1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Vô tình tổn thương.

      Hình Hạo Xuyên chẳng khác nào con sói bị chọc giận, mắt đỏ ngầu lên, cánh tay nặng nề vung tới quyền, giọng tràn đầy sát khí: "Hỏi lần nữa, rốt cuộc làm cái gì với ấy!".

      Trong mắt Thương Thiên Kỳ cũng lộ ra hàn Băng: "Hừ, ấy là vợ của tôi, dù tôi có làm gì cũng cần phải chen vào! Còn nữa, đừng quên, từ đầu đến cuối người khiến ấy tổn thương sâu nhất chính là , thế còn trưng ra vẻ đạo mạo chất vấn tôi là sao?!". Tại sao còn dám lấy tư thái đó ra để truy hỏi? Năm đó người làm tổn thương sâu nhất, phải bất kỳ người nào khác, mà chính là Hình Hạo Xuyên phải sao!

      "Im miệng!", Hình Hạo Xuyên mím môi lạnh lẽo nhìn, sát khí càng nặng hơn, quyền như gió lốc cuốn qua, hung hăng vung đến trước mặt Thương Thiên Kỳ, đồng thời, Thương Thiên Kỳ cũng lập tức ra tay phản chiêu.

      Mắt thấy cuộc long tranh hổ đấu sắp bắt đầu, đột nhiên thân hình nhắn chợt chen ngang vào giữa hai người, dùng sức ôm lấy Thương Thiên Kỳ, chắn ở trước người : "Dừng tay!"

      Hình Hạo Xuyên chỉ kinh ngạc mất nửa giây, vội thu hồi quả đấm của mình, thiết quyền cứng rắn chỉ cách khuôn mặt của trong gang tấc liền dừng lại. Đôi mày tuấn dật của gắt gao xoắn chặt, nhìn người con trước mặt sợ hãi nhắm chặt mắt nhưng lại kiên định tránh ra.

      Cũng trong nửa giây đó, vì Tô Lưu Cảnh đột nhiên chạy vào mà quả đấm mà Thương Thiên Kỳ tung ra kịp thu lại, hung hăng nện lên mặt của Hình Hạo Xuyên, khiến phải lùi lại liền ba bước, vậy mà khóe miệng cuối cùng vẫn rỉ ra tia máu theo đó từ từ chảy xuống.

      "Em giúp ta?", Hình Hạo Xuyên đưa tay lên nhàng lau vết máu khóe môi, mu bàn tay dính máu đỏ tươi trông có vẻ hơi ghê sợ: thế mà lại giúp cho Thương Thiên Kỳ? Đến tột cùng hận mình tới mức nào? Khóe miệng chợt nâng lên nụ cười khổ, trái tim đau đớn thôi.

      "Tôi . . .", trong nháy mắt Tô Lưu Cảnh cũng ngẩn người, vốn chỉ muốn ngăn cản bọn họ đánh nhau, nhưng nghĩ gián tiếp giúp cho Thương Thiên Kỳ đánh ta. Còn có ánh mắt của ta nữa, tại sao lại bi thương như vậy?

      "Lưu Cảnh, làm sao em lại chạy ra, bị thương làm thế nào?". Thương Thiên Kỳ bởi vì hành động theo bản năng kia của trong lòng liền ấm áp hẳn lên, chỉ hơi lo lắng trách cứ. cũng biết, ròng rã bốn năm luôn kề cận bên hề uổng phí, Hình Hạo Xuyên, ai thắng ai thua được quyết định rồi!

      Con ngươi đen nhánh như mực đồng của Hình Hạo Xuyên càng thêm thâm thúy, túm lấy tay Tô Lưu Cảnh : " theo !". Đồng thời lúc này Thương Thiên Kỳ cũng nắm lấy tay của , hai người ông lại tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.

      Tô Lưu Cảnh cau mày, dùng sức hất tay của ra, lên tiếng : "Buông tôi ra, mời rời khỏi đây!". Sau đó thuận thế bị Thương Thiên Kỳ ôm vào lòng.

      Hình Hạo Xuyên nhìn bàn tay bị hất ra, sau đó dùng lực siết thành quả đấm, trầm giọng hỏi: " muốn chính miệng em cho biết, quan hệ của em và Thương Thiên Kỳ, là như thế nào?"

      Tô Lưu Cảnh nhìn người đàn ông cố chấp trước mắt, tim càng thêm tắc nghẹn khó chịu, khỏi ôm lấy ngực, cảm giác như thế thực thích, vô cùng thích: " ấy là cha của con trai tôi, xin hỏi là ai?".

      Hình Hạo Xuyên kinh hãi hỏi lại: "Cha của con trai em?". thể tin được, tin! Những lời này từ trong miệng Tô Lưu Cảnh ra, quả so với bản thân bị giết còn khó chịu hơn. Con của Thương Thiên Kỳ? Vậy đứa trẻ của bọn họ đâu? Ông trời ơi, người bày trò đùa giỡn gì thế này? !

      "Đúng!", Tô Lưu Cảnh gật đầu đáp, người này tại sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn , khó chịu, khó chịu khiến cho muốn chạy trốn: "Tôi biết là ai, tới nơi này làm gì, tôi chỉ muốn : xin nên quấy rầy chúng tôi, cám ơn!". Sau đó ôm lấy Tiểu Mễ vui mừng đứng ở bên xem náo nhiệt, chút do dự xoay người rời .

      Hành động lưu loát của chẳng khác nào thanh đao sắc bén, cắt từng đao từng đao lên người , nhất thời làm cho người ta máu thịt nhầy nhụa.

      "Tổng giám đốc Hình, tôi đưa vợ con của tôi trước, có chuyện gì mời hãy liên lạc với thư ký của tôi, tôi hy vọng ‘ người ngoài ’ ở đây quấy rầy chúng tôi chút nào!". Thương Thiên Kỳ nắm lấy eo Tô Lưu Cảnh, quay đầu lại hừ lạnh, sau đó cả nhà ba người biến mất trong thang máy.

      Hình Hạo Xuyên thậm chí còn nhớ bọn họ rời như thế nào, người đứng xem hiếu kì cũng từ từ tản , cả đại sảnh khách sạn rộng lớn chẳng còn lại mấy người. chỉ nhớ, lúc rời ngay cả cái ánh mắt cũng chưa từng bố thí cho mình.

      Giờ khắc này Hình Hạo Xuyên mới hiểu được, bốn năm giày vò trong nhớ nhung đau khổ của bản thân đáng kể chút nào chỉ với câu nhàng "Tôi biết là ai" của , tất cả đều hóa thành bọt nước vỡ tan như bong bóng xà phòng.

      biết là ai? Đùa gì thế? Bọn họ từng khắng khít cận kề, có mối quan hệ thân mật nhất, thậm chí có cả đứa bé của riêng mình, mà bây giờ, ngay cả người xa lạ cũng bằng.

      là buồn cười làm sao, người phụ nữ mà cất công tìm kiếm trong suốt bốn năm, thế nhưng lại trở thành vợ của người khác, đứa con mà trong lòng vẫn tâm tâm niệm niệm, ra lại là con trai của người khác. . . . . . Quay đầu lại, là hai bàn tay trắng, hoàn toàn có bất cứ thứ gìo? !

      Ai có thể cho biết, rốt cuộc là ai bày ra trò đùa cực kỳ hoang đường này!

      Hình Hạo Xuyên hung hăng nện quyền lên vách tường, chỉ nghe thấy tiếng vang trầm muộn, bàn tay lập tức tóe máu.

      Cách xa người kia, toàn thân vốn vô cùng căng thẳng của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại, nhàng thở ra hơi. Tại sao, lúc nhìn vào ánh mắt của người kia, lòng lại thấy khó chịu đến thế? Giống như có vật gì đó từng chút, từng chút gõ vào trái tim trầm muộn của !

      "Lưu Cảnh, em làm sao vậy? Khó chịu sao?". Thấy sắc mặt của được tốt, Thương Thiên Kỳ lo lắng sờ lên mặt hỏi.

      " có, có gì", Tô Lưu Cảnh mỉm cười lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên, chần chờ lát, cứ muốn lại thôi: "Mới vừa rồi người kia. . . . . ."

      Sắc mặt Thương Thiên Kỳ vẫn như thường, đáp: " ta từ trước tới nay vẫn là đối thủ cạnh tranh thương trường với , biết lần này ta lại nghĩ ta trò hề gì, em đừng để trong lòng, xử lý, để cho ta quấy rầy chúng ta nữa!". xong liền khẽ hôn lên trán cái.

      Tô Lưu Cảnh muốn hỏi thêm nữa, tựa hồ cố ý tránh né suy nghĩ về Hình Hạo Xuyên, biết mình nên nghĩ lung tung, cuộc sống bây giờ chẳng phải vẫn rất an ổn, rất tốt, cũng muốn làm bất kỳ điều gì để phá vỡ chúng.

      Thương Thiên Kỳ ôm lấy , tựa cằm lên đỉnh đầu người con mình , ở nơi nhìn thấy, trong mắt của lại tràn đầy vẻ khắc nghiệt: Hình Hạo Xuyên, cho rằng tìm được Lưu Cảnh là có thể thay đổi tất cả? cho biết, đừng có mơ! Lần này gì tôi cũng buông tay.
      Last edited: 22/12/15
      heo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Mất trí nhớ!

      "Ông xã, dường như em vừa nhìn thấy tên Hình gì gì đó? Chẳng lẽ là ảo giác?". giọng bình thường vẫn hay ầm ầm ĩ ĩ vang lên, miệng của Tống Dĩ Hinh vẫn còn ngậm thìa kem, hề có chút hình tượng .

      Bên dưới, người bạn Thẩm Lôi Lôi, cũng trưng ra tư thế giống y hệt mẹ mình, ngây ngốc nhìn vào vách tường phía trước, ảo não đấm lên đó than: "Mẹ, Lôi Lôi cũng có ảo giác như thế!".

      Siêu cấp vú em Thẩm Minh Phong đứng ở bên liếc mắt nhìn xung quanh, thầm nghĩ: biết vậy chẳng làm, năm đó làm sao mình lại đồng ý cưới người phụ nữ này chứ. Rồi lại nhìn con trai chút: quả đúng là gien di truyền mà.

      "Hình, sao cậu lại ở đây?", người địa cầu duy nhất Thẩm Minh Phong tiến lên vỗ bả vai của bạn mình hỏi.

      Hình Hạo Xuyên rũ vai, muốn nặn ra nụ cười nhưng làm thế nào cũng nhếch miệng lên được, giọng đáp: "Tôi tìm được ấy rồi!".

      "Cái gì?!", vợ chồng họ Thẩm đồng thời khẽ kêu lên. Bọn họ đều biết, “ ấy” trong miệng rốt cuộc là người nào.

      " ấy ở đâu?!", Tống Dĩ Hinh nghe thấy tin tức về Tô Lưu Cảnh, lập tức nghiêm túc lại, túm lấy Hình Hạo Xuyên hỏi: " giấu ấy đến chỗ nào rồi?". tin rằng với tính cách của Hình Hạo Xuyên nếu như tìm được Tô Lưu Cảnh, nhất định lập tức bắt ấy trở lại.

      Hình Hạo Xuyên sao biết ý của là gì, còn mong trói Tô Lưu Cảnh lại giấu ở bên cạnh mình còn được, nhưng. . . . . . Hình Hạo Xuyên cười khổ đáp: " ấy , ấy biết tôi!".

      " ấy biết cậu?", Thẩm Minh Phong cứ ngỡ là mình nghe lầm.

      "Cái gì?!", Tống Dĩ Hinh đồng thời kêu lên: "Chẳng lẽ ấy giống y như nữ chính trong phim truyền hình nhiều tập bị mất trí nhớ!"

      Đứng ở trước cửa sổ trong suốt, Hình Hạo Xuyên châm thuốc lá, khói thuốc bắt đầu lượn lờ bốc lên trong màn đêm yên tĩnh, mang lại cảm giác tịch thể diễn đạt bằng lời. Hình Hạo Xuyên nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, ánh mắt tựa hồ cũng muốn tan biến vào trong đó.

      nhả ngụm khói, rồi dùng sức dụi tắt điếu thuốc xuống gạt tàn bằng thủy tinh, nhìn ánh lửa dần dần tàn lụi, từ từ biến mất, cuối cùng liền tắt ngóm.

      "Hình, bây giờ cậu định làm gì?", Thẩm Minh Phong tựa lưng ghế sô pha, nhìn bạn tốt . Tống Dĩ Hinh dỗ hai bé con kia ngủ, vì ở đây, nên tựa hồ lại trở về thành Thẩm Minh Phong lý trí lão luyện, phong lưu phóng khoáng trước đây. Cũng có thể , chỉ những lúc có mặt Tống Dĩ Hinh, mới vì mà chịu thay đổi.

      câu rất hay thế này: Con người ta, bởi vì người mình mà thay đổi sai chút nào

      Chính mắt nhìn thấy, mấy năm qua người bạn tốt của mình trải qua khổ sở đau đớn cùng tự trách thế nào, cũng biết cậu ấy Tô Lưu Cảnh nên dĩ nhiên liền đứng về phía chiến tuyến bên này.

      Hình Hạo Xuyên gì, có điều hai tay đút trong túi lại siết chặt, lẳng lặng nhìn dòng người qua lại bên dưới tòa nhà, đôi môi mỏng nhàng mím lại, con ngươi đen như mực tâm tình.

      Mấy ngày nay, dùng biết bao phương pháp để gặp mặt , nhưng mỗi lần đều bị cự tuyệt, ngay cả Tống Dĩ Hinh cũng bị chặn ngoài cửa, khiến cho nàng giận đến giơ tay giơ chân.

      Dường như muốn hoàn toàn ngăn bọn họ bước vào thế giới của mình.

      bị mất trí nhớ sao? tin! Nhưng trừ nguyên nhân này ra, còn có lý do nào hợp lý hơn chứ?

      Duy nhất có thể khẳng định là, muốn cứ như vậy mà buông tay sao? Nằm mơ ! Trong từ điển của Hình Hạo Xuyên hề tồn tại hai chữ này!
      Last edited: 22/12/15
      heo điên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Cường hôn

      Hình Hạo Xuyên vẫn từng bước từng bước ép sát, bức còn đường có thể lui.

      Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến mức khiến cho nhịp tim của theo bản năng tăng nhanh tiết tấu, bóng dáng cao lớn ập đến, dễ dàng bao trùm cả người . Tô Lưu Cảnh tiếp tục muốn lui ra sau, nhưng sao còn có đường lui?

      Thấy đáp, Hình Hạo Xuyên lại tiến gần hơn bước, khóa dưới đôi cánh của mình, tay cầm chặt cổ tay của , : "Em quên mất tôi hay là cố ý trốn tránh!".

      Liên tiếp bảy ngày, ngày nào cũng đứng ở cửa chờ, muốn gặp mặt lát, nhưng thậm chí ngay cả giây đồng hồ cũng muốn cho , Tô Lưu Cảnh như vậy, quả là độc ác khó có thể tưởng tượng được! muốn trả thù sao? Muốn trả lại cho những món nợ ngày trước từng thiếu ?

      Tô Lưu Cảnh bị túm chặt tay, muốn tránh ra, nhưng bàn tay kia mạnh mẽ, vẫn hề nhúc nhích chút nào, khiến giận dữ, khẽ quát lên: "Tôi rồi, tôi biết ! Xin bỏ tay ra!". Tại sao ta lại trưng ra dáng vẻ hưng sư vấn tội, giống như mắc nợ ta vậy.

      " biết sao?", giọng của Hình Hạo Xuyên bỗng dưng hạ thấp ba phần, trong nháy mắt trầm thấp đến đáng sợ, khiến tim Tô Lưu Cảnh đột nhiên lỡ mất nhịp: " biết? Em còn dám biết!".

      Tô Lưu Cảnh vừa định giải thích, đột nhiên cằm bị dùng sức nâng lên, bóng đen bỗng dưng áp xuống. còn chưa kịp phản ứng, liền thấy gương mặt của ta phóng đại vô hạn trước mặt mình, sau đó bờ môi chợt nóng lên, nặng nề bị xay nghiền gặm nuốt .

      Tô Lưu Cảnh ước chừng ngây người mất ba giây mới phản ứng được, thứ dính vào môi mình là cái gì, gương mặt hồng thấu, dùng sức đẩy ra, cự tuyệt nụ hôn bá đạo, nhưng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên vô nghĩa. Người đàn ông trước mặt như người khổng lồ chắn ở trước mặt, nhúc nhích, thế càng ngày càng gần sát, giống như muốn nghiền nát ra khảm vào trong lồng ngực của chính mình.

      Cảm nhận được kháng cự của , Hình Hạo Xuyên càng tăng thêm ba phần lực, đôi môi nặng nề mút cánh môi mềm mại của người con đối diện, tựa như muốn nuốt hết vào trong bụng, mơ hồ còn mang theo cả trừng phạt. Liếm láp, cắn nuốt , vuốt ve, tận dụng hết khả năng chiếm cứ từng lãnh địa mềm mại nhất.

      Nụ hôn tựa như mưa to gió lớn, như bị đè nén lâu, đột nhiên bộc phát, trong phút chốc lại như gió lốc cuốn tới, hung mãnh khiến người ta khó mà chịu đựng, các giác quan trong nháy mắt đảo lộn, nhục nhã, đau đớn, tê dại, vô lực. . . . . . Ngàn loại cảm giác pha trộn hợp thành cơn cuồng phong, cơ hồ khiến Tô Lưu Cảnh mê man xác định được phương hướng.

      "Ưm! Ưm!", Tô Lưu Cảnh dùng sức đánh lên ngực , muốn đẩy ra, nhưng lại bị đưa tay chặn lại, chống đỡ lên ngực, muốn tránh cũng được, mặc cho muốn làm gì làm.

      Chợt, cái lưỡi linh hoạt đưa ra, chống đỡ giữa hàm răng của , muốn chui vào, Tô Lưu Cảnh khép chặt răng muốn chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của Hình Hạo Xuyên được, chỉ thoáng dùng sức bấm lên eo cái, trong nháy mắt khiến Tô Lưu Cảnh thở hốc vì kinh ngạc, bị đau kêu ra thành tiếng. Nhưng nghĩ liền tạo điều kiện cho người nào đó nhân cơ hội chui đầu lưỡi vào trong miệng của mình, mãnh liệt xâm nhập đòi hỏi.

      Bị trêu chọc ngừng đòi lấy, Tô Lưu Cảnh tức giận đỏ bừng cả mặt, dùng sức kẹp chặt răng lại, muốn cắn nát tên hung thủ đầu sỏ.

      Nhưng đầu lưỡi kia lại như cực kỳ thấu hiểu ý tưởng của , lúc sắp cắn lên liền nhanh chóng lui ra ngoài, Tô Lưu Cảnh chỉ sơ sẩy chút, liền cắn vào đầu lưỡi của mình, mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập trong khoang miệng, bị đau đến nỗi nhíu chặt mày lại.

      Chỉ nghe bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp, ngay sau đó, cái lưỡi mới vừa lui ra ngoài lại công chiếm vào, giống như muốn nếm trải tư vị ngai ngái của mùi máu tươi, hành vi của Hình Hạo Xuyên lúc này dường như mất khống chế, liếm láp qua từng tấc lãnh địa, cuồng nhiệt dây dưa triền miên, cơ hồ khiến ảo giác rằng biết bản thân cứ như vậy mà bị tàn phá, nuốt hết tất cả hay ?

      Tô Lưu Cảnh biết phải làm sao, muốn dùng sức đẩy ran gay lập tức, nhưng thân thể lại cứ mềm oặt ra, toàn bộ hơi sức như bị ta hút hết. Cảm giác như thế, tựa hồ như từng trải qua, đầu óc trở nên mông lung, dần dần rơi vào trạng thái mê man.

      "Quên tôi? tại em còn dám quên tôi nữa sao?", Hình Hạo Xuyên tức giận gầm như sấm rền bên tai. Tại sao có thể quên được chứ? Tại sao có thể như vậy? Nếu thế bốn năm qua ngừng tìm kiếm là vì cái gì? Bốn năm nay bản thân bị hành hạ như thế nào? thế mà lại quên mất người đàn ông của mình!

      Tô Lưu Cảnh bỗng dưng bừng tỉnh, mở mắt, tránh thoát khỏi vòng tay của , rồi dùng sức tát lên mặt cái. Trong lúc Hình Hạo Xuyên vẫn còn kinh ngạc, liền dùng sức đẩy ra, giận dữ : "Hình tiên sinh tìm tôi chỉ là vì muốn nhục nhã tôi thôi sao? Xin hãy tự trọng!". Lời của ta có ý tứ gì? Hôn chỉ vì muốn làm nhục sao? Thế mà mới vừa rồi tâm vẫn còn thấy áy náy, quả thực là váng đầu mà!

      Hình Hạo Xuyên bất ngờ nhận cái tát, sống hai mươi chín năm, lần đầu tiên có phụ nữ dám động tay động chân với , thế người này còn là Tô Lưu Cảnh. thể tin trân trối nhìn người con trước mắt.

      Dường như rốt cuộc cũng nhận điều: trước mắt, còn là người con nhu nhược của bốn năm trước nữa rồi.

      Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay tê dại, đưa mu bàn tay lên lau cánh môi bị hôn đến sưng tấy, sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi chậm rãi lên tiếng: "Hình tiên sinh, đây là lần cuối cùng tôi nhắc lại với : có lẽ trước đây chúng ta từng quen biết, nhưng tại, tôi quên mất tất cả, tôi có con, con trai của tôi cũng có cha của nó, xin đừng nên quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa! Cũng đừng đến dây dưa dứt, như vậy chỉ làm cho tôi thêm ghét mà thôi!"

      Lời của ..., vang vang có lực, quả năng rất khí phách, lời ra chẳng khác nào dao găm sắc bén, đâm từng phát vào ngực Hình Hạo Xuyên, khuôn mặt tuấn dật cang cứng, mày càng ngày càng nhíu chặt.

      Hình Hạo Xuyên đối mặt với ánh mắt chán ghét hề che dấu chút nào của , trong con ngươi u thâm trầm dậy sóng, thoáng qua tia đau lòng, nhưng dường như chỉ là ảo giác.

      Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, để cho mình để ý đến người đàn ông kia nữa, xoay người chút lưu luyến rời .

      Hình Hạo Xuyên nhìn theo bóng lưng của , chợt tự giễu cười lên, cảnh tượng như vậy sao mà giễu cợt, từng, cũng từng vứt bỏ quay lưng rời như vậy, tại, đây coi như là nhận lấy quả báo sao? Người con từng chịu bao bi thương nay dần trả lại cho từng chút từng chút .

      tự giễu cười lạnh tiếng, ánh mắt chợt rơi vào miếng băng gạc rơi sàn nhà, đó phải là băng gác lúc trước cầm máu cho Tiểu Mễ sao, nghĩ như vậy, thần sắc Hình Hạo Xuyên liền biến động.
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      heo điênHành Tinh thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Thiệp mời!

      Tô Lưu Cảnh dùng sức lau môi, muốn xóa sạch tất cả mùi vị của người kia, sanh ta thực rất quá đáng, ta cho mình là ai chứ! Tại sao lại làm chuyện như vậy với , còn ra những lời phũ phàng như vậy!

      "Mẹ, mẹ, mặt của mẹ sao lại hồng thế?", tay áo chợt bị níu lại, Tiểu Mễ giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào hỏi: "À! Có phải bị bệnh rồi ..., lúc Tiểu Mễ bị bệnh mặt cũng đỏ bừng như thế!".

      "Vậy sao?", Tô Lưu Cảnh theo bản năng đưa tay lên vuốt má: "Mẹ bị bệnh, chỉ thấy hơi nóng thôi!".

      Cậu nhóc liền “à" tiếng, lại tiếp: "Mẹ, mới vừa rồi mẹ và chú kia làm gì thế? Thân mật sao?".

      Cậu nhóc cực kỳ hồn nhiên đặt câu hỏi, lại nghe thấy Tô Lưu Cảnh hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Cái đó, cái đó phải là thân mật!".

      "Ah? Vậy là gì?", cậu nhóc nghẹo đầu hỏi. Cậu thấy chú kia và mẹ mình thân thân ái ái mà, tại sao mẹ lại phải chứ?

      Tô Lưu Cảnh chần chờ lát, mới : "Mắt mẹ bị đau, chú ấy chỉ giúp mẹ thổi hạt cát vướng bên trong thôi".

      Cậu nhóc lại "A ~" tiếng, sau đó làm nũng : "Mẹ, Tiểu Mễ nhức đầu, Tiểu Mễ muốn mẹ bế".

      Thấy Tiểu Mễ tiếp tục hỏi nữa, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, sau đó cúi người xuống tiểu tử ôm lên, : "Được rồi, mẹ bế!". Nhìn vết thương đầu cậu nhóc, Tô Lưu Cảnh đau lòng hôn lên trán con trai cái.

      "Lưu Cảnh, Tiểu Mễ!". Thương Thiên Kỳ vội vàng chạy tới, khẩn trương gọi hai mẹ con.

      "Ba!", Tiểu Mễ nghe thấy tiếng của Thương Thiên Kỳ, lập tức ngoảnh đầu lại.

      Thương Thiên Kỳ thần sắc khó tránh khỏi lo lắng, : " họp, lại nhận được điện thoại của Lisa , Tiểu Mễ bị thương vừa đưa đến bệnh viện nên lập tức chạy tới đây, thế nào rồi, Tiểu Mễ sao chứ". Có lẽ quá khẩn trương nên trán của thấm đầy mồ hôi hột.

      Tô Lưu Cảnh lắc đầu đáp: "Bác sĩ , chỉ bị thương ngoài da, chảy chút máu, có gì chuyện lớn cả!". thể cho biết chuyện Hình Hạo Xuyên đến đây, theo bản năng muốn cật lực che giấu vấn đề này.

      Nghe thấy thế Thương Thiên Kỳ mới thở phào nhõm.

      Cậu nhóc nhìn thấy ba mình lập tức làm nũng từ trong ngực Tô Lưu Cảnh vươn người sang chỗ Thương Thiên Kỳ, kiêu ngạo : "Ba, Tiểu Mễ cứu Jim đấy, Tiểu Mễ là hùng , hệt như siêu nhân đúng ba!", đôi mắt to của cậu bé vừa sáng vừa tròn, lúc xong còn làm cả động tác siêu nhân bay bay để diễn tả nữa.

      Hai người bị cậu nhóc chọc cười, Thương Thiên Kỳ chỉ chỉ vào cái mũi , : "Đúng vậy, hùng của ba mẹ muốn thưởng cái gì nào?".

      Cậu nhóc say mê cuồng nhiệt : "Tiểu Mễ muốn túi kẹo sữa to! Sau đó mang đến lớp cho các bạn cùng ăn!".

      "Được rồi! hùng , chúng ta về nhà thôi!", nhà ba người mỉm cười cùng ra khỏi bệnh viện, ai cũng nhìn thấy sau lưng, dõi theo bóng dáng họ là đôi mắt đầy bi thương của Hình Hạo Xuyên.

      *****************OOXX******************OOXX****************

      "Richie, tháng sau là lễ mừng thọ của Tổng giám đốc Phong Thái Quốc Tế, Phong lão tiên sinh, đến lúc đó bọn họ mở bữa tiệc từ thiện, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng được mời đến tham gia, đây là thiệp mời của chúng ta, ông ấy hi vọng ngài cùng gia quyến đến cùng chung vui!". Mary vừa kính cẩn đưa thiếp mời mạ vàng cho Thương Thiên Kỳ vừa giải thích.

      Thương Thiên Kỳ dừng lại khắc ngẫm nghĩ, Phong Hành Niên được xưng tụng là lãnh tụ tinh thần của giới người Hoa ở Châu Âu, ba mươi năm trước tay tạo dựng nên Phong Thái Quốc Tế, phong vân cõi ba mươi năm, quả nhân vật truyền kỳ, địa vị hề tầm thường, ngay cả Hoàng thất nước cũng tôn kính với ông ta ba phần, mà khi ông ấy mời tất nhiên cũng tiện từ chối.

      Thương Thiên Kỳ liền : "Cứ để thiệp mời xuống đây, hôm đó tôi ". xong liền tiếp tục cúi xuống ký đống công văn trước mặt. tại là người đứng đầu Vương quốc thương mại mới, công việc chính từ thiết kế cũng dần dần chuyển sang kinh tế làm ăn mua bán.

      Thấy Mary vẫn chưa , Thương Thiên Kỳ ngẩng đầu lên hỏi:"Còn có việc gì sao?"

      Mary liền cắn răng : "Richie, Châu Á vẫn là thị trường tiêu thụ lớn nhất của chúng ta, chiếm hơn 55% phân ngạch, nhưng dạo gần đây lượng tiêu thụ lại ngừng giảm xuống, Hình thị sợ là động sát tâm. . .". Vì Tô Lưu Cảnh, hai người đàn ông này thế nhưng lại cứ long tranh hổ đấu như vậy, ta rốt cuộc có tài đức gì mà khiến cho phải bất chấp đối đầu quyết trận sống mái!

      Thương Thiên Kỳ cũng cho phép ta thêm gì nữa, lạnh lùng đáp: "Chuyện này tôi tự có chừng mực, cần nhúng tay vào, ra !".

      "Richie!", Mary còn muốn khuyên can, lại thấy Tô Lưu Cảnh bưng ly cà phê tới, mỉm cười : "Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi!".

      Mary gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu với cái, liền xoay người rời .

      " xảy ra chuyện gì sao? Mary, ấy . . .", Tô Lưu Cảnh hơi nghi ngại hỏi, mới vừa rồi Mary liếc cái, ánh nhìn còn mang theo trách cứ ràng.

      Thương Thiên Kỳ mỉm cười nhận lấy ly cà phê, uống hớp rồi mới trả lời: " có gì, chỉ vài chuyện có liên quan đến công ty, em cũng biết ấy luôn có cầu quá mức nghiêm khắc với phải sao?".

      "Tiểu Mễ đâu? Ngủ rồi sao?"

      Tô Lưu Cảnh gật đầu đáp: "Ừm, hôm nay thằng bé mệt muốn chết rồi, tắm rửa xong liền ngủ mất, hiếm có khi ồn ào thế này".

      "Ừm!", Thương Thiên Kỳ gật đầu, rồi đứng lên, ôm vào trong ngực, : "Hôm nay em lo lắng lắm phải ? Nếu , chúng ta mời thầy đặc biệt tới nhà dạy học cho thằng bé nhé?".

      Tô Lưu Cảnh thấy thế vội cự tuyệt : "Đừng, em hi vọng thằng bé có thể giống với những đứa trẻ khác, có tuổi thơ bình thường vui vẻ ưu phiền, nó phải có bạn bè của mình, cũng có thể có thế giới riêng của mình, em muốn thằng bé bị giam cầm trong lồng chim bé đâu!"

      biết sao, mặc dù thả cậu bé ra ngoài lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm muốn cho Tiểu Mễ phát triển tốt nhất, giống như dùng nó để đền bù cho tuổi thơ chưa bao giờ vui vẻ của mình, mặc dù còn nhớ chúng nữa.

      "Được rồi!", Thương Thiên Kỳ cưng chiều đáp, ôm lấy từ phía sau, chống cằm lên vai : "Phong lão tiên sinh của Phong Thái Quốc Tế mời đến tham gia dạ tiệc từ thiện của ông ấy, hơn nữa còn hi vọng mang theo bạn đồng hành, em thấy thế nào? Tiểu thư xinh đẹp, có nguyện ý cùng đến đó ?".

      Bị thân mật ôm trong vòng tay, mặt Tô Lưu Cảnh đỏ bừng lên, vừa nghe xong lời ngọt xớt kia liền nhịn được mà bật cười.

      Tô Lưu Cảnh giọng : "Bữa tiệc quan trọng như thế, em chưa từng tham dự bao giờ, chỉ sợ, ứng phó được, hơn nữa trước đây phải vẫn muốn để em tham gia những bữa tiệc giả dối của xã hội thượng lưu sao?"

      Thương Thiên Kỳ than : "Bảo bối nhà mình dĩ nhiên là muốn để cho người khác dòm ngó rồi, có điều, đôi khi cũng phải mang bà xã ra ngoài khoe chút , nếu người đàn ông ưu tú như , mỗi ngày phải luôn ứng phó với vô số cọp mẹ nhào tới quá cực khổ rồi. Xin hỏi Tô tiểu thư có nguyện ý giúp tôi chia sẻ gánh nặng này chút ?".

      Tô Lưu Cảnh nghe mà buồn cười, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, tỏa ra ánh sáng lung linh, quả đẹp sao tả xiết, làm cho người ta kìm lòng đặng.

      Thương Thiên Kỳ khỏi ngơ ngẩn, cúi đầu, nhàng ngậm lấy cánh môi đào, khiến cho gò má của Tô Lưu Cảnh vì xấu hổ lại càng hồng thêm, nhưng cuối cùng cũng có cự tuyệt. . . . . .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Ngân Hà

      Từ ngày tát Hình Hạo Xuyên cái, quả thấy xuất lần nào nữa, giống như là chưa từng xuất , lại lần nữa tan biến vào hư . Người đàn ông này, khiến cho cảm thấy thực mơ hồ, như có tầng sương mù che phủ, loáng thoáng quen thuộc, nhưng từ trong đáy lòng lại sợ hãi, bất an đặc biệt là đôi mắt đen nhánh sâu hun hút kia nhìn đến đáy ánh mắt. . . . . .

      Lisa đưa lễ phục mới tới để tối nay dự tiệc cùng với Thương Thiên Kỳ.

      Tô Lưu Cảnh vội vàng lắc lắc đầu, muốn xóa bỏ những ý tưởng nên có trong đầu, nên suy nghĩ lung tung nữa, chính là Tô Lưu Cảnh, là mẹ của Tiểu Mễ, cũng là vợ chưa cưới của Thương Thiên Kỳ .

      Thương Thiên Kỳ chuẩn bị cho chiếc váy dài màu đỏ, thiết kế lệch vai, giống như dải cầu vồng vắt qua xương quai xanh tinh tế, chạy suốt đến thắt lưng, được ghim lại bằng môt chiếc nơ bướm xinh đẹp, làn váy thướt tha giống như chiếc đuôi của Mỹ Nhân Ngư, hào phóng, mà lại mất vẻ duyên dáng, chẳng khác nào ngọn lửa bùng cháy, hoàn toàn làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết.

      Người trong gương, trong nháy mắt, vô cùng nóng bỏng kiều. trách được mọi người vẫn luôn ca tụng là Bàn tay của Thượng Đế, bởi vì bàn tay đó có ma lực, chỉ cần lướt qua liền có thể tạo nên tác phẩm hoàn mỹ rực sáng, làm cho người ta kinh ngạc thôi.

      Cửa khe khẽ mở ra, Thương Thiên Kỳ tới hỏi: "Lưu Cảnh, chuẩn bị xong chưa?"

      Tô Lưu Cảnh ngoái đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười với người đối diện, nụ cười yếu ớt, chẳng khác nào nụ hoa e ấp chúm chím, khiến cho lòng người rung động thôi.

      Thương Thiên Kỳ bước đến gần, nắm lấy eo của , mắt si mê nhìn người trong gương : "Có bao giờ với em rằng em vốn cực kỳ xinh đẹp chưa nhỉ! Tối nay, em nhất định làm cho mọi người trầm trồ kinh ngạc!".

      Tô Lưu Cảnh đỏ mặt, : "Nào có khoa trương như vậy chứ?"

      Thương Thiên Kỳ chống cằm lên đỉnh đầu , đáp: "Khoa trương sao? Tuyệt đâu, em biết em tốt đẹp như thế nào đâu, tốt đến mức có quá nhiều người muốn giành em với , cho nên muốn giấu em ở bên cạnh, để cho bất luận kẻ nào cướp mất".

      Tô Lưu Cảnh sửng sốt chút, biết vì sao, lại thấy những lời này của thoáng qua hàn ý.

      "Sao vậy?", Thương Thiên Kỳ dịu dàng cúi đầu cười hỏi.

      ", có gì!", Tô Lưu Cảnh khẽ trả lời, ở trong lòng lại thầm tự nhủ, mới vừa rồi mình nhìn lầm rồi, làm sao có thể chứ? Thương Thiên Kỳ vốn là người đàn ông vô cùng hiền hòa mà.

      "Đúng rồi, còn thiếu thứ!", Thương Thiên Kỳ bỗng nhiên .

      "Cái gì?"

      Thương Thiên Kỳ nghịch ngợm nháy nháy mắt, từ trong túi lấy ra hộp trang sức tinh xảo, vừa mở ra, tia sáng chói như dải Ngân Hà nhất thời đập vào mắt, mười hai viên kim cương tỏa ra ánh hào quang mê người, màu vàng kim lấp lánh hòa cùng ánh sáng màu bạc quả như này bầu trời đầy sao, đúng như cái tên của nó"Ngân Hà" .

      "Đây là. . . . . ." Tô Lưu Cảnh kinh ngạc .

      "Đây là tác phẩm thiết kế đầu tiên của em, mua nó, muốn ngày nào đó tạo cho em kinh hỉ, như thế nào? Thích ?". Thương Thiên Kỳ xong, liền lấy sợi dây chuyền ra, sau đó cúi đầu đeo lên cổ Tô Lưu Cảnh.

      Tô Lưu Cảnh khẽ vuốt ve sợi dây chuyền sáng chói cổ, mắt lại thấy cay cay, đây là tác phẩm đầu tay của , đối với ý nghĩa của nó quá lớn. Người đàn ông này, vì sao luôn dịu dàng thấu hiểu lòng người đến thế, khiến cho người ta cảm động thôi, lại càng khiến cho rung động, cùng áy náy. cứ yên lặng vì mình làm từng việc, từng việc, vẫn yên lặng che chở cho , che chở cho Tiểu Mễ.

      Lần đầu tiên, cảm thấy mình nợ quá nhiều, lần đầu tiên, cảm thấy nếu như cả đời có người như vậy che chở, may mắn đến dường nào, cũng hạnh phúc đến dường nào?
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :