1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Mẹ Hình cảnh cáo
      Cái gì cũng có thể chịu được, chỉ có điều này là thể! chịu bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu uất ức đều được, nhưng cho phép ngay cả em trai đáng thương bởi vì mình mà bị người ta vũ nhục.
      Tiểu Diệc chính là đứa trẻ giống như thiên sứ, thằng bé đơn thuần thiện lương lại thiếu thốn tình thương, có bất kỳ lỗi lầm gì, tại sao lại phải chịu khinh thường như vậy?
      Tô Lưu Cảnh quật cường ngẩng đầu lên, hề sợ hãi chút nào khi đối mặt với cặp mắt sắc bén kia, giữ tư thái quật cường kiên trì bảo vệ chủ kiến của mình.
      !” Thẩm Chiêu Vân nghĩ tới lại đột nhiên phản kháng, vừa giận vừa sợ trừng to hai mắt, gay gắt : “Lại dám ăn to lớn ở trước mặt tôi, con của Tô gia lá gan đúng là rất lớn!”
      Mấy hầu ở ngoài cửa trông chừng bị tiếng quát này dọa sợ đến toàn thân chấn động, run lẩy bẩy, mà bên trong Tô Lưu Cảnh lại vẫn quật cường đón lấy ánh mắt của bà ta, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
      “Tôi cảnh cáo đừng si tâm vọng tưởng! Tôi chỉ cho cơ hội! Tờ chi phiếu trắng này tôi có thể cho tự mình điền vào, số tiền tự có thể suy tính ràng, cầm tiền rồi lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, được quanh quẩn ở trước mặt con trai của tôi nữa!” Thẩm Chiêu Vân miệt thị liếc nhìn , từ trong túi lấy ra tời chi phiếu trắng chuẩn bị từ trước đó hung hăng vất vào mặt của Tô Lưu Cảnh.
      Hình ảnh xoay chuyển, trong nháy mắt Tô Lưu Cảnh như trở lại trước đây lâu, đến buổi sáng sớm đen tối đầy đau đớn, còn cảnh tượng trước khách sạn hôm đó, Hình Hạo Xuyên cũng dùng chính tư thái này ném tiền xuống đất, từ đó mà danh dự của liền tụt dốc phanh.
      A! Lại là tiền, tiền! Đồng tiền đáng chết!
      Thẩm Chiêu Vân nhìn gầy yếu trước mắt, có khóc lóc run sợ, cũng có a dua nịnh hót, mà lại mỉm cười, mặc dù rất nhạt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta hết sức khó chịu. Lạnh nhạt lại còn mang theo tia giễu cợt cùng với chút bi thương, nhưng lại thèm nhìn đến tấm chi phiếu trắng cái, điều này thể xuất người của nghèo hèn có chút địa vị xã hội nào!
      như thế, hoặc là lòng tham đáy muốn nhắm thẳng vào mục tiêu phu nhân tổng giám đốc, giành lấy vị trí cùng lợi ích lớn hơn, hoặc chính là quan tâm đến tiền.
      Làm sao có thể?
      Bà cũng điều tra qua, em trai của con bé này nằm trong bệnh viện, tuyệt đối rất cần tiền, huống chi đối với đám người bần dân như bọn họ, chi phiếu trắng cầm trong tay sớm để cho bọn họ mở cờ trong bụng rồi. Chẳng lẽ ta còn chê ít?
      Thẩm Chiêu Vân cười lên tiếng rồi : “Tô Lưu Cảnh, đúng là rượu mời uống, chỉ thích uống rượu phạt!”
      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, đau thương chặn ngay chỗ trái tim, lạnh nhạt đáp: “Hình phu nhân còn chuyện khác sao? Nếu có chuyện gì tôi xin tiếp tục ra chăm sóc hoa cỏ.”
      Thẩm Chiêu Vân phẫn nộ mắng: “Tô Lưu Cảnh, đừng trách tôi cảnh tỉnh cho , dám ở trước mặt của tôi mà giở trò có kết quả tốt đâu! đừng ỷ rằng bây giờ được con trai tôi cưng chiều mà có thể trèo lên đầu tôi? cứ chờ xem thủ đoạn của tôi ! Xem thử xem cuối cùng rốt cuộc là ai thảm hơn!” Dứt lời liền phất tay áo bỏ .
      Nếu mà lúc trước bà sớm đuổi con bé này ra ngoài từ lâu rồi, nhưng trở ngại giữa bà ta và con trai giờ vẫn chưa được hàn gắn hoàn toàn, nếu phải muốn con trai càng hận mình khẳng định bà ta làm nhiều hơn thế này rồi. Nhưng cứ yên tâm, bà ta sớm có chuẩn bị rồi.
      Bất luận như thế nào, bà ta tuyệt đối cho phép con nhóc này lại gần con trai mình thêm nữa! Ai cũng có thể làm con dâu của bà, chỉ có con bé này là thể!
      Tô Lưu Cảnh, cứ chờ xem!
      Last edited by a moderator: 11/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: An phận thủ thường.

      Lời của mẹ Hình, Tô Lưu Cảnh nghe xong cũng để ở trong lòng, những năm này, làm ở bên ngoài, tiếp xúc với nhiều dạng người, so với mẹ Hình còn có khối người ỷ thế hiếp người như vậy, huống chi tại cái gì cũng có, còn có gì phải sợ nữa chứ?

      Nhưng trong lòng cuối cùng vẫn còn vướng mắc, mỗi lần nghe thấy đám người hầu vụng trộm giọng bàn tán, trong lòng lại khỏi chua xót khó chịu, nghĩ, đây hẳn là vì bốn chữ —— ăn nhờ ở đậu này .

      Bởi vì ăn nhờ ở đậu, cho nên ngay cả bộ cũng phải cúi đầu, đó cũng chính là thực tế phải sao.
      Buổi tối hôm đó, Hình Hạo Xuyên gần rạng sáng mới trở về, Tô Lưu Cảnh cũng ôm hi vọng gặp mặt ta, nhưng lại nghĩ tới ta lại tìm mình.

      Do dự đứng ở cửa phòng ngủ của , Tô Lưu Cảnh ngẫm nghĩ khắc, rồi giơ tay lên gõ cửa, nhưng chưa kịp gõ xuống, cửa lại nhàng bị đẩy ra.

      Hình Hạo Xuyên cũng thèm nhìn xem người đến là ai, thẳng: "Nghe hôm nay mẹ tôi tới đây?" Có lẽ là do đêm khuya nên giọng của có vẻ hơi trầm thấp xuống, phối hợp tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, càng thêm gợi cảm mê người.

      Hình Hạo Xuyên vừa tắm xong, người mặc áo ngủ tơ tằm màu đỏ sậm, ngồi ở ghế sofa, xoa mi tâm, lông mày nhíu lại hình như có vẻ hơi mệt mỏi.

      chính là người cuồng công việc chính cống, khi để mắt đến dự án nào có thể mấy ngày mấy đêm ngủ nghỉ, thể Hình thị được như ngày hôm nay đều do tay chèo lái mới có thể ngừng lớn mạnh, củng cố càng thêm vững chắc.

      Tô Lưu Cảnh bĩu môi nghĩ thầm: nếu biết rồi, cần gì phải hỏi nữa chứ? Người có tiền cổ quái luôn thích đem những vấn đề nhàm chán này tới để khảo nghiệm sao? đúng là có sáng tạo gì cả.

      Nhưng vẫn cung kính : "Đúng vậy, thưa tiên sinh."

      "Bà ấy với những gì? Muốn ngoan ngoãn rời sao?" Hình Hạo Xuyên chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh vẫn sắc bén trước sau như , giống như con báo uy mãnh, chuyện gì cũng chạy khỏi ánh mắt của cả.

      Nhận thức như thế khiến trong lòng Tô Lưu Cảnh lại run lên, liền lên tiếng: "Tôi cũng vi phạm những điều trong khế ước." biết chất vấn mình có đem kiện kia ra hay , cho nên cũng nguyện ý vuốt râu hùm, chuốc lấy đau khổ làm gì.

      Nhìn vẻ mặt của như con mèo xù lông đề phòng, Hình Hạo Xuyên vốn mệt mỏi lại thấy thoải mái ít, bật cười thành tiếng: "Ha ha, coi như cũng đủ thông minh." mới câu mà có thể suy đoán ra hàm ý trong đó, đúng là có chút ý tứ.

      Đây coi như là khích lệ sao? Nếu như có thể, Tô Lưu Cảnh muốn liếc mắt xem thường, chính mình có thể đối mặt với con báo hung mãnh, tùy thời có thể nổi giận nhào tới cắn đứt cổ họng bất cứ lúc nào, vì thế thể tăng cường cảnh giác lên cảnh giới cao nhất.

      "Cái đó, thưa tiên sinh, phu nhân tựa hồ như hiểu lầm cái gì, tôi nghĩ ngài nên giải thích cho bà chút?" Tô Lưu Cảnh thử .

      cũng phải là người ngốc, từ lần trước Hình Hạo Xuyên dẫn gặp mẹ Hình từ thái độ của cũng có thể thấy được, mình chẳng qua cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn để đối phó qua loa với mẹ Hình mà thôi, nhưng rốt cuộc là vì cái gì đây? Đến tột cùng là có chủ ý gì, tại sao lại muốn tìm tới đảm đương nhân vật này? nghĩ thông.Bat๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.

      Nghe như thế, ánh mắt Hình Hạo Xuyên chợt lóe lên, giọng mặc dù vẫn bình thản , nhưng vẻ mặt trong phút chốc liền lạnh xuống, trong ánh mắt tràn đầy lệ quang: "Có số việc cần phải quản, cũng cần lo! Ý nghĩa của câu “an phận thủ thường” cần tôi phải dạy cho chứ"

      ***************

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Ngủ cùng tôi


      “Có số việc cần phải quản, phải lo! Ý nghĩ của câu ‘an phận thủ thường’ cần tôi phải dạy cho chứ.”

      Cẩn thận nhưng vẫn chạm vào chỗ hiểm, Tô Lưu Cảnh cắn môi, cúi đầu : “Xin lỗi, tôi biết rồi.”

      Thấy sắc mặt của Hình Hạo Xuyên được tốt, Tô Lưu Cảnh biết mình tại tốt nhất nên ra ngoài, nhưng…

      Tô Lưu Cảnh nắm tay chặt, cuối cùng vẫn mở miệng : “Cái đó… Tiên sinh, thỉnh thoảng tôi có thể ra ngoài chút được ?” Mặc dù biết khả năng Hình Hạo Xuyên đồng ý cũng lớn, nhưng vẫn muốn thử lần, bởi vì biết bao giờ mới gặp lần nữa. tuần đến thăm tiểu Diệc rồi, nên rất lo lắng.

      có chuyện gì sao?” Hình Hạo Xuyên nhịn được nhíu mày hỏi.

      Tô Lưu Cảnh gật đầu, thấp thỏm nắm chặt tay.

      Hình Hạo Xuyên xem ra vô cùng mệt mỏi, có tâm tình gây khó khăn cho , nên dễ tính đến khó tin: “Về sau có thể ra ngoài, cứ với chú Bình trước tiếng là được.” Coi như là phần thưởng cho hôm nay đối mặt với mẹ phạm lỗi lầm gì.

      Tô Lưu Cảnh nghĩ tới lại đơn giản đồng ý như vậy, mừng rỡ đáp: “Cám ơn tiên sinh!”

      Dưới ánh đèn nhu hòa, gương mặt trắng như sứ của toát ra tầng ánh sáng màu vàng nhạt, đây là lần đầu tiên phát , ra lông mi của lại dài như vậy, dài che kín cả đôi mắt tinh nhanh, con ngươi trong suốt như đáy hồ lóe lên ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua hàng mi tản ra mị hoặc giống như pha lê vậy. Khóe môi đỏ hồng tự nhiên, mang theo làn nước nhu hòa, cực kỳ hấp dẫn tầm mắt của người khác. người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, chỉ cần hơi cúi đầu, mùi hương hoa hồng trắng thương thoảng bay vào mũi.

      Là ai từng qua, đẹp nhất đời, quyến rũ nhất chính là cần cố ý mà vẫn tản mát ra bên ngoài.

      như vậy, ngây thơ, thanh thuần.

      như vậy để cho cơ hồ ở giây thứ nhất, tận đáy lòng liền nghĩ đến cái tên đó, chẳng bao lâu sau, chính là gương mặt trong sáng mỉm cười…

      Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp hưng phấn mấy giây, đột nhiên bắt gặp trong mắt có gì đó đúng, hai mắt như muốn tàn sát bừa bãi giống như sói chúa nhìn thấy con mồi, đầy ham muốn chiếm hữu, trong nội tâm lại thấy hồi hộp, như bị tạt chậu nước lạnh, đem mọi mừng rỡ vừa đâm chồi tưới đến ướt đẫm, theo bản năng lập tức muốn thoát khỏi đây, cuống quýt : “Tiên sinh, ngài nghĩ ngơi trước , tôi, tôi xin phép ra.”

      Ánh mắt như thế trước đây lâu nhìn thấy qua, đó là hôm ở trong phòng tắm cũng dùng ánh mắt này nhìn , như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!

      Vừa nghĩ tới lần kia, liền nhịn được mà run rẩy, từng lỗ chân lông cũng đều run lên lẩy bẩy.

      Nhưng còn chưa kịp kéo cửa ra, sau lưng lại bị sức mạnh lớn lôi lại, có bất kỳ giảm xóc, thậm chí ngay cả kêu cũng còn chưa phát ra, nặng nề bị ném lên giường.

      “Tiên sinh!” Tô Lưu Cảnh kinh hoảng hét to.

      Giường, địa điểm này thực quá đáng sợ. vĩnh viễn quên chuyện xảy ra trong đêm kia.

      Hình Hạo Xuyên nhíu mày, ôm vào trong ngực, khẽ quát lên: “Im lặng!”

      Tô Lưu Cảnh bị đặt lên giường, bị sức nặng nửa người đè lên , ngực nặng trĩu thở nổi, thân hình tinh tráng của người đàn ông bao phủ toàn thân, ngay cả ánh đèn cũng tối xuống, chung quanh tất cả ánh đèn là hơi thở bá đạo mà xâm lược, giống như sấm sét giữa trời quang khiến Tô Lưu Cảnh sợ hãi, càng thêm cố gắng giằng co, muốn nhảy xuống giường.

      Nhìn thấy mặt đầy vẻ phản kháng ngừng, Hình Hạo Xuyên phiền não quát lên: “Đừng động! Tôi làm gì cả, nằm ngủ cùng tôi là được rồi.” xong, đầu càng trở nên nặng trĩu.

      Từ trước tới nay, đối với phụ nữ mọi việc đều hết sức thuận lợi, chỉ cần nhàng ngoắc ngoắc tay, có vô số người lao đến, tre già măng lại mọc. Mà này, lại dám lần lại lần cự tuyệt , xem như thú dữ, lũ lụt mà tránh xa. lại đáng sợ như vậy sao?
      Last edited by a moderator: 12/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Ôm nhau ngủ.


      Mấy ngày qua vì dự án kia, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng ba bốn tiếng, tại mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn ôm thứ gì tốt ngủ giấc mà thôi.

      Người con này thể chiều theo lần sao?

      Bị lớn tiếng quát bắt dừng lại, tim Tô Lưu Cảnh liền run lên, ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại con ngươi đen nhánh như muốn hút người ta vào đó, ánh mắt tràn đầy nóng nảy cùng tính xâm lược, bị sợ đến ngưng phản kháng.

      nghĩ, nếu mà người đàn ông này muốn, cho dù có chống cự thế nào cũng thực được.
      Hình Hạo Xuyên nhận thấy trong ngực rốt cuộc hơi thuận theo, lúc này mới hài lòng nhét vào trong ngực mình, ôm lấy thân hình mềm mại nhắn giống như búp bê kia rồi nhắm hai mắt lại.

      Mà Tô Lưu Cảnh nằm yên trong lòng của , tâm tình lại vô cùng bẩn loạn mà lại như mất khống chế, hốt hoảng nhúc nhích loay hoay, chung quanh tất cả đều mang theo tính xâm lược cùng hơi thở bá đạo. Khoảng cách của hai người gần, chặt chẽ chỉ cách hai lớp quần áo mỏng manh, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lồng ngực màu mật ong tinh tráng rộng rãi, quá mức gần như vậy nguy hiểm, khiến cho cảm thấy sợ, thân thể cứng ngắc mặc cho ôm vào trong ngực, như sắp mất tri giác, ngay cả hàm răng như muốn run lên.

      Bên tai là hô hấp gần như vững vàng Hình Hạo Xuyên, nhúc nhích bao lấy chặt chẽ, có lẽ ngủ thiếp . Tô Lưu Cảnh thận trọng thử thăm dò lần nữa, cố gắng từ trong ngực thoát ra ngoài.

      Vậy mà vừa động từng cái, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên đỉnh đầu bỗng dưng mở ra lần nữa.

      " cứ cử động lần nữa thử xem!" tay Hình Hạo Xuyên đặt lên hông của , đem nó dán chặt thân chính mình, trầm híp mắt uy hiếp.

      Tô Lưu Cảnh sợ cứng người, dám làm cử động nào. Trong lòng sắp khóc, bỗng dưng lại có chút hối hận tại sao lại có cầm tiền của mẹ Hình chứ, chỉ cần tạm thời cúi đầu, chịu nghe mấy câu chê cười là có thể trả lại tiền vay của Hình Hạo Xuyên, thuận tiện xé bỏ tấm khế ước ghê tởm này!

      Tô Lưu Cảnh, mày là đồ ngốc! Nhưng đối mặt với nhục nhã như vậy, thể nhẫn nhịn được. Nếu như cho thêm cơ hội nữa, sợ rằng vẫn đối chọi gay gắt như vậy.

      Vậy mà Hình Hạo Xuyên tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của , cắn răng nghiến lợi uy hiếp : "Tô Lưu Cảnh, đừng đánh chủ ý lên mẹ của tôi, coi như có biện pháp lấy được trăm vạn, tôi cũng cần! Bởi vì, kẻ chế định trò chơi này là tôi, chỉ cần tôi gật đầu, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      Tô Lưu Cảnh thể trả lời: "Dạ, tiên sinh."

      Hình Hạo Xuyên hừ mũi, cảnh cáo nhìn mấy lần, sau đó đoạt lấy nguồn nhiệt ấm áp tỏa ra từ cơ thể , lần nữa nhắm hai mắt lại, rốt cuộc gian phòng có thể hoàn toàn an tĩnh.

      Vì quá yên tĩnh nên ngay cả hô hấp cũng nghe được rất ràng.

      Người đàn ông tựa hồ ngủ thiếp , nhưng bàn tay nắm ở eo lại trước sau như bá đạo, quấn lấy chặt để cho mảy may nhúc nhích. Tô Lưu Cảnh rất buồn ngủ, nhưng lại thấy căng thẳng, đó cũng là phản ứng tự nhiên của thân thể, đối với những thứ mình sợ hãi vẫn luôn đề cao cảnh giác.

      Ánh đèn mờ mờ từ vách tường hoa lệ chiếu xuống, tỏa lên mặt của , tựa hồ đây là lần đầu tiên Tô Lưu Cảnh quan sát người đàn ông này gần như thế, ánh mắt nhắm lại nên vẻ sắc bén cùng xâm lược bình thường liền biến mất, hai hàng lông mày mềm mại giãn ra, lông mi tuy dài nhưng cũng đủ nồng đậm, sống mũi thẳng tắp hoàn mỹ, có lẽ là do tư thế ngủ, cánh môi mỏng hơi hơi cong lên, thế nhưng nhìn lại có vẻ đáng .

      Đáng ? phải chứ, từ này làm sao có thể dùng cho người đàn ông tựa như con báo hiểm được?
      Nếu có thể khống chế chút tính khí của mình, lại bớt chút bà đạo tự cho là đúng có lẽ tốt hơn rất nhiều . . . . . .

      Nghĩ như vậy, nên căng thẳng như dây cung kéo căng liền chậm rãi thả lỏng, bối rối nồng đậm tập kết tới , vốn đề phòng cũng từ từ nộp khí giới đầu hàng, cứ như vậy bất tri bất giác ngủ. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Chị đủ tư cách.

      Buổi sáng lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, ý niệm đầu tiên đó chính là: ngu ngốc, thế nào lại ngủ


      thiếp ! Thậm chí còn quên người ngủ bên cạnh mình chính là cons sói!

      Tô Lưu Cảnh thầm mắng mình mấy câu, sau đó thận trọng hé mắt ra, lại phát bên cạnh trống , tên đàn ông rồi. Vừa định thở ra hơi, ngẩng đầu lên thế nhưng lại nhìn thấy ta đứng bên cửa sổ, người vẫn còn mặc chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đỏ sậm, đôi tay đút ở trong túi, cặp mắt nhìn xa xăm, khóe môi mỏng ép lại thành đường cong, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

      Hình như cảm thấy được tầm mắt của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên xoay chuyển ánh mắt, nhìn Tô Lưu Cảnh cái, lông mày cực kỳ tuấn dật khẽ chau, con ngươi sâu thấy đáy, thản nhiên : “Tỉnh rồi ra .”

      Tô Lưu Cảnh nhìn ánh mắt lạnh lùng của , cực kỳ hoài nghi người đàn ông này là người ngày hôm qua ôm ngủ, là người đàn ông thậm chí nhìn có vẻ hơi đáng đây sao?

      Cho nên , đấy chẳng qua chỉ là ảo giác!

      Tô Lưu Cảnh bĩu môi, từ giường bước xuống, oán thầm ra ngoài, đóng cửa lại.

      là có đủ xấu xa! Lợi dụng xong liền ném, đúng là tư bản chủ nghĩa vạn ác!

      Vừa mới xoay người liền gặp phải thím Bình bên điểm tâm tới, Tô Lưu CẢnh vội vàng bước lại chào: “Thím Bình, chào buổi sáng.” Đối với con người khiêm khắc này chẳng khác gì thấy chủ nhiệm của lúc còn học, cái loại khí nghiêm túc đó làm cho người ta theo bản năng liền thuận theo.

      Thím Bình gật đầu, hồ nghi nhìn , sau đó liền tới gõ gõ lên cửa.

      Tô Lưu Cảnh bị ánh mắt kia săm soi, trái tim liền rung động, giống như làm sai điều gì, vội gia tăng tốc độ chạy mất.

      tựa hồ quên, thím Bình cho biết trong quy củ của Hình gia giống như có điều là: nếu ngủ qua đêm trong phòng tiên sinh, buổi sáng trước khi tiên sinh tỉnh lại phải rời .

      Tính khí của Hình Hạo Xuyên cũng tốt, khi tuân theo quy tắc của , khiển trách, nặng đuổi ra ngoài, vậy mà lại bình yên vô ra ngoài này, cho nên trong mắt thím Bình mới xuất biểu cảm thể tin được kia.

      được Hình Hạo Xuyên đồng ý, buổi chiều Tô Lưu Cảnh liền xin phép chú Bình, có vẻ ta thông báo qua, cho nên ông cũng ngăn trở, ngược lại còn hỏi có cần xe đưa hay . Nhưng Tô Lưu Cảnh lại từ chối, cũng biết địa vị của mình rốt cuộc như thế nào, hơn nữa muốn chuốc lấy những phiền toái cần thiết.

      Lúc đến bệnh viện, tiểu Diệc khóc rống cự tuyệt thay thuốc, thằng bé vốn là có chứng tự bế, trong đầu lại chỉ dùng lại bản thân mới năm tuổi, vì thế tương đối bài xích với xã hội xa lạ này, giống như con thú độc mà lại có cảm giác an toàn, cự tuyệt tất cả những người xa lạ đến gần, giãy giụa làm cho băng gạc thấm cả máu.

      Bởi vì thằng bé phối hợp, nên bác sĩ và các y tá tương đối hao tâm trí, thuốc phải thường xuyên thay đổi, nếu khi hết hiệu quả, vết thương liền dễ dàng bị nhiễm trùng, đến lúc đó rất có thể phiền toái.

      Tô Lưu Cảnh vội vàng chạy qua ôm lấy tiểu Diệc trốn ở trong góc: “Tiểu Diệc ngoan, chị tới rồi đây, tiểu Diệc sợ.”

      Tiểu Diệc rốt cuộc cũng nhìn thấy chị mà mình tâm tậm niệm niệm, liền khóc to lên: “Chị,chị cần tiểu Diệc sao, tiểu Diệc rất ngoan, chị cũng đồng ý dẽ đến thăm tiểu Diệc mà, nhưng chị lâu như vậy cũng tới……………. Có phải thích tiểu Diệc rồi hay …………”

      Tô Lưu Cảnh nghe em trai vừa khóc vừa , lòng liền thấy chua xót, ôm lấy người thiếu niên mảnh khảnh đáp: “Chị đâu có cần tiểu Diệc, phải rồi tới sao? Chị hứa về sau nhất định thường xuyên đến thăm tiểu Diệc có được hay ?”

      “Chị………..chị…………” Thiếu niên gầy yếu dùng sức ôm lấy người thân duy nhất, uất ức khóc lớn.

      “Tiểu Diệc ngoan để chị y tá đến giúp em đổi thuốc có được hay ?” Tô Lưu Cảnh lau nước mắt mặt, cười .

      Tiểu Diệc nhìn y tá xa lạ bên cạnh, lại nhìn chút ánh mắt tha thiết của chị mình, sợ hãi gật gật đầu.

      Đổi thuốc xong, có lẽ cảm thấy mệt mỏi nên tiểu Diệc nhanh chóng liền ngủ mất.

      Tô Lưu Cảnh nửa quỳ ở trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của em trai, sâu câu: “Chị xin lỗi em…………..”

      Trước khi chết, mẹ giao em trai cho mình, nhưng mà lại chăm sóc cho thằng bé được tử tế, có cách nào để cho thằng bé có cuộc sống tốt cả, có cách nào để chữa bệnh, mà bây giờ, ngay cả việc ở bên cạnh thằng bé cũng làm được.

      có đủ tư cách làm người chị tốt.

      Mẹ, mẹ ở trời có thể tha thứ cho con ……
      Chương 46: Ăn bữa tối

      Lúc Tô Lưu Cảnh ở trong bệnh viện hỏi thăm bác sĩ tình hình của tiểu Diệc đột nhiên nhận được điện thoại của Hình Hạo Xuyên, bảo ra cửa bệnh viện chờ .

      Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp gì, điện thoại quả quyết cúp xuống.

      Thở hắt ra hơi, Tô Lưu Cảnh thể tạm biệt bác sĩ, dặn dò mấy câu với người mình mời tới chăm sóc tiểu Diệc rồi liền vội vã xuống lầu.

      Vừa đến cửa, liền nhìn thấy chiếc xe Porsche xa hoa cực độ có bản số lượng có toàn cầu phát ra tia sáng rực rỡ, chạy nước rút mà đến nhanh chóng dừng ở cửa bệnh viện, hấp dẫn ánh mắt của biết bao người đường, ai cũng tặc lưỡi hít hà hâm mộ.

      giây cũng dừng lại, cửa xe liền bị đẩy ra, bên trong truyền đến giọng nguội lạnh: "Lên xe." Bat๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.

      chiếc xe thể thao xa hoa như thế, thế nhưng dừng trước nhóc bình thường, nếu vào trong đám người bình thường cũng bị hòa tan, bao phủ, điều này khiến cho người khác thể rửa mắt mà nhìn rồi.

      Tô Lưu Cảnh cũng nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ hoặc khinh bỉ kia, cắn cắn môi vội khom lưng lên xe.

      Cửa xe chút khách khí đóng lại, Tô Lưu Cảnh còn chưa ngồi vững xe rồ ga mất.

      khí bên trong xe bị ép xuống rất thấp, đủ để cho cái nắng nóng của tháng chín liền bị đóng băng, Tô Lưu Cảnh thận trọng quan sát thần sắc của , giọng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi chúng ta đâu vậy?"

      Hình Hạo Xuyên cũng phô trương giống như ngày thường " Cứ rồi biế." Mà là gọn gàng linh hoạt đáp lại: " ăn bữa cơm tối." Sau đó bình thản lật xem tài liệu về marketing của quý này.

      Ăn cơm tối? Mà phải dùng hưng sư động chúng như vậy sao? Còn mang cả theo, thoạt nhìn chắc chắn là Hồng Môn Yến rồi.

      Đến cửa khách sạn, Tô Lưu Cảnh mới hiểu ý nghĩa của câu "Ăn bữa cơm tối" là như thế nào. Nơi này vốn là khách sạn sáu sao lớn nhất cũng xa hoa nhất dưới trướng của Hình thị, vẻ tráng lệ quả người bình thường như khó có thể tưởng tượng nổi. vào phải đưa Platinum Card (Thẻ Bạch kim) ra, người bình thường căn bản ngay cả tư cách bước vào cánh cửa kia cũng có.d∞đ∞l∞q∞đ.

      Hình Hạo Xuyên xuống xe, hiên ngang tiêu sái vào, người gác cửa ở đây cũng quen nhìn thấy những nhân vật lớn, khi thấy Hình Hạo Xuyên, lập tức cung kính cúi thấp lưng chao: "Tổng giám đốc, mời vào."

      Tô Lưu Cảnh nhìn trước mắt hoa lệ trước mắt, ngừng tặc lưỡi hít hà, trong lòng oán thầm chủ nghĩa tư bản vạn ác lần nữa, nữa lúc ngẩng đầu thấy Hình Hạo Xuyên vào từ bao giờ, vội vã tăng nhanh bước chân chạy tới, tính xấu của ta hưởng qua chỉ lần, cần gây chuyện tốt hơn.

      nghĩ, mới vừa chạy đến cửa liền bị ngăn lại: "Tiểu thư, xin lấy Platinum Card ra." Trong mắt chàng giữ giấu được vẻ khinh bỉ. Xác thực, Tô Lưu Cảnh chỉ thân cực kỳ đơn giản, áo sơ mi cao bồi, đến chỗ xa hoa rực rỡ như vậy có vẻ vô cùng thích hợp, giống như lọ lem bé, nhưng nơi này lại phải là dạ vũ của hoàng tử.

      "Tôi. . . . . ." Tô Lưu Cảnh bị chặn tại cửa nhất thời lúng túng cực kỳ, muốn vào lại thể vào, chỉ đành đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Hình Hạo Xuyên.

      Hình Hạo Xuyên quay đầu lại, chú ý tới xôn xao nho sau lưng, nhíu nhíu mày, đến kéo tay của , đem lấy cổ tay của khoác lên cánh tay của mình, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ nhìn bọn họ : " ấy là người tôi mang tới, có vấn đề sao?"

      chàng giữ cửa định thần nhìn lại, lại là tổng giám đốc của mình, bị sợ đến đổ mồ hôi hột, vội vàng gật đầu cúi người cười : " có, thành vấn đề, tiểu thư xin mời, tổng giám đốc xin mời vào." Trong lòng cũng kêu rên, lúc nào khẩu vị của tổng giấm đốc lại trở nên như vậy. . . . . . kỳ lạ, này trừ dáng dấp có chút đáng , ràng chính là bần dân nha, trách được bọn họ cản lại.

      " đám chó cậy gần nhà , gà cậy gần chuồng." Hình Hạo Xuyên hừ lạnh tiếng, để ý tới bọn họ nữa, kéo Tô Lưu Cảnh vào khách sạn.

      nghĩ tới Tô Lưu Cảnh lại bật cười "Hì hì" thành tiếng.

      Hình Hạo Xuyên nhíu nhíu mày, tức giận mà hỏi lại: " cười cái gì?"

      Tô Lưu Cảnh há miệng, bắt buộc bản thân nên cười thành tiếng: "Nếu như bọn họ là chó mà , chủ của chúng phải là . . . . . ." sao?

      Nửa câu phía sau này còn chưa ra ngoài, bị người đàn ông kia cắt đứt: "Câm miệng, đừng làm cho tôi mất mặt!"

      Tô Lưu Cảnh nhún vai, nếu sợ mất mặt còn mang đến đây làm gì, vốn chính là thường dân cỏ dại mà.

      Nhưng nhìn tay mình khoác lên cánh tay cường tráng của , ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn mỹ giống như tượng điêu khắc kia, trong lòng biết tại sao lại có dòng nước ấm chảy qua. . . . . .
      Last edited: 18/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :