1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Bữa tiệc từ thiện ( )

      Dạ tiệc từ thiện được tổ chức ở hội quán nghệ thuật lâu đời vô cùng nổi danh, đêm đó khách quý đến tham dự rất đông, trong khoảng sân rộng từng chiếc siêu xe sang trọng trị giá trăm vạn, ngàn vạn nối đuôi nhau xếp thành hàng, chẳng khác nào như mở cuộc triển lãm xe vậy.

      Bữa tiệc quy mô lớn như thế tất nhiên hấp dẫn ít chú ý của giới truyền thông, mấy chục nhà báo tay lăm lăm máy ảnh đứng chờ ở cửa ra vào, đèn flash nháy lên ngừng, quả muốn đem nơi này thành đêm trắng.

      Lúc Tô Lưu Cảnh vừa xuống xe, liền bị ánh đèn ngừng lóe sáng kia vây lấy hoa cả mắt, khỏi chần chừ, hiểu sao lại cảm thấy thực sợ hãi với những thứ này. Nó căn bản chỉ là ánh đèn, mà là thuật nhiếp hồn gì đó, có thể khiến cho mọi điều giấu kín trong linh hồn tránh né co rúm lại, cố gắng thoát khỏi con mắt soi mói của giới truyền thông.

      Thương Thiên Kỳ thấy sắc mặt của được tốt, vội vàng khoác tay của , giọng hỏi: "Sao vậy?".

      " có, có gì". Tô Lưu Cảnh miễn cưỡng cười , nhưng cái trán trơn bóng lại rỉ ra tầng mồ hôi mỏng chứng tỏ sợ hãi điều gì đó.

      Trong lòng Thương Thiên Kỳ khẽ động, thương cầm lấy tay , đưa thân mình lên trước người , cố gắng ngăn trở những thứ ánh đèn thô lỗ kia.

      biết mặc dù Tô Lưu Cảnh mất trí nhớ, nhưng nhiều thói quen vẫn bị quá khứ trước đây ảnh hưởng. Ví dụ như muốn đối mặt với đại chúng, muốn bại lộ dưới ánh đèn flash, cũng phải vì kiêu ngạo, mà là những kiện năm đó gây ảnh hưởng quá lớn, mặc dù mất kí ức, nhưng trong tiềm thức, vẫn còn thấy sợ hãi.

      Nghĩ như vậy, trong mắt Thương Thiên Kỳ lóe lên tia thương , nhưng đến nơi này, nếu bây giờ quay về ngay thích hợp.

      "Lưu Cảnh, việc gì đâu, ở đây rồi". Chỉ vài lời ngắn ngủi nhưng lại làm cho Tô Lưu Cảnh an lòng hơn nhiều.

      Bọn họ khoác tay nhau bước vào hội trường, bên trong có mặt ít danh môn chính khách. . . . . . Từ quần áo đến cách năng hành xử, đều tỏ là những nhân vật bất phàm bên cạnh họ là những mỹ nữ xinh đẹp thời thượng, càng làm cho hội trường thêm gấm thêm hoa, như những vì sao lấp lánh bầu trời, rực sáng cả khán phòng.

      Tại vị trí trung tâm của bữa tiệc, có người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen, cần nghĩ cũng đoán được, đây nhất định là Phong Hành Niên, mặc dù sáu mươi, nhưng hề giảm phong độ chút nào, mái tóc hoa râm, sắc mặt cũng cực kỳ phương phi, giữa hai lông mày tỏa ra khí độ thâm trầm tương đối bức người, hổ danh là người hô mưa gọi gió, lãnh tụ tinh thần của giới thương nhân người Hoa, cũng trách được có thể đạt tới địa vị cao quý như ngày hôm nay.

      "Phong lão tiên sinh, xin chào, chúc ngài ‘Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn’!", Thương Thiên Kỳ dắt Tô Lưu Cảnh tới trịnh trọng chúc mừng. Cái khác , chỉ riêng những gì Phong lão tiền bối đạt được thương giới, đủ để cho người ta kính trọng thôi, cũng hiếm người muốn nhân cơ hội này để hợp tác với ông? Đây cũng là quy luật của thương trường.

      "Ha ha, cháu cần gì phải khách khí như thế, cho cùng chúng ta đều là con em Trung Hoa, giống với những tên tóc vàng mắt xanh kia, cứ gọi ta bác Phong là được rồi. Hậu Sinh Khả Úy, chừng vài năm sau, cháu vượt qua ta đứng vào vị trí này ấy chứ!". Phong Hành Niên hổ là tiền bối chinh chiến thương trường ba mươi năm, chuyện giọt nước cũng lọt, vô cùng khéo léo. Chỉ hai ba câu khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác, cũng mang lại ấn tương tốt vô cùng.

      "Vậy cháu liền cả gan gọi tiếng bác Phong vậy!", Thương Thiên Kỳ cũng cười ha hả đáp.

      "Cha!", người đàn ông cao lớn tuấn tới .

      "Trác à, tới đây chào hỏi Thương Thiên Kỳ , đứa con trai này của ta vẫn còn kém nhiều mặt, sau này nếu cớ cơ hội phải nhờ cháu dìu dắt nhiều hơn". Phong Hành Niên sảng lãng cười .

      "Thương tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh lâu". Phong Trác mỉm cười vươn tay , chàng trai này chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bề ngoài cực kỳ tuấn tú, mắt là đôi kính gọng vàng, mà đôi mắt giấu ở sau đó, có vẻ ôn nhu vô hại.

      Thương Thiên Kỳ làm sao lại biết ý tứ của Phong lão hồ ly chứ, tuy bữa tiệc từ thiện này được tổ chức mừng đại thọ sau mươi của ông ta, nhưng mục đích chính lại là giới thiệu phong đại thiếu gia với bên ngoài, vì trong tương lai ta chính là người kế thừa, tiếp quản gia nghiệp của dòng tộc.

      Ngay sau đó, liền chìa tay đến trước mặt người kia : " dám nhận, nhân tài như Phong đại thiếu đây, về sau phải chỉ bảo tôi nhiều hơn mới đúng".

      Phong Hành Niên cười sang sảng : "Được rồi, mấy đứa cứ chuyện , người trẻ tuổi thường có chung đề tài, giống với lão già như ta, thêm chút nữa chỉ làm người khác thêm phiền". xong, liền xoay người đến chỗ của tân khách khác.

      "Vị này là. . . . . .", Phong Trác liếc nhìn Tô Lưu Cảnh đứng sau lưng Thương Thiên Kỳ hỏi. Theo ta được biết, Thương Thiên Kỳ cũng chưa kết hôn cũng thấy ta mang người nào ra ngoài, trong cộng đồng người Hoa này, cuộc sống riêng của Thương Thiên Kỳ quả sạch đến mức khiến cho người ta kỳ quái.

      Tô Lưu Cảnh quen trường hợp xã giao lá mặt lá trái như vậy, giờ phút này thấy Phong Trác hỏi đến mình liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía ta.

      Vừa nhìn thấy đôi mắt trong suốt như nước, còn cả dung nhan tuyệt mỹ lại thuần khiết của người con trước mặt, tim Phong Trác khẽ run lên, là kinh diễm, như vậy lại tồn tại ở nơi vàng thau hỗn tạp này quả thực rất hiếm có.

      Thương Thiên Kỳ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, liền vội vàng nghiêng người, ngăn ánh mắt lỗ mãng kia lại, rồi cười : " ấy là vị hôn thê của tôi, hôm nay mang đến đây làm quen chút, nên quá quen thuộc với những trường hợp giao tế như thế này, mong Phong đại thiếu tha lỗi".

      " sao, thực chúc mừng Thương tiên sinh, được bầu bạn với giai nhân thế này, việc rất may mắn đấy". Phong Trác nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cười . Thấm nhuần thương đạo nhiều năm, mọi việc nên dừng ở giới hạn nào, ắt hẳn ta còn nắm hơn ai hết.

      Hai người lại cười mấy câu, sau đó Phong Trác liền đường hoàng lấy lý do rời . Nhưng trước khi , Tô Lưu Cảnh ràng còn nhìn thấy ta xoay người, quét mắt lên người mình, ánh mắt kia quá mức thẳng thắng, lại mang dã tính xâm lược, khiến cho cực kỳ thoải mái.

      "Thế nào? quen sao?", Thương Thiên Kỳ giọng hỏi.

      " có, em sao cả". Tô Lưu Cảnh muốn bị chính mình ảnh hưởng, miễn cưỡng cười đáp lại. hiểu Thương Thiên Kỳ hết lòng bảo vệ mình, cho nên tối nay muốn kéo chân nữa, cho dù là chút.

      Đúng vào lúc này, cách đó xa tiếng cười sảng lãng truyền tới tai: "Hình, sao chú lại tới đây, là làm cho đây càng thêm vẻ vang mà".

      Ánh mắt Thương Thiên Kỳ đột nhiên biến đổi, dùng sức túm chặt tay Tô Lưu Cảnh. Quả nhiên Hình Hạo Xuyên cũng tới, ta đúng là chừa bất cứ thủ đoạn nào mà!

      Tay Tô Lưu Cảnh tay bị cầm đau nhói, giọng rên tiếng, theo ánh mắt Thương Thiên Kỳ nhìn sang, đột nhiên liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh thâm thúy, sắc bén y hệt lưỡi dao.
      Nhất Lamheo điên thích bài này.

    2. Nhất Lam

      Nhất Lam New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      Hế lu.. típ bạn.. cố lên cố lên:yoyo17::yoyo17:

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Bữa tiệc từ thiện ( hai )

      Đột nhiên va phải đôi đen nhánh thâm thúy sắc bén như dao kia, tim Tô Lưu Cảnh liền rung lên hồi chuông cảnh báo.

      Vì sao ta lại tới đây?

      "Xin lỗi, làm đau em sao?", Thương Thiên Kỳ chợt định thần lại khẽ .

      " có, có!", Tô Lưu Cảnh cũng bắt đầu lấy lại tinh thần, nhàn nhạt cười đáp, nhưng trong lòng lại khỏi lo lắng, hiểu ta tới nơi này làm gì? ta lại muốn làm gì nữa đây?

      Ngay lúc này, giọng trầm thấp quen thuộc chậm rãi, tuy cao, nhưng lại vô cùng có lực vang lên: "Bác Phong, vị kia chắc hẳn là Thương tiên sinh, nghe đại danh lâu, bằng giới thiệu chúng cháu làm quen với nhau chút?"

      Câu này, chỉ làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc, mà ngay cả Thương Thiên Kỳ cũng hiểu muốn làm gì?

      Phong Hành Niên sảng lãng cười : "Được chứ, hai người các cậu kết giao được với nhau là chuyện rất tốt, người em, tôi là người nhiều tuổi nhất ở đây nên đành ra mặt giới thiệu vậy!"

      Dứt lời liền kéo Hình Hạo Xuyên đến trước mặt Thương Thiên Kỳ, cười : "Nào nào, làm quen với nhau chút, vị này chính là Tổng giám đốc của Hình thị ở Châu Á, còn đây là Bàn tay của Thượng Đế, người tiếp quản Vương quốc mới ở Châu Âu!".

      Thương Thiên Kỳ khẽ mím môi, sâu kin nhìn về phía Hình Hạo Xuyên chớp.

      Ngược lại, Hình Hạo Xuyên lại thèm để ý, dáng vẻ hào sảng cứ như bọn họ là những người xa lạ, lần đầu quen biết, vươn tay : "Thương tiên sinh, ngưỡng mộ lâu!".

      Tay của người đối diện vươn ra nên Thương Thiên Kỳ sao có thể cự tuyệt được nữa, lại trong giới này, quan trọng nhất là thể diện, dù có ngấm ngầm đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán sống tôi chết ngoài mặt vẫn phải duy trì bình thản. Vì vậy liền vươn tay, đáp trả: "Hình tiên sinh, ngưỡng mộ lâu!". Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng trong mắt của hai người họ, sóng ngầm trào dâng mãnh liệt.

      Bọn họ vốn là những người nổi bật trong giới làm ăn, tướng mạo lại xuất chúng như thế, rất nhanh liền hấp dẫn ít ánh mắt của mọi người chung quanh..

      Hình Hạo Xuyên đột nhiên lại dời ánh mắt, nhìn về phía bóng dáng Tô Lưu Cảnh đứng sau lưng Thương Thiên Kỳ, : "Xin hỏi vị tiểu thư này là?", vừa hỏi vừa bắn ánh mắt sắc bén thâm trầm như muốn đốt cháy người đối diện.

      Tô Lưu Cảnh thoáng chao đảo, hiểu hỏi vậy là có ý gì? Trước phải từng bước từng bước ép sát, thế nào mà tại lại quay ngoắt trăm tám mươi độ giả vờ như quen biết gì, lại còn chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc muốn làm gì đây!

      " ấy là vợ chưa cưới của tôi!". Thương Thiên Kỳ giận đến tái mặt, chẳng qua nể mặt Phong Hành Niên, nên mới đành nhịn xuống.

      Hình Hạo Xuyên cũng gì, càng phản bác, chỉ thản nhiên hỏi lại: "Vậy sao?", giọng vô cùng , mang theo bất cứ cảm tình nào, có vẻ như mỉa mai đúng hơn. Mặc dù với Thương Thiên Kỳ nhưng ánh mắt lại tự chủ mà nhìn về phía Tô Lưu Cảnh.

      Ánh mắt Thương Thiên Kỳ càng ngày càng lạnh, đáp lại: "Đương nhiên! ấy có phải là vợ chưa cưới của tôi hay , tôi chính là người nhất, ngay cả Hình tiên sinh cũng quyết định thay được, có đúng ?".

      "Vị tiểu thư này, xin hỏi có đúng như vậy ?", Hình Hạo Xuyên đột ngột quay sang hỏi Tô Lưu Cảnh, ngưng mắt nhìn chờ câu trả lời.

      Tô Lưu Cảnh ngờ mình bị chỉ mặt gọi tên, sửng sốt lát, lúc định thần lại liền thấy cả Thương Thiên Kỳ và Hình Hạo Xuyên đều nhìn mình: "Tôi. . . . . ."

      Các vị khách xung quanh cũng quay ra bàn tán xôn xao, trong những trường hợp như thế này, lễ nghi rất dược coi trọng, ngay trước nhiều mặt quan khách mà lại để xảy ra tranh chấp cũng phải hành động sáng suốt. Bên cạnh đó, Phong Hành Niên cũng rất nhanh nhạy, thấy thế liền cầm ly rượu qua cười híp mắt uống, đúng là lão ngoan đồng.

      Nhưng có nhiều người, lại thấy rất hứng thú với chuyện này, hiếu kì xem xảy ra chuyện gì tiếp theo.

      "Lưu Cảnh, trả lời !", Thương Thiên Kỳ cầm tay của lên, nhắc nhở.

      Tô Lưu Cảnh nhìn vào mắt Thương Thiên Kỳ, lại đưa mắt nhìn ra đám đông xung quanh chiếu thẳng vào mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trong trường hợp như thế này thể gật đầu.

      "Đúng!", Tô Lưu Cảnh cắn răng, gật đầu , nhưng theo bản năng lại tránh né ánh mắt của Hình Hạo Xuyên dám nhìn thẳng. Bị ánh mắt sâu thăm thẳm đó chiếu rọi, hiểu vì sao lại chợt thấy chột dạ. Chột dạ? Vì sao lại phải chột dạ chứ? Bản thân nghĩ lung tung gì vậy?

      Nghe thấy thừa nhận, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt tối sầm lại, trong mắt thoáng qua tự giễu, thèm nhìn nữa, chỉ lạnh nhạt : "Vậy tôi đành phải rửa mắt mong chờ thôi!". , quên rồi sao, tiếng "đúng" kia, ra ràng linh hoạt đển thế cơ mà.

      Thương Thiên Kỳ trái lại, vừa nghe thấy chữ "Đúng" kia, trong lòng nhất thời vui mừng thôi, dường như thế gian này có gì có thể khiến mừng rỡ đến thế này, sau đó nhếch miệng nhìn về phía Hình Hạo Xuyên hừ lạnh tiếng: "Hình tiên sinh, rốt cuộc có ý gì?"

      " có ý gì cả!", Hình Hạo Xuyên cũng thêm gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua vẻ kinh ngạc mặt Tô Lưu Cảnh cái, rồi xoay người mất.

      có trò náo nhiệt để xem nên mọi người cũng giải tán, trở về vị trí của mình, bầu khí vẫn vui vẻ hài hòa như cũ tựa như chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra.

      "Lưu Cảnh, sao, chúng ta vào thôi!", Thương Thiên Kỳ ôm vai , giọng .

      Tô Lưu Cảnh gật đầu với , nhưng ánh mắt nhưng vẫn kìm được dõi theo bóng lưng của Hình Hạo Xuyên, tại sao nhìn vào đó lại khiến cảm thấy đau lòng nhỉ? Ảo giác, ảo giác, nhất định là như vậy, những trường hợp như thế sau này vẫn hạn chế tốt hơn.

      Bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, tất cả các khách mời đều an vị ghế của mình. là bữa tiệc từ thiện nhưng thực ra cũng chỉ đám nhà giàu phô trương thanh thế và địa vị của mình, họ bỏ ra mấy trăm vạn, ngàn vạn để đổi lấy cuộc vui chơi, để biểu diễn cho người khác xem. Đây là truyền thống của giới làm ăn, cũng là bản chất thối nát của thế giới ngợp trong vàng son đó. Những người ngồi đây tham gia dưới mấy chục trường hợp như thế này, nhưng ai ai cũng tỏ ra hào hứng bừng bừng, phô bày tư thế đẹp nhất rạng rỡ nhất trước mặt cơ quan báo chí.

      Vật phẩm đấu giá lần này đều do Phong Hành Niên quyên góp, người quyên tiếc của, người mua lại càng ra tay hào phóng, thứ bọn họ mua phải của cải vật chất, mà chính là lòng người, như vậy cả đôi bên đều thấy vui vẻ. Bữa tiệc từ thiện được tiến hành từng bước, qua hơn giờ, liền kết thúc, tiếp theo đó cũng tiến vào phần sau, cũng là tiết mục chính của bữa tiệc.

      Dời bước đến hội trường trung tâm, mọi người mới vừa rồi còn tao nhã lịch , cử chỉ hào phóng, rốt cuộc cũng thả lỏng hơn nhiều. Thương Thiên Kỳ mua bộ vòng ngọc từ đời nhà Thanh, bỏ ra trăm tám mươi vạn để mua nụ cười của người đẹp Tô.

      Tô Lưu Cảnh tuy nhận nhưng chỉ khẽ cười, trong mắt đạt đến niềm vui . Cả buổi đấu giá, lòng vẫn yên, tự chủ mà nhớ lại bóng lưng của Hình Hạo Xuyên lúc rời , đôi mắt đen nhánh mang theo nỗi buồn nồng đậm khiến cho thể nào quên được. Suy nghĩ này nên xuất , chẳng lẽ là do quá mệt mỏi nên mới thế?

      Tô Lưu Cảnh đứng trầm mặc, bỗng nhiên lên tiếng: "Thiên Kỳ, em rửa tay mọt lát, chút nữa trở lại."

      " thấy thoải mái sao? Có muốn cùng em ?", Thương Thiên Kỳ lo lắng .

      Tô Lưu Cảnh lắc đầu, nở nụ cười trấn an: " cần đâu, em lát quay lại ngay!", xong liền chậm rãi về phía phòng vệ sinh.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Bữa tiệc từ thiện ( ba )

      Vốc nước vào tay hắt lên mặt, Tô Lưu Cảnh nhìn bản thân mình trong gương dần dần lấy lại bình tĩnh. trong gương dù trang điểm tinh xảo nhưng càng nhe thế lại càng toát lên vẻ thanh thuần tự nhiên như đóa phù dung e ấp, mặt đượm vẻ u sầu, mi tâm nhíu lại sâu.

      Tô Lưu Cảnh, mày nên vì người liên quan mà rối loạn tâm tư như thế. Mày chỉ nên nghĩ đến Thương Thiên Kỳ, nghĩ đến ba của Tiểu Mễ, chỉ có ấy mới là người đáng giá để cho mày phó thác cả đời.

      Mà người kia, cho dù trước đây có mối quan hệ gì, cũng chỉ là quá khứ qua, huống chi bản thân lại có chút ấn tượng nào. Có lẽ giữa họ cũng có dính dáng quá nhiều, đúng, chính là như vậy. Mặc kệ ta có gì, hay làm gì, cũng cần quan tâm, nên để ý.

      Tô Lưu Cảnh tự nhủ như thế, tâm tư cũng dần trấn tĩnh lại, ra khỏi nhà vệ sinh, mắt vô tình liếc ra ngoài, thấy hoa viên rất đẹp, lại còn rất an tĩnh, nó như tách biệt hẳn với bầu khí ồn ào phức tạp trong hội trường lúc này, vì thế liền bước về phía đó.

      Vừa đặt chân vào bên trong, quả nhiên thấy vô cùng hứng thú, nơi này vốn là quán thưởng thức nghệ thuật cao nhã, từng bông hoa, ngọn cỏ, cây cối được bố trí hài hòa tinh tế, khác lạ, tất cả tạo thành chiếc Piano khổng lồ, dưới là phím trắng, là phím đen, cao thấp chằng chịt, xuân ý dào dạt, cảnh tượng làm cho người ta ca thán thôi, Tô Lưu Cảnh nén nổi tò mò, men theo vào trong.

      Cảnh trí bên ngoài so với bên trong quả thực chưa tính là gì, thú vị nhất chính là trung tâm của khu vườn. vòng cây cối cao thấp đồng nhất tạo thành hình chiếc Piano, chỉ làm nền tô điểm cho đài phun nước tinh xảo kia, tuy lớn, nhưng bao bọc chung quanh lại có mười mấy bậc thang, tạo thành hình xoắn ốc, những bọt nước trong suốt ngừng phun ra, quả làm cho người ta trầm trồ dứt.

      Tô Lưu Cảnh thấy vậy, lại nổi lên tính trẻ con, mỉm cười tiến lên, thử bước lên bậc thang, lại nghe thấy tiếng nhạc thánh thót nhàng vang lên từ dưới chân, theo thanh đó đài phun chợt tạo thành cánh cung như múa, đẹp vô cùng. Tô Lưu Cảnh thoáng bất ngờ, ngay sau đó lại nhịn được thử thêm lần, dòng nước văng lên cao tựa như chơi đùa cùng , từng bọt nước văng tung tóe lên người, quả vô cùng đáng .

      ra đây chính là "Nhạc nước”.

      Tô Lưu Cảnh thấy vậy khỏi vui vẻ, định cởi giày, để chân trần, rồi vén làn váy lên cao, dẫm lên từng bậc tam cấp chơi đùa, mắt cá chân trắng nõn giống như trân châu, dưới làn váy màu đỏ mỹ lệ càng tôn lên vẻ mềm mại nuột nà, tỏa sáng lung linh, khóe miệng hơi mỉm cười, làm cho người ta dời mắt được.

      Tô Lưu Cảnh chơi được vui vẻ, khóe mắt lơ đãng liếc về cách đó xa, đột nhiên thấp thoáng bóng dáng của ai đó, sợ hết hồn, vội : "Ai đó?".

      Thấy hỏi vậy bóng dáng lạ lẫm cao lớn kia, từ trong bóng tối liền chậm rãi ra, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc trừng lớn mắt, đây chẳng phải là Phong Trác Nhiên vừa mới gặp lúc trước sao? !

      Người kia ưu nhã từ bóng cây ra, nhưng mặt lại hề lúng túng, tựa như việc ta xuất ở đây cũng là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả, đôi mắt giấu sau chiếc kính gọng vàng mang theo ý cười, : "Chào Tô tiểu thư, mới vừa rồi thấy chơi rất vui, nên tôi đành lòng quấy rầy, nhưng thấy cảnh đẹp này lại đành dời bước, đường đột rồi!"

      Mặt Tô Lưu Cảnh thoáng ửng hồng, lúc này mới phát ra mình vẫn còn trần đất, lúng túng khẽ "A" tiếng, rồi cuống quít kéo váy xuống, nhưng trong lòng cảm thấy vui chút nào, dường như cách chuyện của vị Phong đại thiếu này cũng quá lỗ mãng rồi.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Bữa tiệc từ thiện ( bốn )

      Tô Lưu Cảnh khẽ chau mày lại, định rời , nhưng chân cẩn thận lại bị hẫng cái, cả người chao đảo, tay túm được cái gì, chẳng mấy chốc ngã nhào xuống đất, làm hoảng hốt thét lên: "A!"

      Nhưng bản thân lại bị đo đất như trong tưởng tượng, đột nhiên eo được người ta giữ lấy, tránh thoát được kiếp nạn, Tô Lưu Cảnh quay đầu, cần nhìn cũng biết người vừa đỡ mình là ai.

      Tay Phong Trác Nhiên đặt eo , nhàng nắm chặt, vùng thắt lưng mảnh khảnh có lẽ đầy nắm tay, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn làn da kia trắng đến cỡ nào, hơn nữa người của này còn tản mát ra mùi u hương nhàn nhạt khiến cho tâm thần ta ngây ngất.

      "Tô tiểu thư, sao chứ?", Phong Trác Nhiên giọng hỏi.

      " sao, việc gì, cám ơn !", Tô Lưu Cảnh thấy ta giúp mình như vậy cũng tiện tỏ thái độ, vội cám ơn. Vậy mà khi cơ thể ổn định, đứng vững tại chỗ lại phát bàn tay đặt eo mình vẫn chưa chịu buông ra.

      "Phong đại thiếu, xin hãy buông tay, tự tôi có thể đứng vững rồi!", Tô Lưu Cảnh hơi bất mãn nhắc nhở.

      Phong Trác Nhiên mới phục hồi lại tinh thần, nhưng xúc cảm tốt đẹp ở lòng bàn tay lại khiến ta muốn buông ra: "Tô tiểu thư, đất lạnh như vậy, hay để tôi đỡ sang chiếc ghế dài bên kia nhé!"

      xong cũng để ý Tô Lưu Cảnh có đồng ý hay , liền ôm Tô Lưu Cảnh, chạy đến chỗ ghế dài.

      Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị ôm lấy, nóng nảy : "Phong thiếu, mời buông tôi ra!"

      Nhưng sao Phong Trác Nhiên có thể nghe theo chứ, ta ước gì được ôm mãi như thế này, để có thể tận hưởng ôn hương nhuyễn ngọc nhiều hơn lát.

      "Phong thiếu, tôi tham gia buổi tiệc này với tư cách là vị hôn thê của Thương Thiên Kỳ, xin đừng quên! Nếu gây ra ôn ào tất cả mọi người đều khó coi, như thế cũng tốt!". Tô Lưu Cảnh tức giận, nghiến răng .

      Nếu là người khác khẳng định sinh mà buông ra rồi, nhưng đây chính là Phong Trác Nhiên, người nối nghiệp của Phong Thái Quốc Tế, thường thương trường được mặc định là con trai của Phong lão hồ ly, sao có thể bị hù dọa, ngược lại càng thêm vui vẻ, ánh mắt sau chiếc kính gọng vàng khẽ toát lên hứng thú, nhanh chậm đặt Tô Lưu Cảnh xuống ghế.

      Chân Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng chạm đất, vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi nơi này. Người đàn ông kia, phải dễ đối phó, chỉ qua mấy phút giao tiếp vừa rồi biết đây phải là người bình thường. ta thèm để ý đến lời đe dọa của , ngược lại còn rất tự nhiên trấn định, người như thế hoặc là quyền thế cực lớn, hoặc là thủ đoạn cực cao. nên rước họa vào thân hơn.

      Vậy mà khi bàn chân mới vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững, lại bị người ta đè xuống, Tô Lưu Cảnh cau mày cả giận : " muốn làm gì?".

      Phong Trác Nhiên đáp, chỉ cúi người xuống, trong tay cầm chiếc giày cao gót bị đá tung ra, vào chân cho , đáp: "Tô tiểu thư có đôi chân đẹp như vậy, nếu dẫm ở đất mà bị thương đáng tiếc."

      Nếu người khác câu này, Tô Lưu Cảnh nghĩ ngợi gì mà cho rằng họ đùa giỡn mình, nhưng với ta khác, câu vừa rồi chẳng khác nào như đánh giá tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp vậy: "Phong thiếu, xin hãy chú ý lời ! Tôi là vợ chưa cưới của Thương Thiên Kỳ !".

      Nghe vậy, Phong Trác Nhiên chỉ nhàng"Hả?" tiếng, rồi vươn tay nâng cằm lên, khẽ nhếch miệng : "Tô tiểu thư nếu hôn ước với Thương Thiên Kỳ, sao lại còn trêu chọc Hình Hạo Xuyên, lại có thể khiến cho hai người đàn ông này đồng thời vì mà thần hồn điên đảo, phải thủ đoạn quá cao siêu hay sao?". Bất chợt, ta tiến lại gần, ánh mắt sau kính cực kỳ sắc bén, cười như cười tiếp: "Cũng biết, có thể thu phục cả Phong Trác Nhiên tôi nữa hay đây?".

      Phong thái ràng rất nho nhã, thế nhưng đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng kia vào lúc này lại lộ ra sắc thái tà mị, chẳng khác nào hồ ly mê hoặc người.

      "!", Tô Lưu Cảnh lần này rất tức giận, vốn muốn trêu chọc vào rắc rối, rước lấy phiền toái cho Thương Thiên Kỳ, dù sao bọn họ cũng chỉ là khách mời tham bữa tiệc của người khác, nghĩ tới Phong đại thiếu này lại là tay ăn chơi như vậy, thể nào nhịn nổi nữa, vì thế chút khách khí : "Thủ đoạn của tôi có cao hay cũng liên quan đến Phong thiếu, mời tránh ra, đối với việc thu phục , chút hứng thú tôi cũng có! Phong thiếu vẫn nên tìm người khác hơn!".

      xong, liền đứng dậy, lạnh lùng xoay người .

      Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Trác Nhiên, bề ngoài lịch nho nhã, phong thần tuấn lãng kia khác hẳn với Đại thiếu hoa tâm của cải này, nghĩ ánh mắt nhìn người của lại tốt chút nào, càng có nghĩ tới hành vi của ta, thế nhưng lại trơ tráo như vậy, quả so với những công tử nhà giàu tầm thường lại càng quá mức hơn, khiến cho người ta thất vọng.

      Thấy giương cung bạt kiếm, giơ móng vuốt như con mèo nổi giận, Phong Trác Nhiên chẳng những tức giận, ngược lại còn tràn đầy hứng thú, túm lấy cổ tay của , lôi đến bên cạnh mình, hít hà hương thơm thuần khiết, : "Chậc chậc, tức giận sao? Bao nhiêu tiền? trăm vạn, trăm ngàn vạn, hay là nhiều hơn?"

      Tô Lưu Cảnh cố gắng tránh né, lại nghe thấy những lời như vậy, ước chừng sửng sốt mất mấy giây, mới hỏi lại: "Cái gì?".

      "Mua cần bao nhiêu tiền?Em thành thạo trêu đùa hai vị kia như thế, chẳng lẽ phải vì tiền sao? Bọn họ có thể cho em, tôi cũng thế, thậm chí, tôi còn có thể cho nhiều hơn." Phong Trác Nhiên nhếch miệng , dưới ánh trăng, vẻ mặt của ta lại càng thêm tà mị.

      Lúc này Tô Lưu Cảnh mới biết ý của người này, mặt giận đến đỏ bừng, trong cơn giận dữ, liền chửi thề câu: "Khốn kiếp!". ta lại dám vũ nhục như vậy! Lại còn muốn dùng tiền để mua sao? Chẳng lẽ lại giống với những phụ nữ ti tiện kia? Quá ghê tởm mà!

      Phong Trác Nhiên thấy tức giận mắng mình như thế lại càng thêm mê hoặc, khẽ nâng cằm lên, nhàng sờ vào cánh môi mềm mại kia.

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, mắt trừng thành hình viên đạn, giơ tay lên vừa muốn tặng cho ta cái tát, quả đấm lại đột nhiên từ phía sau vung tới, mang theo tức giận kinh người, bay thẳng vào mặt Phong Trác Nhiên.

      Phong Trác Nhiên thấy thế vội vội vàng nghiêng đầu né tránh, còn Tô Lưu Cảnh lại bị người vừa tới kéo mạnh vào ngực của mình.

      "Phong thiếu, tôi tới đây để dự tiệc!", giọng lạnh lẽo, nồng đậm tức giận lạnh lùng vang lên.

      Ý là, tôi chỉ muốn tới dự tiệc, muốn sinh , tuy nhiên câu này cũng mang ý cảnh cáo ràng: nếu như Phong thiếu ép tôi phải ra tay, vậy tôi cũng khách khí mà phá tan bữa tiệc này.

      Từ đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp lại tràn đầy áp bức, nội tâm Tô Lưu Cảnh khẽ động, vừa ngẩng lên nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn nhưng đầy lạnh lẽo, hung ác dưới ánh trăng trông chẳng khác nào Báo vương cao ngạo của Hình Hạo Xuyên.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :