1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 67
      Kiều Tâm Uyển ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn tài liệu trước mắt mà chữ cũng đọc nổi. Trương Hành Trường gần đây chính sách trong lĩnh vực ngân hàng thay đổi quá nhanh nên tạm thời thể cho vay. Kiều Tâm Uyển đóng tài liệu lại, có chút buồn bực đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Lo nghĩ vì tiền, đối với , đây đúng là lần đầu tiên. Trong lòng có chút buồn bực, nhìn đống người gọi trong danh bạ điện thoại mà chẳng có chút kết quả. Chẳng lẽ phải cầu xin Trầm Thành sao?

      được. Tuyệt đối được. Nếu được cũng chỉ còn cách. xoay người muốn gọi điện thoại có người đột nhiên xuất ở cửa văn phòng khiến giật mình.

      “Sao vào được đây?” nhìn phía sau lưng ta mà thấy thư ký Trần đâu. Kiều Tâm Uyển nhíu máy, có vài phần khó chịu: “Phép lịch của thực được tốt cho lắm nhỉ.”

      “Tôi có gõ cửa.” Quyền Chính Hạo chỉ chỉ cửa, nhún vai: “Nhưng, nghe thấy.”

      Kiều Tâm Uyển đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Quyền Chính Hạo: “Có việc gì?”

      “Uhm.” Quyền Chính Hạo gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện , ánh mắt đảo qua người Kiều Tâm Uyển. Quần áo phù hợp làm tôn lên cơ thể duyên dáng có thần của . Kết hợp với kiểu trang điểm nhàng, đơn giản lại làm cho ngũ quan của nhìn càng thêm hài hòa, hấp dẫn. Trong mắt ta lên tia tán thưởng: “Hôm nay nhìn rất đẹp.”

      Đối với lời khen của ta, Kiều Tâm Uyển chút để tâm: “ tới chỉ là để khen tôi đẹp?”

      “Đương nhiên phải.” Quyền Chính Hạo xua xua tay: “Tôi nghe , gần đây Kiều thị quay vòng vốn có chút khó khăn. Tôi nghĩ khoản vốn tài trợ giai đoạn sau……”

      “Kiều thị hề có khó khăn trong quay vòng vốn.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với người trước mặt: “ yên tâm, chúng tôi nhất định thực theo hợp đồng.”

      “Được rồi.” Quyền Chính Hạo mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng, ta ràng nhìn thấy trong mắt Kiều Tâm Uyển đầy vẻ khó chịu: “ ra tôi phải lo lắng tài chính bên này có vấn đề. Tôi chỉ là lo lắng cho . Là phụ nữ phải luôn vui vẻ. Nếu mau già đó.”

      Kiều Tâm Uyển có tâm trạng nghe ta đùa cợt, bây giờ còn có chuyện khác phải làm, nhìn Quyền Chính Hạo mà rất muốn nhìn thấy này: “Tôi còn có việc, tổng giám đốc Quyền nếu ăn no có việc gì làm bằng thúc giục người bên công ty mau chóng phát triển nguồn năng lượng mới ra .”

      “Hạ lệnh đuổi khách sao?” Quyền Chính Hạo chậc chậc hai tiếng: “ đúng là để nể mặt tôi chút nào.”

      Kiều Tâm Uyển chịu nổi nữa, mới muốn đuổi người, lúc này di động lại vang lên. Là điện thoại của Trương Hành Trường. Rất bất ngờ nghe điện thoại, ở bên kia sau khi xem xét cẩn thận, ngân hàng quyết định cho Kiều thị vay vốn. Lãi suất tính ở mức thấp nhất.

      Kiều Tâm Uyển rất bất ngờ, nghĩ là có kết quả này. tính cám ơn Trương Hành Trường lại cần. Cúp máy, vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hoàn toàn trầm tĩnh lại. Khoản tiền này có thể giải quyết khủng hoảng của Kiều thị cũng coi như triệt tiêu.

      “Nhìn hình như rất vui?” Giọng đột ngột vang lên, nhắc nhở Kiều Tâm Uyển, trong phòng làm việc lúc này phải chỉ có mình , trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tại tâm trạng rất tốt nên muốn chấp nhặt người như thế.

      “Tôi quả rất vui. Có điều liên quan gì tới ? Quyền Chính Hạo, tôi rất thích nhìn thấy . Mời cho.”

      “Trái ngược với . Tôi lại rất thích nhìn .” Quyền Chính Hạo đứng lên, tay chống lên bàn làm việc, khom người về trước, nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Kiều Tâm Uyển, tôi thích . Tôi muốn theo đuổi .”

      “Quyền Chính Hạo, tôi ghét , tôi muốn theo đuổi tôi.”

      khí trong phòng làm việc có chút căng thẳng, dường như còn phảng phất mùi thuốc súng. Khóe môi Quyền Chính Hạo khẽ cong lên, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Tôi nhất định theo đuổi .”

      rảnh để ý đến người như thế, Kiều Tâm Uyển gọi số nội bộ: “Thư ký Trần, thông báo cho mọi người ở bộ phận truyền thông đến họp. Chuẩn bị báo cáo hôm qua tôi giao, photo ra phát cho mọi người. Cứ như vậy.”

      Gác máy, nhìn Quyền Chính Hạo.

      nhìn thấy rồi đó, tôi rất bận, tôi còn có rất nhiều việc, cho nên, mời cho.”

      “OK.” Quyền Chính Hạo gật đầu: “Tôi . Nhưng phải đồng ý cùng ăn cơm trưa với tôi.”

      “Trưa tôi phải về trông con.” Kiều Tâm Uyển hoàn toàn cự tuyệt.

      “Vậy buổi tối .” Quyền Chính Hạo ngại: “Hoặc là buổi chiều cùng nhau uống trà?”

      Quyền.” Đối với kẻ chỉ biết huênh hoang khoác lác như Quyền Chính Hạo, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn: “Tôi có thời gian uống trà chiều với , nhưng nếu nguồn năng lượng mới của khai phá thành công, hơn nữa làm cho Kiều thị kiếm được tiền lúc đó, có lẽ tôi có chút thời gian với .”

      “Chậc chậc. Đúng là dân kinh doanh.” Quyền Chính Hạo ôm ngực, có hơi bị tổn thương: “ kiếm tiền được cho Kiều thị thể cùng uống trà? Vậy có phải nếu muốn kết hôn với phải nắm được tài sản lớn mới được?”

      “Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Tôi chính là dân kinh doanh, tôi còn rất tiền, hám giàu. Nếu cảm thấy khó chịu tránh xa tôi chút.” xong câu đó, cũng nhìn phản ứng của Quyền Chính Hạo, cầm tài liệu bàn tìm Kiều Kiệt.

      Quyền Chính Hạo nhìn bóng dáng của , trong mắt nổi lên ánh sáng nghiêm túc, đó là cảm giác hưng phấn của gã thợ săn nhìn thấy con mồi. Kiều Tâm Uyển này hoàn toàn giống những thiên kim tiểu thư giả vờ yếu đuổi mà ta biết. tại hứng thú của ta đối với lại càng lúc càng sâu đậm.

      Giải quyết xong khủng hoảng của công ty, hoạt động của Kiều thị liền phát triển theo chiều hướng tốt. Tâm trạng Kiều Tâm Uyển vô cùng tốt. Tan sở sớm về nhà chơi với con . Xe mới ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà phía trước đột nhiên xuất bóng người. phanh gấp lại. Người đứng ở đầu xe là Quyền Chính Hạo. đợi phản ứng, Quyền Chính Hạo vòng qua bên cửa xe , mở cửa xe, sau đó lên xe.

      làm gì vậy?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với người đàn ông trước mặt, trong mắt lên tia kinh ngạc: “ lên xe tôi làm gì?”

      “Ngại quá.” Quyền Chính Hạo nhún vai, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ: “Xe của tôi bị chết máy. Tôi nghĩ ngại cho tôi nhờ chuyến chứ?”

      “Có ngại.” Kiều Tâm Uyển thẳng thắn: “Mời xuống xe, bên ngoài có trạm taxi, tôi tin có rất nhiều xe.”

      “Giờ là giờ cao điểm mà.” Vẻ mặt Quyền Chính Hạo buồn rầu: “Rất khó có xe rảnh.”

      “Đó là chuyện của , liên quan đến tôi.”

      Kiều Tâm Uyển có nghĩa vụ phải làm tài xế cho ta: “Mời xuống xe.”

      thế nào công ty chúng ta cũng là quan hệ hợp tác kia mà?” Quyền Chính Hạo nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt có vài phần lên án: “ có cần phải máu lạnh vô tình với tôi như thế ?”

      “Máu lạnh vô tình?” Kiều Tâm Uyển gật gật đầu, cầm lấy túi của mình, lấy ví tiền ra, rút hai tờ tiền màu đỏ, bỏ vào tay Quyền Chính Hạo: “Tiền đây, chừng đó còn đủ để đến sân bay Bắc Đô đấy. có thể xuống xe chưa?”

      Quyền Chính Hạo nhìn hai tờ tiền màu đỏ tay mình, đột nhiên cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha.”

      Tiếng cười đó khiến Kiều Tâm Uyển thấy quái lạ, muốn cái gì ta lại lắc đầu cười: “Kiều Tâm Uyển. Làm sao bây giờ? Tôi phát , tôi càng ngày càng thích .”

      Bệnh thần kinh. tại Kiều Tâm Uyển xác định mình gặp phải đồ điên rồi. nhìn Quyền Chính Hạo rồi nhìn nhìn lại thời gian, sáu giờ rưỡi.

      muốn đâu?”

      “Nhà .”

      Quyền Chính Hạo đùa cợt: “Tôi muốn đến gặp ba mẹ để cầu hôn.”

      “Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.” Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy lạnh: “ địa chỉ, bằng tôi gọi là cảnh sát đến đuổi xuống xe.”

      “Được được được. Tôi sợ rồi.” Quyền Chính Hạo bất đắc dĩ, địa chỉ: “ đưa tôi tới đó là được.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn cái, có vài phần khó hiểu, mấp máy môi nhưng lại gì, đưa Quyền Chính Hạo đến nơi ta . Rất nhanh, xe tới nơi được xem như là công trình nổi tiếng sắp hoàn thành ở Bắc Đô. Kiều Tâm Uyển rất hiểu nơi này, khu vực này ngay lập tức được người ta xây dựng thành tiểu khu căn hộ cao cấp. TV, báo, tạp chí, internet đâu đâu cũng có thể thấy quảng cáo rao bán nhà.

      Xoay người liếc mắt nhìn Quyền Chính Hạo cái, lại thấy ta cười cười với : “Tổng giám đốc Kiều, ngại quá. Dịch vụ chăm sóc khách hàng ở đây gọi điện bảo tôi đến xem phòng mà tôi vẫn chưa có thời gian. Tới giờ mới đến được. biết có tiện xem cùng tôi ?”

      tiện.”

      Kiều Tâm Uyển trừng mắt với , nghĩ theo ý ta. Quyền Chính Hạo ngồi lì ở xe chịu xuống: “Please. Nghe nhà ở đây bán cũng tồi. muốn xem chút à? Hey ở đây cũng rất gần chỗ công ty đấy.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn tòa nhà vẫn còn xây mà nhíu mày, nghĩ đến việc ngày nào cũng phải chạy chạy lại giữa công ty và biệt thự Kiều gia, suy nghĩ lát rồi xuống xe. trước về phía tòa nhà. Khóe môi Quyền Chính Hạo cong lên, lộ ra tia cười nhạt, xuống xe, theo sau Kiều Tâm Uyển.

      Đất ở Bắc Đô, tấc đất như vàng. Biệt thự nhà Kiều Tâm Uyển có 3 tầng nên cho tới bây giờ vẫn nghĩ tới chuyện muốn mua nhà. Nhưng tại ngẫm lại, mua căn nhà biết đâu lại có lợi. Ít nhất ở đây gần công ty, làm việc, chăm sóc Bối Nhi gì cũng tiện. Chính là vì nguyên nhân này. Kiều Tâm Uyển vào cửa, Quyền Chính Hạo vẫn theo phía sau , cũng quan tâm. Nghe nhân viên kinh doanh đưa mình đến trước sơ đồ tòa nhà, giới thiệu nhà cho .

      nhân viên kinh doanh đưa mắt nhìn Quyền Chính Hạo, nhìn thấy bộ dạng đẹp trai của ta, hai mắt liền lập tức phóng điện, phát ánh mắt người ta chỉ dán người Kiều Tâm Uyển ta cũng hiểu ngay tức khắc.

      biết vợ chồng chị muốn kiểu nhà thế nào ạ?”

      “Tôi phải. . . . . .”

      “Chúng tôi muốn căn có ba phòng ngủ.” Quyền Chính Hạo ngắt lời Kiều Tâm Uyển giành trước. Kiều Tâm Uyển trợn mắt, dù sao ta muốn nổi điên cứ để cho ta điên , liếc nhìn nhân viên kinh doanh cái: “Có căn nào ba phòng ngủ đẹp chút ? Tầng trệt phải cao chút, giới thiệu cho tôi .”

      “Chị ơi. Mô hình tất cả các căn hộ của bọn em ở đây đều rất hợp lý. Thiết kế cũng đẹp lắm. Ở đây có số mẫu chị có thể xem thử . Phía trước tiểu khu của bọn em là khu vực vườn cây, công viên. Mặt sau có thể nhìn thấy công viên A của Bắc Đô. Thiết kế lấy ánh sáng rất tốt, khí thông thoáng. Các căn hộ bọn em bán ở đây toàn là những căn đặc biệt tốt thôi.”

      Kiều Tâm Uyển nhận cuốn sổ tay nhân viên kinh doanh đưa cho, nghiêm túc xem qua. nhân viên kinh doanh đúng lúc mời mọc: “Chị ơi, nhà của bọn em cơ bản là gần hoàn thiện rồi. Hai chị có thể theo em tham quan chút, ở đây bọn em có căn hộ mẫu. Kiểu dáng của căn hộ cũng cao như nhà lầu. Chính là kiểu tầng trệt rất cao mà chị tìm đấy ạ.”

      thôi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, ý bảo nhân viên kinh doanh đưa mình xem chút. Quyền Chính Hạo bên cạnh , xem sổ tay mà chỉ là nhìn những tòa nhà cao tầng bê tông cốt thép vẫn còn chưa xây dựng xong ở gần đó mà nhíu mày.

      “Khi nào giao nhà?”

      “Bọn em xây xong. Dự định tháng 5 năm sau giao nhà, tính từ giờ đến đó cũng chưa đến năm. Nhưng bọn em cố gắng làm nhanh hơn để mau chóng giao nhà.”

      nhân viên ở phía trước dẫn đường, Kiều Tâm Uyển theo Quyền Chính Hạo cùng xem nhà, Kiều Tâm Uyển gì, đưa mắt nhìn tiểu khu tính toán vườn hoa và công viên, cả sức chứa. Quyền Chính Hạo lại bận nhìn Kiều Tâm Uyển.

      thực rất nghiêm túc. Mỗi đoạn trong cuốn sổ tay quảng bá đều nhớ rành mạch. Thái độ nghiêm túc như vậy khiến nhân viên kinh doanh càng ra sức giới thiệu. Quyền Chính Hạo thấy hơi buồn cười, Kiều Tâm Uyển này, đúng là làm gì cũng đều rất nghiêm túc.

      Khóe môi giơ lên. Vẻ mặt Quyền Chính Hạo nghiêm túc theo sau Kiều Tâm Uyển. Lúc này, chiếc xe dừng ở cửa bộ phận kinh doanh. bóng người thon dài từ xe xuống, cất bước tới chỗ bộ phận kinh doanh. Khóe mắt nhìn thấy chiếc xe Maserati màu đỏ đậu ở đó thoáng sửng sốt.

      Lúc này quản lý bộ phận kinh doanh vội vàng ra, nhìn thấy Cố Học Võ liền gật đầu với : “Vụ trưởng Cố. Hiếm khi có thời gian tự mình đến xem, có gì cứ tiếng. Chúng tôi lập tức làm ngay.”

      có việc gì.” Cố Học Võ lại nhìn kia chiếc xe, nếu nhớ nhầm đó là xe của Kiều Tâm Uyển. làm gì ở đây? Chẳng lẽ muốn mua nhà?

      Nhìn nhìn kiến trúc trước mắt, thuận miệng nhìn quản lý bộ phận kinh doanh: “Chủ chiếc xe này cũng đến xem nhà?”

      “Đúng vậy.” Quản lý bộ phận kinh doanh vừa rồi ở bên trong cũng nhìn thấy Kiều Tâm Uyển và Quyền Chính Hạo cùng nhau vào: “Là hai vợ chồng cùng nhau đến xem nhà.”

      Vợ chồng? Mày Cố Học Võ nhăn lại, muốn gì đó người quản lý vươn tay chỉ chỉ phía trước: “ Cố, xin theo tôi.”

      “Uhm.” Áp chế nghi vấn trong lòng. Cố Học Võ theo quản lý vào văn phòng quản lý bộ phận kinh doanh. Giải quyết xong việc mình muốn làm, chào quản lí mấy câu rồi đứng lên ra ngoài.

      Lúc này, Quyền Chính Hạo và Kiều Tâm Uyển cũng xem xong nhà, nhân viên lại dẫn hai người quay lại. xem vòng, nhân viên trước gọi là ‘ chị’, sau đó lại chuyển thành Quyền, chị Quyền.

      Kiều Tâm Uyển phải muốn sửa lại, nhưng cứ mỗi lần muốn sửa Quyền Chính Hạo đều ngắt lời , hỏi số chuyện có liên quan đến căn nhà, cứ như vậy, cũng lười giải thích.

      Muốn điên để cho ta điên . có hứng thú điên cùng. Dù sao việc muốn tìm hiểu cũng tìm hiểu hết rồi. Đều xem xong rồi, đem cuốn sổ tay nhân viên kia đưa bỏ vào trong túi xách: “Tôi suy nghĩ chút, nếu được tới chuyện, tôi cũng đưa người nhà đến xem chút.”

      “Vâng.” nhân viên đưa danh thiếp cho : “Đây là danh thiếp của em. Nhà của bọn em còn lại nhiều. Nhất là loại tầng trệt mà chị muốn lại càng ít, hy vọng chị Quyền suy nghĩ lâu quá.”

      Quyền Chính Hạo đưa tay đặt lên vai Kiều Tâm Uyển, ôm bả vai của , nhìn nhân viên cười rạng rỡ.

      “Yên tâm, chúng tôi suy nghĩ lâu đâu.”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 68: Đừng giận
      Kiều Tâm Uyển trơn to mắt, muốn ta buông ra nhưng ta lại như vô lại thè lưỡi trêu . đàn ông con trai mà lại làm cái động tác như vậy nếu đổi là người khác nhất định Kiều Tâm Uyển cảm thấy ghê tởm đến chết. Có điều Quyền Chính Hạo bộ dạng đẹp đẽ nên có làm như vậy, người ta cũng chỉ thấy ta ghịch ngợm như con nít mà thôi. Kiều Tâm Uyển chỉ thấy vô vị, hất tay ta ra, dùng ánh mắt cảnh cáo ta: “Đứng đắn chút.”

      rất đứng đắn.” Quyền Chính Hạo chưa từ bỏ ý định lại đưa tay đặt lên bả vai Kiều Tâm Uyển: “Em xem em muốn mua nhà liền mua, em muốn làm việc liền làm việc. nghe lời em như vậy mà em còn đứng đắn. Vậy em muốn phải thế nào?”

      ta mở miệng làm nũng hoàn toàn để ý đến nhân viên kinh doanh ở bên cạnh. ta cứ tự nhiên như còn Kiều Tâm Uyển ngược lại, lần nữa hất tay ta ra. “ làm gì có liên quan gì tới tôi?” Tên kia quả thực là ăn bừa bãi. Ai là vợ của ta, ai muốn ta phải như thế nào?

      “Bà xã, em đừng giận.” thế giới này, nếu bàn về da mặt dày Quyền Chính Hạo xưng là thứ hai tuyệt đối ai dám xưng là thứ nhất.

      Ít nhất Kiều Tâm Uyển cho là như vậy. Nhưng đợi hất tay Quyền Chính Hạo ra, lại những lời làm cho thiếu chút nữa mà rớt cả tròng mắt xuống.

      “Tuy hôm qua dạo phố với em, nhưng cũng là vì phải họp ở công ty mà. Tuyệt đối phải tán đâu. Còn nữa tôi qua, tuy về ăn cơm nhưng là do thực phải tăng ca. Nếu em tin có thể đến công ty mà hỏi. với thư ký của tuyệt đối có gì mờ ám. Em đừng giận nha”.

      Phụt. Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là phun ra máu, trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo mà kích động muốn đập chết ta.

      “Quyền Chính Hạo, , cái gì thế hả?”

      đây có người vợ xinh đẹp như vậy làm sao có thể để ý đến người phụ nữ khác?” Quyền Chính Hạo diễn đến nghiện, ôm lấy Kiều Tâm Uyển dáng vẻ vô cùng thân thiết. “Em phải tin , tuyệt đối chỉ có em, hoàn toàn có người phụ nữ khác”.

      Kiều Tâm Uyển muốn nổi cáu, nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của nhân viên kinh doanh bật cười, xoay qua ôm lấy cánh tay Quyền Chính Hạo, tay phải thầm dùng sức nhéo lên cánh tay ta. mặt vẫn cười tươi như hoa, nét mặt sáng lạng như ánh mặt trời: “Đúng vậy, người vợ xinh đẹp như tôi mà lại liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, thấy làm tôi thất vọng sao?”

      có.” Người phụ nữ này độc ác, định làm ta đau đến chết sao, mặt Quyền Chính Hạo khẽ biến sắc, nhưng vẫn làm ra vẻ vô tội: “Bà xã, em phải tin !”

      “Tôi tin .” Kiều Tâm Uyển lại nhéo ta cái: “Bây giờ chúng ta có thể về nhà chưa?”

      Hai chữ về nhà kia được nhấn rất mạnh. Nếu Quyền Chính Hạo còn tiếp tục đùa nữa cũng ngại nhéo đứt tay ta.

      Quyền Chính Hạo làm mặt quỷ, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt Kiều Tâm Uyển: “Được rồi chúng ta về thôi.” Trời ạ, tay ta có bị nhéo đến bầm tím vậy. Quả nhiên là đóa hoa hồng vừa nhiều gai, lại thích đâm người ta.

      Kiều Tâm Uyển nhìn nhân viên kinh doanh cười cười, muốn xoay người cả người bị ai đó giật mạnh ra khỏi người Quyền Chính Hạo rồi sau đó ôm vào trong lòng. Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, xoay người qua liền nhìn thấy Cố Học Võ ôm mình từ phía sau, gương mặt lạnh tanh, con người đen nhìn trừng trừng Kiều Tâm Uyển, cảm xúc có chút gì đó như là thịnh nộ. Liếc mắt cái, chuyển ánh mắt có vài phần thù địch nhìn về phía Quyền Chính Hạo.

      Quyền Chính Hạo nhận ra người đàn ông này, lần trước gặp ở Kiều thị lần. riêng gì như vậy, lúc họp báo, Quyền Chính Hạo cũng thấy bóng dáng ta dưới khán đài. Nhìn phong thái của người đàn ông này, tuyệt đối phải là người bình thường. Ánh mắt đùa cợt trước đó liền biến mắt tăm, ta chau mày nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ mím môi: “Buông vợ tôi ra được chưa?”

      Vợ ta, Cố Học Võ nheo đôi con người đen lại nhìn ánh mắt đầy kiêu ngạo và khiêu khích của Quyền Chính Hạo, đưa mắt liếc Kiều Tâm Uyển cái rồi lời nào trực tiếp kéo Kiều Tâm Uyển ra ngoài.

      Quyền Chính Hạo nhanh chóng bước lên chặn trước mặt , ta nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bà xã, em phải là muốn để ở lại đây mình chứ?”

      Kiều Tâm Uyển lúc nãy nhìn thấy Cố Học Võ xuất liền sửng sốt nhất thời kịp phản ứng, vì sao Cố Học Võ lại ở chỗ này, lúc này bị Quyền Chính Hạo kêu tiếng bà xã mới lấy lại tinh thần, phát Cố Học Võ ôm thắt lưng . Mày nhíu thể nào chặt hơn được nữa, có chút kháng cự, tránh ra khỏi người Cố Học Võ, nhưng cũng đứng cùng Quyền Chính Hạo, mà đứng sang bên cạnh, nhìn hai người đàn ông đều cao to đẹp trai nhưng phong thái hoàn toàn khác biệt trước mắt mà nhăn mặt nhíu mày. trừng mắt liếc nhìn Quyền Chính Hạo cái, ánh mắt có vài phần cảnh cáo. ta cố tình nhếch miệng cười.

      “Vợ ơi. Chúng ta về nhà .”

      Kiều Tâm Uyển thèm để ý mà lướt qua ta, ra ngoài. Quyền Chính Hạo theo sau còn đưa tay giơ dấu chiến thắng với Cố Học Võ, sau đó cùng Kiều Tâm Uyển rời khỏi trung tâm kinh doanh nhà.

      nhân viên kinh doanh vẫn đứng ở bên cạnh đây là tình huống gì. Mùi thuốc súng vẫn còn nồng nặc. Quả thực…… Lại nhìn Cố Học Võ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hai người kia rời , vẻ mặt làm cho người khác thể sợ hãi. ta cũng có vài phần hết hồn, định cái gì lại cất bước khỏi đó.

      Ra khỏi trung tâm kinh doanh nhà, Kiều Tâm Uyển mở cửa định lên xe, nhìn về phía Kiều Chính Hạo cũng mở cửa tính lên xe. Kiều Tâm Uyển trợn mắt: “Tổng giám đốc Quyền đùa đủ chưa? Giờ có thể tự mình về nhà rồi chứ?”

      “Đùa?” Quyền Chính Hạo ôm ngực, vẻ mặt bi thương nhìn Kiều Tâm Uyển: “ như vậy đả kích tôi mà. Tôi tuyệt đối chút ý muốn đùa với .”

      “Quyền Chính Hạo.” giỡn cũng phải có mức độ chứ, mà lại càng thích cái bộ dáng Quyền Chính Hạo cười tươi hớn hở: “Tôi còn có việc, ngươi tự .”

      “Giúp người giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây phương chứ.” Quyền Chính Hạo nhún vai: “ đưa tôi đến đây, vậy làm phiền cho ta quá giang thêm đoạn nữa .”

      .” Kiều Tâm Uyển muốn gì đó Cố Học Võ tới, đứng bên cạnh người . Ánh chiều tà giát lên người vầng sáng vàng, âu phục màu tối làm cho nhìn càng thêm trầm ổn. Có điều tương phản với bộ đồ là sắc mặt lúc này của . Đứng ở bên cạnh Tâm Uyển, tay ôm lấy thắt lưng của , trừng mắt về phía Quyền Chính Hạo, con ngươi đen láy lộ ra vài phần hài lòng.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển giật tay ra, quay lại đối mặt với : “Tại sao lại ở chỗ này?” phải cũng tới đây mua nhà chứ?

      “Muốn mua nhà?” Cố Học Võ nhìn ra khu kinh doanh phía sau, ánh mắt lại quay trở lại khuôn mặt của Kiều Tâm Uyển: “ muốn dọn ra ngoài ở?”

      liên quan đến .” Thái độ Kiều Tâm Uyển lạnh như băng, đây là chuyện của cần phải với Cố Học Võ.

      “Đúng vậy. Chúng tôi muốn mua nhà.” Quyền Chính Hạo lại gây thêm phiền phức: “Chúng tôi tính kết hôn.”

      “…” Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc nhìn ta cái, ý muốn là ai muốn kết hôn với . Quyền Chính Hạo lại tiếp tục: “Chúng tôi vừa vặn hợp ý nhau, tính là sau khi báo cho cha mẹ hai bên lập tức kết hôn. Căn nhà này dùng làm phòng cưới.”

      Phòng cưới? Hai chữ kia hiểu sao nghe rất chói tai, Cố Học Võ vô cùng vui, khuôn mặt tối sầm nhìn Kiều Tâm Uyển tránh khỏi theo cánh tay , mặt lạnh nhìn kháng cự mặt , lại quay về phía Quyền Chính Hạo mắt mày lại. Bây giờ nghĩ cái gì? Muốn tìm cho Bối Nhi người ba sao? nghĩ cho phép sao?

      Kiều Tâm Uyển bị lời Quyền Chính Hạo làm giật mình, thiếu chút nữa là bị chính nước bọt của mình làm cho sặc, liếc mắt trừng Quyền Chính Hạo cái, ta lại cười rạng rỡ: “Vợ à, nếu em thích, luôn cả hai căn thông nhau theo kiểu cao thấp, thế nào?”

      “Tôi…”

      là vợ của ta?” Cố Học Võ nhìn Quyền Chính Hạo mà đưa hai mắt nhìn về phía Kiều Tâm Uyển. Chỉ vừa mới mấy ngày mà kết hôn rồi sao?

      Ai là vợ ta? Kiều Tâm Uyển muốn nhưng lại nhìn đến đôi mắt tối tăm của Cố Học Võ lại theo trực giác: “Có liên quan gì tới sao?”

      liên quan tới ? Ánh mắt Cố Học Võ lại càng tối tăm hơn, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, cánh tay dài duỗi ra ôm vây vào lòng, nhìn về phía Quyền Chính Hạo mà chỉ trừng mắt với Kiều Tâm Uyển: “ muốn tìm cha dượng cho con cũng phải hỏi tôi tiếng chứ?”

      Chỉ câu này thôi cũng đủ để Quyền Chính Hạo hiểu ra quan hệ giữa và Kiều Tâm Uyển. ra là chồng trước. Nếu ly hôn sao vẫn còn dây dưa? Chậc chậc. Đúng là…

      Cánh tay ta duỗi dài ra, chút khách khí kéo Kiều Tâm Uyển ra khỏi vòng tay Cố Học Võ, lôi vào lòng ta, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Cố Họ Võ. “ gì ơi, là chồng cũ của Kiều Tâm Uyển đúng ? Hai người ly hôn vậy ấy ở cùng với ai có liên quan gì đến ?”

      Mùi hương trong lòng bị người khác giật lấy lại nhìn cái cảnh Kiều Tâm Uyển tựa vào lòng nam nhân khác khiến Cố Học Võ thấy vô cùng chói mắt.

      “Buông ấy ra.”

      ấy là vị hôn thê của tôi, là cái gì mà bảo tôi phải thả ra?” Quyền Chính Hạo cũng sợ Cố Học Võ: “Còn nữa, bớt ôm ôm ấp ấp vợ tôi , coi chừng tôi đập đấy!”

      Kiều Tâm Uyển lại bị Quyền Chính Hạo lôi , lại bị ta ôm lấy, có chút thích ứng được mà ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Quyền Chính Hạo. Lúc muốn bảo ta buông ra lại nghe thấy lời của Cố Học Võ . sửng sốt chút, đưa mắt nhìn về phía Cố Học Võ, lại tính làm trò gì nữa đây? Tự dưng nhảy ra quản cái này quản cái kia, làm gì có liên quan gì đến ? dựa vào cái gì mà lại làm ra vẻ như bắt gian tại trận kiểu đó?

      Trong lòng khó chịu, Kiều Tâm Uyển cũng tránh khỏi lồng ngực của Quyền Chính Hạo, bất động dựa vào vòng tay của ta, muốn nhìn xem Cố Học Võ như thế nào?

      Cố Học Võ nghe lời khiêu khích của Quyền Chính Hạo đôi mắt hơi nheo lại mang theo hơi hướm nguy hiểm. đột nhiên vươn tay, kéo Kiều Tâm Uyển từ trong lòng ta ra. Nhưng Quyền Chính Hạo sớm có phòng bị nên ôm rất chặt, để có cơ hội kéo ra. Ngay sau đó, động tác của Cố Học Võ chỉ làm cho Quyền Chính Hạo bất ngờ mà ngay cả Kiều Tâm Uyển cũng nghĩ tới.

      Cố Học Võ tay kéo Kiều Tâm Uyển về phía mình, tay kia nhanh chóng vung ra quyền, dùng sức tấn công về phía mặt Quyền Chính Hạo. Quyền Chính Hạo hoảng hốt, theo bản năng liền né sang bên, bàn tay vì thế tự giác mà buông lỏng ra. Còn Kiều Tâm Uyển ở phía sau bị kéo vào trong lòng. Quyền Chính Hạo tức tối, nhìn Cố Học Võ: “Tôi . lại dám đánh .”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 69: Ai dã man
      Muốn đánh nhau sao, tưởng ta sợ à? Đúng là nực cười. Quyền Chính Hạo hừ lạnh tiếng. Muốn động thủ ta cũng sợ thua, chút nghĩ ngợi, ta giơ nắm tay vung về phía mặt Cố Học Võ. Đúng lúc đó Cố Học Võ buông lỏng Kiều Tâm Uyển, xoay người, thẳng tay bắt lấy nấm đấm của Quyền Chính Hạo. tia tàn nhẫn lướt qua mắt, ra tay rất nhanh, nhanh đến mức Kiều Tâm Uyển cũng nhìn thấy ra đòn thế nào. cú đấm mạnh cứ như vậy tống thẳng vào bụng Quyền Chính Hạo. Sau đó lại là cú đấm thẳng vào mặt.

      “A…”

      Nắm tay Quyền Chính Hạo còn cách đoạn là chạm đến Cố Học Võ, thế mà ngờ lại bị ăn cả hai cú đấm khiến ta đau đến gập cả người lại. Lúc muốn đứng dậy Cố Học Võ lợi dụng lúc này, kéo tay Kiều Tâm Uyển, chạy lên xe mình. Toàn bộ động tác đều nhanh chóng gọn gàng, nhanh đến mức người ta thể phản ứng.

      Kiều Tâm Uyển nghĩ Cố Học Võ đánh. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Học Võ đánh người nên nhất thời kinh hoàng, còn chưa kịp phản ứng (cũng biết phải phản ứng như thế nào, ra mặt giúp ai cũng ổn) bị Cố Học Võ kéo lên xe, sau đó rời .

      Còn Quyền Chính Hạo sau khi ôm bụng đau đớn, lúc ngẩng đầu trừng mắt Cố Học Võ khởi động xe lái . Vẻ mặt lên tia dám tin. M nó. Đường đường là Quyền thiếu gia mà lại bị người ta đánh? Có lầm vậy? Có lầm vậy? Muốn ngửa mặt lên trời dài rống tiếng nhưng cả bụng và khóe miệng đều đau khiến nét mặt ta lại trở nên quái dị. Xoa xoa khóe miệng, ta nhịn được mà muốn chửi tục câu.

      M nó. Lại còn chảy máu? Quyền thiếu gia ta mà lại bị người ta đánh cho chảy máu? Được. Được lắm. ta dễ dàng bỏ qua chuyện này. ta nhất định phải trả thù. Nhìn về hướng xe rồi , lại nhìn nhìn xe Kiều Tâm Uyển vẫn còn đậu trước mặt. Bên chân là chìa khóa xe lúc nãy Kiều Tâm Uyển vô tình đánh rơi. Nhặt chìa khóa, ta lên xe Kiều Tâm Uyển rồi lái .

      Trò này càng chơi càng vui ha, người phụ nữ đầy gai nhọn, gã chồng cũ cứ lằng nhằng dứt? Được, được lắm. Muốn chơi chơi. Nếu ta theo đuổi được Kiều Tâm Uyển thực xin lỗi với cái dánh Quyền thiếu gia của ta. Hai đấm ngày hôm nay coi như là trúng công.

      Kiều Tâm Uyển, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem. Tôi nhất định biến thành người phụ nữ của tôi, chị Quyền thực .

      Ban đêm, im ắng.

      Bên trong tòa nhà im lặng, bỗng nhiên xuất hai bóng người im lặng tiếng động dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên lầu hai. Trong phòng lúc này có người ngủ ngủ rất say. Hai bóng đen lặng lẽ tới gần, người trong đó rút khẩu súng lục giảm thanh chuẩn bị trước, chỉa vào người nằm giường nả phát súng.

      Người giường thậm chí còn kịp phản ứng tắt thở. Người nọ xốc chăn lên, xác nhận lần rồi gật gật đầu với người khác. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhanh chóng bỏ .

      giờ sau, Thang Á Nam theo A Long trở lại biệt thự, lúc này trời nhá nhem tối, nhìn A Long, vẻ mặt có chút phức tạp. Hiên Viên Diêu bảo theo A Long mở mang đầu óc chứ là bảo giết người?

      Tuy rằng hề động thủ nhưng lại nhìn thấy hết người này đến người khác chết dưới tay A Long. A Long nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt có phần ngưng trọng: “Thang thiếu, phải em , lần sau là đến lượt ra tay.”

      ra tay? muốn phải ra tay? Thang Á Nam cảm giác bao súng phía sau lưng cũng nóng ran. Cầm súng bắn bia là chuyện còn bắn người lại là chuyện khác. Hai tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt tràn đầy rối rắm, cụp mắt, nhìn A Long nữa mà lập tức lên lầu về phòng mình. Nhìn bóng , A Long hơi chau mày.

      Hừng đông, Hiên Viên Diêu lên, nghe A Long báo cáo mà môi mím thành đường thẳng: “ tất cả đều là do ra tay?”

      “Vâng.” A Long gật đầu: “Thiếu gia, Thang thiếu tại e là thích hợp để lại làm nhiệm vụ. Em cảm giác ta dường như căn bản muốn giết người.”

      “Uhm.” Hiên Viên Diêu hề tức giận mà vươn tay mân mê cằm, trong đầu lại lên tư liệu mấy ngày hôm trước cho người thu thập, chủ ý dần hình thành ở trong lòng ta.

      “Được rồi, mấy ngày nay buổi tối cần dẫn ta ra ngoài. có việc gì dẫn ta xuống cơ sở, giám sát các mặt trong khu vực. Đừng gì hết chỉ dẫn ta theo.”

      “Thuộc hạ biết rồi.” A Long gật đầu, Hiên Viên Diêu muốn làm gì, có điều ta có cảm giác. Chính là Hiên Viên Diêu đối với Thang Á Nam đúng là rất tốt. Nhưng điều này, ta nào dám ở trước mặt thiếu gia, vậy phải là muốn tìm cái chết sao?

      Chỉ có điều trong lòng ta có chút tiếc nuối, bản lĩnh của Thang cũng phải là xoàng xỉnh vậy mà giờ ngày cả giết người cũng dám. hề giống Thang lúc trước. biết chừng nào Thang mới khôi phục trí nhớ. Nhớ lại chuyện trước kia, ta còn chờ mang làm trận lớn.

      Kiều Tâm Uyển mãi đến lúc lên xe Cố Học Võ mới có phản ứng, nhìn Cố Học Võ đưa rời khỏi trung tâm kinh doanh nhà, lại nhìn chiếc xe phía sau mình, đập cửa xe.

      “Cố Học Võ, dừng xe, muốn đâu?”

      Cố Học Võ im lặng bày ra cái mặt lạnh, trông vô cùng khó coi. Trong lòng lúc này có cảm giác tương tự như tức giận bắt đầu bùng phát khiến lựa chọn gì, chỉ im lặng lái xe.

      “Cố Học Võ, thả tôi xuống mau, có nghe ?” Kiều Tâm Uyển cũng bực bội, Cố Học Võ tính làm cái gì nữa đây: “Xe của tôi đậu ở đây đó.” Cửa xe cũng khóa, hở ra cái là có người trộm ngay.

      Cố Học Võ ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm lái xe, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, từ sáu mươi lên tám mươi rồi đến trăm. Mắt thấy sắp qua trăm, Kiều Tâm Uyển thể mở miệng.

      chạy quá tốc độ rồi đó, Cố Học Võ, có thấy vậy tốc độ giới hạn ở chỗ này là sáu mươi đó. mau dừng lại .”

      Cố Học Võ nghe mà lúc này có nghe cũng để ý. Kiều Tâm Uyển bắt đầu nổi cáu, tốc độ xe nhanh như vậy làm sao dám nhảy xuống, bất lực tựa vào ghế, tay nắm chặt chốt cửa xe. tức giận xoay đầu, nhìn thấy cảnh vật hai bên vụt nhanh qua mặt, chiếc xe ngừng vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác mãi đến khi dừng lại.

      “Két…” tiếng phanh chói tai vang lên, quán tính khiến cả người Kiều Tâm Uyển theo bản năng ngã ngược vào ghế. Xoay người qua, trừng mắt liếc Cố Học Võ, muốn gì đó xuống xe, vòng qua bên này mở cửa xe.

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt nhìn tòa nhà trước mắt. Đây là hội sở mà biết là do Đỗ Lợi Tân mở. Tiểu tử đó đối với ngành giải trí rất có đam mê. Cho dù là ở đâu, mở cái gì cũng đều có liên quan đến giải trí: KTV, nightclub, hội quán suối nước nóng…

      Cố Học Võ đưa tới đây làm gì, mới vừa tính hỏi kéo xuống xe, đưa vào trong. có hơi nhanh khiến Kiều Tâm Uyển phải vất vả lắm mới theo kịp. Muốn bảo buông ra, nhưng tay lại ôm càng chặt khiến thậm chí còn thấy hơi đau.

      Vào cửa, phục vụ nhìn thấy Cố Học Võ liền chào đón, nhưng chưa kịp mở miệng bị sắc mặt u ám của Cố Học Võ hù cho nên lời. Cố Học Võ làm như thấy, kéo Kiều Tâm Uyển thẳng vào thang máy. Lên lầu. Ở trong này, phòng, là do Đỗ Lợi Tân để dành riêng cho .

      “Cố Học Võ, nổi điên cái gì vậy? dẫn tôi tới đây làm gì? mau buông ra, có nghe ?”

      Im lặng, Cố Học Võ ấn nút lầu thượng. Thang máy cứ thế chạy vụt qua hết tầng này rồi lại tầng khác. Kiều Tâm Uyển liều mạng cào tay , muốn buông ra nhưng chỉ phí công. Cố Học Võ lại càng ôm chặt. nổi điên lên: “ buông ra , tay tôi đau hết cả rồi.”

      kêu đau, Cố Học Võ cũng nghe. Lúc này thang máy cũng tới nơi. Cửa thang máy vừa mở ra, liền ngay lập tức kéo ra ngoài, rồi dừng trước cánh cửa, lấy ra khóa từ ra, mở cửa, vào.

      “Cố Học Võ.” hôm nay nổi cơn điên gì vậy? Kiều Tâm Uyển có hứng điên cùng , mới muốn lui ra ngoài, cả người bị kéo mạnh vào.

      Đóng cửa, sập khóa. Sau đó trước lúc kịp có phản ứng, đôi môi ấm nóng phủ lên môi . trừng mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Sau lưng là cánh cửa lạnh như băng, phía trước là vòm ngực của Cố Học Võ. có chỗ để lui, chỉ có thể để càng lúc càng tiến tới gần. Hai tay muốn đẩy ra , lại bị ngoặt lại giữ chặt ở phía sau, sức lực đó thể nào tránh ra được. Cảm thấy có hơi đau, muốn lui ra sau, muốn cái gì đó, muốn bảo dừng lại.

      Nhưng lúc này toàn thân Cố Học Võ tản ra cường thế mà thể thoát được. Hơi thở nóng rẩy, môi lưỡi tham lam từng chút từng chút cắn nuốt . thể thở cũng thể giãy ra, chỉ có thể theo dần dần trầm luân.

      Thời gian cứ thế yên lặng trôi. cuối cùng cũng buông ra, nghiêng người xuống, ngắm nhìn trước mắt bởi vì nụ hôn của mà đỏ bừng cả mặt, ánh mắt lại tối sầm. Bên ngoài trời cũng dần tối.

      Trong phòng ánh sáng được tốt lắm, cũng bật đèn, nhưng nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi lại mím chặt, nhịp tim cũng từ từ nhanh hơn. Ngắm nhìn người phụ nữ này, nhàng đích mở miệng: “ muốn kết hôn với gã đó?”

      Hả? Cái gì mà kết hôn? Gã đó là ai? Kiều Tâm Uyển ngờ nghệch nhìn , nụ hôn vừa nãy làm có chút mê loạn nên nhất thời kịp phản ứng. Cố Học Võ lại lần nữa cất tiếng: “ có chắc là cái loại đàn ông tôi chỉ cần đấm là có thể đánh ngã đó có thể trở thành chồng ?”

      đấm đánh ngã? Kiều Tâm Uyển cuối cùng cũng sực tỉnh, trừng Cố Học Võ: “, , , là đồ dã man. Sao có thể đánh người ta chứ?”

      “Tôi đánh người sao?” Lời của Cố Học Võ vừa kiêu ngạo vừa vô lại. Kiều Tâm Uyển tại có thể là kinh hồn, khiếp sợ tới mức tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

      Người đàn ông này có đúng là Cố Học Võ vậy? Là sao? mà dùng cái giọng điệu vô lại mà như vậy sao. Cái gì mà tôi đánh người sao? Chẳng lẽ đánh người là đúng sao?

      , , quả thực đúng là đồ dã man.”

      Kiều Tâm Uyển vươn tay chỉ vào Cố Học Võ, thể nghĩ được từ gì hơn để hình dung về . Cố Học Võ đúng là gã dã man.

      Cố Học Võ hơi nhíu mắt lại nhìn Kiều Tâm Uyển, lại tiến đến thêm chút, giọng có vài phần nguy hiểm.

      “Tôi dã man?”

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 70: Biết chút
      “Tôi dã man?”

      “Đúng vậy.” Động cái là đánh người, phải dã man là cái gì: “, dựa vào cái gì mà đánh người? nghĩ là ai? cũng chỉ là chồng cũ của tôi mà thôi…”

      Câu kế tiếp bị đôi môi bá đạo mà cường thế cắn nuốt lấy cho chút cơ hội để lên tiếng. Cảm giác cả người cũng bị dùng lực kéo lên. Vào lúc thể phản kháng, ngay lập tức đưa lưỡi mãnh liệt lủi vào khoang miệng .

      Nụ hôn cháy bỏng và triền miên khiến đến thở cũng khó khăn, muốn lui ra sau cũng được. Khắp cơ thể đều là hơi thở mãnh liệt của . Bên tai lại vang lên giọng trầm thấp, gần như thầm.

      “Bây giờ tôi cho biết thế nào là dã man…”

      Vừa , lưỡi vừa lại lần nữa bá đạo xâm chiếm khoang miệng . Cả người bị ôm lấy, xoay vòng. Qua làn áo sơmi mỏng manh, có thể ràng cảm nhận được bàn tay ôm lấy lưng . muốn động đậy, muốn kêu lên, muốn chạy trốn nhưng tất cả đều rất khó khăn. Cả khoang miệng đều là hơi thở mãnh liệt, cường thế của . Ý thức đột nhiên trở nên rối loạn.

      Hai người quấn lấy nhau đến tận nửa đêm. Kiều Tâm Uyển để di động ở trong túi, mà lại bỏ quên túi ở xe. bị bên ngoài quấy nhiễu nên ở ngay trong căn phòng này cùng Cố Học Võ liều chết dây dưa, cho đến khi mệt quá mà thiếp . Cố Học Võ đến lần thứ ba tràn đầy thỏa mãn. Lúc này so với lần trước ở thùng xe còn làm tận hứng. Lần trước chỗ đó quá , lại lo cho chân bị thương nên căn bản có cách nào thoải mái tay chân giống như lần này, ở giường, có thể dùng hết các loại tư thế…

      nghĩ đến nữa, sợ mình nhịn được lại làm thêm lần nữa. Bật đèn. Dưới ánh đèn, Kiều Tâm Uyển nhắm mắt say ngủ. Hàng mi dài phủ mí mắt tựa như hai cây quạt . Lúc này quá mệt, hơi hơi nghiêng người ngủ. Chăn kéo lên đến ngực, để lộ ra những mảng da trắng ngần lấm tấm dấu tay và dấu hôn để lại.

      Ánh mắt lại tối sầm. Cố Học Võ đưa tay xoa vai . Cảm giác mềm mại như tơ, nhẵn nhụi mà mềm mại. Khóe môi thỏa mãn cong lên, lúc này mới phát mình đói bụng. Ngồi dậy, ra bên ngoài.

      Căn phòng Đỗ Lợi Tân giữ riêng cho này có tổng cộng ba phòng, bên ngoài là phòng khách. cất bước ra ngoài, gọi điện thoại bảo người ta đưa cơm lên. Sau đó vào toilet tắm rửa, cả người sảng khoái, tùy ý quần cái khăn ở bên hông rồi ra. Cơm cũng vừa lúc được đưa đến. Phục vụ đặt cơm xuống rồi lại ra. Cố Học Võ xoay người trở lại phòng, Kiều Tâm Uyển lúc này vẫn còn ngủ.

      Ngồi xuống bên giường, ngằm nhìn gương mặt say ngủ của , hiểu sao, nét mặt lại nhu hòa rất nhiều.

      “Kiều Tâm Uyển? Dậy ăn cơm.”

      Thử kêu câu, Kiều Tâm Uyển chỉ chép miệng rồi xoay mình lại ngủ tiếp. Động tác này làm cho cái chăn bên hông hơi trượt xuống, làm lộ ra bờ lưng trắng nõn. Ánh mắt hơi hơi nheo lại, từ trước đến nay vẫn luôn là người có sức kiềm chế rất lớn, giờ lại phát mình chẳng khác nào con nít, đối với hương vị người , ăn lần là ăn mãi chán.

      Đứng dậy, gọi Kiều Tâm Uyển nữa để cho ngủ. ra ngoài phòng khách ăn cơm. Vừa mới giải quyết xong, cửa phòng bị người gõ hai cái, nhíu mày, đưa mắt nhìn vào trong phòng. Kiều Tâm Uyển vẫn còn ngủ, nhất thời thể thức dậy nhanh như vậy. đứng dậy ra mở cửa, người bên ngoài dĩ nhiên là Đỗ Lợi Tân.

      “Có việc gì?”

      Đỗ Lợi Tân đảo mắt qua Cố Học Võ, nhìn thấy quấn khăn tắm bên hông lại đưa mắt nhìn ra phía sau, rồi lại quay về nhìn : “Nghe , dẫn theo tới đây?”

      Cái này đúng là mới mẻ ha. Cố Học Võ đưa phụ nữ tới chỗ ta? Rất bình thường.

      “Cậu có ý kiến gì sao?” Cố Học Võ chau mày, vẻ mặt dường như là bất mãn.

      “Đâu có.” Đỗ Lợi Tân nhún vai: “Được rồi. Là em tò mò, biết là nào khiến phá lệ như vậy? Có cho em biết chút được ?”

      được.” Bàn tay Cố Học Võ đặt ở cửa vẫn chịu buông ra. Thái độ ấy muốn cho Đỗ Lợi Tân vào.

      Đỗ Lợi Tân nhíu mày, ánh mắt có vài phần nghiền ngẫm: “Được rồi. , em hỏi. Trong phòng tắm có bồn tắm mát xa cỡ lớn, là trang bị kiểu mới, có thể dẫn người phụ nữ của vào đó mà hưởng thụ chút.”

      Xoay người qua, ta cất bước rời , nụ cười mặt có vài phần xấu xa. Cố Học Võ nheo mắt lại nhìn Đỗ Lợi Tân, hừ lạnh tiếng rồi đóng cửa lại. Vào cửa, cất bước vào phòng, Kiều Tâm Uyển lúc này lại xoay người, ngáp cái, hình như thức dậy.

      ngồi ở bên giường, nhìn Kiều Tâm Uyển, vào lúc này mở to mắt, nhìn lên trần nhà, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt biết mình ở đâu. Cố Học Võ cong khóe môi. Tầm mắt Kiều Tâm Uyển rốt cuộc cũng phát thấy Cố Học Võ khiến hoảng hốt. Hít hơi sâu, ngồi bật dậy, lại bởi vì vừa rồi vận động liên tục quá lâu mà toàn thân đều vô lực, mềm nhũn cả ra buộc phải nằm xuống lại. trừng mắt nhìn Cố Học Võ, trong đầu cũng nhanh chóng lên chuyện làm với . Gã đó lại, lại ức hiếp ?

      “Cố Học Võ. …” là đồ khốn. Mới định nâng tay cho cái tát bị bắt lấy. nắm tay , nhìn tức giận trong mắt .

      còn sức sao? Xem ra là tôi thủ hạ lưu tình.”

      . vô sỉ.” Toàn bộ cơ thể đều là đau nhức, xụi lơ. Kiều Tâm Uyển ngừng thở phì phò, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, lúc này mới phát ánh mắt ở ngay trước ngực mình.

      Đỏ mặt, dùng sức thu tay lại, kéo cao chăn che lấy ngực. Cảnh đẹp bị che khuất cho nhìn cũng làm Cố Học Võ giận, nhìn động tác Kiều Tâm Uyển hai tay ôm ngực mà hơi hơi chau mày: “Có đói bụng ? Muốn dậy ăn gì ?”

      tránh ra.” Kiều Tâm Uyển căn bản muốn nhìn , đối với quan tâm của cũng chỉ thấy ghê tởm, buồn nôn. làm gì vậy? Mà cũng làm cái gì biết nữa?

      sai lần rồi mà còn muốn sai tiếp lần nữa sao? Cúi đầu nhìn xuống giường, muốn tìm quần áo để mặc vào mà chỉ thấy ở bên giường có mấy mảnh vải bị xé rách mà thôi. Cái kia, e là thể gọi là quần áo rồi, gọi là giẻ rách còn đúng hơn.

      Oán hận trừng mắt liếc Cố Học Võ cái, cảm giác cả người dinh dính khiến có cảm giác rất khó chịu, muốn vào toilet tắm rửa cái. ôm cả tấm ra giường bọc quanh người rồi xuống giường. Chân vừa mới đặt vào trong phòng tắm cả người mềm nhũn, ngã về phía trước. Cố Học Võ duỗi dài cánh tay, đúng lúc ôm lấy thắt lưng của .

      “Buông ra.” Gã khốn, đều là do hết. Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt liếc nhìn cái, vẫn chịu buông tay mà ngắm nhìn vầng mây đỏ mặt : “ muốn làm gì?”

      “Tắm.” Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt liếc , ý bảo buông ra: “ buông ra.”

      “Em muốn tắm?” Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm lại, trong đầu bất chợt lên lời tên tiểu tử Đỗ Lợi Tân vừa , lúc nãy cũng thấy, nhưng trước giờ vẫn quen tắm vòi sen.

      Nếu Đỗ Lợi Tân hảo tâm nhắc nhở như vậy lợi dụng tốt chút có vẻ được?

      muốn gì?” Ánh sáng trong mắt là có gì đó rất kỳ lạ. Kiều Tâm Uyển theo bản năng cũng cảm giác được nguy hiểm. Sau đó lúc muốn chạy trốn Cố Học Võ kéo cái chân bọc lấy người rồi cứ như vậy ôm vào toilet.

      Đến lúc hai tay chạm phải da thịt nóng bỏng, Kiều Tâm Uyển mới phát chuyện vừa nãy có chú ý tới chính là Cố Học Võ có mặc quần áo. chỉ quấn bên hông cái khăn tắm. có thể ràng cảm nhận được da thịt sáng bóng và cả vòm ngực rộng lớn của .

      “Cố Học Võ.” vặn vẹo nhưng cảm giác da thịt chạm vào nhau lại càng ràng: “, thả tôi xuống.”

      Tay siết chặt, mặt tiến gần đến , giọng điệu uy hiếp: “ còn có sức mắng? Là muốn tôi lại đến lần nữa?”

      Cái gì? Lại đến lần nữa? Kiều Tâm Uyển bị dọa, sợ đến dám động đậy. có tùy hứng thế nào cũng chỉ là người phụ nữ, ở phương diện nam nữ vẫn còn ngây ngô và thiếu kinh nghiệm. Nếu phải đấu với Cố Học Võ phải là đối thủ của .

      Nào ngờ, vào phòng tắm rồi Cố Học Võ lại chịu mà ở ngay trong bồn tắm lớn, mượn cớ tắm cho mà lại ức hiếp . Lúc này ra, Kiều Tâm Uyển ngay cả nâng đầu ngón tay cũng có sức đành để mặc cho Cố Học Võ bế ra khỏi phòng tắm.

      dùng khăn tắm bọc lại, đưa ra ngoài phòng khách, lúc nãy bảo phục vụ lại mang cơm lên, buông Kiều Tâm Uyển ra, Cố Học Võ ăn uống no đủ giờ cũng thấy thỏa mãn.

      Đặt Kiều Tâm Uyển ngồi lên sofa xong, ngồi xuống bên cạnh: “ muốn ăn gì?”

      Kiều Tâm Uyển nhìn đồ ăn còn nóng bốc khói trước mắt, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời còn chưa tỏ, bên ngoài màu tối đen. gần như muốn nhảy dựng lên, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, lại nhớ tới túi xách mình bỏ quên xe, mà lại mang di động theo. Trong lòng buồn bực, tức giận trợn mặt liếc Cố Học Võ cái: “ đưa tôi về nhà. Tôi hận chết được.”

      “Giờ có về, Bối Nhi cũng vẫn còn ngủ, ăn cơm trước . Có việc gì đợi cơm nước xong hẳn .” Lúc này cũng phải mười hai giờ rồi. Bối Nhi chắc chắn ngủ. Kiều Tâm Uyển về lúc này cũng đâu làm được gì?

      còn mặt mũi mà vậy nữa?” Kiều Tâm Uyển chưa từng xấu hổ, chật vật, lúng túng như vậy, lúc này trừng Cố Học Võ, trong lòng hận thôi. căn bản muốn ăn đồ đưa.

      đưa tôi về nhà.”

      “Được thôi.” Cố Học Võ gật đầu: “ ngại cứ như vậy mà ra ngoài tôi ngại đưa về.”

      …” mang theo túi xách, ngay cả chìa khóa cũng có, về trễ như vậy nhất định đánh thức người trong nhà. Nếu để ba mẹ nhìn thấy ở bên Cố Học Võ với bộ dạng này cũng chẳng thiết sống nữa.

      Trong lòng lại buồn bực, tức giận trừng mắt liếc Cố Học Võ cái, nhưng bụng quả là rất đói. cầm lấy đũa tính ăn cơm, lại phát cả động tác đơn giản như vậy mà cũng thấy rất khó khăn, tay chẳng có chút sức nào. Cố Học Võ nhìn thấy như vậy chủ động cầm đũa, muốn đút cho . Kiều Tâm Uyển cũng cảm kích, đúng là mệt, nhưng vẫn chưa mệt đến mức như vậy.

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 71: Thông đồng với nhau
      Đoạt lại đôi đũa từ tay Cố Học Võ, cúi đầu, im lặng giải quyết sạch những đồ ăn còn lại. Cố Học Võ ngồi bên cạnh nhìn ăn mới phát động tác của chậm rãi mà tao nhã. Từ được gia đình dạy dỗ rất tốt nên người cũng có phong thái của tiểu thư khuê các.

      Ăn cơm xong, lại đảo mắt bắt đầu nghĩ cách rời khỏi nơi này. Chỗ này là hội sở của Đỗ Lợi Tân. Nếu muốn thoát khỏi Cố Học Võ chỉ còn cách nhờ Đỗ Lợi Tân. Tuy nhiên chắc có phải Đỗ Lợi Tân và Cố Học Võ cùng thông đồng với nhau hay .

      Cảm giác ấm áp bên người nhắc nhở và Cố Học Võ đều mảnh vải che thân, tưởng tượng cảnh hai người quần áo chỉnh tề cùng nhau ăn cơm là lại thấy mất tự nhiên.

      Quay sang nhìn Cố Học Võ, cả ngày hôm nay Kiều Tâm Uyển liên tục bị bắt nạt nên trong lòng ảo não chịu được. Sâu trong nội tâm, phải thừa nhận trong cả quá trình, cũng rất hưởng thụ, hưởng thụ này làm cho mê loạn, thậm chí còn thời gian suy nghĩ. Cũng bởi vì hưởng thụ nên lại càng giận. Sao có thể cùng trầm luân như vậy. Bây giờ tỉnh táo lại, mới nghĩ chuyện này rốt cuộc là xảy ra như thế nào.

      theo Quyền Chính Hạo đến xem nhà, sau đó Cố Học Võ xuất , giống như là nổi giận, biểu vừa rồi của làm chỉ có thể nghĩ đến khả năng giận mà thôi.

      Sau đó sao? nổi điên, đánh Quyền Chính Hạo rồi kéo . Cuối cùng đưa đến đây, tuỳ ý bắt nạt. Đột nhiên, Kiều Tâm Uyên nổi giận, thể kiềm chế được mà ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ. biết động cơ của Cố Học Võ, muốn bất cứ người đàn ông nào trở thành ba của Bối Nhi cho nên chỉ cần có người đàn ông nào xuất bên cạnh , đều ngăn cản, phản đối. Thậm chí còn tiếc dùng đủ các loại thủ đoạn, kể cả phát – sinh – quan – hệ với .

      Kiều Tâm Uyển thở sâu nhìn Cố Học Võ trước mặt mà cảm thấy nghẹn đến khó kìm nén. Cơn giận cứ tích tụ từng chút từng chút , càng buồn bực bao nhiêu càng tức giận bấy nhiêu. Rốt cuộc khiến bùng nổ.

      “Cố Học Võ, … đồ khốn này. Ai cho phép chạm vào tôi? có tư cách gì mà làm như vậy? có quyền gì mà chạm vào tôi?”

      Cố Học Võ chớp mắt, vẫn ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt Kiều Tâm Uyển ngừng biến đổi. Mỗi lúc kiểu, cho đến khi cơn tức của bộc phát. Con mắt hơi hơi nheo lại, nhìn Kiều Tâm Uyển, khăn tắm bao lấy cơ thể . vừa mới tắm, da dẻ hồng hào mà sáng bóng. xinh đẹp. Tinh tế. Nhưng tương phản với vẻ xinh đẹp đó là lời chỉ trích của . có quyền chạm vào sao? Vậy ai có?

      “Tôi có quyền? Vậy ai có? Tên tiểu bạch kiểm kia sao?”

      Phốc. Quyền Chính Hạo mà là tiểu bạch kiểm? Kiều Tâm Uyển suýt chút nữa là bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Đúng vậy, ai cũng có, riêng . cũng nên nhớ, cũng chỉ là chồng trước của tôi mà thôi. Chúng ta ly hôn. Cố Học Võ, chúng ta ly hôn, có tư cách chạm vào tôi.”

      “Ly hôn có thể tái hôn.” Cố Học Võ căn bản thèm để ý đến cái gọi là quan hệ hôn nhân này: “Tôi từng chúng ta tái hợp .”

      “Tái hợp?” Kiều Tâm Uyển tức giận có cách nào áp chế được nên càng mệt mỏi, muốn lại cùng chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp chỉ ra vấn đề: “Cố Học Võ, tái hợp? Vậy Chu Oánh sao?”

      Con ngươi đen của Cố Học Võ lên vài phần khó hiểu, nhướng mày, nhìn trong mắt Kiều Tâm Uyển tràn ngập tức giận. Cố Học Võ hơi hơi quay đầu : “Liên quan gì đến Chu Oánh?”

      “Liên quan gì đến Chu Oánh?” thực muốn lặp lại lời Cố Học Võ, nhưng đây lại là vấn đề mấu chốt.

      Kiều Tâm Uyển có độ lượng như vậy. thể chấp nhận người đàn ông trong lòng có người phụ nữ khác, nhất là khi người đàn ông này lại là người . từng khờ dại nghĩ chỉ cần trở thành vợ của Cố Học Võ, mặc kệ thời gian bao lâu, năm, hai năm, mười năm hay hai mươi năm, chỉ cần ở bên cạnh , chỉ cần làm cho nhớ đến ngày nào đó, thấy tốt. Rồi .

      Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tuyệt vọng, từ bỏ. Cuối cùng hiểu, đời này có số thứ cho dù có cố gắng như thế nào cũng chưa chắc có được. Ví dụ như tình cảm, ví như trái tim của người. thể có được Cố Học Võ nên chỉ có thể buông tay. Nhưng nếu như tại sao lại cứ phải chạm vào ? Chẳng lẽ thấp hèn như vậy sao? Cứ để mặc cho làm nhục?

      Thở sâu, tuy rằng rất khó nhưng vẫn buộc mình bình tĩnh lại. muốn để vấn đề vẫn lằng nhằng ở điểm bắt đầu, nếu có thể giải quyết luôn lần cho xong.

      “Tôi biết có chủ ý gì. Cố Học Võ, vừa muốn qua lại với Chu Oánh vừa muốn có Bối Nhi, cảm thấy thế giới này nên xoay xung quanh . cảm thấy thế giới này là muốn thế nào được thế nấy, có đúng ? Tôi cho biết, có chuyện đó đâu. Cho dù có năng lực thế nào nữa cũng làm được gì đâu. Tôi tuyệt đối giao Bối Nhi cho , cũng tuyệt đối hạ thấp mình để người mình nữa. đừng có mơ.”

      “Qua lại với Chu Oánh?” muốn cùng qua lại với Chu Oánh khi nào? Cố Học Võ nhìn vẻ mặt đầy tức giận của : “Tôi qua lại với Chu Oánh.”

      “Vậy thừa nhận người là Chu Oánh sao? có dám nhiều năm như vậy, người mà vẫn nhớ mãi quên phải là ta? Chẳng lẽ ngày nhớ đêm mong, mong ngày nào đó tìm được Chu Oánh sau đó lại sống chung với ta sao?”

      Tìm được Chu Oánh? có nghĩ như thế. Nhưng sống với Chu Oánh? Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng chắc còn có thể sống với Chu Oánh hay . Nhưng muốn tìm , cũng là . muốn Chu Oánh trả lời câu, vì sao lúc trước lại từ mà biệt, vì sao trong bốn năm qua chút tin tức, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khiến bỏ hết tất cả mà như vậy, thậm chí cho câu trả lời thích đáng. muốn biết đáp án này chứ chỉ là muốn sống cùng với Chu Oánh. im lặng, chính là cho Kiều Tâm Uyển đáp án tốt nhất.

      Trong lòng đau thương, cơ thể vừa mới leo lên đỉnh cao của vui vẻ bây giờ lại từng chút từng chút lạnh lẽo dần , cũng giống như tâm trạng của vậy. Đối với chuyện biết , đối với đáp án ngàn vạn lần xác nhận, vì sao vẫn còn chờ mong? Phải chăng bởi vì đụng chạm của ? Bởi vì tiếp cận của sao? Bởi vì thỉnh thoảng dịu dàng giống như là bố thí sao?

      “Cố Học Võ, buông tha cho tôi .”

      đừng quấn lấy nữa: “ muốn con , tôi thể giao cho . muốn gặp con, tôi đồng ý lùi bước, tháng hai lần, đây là giới hạn của tôi, thể hơn được nữa. Xin cũng đừng quá đáng.”

      nhớ từng đọc tờ tạp chí nào đó có đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, lúc ham muốn quan tâm người phụ nữ đó có phải là người mình hay . Chỉ cần thỏa mãn xác thịt là được. Cố Học Võ, ràng cũng là người như vậy. Ở phương diện này mà , khá hiểu Cố Học Võ, rất coi trọng danh dự. nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ gây ra tin tức xấu nào. Đối với việc tham ô, hối lộ lại căm thù đến tận xương tủy.

      vào quan trường mấy năm này, có thể đường thăng tiến như vậy điều hiếm có. Dù sao, cái mặt lúc nào cũng như sắt đá, cá tính lại hay đắc tội với người khác như vậy rất đáng ghét. Cho nên có thể khẳng định, vài năm nay, tuy rằng Cố Học Võ chạm vào nhưng cũng chưa bao giờ phạm nữ sắc.

      Có điều đàn ông bình thường phải đều có dục vọng, đều có vấn đề cần giải quyết sao? Cho nên mới biến thành kỹ nữ tiện lợi nhất mà tùy tiện muốn thế nào cũng được sao?

      Phẫn nộ đè ép lồng ngực khiến thở nổi. Cũng nhờ chút bướng bỉnh còn sót lại trong lòng nên mới có thể dũng cảm đối diện với ánh mắt của Cố Học Võ. bây giờ rất rối rắm. hiểu, đó phải nhằm vào , mà là vì Chu Oánh.

      . Vì sao Chu Oánh trở lại rồi mà còn có thể đối với tôi như vậy? Chẳng lẽ lo ta suy nghĩ lung tung sau đó chịu sống với sao?”

      Cố Học Võ phục hồi tinh thần, nghe thấy đoạn trước đó mà chỉ nghe được đoạn sau. Trong đầu lên gương mặt Chu Oánh, lắc lắc đầu.

      ấy phải là người hay suy nghĩ lung tung. Tôi giải thích với ấy.”

      Nếu Chu Oánh trở lại, giải thích quan hệ giữa và Kiều Tâm Uyển, ra trong lòng rất cho dù Chu Oánh có trở lại, cũng thể ở bên Chu Oánh. Mà lý do khiến thể làm vậy chính là Kiều Tâm Uyển. và Kiều Tâm Uyển có với nhau con , mà chắc chắn thể lại sống cùng với người phụ nữ nào nữa. Vì Bối Nhi. nên tái hợp với Kiều Tâm Uyển.

      Chỉ là vì Bối Nhi thôi sao? Hình như phải, trong lòng điều gì đó chắc chắn lắm. Cố Học Võ cũng biết, có đáp án. tại Kiều Tâm Uyển làm thể bình tĩnh.

      “Giải thích?” Kiều Tâm Uyển cắn môi dưới, cười lạnh tiếng, nhìn Cố Học Võ, đột nhiên có suy nghĩ muốn đánh phát.

      “Cố Học Võ, chết .” đủ rồi. Nhục nhã như vậy còn phải chịu đựng bao lâu nữa? Rốt cuộc còn phải bao lâu nữa?

      Cố Học Võ giải thích cho Chu Oánh quan hệ giữa ? Vậy là cái gì? vì sao lại chạm vào ? Nếu chạm vào , mọi chuyện xảy ra. Quá đáng, quá đáng lắm rồi. Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn Cố Học Võ. Trong lòng giận quá khiến giáng cái tát xuống mặt Cố Học Võ.

      “Cố Học Võ, đồ vô sỉ.”

      “Kiều Tâm Uyển.” Sao lại đánh ? Cố Học Võ mở to hai mắt nhìn: “Sao đánh tôi?”

      đáng đánh.” Kiều Tâm Uyển mỉa mai: “ có năng lực đừng có đụng tới tôi, cũng đừng đến đây tìm tôi. sợ Chu Oánh hiểu lầm, vậy bâu giờ làm cái gì? coi tôi là bao hay sao? Nếu đói khát như vậy mà tìm Chu Oánh. tìm tôi làm cái gì? phải mấy ngày trước còn cùng Chu Oánh lôi lôi kéo kéo, ôm ôm ấp ấp sao? Giờ lại làm gì? Cố Học Võ, là đồ khốn.”

      Càng đáng giận hơn là chạm vào còn muốn giải thích với Chu Oánh? biết là như vậy rất quá đáng sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :