1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 77: nghĩ kỹ
      “Tâm Uyển.” Kiều mẹ liếc con cái, ánh mắt trở lại người Cố Học Võ, nét mặt nghiêm túc: “Học Võ, Kiều gia cùng Cố gia cũng xem như là thế giao, cũng nhìn thấy quá trình con trưởng thành. Con muốn tái hợp, vốn cũng đồng ý. Nhưng có chuyện khiến bà già như đây phải làm kẻ xấu lần. Con tái hợp với Tâm Uyển là vì Bối Nhi, hay là vì con muốn sống với Tâm Uyển cả đời?”

      Cố Học Võ sửng sốt, trong mắt có vài phần khó hiểu. Sống với Kiều Tâm Uyển cả đời, cho Bối Nhi gia đình đầy đủ, phải đều giống nhau sao?

      Ánh mắt của thể qua được ánh mắt Kiều mẹ, bà biết Cố Học Võ lúc này cũng tình cảm của mình, thở dài: “Con nghĩ kỹ chưa?”

      Kiều.” Cố Học Võ hiểu vì sao Kiều mẹ lại hỏi như vậy: “Con nghĩ rất kỹ.”

      Kiều mẹ chưa mở lời, Kiều Tâm Uyển dành trước: “Cố Học Võ, biết xấu hổ, ai muốn tái hợp với ? Ai muốn sống với cả đời? muốn con , có khả năng, tôi cũng sống cả đời với . nên từ bỏ .”

      Bộ dạng kích động của làm cho Kiều mẹ liếc mắt, kéo tay : “Tâm Uyển, con lên lầu trông Bối Nhi .”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển dậm chân, cơn giận của vẫn còn chưa tiêu. Muốn điều gì, Kiều mẹ lại nhìn cái: “Con trông Bối Nhi , bà vú còn chưa ăn cơm, bảo dì ấy xuống ăn cơm.”

      “Vâng.” Oán hận đứng dậy, quên liếc nhìn Cố Học Võ: “Tôi cho biết, tôi tuyệt đối tái hợp với , đừng có mơ.”

      Bỏ lại những lời này, vội vàng lên lầu. Cố Học Võ cũng để ý đến lời của Kiều Tâm Uyển, chỉ xem như là cáu kỉnh. Lại nhìn vào ánh mắt của Kiều mẹ, trong mắt bà ràng có đồng ý.

      “Học Võ, tại chỉ Tâm Uyển muốn sống với con, cho dù con bé muốn, cũng đồng ý. Bởi vì chính con cũng , con là vì muốn cho Bối Nhi gia đình, hay là muốn sống với Tâm Uyển cả cuộc đời.”

      “Vậy có gì khác nhau ạ?” Cố Học Võ hơi nhíu mi, trong mắt có vài phần khó hiểu. Kiều mẹ nghẹn lời, muốn điều gì ông Kiều vỗ vỗ tay bà, làm cho bà bình tĩnh. Ánh mắt bà nhìn sang Cố Học Võ.

      “Học Võ ah. Con về trước . Con cứ suy nghĩ cẩn thận về khác nhau của nó, rồi hẳn đến tìm Tâm Uyển.”

      “Nhưng…”

      Kiều Kiệt cũng hùa theo: “Đừng tưởng có ai thèmchị tôi. Phía sau còn có rất nhiều người xếp hàng theo đuổi chị ấy đấy.”

      “A Kiệt.” Kiều ba cho Kiều Kiệt tiếp: “Học Võ. Chú nghĩ tại con vẫn còn chưa hôn nhân có ý nghĩa gì với con. Chờ con suy nghĩ ràng rồi hãy đến.”

      Cố Học Võ gì, nghe Kiều ba cùng Kiều mẹ xong liền gật đầu, đứng lên: “Chú Kiều, Kiều, con về trước, lần sau con lại đến gặp Bối Nhi và Tâm Uyển”

      xong câu đó, xoay người, rời .

      rồi, Kiều mẹ mới thở dài: “ người làm việc rất quyết đoán mà sao đối với chuyện tình cảm lại có điểm mấu chốt như vậy?”

      “Tình tình giống y như ba nó.” Kiều ba lắc đầu: “Thôi, chuyện của con , chúng ta đừng quan tâm, cứ để cho chúng nó tự giải quyết.”

      “Tôi chẳng phải là vì sợ Tâm Uyển chịu thiệt sao?”

      Ông Kiều lời nào, muốn chịu thiệt con cũng thiệt thòi lâu rồi. Con cũng lớn như vậy. Trong tháng ở nhà, đứa bé là do Kiều gia chăm sóc. Cố gia có làm được gì đâu?

      “Mẹ. Ba. Theo con, căn bản nên để Cố Học Võ vào nhà.” Kiều Kiệt đưa ra ý kiến: “Lần sau con mời bảo vệ, giữ cửa chặt, nhìn thấy Cố Học Võ đến là đuổi thẳng ra ngoài.”

      bậy.” Ông Kiều liếc Kiều Kiệt cái: “Nếu con thọc vào cái sọc lớn như vậy chị con sang Đan Mạch lâu rồi, con mà con nữa, ba ném con sang châu Phi mở công ty đấy.”

      “Con là được chứ gì?” Kiều Kiệt giơ tay đầu hàng: “Con ra ngoài chơi. Được rồi chứ.”

      Đứng lên, Kiều Kiệt cũng khuất dạng, Kiều mẹ lắc đầu, con cái đúng là của nợ, có đứa nào làm cho bà đỡ lo. tại chỉ hy vọng Cố Học Võ có thể suy nghĩ ràng xem rốt cuộc cậu ta nghĩ gì, quyết định ra sao.

      Thang Á Nam nhìn cửa hàng thời trang quen thuộc trước mắt. tháng trước, ngày nào cũng cùng Trịnh Thất Muội tới nơi này.

      Vừa mới chuyến bay dài, nhưng lại chút mệt mỏi. Thời gian còn sớm, Trịnh Thất Muội còn chưa mở cửa. Trước khi đến thành phố C, A Long gửi thông tin cho . đó Trịnh Thất Muội từ sau khi sinh rất ít khi đến cửa hàng. Phụ nữ thời gian ở cữ ra khỏi nhà. Qua hai tháng, thỉnh thoảng cũng ghé qua nhìn cửa hàng. Xa xa, có người tới, xoay người rời , trong lòng có tính toán.

      Buổi tối, Trịnh mẹ về đến nhà, nhìn con , do dự muốn lại thôi.

      “Mẹ, mẹ sao vậy?” Trịnh Thất Muội vừa mới cho con trai bú xong. Cậu nhóc kia tuy còn nhưng sức ăn lại hề chút nào. Bú xong, lại lăn ra ngủ, mới hai tháng mà được 6 ký rưỡi, chân dài tay cũng dài, sau này chắc cao hơn nhiều.

      có gì?” Trịnh mẹ cứ nghĩ mình hoa mắt, hôm nay lúc đến mở cửa tiệm cho Thất Muội, hình như bà có thấy người giống Thang Á Nam từ cửa tiệm bỏ .

      “Hôm nay thời tiết tốt, con có muốn đưa tiểu Niệm ra ngoài dạo ?”

      “Được ạ.” Tiểu Niệm là nhũ danh của đứa bé, tên còn chưa đặt. Trịnh Thất Muội ôm con bỏ vào trong xe đẩy được trang trí rất đẹp. Nệm lót dày, cả hai bên đều có vải chặn lại. Phía có treo hai cái chuông .

      Ăn cơm xong, Trịnh Thất Muội đẩy con ra ngoài. xa nhà có công viên . Thành phố C vào cuối thu tiết trời cũng lạnh lắm. Những ngọn gió mát rượi thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Tiểu Niệm ngủ, bàn tay bé múp míp lại theo thói quen mà bỏ vào trong miệng mút. Trịnh Thất Muội bật cười, kéo tay con trai ra, lát sau thằng bé lại mút tiếp.

      Thở dài. Trịnh Thất Muội cũng để ý nữa, lấy điện thoại ra chụp ảnh cho con, sau đó đăng lên blog. Gần đây với Tả Phán Tình lại có thêm thú vui mới. Hai người mỗi ngày đều chụp hình con mình phơi nắng, có điều Tả Phán Tình phơi nắng cùng hai đứa con còn chỉ có .

      Nhà Tả Phán Tình có hai đứa con rất dễ thương. Nhưng dù sao cũng là thai song sinh cho nên đầu của hai đứa bé có hơi chút. Quả nhiên, rất nhanh có comment, là Tả Phán Tình.

      “Lại đưa con ra ngoài dạo ah?”

      “Uh.”

      “Cục cưng của cậu dễ thương quá .”

      “Của cậu cũng vậy thôi.”

      “Hai nhóc nhà mình mà dễ thương, ngày nào cũng khóc suốt, phiền muốn chết.”

      “Ha ha ha ha. Cậu cuối cùng cũng có người làm khổ.”

      Trịnh Thất Muội vui muốnc hết. Hai tiểu quỷ nhà Tả Phán Tình, có đứa nào chịu nghe lời, phải đứa này ồn ào, cũng là ầm ĩ. Cùng lúc sinh tận hai đứa khiến Tả Phán Tình bị tra tấn qua sức, bố chúng cũng thoát nạn. May mà được tất cả mọi người giúp đỡ, bằng Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn thế nào cũng phải phát điên.

      Ngược lại tiểu Niệm nhà hình như biết mẹ khó khăn nên rất ngoan. Ngày nào cũng ăn no rồi ngủ, ngủ đẫy giấc lại dậy ăn. Trịnh Thất Muội phải lo lắng nhiều. Nghĩ đến đây, lại nhìn con cái, người ta con là tri kỷ, vẫn luôn muốn sinh con . ngờ lại sinh con trai. May mắn thay, con trai biết vất vả. Rất biết nghe lời, chưa từng khóc lóc ầm ĩ. Điều này làm cho ít nhiều cảm thấy vui mừng.

      đưa tay xoa khuôn mặt nhắn của con. hơn năm rồi, năm trước còn cùng Thang Á Nam…

      Ngừng. Kết thúc suy nghĩ, phát lại nghĩ tới người đàn ông đó, trong lòng đau xót đến thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Cắn răng, nuốt nước mắt xuống, đứng thẳng lên, muốn đẩy con trai nơi khác. Lúc này loạt tiếng bước chân tới gần, sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người tới. Nhưng liếc mắt cái, điện thoại cầm tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, lòng bàn tay siết chặt, cảm thấy đến cả hơi thở của mình cũng như ngừng lại.

      Thang Á Nam. , sao ấy lại ở đây? phải Mỹ rồi sao? Nếu rồi quay về đây làm gì? Trịnh Thất Muội hề biết, nhìn bước từng bước tới gần rồi dừng lại trước mặt . bên ngoài khoác cái áo màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, quần đen, thân hình cao to đứng ở nơi đó. Áo khoác đen khiến càng thêm phần mạnh mẽ. thời gian gặp, dường như có vẻ hơi khác. Nhịp tim lại đập có chút nhanh hơn, mọi ý nghĩ trong đầu đều chạy tán loạn.

      về là vì nhớ ra cái đó hay là bởi vì khôi phục trí nhớ? Có phải vậy ? Trịnh Thất Muội thực biết, nhìn vào ánh mắt của Thang Á Nam, bên trong đó chỉ toát lên vẻ xa lạ, hoàn toàn có chút bóng dáng nào của . Lồng ngực bỗng dưng đau đớn, mong chờ cái gì vậy chứ? Thang Á Nam mất trí nhớ, căn bản thể nhớ được . còn chờ mong cái gì? Cầu mong cái gì nữa chứ?

      Kiên quyết nắm chặt tay, xoay người rời , buộc mình giả vờ nhìn thấy , xoay người đẩy xe đẩy, qua đài phun nước phía bên kia công viên, để nơi này lại cho Thang Á Nam. Vào lúc này lại vươn tay, bắt lấy tay , ngăn cho đẩy con .

      “…” Im lặng, mấp máy môi, Trịnh Thất Muội thể tìm được lời mà , nhưng chỉ nhìn Thang Á Nam thôi mà trong lòng dâng lên cảm giác biết là chờ mong hay là cầu xin.

      Thang Á Nam có chút dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Trịnh Thất Muội hóa ra là bồ nhí của người khác? Ánh mắt nhìn về phía xe đẩy của trẻ con, trong đầu lại lên cảnh tượng lần trước nhìn thấy Cố Học Võ ôm Trịnh Thất Muội. Trong tư liệu A Long gửi cho cũng có . Cố Học Võ có vợ con, vì vợ ta sinh con nên lo lắng đứa con trai Trịnh Thất Muội sinh ra đe dọa vị trí của họ cho nên ra số tiền lớn mua lấy cuộc sống của Trịnh Thất Muội cùng con trai .

      Khẩu súng vẫn nằm lặng lẽ sau lưng, bên trong nạp đủ đạn. Chỉ cần rút súng ra, nổ súng vào người phụ nữ với đứa bé ở đằng trước là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Rất đơn giản, chỉ cần rút súng ra rồi bắn là xong.

      Thang Á Nam biết điều đó, lúc này lại bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thất Muội, nhìn , ánh mắt có vẻ khó hiểu, thắc mắc, và cả những cảm xúc mà nhìn hiểu. Mà những cảm xúc này lại làm cho hơi thoải mái, mím chặt môi, tay bắt đầu đưa ra sau.

      “Thang Á Nam.” Ngay lúc tay chạm vào khẩu súng, Trịnh Thất Muội mở miệng: “ quay về làm cái gì?”

      Trở về giết . Tay Thang Á Nam chạm tới nơi để súng.

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 78: Trở về giết
      Nếu vẫn nhớ ra , vậy tại sao phải trở về, tại sao lại xuất trước mặt , làm rối lòng của , làm cho thể yên ổn, thể nào bình tĩnh lại được?

      Tay Thang Á Nam chạm vào súng nhưng vẫn chưa rút ra. gì nhưng trong ánh mắt lại lên vẻ sát khai. Nhưng rất nhanh lại biến mất, Trịnh Thất Muội nhìn thấy ánh mắt sát khí ấy, chỉ nhìn thấy ánh sáng tội lỗi chợt lóe lên.

      “Hiên Viên Diêu bắt nạt , phải ?”

      Đàn ông như tên nghiệt đó căn bản phải là người tốt. tin Hiên Viên Diêu nhất định lại để Thang Á Nam làm chuyện xấu. Nhưng bản chất của là người tốt, căn bản thể địch lại loại người như Hiên Viên Diêu.

      Nghe vậy Thang Á Nam hơi nhíu mi, cũng bởi vì lời của mà trong lòng có chút thích, hơi hài lòng mở miệng: “ ta là người tốt.”

      “Người tốt?” Trịnh Thất Muội gật đầu, được rồi, Hiên Viên Diêu là người tốt. Vậy tới đây làm gì: “Vậy làm gì ở đây?”

      “Tôi tới giết .” Lời ra bình tĩnh, Thang Á Nam hoàn toàn có vẻ gì là giỡn. Trịnh Thất Muội nhìn ánh mắt , cố gắng tìm phần vui đùa bên trong đó nhưng lại phát , nghĩ sai rồi. Thang Á Nam là ai? chưa bao giờ giỡn. tới giết ? ấy muốn giết ?

      tới giết em?” Trịnh Thất Muội trong lòng mình có cảm giác gì, nhìn khuôn mặt sát khí rệt của Thang Á Nam, cuối cùng cũng hiểu được, vừa rồi vẻ tội lỗi vừa rồi nhìn thấy chính là sát khí trong mắt Thang Á Nam.

      muốn giết em?”

      “Đúng.” Thang Á Nam gật đầu, buổi hoàng hôn ở trong công viên có nhiều người lắm. Thậm chí còn có ai chú ý tới có nam nữ đứng ở trong cái góc hẻo lánh này.

      Trịnh Thất Muội hiểu, đưa mắt nhìn con trai nằm trong xe đẩy, tiểu Niệm ngủ rất say, hoàn toàn bị bọn họ ảnh hưởng. Trong lòng lại thấy chua sót, nỗi cay đắng cứ từng chút từng chút lan từ trong tim rộng ra khắp cơ thể. Cuối cùng là chảy ngược lại, ép đến thở nổi. ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam mà thấy ngực như rỉ máu.

      muốn giết em? Con trai em sao?”

      “Nó cũng phải chết.” Thang Á Nam nhìn đứa bé, gương mặt chút thay đổi : “Tôi muốn mạng của và cả đứa bé này.”

      Ngực Trịnh Thất Muội trận nối tiếp trận co rút đau đớn, cơn đau này đè ép khiến ra lời, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt mà cảm giác dường như cả thế giới trong nháy mắt đều tối sầm lại. Thế giới này làm sao vậy? Tại sao lại tối như vậy? Vô vọng như vậy?

      ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt Thang Á Nam lại thấy tay đặt ở phía sau, động tác đó rất giống cảnh trong phim mà từng xem. Là động tác rút súng. Khỏe môi hơi nhếch lên, vì sao đến lúc này rồi mà vẫn có thể cười: “Nếu muốn em chết có thể cho em biết tại sao em phải chết ?”

      Thang Á Nam im lặng lúc, nhìn Trịnh Thất Muội: “Có người chi tiền mua cái mạng của .”

      Trịnh Thất Muội sửng sốt rồi lại bật cười, nhìn Thang Á Nam: “ thiếu tiền sao?”

      nhàng lắc đầu, Thang Á Nam thiếu tiền. Hiên Viên Diêu đồng ý với , chỉ cần giết Trịnh Thất Muội, là có thể vào Long đường, trở thành trợ thủ đắc lực của ta. Đối với Hiên Viên Diêu, có cảm giác muốn gần gũi thể giải thích được. Cảm giác đó thúc đẩy muốn ở lại Long đường.

      “Cũng đúng.” Trịnh Thất Muội gật đầu, sao có thể thiếu tiền được? Nhìn sát khí trong mắt Thang Á Nam, trong khoảnh khắc muốn rút súng, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy .

      “Thang Á Nam.” Chỉ gọi tên của tiếng thôi mà thấy cổ họng nghẹn đắng, có cách nào tiếp được. Cơ thể run lên bần bật, cơn đau dồn nén trong lồng ngực ép đến gần như thở nổi. Mỉa mai làm sao. Người đàn ông , chẳng những quên , còn muốn giết . Thậm chí còn muốn giết cả con . muốn hỏi lý do. Có người chi tiên mua cái mạng của sao?

      đại khái cũng biết, chuyện này nhất định là do Hiên Viên Diêu bảo tới. ngạc nhiên với việc Hiên Viên Diêu đề ra cầu như vậy, nhưng điều khiến ngạc nhiên là Thang Á Nam lại thực tuân lệnh mà đến. rút súng chỉa vào , thực muốn giết .

      “Thang Á Nam…” là khó chịu, rất là khó chịu. Trịnh Thất Muội nắm chặt áo Thang Á Nam, lúc này chỉ cảm thấy rất khó thở. thậm chí còn có cách nào mở miệng bảo Thang Á Nam tha cho mình.

      Ôm chặt , Trịnh Thất Muội cắn chặt môi. Áp chế nỗi đau, ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, trong con mắt chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.

      muốn giết em cứ ra tay . Nhưng đứa bé này được đụng vào.”

      Hổ dữ còn ăn thịt con. Huống chi là con người? Nếu xuống tay với con mình chắc chắn phải xuống địa ngục mất.

      “Nó nhất định phải chết.” Thang Á Nam nhàng kéo tay ra. Ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt: “ có cầu xin cũng vô dụng.”

      Trịnh Thất Muội im lặng, kiêu ngạo của cho phép cầu xin Thang Á Nam, nhưng con trai , tiểu Niệm vô tội, mới chào đời còn chưa được trăm ngày, ngay cả tên cũng chưa nghĩ ra. tại lại phải chết dưới nòng súng của cha ruột nó?

      lần nữa vươn tay ôm Thang Á Nam, đây là lần thứ hai cầu xin , lần đầu tiên là vì muốn bỏ lại Mỹ, lần này là vì con trai . mím môi, căng người lên, mặt dán vào ngực Thang Á Nam, vòm ngực ấm áp này chẳng còn xa lạ mà hơn nữa còn rất mong nhớ. Lúc này lại trở thành cơn ác mộng tới lấy mạng của .

      “Thang Á Nam.” Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, tuy rằng biết như vậy rất khó, nhưng phải bình tĩnh: “ có thể giết em, hoặc là, em tự tìm cái chết, làm vấy bẩn hai tay . Nhưng em cầu xin , đứa bé vô tội. Nó còn như vậy làm sao có thể uy hiếp tới ai. Xem như em cầu xin , Thang Á Nam. buông tha cho nó .”

      Đó là con trai đó.

      Thang Á Nam im lặng, nhìn người phụ nữ cố kìm nén nước mắt trước mặt, bộ dáng ở trong lòng cầu xin lại khiến thấy có chút thoải mái.

      Nhìn im lặng, còn cả cơ thể gồng cứng lên của , Trịnh Thất Muội bỗng thấy tuyệt vọng. trước nay tính tình luôn luôn quật cường, kiêu ngạo, chưa từng cầu xin ai bao giờ. Cho dù lúc trước bị gã đê tiện kia đá, cho dù là Đỗ Lợi Tân có kết quả, đều cười cho qua chuyện. Chỉ có người đàn ông này là làm tan vỡ trái tim , xói mòn nhiệt tình của .

      Kiễng mũi chân, Trịnh Thất Muội nhàng đặt nụ hôn môi , cảm giác ấm áp ấy vẫn giống như trong trí nhớ. Cơ thể lại càng căng thẳng hơn, nở nụ cười yếu ớt, nhàng buông tay ra. Lui lại từng bước từng bước, nhìn Thang Á Nam, môi nở nụ cười yếu ớt, xoay người, bế tiểu Niệm lên, ôm chặt trong lòng.

      Tiểu Niệm bị ôm chặt khiến cơ thể thoải mái mà giật mình. cúi đầu, hôn trán tiểu Niệm. Bảo bối, ngoan. sao đâu, dù sống hay chết, mẹ cũng ở bên con. thản nhiên ngồi ghế, ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt quật cường, đôi mắt trong suốt như nước.

      ra tay .” còn muốn cầu xin nữa, mệt quá rồi. Nếu mệnh định phải rơi vào tay người đàn ông, vậy cứ giao vào tay Thang Á Nam . Ít nhất biết, hiểu, cuộc đời còn đáng thương hơn rất nhiều. hận , hận.

      Thang Á Nam nhìn hồi lâu mà vẫn có hành động nào, trong đầu lại lên lời của Hiên Viên Diêu. Bàn tay đưa ra sau, rút khẩu súng lục màu bạc ra. Nâng súng lên, chỉa vào đầu Trịnh Thất Muội. nhìn chằm chằm chớp mắt, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, cuối cùng quyết định nhìn người đàn ông tuyệt tình này nữa.

      tiếng súng buồn vang vọng khắp gian, mấy con chim sẻ nấp những nhành cây trong công viên cũng cảm nhận được chấn động mà bay tan tác. Vầng dương hoàn toàn khuất núi, bóng tối lại dần dần bao phủ khắp nhân gian.

      “Em hận …” Câu cuối cùng ấy cũng theo ánh dương dần dần tan vào trong gió chiều.

      Cuối tuần, thời tiết đẹp, gió mát hiu hiu. Kiều Tâm Uyển bế Bối Nhi ra sân phơi nắng. đặt Bối Nhi ngồi chiếc xe đẩy , phía có treo hai cái lục lạc. Mỗi lần có cơn gió thổi qua, tiếng chuông lại lanh lảnh vang lên làm Bối Nhi cười toe toét.

      Kiều Tâm Uyển cũng mỉm cười, nhìn khuôn mặt tươi tắn còn rạng rỡ hơn bất cứ loài hoa nào của con . vươn tay, nhàng xoa khuôn mặt của Bối Nhi, tay kia chìa ngón ra cho Bối Nhi nắm. Cảm nhận được bàn tay bé của con nắm chặt tay mình, nụ cười mặt lại càng dịu dàng hơn.

      Cố Học Võ vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng ấy. Ánh nắng vàng ươm tỏa sáng khắp vườn. Khóm tường vi trổ hoa rực rỡ. Nhưng vẫn thể sánh bằng nụ cười mặt Kiều Tâm Uyển. Con mắt hơi nheo lại, sải chân về phía Kiều Tâm Uyển.

      Cảm thấy đầu có bóng đen, Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ, nụ mặt ngay lập tức biến mất, thay vào đó là chống cự cùng phòng bị.

      tới làm gì?”

      “Thăm con .” Cố Học Võ nhìn Bối Nhi trong xe đẩy, nghĩ đến cảm giác mềm mại khi ngày hôm ôm con , lại vươn tay, muốn bế con lên.

      “Dừng tay.” Kiều Tâm Uyển đúng lúc gọi lại, nhìn chằm chằm: “ muốn con bé khóc hả?”

      “Bế nhiều rồi khóc nữa đâu.”

      “Ngụy biện.” Kiều Tâm Uyển vươn tay chắn trước mặt , cho bế: “Con là của tôi. Cố Học Võ, có thể rồi.”

      “Kiều Tâm Uyển.” nhất định phải vô lý như vậy sao?

      “Con cũng là con tôi.”

      “Là con ?” Kiều Tâm Uyển gật đầu, muốn tính toán ràng mọi việc, đứng dậy vòng qua xe đẩy của con nhìn Cố Học Võ.

      “Người mang thai con mười tháng là tôi hay là ?”

      “…”

      “Người phải trải qua đau đớn, khổ cực sinh con là tôi hay là ?”

      “…”

      “Con chào đời, người ngày ngày cẩn thận chăm sóc, cho con bú, thay tã cho con là tôi hay là ?”

      Im lặng, những điều này người đàn ông làm được, Cố Học Võ nhíu mi: “ như vậy công bằng.”

      “Công bằng?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng: “ Cố Học Võ, công bằng, đối với tôi công bằng lắm sao? chẳng cần bỏ chút sức lực nào mà lại muốn đòi con , biết hành vi của như vậy trơ tráo lắm ?”

      “Nếu có phần của tôi làm gì mà có Bối Nhi?” Cố Học Võ đến gần Kiều Tâm Uyển, đè thấp giọng có chút khàn khàn. Kiều Tâm Uyển vì lời mà đỏ mặt, 冏 vô cùng.

      , biết xấu hổ.”

      thể quên, ngày hôm qua đối xử với như thế nào… Ý nghĩ đó làm cho Kiều Tâm Uyển tức giận trừng cái, rồi ngồi lại ghế. Cố Học Võ ngồi xuống bên cạnh , nhìn vào bàn tay cầm tay Bối Nhi, hình ảnh này đẹp.

      “Kiều Tâm Uyển, bình tĩnh chút. Tôi rất nghiêm túc. Chúng ta tái hợp .”

      “Tái hợp? Vì Bối Nhi?”

      Vì Bối Nhi sao? Cố Học Võ cũng chắc chắn, nhưng vẫn gật đầu: “Vì Bối Nhi.”

      Kiều Tâm Uyển hít thở sâu để cho mình bình tĩnh lại, đấu với Cố Học Võ luôn là người bại trận, thể tiếp tục như vậy nữa.

      “Nếu tôi ?” Thái độ của rất kiên quyết, bao giờ vì con mà tái hợp với Cố Học Võ.

      Lông mày hơi nhíu, Cố Học Võ nhìn khuôn mặt buớng bỉnh của , tiến đến gần, giọng hơi khàn khàn: “Kiều Tâm Uyển, bình tĩnh chút.”

      “Tôi rất bình tĩnh.” tại, nguời bình tĩnh, có vẻ là . phải .

      Guơng mặt buớng bỉnh, lời giận dỗi của khiến Cố Học Võ có chút vui, muốn nhìn thấy Kiều Tâm Uyển như thế này. Lúc truớc phải rất sao? Tại sao chịu tái hợp với ?

      Đôi môi đỏ bừng của ở ngay trước mắt , cảnh tượng ngày hôm qua hôn vẫn ràng ở trong đầu, bụng dưới lại có chút bị kích thích, vươn cánh tay, muốn ôm eo của Kiều Tâm Uyển.

      Kiều Tâm Uyển nhận ra hành động của liền nghiêng qua bên, tránh bàn tay của Cố Học Võ: “Cố Học Võ, dừng tay mau.”

      phải là lại muốn chiếm tiện nghi của đó chứ: “ tránh xa tôi chút.”

      Tay của Cố Học Võ dừng lại giữa trung, có chút xấu hổ thu tay về, nhưng vẫn tránh xa Kiều Tâm Uyển mà ngược lại càng đến gần hơn chút, nghiêng người về phía , nhìn vẻ đề phòng khuôn mặt mà trong lòng lại có chút vui.

      “Kiều Tâm Uyển.” phải muốn khi dễ , chẳng lẽ trước đó chưa từng thấy thỏa mãn sao?

      Lông mày hơi nhíu, từ bỏ lại lần nữa vươn tay, lần này thành công nắm được thắt lưng Kiều Tâm Uyển, quay đầu , hôn lên môi của . Kiều Tâm Uyển đột nhiên vuơn tay chặn môi lại. Nụ hôn của , rơi vào lòng bàn tay , cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay khiến có chút tê dại. Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vẫn bởi vì con mà dây dưa với mình, Kiều Tâm Uyển đột nhiên nở nụ cười.

      “Cố Học Võ.” kêu tên , đem hai tay đặt trong ngực , cho tiếp tục hành động.

      Đưa mắt nhìn xe đẩy của con , Kiều Tâm Uyển như tráng sĩ đẩy cổ tay cái rồi mở miệng: “ lại cũng là muốn có con . Được. Tôi cho .”

      Cố Học Võ bởi vì lời của mà sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kiều Tâm Uyển, thể tin lại từ bỏ con dễ dàng như vậy.

      muốn con , vì con mới muốn tái hợp với tôi. Tôi lại thể đồng ý tái hợp với . muốn con , bây giờ tôi có thể đồng ý, nhưng có điều, tôi muốn ràng với . Bây giờ con còn phải bú sữa mẹ. muốn đưa con về nhà, cũng phải chờ con qua thời kỳ nuôi bằng sữa mẹ.”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị lời của làm cho kinh ngạc, nhất thời biết phải phản ứng như thế nào. Kiều Tâm Uyển tay chỉ ra bên ngoài: “Chờ con qua giai đoạn này, tôi giao con cho . Giờ, được chưa? Đừng đến làm phiền tôi nữa.”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 79: Thực đủ rồi
      Mỗi lần đấu với Cố Học Võ, đều thua, mà cũng chịu đủ rồi. ràng hai người nhau nhưng vẫn ngừng dây dưa. Bởi vì con sao, cái lý do đó đúng là buồn cười, nhàm chán biết chừng nào. Kiều Tâm Uyển tin Cố Học Võ căn bản , chỉ là muốn dùng ưu thế của đàn ông để buộc phải khuất phục, cuối cùng là giao con cho .

      mệt mỏi rồi. thừa nhận đấu lại Cố Học Võ. Hết lần này đến lần khác để cho Cố Học Võ chiếm tiện nghi. Hết lần này đến lần khác để cho ăn đậu hủ của . là quá đủ rồi.

      Sâu trong thâm tâm, vẫn còn Cố Học Võ. Đó là điều thể phủ nhận. nhưng lại thể xác định nếu tiếp tục lằng nhằng với Cố Học Võ như vậy có khi nào đến ngày lại mềm lòng, lại muốn về với Cố Học Võ. đối với vẫn còn rất rất , liệu có thể đến ngày tro tàn lại cháy, sau đó liều lĩnh đồng ý với , vì con mà tái hợp với hay .

      Cuối cùng, lại nhớ tới giai đoạn hôn nhân qua. Lúc đó trong mắt hề có , về sau cũng . chỉ có con , chỉ nhìn mỗi con . Sau đó, giống như trước bởi vì tình thể từ bỏ trong tim mà dần dần héo rũ. Cuối cùng lại trở nên giống chính mình. Cuộc sống như vậy bao giờ muốn trải qua lần nữa.

      Lúc này ánh mắt nhìn Cố Học Võ cũng kiên quyết, : “Cố Học Võ, muốn con tôi cho . Đợi mấy tháng nữa, Bối Nhi cai sữa, có thể mang con về Cố gia. Bây giờ tôi có thể được chưa?” Cố Học Võ chết lặng, nhìn Kiều Tâm Uyển, khí thế nhất thời đều bị lấy hết, đến cũng nên lời. tái hợp với Kiều Tâm Uyển chỉ là vì con thôi sao?

      hẳn là gật đầu, nhưng lại thấy muốn. Bởi vì trong lòng bối rối nên im lặng. Thậm chí hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào. Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ ngây ra, trong lòng ngược lại có cảm giác khoái trá. Ôm con đứng lên, áp chế nội tâm đắc ý để làm mình bình tĩnh.

      “Cố Học Võ, có thể cần ép buộc mình tái hợp lại với tôi. Tôi đưa con cho , muốn sống với ai sống, cần phải ép mình phải chịu thiệt thòi. hài lòng chưa?”

      Xoay người, nhìn Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển bế con vào cửa, lần đầu tiên trong đời có cảm giác nhõm đến như vậy, bế Bối Nhi lên lầu, nhìn con nắm lấy vạt áo của , khuôn mặt nhắn có nét gì đó tựa như buồn rầu.

      Kiều Tâm Uyển cong môi cười: “Bối Nhi ngốc, mẹ làm sao có thể cần con. Yên tâm ! Mẹ cần con”. như vậy với Cố Học Võ chỉ là kế hoãn binh để Cố Học Võ tạm thời đừng tới quấy rầy.

      Cho Bối Nhi bú thêm mấy tháng nữa, bảo tập đoàn Chính Quyền nhanh chóng đưa ra nguồn năng lượng mới, chỉ cần Kiều thị kinh doanh có vấn đề, chỉ cần Kiều thị có thể kiếm tiền, mang con Đan Mạch, tránh xa gã đó. Trong lòng có quyết định, Kiều Tâm Uyển mỉm cười bế con giao cho bà vú bế rồi đứng ở cửa sổ nhìn bóng dáng Cố Học Võ rời . làm cho biết, thế giới này phải cứ muốn như thế nào là được thế đó.

      ………www.sakuraky.wordpress.com………

      Trong sân, Cố Học Văn đưa hai đứa ra ngoài chơi. Hôm nay trời đẹp nên mang nôi ra đặt ở bên ngoài. Hai thằng nhóc này rất khỏe. Ăn nhiều, ngủ ít, đám người lớn cũng bị hai tên tiểu quỷ này hành cho sức cùng lực kiệt. Bên này vừa mới nín khóc bên kia lại nhè. Cố Học Văn vô cùng buồn bực mà than thở, sinh con là tốt, vừa lanh lợi lại ngoan ngoãn. Nhìn hai đứa con trai mà xem, quả đúng là từ tra tấn người khác rồi. Hết dỗ dành rồi lại đến hò hét mới làm cho hai tên tiểu quỷ kia yên tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cố Học Võ vào vườn, chau mày nhìn hai đứa cháu nằm im cho tay vào miệng. Cố Học Văn nhìn về phía Cố Học Võ.

      về rồi đấy hả?” Sáng sớm thấy lái xe ra ngoài, Cố Học Văn cứ nghĩ định làm: “ làm à?”

      “Cuối tuần mà.”

      Cuối tuần? Cố Học Võ nổi danh là chàng ba liều mạng, cuối tuần cũng thường xuyên ở nhà kia mà? Cố Học Văn nháy mắt, ý bảo Cố Học Võ vào trong vườn ngồi chuyện. cất bước lại ngồi bên hai đứa cháu, mi tâm nhíu chặt cũng giãn ra ít, nét mặt cũng nhu hòa hơn.

      “Sao hôm nay cậu lại trông con, Tả Phán Tình đâu?”

      ấy dạo phố với mẹ rồi.” Thời tiết sắp giao mùa nên phải mua cho bọn thêm ít quần áo. Đồ mua Tả Phán Tình lại thích, cái này tốt cái kia đẹp, cũng hiểu, sau khi cho con bú xong liền theo Trần Tĩnh Như.

      “Thảo nào.”

      Cố Học Võ có chút hâm mộ nhìn Cố Học Văn, từ khi kết hôn đến nay, càng ngày càng có dáng vẻ người đàn ông của gia đình.

      “Có tâm ?” Rất ít khi thấy Cố Học Võ có dáng vẻ thế này, Cố Học Văn rót chén nước cho Cố Học Võ: “ chút .”

      Cố Học Võ lắc lắc đầu, biết phải như thế nào. Từ khi rời khỏi Kiều gia cho đến nay, vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần. Trước đây vẫn luôn muốn giành lại con , vẫn muốn đưa Bối Nhi về Cố gia, nhưng vào lúc Bối Nhi có thể về Cố gia, lại thấy vui như mình nghĩ.

      Vì sao? Kiều Tâm Uyển chịu từ bỏ quyền nuôi đưỡng Bối Nhi, đối với , phải là rất đúng lúc sao? Trước đây chờ lâu như vậy rồi, giờ chỉ chờ thêm mấy tháng nữa là Bối Nhi có thể về Cố gia, nên vui mới đúng, nhưng lại chẳng thể nào mà vui nổi. Cảm xúc đến chính bản thân cũng thể lý giải, thể giải thích này làm cho thể nào mà vui được.

      Nhìn Cố Học Văn chơi đùa vui vẻ cùng hai cậu con trai mà lòng cảm thấy vô cùng hâm mộ. Hơn thế nũa là cảm thấy thất bại. tự nhận việc gì cũng có thể xử lí được, cho dù là ai, chức vụ thế nào, bây giờ mới biết có số việc thể nào mà làm được. Chút cảm giác thất bại đó khiến thở dài, nhìn Cố Học Văn trêu con.

      “Hôn nhân là cái gì vậy?”

      Trong mắt Cố Học Văn lên tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng liền hiểu ra: “Hôn nhân chính là hai người nhau, cùng nắm tay nhau suốt cuộc đời.”

      nhau?” Cố Học Võ ngồi thẳng dậy phản đói: “Lúc trước cậu kết hôn với Tả Phán Tình, cũng có thấy cậu ấy đâu?”

      “Lúc đó ”. Cố Học Văn thừa nhận: “Nhưng bây giờ .”

      Cố Học Võ lặng thinh, biết phải gì, Cố Học Văn lại mở miệng : “Mỗi người có quan điểm về hôn nhân khác nhau, lúc trước em chỉ muốn tìm về sống chung. Sau đó vào cái lúc trong lòng em ấy em mới phát hôn nhân theo nghĩa vụ với hôn nhân vì tình là hai khái niệm hoàn toàn giống nhau.”

      “Hãy nghĩ cho kỹ là cậu muốn cho Bối Nhi gia đình, hay là muốn sống với Kiều Tâm Uyển cả đời.” Lời của Kiều mẹ lúc này lại lên trong đầu, Cố Học Võ vừa thấy hơi hiểu lại vừa thấy chẳng hiểu gì.

      Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của , Cố Học Văn ngại thêm cho hiểu chút: “Như em cũng vậy, lúc vừa mới kết hôn, em đối xử tốt với Tả Phán Tình là bởi vì em nghĩ ấy là vợ em. Chăm sóc ấy là trách nhiệm của em. Còn bây giờ em đối xử tốt với ấy là bởi vì em ấy, em mong ấy được hạnh phúc.”

      Cố Học Võ nhìn Cố Học Văn: “. Muốn ấy hạnh phúc?”

      “Đúng vậy. .” Cố Học Văn biết Cố Học Võ vẫn chưa hiểu hết: “Em có thể cho biết, từ sau khi em ở bên Tả Phán Tình, chẳng còn người phụ nữ có thể khơi dậy hứng thú của em…”

      tiếp, Cố Học Văn chỉ nhìn về phía Cố Học Võ: “Chính là như vậy.”

      Phải ? Cố Học Võ im lặng nhìn Cố Học Văn lúc lâu, cuối cùng đứng dậy rời , Cố Học Văn nhìn theo bóng lưng của . Lại quay sang nhìn hai đứa con buồn ngủ, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.

      Nguyên nhân tạo thành gia đình có thể là trách nhiệm, cũng có thể là . Nếu Cố Học Võ vẫn chưa nghĩ thông mà tính ở bên Kiều Tâm Uyển còn kinh ngạc hơn. biết vì sao, Cố Học Văn hề đồng tình với .

      Tả Phán Tình lúc này trở về, mang theo đống túi to đùng, thấy Cố Học Văn đưa hai tên tiểu quỷ ra phơi nắng, liền tiến lên nhìn thoáng qua.

      “Hai tiểu ác ma ngủ rồi à?” Bởi vì hai cậu con trai rất nghịch ngợm nên Tả Phán Tình thường gọi hai đứa là tiểu ác ma.

      “Ừ. Vừa ngủ thôi.” Cố Học Văn lấy đống túi, bỏ vào trong phòng rồi trở ra ôm eo : “Mệt ?”

      mệt.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em nhìn thấy nhiều bộ đồ con xinh lắm. Ghét quá . Vì sao hai đứa này đều là đứa con chứ?”

      Mỗi lần đến đây, Tả Phán Tình lại vô cùng buồn bực: “Em muốn có con .”

      sao.” Cố Học Văn lắc đầu cười gian: “Chúng ta sinh thêm đứa con cũng được.”

      chết .” Tả Phán Tình lườm : “Sinh nữa á? Nếu đứa sau là con may, nếu lỡ lại là con trai sao?” Chẳng lẽ vứt cần sao?

      “Vậy đừng sinh.” Bây giờ đối với Cố Học Văn, bà xã là lớn nhất: “Chúng ta nhận nuôi đứa con là được.”

      “Hay đó.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nhưng mà chờ hai đứa này lớn chút . Giờ em mệt quá rồi.”

      “Mệt nghỉ , dù sao con cũng ngủ rồi, em nghỉ ngơi chút , tối hai tiểu ác ma dậy lại hành em ngủ ngon mất.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, kiễng chân hôn lên má Cố Học Văn cái rồi về phòng nghỉ ngơi.

      ……www.sakuraky.wordpress.com……

      Trong đại sảnh tráng lệ, bố trí trang nhã, mọi người ăn uống linh đình, cụng ly tách tách. Cố Học Võ cầm ly rượu đỏ, ngồi ở trong góc, Đỗ Lợi Tân tiến lên, ngồi xuống bên cạnh : “ sao vậy? khiêu vũ à?”

      có hứng.”

      Từ hôm trước rời khỏi nhà Kiều Tâm Uyển đến nay, làm gì cũng có hứng.

      “Lão Đại à, tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật em, có cần nể mặt thế ?” giọng của ai đó vang lên. ra là Tống Thần Vân, hôm nay ta mặc cây trắng, bạn ta cứ như con chim đứng nép vào người ta.

      “Sinh nhật vui vẻ.” Cố Học Võ nâng chén, thành ý mở miệng cho lắm.

      “Cám ơn.” Tống Thần Vân liếc mắt nhìn Đỗ Lợi Tân cái: “Hai người có cần đả kích người ta vậy ? Tốt xấu gì cũng ra ngoài chơi chút ? thương trường nhiều bằng hữu như vậy. Chào hỏi tiếng cũng được.”

      .” Đỗ Lợi Tân có hứng, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa. Cố Học Mai vẫn chưa đến, buổi sáng ta muốn đón , lại cần, kiên quyết đòi tự mình đến. Nhưng ta e là lát nữa Cố Học Mai cũng tới.

      Cố Học Võ cũng trầm mặc, ngày hôm qua đến thăm con, con bé vẫn cần . ràng qua mấy tháng nữa là có thể đưa con về nhà, nhưng nếu con vẫn thích , vậy đưa về Cố gia cũng có ý nghĩa gì?

      “Có khách đến.” Tống Thần Vân đứng lên, vẫy vẫy tay với Cố Học Võ: “Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật 30 của em, nể mặt đừng có trưng cái vẻ mặt khổ qua mướp đắng đó nữa được ?”

      “Thôi cậu mà chơi .” Cố Học Võ khoát tay, Tống Thần Vân đành bất đắt dĩ, kéo bạn đón khách. Đỗ Lợi Tân nhìn thời gian, Cố Học Mai vẫn chưa đến, ta quyết định đứng lên gọi điện thoại. mình Cố Học Võ ngồi ở đó, nhìn cảnh tượng ăn chơi nhảy múa, lụa là gấm vóc trước mắt, rồi cũng đứng lên, ra ngoài hít thở khí. Mới ra đến sảnh tiệc liền nhìn thấy người mặc lễ phục trắng làm tôn lên dáng người xinh xắn đáng , tay là cái túi dạ tiệc cũng cùng màu. Người đó cúi đầu nhìn làn váy mình, hơi hơi nhíu mày, Cảm giác được có người bước lại Lý Lam liền ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ.

      “Ôi. Là sao?”

      “Uhm.” Cố Học Võ gật đầu tiến lên hai bước, ánh mắt đảo qua người Lý Lam: “ cũng tới dự tiệc sao?”

      “Đúng vậy.” Lý lam chỉ chỉ bên trong: “Tổng giám đốc Tống mời ba em, nhưng tối nay ông ấy lại bận việc nên bảo em tới thay.”

      Cố Học Võ thản nhiên lướt qua Lý Lam, tính qua phòng bên cạnh Lý Lam lại đột nhiên gọi lại.

      “Cố Học Võ, giúp em việc được ?”

      “Sao?”

      “Đồ của em.” Lý Lam chỉ làn váy của mình: “Vừa rồi xuống xe để ý bị rách chút. xem…”

      Vừa rồi có chú ý, giờ nhìn theo tay ta mới thấy ở vạt áo, có đường rách .

      “Em như vậy làm sao mà vào được.” bị người ta cười chết mất, nhưng tại kịp lựa bộ khác, Lý Lam là xấu hổ muốn chết.

      mặt lộ ra vài phần khó xử, Lý Lam nhìn Cố Học Võ: “Có thể phiền tìm phục vụ bảo mang kim chỉ đến giúp em được ?”

      Cố Học Võ hề động đậy, ánh mắt đảo qua váy của ta, hôm nay Lý Lam mặc váy dài, buông xuống tận mắt cá chân. Chỗ rách nằm ở ngay mắt cá nhân, hơi nhíu mày, nhìn Lý Lam, ánh mắt lại nhìn sang dãy ghế bên cạnh hành lang, ý bảo ta ngồi xuống.

      ngồi xuống .”

      “Hả?” Lý Lam sửng sốt chút, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

      Cố Học Võ tiến lên, tính toán chiều dài chiếc váy. Vừa nhấc tay kéo cái cái, váy của Lý Lam cũng theo đó mà toạt ra.

      “Ối!” ta la tiếng. Cố Học Võ lại như là nghe thấy, tiếp tục xé vạt váy . Sau đó bảo đứng lên.

      “Được rồi.”

      “Sao?” Lý Lam đứng lên, bộ váy bị Cố Học Võ xé đoạn, lúc này nhìn lại vừa vặn đến phía đầu gối. Vừa rồi kiểu thục nữ rủ xuống mắt cá chân, bây giờ xem ra chính là kiểu đáng . Hơi kinh ngạc nhưng vẻ mặt ta vẫn có chút tán thưởng cùng cảm kích.

      lợi hại , cám ơn .”

      cần khách sáo.” thực tế vừa rồi nhìn thấy ta, thấy váy ngắn hợp với ta hơn.

      Lý Lam thè lưỡi, gương mặt tươi cười thể vẻ biết ơn đối với Cố Học Võ: “Cám ơn , biết có tiện làm bạn nhảy của em ?”

      Lời mời của ta ý tứ rất ràng, Cố Học Võ nhìn gương mặt giống y như gương mặt trong trí nhớ kia mà trong lòng lại có chút mê muội cùng khó hiểu, muốn cái gì tràng tiếng bước chân lại vào lúc này vang lên.

      quay sang, liền nhìn thấy Kiều Kiệt cùng Kiều Tâm Uyển khoác tay nhau vào.

      tiếng Trung: 拚命三郎 Bính mệnh tam lang, là ngoại hiệu của Thạch Tú, nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 hùng Lương Sơn Bạc. Xem thêm ở http://vi.wikipedia.org/wiki/Thạch_Tú

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 80: Đối đầu quyết liệt
      Bắc Đô vào cuối thu, những ngọn gió có chút se se lạnh. Kiều Tâm Uyển mặc áo khoác dài màu trắng cùng với Kiều Kiệt cả người vest đen xuất trước mặt Cố Học Võ. Từ xa, Kiều Tâm Uyển thấy Cố Học Võ và Lý Lam, lại đưa mắt nhìn chằm chằm tấm vải tay , lại nhìn vạt váy của Lý Lam, khóe môi cong lên, vẻ mặt có chút mỉa mai.

      Quả nhiên cầm thú chính là cầm thú, muốn động dục là cần phải xem hoàn cảnh hay địa điểm. Mà bây giờ vô cùng khẳng định, ở trước mặt Cố Học Võ muốn từ bỏ con là hoàn toàn chính xác. Nhìn Cố Học Võ mà xem, từ khi từ bỏ con, ngay lập tức lằng nhằng với nữa. Điều này chứng minh gì?

      Kiều Kiệt cũng nhìn thấy, vừa rồi ta chỉ nhìn thấy Cố Học Võ ngồi xổm xuống mà động tác của , lúc này thấy ràng trong mắt liền lên khinh bỉ, ta kéo tay Kiều Tâm Uyển.

      “Chị, chúng ta thôi.”

      “Uh.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, theo Kiều Kiệt vào hội trường. Cũng thèm liếc nhìn Cố Học Võ cái. Cố Học Võ hiểu lại khó chịu, quay sang nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lý Lam, .

      thôi. Chúng ta cũng vào.”

      “Cám ơn.” Lý Lam nở nụ cười. Tuy rằng biết người phụ nữ vừa rồi là ai, nhưng tại ta bắt đầu biết, cũng muộn, phải sao? Nhìn Cố Học Võ hôm nay mặc bộ vest đen, lại nhìn bộ lễ phục màu trắng mặc người ta, vừa rồi để quên áo khoác ở xe quả là lựa chọn sáng suốt, đen trắng thế này cưng xứng cỡ nào chứ? Trong lòng ta dâng lên tia sung sướng, nhanh tay khoác tay Cố Học Võ, theo cùng vào phòng tiệc.

      Trong hội trường, Kiều Tâm Uyển vào cửa, cởi áo khoác giao cho bồi bàn. Đám Tống Thần Vân cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Bất thình lình nhìn thấy hai người bọn họ xuất liền vội vàng chạy đến.

      “Hoan nghênh.” Ánh mắt đảo qua người Kiều Tâm Uyển, có tia tán thưởng: “Hôm nay đẹp.”

      “Cám ơn. cũng rất tuấn tú, màu trắng rất hợp với . Sinh nhật vui vẻ.” Kiều Tâm Uyển đưa quà cho Tống Thần Vân: “Chỉ là món quà mong đừng ghét bỏ.”

      “Ai dám.” Tống Thần Vân mở miệng: “Cho dù tặng tôi cành cây ngọn cỏ, tôi vẫn thấy vui mà.”

      “Tống đại thiếu gia cũng sắp ba mươi rồi, làm sao tôi dám tặng cành cây ngọn cỏ chứ?” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển đảo qua mỹ nữ bên cạnh Tống Thần Vân, khóe môi giơ lên: “Xem ra hỉ cũng sắp tới rồi, bác chắc là vui lắm ha.”

      “Đâu có. Tuyệt đối có.” Ánh mắt Tống Thần Vân nhìn sang hai bên, ba mẹ ta còn chưa đến, ánh mắt quay trở lại người Kiều Tâm Uyển: “ cũng đừng nên lung tung.”

      “Chị. Em chào hỏi mấy người bạn.” Kiều Kiệt nhìn thấy mấy người quen, Kiều Tâm Uyển phất phất tay: “Em .”

      “Uhm.” Kiều Kiệt rời , Kiều Tâm Uyển cười cười với Tống Thần Vân: “Tôi cũng hơi mệt, vừa nãy phải ở nhà hầu hạ tiểu công chúa nhà tôi ngủ mới đến được, tôi tìm chỗ nghỉ ngơi chút.”

      cứ tự nhiên.” Vừa rồi Tống Thần Vân còn nhìn thấy lão đại ở đây: “Chút nữa có trò vui gọi .”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cầm ly nước lướt qua Tống Thần Vân vào phía trong, lại đụng phải Đỗ Lợi Tân vẻ mặt bực bội từ trong ra, trong lòng có chút buồn bực nên cũng chẳng thiết chào hỏi mà tìm ghế trống để ngồi.

      Vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Cố Học Võ khoác tay “Chu Oánh” vào. Sắc mặt lạnh vài phần, có chút vui, có chút buồn bực, còn có chút cảm giác gì đó cũng .

      Đến cuối cùng, chính là khẳng định cùng xác định, xác định quyết định của chính mình là đúng, may mắn tin lời Cố Học Võ, may mắn bởi vì vài lần Cố Học Võ dịu dàng, vài lần bày tỏ mà tin . May mắn vẫn có lý trí, tin tốt với chẳng qua là muốn có con mà thôi.

      Nhìn tại mà xem, quả nhiên là đúng? Chiếm được quyền nuôi con rồi liền cùng Chu Oánh công khai sóng đôi vào. nghĩ giao con cho sao? Cố Học Võ, đừng có mơ. Cho dù tôi có bị quấn đến chết cũng đưa con cho .

      “Nếu bực vì sao xông lên cho ta hai bạt tai?” giọng nhàng vang lên. Có ai đó lại xuất bên cạnh, Kiều Tâm Uyển quay mặt sang liền thấy Quyền Chính Hạo biết đến tự khi nào, ta khoác người bộ vest trắng, cài nơ đen, nhìn rất đẹp trai, chỉ có ánh mắt bất cần đời kia là dù có mặc vest cũng che dấu được. Lúc này trong tay ta cầm ly rượu vang, ngồi xuống bên , nhàng đung đưa ly rượu tay. Ánh mắt đảo qua người Kiều Tâm Uyển, có tia tán thưởng.

      liên quan đến .”

      Nhìn thấy ta còn làm bực hơn cả nhìn thấy Cố Học Võ. lui ra sau chút, mặt ràng có kháng cự: “ có việc gì để làm à?”

      “Có chứ.” Quyền Chính Hạo nâng ly rượu lên nhấp ngụm, rồi nhìn cảnh tượng diễm lệ trước mắt: “Sao lại được, phải ở đây dự tiệc sao?”

      Kiều Tâm Uyển liếc nhìn ta cái, vài ngày gặp, vết bầm mặt mờ bớt, chắc vết thương cũng còn đau, giờ mới đúng là Quyền Chính Hạo. Lúc đánh giá Quyền Chính Hạo, ta cũng nhìn , buông ly rượu tay rồi vươn tay mời Kiều Tâm Uyển: “Tiểu thư xinh đẹp, nhạc lên rồi có thể mời nhảy điệu này ?”

      Kiều Tâm Uyển nhìn vươn tay tới mà hề động đậy, có hưng thú nhảy cùng Quyền Chính Hạo. định gì đó lúc này Cố Học Võ cùng Lý Lam lại tới. Nhìn thấy Quyền Chính Hạo vươn tay về phía Kiều Tâm Uyển, mời khiêu vũ, trong lòng lại thấy vui, bước nhanh đến, thậm chí cũng quản Lý Lam còn bị bỏ lại đằng sau mà đứng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển.

      ấy khiêu vũ với .”

      “Vui đấy.” Quyền Chính Hạo cũng bỏ qua việc Cố Học Võ đưa người phụ nữ khác tới, khóe môi ta giơ lên, mang theo vài phần khiêu khích: “Tôi đâu có mời . cũng phải là ấy, sao biết ấy khiêu vũ với tôi?”

      “Tôi biết.” Cố Học Võ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái, căn bản thèm nhìn đến khiêu khích của Quyền Chính Hạo: “Tôi tin ấy có hứng thú khiêu vũ với .”

      “Phải ?” Quyền Chính Hạo thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi ở đó bất động mà cong khóe môi lên: “ hiểu ấy quá ha.”

      “Ai ?” Kiều Tâm Uyển đứng lên, lướt qua Cố Học Võ, bỏ tay vào tay Quyền Chính Hạo, đứng sánh vai với ta, đối mặt với Cố Học Võ.

      “Tôi có hứng thú khiêu vũ với ta.”

      nghĩ là ai? mang “Chu Oánh” xuất ở đây rồi mà còn muốn can thiệp vào chuyện của ? Nhìn Quyền Chính Hạo cái, khóe môi Kiều Tâm Uyển giơ lên, vẻ mặt nhu hòa: “ thôi, chúng ta khiêu vũ.”

      “Vinh hạnh.”

      Quyền Chính Hạo cho Cố Học Võ ánh mắt thắng lợi, theo Kiều Tâm Uyển ra sàn nhảy. Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt lại, vừa định tiến lên kéo lại, đột nhiên lại có bàn tay giữ lấy tay , Lý Lam đứng ở bên cạnh nhìn cảm xúc bộc lộ trong đôi mắt , ta có thể hiểu cảm xúc này có thể là đố kị. Trong lòng có chút khó chịu, lại nắm chặt tay Cố Học Võ: “Nếu ngại nhảy với tôi điệu, được chứ?”

      Cố Học Võ nhìn Lý Lam, đôi mắt ta ôn nhu, chứa trong đó nụ cười dịu dàng, nắm tay , vẻ mặt có ý mời. Mày Cố Học Võ nhíu lại, muốn cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý cùng Lý Lam vào sàn nhảy. Hai cặp đôi cùng nhau lướt sàn nhảy. Cố Học Võ tuy khiêu vũ cùng Lý Lam nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn qua Kiều Tâm Uyển.

      Lý Lam hôm nay mặc bộ lễ phục đặc biệt màu trắng. Còn Kiều Tâm Uyển mặc bộ lễ phục màu đỏ kiểu cúp ngực, đường nét cắt may tinh tế, màu sắc rực rỡ, nơi ngực còn được điểm xuyết cây tram cài áo bằng thủy tinh, chẳng những làm tôn lên dáng người đầy đặn mà còn làm càng có vẻ cao quý trang nhã.

      Mái tóc dài được vấn ở sau đầu, để lộ phần xương quai xanh duyên dáng, dưới chân là đôi giày cao gót đồng màu với váy. Từ xuống dưới chỗ nào là đẹp. Nếu Lý Lam lúc này ở trong lòng cùng khiêu vũ là đóa bách hợp trách Kiều Tâm Uyển hôm nay hoàn toàn xứng đáng là đóa hoa hồng.

      cùng Quyền Chính Hạo phối hợp khiêu vũ rất tốt, tiến lui, có qua có lại. khó chịu tích lũy trong lòng lại càng nhiều, dìu Chu Oánh về phía Quyền Chính Hạo xoay xoay hai vòng, rồi vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng. Rồi lại dìu xoay hai vòng, rời xa phạm vi bước nhảy của Quyền Chính Hạo, đưa mắt nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển trong ngực mình, hôm nay còn cả trang điểm nữa. Khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, chỗ nào cũng tinh tế nên lại càng xinh đẹp hơn.

      “Em giao con cho tôi là vì muốn ở cùng tên tiểu bạch kiểm này sao?” Bởi vì có gã khác rồi nên đến con cũng cần, đúng ?

      Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt, quả thực chỉ cảm thấy Cố Học Võ lung tung, đôi mắt trừng lớn, nhìn Cố Học Võ trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Liên quan hệ gì ? Chẳng phải cũng sánh vai Chu Oánh đến sao? có quyền, có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”

      “Chu Oánh?” Cố Học Võ nhìn Lý Lam cách đó xa, lắc lắc đầu: “Kiều Tâm Uyển, ta phải Chu Oánh.”

      phải Chu Oánh là ai? Khuôn mặt giống nhau như đúc, đến cả nụ cười cũng giống, lại tính làm cái gì đây? Môi cong lên: “Cố Học Võ. thấy là rất ích kỷ, rất trơ tráo sao?”

      Kiều Tâm Uyển tiếp tục những lời khó nghe: “ qua lại với người phụ nữ khác tôi cũng có gì đâu? Vậy nên tôi ở cùng với người đàn ông khác, cũng khỏi cần can thiệp. Được chứ?”

      “Kiều Tâm Uyển.” khó chịu lại lần nữa nảy lên trong lòng, bàn tay Cố Học Võ đặt lưng Kiều Tâm Uyển khẽ siết lại, đè thấp giọng có chút vui.

      “Em nghĩ tôi để cho em qua lại với gã khác?” Trừ phi chết, nếu nghĩ cũng đừng nghĩ.

      Quả đúng là ông gà bà vịt, hoàn toàn có cách nào hiểu được. Kiều Tâm Uyển muốn lằng nhằng với nữa, chỉ muốn tách ra khỏi lòng , tránh xa tên khốn kiếp này. Nhưng Cố Học Võ lại ôm chặt, tuyệt đối cho thoát: “Vội vã quay về với tên tiểu bạch kiểm kia à?”

      Lời tràn ngập ghen tuông đến chính cũng phát ra. Còn Kiều Tâm Uyển xem lời như là chỉ cho phép quan phóng hỏa, cho dân đốt đèn, ‘hừ’ lạnh tiếng, hoàn toàn muốn giải thích nhiều cùng với gã trở tráo đốn mạt này nữa.

      “Cho dù là tôi muốn trở lại bên tên tiểu bạch kiểm kia liên quan gì tới ? Cố Học Võ. chưa quên chứ? Bạn nhảy của phải tôi mà là người ở bên kia kìa.”

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 81: Em là của tôi
      Bàn tay muốn chỉ về phía Chu Oánh, lại bị Cố Học Võ nắm chặt, dìu xoay vòng, thoắt cái hai người di chuyển tới bên rìa sàn nhảy.

      “Tôi tuyệt cho em cơ hội trở lại bên tên tiểu bạch kiểm đó.”

      ôm lấy thắt lưng , mang rời khỏi sàn nhảy. Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, muốn quay đầu lại, Quyền Chính Hạo vào lúc này lại vừa hay cùng với Lý Lam xoay vòng nên nhìn thấy bị Cố Học Võ đưa sang bên này. Lại đưa mắt nhìn về phía bên kia, Kiều Kiệt cùng với Tống Thần Vân và đám Hồ Nhất Dân chuyện phiếm, hề mảy may chú ý đến bị Cố Học Võ đưa .

      cố sức giãy dụa nhưng chẳng thể địch lại sức lực của Cố Học Võ, dễ dàng bị mang khỏi buổi tiệc, Quyền Chính Hạo mãi đến khi hoàn tất điệu nhảy muốn tìm Kiều Tâm Uyển thấy tăm tích của . Trong lòng ta tức tối thể. Lại để cho người đàn ông đó giành trước, sau này ta tuyệt đối dễ dàng bỏ qua như vậy.

      . . . . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .

      Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển lên lầu, trở lại căn phòng lần trước đưa Kiều Tâm Uyển đến. Vừa nhìn thấy căn phòng đó, Kiều Tâm Uyển nghĩ đến tình cảnh lần trước bị Cố Học Võ khi dễ, trong lòng quýnh lên, liều mạng giãy giụa, xoay người muốn mở cửa chạy .

      Cánh tay Cố Học Võ bế thốc , thả xuống giường, Kiều Tâm Uyển còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đè sát lên , đôi môi đặt ngay chóp mũi . Trái tim lại đập loạn nhịp, rụt người về phía sau, nhưng đằng sau cũng là giường, có muốn trốn cũng biết trốn đâu. Còn bối rối biết làm sao môi phủ lên môi .

      “Uhm. . . . . .”

      muốn. muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, muốn lại để mình rơi vào ma chướng của Cố Học Võ, nghĩ vậy giơ chân lên đá vào giữa hai chân của Cố Học Võ. Cố Học Võ sớm có phòng bị nên lách người qua, dùng đầu gối giữ chặt chân lại.

      Kiều Tâm Uyển thể khép chân lại được, lại chỉ có thể mặc cho Cố Học Võ hôn, tức giận, tức giận đến cả người cũng run lên, giơ tay lên muốn đẩy ra nhưng lại bị tóm lấy giữ chặt đỉnh đầu. Nụ hôn vì thế mà càng thêm sâu.

      “Em là của tôi.” vội vàng kéo bộ lễ phục mỏng mang của xuống. Ngay từ lúc nhìn thấy , muốn làm như vậy. Lúc này, chỉ là thỏa mãn tưởng tượng của mà thôi.

      “Dừng tay.” Trời ơi, cái váy này rất đắt tiền đó. Kiều Tâm Uyển nghĩ, rồi đột nhiên lại thấy điều này căn bản quan trọng, quan trọng là Cố Học Võ dựa vào cái gì mà đụng vào ?

      Kiều Tâm Uyển lườm Cố Học Võ, rồi lại phát chuyện khác, bộ lễ phục này may theo kiểu cúp ngực cho nên bên trong có mặc nội y, chỉ cần kéo cái là ngay lập tức nơi phong tình đầy đặn của lộ ra ngoài.

      Mái tóc lúc này cũng rối loạn, xỏa lung tung gối làm lại thêm vài phần dịu dàng đáng . Còn cặp thỏ trắng xinh đẹp kia vừa xuất làm cho ánh mắt tối sầm vài phần, tưởng tượng đến Quyền Chính Hạo cũng có thể nhìn thấy cảnh này lại muốn phát cuồng.

      Cảm giác môi của áp xuống, Kiều Tâm Uyển liền căng thẳng, nếu hôm nay còn để Cố Học Võ toại nguyện muốn sống nữa: “Cố Học Võ, Chu Oánh còn dưới lầu chờ , dừng tay lại .”

      Chu Oánh? Lại là Chu Oánh? Cố Học Võ lúc này vô cùng muốn nghe đến cái tên này, đây là lần đầu tiên thấy như vậy. Lại lần nữa, hướng về Kiều Tâm Uyển mở miệng giải thích: “Đó phải Chu Oánh.

      “Kiều Tâm Uyển.” Trước khi mở miệng, nặng cắn lên vành tai của chút: “Lúc này rồi mà em còn có tâm trạng nghĩ đến người khác?”

      “Cố Học Võ.” Đó phải ý của muốn, ràng là , là hết lần này đến lần khác ức hiếp , chỉ là muốn tìm biện pháp bảo vệ mình mà thôi.

      Nhưng nguyện vọng đơn giản như vậy, Tâm Uyển cũng có cách nào thực được, cơ thể của bị Cố Học Võ kéo lên, đôi môi bị che lắp. Sau đó chẳng còn cách nào mà mở miệng.

      “Tôih làm em có thời gian nghĩ đến người khác.” Lúc này chỉ cần tập trung tinh thần, nghĩ đến là tốt rồi.

      Tình cảnh lúc này cũng chẳng khác nào lần trước, kết quả cuối cùng vẫn là bị Cố Học Võ ăn tươi nuốt sống, ăn sạch , ngay cả xương cốt cũng chừa. Cũng chẳng biết đến lần thứ mấy, Cố Học Võ mới chịu rời khỏi người . Đêm rất khuya, những vì sao bên ngoài cửa sổ tỏa sáng lấp lánh. Kiều Tâm Uyển đến nâng tay lên cũng còn sức. Cảm giác tay của Cố Học Võ lại lần dò người mình, lập tức xin tha.

      được.” sợ chết được. Cả người đều ê ẩm, thắt lưng cũng nhũn cả ra, gần như nhấc lên nổi. Giọng của rất khẽ, gần như là líu ríu vậy, Cố Học Võ vừa lòng, cong khóe môi lên, nhìn Kiều Tâm Uyển trong lòng mệt muốn chết. siết chặt cánh tay ôm lấy .

      “Mệt sao?”

      Liếc mắt cái, Kiều Tâm Uyển đến chuyện cũng làm biếng. Cố Học Võ cong khóe môi lên, cười nhạt: “Còn muốn ?”

      muốn.” Kiều Tâm Uyển sợ lắm rồi, hai tay nâng lên đặt ở trước ngực , tuy động tác chỉ đơn giản như thế nhưng cả người cũng phải run bắn lên. gần như chịu nổi nữa rồi.

      “Cố Học Võ, được tới đây.” chưa bao giờ biết tinh lực Cố Học Võ lại tốt như vậy, đêm n lần, quả thực là muốn lấy mạng của mà.

      Cố Học Võ rốt cuộc cũng quyết định buông tha , cánh tay siết chặt, choàng hai tay lên eo mình: “Ngủ .”

      Kiều Tâm Uyển muốn cái gì, nhưng mà lúc này quá mệt, chỉ có thể nhắm mắt lại ngủ. Buổi sáng tỉnh lại, tinh thần của Kiều Tâm Uyển khôi phục ít, chỉ có cơ thể là vẫn đau ê ẩm, muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng cảm giác như chẳng còn sức.

      Mệt mỏi rủ cánh tay xuống ngờ lại chạm vào vùng da thịt ấm áp. mở to hai mắt, quay sang, phát Cố Học Võ còn chưa dậy, nhắm mắt, ngủ rất say. Nhìn từ góc độ này, gương mặt nhìn nghiêng của rất có nét. Bản thân vẫn biết là rất tuấn tú nhưng mà lúc này nhìn thấy Kiều Tâm Uyển lại chỉ cảm thấy hận.

      Vì sao, vì sao ràng từ bỏ quyền nuôi dưỡng con , vì sao đồng ý giao con cho . Tuy biết đó là giả, nhưng Cố Học Võ đâu có biết. Vì sao vẫn còn muốn đến quấy rầy ? ràng đối với , cơ bản là quan trọng, vậy vì sao lại cứ năm lần bảy lượt ức hiếp như vậy?

      Chẳng lẽ là do nhìn thấy ở cùng với người đàn ông khác nên tự tôn của đại trượng phu như mới chịu nổi, mới cố ý làm nhục và ăn hiếp như vậy? Bất kể là vì sao, chỉ có đáp án, chính là Cố Học Võ là đồ vô lại.

      Trong lòng căm hận, ngồi dậy muốn xuống giường bỏ , nhưng để phòng chân mình lại mềm nhũn, cả người trượt xuống đất. đôi cánh tay mạnh mẽ đúng lúc này kéo lên rồi ôm nằm lại lên giường. xoay mặt qua, Cố Học Võ biết dậy từ lúc nào, chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt . Ánh mắt như vậy Kiều Tâm Uyển chưa từng nhìn thấy, sửng sốt chút, ngơ ngác nhìn vào tầm mắt trầm lặng của Cố Học Võ.

      Bộ dạng ngớ ra như vậy đập vào mắt Cố Học Võ khiến thấy vô cùng đáng . lại nhịn được mà cắn môi . Cảm giác ấm áp này làm cho Kiều Tâm Uyển phục hồi lại tinh thần, kêu tiếng rồi lui người ra phía sau chút, khuôn mặt đỏ ửng.

      “Cố Học Võ.” Vì để áp chế cảm giác được tự nhiên, buộc mình phải ra đòn phủ đầu: “ quá đáng, , dựa vào cái gì mà làm chuyện như vậy với tôi?”

      “Tôi làm gì với em?” Cố Học Võ nheo mày, nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Kiều Tâm Uyển hiểu sao lại thấy vui.

      . , . . . . . .” biết xấu hổ, Kiều Tâm Uyển lại thể biết xấu hổ giống như . Oán hận xoay mặt qua, tức giận mở miệng: “ dựa vào cái gì mà chạm vào tôi? dựa vào cái gì ức hiếp tôi như vậy? Cố Học Võ, thấy là quá đáng sao?”

      “Quá đáng?” Cố Học Võ nhìn vào mặt , thành lắc đầu: “ thấy.”

      . . . . . .”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển lúc lâu, đột nhiên vươn tay, nắm tay : “Chúng ta, tái hợp .”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển phản ứng rất dữ dội, tại nghe hai chữ đó, cảm giác còn buồn nôn ghê tởm hơn cả phải uống sữa quá hạn: “Ai muốn tái hợp với ? bớt tự cho mình là đúng . Tôi rồi. Tôi tuyệt đối tái hợp với . chết .”

      đợi Cố Học Võ mở miệng, lại thêm câu: “Tôi phải đồng ý với rồi sao. Tôi giao Bối Nhi cho , còn muốn thế nào nữa?” Ức hiếp người khác cũng phải có mức độ chứ? Được voi đòi tiên quả đúng là trơ tráo.

      liên quan đến Bối Nhi.” Cố Học Võ vẫn chưa cảm xúc này là gì, nhưng rất việc, là thích nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cùng gã khác.

      “Kiều Tâm Uyển. Chúng ta, bắt đầu lại lần nữa được ?”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt chút, hiểu Cố Học Võ có ý gì. Bàn tay của rất ấm, rất mạnh mẽ nắm lấy bàn tay bé của , nhàng xiết chặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đột nhiên phát , tôi bỏ em được. Tôi muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa.”

      . cái gì?” Kiều Tâm Uyển tin lúc này nhất định là ảo tưởng. nhìn vào khuôn mặt Cố Học Võ, trực giác bảo với giỡn: “Hôm nay đâu phải là ngày cá tháng tư.”

      “Đương nhiên phải.” Bây giờ là cuối mùa thu, còn cá tháng tư gì nữa. cũng cảm xúc trong lòng là gì, nhưng có việc vô cùng khẳng định: “Kiều Tâm Uyển, tôi muốn tái hợp với em, chỉ vì Bối Nhi mà còn vì em.”

      “Vì tôi?” Kiều Tâm Uyển thể tin được lắc lắc đầu: “Ý của thích tôi? Muốn cùng tôi tái hợp sao?”

      “Thích?” Cố Học Võ kỳ cũng biết, chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Nếu cảm giác nhìn thấy em cùng gã khác khó chịu, nếu chỉ có hứng thú với em này là thích, vậy tôi thích em.”

      Đây cũng phải là lần đầu tiên Cố Học Võ với nhiều như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên những lời với . Kiều Tâm Uyển biết phải phản ứng như thế nào, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ.

      ngồi ở giường, tay còn nắm lấy tay , hai người đều mặc quần áo, lúc này khí có chút mờ ám, có chút xấu hổ. Cắn cắn môi, nhìn thấy nghiêm túc trong mắt Cố Học Võ. Nếu là trước kia, nghe được những lời này chắc chắn vui đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà tại. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :