Chương 81: Người nào đáng thương nhất!
"Đồng tình tôi? Tại sao lại đồng tình với tôi? tại người thua triệt để chẳng phải là hay sao, tại sao còn đồng tình với tôi chứ?". Tiếu Như nghê nhịn được lên tiếng chất vấn.
Đúng vậy, tại người chuẩn bị đính hôn với Hình Hạo Xuyên là ta, mà phải là con nhóc Tô Lưu Cảnh kia, tiện nhân luôn bị ta chèn ép phía dưới, kẻ cực kỳ đáng thương lại đồng tình với ta? Ha ha, đùa gì thế? Ai cho con nhóc đó cái quyền lợi này!
Từ trong xương, Tiếu Như Nghê vốn là người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức cho phép người khác bố thí đồng tình, ta phải là đối tượng để người ta hâm mộ, say đắm mà phải là đối tượng để người ta thương hại đồng tình! Cho nên, khi còn bé bụng đói sôi lên sùng sục đối mặt với bát mì mà nhà hàng xóm đưa cho ta cũng thèm nhận, chỉ nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to đen nhánh, sau đó hất đổ , trong tiếng kêu sợ hãi của dì hàng xóm ta liền co cẳng chạy trốn nhưng mặt lại tràn đầy sảng khoái hề phù hợp với số tuổi của mình. Đây cũng là mặt khác của Tiếu Như Nghê, mà chưa có ai nhìn thấy bao giờ!
ta kích động khác thường, khiến tài xế nhịn được phải đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu để dò xét.
Tô Lưu Cảnh nhìn người ngồi bên cạnh, mỉm cười thản nhiên : "Đến cuối cùng rồi phải hối hận, bởi vì bản thân muốn cái gì cũng biết".
Nhận thấy được tầm mắt tài xế nhìn sang, Tiếu Như Nghê vội hạ thấp giọng, giả bộ cười : "Tôi dĩ nhiên biết chứ! Thứ tôi muốn chính là nhìn thấy khổ sở, tôi muốn để cho tất cả mọi người đều phải khổ sở theo!".
Lễ phục sang trọng, dung nhan xinh đẹp như vậy, lại cất lời đáng sợ giống như nguyền rủa làm cho người ta nhịn được toàn thân phát run.
"Vậy hạnh phúc sao?", Tô Lưu Cảnh chợt nhìn vào mắt của ta, hỏi: "Chỉ là vì muốn trả thù, lại mang cả đời mình ra đùa giỡn, như vậy thấy hạnh phúc ?". Chỉ vì muốn trả thù, mà lại lấy thứ quan trọng nhất ra trả giá, đúng là quá buồn cười.
Tiếu Như Nghê ngẩn ra, dường như bản thân chạm phải lĩnh vực xa lạ, hạnh phúc? Đó là thứ gì? Từ lúc còn cho đến thời điểm tại, ta chưa bao giờ từng cân nhắc qua vấn đề này, mà chỉ lần lượt định ra cho mình mục tiêu, ví dụ như trở thành tiêu điểm của mọi người, ví dụ như gả cho Hình Hạo Xuyên, ví dụ như trở thành đối tượng khiến người ta hâm mộ.
Còn hạnh phúc sao? Đó là thứ gì?
Tiếu Như Nghê rũ mắt tránh né, ngay sau đó liền cười lạnh trào phúng: "Hạnh phúc, đó là thứ gì? Tôi nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, cho là tôi còn có thể hạnh phúc sao? tồn tại của tiêu diệt hết tất cả hạnh phúc đáng lẽ ra thuộc về tôi từ lâu rồi! Là chiếm mất hạnh phúc của tôi, lại còn ngồi đây thuyết giáo cái gì là hạnh phúc sao? Tô Lưu Cảnh, khỏi quá buồn cười rồi!".
Đúng vậy, mặc kệ là Nghiêm Hàn Dư, hay là Hình Hạo Xuyên, toàn thế giới vẻn vẹn chỉ có hai người đàn ông này ta, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh chiếm đoạt hết thảy. ta còn hạnh phúc được hay sao, thứ còn dư lại có lẽ chỉ là thù hận! Chỉ có thù hận vô cùng tận!
Tô Lưu Cảnh chợt mở miệng đánh vỡ vai kịch oán hận được trình diễn: " ra hai chúng ta hề giống nhau, ấy từng , đôi mắt của tôi với rất giống nhau, nhưng ra , điểm cũng hề giống”.
Tiếu Như Nghê dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, tựa hồ muốn dò xét ý tứ trong lời của .
"Người rốt cuộc là Nghiêm, hay là Tiên sinh?", Tô Lưu Cảnh nhàn nhạt hỏi, xen lẫn tia tình cảm nào, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Ánh mắt trong suốt hề gợn chút tạp chất nào chính là vũ khí lợi hại nhất.
Mắt Tiếu Như Nghê chợt lóe, dừng chút, rồi vội : "Đương nhiên là Hình! Từ sáu năm trước bắt đầu, người tôi chính là Hình!"
"Vậy đặt Nghiêm ở chỗ nào? chỉ lợi dụng ấy lúc khó khăn thể nương tựa vào ai, hay là vẫn xem ấy là vật sở hữu của mình?". Tô Lưu Cảnh tiếp tục hỏi. Câu hỏi sắc bén biết là vì bất bình thay cho Nghiêm Hàn Dư hay còn là vì chính bản thân mình.
Ở mặt nào đó, và Nghiêm Hàn Dư rất giống nhau, đều là vật thay thế cho người khác .
“ ấy . . . . .", Tiếu Như Nghê nghĩ tới ra những lời sắc bén như vậy, nhất thời thể trả lời, trong lòng muốn lập tức cãi lại, nhưng chỉ cần vừa mở miệng lại tự thấy mâu thuẫn rồi.
"Chuyện giữa tôi và Hàn Dư, cần xen vào!", sắc mặt Tiếu Như Nghê trầm xuống, hình tượng ưu nhã nhu nhược tựa hồ cũng thể duy trì được nữa, châm chọc : "Đừng có tự cho là cao thượng, phải cũng lợi dụng Thương Thiên Kỳ sao? có dám phải ?".
Tô Lưu Cảnh ngẩn người ra, chợt nhớ tới người đàn ông với con ngươi màu xanh dương bị ép phải tha hương kia, trong lòng chợt đau nhói. Chỉ sợ cả đời cũng hết áy náy.
Tiếu Như Nghê nhàng mỉm cười, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén như dao: "Cho nên mới , chúng ta vẫn rất giống nhau, đều tư lợi giống nhau cả thôi!".
Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, dần dần bình tĩnh lại, như chém đinh chặt sắt: ", chúng ta giống nhau, tôi Thương, cho nên tôi để ấy tự do. Nhưng còn , quá mức ích kỷ, hai ngươi đều muốn cả hai, ai cũng muốn tuột khỏi tay, nhưng trái tim của con người ta chỉ có thể dung nạp được người, cho nên rốt cuộc người muốn ai cũng biết, làm sao có thể đáng thương đây?".
"!", sắc mặt Tiếu Như Nghê liền xanh mét, nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng định cãi lại.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên, xe lại đột ngột phanh gấp, hai chiếc xe theo ở phía sau kịp trở tay, chỉ nghe tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, ngay sau đó là hồi va chạm mãnh liệt, Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê kịp phòng bị, theo quán tính đều nặng nề lao về phía trước, mà hai chiếc xe theo sát phía sau cũng bị va chạm liên hoàn, ngay sau đó bốc lên khói đen cuồn cuộn , kéo lê thành hai đường cong, đâm vào hàng cây bên đường.
Hai chiếc xe phía trước sau khi thấy tai nạn đột nhiên xảy ra, liền vội vàng dừng xe, hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy!", Tiếu Như Nghê thét to.
Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, mới vừa rồi còn hiền lành như thế đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác vô cùng, làm gì có tâm trạng để ý tới câu hỏi thăm của Tiếu Như Nghê chứ, dùng sức đạp chân ga, tốc độ trong nháy mắt đạt tới 200 km/h, bất chấp tất cả lao cả vào xe đằng trước.
Hai chiếc xe phía trước hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ kịp đánh tay lái tránh sang bên, nhưng vẫn bị va quệt .
"Hừ! Ông đây khuyên chúng mày phải ngoan ngoãn chút, nếu muốn chết cứ ở yên đó!", tên ngồi ở chỗ tài xế thô lỗ nhổ bãi nước bọt, mắt lộ ra hung quang, vừa nhìn liền biết là dân vừa liều mạng lại sợ chết. Dân liều mạng kia nhìn bốn chiếc xe bị chính mình phá hủy, lộ ra nụ cười khát máu, sau đó đạp lút chân ga, đường hoàng mang người chạy .
Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê đều trợn to hai mắt, mặt đồng thời biến sắc.
Chương 82: Bắt cóc
Tiếng va chạm luân phiên ngừng vang lên, chiếc xe chở bọn họ giống như mãnh thú liều mạng mạnh mẽ đâm tới, như muốn hất bay tất cả mọi chướng ngại vật , sau đó đường hoàng mang người lao ra, điên cuồng thoát khỏi trường.
Bị bắt cóc rồi !
Bị chiếc xe điên cuồng rung lắc, cả người ngừng va đập vào cửa kính, Tiếu Như Nghê và Tô Lưu Cảnh nỗ lực túm chặt lên ghế, giữ vững thăng bằng, đồng thời quay sang liếc nhìn nhau dò hỏi.
Tên tài xế này rốt cuộc là ai? Là ai phái ta tới!
Tiếu Như Nghê cố tự trấn định hỏi: "Ông muốn gì? Tôi cần biết ông bị ai sai khiến, tôi cũng có thể truy cứu chuyện này, ông muốn bao nhiêu tiền đều có thể ra, chỉ cần ông đưa chúng tôi hoàn hảo trở về, tôi bảo đảm vị hôn phu của tôi nhất định cho ông số tiền lớn!"
nghĩ tới người tài xế kia lại trưng ra vẻ mặt chút tình nguyện, dương quái khí liếc nhìn họ, sau đó hừ lạnh tiếng, cầm cái gạt tàn thuốc lên đập tới: "Con mẹ nó! Vẫn còn sức để nhảm hả! cho mày biết, ông đây mới lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn kia! Còn nữa, ông đập chết!".
Mắt thấy gạt tàn thuốc bay về hướng Tiếu Như Nghê đập tới, Tô Lưu Cảnh muốn kéo ta tránh sang bên, nhưng lại kịp, chỉ nghe thấy ta kêu lên tiếng, rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Tô Lưu Cảnh thầm kinh hoảng, vội đỡ Tiếu Như Nghê vừa ngất xỉu dậy. Lúc này, cũng phải thời điểm để so đo ân oán cá nhân.
"Ông muốn đưa chúng ta tới chỗ nào?", Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, cố tự trấn định .
Lúc này thể sợ, thể hốt hoảng, Tô Lưu Cảnh, phải trấn định! Người này bày binh bố trận hoàn hảo chê vào đâu được như thế, nhất định là có chuẩn bị mà đến, ngàn vạn lần thể hốt hoảng, nếu chút hi vọng cũng có.
Tên tài xế hung ác, nóng nảy cảnh cáo: "Câm miệng! Ông đây muốn chuyện với mày, nếu thêm câu nữa, ông chết mày ngay ở chỗ này đấy!".
Tô Lưu Cảnh ngồi bên dưới, cẩn thận lấy điện thoại di động ra, dùng sức nắm chặt, cố khắc chế bản thân được run rẩy, cũng nên hoảng hốt, nhưng mới vừa ấn được phím liền bị bàn tay từ phía sau duỗi ra cướp mất.
Tô Lưu Cảnh kinh hãi, quay đầu lại, liền nhìn thấy người phụ nữ từ dưới gầm ghế ngồi phía sau chui ra, sau đó cười như cười nhìn điện thoại ở trong tay, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp tại lại méo mó hung ác đến đáng sợ.
Tô Lưu Cảnh thất kinh, hít vào hơi: "Sofia!". Người này ràng là người mẫu Sofia bị Hình Hạo Xuyên đuổi ra ngoài từ nửa năm trước, sau đó còn nghe , ta biến mất hẳn trong Làng Giải Trí, giống như hóa thành tro, ai cũng biết ta đâu, nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại gặp nhau dưới tình huống như thế này, làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc thôi.
người mẫu từng nổi tiếng khắp nơi, Sofia, giờ phút này nào còn có chút mỹ lệ trước đó, quần áo người vô cùng bình thường, làn da có mỹ phẩm cao cấp bôi chát trở nên thô ráp đến đáng sợ, khóe mắt thế nhưng lên nếp nhăn, cả người phờ phạc đến nỗi ngay cả phụ nữ bình dân cũng bằng, chỉ có dáng người thon dài còn có thể loáng thoáng nhìn ra tư thái của supermodel ban đầu.
Sofia nhìn , ánh mắt lóe lên ngoan độc đến đáng sợ, cái tát hung hăng bay tới : "Cái tên này ai cho phép mày gọi, đồ tiện nhân này!". Cái tát kia lực rất mạnh, đấy Tô Lưu Cảnh lật sang bên, trán nặng nề va vào cửa kính, trầy miếng da, máu từ miệng vết thương rỉ ra, càng nổi bật làn da trắng nõn, trông vô cùng đáng thương.
"Muốn gọi điện hả?", Sofia chợt cười phá lên, giống như trêu chọc món đồ chơi.
Tô Lưu Cảnh nhìn vào vật cứu nguy duy nhất, cố gắng đoạt lại: "Trả cho tôi!"
Sofia chẳng khác nào chó điên, vuốt vuốt điện thoại trong tay, lúc Tô Lưu Cảnh sắp cướp được liền rút con dao găm sắc bén từ bên hông ra, chĩa về phía Tô Lưu Cảnh : "Điện thoại di động? Mày cho rằng tao để mày cướp lại sao? Nằm mơ!"
xong liền hạ kính xe xuống, dùng sức ném ra xa, trong nháy mắt chiếc điện thoại mong manh liền bị chiếc xe vượt qua cán thành mảnh vụn.
Tô Lưu Cảnh nhìn con dao găm sắc bén kia, cũng kìm chế được nữa, lập tức luống cuống, biết Sofia chắc chắn từ bỏ ý đồ: " muốn làm cái gì?"
"Sợ? Mày sợ rồi?", Sofia thưởng thức nét mặt hoảng hốt của , sau đó càn rỡ điên cuồng cười lớn. Tiếng cười lại đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt của ta đáng sợ đến dọa người: "Đêm hôm đó, tao mảnh vải che thân bị ném ra khỏi nhà họ Hình chẳng khác nào rác rưởi, tao cũng rất sợ, mày biết ? Lúc đó, tao sợ cực kỳ". Giọng của ta rất , mắt mở to, giọng giống như ma quỷ.
"Tao vốn là siêu mẫu đắt giá người người theo đuổi, vô số phú gia công tử quỳ rạp ở dưới gấu quần, quả là vinh dự cỡ nào. Nhưng, đêm hôm đó, tao lại bị ném ra ngoài như vậy, mày có biết tao sợ ra sao ? Hình Hạo Xuyên, người đàn ông kia, chính là ác ma!".
"Lúc theo ta, tao chỉ hận móc hết tim ra trao cho người đàn ông đó, nhưng còn sao? cần là lập tức cần, tao cũng chỉ muốn có con để bảo đảm mà thôi, thế nhưng trong đêm lại hoàn toàn bị cướp tất cả, tất cả mọi người, ai cũng dám tiếp xúc với tao, ta bị cả thành phố sống sờ sờ đó tàn phá bài trừ! nghiệp gì, vinh quang gì chứ, chỉ cần Hình Hạo Xuyên ra lệnh tiếng, là người sống sờ sờ ra đó lại giống như chưa từng tồn tại thế giới này, tao bị ta triệt triệt để để phá hủy!"
Tô Lưu Cảnh nghe những lời điên cuồng của ta mà thấy lạnh hết sống lưng.
"Tao có chỗ nào để , người nào nguyện ý chứa chấp tao cả, tao chẳng khác nào đứa ăn xin ở trong hẻm kéo dài hơi tàn, cuối cùng chỉ có thể làm kỹ nữ hạ đẳng nhất!". Sofia đỏ mắt quát um lên, bộ dáng kia, giống y như ma quỷ dưới địa ngục.
Mắt thấy sắc bén lưỡi dao càng ngày càng tiến tới gần, Tô Lưu Cảnh ngừng lui về phía sau , cho đến thể lui được nữa.
"Biết tao muốn làm gì ?", Sofia như bị ma nhập, tự hỏi tự trả lời.
Con dao của ta khẽ khàng vạch lên mặt Tô Lưu Cảnh cùng Tiếu Như Nghê vài đường, : "Ha ha, hai đứa chúng mày đúng là mỹ nhân, dáng dấp lại còn giống y như nhau, là vợ chưa cưới của Hình Hạo Xuyên, là tình nhân của ta, mày xem, nếu như mà tao bắt chúng mày làm con tin, ta như thế nào đây?"
Con ngươi Tô Lưu Cảnh bỗng dưng co rụt lại, bị sợ đến mức quên cả hô hấp.
"Tao muốn trả thù ta, mà chúng mày, hoàn toàn là vũ khí tốt nhất ! Ha ha ——! ! !" Sofia điên cuồng cười, sau đó lấy chiếc khăn tẩm sẵn thuốc mê, dùng sức úp lên mặt Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh kịp giãy giụa, cảm thấy cả người lạnh toát, trước mắt liền mơ hồ, từ từ hôn mê bất tỉnh.
Trong khắc cuối cùng, ý thức còn sót lại, còn thầm cầu khấn: Hình, mau tới cứu bọn em, tới cứu, bọn em. . . . . .
Last edited by a moderator: 16/11/15