lại đến từ miệng Cố Học Võ. ngồi dậy, trong đầu rối ren, hoàn toàn biết phải phản ứng sao. từng nghĩ tới trăm ngàn phản ứng Cố Học Võ sau khi biết mang Bối Nhi rời khỏi Bắc Đô nhưng ngờ lại thế này.

      Ngồi ở chỗ đó, cố gắng bắt mình bình tĩnh lại nhưng chuyện đầu tiên nghĩ đến lại là: “, làm sao?”

      cố ý chọn ngày cuối tuần để chính là vì biết Cố Học Võ phải làm việc mới có thể yên tâm mà .

      “Xin nghỉ phép.” Cố Học Võ trả lời Kiều Tâm Uyển khiến muốn hộc máu: “Tiện thể theo dõi em luôn. Xem em còn có thể chạy đâu?”

      “. . . . . .” Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, điên rồi hả?” Hoặc là bất bình thường, nếu sao có thể như vậy chứ?

      “Em muốn nghĩ như vậy cũng được.” Cố Học Võ nhìn khiếp sợ mặt Kiều Tâm Uyển: “Có điều có thể cho em biết, dự định ở đảo này tuần, cho nên em vẫn còn tuần sau đó mới được.”

      xong câu đó. đứng dậy, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Buổi tối muốn ăn gì?”

      ăn.” Giận đến no rồi, còn tâm trạng đâu mà ăn với uống. Kiều Tâm Uyển ngồi ở bờ cát chịu nhúc nhích, dù thế nào cũng muốn chịu thua Cố Học Võ.

      “Được rồi.” Cố Học Võ gật đầu tỏ vẻ hiểu sau đó vào nhà.

      Kiều Tâm Uyển trừng mắt với bóng lưng lạnh lùng hừ tiếng. Nhìn vầng mặt trời xa xa chậm rãi lặn xuống biển nhuộm đường chân trời thành màu đỏ rực. Màu sắc vô cùng rực rỡ. Cảnh tượng đẹp mắt như thế khiến Kiều Tâm Uyển có chút thất thần.

      Tại sao Cố Học Võ đưa đến đây? Sao lại đưa Bối Nhi về Cố gia? Những người kiểm tra mang ma túy chắc là do Cố Học Võ sắp xếp. làm thế nào được, còn nữa chắc chắn là phải ngồi máy bay mới đến được đây, vậy lẽ nào trước khi xuất cảnh cũng cần làm thủ tục sao? Còn đảo này là của ai? Vì sao Cố Học Võ có thể có mặt tại đây.

      Tất cả nghi vấn cứ ào ạt tràn vào đầu óc nhưng lại thể tìm được lời giải thích, mãi đến lúc sau lưng vang lên tiếng bước chân mới quay sang, vầng thái dương lúc này hoàn toàn lặn xuống biển.

      “Em đói bụng ? Ăn cơm .”

      ăn.” Tức giận no rồi, còn ăn cơm sao. Kiều Tâm Uyển tự nhận độ lượng như vậy. Bị Cố Học Võ hù dọa, bị đùa giỡn, còn bị nhốt chung với hòn đảo này. Càng nghĩ càng giận, càng buồn bực lại càng muốn để ý đến .

      ăn, Cố Học Võ cũng tức giận, xoay người vào cửa. Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng, tưởng như vậy là dọa được sao? mắc mưu đây. Song lúc này bụng lại vang lên tiếng động khác thường làm sắc mặt thay đổi.

      ăn bữa cũng chết đói, đây muốn ăn. Làm người phải có khí phách, Kiều Tâm Uyển quyết định vào. ăn bữa cũng chết đói nhưng hai, ba bữa ăn, vậy phải làm sao? Cố Học Võ nhốt ở chỗ này nhất định nhanh chóng thả . Chẳng lẽ vẫn có thể tiếp tục ăn?

      冏~

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, thần sắc có chút rối rắm. Ngồi ở chỗ đó lúc lâu, bụng lại kêu tiếng, buồn bực đứng lên, vào phòng. Căn phòng lớn lắm, bên cạnh phòng khách là nhà ăn nối liền với nhà bếp bên trong. bàn cơm phía ngoài có bày vài món ăn , nhìn sơ qua thấy có đồ ăn, cũng có canh. Cố Học Võ đứng ở trước bàn, nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt lướt qua bàn, ra hiệu cho ngồi xuống ăn cơm.

      Kiều Tâm Uyển bỗng nhiên lại chịu nghe, phải nghĩ nhất định ngồi xuống ăn đấy chứ? Vậy ăn, hừ lạnh tiếng, lướt qua Cố Học Võ định vào phòng nghỉ ngơi. lại chắn trước mặt cánh cửa muốn vào, nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Em cho dù có giận cũng đừng làm khó bụng mình chứ?”

      Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng: “Tôi làm khó bụng mình liên quan gì ?”

      Người phụ nữ này quả đúng là biết ơn tổ tông. Cố Học Võ buông lỏng tay ra, lui ra phía sau bước, thản nhiên nhướng mày: “Từ chỗ này đến thị trấn gần nhất thuyền chở đồ tiếp tế cũng phải mất bốn tiếng. Hôm qua vừa mới gọi cho bên tiếp tế bảo họ, sáu ngày sau quay lại tiếp tế cho chúng ta, em có chắc là nhịn được sáu ngày vậy?”

      Kiều Tâm Uyển ban nãy cũng muốn hỏi chuyện này, nhưng lúc này được nhắc nhở, trong lòng liền vô cớ bùng lên ngọn lửa, trừng mắt với Cố Học Võ, hừ lạnh tiếng.

      có thể bảo ta sau sáu ngày mới quay lại, chứng tỏ cũng có thể bảo ta ngày mai quay lại. Nếu vậy vì sao bảo ta ngày mai trở lại chứ? nghĩ tôi chịu ăn đồ của à?”

      Khóe môi Cố Học Võ hơi hơi nhếch nhìn Kiều Tâm Uyển: “Để nhắc nhở em nhé, còn có thể bảo ta sau tháng sau hẳn trở lại đấy.”

      điên rồi?” Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy Cố Học Võ điên rồi: “, muốn ở đây tháng. Bối Nhi phải làm sao? Tôi phải làm sao?”

      làm sao hết.” Cố Học Võ vuốt vuốt hai tay: “Ở Cố gia có dì Chu chăm sóc cho Bối Nhi, còn có mẹ , Tả Phán Tình, cả ông nội nữa. Dù sao cũng là người nhà nên em cũng cần lo lắng Bối Nhi có chuyện. Kinh nghiệm trông trẻ của bọn họ cũng thua kém em đâu.”

      . . . . .” Kiều Tâm Uyển thể thở nỗi, trừng to đôi mắt: “Vậy còn ? Chẳng lẽ cần làm sao? , tháng như vậy mà sợ bị sa thải à?”

      “Sa thải sa thải.” Cố Học Võ cũng quan tâm: “Loại công việc này có làm hay cũng sao.”

      Kiều Tâm Uyển lúc này chắc chắn đầu óc Cố Học Võ bình thường. phải bình thường thông thường mà là đặc biệt bình thường.

      “Cố Học Võ, , phải bị động kinh đó chứ? Bất bình thường sao?”

      Cố Học Võ trả lời câu hỏi của , chỉ đến bàn ăn, xới chén cơm, đặt qua bên cạnh, lại xới chén cơm nữa rồi mới ngồi xuống.

      “Em chắc là em ăn cơm chứ?”

      ngủ ngày nên giờ bụng Kiều Tâm Uyển rất đói. Lúc này nhìn bộ dạng Cố Học Võ ngồi ở chỗ kia ăn cơm ngon lành, mùi thức ăn bay nhàng vào chóp mũi khiến cảm giác đói càng dữ dội hơn.

      Lý trí và ** bắt đầu quấy rầy, bên bảo phải ăn cơm, bên khác thể khuất phục như vậy được, kiên quyết ăn. Có khi chịu ăn cơm, Cố Học Võ bảo người đưa về.

      “Em có thể ăn cơm.” Cố Học Võ dường như biết nghĩ gì: “Song nhất định đưa em về.”

      . . . . .”

      “Em muốn chết đói, cả đời gặp Bối Nhi nữa.”

      Lời thành công ngăn chặn lời mà Kiều Tâm Uyển muốn , oán hận trừng mắt liếc nhìn , tới ngồi xuống trước bàn ăn, bưng chén cơm lên bắt đầu ăn.

      Lúc cầm đũa, nhìn lướt qua bàn cơm. Ba món ăn món canh rất đơn giản gồm trứng chiên cà chua, thịt kho tiêu xanh, rau xào tỏi, món cuối cùng là canh sườn lợn.

      Vẻ mặt hơi kinh ngạc liếc nhìn Cố Học Võ: “ làm?”

      Cố Học Võ cũng trả lời, chỉ hơi hơi nhướng mày, lẽ nào ở đây ngoại trừ còn có người khác?

      , mà nấu cơm?” Kiều Tâm Uyển lúc này thực có chút kinh ngạc, ở bên cạnh Cố Học Võ nhiều năm như vậy mà đúng là biết Cố Học Võ lại biết nấu ăn.

      “Uhm.” Cố Học Võ giải quyết xong chén cơm, lại bới cho mình thêm chén nữa, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Món đơn giản vẫn làm được.”

      Đơn giản? Vấn đề là cả đơn giản cũng biết nấu. Kiều Tâm Uyển biết tại sao lại có chút cảm giác ổn. Nhưng cơn đói khiến chẳng thể quan tâm nhiều, cúi đầu ăn, nhưng mới ăn miếng cà chua kinh ngạc. Người ta đồ ăn càng bình thường ra lại càng khó nấu bấy nhiêu. Cũng như trứng chiên cà chua vậy. Nếu nắm chắc độ lửa, cà chua quá chín ảnh hưởng hương vị, quá sống lại ăn ngon. Nhưng Cố Học Võ chiên món này rất vừa. Vẻ mặt hơi kinh ngạc liếc nhìn Cố Học Võ, dường như cảm giác được ánh mắt của , im lặng ăn cơm.

      Muốn hỏi học nấu ăn lúc nào nhưng lại thấy cần phải hỏi. Trong đầu lại lên lời Đỗ Lợi Tân, ta , ‘ hiểu lão Đại sao?’

      Cố Học Võ cũng từng thế, bây giờ xem ra quả nhiên chưa hiểu hết về Cố Học Võ. Ít nhất lúc làm vợ ba năm, còn chưa bao giờ biết biết nấu ăn.

      nghĩ gì vậy?” Cố Học Võ ăn no, đặt chén xuống, nhìn Kiều Tâm Uyển biết ngừng ăn từ lúc nào, giờ ngồi ngẩn ngơ: “ ăn nguội mất.”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển cúi đầu, chuyên tâm giải quyết phần cơm còn sót trong chén, là ăn vô. buông chén xuống.

      Cố Học Võ vào lúc này đứng lên, đưa mắt nhìn bàn: “ nấu cơm, em rửa chén, công bằng chứ?”

      Cái gì? Muốn rửa chén? đợi Kiều Tâm Uyển kịp phản ứng, Cố Học Võ bỏ mặc , vào phòng khách.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :