1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: Bộ mặt ..

      Có lẽ là bị kích thích quá lớn, những gì vốn chôn chặt tận đáy lòng toàn bộ đều bị Tiếu Như Nghê khơi ra hết. Những thứ u kia, lòng căm hận dồn nén, khiến Tô Lưu Cảnh phải hít sâu hơi.

      Người này là Tiếu Như Nghê sao? Tại sao lại xa lạ như vậy!

      "Cho nên, hận tôi?", Tô Lưu Cảnh thể tin hỏi lại. bình thường vẫn luôn xem là chị em tốt, người bình thường vẫn thích mặc váy trắng, giống như tiên tử này thế nhưng lại cất giấu nỗi hận thù sâu đến như vậy. ra là, vẫn luôn bị gạt, sợ rằng từ lần đầu tiên tìm đến , bị ta đùa bỡn xoay quanh mà chẳng hay biết gì.

      Tiếu Như Nghê đột nhiên lại thét lên chói tai: "Hận! Dĩ nhiên là hận! cho biết, Tô Lưu Cảnh, đoạt tất cả của tôi, tôi hận thể hủy diệt ngay lập tức!". Hình, Hàn Dư đều phải của ta, tại sao bị tiện nhân này cướp mất!

      Tô Lưu Cảnh thể tin lắc đầu : "Tôi chưa bao giờ biết, ra là người như vậy". Xinh đẹp như vậy, đáng sợ như vậy, so với Nam Cung Như còn ác đốc hơn, quả còn đáng sợ gấp nhiều lần.

      Tiếu Như Nghê thấy vẻ mặt kinh ngạc kia của , trong lòng lại càng bốc hỏa: " cần giả vờ thanh cao như thế, cho rằng mình là cái dạng gì? cũng chỉ là tình nhân vì tiền bán mình, tiểu tam chỉ chuyên phá hoại tình cảm của người khác!".

      Chân mày Tô Lưu Cảnh nhíu lại chặt, lúc này mới hiểu được ràng, ra là việc làm rơi bát cháo gà cũng phải do ta " cẩn thận", mà sớm oán giận từ lâu.

      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi : " biết ? ra so với tôi, hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất cha mẹ của vẫn còn, nhưng tôi lại khác, cha tôi mười năm trước bị đưa vào nhà giam, mẹ của tôi lại bệnh nặng qua đời, có muốn nhìn cũng thấy được nữa rồi". tới cha mẹ, Tô Lưu Cảnh lại ngừng chua xót.

      " nhiều người thích, có tiên sinh , có Nghiêm chờ đợi, có nhiều thứ như vậy, mà tại sao vẫn còn ở nơi này oán hận chứ?".

      Tính đến bây giờ, cũng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Tiếu Như Nghê ràng có được nhiều như vậy, tại sao lại còn biết quý trọng!

      Người nào có thể tưởng tượng được, gần tám tuổi, ôm em trai sốt cao lùi ở trong mưa quỳ gối khẩn cầu những người thân họ hàng giúp đỡ. Để cứu sống được em trai mình; nào ai có thể tưởng tượng, phải chân cõng thằng bé đến từng phòng bệnh trong bệnh viện xin bố thí từng tờ tiền lẻ , mười đồng, hai mươi đồng, cảnh tượng cầu xin đó người nào có thể tưởng tượng được. Vóc dáng gầy của cầm tay ít cháo mà dì sát vách vừa cho, chia làm ba suất, sau lại chịu để bụng đói dành đút cho em trai ăn; Ai có thể tưởng tượng được, hai cánh tay bé gầy yếu giang rông ra trước lệnh cưỡng chế di dời tất cả những người khi dễ bọn họ. . . . . .

      Nhưng, dù vậy cũng chưa từng oán hận qua người nào, hề tổn thương bất cứ ai, lại càng lợi dụng bất cứ người nào, chỉ luôn nỗ lực sống cho tốt!

      Đôi mắt vốn rất đẹp của Tiếu Như Nghê, giờ phút này lại trở nên oán độc vô cùng: " cần lên giọng giảng dạy để giáo huấn tôi! có tư cách đó!"

      Nhìn biểu tình oán giận đó của ta, Tô Lưu Cảnh chợt nhớ ra cái gì, liền bừng tỉnh : "Cho nên chuyện ngã cầu thang căn bản phải do tôi đẩy, mà là tự mình. . . . . ."

      Tiếu Như Nghê cười lạnh : "Tôi vốn tưởng cũng có chút thông minh, nghĩ tới lại ngốc đến trình độ này!"

      Tô Lưu Cảnh sợ hãi lui về phía sau bước: trời ạ, này đến tột cùng đáng sợ tới trình độ nào, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng có thể lợi dụng!

      " sợ tiên sinh biết hay sao?", Tô Lưu Cảnh cau mày hỏi.

      Tiếu Như Nghê lại giống như nghe được chuyện cười, liền cười phá lên, đáp: "Biết? Biết cái gì? cho rằng chỉ cần cho ấy biết, ấy tin tưởng sao? , đâu. Bọn họ chỉ cho là vì ghen tỵ với tôi cho nên mới ra ngoài kể lể rằng tôi láo!".

      "!", Tô Lưu Cảnh hận đến nghiến răng, nhưng lại ra lời.

      Đúng vậy, coi như ra như thế nào, ai tin tưởng chứ? thể , Tiếu Như Nghê diễn xuất quá tốt, kể cả người bị hại như cũng còn bị lừa gạt xoay quanh, lại còn ngu ngốc cảm thấy áy náy.

      Tô Lưu Cảnh chợt thở ra hơi : "Tiếu Như Nghê, biết ? Tôi vốn còn cảm thấy có chút áy náy với , nhưng bây giờ, tôi lập tức thu hồi". Người con này nhìn như thế thôi, nhưng kỳ so với ai khác còn sống mệt mỏi hơn, ra ta mới chính là người đáng thương.

      Tô Lưu Cảnh nhàn nhạt những lời này, sau đó xoay người kéo cửa ra, muốn ở bên cạnh ta thêm khắc nào nữa.

      Sau lưng, Tiếu Như Nghê hề nghĩ tới Tô Lưu Cảnh lại dám làm như vậy, giận đến cắn răng, lo lắng : "Đừng cho là tôi ngã bệnh, mà có thể đoạt lại Hình, cho biết, thể nào đâu! Tôi vĩnh viễn cho cơ hội này, kể cả có phải chết, tôi cũng vậy nhường cho , đời này đừng mong bước vào được cửa nhà họ Hình!", lời như thế có khác nào nguyền rủa đâu.

      Tô Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn ta cái, đối với oán hận này có bất kỳ biểu gì, chỉ bình thản hỏi: "Tiếu tiểu thư, tiên sinh sao?"

      Vội vàng kịp chuẩn bị hỏi đến vấn đề này, Tiếu Như Nghê liền khựng lại, tùy tiện đáp: "Dĩ nhiên! đời này người ấy thích nhất chắc chắn là tôi! Người có thể làm bạn với ấy tới cuối cuộc đời cũng chỉ có thể là tôi!"

      Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, sau đó lại : "Vậy sao? Tôi lại rất hoài nghi. . . . . ." Sau đó gì nữa, mở cửa thẳng ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.

      Tiếu Như Nghê bị lời của làm cho nghẹn lời, bỗng dưng trợn to hai mắt, tựa hồ vấn đề như thế này bản thân ta chưa bao giờ từng hoài nghi.

      Cho đến khi Tô Lưu Cảnh rời , cả trong phòng bệnh rốt cuộc chỉ còn lại mình Tiếu Như Nghê, ta mới vô lực nặng nề ngã lại giường, sau đó nghiêng người sang bên, nhắm mắt lại, lòng bàn tay túm chặt ga giường cơ hồ muốn xé rách nó, nhưng trong mắt lại lóng lánh ánh nước, đọng lại thành từng giọt chui ra ngoài.

      Tại sao ông trời lại muốn trừng phạt ta như thế? ta cực khổ lâu như vậy, đảo mắt là lấy được thứ mình muốn rồi, đảo mắt cùng Hình Hạo Xuyên đính hôn, ngay sau đó là kết hôn, trở thành nữ chủ nhân chân chính của nhà họ Hình.

      Tại sao? Tại sao? Tại sao trời cao lại bất công như thế, ta nhẫn nại nhiều năm như vậy mới có được, lại bị con nhóc kia dễ dàng đoạt , tại sao chứ!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: Né tránh.

      Cuối cùng bệnh tình của Tiếu Như Nghê cũng có kết quả giám định, xác thực là tái phát. Bệnh ung thư tại vẫn là vấn đề nan giải với giới y học, phần trăm chữa khỏi tương đối thấp, hơn nữa tỷ lệ tái phát lại còn tăng cao. Đây cũng là vấn đề lớn nhất mà ngành Tây Y vốn được mệnh danh là "Khoa học Vạn năng" cũng cách nào giải quyết được.

      Trước đây căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn giữa của Tiếu Như Nghê có thể chữa khỏi là vô cùng may mắn, nhưng lần này tái phát lại hề có triệu chứng gì, cứ thế mãnh liệt ập tới. Lúc lấy được kết quả kiểm tra, liền phát khối u trong dạ dày bắt đầu khuếch tán, dài 0,5 cm, đừng xem thường khối u nho này, tốc độ tăng trưởng của nó bất tri bất giác nhanh chóng tăng gấp hai gấp ba thậm chí còn gấp 10 lần, rồi nhanh chóng mở rộng, cuối cùng dẫn người bệnh vào địa ngục tử vong.

      Các bác sĩ chuyên khoa ung thư trong nước đều được mời tới hội chuẩn, sau đó liền quyết định phải lập tức giải phẫu, nhưng dù vậy tỷ lệ thành công cũng phải quá cao, đại khái chỉ chiếm khoảng ba mươi phần trăm mà thôi.

      Hình Hạo Xuyên và Nghiêm Hàn Dư vẫn cố gắng giấu giếm Tiếu Như Nghê, nhưng cũng thể giấu được lâu, mấy ngày qua những biến hóa trong cơ thể có ai ràng hơn chính bản thân ta. Tiếu Như Nghê chịu nổi đả kích, trở nên yếu ớt khác thường, khiến cho mọi người càng thêm thương xót, nhưng khi bọn họ có ở đấy ta lại càng thêm hà khắc với Tô Lưu Cảnh, ra sức hành hạ.

      "Đây là cái gì, muốn độc chết tôi sao?", Tiếu Như Nghê vươn tay hất đổ bát thuốc mà Tô Lưu Cảnh mới vừa bưng đến!

      Tô Lưu Cảnh cũng cam chịu để cho ta khi dễ, giống như dự liệu trước đó, lập tức nghiêng người sang, nhàng tránh được, chỉ có ống tay áo là còn vương hai ba giọt nước thuốc nồng đặc.

      Tô Lưu Cảnh mặt đổi sắc, mặc cho ta phát hỏa, nếu Tiếu Như Nghê còn khỏe mạnh mà , cũng ngại giao phong chính diện, bởi vì cũng phải Thánh mẫu gì. Nhưng nay ta nằm ở giường bệnh, chẳng khác nào con thú bị thương nóng nảy nhưng vẫn còn cậy mạnh, đối với người như vậy, chỉ cảm thấy đáng buồn, đáng thương.

      "Đây là do bác sĩ đề nghị, dùng phương pháp trị liệu Trung Tây y kết hợp, cũng vì muốn tốt cho sức khỏe của , cho dù thương thân thể của mình, cũng nên thương cho chén thuốc mà thím Lưu phải mất năm giờ mới sắc xong đưa đến nơi này mới phải", Tô Lưu Cảnh thản nhiên .

      Tô Lưu Cảnh càng lạnh nhạt Tiếu Như Nghê lại càng nóng nảy.

      ta lên tiếng trách mắng: "Tránh ra! Ai cần quản? cần tới đây dạy cho tôi biết phải làm nhe thế nào!". xong liền cầm bình hoa bách hợp tủ đầu giường, dùng sức ném tới chỗ Tô Lưu Cảnh.

      Con nhóc này tại sao lại dám đứng ở trước mặt , ngang nhiên đường hoàng giả bộ làm người tốt, làm sao nó có thể hiểu bi ai của ta chứ!

      Chỉ nghe "bụp" tiếng, bình hoa nặng nề nện lên vách tường sau lưng Tô Lưu Cảnh, những mảnh thủy tinh trong suốt vỡ bắn ra tung tóe xung quanh.

      Rất may Tô Lưu Cảnh kịp thời tránh được bị nện vào người, có điều nước trong bình hoa sau khi vỡ bắn đầy lên áo .

      Tô Lưu Cảnh cúi đầu nhìn những cành hoa Bách Hợp rơi tán loạn dưới chân, mặt cánh hoa, còn thấp thoáng những giọt nước trong suốt, giống như thầm rơi lệ vậy, khiến cũng thầm thổn thức theo: đáng tiếc.

      Tô Lưu Cảnh cúi người xuống tỉ mỉ nhặt hết lên, nâng niu ở trong lòng bàn tay mình, những bông hoa trắng noãn xinh đẹp như thế, đáng để che chở, nên bị nhuốm bẩn.

      Đúng vào lúc này, cửa thình lình mở ra, Hình Hạo Xuyên tới nhìn mảnh vỡ đầy đất còn có cả mùi thuốc bắc tràn ngập, liền cau mày : "Chuyện gì xảy ra?".

      Nhìn thấy Hình Hạo Xuyên vào, Tiếu Như Nghê lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, vành mắt cũng đỏ lên, điềm đạm đáng cắn môi kêu: "Hình. . . . . . em sợ. . . . . ."

      Tô Lưu Cảnh thầm cười lạnh trong lòng, chỉ cảm thấy người này buồn cười vô cùng, ta cảm thấy mệt sao?

      " có gì, tiên sinh, là tôi cẩn thận làm vỡ bình hoa". Tô Lưu Cảnh ôm những cành hoa Bách Hợp trong ngực, cúi đầu thản nhiên tiếp: "Đợi lát nữa tôi quét dọn, bây giờ tôi còn phải nhờ thím Lưu sắc lại thuốc lần nữa ". Ngay sau đó liền cầm hoa ra ngoài.

      Nếu Tiếu Như Nghê thích diễn cứ để cho ta diễn , cũng có tâm tình so đo với bệnh nhân. Lại , coi như ra thế nào, đúng như Tiếu Như Nghê , có ai tin tưởng cả. . . . . .

      Mà với Hình Hạo Xuyên, lại càng cần làm con rối để mặc thao túng nữa.

      Sau khi ra, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt lóe, bình hoa bị vỡ, như thế nào mà ngay cả thuốc bắc cũng nằm tung tóe ra đất chứ? Còn nữa người của , làm sao cũng bị dính nước?

      "Hình, em sợ, em rất sợ. . . . . .", Tiếu Như Nghê nhào vào trong ngực của , nhanh chóng kéo tập trung lên người mình, toàn thân run rẩy giống như con thỏ sợ tổn thương: "Làm thế nào bây giờ, em cứ như vậy mà chết chứ, em sợ, sợ mình có cách nào ở chung chỗ với nữa, em sợ sau khi chết phải đến chỗ , em sợ mình trở nên độc . . . . .". ta bật thốt những lời đáng thương, kèm theo đó là thân thể run rẩy ôm chặt lấy , tình cảm vô hạn.

      Hình Hạo Xuyên mím môi, cuối cùng đành lòng kéo ta ra, chỉ nhàng vỗ vỗ lên lưng, : " việc gì, đâu, mời những bác sĩ giỏi nhất đến đây, bọn họ nhất định chữa khỏi cho em".

      "Có ?", Tiếu Như Nghê ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung .

      "Dĩ nhiên." Hình Hạo Xuyên nhàng vuốt cặp mắt xinh đẹp, đáp lại.

      Tiếu Như Nghê rốt cuộc cũng nhàn nhạt mỉm cười, nhìn vào mắt của : "Hình, em ". Sau đó rướn người lên, khẽ đưa môi đến gần, chuẩn bị tặng cho nụ hôn.

      Nhìn cánh môi đẹp đẽ từ từ đến gần, còn có cả đôi mắt long lanh kia, hiểu sao trong đầu Hình Hạo Xuyên chợt ra đôi mắt đen láy trong suốt khác, bỗng nhiên hơi né tránh sang bên.

      Cái hôn dâng đến tận cửa hôn thế nhưng lại thất bại, Tiếu Như Nghê chợt sững người, kinh ngạc nhìn Hình Hạo Xuyên. Mới vừa rồi, tránh né ta sao? thế nhưng ——! ! !

      Lúc này Hình Hạo Xuyên mới phản ứng được, mới vừa rồi bản thân thế nhưng lại né ra, nhìn đáy mắt bi thương của Tiếu Như Nghê, chợt cảm thấy áy náy, nhưng ngoài áy náy ra, chẳng còn cảm xúc gì nữa, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc hơi rối của người con trước mắt, dặn dò: "Em, nghỉ ngơi nhiều chút , đợi Lưu Cảnh đưa thuốc tới đây phải ngoan ngoãn uống hết biết ?". Sau đó đặt ta nằm xuống, đắp chăn lên, : " còn có chút chuyện, phải ra ngoài".

      Sau đó để ý đến ánh mắt khiếp sợ lẫn bi thương của Tiếu Như Nghê, xoay người ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, đầu lông mày của Hình Hạo Xuyên nhíu lại chặt: lúc nào trong đầu của luôn nhớ tới tư vị của Tô Lưu Cảnh? Ngay cả lúc Tiếu Như Nghê hôn, đều thể đón nhận. . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73:

      Đóng cửa lại ra, Tô Lưu Cảnh cầm những cành hoa bách hợp trong tay, tăng nhanh bước chân cách xa phòng bệnh, mặc dù mỗi lần ngoài mặt giả vờ rộng rãi để ý đến biểu dịu dàng của Hình Hạo Xuyên đối với Tiếu Như Nghê, thế nhưng vào những lúc có ai, chiếc mặt nạ ngụy trang cố gắng đeo lên kia lại thể tiếp tục kiên trì được nữa.

      tại Hình Hạo Xuyên làm gì? ôm Tiếu Như Nghê dịu dàng an ủi hay là thân mật bên nhau? Cũng phải thôi, Tiếu Như Nghê chính là bảo bối của , là người trao cho tình cảm chân thành, mà bản thân chỉ là món đồ trang trí có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      ràng là suy nghĩ thông suốt, nhưng là vừa nghĩ tới cảnh tượng có thể xuất bên trong đó, Tô Lưu Cảnh liền cảm thấy hít thở thông, muốn cách phòng bệnh kia càng xa càng tốtt, chỉ sợ ấm áp bên trong đó làm cho làn da mình bỏng rát.

      Đứng ở bên cạnh hồ, Tô Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào cái bóng của mình mặt hồ phẳng lặng, gương mặt trắng bệch, tay còn quấn tầng băng gạc, trong ngực còn ôm chùm hoa bách hợp còn hoàn mỹ nữa. Mấy chiếc lá bị gãy rũ xuống, những cánh hoa xinh đẹp phản chiếu lên mặt sáng ngời, khung cảnh như thế quả khiến con người ta phải kinh tâm động phách, chẳng khác nào nàng tiên Bách Hợp, những người quá đó ai cũng đều thả chậm bước chân, chỉ sợ cẩn thận gây ra kinh động, khiến người con trước mặt bay mất; đồng thời trong lòng lại dấy lên cảm xúc nhịn được muốn ôm vào trong ngực, thương che chở.

      Lúc Nghiêm Hàn Dư tới, đập vào mắt chính là hình ảnh như vậy. nhìn đến ngây người, ngay cả hô hấp cũng tự giác ngưng lại, ánh mắt tự chủ ghim chặt lên người , còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

      Nhưng Tô Lưu Cảnh nhận ra bóng dáng của vừa in lên mặt hồ, lập tức xoay người kêu: " Nghiêm".

      Nghiêm Hàn Dư lúc này mới thu hồi ánh mắt càn rỡ, chợt : "Lưu Cảnh, làm sao em ôm cái này?". Cơ hồ có thể thấy được ràng hình bóng của mình trong con ngươi trong suốt của .

      "Những thứ này hả, do bình hoa bị vỡ, cho nên, em cầm xử lý". Tô Lưu Cảnh đau lòng nhìn những bông hoa xinh đẹp thuần khiết, mặc kệ như thế nào, những thứ này là vô tội, phải sao?

      Nghiêm Hàn Dư nhìn những cánh hoa tơi tả, cũng nhận ra thương tiếc trong mắt Tô Lưu Cảnh, khóe miệng hơi cong lên, này chính là như vậy, ngay cả hoa cỏ vô tri vô giác cũng sinh lòng thương tiếc, quả quá thiện lương đến ngây ngốc, nhưng lại khiến người khác thêm thương .

      "Cứ vứt bỏ như thế cũng hơi tiếc, biện pháp". Nghiêm Hàn Dư chợt nháy mắt mấy cái đưa ra đề nghị.

      Thấy Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn mình, Nghiêm Hàn Dư mím môi cố làm ra vẻ thần bí, sau đó bên cạnh thùng rác tái chế tìm chai nhựa màu trắng trong suốt, sau khi rửa sạch , liền lấy ra con dao kèm với chùm chìa khóa, cắt phăng phần , lưu lại đường kính lớn nhất, động tác liên tiếp tương đối thành thục, chỉ thấy những ngón tay thon dài vẫn được dùng để cứu người kia chỉ bằng hai ba nhát dao tạo nên bình hoa hình cánh hoa hướng dương nở rộ. Chai nhựa trong suốt qua tay còn là chai nhựa thô sơ mà trở thành bình hoa tinh xảo.

      Tô Lưu Cảnh vui mừng nhìn bình hoa trong tay , khóe miệng xinh đẹp cong cong khẽ nhếch lên, trong đôi mắt to tròn đều là ý cười.

      Nghiêm Hàn Dư lại rót ít nước vào trong chai, sau đó khẽ gật đầu với Tô Lưu Cảnh: "Tiểu thư tôn kính, biết thủ nghệ này của tôi như thế nào?"

      Tô Lưu Cảnh vành mắt cong cong, nhận lấy "Bình hoa", rồi cắm những bông hoa bách hợp vào đó, nâng niu trong lòng bàn tay : " đẹp!".

      "Cám ơn tiểu thư tán dương", Nghiêm Hàn Dư làm bộ đưa tay lên ngực, học theo lời thị vệ tuấn trong cung đình Châu Âu bình thường vẫn .

      Sau đó hai nhìn nhau cười phá lên.

      biết vì sao, ở bên cạnh Nghiêm Hàn Dư, toàn thân rất dễ dàng buông lỏng, có lẽ bởi vì hai người họ đều là những người bình thường, có bất kỳ trở ngại nào, ở cùng với cần suy nghĩ nhiều, tựa như hàng xóm nhà bên cạnh vậy, đơn giản mà nhõm.

      màn kia ở trong mắt Hình Hạo Xuyên, lại hết sức chướng tai gai mắt. Cảnh tượng hai người họ nhìn nhau cười đùa, ngừng khiêu chiến chịu đựng của .

      vốn nhớ tới bản thân mấy ngày nay vì bận rộn tìm bác sĩ cho Tiếu Như Nghê cho nên mới bỏ quên , lại nhớ tới vết thương tay còn chưa lành, muốn đến xem xem thế nào, nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đúng là phấn khích trước sau như !

      Hình Hạo Xuyên vẫn mực nhìn họ chăm chăm, chờ đến khi Nghiêm Hàn Dư rời , mới trầm mặt từng bước tới chỗ Tô Lưu Cảnh.

      Nhìn "Bình hoa" tinh xảo trong tay , trong bình là những bông hoa bách hợp trắng muốt dường như vừa được tái sinh vui vẻ tỏa hương thơm ngát, cành lá xanh mướt mắt còn thấp thoáng ánh nước dưới ánh mặt trời chiết xạ ra sắc thái xinh đẹp.

      Bất chợt cảm giác được có người đứng bên cạnh, Tô Lưu Cảnh cho là Nghiêm Hàn Dư vừa quay lại, vừa vặn ngẩng đầu lên hỏi: " Nghiêm, làm sao . . . . . ."

      Còn chưa xong, lại thấy người đến là Hình Hạo Xuyên, gương mặt tuấn giờ phút này đen lại, nhìn qua hết sức đáng sợ. Trong lòng Tô Lưu Cảnh chợt hồi hộp thôi, bây giờ phải nên ở trong phòng bệnh cùng với Tiếu Như Nghê sao? Sao lại. . . . . .

      Hình Hạo Xuyên hừ lạnh tiếng, hỏi: "Thế nào, thấy Nghiêm Hàn Dư, nên rất thất vọng sao?".

      Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế, chẳng khác nào người chồng bắt quả tang vợ mình vụng trộm bên ngoài, kiếu cách chuyện đó khiến cho hết sức khó chịu. coi là ai, tại sao suốt ngày cứ luôn mở miệng miệt thị khinh thường như vậy?

      "Ông chủ, có gì cần phân phó ạ?", Tô Lưu Cảnh cúi đầu, khom tay , còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Ông chủ”, đây cũng chính là loại hình thức phản kháng khác của , như muốn nhắc nhở rằng: quan hệ giữa bọn họ, cũng chỉ là ông chủ và người làm, người làm thiếu chủ món nợ, chỉ như vậy đơn giản mà thôi?

      Hình Hạo Xuyên ghét nhất chính là tính tình này của , ràng là nhu thuận vô cùng, nhưng trong xương lại kêu gào phản kháng, thay vì là thuận theo, bằng là chê cười đúng hơn.

      Hình Hạo Xuyên đoạt lấy bình hoa đơn sơ trong tay, khinh miệt khẽ vuốt vuốt mấy cái.

      Bình hoa bị cướp đoạt trắng trợn, nước cũng vãi đầy mặt đất, Tô Lưu Cảnh liền lên tiếng: "Trả lại cho tôi!".

      Thấy khẩn trương đòi lại, Hình Hạo Xuyên lại càng tức giận, quát to: " chỉ đáng giá bằng cái này thôi sao? thứ đồ bỏ có thể mua lòng của rồi?"

      Sắc mặt Tô Lưu Cảnh liền trắng xanh, vươn tay ra đoạt lại, hít vào hơi, sợ hãi chút nào mà tiến lên nhìn thẳng vào đôi mắt bắn ra tia lửa của , nắm chặt tay, lớn tiếng : "Đúng, ít nhất ấy còn có thể cho tôi chiếc bình tự tay làm ra, mà sao? Cái gì cũng thể!"
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74:

      "Đúng, ít nhất ấy còn có thể cho tôi chiếc bình tự tay làm ra, mà sao? Cái gì cũng thể!"

      Tô Lưu Cảnh lớn tiếng ra, đây cũng là lần đầu tiên lớn mật như thế, dám thẳng thắng chống đối lại . Trước kia vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng, nhưng đến bây giờ thể tiếp tục nhịn được nữa, rốt cuộc bộc phát ra. chịu đủ rồi! chịu đủ rồi, người đàn ông này sao còn cứ phải năm lần bảy lượt bày ra biểu giả dối như thế, giống như quan tâm đến vậy. Nhưng lựa chọn Tiếu Như Nghê phải sao!

      " cái gì cũng thể!", lúc vừa nghe thấy câu này, con ngươi Hình Hạo Xuyên liền co rụt lại, sắc mặt bỗng dưng xanh mét, như vừa bị giáng cho cái bạt tai.

      "Tô Lưu Cảnh, đừng có mà chọc giận tôi!", Hình Hạo Xuyên vươn tay giằng lấy cái chai trong tay rồi ném xuống hồ, ánh mắt tựa như thần chết nhìn chằm chằm.

      Tô Lưu Cảnh thấy bình hoa bị ném vào trong hồ, chai nhựa đáng thương bập bềnh mặt nước, mà những bông hoa bách hợp từng bị ném bỏ kia, lại lần nữa bị vứt , cánh hoa màu trắng rốt cuộc cũng chịu nổi tác động, tán lạc mặt hồ, rơi rụng ra thành từng mảnh.

      Tô Lưu Cảnh mở to mắt nhìn những bông hoa tan tác kia, hô lên: " làm gì đấy!". Những bông hoa này có tội lỗi gì? Chúng có lỗi gì chứ?! Tại sao lại bị tổn thương hết lần này hết lần khác?

      Nhìn Tô Lưu Cảnh để ý đến xung quanh, khuỵu gối bên bờ hồ, muốn vớt những cánh hòa phiêu linh giống như tiên tử kia lên, ngay cả tay áo ướt sũng cũng để ý. Cả người vươn về phía trước, xém chút nữa là ngã xuống, nhưng lại được Hình Hạo Xuyên túm lại kịp, ra sức ngăn cản: " muốn làm gì!". Vì những thứ này có đáng giá ? Hay là bởi vì đây là quà của Nghiêm Hàn Dư cho nên mới đành lòng bỏ ?

      Tô Lưu Cảnh ngay cả nhìn cũng thèm nhìn , dùng sức giẫy ra khỏi tay , nghiêng người vớt hoa cùng với chiếc bình kia lên.

      Lần này, Hình Hạo Xuyên dùng sức lôi trở lại, kéo đến trước ngực mình, rống to: " rốt cuộc muốn làm gì!".

      Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, cắn môi, hốc mắt cũng đỏ ửng, cố gắng đẩy tay ra, rồi lớn tiếng : " có biết ? Tôi chính là những bông hoa này, bởi vì quá bình thường, bình thường đến nỗi ai cũng có thể tùy tiện chạy đến cửa hàng nào cũng có thể mua được. Cho nên mới dễ dàng bị vứt bỏ, hết lần này đến lần khác, bởi vì giá trị của nó chẳng đáng mấy đồng! Mà tôi, chính là những bông hoa đó, chẳng cần cân nhắc cũng có thể tùy ý ném !".

      Đúng vậy, những bông hoa này đại diện cho chính bản thân , chỉ cần bỏ ra chút tiền nho là có thể mua được, bỏ vào trong bình hoa rồi cũng bị người ta xem xét đánh giá, tuy mỹ lệ xinh đẹp đấy, nhưng sinh mạng ngắn ngủi biết bao, khi giá trị mất liền bị người ta do dự chút nào mà ném ra ngoài. Sau đó lại bị người khác đạp tới đạp , đá tới đá lui, cánh hoa rụng tơi tả, bông hoa trắng muốt cũng bị chà đạp bẩn thỉu thôi, cuối cùng hoàn toàn khô héo, bị vứt vào thùng rác, cuối cùng lại trở về dưới đất bùn.

      chính là loại hoa như vậy, có gốc rễ, sinh mạng cũng chỉ ngắn ngủi có vài ngày, rồi lại rơi rụng xuống rồi thiêu cháy.

      Tô Lưu Cảnh lớn tiếng gào thét, dường như mọi uất ức chôn dấu dưới đáy lòng đều bộc phát hết ra, vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt nhàng vây quanh hốc mắt, vẫn quật cường chịu rơi xuống.

      Hình Hạo Xuyên đối mặt với ánh mắt rưng rưng đầy oán giận của , lập tức trầm mặc, con ngươi đen như mực chợt thâm trầm như biển. Bởi vì từ khi bắt đầu gặp phải , vẫn luôn giữ vai trò như vậy, phút chốc được bỏ vào bình hoa, nhưng chốc lát sau liền bị vứt bỏ.

      Hình Hạo Xuyên mím môi, chợt nắm chặt gáy , dùng sức hôn lên cánh môi hồng nhuận, tàn nhẫn cắn cắn lên đó.

      Khi Hình Hạo Xuyên mới vừa áp môi lên, Tô Lưu Cảnh liền ra sức vỗ vào lưng , cự tuyệt, cố gắng đẩy ra, muốn né tránh nhưng người đàn ông kia sao có thể để cho dễ dàng thoát khỏi chứ.

      Hình Hạo Xuyên mặc cho vùng vẫy, chống lại, với sức lực của chỉ có thể gãi ngứa cho mà thôi, hoàn toàn có bất cứ tác dụng gì, nhiều nhất chỉ có thể coi là là tình thú, tay dùng nhiều sức hơn áp gáy nhích lại gần mình, đưa môi đến gần môi mình hơn. Hàm răng tinh tế liếm hôn, phác họa cánh môi mềm mại, đầu lưỡi cường thế khẽ tách môi của ra.

      Tô Lưu Cảnh còn nỗ lực giùng giằng, cắn chặt hàm răng, cố gắng cự tuyệt. Nhưng muốn bản thân mình mềm yếu như thế nữa, chỉ cần dụ dỗ chút, liền ngoan ngoãn như con cừu đưa tới cửa, làm đủ rồi, dù có là Tô Lưu Cảnh, con của nhà họ Tô như thế nào? càng phải là sủng vật thích gọi đến thích đuổi !

      Hình Hạo Xuyên cũng vội, chút kĩ xảo này với cũng phải là vấn đề gì, tay ôm lấy đầu của , tay đưa xuống, đặt lên eo của , êm ái lại triền miên vuốt ve, nơi này chính là địa phương nhạy cảm của , đối với thân thể này so với chính bản thân còn hiểu , quen thuộc hơn nhiều.

      Vòng eo bị nhàng ve vuốt, Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt, cảm giác tê dại vừa xa lạ lại quen thuộc cuốn tới, cần suy nghĩ cũng biết ý đồ của là gì, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt hàm răng, để cho được như ý, dưới chân dùng sức, giẫm lên mũi chân của muốn bức bách phải buông mình ra.

      Vậy mà, Hình Hạo Xuyên dường như cảm thấy đau đớn gì, vẫn hề nhúc nhích, ngược lại chính , vì vừa giơ chân lên đạp nên đứng vững, cả người nghiêng cả về phía sau.

      Hình Hạo Xuyên muốn đỡ , nhưng nghĩ tới cả hai người lại cùng rơi xuống hồ.

      Dưới sức nặng của hai người, dễ dàng làm bắn ra xung quanh những bọt nước khổng lồ, Tô Lưu Cảnh ngờ mình lại bị rơi vào trong nước, theo bản năng kêu lên tiếng, lại nghĩ rằng lại tạo thời cơ cho Hình Hạo Xuyên lợi dụng.

      Thừa dịp chú ý, đầu lưỡi của nhanh chóng công thành đoạt đất, xâm nhập vào trong khoang miệng ngọt ngào, mưu đồ rốt cuộc cũng thành công, đầu lưỡi mang theo hương bạc hà nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá thoang thoảng chẳng khác nào cuồng phong đánh tới, cuốn qua từng tấc thủ phủ, càn rỡ mút vào hương vị ngọt ngào như mật, cưỡng đoạt hô hấp của từng chút từng chút .

      Rốt cuộc biết, tại sao mình lại tránh né nụ hôn Tiếu Như Nghê tự động dâng lên tận cửa, bởi vì bản thân sớm nhớ tư vị này của Tô Lưu Cảnh.

      Rơi vào trong nước, căn bản có biện pháp hít thở, mà cái hôn hừng hực cuốn tới chẳng khác nào mưa to gió lớn, dưỡng khí trong miệng lại ngừng bị Hình Hạo Xuyên cướp , đầu óc của Tô Lưu Cảnh ngây ngất choáng váng, nhưng tay còn quên yếu ớt vùng vẫy.

      Bên tai chợt vang lên câu thâm trầm ngắn ngủi: "Em phải !".

      Đây chỉ là câu đơn giản, ý tứ cũng ràng, ngay sau đó lại vùi đầu vào nụ hôn kịch liệt, vậy mà cánh tay vùng vẫy của Tô Lưu Cảnh lại chợt khựng lại như kỳ tích, mặc cho muốn làm gì làm.

      phải là cái gì? Thoáng như là câu trả lời câu hỏi trước đó của , muốn ..., phải đóa hoa số mệnh ngắn ngủi lại có giá rẻ mạt kia sao?

      Nghĩ đến đây trong đôi mắt to trong trẻo, giọt, rồi lại giọt nước mắt trào ra ngừng, chẳng thể nào ngưng lại được. . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75: Điện thoại

      phải sao? phải sao?

      Tô Lưu Cảnh ngơ ngác đứng ở trong hồ, trong đầu lúc nào cũng vang vọng câu kia, tại sao chỉ với mấy chữ đơn giản chữ, mà cảm xúc lại dâng trào đến bật khóc thế này, nước mắt khống chế được mà rơi xuống như mưa.

      Dường như cảm thấy thầm khóc, động tác của Hình Hạo Xuyên chợt dừng lại, ngón tay nhàng lau những giọt mắt mặt . Trong mắt của , chỉ còn tồn tại hình ảnh của thanh thuần như hoa bách hợp, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước, tựa như những giọt sương cánh hoa kia, mái tóc dài bị thấm ướt, xõa xuống mặt nước, mỹ lệ vô cùng.

      này, cho tới bây giờ vẫn luôn chịu thiệt thòi, cho nên chỉ cần ai đó quan tâm chút ít đều có thể khiến cảm động đến đầu rạp xuống đất.

      Hình Hạo Xuyên êm ái cúi đầu, hôn lên vành mắt hồng hồng của , để ý như vậy, giống như sợ kinh động đến hàng mi rợp như cánh bướm của ai đó.

      Trong hồ nước xanh trong, những bông hoa bách hợp trắng muốt lững lờ dập dềnh theo sóng nước, hai dung mạo xuất chúng, lặng lẽ ôm hôn nhau, ánh mặt trời chiếu qua đỉnh đầu, khúc xạ xuống mặt hồ dâng lên tầng sáng chói chang, khung cảnh như vậy, quả đẹp đến mức khiến người ta dời mắt được.

      Mà bên trong cửa sổ của tòa nhà, đôi mắt oán độc, phẫn hận vẫn luôn nhìn về phía đó, móng tay dài cơ hồ muốn xé rách cả rèm cửa sổ .

      Tô Lưu Cảnh! Tô Lưu Cảnh! !

      Ánh mắt Tiếu Như Nghê chứa đầy oán giận gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới lầu, cơ hồ cắn nát cả hàm răng. Mới vừa rồi, ràng mới vừa rồi, ta chủ động hiến hôn, lại bị Hình Hạo Xuyên né tránh, nghĩ tới chỉ vừa chớp mắt, thế nhưng lại cùng tiện nhân kia ở chung chỗ! Vậy bảo sao ta hận được cơ chứ!

      Tiếu Như Nghê dùng sức cắn chặt răng, sau đó cầm điện thoại lên bấm dãy số, ánh mắt của ta giờ đáng sợ vô cùng: "Kế hoạch y như lúc trước, tìm người đem em trai của Tô Lưu Cảnh . . . ."

      Tiếu Như Nghê vẫn chưa kịp hết, cửa phòng bệnh bất chợt bị đá văng: "Như Nghê, em ở đây làm cái gì!"

      Là Nghiêm Hàn Dư? !

      Tiếu Như Nghê muốn Nghiêm Hàn Dư vào, vội hốt hoảng cắt đứt điện thoại, nhưng phải ấn đến ba lượt mới có thể đè xuống cái nút kết thúc trò chuyện, trong lòng hốt hoảng thôi, Hàn Dư thế nào lại đột nhiên đến đây, mới vừa rồi nghe được bao nhiêu?

      Trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng ngoài mặt lại cố làm ra vẻ trấn định, cười : " Hàn Dư, sao lại tới đây?"

      Biểu tình Nghiêm Hàn Dư hơi nặng nề, nhíu mày, nhìn Tiếu Như Nghê, cũng trả lời câu hỏi cố ý đổi chủ đề kia của ra, chỉ từng bước từng bước đến gần, thăm dò: "Mới vừa rồi em gọi điện cho ai?".

      Tâm Tiếu Như Nghê lộp bộp hạ xuống, nghe thấy rồi sao?!

      Nghiêm Hàn Dư nhìn ta, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, tiếp tục ép hỏi: “ Mới vừa rồi em tới kế hoạch gì? Em muốn làm gì em trai của Lưu Cảnh?".

      Cho tới nay, Nghiêm Hàn Dư đều ôn hòa săn sóc chẳng khác nào người trai thân thiết, chưa bao giờ nặng ta câu, đây là lần đầu tiên Tiếu Như Nghê đối mặt với Nghiêm Hàn Dư như vậy, càng cảm thấy sợ hãi. . . . . .

      Khóe miệng Tiếu Như Nghê khẽ giật giật, cố cười đáp: " có, em thấy Lưu Cảnh thương em trai của ấy như vậy cho nên muốn giúp ấy làm chút chuyện, đón em trai ấy về đây mà thôi."

      Tuy ràng vừa xong những lẽ thẳng khí hùng như thế nhưng trong đôi mắt của ta vẫn ánh lên tia hốt hoảng, tránh né, Nghiêm Hàn Dư mím môi, mắt nhìn ta chớp: "Có là thế ?".

      "Dĩ nhiên", Tiếu Như Nghê chút do dự, lập tức tiếp: "Em xem Lưu Cảnh như em mình, em trai của ấy cũng là em trai của em, làm sao em có thể làm ra chuyện gì bất lợi với bọn họ chứ?".

      Có điều do giải thích quá nhanh, chẳng khác nào như giấu đầu hở đuôi cả.

      Nghiêm Hàn Dư nhìn ta đăm đăm, mím môi lại, rất lâu lời nào, giống như nghiền ngẫm xem xem người con trước mặt của mình rốt cuộc là người như thế nào.

      Tiếu Như Nghê thấp thỏm, tim đập tình thịch, nhanh chóng suy nghĩ nên làm cái gì tiếp theo, may mà kinh nghiệm của ta cũng ít, vội vàng bày ra vẻ mặt bị thương yếu ớt, : " Hàn Dư. . . . . . Bệnh của em, em rất sợ . . . . . giống như trước đây, luôn ở bên cạnh em chứ?", trong lời mang theo cả ý tứ chờ mong.

      Nghiêm Hàn Dư lúc này mới phá tan bình tĩnh, đáp lại: " giúp em, Hình Hạo Xuyên cũng mời đến đây những bác sĩ giỏi nhất, yên tâm ". Tuy vậy nhưn giọng điệu còn quan tâm vô tư cùng mến trước kia nữa rồi.

      Tiếu Như Nghê chợt thấy lạnh lẽo, vẻ mặt cũng duy trì nổi nữa.

      "Làm sao em lại trở nên như vậy?", Nghiêm Hàn Dư đột nhiên nhìn ta cau mày hỏi, trong lời còn mang theo đau đớn vô cùng, giống như món đồ mình ra sức bảo vệ nhiều năm chỉ trong buổi sáng liền sụp đổ còn mảnh. Sau đó xoay người muốn rời .

      Lần này Tiếu Như Nghê hốt hoảng, gấp rút từ phía sau chạy tới ôm lấy Nghiêm Hàn Dư. ta cảm giác được, lần này mất hoàn toàn, mất người đàn ông từ vẫn luôn bảo vệ, thương , đối với mình vẫn ngàn y trăm thuận.

      " Hàn Dư, em có làm, phải tin tưởng em!"

      Nghiêm Hàn Dư đột nhiên bị ôm lấy, sắc mặt cũng hề thay đổi, chỉ có đầu mày nhăn lại càng sâu, bắt lấy tay Tiếu Như Nghê quấn quanh hông mình, từ từ bỏ ra, nhưng lại bị Tiếu Như Nghê ôm càng chặt hơn nữa.

      "Như Nghê, trước đây hoài nghi, tại sao Nam Cung Như lại có thể chụp được những bức hình tư mật đến thế của Lưu Cảnh, ấy vẫn luôn ở trong nhà họ Hình, phải sao? Trừ phi trong nội bộ có người tiếp ứng, tuy nhiên chưa từng bao giờ hoài nghi người đó là em, bởi vì ở trong lòng , em vốn phải là người như vậy. Nhưng về sau, em lại bị ngã từ cầu thang xuống, Lưu Cảnh cũng thể nào ở trước mặt nhiều người như vậy đẩy em xuống dưới, bởi vì ấy cũng phải là kẻ ngu, có điều cũng nguyện ý tin em lại lợi dụng chính bản thân mình. Nhưng mà mới vừa rồi, cuộc điện thoại kia, khiến cho quá thất vọng. Như nghê, làm sao em lại biến thành người như vậy?". Nghiêm Hàn Dư thấp giọng , từng lời từng chữ thốt ra miệng, cực kỳ đau đớn.

      Trong ký ức của , em đáng , xinh đẹp, thiện lương lại hiểu chuyện, dịu dàng như vậy sao có thể biến thành dáng vẻ tại? !

      Tiếu Như Nghê hoàn toàn bối rối, hỗn loạn giải thích: ", phải như thế, Hàn Dư, hãy nghe em . . . . . .". Lời của Nghiêm Hàn Dư hoàn toàn đả kích ta.

      " Hàn Dư, em cố ý , em chỉ . . . . ." nước mắt của ta vô thức tuôn rơi: "Là ấy đoạt mất Hình, lại cướp luôn cả , em chỉ là bảo vệ hạnh phúc của mình, em có lỗi gì chứ?". ta có lỗi gì? ta chỉ bảo vệ hạnh phúc của chính mình mà thôi.

      "Đoạt Hình Hạo Xuyên, lại cướp mất ?", Nghiêm Hàn Dư cau mày : "Vậy rốt cuộc, Hình Hạo Xuyên và , người nào quan trọng hơn? Người em muốn rốt cuộc là người nào?".

      Tiếu Như Nghê bỗng dưng chần chừ, ra lời. Vấn đề này, ta vẫn chưa từng nghĩ tới. Hình Hạo Xuyên là mục tiêu, là mơ ước của ta. Mà Nghiêm Hàn Dư, ta từng lần cho rằng vĩnh viễn luôn ở bên cạnh mình.

      Nhưng người nào mới là người mà ta quan tâm nhất? Điều này, thế nhưng ta lại chưa bao giờ nghĩ tới. . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :