1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Phục vụ tắm ( ba )

      Dưới làn nước trong suốt, người đàn ông đặc biệt động tình nhìn sót cái gì cơ thể non nớt, lúc này Tô Lưu Cảnh làm sao biết ý nghĩa trong ánh mắt cơ chứ, hoảng hốt muốn chạy ra khỏi bồn tắm, lại bị kéo về, lần nữa liền quay trở về trong ngực của ai chưa, còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn bá đạo cơ hồ làm hít thở thông ập đến.

      Tô Lưu Cảnh có sức để kháng cự lại, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng có, vòng eo gắt gao bị khóa lại, chống đỡ lên ngực , mùi hương đặc reng của phái nam tập kích vào trung khu thần kinh, đôi môi cứng rắn mà cường thế ngậm lấy cánh môi mềm mại của , dùng sức cọ xát, liếm láp cánh hoa đào, đầu lưỡi xông vào giữa hai hàm răng kẹp chặt lại, cố gắng chui vào trong miệng của .

      "Bỏ ra. . . . . . Tôi. . . . . ." Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt kháng cự, hai tay chống trước ngực ra sức khước từ, vậy mà có cách nào tránh thoát được, bất chợt cái tay ở bên hông mập mờ mà càn rỡ bấm lên eo cái, cảm giác xa lạ như có dòng điện chạy qua làm cho vừa run rẩy vừa đau đớn. Tô Lưu Cảnh bị đau há miệng ra kháng nghị, nhưng ngờ lại nhân cơ hội này cạy hàm răng của ra, xâm nhập chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong cái miệng xinh xắn.

      Đầu lưỡi của hề để ý chút nào đến kháng cự lại của , tùy ý khuấy đảo liếm láp, mang theo nhiệt độ nóng bỏng truyền vào bên trong, hương vị của phái nam cùng với mùi bạc hà nhàn nhạt, giống như loại chất độc vọt vào trong óc, bàn tay cực nóng càn rỡ vuốt ve qua lại, đối với mỗi người đàn bà khác hầu như ai cũng mong ước có được nụ hôn nhiệt liệt của , nhưng với Tô Lưu Cảnh ngược lại, đó chỉ là loại hành hạ.

      Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt, lúc này chẳng khác gì con cừu bị tùy ý vuốt ve, có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể nhận lấy đùa bỡn của "Chủ nhân".

      như vậy, ngay cả chính bản thân cũng cảm thấy mình cực kỳ hèn mọn.

      Đợi đến khi buông ra, Tô Lưu Cảnh vô lực nằm ở người Hình Hạo Xuyên, thở hổn hển, ra sức hít thở khí vào trong lồng ngực.

      đỉnh đầu lại truyền đến giọng trầm thấp nhưng lại mang theo mấy phần cưng chiều: "Đồ ngốc, hít thở đều sao?"

      Chưa bao giờ được cưng chiều như vậy khiến cho Tô Lưu Cảnh thụ sủng nhược kinh, mở to hai mắt kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt.

      Trong tròng mắt thâm thúy kia, lóe chút vui vẻ, cưng chiều, cùng với tia khiến cho Tô Lưu Cảnh thể nào tin nổi, tựa hồ gọi là. . . . . . Dịu dàng?

      Hình Hạo Xuyên như vậy, là người vừa trước đây lâu nổi giận đùng đùng trắng trợn ném người phụ nữ trần trụi khác ra ngoài, hơn nữa còn chém đứt cánh tay của người hầu sao?

      Ánh mắt như thế, quả làm cho người ta dời mắt được, cũng trách được có nhiều người phụ nữ nối tiếp nhau tre già măng mọc cam nguyện nhảy vào hố lửa.

      Gò má của Tô Lưu Cảnh được tự nhiên xấu hổ đỏ ửng lên, còn chưa biết phản ứng như thế nào, người kia cúi xuống lần nữa, lần này giống với nụ hôn đơn thuần vừa rồi, hành động trở nên thô bạo mà nóng nảy, mang theo nồng đậm ham muốn, ngay cả hô hấp cũng vẩn đục phần nào, hai tay thon dài càn rỡ thăm dò vào trong áo sơ mi của , muốn cởi bỏ những thứ ướt đẫm che đậy người .

      Tô Lưu Cảnh hít vào hơi, thét to: "Đừng!".

      Vậy mà Hình Hạo Xuyên lại tựa hồ như nghe thấy, điên cuồng xé rách quần áo của , đôi môi mỏng nhiệt tình ở cần cổ trắng ngần để lại ấn ký của mình, hơn nữa còn ngừng lan xuống phía dưới.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Phục vụ tắm ( bốn )

      "Buông tôi ra!" Mắt thấy quần áo của mình sắp bị cởi ra, Tô Lưu Cảnh liền giãy giụa cố thoát thân, dưới tình thế cấp bách, liền cúi đầu cắn cái lên cánh tay của Hình Hạo Xuyên, để ngăn cản hành động của .

      Dưới hàm răng bắp thịt của người đàn ông trong nháy mắt liền cứng ngắc, động tác cũng đình trệ.


      Cho đến khi chân răng truyền đến cảm giác tê dại, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập ở trong khoang miệng, Tô Lưu Cảnh mới buông ra nhìn thấy vết răng cánh tay của hốt hoảng thở hổn hển, khiếp sợ nhìn người đàn ông kia từ nãy giờ vẫn lời.

      khẽ híp mắt lại, tức giận từ đáy mắt tràn ra, giống như con báo bị chọc giận , cả người tản ra khí lạnh, khiến

      Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền sợ hãi, tự nhủ trong lòng: Tránh ! Chạy ! Lập tức chạy trốn thôi! Nếu hậu quả tuyệt đối cách nào chịu đựng được!

      Nhưng cả người như thể bị đóng băng, tài nào nhúc nhích được.

      Tay của Huỳnh Hạo Xuyên dùng sức nâng cằm của , miệt thị cười lạnh tiếng, khẽ quát lên: " lại dám phản kháng? Tô Lưu Cảnh, đúng là sợ chết! Hình như quên, mình là người được tôi mua về!"

      Tâm thần Tô Lưu Cảnh chợt chấn động, bị sát khí nồng đậm trong mắt của dọa sợ khiến mắt bỗng dưng mở to, đôi môi trắng bệch.

      Lời mang theo khinh miệt như vậy, giống như dòng điện quang đánh vào trong lòng Tô Lưu Cảnh, vừa bỏng rát vừa đau đớn, mới vừa rồi còn bấn loạn nóng hừng hực lập tức bị ném vào hầm băng, lạnh lẽo từ xung quanh đâm tới, giống như từng mũi kim bén nhọn đâm vào trong da thịt, đau nhói khó nhịn.

      Tô Lưu Cảnh liều mạng nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng trấn định : "Khế..... Khế ước viết chuyện này....." Lời vừa ra tự giác liền run rẩy, khí thế của người đàn ông này quá mức cường đại.

      "Ha ha, khế ước?" giống như nghe chuyện cười, tay nắm lấy cằm càng thêm dùng sức, đưa khuôn mặt nhắn tái nhợt cố làm ra vẻ trấn định tới trước mặt mình : "Tôi mới chính là người đặt ra quy tắc của trò chơi này, chuyện khế ước với tôi, có phải quá tự tin hay , hả?"

      lập tức hỏi ngược lại, tư thái và giọng như vậy chẳng khác gì đấng tối cao, đưa mắt nhìn từ xuống xem xét đánh giá kĩ lưỡng, ánh mắt cực kì lạnh lẽo: "Được rồi, chúng ta tới phần khế ước chút, điều thứ nhất thân thể của tại thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi lệnh cho làm bất cứ chuyện gì, đều được cãi lời."

      Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi dưới, toàn thân khắc chế được mà phát run, sắc mặt vốn tái nhợt lại trắng thêm mấy phần, giống như đóa hoa phiêu linh trong gió, tùy thời có thể nát vụn thành từng mảnh.

      Hình Hạo Xuyên tức giận, lạnh lùng giễu cợt : "Tô Lưu Cảnh, cần phải giả vờ thuần khiết với tôi, và những người phụ nữ khác có gì khác nhau chứ?"

      Nghe vậy, cả người Tô Lưu Cảnh càng thêm lạnh lẽo, cái lạnh này từ trong xương truyền ra, xâm lấn toàn thân.

      Đúng vậy, cố và những người phụ nữ kia có gì khác nhau? phải đều vì tiền mới theo ta sao. Giống nhau từ trong xương, giống nhau ở chỗ đều hạ tiện, vì tiền mà ngay cả mình cũng có thể bán. Có cái gì khác nhau chứ? Hỏi rất hay, có cái gì khác nhau chứ..... Cam chịu số phận , mày cũng nên chấp nhận.....

      Khóe môi của Tô Lưu Cảnh tự nâng lên nụ cười châm biếm, bàn tay mới vừa rồi khước từ chạm vào lúc này cũng vô lực rũ xuống, chấp nhận nhắm chặt hai mắt lại, nhưng khóe mắt lại mơ hồ có nước chảy ra, coi như cố gắng che nữa cũng thể nào che giấu được, hội tụ thành con sông nho thuận dòng mà xuôi xuống.

      Hình Hạo Xuyên nhìn dáng vẻ yếu ớt tùy thời đều có thể từ trời cao rơi xuống tan xương nát thịt, cùng với vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng của , khỏi phiền não, đẩy ra : "Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"

      Tô Lưu Cảnh bị đẩy ra, có bất kì phản kháng, thuận theo lời của từ trong nước đứng lên, bàn chân trần từng bước từng bước sàn nhà lạnh lẽo, quần áo ướt đẫm dán chặt vào thân thể nhắn, càng thêm gầy guộc mong manh. Từng giọt nước lớn theo mái tóc dài chảy xuống, rơi vào người, nhếch nhác đến đáng thương, dưới chân lảo đảo, ngay cả mắt cá chân cũng xanh trắng mảnh, giống như tùy thời có thể ngã xuống vậy.

      Hình Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng yếu ớt của , trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thất bại lâu chưa từng có, chợt từ trong nước đứng lên, cầm khăn tắm bọc lấy nửa thân dưới của mình, rồi bước nhanh đến phái trước ôm lấy Tô Lưu Cảnh loạng choạng như sắp ngã nhào.

      Tô Lưu Cảnh sợ hãi kêu lên tiếng, ngay sau đó lại cắn chặt lấy đôi môi, dám thốt ra bất kì chữ nào.

      Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt sợ hãi kia, giống như xuyên thấy qua gương mặt đó thấy Nhược Nhược bi thương vậy, phiền não trong lòng càng tăng lên, sải bước đem người trong ngực ôm ra khỏi phòng tắm, ném vào giường lớn.

      Đôi mày nhăn lại nhìn sâu rồi lời xoay người rời .

      Thấy cửa phòng đóng lại ngay trước mắt, Tô Lưu Cảnh ôm chặt lấy chăn, hàm răng dùng sức cắn lên, vậy mà vẫn ngừng run rẩy, thân thể co rút lại, yên lặng vùi đầu vào trong chăn, muốn để cho nước mắt yếu ớt bại lộ ở bên ngoài ánh sáng.....
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: gặp mẹ Hình ( )

      Tô Lưu Cảnh là bị những tia nắng chói chang đánh thức, xoa xoa mái tóc rối bù cùng với ánh mắt mờ mịt, lúc này mới phát ra tối hôm qua bất tri bất giác khóc ngủ thiếp .

      Cửa bị gõ vang theo tiết tấu, nữ hầu biểu cảm gì tới : “Tô tiểu thư, tiên sinh mời nhanh chóng xuống lầu.”
      “À…vâng…” Tô Lưu Cảnh giọng trả lời.
      Tô Lưu Cảnh soi mình trong gương, mặt mũi nhếch nhác, quần áo xộc xệch, nhàng nghiến hai mắt lại, vuốt vuốt mái tóc dài, chân bước xuống giường.
      Lúc xuống lầu, Hình Hạo Xuyên ngồi ở ghế sofa kiểu cung đình của xem tài liệu, trong tay là ly cà phê thơm nồng, ưu nhã thưởng thức, Lưu Thừa vẫn còn đứng ở sau lưng như cũ, cung kính đem tài liệu theo thứ tự trình lên cho xem.
      Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh xuống, Hình Hạo Xuyên cũng tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt liếc cái, rồi tiếp tục xem tài liệu của mình, tựa hồ như cả đêm trước chỉ là tưởng tượng của bản thân , tàn bạo, nổi giận, tắm rửa, gì gì đó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
      Tô Lưu Cảnh bức rức đứng đó, biết phải làm gì, khoảng cách gần xa, cự ly càng thể nội tâm bài xích của . Người đàn ông này hoàn mỹ được giống như bá tước châu Âu cổ, nhưng mà tức giận của , vạn lần dám thử lần nữa.
      Rốt cuộc cũng chờ đến lúc xử lý xong phần tài liệu kia, mới dành ra chút thời gian tới Tô Lưu Cảnh ngây ngô đứng ở nơi đó.
      “Thím Bình, dẫn ấy xuống tân trang lại chút.” Giọng bình thản vô cùng giống như đối đãi với vật phẩm có cũng được mà có cũng chẳng sao.
      “Vâng, thưa tiên sinh.” Thím Bình cung kính đáp lại, sau đó đưa mắt quan sát chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà Tô Lưu Cảnh mặc người : “Tô tiểu thư, xin mời.”
      Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, lông mi dài vẫn nhìn xuống nên nhìn biểu tình của ra sao, sau đó theo thím Bình xuống, vì xoay người nên cũng nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Hình Hạo Xuyên.
      Giống như con rối bị người ta giựt dây, Tô Lưu Cảnh ngơ ngác mặc cho đám người cởi quần áo của mình ra, thay bộ quần áo mới vào, tiếp theo là tóc, ngay cả ngón tay cũng đều bỏ qua, khiến Tô Lưu Cảnh khỏi hoài nghi, mình chẳng khác gì con búp bê có linh hồn.
      Đợi đến lúc hoàn thành, Tô Lưu Cảnh nhìn thấy trong gương xa lạ khoác người bộ váy màu trăng phiêu dật mỹ lệ, trong lòng có bất kỳ cảm khái nào mà lại trống rỗng đến đáng sợ, tựa hồ như thân xác thuộc về mình lại bị người khác cướp , cũng còn giống như ngày trước nữa.
      Trong phòng khách, Hình Hạo Xuyên cầm trong tay báo cáo của tháng trước, thỉnh thoảng hỏi thăm Lưu Thừa về thay đổi nhân quản lý gần đây của công ty, sau đó đưa ra mệnh lệnh, xong liền cầm cốc cà phê mạ vàng tinh mỹ, đưa lên miệng uống.
      Mắt vô ý nhìn sang, trong chớp mắt bỗng nhiên mất hồn.
      Chỉ thấy mặc váy dài màu trắng chậm rãi về phía , giản dị mà thời thượng, lá sen dưới làn váy theo bước chân nhàng tung bay, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng nõn, tản ra sáng bóng y hệt trân châu, đôi môi giống như cánh hoa đào quyến rũ mê người, lông mi giống như cánh bướm khẽ run, vô ý tiết lộ ra đôi mắt trong vắt như pha lê, tóc dài mượt giống như thác nước rũ xuống, cần cổ trắng muốt là sợi dây chuyền ngọc trai, càng làm nổi bật lên xương quai xanh mảnh khảnh của .
      Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên quá mức nóng rực, cơ hồ muốn đem cả người từ thân thể đến trái tim hoàn toàn nhìn xuyên thấu, khiến tâm tình Tô Lưu Cảnh vốn thấp thỏm càng thêm lo lắng. Hàm răng trắng muốt cắn xuống môi dưới, ánh mắt rũ thấp tránh ánh nhìn của .
      Ước chừng qua nửa phút Hình Hạo Xuyên mới ý thức được rằng mình mất hồn, tầm mắt cực kỳ nóng bỏng mới vừa rồi lập tức trầm xuống, bỏ tài liệu trong tay xuống, : “ thay bộ váy này !”
      Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn , căn bản cũng hiểu tại sao vẻ mặt của lại biến hóa nhanh đến như vậy. Đám thím Thẩm cũng nghĩ như thế.
      nghe thấy sao? Nhanh đổi cái khác!” Hình Hạo Xuyên lớn tiếng .
      “Vâng, vâng.” Thím Bình vội lên tiếng trả lời.
      Nhưng ngay khi Tô Lưu Cảnh vừa chuẩn bị rời , Hình Hạo Xuyên lại mở miệng : “Đợi .” Lông mày tuấn dật biết vì sao lại nhíu lên, chau sâu như vậy, sau đó nhìn nữa, xoay người ra khỏi phòng khách : “Thôi, cứ như vậy . theo tôi.” Trong giọng tựa hồ cất giấu cảm giác bị thất bại mà phức tạp.
      Tô Lưu Cảnh thể giải thích vì sao lại thay đổi thất thường như thế, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm kia, tất cả nghi vấn đều nuốt ngược trở lại, giống như búp bê vải nhu thuận mà vô lực theo bước chân của ra ngoài.

      Chương 33: gặp mẹ Hình ( hai )


      Bên trong xe yên tĩnh đáng sợ, Hình Hạo Xuyên vắt chéo hai chân ngồi ở bên, im lặng lên tiếng, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén khép hờ, tựa như nhắm mắt dưỡng thần, cho dù có như thế tư thái này vẫn rất cao quý ưu nhã phải ai cũng có được phong thái như vậy.

      Tô Lưu Cảnh được tự nhiên ngồi ở trong góc, hận co rút thành chấm để cách người đàn ông này xa chút. ta mang ra ngoài rốt cuộc là muốn đến chỗ nào?

      rất muốn hỏi, nhưng lại dám, đành phải ngồi yên lặng.

      Từ cửa xe nhìn ra ngoài quang cảnh đẹp đẽ lần lượt thay đổi, tim của Tô Lưu Cảnh vô cùng mệt mỏi phập phồng theo những ánh sáng liền tục chớp lóe kia, đột nhiên qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn thấy mở mắt ra.

      Hại Tô Lưu Cảnh lộp bộp giật mình.Bat◕di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.

      Qua tấm kính kia, đôi mắt sắc giống như bảo thạch sáng chói mắt, cơ hồ có thể đốt cháy tâm hồn của người đối diện, lông mày tuấn dật nhíu lại, môi mỏng khẽ giương lên tựa hồ như suy tư điều gì, vẻ mặt như thế, khiến có cách nào nhìn thấu được.

      Ánh mắt của giống như nhìn , lại tựa hồ như giống, có lẽ nhìn xuyên qua người tìm kiếm thứ gì đó. Mà , lại hiểu.

      Bốn mắt chạm vào nhau khiến cho cả hai người họ thoáng mất hồn, Hình Hạo Xuyên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ánh mắt thâm thúy trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng: "Lát nữa gặp mẹ của tôi, cái gì nên , cái gì nên chắc trong lòng cũng ràng."

      Giọng đầy cứng nhắc, mang theo chút tình cảm nào, giống như xử nghiệp vụ của mình vậy, mà căn bản cũng phải hướng về phía người.

      Mẹ của ta? Tô Lưu Cảnh nghe vậy liền cả kinh, ta mang gặp mẹ của mình để làm cái gì? vốn chỉ là tình nhân phải sao? Tại sao muốn mang đến đó? Chuyện đưa con dâu gặp mẹ chồng sao có thể xảy ra được. Hình Hạo Xuyên đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?

      Tô Lưu Cảnh mở miệng muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của Hình Hạo Xuyên ràng muốn nhiều lời, để cho lời vừa đến khóe môi, vẫn phải nuốt xuống, ngón tay khẩn trương túm lấy làn váy.

      Hi vọng mẹ Hình là người tốt, nếu quả còn đất để dung thân nữa rồi.

      Hai người họ, mỗi người tâm , bao lâu xe liền dừng lại khu biệt thự xây dựng theo phong cách nhà vườn Châu Âu.

      Tài xế cung kính xuống xe mở cửa, mời bọn họ xuống xe.Bat♡d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

      "Thiếu gia, cậu về rồi, phu nhân phòng khách đợi cậu đấy." lão quản gia lâu năm cử chỉ thong dong ưu nhã tiến lên nghênh đón.

      Hình Hạo Xuyên gật gật đầu đáp: "Ừ." Sau đó thẳng bước vào.

      Tô Lưu Cảnh sửng sốt, vội theo, nhưng vì Hình Hạo Xuyên bước quá nhanh, nên đành phải túm váy rảo bước theo phía sau.

      Khu nhà này của Hình gia rất lớn, khắp nơi đều trồng hoa, còn có sân cỏ trùng điệp, giống y như trang viên trong phim điện ảnh nước ngoài, phòng ốc cũng như vậy, đúng là chỉ những người chân chính có tiền mới có được hưởng thụ tốt nhất, ngay cả người hầu đều phảng phất kiêu ngạo giống với nơi khác.

      Dưới con mắt soi mói, tò mò quan sát của những người làm nơi đây, Tô Lưu Cảnh được tự nhiên nhắm mắt, cúi đầu theo sát bước chân của Hình Hạo Xuyên, bọn họ qua khoảng sân rộng rãi lúc này mới tới phòng khách của nhà chính.

      Trong phòng khách, mẹ Hình nhìn đứa con trai cả tháng thấy mặt đâu, giả vờ tức giận : "Hạo Xuyên, rốt cuộc con chịu trở lại gặp bà già này rồi hả ?" Nhưng mặt vẫn thể vẻ trìu mến, thương . Mẹ Hình gần năm mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng cực tốt, ăn mặc lại cao quý, nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, chắc lúc còn trẻ cũng là mỹ nhân, các đường nét gương mặt vẫn còn rất sắc nét, duyên dáng.

      Còn chưa kịp hỏi tội con trai, đột nhiên nhìn thấy Tô Lưu Cảnh ở sau lưng Hình Hạo Xuyên vuốt ngực thở , lông mày của mẹ Hình đột nhiên nhíu lại, tới bên cạnh Hình Hạo Xuyên, tỉ mỉ quan sát Tô Lưu Cảnh từ xuống dưới phen, mới vừa rồi vẻ mặt còn mừng rỡ như vậy, đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nghi ngờ cất tiếng hỏi: "Hạo Xuyên, đây chính là người mà con chọn?" Trong khẩu khí khó nghe ra bắt bẻ cùng với bất mãn, thậm chí còn có cả tức giận nữa.

      Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị điểm danh, liền hoảng hồn, trước ánh mắt sắc bén giống như dao của mẹ Hình, trong lòng khỏi "Lộp bộp" run rẩy!
      Last edited: 24/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Mẹ Hình phản đối.

      Đối mặt với chất vấn của mẹ Hình, Hình Hạo Xuyên cũng có biểu tình gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Lưu Cảnh rồi ngồi vào ghế sofa, nhần lấy cốc trà mà nữ giúp việc đưa tới, khẽ nhấp hớp mới : “Mẹ cho là thế nào?”

      Câu trả lời như thế này phải là đáp án mong muốn, khiến mẹ Hình lập tức trầm xuống, tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, nhìn bởi vì đuổi theo quá mức nhanh mà thở hổn hển, đầu tóc lại rối bời, lập tức khiển trách: “Cha mẹ dạy cho đến nhà người khác phải tuân thủ lễ nghi sao?”

      Tô Lưu Cảnh bị khiển trách trắng trợn nể tình như vậy, sắc mặt liền trắng bệch, từ từ xiết chặt làn váy, nghĩ đến việc Hình Hạo Xuyên phân phó, thể kìm bất mãn xuống, cúi đầu : “ xin lỗi.”

      Lấy được lời xin lỗi, mẹ Hình vẫn còn chưa hài lòng, cũng quay đầu lại mà : “Hạo Xuyên, phải con đùa với mẹ đấy chứ?”

      khó có thể tưởng tượng, thúc ép con trai thế nhưng đổi lại nó liền vứt bỏ thục nữ danh môn, chọn đứa con thoạt nhìn biết nghèo hèn, thô tục chịu nổi như vậy! thể tưởng tượng nổi!

      Hình Hạo Xuyên khoanh tay trước ngực, từa vào ghé sofa mỉm cười đáp: “Mẹ bắt con trong tuần lễ tìm về cho mẹ con dâu, tại con mang về rồi, thế nào, mẹ hài lòng sao?” Tư thái của như ậy, ưu nhã chẳng khác gì Thân Vương cả.

      Mẹ Hình vừa nghe, lập tức tức giận, hết sức phản đối : “Hạo Xuyên, con muốn đùa với mẹ sao? được! Tuyệt đối được! Mẹ tuyệt đối thể nào đồng ý ta được!”

      Hình Hạo Xuyên nhanh chậm hỏi: “Tại sao?”

      Mẹ Hình chau mày, ngón trỏ chút khách khí chỉ vào gương mặt hoang mang sợ hãi của Tô Lưu Cảnh, mà chỉ trích: “Tại sao? Chẳng lẽ con bởi vì gương mặt đó của ta?” Gương mặt này, hình dáng này, ràng phác họa lại bóng dáng của đứa con khác.

      Nghe được câu này, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, mặt của ? Mặt của thế nào? Có vấn đề gì ?

      Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn hướng Hình Hạo Xuyên, tuy vẫn lạnh nhạt nhưng cũng lập tức khó nhìn, mới vừa rồi ánh mắt còn mỉm cười, đột nhiên lạnh lẽo hẳn, cặp mắt thâm thúy mê người có cái gì đó mà cách nào thấy .

      Mẹ Hình thấy mình xúc phạm đến giới hạn của Hình Hạo Xuyên, vội vàng chuyển đề tài, bà cũng biết cái đứa con thể nhắc tới này, từ trước cho tới nay vẫn luôn là trở ngại lớn nhất của mẹ con bọn họ, đành phải thu hồi tức giận : “Mẹ mặc kệ con muốn làm sao, dù sao mẹ tuyệt đối chấp thuận ta bước vào cửa của Hình gia chúng ta đâu!” Mặt bà dày chán ghét lo lắng nhìn Tô Lưu Cảnh.

      Tô Lưu Cảnh bị mẹ Hình vậy bị dọa sợ theo bản năng lui về phía sau bước.

      “Mẹ, mẹ chỉ cần người có thể sinh cháu trai cho mình phải sao?” Hình Hạo Xuyên khẽ cười đáp lại, nhưng sắc mặt ràng lạnh nhạt hơn so với trước kia rất nhiều.

      Nhìn thấy sắc mặt của HÌnh Hạo Xuyên ngày càng tốt, mẹ Hình vội vàng lui binh, tận tình khuyên bảo: “Mẹ có thể giới thiệu cho con cá quý nữ danh viện khác, bảo đảm nhất định tìm cho con người vợ hoàn mỹ nhất, nhưng này, tuyệt đối được!”

      Nghe vậy, Hình Hạo Xuyên vô cùng thản nhiên, khẽ cười, đứng dậy tới bên cạnh Tô Lưu Cảnh, kéo vào trong ngưc, ghé vào bên tai cười như cười đáp: “Nhưng mà con xác định là ấy rồi làm thế nào?”

      Với hành động thân mật cùng lời mập mờ kia của , mặc dù Tô Lưu Cảnh biết chỉ diễn trò, thế nhưng khí nóng phả vào bên tai, khiến cho thấy bứt rứt, bất tri bất giác liền đỏ mặt.

      Mẹ HÌnh vốn muốn duy trì tư thái ưu nhã nhưng toàn bộ lại hóa thành hư , hung hăng liếc Tô Lưu Cảnh rồi lên tiếng : “Hạo Xuyên! ta nhất định chỉ là vì tiền tài mới tới với con, ngàn vạn lần được để cho gương mặt kia của ta mê hoặc!”.
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Mẹ Hình gây khó khăn.

      " ta nhất định là chỉ vì tiền tài mới tới với con , ngàn vạn lần được để cho gương mặt kia của ta mê hoặc!" Mẹ Hình lớn tiếng trách cứ.

      Sắc mặt của Tô Lưu Cảnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống hệt như Bạch Tuyết, cánh môi cho dù đánh son nước nhưng cũng vẫn nhìn ra được sắc thái khổ sở .

      Đáy lòng nhẫn mà hèn mọn bị người khác nhẫn tâm đâm xuyên qua, Tô Lưu Cảnh như muốn ngất xỉu, đám người hầu với đủ loại ánh mắt khác thường nhìn , chờ xem kịch vui, cơ hồ đứng vững nữa, may mà có bàn tay to đặt ở bên hông của , giữ chặt bóng hình muốn lung lay sắp đổ.

      Liền nghe thấy Hình Hạo Xuyên thản nhiên bên tai: "Có phải vì tiền hay vậy còn phải hỏi ấy , Lưu Cảnh, cho tôi biết, em là

      vì tiền của tôi sao?”

      Tô Lưu Cảnh thể tin ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Hình Hạo Xuyên gần trong gang tấc, nhìn vào tròng mắt đen nhánh của đầy kinh ngạc, nhưng lại tìm được tia nào chứng minh rằng đùa.

      Mẹ Hình hừ lạnh tiếng, gây : “ ! Sao lại trả lời? Bị tôi trúng rồi phải ? Chính vì ham tiền tài của con trai tôi nên mới bám lấy nó!”

      Đối mặt người cố tình gây như vậy, Tô Lưu Cảnh lập tức muốn xoay người chạy trốn, nhưng bàn tay giữ chặt bên hông cho phép lui về phía sau phân hào.

      Môi của thân mật dán vào tai của , hơi thở cực nóng giống như gió mát mùa hè phả vào trong lỗ tai của , mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt cơ hồ có thể mê hoặc tâm trí của con người, lại dùng giọng như gió thầm bên tai : “Đừng quên những lời tôi với xe.”

      Tô Lưu Cảnh gắt gao cắn chặt môi dưới, cũng cảm nhận được cả người mình phát run, dùng thanh nhàng yếu ớt, khó khăn thốt ra hai chữ: “…… phải…….” Hai chữ này cơ hồ rút hết khí lực của toàn thân, cái trán trơn bóng, rịn ra mồ hôi lạnh, cõi lòng tắc nghẹn bấn loạn khiến cho sắp thở nổi.

      Mẹ Hình bị câu trả lời của làm cho nghẹn lời, gương mặt cao quý tức giận đến xanh mét: “!”

      Lại thấy mặt của con trai lạnh nhạt như hàn băng tựa hồ như sớm dự đoán trước biểu tình như vậy, luống cuống vừa rồi rất nhanh liền thu lại, thông minh tự cân nhắc: nếu cùng con trai trở mặt như thế này, cuối cùng người chiếm tiện nghi chẳng phải là đứa con kia sao, còn có thể khiến cho quan hệ mẹ con của bọn họ vất vả mới hàn gắn được lại tan vỡ lần nữa!

      Nghĩ đến đây, vội đè xuống lửa giận trong lòng, tận tình khuyên nhủ Hình Hạo Xuyên: “Hạo Xuyên, mẹ tôn trọng ý kiến của con, nhưng mẹ hy vọng con vì tức giận, mà mang hạnh phúc của chính mình ra chơi đùa, này trước tiên có thể ở bên cạnh con, nhưng chuyện kết hôn chúng ta từ từ bàn bạc lại có được hay ?”

      Hình Hạo Xuyên thể đồng ý, chau chau mày lại, vốn mua Tô Lưu Cảnh năm, cũng chỉ vì cái “Ước hẹn ba năm” đó chỉ còn dư lại năm cuối cùng, nếu mẹ tạm thời ép kết hôn, coi như mục đích đạt được, về phần quá trình, cũng quan trọng lắm.

      Thấy mặt có vẻ dãn ra, mẹ Hìnhthầm thở phào nhõm, tầm mắt lần nữa chuyển dời đến Tô Lưu Cảnh, hỏi: “ tên là gì?”

      Tô Lưu Cảnh cúi đầu muốn nhìn bà, chỉ thản nhiên đáp: “Tô Lưu Cảnh.” Trong lòng khổ sở khó chịu, bà ta cho rằng tự nguyện đứng ở nơi này? Nếu như phải….. phải là vì tiểu Diệc, phải tiền viện phí chết tiệt kia, sao có thể chật vật để cho những người có tiền này tức giận, mắng mỏ như vậy?

      Tiền…….À! ra tất cả quay quay lại đều động đến chữ này…..Mẹ Hình sai, chính là vì tiền, cho nên mới tiếp cận ta phải sao?

      Tô Lưu Cảnh khổ sở mà tự giễu nhắm mắt lại, mặc dù được người đàn ông bên cạnh hờ hững ôm vào trong ngực, nhưng tại sao chút ấm áp cũng có, lạnh đến đáng sợ?

      “Tô Lưu Cảnh? họ Tô?”

      Mẹ Hình vừa mới trấn định lại, vừa nghe thấy tên của Tô Lưu Cảnh kinh ngạc hỏi ngược lại, giống như gặp phải chuyện gì ngoài dự đoán vậy.

      Đáng tiếc Tô Lưu Cảnh lại đangcúi đầu, cũng nhìn thấy được biểu tình cổ quái phức tạp mặt của bà ta.

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn của bên cạnh trắng bệch ra, đáy lòng nguội lạnh của Hình Hạo Xuyên hiểu sao lại tự dưng mềm xuống, ôm Tô Lưu Cảnh : “Mẹ, còn có chuyện gì nữa ? Nếu có chuyện gì, bọn con về trước, trong công ty còn có việc chờ con xử lý.”

      Lần đầu tiên Tô Lưu Cảnh thấy cảm kích như thế, nếu như ở lại chỗ này đợi thêm phút nữa, chắc điên lên mất!

      Mẹ Hình tựa hồ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, sắc mặt nặng nề tự cân nhắc chuyện gì, thỉnh thoảng lại phức tạp liếc nhìn Tô Lưu Cảnh, qua loa đáp: “Được, các con cứ trước , trước .”

      Hình Hạo Xuyên tựa hồ nhận thấy được vẻ mặt thay đổi của bà, nhíu mày nhìn mẹ Hình chăm chú, khiến bà phải vội vàng che giấu cười : “Hạo Xuyên, về sau nhớ thường về đây thăm mẹ, về hôn của con, về sau từ từ thương lượng lại.”

      Hình Hạo Xuyên thấy bà khôi phục lại bình thường, liền đa nghi nữa, gật đầu kéo Tô Lưu Cảnh rời .

      Chờ sau khi bọn họ rời , mẹ Hình lập tức lo lắng với người làm: “Mau tìm Lý quản gia tới đây cho ta!”
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :