1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Thỏa thuận.

      Tiếu Như Nghê kinh ngạc, biết phải trả lời ra sao.

      Nghiêm Hàn Dư kiên định đẩy tay của ta ra, mím môi, sau đó xoay người muốn rời khỏi. biết, là do mình chiều hư , cưng chiều đến mức có thể xem chuyện vứt bỏ thành chuyện đương nhiên.

      Nhưng thế giới này có bao nhiêu chuyện đương nhiên đây?

      Tiếu Như Nghê chợt dùng sức túm tay lại, vẻ mặt khổ sở mang theo van xin, lần này còn bất kỳ giả dối nào chỉ có chân chính van xin.

      Nghiêm Hàn Dư khẽ an ủi: "Yên tâm, cho Hình Hạo Xuyên. Về phần bệnh của em, cũng vẫn lưu ý, nhưng những thứ khác. . . . . ."

      Những thứ khác Nghiêm Hàn Dư muốn ra, có điều tại cũng cần ra làm gì nữa.

      Nhìn muốn rời khỏi, Tiếu Như Nghê liền gào lên: "Rốt cuộc ta tốt hơn em chỗ nào! Tại sao. . . . . . Hàn Dư, phải theo em cả đời sao. . . . . . Hàn Dư . . . . ."

      Hai hàng mày của Nghiêm Hàn Dư nhíu lại chặt, thở dài : " chưa từng so sánh em với ấy, hai người cũng giống nhau chút nào, tuy nhiên Như Nghê à, em bây giờ xa lạ , biết. . . . . ."

      Tiếu Như Nghê ra sức túm lấy Nghiêm Hàn Dư van xin: "Em thay đổi! , em có thay đổi mà!".

      Nhưng ống tay áo kia lại từ giữa ngón tay ta dần dần trượt ra, chút lưu luyến nào mà rời khỏi.

      Tiếu Như Nghê nhìn theo bóng lưng của , trong lòng hoàn toàn lạnh xuống, đặt tay lên vách tường, xụi lơ trượt xuống sàn nhà, ta biết, mất người thanh mai trúc mã này từ chăm sóc, thương ta rồi. . . . . .

      Đấy là lỗi của ai? Là Tô Lưu Cảnh! Đúng vậy, chính là con bé đó! Tất cả đều do ta gây ra!

      Ánh mắt Tiếu Như Nghê tràn ngập hốt hoảng, trong mắt chất chứa tầng lệ quang, liều mạng cắn chặt răng, hung hăng đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Tô Lưu Cảnh.

      tại ta còn căm hận Tô Lưu Cảnh gấp trăm, gấp nghìn lần so với trước kia, nếu có Tô Lưu Cảnh . . . . . .

      Tiếu Như Nghê lau nước mắt mặt, lấy điện thoại di động ra, chậm rãi bấm dãy số, : "Alo, bác ạ? Cháu là Như Nghê, cháu muốn bàn với bác giao dịch. . . . . ."

      *************thỉnh thoảng làm tuyến phân cách rầm rì, rầm rì ************

      Tô Lưu Cảnh mất hồn được Hình Hạo Xuyên ôm ra khỏi hồ, sau đó quyết định đưa vào trong phòng nghỉ, dùng chăn quấn người chặt, rồi nhàng hôn lên trán của , dặn: "Lát nữa, tôi bảo người mang quần áo tới đây, ngoan ngoãn nằm nghỉ , cẩn thận bị cảm lạnh".

      Tô Lưu Cảnh ngơ ngác gật đầu, biết có nghe vào tai hay .

      Giờ phút này, trong đầu rất hỗn loạn, ban đầu chẳng phải quyết tâm phải thương bản thân mình hay sao? Nhưng mới vừa rồi đối xử với như thế là có ý gì đây? Rốt cuộc coi là gì?

      Tâm tình Tô Lưu Cảnh loạn thành đoàn, tư tưởng vất vả mới ổn định lại đột nhiên lại bị Hình Hạo Xuyên làm cho rối loạn. ngừng hồi tưởng lại hành động dịu dàng vừa rồi của , hoàn toàn bất đồng với hung dữ làm tổn thương trước đó. Hai thái cực bất đồng ngừng quay mòng mòng trong đầu khiến trở nên luống cuống.

      nên làm gì bây giờ? Có nên tin tưởng lần hay ? Nhưng bản thân nhiều lần chịu tổn thương, trở nên yếu ớt vô lực rồi. xác định mình có thể lại chịu đựng đả kích tàn khốc cùng với tổn thương lần nữa hay ? Nếu hi vọng lại lần nữa vỡ tan như bong bóng xà phòng, sợ bản thân hoàn toàn tuyệt vọng đối với tình .

      Xách theo túi quần áo mà tài xế vừa mới đưa tới hành lang, khóe miệng kìm được khẽ cong lên, nhớ đến hình ảnh Tô Lưu Cảnh bị quấn chặt trong chăn, khuôn mặt nhắn hồng hồng mất hồn, quả cực kỳ mê người, biết nhâm nhi thưởng thức có mỹ vị như thế nào nữa. Bản thân cũng nhận ra, khuôn mặt bình thường vốn lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, giờ phút này môi nhàn nhạt giương lên, quả tuấn đến mức khiến người ta phải thét chói tai, ít em y tá trẻ tuổi đáng đều len lén nhìn , mặt đỏ tới tận mang tai.

      nghĩ như vậy, lại nhìn thấy mẹ Hình tới, tựa như ở chỗ này chờ lúc rồi.

      "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?". cũng thừa biết mẹ của mình vốn là người vô bất đăng tam bảo điện.

      Mẹ Hình cau mày, tựa hồ như khó xử, lâu mới mím môi : "Hình, tiệc đính hôn của con và Như Nghê mẹ chuẩn bị xong xuôi đâu đấy rồi, hai đứa định ra ngày , mẹ thấy cuối tuần này cũng là ngày tốt đấy".

      Hình Hạo Xuyên nhíu mày, đáp: "Chuyện này vội, bệnh ung thư của Nhược Nhược tái phát, tại cũng phải là lúc thích hợp".

      " phải lúc trước con luôn ầm ĩ đòi kết hôn với con bé sao? tại thế nào lại vội?". Sắc mặt mẹ Hình vô cùng khó coi, tựa hồ như cố ép buộc bọn họ nhanh chóng kết hôn vậy.

      "Đây là chuyện của con, lúc nào nên kết hôn tự nhiên kết, mẹ, con rồi, cần mẹ phải phí công phí sức quan tâm đâu". Hình Hạo Xuyên hiển nhiên cũng thuận theo.

      Mẹ Hình đột nhiên nóng nảy : "Có phải con vẫn dây dưa với tiện nhân nhà họ Tô kia ? Đừng quên, cha của nó là hung thủ hại chết cha con! Tiện nhân đó chính là tai họa!". Trong lời của bà cần suy đoán cũng có thể ràng thành kiến với Tô Lưu Cảnh lớn đến thế nào.

      Mặt Hình Hạo Xuyên liền biến sắc, đáp: "Mẹ, xin mẹ hãy chú ý hình tượng của mình".

      Lúc này mẹ Hình mới phát ít y tá, bệnh nhân qua đều chỉ chỉ chỏ chỏ về phía mình, vì vậy liền hạ thấp lượng xuống, nhưng giọng điệu vẫn y như cũ, thậm chí có khuynh hướng bất chấp đạo lý: "Mẹ mặc kệ, nhà họ Hình đời thứ ba cần phải có người kế thừa rồi, cuối tuần này mẹ an bài nghi lễ đính hôn, cứ như vậy, mẹ trước đây".

      Cũng quản Hình Hạo Xuyên rốt cuộc có đồng ý hay , mẹ Hình tức giận cầm túi mất.

      Hình Hạo Xuyên cau mày, trong lòng ngừng hoài nghi.

      Ấn tượng của mẹ đối với Nhược Nhược vẫn luôn luôn tốt, mặc dù miễn cưỡng đón nhận, nhưng nay bệnh ung thư của ấy tái phát, bà phải là người đầu tiên phản đối cưới Nhược Nhược mới đúng. Nếu ba năm trước đây cũng ép ấy rời , nhưng vì cái gì tại đột nhiên lại thay đổi? Điều này hiển nhiên cũng đơn giản, cuối cùng xảy ra chuyện gì?

      Mà ở bên kia.

      Trong phòng bệnh.

      Tiếu Như Nghê ngọt ngào hiền thục cười với mẹ Hình: "Cám ơn mẹ thành toàn cho hôn của con và Hình!".

      Sắc mặt của mẹ Hình cũng khá hơn là bao, thậm chí còn cực kỳ chán ghét : "Tiếu Như Nghê, trước kia quả tôi xem thường rồi, tôi nhất định tổ chức hôn lễ cho và Hạo Xuyên, nhưng cũng đừng quên lời trong điện thoại, bí mật kia, tôi muốn để cho người thứ ba biết được, lại càng muốn nó được tiết lộ ra ngoài, ngay cả Hạo Xuyên cũng được, nếu , thủ đoạn của tôi ngày trước cũng biết rồi đấy! Tôi khiến cho càng thảm hại hơn nhiều!".

      Từ trong lời kia, dường như giữa bọn họ đạt thành thỏa thuận bí mật nào đó.

      Tiếu Như Nghê cũng chút sợ hãi, ngược lại còn cười khanh khách : "Cám ơn mẹ, con dâu tất nhiên hiểu ".

      "Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi chịu nổi". Mẹ Hình khinh ghét, nhìn chằm chằm ta : "Coi như có gả vào nhà họ Hình thế nào, tôi chỉ sợ vô phúc hưởng thụ thôi!". Sau đó tức giận đập cửa rời .

      Tiếu Như Nghê tuy thế cũng tức giận, ngược lại còn cười rộ lên, cười cực kỳ vui vẻ, giống như nắm giữ được vận mệnh của tất cả mọi người trong tay mình vậy.

      nghĩ tới , từng người họ đều vứt bỏ tôi mà , nhưng đến cuối cùng vẫn bị tôi đùa giỡn ở trong lòng bàn tay. Yên tâm, ngay cả có chết, tôi cũng muốn trở thành ác mộng mà các người thể thoát khỏi!
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77: Tin tức kết hôn.

      Hình Hạo Xuyên ngừng nghĩ tới những kiện sau khi Tô Lưu Cảnh xuất , dường như phía sau có gì đó thao túng, mà lại biết, mẹ khẳng định cố ý che giấu bí mật nào đó!

      mải mê suy tư, khi vừa ngẩng đầu lại thấy Tô Lưu Cảnh đứng ở hành lang đối diện.

      chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, có lẽ là vừa tạm thời mượn từ chỗ y tá, có vẻ hơi rộng, gió vừa thổi qua muốn bay , vẻ mặt đau khổ đến mức tận cùng, nhưng môi lại mỉm cười, đó là nụ cười khó có thể diễn tả được, giữa hai lông mày nhàn nhạt bi thương, giống như thất vọng, tự giễu, đơn đều kết đọng lại đó muốn tan cũng tan được.

      Hai người họ chỉ cách nhau chưa tới 20m mà dường như xa đến tận chân trời.

      Tô Lưu Cảnh cứ nhàn nhạt cười như vậy, giống như đóa linh lan héo rũ, hơi gật đầu : "Tiên sinh, chuẩn bị đính hôn rồi, chúc và Tiếu tiểu thư hạnh phúc". Xem ra nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của cùng với mẹ Hình rồi.

      Hình Hạo Xuyên cả kinh, vội muốn tiến lên giải thích, nhưng Nghiêm Hàn Dư tới, cởi áo blouse của mình ra phủ thêm lên người , sau đó hai người họ chẳng thèm nhìn lấy lần, cùng nhau rời .

      Hình Hạo Xuyên muốn đuổi theo, nhưng vẫn dừng bước lại, nghĩ, trước đó phải nắm số chuyện . Mặc dù hết sức khắc chế nóng nảy trong lòng, nhưng số phận của túi quần áo trong tay lại được êm đẹp như vậy, nó được bay thẳng vào vách tường nặng nề rơi xuống, chiếc túi đáng thương trong nháy mắt bị phá hủy, từng chiếc quần áo rơi ra ngoài, rải đầy đất.

      Những bác sĩ y tá ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị trầm lạnh lùng của phát tán ra ngoài sợ đến run lên cầm cập, vội cùng nhau tản ra.

      Tác phong của mẹ Hình quả mạnh mẽ vang dội, tới hai mươi bốn giờ, các nhà truyền thông biết được tin tức Tổng giám đốc Hình thị sắp đính hôn, hơn nữa còn trắng trợn truyền bá khắp nơi. Trong lúc nhất thời tin tức Tổng giám đốc Hình thị sắp kết hôn, trở thành tiêu điểm bàn tán của khắp khắp thành phố.

      Lúc nhìn thấy tin tức, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên tương đối tốt, ngay lập tức gọi điện thoại cho mẹ Hình chất vấn mà thái độ của bà ta lại vô cùng cường ngạnh, thế nào cũng đều thông, thậm chí còn trước bước, sau đó mới cúp điện thoại: "Hôn lễ này, con muốn định cũng phải định, kết cũng nhất định phải kết! Đây là phần trách nhiệm của con đối với nhà họ Hình!".

      Hình Hạo Xuyên lần đầu tiên nóng nảy như vậy, cầm điện thoại lên hung hăng ném vào vách tường, điện thoại nhất thời chia năm xẻ bảy, tan tành xác pháo.

      "Hình tiên sinh, Tiếu tiểu thư mời qua đó", Lưu Thừa đẩy đẩy gọng kính, nhìn những mảnh vỡ đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Có lẽ rất lâu rồi Tổng giám đốc tức giận lớn như vậy.

      Hình Hạo Xuyên cố gắng thu liễm lại tâm tình bất định, sau đó cất bước vào phòng bệnh. Tiếu Như Nghê tiến vào thời kỳ chuẩn bị, bây giờ dùng thuốc nam để khống chế trị liệu, hai tuần sau tiến hành phẫu thuật, bác sĩ dặn dò trong thời gian này tâm tình tốt nhất nên giữ vững ổn định.

      Tiếu Như Nghê thấy Hình Hạo Xuyên vào, vội mỉm cười : "Hình, cám ơn nguyện ý lấy em, em rất vui". xong khóe mắt hơi ươn ướt rồi.

      "Nhược Nhược, thân thể của em bây giờ tốt, có lẽ chúng ta nên dời lễ đính hôn lại ?". Hình Hạo Xuyên rất uyển chuyển, dù sao cũng phải làm phẫu thuật, thể chịu kích thích quá lớn.

      vừa xong, sắc mặt của Tiếu Như Nghê nhất thời liền tái xanh tái mét.
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Trả thù cuối cùng.

      "Hình, em, thân thể của em rất tốt, tại thực có vấn đề gì, em rất khỏe, em tốt vô cùng ", Tiếu Như Nghê kéo tay Hình Hạo Xuyên, cố cười .

      "Nhược Nhược, đừng như vậy, chỉ cần phối hợp trị liệu với bác sĩ, bảo đảm em tốt thôi, bảo đảm đấy!". Hình Hạo Xuyên đành lòng, vỗ vỗ mặt an ủi, Tiếu Như Nghê, dù sao cũng từng là người , mà tại, tình cảm đối với chỉ còn là phần trách nhiệm.

      Tiếu Như Nghê chợt giằng co: "! Em muốn trị liệu! Em muốn vào phòng mổ, em muốn đối mặt những thứ thuốc mê cùng dao giải phẫu đáng chết! Em muốn! Chúng là đáng sợ!".

      Hình Hạo Xuyên thấy ta đột nhiên kích động, liền vội vàng trấn an: "Nhược Nhược! Đừng sợ, ở chỗ này!"

      Tiếu Như Nghê dường như vẫn còn đắm chìm vào trong ký ức đáng sợ, ôm lấy đầu, sợ hãi : "Em muốn! Bọn họ làm tóc của em từng sợi từng sợi rớt xuống, em trở nên rất xấu, rất xấu, xấu xí đến nỗi giống người. . . . . . Những thứ đáng sợ trong phòng giải phẩu, rất có thể khi nằm đó liền tỉnh lại. Em muốn nằm ở trong lòng đất lạnh lẽo xa lạ, nếu vậy em tình nguyện ở bên , tình nguyện chết trong lồng ngực của , chứ cần ngay cả lần cuối cũng nhìn thấy được . . . . . . Cảm giác đó thực sợ hãi, em cũng trải qua vô số lần, trong ba năm kia cơ hồ mỗi ngày em đều sống bằng chết, em muốn lặp lại những ngày như vậy!".

      Hình Hạo Xuyên nhíu mày chặt, lại nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tiếu Như Nghê, đành lòng ôm vào trong ngực mà vỗ về an ủi, nhưng cái ôm này mang theo chút tình cảm nam nữ nào chỉ đơn thuần giống như bạn bè thân thiết đúng hơn.

      Tiếu Như Nghê túm lấy áo sơ mi trước ngực , khóc thút thít : "Hình, em có chỗ nào tốt sao? cho em biết ! Em có thể thay đổi, , dù có thế nào em cũng có thể vì mà thay đổi, chỉ cần vui là được". Trong mắt lăn tăn gợn sóng, mang theo vẻ tuyệt vọng gì so sánh nổi, làm cho người ta nhịn được mà thương xót.

      "Đừng như vậy, em rất tốt, Nhược Nhược, em rất tốt". Tiếu Như Nghê càng như vậy, càng khiến cho Hình Hạo Xuyên cảm thấy áy náy. rất tốt, có điều hiểu vì sao, tình cảm này của bọn họ bất giác qua thời gian dài bị hao mòn rồi.

      Tiếu Như Nghê chợt nở nụ cười khổ: "Hình, còn em nữa đúng ?".

      Hình Hạo Xuyên nghĩ tới phát giác ra được, mím môi gì, hoặc cũng có thể là biết nên sao với .

      " người khác rồi đúng ?", Tiếu Như Nghê nghẹn ngào tiếp: "Hình, em biết mình sống được lâu, căn bệnh của em thực chữa được tận gốc. Em chỉ có nguyện vọng đó chính kết hôn với , em muốn làm vợ của , dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi cũng được, dù cho ngày hôm sau có phải chết cũng hạnh phúc lắm rồi, cầu xin đấy, em thực rất . . . . . ."

      "Em van cầu . . . . . . em sống được bao lâu nữa, nghe khi bệnh ung thư tái phát nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, cứ xem như em đáng thương, làm tròn giấc mộng cuối cùng của em có được hay ? Van . . . . . ." Tiếu Như Nghê tái mặt, cầu xin. Giọng vô vọng như thế cho dù là ai cũng đành lòng nhẫn tâm cự tuyệt.

      "Em . . . . .", Hình Hạo Xuyên nhíu mày chặt , lúc này đối mặt với người bệnh nặng cho dù ai cũng cách nào cự tuyệt được.

      "Thứ em muốn, chỉ như vậy mà thôi, yên tâm, em quấy nhiễu đến . Em thề, Hình, em còn bao nhiêu thời gian nữa, xin . . . . . .". Giọng của Tiếu Như Nghê càng ngày càng yếu, dường như phải chịu đau đớn vô cùng, ta gắt gao ôm bụng, đôi môi lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

      Thấy tình huống tốt, Hình Hạo Xuyên liền hô to tiếng: "Nhược Nhược!" Sau đó nhanh chóng gọi bác sĩ, y tá tới cấp cứu.

      Tiếu Như Nghê được đặt lên băng ca, đưa đến phòng chẩn đoán để kiểm tra, nhưng vẫn cố giùng giằng kéo tay Hình Hạo Xuyên muốn vào.

      "Hình, đồng ý với em, xin đấy, em chỉ có cầu cuối cùng này thôi, đáp ứng với em mà, nếu . . . . . . em tiếp nhận bất kỳ trị liệu nào!". Tiếu Như Nghê cắn răng yếu đuối .

      ta biết, lợi thế của bản thân nhiều lắm, duy nhất chỉ có thể dựa vào áy náy cùng với thương hại của Hình Hạo Xuyên với mình mà thôi, cho nên phải cố gặng lợi dụng tốt, túm lấy cơ hội này.

      "Chuyện này chờ em kiểm tra ra chúng ta thương lượng lại nhé?", Hình Hạo Xuyên nóng nảy .

      Hai hàng nước mắt mặt Tiếu Như Nghê chậm rãi chảy ra: "Hình, em cầu xin , nếu như đồng ý, em tình nguyện chết ngay bây giờ. . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên cắn răng, thể thốt ra lời cự tuyệt, bác sĩ y tá bên cạnh lại khẩn trương thúc giục, nên đồng ý với ấy, trong tình huống này dù là lừa gạt cũng là việc nên làm.

      "Được, đồng ý với em, chủ nhật này tỏ chức đính hôn”, Hình Hạo Xuyên cố gắng thốt ra từng chữ.

      Rốt cuộc Tiếu Như Nghê cũng hài lòng buông tay, mặc cho các bác sĩ đẩy vào phòng chẩn đoán. Tầm mắt lúc này khẽ chuyển, liền thấy được Tô Lưu Cảnh đứng ở trong góc vẫn trầm mặc lên tiếng, nở nụ cười hả hê, rốt cuộc ta thắng .

      Tô Lưu Cảnh, nhất định phải bại dưới tay tôi, bởi vì côi vĩnh viễn tranh được với người cận kề cái chết!

      Trong lòng Tiếu Như Nghê chợt dâng lên luồng hả hê khoái cảm, ha ha. . . . . . Đến cuối cùng, người thắng vẫn là ta! Hãy chờ xem, chẳng mấy chốc Tô Lưu Cảnh được tận mắt nhìn thấy và Hình kết hôn! ta muốn để cho con nhóc kia phải nếm đủ tất cả khổ sở!

      Đây chính là trả thù cuối cùng của ta!

      mặt Tô Lưu Cảnh có biểu tình gì, hoàn toàn thấy tức giận, mà chỉ cảm thấy thương hại mà thôi, người phụ nữ này, phải dùng đến trình độ như vậy để đả kích sao? Đáng tiếc, để cho ta phải thất vọng rồi.

      Tô Lưu Cảnh xoay người muốn rời , chợt lại bị bàn tay vươn tới kéo lại.

      Hình Hạo Xuyên chau mày lại, kéo tay của : "Tôi kết hôn ."

      Tô Lưu Cảnh nhìn người lôi kéo tay của mình, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, cười : "Vậy sao?", điều này có liên quan gì tới chứ?

      Thấy biểu tình cái gì đều để ý kia của , sắc mặt Hình Hạo Xuyên càng ngày càng trầm, Tô Lưu Cảnh như vậy, để cho cảm giác mình hoàn toàn thể chạm tới trái tim của , bản thân bị bài xích ra ngoài thế giới của , cảm giác như thế tốt. kéo tay Tô Lưu Cảnh lại, rồi lại dắt đến phòng kế bên, sau đó đóng cửa lại, gắt gao giam cầm ở giữa hai cánh tay của mình.

      "Tôi , tôi kết hôn, em có nghe thấy hay !". Hình Hạo Xuyên lại lặp lại lần nữa: "Nhược Nhược ngã bệnh, tôi thể làm như vậy". Tiếu Như Nghê, đối với chính là phần trách nhiệm thể nào buông tay.

      Tô Lưu Cảnh cố gắng đẩy ra, cố gắng thoát khỏi gian hẹo đè nén kia, nhưng ràng có hiệu quả gì, liền cười như cười : "Tiên sinh, điều này chẳng quan hệ gì tới tôi cả".

      vốn là như vậy, luôn biến Tiếu Như Nghê thành đối tượng yếu ớt phải bảo vệ, còn sao? Sợ rằng chưa bao giờ từng nghĩ tới .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Đính hôn!

      "Điều này chẳng quan hệ gì tới tôi!", Tô Lưu Cảnh cười lạnh , cố hết sức gạt cảm giác tắc nghẽn khó chịu nơi lồng ngực.

      Đúng vậy, có liên quan gì tới chứ, bất luận bọn họ muốn ở cùng nhau, muốn kết hôn, muốn như thế nào cũng đều liên quan đến , chẳng qua chỉ cũng chỉ là người qua đường đứng xem, là người mắc nợ, nợ trả xong rồi liền rời khỏi, hơn.

      Hình Hạo Xuyên nhìn đăm đắm, vậy mà Tô Lưu Cảnh lại quật cường quay đầu chỗ khác, tránh cho ánh mắt trực tiếp chạm nhau, dường như muốn đóng cánh cửa trái tim mình lại ngăn cách ở bên ngoài.

      Mỗi lần đều là như thế, giữa bọn họ đều tan rã trong vui, hai người họ căn bản tìm được bất kỳ điểm chung nào.

      Cửa bị đóng lại, lưng Tô Lưu Cảnh dán lên vách tường lạnh lẽo cứng rắn, khóe miệng khẽ giương lên nhưng cũng hề mỉm cười. Rốt cuộc cũng chậm rãi, chậm rãi từ vách tường trượt xuống, đưa hai tay ôm lấy mặt.

      Bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi, rốt cuộc cũng kết hôn. Ha ha, mày nên chúc phúc bọn họ mới phải, nhìn xem, người có tình thành thân thuộc, đó vốn là chuyện tốt, cái kết hoàn mỹ phải sao? Tận mắt chứng kiến như vậy mới có thể chân chân chính chính chết tâm, hết hy vọng, rốt cuộc cũng có thể giải thoát rồi.

      Nhưng tại sao lại thấy trời mưa chứ? ở bên trong phòng nhưng tại sao dưới chân, lại giọt, giọt từ rơi xuống, tung tóe rơi xuống đất tạo thành từng chấm tròn màu đen . . . . . .

      ***************OOXX**************OOXX****************

      Chủ nhật tới rất nhanh, chớp mắt cái đến, bệnh tình của Tiếu Như Nghê được khống chế, trong thời gian ngắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Tiếu Như Nghê mặc bộ váy dài trắng như tuyết cao quý đứng ở trước gương, sửa sang lại dây chuyền cần cổ mỹ lệ, mái tóc dài được búi lên tinh xảo, ưu nhã mà mất duyên dáng.

      Đầu ngón tay trong suốt cầm điện thoại, bên đầu kia truyền đến giọng hề vui mừng thậm chí còn mang theo cả nóng nảy.

      "Bữa tiệc đính hôn tôi sắp xếp xong xuôi, chuyện còn lại chính phải nắm cho chắc, nhưng tôi cảnh cáo , đừng có tiết lộ bất cứ chuyện gì trước mặt người khác, nếu tôi khiến cho hối hận cũng kịp!"

      Tiếu Như Nghê nhìn gương mặt tinh tế của mình trong gương, thèm để ý đáp: "Mẹ, mẹ yên tâm, nếu con làm con dâu của mẹ phải suy nghĩ thay cho mẹ chứ, chỉ cần thỏa thuận giữa chúng ta hoàn thành, con nhất định cũng làm việc ngu ngốc".

      Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hừ lạnh nặng nề, sau đó liền tắt máy. Bà ta là người đứng đầu nhà họ Hình, đứng ở đỉnh cao mấy thập niên, lại bị con nhóc tính toán, là nuốt trôi, nhưng nuốt trôi có thể làm thế nào?

      Mặt Tiếu Như Nghê khẽ nâng lên thành đường cong hoàn mỹ : mẹ chồng à, ai bảo ngài quá cẩn thận, thế nhưng lại để cho con dâu đây biết được kiện kia chứ?

      Tắt điện thoại, đôi môi đỏ mọng khẽ giương lên, ta vừa soi gương vừa với người vừa vào: "Tô Lưu Cảnh, xem, hôm nay tôi và ấy đính hôn, còn sao? Lấy được cái gì? Cái gì cũng đạt tới, chỉ có thể ở bên mà nhìn, thế nào, đau lòng sao?".

      Tô Lưu Cảnh mặt biểu cảm tới, cũng trả lời..., tựa hồ nghe thấy gì cả, cho dù có nghe cũng xem như gió thoảng bên tai. Tô Lưu Cảnh rũ mắt, thản nhiên : "Tiếu tiểu thư, xe chờ ở dưới, mời tiểu thư xuống".

      Tiếu Như Nghê cũng để ý đến việc có trả lời hay , giờ khắc này ta chỉ biết, mình là người thắng cuộc, kể cả ta có bị bệnh thế nào, được lâu nữa thế nào chứ? Cuối cùng phải vẫn thắng hay sao, ta có được ai cũng đừng mong lấy được.

      Tiếu Như Nghê sửa sang xong từng món trang sức người, sau đó mới ưu nhã đạp giày cao gót ra khỏi cửa phòng bệnh. Hôm nay, ta muốn dùng tư thái đẹp nhất, giáng cho tất cả những người muốn tổn thương ta kích nặng nề!

      Nụ cười nở môi Tiếu Như Nghê chưa duy trì được mấy giây, liền gặp được Nghiêm Hàn Dư, biểu tình mặt ta liền cứng đờ, nhàng kêu: " Hàn Dư . . . . .". Ba chữ đơn giản, chưa bao giờ lưu luyến khắc sâu giống như lần này, tựa như chất chứa rất nhiều điều chưa từng khám phá ra.

      Nghiêm Hàn Dư cầm phiếu kiểm tra phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn ta cái, sau đó giống như thường ngày mỉm cười : "Như Nghê, chúc em hạnh phúc". tựa như người trai chân chính chúc phúc cho em của mình, dù cho ta có phạm sai lầm, nhưng vẫn luôn là em khi còn bé nghịch ngợm, nhưng chỉ có thể là như thế hơn.

      Trong mắt Tiếu Như Nghê chợt lóe tinh quang, muốn khóc lên, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, bởi vì kiêu ngạo của ta cho phép làm điều đó! ta cười rộ lên : " Hàn Dư, cám ơn !". Sau đó thẳng người bước , dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người liền vào thang máy.

      Đúng vậy, đây là lựa chọn của ta, nên ta có quyền hối hận ! ta cũng cho phép bản thân mình phải hối hận!

      Tô Lưu Cảnh theo phía sau Tiếu Như Nghê, đưa ta xuống lầu, trước cửa bệnh viện, là năm chiếc xe hào hoa sang trọng xếp thành hàng, mỗi chiế đều là cực phẩm khiến người ta phải kinh ngạc. Mỗi chiếc trong số đó đều là xe cao cấp nhất, có giá trị trăm vạn, cũng chỉ có xe như vậy mới xứng với Hình Hạo Xuyên.

      Tựa hồ hôm nay ánh mặt trời cũng trở nên rực rỡ hơn thường ngày, từng tia nắng chói chang chiếu vào lưng của tỏa ra tầng hào quang lấp lánh, đâm vào mắt mọi người.

      Tô Lưu Cảnh đứng xa xa nhìn , trước sau như vẫn vô cùng tuấn, thân tây trang màu đen tinh xảo, cực kỳ xa hoa, mỗi khi nhấc tay giơ chân đều vẻ ưu nhã mà chỉ giới thượng lưu mới có. bây giờ, đẹp trai hơn hẳn thường ngày. Tựa hồ chỉ cần đứng ở nơi đó, tất cả mọi ánh đèn đều tập trung hết lên người .

      Vậy mà lại dám liếc mắt nhìn cái, vì người đàn ông này ngay từ lúc vừa bắt đầu, cũng chưa từng thuộc về .

      Tiếu Như Nghê mỉm cười, hả hê, ưu nhã, xinh đẹp từng bước về phía Hình Hạo Xuyên, về phía lý tưởng của ta, sau đó thân mật lệ thuộc ôm lấy tay , giống như ôm lấy thắng lợi cuối cùng.

      Tô Lưu Cảnh chợt lấy lại tinh thần, hình ảnh như vậy khiến cho cảm thấy khó chịu, công tác cũng hoàn thành, mang Tiếu Như Nghê tới bên cạnh , nhiệm vụ hoàn tất, cũng là lúc rời khỏi đây rồi.

      Vậy mà, chưa kịp nhấc chân, Tiếu Như Nghê lại chợt xoay người, : "Em Lưu Cảnh, hôm nay chị đính hôn, em cùng chị có được ?"
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80:

      "Em Lưu Cảnh, cùng chứ", ta cất tiếng hỏi, mặt là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

      Đúng vậy, như thế nào mới đủ đây? Thắng lợi của ta chỉ để mình ta độc hưởng, sao có thể thỏa mãn được? Phải để cho Tô Lưu Cảnh nhìn thấy tận mắt, mới là điều ta mong muốn. Đúng vậy, ta muốn Tô Lưu Cảnh phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Có vậy trả thù mới có ý nghĩa!

      Tô Lưu Cảnh quay đầu lại, nhìn ta, đột nhiên thấy buồn cười.

      này, hận đến thế sao? Lợi dụng hôn nhân của chính mình chỉ vì muốn trả thù ? đúng là. . . . . .

      Tô Lưu Cảnh cúi đầu cười khổ, lần đầu tiên mới biết, ra bản thân mình lại quan trọng đến thế, quan trọng đến mức khiến người ta thực hận thể hành hạ tới chết mới thôi. Nhưng, ai có thể cho biết: rốt cuộc phạm phải tội gì chứ?

      Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn Hình Hạo Xuyên cách đó xa, ánh mắt của sâu thăm thẳm, thâm thúy trước sau như , tựa như vực sâu đáy.

      lo lắng cho sao?

      Có cần thiết ? Vào khoảnh khắc lựa chọn Tiếu Như Nghê lòng của liền sụp đổ rồi, vì thế cần thiết phải nhìn như vậy, nếu , lầm tưởng rằng thương hại mình, mà Tô Lưu Cảnh , thứ từ cần chính là lòng thương hại gì gì đó.

      Tầm mắt chuyển về phía Tiếu Như Nghê, chỉ thấy ánh mắt ta tràn đầy khiêu khích nhìn mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ điềm đạm đáng : "Lưu Cảnh, tôi có chị em nào cả, cùng tôi có được ? Tôi muốn cho chị em tốt của mình, cùng chứng kiến giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời".

      Khóe miệng Tô Lưu Cảnh khẽ nhếch, chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, nếu như ta muốn như vậy, tôi cũng chiều theo thôi, để xem rốt cuộc còn bày thêm trò gì nữa.

      "Được, tôi ". Tô Lưu Cảnh thản nhiên đáp, Tiếu Như Nghê cũng nghĩ tới lại trả lời dứt khoát như vậy, thoáng sửng sốt rồi vội mỉm cười, sau đó chủ động lôi kéo tay Tô Lưu Cảnh ngồi lên xe.

      Hình Hạo Xuyên vừa định mở miệng ngăn cản, ngờ Lưu Thừa lại đột nhiên chạy tới ghé vào tai mấy tiếng, Sắc mặt Hình Hạo Xuyên khẽ biến đổi, vội : " có chuyện cần xử lý chút, Nhược Nhược, em cứ trước , lát nữa tới sau". Chuyện gì mà lại khiến cho Hình Hạo Xuyên phải bỏ cả thời khắc quan trọng thế này để xử lý, có thể thấy được, việc kia tương đối phiền toái rồi.

      Tiếu Như Nghê cực kỳ hiểu chuyện, mỉm cười đáp: "Được, em chờ ". Ngay sau đó kéo tay Tô Lưu Cảnh, ngồi lên xe.

      Hình Hạo Xuyên nhìn Tô Lưu Cảnh cái, ngay sau đó nhanh chóng cùng với Lưu Thừa xử lý chuyện.

      ***********OOXX******************OOXX**************

      Năm chiếc hào nhoáng chậm rãi khởi động, lái về phía hội trường, Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê được bảo hộ ở chính giữa, trận thế như vậy, chỉ sợ ngay cả lối bộ cũng thu hút ít chú ý .

      Đây cũng là quyền lợi của người có tiền, đương nhiên được hưởng thụ.

      Tiếu Như Nghê ngồi ở trong xe, khoác người bộ lễ phục màu trắng, dây chuyền xa hoa, kiểu tóc cầu kỳ, quả chẳng khác nào tiên nữ, mỉm cười hưởng thụ hâm mộ của người khác, dường như trời sinh vốn nên như thế.

      "Tôi ngờ, gan của lại lớn đến thế. Có lẽ là tôi quá xem thường ?". Tiếu Như Nghê mỉm cười bằng lượng chỉ hai người họ có thể nghe được, những người khác biết còn tưởng rằng hai chị em tốt tâm thân mật với nhau.

      Tô Lưu Cảnh cũng còn là mặc cho người ta khi dễ nữa, liền thản nhiên đáp trả: " , tôi rất đồng tình với ".

      Nghe Tô Lưu Cảnh thế, dung nhan tinh xảo của Tiếu Như Nghê chợt biến đổi, ngay sau đó cười lạnh : "Tại sao lại đồng tình với tôi chứ? tại người triệt triệt để để thất bại chẳng phải là hay sao!".

      Chương 81: Người nào đáng thương nhất!

      "Đồng tình tôi? Tại sao lại đồng tình với tôi? tại người thua triệt để chẳng phải là hay sao, tại sao còn đồng tình với tôi chứ?". Tiếu Như nghê nhịn được lên tiếng chất vấn.

      Đúng vậy, tại người chuẩn bị đính hôn với Hình Hạo Xuyên là ta, mà phải là con nhóc Tô Lưu Cảnh kia, tiện nhân luôn bị ta chèn ép phía dưới, kẻ cực kỳ đáng thương lại đồng tình với ta? Ha ha, đùa gì thế? Ai cho con nhóc đó cái quyền lợi này!

      Từ trong xương, Tiếu Như Nghê vốn là người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức cho phép người khác bố thí đồng tình, ta phải là đối tượng để người ta hâm mộ, say đắm mà phải là đối tượng để người ta thương hại đồng tình! Cho nên, khi còn bé bụng đói sôi lên sùng sục đối mặt với bát mì mà nhà hàng xóm đưa cho ta cũng thèm nhận, chỉ nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to đen nhánh, sau đó hất đổ , trong tiếng kêu sợ hãi của dì hàng xóm ta liền co cẳng chạy trốn nhưng mặt lại tràn đầy sảng khoái hề phù hợp với số tuổi của mình. Đây cũng là mặt khác của Tiếu Như Nghê, mà chưa có ai nhìn thấy bao giờ!

      ta kích động khác thường, khiến tài xế nhịn được phải đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu để dò xét.

      Tô Lưu Cảnh nhìn người ngồi bên cạnh, mỉm cười thản nhiên : "Đến cuối cùng rồi phải hối hận, bởi vì bản thân muốn cái gì cũng biết".

      Nhận thấy được tầm mắt tài xế nhìn sang, Tiếu Như Nghê vội hạ thấp giọng, giả bộ cười : "Tôi dĩ nhiên biết chứ! Thứ tôi muốn chính là nhìn thấy khổ sở, tôi muốn để cho tất cả mọi người đều phải khổ sở theo!".

      Lễ phục sang trọng, dung nhan xinh đẹp như vậy, lại cất lời đáng sợ giống như nguyền rủa làm cho người ta nhịn được toàn thân phát run.

      "Vậy hạnh phúc sao?", Tô Lưu Cảnh chợt nhìn vào mắt của ta, hỏi: "Chỉ là vì muốn trả thù, lại mang cả đời mình ra đùa giỡn, như vậy thấy hạnh phúc ?". Chỉ vì muốn trả thù, mà lại lấy thứ quan trọng nhất ra trả giá, đúng là quá buồn cười.

      Tiếu Như Nghê ngẩn ra, dường như bản thân chạm phải lĩnh vực xa lạ, hạnh phúc? Đó là thứ gì? Từ lúc còn cho đến thời điểm tại, ta chưa bao giờ từng cân nhắc qua vấn đề này, mà chỉ lần lượt định ra cho mình mục tiêu, ví dụ như trở thành tiêu điểm của mọi người, ví dụ như gả cho Hình Hạo Xuyên, ví dụ như trở thành đối tượng khiến người ta hâm mộ.

      Còn hạnh phúc sao? Đó là thứ gì?

      Tiếu Như Nghê rũ mắt tránh né, ngay sau đó liền cười lạnh trào phúng: "Hạnh phúc, đó là thứ gì? Tôi nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, cho là tôi còn có thể hạnh phúc sao? tồn tại của tiêu diệt hết tất cả hạnh phúc đáng lẽ ra thuộc về tôi từ lâu rồi! Là chiếm mất hạnh phúc của tôi, lại còn ngồi đây thuyết giáo cái gì là hạnh phúc sao? Tô Lưu Cảnh, khỏi quá buồn cười rồi!".

      Đúng vậy, mặc kệ là Nghiêm Hàn Dư, hay là Hình Hạo Xuyên, toàn thế giới vẻn vẹn chỉ có hai người đàn ông này ta, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh chiếm đoạt hết thảy. ta còn hạnh phúc được hay sao, thứ còn dư lại có lẽ chỉ là thù hận! Chỉ có thù hận vô cùng tận!

      Tô Lưu Cảnh chợt mở miệng đánh vỡ vai kịch oán hận được trình diễn: " ra hai chúng ta hề giống nhau, ấy từng , đôi mắt của tôi với rất giống nhau, nhưng ra , điểm cũng hề giống”.

      Tiếu Như Nghê dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, tựa hồ muốn dò xét ý tứ trong lời của .

      "Người rốt cuộc là Nghiêm, hay là Tiên sinh?", Tô Lưu Cảnh nhàn nhạt hỏi, xen lẫn tia tình cảm nào, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Ánh mắt trong suốt hề gợn chút tạp chất nào chính là vũ khí lợi hại nhất.

      Mắt Tiếu Như Nghê chợt lóe, dừng chút, rồi vội : "Đương nhiên là Hình! Từ sáu năm trước bắt đầu, người tôi chính là Hình!"

      "Vậy đặt Nghiêm ở chỗ nào? chỉ lợi dụng ấy lúc khó khăn thể nương tựa vào ai, hay là vẫn xem ấy là vật sở hữu của mình?". Tô Lưu Cảnh tiếp tục hỏi. Câu hỏi sắc bén biết là vì bất bình thay cho Nghiêm Hàn Dư hay còn là vì chính bản thân mình.

      mặt nào đó, và Nghiêm Hàn Dư rất giống nhau, đều là vật thay thế cho người khác .

      ấy . . . . .", Tiếu Như Nghê nghĩ tới ra những lời sắc bén như vậy, nhất thời thể trả lời, trong lòng muốn lập tức cãi lại, nhưng chỉ cần vừa mở miệng lại tự thấy mâu thuẫn rồi.

      "Chuyện giữa tôi và Hàn Dư, cần xen vào!", sắc mặt Tiếu Như Nghê trầm xuống, hình tượng ưu nhã nhu nhược tựa hồ cũng thể duy trì được nữa, châm chọc : "Đừng có tự cho là cao thượng, phải cũng lợi dụng Thương Thiên Kỳ sao? có dám phải ?".

      Tô Lưu Cảnh ngẩn người ra, chợt nhớ tới người đàn ông với con ngươi màu xanh dương bị ép phải tha hương kia, trong lòng chợt đau nhói. Chỉ sợ cả đời cũng hết áy náy.

      Tiếu Như Nghê nhàng mỉm cười, nhưng ngôn ngữ lại sắc bén như dao: "Cho nên mới , chúng ta vẫn rất giống nhau, đều tư lợi giống nhau cả thôi!".

      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, dần dần bình tĩnh lại, như chém đinh chặt sắt: ", chúng ta giống nhau, tôi Thương, cho nên tôi để ấy tự do. Nhưng còn , quá mức ích kỷ, hai ngươi đều muốn cả hai, ai cũng muốn tuột khỏi tay, nhưng trái tim của con người ta chỉ có thể dung nạp được người, cho nên rốt cuộc người muốn ai cũng biết, làm sao có thể đáng thương đây?".

      "!", sắc mặt Tiếu Như Nghê liền xanh mét, nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng định cãi lại.

      Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên, xe lại đột ngột phanh gấp, hai chiếc xe theo ở phía sau kịp trở tay, chỉ nghe tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, ngay sau đó là hồi va chạm mãnh liệt, Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê kịp phòng bị, theo quán tính đều nặng nề lao về phía trước, mà hai chiếc xe theo sát phía sau cũng bị va chạm liên hoàn, ngay sau đó bốc lên khói đen cuồn cuộn , kéo lê thành hai đường cong, đâm vào hàng cây bên đường.

      Hai chiếc xe phía trước sau khi thấy tai nạn đột nhiên xảy ra, liền vội vàng dừng xe, hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì.

      "Chuyện gì vậy!", Tiếu Như Nghê thét to.

      Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, mới vừa rồi còn hiền lành như thế đột nhiên ánh mắt trở nên hung ác vô cùng, làm gì có tâm trạng để ý tới câu hỏi thăm của Tiếu Như Nghê chứ, dùng sức đạp chân ga, tốc độ trong nháy mắt đạt tới 200 km/h, bất chấp tất cả lao cả vào xe đằng trước.

      Hai chiếc xe phía trước hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ kịp đánh tay lái tránh sang bên, nhưng vẫn bị va quệt .

      "Hừ! Ông đây khuyên chúng mày phải ngoan ngoãn chút, nếu muốn chết cứ ở yên đó!", tên ngồi ở chỗ tài xế thô lỗ nhổ bãi nước bọt, mắt lộ ra hung quang, vừa nhìn liền biết là dân vừa liều mạng lại sợ chết. Dân liều mạng kia nhìn bốn chiếc xe bị chính mình phá hủy, lộ ra nụ cười khát máu, sau đó đạp lút chân ga, đường hoàng mang người chạy .

      Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê đều trợn to hai mắt, mặt đồng thời biến sắc.
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :