1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81: Người nào đáng thương nhất!

      "Đồng tình tôi? Tại sao lại đồng tình với tôi? tại người thua triệt để chẳng phải là hay sao, tại sao còn đồng tình với tôi chứ?". Tiếu Như nghê nhịn được lên tiếng chất vấn.

      Đúng vậy, tại người chuẩn bị đính hôn với Hình Hạo Xuyên là ta, mà phải là con nhóc Tô Lưu Cảnh kia, tiện nhân luôn bị ta chèn ép phía dưới, kẻ cực kỳ đáng thương lại đồng tình với ta? Ha ha, đùa gì thế? Ai cho con nhóc đó cái quyền lợi này!

      Từ trong xương, Tiếu Như Nghê vốn là người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức cho phép người khác bố thí đồng tình, ta phải là đối tượng để người ta hâm mộ, say đắm mà phải là đối tượng để người ta thương hại đồng tình! Cho nên, khi còn bé bụng đói sôi lên sùng sục đối mặt với bát mì mà nhà hàng xóm đưa cho ta cũng thèm nhận, chỉ nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to đen nhánh, sau đó hất đổ , trong tiếng kêu sợ hãi của dì hàng xóm ta liền co cẳng chạy trốn nhưng mặt lại tràn đầy sảng khoái hề phù hợp với số tuổi của mình. Đây cũng là mặt khác của Tiếu Như Nghê, mà chưa có ai nhìn thấy bao giờ!

      ta kích động khác thường, khiến tài xế nhịn được phải đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu để dò xét.

      Tô Lưu Cảnh nhìn người ngồi bên cạnh, mỉm cười thản nhiên : "Đến cuối cùng rồi phải hối hận, bởi vì bản thân muốn cái gì cũng biết".

      Nhận thấy được tầm mắt tài xế nhìn sang, Tiếu Như Nghê vội hạ thấp giọng, giả bộ cười : "Tôi dĩ nhiên biết chứ! Thứ tôi muốn chính là nhìn thấy khổ sở, tôi muốn để cho tất cả mọi người đều phải khổ sở theo!".

      Lễ phục sang trọng, dung nhan xinh đẹp như vậy, lại cất lời đáng sợ giống như nguyền rủa làm cho người ta nhịn được toàn thân phát run.

      "Vậy hạnh phúc sao?", Tô Lưu Cảnh chợt nhìn vào mắt của ta, hỏi: "Chỉ là vì muốn trả thù, lại mang cả đời mình ra đùa giỡn, như vậy thấy hạnh phúc ?". Chỉ vì muốn trả thù, mà lại lấy thứ quan trọng nhất ra trả giá, đúng là quá buồn cười.

      Tiếu Như Nghê ngẩn ra, dường như bản thân chạm phải lĩnh vực xa lạ, hạnh phúc? Đó là thứ gì? Từ lúc còn cho đến thời điểm tại, ta chưa bao giờ từng cân nhắc qua vấn đề này, mà chỉ lần lượt định ra cho mình mục tiêu, ví dụ như trở thành tiêu điểm của mọi người, ví dụ như gả cho Hình Hạo Xuyên, ví dụ như trở thành đối tượng khiến người ta hâm mộ.

      Còn hạnh phúc sao? Đó là thứ gì?

      Tiếu Như Nghê rũ mắt tránh né, ngay sau đó liền cười lạnh trào phúng: "Hạnh phúc, đó là thứ gì? Tôi nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, cho là tôi còn có thể hạnh phúc sao? tồn tại của tiêu diệt hết tất cả hạnh phúc đáng lẽ ra thuộc về tôi từ lâu rồi! Là chiếm mất hạnh phúc của tôi, lại còn ngồi đây thuyết giáo cái gì là hạnh phúc sao? Tô Lưu Cảnh, khỏi quá buồn cười rồi!".

      Đúng vậy, mặc kệ là Nghiêm Hàn Dư, hay là Hình Hạo Xuyên, toàn thế giới vẻn vẹn chỉ có hai người đàn ông này ta, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh chiếm đoạt hết thảy. ta còn hạnh phúc được hay sao, thứ còn dư lại có lẽ chỉ là thù hận! Chỉ có thù hận vô cùng tận!

      Tô Lưu Cảnh chợt mở miệng đánh vỡ vai kịch oán hận được trình diễn: " ra hai chúng ta hề giống nhau, ấy từng , đôi mắt của tôi với rất giống nhau, nhưng ra , điểm cũng hề giống”.

      Tiếu Như Nghê dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, tựa hồ muốn dò xét ý tứ trong lời của .

      "Người rốt cuộc là Nghiêm, hay là Tiên sinh?", Tô Lưu Cảnh nhàn nhạt hỏi, xen lẫn tia tình cảm nào, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Ánh mắt trong suốt hề gợn chút tạp chất nào chính là vũ khí lợi hại nhất.

      Mắt Tiếu Như Nghê chợt lóe, dừng chút, rồi vội : "Đương nhiên là Hình! Từ sáu năm trước bắt đầu, người tôi chính là Hình!"

      "Vậy đặt Nghiêm ở chỗ nào? chỉ lợi dụng ấy lúc khó khăn thể nương tựa vào ai, hay là vẫn xem ấy là vật sở hữu của mình?". Tô Lưu Cảnh tiếp tục hỏi. Câu hỏi sắc bén biết là vì bất bình thay cho Nghiêm Hàn Dư hay còn là vì chính bản thân mình.

      mặt nào đó, và Nghiêm Hàn Dư rất giống nhau, đều là vật thay thế cho người khác .

      ấy . . . . .", Tiếu Như Nghê nghĩ tới ra những lời sắc bén như vậy, nhất thời thể trả lời, trong lòng muốn lập tức cãi lại, nhưng chỉ cần vừa mở miệng lại tự thấy mâu thuẫn rồi.

      "Chuyện giữa tôi và Hàn Dư, cần xen vào!", sắc mặt Tiếu Như Nghê trầm xuống, hình tượng ưu nhã nhu nhược tựa hồ cũng thể duy trì được nữa, châm chọc : "Đừng có tự cho là cao thượng, phải cũng lợi dụng Thương Thiên Kỳ sao? có dám phải ?".

      Tô Lưu Cảnh ngẩn người ra, chợt nhớ tới người đàn ông với con ngươi màu xanh dương bị ép phải tha hương kia, trong lòng chợt đau nhói. Chỉ sợ cả đời cũng hết áy náy.

      Tiếu Như Nghê nhàng mỉm cười, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén như dao: "Cho nên mới , chúng ta vẫn rất giống nhau, đều tư lợi giống nhau cả thôi!".

      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, dần dần bình tĩnh lại, như chém đinh chặt sắt: ", chúng ta giống nhau, tôi Thương, cho nên tôi để ấy tự do. Nhưng còn , quá mức ích kỷ, hai ngươi đều muốn cả hai, ai cũng muốn tuột khỏi tay, nhưng trái tim của con người ta chỉ có thể dung nạp được người, cho nên rốt cuộc người muốn ai cũng biết, làm sao có thể đáng thương đây?".

      "!", sắc mặt Tiếu Như Nghê liền xanh mét, nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng định cãi lại.

      Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên, xe lại đột ngột phanh gấp, hai chiếc xe theo ở phía sau kịp trở tay, chỉ nghe tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, ngay sau đó là hồi va chạm mãnh liệt, Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê kịp phòng bị, theo quán tính đều nặng nề lao về phía trước, mà hai chiếc xe theo sát phía sau cũng bị va chạm liên hoàn, ngay sau đó bốc lên khói đen cuồn cuộn , kéo lê thành hai đường cong, đâm vào hàng cây bên đường.

      Hai chiếc xe phía trước sau khi thấy tai nạn đột nhiên xảy ra, liền vội vàng dừng xe, hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì.

      "Chuyện gì vậy!", Tiếu Như Nghê thét to.

      Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, mới vừa rồi còn hiền lành như thế đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác vô cùng, làm gì có tâm trạng để ý tới câu hỏi thăm của Tiếu Như Nghê chứ, dùng sức đạp chân ga, tốc độ trong nháy mắt đạt tới 200 km/h, bất chấp tất cả lao cả vào xe đằng trước.

      Hai chiếc xe phía trước hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ kịp đánh tay lái tránh sang bên, nhưng vẫn bị va quệt .

      "Hừ! Ông đây khuyên chúng mày phải ngoan ngoãn chút, nếu muốn chết cứ ở yên đó!", tên ngồi ở chỗ tài xế thô lỗ nhổ bãi nước bọt, mắt lộ ra hung quang, vừa nhìn liền biết là dân vừa liều mạng lại sợ chết. Dân liều mạng kia nhìn bốn chiếc xe bị chính mình phá hủy, lộ ra nụ cười khát máu, sau đó đạp lút chân ga, đường hoàng mang người chạy .

      Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê đều trợn to hai mắt, mặt đồng thời biến sắc.

      Chương 82: Bắt cóc

      Tiếng va chạm luân phiên ngừng vang lên, chiếc xe chở bọn họ giống như mãnh thú liều mạng mạnh mẽ đâm tới, như muốn hất bay tất cả mọi chướng ngại vật , sau đó đường hoàng mang người lao ra, điên cuồng thoát khỏi trường.

      Bị bắt cóc rồi !

      Bị chiếc xe điên cuồng rung lắc, cả người ngừng va đập vào cửa kính, Tiếu Như Nghê và Tô Lưu Cảnh nỗ lực túm chặt lên ghế, giữ vững thăng bằng, đồng thời quay sang liếc nhìn nhau dò hỏi.

      Tên tài xế này rốt cuộc là ai? Là ai phái ta tới!

      Tiếu Như Nghê cố tự trấn định hỏi: "Ông muốn gì? Tôi cần biết ông bị ai sai khiến, tôi cũng có thể truy cứu chuyện này, ông muốn bao nhiêu tiền đều có thể ra, chỉ cần ông đưa chúng tôi hoàn hảo trở về, tôi bảo đảm vị hôn phu của tôi nhất định cho ông số tiền lớn!"

      nghĩ tới người tài xế kia lại trưng ra vẻ mặt chút tình nguyện, dương quái khí liếc nhìn họ, sau đó hừ lạnh tiếng, cầm cái gạt tàn thuốc lên đập tới: "Con mẹ nó! Vẫn còn sức để nhảm hả! cho mày biết, ông đây mới lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn kia! Còn nữa, ông đập chết!".

      Mắt thấy gạt tàn thuốc bay về hướng Tiếu Như Nghê đập tới, Tô Lưu Cảnh muốn kéo ta tránh sang bên, nhưng lại kịp, chỉ nghe thấy ta kêu lên tiếng, rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.

      Tô Lưu Cảnh thầm kinh hoảng, vội đỡ Tiếu Như Nghê vừa ngất xỉu dậy. Lúc này, cũng phải thời điểm để so đo ân oán cá nhân.

      "Ông muốn đưa chúng ta tới chỗ nào?", Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, cố tự trấn định .

      Lúc này thể sợ, thể hốt hoảng, Tô Lưu Cảnh, phải trấn định! Người này bày binh bố trận hoàn hảo chê vào đâu được như thế, nhất định là có chuẩn bị mà đến, ngàn vạn lần thể hốt hoảng, nếu chút hi vọng cũng có.

      Tên tài xế hung ác, nóng nảy cảnh cáo: "Câm miệng! Ông đây muốn chuyện với mày, nếu thêm câu nữa, ông chết mày ngay ở chỗ này đấy!".

      Tô Lưu Cảnh ngồi bên dưới, cẩn thận lấy điện thoại di động ra, dùng sức nắm chặt, cố khắc chế bản thân được run rẩy, cũng nên hoảng hốt, nhưng mới vừa ấn được phím liền bị bàn tay từ phía sau duỗi ra cướp mất.

      Tô Lưu Cảnh kinh hãi, quay đầu lại, liền nhìn thấy người phụ nữ từ dưới gầm ghế ngồi phía sau chui ra, sau đó cười như cười nhìn điện thoại ở trong tay, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp tại lại méo mó hung ác đến đáng sợ.

      Tô Lưu Cảnh thất kinh, hít vào hơi: "Sofia!". Người này ràng là người mẫu Sofia bị Hình Hạo Xuyên đuổi ra ngoài từ nửa năm trước, sau đó còn nghe , ta biến mất hẳn trong Làng Giải Trí, giống như hóa thành tro, ai cũng biết ta đâu, nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại gặp nhau dưới tình huống như thế này, làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc thôi.

      người mẫu từng nổi tiếng khắp nơi, Sofia, giờ phút này nào còn có chút mỹ lệ trước đó, quần áo người vô cùng bình thường, làn da có mỹ phẩm cao cấp bôi chát trở nên thô ráp đến đáng sợ, khóe mắt thế nhưng lên nếp nhăn, cả người phờ phạc đến nỗi ngay cả phụ nữ bình dân cũng bằng, chỉ có dáng người thon dài còn có thể loáng thoáng nhìn ra tư thái của supermodel ban đầu.

      Sofia nhìn , ánh mắt lóe lên ngoan độc đến đáng sợ, cái tát hung hăng bay tới : "Cái tên này ai cho phép mày gọi, đồ tiện nhân này!". Cái tát kia lực rất mạnh, đấy Tô Lưu Cảnh lật sang bên, trán nặng nề va vào cửa kính, trầy miếng da, máu từ miệng vết thương rỉ ra, càng nổi bật làn da trắng nõn, trông vô cùng đáng thương.

      "Muốn gọi điện hả?", Sofia chợt cười phá lên, giống như trêu chọc món đồ chơi.

      Tô Lưu Cảnh nhìn vào vật cứu nguy duy nhất, cố gắng đoạt lại: "Trả cho tôi!"

      Sofia chẳng khác nào chó điên, vuốt vuốt điện thoại trong tay, lúc Tô Lưu Cảnh sắp cướp được liền rút con dao găm sắc bén từ bên hông ra, chĩa về phía Tô Lưu Cảnh : "Điện thoại di động? Mày cho rằng tao để mày cướp lại sao? Nằm mơ!"

      xong liền hạ kính xe xuống, dùng sức ném ra xa, trong nháy mắt chiếc điện thoại mong manh liền bị chiếc xe vượt qua cán thành mảnh vụn.

      Tô Lưu Cảnh nhìn con dao găm sắc bén kia, cũng kìm chế được nữa, lập tức luống cuống, biết Sofia chắc chắn từ bỏ ý đồ: " muốn làm cái gì?"

      "Sợ? Mày sợ rồi?", Sofia thưởng thức nét mặt hoảng hốt của , sau đó càn rỡ điên cuồng cười lớn. Tiếng cười lại đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt của ta đáng sợ đến dọa người: "Đêm hôm đó, tao mảnh vải che thân bị ném ra khỏi nhà họ Hình chẳng khác nào rác rưởi, tao cũng rất sợ, mày biết ? Lúc đó, tao sợ cực kỳ". Giọng của ta rất , mắt mở to, giọng giống như ma quỷ.

      "Tao vốn là siêu mẫu đắt giá người người theo đuổi, vô số phú gia công tử quỳ rạp ở dưới gấu quần, quả là vinh dự cỡ nào. Nhưng, đêm hôm đó, tao lại bị ném ra ngoài như vậy, mày có biết tao sợ ra sao ? Hình Hạo Xuyên, người đàn ông kia, chính là ác ma!".

      "Lúc theo ta, tao chỉ hận móc hết tim ra trao cho người đàn ông đó, nhưng còn sao? cần là lập tức cần, tao cũng chỉ muốn có con để bảo đảm mà thôi, thế nhưng trong đêm lại hoàn toàn bị cướp tất cả, tất cả mọi người, ai cũng dám tiếp xúc với tao, ta bị cả thành phố sống sờ sờ đó tàn phá bài trừ! nghiệp gì, vinh quang gì chứ, chỉ cần Hình Hạo Xuyên ra lệnh tiếng, là người sống sờ sờ ra đó lại giống như chưa từng tồn tại thế giới này, tao bị ta triệt triệt để để phá hủy!"

      Tô Lưu Cảnh nghe những lời điên cuồng của ta mà thấy lạnh hết sống lưng.

      "Tao có chỗ nào để , người nào nguyện ý chứa chấp tao cả, tao chẳng khác nào đứa ăn xin ở trong hẻm kéo dài hơi tàn, cuối cùng chỉ có thể làm kỹ nữ hạ đẳng nhất!". Sofia đỏ mắt quát um lên, bộ dáng kia, giống y như ma quỷ dưới địa ngục.

      Mắt thấy sắc bén lưỡi dao càng ngày càng tiến tới gần, Tô Lưu Cảnh ngừng lui về phía sau , cho đến thể lui được nữa.

      "Biết tao muốn làm gì ?", Sofia như bị ma nhập, tự hỏi tự trả lời.

      Con dao của ta khẽ khàng vạch lên mặt Tô Lưu Cảnh cùng Tiếu Như Nghê vài đường, : "Ha ha, hai đứa chúng mày đúng là mỹ nhân, dáng dấp lại còn giống y như nhau, là vợ chưa cưới của Hình Hạo Xuyên, là tình nhân của ta, mày xem, nếu như mà tao bắt chúng mày làm con tin, ta như thế nào đây?"

      Con ngươi Tô Lưu Cảnh bỗng dưng co rụt lại, bị sợ đến mức quên cả hô hấp.

      "Tao muốn trả thù ta, mà chúng mày, hoàn toàn là vũ khí tốt nhất ! Ha ha ——! ! !" Sofia điên cuồng cười, sau đó lấy chiếc khăn tẩm sẵn thuốc mê, dùng sức úp lên mặt Tô Lưu Cảnh.

      Tô Lưu Cảnh kịp giãy giụa, cảm thấy cả người lạnh toát, trước mắt liền mơ hồ, từ từ hôn mê bất tỉnh.

      Trong khắc cuối cùng, ý thức còn sót lại, còn thầm cầu khấn: Hình, mau tới cứu bọn em, tới cứu, bọn em. . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 83: Ai quan trọng nhất ? ( )

      Lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, đầu óc vẫn còn quay cuồng choáng váng, trước mắt mơ hồ, như lạc trong sương mù, bên tai lại ong ong ngừng, tựa như có tiếng người chuyện, nhưng lại nghe hiểu, đến khi tầm mắt rốt cuộc dần dần ràng, mới nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc.

      Sofia, tên tài xế hung ác, còn có. . . . . . Nam Cung Như! Tại sao ta lại ở chỗ này!

      Cố gắng thử nhúc nhích, nhưng lại thấy hai tay bị trói chặt, thể động đậy được, bị ném đất với tư thế cực kỳ khó chịu, bên cạnh cách đó xa là Tiếu Như Nghê vẫn còn hôn mê, có chút cảm giác nào. Nơi này xem ra được phong bế hoàn toàn, trong kho hàng có hơn mười người đàn ông cao lớn hung ác, đứng yên ở đó lời nào, có lẽ là tay chân của Nam Cung Như phái đến đây. Tim Tô Lưu Cảnh ngừng run rẩy, cơ hội chạy cơ hồ chỉ là số lẻ.

      Đám người Nam Cung Như phát ra Tô Lưu Cảnh tỉnh, dường như thảo luận vấn đề gì đó cực kỳ quan trọng.

      Sofia: " xem, Hình Hạo Xuyên đến chăng?".

      "Hừ!", Nam Cung Như lên tiếng: " ấy nhất định tới, vì đây là hai người này mà ấy quan tâm nhất, là vị hôn thê, là tình nhân vượt qua kỳ hạn tháng lâu, vì thế ấy nhất định tới! Về phần tới để cứu người nào, vậy phải để xem trong lòng ấy ai là người quan trọng hơn!". Giọng của Nam Cung Như thậm chí còn tràn đầy vẻ hả hê.

      "Ha ha, Nam Cung tiểu thư quả nhiên cao minh, vào đúng ngày Hình Hạo Xuyên đính hôn, thế nhưng lại có nữ chính, vở kịch này quả vui khỏi !". Sofia vẫn phẫn hận dứt. Hai người phụ nữ này trong lòng đều tràn đầy thù hận, vì thế ngàn vạn lần đừng động vào bọn họ, khi bọn họ bị bức đến điểm cực hạn, họ trở nên điên cuồng! Điên cuồng đến mức vượt xa tưởng tượng của mọi người!

      "Con bé kia tỉnh rồi!", tên tài xế hung ác lên tiếng.

      Nam Cung Như cười lạnh tiếng, sau đó về phía Tô Lưu Cảnh, cúi người xuống, nhéo cằm của : "Ơ, tỉnh rồi hả ? Chúng ta cũng coi như là bạn bè cũ, sao tỉnh lại mà tiếng nào thế?".

      Tô Lưu Cảnh bị cưỡng bách ngẩng đầu lên, muốn giãy giụa, nhưng toàn thân lại có bất kỳ hơi sức nào.

      " chuyện ! Muốn giả chết sao hả!", Nam Cung Như quát lên.

      "Nam Cung Như. . . . . . tại sao lại muốn làm như vậy?" Tô Lưu Cảnh khó khăn hỏi.

      Nam Cung Như trừng mắt, kinh ngạc hỏi lại: "Mày còn hỏi tao tại sao sao? Mày lại còn hỏi tao nguyên nhân sao lại làm vậy hả?"

      "Mày xem, tao ấy như vậy, nhưng tại sao ấy lại đối xử tuyệt tình với tao như thế? Tại sao?". Nam Cung Như tiến tới gần Tô Lưu Cảnh, mặt thậm chí còn có tia mê mang: "Tao ấy như thế, tao có thể dâng hiến tất cả cho ấy, nhưng tại sao ngay cả nhìn ấy cũng thèm nhìn tôi cái?".

      Toàn thân Tô Lưu Cảnh run lên, Nam Cung Như quá đáng sợ, dường như ta bị điên mất rồi.

      Nam Cung Như chợt cười lên thê thảm: "Mày biết ? Tuần trước, ấy thu mua tập đoàn Nam Cung rồi, tại, gia tộc chúng tao hoàn toàn trắng tay rồi!"

      ta buông Tô Lưu Cảnh ra, sau đó lui từng bước, từng bước về phía sau, mặt tràn đầy mê luyến với Hình Hạo Xuyên: " ra , chỉ cần ấy muốn, những thứ này, tao đều có thể đưa cho ấy vô điều kiện, chỉ cần ấy tao. . . . . . nhưng…" , vẻ mặt Nam Cung Như đột nhiên trở nên điên cuồng, ta cầm cái gì đó bàn gỗ bên cạnh, dùng sức điên cuồng đập xuống đất: " ấy tao! tao! tao!".

      Nam Cung Như cầm bình thủy tinh vừa bể tan tành, chất vấn: " ấy tao, thậm chí còn muốn đính hôn với người khác, tại sao chứ?! Những việc tao làm vì ấy còn chưa đủ nhiều sao? !"

      Sau đó bàn tay mảnh mai kia, liền nắm chặt mảnh kính vỡ, mảnh vụn bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Thế nhưng ta lại có phản ứng chút nào, tiếp tục : "Hôm nay ấy muốn đính hôn, nhưng thể được . . . ấy chỉ thuộc về tao, thể đính hôn, mày xem, nếu như ấy có vị hôn thê, vậy có phải chuyện thành được rồi?". Khóe miệng của ta thậm chí còn nở nụ cười đầy quỷ quái.

      Giọng điệu như vậy, lại ra dưới tình trạng này, quả làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

      " điên rồi!", Tô Lưu Cảnh thở dốc vì kinh ngạc, .

      Nam Cung Như trầm cười cười, dáng vẻ so với trước kia còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, ta cầm mảnh kính vỡ chậm rãi về phía Tiếu Như Nghê vẫn còn hôn mê, vươn tay nhấc lên, sau đó chậm rãi đưa đến gần gương mặt của ấy, rồi quay ra hỏi Tô Lưu Cảnh: "Nó phải là tình địch của mày hay sao? Cho nên mày cũng giống như tao, rất hận tiện nhân này, có đúng hay ? như vậy, chúng ta hãy hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp kia ? Như vậy, Hình chắc chắn cưới nó được nữa rồi".

      Vẻ mặt ta mê mang, giống như đứa trẻ vô tội, lại như bắt con kiến, suy tư như thế nào để xé nát, sau đó nghiền chết con mồi. ta điên rồi, Tô Lưu Cảnh lập tức khẳng định, ta hoàn toàn điên rồi!

      Tô Lưu Cảnh nhìn mảnh kính vỡ sắp vạch mặt Tiếu Như Nghê, theo bản năng liền gào thét, ngăn cản lại: "! thể làm thế!".

      " thể? Tại sao thể?", Nam Cung Như ngừng động tác lại, sắc mặt trầm hỏi.

      Mặc dù thích Tiếu Như Nghê, nhưng giờ phút này ta nhếch nhác nằm mặt đất, cũng hề muốn bỏ đá xuống giếng, hơn nữa bọn họ tại đều cùng là châu chấu sợi dây.

      Tô Lưu Cảnh dùng sức bấm vào lòng bàn tay, để cho bản thân mình giữ vững trấn định, tiếp: " mà làm ấy bị thương, tiên sinh bỏ qua cho đâu . . . ."

      Nam Cung Như nghe thấy thế lại giống như nghe được chuyện cười, điên cuồng cười rộ lên: "Tha cho tao? Mày biết ? tại tao cái gì cũng sợ rồi ! Cái gì tao cũng còn, còn có cái gì phải sợ nữa đây!". xong, liền cầm mảnh kính vỡ dùng sức vạch lên mặt Tiếu Như Nghê.

      "Đừng mà!", Tô Lưu Cảnh cố ngăn lại, nhưng Nam Cung Như điên cuồng , sao có thể nghe lọt tai, lại càng thêm dùng sức, máu tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Nam Cung Như còn phẫn hận nghiến răng mắng: "Dám giành Hình với tao sao, tiện nhân! Hình là của tao, là của tao!". Tình cảnh kia quả làm người ta nổi hết da gà.

      Nỗi đau đớn này quá đáng sợ, Tiếu Như Nghê khổ sở tỉnh lại, cảm thấy mình mặt mình xảy ra biến hóa, hoảng sợ hét ầm lên. Nhưng Nam Cung Như giống như uống phải thuốc kích thích, ác độc : "Nhìn xem xem có đẹp hay ? Tiếu Như Nghê, ngờ , mày trăm phương ngàn kế hãm hại tao, cũng phải nghĩ đến ngày gặp báo ứng như thế này! Ha ha. . . . . ."

      "Buông tôi ra! Đừng mà . . . Đừng mà!", Tiếu Như Nghê hoảng sợ thét to, gương mặt xinh đẹp, bị vạch đường dài, nhìn thấy mà ghê.

      Đúng vào lúc này, người đàn ông mặt sẹo, hùng hổ chạy vào : "Nam Cung tiểu thư, Tổng giám đốc Hình tới rồi!".

      Chương 84: Ai quan trọng nhất ( hai )

      "Nam Cung tiểu thư, Tổng giám đốc Hình tới!", tên mặt sẹo hùng hổ chạy tới .

      Lúc này Nam Cung Như mới dừng động tác tay lại, đứng lên, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rất vui vẻ cười : "Tốt quá, Hình tới rồi, tôi gặp ấy !".

      Tiếu Như Nghê bị ném xuống đất, cả người cũng mệt lả, vết cắt mặt quả thực rất sâu, máu từ miệng vết thương chảy ra, loang ra nửa gương mặt, sắc máu đỏ tươi in làn da trắng nõn, trông đáng sợ, Tô Lưu Cảnh chỉ dám thở hốc vì kinh ngạc.

      "Hai con bé này xử lý thế nào?", tên bặm trợn chút thương tiếc nắm lấy tóc Tô Lưu Cảnh, hỏi.

      Nam Cung Như hả hê liếc họ cái, cười : "Đem họ theo, cùng gặp Hình với tôi!".

      Tô Lưu Cảnh hoảng sợ lui về phía sau, nhưng sao có thể địch lại được với những tên đàn ông thô bạo kia, tóc bị hung hăng giật ngược, chẳng khác nào món hàng bị kéo ra ngoài, đầu gối nặng nề va vào cái ghế bên cạnh, đau đớn lập tức xâm nhập toàn thân, ngay cả bàn chân cũng trở nên tê dại.

      Tiếu Như Nghê lại càng thêm thê thảm nỡ nhìn, những giọt máu đỏ tươi giống như mực vẩy lên chiếc váy trắng tinh, như đóa mẫu đơn tơi tả xơ xác, hô hấp khó khăn, hít vào nhiều mà thở ra lại bao nhiêu, thân thể cuộn chặt lại yên lặng khóc, chẳng khác nào thiên nga sắp gặp tử thần, mất hết vẻ kiêu ngạo xinh đẹp vốn có.

      "Đừng có giả chết với tao! Đồ đàn bà thối tha!". Gã thủ vệ bặm trợn nhổ bãi đờm lên đất, sau đó nhấc tay Tiếu Như Nghê lên, kéo ta theo sau lưng Nam Cung Như cùng nhau ra.

      Vừa bước ra khỏi kho hàng, ánh mặt trời chói chang lập tức chiếu vào mắt, cả người cũng ngập trong nắng vàng rực rỡ, Tô Lưu Cảnh chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời lại ấm áp như bây giờ, nhịn được muốn bật khóc.

      Cách đó xa, Hình Hạo Xuyên mang theo Lưu Thừa, sau lưng là đội hộ vệ hùng hậu, sắc mặt chưa từng nặng nề như lúc này, đúng vậy, nổi sát khí, loại sát khí này u đến kinh người, chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia, cho dù là ai cũng phải sợ hãi đến phát run.

      Vốn mang quyết tâm đến báo thù, vừa nhìn vào ánh mắt trầm như băng hàn kia Sofia cũng kìm được sợ hãi, phải lui về sau bước. nổi giận, giống như sư tử giận dữ, bất kỳ ai chạm vào, cũng được chết tử tế!

      Tuy nhiên, trong số đó bao gồm Nam Cung Như tại điên cuống, ả vui mừng chạy lên trước, : " Hình, đến gặp em sao? Thực vui quá!".

      Lúc này, Hình Hạo Xuyên nào còn có tâm tình gì để đối đáp tử tế với ta, gầm tiếng : "Thả người ra cho tôi!".

      Vốn nghe được tin, gia tộc Nam Cung muốn gia sản bị lụi bại chỉ trong buổi sáng, nên liều lĩnh muốn trả thù, cá chết lưới rách, cho nên thể tạm thời rời xử lý chuyện này, ngờ Nam Cung Như bao giờ để vào mắt, thế nhưng lại thừa dịp này, bắt cóc cả Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê , đây quả thực do quá lơ là sơ suất!

      Nam Cung Như giả vờ vô tội, hai mắt tròn xoe mở to, sau đó trưng vẻ mặt ngây thơ : " Hình, muốn đến ta sao?"

      xong liền chỉ vào Tiếu Như Nghê ở sau lưng mình vừa được đưa tới, hình ảnh kia đập vào mắt khiến tất cả mọi người nhịn được cùng hít sâu vào hơi.
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 85: Ai quan trọng nhất ( ba )

      Nhìn Tiếu Như Nghê phía sau bị mang tới, tất cả mọi người ngừng được hít vào hơi.

      Gương mặt đó là như thế nào ??!

      Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp như hoa, mà giờ lại hằn lên vết cắt sâu, chắc phải dài đến bốn centimét, máu từ miệng vết thương liên tục chảy ra ngừng, tía tách rơi xuống dưới cổ. Máu cũ dần dần đọng lại, ngưng kết ở mặt của ta, nhìn thấy mà ghê. Còn ta vẫn giọng nức nở, nước mắt trong suốt theo hốc mắt chảy xuống, hòa vào vết máu kia, tạo nên hỗn hợp khó nên lời, quả làm cho người ta khiếp sợ!

      Người này, là Tiếu Như Nghê mỹ lệ, dịu dàng đó sao?

      Con ngươi Hình Hạo Xuyên trong khoảnh khắc nhìn thấy tình trạng thê thảm kia của Tiếu Như Nghê liền trầm trừng lên, cả người phát tán ra hơi thở lạnh lẽo, chẳng khác nào Ma vương tới từ địa ngục.

      Nam Cung Như dường như đắm chìm trong trò chơi, tương đối hài lòng trước biểu của mọi người, cười ngọt ngào : " Hình, quà tặng đính hôn của em, có thích ?"

      Giọng điệu ngây thơ như vậy, với hình ảnh đáng sợ như vậy, còn nghi ngờ gì nữa, Nam Cung Như điên rồi, điên rồi, chỉ là dám động đến giới hạn của Hình Hạo Xuyên, hành động càng ngày càng thêm điên cuồng, xem mạng người chẳng khác nào con rối cả.

      Tiếu Như Nghê còn nức nở, cả người suy yếu co quắp, kêu: "Hình, cứu em, Hình. . . . . . Cứu em. . . . . .", chật vật như vậy, làm gì còn có nửa phần tư thái ưu nhã lúc trước?

      Nam Cung Như cười hì hì : " Hình, nhìn cho kỹ , hì hì. Màu máu đỏ tươi, làn da trắng trắng, còn cả chiếc váy trắng muốt này nữa. . . . . ."

      Nam Cung Như xong, đột nhiên đổi sắc mặt, kéo Tiếu Như Nghê tới : "Mày lại dám mặc đồ màu trắng! Sao mày lại mặc đồ màu trắng chứ, màu trắng này chỉ có tao mới có thể mặc! Chỉ có thể do tao mặc vì Hình mà thôi!".

      Tiếu nếu nghê bị đau khẽ ngâm, đôi môi hồi trắng bệch, cả người cũng suy yếu xuống, vốn là nàng có bệnh nặng, nay lại bị như vậy giày vò, dần dần có hôn mê khuynh hướng.

      Hình Hạo Xuyên nhìn ta, sắc mặt trầm đến đáng sợ, lên tiếng cảnh cáo: "Nam Cung Như, tôi cho cơ hội cuối cùng! Thả bọn họ tới đây, nếu , tôi khiến cho cả nhà Nam Cung, hoàn toàn cửa nát nhà tan!"

      cũng hề đùa, hoàn toàn , ánh mắt trầm đen nhánh, có bất cứ tia đùa giỡn nào, , động sát tâm!

      Nam Cung Như lại trưng ra vẻ mặt của ngây thơ, : " Hình, thích món quà đính hôn này sao? Vậy em đổi cái khác cho ". xong liền sai người dẫn Tô Lưu Cảnh tới.

      " Hình, rất thích ta có đúng hay ?", Nam Cung Như dùng sức kéo Tô Lưu Cảnh đến trước mặt, sau đó cong khóe môi lên, tiếp: "Vậy em cũng khiến cho mặt ta nở hoa, làm lễ vật tặng cho !"

      Hình Hạo Xuyên ngày càng thâm sâu, hét lớn: " dám!"

      Nam Cung Như chớp chớp mắt : "Vì sao em lại dám chứ? Hình, tại em chẳng còn gì cả, gia tộc bị phá hủy, cuộc đời của em cũng bị hai tiện nhân này hủy diệt, Hình, , em còn có cái gì mà dám đây?" xong, liền điên cuồng cười rộ lên.

      Sau đó, hề chần chứ rút con dao găm bên hông của tên thuộc hạ bên cạnh, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng vươn đến mặt Tô Lưu Cảnh.
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 86: Ai quan trọng nhất ( Bốn )

      Ánh dao sắc lạnh lóe lên, hung hăng lao đến trước mặt Tô Lưu Cảnh.

      Mắt thấy lưỡi đao chuẩn bị đâm tới, Tô Lưu Cảnh hít vào hơi!

      "Nam Cung Như, dám! ! !", Hình Hạo Xuyên hét lớn tiếng, lòng bàn tay bóp chặt đến vỡ ra.

      Nhưng trong tích tắc lưỡi đao sắp vạch lên mặt Tô Lưu Cảnh, Nam Cung Như lại đột nhiên dừng lại.

      Nam Cung Như dường như rất vui vẻ, nhàng vẽ lên mặt vài đường, khoảng cách gần, cơ hồ chưa đến millimet, khoảng cách như thế khiến cho người ta sinh ra cảm giác như mặt bị vạch ra đến nơi. ta nhếch miệng, hạ thấp giọng : "Mày sợ sao? Sợ mau cầu xin tha thứ , tao muốn xem bộ dạng sợ hãi, xin tha của mày đấy, mau cầu xin tao , chỉ cần mày quỳ xuống xin tha, tao lập tức bỏ qua cho mày, sao, thấy thế nào?"

      Tim của Tô Lưu Cảnh bấn loạn, đập liên hồi, cố gắng áp chế sợ hãi nhưng lại thể đè nén được, cơ hồ sắp nhảy ra lồng ngực, nhưng biết, mình thể cúi đầu, thể!

      "Nam Cung Như, !", Tô Lưu Cảnh lên tiếng như chém đinh chặt sắt.

      Ánh mắt Nam Cung Như khẽ run lên, ác độc : "Vốn dĩ nhân tình bé như mày tao bắt làm gì, nhưng tại sao mày cứ luôn trưng ra vẻ mặt thanh thuần kia, chỉ tiện nhân nghèo hèn, nhưng lại cứ thích biểu như vậy! Mày xem, tại với dáng vẻ này, người ta nhìn vào, rất muốn bóp chết mày!"

      Tay Nam Cung Như dùng sức bóp cổ Tô Lưu Cảnh, dùng hết sức lực như muốn bóp chết người trước mặt mình.

      Tô Lưu Cảnh bị đau cắn chặt răng, nhưng đau đớn ngừng xông tới, cổ bị bóp chặt, có bất kỳ biện pháp nào để hô hấp, chỉ cảm thấy máu ngừng xông lên đại não, dần dần xụi lơ.

      "Hình. . . . . . Hình. . . . . .", trong vô thức, nhàng nỉ non gọi cái tên đó, theo bản năng cầu cứu , giống như


      Chính là chiếc bè gỗ duy nhất thế giới này, chỉ cần túm được là có thể giải thoát.

      Nam Cung Như cười gằn, ra sức bóp chặt cổ, chỉ còn kém chút xíu nữa là có thể bóp chết rồi!

      Đúng vào lúc này, chung quanh chợt vang lên mấy tiếng kêu rên, nhanh như chớp, biết từ lúc nào, nhóm hộ vệ mai phục chung quạnh đột nhiên khởi thế tiến công, động tác vừa nhanh cừa chuẩn, cừa gọn gàng ngoài dự đoáng của mọi người, đám hắc bang ô hợp kia sao có thể so sánh được.

      Nam Cung Như nhìn đám thủ hạ, từng người đều bị thủ vệ của Hình Hạo Xuyên bắt được, kinh ngạc ngẩng đầu lên, tay thuận thế thả xuống, cả người Tô Lưu Cảnh có điểm tựa cứ thế mà vật ra, nỗ lực hít thở khí trong lành.

      Hình Hạo Xuyên nhìn màn kia, nắm đấm cơ hồ bóp vỡ, mới vừa rồi vẫn mực nhịn, mực nhịn, chính là chờ thời khắc này!

      Mắt thấy những hộ vệ kia từ từ về phía mình, Nam Cung Như hốt hoảng, móc từ trong ngực ra khẩu súng mà đen chỉ vào Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê, rồi lại chỉ vào những người hộ vệ kia, rống lên: “ Đừng tới đây! Đừng tới đây! Nếu còn bước tới nữa, tao giết chết họ!”

      Hình Hạo Xuyên trầm đáp: “ Nam Cung Như, ba và của đều nằm trong tay tôi, mà dám động đến sợi tóc của họ nữa, tôi khiến cho hai người kia cùng chôn theo!”

      Nam Cung Như run run giơ súng, giọng uất ức chảy nước mắt Hình, em thíc như vậy, từ rất lâu trước đây thích rồi, mà tại sao lại thích em chứ? Từ mười năm trước em thích , so với bấ cứ kẻ nào đều sớm hơn, phải là của em, tại sao lại bị bọn họ cướp mất!”

      Hình Hạo Xuyên nhíu chặt mày, bây giờ Nam Cung Như quả điên rồi, ngay cả người nhà của mình đều để ý, chuyện gì ta cũng có thể làm ra được, cho nên thể kích thích ta nữa, nếu hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      từ từ, thận trong bước tới, cố gắng đến gần.

      Nhưng Nam Cung NHư rất nhanh phát ra, giơ súng lên, thét to: “ Đừng tới đây! Tới đây nữa, em giết nó! Hoặc là nó!” ta giơ súng, ngừng chỉ lên đầu Tiếu Như Nghê cùng Tô Lưu Cảnh, chỉ cần sơ ý chút, viên đạn hung hãn xuyên qua đầu của trong số họ.

      Hình Hạo Xuyên dừng lại, nhìn khẩu súng kia, hít hơi : “ Tóm lại, rốt cuộc muốn thế nào!” Từng chữ, từng chữ giống như được nặn từ trong kẽ răng nặn ra.

      Nam Cung Như lau sạch nước mắt, chợt nhớ tới cái gì, liền hung hăng : “ Hình, chúng ta chơi trò chơi, có được ? Bên này có hai người, em cho cơ hôi, có thể lựa chọn mang người trong số đó , còn người khác bị em giết chết, thấy thế nào?”

      Lời tàn nhẫn như vậy, lại dùng ngữ điệu vui sướng ra, ngay cả đám người Lưu Thừa ốn luôn trầm ổn nhịn được mà kinh hô. “ ta điên rồi!”. Đây nào phai là trò chơi, đây ràng là mưu sát!

      Hai chỉ được chọn , mặc dù có thể cứu , nhưng người còn lại phải tử vong, đó là chuyện tàn nhẫn cỡ nào, lại quản ai có thể sống sót, người lưu lại nhất định đeo lưng tính mạng cả đời, nếu so với chết còn nặng nề hơn. Đây quả thực là ác độc!

      Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên lập tức căng cứng, trong mắt sóng dữ cuồn cuộn tuông trào, cơ hồ muốn băm vằm Nam Cung Như thành trăm mảnh. Nhưng giờ phút này lại có biện pháp nào. Ai có thế nghĩ tới, đường đường tổng giám đốc của Hình thị thế như lại tới tình cảnh này.

      Nam Cung Như cười hì hì : “ hình, chính là đồng ý rồi nhé, em cho mười giây, cứ suy nghĩ kỹ , là Tô Lưa Cảnh, hay là vị hôn thê Tiếu Như Nghê? Hai người chỉ có thể chọn thôi!”

      Hình Hạo Xuyên thâm trầm nhìn ta, trước mắt là mảnh u tối như tu la đến từ địa ngục.

      Tiếu Như Nghê yếu đuối mở mắt, khóc thầm cầu khẩn : “ Hình, cứu em….. cứu em ……” sắc mặt ta tái nhợt, gắt gao ôm lấy dạ dày, giống như bị phát bệnh rồi.

      Mà Tô Lưu Cảnh, cũng nhìn chằm chằm Hình Hạo Xuyên, gắt gao cắn môi dưới, cái gì cũng , nhưng trong đôi mắt trong suốt kia, phảng phất tâm tình khó . Kể cả rơi ào tình thế này, cũng muốn làm khó . Bởi vì biết, nếu như Hình Hạo Xuyên cứu mình cả đời này đều phải sống trong nỗi ám ảnh mang tân Tiếu Như Nghê, còn nếu cứu Tiếu Như Nghê…. Tô Lưu Cảnh thầm cười khổ, vậy cứ xem như dùng tính mạng của để trả cho món nợ mà cha thiếu bọn họ, hận đời từ đây chấm hết…..
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 87: Ai quan trọng nhất ( Năm )

      giây, rồi lại giây, thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm đến như vậy, giống như bị phân cắt thành nhiều phân đoạn , mỗi phân đoạn nào cũng làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

      Hình Hạo Xuyên cũng chưa bao giờ thống hận thời gian như lúc này.

      " Hình, còn năm giây thôi đấy!". Nam Cung Như cười , khẩu súng trong tay chẳng khác nào với súng bắn nước mà mấy đứa bé vẫn thường hay chơi, lát chỉ vào đầu Tiếu Như Nghê đầu, lát lại chỉ vào Tô Lưu Cảnh: "Cứu đứa kia, đứa này chết, cứu đứa này, đứa kia chết. Hình, dễ chơi hay ?"

      Nếu như tại có khẩu súng trong tay, Hình Hạo Xuyên tiếc mà lập tức bắn chết ả điên trước mắt! Nhưng mà, thể, bởi vì chỉ cần hơi có sai lầm, người bị thương tổn là Nhược Nhược cùng với Lưu Cảnh!

      Tiếu Như Nghê dường như phát bệnh, cả người cũng xụi lơ mặt đất, cuộn thành đoàn, vết thương mặt khiến cho ta càng tăng thêm phần đáng thương, trong miệng ngừng rên rỉ: "Cứu em. . . . . . Cứu em . . . . .". giống như chống đỡ nổi nữa, cần phải khẩn cấp chữa trị, nhưng dưới tình huống như thế, quả chính là chờ chết.

      Nam Cung Như thưởng thức lẫn trông chừng dáng vẻ khổ sở, hung hăng giẫm lên mu bàn tay của ta : "Chậc chậc, Tiếu đại mỹ nhân của chúng ta, làm sao lại biến thành bộ dạng này chứ, lúc hãm hại tôi, sao lại nghĩ tới có ngày rơi vào tay tôi thế ngày!"

      Hãm hại? Cái từ này gợi lên ít nghi ngờ, nhưng dưới tình huống khẩn cấp như thế này, cũng có bao nhiêu người chú ý.

      Nam Cung Như dường như còn muốn sống nữa, chí ít cũng hề sợ hãi sát khí từ người Hình Hạo Xuyên bắn ra bốn phía: "Chuẩn bị đếm ngược nhé, năm —— bốn ——"

      "Ba ——"

      " Hình, chỉ còn có hai giây cuối cùng thôi, nếu ra quyết định cả hai người này đều phải chết". Nam Cung Như giương súng lên, chuẩn bị tư thế ngắm bắn, sau đó hả hê cười .

      "Hai ——" kèm theo tiếng này, súng trong tay Nam Cung Như cũng rung lên, tất cả mọi người đều ngừng thở: ". . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên liền hét lớn: "Tôi chọn Tiếu Như Nghê ——!", mu bàn tay của nổi đầy gân xanh, đủ để nhìn ra nội tâm giãy giụa lúc này.

      Mà tim của Tô Lưu Cảnh cũng hoàn toàn chìm đến đáy cốc, chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân thể đè nén run rẩy, lạnh căm, cả người cũng đắm chìm trong tuyệt vọng vô biên. Nháy mắt, tâm liền như tro tàn.

      Đến cuối cùng, người lựa chọn vẫn là Tiếu Như Nghê.

      Đúng vậy, nếu như là , cũng lựa chọn như vậy, Tiếu Như Nghê phát bệnh rồi, phải cấp cứu ngay, cũng có thể hiểu được điều này, cũng nên hiểu, mà bản thân cũng xem như chấm hết. . . . . . Coi như chấm hết. . . . . .

      Tay Nam Cung Như đặt cò súng đột nhiên khựng lại, kinh ngạc ngẩng

      đầu lên nhìn về phía Hình Hạo Xuyên: “ chọn ả ta? thế nhưng lại chọn ả?”. mặt ta lộ ra vẻ mờ mịt: “Bởi vì ả là vị hôn thê của sao?”


      Hình Hạo Xuyên mím môi cũng lời nào, chân mày nhíu lại sâu nhìn vào Tô Lưu Cảnh, thật xin lỗi, dù thế nào nữa cũng đừng buông xuôi, tôi nhất định cứu em! Vừa dùng ánh mắt ra dấu cho những người hộ vệ kia, vừa cẩn thận đến gần Nam Cung Như.


      Nam Cung Nhu nhìn vào mặt Tiếu Như Nghê, mờ mịt : “ Hình, ả ta tại xấu như vậy, xấu đến như vậy, tại sao lại chọn ả chứ?”


      đợi Hình Hạo Xuyên trả lời, Nam Cung Như liền tự hỏi tự đáp: “Điều này khiến cho em càng muốn giết chết ả! Chỉ cần em giết chết người trong tâm , vậy cũng chỉ thuộc về mình em! Ha ha …. Đúng vậy, chính là như vậy, chính là như vậy!”


      xong, ánh mắt nổi lên sát khí mãnh liệt, ngón tay từ từ dùng sức giữ chặt.


      Tiếu Như Nghê sợ hãi mở to hai mắt, trong miệng phát ra hơi thở yếu ớt: “Đừng mà ….. Hình, Hàn Dư, cứu em ………cứu em ……..”


      Tô Lưu Cảnh từ nãy tới giờ vẫn trầm mặc bất động, chợt mãnh lực nhảy dựng lên, dùng thân thể của mình vọt tới chỗ của Nam Cung Như.


      Nam Cung Như vội vàng kịp chuẩn bị mãnh liệt va chạm, súng trong tay cũng trợt ra, ả ta hốt hoảng bóp cò, đạn lệch khỏi quỹ đạo, thế nhưng lại bắn thẳng về phía Tô Lưu Cảnh.


      Con ngươi Hình Hạo Xuyên bỗng dưng trợn to, quát um lên: “ được ------!!!”


      Lúc viên đạn bắn về hướng mình, Tô Lưu Cảnh ngược lại hề sợ hãi, toàn thân chỉ trào lên cảm giác sảng khoái vì sắp được giải thoát. quay đầu, nhìn về phía Hình Hạo Xuyên chạy như bay đến, khoé miệng nhàng nâng lên: nếu như người chọn chính là Tiếu Như Nghê, em trả về cho Tiếu Như Nghê hoàn chỉnh, từ bây giờ, hai chúng ta ai mắc nợ ai nữa.


      Nhưng hiểu sao, nước mắt lại bất giác từ hốc mắt trợt xuống.


      Vậy mà viên đạn xuyên qua tâm như mong đợi lại đến, trong nháy mắt ngắn ngủi đó, bóng đen chợt nhào tới, đẩy ngã xuống.


      Bên tai, vang lên thanh rất , tiếng đạn bắn vào da thịt kia…. Gần như xé gió mà đến, ngay sau đó là tiếng kêu đè nén, nửa giây sau, Tô Lưu Cảnh mới phản ứng được thanh đó phát ra từ cổ họng mình, bả vai chợt đau đớn mãnh liệt, ngay sau đó liền nóng hừng hực, máu trào ra, giống như dòng suối , tựa hồ có thể nghe được ràng. Nhưng, cuối cùng lại trúng vào tim, quả là vạn hạnh trong bất hạnh.


      “Nghiêm …. Nghiêm? “ Tô Lưu Cảnh khẽ gọi người vừa kéo mình từ Quỷ Môn Quan trở về.


      Sắc mặt Nghiêm Hàn Dư cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng dùng lực giữ chặt miệng vết thương, phòng ngừa máu chảy ra nhiều: “Đừng nhiều, em bị thương! Thật xin lỗi, tới muộn.”


      Tô Lưu Cảnh mỉm cười đáp lại : “Cảm ơn …”


      “Lưu Cảnh!”, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lưu Cảnh trúng đạn, tim của Hình Hạo Xuyên như muốn ngừng đập, nếu như có thể, tình nguyện thay thế nhận lấy phát súng kia. sải bước chạy như bay đến, muốn cướp Tô Lưu Cảnh vào trong ngực mình.


      Tuy nhiên lại bị Nghiêm Hàn Dư đấm cho quyền. Từ trước tới nay cũng từng chưa thấy tức giận như thế bao giờ. Nghiêm Hàn Dư nhanh chóng ôm lấy Tô Lưu Cảnh, sau đó nhìn chằm chằm Hình Hạo Xuyên : “Từ nay về sau, Lưu Cảnh là trach nhiệm của tôi, mà Như Nghê, là trách nhiệm của !” Sau đó sải bước ôm Tô Lưu Cảnh lên chiếc xe, nhanh chóng lái về phía bệnh viện.


      Hình Hạo Xuyên bị đánh quyền, ràng có thể né tránh, thế nhưng lại làm gì cả.Theo bản năng xem nó như trừng phạt mà bản thân đáng phải nhận.


      Mà bên kia ..


      “A ------! Buông tao ra!!!”, sau khi Nam Cung Như bắn ra phát súng kia, đám hộ vệ nhân cơ hội nhanh chóng nhào tới, chế ngự lấy ta, Nam Cung Như bị áp lên đất, thể động đậy: “Buông tao ra! Tao muốn giết nó! Giết chết nó!”.


      Hình Hạo Xuyên trầm mặc xoay người, liếc Nam Cung Như cái, sau đó liền ra lệnh: “Xử lý ta cho tốt, chút dấu vết được lưu lại!” Mà lúc này, Lưu Thừa cũng trước bước đưa Tiếu Như Nghê vốn ngất xỉu đến bệnh viện.


      Nam Cung Như thê thảm hét rầm lên: “ Hình, đừng, đừng mà! Em ! Đừng đối xử với em như vậy!!!”


      Nhưng là xe lái vọt , cò bất kỳ lưu luyến nào.


      Ngồi ở trong xe, sắc mặt Hình Hạo Xuyên tái xanh, vung nắm đấm lên, hung hăng nện cửa kính, chỉ nghe thấy thanh trầm muộn, sau đó là vòi máu vẩy ra, cả tấm kính cũng bị đấm vỡ, mảnh vụn rơi ra khắp chung quanh, giống như nỗi bi thương trong lòng tan mãi hết.
      Last edited by a moderator: 15/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :