Chương 41: Mẹ Hình cảnh cáo
Cái gì cũng có thể chịu được, chỉ có điều này là thể! chịu bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu uất ức đều được, nhưng cho phép ngay cả em trai đáng thương bởi vì mình mà bị người ta vũ nhục.
Tiểu Diệc chính là đứa trẻ giống như thiên sứ, thằng bé đơn thuần thiện lương lại thiếu thốn tình thương, có bất kỳ lỗi lầm gì, tại sao lại phải chịu khinh thường như vậy?
Tô Lưu Cảnh quật cường ngẩng đầu lên, hề sợ hãi chút nào khi đối mặt với cặp mắt sắc bén kia, giữ tư thái quật cường kiên trì bảo vệ chủ kiến của mình.
“!” Thẩm Chiêu Vân nghĩ tới lại đột nhiên phản kháng, vừa giận vừa sợ trừng to hai mắt, gay gắt : “Lại dám ăn to lớn ở trước mặt tôi, con của Tô gia lá gan đúng là rất lớn!”
Mấy hầu ở ngoài cửa trông chừng bị tiếng quát này dọa sợ đến toàn thân chấn động, run lẩy bẩy, mà bên trong Tô Lưu Cảnh lại vẫn quật cường đón lấy ánh mắt của bà ta, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
“Tôi cảnh cáo đừng si tâm vọng tưởng! Tôi chỉ cho cơ hội! Tờ chi phiếu trắng này tôi có thể cho tự mình điền vào, số tiền tự có thể suy tính ràng, cầm tiền rồi lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, được quanh quẩn ở trước mặt con trai của tôi nữa!” Thẩm Chiêu Vân miệt thị liếc nhìn , từ trong túi lấy ra tời chi phiếu trắng chuẩn bị từ trước đó hung hăng vất vào mặt của Tô Lưu Cảnh.
Hình ảnh xoay chuyển, trong nháy mắt Tô Lưu Cảnh như trở lại trước đây lâu, đến buổi sáng sớm đen tối đầy đau đớn, còn cảnh tượng trước khách sạn hôm đó, Hình Hạo Xuyên cũng dùng chính tư thái này ném tiền xuống đất, từ đó mà danh dự của liền tụt dốc phanh.
A! Lại là tiền, tiền! Đồng tiền đáng chết!
Thẩm Chiêu Vân nhìn gầy yếu trước mắt, có khóc lóc run sợ, cũng có a dua nịnh hót, mà lại mỉm cười, mặc dù rất nhạt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta hết sức khó chịu. Lạnh nhạt lại còn mang theo tia giễu cợt cùng với chút bi thương, nhưng lại thèm nhìn đến tấm chi phiếu trắng cái, điều này thể xuất người của nghèo hèn có chút địa vị xã hội nào!
như thế, hoặc là lòng tham đáy muốn nhắm thẳng vào mục tiêu phu nhân tổng giám đốc, giành lấy vị trí cùng lợi ích lớn hơn, hoặc chính là quan tâm đến tiền.
Làm sao có thể?
Bà cũng điều tra qua, em trai của con bé này nằm trong bệnh viện, tuyệt đối rất cần tiền, huống chi đối với đám người bần dân như bọn họ, chi phiếu trắng cầm trong tay sớm để cho bọn họ mở cờ trong bụng rồi. Chẳng lẽ ta còn chê ít?
Thẩm Chiêu Vân cười lên tiếng rồi : “Tô Lưu Cảnh, đúng là rượu mời uống, chỉ thích uống rượu phạt!”
Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, đau thương chặn ngay chỗ trái tim, lạnh nhạt đáp: “Hình phu nhân còn chuyện khác sao? Nếu có chuyện gì tôi xin tiếp tục ra chăm sóc hoa cỏ.”
Thẩm Chiêu Vân phẫn nộ mắng: “Tô Lưu Cảnh, đừng trách tôi cảnh tỉnh cho , dám ở trước mặt của tôi mà giở trò có kết quả tốt đâu! đừng ỷ rằng bây giờ được con trai tôi cưng chiều mà có thể trèo lên đầu tôi? cứ chờ xem thủ đoạn của tôi ! Xem thử xem cuối cùng rốt cuộc là ai thảm hơn!” Dứt lời liền phất tay áo bỏ .
Nếu mà lúc trước bà sớm đuổi con bé này ra ngoài từ lâu rồi, nhưng trở ngại giữa bà ta và con trai giờ vẫn chưa được hàn gắn hoàn toàn, nếu phải muốn con trai càng hận mình khẳng định bà ta làm nhiều hơn thế này rồi. Nhưng cứ yên tâm, bà ta sớm có chuẩn bị rồi.
Bất luận như thế nào, bà ta tuyệt đối cho phép con nhóc này lại gần con trai mình thêm nữa! Ai cũng có thể làm con dâu của bà, chỉ có con bé này là thể!
Tô Lưu Cảnh, cứ chờ xem!
Last edited by a moderator: 11/12/14