1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 71: Kết thúc đếm ngược thời gian!

      Từ trong bệnh viện ra ngoài, toàn bộ khí lực người Tô Lưu Cảnh như bị rút cạn, nhắm mắt lại, tựa vào vách tường, nhúc nhích.

      Hủy diệt nhà họ Hình, hủy diệt gia tộc tràn đầy tội ác, mục tiêu này được định sẵn ngay từ đầu, nhưng tại sao mới vừa rồi ở trong phòng bệnh, lúc thốt ra từng chữ lại thấy khó khăn đến thế.

      Là vì người kia sao? Là vì đối mặt với Hình Hạo Xuyên sao?

      Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

      Tại sao? Thậm chí ngay lúc này có bắt đầu có chút hoài nghi, tại sao lại đặt vào tình thế khó xử như thế này, tại sao lại đặt trọng trách nặng nề lên vai người con yếu ớt như , tại sao thể cho sống bình thường như bao người khác? Gia đình của có thể nghèo khó, nhưng vẫn được cha mẹ thương che chở, bình bình thản thản mà cắp sách đến trường. Có lẽ như bao nữ sinh khác thỉnh thoảng mơ mộng thiết thực, cũng gặp được mối tình đầu của mình, có lẽ chịu vài tổn thương nho sau khi chia tay, nhưng có thể tiếp tục cười rạng rỡ bước chân vào đại học, cũng giống như bao khác, sau khi tốt nghiệp gặp gỡ người đàn ông hiền lành chân , sau đó là kết hôn, sinh con.

      Nếu như thế cả đời cũng gặp phải Quý công tử có tiền như Hình Hạo Xuyên, thậm chí bước sang tuổi ba mươi cũng bởi vì cơm áo gạo tiền mà trở thành người phụ nữ lắm lời hay phàn nàn nhưng cuộc sống vẫn tương đối thỏa mãn.

      ràng đơn giản như thế, thậm chí cuộc sống này khiến cho rất nhiều người chán ghét, nhưng ông trời lại ngay cả chút cơ hội này cũng chịu bố thí cho ? Tại sao vậy. . . . . .

      Tô Lưu Cảnh nỗ lực mở to hai mắt, nhìn lên bầu trời xanh ngăn ngắt gợn mây, tự giễu nhếch môi, hình ảnh này đập vào mắt người khác vô cùng chói mắt.

      "Mẹ!", chợt, cách đó xa có chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, cậu nhóc bụ bẫm sải từng bước chân ngắn, lo lắng vung tay chạy tới.

      Tô Lưu Cảnh sửng sốt, liền nhìn thấy Tiểu Mễ chạy tới. Cách đó xa, Tống Dĩ Hinh vừa đóng cửa xe, sau đó tới phía : "Nghiêm Hàn Dư gọi điện thoại cho mình cậu bị Hình. . . . . .", vừa đến đây, Tống Dĩ Hinh lập tức ngừng lại, rồi mới tiếp tục: "Mình tìm Lưu Thừa, nghe cậu ở chỗ này, nên mang Tiểu Mễ tới đón cậu trở về!".

      ấy "Đón cậu trở về" chứ phải là "Tìm cậu", mấy chữ "Đón cậu", "Trở về" này tựa như nhành cam
      [​IMG]

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 72: Ngả bài!

      Sợ đánh thức Tiểu Mễ, Tống Dĩ Hinh chầm chậm chở mẹ con Tô Lưu Cảnh về nhà mình. Nhà của Tống Dĩ Hinh và Thẩm Minh Phong tọa lạc núi Dương Bình gần kề ngoại ô, nơi đó nổi danh là khu dành cho nhà giàu, được bố mẹ chồng tặng sau khi hai người họ cưới nhau.

      tại Tống Dĩ Hinh cảm thấy bực bội vì khoảng cách quá xa xôi này. vừa mới học lái xe bao lâu, lúc đó bởi vì Thẩm Minh Phong ở nhà, cho nên để ý liều nhắm mắt trèo lên, nhưng lúc trở về, mới phát lái xe mệt mỏi đến thế nào. là, năm đó làm sao lại mua nhà ở đó làm gì cơ chứ! Đúng là gặp nạn rồi !

      Hành xác hết gần hai tiếng, Tống Dĩ Hinh mới thở dốc hơi, : "Sắp tới rồi, chỉ lát nữa thôi!".

      Vậy mà còn chưa kịp kích động, chiếc xe việt dã màu đen bất chợt từ phía sau đâm tới, với tốc độ chóng mặt, tựa như bị mất khống chế mà cứ thế đâm thẳng vào.

      Tống Dĩ Hinh hoảng sợ buông thõng tay lái, sau đó dùng sức đạp phanh xe. Bánh xe ma sát với lòng đường phát ra thanh chói tai, nhưng vẫn thể tránh được, đuôi xe bị chiếc việt dã đằng sau hung hăng cọ qua, từng tia lửa thi nhau bắn ra cộng với tiếng chạm rầm rầm.

      Phanh xe cơ hồ bị giẫm hư, Tống Dĩ Hinh dùng toàn bộ hơi sức mới miễn cưỡng khiến cho chiếc xe dừng lại, cần nhìn cũng biết nhất định đuôi xe trông cực kỳ thảm hại.

      "Mẹ!", Tiểu Mễ ngủ giật mình choàng tỉnh, hoảng sợ nhào vào lòng Tô Lưu Cảnh.

      Cởi dây an toàn ra, Tống Dĩ Hinh tức giận ngút trời bước xuống xe, muốn tìm chủ chiếc việt dã kia tính sổ: "Này, có bị làm sao đấy? Lái xe cái kiểu gì vậy hả?!".

      Nhưng đợi Tống Dĩ Hinh hưng sư vấn tội xong, trong nháy mắt cửa xe liền mở ra, họng súng đen ngòm chợt chĩa sang, làm hoảng sợ hô lên tiếng: "A! ! !"

      Chứng kiến cảnh này, Tô Lưu Cảnh liền hít sâu hơi, theo bản năng ôm Tiểu Mễ vào trong ngực chặt.

      "Dĩ Hinh, mau đóng cửa!", Tô Lưu Cảnh thét to, trong nháy mắt hô hấp cũng như ngừng lại.

      Vậy mà còn kịp nữa, khẩu súng kia đặt trước mi tâm của Tống Dĩ Hinh, ngón tay đặt lên cò súng, tùy thời có thể bóp cò bất cứ lúc nào, đồng thời, ba tay súng khác, lập tức từ các phương hướng khác nhau vây quanh bọn họ.

      Ngay lập tức tâm Tô Lưu Cảnh chợt chùng xuống, cố gắng véo vào lòng bàn tay để cho bản thân tỉnh táo, nhưng thanh run rẩy, vẫn thể nào che giấu được hốt hoảng: "Các người rốt cuộc là ai?! Muốn làm gì? Do ai phái tới!".

      giọng lạnh lẽo vô tình xuyên qua kính cửa sổ lập tức truyền tới: "Hừ, Tô tiểu thư, lại gặp mặt rồi, cứ theo chúng tôi, đến lúc đó tự biết thôi!".

      Hai mắt Tô Lưu Cảnh bỗng dưng trợn to, mặc dù được mặt những người này, nhưng giọng kia, vẫn nhớ như in, bởi vì, chính đám người này, trước đây lâu thiếu chút nữa giết chết mình, còn cả Hình Hạo Xuyên nữa!

      "Binh đoàn đầu lâu"! Những người này trước đó lâu đuổi tận giết tuyệt bọn họ lúc còn ở !

      Tống Dĩ Hinh khẽ cắn răng, đột nhiên túm lấy họng súng đặt trán mình, cả gan hô: "Lưu Cảnh, chạy mau. . . . . .". Nhưng chưa kịp xong, bị giáng cú vào đầu, ngất xỉu ngã xuống đất, trán loang lổ máu.

      "Đừng tổn thương ấy!", Tô Lưu Cảnh kinh sợ thét to.

      Họng súng kia đầy uy hiếp nhắm ngay đầu Tống Dĩ Hinh, sát thủ khinh miệt : " như vậy, Tô tiểu thư, xin mời!".

      Hai tay Tô Lưu Cảnh ôm chặt lấy Tiểu Mễ vùi vào lồng ngực của mình, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Nửa phút sau, dưới chân núi gần ngoại ô Dương Bình, chỉ còn lại chiếc xe móp méo, lối bộ có người nào lui tới, là Tống Dĩ Hinh ngất xỉu. . . . . .

      . . . . . .

      Vừa lên xe liền bị hít thuốc mê, cơ hồ có bất kỳ năng lực chống cự nào cả người ngất . Lúc tỉnh lại, liền phát hai tay mình bị trói cây thập tự, toàn thân thể nhúc nhích, đầu óc hỗn loạn, chung quanh tối đen như mực, bầu khí sa đọa sộc vào mũi, nơi này. . . . . . Là địa phương nào?

      Tô Lưu Cảnh dùng sức hất đầu, nội tâm khẽ run lên, Tiểu Mễ ! Tiểu Mễ đâu rồi? !

      "Tiểu Mễ! Tiểu Mễ, con ở đâu? Tiểu Mễ!", Tô Lưu Cảnh sốt ruột khàn khàn giọng gọi. mặt liều mạng muốn thoát khỏi nơi giam cầm, nhưng sợi dây này được làm bằng da trâu, mỗi khi giãy giụa đều như cắt vào trong da thịt, vô cùng đau đớn, nhưng vẫn thèm để chút nào, tiếp tục hô: "Mau trả lại con cho tôi! Trả lại cho tôi! ! !"

      "Người đâu, trả con trai lại cho tôi ——!"

      Đám người kia đến cùng muốn làm cái gì? Tiểu Mễ còn như vậy, bọn họ muốn làm gì với nó? Tại sao ngay cả đứa bé vô tội cũng thể bỏ qua? Tiểu Mễ, Tiểu Mễ!

      Lần trước bị "Binh đoàn đầu lâu" đuổi giết, cứ nghĩ rằng mục tiêu của bọn họ là Hình Hạo Xuyên, nhưng nghĩ tới, bắt cóc Hình Hạo Xuyên chỉ là giả, ra là mục tiêu chân chính của họ lại là bản thân mình!

      đắc tội với người nào chứ? Tại sao những người đó lại đuổi tận giết tuyệt đến thế! Có thể muốn chết cũng được, nhưng đừng liên lụy đến Tiểu Mễ. . . Tiểu Mễ, con ở đâu? Mẹ rất nhớ con, mẹ xin lỗi con. . . . . .

      Tiểu Mễ là hy vọng duy nhất để tồn tại thế giới này, nếu như thằng bé có chuyện gì . . . Nghĩ đến kết quả kia, đầu Tô Lưu Cảnh như muốn nổ tung.

      được, đây phải là lúc ăn năn hối hận, chắc chắn Tiểu Mễ còn ở đâu đó chờ đến cứu, Tô Lưu Cảnh, mày phải trấn định, trấn định lại!

      Tô Lưu Cảnh càng nghĩ càng thấy hoài nghi, bóng hình từ từ lên trong đầu, người có tài lực lớn như vậy, có thể mời được tập đoàn sát thủ kia, hơn nữa, còn thống hận đến như vậy, người này. . . . . .

      Cửa đột nhiên được mở ra. Tô Lưu Cảnh lập tức ngẩng đầu lên nhìn, bóng người quen thuộc chậm rãi về phía này.

      Bà ta!

      Quả nhiên là bà ta!

      Mặc dù mới vừa rồi mơ hồ đoán được chân tướng, nhưng nghĩ tới, là bà ta, trong lúc nhất thời mở to hai mắt, biết nên mở miệng như thế nào .

      Người tới chậm rãi từ nơi có ánh sáng nơi tới, tướng mạo mơ hồ, khoảng cách càng ngày càng được rút ngắn , từ từ vạch trần tầng sa nghi ngờ mỏng manh.

      Tư thái kia, nhất cử nhất động, ưu nhã tựa như mệnh phụ phu nhân trong giới quý tộc châu Âu, theo phía sau là người hầu mặc vest Tuxedo đen.

      Người nọ vô cùng cao ngạo, ngạo nghễ giương mắt nhìn Tô Lưu Cảnh chật vật chịu nổi, khinh miệt nhếch miệng, từ trong cổ họng khẽ hừ lạnh tiếng: "Con nhà họ Tô, khỏe chứ?".

      Tô Lưu Cảnh nghe thấy những lời này của bà ta, trong lòng lập tức lạnh lẽo, hai tay gắt gao nắm chặt, dùng sức cắn răng, gằn từng chữ: "Hình, phu, nhân!"

      Chương 73: Đại Kết Cục ( )

      Mẹ Hình lạnh lùng, bước nhanh tới, chút lưu tình thẳng tay tát mạnh lên mặt Tô Lưu Cảnh: "Tiện nhân! Ai cho có tư cách chuyện với tôi như vậy!".

      Tô Lưu Cảnh bị trói chặt, chút cơ hội tránh né cũng có, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của bà ta hung hăng vung tới, mặt bị đánh bỏng rát lệch hẳn sang bên, tia máu tươi theo khóe miệng từ từ chảy ra.

      "Mau trả con tôi lại cho tôi!", Tô Lưu Cảnh nhổ máu tanh trong miệng ra, kiên trì .

      Ngay sau đó, bàn tay hung dữ lần nữa vung tới, sức lực ngoan độc, đánh cả đầu Tô Lưu Cảnh ngửa ra đằng sau: "Tô Lưu Cảnh, tôi cảnh cáo rồi! Mà vẫn dám chuyện với tôi bằng giọng như thế sao!"

      tát này vừa ra, trong nháy mắt đầu óc Tô Lưu Cảnh quay mòng mòng, trước mắt trắng xóa, cơ hồ muốn ngất .

      Mẹ Hình giơ tay lên, dùng móng tay bén nhọn kéo cằm Tô Lưu Cảnh, nheo mắt lại, căm ghét xen lẫn thống hận : "Đừng có dùng cái gương mặt này, dùng cái giọng ta đây lúc nào cùng đúng chuyện với tôi! quả nhiên bẩn thỉu giống hệt mẹ mình, giống nhau y như đúc!"

      Tô Lưu Cảnh hất cằm lên, dùng sức tránh thoát tay của bà ta, cắn răng : "Trả con lại cho tôi!"

      "Con trai của ?". Trong tầng sáng u, biểu tình của mẹ Hình vô cùng kỳ dị, dường như mệnh phụ phu nhân trước đó chỉ là vẻ bọc bề ngoài, đây mới chính là diện mạo của bà ta: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên tên tiểu tiện chủng kia!". xong lập tức vỗ vỗ tay, cửa nhanh chóng được mở ra, người đàn ông cao to chút thương tiếc xách cậu nhóc vào, sau đó lạnh lùng ném xuống đất.

      Chính là Tiểu Mễ.

      "Các người muốn làm cái gì!". Tô Lưu Cảnh thấy bọn họ đối xử với con trai mình như vậy, vội vàng gọi to: "Tiểu Mễ, con có sao ? Đến bên mẹ này!"

      Cậu nhóc bị ném mặt đất, đau đớn kêu lên tiếng, trong đôi mắt to ầng ậng nước, nhưng vẫn dũng cảm khóc ra ngoài, bước từng bước đến chỗ mẹ mình, : "Mẹ, mẹ, Tiểu Mễ đau, sợ, Tiểu Mễ sợ!".

      Giọng trẻ con non nớt cố tỏ ra kiên cường làm cho người ta đau lòng hết sức, nhưng nơi này trừ Tô Lưu Cảnh, còn ai thương xót cậu bé cả.

      "Cái người xấu xa này! Thả mẹ tôi xuống! Mau thả mẹ tôi xuống!". Tiểu Mễ tức giận vung quả đấm về phía mẹ Hình.

      Tô Lưu Cảnh biết chắc người này hề để ý đến máu mủ tình thâm, liền hoảng sợ kêu lên: "Tiểu Mễ đừng! Tiểu Mễ mau tới đây! Đến bên mẹ này!"

      Nhưng cậu nhóc còn chưa kịp chạy, bị tên thủ hạ máu lạnh xách lên lần nữa.

      "Tốt, Tô Lưu Cảnh, quả nhiên rất giỏi, mẹ tiện, cũng tiện, hôm nay con của cũng y như thế, giỏi lắm! Yên tâm, thấy mẹ con tình thâm như thế, tôi thành toàn cho các người, hôm nay nhất định để cho hai người cùng với nhau!". Sắc mặt mẹ Hình càng thêm u, ngay cả Tô Lưu Cảnh cũng thấy phát run.

      "Bà muốn làm gì. . . . . . muốn làm gì chứ. . . . . ." Tô Lưu Cảnh sợ hãi hỏi. Vẻ mặt quyết tuyệt kia phải như đùa. Bà ta muốn làm cái gì?! Đến tột cùng muốn làm gì với họ!

      "Làm gì sao? lập tức biết ngay thôi!". Mẹ Hình cười lạnh tiếng, ngay sau đó xoay người, với Tiểu Mễ lơ lửng quơ chân múa tay ở giữa trung: "Bé ngoan, đến nơi này của ta, ngoan, đến bên ta này, ta liền để cho mày cùng với mẹ mày ở chung chỗ."

      Biểu tình giả nhân giả nghĩa lại trong hoàn cảnh trầm, quả so với ma quỷ quái còn đáng sợ hơn nhiều.

      Tô Lưu Cảnh liều mạng giẫy giụa, thét to: "Bỏ qua cho thằng bé , nó vẫn còn , thằng bé vô tội mà! ! !".

      Mẹ Hình nheo mắt lại, hung ác : "Vô tội? Chỉ cần người của nó chảy dòng máu của , chỉ cần nó là con của thể nào thoát khỏi liên quan!"

      "Thằng bé dầu gì cũng là cháu trai của bà mà! ! !". Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng dưới tình huống trước mắt, thể khuất nhục ra này.

      " cái gì? Cháu trai?". Mẹ Hình chợt giống như nghe được câu chuyện cười, lập tức cười phá lên, : "Tô Lưu Cảnh, đừng có dát vàng lên mặt mình, tiện chủng sinh ra há có thể làm cháu của tôi, ha ha ha ha, đùa gì thế? Tên tiểu tiện chủng kia, vừa sinh ra đáng chết! Hoàn toàn xứng làm cháu của tôi!".

      Tô Lưu Cảnh bị vẻ mặt đáng sợ cùng những lời của bà ta làm cho ngây ngẩn cả người. Đây là ý gì? Tiểu Mễ đích xác là con của và Hình Hạo Xuyên, cũng là cháu của bà ta, kể cả có thích Tiểu Mễ thế nào bà ta cũng nên như vậy . . . nguyên nhân do đâu chứ. . . . . .

      Trong lúc sững sờ đến ngây người mẹ Hình túm lấy Tiểu Mễ ngừng giãy giụa, sau đó kéo thân hình nho , thẳng đến bên cạnh thùng hóa chất cũ kỹ , mở nắp ra, bên trong chứa toàn nước là nước.

      Tô Lưu Cảnh khiếp sợ nhìn bà ta, dám tin, run rẩy : "Bà muốn. . . . . . Làm gì? Làm gì chứ. . . ! Đừng mà…! ! !". Đến tiếng cuối cùng cơ hồ là muốn xé rách cổ họng.

      , ! ! ! !

      Mẹ Hình nâng Tiểu Mễ lên giữa trung ngay giữa thùng nước, vừa muốn ném cậu nhóc vào, bất chợt nhớ ra cái gì, liền : "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, còn vị khách còn chưa mời đến, tuồng kịch hay như thế này sao có thể thiếu ta được?".

      xong, tên mặt lạnh lập tức lui ra, rất nhanh đẩy chiếc xe lăn vào.

      "Đừng mà! Bỏ qua cho tôi , tôi gì cả, bỏ qua cho tôi mà, van cầu các người. Tôi gì mà. . . . . .". xe lăn, Tiếu Như Nghê trong bộ đồng phục của bệnh nhân tâm thần, bị cưỡng chế vào, túm chặt lấy cánh cửa, khóc la ầm lên.

      "Tôi thề, tôi xuất trước mặt của bà nữa, tôi. . . . . . Tôi ngoan ngoãn đến nơi xa, cả đời đặt chân tới nơi này, cái gì cũng , van cầu bà, bỏ qua cho tôi . . . . . .". Tiếu Như Nghê sợ hãi nhìn về hướng này, biểu tình kia, quả giống như người sống sờ sờ hướng mắt về phía địa ngục.

      Mẹ Hình nhìn ta khóc lóc quỳ lạy van xin mình như thế, liền hài lòng cong môi : "Tốt lắm, người đến đủ rồi, tiếp theo, chúng ta chính thức trình diễn màn kịch hay ho thôi!".

      "Mấy người các ngươi, hôm nay đều là nhân vật chính cả, người là tình nhân cũ của con trai tôi, , là con nhà họ Tô, đặc biệt đến đây báo thù, còn cả đứa này nữa! Tôi nên sắp xếp thứ tự xuất của các người như thế nào đây?". Mẹ Hình trầm .

      " bằng. . . . . . Liền theo thứ tự thời gian , hôm nay phải giải quyết xong hết thảy!". Sau đó liền chuyển sang với Tiếu Như Nghê toàn thân nhếch nhác bên cạnh: "Vậy trước tiên bắt đầu từ , tiếp đến là mẹ con nhà kia!".

      "! Đừng mà!". Tiếu Như Nghê hoảng sợ : "Tôi cầu xin bà, tôi đối với bà có bất kỳ uy hiếp nào, tôi xin thề!".

      Mẹ Hình tay thở dài với Tiếu Như Nghê: "Chậc chậc, ra tôi vốn cũng muốn giết . Nhưng ai bảo lại tự cho mình thông minh, thăm dò những chuyện kia, còn cố tình điều tra ra được, thế còn dám vờ giả điên giả dại. xem, phụ nữ thông minh như tôi sao có thể giết cho được? Nếu như vạn cẩn thận đem chuyện của tôi ra ngoài, chẳng phải tôi bị thua thiệt sao?".

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 74: Đại Kết Cục ( hai )

      Mẹ Hình giơ tay lên ra hiệu cho đám thủ hạ, tay sát thủ lập tức giương súng lên, chớp mắt chỉ thẳng vào đầu Tiếu Như Nghê.

      Tiếu Như Nghê sợ run người ngừng lui về phía sau, nhưng cửa sớm đóng lại, ta làm gì còn có cơ hội chạy trốn, chỉ thấy họng súng kia thẳng tắp chĩa vào người mình. Miệng ngừng mấp máy cầu xin tha thứ, nhưng họng súng lạnh như băng kia như lạnh lùng rằng: hôm nay chính là ngày chết của ta.

      Lúc này Tiếu Như Nghê bị ép điên, điên cuồng thét to: "Cái bà điên này! Mụ điên! Đáng đời bà cả đời giữ được người đàn ông của mình! Đáng đời bà bị chồng ruồng bỏ, sinh con với người khác, đáng đời! Đáng đời!"

      "Tô Lưu Cảnh, cha của phải là cái người ở trong ngục giam kia đâu! Cha ruột của ra là Tổng giám đốc trước đây của Hình thị, mới chính là người thừa kế của nhà họ Hình. . . . . . Người. . . . . ."

      Đáng tiếc, lời còn chưa dứt, chỉ nghe mẹ Hình tức giận gào thét cắt ngang: "Còn mau nổ súng!".

      Tên sát thủ nhận được lệnh, lập tức bóp cò, tiếng súng bén nhọn liền vang lên, ngay sau đó là vòi máu vọt ra, cả người Tiếu Như Nghê ngã ra phía sau, toàn thân co quắp, còn thanh . Cả kho hàng rộng như vậy, chỉ còn lại chiếc xe lăn màu bạc lăn tít mù, bánh nhàng quay vòng đất . . . . . .

      màn máu tanh diễn ra ngay trước mắt, Tô Lưu Cảnh khiếp sợ trợn trừng mắt, nhìn cả người Tiếu Như Nghê co giật từng cơn, từ cổ họng phát ra mấy tiếng vô thức, ngay sau đó hoàn toàn nghe thấy tiếng thở nữa, chỉ có cặp mắt mở lớn, cùng dòng máu đỏ tươi, nóng bỏng từ trong tóc chảy ra, lăn dài xuống má, giống như trước khi chết vẫn còn muốn tố cáo, thê thảm nỡ nhìn.

      Tô Lưu Cảnh muốn gọi, nhưng cổ họng cứ như bị nghẹn tắc lại, thốt ra nổi chữ, toàn bộ hô hấp đều bị niêm phong lại, cả linh hồn cũng chấn động.

      Trong đầu tua tua lại những lời Tiếu Như Nghê trước khi chết, còn cả phát súng vừa vang lên kia nữa, bộ não ngừng bị kích thích về cảnh tượng Tiếu Như Nghê bị bắn chết.

      Có nghĩa là gì? Lời của ta mới vừa là có ý gì? Cha ruột lại phải là người ở trong nhà giam mà là Tổng giám đốc trước đây của Hình thị. Còn mới đích thị là người thừa kế của nhà họ Hình? Có ý gì, có ý gì! Sao nghe lại hiểu chút nào, chút cũng hiểu!

      Giờ phút này trong đầu Tô Lưu Cảnh hoàn toàn trống rỗng. . . . . .

      Nếu như là. . . . . . Như vậy chính là người nhà họ Hình. . . . . .kẻ thù lại là chung huyết mạch. . . . . . và Hình Hạo Xuyên trở thanh. . . . . . em cùng cha khác mẹ? Làm sao có thể chứ? ! Tô Lưu Cảnh muốn bật cười, nhưng toàn thân còn tí sức lực nào nên thể động đậy. thể nào, làm sao có thể chứ? Đây quả thực là chuyện đùa!

      Chuyện đùa! Quả thực là hài hước chịu được, đúng vậy, nhất định là đùa! tin, hoàn toàn tin! Tuyệt đối tin! ! ! Nhất định là họ lại thiết kế bẫy rập gì đó. Nhất định là thế!

      Mẹ Hình ưu nhã xoay người, bước từng bước về phía Tô Lưu Cảnh, tựa hồ chút cũng quan tâm tới cái chết vừa diễn ra sờ sờ trước mặt.

      "Chà chà, ra là muốn gạt cho đến chết nhưng kết quả lại bị tiện nhân này ra. Có điều sao cả, dù sao cũng nghe thấy rồi, cũng sắp gặp người mẹ hạ tiện của mình rồi!". Mẹ Hình mỉm cười , nhàng như đến câu chuyện cũ.

      Đối lập với phong thái đó lại là hình ảnh Tiếu Như Nghê chết nhắm mắt.

      Tô Lưu Cảnh hoảng sợ nhìn người mỉm cười, bước đến gần mình, khác gì như nhìn ác ma. Bà ta . . . . . . sao? !

      Ánh mắt của mẹ Hình ngoan độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong mắt tràn đầy oán giận, nỗi oán hận này, tựa như ngấm sâu vào trong xương tủy, chỉ hận thể xé xác Tô Lưu Cảnh ngay tại chỗ: "Mày và mẹ của mày quả giống nhau như đúc, đều là thứ hồ ly lẳng lơ! Năm đó, ràng có chống, lại đến quyến rũ chồng người khác, sinh ra tiện chủng! Chính là mày! Chính là mày! Chúng mày cho là tao biết sao? Muốn lừa gạt tao sao? Nằm mơ!".

      "Năm đó, mẹ mày cướp mất chồng của tao, còn bây giờ mày lại tới giành con trai với tao! Tại sao! Tại sao lại muốn cướp tất cả của tao chứ!". Mẹ Hình càng càng kích động, vẻ mặt càng ngày càng đáng sợ, cơ hồ muốn lập tức nhào tới, bóp chết cho hả dạ.

      Tô Lưu Cảnh nghe xong tất cả chân tướng, liền muốn ngất xỉu. ra là. . . . . . Chuyện năm đó chính là như thế này. . . .

      Mẹ Hình nhìn dáng vẻ sắp chịu nổi nữa của , cuối cùng cũng nở nụ cười, tựa như trước mắt mình chỉ là Tô Lưu Cảnh, mà là người đàn bà cướp chồng của mình.

      " ra bốn năm trước, mày phải chết rồi. ngờ mạng mày vẫn chưa đến đường cùng, gặp tai nạn xe như thế mà vẫn chết, ngược lại còn được thằng nhóc Thương Thiên Kỳ kia mang ". Mẹ Hình tiếc nuối .

      Cái gì?! Bốn năm trước, Tô Lưu Cảnh nghe được từ miệng Tiếu Như Nghê lập tức tuyệt vọng rời , lại bất ngờ gặp phải tai nạn. Hóa ra là do mẹ Hình tự biên tự diễn. Bà ta . . . . . bà ta đến cùng ác độc đến mức nào, mới có thể giấu sâu như vậy. . . . . . Người phụ nữ này đáng sợ, bà ta điên rồi, điên rồi. ra người chân chính bị điên, phải là Tiếu Như Nghê, mà là người phụ nữ kinh khủng trước mắt!

      Mẹ Hình lập tức lại lên tiếng tiếp: "Tuy nhiên sao cả, có vấn đề gì hết. Năm đó tao có thể bức tử mẹ mày, có thể đưa người cha hèn yếu của mày vào ngục giam, hôm nay, tao cũng có thể tự tay giết chết mày! Mày chết rồi còn ai biết chuyện năm đó, mà mày, cũng có biện pháp cướp thứ chỉ nên thuộc về nhà họ Hình, cướp mất tài sản của tao, còn cả con trai tao nữa!"

      Tô Lưu Cảnh sắp trụ nổi nữa rồi, đến giới hạn cuối cùng, tàn nhẫn bày ngay trước mặt, ác ma điên cuồng máu lạnh ở trước mặt quả ép đến phát điên rồi. muốn chạy trốn, rất muốn chạy trốn, dẫn Tiểu Mễ nhanh thoát khỏi ác ma này, nhưng sợi dây da cổ tay càng ngày càng siết chặt, hằn lên những dấu vết dữ tợn.

      " có gì đáng ngại,…", mẹ Hình khẽ nhếch môi, đưa ra quyết định tàn nhẫn: "Lần này, tao chính mắt tiễn mày gặp mẹ của mày! Mày chọn , mày hay là tiểu tiện chủng nên tồn tại kia ai trước?".

      xong, liền nhấc Tiểu Mễ hoảng sợ bật khóc lên cao, đặt trước thùng nước.

      Tô Lưu Cảnh hoàn toàn sụp đổ, liều mạng gào thét: "Tôi! Bà hãy giết tôi ! Đừng động vào con trai của tôi! Đừng động vào thằng bé! Cứ giết chết tôi là được rồi! ! !". nỗ lực vùng vẫy, muốn tiến lên cứu Tiểu Mễ, quản đến việc cổ tay bị cứa nát, máu chảy ra ngừng cơ hồ nhuộm đỏ cả giá thập tự.

      "Mày cầu xin tao à?", Mẹ Hình tàn nhẫn cưới , tay siết chặt cổ Tiểu Mễ, mặc cho sinh mạng bé trong tay ngừng đấm đá vì thiếu dưỡng khí.

      "Tôi cầu xin bà! Tôi có thể dập đầu với bà, bà cứ lấy mạng của tôi ! Tôi cầu xin bà giết tôi! Đừng thương tổn đến thằng bé ——! ! !". Tô Lưu Cảnh mở to cặp mắt đỏ như máu, khàn khàn thốt lên, tựa như thú mẹ gần như lâm vào tuyệt cảnh, chỉ biết vô dụng gào thét.

      "Ha ha, tệ, cái tao muốn —— chính là để cho mày nếm trải tư vị khổ sở này, nhìn con mình chết ngay trước mắt, hoàn toàn khổ sở suy sụp! Ha ha ha. . . . . .". vừa cười, mẹ Hình vừa xách Tiểu Mễ lên, dứt khoát nhấn thân thể bé vào thùng nước.

      " ——! ! !"

      Chương 75: Đại Kết Cục ( ba )

      Mẹ Hình độc ác xách Tiểu Mễ lên nhấn thân thể bé vào thùng nước: "Đây vốn là thứ nghiệt chủng nên tồn tại!"

      Mẹ Hình nheo mắt lại, hung ác , khóe miệng cong cong, khát máu đến đáng sợ. Lão quản gia đứng ở bên cạnh nhìn nổi, liền lên tiếng khuyên: "Lão phu nhân, đó là cháu trai của bà mà!".

      Nhưng vừa dứt lời lại bị bà ta quát lui xuống: "Cút! Thằng nhóc này là cháu trai của tiện nữ Chu Ngọc Như kia chứ phải cháu trai của tôi, nó hoàn toàn xứng!".

      Thùng nước vừa to vừa đầy, cậu bé bị nhấn đầu vào trong đó, hai cánh tay bé liều mạng khua khoắng loạn xạ, từng chùm bọt sóng ngừng dâng lên. Sinh mạng nho theo bản năng tìm kiếm sinh tồn, cố gắng sống sót! Nhưng bàn tay đặt đầu cậu bé chẳng khác nào móng vuốt của ác ma gắt gao giữ chặt, muốn tiễn cậu vào địa ngục.

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .mẹ", hai tay cậu nhóc cố gắng với lên mặt nước, cố gắng hướng cầu cứu mẹ mình, nhưng càng ngày lại càng nhiều nước xông vào mũi vào miệng, tài nào thở được. Mẹ, con rất sợ, khụ khụ, mẹ. . . . . .

      "Đừng mà! Bà giết tôi ! Đừng tổn thương đến Tiểu Mễ! Đừng mà ——! ! ! Tôi xin bà, bắt tôi làm gì cũng được. . . . . . hãy bỏ qua cho thằng bé, bảo tôi chết cũng được, bà muốn tôi làm gì cũng có thể, nhưng hãy buông tha cho thằng bé. . . . . . tha cho thằng bé mà. . . . . ."

      Nhưng mẹ Hình tựa như phát điên, khóe miệng khẽ nâng lên đường cong điên cuồng, vui vẻ thưởng thức đứa trẻ vô lực giãy giụa bước dần đến cái chết, quả thực vô cùng biến thái.

      "Đừng mà. . . . . . Đừng! ! !", ánh mắt của Tô Lưu Cảnh tập trung vào động tác ngày càng yếu ớt, càng ngày càng suy yếu của Tiểu Mễ, đến cuối cùng, ngay cả chút hô hấp cũng còn, tựa như con búp bê bị hỏng, bất lực dừng sát ở mặt nước, hoàn toàn bất động.

      biết từ lúc nào, mặt Tô Lưu Cảnh ướt đẫm, thét lên tiếng thê lương cuối cùng: "Tiểu Mễ ——! ! !"

      Nhưng thân hình nho đó cuối cùng cũng còn nghịch ngợm nháy nháy mắt làm mặt quỷ với nữa rồi. Cậu nhóc giảo hoạt thể tiếp tục làm nũng nằm đùi của , khẩn khoản cầu xin tha thứ mỗi khi mắc lỗi được nữa rồi. Cậu bé giống y hệt thiên sứ giờ đây giống như nhánh cỏ dại mất hết sống, ngã rạp mặt đất.

      Tô Lưu Cảnh ngơ ngác nhìn con trai nằm đất, mặt tràn đầy nước mắt, lại khóc ra tiếng, cứ thế mà nhìn cậu nhóc chằm chằm. . . . . . Giống như khi còn bé mỗi đêm ngồi ở bên giường kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích, cất tiếng hát ru, dụ cậu tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.

      Cả người cứ như thể hóa thành tòa điêu khắc.

      Mẹ Hình hoàn toàn điên mất rồi, để ý tới Tiểu Mễ còn hơi thở, lập tức tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, : "Như thế nào? Nhìn con trai mình chết ngay trước mặt cảm giác ra sao?". Bà ta cười hỏi, rồi tiếp: "Yên tâm, Tô Lưu Cảnh, tao nhất định để mẹ con chúng mày được đoàn tụ!".

      Mà tất cả những thứ này, tại đối với Tô Lưu Cảnh mà hoàn toàn cần thiết. Thực cần thiết chút nào. Khi hi vọng tan biến ngay trước mắt, khi bảo bối cũng là động lực duy nhất để chống đỡ cũng đều bỏ còn có cái gì để quan tâm đây? Còn có cái gì đáng để tồn tại ở thế giới này?

      Tô Lưu Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nhủ: Tiểu Mễ, chờ mẹ, mẹ tới bên con ngay thôi. Con cũng đừng nghịch ngợm, đứng ở đó chờ mẹ lát có được ? Chỉ lát thôi, mẹ tới. Sau này mẹ bao giờ rời xa con nữa, mẹ với con vĩnh viễn. . . . . . Ở chung chỗ. . . . . . Ai cũng thể dẫn con được nữa. . . . . .

      Tiểu Mễ, đợi mẹ . . . . . .

      Mẹ Hình nhìn khẽ nhếch môi cười, liền tức giận đoạt lấy khẩu súng trong tay gã sát thủ, đặt lên đầu Tô Lưu Cảnh, : "Mày cười cái gì? Lúc này mày nên khóc mới đúng! được cười! Có nghe hay ! Mày cười nhạo tao sao? được phép cười! Mau khóc cho tao!".

      Nhưng lúc này Tô Lưu Cảnh mất tất cả, còn có gì phải sợ nữa đây? Cái chết vào thời khắc này với , quả thực là kết cục tốt nhất.

      " được cười! được cười!", Mẹ Hình kích động lên tiếng, xong liền nắm chặt khẩu súng, ngón trỏ khẽ bóp cò ——

      Tô Lưu Cảnh bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ đợi giải thoát cuối cùng ——

      Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng, tiếng thét từ bên ngoài truyền đến: "Dừng tay! ! !"

      Mẹ Hình ngây người lúc, nhìn chằm chằm vào Hình Hạo Xuyên lúc này đáng lẽ ra đâng nằm ở trong bệnh viện!

      Cùng lúc đó, viên đạn bay vụt đến, "phập" tiếng, vừa vặn đánh bay khẩu súng tay mẹ Hình, đại đội vệ sĩ chuyên nghiệp, nhanh chóng ập vào, hoàn toàn chiếm lĩnh cả kho hàng u.

      "Hạo Xuyên, con làm cái gì vậy! Mẹ là mẹ của con đấy!", Mẹ Hình bị bắn vào tay, liền thét to.

      "Từ hôm nay trở , xem như tôi có người mẹ này!", Hình Hạo Xuyên thèm nhìn bà, chỉ là nhàn nhạt thốt ra câu, sau đó xông tới chỗ Tô Lưu Cảnh gọi: "Lưu Cảnh!"

      ", làm sao con có thể tìm được chỗ này, là ai dẫn con tới đây! Là ai dẫn con tới chứ!", Mẹ Hình bị giữ chặt, nhưng vẫn còn chưa chịu thua mà quát um lên.

      Ngoài cửa, lão quản gia lớn tuổi tập tễnh tới, cung kính hạ thấp người mà : " xin lỗi, lão phu nhân, là tôi phản bội bà. Nhưng, mong bà hãy mau dừng tay lại, đừng hạ sát người vô tội nữa, nếu lão gia trời có linh cả đời này thể nào an nghỉ. Lão phu nhân, bà điên rồi!".

      "Ai ! Ai tôi bị điên! Tôi có! có!", mẹ Hình điên cuồng thét lên, ngay sau đó bị tên vệ sĩ đánh ngất xỉu.

      Hình Hạo Xuyên mau chóng cởi trói cho Tô Lưu Cảnh khỏi giá thập tự, vậy mà vẫn có bất kỳ phản ứng nào, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ mặt đất. vội vươn tay ra đỡ, lại bị Tô Lưu Cảnh đẩy ra. mình nằm mặt đất, gian nan bò đến chỗ Tiểu Mễ cách đó xa.

      Mỗi lần bò bước, cổ tay lại ngớt tràn ra máu tươi, mỗi lần bò bước, trong hốc mắt trống rỗng lại trào ra những giọt lệ nóng bỏng, cứ như vậy từng bước từng bước bò đến bên cạnh thân hình bé , ôm lấy con trai, thầm : "Tiểu Mễ ngoan, mẹ tới cứu con, mẹ tới rồi đây. Mẹ rất xin lỗi, đến chậm chút, Tiểu Mễ tha thứ cho mẹ được ? Mẹ biết sai rồi, Tiểu Mễ ngoan. . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên thấy Tiểu Mễ nằm ngây đơ bất động cùng với Tô Lưu Cảnh hoàn toàn suy sụp, nước mắt lập tức trào ra, tay run rẩy, chậm rãi đưa về phía thân hình bé lạnh lẽo.

      Đó là. . . . . . con trai của , là đứa bé duy nhất của và Tô Lưu Cảnh. . . . . . thằng bé vừa đáng lại thông tuệ . . . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . .

      Hình Hạo Xuyên giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt mình.

      "A! Chú à. . . . . . Khụ khụ. . . . . . sao chú lại tự đánh mình như vậy? Sao mọi người lại náo loạn hết lên vậy! Cháu vẫn chưa chết mà! Khụ khụ. . . . . .", nghĩ tới, cậu nhóc mới vừa rồi vẫn còn bất động, đột nhiên mở mắt, ho khan .

      Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tiểu Mễ, ngay cả chớp mắt cũng dám, giống như sợ tất cả đều là bản thân nằm mơ. Đây là mơ sao? Tại sao lại thấy Tiểu Mễ tỉnh lại, nếu quả như là mơ cam nguyện cả đời này chết ở trong giấc mộng này.

      Tiểu Mễ khó chịu ho khan hai cái, lại : "Mẹ, con . . . . . . Khụ khụ. . . . . . sao, mới vừa rồi người phụ nữ xấu kia ấn con vào nước, lúc đầu khiến con sợ chết khiếp. Đột nhiên sau đó nhớ tới, trước kia ở trong nhà trẻ học từng học bơi . . . . . Khụ khụ. . . . . . Sau đó con liền ngậm miệng lại, hô hấp, lúc sắp tắt thở đến nơi. . . . . . Khụ khụ. . . . . . người xấu kia mới chịu thả ra. . . . . ."

      Mặc dù cậu nhóc có hơi phô trương khi mình việc gì, nhưng dấu vết tím bầm vẫn còn giăng đầy khuôn mặt bé cùng với lời tự thuật đứt quãng kia có thể nhận thấy được, cậu chịu tội ít.

      Nhưng dù sao—— cậu bé vẫn còn sống!

      Sau khi kiên cường xong những lời này, cậu còn chút sức nào, cái miệng nhắn trắng bệch, cả người cũng mềm oặt xuống.

      Tô Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ vào trong ngực chặt, đôi môi run rẩy ngừng, nước mắt lại càng rơi như mưa. Sau đó bất chợt liền bế cậu nhóc lên, về phía cửa, muốn đưa Tiểu Mễ đến bệnh viện, ngay lập tức!

      Hình Hạo Xuyên hiểu ý của , vội vàng chạy tới, : "Để đưa hai mẹ con đến bệnh viện!"

      Lúc này ý thức của Tô Lưu Cảnh từ từ trở về, chậm rãi nhớ tới cảnh tượng vừa phát sinh lâu trước đó, theo bản năng lui về phía sau bước, né tránh, đáp: "Tôi gặp lại thêm lần nào nữa, cũng tranh giành gia sản với , cuộc đời này chúng ta còn bất cứ quan hệ nào nữa—— hẹn gặp lại!"

      mệt mỏi rồi, quá mệt mỏi. Nếu chuyện kia là bọn họ chính là hai em cùng cha khác mẹ, mà Tiểu Mễ, lại là đứa dưới tình huống bọn họ biết chuyện loạn luân sinh ra. Tất cả quá, hoang, đường, rồi !

      Trái tim Tô Lưu Cảnh giờ phút này chết rồi, cái gì mà báo thù, cái gì mà mối hận gia tộc, quay đầu lại lại là kết cục như thế này. có nên cười ? Có lẽ là nên. Hay là nên khóc? Ắt hẳn cũng nên khóc. Nhưng giờ phút này hơi sức gì cũng có, hơn hai mươi năm khổ sở, cả tấn bi kịch, năm năm tê tâm liệt phế sống trong thù hận, cái gì cũng đều tiêu tán, chỉ có trái tim chết, trở về cát bụi. . . . . .

      Hình Hạo Xuyên lòng đau như cắt khẽ gọi: "Lưu Cảnh!"

      Vậy mà lại chưa từng quay đầu, bế Tiểu Mễ, từng bước từng bước, khó khăn, yếu ớt, lại quyết tuyệt rời khỏi.

      "Khoan !", lão quản gia nhịn được thở dài, mở miệng : " ra Tô tiểu thư đích thực là con của lão gia . . . . ."

      Mọi người ai nấy ở đây nghe thấy thế cũng đều chấn động, nhưng chưa kịp hồi hồn lão quản gia tiếp tục : "Còn thiếu gia. . . . . . ra là do lão phu nhân năm đó từ bên ngoài mang về. . . . . . hoàn toàn phải là con ruột của lão gia. Chuyện này, ngoại trừ lão phu nhân phát điên chỉ có mình tôi biết."

      Tất cả tại chỗ mọi người kinh hãi, thốt lên: "Cái gì? !"….

      Hoàn chính văn ^^^_^^^!

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện về Tô Lưu Cảnh và Hình Hạo Xuyên

      Ngoại truyện 1: Xin chào, hàng xóm!


      Tô Lưu Cảnh đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, nhìn bức thư trong tay, những tia nắng vàng rực rỡ nhảy nhót mặt giấy trắng tinh, trông xa giống như chú bồ câu giang rộng đôi cánh trắng:

      “Xin lỗi, Lưu Cảnh, lần nữa cha lại trốn chạy, thậm chí nhìn mặt con lần, rời . Bởi vì tại, cha có đủ can đảm để đối mặt với các con. Đây vốn là sai lầm của thế hệ trước lại liên lụy đến đời sau vô tội, mà mẹ con cũng phải bỏ ra cái giá quá cao đó là sinh mạng của mình. Về thân thế của con, xin đừng oán hận gì mẹ con cả, bà ấy người phụ nữ tốt.

      Nhớ năm đó, cha cũng theo Hình Dật hơn bốn mươi năm, bọn cha vừa là thanh mai trúc mã đồng thời cũng là bạn tốt của nhau, có thể được cùng sống cùng chết cũng chẳng sai. Lúc ấy chúng ta sợ trời sợ đất, kiên cường chịu thua ai, cứng rắn dựa vào hai quả đấm mở rộng con đường làm ăn.

      Sau đó, hai chúng ta cùng gặp mẹ của con, Chu Ngọc Như. Mẹ con lúc còn trẻ, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, lại ngây thơ hồn nhiên, lúc cười rộ lên cực kỳ đáng , tựa như đóa hoa bách hợp lung linh dưới nắng sớm mai. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con, hai chúng ta đồng thời đều sa vào lưới tình. Nhưng rất nhanh cha liền nhận ra, mình có hy vọng, bởi vì ánh mắt của mẹ con luôn dừng lại người ông ấy. Hai người bọn họ nhau, cha rất ghen tỵ, nhưng chỉ có thể chúc phúc.

      Sau này, hai người họ muốn kết hôn, nhưng nhà họ Hình đồng ý, bởi vì nhà họ Chu quá nghèo, gia cảnh quá thấp, gia đình bên kia tìm mọi cách ngăn trở, thậm chí lấy cái chết ra ép buộc, đến tận nhà mẹ con náo loạn trận. Vì vậy, tình của họ dưới cấm đoán ngăn trở của hai nhà liền chấm dứt bằng cuộc ép buộc kết thân. Hình Dật vẫn rất mẹ con, ông ấy muốn ly hôn, nhưng vợ của Hình Dật lúc ấy lại mang thai , mà ta dựa vào đứa bé kia, ngồi yên ổn ở nhà họ Hình hề xứt mẻ. Ngọc Như đau lòng muốn chết, rồi lại bởi vì đến được với nhau, nên họ giấu mọi người ở chung chỗ bốn năm, cho đến ngày Ngọc Như chạy tới tìm ta.

      ấy mang thai, đứa bé kia chính là con. ấy còn chưa kết hôn, mà lại có con, lúc ấy biết vợ của Hình Dật dùng thủ đoạn gì thiết kế ông ấy ra nước ngoài, che giấu tất cả. Ngọc Như còn đường nào để , thể làm gì khác hơn là tới tìm cha.

      Cha vẫn mẹ của con, vì vậy nhân cơ hội này hèn hạ cầu hôn với ấy. Mẹ con đầu tiên cũng đồng ý, nhưng cái thai lại ngày lớn, thể gạt được mọi người, bị cha mẹ của ấy phát , vì vậy mới bất đắc dĩ kết hôn. Mẹ con vì áy náy với cha, nên từ sau ngày kết hôn thề từ nay về sau bao giờ gặp lại Hình Dật nữa. Sau đó cuộc sống của chúng ta, an ổn mà ấm áp, vốn cứ thế bình yên cả đời, đều tại cha cả, bị người ta hãm hại, trúng vào bẫy mà vợ Hình Dật giăng ra, cuối cùng rơi vào cảnh gia đình tan vỡ, người chẳng còn.

      Những chuyện cũ năm xưa, cha vốn muốn nhắc lại, nhưng cha nghĩ con có quyền được biết tất cả chân tướng. Lúc này cha chỉ muốn với con câu cuối cùng: Con , nếu như con nguyện ý, cả đời này ta vẫn cha của con.

      . . . . . .

      Nhìn bức thư trong tay, Tô Lưu Cảnh kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt "tí tách" rơi lên trang giấy.

      "Mẹ, con tan học rồi~" cách đó xa, ở cửa nhà trẻ, cậu nhóc đáng , đầu đội mũ bê rê màu xanh dương, sải từng bước vui sướng từ cổng trường chạy về phía Tô Lưu Cảnh .

      Tô Lưu Cảnh nhanh chóng cất thư , sau đó chớp chớp mắt giấu những giọt lệ chực trào ra, quay đầu lại ôm cậu nhóc vừa nhào tới vào ngực, : "Tiểu Mễ, chúng ta về nhà thôi!".

      "Vâng. . . . tại con rất muốn ăn cánh gà rán!", cậu nhóc liến thoắng phát biếu câu, cuối cùng còn tham ăn liếm liếm quanh miệng vòng. Mẹ cậu làm cánh gà chiên là ngon nhất!

      Tô Lưu Cảnh véo vào chóp mũi con trai đáp: "Ừm! Tiểu quỷ thèm ăn! Có điều, nếu ăn cánh gà thể ăn chocolate với bánh ngọt nữa!".

      "Đừng mà . . . .", cậu nhóc vừa nghe thấy thế lập tức mím miệng, thuận theo , chỉ lưu lại chuỗi tiếng cười thánh thót như chuông bạc.

      Nơi này là thị trấn Provence, vùng đất yên bình nên thơ, đẹp nhất của nước Pháp, là nơi có ánh mặt trời mê người nhất như rót mật, óng ả, hề gay gắt nhưng cũng hề nhợt nhạt., kèm theo đó là những ánh đồng hoa oải hương tím ngắt, tít tắp tận chân trời, bầu khí lúc nào cũng tràn ngập hương hoa và hương rượu nho thoang thoảng.

      Mẹ con họ tới nơi này nửa năm rồi. Nửa năm trước, khi tất cả chân tướng được phơi bày, sau đó mẹ Hình được giám định là tinh thần có vấn đề, liền bị đưa vào viện tâm thần trị liệu, thực tế chẳng khác nào với hạn chế hành động. Vụ án mười lăm năm trước lần nữa lật lại, cha Tô trải qua vài chục năm trong lao ngục, rốt cuộc cũng được phóng thích.

      Thân thế của Hình Hạo Xuyên cũng được tra , lại là mẹ Hình hơn hai mươi năm trước, để giữ được địa vị của mình ở nhà họ Hình, mà giả bộ mang thai, sau đó mang đứa bé từ nhi viện về đánh tráo.

      Lần này tất cả mọi người đều hiểu , ra Tô Lưu Cảnh mới chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hình, mà Hình Hạo Xuyên, người đàn ông đứng đầu bảng về tài phú của châu Á lại là người giả mạo, trong lúc nhất thời ai nấy đều kinh ngạc tột độ.

      Tô Lưu Cảnh vì tránh né việc phân chia tài sản, ngoài ra còn có. . . . . . Hình Hạo Xuyên, liền dẫn Tiểu Mễ mình tới nước Pháp. Nửa năm qua, đoạn tuyệt với tất cả, chỉ cùng Tiểu Mễ sống những ngày tháng thảnh thơi mà đơn giản. Thỉnh thoảng vẽ bản thiết kế cũng đủ cơm no áo mặc. Đây là vùng đất xinh đẹp, giống như nơi đào hoa tiên cảnh vường bụi trần, người nơi này thiện lương mà vui vẻ, giống như những nhánh oải hương xinh đẹp ngoài kia.

      Đặt Tiểu Mễ xuống, để cậu nhóc vui sướng tự mình mở cửa. Tô Lưu Cảnh đột nhiên lại nhận được điện thoại, là Tống Dĩ Hinh gọi tới. Người biết ở chỗ này , cũng chỉ có mình ấy.

      "Lưu Cảnh! xong rồi!", điện thoại vừa thông, liền nghe được Tống Dĩ Hinh cuống quýt hô hào.

      Tô Lưu Cảnh nhịn được đưa điện thoại ra xa chút, hiểu nổi, ràng là bà mẹ hai con, trong bụng lại có thêm đứa sắp chào đời, làm sao mà vẫn cứ ầm ĩ như vậy?

      "Sao vậy?", Tô Lưu Cảnh bật cười hỏi.

      "Hình Hạo Xuyên! Hình Hạo Xuyên!", Tống Dĩ Hinh gấp gáp vừa thở vừa .

      lần nữa nghe thấy cái tên kia, tim Tô Lưu Cảnh vẫn kìm được mà khẽ run lên, cố che giấu khác thường của mình, hỏi: "Thế nào?"

      " ta nhường lại vị trí Tổng giám đốc Hình thị, toàn bộ vụ đều chuyển giao cho Minh Phong và Lưu thừa, sau đó còn chuyển quyền thừa kế tất cả tài sản sang tên cậu! Tồi liền mất tích!", Tống Dĩ Hinh gấp gáp .

      Cái gì? ! Tô Lưu Cảnh khó hiểu lập tức nhíu chặt mày.

      Người này muốn làm cái gì? !

      "Lưu Cảnh? Lưu Cảnh, cậu có nghe đấy?", Tống Dĩ Hinh liên tiếp hỏi.

      Tô Lưu Cảnh ngẩn người chốc, mới phản ứng kịp, cầm chặt điện thoại cố giữ vững thái độ lạnh nhạt, làm bộ như thèm quan tâm : "Mình biết rồi, nhưng mà mình tiếp nhận đâu, cậu hãy với bọn họ: tài sản của nhà họ Hình hoàn toàn có chút quan hệ nào tới mình cả, nên mình tuyệt đối tiếp nhận."

      Dứt lời, liền cúp điện thoại.

      Tô Lưu Cảnh nắm chặt điện thoại, đứng ở đó, nghĩ miên man: Hình Hạo Xuyên bỗng dưng lại phát điên cái gì, tại sao lại từ chức, còn chuyển giao toàn bộ tài sản sang tên của ? muốn dùng cách này để bồi thường cho sao?

      phải , cả đời này, chỉ mang họ Tô rồi sao!

      Tô Lưu Cảnh bị tin tức bất ngờ này làm cho chấn kinh, đến tận khi Tiểu Mễ chạy tới giật giật tay áo, mới phục hồi tinh thần.

      "Mẹ, mẹ, bên cạnh hình như mới có người chuyển đến. . . . . .", Tiểu Mễ chỉ vào căn nhà mái ngói đỏ giống nhà của mình như đúc hiếu kỳ .

      Tô Lưu Cảnh quay đầu , quả nhiên liền thấy trong khu vườn của nhà hàng xóm có chiếc xe jeep mới đậu.

      "Được rồi, chúng ta về nhà trước, lấp đầy cái bụng này , sau đó sang chào hỏi vị hàng xóm mới có được hay ?". Tô Lưu Cảnh xoa xoa đầu con trai . Trẻ con đúng là lớn nhanh, mới nửa năm, sắp đến hông của rồi, nếu mà to chút nữa, sợ bế nổi mất.

      Cậu nhóc cười híp cả mắt, hoan hô chạy vào phòng.

      bàn ăn, Tô Lưu Cảnh dụ dỗ con trai ăn thêm cà rốt ớt xanh, chuông cửa đột ngột vang lên.

      Cậu nhóc tạm thời thoát khỏi ma chưởng của cà rốt và ớt xanh, liền kích động trượt xuống ghế, vui sướng xung phong chạy ra mở cửa: "Mẹ, mẹ, nhất định là hàng xóm mới đến . . . . ."

      Tô Lưu Cảnh làm sao hiểu tâm tư của con trai, bất đắc dĩ nhìn theo ra cửa.

      Cửa vừa mở ra, cậu nhóc vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất , kinh ngạc nghẹo đầu, "Ah" tiếng, rồi kỳ quái chớp chớp đôi mắt tròn sáng, hỏi: "Sao lại là chú?".

      Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế, vội lên trước, thằng bé này, dạy nhiều lần rồi mà lại lễ phép với khách như vậy. Tô Lưu Cảnh vội : "Xin lỗi, Tiểu Mễ hiểu chuyện, xin hỏi. . . . . ."

      Nhưng lời còn chưa hết, khi nhìn ngoài cửa là ai lập tức khựng lại ra lời.

      Người ngoài cửa đưa lưng về phía mặt trời, toàn thân như được dát lên vòng hào quang rực rỡ, kèm theo đó là hương hoa oải hương ngọt ngào thoang thoảng. khẽ nhếch nhóe miệng, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên như ánh sao, cất giọng trầm thấp dễ nghe: "Xin chào, tôi là hàng xóm mới dọn tới, về sau xin giúp đỡ nhiều hơn!".

      Cách đó xa, ánh trời chiều phát ra những tầng sáng rực rỡ, cùng với biển hoa oải hương trùng điệp như muốn tấu vang khúc nhạc tuyệt vời nhất. . . . . .

      Mà lúc này bên kia địa cầu.

      Tống Dĩ Hinh cầm điện thoại tay, hoảng hốt nhìn sang Thẩm Minh Phong bàng quan đứng bên, : "Nếu như Lưu Cảnh mà biết, em tiết lộ địa chỉ tại của cậu ấy cho Hình Hạo Xuyên, hơn nữa còn khuyến khích ta dọn đến cạnh nhà, chắc chắn bị xử tử mất?"

      Thẩm Minh Phong nhìn bà xã làm sai còn muốn giả bộ đáng thương bên cạnh, nhịn được liền bỏ đá xuống giếng: "Coi như bị giết, cũng là do bản thân tự làm tự chịu."

      "Hu hu. . . . . . Người ta muốn đâu, trong bụng em còn có cục cưng đấy, đây chẳng phải là xác hai mạng sao . . . . .", Tống Dĩ Hinh kêu khóc , ngừng lay lay cánh tay của Thẩm Minh Phong.

      Thẩm Minh Phong cười cười kéo bà xã dở hơi vào trong ngực, an ủi: "Được rồi được rồi, phải em mới vừa gọi điện thoại nhắc nhở ấy sao? Những thứ khác, tại liên quan gì tới em cả!".

      Tống Dĩ Hinh như vừa được sống lại, mạnh như rồng hổ vọt vào phòng ngủ, vội vã xách rương hành lý, lên tiếng hô hào: " được! Hai người bọn họ gặp mặt, em phải đến đó trước khi Lưu Cảnh chạy trốn! Minh Phong, chúng ta lập tức lên đường du lịch nhân tiện kỷ niệm năm năm kết hôn luôn thể!"

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :