Chương 30: Cướp hôn ( )
Thương Thiên Kỳ chậm rãi vươn tay, chờ đợi dâu xinh đẹp đến gần.
Tô Lưu Cảnh nhìn người đàn ông đứng thảm nhung chờ mình ở phía trước kia, gương mặt dần ửng đỏ, từng bước từng bước về phía đó.
Cố gắng lên, Tô Lưu Cảnh, đây chính là người sống bên cạnh mày cả đời, tới nơi đó, cầm lấy tay người kia, sau đó hạnh phúc mãi cho đến khi răng long đầu bạc.
bước, hai bước, ba bước, mỗi bước của đều tựa như lướt đầu trái tim thổn thức của , trong tròng mắt màu xanh dương kia, chan chứa thương nhìn chậm rãi bước về phía mình. Năm năm, năm năm chờ đợi rốt cuộc vào giờ khắc này sắp thực.
Người con giống như thiên sứ này, thuộc về mình sao? Đúng vậy, đúng vậy! Chỉ cần mấy bước nữa, chỉ mấy bước nữa thôi, sau khi cầm được tay của , người con đó phải hoàn toàn thuộc về mình.
Mải mê nhìn chịu dời , Thương Thiên Kỳ chậm rãi mở miệng gọi: "Lưu Cảnh, ." Từng lời như từ sâu thẳm tâm can tuôn trào ra.
Đáy lòng Tô Lưu Cảnh chợt đau xót, ngừng cố gắng để bản thân bình thản lại, người đàn ông này khiến cho người ta cảm động, tiếng gọi từ trong con tim thốt ra kia quả làm cho lòng cũng run rẩy theo.
Tô Lưu Cảnh chậm rãi vươn tay, đặt tay mình lên tay . Chỉ mấy giây ngắn ngủi, nhưng dường như trải qua cả đời.
Trong nháy mắt, tay được nắm lấy, cả trái tim cũng như chậm nhịp.
Đập vào mắt của các quan khách đến tham dự hôn lễ là hình ảnh của đôi trai tài sắc, trông cực kỳ chói mắt, ai ai cũng đều nở nụ cười thân thiện.
Giờ phút này, bọn họ đứng trước mặt cha xứ, nắm tay nghe những lời thề nguyền thần thánh, lòng Tô Lưu Cảnh hiểu sao cũng run rẩy theo. Người đàn ông nắm tay , sắp trở thành chồng của , là người mà sắp phó thác cả cuộc đời, mang lại hạnh phúc cho sao?
, , nhất định . tin tưởng như thế!
"Con có nguyện ý để Thương Thiên Kỳ tiên sinh, trở thành chồng của mình, chăm sóc, thương , bất luận nghèo hèn hay giàu có, ốm yếu hay khỏe mạnh, xa rời, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau hay ?"
"Con nguyện ý!", lúc Tô Lưu Cảnh ra mấy chữ này, lòng bàn tay ẩm ướt mảngt. Ngay sau đó, tràng vỗ tay chúc mừng lập tức vang dội cả giáo đường.
Thương Thiên Kỳ kìm được vui sướng ôm lấy Tô Lưu Cảnh, cúi đầu hôn lên môi của , cả khuôn mặt của dâu lúc này như phủ lên tầng phấn hồng, quả vô cùng mê người.
Tiếp đến là màn dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, chỉ mấy giây nữa thôi là hôn lễ hoàn thành, nhưng đột nhiên, lúc này lại nghe thấy giọng lạnh lẽo vang lên, cắt ngang màn kia: "Chờ chút!"
Giọng kia cũng cao lắm, thế nhưng lạnh lẽo thấu xương, còn mang theo cả khí thế cường đại cùng lực áp bức bẩm sinh, phá vỡ bầu khí hạnh phúc, xông vào màng nhĩ của người ta, cực kỳ chói tai.
Bị giọng kia ảnh hưởng, Tô Lưu Cảnh chợt quay đầu lại, chiếc nhẫn trong tay nhất thời trượt ra, rơi xuống tấm thảm nhung êm ái, sau khi lăn mấy vòng, mới chậm rãi dừng lại.
Tất cả mọi người ai cũng đều kinh ngạc nhìn người vừa tới.
Hình Hạo Xuyên? Tại sao ta lại tới đây? !
Trong con ngươi mỏng màu xanh dương của Thương Thiên Kỳ, nhất thời giăng đầy mây đen, quả đấm gắt gao nắm chặt. Hình Hạo Xuyên!
Chương 31: Cướp hôn ( hai )
Đôi mày kiếm khuôn mặt tuấn của Hình Hạo Xuyên nhíu chặt lại, từng bước từng bước vào giáo đường, vào nơi náo nhiệt vui mừng vốn thuộc về mình này.
Đưa mắt nhìn người con khoác người bộ váy dâu màu trắng tuyệt mỹ, người con sắp trở thành vợ người ta, là Tô Lưu Cảnh đây sao? Là người con mà tìm kiếm mỏi mòn trong bốn năm dài đằng đẵng? Ha ha, tìm suốt bốn năm, nhưng nghĩ tới, kết quả của đợi chờ là lại muốn gả cho người đàn ông khác, trở thành dâu của người khác.
Buồn cười, Hình Hạo Xuyên cảm thấy cực kỳ châm biếm!
Cả khu giáo đường nháy mắt trở nên náo nhiệt, mọi người đau nhau xì xầm bàn tán việc Hình Hạo Xuyên này vì sao lại đột nhiên xông tới phá hư hôn lễ long trọng này. Bọn họ cũng sớm nghe phong phanh tin đồn về mối quan hệ rối rắm của ba người ở đây, tuy nhiên lại ngờ rằng ta lại xuất . Cướp hôn sao? Đám đông xung quanh ai nấy cũng đều mở to mắt, hứng thú nhìn xem náo nhiệt. Mặc kệ có cướp được hay là cướp được, các trang nhất của tạp chí ngày mai nhất định là kiện này!
Thương Thiên Kỳ vốn là người ứng biến tốt trong các trường hợp, nhưng bởi vì Hình Hạo Xuyên bất ngờ xuất nên nhất thời bấn loạn, con ngươi cũng run lên, tiến lên bước lạnh lùng nhìn tình địch của mình, ngăn ở trước mặt, gay gắt : "Hình tiên sinh, hôm nay là ngày Thương Thiên Kỳ tôi kết hôn, nếu như ngài tới chúc mừng tôi cực kỳ hoan nghênh, còn nếu như muốn đến phá hoại, vậy Thương mỗ tôi cũng khách khí!". Hai người đàn ông cao lớn, tuấn giằng co lẫn nhau, tạo nên khí thế bức người, khiến ít các nhiệt huyết sôi trào, đều rối rít suy đoán, cuối cùng ai có thể ôm được mỹ nhân về, rồi lại nhịn được mà ghen tỵ với Tô Lưu Cảnh, vân khí quá tốt, gặp được những người đàn ông cực phẩm như vậy.
Thương Thiên Kỳ tuy tiếng Trung, nhưng từ giọng cùng với vẻ mặt chút khách khí kia của , cũng khó đoán ra được những gì.
Mà Hình Hạo Xuyên vẫn hề để ý, trong con ngươi đen nhánh trào lên sóng ngầm mãnh liệt, u như giếng cổ ngàn năm, hừ lạnh tiếng, đáp trả: " cho rằng hôn lễ này có thể thành sao?".
Giọng điệu vừa cương quyết lại mang theo ý miệt thị vừa xuất ra, làm ánh mắt sắc như dao của Thương Thiên Kỳ cũng lạnh mấy phần, cắn răng : "Hình Hạo Xuyên, đừng quên, thế lực của chỉ nằm ở châu Á, mà ở đây, phải cứ muốn là được đâu!". Đúng vậy, nơi này là Châu Âu, có lẽ tổng thể thực lực của nếu so sánh ra thực hơn Hình thị bền vững mấy đời, nhưng mà ở tại nơi này, mới là người chiếm thượng phong!
"Vậy sao? Nếu như mà hôm nay tôi nhất định phải dẫn ấy sao?", Hình Hạo Xuyên nghiêng tầm mắt, nhìn sang Tô Lưu Cảnh vẫn còn kinh ngạc mở to hai mắt, ngay sau đó lại nhìn thẳng vào người đối diện .
Thương Thiên Kỳ nhếch môi, tựa như nghe được chuyện cười, trong mắt tràn đầy sắc bén, đáp: "Vậy tôi muốn xem xem, Tổng giám đốc Hình có bản lĩnh gì có thể mang vợ của tôi !".
Tô Lưu Cảnh trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hai người đàn ông trước mặt, hoàn toàn phản ứng được đây rốt cuộc là tình huống thế nào, sao Hình Hạo Xuyên tới đây? Lúc trước, ta biến mất lâu như vậy, làm cứ cho rằng ta bỏ cuộc rồi, nhưng bây giờ tại sao lại đột nhiên xuất .
Còn cái gì mà "Mang ?". Rốt cuộc ta muốn làm gì? !
Chương 32: Cha của đứa bé!
Sau hồi giọng bàn tán, cả giáo đường hoàn toàn an tĩnh lại, khí trầm mặc này làm cho người ta cảm thấy đáy lòng có chút khủng hoảng, tựa như dấu hiệu bình yên trước trước cơn bão.
Chỉ có Tiểu Mễ ngây ngô nhìn những người lớn chung quanh. Tại sao khi người đàn ông lạnh lùng cao lớn, đẹp trai kia vừa tới đây mặt mọi người đều tỏ ra kì lạ như thế? Chẳng lẽ ông chú này là quái thú sao? Nhưng chú ấy ràng là người tốt mà. . . . . . Lần trước còn tới vườn trẻ tặng cho cậu kẹo sữa đấy thôi. . . . . .
Tiểu Mễ hoạt bát nhảy đến, nhào tới người Hình Hạo Xuyên, : "Chú à, chú tới tham gia hôn lễ của cha mẹ cháu sao? Sao lâu rồi chú tới tìm cháu, cháu rất nhớ chú . . . . ."
Hình Hạo Xuyên trìu mến nhìn cậu nhóc hoạt bát đáng , từ đáy lòng tràn ra tia mềm mại hiếm có, định đưa tay ôm lấy cậu nhóc lên.
Thương Thiên Kỳ thấy Tiểu Mễ lại chủ động thân thiết với Hình Hạo Xuyên như thế, sắc mặt liền trầm xuống, vươn tay kéo Tiểu Mễ đến bên cạnh mình, sau đó giao cho Lisa, : "Tổng giám đốc Hình, muốn làm gì con trai tôi?!"
Hình Hạo Xuyên nghe thấy câu "Con trai tôi", quả liền nổi cơn giận dữ, tiến lên túm lấy cổ áo của Thương Thiên Kỳ, trầm thấp, mà lạnh lẽo : "Con trai của ? Thương Thiên Kỳ, cho rằng có thể lừa gạt được ấy cả đời sao?".
Nghe vậy, sắc mặt của Thương Thiên Kỳ liền biến đổi, trầm trầm hỏi lại: " có ý gì?".
Hình Hạo Xuyên giọng trách mắng: "Có ý gì? phải là người ràng nhất sao? Tiểu Mễ hoàn toàn phải là con trai của ! Mà là con của tôi!".
câu này tuy lượng lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm rền nổ vang đầu của tất cả mọi người ở đây, Tiểu Mễ là con trai của Hình Hạo Xuyên? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Có mấy người thuộc giới truyền thông lén lút trà trộn vào, nghe thấy vậy, liền bất chấplấy ra máy ảnh ra bắt đầu bấm liên tục. ra cứ tưởng hôn lễ này diễn ra suông sẻ, ngờ lại dậy sóng, trang đầu ngày mai nhất định vô cùng bắt mắt!
Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế, mắt bỗng dưng mở to, thể tin nhìn người vừa , dưới chân lảo đảo đứng vững, mới vừa rồi, nghe thấy gì vậy? vừa nghe lầm sao? Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là nghe lầm rồi, Tiểu Mễ sao có thể là con trai của Hình Hạo Xuyên được chứ? !
Thương Thiên Kỳ cũng nghĩ tới đối thủ của mình lại biết tường tận mọi chuyện như vậy, sắc mặt lập tức đại biến, lên tiếng quát: "Hình Hạo Xuyên, lung tung gì đấy, đừng có mà ăn có, nếu đừng trách tôi kiện ra tòa! Mary! Mau ném mấy cái chụp hình ra ngoài ngay cho tôi!".
Đúng vậy, tại có chút luống cuống, vốn cứ nghĩ bản thân che giấu rất khá, nhưng thể ngờ lại bị Hình Hạo Xuyên đâm trực diện thế này, ngay lúc hôn lễ diễn ra, điều này ngoài dự liệu của . Nhưng sao, và Lưu Cảnh sắp kết hôn, Hình Hạo Xuyên vẫn có thể xử lý được!
Hình Hạo Xuyên hừ lạnh tiếng : " bậy sao? Hừ, hôm nay tôi chỉ muốn dẫn Tiểu Mễ mà còn phải mang cả Lưu Cảnh theo cùng!". tựa như mãnh se dũng mãnh bảo vệ lãnh thổ của mình, khoan nhượng, thối lui, dễ dàng để vật sở hữu bị người khác xâm chiếm!
Thương Thiên Kỳ trấn định lại, đáp: " có chứng cứ sao? Trừ phi lấy chứng cứ ra, nếu mình cũng đừng nghĩ mang họ ! Mary, thay tôi tiễn khách!" xong liền ra hiệu cho người của mình, “tiễn” Hình Hạo Xuyên ra ngoài.
Mary lập tức tiến lên, cúi người mời Hình Hạo Xuyên ra ngoài: "Hình tiên sinh, mời!".
Mà Hình Hạo Xuyên trái lại, khẩn trương chút nào, nhận từ tay Lưu Thừa tập tài liệu đáp: "Chứng cứ? Đây là báo cáo giám định của bệnh viện, chứng minh Tiểu Mễ và tôi tương đồng với nhau đến chín mươi bảy phần trăm!".
Mấy tờ giấy kết quả mỏng manh nhưng lại dầy cộm nặng nề như núi ra ở trước mắt, số liệu ghi chú bên ra mồn trước mặt mọi người, Lưu Thừa đẩy đẩy gọng kính, mặt ôn nhu : " phần giám định này có chữ ký của năm vị giáo sư đầu ngành, tuyệt đối là !".
thể phần tài liệu này vừa được đưa ra nhất thời làm cho cả giáo đường đều hỗn loạn.
Thương Thiên Kỳ khiếp sợ nhìn người đối diện, ngờ Hình Hạo Xuyên lại làm như vậy, trong nháy mắt, con ngươi cũng đỏ rực lên, khàn khàn quát: "Hình Hạo Xuyên, đừng có khinh người quá đáng!". Nắm tay siết chặt lại, cơ hồ như muốn bẻ vỡ từng đoạn gân cốt.
Hình Hạo Xuyên lời, chỉ nhìn chằm chằm Tô Lưu Cảnh rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Tai vẫn vang lên những lời qua tiếng lại của bọn họ, nhưng vẫn ngẩn ngơ , tất cả đến cùng là có chuyện gì, cho đến khi phần tài liệu này phơi bày trước mắt, cả người liền như con diều vừa bị chặt đứt dây, choáng váng thôi.
" thể, thể bài, hai người đùa gì thế, trò này buồn cười chút nào cả, đấy, Thiên Kỳ, cho em biết, tờ kết quả giám định này là giả đúng ?". Tô Lưu Cảnh ảm đạm cười hỏi, mặc dù nỗ lực nhếch miệng, muốn xem đây chính là câu chuyện cười, nhưng sắc mặt tái nhợt kia bán đứng khủng hoảng của lúc này: "Nhất định là giả, đúng vậy, đều là giả cả, Tiểu Mễ làm sao có thể. . . . . ."
cố gắng tìm tòi từ mắt của mỗi người chứng minh này là giả, nhưng đáy mắt hốt hoảng của Thương Thiên Kỳ, cùng với con ngươi đen nhánh toát lên vẻ chắc chắn kiên định của Hình Hạo Xuyên khiến cho cố gắng thay đổi cục diện của thất bại lần nữa. Đây là. . . . . . ?
"Lưu Cảnh, em hãy nghe !", Thương Thiên Kỳ cố gắng cầm tay của giải thích.
Nhưng lại bị đẩy ra, thân thể Tô Lưu Cảnh dưới bộ váy cưới trắng như tuyết ngừng run lên, tuy nhiên mặt vẫn cố gắng giữ vững nụ cười, còn giọng hoàn toàn run rẩy: "Em muốn nghe giải thích, em chỉ muốn nghe trả lời. . . . . . Thiên Kỳ, cho em biết a: nó là giả, Tiểu Mễ phải là con trai của ta . . . . . cho em biết , chỉ cần em liền tin tưởng! Chúng ta còn phải kết hôn , chỉ còn trao nhẫn nữa thôi, đúng, sau khi trao nhẫn xong, chúng ta chính là nhà ba người rồi, giám định gì gì đó quả quá hoang đường!". Tô Lưu Cảnh cuồng loạn hô lớn.
hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn! Hôm nay phải là ngày kết hôn sao? Tại sao lại gây ra chuyện cười lớn đến như vậy? Cha của Tiểu Mễ lại phải là Thương Thiên Kỳ? Mà là Hình Hạo Xuyên?
Ông trời, rốt cuộc muốn đùa giỡn với đến khi nào? !
"Tô Lưu Cảnh, em còn muốn lừa gạt mình tới khi nào!". Hình Hạo Xuyên túm lấyc bả vai của , dùng sức lắc lắc, muốn từ trong mộng đẹp giả dối tỉnh lại.
Chỉ nghe thấy "Chát! ! !" tiếng giòn giã.
" cút ngay!", Tô Lưu Cảnh gào lên, thối lui từng bước về phía sau.
Đây là chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Thậm chí ngay cả cha của con mình là ai cũng biết, trong ngày kết hôn trọng đại này mới tường tận chân tướng, bốn năm qua, toàn bộ đều là mưu, mà bản thân lại sắp gả cho người kia, người bày ra mưu này.
Ha ha, Tô Lưu Cảnh, mày đúng là quá đáng thương!
, ! Mày là Tô Lưu Cảnh sao? Mày là Tô Lưu Cảnh sao?
Có lẽ cũng phải nốt, tất cả đều là giả, còn mày rốt cuộc lại vẫn biết bản thân mình là ai, quả thực là đáng thương đến cỡ nào!
Last edited by a moderator: 30/6/16