1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 72: Hiểu sâu
      Càng đáng giận hơn là chạm vào còn muốn giải thích với Chu Oánh? biết là như vậy rất quá đáng sao ?

      Đói khát? Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, hề đói khát. chỉ, chỉ… kìm lòng được. Đúng vậy. Chính là kìm lòng được. nhìn thấy Quyền Chính Hạo xuất cùng Kiều Tâm Uyển. Thấy Quyền Chính Hạo ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển, hai người muốn mua phòng cưới. bỗng nhiên cảm thấy khó mà chấp nhận. Hình ảnh đầu tiên lên trong đầu là cảnh lần trước ở trong xe Kiều Tâm Uyển ở dưới thân . Dáng vẻ mềm mại đáng và kiều diễm như thế mà cũng để cho Quyền Chính Hạo nhìn vào, chạm vào, thậm chí được…

      hiểu sao lại thể chấp nhận được, vô cùng kích động mới làm chuyện bản thân cũng phải bất ngờ, lần đầu tiên trong ba mươi mấy năm chủ động ra tay đánh người. Việc này với , đúng là lần đầu tiên. Chuyện kế tiếp đơn giản hơn, nhìn Kiều Tâm Uyển bảo vệ Quyền Chính Hạo, vì ta mà mắng . khó chịu lại bắt đầu tích lũy, lại lần nữa ra tay với Kiều Tâm Uyển.

      Khác với lần trước ở trong xe, lần này muốn phải bình tĩnh. thích nghe nhắc đến tên của gã đàn ông khác, lại càng thích Bối Nhi có thể gọi gã nào đó là ba.

      Người có đủ loại bực bội tích tụ lại thành loại khó chịu. Loại khó chịu này cần tìm chỗ trút, mà chỗ trút ấy chính là Kiều Tâm Uyển. ân hận vì mình chiếm đoạt , thực tế hương vị của còn thơm hơn cả tưởng tượng, khiến nghiện dứt ra được.

      Tâm tư dao động làm nghe được hai câu kế tiếp Kiều Tâm Uyển .

      “Tôi xem bao.” là người nghiện sạch . nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay, kéo vào ngực mình, cúi đầu, giọng mang theo vài phần khàn khàn.

      “Kiều Tâm Uyển, tôi xem bao.”

      . . . . . .” Bàn tay to của chạm vào lưng , bàn tay có hơi chai sần lướt qua da thịt . Kiều Tâm Uyển vừa mới trải qua lần cao trào ngớt nên cơ thể bị chạm vào lại hơi mẫn cảm.

      , buông ra.”

      nghĩ tôi làm như thế với bao?” Nụ hôn nhàng dừng ở cánh môi . Ban đầu là khẽ chạm sau đó lại thành nụ hôn thắm thiết, sau nữa, nụ hôn lại thay đổi.

      “Đừng . . . . . .” Kiều Tâm Uyển muốn phản kháng, muốn đẩy ra. Nhưng sao địch nổi Cố Học Võ?

      “Vẫn là như vậy?” Nụ hôn lại lần nữa hạ xuống.

      Mới chỉ hai bước cơ thể bị đẩy ngã sofa. Khăn tắm dễ dàng bị kéo xuống. Chuyện kế tiếp lại thể khống chế. Lúc này đây sau khi chấm dứt, Kiều Tâm Uyển chẳng còn chút sức lực nào, nghiêng người, nặng nề ngủ. Vừa ngủ là ngủ thẳng tới hừng đông. Khi thức dậy, toàn thân đau nhức khó chịu. Nhất là giữa hai chân, thậm chí di chuyển chút cũng thấy đau.

      Chống người dậy, phát bên ngoài cửa sổ trời sáng rực. Trong lòng quýnh lên. Từ sau khi sinh Bối Nhi chưa có đêm nào về. cả đêm về thế này chắc mẹ rất sốt ruột. Còn Bối Nhi biết thế nào nữa. Đều do Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển trong lòng hết sức oán hận. dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm tắm rửa. Nhìn mình toàn thân đều là dấu hôn mà trong lòng lại căm hờn Cố Học Võ tới cực điểm.

      Đúng rồi, ban nãy khi rời giường thấy . Kiều Tâm Uyển tắm rửa xong, cảm giác cơ thể thư thái rất nhiều. Hai cái khăn lông trong phòng tắm ngày hôm qua đều dùng hết, lúc này chỉ có thể cứ như vậy ra ngoài. Trong phòng có ai. Ở sofa bên ngoài phòng khách có đặt bộ quần áo, có đầy đủ mọi thứ từ nội y cho đến áo khoác. Tính ra còn có chút lương tâm. Kiều Tâm Uyển cầm quần áo mặc vào mà chẳng thấy chút cảm kích, quần áo của bị Cố Học Võ xé rách, đền cho bộ mới cũng rất bình thường.

      Cái váy này kiểu dáng cũng tương tự cái ngày hôm qua. Mặc quần áo vào, mới phát bàn trà có tờ giấy để mở. Phía chỉ có câu: Tôi làm trước, buổi tối cùng em ăn cơm.

      chết .” Ai muốn cùng ăn cơm?

      Kiều Tâm Uyển chớp mắt khinh thường cái, nghĩ mà muốn xẻo Cố Học Võ ngàn vạn đao để trút mối hận trong lòng. Cầm tờ giấy xé vụn, thở sâu, lại đưa mắt nhìn người mình, xác định có bất kì vấn đề gì mới mở cửa, dự định về nhà nhìn Bối Nhi. Nhưng vừa mở cửa lại làm bóng người ngoài cửa hoảng sợ. Đỗ Lợi Tân biết tới từ lúc nào. ta đứng ở cửa, tay còn giơ lên, có vẻ muốn gõ cửa.

      Thấy ta, khuôn mặt Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ bừng, vô cùng mất tự nhiên, xấu hổ kéo kéo khóe miệng: “Sao ở đây?”

      “Tôi?” Đỗ Lợi Tân chỉ chỉ bên trong: “Tôi đến tìm Cố lão đại.”

      ta có ở đây.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ. Phòng này phải do Cố Học Võ tiện tay chọn ư? Sao, sao Đỗ Lợi Tân lại đến?

      “À. rồi à.” Đỗ Lợi Tân hiểu biết gật đầu. Quả . Sáng sớm ta tới thấy xe Cố Học Võ đâu. Đương nhiên biết có ở đây, nhưng ta cố tình, muốn đến xem người phụ nữ khiến Cố Học Võ phá lệ là ai.

      có việc gì, tôi trước.”

      Kiều Tâm Uyển cúi đầu, gần như có dũng khí nhìn vào ánh mắt có phần nghiền ngẫm của Đỗ Lợi Tân. Đỗ Lợi Tân nhìn cái, bước nhanh tới, theo bên cạnh .

      muốn đâu? Tôi chở .”

      “Tôi . . . . . .”

      “Bên này cũng dễ gọi xe lắm.” Đỗ Lợi Tân nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

      Mặc dù ngày trước ta cũng có thiện cảm mấy với Kiều Tâm Uyển, song nếu Cố Học Võ lại đến với Kiều Tâm Uyển chứng tỏ vẫn có cơ hội trở thành chị dâu cả của bọn họ.

      “Tôi . . . . . .”

      Muốn khước từ nhưng Kiều Tâm Uyển lại nhớ mình chẳng đem theo gì đành gật gật đầu: “Phiền .”

      phiền.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, hai người cùng nhau xuống lầu. Lên xe, Đỗ Lợi Tân nhìn Kiều Tâm Uyển: “Kiều gia?”

      “Uhm.”

      “Vậy cũng đúng.” Đỗ Lợi Tân nghĩ đến tình cảnh lần trước: “Bối Nhi sao rồi? Sau ngày đầy tháng, tôi gặp con bé.”

      “Bối Nhi khỏe lắm.” Nhắc đến con , sắc mặt Kiều Tâm Uyển liền bình thường trở lại, nhìn có chút thương: “Con bé rất ngoan, rất nghe lời. Sinh hoạt cũng rất quy luật, ăn, ngủ, ngủ, ăn.”

      “Vậy là tốt rồi.” Đỗ Lợi Tân gật đầu, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “ bây giờ dự định tái hợp lại với lão Đại à?”

      “. . . . . .”

      Tái hợp? Kiều Tâm Uyển nháy mắt liền im lặng, lắc đầu: “Tôi chưa quyết định.”

      “Phải ?” Việc này đúng là khiến ta bất ngờ, Đỗ Lợi Tân nhìn con đường phía trước, hôm nay sao thời tiết chẳng tốt đẹp tí nào, lát nữa có thể lại mưa nữa đây. Quay sang liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, ta tiếp tục chăm chú lái xe, điềm nhiên như thản nhiên : “ là người phụ nữ đầu tiên lão Đại mang đến chỗ tôi.”

      Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt nhìn Đỗ Lợi Tân, vẻ mặt có chút mỉa mai: “ đến làm thuyết khách cho ta sao?”

      .” Đỗ Lợi Tân cười, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “ hiểu lão đại vậy à? thấy với cá tính lão Đại mà vẫn còn cần người khác làm thuyết khách cho ấy sao?”

      Quả cần. Cố Học Võ là ai? Kiều Tâm Uyển còn hơn Đỗ Lợi Tân, lặng im, nắm hai tay lại, biết nên gì.

      “Kiều Tâm Uyển. Kỳ căn bản hiểu lão Đại.” Chí ít, là hiểu sâu.

      Đỗ Lợi Tân thản nhiên mở miệng. Tình cảm Kiều Tâm Uyển dành cho Cố Học Võ, mấy người trong sấp đều thấy hết. Nhưng có số thứ, Kiều Tâm Uyển lại biết, hiểu đàn ông, về đàn ông. Cho dù rất Cố Học Võ, nhưng chỉ có thôi chưa đủ. Cũng bởi vì hiểu Cố Học Võ cho nên trước kia mới thất bại. Nếu thay đổi cách thức, đổi góc độ khác, biết đâu hôm nay và Cố Học Võ sớm có kết cục khác. Mà phải như bây giờ. . . . . .

      “Phải ?” Nếu ngày trước có người những lời này với Kiều Tâm Uyển, nhất định phản bác. Sao lại hiểu Cố Học Võ? hai mươi mấy năm, tự nhận thế giới này là người hiểu nhất. Nhưng trải qua những việc trong thời gian gần đây, lại dám khẳng định. Quả , căn bản hiểu Cố Học Võ. Ít nhất bây giờ, thể hiểu ràng trong lòng Cố Học Võ suy nghĩ cái gì.

      Đêm qua lần cuối cùng, hôn , chưa từng xem như kĩ nữ. Sau khi hai người chấm dứt dây dưa, Lúc mệt đến nặng nề ngủ dường như có loáng thoáng cảm giác được Cố Học Võ ôm lên giường. Sau đó ôm ngủ.

      Mà buổi đêm này, hề mộng mị, đêm ngủ thẳng giấc đến tận khi tỉnh dậy ban nãy. , Cố Học Võ phát điên cái gì. hiểu tại sao Cố Học Võ đột nhiên dịu dàng với . Mà những điều này chỉ có cách giải thích, cách giải thích của chính là mọi thứ đều vì con. Cố Học Võ, vì con mới ở bên , vì con mới dịu dàng với .

      phải là nghĩ lão đại vì con mới như vậy với đó chứ?”

      Lời của Đỗ Lợi Tân cắt ngang suy nghĩ của Kiều Tâm Uyển, quay sang, nhìn Đỗ Lợi Tân, ta có ngũ quan tuấn dật giống như em Cố gia, trong đám em út, cho dù ở phương diện nào Đỗ Lợi Tân cũng xem như thua kém em Cố gia.

      làm việc chín chắn. Đối nhân xử thế chững chạc. Với bạn bè rất có nghĩa khí. Chỉ có khuyết điểm duy nhất là dường như Đỗ Lợi Tân hình như chưa bao giờ gần nữ sắc? Chí ít ở Bắc Đô cũng mấy năm nay mà chưa thấy bên cạnh ta xuất người phụ nữ nào.

      “Chẳng lẽ đúng sao?” thèm nghĩ lời của Đỗ Lợi Tân nữa, Kiều Tâm Uyển nhướng cao đôi lông mày thanh tú, thần sắc tràn đầy châm biếm: “Nếu nghĩ tại sao Cố Học Võ lại đột nhiên xoay chuyển 180 độ.”

      “Đứa bé là phần.” Đỗ Lợi Tân phủ nhận điểm này. thế giới đại khái có người đàn ông có thể nhìn con mình ra đời mà thờ ơ. Cũng có người đàn ông nào muốn con mình.

      “Tôi phủ nhận. Cố lão đại bây giờ ở bên phần nguyên nhân là vì đứa bé.” Đây là thực: “Nhưng ngoài đứa bé ra, nếu có khả năng thu hút ấy ấy tuyệt đối liếc nhìn nhiều hơn cái.”

      Đàn ông có hai loại, là cơ thể và trái tim có thể tách biệt. Mặc kệ hay , đều có khả năng phát sinh quan hệ với người phụ nữ. Còn loại kia là cơ thể và trái tim thể tách biệt, chỉ khi trong lòng có người phụ nữ mới có thể phát sinh quan hệ với ta. Mà Cố Học Võ chính là loại thứ hai.

      “Hừ, tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?” Đối với cách của ta, Kiều Tâm Uyển căn bản cảm kích: “Tôi đương nhiên là có chỗ hấp dẫn ta. Chỗ tôi hấp dẫn ta chính là tôi có đứa con , con của ta. Cho nên ta mới chịu buông tay như vậy, phải sao?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 73: Phản ứng thái quá
      bất công.” Đỗ Lợi Tân nghĩ bây giờ Kiều Tâm Uyển có chút phản ứng thái quá: “Có lẽ trước đây là lão đại quả phụ , nhưng ấy thay đổi. cảm thấy sao?”

      “Tôi thấy.”

      Cố Học Võ quả thay đổi rất nhiều. coi thường như ngày trước nữa, lại bày bộ mặt lạnh lùng ra với . còn hầm hầm giận dữ nữa. Nhưng những thay đổi này cũng bởi vì có con mới xảy ra, cho nên Kiều Tâm Uyển mới buồn bực. Cũng càng thể chấp nhận mình vậy mà chỉ có thể lệ thuộc vào con . Cái cảm giác này so với việc bị Cố Học Võ khinh thường còn khiến khó chịu hơn.

      lời nào, Đỗ Lợi Tân cũng lặng im, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Có lẽ chính Cố Học Võ cũng chưa phát thay đổi của . ta cũng tiện nhiều. Chuyện tình cảm người ta, ta can dự vào tốt hơn.

      Lái xe về hướng Kiều gia, dừng trước cổng biệt thự Kiều gia, nhìn Tâm Uyển xuống xe, ta nhàn nhạt : “Lão Đại ấy mà, nếu ấy chịu chủ động bước bước chứng tỏ trong lòng ấy . Giữa hai người còn có con . Nếu vẫn còn lão đại cho ấy cơ hội. Nếu như , tôi .”

      Kiều Tâm Uyển đứng bất động tại chỗ, nhìn Đỗ Lợi Tân lái xe xa, cơ thể cứng đờ, xoay người vào cửa, Kiều mẹ ra đón trước tiên: “Tâm Uyển, hôm qua con đâu? Gọi điện con nghe, nhắn tin con cũng trả lời. Cho dù con sợ mẹ lo lắng cũng phải nghĩ cho Bối Nhi chứ?”

      “Bối Nhi làm sao ạ?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển tràn đầy căng thẳng. Đều do Cố Học Võ, hôm qua bắt nạt như thế khiến quên mất Bối Nhi.

      “Ngày hôm qua ầm ĩ đòi bú, bà vú pha sữa bột cho bú, nó lại chịu. Cứ khóc mãi, ồn ào đến nửa đêm bây giờ còn chưa tỉnh đấy.” Hôm qua Kiều mẹ và bà vú đúng là bận bịu chết được.

      “Con vào nhìn con bé.” Kiều Tâm Uyển muốn lên lầu, Kiều mẹ kéo tay lại: “Bối Nhi còn chưa tỉnh, con trước tiên cho mẹ biết, hôm qua con đâu?”

      “Con. . . . .”

      “Ban nãy là Đỗ Lợi Tân chở con về đúng ?”

      Kiều mẹ muốn nghĩ như vậy, nhưng: “Tâm Uyển con làm gì vậy? Lúc Trầm Thành, lúc lại Đỗ Lợi Tân, con, con rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển muốn nghe, cũng rất mệt: “Chuyện phải như mẹ nghĩ đâu. Con lên lầu trước.”

      “Tâm Uyển?” Kiều mẹ muốn hỏi, nhưng Kiều Tâm Uyển cất bước lên lầu. Thở dài hơi, đôi mắt Kiều mẹ lại đậm nỗi âu lo.

      Hiên Viên Diêu ngồi sau bàn ngắm nghía miếng ngọc vuông đặt bàn. Miếng cổ ngọc này ta vừa lấy về từ cuộc đấu giá, là văn vật Tây Hán. Là ngọc bích nguyên khối. Dùng kính lúp nhìn, màu sắc rất trong. Là miếng ngọc tốt. A Long đứng ở bên kia bàn, gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hiên Viên Diêu.

      “Á Nam gần đây thế nào?”

      “Thang thiếu còn thích ứng.” Bởi vì Thang Á Nam mất trí nhớ, A Long mấy ngày nay đều dẫn đến những hội sở, cơ sở nhất ở bên dưới trực thuộc Long đường. Nơi nào cũng xa hoa đồi trụy, ăn chơi đàn đúm.

      “Còn thích ứng?” Hiên Viên Diêu nhướng mày, nghĩ tới chuyện khác: “Thích ứng thế nào?”

      “Khá tốt.” Chính là ngày hôm trước thấy con bạc muốn bán con vào hộp đêm xóa nợ cho con bạc ấy. Ngày hôm trước nữa có con bạc muốn tự sát ngăn cản, còn hôm kia . . . . .

      ta , Hiên Viên Diêu cũng thể biết, bỏ miếng ngọc tay xuống, ta ngẩng đầu nhìn A Long: “ tìm Thang Á Nam lại đây. Tôi có việc cho ta làm.”

      “Vâng.”

      Rất nhanh, Thang Á Nam tới. Khi tiến vào cửa, Hiên Viên Diêu lại ngắm nghía chơi đùa miếng ngọc. Thấy Thang Á Nam bước vào, ta cũng ngẩng đầu.

      “Ngồi .”

      Thang Á Nam ngồi xuống đối diện ta, Hiên Viên Diêu nâng miếng ngọc bích thượng hạn lên huơ huơ trước mặt Thang Á Nam: “Văn vật Tây Hán, miếng ngọc bích này, giá trị mấy ngàn vạn.”

      Thang Á Nam nhìn ngọc bích tay ta mà hề nhúc nhích. hiểu mấy thứ này lắm, đối với người thạo nó chỉ là khối đá mà thôi. hiểu, ảnh hưởng đến hứng thú của Hiên Viên Diêu, ta nhìn Thang Á Nam: “ quay về Mĩ bao lâu rồi?”

      hơn hai tháng.”

      “Lâu vậy?” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Làm việc quen chưa?”

      “. . . . . .” Quen sao? Thang Á Nam muốn gật đầu, nhưng cách nào làm trái lòng mình, thấy quen.

      Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay: “Tôi có việc, muốn làm. Chuyện này hoàn thành. Về sau chính thức là thành viên của Long Đường. Nếu thể hoàn thành, sau này cần phải về Long Đường nữa. Đương nhiên, việc tôi bảo làm đều có thù lao. Ba trăm vạn đôla Mỹ”

      “Tôi cần tiền.” Trước kia ta cho rất nhiều tiền. Thang Á Nam căn bản để ý đến những vật ngoài thân ấy: “Chuyện gì, cứ .”

      “Là như thế này, tuy rằng phạm vi hoạt động của Long Đường chúng ta rất rộng, song chúng ta có sát thủ của mình. Việc này, hẳn là A Long cho biết.”

      “Vâng.” Ban đêm, vài lần theo A Long ra ngoài đều là giết người. Thang Á Nam thể biết.

      “Gần đây có người trả giá mua mạng người. Nhiệm vụ rất đơn giản, tôi giao cho .”

      Hiên Viên Diêu mở laptop bên cạnh, trong lúc chờ khởi động máy ta làm như thoải mái chuyện phiếm với Thang Á Nam: “Người phụ nữ này khi làm tiểu tam của người ta sinh cho người đàn ông đó đứa con. Người vợ chính của người đàn ông kia biết được liền trả giá mua mạng người phụ nữ này và đứa bé.”

      muốn tôi giết người phụ nữ?” Thang Á Nam nhíu mày, trong mắt lên tia khiếp sợ: “Còn cả đứa bé?”

      “Đúng vậy.” Nâng miếng ngọc lên, Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt ra vẻ đương nhiên: “A Long đưa làm nhiệm vụ, cho giết vài người, lão Đại, làm xong, người phụ nữ và đứa con, chung quy quyết định sao?”

      Thang Á Nam lặng im, phải làm xong, mà là . . . . . .

      “Được rồi, cứ như vậy .” Hiên Viên Diêu kích mở folder destop, ảnh chụp và số tài liệu bung lên, ta chuyển hướng màn hình vào Thang Á Nam mà giơ miếng ngọc bích bàn lên cho Thang Á Nam nhìn.

      “Thấy miếng ngọc này ? Đây là thù lao. Cổ ngọc Tây Hán giá trị hai ngàn vạn. giết hai mẹ con kia chính là người của Long Đường Miếng ngọc này cũng là của .”

      Thang Á Nam nhìn Hiên Viên Diêu hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được.”

      đồng ý là được.” Hiên Viên Diêu xoay màn hình về phía Thang Á Nam, bên phụ nữ bế đứa bé, dường như là dạo ở cửa hàng bách hóa, thấy ống kính chỉ nở nụ cười với đứa bé trong lòng.

      “Chính là người phụ nữ này.”

      Thang Á Nam nhìn Trịnh Thất Muội màn hình mà trong mắt lên tia kinh hãi, theo bản năng : “ ấy, phải lần trước muốn tôi bảo vệ người phụ nữ đó sao?”

      “Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Vốn ta trả tiền cho người bảo vệ ta, nhưng tại có người trả giá rất cao mua mạng ta. cũng biết làm sát thủ, chúng ta chỉ nhận tiền, nhận người. Cho nên giết ta .”

      Giọng Hiên Viên Diêu lạnh nhạt nhàng, hai chữ giết người giống như ăn cơm vậy. Nội tâm Thang Á Nam có chút khó chịu, ngồi im hề cử động. Hiên Viên Diêu nhướng mày, trong mắt có tia trào phúng: “Đến người phụ nữ cũng giải quyết được sao? Vậy có tư cách gì ở lại Long Đường hả?”

      Thang Á Nam đứng lên, nhìn Hiên Viên Diêu: “Được, tôi .”

      Chỉ cần giết Trịnh Thất Muội và đứa bé, vậy chính là người của Long Đường. bằng lòng.

      “Được rồi.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, hất hàm: “A Long đặt vé máy bay cho , cứ trực tiếp là được. Chỉ là phụ nữ, tôi tin làm được.”

      Thang Á Nam nhìn ta cái sâu, gật đầu, xoay người rời khỏi. Lúc muốn tới cửa, Hiên Viên Diêu khe khẽ : “Chúc may mắn.”

      Thang Á Nam ngừng bước, rời khỏi phòng, còn Hiên Viên Diêu lúc này xoay laptop lại, nhìn Trịnh Thất Muội ôm con màn hình, con mắt hơi nheo lại. Nếu Thang Á Nam xuống tay với Trịnh Thất Muội…

      Nắm chặt lòng bàn tay, miếng ngọc bích lạnh như băng thức tỉnh thần trí ta. Nhìn miếng ngọc tay, con mắt hẹp dài lên vài phần ngưng trọng.

      Kiều Tâm Uyển ngồi trong phòng làm việc, nhíu mày nhìn Quyền Chính Hạo trước mặt. Buổi sáng lên lầu. Bối Nhi cũng vừa thức dậy, cho Bối Nhi bú, lại ở nhà trêu ghẹo con bé hơn nữa ngày, lúc này mới đến công ty.

      Nhưng vừa vào công ty, Quyền Chính Hạo tới. Nhìn thấy ta, theo bản năng Kiều thích. Đều là do hôm qua tên này kéo xem nhà nên mới bị Cố Học Võ mang . Chính bởi vì ta lung tung mới làm hại bị Cố Học Võ khi dễ.

      Chẳng qua lúc này thấy mặt ta còn chưa hết bầm tím, lại khỏi nghĩ đến hai quyền của Cố Học Võ hôm qua. Thu hồi lời muốn mắng người, thái độ của cũng buông lỏng vài phần, chỉ sắc mặt là vẫn lúng túng như cũ. có vài phần kiên nhẫn

      “Tổng giám đốc Quyền, lại tới đây làm gì?” gọi ta là tổng giám đốc Quyền, phân biệt rất ràng. Ý tứ cũng xem như bày tỏ rất . Nhưng có số người, biết vẫn cố tình giả ngu. Giống như Quyền Chính Hạo.

      “Tôi đến là vì còn số đồ.” Quyền Chính Hạo buông tay, đưa tay đặt chìa khóa xe lên bàn Kiều Tâm Uyển: “Hôm qua tuy rằng tôi lái xe , song tôi có giúp lái sửa chữa xe làm bảo trì, còn tra thêm dầu cho . Thế nào? phải nên cảm ơn tôi à?”

      Kiều Tâm Uyển giật mình, bị Quyền Chính Hạo da mặt dày dọa cho kinh ngạc, thấy vẻ nịnh hót mặt , hừ lạnh tiếng: “ cũng , lái xe của tôi, vậy phải chút thù lao chi cũng là việc nên làm sao?”

      “Chật chật.” Quyền Chính Hạo ôm ngực, Vẻ mặt giả vờ bị tổn thương: “ thế nào, hôm qua tôi cũng bởi vì mà bị đánh. có thể nhẫn tâm, máu lạnh như vậy sao?”

      “Ai bảo gọi tôi là vợ ?” Kiều Tâm Uyển còn chưa tính sổ với ta đâu đấy: “Nếu gọi lung tung sao lại bị đánh?”

      “Woa woa.” Quyền Chính Hạo lúc này là bị tổn thương: “Tôi ở chỗ khu vực kinh doanh nhà gọi cả buổi mà có phản đối gì đâu?”

      “Nhàm chán.” Kiều Tâm Uyển muốn để ý đến người như thế: “Tổng giám đốc Quyền, còn có việc gì ? Nếu nhàn rỗi như thế, chi bằng ——”

      “Chi bằng phát triển nguồn năng lượng mới của công ty ra để Kiều thị kiếm tiền chứ gì?” Quyền Chính Hạo ngắt lời , vẻ mặt thích: “ ba câu cũng rời được công việc, lẽ nào với tôi còn lời nào khác để à?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 74: Ngại quá
      “Ngại quá.” Kiều Tâm Uyên lắc đầu, thái độ gượng gạo: “Ngoài công việc tôi chẳng có gì để với . Xin cứ tự nhiên, tôi còn có việc.”

      “Kiều Tâm Uyên.” Quyền Chính Hạo cũng phải là người dễ dàng hết hy vọng như vậy: “ cho tôi biết , cái gã hôm qua là chồng cũ của đúng ? Hai người ly dị? Nhưng ta vẫn dây dưa?”

      liên quan đến .” Kiều Tâm Uyên trừng Quyền Chính Hạo, vẻ mặt có vài phần vui: “Mời ra ngoài”

      “Tôi đúng rồi?” Quyền Chính Hạo hiểu: “Đương nhiên có liên quan tới tôi. Tôi còn ù ù cạc cạc bị đấm hai phát, khuôn mặt cũng thiếu chút nữa là bị hủy hoại, tôi có nên tìm ta đòi lại ?”

      “Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên dùng ánh mắt như là nhìn đứa con nít mà nhìn ta: “Nếu tôi nhớ lầm hình như cũng động thủ phải?”

      và Cố Học Võ bất hòa, muốn ở bên Cố Học Võ, có nghĩa là lý lẽ. Tuy Cố Học Võ động thủ, nhưng lần đầu tiên động thủ là muốn kéo ra, lần thứ hai chính là do Quyền Chính Hạo ra tay trước.

      “Tôi đương nhiên phải động thủ.” Quyền Chính Hạo chấp nhận lý do như thế: “ ta cướp vợ của tôi kia mà. Chẳng lẽ tôi bảo vệ chút quyền lợi của mình cũng được?”

      “Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên lại cau mày: “Ai là vợ ?”

      “Em.” Quyền Chính Hạo lúc này rút lại đùa giỡn, vẻ mặt còn rất nghiêm túc tuy rằng những vết bầm mặt khiến nhìn hơi khôi hài: “Tôi thích em. Kiều Tâm Uyên, tôi ngại em từng kết hôn hay chưa, lại càng để ý em có con hay . Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi, vợ tôi.”

      có khả năng.”

      Kiều Tâm Uyên thích kiểu đàn ông như Quyền Chính Hạo: “ phải kiểu người tôi thích, tôi cũng thể ở bên , từ bỏ .”

      “Trong từ điển sông của tôi có hai chữ từ bỏ.” Quyền Chính Hạo vô cùng chuyên chú nhìn Kiều Tâm Uyên: “Tôi phải kiểu em thích, vậy gã kia phải à? Chồng trước của em ấy? Nếu em thích ta tại sao hai người lại phải ly hôn?”

      “Liên quan gì đến .”

      Kiều Tâm Uyên muốn nghe Quyền Chính Hạo cứ liên tục nhắc tới Cố Học Võ. Vẻ mặt kháng cự rệt, đứng lên, cầm tài liệu bàn: “ đúng ? tôi .”

      “Kiều Tâm Uyển.” Quyền Chính Hạo giữ tay lại, đôi mắt vốn trước nay thích đùa giỡn lại có thêm vài phần nghiêm túc và chăm chú: “Buổi tối ăn cơm với tôi.”

      “Khỏi cần.”

      “Túi xách của em còn ở chỗ tôi. Em cần lấy sao?” Cả xe và túi xách bỏ xe đều còn ở chỗ Quyền Chính Hạo.

      . . . . . .” thế giới sao lại có kẻ vô lại thế này nhỉ? KIều Tâm Uyên trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo, trong đôi mắt có vài phần dám tin: “ thích cái túi ấy à? Vậy cho đó. Tôi có thời gian giỡn với .”

      cũng tin, gắng sức rút tay mình ra. Kiều Tâm Uyên tìm thư ký sắp xếp công việc. Lúc trở về, Quyền Chính Hạo rời khỏi phòng làm việc. Kiều Tâm Uyên thở phào nhõm, ở trong lòng hừ lạnh tiếng, cảm thấy Quyền Chính Hạo đúng là đồ điên. tại, cần để ý tới đồ điên này. còn có chuyện khác phải làm.

      Sắp đến giờ tan sở, Kiều Tâm Uyên thu dọn đồ đạc xong, cầm chìa khóa muốn có ai đó gõ hai cái lên cửa.

      “Mời vào.”

      Thấy người bước vào, lông mày của theo trực giác cau lại: “Sao lại tới nữa?”

      phải tôi ăn cơm với em à.” Quyền Chính Hạo nhún vai, đưa tay cầm túi xách của Kiều Tâm Uyên đưa tới tay : “Cái này của em.”

      “Cám ơn.” Kiều Tâm Uyên vươn tay muốn lấy túi xách, Quyền Chính Hạo vào lúc này lại tiện thể kéo để tựa vào ngực ta.

      vừa trả xe cho em, lại trả lại túi xách cho em. Em em theo tôi ăn bữa cơm có quá đáng lắm ?”

      “Quyền Chính Hạo.” Hai tay ta vẫn còn để lưng , KIều Tâm Uyên nhướng mày, có vài phần vui ngẩng đầu trừng ta: “ buông ra.”

      .”

      Quyền Chính Hạo đâu nỡ thả ra: “Em gọi tôi tiếng chồng . Tôi thả em.”

      . . . . . .” Kiều Tâm Uyên nhấc chân tính giẫm xuống chân ta, ngờ Quyền Chính Hạo sớm có đề phòng, né qua bên cạnh, tránh được chân . Hai tay lại ôm càng chặt hơn: “Thực khiến tôi đau lòng, em đây là muốn mưu sát chồng sao?”

      “Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên thích đùa như thế. trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo, muốn ta buông mình ra: “ có buông ra ?”

      .” Quyền Chính Hạo hôm qua bị đấm hai phát, hôm nay chỉ muốn đòi lại chút phúc lợi: “Em hôn tôi cái, hoặc gọi tôi tiếng chồng . Tôi tha cho em.”

      “. . . . . .” KIều Tâm Uyên tức giận, muốn giơ tay đánh ta bạt tai lúc này ngoài cửa lại có người bước vào. Người kia chứng kiến cảnh tượng trước mắt ngừng lại, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

      Cảm giác được tiếng bước chân từ phía sau, Quyền Chính Hạo quay mặt , vừa khéo liền nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ rảo bước tiến vào phòng làm việc. Khóe môi nhếch lên, ta cười: “Thú vị . Lần nào tôi muốn thân mật với vợ đều có người dưng tới quấy rối.”

      Lời ta khiến ánh mắt thâm thúy của Cố Học Võ hơi hơi nheo lại. Ánh mắt đảo qua bàn tay Quyền Chính Hạo lưng Kiều Tâm Uyên, lại kích động muốn giật ra. Tầm mắt chuyển hướng về phía Kiều Tâm Uyển, tay cầm túi xách, tay cầm chìa khóa xe, tựa vào lòng Quyền Chính Hạo, im lặng như chim nép vào người. Tình cảnh đó kích động Cố Học Võ, bước về phía trước, vóc dáng cao to đứng trong phòng làm việc nhất thời có thể khiến người ta có cảm giác áp lực hề .

      “Buông ấy ra.”

      .” Quyền Chính Hạo nhướng mày, trong mắt đầy khiêu khích: “Ngày hôm qua là số tôi xui mới để đắc lợi, tưởng tôi sợ đánh nhau với à?”

      ta siết chặt cánh tay, chẳng những buông ra mà ngược lại càng ôm Kiều Tâm Uyển chặt hơn. Nếu ngay từ đầu chỉ là hiếu kỳ, muốn đùa giỡn chút lúc này ta có Kiều Tâm Uyển được.

      Tầm mắt Cố Học Võ đảo qua người Kiều Tâm Uyển, mặc bộ đồ mà hôm qua chuẩn bị. Cảm nhận của đúng là sai, quần áo rất vừa vặn. Thiết kế trang nhã, cắt may vừa vặn làm tôn lên cơ thể lả lướt tinh tế. Hôm nay búi tóc lên mà cột thành cái đuôi ngựa ở phía sau. Cảm giác lại trẻ hơn vài tuổi, con mắt tối sầm u ám, nhìn Quyền Chính Hạo, mà vươn tay ra với Kiều Tâm Uyển.

      “Lại đây.”

      Kiều Tâm Uyên hề nhúc nhích, nhìn Cố Học Võ vươn tay. Trong mắt có vài phần kháng cự, vẫn chưa quên, cái tên chết tiệt kia ngày hôm qua lợi dụng ưu thế đàn ông của mà ức hiếp thế nào.

      “Kiều Tâm Uyển.” Thấy bất động, con mắt Cố Học Võ lại lạnh lùng hơn vài phần, tiến lên phía trước bước. Quyền Chính Hạo lúc này ôm Kiều Tâm Uyên lui ra sau bước. Đáng tiếc phía sau chính là cái bàn, bằng ta còn có thể lui xa hơn chút.

      ấy với .” Quyền Chính Hạo rất đắc ý, cảm giác này thích, quả thực tốt tới cực điểm: “Bây giờ ấy là người phụ nữ của tôi, chịu bảo vệ của tôi, muốn động tới ấy phải hỏi xem tôi có chịu hay .”

      Phụ nữ của ta? Cố Học Võ trừng mắt với Quyền Chính Hạo, Kiều Tâm Uyên trở thành phụ nữ của ta khi nào vậy? Nhìn gương mặt Quyền Chính Hạo còn chưa hết bầm, chỉ có cảm giác: ngày hôm qua chỉ đấm gã này hai đấm đúng là quá lợi cho ta. nên đấm thêm mấy cú nữa mới đúng.

      nhiều, duỗi cánh tay dài ra, cũng giống như lần trước, lần nữa kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng mình. Quyền Chính Hạo sớm đề phòng chiêu thức ấy của , ôm Kiều Tâm Uyển né qua bên cạnh, còn quên xoay vòng, cảm giác cứ như là khiêu vũ.

      Kiều Tâm Uyển lại hài lòng. là người chứ phải là hàng hóa để vô tình trở thành chủ đề khiến hai người đàn ông tranh chấp. Lợi dụng cái xoay người của Quyền Chính Hạo, trong nháy mắt, dùng sức đẩy ta ra, tránh qua bên cạnh. Nắm chặt túi xách và chìa khóa xe tay, trừng mắt với hai người đàn ông trước mặt, ánh mắt có vài phần bất mãn: “Hai người đủ rồi đó.”

      chẳng là vợ của ai cả. đưa mắt qua Quyền Chính Hạo, thần sắc có vài phần trách mắng: “. Đừng có mà vớ vào. Ai là vợ ?”

      Lại nhìn về hướng Cố Học Võ, nắm hai nắm tay, dáng vẻ như muốn đánh nhau, sắc mặt lạnh lùng.

      “Còn . Chúng ta ly hôn. Xin tránh xa tôi chút.”

      Ngày hôm qua là sai lầm. Sai lầm này khiến ý thức ràng vốn dĩ trong lòng Cố Học Võ vẫn còn Chu Oánh. Nếu như thế, vậy cũng hẹp hòi mà thành toàn cho và Chu Oánh, ai cứ ở bên người đó, miễn là cách xa chút là được. xong câu đó, nhìn hai người họ, cất bước bỏ .

      Quyền Chính Hạo thoáng sửng sốt. Hành động của Kiều Tâm Uyển hôm nay khiến ta lại lần nữa bất ngờ. Thành , lúc Cố Học Võ vừa mới bước vào, ta thấy muốn đẩy ta ra. Sau đó thấy thế nữa, vì thế cứ nghĩ Kiều Tâm Uyển lợi dụng đuổi Cố Học Võ. Tuy rằng kiểu gần gũi như thế làm ta hơi khó chịu. Song vào lúc như thế này, ngược lại ta ngại. Nhưng ngờ, Kiều Tâm Uyển lợi dụng mà là rời khỏi ta. Thú vị, thực thú vị, ta càng ngày càng thích Kiều Tâm Uyển.

      “Vợ ơi, chờ với. ăn cơm tới với nhau à.” Quyền Chính Hạo cất bước đuổi theo. Khi còn quên liếc nhìn Cố Học Võ, cho ánh mắt thắng lợi. Sau đó lại tăng tốc, vội vàng đuổi theo Kiều Tâm Uyển.

      Cố Học Võ ngớ người tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng hai người rời , cũng quên, hôm nay hẹn Kiều Tâm Uyển ăn cơm tối, muốn hòa hoãn trò chuyện cùng chút. Mà nhìn tình hình trước mắt có vẻ chịu cho cơ hội rồi. Thấy Quyền Chính Hạo đuổi theo , bỏ qua việc suy nghĩ, tiếp đó rời khỏi văn phòng, đuổi theo hai người.

      Ngoài hành lang văn phòng. Kiều Tâm Uyển còn chờ thang máy nên chưa xuống lầu, Quyền Chính Hạo đứng ở bên cạnh : “Kiều Tâm Uyển. Em đừng mà, tôi thích em.”

      “Tôi ghét .” Kiều Tâm Uyển trở mình khinh thường cái, trong lòng khẳng định việc chính là đầu óc Quyền Chính Hạo bình thường: “Quyền Chính Hạo, rốt cuộc có biết làm gì ?”

      “Biết.” Quyền Chính Hạo gật đầu: “Thành gia lập nghiệp. Tôi cũng đến tuổi phải kết hôn. Tôi thích em, nếu kết hôn với em, tôi nghĩ cuộc sống rất thú vị.”

      Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, lý do trái ngược với cao hứng nhất thời của Quyền Chính Hạo này lại khiến có thể chấp nhận chút, nhưng: “Tôi thích . Tôi cũng ở bên , từ bỏ .”

      “Đừng tuyệt tình như thế mà.” Quyền Chính Hạo lại tới gần hơn, giọng trong trẻo mang theo vài phần dụ hoặc: “Em thử sao biết được? Biết đâu sau khi em quen tôi, em phát tôi xứng đáng làm chồng em cũng biết chừng. Đúng ?”

      Kiều Tâm Uyển hừ lạnh, muốn bác bỏ luận điệu của ta nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới nụ hôn của Cố Học Võ. Mỗi lần Cố Học Võ hôn , đều mê loạn thôi, thậm chí trở nên giống mình. Vậy nếu người đàn ông khác hôn sao? Nhìn Quyền Chính Hạo, bỗng nhiên ngẩng mặt lên : “Hôn tôi.”

      Quyền Chính Hạo thoáng sửng sốt, rồi vội vàng gật đầu: “Rất vui lòng.”

      ta lập tức nhích tới gần Kiều Tâm Uyển, cúi đầu, đôi môi chỉ còn tích tắc là chạm vào môi … Nhưng vào lúc này, ta lại bị ai đó giật ra sau đó là lãnh trọn cú đấm trời giáng vào mặt. Vết bầm còn chưa tan, lúc này lại đậm thêm chút nữa.

      ta đau đớn, đứng thẳng người quay sang nhìn Cố Học Võ đứng tại đó, ánh mắt lạnh như băng và sắc bén trừng trừng nhìn ta. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Quyền Chính Hạo ăn nấm đấm của Cố Học Võ. Che miệng, ta trừng mắt nhìn hai tay Cố Học Võ siết chặt nắm đấm.

      lại đánh tôi?”

      Cố Học Võ đứng bất động, ánh mắt chuyển hướng về phía Kiều Tâm Uyển, cơn tức giận bên trong càng dâng lên ngùn ngụt. Người phụ nữ chết tiệt này dám ở trước mặt mà để cho gã khác hôn?

      “Cố Học Võ, sao lại đánh người ta?” Kiều Tâm Uyển trừng cặp mắt hạnh nhân, trách móc nhìn Cố Học Võ: “ hơi quá đáng đấy.” Là bảo Quyền Chính Hạo hôn , Cố Học Võ có tư cách gì mà đánh người?

      Cố Học Võ nheo mắt, cũng quên ban nãy tới chỗ rẽ nghe thấy Kiều Tâm Uyển bảo Quyền Chính Hạo hôn . Người phụ nữ chết tiệt, lẽ nào hôm qua còn chưa làm thỏa mãn? Vì vậy mới đói khát muốn tìm gã khác sao?

      Trong lòng dâng lên chút tức giận. Khóe mắt liếc thấy Quyền Chính Hạo vung quyền tấn công, đôi mắt liền lên tia hung ác, xoay người, nhanh chóng đón lấy nấm đấm của ta. Lúc này Quyền Chính Hạo có đề phòng nên cú thứ nhất Cố Học Võ đánh trúng ta. ta ra quyền, đấm vào mặt Cố Học Võ.

      Cố Học Võ né qua bên, nhanh chóng nhấc chân đá bay Quyền Chính Hạo. Quyền Chính Hạo cấp tốc tránh né, tư thế có phần chật vật. Cố Học Võ híp mắt, lại tung cú đá. Lần này thể né được nữa, Quyền Chính Hạo theo đà bay thẳng ra ngoài.

      “Đừng đánh.” Kiều Tâm Uyển kêu lên, làm thế nào cũng dám tin Cố Học lại đánh nhau với Quyền Chính Hạo ngay tại hành lang này, trong lúc chờ thang máy. Ngay lúc này, thang máy tới, Quyền Chính Hạo muốn đứng lên tấn công Cố Học Võ, Cố Học Võ lại kéo Kiều Tâm Uyển trốn vào trong thang máy.

      Quyền Chính Hạo tức giận, giơ tay giáng quyền về Cố Học Võ, cản lại rồi đáp lại đấm ngay bụng Quyền Chính Hạo. Bị ảnh hưởng của trọng lực, cả người Quyền Chính Hạo lui ra phía sau mấy bước, Cố Học Võ nhân lúc này chạy vào thang máy, ấn nút đóng cửa. Quyền Chính Hạo còn muốn xông lên nhưng cửa thang máy đóng lại.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 75: Chết tiệt,
      Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Cố Học Võ dần biến mất. Quyền Chính Hạo giận dữ trừng cánh cửa đóng lại, oán hận chửi đổng lên: “*.”

      Cố Học Võ quan tâm. Xoay người, trong thang máy cũng chẳng có ai ngoài và Kiều Tâm Uyển, đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt vẫn còn bừng bừng lửa giận.

      là đồ man rợ.” Kiều Tâm Uyển phải thấy tức giận trong mắt Cố Học Võ, nhưng so với Cố Học Võ còn giận hơn: “ dựa vào cái gì mà đánh người ta? Ai cho cái quyền đó?”

      bảo hôn ?” Cố Học Võ chẳng thèm chú ý tới lời , cất bước về phía trước từng bước, rồi dừng lại trước mặt Kiều Tâm Uyển, dáng người to cao ấy làm thấy áp lực rất lớn, ngẩng đầu, chút sợ hãi.

      sao?”

      “Chết tiệt, .” Cố Học Võ chống hai tay lên tường thang máy, vây Kiều Tâm Uyển trong hai tay của mình, nhìn chằm chằm: “ dám bảo hôn .”

      “Liên quan gì tới ?” Kiều Tâm Uyển khinh bỉ: “Cố Học Võ, cũng đừng quên, chỉ là chồng trước, là chồng trước của tôi thôi.”

      “Chồng trước?” Cố Học Võ nhíu lông mày, đột nhiên nghiêng người áp xuống môi Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển vội vàng nghiêng đầu qua bên khiến nụ hôn của lại rơi lên má .

      Hôn hụt khiến con ngươi của Cố Học Võ tối sầm lại, hai tay ôm chặt eo Kiều Tâm Uyển, lại hôn , lúc này thang máy dừng lại. Kiều Tâm Uyển dùng sức đẩy Cố Học Võ ra. Nhìn xem, hóa ra là có người cũng muốn thang máy. Cố Học Võ bởi vì có người đến ,à thể tiếp tục hành động, chỉ đứng ở bên cạnh Kiều Tâm Uyển, vươn tay cầm cổ tay của .

      Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn , vẫn đứng bất động, mắt nhìn chằm chằm mặt của . Kiều Tâm Uyển cũng tức giận đối mặt với . Mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng đậm đặc khiến người vừa vào thang máy cũng phải liếc nhìn hai người cái, may mắn lúc này thang máy tới lầu .

      Cửa vừa mở ra, Kiều Tâm Uyển ngay lập tực vội vã ra ngoài. Cố Học Võ theo ngay sau . Bàn tay vẫn kéo tay buông. Kiều Tâm Uyển giãy hai lần cũng giãy ra được, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng dù sao đây cũng là cao ốc của công ty, lúc nào cũng có người ra vào nên đành cố gắng hết sức ép mình tỉnh táo lại, bước chân đột nhiên thay đổi, xoay mặt qua. Nào ngờ Cố Học Võ vẫn theo sau , bàn tay vẫn nắm lấy tay nên khi quay người lại, động tác quá mạnh khiến cái mũi đập vào ngực Cố Học Võ.

      “Ái da.” Mũi thể nào cứng bằng ngực , Kiều Tâm Uyển đau đớn, tức giận nhìn chằm chằm Cố Học Võ: “, buông ra cho tôi.”

      Cố Học Võ vẫn buông, nắm tay ra ngoài, bước chân của rất lớn khiến Kiều Tâm Uyển phải chật vật theo sau, tìm cách làm buông ra.

      “Cố Học Võ, điên cái gì chứ? muốn nổi điên chỗ khác, tránh xa tôi chút , có nghe ?”

      Cố Học Võ lời nào, chỉ nắm tay ra chỗ đậu xe, rồi nhét Kiều Tâm Uyển vào trong xe, cũng thèm hỏi ý kiến của mà lập tức lên xe, khởi động xe lái .

      Toàn bộ động tác ấy quá nhanh, đợi cho đến khi Quyền Chính Hạo đuổi xuống chỉ còn có thể thấy Kiều Tâm Uyển ngồi trong chiếc xe xé gió mà của Cố Học Võ.

      xe, Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “ thả tôi xuống xe, có nghe hay ?”

      Cố Học Võ có nghe cũng quan tâm, chỉ chuyên tâm lái xe, Kiều Tâm Uyển nổi cáu, nếu hôm nay lại bị mang muốn làm gì làm, mang họ Kiều nữa.

      “Cố Học Võ.” Nhìn có ý dừng xe mà con đường này cũng phải là đường về Kiều gia, nghĩ hồi rồi vươn tay muốn đoạt lấy vô lăng.

      Cố Học Võ nghĩ làm đến mức này, nên tay chắn cho đụng tới, rồi lườm , quay đầu lại tập trung lái xe: “ điên rồi sao?” Bây giờ đường, có biết mình làm gì vậy?

      “Tôi điên rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển trừng , đôi mắt tràn đầy trách móc: “Ngày hôm qua hại tôi cả đêm về. có biết con đói bụng quá mà khóc cả đêm ? Bây giờ làm cái gì? Là muốn con đói chết có phải ?”

      “Két…” Tiếng xe phanh gấp rít lên, hành động của Cố Học Võ quá đột ngột kết quả là kéo theo loạt các loại phản ứng dây chuyền, chiếc xe đằng sau cũng phanh gấp làm cả con đường nhất thời rối loạn cả lên.

      Bốn năm chiếc xe cùng lúc phanh lại, xe sau tức giận ló đầu ra nhìn xe phía trước gầm lên: “Có lầm vậy, biết lái xe à?”

      Cố Học Võ quay qua nhìn Kiều Tâm Uyển, ngồi đó, bất động. Trong mắt tràn đầy tức giận: “Tiếp tục chứ. Cố Học Võ. muốn đưa tôi đâu cứ đưa . Để con ở nhà khóc, ở nhà quấy, để cho con đói bụng luôn .”

      Khuôn mặt lên tia bối rối, ngày hôm qua lúc đưa Kiều Tâm Uyển , quả có nghĩ được nhiều như vậy. Bây giờ mới nhớ, con còn cần bú sữa. Sắc mặt chút mất tự nhiên. Tiếng mắng chửi ở đằng sau vẫn dứt, lại lần nữa khởi động xe. Ở giao lộ phía trước quay đầu xe vòng chạy về Kiều gia.

      Kiều Tâm Uyển trong lòng tuy nhõm, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Lúc này lấy con ra có nghĩa là lần sau cũng hữu nghiệm. Con càng lúc càng lớn, dù sao cũng phải đến lúc cai sữa. Lúc đó, e là chẳng có cách nào đối phó với Cố Học Võ.

      Cố Học Võ bởi vì xấu hổ nên tập trung lái xe, hai người đều đăm chiêu, im lặng suốt chặng đường trở về Kiều gia. Kiều Tâm Uyển vừa xuống xe vào nhà liền nghĩ ngay đến con . Quả nhiên, ban ngày gặp, Bối Nhi vừa nhìn thấy Kiều Tâm Uyển liền dang tay ra i i a a.

      Bế con , Kiều Tâm Uyển dẹp hết mọi tức giận, ôm con về phòng cho bú. Cố Học Võ cũng tránh mà theo vào cửa.

      , ra ngoài.”

      Cố Học Võ lầm bầm gì đó, có vẻ hề muốn . Kiều Tâm Uyển bực bội đến nghiến răng. Khuôn mặt nhắn của Bối Nhi vừa vào vòng tay liền cọ qua cọ lại. Kiều Tâm Uyển cũng hết cách, cởi bỏ khuy áo ngực, xoay người bắt đầu cho Bối Nhi bú.

      Lúc cho con bú, Kiều Tâm Uyển ràng cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ vẫn chăm chú nhìn ngực .Tức giận liếc , cất giọng căm hận.

      “Dê xồm.”

      Câu tiếp theo của Cố Học Võ làm cho Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là nghẹn nước bọt: “Có phải là chưa thấy đâu.” Hành động thân mật hơn cũng làm rồi, chừng này mà cũng gọi là dê xồm sao?

      Mặt Kiều Tâm Uyển thoáng đỏ ửng, quả nhiên, luận về mặt dày còn lâu mới là đối thủ của Cố Học Võ. đâu chỉ nhìn mà còn…

      Nhớ lại cảnh ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lắc đầu, bảo mình được nghĩ tiếp nữa, khuôn mặt nhắn đỏ đến thể đỏ hơn được nữa, cố gắng bình tĩnh cho Bối Nhi bú, Bối Nhi lại hài lòng cọ cọ, cái miệng nhắn chu lên, hình như là chưa no. Kiều Tâm Uyển đành phải đổi sang bên kia. Động tác của rất , Bối Nhi lại vội vàng mút sữa, lúc lâu sau cuối cùng cũng ăn no, hài lòng ợ cái, khuôn mặt nhắn dán vào ngực Kiều Tâm Uyển, chịu ngủ mà đưa bàn tay bé níu vạt áo của chơi tiếp.

      Từ đầu tới cuối, ánh mắt Cố Học Võ vẫn rời khỏi người . Kiều Tâm Uyển cảm giác được nhưng lại ép mình lờ . Dù sao cũng thể để con đói bụng. Khuôn mặt Kiều Tâm Uyển đầy dịu dàng, nắm tay con , cho con kéo áo mình, chỉnh lại vạt áo, vươn tay chơi đùa cùng con .

      “Bối Nhi ơi. Bối Nhi à…”

      kêu tên Bối Nhi, Bối Nhi vui vẻ toét miệng cười, bàn tay bé nắm chặt, nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển, đưa vào trong miệng.

      được.” Kiều Tâm Uyển rút tay lại và lắc đầu: “ được nghe .”

      “Yi Yi.” Bối Nhi chịu, vươn tay lại muốn nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển cho vào miệng. Lúc này ngón tay khác giơ đến trước mặt con bé, nắm tay của con.

      Nhìn thấy cái tay kia, Bối Nhi ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn gương mặt trước mặt, cái miệng nhắn cong lên, để ý tới mà chỉ muốn chơi cùng Kiều Tâm Uyển. Từ lúc Cố Học Võ đến bên cạnh Kiều Tâm Uyển biết. Nhưng chỗ này chỉ rộng có chút đó, muốn lui cũng có chỗ lui. Hơn nữa, con còn ở đây. tin dám làm gì mình.

      Ai ngờ, qua là để chơi cùng con . mở to mắt liếc , đề phòng ôm con tránh qua bên, cho tới gần Bối nhi.

      có thể rồi.”

      “Bối Nhi.” Cố Học Võ giọng kêu tên con , vươn tay muốn ôm con nhưng Kiều Tâm Uyển cho, lông mày nhíu lại, mạnh mẽ bế con ra khỏi lòng .

      Kiều Tâm Uyển muốn giành lại, nhưng muốn con bị thương nên chỉ có thể buông tay. Bối Nhi vừa được Cố Học Võ ôm vào trong lòng liền òa lên khóc. Ra sức vặn vẹo cơ thể bé, hai tay ngừng vùng vẫy hướng về phía Kiều Tâm Uyển.

      trả con lại cho tôi.” Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm Cố Học Võ, người đàn ông này là đáng ghét tới cực điểm, biết con thích bế mà vẫn bế cho con khóc.

      Cố Học Võ ôm con vào trong lòng muốn buông tay. Lâu vậy rồi mà sao con vẫn thích ? Mi tâm nhíu lại, tay hơi vụng về nắm tay con , muốn con đừng khóc nhưng Bối Nhi lại khóc càng dữ hơn, có ý muốn dừng lại. Cố Học Võ có chút bất đắc dĩ, nhưng hành động tiếp theo của lại làm Kiều Tâm Uyển trố mắt nhìn, cẩn thận ôm Bối Nhi, vỗ vào lưng, nhàng dỗ con .

      “Ngoan, Bối Nhi đừng khóc, đừng khóc. Ba ôm con chút ha.”

      Bối Nhi nghe hiểu, hai tay vẫn ra sức giãy dụa, muốn tìm Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ bỏ cuộc, lại vỗ sau lưng con muốn con bình tĩnh lại.

      “Bối Nhi ngoan, đừng khóc. Ba ôm con mà. Ba là ba con. Ba của con.”

      Đối diện với ánh mắt trong suốt của con , Cố Học Võ lại lần cảm thấy bất lực, để con ở trong vòng tay khóc thậm chí còn khó hơn những việc trước đây gặp.

      Bối Nhi khịt mũi, nhìn người trước mắt. Khóe mắt vẫn còn vương lệ, nhưng ràng tiếng khóc hơn rất nhiều. Tâm trạng Cố Học Võ cũng lập tức tốt hẳn. tiếp tục cố gắng.

      “Bối Nhi, ba là ba con. Con gọi ba . Ba ba…” Bàn tay to của nhàng nắm lấy bàn tay bé của con , muốn Bối Nhi hơi đáp lại .

      Kiều Tâm Uyển từ trong ngơ ngẩn lấy lại được tinh thần, hơi xem thường lướt qua, lúc này mà con gọi ba đúng là chuyện lạ. Dù sao cũng chỉ mới mấy tháng.

      đủ rồi đó.” Con vẫn còn khóc thút thít, Kiều Tâm Uyển đau lòng muốn chết, vươn tay muốn bế con: “Con thích , trả con lại cho tôi.”

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 76: Đồng ý tái hợp
      “Con thích tôi bởi vì con chưa nhận ra tôi.” Cố Học Võ chịu buông tay, nhìn Bối Nhi cuối cùng cũng ngừng khóc, vẻ mặt có chút đắc ý: “Con bé biết tôi là ba của nó rồi tự nhiên ngừng khóc.”

      “Xì.” Kiều Tâm Uyển hoàn toàn thừa nhận: “Con bé phải là khóc mà là khóc mệt quá rồi, nếu mà còn ôm nữa là con lại khóc thôi.”

      Cố Học Võ chịu buông tay, ôm chặt con , nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển, con cũng là con tôi.”

      “Con là con tôi.” Nhìn , lại là muốn cướp con . nghĩ đồng ý sao? Kiều Tâm Uyển đứng lên, thậm chí còn quên cả tại quần áo mình được chỉnh tề, vươn tay muốn ôm con .

      Cố Học Võ đứng qua bên nhưng vẫn cho ôm. Hiếm khi con được bế mà khóc, ôm nhiều chút mới là lạ. Nào ngờ, Bối Nhi thấy Kiều Tâm Uyển, lại nhìn Cố Học Võ rồi đột nhiên vươn tay ra đòi Kiều Tâm Uyển bế. Nhìn bàn tay bé của mình thể chạm tới được, bé òa lên khóc, lần này so với lần trước còn khóc to hơn.

      Cố Học Võ ngay lập tức liền luống cuống, vụng về dỗ Bối Nhi, nhưng càng dỗ Bối Nhi càng khóc to hơn. Nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt uất ức đáng thương.

      Cố Học Võ cũng hết cách: “Đừng khóc, đừng khóc.”

      “Buông ra. thấy con chịu sao?” Kiều Tâm Uyển còn chịu đựng được nữa, vươn tay kéo con từ tay Cố Học Võ ra. Cẩn thận bế lấy rồi vỗ vỗ lưng con.

      “Mẹ đây, Bối Nhi đừng khóc. Ngoan ha, ngoan…”

      Kỳ diệu thay, vừa vào lòng Kiều Tâm Uyển, Bối Nhi liền lập tức ngừng khóc, khịt khịt mũi, cái miệng nhắn vẫn còn méo xẹo, bộ dạng nhìn Kiều Tâm Uyển rất tủi thân.

      “Ngoan. Đừng khóc, đừng khóc.”

      Kiều Tâm Uyển nhàng vỗ về con , quên ngẩng đầu liếc Cố Học Võ cái, ôm Bối Nhi ngồi ghế sa lon. Nhìn Cố Học Võ đứng bất động, tức giận mở miệng: “Thấy chưa? Con cần , có thể cút rồi đó.”

      Cố Học Võ nhìn lòng bàn tay trống . Cơ thể bé mềm mại của con biến mất khỏi lòng mình khiến cảm thấy kỳ lạ. nhìn Kiều Tâm Uyển vẻ mặt thích nhìn thấy mình, con cũng thích mà lòng thấy ngổn ngang.

      Trong khoảng thời gian này về Cố gia, rảnh rỗi là lại thấy Cố Học Văn bế con chơi đùa ở trong sân. Hai đứa cháu của cũng được hai tháng, kháu khỉnh bụ bẫm, rất đáng . Hai đứa tiểu quỷ đó cũng phải là con , nhưng thỉnh thoảng được bế cũng thấy chúng khóc. Ngược lại Bối Nhi ràng là con , vậy mà ôm cái là lại khóc ré lên. Điều này khiến có bao nhiêu là phiền muộn.

      Cùng ngồi xuống ghế sa lon, cũng quan tâm đến vẻ khinh thường của Kiều Tâm Uyển, vươn tay nắm tay con , Bối Nhi lại căn bản thèm để ý tới . Bàn tay bé vung vẫy nắm chặt đồ của mẹ mà hề để ý tới Cố Học Võ.

      Cố Học Võ lúng túng hồi, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Con nín rồi cho tôi bế chút.”

      muốn con bé khóc nữa phải ?” Kiều Tâm Uyển mắng : “ tránh ra . Đừng có ở đây hù dọa Bối Nhi nữa.”

      Hù dọa sao? Bộ dạng của dễ sợ lắm sao? Cố Học Võ buồn bực hồi, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển: “Tôi có hù dọa con .”

      “Hừ.” Kiều Tâm Uyển để ý tới , nhìn Bối Nhi bú no, cũng nín hẳn bèn đứng lên bế con về phòng bên cạnh cho bà vú trông.

      muốn tắm, nhưng vào phòng lại thấy Cố Học Võ còn chưa , mở cửa phòng, tay chỉ ra ngoài: “ có thể rồi.”

      Cố Học Võ đứng dậy tới trước mặt , đóng cửa lại, hai tại chống lên cánh cửa, đem Kiều Tâm Uyển vây trong hai cánh tay mình, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Tâm Uyển.

      Lúc tới gần, Kiều Tâm Uyển thấy được tự nhiên, sau lưng dán chặt vào cửa, khắp người đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của Cố Học Võ. cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Nuốt nuốt nước miếng, làm cho mình bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ.

      tránh ra.”

      Cố Học Võ nghe, nghiêng người, gương mặt hai người chỉ còn cách nhau đến năm cm. nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt, môi đỏ tươi như máu, khuôn mặt tinh tế, mắt hơi hơi nheo lại. Mặt lại đến gần hơn chút, môi phả hơi bên tai : “Vừa rồi, bảo tên tiểu bạch kiểm kia hôn ?”

      màn vừa rồi, vẫn còn nhớ ràng ràng. Nếu xuất đúng lúc Quyền Chính Hạo nhất định hôn lên môi của rồi. Vừa nghĩ đến đôi môi đỏ mọng ấy bị gã khác hôn trong lòng lại vô cùng khó chịu. Đủ loại khó chịu dồn ứ lại khiến lòng nảy lên tia phẫn nộ. Khuôn mặt quá ảm đạm khiến Kiều Tâm Uyển sợ hãi, nhưng lúc này cũng rất giận, rất phẫn nộ, Cố Học Võ có cái gì mà lên mặt trách ?

      “Đúng vậy. Tôi bảo ta hôn tôi, sao? Mắc mớ gì ?”

      Trước khi Cố Học Võ mở miệng, Kiều Tâm Uyển lên tiếng trước: “ chỉ ta, Trầm Thành cũng từng hôn tôi. tưởng là ai? Chúng ta ly hôn rồi. Cố Học Võ. chỉ hôn người đàn ông khác, mà cho dù tôi có lên giường với người khác cũng tới lượt quản.”

      Mắt Cố Học Võ nheo lại, nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, Trầm Thành từng hôn ? Còn cả gã khác? muốn quan tâm đến điều này, nhưng vẫn thấy rất khó chấp nhận. Cảm giác phẫn nộ cứ thể bùng phát khiến chút nghĩ ngợi, cúi đầu hôn lên môi Kiều Tâm Uyển.

      Nụ hôn của bá đạo, mạnh mẽ, đầy tính sở hữu để cho Kiều Tâm Uyển có chút cơ hội giãy giụa. Kiều Tâm Uyển vùng vẫy nhưng cả người bị vây chặt, phía sau lại là ván cửa, biết trốn đâu? dùng cả hai tay đẩy Cố Học Võ nhưng chẳng có chút tác dụng. Nụ hôn của , càng lúc càng sâu, bàn tay to nâng lên, sau đó tiến vào trong áo

      ……………www.sakuraky.wordpress.com……………

      Kiều Tâm Uyển cảm thấy ý thức hỗn loạn, tim đập loạn nhịp, thể nhận biết được điều gì, cho đến khi có tiếng đập cửa đánh thức. Lấy lại được lý trí, mới phát ra là Kiều Kiệt ở bên ngoài gõ cửa, bảo xuống ăn cơm. Cố Học Võ lúc này lại đặt lên cánh cửa, trong cơ thể bộ phận của . cắn môi, oán hận trừng Cố Học Võ, thể tin được lại ức hiếp ngay tại cửa như vậy.

      Vành tai bị cắn mạnh cái, môi hơi cong lên nụ cười , biểu mặt có vài phần tà ác: “Mở miệng, trả lời cậu ta.”

      Oán hận nhìn chằm chằm , Kiều Tâm Uyển muốn nhưng cơ thể lại đẩy người lên cái. Cảm giác ấy khiến Kiều Tâm Uyển gần như là ngay cả cũng thể ràng.

      “Ừ. Chị xuống liền.”

      còn chưa xong, Cố Học Võ lại đẩy cái nữa, Kiều Tâm Uyển cắn môi, cố hết sức kiềm chế để phải hét lên. Cố Học Võ lúc này lại nở nụ cười, nhìn cố giữ bình tĩnh, kiềm chế cảm giác cơ thể ngày càng hưng phấn. Cả hồi lâu mọi chuyện mới kết thúc. Cố Học Võ ôm Kiều Tâm Uyển đến bên giường, lau sạch cơ thể . Xử lý qua loa cho bản thân rồi chỉnh đốn lại chiếc áo lộn xộn, sau đó mặc quần vào. Quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển, khoé môi nhếch lên: “Có phải rất kích thích ?”

      Kích thích? Kích thích em ấy, sợ muốn chết rồi đây này. Chỉ sợ Kiều Kiệt cứ như vậy đẩy cửa vào còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Hoặc, nếu con khóc, dì Chu nhất định bế Bối Nhi sang…

      “Cố Học Võ.” Vừa rồi Kiều Tâm Uyển sợ muốn chết, ngờ, lá gan Cố Học Võ lại lớn như vậy, nắm lấy gối ném qua Cố Học Võ: “ chết .”

      Cố Học Võ bắt được cái gối ném tới, nhìn Kiều Tâm Uyển: “ tốt nhất là nhanh chút, chú Kiều và thím Kiều còn chờ ăn cơm đấy.”

      , khốn nạn.” Chân Kiều Tâm Uyển nhũn hết cả ra. Tư thế như vậy, sau đó…

      Dừng lại. được nghĩ nữa, khuôn mặt nhắn của Kiều Tâm Uyển đỏ đến thể đỏ hơn, đều do Cố Học Võ. Oán hận nhìn chằm chằm , đứng lên, thay bộ đồ khác. Động tác đơn giản như vậy mà lại có thể cảm thấy ràng khó chịu ở đâu đó. Trong lòng lại hồi tức giận!

      sợ Cố Học Võ còn ở bên cạnh, cũng biết rằng biết xấu hổ, có đuổi cũng nên thay đồ rồi xuống lầu. Kiều ba Kiều mẹ ngồi bàn ăn, Kiều Kiệt tay chống đầu, tay cầm điện thoại chơi, nhìn Kiều Tâm Uyển xuống, muốn phàn nàn, đôi mắt lại lướt nhanh qua Cố Học Võ đằng sau mà đột nhiên im miệng.

      , sao lại ở đây?”

      Ba mẹ Kiều nhìn thấy Cố Học Võ ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ chút lại nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

      “Sao lâu vậy? Mọi người đợi con ăn cơm.”

      con xuống rồi đây.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển có chút xấu hổ, ngồi xuống bàn ăn, điều làm bất ngờ chính là Cố Học Võ những mà lại ngồi xuống bàn ăn, lòng vốn tức giận lại càng tức giận hơn: “Ai cho ngồi? ngay. ra ngoài.”

      “Tâm Uyển.” Kiều mẹ sửng sốt chút, rồi nhanh chóng phản ứng, bảo người ngiúp việc lấy thêm bộ chén đũa: “ đến rồi ăn cơm xong hẳn .”

      “Mẹ…” Kiều Tâm Uyển mặc kệ, muốn cùng Cố Học Võ ăn cơm, người kia, ngoại trừ bắt nạt , cũng chỉ là bắt nạt .

      Ánh mắt lướt qua Cố Học Võ, lại nhìn qua con , cũng bỏ lỡ dấu hôn cổ con . Ánh mắt bà hơi nheo lại, liếc Cố Học Võ cái. Muốn điều gì, cuối cùng bà phất phất tay bảo người giúp việc bắt đầu mang thức ăn lên.

      “Ăn cơm trước .”

      Kiều Kiệt muốn gì đó, lại bị Kiều ba nhìn chằm chằm nên im lặng, cúi đầu ăn cơm. bữa cơm cứ lặng im mà tiến hành. Cố Học Võ nhìn thức ăn bàn, múc cho Kiều Tâm Uyển chén canh để ở trước mặc : “Ăn canh .”

      Trợn mắt, Kiều Tâm Uyển cũng thấy cảm ơn, còn ở trước mặt ba mẹ mà làm ra mấy cái trò giả vờ, đạo đức giả và kinh tởm này. cảm ơn, Cố Học Võ cũng giận. Ba mẹ Kiều thấy vậy liền nhìn nhau, nhưng gì. Ăn cơm xong, tất cả mọi người đến phòng khách ngồi, người giúp việc bưng hoa quả lên. Kiều mẹ nhìn Cố Học Võ, nhàng mở miệng.

      “Học Võ, con về Bắc Đô cũng được mấy tháng rồi nhỉ?”

      “Vâng.” Cố Học Võ gật đầu: “Cũng được mấy tháng rồi ạ.”

      “Con có kế hoạch gì chưa?”

      “Dạ có.” Cố Học Võ gật đầu, cho Kiều mẹ câu trả lời mà bà hy vọng và muốn nghe: “ Kiều, con hy vọng có thể tái hợp với Tâm Uyển.”

      Tất cả mọi người ngờ lúc này Cố Học Võ lại ra cầu này, chỉ có Kiều Kiệt hừ lạnh tiếng, vẻ mặt có vài phần đồng ý.

      “Tôi cần.” Kiều Tâm Uyển phản đối đầu tiên, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, ánh mắt đầy chán ghét: “Ai muốn tái hợp với ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :