1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Do dự

      Edit by BAT

      Lúc này, chiếc xe Benz màu đen sang trọng tiến tới.

      Hình Hạo Xuyên ngồi ở bên trong, nghiêm túc phê duyệt tài liệu ở đầu gối, chợt nhớ tới cái gì, liền ngẩng đầu hỏi: "Lưu Thừa, tôi bảo cậu điều tra tư liệu về kia tra được chưa?"

      Lưu Thừa đẩy gọng kính lên, mạch lạc ràng: "Tổng giám đốc, kia tên là Tô Lưu Cảnh, cha ở trong tù, còn mẹ bị bệnh chết cách đây mười năm, năm nay mười tám tuổi, trong nhà có em trai đầu óc phát triển, bây giờ ở ‘ Nhất Hào Hội Tụ ’ làm nhân viên tạp vụ."

      Hình Hạo Xuyên liền nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi, bút máy màu vàng trong tay lưu loát ký tên của mình tài liệu .

      Kể từ buổi sáng của ba ngày trước, vẫn luôn vô ý nhớ đến kia, nhớ tới cái đêm điên đảo đó, nhớ tới khuôn mặt giống với Nhược Nhược ba phần, nhớ tới ánh mắt quật cường của lúc rời , cùng với đáy mắt chất chứa những giọt nước mắt. . . . . .

      Đó là đêm đầu tiên của ấy. . . . . .

      Đúng lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của .

      Lưu Thừa vội vàng báo cáo: "Là phu nhân ạ."

      Đầu của Hình Hạo Xuyên lại bắt đầu đau, bất đắc dĩ ấn xuống phím màu đen ngay bên cạnh sườn, màn ảnh màu đen bên tay phải lập tức hiển ra hình ảnh của mẹ Hình vô cùng nét: "Mẹ, có chuyện gì ?"

      màn hình mẹ Hình mặc dù năm mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng cực tốt, nên mặt tí nếp nhăn nào: "Hạo Xuyên à, mấy ngày nay con về nhà rồi, muốn trốn mẹ hay sao chứ?"

      Thấy mẹ mình khởi binh vấn tội, Hình Hạo Xuyên vội cười ha hả : "Nào dám trốn mẹ chứ, gần đây công ty quá bận rộn mà thôi."

      Mẹ Hình cũng thèm chịu nể mặt mũi của con trai liền : "Kỳ hạn ba ngày qua rồi, con nghĩ kỹ chưa? Mẹ giúp con an bài cuộc xem mắt rồi, đối phương là nhị tiểu thư của Chu gia, dáng dấp tệ, tính tình cũng vô cùng tốt. Con nhất định hài lòng, nếu mẹ tiếp tục sắp xếp cho con!" Với ý đạt mục đích quyết bỏ qua cho .

      Hình Hạo Xuyên cười khổ : "Mẹ, chuyện này phiền mẹ quan tâm, con tự mình tìm."

      Ánh mắt của mẹ Hình lập tức sáng lên : " vậy , chắc là con nhìn trúng nào đó rồi hả ? Mang về cho ta xem chút."

      Hình Hạo Xuyên lại cảm thấy nhức đầu rồi.

      " phải cho qua loa đại khái đấy chứ? Tiếu Như Nghê thể nào trở về đâu! Mẹ cho con biết, trong vòng tuần nếu tìm cho ta để làm vợ cũng đừng trách mẹ tự mình động thủ đấy!" Mẹ Hình liền trừng mắt đe dọa.

      lần nữa nghe được cái tên cấm kỵ đó, Hình Hạo Xuyên liền cau mày : "Mẹ, mẹ. . . . . ."

      Còn chưa hết bị mẹ Hình cắt đứt, mẹ Hình quả quyết như chém đinh chặt sắt: "Mẹ mặc kệ! Dù sao tuần lễ nữa nếu nhìn thấy con dâu của ta, con cứ theo thế mà làm !" xong liền tức giận cúp điện thoại, ràng muốn phân phải trái nữa rồi.

      tuần lễ, Hình Hạo Xuyên liền ôm đầu, rên thầm ở trong lòng thân, cũng phải là nhà máy sản xuất, tìm vợ có kiểu này nữa sao?

      Thư ký Lưu Thừa vừa nhìn vừa cười trộm, tổng giám đốc cái gì thắng sợ rằng chỉ có ở lão phu nhân mới trị được thôi, liền cẩn thận nhắc nhở: "Tổng giám đốc, làm sao bây giờ? Còn cái ước hẹn ba năm kia của ngài . . . . . ."

      Nghe mấy chữ này, Hình Hạo Xuyên liền giật mình, giống như bí mật bị niêm phong tận đáy lòng đột nhiên bị chạm đến, sắc mặt lập tức lạnh xuống .

      Lưu Thừa thấy đột nhiên trở nên lạnh băng như vậy liền phát run, vội im lặng dám bép xép nữa.

      Hình Hạo Xuyên ngồi vắt chéo trân ở ghế , thân âu phục màu đen cẩn thận tỉ mit, cơ thể thon dài to lớn nửa lộ ra bên ngoài cửa sổ, gương mặt đươc chiếu rọi dưới ánh mặt trời giống như thiên thần vừa tuấn mỹ nhưng lại như . Dưới đôi mày kiếm là đôi tróng mắt đen thăm thẳm, bên trong chất chứa chút ánh sáng rực rỡ, sóng mũi cao ở gương mặt tuấn lãng tạo nên đường cong hoàn mỹ, đôi môi dày mỏng vừa phải từng khiến cho nhiều phụ nữ muốn nhào đến mà thưởng thức mùi vị của nó.

      Áo sơ mi màu đen nhãn hiệu Flange, cởi ra cúc áo, lộ ra cái cổ màu cổ đồng ở bên trong, càng thêm mị hoặc, loáng thoáng cổ là sợi dây có mặt thánh giá làm bằng thạch đen, xung quanh nó được viền bằng bạch kim, ở dưới ánh mặt trời càng làm cho người ta chói mắt.

      lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, lời, chân mày khẽ nhíu lại lộ ra vẻ thâm trầm khó tả, đầu ngón tay nhàng gõ gõ bắp đùi, tản mát ra cỗ hơi thở khiến người khác dám tới gần.

      Ước hẹn ba năm.

      Ban đầu lúc Tiếu Như Nghê lời từ biệt theo người đàn ông kia, chỉ để lại cho bốn chữ: Chờ em ba năm.

      Ba năm, hai năm trôi qua rồi, chút tin tức của cũng có, tại sao phải đợi ba năm chứ? Hình Hạo Xuyên khi nào lại trở nên rẻ mạt như vậy?

      Còn có năm nữa thôi, còn phải tiếp tục chờ đợi hay sao? Hay là nghe theo lời của mẹ , hoàn toàn quên bắt đầu lại lần nữa? Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược. . . . . .

      Đột nhiên, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên vô tình nhìn ra bên ngoài, chỉ thoáng nhìn qua thôi nhưng lại thấy trước cửa của quán rượu có bóng dáng gầy quen thuộc , chân mày tuấn dật hơi nhíu hạ xuống, lập tức ra lệnh: "Dừng xe!"

      Chiếc xe Benz hào hoa nhanh chóng dừng lại ở ven đường, hấp dẫn ít ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

      Lưu Thừa kinh ngạc nhìn Hình Hạo Xuyên, nhưng mà cũng giải thích là nhìn cái gì, ánh mắt đen nhánh thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi hơi mím lại, lời.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Tôi mua ! ()
      Editor: BAT
      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, tay nắm chặt tấm danh thiếp bây giờ ướt đẫm, đứng trước cửa khách sạn sang trọng nhất nhì thành phố, c3 người có cách nào khắc chế được run rẩy.
      Nửa giờ sau, bấm số điện thoại phía danh thiếp, được thư ký của tổng giám đốc Triệu trả lời rằng cứ ở cửa khách sạn chờ ông ta, rồi liền khinh thường cúp điện thoại.
      Mỗi giây, đều giống như hình phạt, em trai vẫn còn ở trong phòng giải phẫu chờ đợi, nếu có tiền tính mạng của nó hoàn toàn có hi vọng rồi.
      Bị hành hạ giữa hai thái cực nên bây giờ tâm của Tô Lưu Cảnh rất rối loạn.
      Rốt cuộc, người đàn ông bụng to mặt mang đầy vẻ háo sắc từ trong khách sạn tráng lệ ra, trong ngực còn ôm lấy người phụ nữ ăn mặc hở hang đầy vẻ dâm đãng, lúc lâu được thư ký ở phía sau nhắc nhở mới đưa mắt sang nhìn Tô Lưu Cảnh đứng ở bên.
      Tổng giám đốc Triệu chỉ tay vào Tô Lưu Cảnh cợt nhả : “ chính là tiểu mỹ nhân trong Nhất Hào Hội Tụ đúng ? Tên là Tô Lưu Cảnh hả? Ha ha, dáng dấp quả rất thanh thuần. Thế nào? Lần trước lên tiếng cự tuyệt sao tai lại thay đổi chủ ý thế?”
      Cả người Tô Lưu Cảnh liền cứng đờ, thu lại những suy nghĩ của mình, cố gắng chịu đựng cợt nhả và ánh mắt vẩn đục của ông ta, đôi tay dùng sức nắm chặt lại rồi đáp: “Tôi cần tiền, tám mươi vạn.”
      Tổng giám đốc Triệu cười lạnh tiếng, mắt chầm chậm đảo vòng rồi : “Tám mươi vạn? Bản thân có giá trị đến như vậy sao? Lần trước cự tuyệt tôi sao nghĩ tới có ngày phải đến cầu xin như thế này?”
      Trước mặt mọi người bị nhực nhã như vậy, Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới, muốn nhìn váo ánh mắt cố tình gâ của ông ta.
      Tổng giám đốc Triệu thở gấp, dí mặt sát vào cái cổ xinh đẹp tuyệt trần của ra sức ngửi rồi : “Thất đúng là rất thơm, sạch quả nhiên làm cho người ta rất muốn ăn.” xong cũng thèm để ý đến ánh mắt xung quanh mà hôn lên.
      Tô Lưu Cảnh nhắm chặt mắt, cố gắm bắt mình phải chịu đựng, nhưng thân thể lại chịu chỉ huy của lí trí, liền dùng sức đẩy ông ta ra, đẩy xong rồi mới ý thức được mình làm cái gì nên vội vàng giải thích: “Tôi….….”
      Tổng giám đốc Triệu bị đẩy bất ngờ nên cả người liền lảo đảo, suýt chút nữa ngã chổng vó lên trời, nhất thời liền phẫn nộ: “Con mẹ nó, đồ tiện nhân, cầu ông đây lại còn giả vờ thuần khiết, ông giáo huấn mày thí phải là người!” xong liền giơ bàn tay nung núc thịt của mình cung tới mặt của Tô Lưu Cảnh.
      “A!” Tô Lưu Cảnh kêu lên tiếng, kịp tránh né, liền chấp nhận nhắm mắt lại, chờ cái tát hạ xuống mặt mình.
      Đột nhiên, ngoài dự đoán, có bàn tay to nắm vào hông , sau đó nhàng dùng sức cái, người liền được ôm lấy, mặt áp vào lồng ngực to lớn mà ấm áp, cùng lúc đó, bàn tay thon dài mà ưu nhã vươn ra, chặn lại bàn tay to lớn của Tổng giám đốc Triệu, dừng ở giữa trung, có cách nào nhúc nhích.
      Tổng giám đốc Triệu dùng sức vùng ra nhưng cũng thoát khỏi kiềm chế, liền tức miệng mắng to: “Con mẹ nó, mày là ai? Dám dí mũi vào việc của ông đây?”
      giọng tuy tức giận nhưng vẫn giữ vững ưu nhã cố hữu, ở đỉnh đầu chậm rãi vang lên: “ ấy, tôi mua rồi.” xong lập tức thả bàn tay mập như heo làm bẩn tay mình ra.
      Giọng hoa lệ mà trầm thấp giống như khúc nhạc ưu nhã chậm rãi thổi qua tai, mấy chữ đơn giản nhưng lại vô cùng kiêu ngạo khiến người ta thể cự tuyệt được.
      Đôi mày của Tô Lưu Cảnh hơi nhíu lại, giọng này tựa hồ từng nghe thấy ở đâu rồi.
      Từ trong lồng ngực ấm áp kiên cố đó ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu lên người của ta giống như độ vầng hào quang cực kỳ rực rỡ, khuôn mặt tuy bị ngược sáng nhìn lắm lại càng thêm rung động.
      Tô Lưu Cảnh chợt từ trong lồng ngực đứng ra bên, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mắt, người đàn ông này phải ba ngày trước chính là người bắt cóc rồi cường bạo hay sao chứ? !
      Last edited: 27/9/14
      Nhược Vân thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Tôi mua ! (hai)

      Editor: BAT

      Hình Hạo Xuyên lạnh nhạt nhìn vào ánh mắt vô cùng nóng bỏng và phức tạp của Tô Lưu Cảnh, trong mắt thoáng qua tia giễu chợt, này chẳng qua cũng là như thế, cùng những trà trộn ở quán rượu của Hội Tụ chẳng khác gì nhau, vì tiền mà tình nguyện bán thân, buổi sáng hôm đó còn trinh liệt như vậy, làm còn tưởng rằng mình hiểu lầm , nhưng xem ra đánh giá quá cao rồi.

      Mặt giống Nhược Nhược như vậy, đúng là làm ô uế Nhược Nhược mà!

      Nhưng lại phát ra từ sâu trong đáy lòng mình khỏi thấy thất vọng.

      Đối mặt với ánh mắt chán ghét của người đàn ông vô danh này toàn bộ chuyện ngày hôm đó lại diễn ra trong đầu , Tô Lưu Cảnh liền phẫn hận căm tức nhìn lại hề kiên dè chút nào.

      Tại sao ta lại có thể miệt thị như vậy? Là ai phá hủy trong sạch của , là ai hủy diệt tia hy vọng cuối cùng trong cuộc đời tăm tối này, chính là do ta mang đến nhiều điều may cho , tại sao người làm những chuyện như vậy rồi lại dùng ánh mắt như thế để nhìn chứ? Tại sao chứ?

      Trước mặt mọi người bị đẩy ra, Tổng giám đốc Triệu rất tức giận, sao có thể dễ dàng bỏ qua được, liền cuộn tay áo lên xông đến, đột nhiên sau lưng người đàn ông kia có hai cận vệ mặt lạnh áo đen xuất , giữ ông ta lại.

      Tổng giám đốc Triệu hoảng sợ : “Này các người làm gì vậy? Tại sao lại giữ tôi? Biết tôi là ai ? Cẩn thận tôi khiến cho các người phải hối nận đấy!”

      Lưu Thừa đẩy gọng kính lên, ung dung lên phía trước, cả người đều làm ra vẻ vô hại trả lời: “Tổng giám đốc Hình thị, danh xưng này đủ chưa?”

      Vừa nghe đến cái tên này, Tổng giám đốc Triệu liền hoảng hốt, bị dọa sợ đến mức phải ngừng cúi đầu khom lưng cháo hỏi, sau đó ảo não trốn mất.

      Tổng giám đốc Hình thị, mấy chữ này ở thành phố A này tượng trưng cho con số tài sản trăm tỷ, còn có quyền thế thể địch nổi, ai dám khinh thường chứ?

      Tô Lưu Cảnh cũng rất kinh ngạc, giật mình nhìn người đàn ông ở trước mắt, ta chính là tổng giám đốc của Hình thị?

      Ánh mặt trời chiếu vào làm mắt hơi híp lại, cao cao tại thượng mà nhìn xuống, trông giống như thiên thần, nhàn nhạt liếc cái rồi : “ trăm vạn, tôi mua năm.”

      Tựa hồ như sợ chỉ nhìn lâu cái hai mắt của mình bẩn vậy.

      Tô Lưu Cảnh ngẩn ngơ nhưng chỉ tốn giây thôi, suy tư xem rốt cuộc ta muốn làm cái gì, nhưng nghĩ đến em trai vẫn còn ở trong phòng giải phẫu phút cũng thể chờ đợi thêm nữa tâm lại loạn như ma, khẽ cắn răng, chút do dự : “Được!”

      Nghe vậy, chán ghét trong mắt của Hình Hạo Xuyên càng thêm sâu, hừ lạnh tiếng cất giọng đầy châm chọc: “ , quả rất thẳng thắn.”

      Trái tim Tô Lưu Cảnh như bị ai bóp chặt, đầu đau như búa bổ, khổ sở ôm ngực, chỉ có tự giễu mà còn đầy rối rắm, nhưng lại ép bản thân phải chấp nhận: “Dù sao bị chiếm đoạt lần, lần thứ hai, thứ ba có ý nghĩa gì nữa chứ?”

      Đúng vậy, tất cả đều còn ý nghĩa nữa, chỉ cần có thể cứu được em trai, dù bảo phải chết cũng màng!

      gương mặt xinh đẹp của ngưởi thiếu nữ chứa đầy tuyệt vọng và tự trách, trong nháy mắt khiến cho cảm thấy loại cảm giác tương tự như đau lòng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

      Hình Hạo Xuyên híp mắt vô cùng lãnh đạm liếc giây, sau đó liền để ý tới nữa, xoay người ngồi lên xe Benz, bàn tay ưu nhã từ trong cửa xe đưa ra, giữa ngón tay kẹp tờ chi phiếu, nhàng vất ra bên ngoài, rơi mặt đất, phía chuỗi số 0 khinh thường : “Chỗ này là nửa tiền đặt cọc, ba ngày sau tôi phái người đến đón .”

      Vừa dứt lời, chiếc xe Benz hào hoa chút lưu luyến liền mất.

      Tô Lưu Cảnh cúi người xuống nhặt tấm chi phiếu ở mặt đất lên, muốn đứng dậy nhưng lại đứng lên nổi, nắm chặt tờ chi phiếu thao túng vận mệnh của mình kia, ôm gối co người lại- thể tiếp tục che giấu nỗi khổ sở của mình được nữa, thầm ngồi ở đó khóc ….

      Trong thế giới rộng lớn này con đường nào để cho có thể lựa chọn cả.
      Last edited: 27/9/14
      Nhược Vân thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Khế ước ( )

      Editor: BAT ~**~
      Ba ngày sau.

      Tô Lưu Cảnh ngồi im lìm bên trong chiếc xe ô tô màu đen sang trọng, mặc cho chiếc xe lạnh lẽo này chở vận mệnh của mình đến bất cứ đâu, chỉ có điều vẫn phải về phía trước đối mặt với nó. Ánh sáng hắt vào bên trong, nhìn vẻ mặt của giờ phút này nhưng thân thể vốn gầy yếu trong vòng ba ngày ngắn ngủi lại càng gầy thêm.

      Trong ba ngày này, mỗi phút mỗi giây, đều trôi qua cực kỳ khổ sở, thời gian tí tách trôi qua, giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở về chuyện sắp xảy ra vậy.

      Chỉ là, cũng nên vui mừng vì mình vẫn còn may mắn, vì tiền đưa đến kịp thời nên ca mổ tiến hành rất thuận lợi, bảo vệ thành công tính mạng cho em trai, cũng nhờ khoản tiền này mới mời được hộ lý đến chăm sóc cho em trai. Chỉ là biết sau khitỉnh lại, thấy em trai có khóc, có náo hay ?

      Mẹ thân trời luôn ở trong chốn u minh bảo vệ bọn họ, bảo vệ các con của người chứ?

      Mẹ à, mẹ có trách con ? Bán mình cho người ta, đồng thời cũng bán tất cả tôn nghiêm của bản thân, từ đó cuộc đời của con dơ bẩn chịu nổi, chỉ có thân thể của con mà ngay cả cái tên này cũng đều bị nhúng chàm cả.

      Nhưng mà mẹ à, mẹ cho con biết, con rốt cuộc nên làm cái gì mới phải đây?

      Sau lưng là nắng vàng rực rỡ, chiếu lên mặt đất những bong hình sáng chói nhưng cho dù ánh sáng có rực rỡ thế nào nữa cũng vĩnh viễn chiếu tới người đưa lứng về phía ánh mặt trời như .

      biết xe ngừng lại từ lúc nào.

      Cửa xe liền bị mở ra.

      người thanh niên mặc tây trang thẳng tắp đứng ở ngoài cửa xe, hơi gật đầu : Tiểu thư Tô, mới xuống xe.” Người này Tô Lưu Cảnh từng gặp qua, chính là Lưu Thừa.

      Tô Lưu Cảnh liền thấy hoảng hột, tựa hồ như suy tư ý tứ của ta.

      Lưu Thừa cũng gấp gáp, tiếp tục : “Tổng giám đốc bảo tôi tới đón , ấy chờ ở trong thư phòng.” Tao nhã lễ độ, hổ là thư ký đắc lực của Tổng giám đốc Hình thị.

      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, các đốt ngón tay chậm rãi nắm chặt, nhàng nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra, trong mắt bây giờ chỉ còn lại vẻ trấn tĩnh, giống như thất cả tình cảm trong nháy mắt được giấu nơi sâu nhất của đáylòng mình, khóa chặt lại, từ bây giờ còn là chính mình nữa.

      Lưu Thừa đẩy gọng kính lên : “Tổng giám đốc thích chờ đợi đâu, xin phối hợp.”

      Tô Lưu Cảnh câu nào, chỉ cúi đầu cắn răng bước xuống xe.

      Đập vào mắt tòa nhà vô cùng hoa lệ được xây dựng theo kiểu Châu Âu cổ xưa, diện tích rộng như vậy cơ hồ nhìn thấy đâu là bờ, cũng tượng trưng cho quyền lực và giàu sang gì so sánh nổi.

      Theo Lưu Thừa vào, xuyên qua sân cỏ rộng rãi xanh mướt, dọc theo đường còn nhìn thấy mười mấy người mặc đồng phục làm việc rất chăm chú, cũng soi mói nhìn mà chỉ tập trung lảm công việc của mình.

      qua khu vườn trồng hoa Tulip tỏa hương thơm ngào ngạt liền tới khu nhà cao cấp theo phong cách châu Âu đại, phía trước khu nhà có bốn người mặc bộ váy giúp việc màu trắng chia ra đứng ở hai bên cửa, hai tay đặt ở phía trước, cùng cúi người chào hỏi Lưu Thừa: “Lưu tiên sinh.”

      Lưu Thừa nhìn bọn họ mỉm cười vô hại rồi gật đầu chào lại, sau đó quay đầu lại ý bảo Tô Lưu Cảnh mau cùng vào với mình.

      lên bậc thang, tiến vào phòng khách của khu nhà cấp cao, Tô Lưu Cảnh liền bị bài trí cực kì xa hoa của nó làm cho chấn động.

      Phòng khách to như thế toàn bộ đều được trải thảm len lông cừu màu đỏ, bên trần nhà treo chiếc đèn pha lê khổng lồ thả dài xuống, vô số những viên pha lê sáng chói ở ngay chính giữa của chiếc đèn khuếch tán ra, trải rộng khắp trần nhà, giống như những vì sao bầu trời rộng lớn vậy. vách tường trắng toát, treo vài bức tranh rất có giá trị từ những danh họa nổi tiếng, khung tranh viền vàng lồng kính trong suốt dưới ánh đèn sáng chói trông vô cùng bắt mắt. Những chậu cây cảnh nhiệt đới khổng lồ được bố trí rất hợp lí mang lại tươi mắt cho khắp căn phòng.

      Phía bên phải của phòng khách, bố trí cầu thang hìn xoắn ốc nối liền với tầng hai, mỗi chi tiết tựa như đều được thiết kế từ các chuyên gia có tiếng, mang phong cách Châu Âu cổ điển và đại kết hợp với nhau, tràn đầy mỹ cảm. Nếu có giọt nước từ phía rơi xuống, cơ hồ có thể tưởng tượng ra được tiếng nhạc du dương.

      Trong phòng khách rộng rãi, các đồ vật trang trí đều tinh xảo vô cùng, ngay cả bộ dụng cụ uống trà nho cũng được làm từ chất liệu cao cấp bên ngoài trang trí bằng viền vàng, huống chi là những bình hoa hay ngọn nến.

      Nơi này khác gì với cung đình Châu Âu cả?

      “Tô tiểu thư, xin theo tôi lên lầu, tổng giám đốc làm việc ở thư phòng tầng ba.” Dọc theo cầu thang xoắn ốc có màu của cây đàn piano chậm rãi lên, Lưu Thừa lạnh nhạt dẫn lên lầu ba rồi dừng lại trước cái cửa màu đen của căn phòng ở tận cùng bên trong.

      Lưu Thừa đưa tay lên cửa chính, chậm rãi gõ mấy tiếng, cửa làm bẳng gỗ cây lê có khác, phát ra tiếng vang cũng dễ nghe.

      Theo này tiếng gõ cửa này, tim của Tô Lưu Cảnh cũng nhảy lên theo, tâm tình vố chuẩn bị từ trước lại khóng chế được mà khẩn trương lên.

      Nghĩ đến việc sắp đối mặt với người đàn ông kia, lại bắt đầu thấy khẩn trương, có bất kỳ lí do gì, tựa hồ như bị xa hoa sang trong lẫn cao quý nghiêm trang của nơi này ảnh hưởng vậy.

      “Vào .”
      Last edited: 27/9/14
      Nhược Vân thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Khế ước ( hai )

      Edit: BAT

      "Vào ."

      biết trải qua bao lâu, Tô Lưu Cảnh rối rắm đan đầu ngón tay vào nhau, rốt cuộc bên trong cũng truyền ra tiếng trầm thấp nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn.

      Lúc này Lưu Thừa mới đặt tay vào nắm cửa màu vàng mở ra, vào bên trong rồi cúi người chào, cung kính : "Tổng giá đốc, người đến rồi." xong liền vừa mở rộng cửa ra để vào.

      Trong thư phòng yên tĩnh cơ hồ chút tiếng động nào, an tĩnh như vậy càng làm cho người ta thêm khẩn trương. Mặc dù lá gan của đủ lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là mười tám tuổi.

      Tiếp đó, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, cặp mắt đen nhánh thâm thúy đột nhiên nhìn thẳng vào Tô Lưu Cảnh làm trái tim nhất thời lỡ mất nhịp.

      Chỉ cái nhìn nhàn nhạt thoáng qua vậy mà trong đôi mắt kia giống như có ánh lửa nhưng lại cơ trí trầm ổn, làm cho người ta muốn lạc vào trong đó.

      " đến muộn." nhìn cái, ngay sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghiên cứu tài liệu, chỉ lạnh lùng mở miệng .

      Vô cùng lạnh nhạt mang bất cứ tia cảm tình nào, vậy mà câu đầu tiên này lại mang đến cho áp lực, giống như sủng vật đối mặt với chủ nhân cao cao tại thượng của mình vậy.

      Tô Lưu Cảnh biết trả lời như thế nào, cả người cũng khẩn trương, tay chân vụng về long ngóng. Cảm giác được mình và nơi này quá mức hợp nhau, giống như mặt hàng mỹ nghệ tinh tế mà tồn tại của lại tạo thành vết xước lên đồ vật tinh xảo đó. Nhận thức này càng khiến cho thể ngóc đầu lên được.

      Hình Hạo Xuyên vừa lật giở tài liệu trong tay, vừa hờ hững hỏi: "Biết tới đây để làm gì chứ?"

      Tô Lưu Cảnh ngẩn ra lát rồi sau đó cắn răng đáp: "Làm tình nhân của ." Khi đến hai chữ cuối cùng liền thấy xấu hổ mặt lúc xanh lúc trắng, hai chữ này đối với mới mười tám tuổi như , là điều quá qua cấm kỵ lại xấu hổ, cả người như bị ngọn núi lớn nặng nề đè lên làm cho thở nổi.

      Tình nhân? Hai từ này tựa hồ gợi lên hứng thú cho ta, khóe môi giương lên nụ cười thản nhiên, ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn đầy thâm ý.

      Tô Lưu Cảnh có chút luống cuống, chẳng lẽ đúng sao?

      Nhìn này cố làm ra vẻ trấn định, lại tự chủ biểu ra nét trẻ trung thanh xuân của mình ra ngoài. Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên tia hứng thú, ưu nhã đứng lên tới trước mặt : "Tôi cần tình nhân, nếu như muốn, cho là có mấy người cự tuyệt được lời mời của tôi chứ?"

      "!" Tô Lưu Cảnh bị kích động liền cắn chặt hàm răng của mình, ta giễu cợt ngay cả tư cách làm tình nhân cũng có sao? Đúng vậy, cũng chỉ là nhi bé, xứng làm sao được với tổng giám đốc quyền cao chức trọng như ta chứ?

      Cúi đầu nhìn vẻ mặt vừa quật cường lại vừa uất ức kia, Hình Hạo Xuyên liền nhếch môi, cúi đầu lại gần.

      Nhìn chút nào kiêng kị phóng ra sức quyến rũ mạnh mẽ của mình làm cho Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy khí xung quanh chợt loãng rất nhiều, nhiệt độ liền biến hóa tăng cao, mặt cũng tự chủ mà bắt đầu đỏ lên.

      Thấy theo bản năng lui về phía sau muốn cách xa mình ra chút, Hình Hạo Xuyên liền cố ý bước lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ đến mười centimet, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn chiếu thẳng vào , đầu ngón tay cố ý nắm lấy cằm của nâng lên ái muội hỏi: "Tôi cần người phụ nữ, người phụ nữ thức thời mà tự cho mình là thông minh, cho rằng mình làm được như vậy sao?" Trong giọng tăng thêm mấy phần mị hoặc.

      Vốn định để cho càng khẩn trương luống cuống nhưng nghĩ tới này thế nhưng lại dũng cảm chống lại ánh mắt sắc bén của đáp lại: "Vậy đây chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?"

      Đưa ra câu hỏi để bắt đầu lại lấy được đáp án bằng câu hỏi khác, Hình Hạo Xuyên nhàng nhíu mày, hứng thú trong mắt càng đậm, này xem ra so với tưởng tượng của còn thú vị hơn nhiều, lại rất thông minh, dám chống đối lại , ha ha, có chút hứng thú rồi đây.

      Hình Hạo Xuyên trêu chọc nữa, buông con mèo cố ra vẻ trấn định này ra rồi : "Từ giờ trở chính là người phụ nữ của tôi, vì phòng ngừa chút phiền toái cần thiết, nên tôi cho là giữa chúng ta tốt nhất nên ký bản khế ước, nghĩ thế nào?"

      có thể lựa chọn "" hay sao chứ? Hiển nhiên là có. Nếu cầm tiền của ta, con người thuộc về chính mình nữa rồi, Tô Lưu Cảnh nắm chặt các ngón tay lại, nhanh chóng gật đầu.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :