1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6: Vô tình gặp được!

      "Mẹ, con khát quá, lại đói nữa. . . . . .", cậu bé kéo tay mẹ mình kêu ầm lên.

      Tô Lưu Cảnh cúi xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi đầu con trai, : " phải con muốn mua quà tặng sinh nhật cho Michelle xinh đẹp ở nhà trẻ sao?". Cậu nhóc năm nay mới vừa nhập học, ở nhà trẻ, mặc dù tuổi của cậu so với những đứa bé khác chênh nhau nhiều lắm, nhưng nghiễm nhiên lại trở thành tiểu lão đại trong lớp, cái miệng lanh lợi luôn khiến giáo nhất mực cưng chiều, nhưng người cậu thích nhất lại là Michelle xinh đẹp trẻ tuổi nhất trong nhà trẻ.

      "Nhưng, con rất đói. . .", cậu nhóc chu miệng lên, bắt đầu xuất chiêu nũng nịu trăm thử trăm trúng của mình ra.

      Bởi vì bị tai nạn xe cho nên lúc Tiểu Mễ vừa sinh ra chẳng khác nào con mèo , vừa gầy lại yếu, ngay cả bác sĩ cũng lắc đầu cảm thán sợ rằng sức đề kháng của cậu bé về sau rất kém. Vì việc này nên Tô Lưu Cảnh đối với cậu nhóc vô cùng áy náy, vì vậy bất luận cậu muốn cái gì cũng đều tận lực thỏa mãn, nghĩ tới bây giờ hơn ba tuổi, chẳng những yếu , ngược lại càng ngày càng khỏe mạnh, nhưng kèm theo đó cũng càng ngày càng nghịch ngợm. biết nên vui mừng hay là nên tức giận.

      Tô Lưu Cảnh bẹo cái má phúng phính, sau đó dắt tay của cậu : "Được, vậy chúng ta ăn cái gì đó!"

      Tiểu Mễ lập tức hoan hô kéo mẹ tay chạy vào hàng ăn dành cho trẻ con.

      "Con muốn cái này, cái này, cái này, cả cái này nữa!". Tiểu Mễ chỉ đống ác loại bánh màu sắc rực rỡ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của mẹ mình, liền rụt cổ lại, le lưỡi, khuôn mặt nhắn mỉm cười ngọt ngào với nữ phục vụ: "Chị xinh đẹp, em còn , ăn hết, hai thứ này lấy nữa được ?". Đôi mắt đen lúng liếng lại trong suốt mở to, ngây thơ nhìn người đối diện, cho dù là ai cũng thể cự tuyệt được, lại còn thấy muốn chết.

      Nữ phục vụ nghe thấy mấy chữ chị xinh đẹp kia liền vô cùng vui vẻ, lập tức mỉm cười : "Được, vậy chị lấy thêm cho em ly nước xoài nhé!".

      Cậu nhóc lập tức cười ngọt ngào đáp: "Cảm ơn chị. . . . . ."

      Nữ nhân viên phục vụ quả nhìn đến ngây người, cười vui vẻ chọn món ăn. Cậu bé vừa cơ trí vừa đáng như vậy, lớn lên nhất định đại soái ca.

      Tô Lưu Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Mễ biết được di truyền từ ai, còn như vậy mà đầy bụng xấu, là. . . . . .

      "Mẹ, con muốn vệ sinh . . . .", Tiểu Mễ chủ động trượt xuống khỏi ghế, rất may đây là cửa hàng dành cho trẻ em nên tất cả bàn ghế đều hết sức gọn, so với những chỗ khác thấp hơn nhiều.

      Cậu nhóc già dặn hơn so với tuổi của mình, điểm này so với những đứa trẻ cả ngày lẫn đêm kề cận bên cha mẹ rất khác biệt. Nhớ hôm nào đó, Tô Lưu Cảnh muốn dắt con trai đến nhà vệ sinh cậu nhóc đột nhiên ôm chim của mình, : "Mẹ, mẹ là con , mà là con thể nhìn tiểu kê kê của con trai được. . . . . ."

      Điều này làm cho Tô Lưu Cảnh mỗi lần nhớ tới đều nhịn được mà bật cười: "Cẩn thận chút biết ?"

      "Con biết rồi!", cậu nhóc trưng ra dáng vẻ của người lớn, đạp chân ngắn lên sàn nhà, tự mình chạy đến nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, sau đó cởi quần, động tác cực kỳ thành thục.

      Bên cạnh, đồng thời cũng vang lên tiếng tí tách, Tiểu Mễ quay đầu nhìn sang cậu bé hơi lớn hơn mình chút bên cạnh, sau đó tinh quái cúi đầu, : "Tiểu kê kê của cậu , so với tôi còn hơn!".

      Cậu nhóc bên cạnh cũng là bé trai xinh đẹp, khoảng tầm bốn tuổi, cao hơn Tiểu Mễ chút, có điều dáng vẻ lại tương đối ngây thơ, nghe Tiểu Mễ , liền mở to hai mắt.

      Tiểu Mễ khinh bỉ liếc cậu bé cái, kênh kiệu : "Cha tôi , người mà có tiểu kê kê , về sau tìm được vợ đâu, tương lai khẳng định cậu tìm được vợ rồi!".

      Cậu nhóc kia bị dọa sợ, ngay cả quần cũng kịp kéo khóa, oa oa khóc lớn chạy ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó nhào vào lòng người đàn ông cao lớn tuấn lãng, uất ức chỉ vào phía sau lưng mình: "Hu hu. . . . . .cha ơi, cậu ta . . . . . . cậu ta . . . . . . kê kê của con , tìm được vợ . . . . . .", cậu nhóc đáng thương, khóc đến đến nấc cả lên.

      Khóe miệng người đàn ông khẽ giật giật, ôm lấy cậu nhóc đáng thương nhóc, dỗ dành: "Ai , cha thay con đánh thằng nhóc đó!".

      Cậu bé nhào vào trong ngực cha mình, sau đó chỉ vào Tiểu Mễ khoan thai ra : "Chính là cậu ta . . . . .cậu ta . . . . . . Nấc. . . . . ."

      Người đàn ông kia nhìn cậu bé so với con trai mình còn hơn chút, gương mặt ngây thơ thuần lương, tưởng tượng nổi là người ra những lời như vậy?

      Tiểu Mễ trưng ra vẻ mặt thuần lương vô tội nháy nháy mắt với người đàn ông kia, sau đó khéo léo mỉm cười rời , nhu thuận như vậy khiến cho người nào đó nhịn được hâm mộ, con cái nhà ai mà lại hiểu chuyện thế chứ.

      Có điều lúc Tiểu Mễ qua, đột nhiên quay đầu khinh bỉ với cậu nhóc kia: "Ngu ngốc, chỉ biết nằm ở trong ngực cha mình mà khóc, ngu hết biết! Kê kê vừa lại vừa đần, cho đáng đời tìm được vợ!". Sau đó hùng dũng nghênh ngang rời .

      Thái độ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, làm cho người đàn ông kia kinh ngạc há hốc miệng, cái cằm tuấn tú chuẩn bị rớt xuống đất. Mà cậu con trai trong ngực còn khóc lợi hại hơn.

      người phụ nữ trẻ tuổi bế bé mới được mấy tháng, vội vã chạy tới hỏi: "Thẩm Minh Phong, làm gì đấy? Làm sao lại dắt con vệ sinh lâu như vậy? Hay là lại coi trọng ả nào rồi, muốn chết có phải ! Muốn ly hôn thẳng ra !". Trước sau như thực hung hãn, tựa như con cọp cái.

      Được rồi, đồng chí vú em tuấn kia chính là Thẩm Minh Phong mà chúng ta lâu gặp, Đại Thiếu gia từng phong lưu phóng khoáng đời, tại lại luân lạc tới thân phận này. Thẩm Minh Phong đặt con trai xuống, : "Tống Dĩ Hinh, cảnh cáo em đừng có lúc nào cũng đặt hai từ ly hôn ở khóe miệng, ngay cả con cũng sinh hai đứa rồi, em nghĩ thử xem ngoại trừ ra ai còn muốn em nữa chứ!". Vừa , vừa đón lấy con , cầm bình sữa cho bé bú.

      "Hừ! ghét bỏ tôi có phải ? Tôi biết ngay mà! So ra tôi còn kém hơn hồng phấn tri kỷ kia của , tìm ta , tôi cản đâu!". Mới hơn hai mươi tuổi, vừa bước qua tuổi 23, vóc người của Tống Dĩ Hinh được bảo dưỡng cực tốt, chút cũng nhìn ra tại là mẹ của hai đứa bé, uất ức lên tiếng phản bác.

      Thẩm Minh Phong cảm thấy nhức đầu, đầu hàng : "Được rồi, là sai, OK?".

      mới được năm tháng nằm trong ngực cha mình, nhìn cha mẹ gây gổ, cho tay vào miệng mút chùn chụt rồi bi bô cười lên, vô cùng đáng . Gia đình này đúng là cứ tới chỗ nào chỗ đó liền gà bay chó sủa yên.

      Bên kia, Tô Lưu Cảnh nhìn con trai dương dương hả hê trở lại, vươn tay bế ậu lên ghế, rồi hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì mà con vui vẻ thế?"

      Tiểu Mễ hả hê nháy nháy mắt, : "Con gặp thằng nhóc ngốc là ngốc, còn có ông chú ngu ngơ cực kỳ, hi hi hi hi."

      Tô Lưu Cảnh liền đoán được, nhất định là cậu con trai nghịch ngợm nhà mình lại đùa bỡn người ta rồi, giả vờ giận dữ chỉ vào trán của cậu, : "Con đấy. . . . . ." biết học ai.

      Cậu nhóc lơ đễnh xoa xoa đầu, sau đó nhìn vào thức ăn trước mặt hoan hô tiếng, rồi vùi đầu vào ăn.

      Khi nhà bốn người Thẩm Minh Phong, từ trong nhà hàng ra ngoài, đến chỗ đậu xe đồng thời, Tô Lưu Cảnh cũng dắt tay Tiểu Mễ ăn uống no đủ ra, hai nhà chớp nhoáng lướt qua nhau. Cũng có ai chú ý tới ai, dù sao nơi này là nước , ai cũng nghĩ tới lại tình cờ gặp nhau dưới tình huống như vậy?

      Đặt đứa bé vào trong xe, lúc Tống Dĩ Hinh vừa chuẩn bị đóng cửa xe lại, đột nhiên hét to tiếng: "Ơ! Lưu Cảnh!".

      Thẩm Minh Phong nhíu mày, hỏi bà vợ ầm ầm ĩ ĩ của mình: "Em hét gì thế?". Kể từ khi Tô Lưu Cảnh biến mất, bọn họ đối với cái tên này luôn nhạy cảm, nhất là việc Hình Hạo Xuyên vẫn điên cuồng tìm kiếm khiến cho mọi người thời thời khắc khắc đều cảnh giác cao độ. Toàn thế giới đều truy tìm ấy, vậy mà ấy dường như biến mất khỏi thế gian này, vô ảnh vô tung.

      Tống Dĩ Hinh lập tức mở cửa chạy ra, tìm kiếm chung quanh: "Mới vừa rồi dường như em nhìn thấy Lưu Cảnh !"

      Thẩm Minh Phong đóng cửa xe lại, bố trí hai đứa bé ngồi yên vị trong đó, sau đó cũng chạy ra tìm kiếm: "Ở đâu?"

      "Mới vừa rồi ở cửa ra vào, thấy người rất giống ấy!". Hai người nhìn khắp bốn phía hồi lâu, xung quanh xe cộ lại như mắc cửi, người đường lại đông đúc, lại nhìn thấy nửa điểm bóng dáng quen thuộc, Tống Dĩ Hinh vuốt trán, ảo não mất mát : "Có lẽ, là em nhìn lầm rồi."

      Thẩm Minh Phong biết vợ mình vẫn luôn hối hận vì năm đó đến chăm sóc an ủi bạn thân liền nhàng ôm bà xã vào lòng vỗ về: "Được rồi, đừng áy náy nữa, nhất định tìm thấy ấy mà!".

      Mặc dù bọn họ vẫn hay cãi nhau, nhưng thể phủ nhận, đây chính là phương thức chung đụng đặc biệt của riêng hai người, càng ồn ào, tình cảm của họ lại càng tốt. Đây cũng chính là điểm khiến cho người khác đặc biệt hâm mộ.

      Mắt Tống Dĩ Hinh đỏ lên, tựa vào trong ngực chồng mình : "Phong, biết ? Em rất đáng giận, tại sao bản thân mình có được hạnh phúc lại quên mất bạn thân duy nhất. Nếu như lúc ấy em quan tâm đến ấy nhiều hơn, , lúc ấy đáng lẽ ra em nên để cho ấy ở bên cạnh Hình Hạo Xuyên, em. . . . . .". Người phụ nữ này bề ngoài lúc nào cũng ầm ĩ nhưng ra trái tim bên trong vẫn luôn rất nhạy cảm, mềm yếu.

      Thẩm Minh Phong an ủi bà xã: " trách em được, mỗi người chúng ta, ai cũng đều có trách nhiệm. ấy trở về thôi, cam đoan với em, ấy nhất định trở về ? Còn có Hình nữa, mấy năm nay vẫn hề buông tha, với tính tình của cậu ấy, nếu tìm được Tô Lưu Cảnh nhất định bỏ qua ."

      Bên này, Tống Dĩ Hinh và Thẩm Minh Phong tìm kiếm khắp nơi, còn Tô Lưu Cảnh lại mang theo Tiểu Mễ vào cửa hàng thủ công mỹ nghệ, cửa hàng này chỉ cách chỗ Tống Dĩ Hinh con đường náo nhiệt, nhưng mở cánh cửa chính là bước vào thế giới khác, sợ rằng bọn họ vĩnh viễn biết, chỉ kém mấy bước nữa thôi là có thể tìm được , số mệnh có đôi khi vẫn thích trêu cợt con người ta như vậy.

      Lúc này trong cửa hàng, Tô Lưu Cảnh chăm chú quan sát cái nút kết truyền thống của Trung Quốc, trong đôi mắt , dường như vừa lóe ra tia sáng . . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7: Đầu mối!

      Tô Lưu Cảnh và Tiểu Mễ mua xong đồ, chuẩn bị về, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Mặc dù nơi này là khu phố buôn bán sầm uất, nhưng biểu tình của mọi người nhìn qua hề đơn giản, thậm chí còn có điểm hoảng sợ.

      Tô Lưu Cảnh nghe mấy người giọng bàn tán: "Phía trước có người phụ nữ đáng thương bị cướp, con trai còn bị giữ làm con tin nữa. A, quá đáng sợ!".

      "Đúng vậy, tên cướp kia vẫn còn mang súng, đứa bé đáng thương cũng bị dọa ngất xỉu, cũng may là cảnh sát tới kịp thời, bọn họ an toàn rồi!".

      Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế sợ hãi vội bế Tiểu Mễ lên, nhanh chóng cách xa chỗ nguy hiểm kia.

      Nhưng biết, chỉ thoáng qua có mấy giây, mà hình ảnh của mình và con trai bị máy ảnh quét qua, hơn nữa khéo còn bị tung lên thế giới internet vạn năng nữa.

      Tô Lưu Cảnh cùng Tiểu Mễ về đến nhà, Thương Thiên Kỳ liền vội vàng chạy đến ôm cổ , lo lắng : " nghe chỗ hôm nay hai mẹ con dạo xảy ra vụ cướp, may là cả hai việc gì, hứa với , về sau ra ngoài phải mang cả vệ sĩ theo?".

      Tô Lưu Cảnh an ủi vỗ vỗ vào tay : "Chỉ ngẫu nhiên gặp phải mà thôi, hơn nữa mẹ con em cũng có chuyện gì, đừng lo lắng". cũng biết người đàn ông này có cảm giác an toàn, mà nguồn gốc của nó cũng là bởi vì chính bản thân mình.

      Trong lòng Thương Thiên Kỳ vẫn còn chút sợ hãi, khi vừa nghe được tin đó liền vội vã về nhà xem tình hình thế nào.

      Tiểu Mễ cười hì hì chạy tới, lè lưỡi : "Bêu bêu cha, lớn như vậy còn phải để mẹ hôn, bêu bêu!"

      Thương Thiên Kỳ bế bổng cậu bé lên, cười : "Nhóc con, dám cười nhạo cha con hả, cha phải giáo huấn con chút mới được!". Tiểu Mễ liền cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.

      Cả nhà xem ra cực kỳ hoà thuận vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn. . . . . .

      ************OOXX***********OOXX********************

      "Tiên sinh, đây là tư liệu chúng tôi tìm được gần đây, ngài xem qua chút!". Người của văn phòng thám tử, giọng thở hổn hển lau mồ hôi , vừa lấy được tư liệu này ta liền lập tức chạy tới đây.

      Hình Hạo Xuyên xoa xoa mi tâm mệt mỏi : "Thứ gì?". Những năm này, vẫn ngừng phái người tìm, thường cứ cách khoảng thời gian, nhận được chút tin tức mơ hồ, mỗi lần đều ôm tâm tình kích động tìm kiếm theo đầu mối đó, nhưng mỗi lần cũng đều thất vọng mà về. Dần dà, mỗi khi nghe đến mấy thứ tin tức như thế này cũng còn vui mừng nữa, mà lại cảm thấy thực mệt mỏi, cảm giác đó giống như có dao găm cứ khoét dần khoét mòn niềm hy vọng trong .

      có người nào có thể thấu hiểu được cảm giác đó hơn , cứ cho hi vọng rồi lại bị dập tắt? Vậy chẳng phải lại càng thảm hại hơn sao?!

      Người của văn phòng thám tử lập tức báo cáo: "Tiên sinh, gần đây chúng tôi tìm được ở mạng mẩu tin tức, người ở trong đó, dáng dấp so với người trong hình, rất giống, cho nên xin ngài nhìn qua chút."

      Hình Hạo Xuyên khẽ cau mày lại, sau đó khoát khoát tay, ý bảo ta bật tin đó lên. Mấy năm qua, trừ việc tìm kiếm Tô Lưu Cảnh, liền vùi mình vào trong công việc bất tận, có lúc cả đêm ngủ, trở thành người cuồng công việc hơn bất cứ ai. Nhưng chỉ có mình mới biết, vì bản thân cách nào vào giấc ngủ, mới lao vào đống công việc chất cao như núi kia, chẳng khác nào tự làm khổ mình, lúc nào mệt mỏi quá mới nghỉ ngơi trong chốc lát. Bởi vì khi vừa khép mắt lại những hình ảnh đáng sợ kia lại ra, vũng máu khô khốc, còn có cả đứa bé mà chưa bao giờ gặp qua, thậm chí, có thể sớm chết . . . . . .

      tại Hình thị trong tay của , từ từ mở rộng, chỉ bốn năm ngắn ngủi, phát triển lớn mạnh thể nào so sánh nổi. Trở thành Đế quốc tài chính lớn nhất châu Á, nhưng có thấy vui ? , nhất quyết . Bởi vì làm bạn cùng chỉ có bao la, bát ngát trống , và máu tươi hắc ám.

      màn ảnh, mẩu tin tức tầm bốn mươi hai giây được phát lên, cũng giống như rất nhiều lần trước đó, Hình Hạo Xuyên đặt kì vọng lớn lắm, thế nhưng khi mắt vừa lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy được hình ảnh quen thuộc vụt qua cả người chọt như bị đóng đinh ghế.

      "Tua lại!", lớn tiếng . Cả phòng làm việc trống trải, tựa hồ có thể nghe được thanh hô hấp của .

      Thám tử kia sợ hết hồn, vội cầm điều khiển lên, tay vì đổ quá nhiều mồ hôi mà trơn tuồn tuột thiếu chút nữa là rơi xuống.

      Hình Hạo Xuyên mê luyến nhìn lên màn ảnh, cái bóng dáng mảnh khảnh kia, ngón tay tự chủ mà nhàng vuốt ve theo bóng hình quen thuộc.

      Chỉ nhìn thoáng qua liền nhận định được đó chính là Tô Lưu Cảnh, đúng vậy, đúng vậy! Chính là ấy! Mặc dù bốn năm trôi qua, mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng đó chính là , đáy lòng lên tiếng khẳng định, đúng vậy, đó chính là người vẫn mực tìm kiếm!

      so với quá khứ. . . . . . Thành thục hơn rất nhiều, nếu như bốn năm trước đóa hoa mới vừa nở rộ tại, chính là đóa bách hợp xinh đẹp dưới ánh mặt trời, toàn thân toả ra hương thơm quyến rũ, có lẽ ngay cả bản thân cũng chú ý, nhưng bây giờ luôn hấp dẫn chú ý của người khác mọi lúc, mọi nơi.

      Ánh mắt của vẫn trong suốt mà mỹ lệ như vậy, môi giống như cánh hoa mềm mại quyến rũ, trong nháy mắt Hình Hạo Xuyên ra lời, ánh mắt của bị người màn hình hấp dẫn sâu.

      Đứa bé kia! Đứa trẻ trong ngực mở to đôi mắt như bảo thạch, đầu ngón tay cho vào trong miệng quả đáng như tiểu thiên sứ. Mặc dù là hình ảnh tiếng động, vậy mà lại có thể nhìn ra được hoạt bát tinh khôn, cậu bé. . . . . . như vậy, nhiều nhất chỉ tầm ba tuổi! lẽ. . . . . . là con trai của sao? Ôi trời ơi! Hình Hạo Xuyên bị chính ý tưởng này của mình làm cho toàn thân kìm được run rẩy.

      rống to hỏi: "Đây là vào lúc nào?!"

      Người đàn ông trong văn phòng sợ hết hồn, chân cũng bị hù dọa mà mềm nhũn, vị tiên sinh này trình độ đáng sợ toàn thế giới đều biết: "Hai. . . . . . Hai ngày trước, xuất phát từ nước . . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên thể chờ được khắc nào nữa, , ngay cả phút giây đồng hồ cũng chờ kịp, lập tức phân phó thư ký: "Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức bay đến nước !"

      Buông điện thoại xuống, Hình Hạo Xuyên đưa mắt nhìn thẳng vào người ở trong phòng dò hỏi, cái nhìn này chứa lực áp bức khổng lồ, quả làm cho người ta sợ đến choáng váng: "Lần theo tin tức này, tra ngay địa điểm cho tôi! Cần phải tra ra tin tức của ấy, rồi lập tức báo lại! Lần này mà còn có kết quả, về sau cậu cần phải tới nữa!".

      Người kia nhanh chóng lĩnh mệnh rời . Hình Hạo Xuyên ngồi ở ghế, nhìn bóng hình bất động màn ảnh, như muốn khắc sâu bọn họ vào trong đầu mình, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nắm tay cũng co lại thành quyền.

      Lưu Cảnh, lần này, tìm thấy em rồi, đừng chạy nữa, lần này, nhất định bắt bằng được em!
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8: Suy đoán!

      Ánh trời chiều ấm áp, từ cửa sổ thủy tinh tràn vào, yên ắng mà thanh bình khiến người ta phải si mê, Tô Lưu Cảnh vẫn như thường ngày, ngồi trong căn phòng sáng sủa, tỉ mỉ sửa đổi từng chi tiết, muốn có bất kỳ tỳ vết nào. Đối với mọi tác phẩm của mình đều muốn chúng hoàn mỹ nhất, có lẽ gần như cố chấp, cho phép có bất kỳ sai lầm hoặc tỳ vết nào, có lẽ, cũng có lẽ là bởi vì việc thiết kế này luôn xuất phát từ trong nội tâm sâu thẳm.

      hồi chuông nhạc cổ điển vang lên, Tô Lưu Cảnh để điện thoại bên tai, ánh mắt vẫn chăm chú vào tác phẩm trong tay: "Hello, Elly~"

      Đó là người đại diện Elly, xinh đẹp đến từ Bắc Mĩ, nhưng lại mang tác phong mạnh mẽ kiên quyết hệt như Mary, tuy nhiên cũng vô cùng nhanh nhẹn chuyên nghiệp, chính vì vậy, nên Tô Lưu Cảnh mới chọn ấy lúc đó vẫn còn vô danh từ hơn ngàn thí sinh ứng tuyển làm người đại diện cho mình, để ấy đứng trước ứng phó với những thương nhân ăn thịt người kia. Mà kết quả cũng cho biết, thể nghi ngờ, lựa chọn của mình là vô cùng chính xác.

      "Suzzy, hôm nay có vị tiên sinh tới tìm tôi muốn mua thiết kế của , về phần giá cả có thể gấp hai lần so với trước kia".

      "Hửm? Những chuyện này thay mặt tôi xử lý là tốt rồi". Tô Lưu Cảnh thong thả , mặc dù bản thiết kế tại vẫn thường được đưa lên bảy con số, hơn nữa lần này còn được tăng gấp đôi, quả thể nghi ngờ là món hời.

      " ta giá tiền còn có thể tăng nữa, nhưng mà, ừm. . . . . . ta muốn gặp lần". Elly hơi chần chừ , bởi vì biết quy tắc của Tô Lưu Cảnh, hề muốn đối mặt với những thương nhân kia, cho nên mấy năm qua vô luận có đạt được giải thưởng gì, bị người ta nghiêm nghị phê phán ra sao, cho tới bây giờ cũng ra mặt. Nhưng lần này giá tiền được đẩy lên gấp đôi, đối với món có lẽ cũng đáng bao nhiêu, nhưng nếu như là bộ sao đây? thể nghi ngờ là khoản tiền khổng lồ!

      Đầu bút Tô Lưu Cảnh hơi ngừng lại, sau đó lên tiếng trách cứ: "Tôi rồi, mặc kệ ra giá cao bao nhiêu, tôi cũng ra mặt đâu!". người thiết kế, chứ phải diễn viên xiếc, có nguyên tắc và kiên trì của mình, nếu tình nguyện thối lui khỏi giới này, tiền bạc đối với chưa bao giờ có sức ảnh hưởng lớn cả.

      El¬ly lập tức xin lỗi: "Ok, Suzzy, là lỗi của tôi, xin đừng để trong lòng, tôi lập tức từ chối ta". Người đại diện này vẫn luôn thấu tình đạt lý như vậy, vĩnh viễn hiểu được giới hạn của đối phương là ở đâu: "Nhưng vị tiên sinh kia nhờ tôi chuyển cáo đến , tên của ta!".

      Hả? Tô Lưu Cảnh có chút nghi ngờ, bình thường có rất ít người đưa cầu như thế này.

      El¬ly ngập ngừng, khó khăn phát ra mấy khẩu Hán ngữ: " ta , tên của ta là Hình —— Hạo —— Xuyên!".

      Nghe thấy cái tên này, bút trong tay Tô Lưu Cảnh bất chợt trợt cái, rơi xuống sàn nhà, lăn vào trong góc khuất.

      "Alo? Suzzy, làm sao vậy?". El¬ly kinh ngạc hỏi, vì trong mắt , Suzzy vẫn là người rất lý trí, hiếm khi luống cuống như vậy.

      Tô Lưu Cảnh nhanh chóng hồi hồn, sau đó nhặt bút lên, đáp: " có, có gì!". Sau đó lại hàn huyên mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

      Tô Lưu Cảnh nhìn lên tờ giấy trắng, những những chữ vừa được viết trong vô thức, đôi mày xinh đẹp nhíu lại sâu. Chỉ thấy tờ giấy kia, viết ba chữ "Hình Hạo Xuyên", cũng biết vì sao, mặc dù El¬ly giải thích nghĩa của cái tên đó nhưng bút của lại cực kỳ tự nhiên viết xuống mấy chữ này hệt như là lẽ tất nhiên phải vậy.

      ta là ai? Tại sao lại muốn tên của ta với mình?

      Tô Lưu Cảnh hơi chau mày lại, sau đó cầm bút lên từ từ xóa mấy chữ mình vừa viết, trực giác cho biết, người này nên đụng vào, bởi vì chỉ cần nhìn mấy chữ này, ngực của liền đau đớn buồn bực, giống như bị cái gì đó nhét chặt vào. Cảm giác như thế, theo tự nhiên liền tránh né.

      Thôi, có lẽ chỉ là người xa lạ, hoặc chỉ thương nhân bình thường. Cuộc sống của bây giờ rất tốt rồi, nên cầu mong quá nhiều. tự khuyên bản thân mình như vậy. Nhưng sao tận đáy lòng lại vang lên những thanh thấp thỏm lo âu, giống như cuộc sống yên tĩnh sắp sửa bị phá vỡ.

      ******************OOXX************OOXX**************

      Lưu Thừa nhìn BOSS nhà mình tức giận cúp điện thoại, sau đó nằm ngửa ghế sofa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Quả nhiên, ấy đồng ý.

      Ba ngày trước bọn họ bay tới , lần này ta thậm chí còn cảm thấy dường như có hơi lỗ mãng, dù sao nhiều lần trước cũng có quả gì, lần này chỉ dựa vào tin tức đường, ngay cả mấy giây hình ảnh cũng hạn hẹp, liền tùy tiện tiến đến, đối với Tổng giám đốc nắm cả Vương quốc thương mại của Châu Á trong tay mà chẳng khác nào trò đùa.

      Chỉ dựa vào hình ảnh, trừ lần đó ra có gì cả, ai có thể bảo đảm đó là Tô Lưu Cảnh đây? Coi như là chăng nữa cũng có khả năng ấy chỉ tình cờ dừng chân ở quốc sau đó lập tức rời lắm chứ, nếu vậy phải làm thế nào? Thân là Tổng giám đốc của Tập đoàn, sao có thể xử trí theo cảm tính như thế?

      Hai tay Lưu Thừa đặt ở trước người, khẽ khom lưng : "Tổng giám đốc, nếu như, tôi chỉ là nếu như, vị tiểu thư Suzzy thần bí kia phải là Tô tiểu thư. . . . . .". hoài nghi này của ta cũng phải có đạo lý, thậm chí cực kỳ có lý là đằng khác. Mặc dù xa cách bốn năm, nhưng dù cho là ai cũng cách nào tưởng tượng được, Tô Lưu Cảnh ngay cả cổng trường đại học cũng thể bước chân vào, thế nhưng lại trở thành Nữ vương trong giới thiết kế thế giới, Suzzy, đây quả thực là kỳ tích.

      thế giới, rất ít người tin tưởng vào kỳ tích này.

      Hơn nữa, ta còn cự tuyệt gặp mặt.

      ta vẫn chưa hết, liền bị Hình Hạo Xuyên cắt đứt, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, kể từ khi tới bọn họ cơ hồ nghỉ ngơi, tại quả thực rất mệt mỏi: "Lưu Thừa, tôi biết cậu muốn gì, nhưng lần này tôi có thể khẳng định, nhất định là ấy".

      Trước mặt của đặt những bản thiết kế của Suzzy, còn có cả mọi thông tin có liên quan đến người con này, Hình Hạo Xuyên vuốt ve những đường cong kia, nhàng, dịu dàng giống như đối đãi với người của mình.

      có cảm giác rất chắc chắn, lần này, nhất định lầm. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền có thể cảm ứng được hô hấp, mạch đập của , giống như lúc này đây trong khí cũng ngập tràn hơi thở của người con .

      Có lẽ vẫn còn hận , có lẽ cương quyết cự tuyệt , cũng nhất quyết buông tha.

      Nhưng lúc này còn biết, tại bị mất trí nhớ, mà khi kí ức bị xóa nhòa chẳng còn gì đọng lại, đó mới chính là trả thù lớn nhất. . . . . .
      Last edited: 19/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9: Du lịch!

      Hình Hạo Xuyên phái người thăm dò tất cả mọi tin tức liên quan đến Suzzy, thậm chí còn theo dõi cả người đại diện của , nhưng hoàn toàn phát ra điều gì, chút tin tức cũng có. Người này giống như đột nhiên xuất , sau khi ra mắt ngoại giới cái tên đó liền biến mất vô ảnh vô tung.

      Thậm chí còn nghe lén cả điện thoại của Elly, nhưng mà đối phương hiển nhiên vô cùng cẩn thận, áp dụng tất cả các biện pháp nghe trộm cho nên mọi tín hiệu, toàn bộ đều bị chuyển đổi thành tiếng xào xạc chói tai. Nhưng vẫn chùn bước phái người mời Elly tới, tuy nhiên đáng tiếc, trừ giọng ra ngay cả ấy cũng chưa từng thấy gặp qua vị tiểu thư Suzzy này bao giờ, cũng biết người này trông như thế nào.

      Cái tên Suzzy này, luôn đầy bí , mặt tựa như phủ lên chiếc khăn mông lung, thôi thúc người ta tìm kiếm, rồi lại cho người ta đáp án. Dường như toàn thế giới cũng biết rốt cuộc là ai, trừ những chế tác làm cho người ta than thở ngưỡng mộ kia, có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh, xác tồn tại thế giới này.

      Hình Hạo Xuyên rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn dập điện thoại, rốt cuộc là ai? Lại trăm phương ngàn kế ngăn trở ? Có thế giấu hoàn mỹ như vậy?

      Bên kia, Thương Thiên Kỳ cũng bừng bừng nổi giận.

      cảm giác, Hình Hạo Xuyên chĩa mọi mũi nhọn tới đây, theo sát bên người mình, mặc dù bọn họ cho đến giờ phút này vẫn chưa chính thức giao chiến, nhưng là kết quả kia thể nghi ngờ luôn làm cho lo lắng bất an. Đây là hạnh phúc mà vất vả chờ đợi lâu, cho phép bất luận kẻ nào đến phá hư, kể cả là Hình Hạo Xuyên chăng nữa, cho dù ta có là cha của Tiểu Mễ, cũng thể cướp đoạt!

      "Richie, có lúc thẳng thắn tốt hơn nhiều!", Mary uyển chuyển đề nghị.

      ta cũng đoán được, ngày nào đó Tô Lưu Cảnh cũng nhớ lại, bọn họ cũng thể dấu giếm ấy cả đời, thay vì khổ tâm giấu giếm, bằng cho Tô Lưu Cảnh cơ hội lựa chọn. thể xuất phát điểm trong đó cũng có chút lòng riêng của ta.

      "Câm miệng!", Thương Thiên Kỳ khẽ quát lên. Ngay sau đó liền phản ứng kịp, thấy giọng điệu của mình có chút mất khống chế: "Xin lỗi, tôi cố ý!". Được rồi, thừa nhận, bản thân sợ, sợ khi Tô Lưu Cảnh nhớ lại, chần chừ chút nào mà vứt bỏ mình, đúng vậy, người người luôn ca tụng Bàn tay của Thượng Đế, người đứng đầu trong giới thiết kế, cũng có lúc sợ hãi. Nhưng nếu nó thực xảy ra, sợ, sợ bản thân thể chặt đứt tất cả mối liên lạc, nhốt vào trong đôi cánh của mình, chờ đợi phép nhiệm màu xuất .

      Trái tim Mary đau nhói, ngay sau đó cố làm ra vẻ bàng quang : "Tôi giải thích". Đúng vậy, từ sớm thành thói quen phải sao, ta tự với mình như thế.

      Thương Thiên Kỳ cũng phải biết nữ thư ký xinh đẹp của mình suy nghĩ gì, nhưng xin lỗi, trong lòng còn chỗ trống rồi, ngay lập tức Thương Thiên Kỳ liền thay đổi đề tài: " thu xếp , tôi muốn đưa Lưu Cảnh và Tiểu Mễ nghỉ phép, trong vòng tháng."

      Nếu Hình Hạo Xuyên đích thân đến đầy, liền tạm thời mang Tô Lưu Cảnh rời thôi, ai sợ ai chứ? Dù sao tại người đứng ở vị trí chủ động, phải là hay sao?!

      Mary hỏi thêm gì nữa, chỉ hơi cúi người xuống, ta biết mình nên làm gì và nên làm gì. Dù cho lòng của ta vỡ toang cũng chỉ có thể dằn xuống.

      chuyến bay đến Tây Ban Nha.

      "Oa. . . . . . Ba ơi, bầu trời có rất nhiều kẹo đường nha. . . . . ." hai mắt Tiểu Mễ mở to lớn như hai hòn bi ve chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính, cái miệng ngừng chớp động, đầu là chiếc mũ lưỡi trai đội ngược, trông hoạt bát đáng vô cùng.

      Tô Lưu Cảnh lập tức kéo cậu nhóc lại, áy náy gật đầu xin lỗi với hai vợ chồng người ở hàng ghế trước vừa bị nhao đến, sau đó chỉ chỉ vào cái đầu của con trai.

      May mà hai vợ chồng ông lão người cũng tức giận, ngược lại còn tươi cười gật đầu đáp lễ với bọn họ.

      Tiểu Mễ tại từ trong lòng mẹ, lập tức bò qua ngực Thương Thiên Kỳ, bắt đầu làm nũng: "Ba. . . . . . Tiểu Mễ là nhớ kẹo đường. . . . . ."

      "Tiểu bại hoại, chờ đến khi trở về ba mua cho con túi to được ?". thể , Thương Thiên Kỳ là người cha mẫu mực, quả xem Tiểu Mễ như chính con trai ruột của mình, lòng sủng ái cưng chiều.

      Tiểu Mễ cười rộ lên, vô cùng hả hê, sau đó quay sang nháy mắt với Tô Lưu Cảnh.

      Tô Lưu Cảnh thấy thế liền trách cứ: "Thiên Kỳ, thể quá cưng chiều thằng bé như thế, càng ngày càng nghịch ngợm mà, đúng là tiểu bại hoại". Mặc dù vậy nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ cưng chiều dịu dàng.

      xong, liền kéo Tiểu Mễ vào trong ngực mình, vừa dỗ cậu bé ngủ, vừa : "Thiên Kỳ, em biết trong khoảng thời gian này rất bận, cần đặc biệt du lịch cùng với mẹ con em đâu!"

      Thương Thiên Kỳ thân mật hôn lên trán cái, rồi : "Có chuyện gì to tát đâu chứ? Vợ con mới là quan trọng nhất, phải sao?".

      Những lời này bằng tiếng , dường như cố ý khơi dậy tò mò của những hành khách chung quanh, quả ít người vỗ tay, rối rít khen: chồng của quả rất tâm lý!

      Tô Lưu Cảnh đỏ bừng mặt, hung hăng trừng , người này, tuyệt đối là cố ý mà!

      Vậy mà cái liếc xéo này lại chẳng khác nào như đánh mắt đưa tình, khiến Thương Thiên Kỳ cự kỳ hưởng thụ, vươn tay kéo Tô Lưu Cảnh vào trong ngực, nhìn Tiểu Mễ nghịch ngợm mà cười cười, ngay cả con ngươi mỏng màu xanh cũng ánh lên vui vẻ cùng ấm áp.

      Tô Lưu Cảnh đỏ bừng cả mặt, muốn đẩy , nhưng lại đẩy ra, nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, quả hận có kẽ hở nào để chui vào.

      nghi ngờ chút nào, những việc làm luôn khiến cảm thấy ấm áp. là khi mất trí nhớ bắt được cọng rơm cuối cùng, nếu như , quả khó có thể tưởng tượng bây giờ như thế nào. tặng cho cuộc sống tốt đẹp, cho thêm dũng khí hồi sinh, cho Tiểu Mễ gia đình hạnh phúc, đối với Thương Thiên Kỳ, từ sâu trong nội tâm luôn luôn cảm kích.

      Nhưng nhiều hơn nữa sao? nhàng nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ, ngày nào đó nhớ lại, cho dù có nhớ lại được chăng nữa cũng ngày dùng tất cả tấm chân tình của mình để người đàn ông này.

      Mấy giờ sau, máy bay chậm rãi hạ cánh.

      Thương Thiên Kỳ kéo hành lý, dẫn theo Tô Lưu Cảnh và Tiểu Mễ ra khỏi sân bay, mà sau lưng cách đó xa. . . . . .

      tiếng rống to vang lên: "Thẩm Minh Phong! phải là đàn ông mà! Đừng có kì kèo mè nheo nữa được ?"

      " có phải là đàn ông hay , phải em là người ràng nhất sao! Làm ơn, Tống đại tiểu thư, mời nhìn lại chút, hai tay xách hau cái valy, cái túi lớn, phía sau còn địu tiểu Nhã nữa!". Người đàn ông đau khổ nhịn được mà nổi đóa.

      "Mẹ nó! Bảo cầm hành lý thôi mà, rống cái gì mà rống! Tôi gả cho đúng là là khổ tám đời!". người con xinh đẹp, quần áo mát mẻ chống nạnh quát, khiến cho những người phụ nữ mơ ước đến chồng mình nhượng bộ lui binh.

      "Tôi cưới em mới là khổ tám đời ấy!"

      . . . . . .

      Hai người trưởng thành, sớm là cha là mẹ của hai đứa trẻ, mỗi ngày lại cứ thích đấu võ mồm với nhau như thế, ngay cả bé tiểu Nhã đáng mới chỉ năm tháng tuổi, cũng phải nhàm giương cái miệng nhắn, ngáp cái. . . . . .

      Ai. . . . . . Gây gổ, cũng là phải mới mẻ chút chứ . . . . . .
      Last edited: 19/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Mơ ước

      Tây Ban Nha hổ là thắng cảnh du lịch, vừa bước chân đến mảnh đất này, cảm giác như du lịch Thiên đường cậy, bất cứ cái gì cũng đều mới mẻ, nhưng may mà tại phải là mùa tham quan, lượng người đổ về đây cũng nhiều đến đáng sợ, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng.

      Dọc theo đường Tô Lưu Cảnh muốn trầm mê trong đó, mảnh đất này rất thần kỳ, vừa ngẩng đầu lên là trời xanh ngăn ngắt gợn mây, chẳng khác nào ánh mắt của Thượng Đế, vừa nhân từ lại thực mỹ lệ, cơ hồ khiến người ta cảm động đến rơi lệ. Ở chỗ này, có bi thương, có phiền não, có đau lòng, có chăng chỉ là niềm vui bất tận, giống như Thiên đường ngăn cách với thế giới bên ngoài, khiến con người ta vui vẻ thôi.

      Đập vào mắt là hàng dừa cao lớn, tiếp đến là rừng cọ bạt ngàn cùng với những cây xoài xanh mướt quả treo lúc lỉu. Những thiếu nữ xinh đẹp mặc người bộ váy màu đỏ, cổ đeo vòng hoa lan trắng, vòng eo mảnh khảnh khẽ lắc lư theo nhạc, nhiệt tình hoan nghênh du khách ghé thăm.

      Nơi này, quả thực là chốn Thiên đường nơi trần tục.

      Tô Lưu Cảnh thiếu chút nữa nhịn được mà lập tức nhào vào trong làn đại dương xanh thẳm. Đứng trước cửa sổ bằng kính khổng lồ, trước mắt chính là từng cơn sóng nhấp nhô xô vào bờ cát trắng trải dài, mặt biển đẹp như bảo thạch chẳng khác nào chiếc gương khổng lồ, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào vĩnh viễn khô héo những bông hoa dập dềnh biển, từng đợt sóng lăn tăn, bên cạnh là áng mây trong vắt, bầu trời xanh thẳm khiến lòng người theo đó mà hừng hực nồng cháy.

      Tô Lưu Cảnh cơ hồ ra lời, cái này. . . . . . chẳng phải là niềm mơ ước của từ lâu sao . . . . . .

      ngày có thể ở trong căn phòng sát biển, cầu gì nhiều, chỉ cần mở cửa sổ ra có thể đón gió biển thổi tới, có thể thấy được từng cơn sóng biển trùng điệp, có thể thấy bầu trời canh lam, bên cạnh còn có cậu con trai nghịch ngợm đáng , cùng với người chồng lòng thương mình.

      Đây là nằm mơ sao? phải chứ?

      Thương Thiên Kỳ từ phía sau ôm lấy eo của , cúi đầu nhàng hôn lên cái gáy mềm mại, hỏi: "Như thế nào, có thích ?"

      Ánh mắt của Tô Lưu Cảnh cách nào rời cảnh sắc mỹ lệ như cõi tiên trước mắt, gật đầu giọng : "Ừm, cám ơn !". Câu này xuất phát từ tận đáy lòng của chứ phải lời cám ơn khách khí .

      biết Thương Thiên Kỳ từ đâu biết được giấc mộng của mình, nhưng có thể nguyện ý vì giấc mơ thiết thực của mà đặc biệt chuẩn bị những thứ này, đủ để thấy được dụng tâm của người đàn ông này như thế nào.

      "Chờ chúng ta già , liền chuyển đến tới nơi đây ở, mua mảnh đất trống, sau đó xây dựng ngôi nhà của riêng và em, bị bất cứ ai quấy rầy!". Thương Thiên Kỳ ôm , êm ái lời tâm tình, đó là mộng cảnh xinh đẹp, cơ hồ cuốn hết tâm trí của Tô Lưu Cảnh vào trong đó.

      Tô Lưu Cảnh cơ hồ bị giấc mộng kia đầu độc liền khe khẽ gật đầu.

      Đột nhiên, bên dưới lầu . . . . . .

      giọng đàn ông được bình tĩnh lắm vang lên phá vỡ bầu khí ấm áp lầu: "Nhanh lên chút! Đến thời gian thay bỉm cho tiểu Nhã rồi!"

      Ngay sau đó là tiếng thét thất thanh: "Á? ! Bỉm của con em để quên máy bay rồi!".

      Ngay sau đó là tình cảnh ngay cả gà chó cũng yên: "A ——! Tống Dĩ Hinh, con em ỉa rồi!"
      Last edited: 7/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :