1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Trêu chọc!

      Bầu khí cố ý kiến tạo nhanh chóng bị phá vỡ, trán Thương Thiên Kỳ nổi đầy gân xanh, đúng vậy, nhận ra giọng của hai người kia, hơn nữa bắt đầu tự chất vấn, mình quyết định tới nơi này du lịch có chính xác hay .

      Đối với gia đình thú vị đột nhiên nhảy ra này, Tô Lưu Cảnh rất hứng thú nhô đầu ra, muốn nhìn mấy người họ chút: "Bọn họ biết điều, phải sao?"

      May mà, phục vụ khách sạn ở nơi này lại chọn đúng thời gian, gõ gõ cánh cửa, sau đó đẩy xe đồ ăn phong phú đẹp mắt vào.

      Lúc Tô Lưu Cảnh quay đầu lại, chỉ thấy phần gáy vẫn còn gây gổ của gia đình kia, cười cười lắc đầu, xoay người đánh thức Tiểu Mễ vẫn còn ngủ.

      Bàn tay mũm mĩm bé đưa lên dụi ánh mắt nhập nhèm, cái miệng đáng lầu bầu kêu: "Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Thịt thịt. . . . . ."

      Tô Lưu Cảnh chống nạnh bất đắc dĩ lại cưng chiều bật cười: thằng nhóc thối này, lại đặt mẹ, ba, ở vị trí ngang hàng với thịt thịt cơ đấy.

      Mấy ngày kế tiếp, bọn họ dạo rất nhiều nơi, đến nhà hát lớn lộ thiên, đến khu phố của Trung Quốc, ăn đồ Nhật, dĩ nhiên thể đến bãi biển đẹp hút hồn, dĩ nhiên, điều này quả thực rất dễ dàng, bởi vì đối diện với khách sạn của bọn họ chính là bãi biển xanh thăm thẳm. Cảm giác khi vừa mở cửa sổ ra là có thể ôm biển rộng vào lòng thực quả cực kỳ tuyệt vời!

      Thương Thiên Kỳ cố ý tránh xa hành trình của Thẩm Minh Phong và Tống Dĩ Hinh , mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng để thu xếp được mấy ngày nghỉ này thực khó khăn, muốn để cho Tô Lưu Cảnh thất vọng. Nhưng may mắn, Tây Ban Nha hề bé giống như bản đồ, bọn họ hề gặp phải gia đình hoang đường lại hồ đồ kia thêm lần nào nữa.

      Dọc đường Tiểu Mễ cực kỳ hưng phấn, tiểu thiên sứ nghịch ngợm này, tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của đám đông, kể cả Tô Lưu Cảnh cũng vì những phong cảnh đẹp như tranh này mà tinh thần trở nên phấn chấn sảng khoái.

      Mấy ngày nay, quả giống như mơ vậy, đẹp đến mức khiến cho người ta muốn tỉnh lại.

      Duy nhất hoàn mỹ mà , đó là vào ngày thứ năm, Thương Thiên Kỳ bỗng nhận được cuộc điện thoại.

      Cúp điện thoại, mắt Thương Thiên Kỳ liền trở nên rét lạnh, ngay sau đó liền hồi thần lại, môi hơi mấp máy, cố gắng thu xếp tâm tình trở về là quý ông thành đạt, đức hạnh.

      Tô Lưu Cảnh thấy có chút nghiêm túc, vội hỏi: "Thiên Kỳ, sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?"

      Thương Thiên Kỳ cười cười, dịu dàng giống như cảnh tượng sắc bén mới vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, đáp: " có gì, dự án ở bên kia vừa xảy ra ít vấn đề".

      Tô Lưu Cảnh vội : "Vậy mau trở về xử lý , em trông Tiểu Mễ, công việc quan trọng hơn, cùng mẹ con em mấy ngày rồi còn gì". biết Thương Thiên Kỳ rất bận, có lúc mấy tháng cũng có lấy ngày nghỉ ngơi, lần này có thể thu xếp ra năm ngày rong chơi cùng bọn họ là cực kỳ khó khăn rồi. hoàn toàn khác xa nhau, cần phụ trách với bất kì ai, mà , lại phải trông coi cả Vương quốc rộng lớn.

      "Ừm, về trước, sau đó phái thư ký đón hai mẹ con trở về". Thương Thiên Kỳ dịu dàng cầm tay , triền miên khẽ hôn lên đó cái.

      Sau đó trêu chọc, trấn an Tiểu Mễ mấy câu, thuận tiện hứa rằng sau khi cậu bé trở về dựng cho cậu hẳn căn phòng bằng kẹo, lúc này cậu nhóc mới chịu để cho rời .

      Xoay người rời khỏi phòng, trong nháy mắt đóng cửa lại sắc mặt của Thương Thiên Kỳ cực kỳ trầm, Hình Hạo Xuyên, muốn quyết đấu sao? Vậy tôi theo đấu trận!

      Ngồi trong xe lái ra sân bay, cảm thụ vị mằn mặn của biển thổi phớt qua mặt, tựa hồ còn mang theo cả tịch từ đáy biển sâu, Thương Thiên Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại. nghĩ, năm năm ước định chết tiệt, khi vừa bắt đầu nên lưu lại đường sống, tuy nhiên cũng còn may, còn có cơ hội, vẫn nắm giữ quyền chủ động trong tay , phải sao?

      Thương Thiên Kỳ trở lại Luân Đôn, thư ký chờ sẵn ở đó, Thương Thiên Kỳ giây cũng nghỉ ngơi, trực tiếp chạy về công ty vừa thành lập ở trung tâm Luân Đôn.

      "Tổng giám đốc Hình thị Á Châu, ngày hôm qua tự mình đến công ty cầu gặp bằng được ngài, tôi giải thích ngài bận rộn có ở đây, nhưng ta vẫn chịu rời , hơn nữa với thân phận đó của ta, cho nên tôi. . . . . .". Thư ký cúi đầu khẩn trương báo cáo, ta có thể cảm nhận ràng hơi thở nghiêm túc vui phát tán ra người Thương Thiên Kỳ.

      Thương Thiên Kỳ kiên nhẫn cắt lời: "Được rồi, chỉ cần cho tôi biết, bây giờ ta ở đâu?!".

      Trong phòng họp tĩnh lặng mà đè nén, thân hình màu đen ưu nhã tiếng động lưng hướng về phía cửa chính phòng làm việc, ngồi sô pha màu đen, tựa như có lẽ chờ ở chỗ này từ lâu rồi.

      chừa chút tình cảm và thể diện nào, nặng nề đẩy cửa phòng họp ra, Thương Thiên Kỳ lạnh lùng : "Hình Hạo Xuyên, tôi từng , đừng nên uổng phí tâm cơ! cho rằng chỉ bằng việc người kia phong tỏa kinh tế, mà có thể tạo thành uy hiếp gì với tôi sao? Tay của cho dù có dài thế nào nữa cũng cách nào vươn đến địa bàn Châu Âu!". Lời ra tràn đầy mùi thuốc súng cùng với khí thế yếu thế chút nào yếu thế.

      Đúng vậy, bốn năm trước chính bản thân , có lẽ có đủ năng lực để chống lại Hình thị, thể bị ta trông chừng, nhưng tại thế nào? Bọn họ đứng ở cùng xuất phát điểm, ai thua ai thắng, cũng chính xác được! Mà vận mạng nữ thần hiển nhiên nghiêng về phía bên này!

      Nhưng người ngồi ở sô pha đưa lưng về phía lại hề phản ứng lại, tựa hồ nghe được lời chút khách khí nào của kia, lại dường như khinh thường thèm tiếp chuyện.

      Thương Thiên Kỳ cau mày, trầm mặt : "Hình Hạo Xuyên, rốt cuộc muốn chơi thế nào? !"

      Người kia rốt cuộc cũng chậm rãi đứng lên, sau đó xoay người, đưa tay đẩy gọng kính lên, sau đó ôn hòa mỉm cười : "Xin lỗi, Thương tiên sinh, tôi là Lưu Thừa, Tổng giám đốc của chúng tôi khéo có chút việc, tại nên bay đến Tây Ban Nha rồi!". Gương mặt vô hại, trông nhu thuận mười phần, nhưng, đây chẳng qua chỉ là giả dối.

      Thương Thiên Kỳ trong nháy mắt liền vô cùng lo lắng, cũng liền hiểu , mình trúng kế. Đây là chiêu gậy ông đập lưng ông vô cùng nhàm chán: vội vàng trở lại nên căn bản chú ý đến hành trình của mình, đoán chừng khi vừa xuống máy bay Hình Hạo Xuyên liền điều tra chuyến bay kia, hơn nữa chân trước vừa xuống máy bay, chân sau ta lên máy bay đến Tây Ban Nha rồi.

      Nhưng chiêu này, cho dù ngu xuẩn cỡ nào, nhưng thể nghi ngờ nó thành công! Hơn nữa còn mang ra mà trêu chọc quay mòng mòng!

      Người này! Thương Thiên Kỳ phẫn hận cắn chặt răng răng, dùng sức đập cửa rời .

      Đáng thương cho nữ thư ký bị dọa sợ đến tâm can rung bần bật, Lưu Thừa ngược lại cực kỳ vô tội nhún nhún vai, ý bảo: cái gì tôi cũng biết, tôi rất vô tội. . . . . .
      Last edited: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Duyên phận? Duyên phận!

      đêm này, gió lạnh, mang theo hơi thở nhiệt đới, kèm theo mát mẻ đặc trưng của hải đảo, giống như bị gió biển thôi miên, bên trong nhà, rèm cửa sổ màu trắng dài từ từ bay phất phơ hé lộ hình ảnh giường lớn, Tô Lưu Cảnh say sưa ngủ, trầm trầm, tóc dài đen mượt xõa tung gối chẳng khác nào nàng tiên cá đến từ đáy đại dương.

      Trong ngực của là cậu nhóc cắn đầu ngón tay, tựa như con mèo rúc vào lòng mẹ, cái đầu hơi ngẩng lên, bàn tay bé cuộn thành quả đấm, vừa ngủ còn vừa đưa vào miệng, dường như cậu mơ thấy mình được ăn món kẹo ngọt khoái khẩu thơm ngon vô cùng.

      " Michelle, A. . . . . . A, bà viện trưởng, thời mãn kinh đến rồi. . . . . . Mẹ, ai cũng cho phép giành mẹ với em. . . . . ."

      Nhìn xem, đêm này tốt đẹp đến nhường nào.

      Ngoại trừ người đàn ông từ sân bay sải bước ra ngoài, theo phía sau là mấy gã hộ vệ bước chân thoăn thoắt đầy vội vã. Trông ta long đong mệt mỏi, ngoại trừ bản thân ra hề mang theo tí hành lý nào, duy nhất người chỉ có trái tim kiên định cùng với nhiệt huyết bừng bừng.

      Đúng vậy, dưới tình huống tất cả tin tức đều bị phong tỏa, thể áp dụng phương pháp vụng về ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần nó có tác dụng là được rồi. Tối thiểu, tại đứng ở cùng hòn đảo, hít thở chung bầu khí.

      Mặc dù, cho tới bây giờ, điều biết được chỉ là những thứ này.

      Hình Hạo Xuyên đưa mắt quan sát đất nước xa lạ, lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ, trong biển người mênh mông kia người nào mới là người muốn tìm đây? Nhưng sao, bốn năm cũng còn chờ được, vậy chút ít khó khăn này có gì thể đợi đây?

      ", mau điều tra danh sách của khách du lịch của tất cả các khách sạn, cần phải tìm được tin tức về Tô Lưu Cảnh, Suzzy, hoặc là Thương Thiên Kỳ". Hình Hạo Xuyên trầm tĩnh hạ lệnh, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng kiên định.

      Đám cận vệ nhận mệnh rời , còn Hình Hạo Xuyên đứng tựa lưng vào cây dừa cao lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, cùng áng mây xám lượn lờ như làn khói, cùng với đó Tây Ban Nha chậm rãi bước vào đêm. Trong bóng đêm, con ngươi của lóe sáng, lại có chút chán chường, thân tựa cây khô, hút thuốc, tư thái như thế đập vào ánh mắt của người khác lại cực kỳ tao nhã chẳng khác nào Thân Vương chân chính.

      Người đàn ông thần bí mà tràn đầy mị hoặc như thế, nhanh chóng hấp dẫn ít ánh mắt ưu ái của các trẻ ngang qua, tất nhiên, là trai đẹp có người phụ nữ nào mà bị thu hút chứ? Bắt đầu có trẻ phóng khoáng tiến đến gần, nhưng chỉ vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt cái, khiến cho những lời ra đến cửa miệng chưa kịp toàn bộ đều khựng lại ở trong cổ họng, ngơ ngác nhìn thân mình ưu nhã bước vào bóng tối sâu thăm thẳm.

      Thời gian tích tắc trôi qua, đón chào mọi người là buổi sớm mai đầy nắng.

      Ngoại trừ ở góc khác, đôi vợ chồng mở miệng gây gổ, khiến cho bé trai khóc thút thít, còn bé lại khanh khách cười thành tiếng buổi sớm mai này cũng được coi như hoàn mỹ.

      Bạn học Tiểu Mễ sao? Khụ khụ, mặc dù năm nay cậu bé mới ba tuổi rưỡi, nhưng lại cứ kiên quyết xem mình là thân sĩ, giờ phút này theo sau thục nữ xinh đẹp, lịch cười hỏi: "Xin chào, tôi tên là Tiểu Mễ, tiểu thư, xin hỏi có thể cho tôi biết tên của cậu được ?".

      xinh đẹp đại khái chỉ khoảng năm tuổi chẳng thèm ngó ngàng tới cậu bé, nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng để ý đến câu hỏi của cậu.

      "Tôi chỉ muốn chúng ta làm bạn mà thôi, tôi có thể tìm vỏ ốc giúp cậu, cậu có thích kẹo ngọt ? Ba tôi đồng ý mua cho tôi căn phòng bằng kẹo, tôi còn có thể mời cậu đến ăn cùng!". Mắt thấy sắc dụ thành, cậu nhóc lập tức thay đổi chiến thuật, mang thức ăn ra dụ dỗ.

      bạn kia liền hô "stop", ỷ vào thân hình cao hơn Tiểu Mễ, miệt thị : "Kẹo ngọt chỉ dành cho những đứa bé chưa trưởng thành mà thôi, đúng là ngây thơ!"

      Bảo bối Tiểu Mễ chưa từng thấy qua mỹ nhân nào lạnh lùng như thế liền hít sâu vào hơi.

      bạn cũng chẳng thèm nhìn cậu, sau đó ngẩng cao đầu bước về phía cậu nhóc chỉ cao tới ngang cằm Tiểu Mễ : "Hừ! Tôi có bạn trai rồi!". xong liền giống như công chúa, cao ngạo lại hả hê rời .

      Bỏ lại bảo bối Tiểu Mễ bi thương đứng ở đó, tự chữa lành vết thương chồng chất trong lòng. Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn, nơi này là nơi nào? Cậu nhóc đường đuổi theo tiểu mỹ nữ, thế nhưng lại bị lạc đường! Lần này hỏng bét rồi, mẹ nhất định tức giận! Mẹ mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cái mông liền lập tức nở hoa rồi!

      Cậu nhóc có chút gấp gáp, vội vàng xoay người muốn chạy trở về. Nhưng vì nhìn đường nên liền va vào cái chân thon dài, sau đó nhếch nhác ngã ngửa ra đằng sau, mặt người đều toàn cát là cát.

      Hình Hạo Xuyên căn bản để ý đến cậu nhóc, chỉ cảm thấy vật nào đó va vào chân mình, sau đó ngã xuống, cúi đầu mới phát ra là bé trai hết sức đáng .

      Tiểu Mễ ngã ra đằng sau, trong miệng toàn là cát, liên tục phun ra phì phì, mặt cũng kịp lau, miệng mở to muốn khóc lớn lên. Cái mông là đau . . . . . . là đau quá oa oa. . . . . .

      Hình Hạo Xuyên nhíu mày, mặc dù cố ý, nhưng khi dễ đứa con nít như vậy tóm lại vẫn là tốt. liền cúi người xuống, muốn bế cậu bé lên.

      Tiểu Mễ hoảng sợ nhìn “ông chú kỳ lạ “ nhích lại gần mình, trực tiếp liên tưởng người này đến nhân vật phản diện trong phim The Matrix, muốn dẫn mình trở về treo ngược lên đánh. Ngay lập tức cậu nhóc liền bị ý tưởng này của mình dọa sợ, hai tay giao ở phía trước, rồi ngừng lui về phía sau, hét lên: "Ông muốn làm gì! Cứu mạng ! Help! Ở đây có kẻ biến thái muốn bắt cóc trẻ con!".

      lượng của Tiểu Mễ rất lớn, dùng cả tiếng Trung lẫn tiếng cầu cứu, đứa bé đáng như vậy nhờ giúp đỡ, nhanh chóng hấp dẫn ít chú ý của du khách.

      Hình Hạo Xuyên chưa từng gặp qua tính cảnh này bao giờ, nhíu nhíu mày, đứa này suy nghĩ gì biết, chỉ bế cậu nhóc dậy mà thôi: "Tôi. . . . . ." Nhưng chưa kịp giải thích, ánh mắt của du khách bên kia sắc bén bắn sang.

      Nhiều chuyện bằng bớt chuyện, Hình Hạo Xuyên gì, xoay người muốn rời .

      Thấy người trước mắt muốn , con ngươi Tiểu Mễ mở lớn, cái ông chú kỳ lạ này xem ra phải là kẻ xấu, lập tức ngừng kêu la, ôm cổ chân của , cười cười giả bộ đáng thương : "Chú kì lạ. . . . . . Đưa cháu trở về được ? Cháu bị lạc đường, mẹ cháu khẳng định rất lo lắng, chú kì lạ. . . . . . chú là người tốt, xin chú. . . . . .". gương mặt nhem nhuốc, nước mắt lưng tròng, kèm theo cái miệng nhắn mở ra đóng vào liên tục, mở lời cầu xin điềm đạm đáng . Bộ dáng kia, quả như tiểu thiên sứ rơi vào nhân gian, làm cho người ta đành lòng cự tuyệt. Nơi nào còn nhìn ra được dáng vẻ tiểu ác ma mới vừa rồi nữa chứ.

      Hình Hạo Xuyên muốn rước họa vào thân nữa, mới vừa rồi chẳng phải vừa được dạy dỗ rồi sao?

      nghĩ tới Tiểu Mễ thế nhưng lại dùng sức ôm chặt lấy bắp đùi của , sau đó lần nữa khóc lên: "Ba, đừng ghét bỏ con mà, Tiểu Mễ ngoan ngoãn, Tiểu Mễ nhất định làm cho ba tức giận nữa, xin cha đừng vứt bỏ con, Tiểu Mễ có mẹ, Tiểu Mễ đáng thương. . . . . . hu hu hu. . . . . ."

      Lần này lại nhanh chóng hấp dẫn ít chú ý của phái nữ chính nghĩa, rối rít chỉ vào Hình Hạo Xuyên mắng: "Ôi chao, đứa bé này đáng thương, người đàn ông kia thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, thế nào lại có trách nhiệm như vậy. . . . . ." BLABLA vô số.

      Mặt Hình Hạo Xuyên tái xanh, khóe miệng giật giật mấy cái: đây là con nhà ai biết, quả nên lôi ra đánh đòn mà!
      Last edited: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Cha con kỳ diệu!

      "Ba, ba, con muốn bị vứt bỏ đâu, Tiểu Mễ nhất định ngoan ngoãn, nghe lời, oa oa. . . . . .". Tiểu Mễ thấy có binh đoàn hậu viện ủng hộ, khuyến khích càng cao giọng kêu la, đôi mắt to ngập nước, quả khiến cho mẫu tính của đám người đứng xem cường kéo cao đến đỉnh điểm.

      Mắt thấy tiếng nghị luận chung quanh càng lúc càng lớn, trán Hình Hạo Xuyên nổi đầy gân xanh, cúi đầu giọng : "Chú phải là ba của cháu!".

      Còn chưa hết, cậu nhóc liền khóc càng lợi hại hơn, nước mắt nước mũi tràn trề lau hết lên người Hình Hạo Xuyên, đôi mắt ầng ậng nước: "Ba, con sai rồi, cha đừng nhận con mà, Tiểu Mễ biết sai rồi, Tiểu Mễ biết lúc có người khác phải gọi cha là chú, Tiểu Mễ vẫn nhớ mà, chú ơi chú. . . . . ."

      Tiếng nghị luận chung quanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng sắc bén: "Chao ôi, có người cha nào lại thất đức như vậy chứ, ngay cả con trai mình cũng thèm nhận!".

      Hình Hạo Xuyên vừa nghe liền muốn phát điên, đứa bé này, quả vô cùng cơ trí, ngay cả cũng bị đùa bỡn xoay mòng mòng. cắn răng, giận dữ : "Được! Tôi dẫn cháu về!". Coi như bản thân xui xẻo , thế nhưng lại đụng phải quỷ linh tinh như vậy! Ngẫm lại, nếu như con của và Lưu Cảnh được sinh ra hẳn cũng lớn bằng từng này rồi.

      Mặc cho Tiểu Mễ kéo tay của mình, Hình Hạo Xuyên tự nhận xui xẻo dẫn cậu bé .

      Nhưng dường như cậu nhóc nào đó còn chưa hài lòng lắm, chổng mông lên bĩu môi, làm bộ đáng thương : "Chú kì lạ, Tiểu Mễ đau chân, nổi nữa".

      Hình Hạo Xuyên miễn cưỡng dằn lửa giận xuống, ngàn vạn lần thể bốc hỏa với đứa trẻ được, sau đó liền : "Vậy, cháu muốn thế nào?".

      "Tiểu Mễ muốn cõng!", cậu nhóc ngược lại hề khách khí, vừa chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp vừa .

      Cõng? Cả đời này cũng chưa từng làm chuyện như vậy, tại Hình Hạo Xuyên hoài nghi, có phải đứa bé này có thù oán gì với bản thân mình hay ?

      Thấy đồng ý, cậu nhóc mở miệng mếu máo, đôi mắt to xinh đẹp long lanh như muốn khóc.

      Đầu Hình Hạo Xuyên chợt ê ẩm, bất đắc dĩ đành phải cúi người xuống, : "Được rồi, lên !". Hai chữ cuối như được nặn từ trong kẽ răng ra vậy.

      Cậu nhóc lập tức đưa tay lau những giọt nước mắt tồn tại, rồi cười cười, vươn tay chân leo lên lưng ông chú kì lạ đẹp trai trước mắt, oa. . . . . . thoải mái. . . . . . khác với ba cậu là mấy.

      Hình Hạo Xuyên lại hề thoải mái như vậy, cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh tượng thân đầy bùn cát của cậu nhóc cọ cọ lên người mình như thế nào . Có điều khi hai cánh tay bé vòng quanh cổ , da thịt mềm mại, ấm áp, lại còn mang theo cả mùi sữa thơm ngọt ngào cảm giác khó chịu lập tức bay biến. nghĩ, nếu đây là con trai của , có phải cũng giống với cậu bé này hay ?

      Vừa nghĩ như thế, trái tim Hình Hạo Xuyên mềm mại ít nhiều, cất tiếng hỏi: "Cậu nhóc, cháu ở đâu?".

      Cậu nhóc nghiêng đầu suy nghĩ lát, rồi : "Cháu và mẹ ở khách sạn XX bên bờ biển, nhưng lại quên mất ở bên nào”.

      Hình Hạo Xuyên liền hỏi người đường phương hướng, sau đó cõng cậu bé về phía trước, trong lúc rảnh rỗi lại hỏi: "Nhóc tên là gì? Mấy tuổi rồi?".

      Tiểu Mễ híp lại, nhớ đến ti vi có , khi người xa lạ hỏi tên của mình ngàn vạn lần được cho người đó biết, vì vậy cậu nhóc lanh chanh : "Cháu tên là. . . . . . tên là Vương Tiểu Bát, năm nay ba tuổi rưỡi!"

      Khóe miệng Hình Hạo Xuyên rụt rụt, Vương Tiểu Bát. . . . . . Cái tên này cũng quá có sáng ý rồi. Đứa này. . . . . . Hình Hạo Xuyên buồn cười: "Vậy mẹ cháu tên là gì?".

      Cậu nhóc vừa nghe thấy thế, lập tức cảnh giác : "Vì sao cháu phải với chú chứ ? A ~ cháu biết rồi, chú thấy mẹ cháu rất xinh đẹp, muốn đánh chủ ý lên bà có đúng hay ? Cháu cho chú biết đâu! Hừ!". Cái ông chú kì lạ này muốn giành mẹ với mình sao? Cậu còn lâu mới đồng ý!

      Hình Hạo Xuyên dở khóc dở cười, ngay cả mẹ của thằng bé trông như thế nào còn biết, nảy sinh ý định gì được chứ?

      người đàn ông lạnh lùng, lưng cõng bé trai cơ trí đáng , cảnh tượng ấm áp như vậy khiến cho mọi người đường hẹn mà cùng than thở: hai cha con nhà này tình cảm là tốt. . . . . .

      "Chú kì lạ, dáng dấp của chú là cao, vậy có phải chim của chú cũng rất lớn phải ? Có phải chú cũng có rất nhiều vợ đúng ?". Cậu nhóc ngoan ngoãn nằm ở lưng của , tay ôm cổ, tay nghịch ngợm sờ sờ lên tóc sau gáy của hỏi.

      Hình Hạo Xuyên nheo mắt, hết ý kiến, xác định mình cùng với thằng nhóc này có tiếng chung: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

      Cậu nhóc liền nghiêm trang đáp: "Chú Hanson ở cạnh nhà cháu , chờ đến lúc cháu trưởng thành, thân hình cao lớn, chim to, mới có thể lấy vợ được. Vậy có phải chim càng lớn, càng cưới được nhiều vợ hay ?". Người mà cậu muốn cưới cũng là nhiều, JOJO nhà hàng xóm, Eva ở nhà trẻ, Linda. . . . . . Ừm, còn có cả Michelle nữa. Michelle, hãy chờ cháu lớn lên, khi nào trưởng thành cháu tới cưới làm vợ.

      Hình Hạo Xuyên khỏi bị lời ngây thơ này chọc cười, liền : "Chú chỉ có người vợ, nhưng lại bị thất lạc, cho nên chú vẫn mực tìm".

      "Vậy cháu giới thiệu vài người cho chú nhé? Cháu biết rất nhiều mỹ nữ đấy". Cậu bé nhiệt tình . Ừm, ông chú này xem ra cũng xấu, nếu vậy liền tặng Eva cho chú ấy cũng được.

      Hình Hạo Xuyên liền cười : “Cả đời của người đàn ông chỉ có thể thích nhất người, ví dụ như nếu cháu thích JOJO, nhưng lại cưới Eva phải làm cho JOJO đau lòng đúng sao? Còn nếu như mà cháu thích ấy, sao cháu có thể nhẫn tâm để cho ấy đau lòng được chứ?". Nỗi phiền muộn mới vừa dâng lên, lại ngoài dự đoán bị những câu ngây thơ của đứa bé này xua tan rất nhiều.

      Cậu nhóc liền cười tiếng, sau đó mày nhăn tít lại, khổ sở bĩu môi : "Cũng đúng, vậy cháu nên làm gì bây giờ?".

      Hình Hạo Xuyên cười cười, thả cậu nhóc xuống đất : "Được rồi, đến nơi".

      Cậu nhóc vừa thấy thế, vội vui mừng nhảy dựng lên, tất cả mọi phiền não vừa rồi đều hề để tâm đến nữa, hoan hô, rồi sải bước chân ngắn ngủn chạy vào trong: "Mẹ, con về rồi. . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên nhìn cậu bé hoạt bát chạy , mới vừa rồi còn láo đau chân, tại chạy nhanh chẳng khác nào con khỉ cả. Lắc đầu cái, chuẩn bị cất bước rời .

      Đám cận vệ tìm kiếm cả đêm, tìm khắp cả hòn đảo, nhưng vẫn tìm được bất kỳ tin tức nào của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên nhíu chặt mày, rốt cuộc Thương Thiên Kỳ giấu Tô Lưu Cảnh đâu, tại sao tìm khắp nơi vẫn tìm được? Thời gian nhiều lắm, Thương Thiên Kỳ biết mình đùa bỡn ta, nhất định lập tức chạy tới đây, phải gia tăng thời gian mới được.

      Sau lưng: "Tiểu Mễ, con lại chạy đâu thế? phải mẹ , nếu đồng ý của mẹ cho phép con tùy tiện chạy sao? Con cố ý muốn mẹ lo lắng chết đúng ?". Giọng nữ mềm mại mang theo vẻ nghiêm túc, nhưng lại dễ nghe ngoài dự đoán.

      "Mẹ. . . . . . con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con , con thề, lần sau tuyệt đối dám nữa. . . . . ." , cậu nhóc nũng nịu .

      Những thứ khác, Hình Hạo Xuyên đều nghe được nữa, toàn thân như bị dính ma pháp, cứng đờ đứng ở nơi đó, giọng này, dù có thế nào cũng quên. . . . . .
      Last edited: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Tôi biết !

      Nếu bạn từng liều mạng tìm kiếm thứ đồ tốt, nhưng bất luận có làm thế nào, liều mạng tìm, dùng sức tìm, nỗ lực tìm, uể oải tìm, chán nản tìm, thậm chí trong thời điểm sắp vô vọng vẫn giãy giụa tìm, nhưng chỉ chớp mắt, lại phát vật bạn muốn tìm, ở sau lưng.

      Cảm giác đó như thế nào.

      Cảm giác của Hình Hạo Xuyên giờ chính là như thế, tìm Tô Lưu Cảnh ròng rã bốn năm, bốn năm, 1461 ngày đêm, mỗi ngày đều sống trong hối hận vô biên rồi tự hành hạ bản thân mình. Mỗi ngày, đều lấy lý do chưa tìm được Tô Lưu Cảnh để làm động lực sống sót, nhưng hơn ngàn ngày đêm đó, quá lâu, lâu đến mức ngay cả cũng bắt đầu hoài nghi, có thể tìm được sao? lần lại lần cho mình hi vọng, rồi lại lần, lần thất vọng thôi, nếu như cuối cùng tin tức chỉ là chết trong vụ tai nạn xe hôm đó vậy nên tiếp nhận tin tức này như thế nào?

      , dám nghĩ, bởi vì tìm kiếm, chính là cứu rỗi duy nhất của lúc này.

      Nhưng tại người tìm kiếm đột nhiên xuất ! Tựa như người sắp chết khát lại được trời cao ban cho chén nước, tựa như người độc, đột nhiên nhận được món quà khổng lồ từ trời rơi xuống. tíc tắc này, vui mừng khiến cho thậm chí quên mất bây giờ mình nên làm gì?

      Bốn năm, thay đổi sao? Tình cảm đối với giờ ra sao, bốn năm rồi, thay đổi sao? dùng thái độ nào để đối diện với ? Thậm chí còn nghĩ, quần áo mình mặc người hôm nay có được thỏa đáng hay , râu ria cả đêm cạo, có phải trở nên nhếch nhác hay ?

      Suy tính thiệt hơn như thế này, quả giống với Hình Hạo Xuyên nữa rồi.

      Bên cạnh chợt truyền đến tiếng trẻ con mềm mại đáng : "Ah? Chú kì lạ, chú ở đây làm cái gì?". Tiểu Mễ mở đôi mắt to nhìn chằm chằm, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của chú ấy giờ trông là ngốc nghếch . . . . . .

      "À?", đầu óc của Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt liền đông cứng.

      Tiểu Mễ nhìn tỏ vẻ hận rèn sắt thành thép, sau đó kéo tay của dắt đến trước mặt mẹ mình, giới thiệu: "Mẹ, chính chú kì lạ này đưa con về đấy . . ."

      Hình Hạo Xuyên vội vàng kịp chuẩn bị, ngay cả tâm tư gì cũng có, lập tức phải đối mặt với Tô Lưu Cảnh, giây này thậm chí còn thấy bối rối, chẳng bù hàng ngày phải đối mặt với vô số hợp đồng lớn, đối mặt với những đối thủ như sài lang hổ báo cũng hốt hoảng như lúc này, giờ khắc này thế nhưng lại thấy thực hoảng hốt.

      Nhưng khắc sau, liền bình thường trở lại. Đây là người quen, mái tóc vẫn dài như hải tảo ở đại dương, ánh mắt vẫn lấp lánh trong suốt đẹp như bảo thạch, hàng mi vẫn nhàng như cánh bướm, làn da vẫn như trắng nõn mượt mà, vẫn đẹp như cách đây bốn năm.

      , so với bốn năm trước dường như càng thêm mỹ lệ, xinh đẹp chẳng khác nào hoa bách hợp nở rộ. bây giờ, toàn thân tản ra ánh sáng chói mắt, quả thu hút vô cùng.

      Tô Lưu Cảnh nhìn người đàn ông tuấn trước mắt, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào mình lời nào, tuy có chút kinh ngạc, vì ánh mắt người này tựa hồ có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn muốn cảm ơn ta vì đưa Tiểu Mễ về, liền : "Xin chào, tiên sinh, cám ơn đưa con tôi về đây, vô cùng cảm ơn ".

      Vẫn chưa hết, đột nhiên bàn tay dùng sức đưa qua, bắt lấy kéo vào trong ngực của ta, Tô Lưu Cảnh chưa kịp phản ứng, thân thể nặng nề tiến vào vòm ngực rộng lớn.

      Hai tay Hình Hạo Xuyên dùng sức ôm chặt lấy người con trước mắt, dùng hết toàn lực, giống như muốn khảm vào trong huyết nhục của mình, giống như người sắp chết khát tham lam hút lấy hơi thở mát mẻ ngọt ngào.

      Người con này, tìm ròng rã bốn năm, rốt cuộc, bây giờ bị giữ ở trong ngực!

      Hành động này đối với Tô Lưu Cảnh mà , thực quá bất ngờ, sửng sốt lát, rồi lập tức giẫy ra: "Vị tiên sinh này, làm gì đấy! Xin hãy tự trọng!". Người đàn ông này sao có thể càn rỡ ôm lấy như vậy? là quá đáng! Coi như có đưa Tiểu Mễ về chăng nữa cũng thể làm như thế!

      "Lưu Cảnh! Lưu Cảnh! tìm thấy em rồi ! tìm thấy em rồi!". Hình Hạo Xuyên cất giọng khàn khàn ngừng lên tiếng.

      Tô Lưu Cảnh nghe tiếng gọi đầy thâm tình kia, cả người hơi cứng lại, sau đó càng thêm dùng sức giằng co. Giọng này, khiến cho khỏi cảm thấy sợ hãi, theo bản năng muốn né tránh, tránh ngay lập tức!

      Vậy mà càng giãy giụa ta lại ôm càng chặt hơn.

      Tô Lưu Cảnh run sợ, lên tiếng: "Vị tiên sinh này, mời buông tôi ra!", tuy nhiên trong lòng lại khỏi nghi ngờ, vì sao ta lại biết tên của mình chứ?

      "Chú hư đốn! Buông mẹ tôi ra ngay! Ông chú xấu xa này!". Tiểu Mễ thấy mẹ mình bị người ta cướp , lập tức chạy đến dùng sức đánh vào chân của Hình Hạo Xuyên, . Người đàn ông xấu xa, tại sao lại ôm mẹ của cậu? Chỉ có cậu và ba mới có thể ôm mẹ mà thôi!

      Nhưng chút hơi sức bé đó, căn bản có chút xi nhê gì.

      Tô Lưu Cảnh gấp gáp, sợ Tiểu Mễ bị thương tổn, lập tức lên tiếng cảnh cáo: "Mời buông tôi ra! Nếu tôi báo cảnh sát!"

      Tiểu Mễ lại trực tiếp nhào tới cắn, cái miệng mở to dùng sức cắn lên chân Hình Hạo Xuyên, lập tức lẩn tránh theo bản năng, nhưng cẩn thận va vào cậu nhóc. Thằng bé ngã bệt xuống đất, lập tức oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu gào: "Ông chú xấu xa, khi dễ Tiểu Mễ, khi dễ mẹ, chú hư, tôi thích chú nữa đâu!".

      Thấy Hình Hạo Xuyên hơi khựng lại, Tô Lưu Cảnh lập tức dùng sức đẩy ra, sau đó ôm lấy Tiểu Mễ, hô lớn: " rốt cuộc là ai? muốn làm gì!". Người đàn ông này, khiến cho cảm thấy thoải mái, vô cùng thoải mái, biết vì sao, chỉ thấy trong tim chợt dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt, trực giác cho biết, cách xa người này! Cách xa ta ra xa!

      Hành động của Hình Hạo Xuyên vốn là cử chỉ vô tâm, chỉ muốn nâng cậu nhóc dậy, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh dùng sức đẩy ra, thấy vẻ mặt bài xích của , liền khàn khàn giải thích: " biết, em vẫn còn hận , xin lỗi, Lưu Cảnh, tới đón em trở về. . . ". chân thành xin lỗi, khắp thiên hạ này người có thể làm cho câu xin lỗi có mấy người, nhưng mà ở trước mặt , lần này thức cam tâm tình nguyện.

      "Câm miệng!", Tô Lưu Cảnh thốt lên, sau đó kìm nén : "Tôi rất biết ơn vì đưa con trai tôi trở lại, nhưng xin lỗi, tiên sinh, tôi biết !".

      Hình Hạo Xuyên bị lời này của chấn kinh, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, tràn ngập xa lạ cùng bài xích, khiến bỗng dưng thành lời.

      đây là. . . . . . Có ý tứ gì?

      "Lưu Cảnh. . . . . .", Hình Hạo Xuyên muốn , dù cho em có oán hận như thế nào cũng sao, nhưng chuyện quen biết này thực buồn cười chút nào.

      Nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thấy cậu nhóc kia từ trong ngực mẹ mình nhảy dựng lên, hai con cánh tay giang rộng sải bước chạy về phía cửa, gọi: "Ba!"
      Last edited: 22/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Đánh nhau!

      "Ba!", Tiểu Mễ giang hai cánh tay , uất ức nhào vào lồng ngực của người vừa tới, mè nheo ôm lấy chân ba mình.

      Mặt Thương Thiên Kỳ đầy mệt mỏi, nhưng lộ ra ngoài, mỉm cười ôm cậu nhóc uất ức vào trong ngực, dỗ dành: "Được rồi, ba tới rồi, Tiểu Mễ ngoan. . . . . ." chuyến bay đến Tây Ban Nha sớm dừng, do muốn chạy tới đây càng nhanh càng tốt, Thương Thiên Kỳ thể quá cảnh sang Đức, sau đó lại chuyển máy bay, vì thế nên tới tận bây giờ mới về đến đây, hành trình này mệt nhọc thế nào cần cũng biết.

      tới trước mặt Hình Hạo Xuyên, Thương Thiên Kỳ lập tức kéo Tô Lưu Cảnh ra sau lưng mình, trương ra tư thế gà mẹ bảo vệ gà con, chút khách khí : "Hình tiên sinh, biết tại sao lại tới nơi này để quấy rầy vợ và con trai tôi!"

      Hình Hạo Xuyên chứng kiến hình ảnh cậu nhóc nhào vào trong ngực người trước mặt, thân thiết gọi cha, lại chính tai nghe thấy người phụ nữ của mình được người khác gọi là vợ, qua mấy giây ngắn ngủi thoáng kinh ngạc, lửa giận liền bốc lên bừng bừng.

      "Vợ của ? Con của ?", Hình Hạo Xuyên hạ thấp lượng lên tiếng hỏi, khuôn mặt tuấn dật toát lên vẻ lạnh lùng. Tròng mắt đen nhánh vẫn dừng lại người Tô Lưu Cảnh, muốn cho mình câu giải thích. Vậy mà Tô Lưu Cảnh ngay cả ánh mắt cũng thèm bố thí cho , chỉ chuyên tâm dỗ dành con trai, mặt giương ánh mắt lo lắng nhìn Thương Thiên Kỳ, khiến lòng Hình Hạo Xuyên hung hăng đau nhói.

      Thương Thiên Kỳ thấy Tô Lưu Cảnh hề nhận ra Hình Hạo Xuyên, trong nháy mắt tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, sắc mặt lại càng thêm trầm ổn, : "Tổng giám đốc Hình xin chú ý đúng mực, bọn họ là vợ con của tôi, có gì xin cứ chỉ giáo?" Trong lòng thực vẫn còn rất tức giận vì cú lừa ngoạn mục của Hình Hạo Xuyên, nhẫn nại của cũng tốt lắm đâu.

      "Thương Thiên Kỳ, rốt cuộc muốn diễn trò gì?!", hai mắt Hình Hạo Xuyên đỏ ngầu, nổi giận gầm lên tiếng. Bản thân làm cái gì? Tại sao Tô Lưu Cảnh lại hề nhìn lấy lần, ngược lại còn trưng ra dáng vẻ vừa xa lạ bài xích lại ghét bỏ thế kia? Tại sao lại trở thành vợ của người kia? Rốt cuộc ta động tay động chân gì với ? !

      "Tổng giám đốc Hình, tôi rồi, mời chú ý đến lời ăn tiếng của mình!". Thương Thiên Kỳ chút khách khí đáp lại. Giọng hề yếu thế trưng ra tư thái của người đứng đầu nền kinh tế Châu Âu.

      Hình Hạo Xuyên nắm tay lại chặt, nổi đầy gân xanh, trong con mắt đen như mực như có ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, vừa bén nhọn, vừa tốc độ vung cú đấm về phía Thương Thiên Kỳ.

      Thương Thiên Kỳ nghiêng người sang, tránh được quyền kia, sau đó yếu thế chút nào đáp trả lại quyền. Hai người đàn ông xuất sắc về mọi mặt lại chuyện với nhau bằng nắm đấm, qua tôi lại, dường như muốn mang tất cả sức lực ra để phát tiết lửa giận trong lòng, cơ hồ còn có thể nghe xương va vào nhau răng rắc khiến người ta sợ hãi.

      Tô Lưu Cảnh thấy thế cũng lo lắng thôi. Bảo an khách sạn nhìn thấy tranh chấp, cũng chạy đến ngăn cản.

      "Hai , đừng đánh nữa!", Tô Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ hoảng hốt kêu lên. Nhưng hai người đánh nhau hăng say kia làm gì còn tâm trí đâu mà nghe lời can ngăn của chứ.

      Hai người họ, giống như những con sói đầu đàn đấu tranh với kẻ thù để bảo vệ lãnh địa của mình, bên nào cũng đều toát ra sát khí cùng tức giận ngút trời, nhát quyết phải chết tôi sống mới yên!
      Last edited: 22/12/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :