1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Trở lại nhà họ Hình!

      "Tôi. . . Tôi . . ."

      Tô Lưu Cảnh ấp úng, biết nên trả lời như thế nào .

      Ở trước mặt Tiếu Như Nghê, tồn tại của chẳng khác nào tiểu Tam thể lộ ra ngoài ánh sáng, rồi lại cố tình dâng mình tới cửa để tìm nhục nhã.

      Tiếu Như Nghê hỏi sai: Tại sao tới đây? Nơi này hoan nghênh đến, đây là chỗ thuộc về người khác, hoàn toàn có lý do cho tồn tại?

      nên tới đây!

      Tô Lưu Cảnh nắm tay lại chặt, khó khăn nặn ra từng chữ từng chữ: "Tôi tới đây . . . Làm người giúp việc!".

      "Người giúp việc?", Tiếu Như Nghê chậm rãi xuống cầu thang, đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại, dường như cũng tin tưởng vào lời giải thích này.

      Tô Lưu Cảnh cúi đầu, cắn môi . Bởi vì trừ lý do này ra, nghĩ ra bất kỳ lý do nào để xuất tại nơi này.

      Đúng vào lúc này, Tiếu Như Nghê chợt nhìn thấy Hình Hạo Xuyên đột nhiên xuất ở cửa, chợt gọi: "Hình, về rồi, chuyện gì thế này? Sao Lưu Cảnh lại muốn tới đây làm nữ giúp việc, đùa sao chứ?".

      mặt tuy mỉm cười, nhưng trong lòng lại khỏi căng thẳng.

      Gần đây việc công ty rất bận, cho nên buổi trưa bình thường phải gần mười hai giờ Hình mới có thể tan việc trở về ăn cơm với , nhưng hôm nay thế nhưng lại về sớm hơn những tiếng. Chẳng lẽ, là bởi vì Tô Lưu Cảnh đến?

      này, ràng đồng ý với mình xuất ở trước mặt của Hình nữa, bây giờ lại muốn tới đây làm nữ giúp việc, rốt cuộc là có rắp tâm gì? ! Chẳng lẽ ta xem thường Tô Lưu Cảnh rồi sao?

      Hình Hạo Xuyên ưu nhã cởi áo khoác giao cho nữ giúp việc, sau đó lạnh lùng liếc Tô Lưu Cảnh lo lắng yên, đáp: "Nếu ấy nguyện ý làm người giúp việc, vậy cứ thành toàn cho ấy thôi!".

      Quả nhiên đồng ý tới đây? Vì muốn rời khỏi Thương Thiên Kỳ, liền chấp nhận làm nữ giúp việc, trong lòng , tên Thương Thiên Kỳ đó quan trọng đến mức độ này sao? Ngày đó ở trong phòng bệnh còn che chắn thay ta, đáng chết! này quả rất giỏi, vô cùng giỏi!

      Tô Lưu Cảnh ngờ Hình Hạo Xuyên lại đột ngột trở về, vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghe được những lời kia của chợt muốn cắm đầu ngã vào trong nước.

      Hình Hạo Xuyên nhìn biểu tình ngạc nhiên mở to hai mắt của , càng thêm tức giận, nếu lựa chọn Thương Thiên Kỳ, cần gì phải làm ra vẻ uất ức như vậy. Ngọn lửa vừa bùng cháy lên trong lòng, khiến cho bỏ qua thương tiếc trước đó, bỏ qua cả thương thế của vẫn còn chưa khép lại, độc ác nhìn , trầm giọng : " lựa chọn làm người giúp việc, hẳn là sức khỏe bình phục, vậy từ hôm nay trở , liền phụ trách nhiệm vụ chăm sóc Nhược Nhược".

      Nghe được câu này, lòng của Tô Lưu Cảnh càng thêm lảo đảo, chìm vào đáy cốc, dưới chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã nhào: Để cho tận mắt nhìn hai người bọn họ thân mật thương còn chưa tính, . . . . . . Thế nhưng còn muốn làm bảo mẫu của Tiếu Như Nghê, đến tột cùng, tàn nhẫn đến mức độ nào?

      "Hình, như vậy nên". Tiếu Như Nghê đành lòng kéo tay Hình Hạo Xuyên, khuyên: "Vết thương còn chưa lành, sao có thể để ấy chăm sóc em được?". Khi những lời này vẻ mặt ta dịu dàng vô cùng, nhưng trong lòng lại thầm tính toán, bước kế tiếp nên làm cái gì. Mặc kệ như thế nào, nhất định thể để cho Tô Lưu Cảnh ở lại đây được!

      Hình Hạo Xuyên kéo thân hình gầy yếu của Tiếu Như Nghê vào trong ngực, khẽ hôn lên trán ta cái, dường như cố ý trình diễn thân mật cho người nào đó nhìn vậy. Sau đó quả quyết lên tiếng: "Hừ, đây là lựa chọn của ta, chuyện này liên quan đến em. Ở đây, ta cũng chỉ là nữ giúp việc bình thường mà thôi, em cần phải vì thế mà đau lòng".

      Ánh mắt cũng tự giác liếc qua trắng bệch gương mặt của Tô Lưu Cảnh. Đáng chết, cũng biết tự chăm sóc mình sao? Đám người ở bệnh viện kia làm ăn thế nào biết? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?

      Lúc này Tô Lưu Cảnh từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lời vừa mới : Tốt. . . . . . tốt quá! ra chỉ là người giúp việc bình thường mà thôi, ra là bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là nữ giúp việc. . . Ha ha, cũng chỉ là nữ giúp việc . . . .

      Khóe miệng từ từ nâng lên, nhàn nhạt cười tự giễu, ra quyết định gì thế này, ra những chuyện diễn ra trong bốn tháng ngắn ngủi, hoàn toàn quên, ngay cả chút thương tiếc cũng chưa từng để lại cho .

      vì cái gì mà đau lòng như thế chứ? Rốt cuộc là vì cái gì?

      "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tôi làm gì nữa ? Nếu như có, tôi xin phép lui xuống trước". Tô Lưu Cảnh nhíu mày, cúi người xuống cung kính .

      đợi nổi nữa, cũng hít thở trong khí ngột ngạt này. mềm yếu cũng được, nhát gan cũng được, ít nhất tại, chịu nổi nữa. Ba người mặt đối mặt chung đụng như vậy, lại tận mắt nhìn thấy bọn họ thân mật ở chung chỗ, để cho phải chứng kiến ngạo mạn của người đàn ông kia, quả chẳng khác nào hình phạt có lối thoát.

      Nhìn sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu khẽ run run, tựa như tang cây trơ trọi chỉ cần cơn gió cũng lung lay muốn đổ. Mặc dù có tức giận thế nào nữa cũng tài nào phát tiết ra ngoài, thứ gì đó tương tự với thương trào ra, để cho cảm thấy cực kỳ phiền muộn.

      Thấy Hình Hạo Xuyên phản đối, Tô Lưu Cảnh khổ sở : " xin lỗi, tiên sinh, Tiếu tiểu thư, tôi xin phép. . lui xuống trước". Sau đó vài món đồ ít ỏi của mình, cố gắng giữ thẳng lưng, từng bước từng bước trở về phòng của mình.

      Rốt cuộc cũng tới cửa, hơi sức toàn thân dường như cạn kiệt trong nháy mắt, hai chân vô lực trượt xuống, cả người như món đồ chơi quên lên dây cót, vô lực mà run rẩy ngồi đất.

      Đây mới chỉ là ngày thứ nhất, mới là lần đầu tiên, sắp chịu nổi nữa rồi, vậy còn 209 ngày kế tiếp, nên làm thế nào với trái tim chết lặng của mình, có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ tình ý dạt dào đây?

      phải người ta , đau đến tận cùng cũng cảm thấy đau đớn nữa sao? Nhưng tại sao, nơi trái tim kia, vẫn còn căng như dây đàn, vừa kéo thấy đau đây? Chẳng lẽ đau đớn còn chưa đạt tới cực hạn hay sao? Đến tột cùng còn phải chịu đựng khổ sở như thế nào chứ?

      Tại sao, tại sao trong cơ thể con người ta có cái nút khống chế, khi muốn , liền lập tức ấn vào đó, tắt cái nút này , như vậy tại có lẽ thoải mái hơn rất nhiều, . . .

      Điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Lưu Cảnh vội khống chế nỗi lòng dậy sóng , lấy điện thoại ra bắt máy.

      Tô Lưu Cảnh vừa nhận điện thoại, ở đầu bên kia Thương Thiên Kỳ cũng thở phào hơi, lo lắng hỏi: "Lưu Cảnh, làm sao em lại mình xuất viện?"

      Tô Lưu Cảnh vừa nghe là Thương Thiên Kỳ, vội cố gắng khiến để cho giọng của mình trở nên vui vẻ chút, đáp: "Em sao, bệnh viện quá buồn bực, cho nên mới muốn xuất viện sớm chút, bác sĩ cũng thương thế của em tốt hơn nhiều, chỉ cần uống thuốc mấy lần nữa là được rồi."

      Thương Thiên Kỳ lúc này mới yên tâm : "Vậy em nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, chờ bình phục hoàn toàn hãy đến làm việc, khi nào đỡ bận đến thăm em."

      " cần đâu!", Tô Lưu Cảnh vội vã cự tuyệt: "Em tự chăm sóc bản thân tốt, còn rất nhiều việc phải làm, cần vì em mà chậm trễ công tác!".

      Tô Lưu Cảnh cuống quít tìm lý do, thể, thể cho biết mình bây giờ ở nhà họ Hình làm nữ giúp việc, nếu , gây ra sóng gió lớn hơn .

      Đầu kia Thương Thiên Kỳ vẫn yên lòng sau khi căn dặn chăm sóc mình tốt, mới tắt điện thoại. Tô Lưu Cảnh ôm lấy hai đầu gối yên lặng ngồi đó, nhắm hai mắt lại: Thương, xin đừng đối tốt với em như vậy, bởi vì em . . . . . Là xấu xa, hoàn toàn xứng với người tốt như . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Tiên sinh, chào buổi sáng!

      Sức khỏe vẫn còn chưa bình phục hẳn, Tô Lưu Cảnh ngồi ở trong góc, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đột nhiên phát bản thân nằm ở giường, người còn đắp tấm chăn mỏng.

      Tô Lưu Cảnh ngồi dậy, đầu óc trống rỗng, vô cùng thắc mắc: là ai bế lên giường?

      Hình Hạo Xuyên?

      Ngay sau đó, lại tự giễu cười cười: hẳn là lại nằm mơ giữa ban ngày rồi.

      "Lưu Cảnh, tỉnh chưa?", Tiếu Như Nghê nhàng đẩy cửa ra, mỉm cười .

      Tô Lưu Cảnh thấy ta vào, vội vàng đứng dậy xuống giường, chào: "Tiếu tiểu thư."

      Tiếu Như Nghê dịu dàng cầm tay của , kéo trở về bên giường : "Thương thế của còn chưa khỏe, cứ nằm . Tôi xem như chị em trong nhà rồi, sao còn gọi Tiếu tiểu thư chứ?"

      Tô Lưu Cảnh lúng túng cúi đầu, cảm giác như tiểu Tam bị lột trần, đối mặt với vợ cả, trở nên lúng túng run rẩy, khiến cảm thấy đất dung thân, huống chi, Tiếu Như Nghê lại là mọt người rất dịu dàng.

      Tiếu Như Nghê thản nhiên tiếp: "Lần trước, đồng ý với tôi xuất ở trước mặt của Hình nữa, còn nhớ ?". Trong lời thấp thoáng có ý chất vấn.

      Tô Lưu Cảnh cứng đờ người, nhất thời phản bác được: "Tôi. . . . . ." Lần trước đồng ý với ấy, nhưng là bây giờ, lại nuốt lời rồi.

      Tiếu Như Nghê thầm quan sát nét mặt của , sau đó đổi giọng, chuyển sang trấn an: "Lưu Cảnh, tôi có ý trách , chỉ muốn hỏi thăm chút nếu như có phiền toái gì cứ cho tôi biết, tôi có thể giúp giải quyết". Lời ăn tiếng nhất mực dịu dàng tựa như chị nhà hàng xóm vậy.

      Giọng điệu này khiến Tô Lưu Cảnh càng thêm áy náy, cắn môi dưới, gian nan : " xin lỗi. . . . . ."

      "Nếu có lời khó vậy tôi cũng gặn hỏi thêm nữa, nhớ chăm sóc bản thân tốt?". Tiếu Như Nghê nhu hòa tiếp: " đói bụng , tôi bảo người mang chút đồ ăn đến đây nhé!".

      ta biết nên làm như thế nào để đả động đến lòng của những ngây thơ, chỉ cần vị tha bao dung chút liền có thể làm cho Tô Lưu Cảnh áy náy tự trách, mà thứ ta muốn chính là hiệu quả này.

      Quả nhiên, Tô Lưu Cảnh cảm kích : "Cám ơn , Tiếu tiểu thư. . . . . ."

      Tiếu Như Nghê vỗ vỗ tay của an ủi, sau đó xoay người đóng cửa lại rời . Đồng thời trong lúc đóng cửa lại khéo léo giấu ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt của mình.

      Với biểu tình này của Tô Lưu Cảnh có lẽ việc trở lại nhà họ Hình dường như phải cố ý, vậy càng để ý của Hình với đạt đến trình độ phải đề phòng rồi. Hình là của tôi, bởi vì ấy nên tôi mới có ý chí sống tiếp, Tô Lưu Cảnh, mặc kệ có cố ý hay , cũng thể trách tôi!

      ********** thỉnh thoảng làm tuyến phân cách mẹ ghẻ ***********

      Sáng ngày hôm sau.

      Thím Bình tự mình gõ cửa, mang bộ đồng phục dành cho nữ giúp việc đến đưa cho .

      Sau đó mặt biểu tình dặn dò: "Từ hôm nay trở , chỉ cần đặc biệt chăm sóc Tiếu tiểu thư, tại tiên sinh dậy rồi, mau chuẩn bị ".

      Tô Lưu Cảnh cầm bộ đồng phục trong tay, cắn môi nhàng gật đầu: "Dạ, thím Bình!". Bắt đầu, từ giờ trở , chỉ là nữ giúp việc hơn.

      Bê bữa sáng mới vừa làm xong, Tô Lưu Cảnh cứng đờ đứng ở trước cánh cửa, hàm răng bất tri bất giác cắn chặt môi dưới, dường như hề cảm thấy đau đớn chút nào.

      nỗ lực cảnh báo bản thân: Tô Lưu Cảnh, đây chỉ là công việc bình thường, tựa như công tác trước kia cũng thế, trừ quan hệ lần đó ra cái gì cũng có. Kỳ hạn cũng chỉ có bảy tháng, rất nhanh trôi qua thôi, cần nghĩ quá nhiều, rất tốt, cứ như vậy.

      Tô Lưu Cảnh thầm tự nhủ, sau đó thở ra hơi, đưa tay lên gõ vào cánh cửa vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

      "Vào !", giọng thâm trầm xuyên thấu qua cánh cửa truyền đến.

      Nghe thấy giọng kia, Tô Lưu Cảnh hơi khựng lại, quả nhiên, là Hình Hạo Xuyên! Biết rất nhất định ở trong phòng của Tiếu Như Nghê, làm thế nào mà vừa nghe được thanh này trái tim hung hăng run lên cái?

      Bên trong là cảnh tượng như thế nào? Là hai người bọn họ ân ái ôm nhau cùng ngủ chung, là thân mật hôn chào buổi sáng, hay còn gì khác nữa?

      lâu trước kia phải xác định rồi sao? Tựa như Sofia lần trước, đường đường tổng giám đốc Hình thị chưa bao giờ thiếu phụ nữ, huống chi là người mà dành tình cảm chân thành?

      Tô Lưu Cảnh, trấn định lên, cứ xem như họ chỉ là người xa lạ. Tô Lưu Cảnh cố gắng bình phục tâm tình, sau đó đưa tay mở cửa, cúi đầu gian nan mở miệng : "Tiên sinh. . . .chào buổi sáng, Tiếu tiểu thư…chào buổi sáng.". Cúi đầu thấp, chỉ sợ hình ảnh ấm áp ân ái kia hung hăng đả thương mắt của mình.

      Cửa mở ra, bên trong lại giống như trong tưởng tượng của , Hình Hạo Xuyên rời giường, đứng trước gương sửa lại cổ áo, mà Tiếu Như Nghê tựa hồ vẫn còn ngủ, bóng dáng nho nằm trong chăn, vô cùng đáng . Cảnh tượng như vậy, ấm áp, tựa như đôi vợ chồng hòa thuận dưới mái nhà, lòng của Tô Lưu Cảnh vì thế cũng nứt toạc ra thêm chút.

      Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh cúi đầu vào, cung kính giống như tất cả các nữ giúp việc khác, cung kính đến mức khiến cho đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt: "Đây chính là thái độ chào buổi sáng sao? Ngẩng đầu lên!".

      Tô Lưu Cảnh hơi chậm lại, cắn môi chậm rãi ngẩng đầu lên : "Xin lỗi, tiên sinh."

      Lại là giọng cung kính giống như chút quan hệ nào! Hình Hạo Xuyên càng nghe càng cảm thấy lọt tai, đáng chết, này nhìn thấy ở trong phòng của Nhược Nhược, mà mặt vẫn biến sắc sao? Là thủ đoạn trở nên cao minh rồi, hay căn bản là quan tâm? Rất tốt, rất tốt!

      ngọn lửa vô danh cứ thế bùng lên, Hình Hạo Xuyên cau mày, giọng : "Tới đây, thắt cà vạt cho tôi!"

      Tô Lưu Cảnh ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Tiếu Như Nghê ở giường.

      Bị thái độ ngập ngừng này của chọc giận, Hình Hạo Xuyên vui : "Thắt cà vạt giúp ông chủ mà lại làm được, vậy nữ giúp việc như cũng quá đủ tư cách rồi!"

      Tô Lưu Cảnh bấm bấm lòng bàn tay, cắn môi, chậm rãi tới trước mặt Hình Hạo Xuyên, cúi đầu thắt cà vạt cho .

      Nhìn cúi đầu đứng ở trước tỉ mỉ thắt cà vạt cho mình, hàng mi dài hơi run rẩy, giống như hai cánh bướm chớp chớp, còn cả hai cánh môi hồng thuận, hơi mím lại, bên dưới là mảnh rực rỡ kiều diễm.

      Hình Hạo Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

      Mà cảm giác này bất chợt làm chột dạ. phải Nhược Nhược vẫn còn ở bên cạnh sao? Tại sao có thể mất khống chế như vậy ?

      Hình Hạo Xuyên đẩy Tô Lưu Cảnh ra theo bản năng, để phòng ngừa việc xảy ra tình huống sắp mất khống chế, cố ý thô bạo : "Được rồi! Chuyện như vậy mà cũng làm được, ra !"

      Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị đẩy ra, hề chuẩn bị, dưới chân khẽ hẫng cái, cứ như vậy bị đẩy ngã mặt đất, thân thể nặng nề ngã xuống, cùi chỏ bị chà xát, đau đến mức kìm được khẽ hô tiếng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Ức hiếp.

      Tô Lưu Cảnh nặng nề ngã xuống đất, cùi chỏ đau rát, nhìn cũng biết chỗ kia thế nào cụng bị trầy xước, nhưng cái này cũng coi là gì, càng làm cho khổ sở hơn chính là, Hình Hạo Xuyên thế nhưng lại nhẫn tâm đẩy ra, bởi vì ở trước mặt Tiếu Như Nghê, cho nên liền xua đuổicô như rác sao?

      Vậy cưỡng ép trở lại để làm gì? Hay là làm nhục thú vị như vậy sao?

      ". . . . . ." Hình Hạo Xuyên ngờ vừa mới nhàng đẩy cái, mà ngã lăn ra, muốn kéo dậy, nhưng rồi lại nhún nhường được.

      giường, Tiếu Như Nghê chợt khẽ kêu lên, vẻ mặt khổ sở giãy dụa: "Hình. . . . . . Hình. . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên thấy Tiếu Như Nghê gọi mình, vội vàng tiến lên an ủi: "Sao vậy, Nhược Nhược? thoải mái sao? Hay là gặp ác mộng?". Quan tâm như vậy, che chở như vậy, quả xem như trân bảo nâng ở lòng bàn tay, vô cùng chói mắt.

      Tiếu Như Nghê đầu đầy mồ hôi tựa vào trong ngực Hình Hạo Xuyên, khuôn mặt sợ hãi, nhíu mày lại, trong mắt nhàng gợn sóng, quả vừa thấy thương, ngôn ngữ hỗn loạn : "Hình, mới vừa rồi em nằm mơ thấy, em lại bị bệnh nằm ở trong phòng cấp cứu, khó chịu, chỉ có mình em, quan tâm đến em nữa. . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên đau lòng ôm vào lòng, trấn an : " việc gì, việc gì, bệnh của em tốt lắm rồi, lại làm sao có thể rời khỏi em được? Chúng ta rồi phải sao? Bên nhau cả đời, hửm?".

      Tiếu Như Nghê lã chã chực khóc túm lấy tay Hình Hạo Xuyên chặt, chỉ sợ chớp mắt cái liền biến mất , cầu khẩn : "Hình. . . . . . Đừng rời khỏi em. . . . . ."

      Biết Nhược Nhược kể từ khi trải qua cơn bệnh nặng kia thường lo được lo mất như vậy, Hình Hạo Xuyên vô cùng đau lòng, dịu dàng hôn lên mặt , : "Được, rời , nhất định đâu cả!".

      đôi tình nhân thân mật như vậy, tựa như thế giới hoàn chỉnh, ngoài bọn họ ra, có bất kỳ ai khác, bất luận kẻ nào cũng thể nhúng tay vào trong đó được.

      Tô Lưu Cảnh ngẩn người ở bên, trái tim giống như có hàng vạn cây kim đồng loạt đâm vào, thủng lỗ chỗ.

      "Tiên sinh, tôi xin xuống trước!", Tô Lưu Cảnh cắn môi dưới gắt gao kềm chế hốc mắt chua xót, cơ hồ muốn phá tan đôi môi, ôm cùi chỏ bị thương gian nan đứng dậy, sau đó cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

      phải , nếu rời lúc này, biết mình có thể bị điên mất.

      Hình Hạo Xuyên thấy rời dường như muốn gì đó, lại bị Tiếu Như Nghê kéo lại, khó chịu rúc vào trong ngực.

      Lúc ngẩng đầu lên, Tô Lưu Cảnh rời rồi. Nằm ở trong ngực Hình Hạo Xuyên, trong mắt đẹp chất chứa đầy khổ sở của Tiếu Như Nghê, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh. . . . . .

      Tô Lưu Cảnh che khuỷu tay bị thương, thất hồn lạc phách xuống lầu, chỉ cảm thấy nỗi đau đớn dâng tràn khó có thể ức chế, hề để ý đến chỗ cùi chỏ bị rách rơm rớm máu.

      Dì Lưu ngang qua , thấy ngẩn ngơ đến mất hồn, lại thấy khuỷu tay trầy xát nhuốm máu, chấn kinh muốn vất bỏ hết mọi thứ trong tay, kêu lên: "Ai ôi! Lưu Cảnh a, thế nào lại bị thương?"

      Lúc này Tô Lưu Cảnh mới phản ứng được, nhìn xuống khuỷu tay còn chảy máu ngừng, chậm lụt "A" tiếng, ra chỗ bị thương cũng phải là trái tim, mà là nơi này. Cũng may, hoàn hảo.

      Dì Lưu thấy ngẩn ngơ, vội kéo qua, nóng nảy : "Cái đứa bé này, sao lại biết chăm sóc bản thân như vậy?, để thím xử lý chút. Ai ôi, làn da xinh đẹp như thế này, sao cứ bị thương hết chỗ này đến chỗ khác thế, cũng biết đau lòng sao!".

      Đau lòng? Ai tới đau lòng? Tô Lưu Cảnh yếu đuối cười cười, nếu có ai đau lòng, bản thân có đau lòng thế nào chăng nữa cũng có ích lợi gì? Nơi trái tim đó sớm còn cảm giác đau nữa rồi.

      Bị dì Lưu lôi kéo vào nơi ở dành cho người làm, lơ đãng lướt qua mấy nữ giúp việc trẻ tuổi xinh đẹp.

      Trong nháy mắt lướt qua đó, liền nghe được bọn họ chút kiêng kỵ cười với nhau.

      nữ giúp việc gương mặt thông minh mặt liếc qua Tô Lưu Cảnh, mặt lôi kéo đám chị em của mình, lớn tiếng : "Tiếu tiểu thư là người tốt vô cùng, năm đó tiên sinh bị thương nặng như vậy, thiếu chút nữa chết, chính ấy mạo hiểm để đến an nguy tính mạng cứu tiên sinh trở lại. Sau khi cứu được người lại mai danh tích rời , phải đến tận hai năm sau tiên sinh tìm được ấy, từ đó hai người mới quen biết nhau. Tiếu tiểu thư quả thực là tiên nữ giáng trần, dáng dấp lại xinh đẹp thanh thoát, tâm địa lại tốt, đối đãi với người khác lại cần phải !".

      Người kia dừng lại lát lại ra điều chế giễu tiếp: " giống như vài người, cứ đeo bám theo tiên sinh, vì lợi ích tiền tài mà cố ý tiếp cận. Có thể vì tiền mà tình nguyện bán thân, thế còn trơ trẽn hơn nữa, ràng bị tiên sinh đuổi ra ngoài, lại còn mặt dày mày dạn quay trở lại, được làm tình nhân nữa liền chấp nhận ở lại làm người hầu. Người như vậy, so với những người giúp việc trong sạch như chúng ta biết là ti tiện bao nhiêu lần, xem, có vài người sao có thể còn mặt mũi mà sống thế giới này chứ? Các nghĩ thử xem có buồn cười ?".

      Mấy nữ giúp việc bên cạnh cũng phối hợp với tình hình mà cười rộ lên: "Ha ha, buồn cười, buồn cười! Người như vậy, nếu còn chút thể diện, dứt khoát rời thôi, là, ngay cả mặt mũi của cha mẹ cũng có thể vứt bỏ".

      Hổ lạc bình dương bị khuyển khi(*), chính là đạo lý này, lúc còn được cưng chiều, bọn họ chỉ dám xấu sau lưng làm gì có ai dám to gan trước mặt như vậy. nay, địa vị ngang nhau, ai cũng có thể đả kích, chửi mắng.

      *) Hổ lạc bình dương bị khuyển khi: câu đầy đủ phải là Rồng chơi sông cạn tôm dỡn mặt. Hổ lạc đất bằng bị chó khi. Ý muốn đến nỗi bi ai của người bị thất thế.

      Đây cũng là chuyện bình thường của cuộc sống, thực tế tàn khốc, trần trụi. Tô Lưu Cảnh rũ mắt, tự giễu nhếch miệng, trong lòng lại chất chứa bi thương.

      Thím Lưu nghe nổi nữa, chống tay chen vào, quay về phía mấy nữ giúp việc kia hung dữ mắng: "Mấy người xấu bụng các , cũng soi gương xem bản thân mình bao nhiêu cân lượng, miệng nhàn rỗi quá muốn ăn đánh có phải ?"

      Mấy người kia làm sao chịu ngồi yên, vừa thấy có người động đến mình, vội vàng lên dây cót tựa như gà chọi sửng cồ lên: "Mắc mớ gì tới bà? Chồng chết, lại nhiều tuổi còn nương nhờ nhà họ Hình, nếu phải tiên sinh thấy bà đáng thương, sớm bị cầm lông gà làm lệnh tiễn đuổi rồi!".

      "Các !", dì Lưu tức giận đến tái mét mặt, thiếu chút nữa còn thở được.

      Tô Lưu Cảnh gấp rút lên muốn đỡ dì Lưu, nhưng mấy người kia lại động tay động chân, muốn che chở cho bà lại cẩn thận bị họ dùng sức đẩy cái, gáy bị đập mạnh vào cây cột phía sau lưng.

      Trước mặt bỗng tối sầm, lập tức muốn ngất . . . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: cần kiên cường!

      Cái gáy nặng nề đập vào cây cột sau lưng, Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, mềm oặt trượt xuống, đầu quay mòng mòng, muốn ngất.

      "Lưu Cảnh!", dì Lưu thấy Tô Lưu Cảnh bị đập đầu, vội tới đỡ lên.

      Đám nữ giúp việc thấy thế liền thở hốc vì kinh ngạc, luống cuống, biết nên làm cái gì.

      Chợt, nghe thấy tiếng khiển trách nghiêm nghị truyền đến: "Các người làm gì? !"

      Mấy người kia sợ hãi giật thót tim, nhìn người vừa tới chột dạ cúi đầu : "Nghiêm. . . . . . Nghiêm tiên sinh. . . . . .". Nghiêm Hàn Dư thường xuyên đến kiểm tra định kỳ cho Tiếu Như Nghê, cho nên đám người giúp việc trong nhà đều biết , đối với vẫn có vài phần kính trọng.

      Nghiêm Hàn Dư cau mày, nghiêm mặt tới, đỡ Tô Lưu Cảnh dậy, nhanh chóng kiểm tra phần gáy của .

      "Chúng tôi. . . Là ấy tự mình đụng vào, liên quan gì đến chúng tôi cả!". Nữ giúp việc thông minh nhanh nhẹn lập tức lên tiếng phủ nhận, đẩy hết trách nhiệm.

      Nghiêm Hàn Dư nhìn mấy người kia chối đây đẩy trách nhiệm, khuôn mặt bình thường vốn nho nhã cũng ra mấy phần chán ghét: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi tôi nhìn thấy ràng, Tô tiểu thư thời gian trước đầu mới bị thương, nghỉ ngơi hơn tuần lễ mới khôi phục được chút, nếu như lần này bị thương mà lưu lại di chứng gì, các người có chịu trách nhiệm được ?"

      giận cảnh cáo, khiến cho đám nữ giúp việc hoảng sợ tái mặt, vội : " xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn đùa chút thôi, phải cố ý. . . . . ."

      Họ vốn chỉ muốn nhục nhã Tô Lưu Cảnh chút thôi. Lòng con người vốn trời sinh giống nhau, ràng Tô Lưu Cảnh cùng với bọn họ đều là những người nghèo khổ thậm chí hoàn cảnh còn tệ hơn nhiều. Thế mà lại được ở bên cạnh tiên sinh, mặc dù mặt dám biểu gì, nhưng trong lòng lại ghen tỵ vô cùng, giờ thấy bị thất sủng, tất nhiên muốn đả kích, trả thù cho thỏa. Ruốc cuộc lại đều là những người nhát gan sợ phiền phức, hề muốn làm lớn chuyện lên.

      "Chuyện này, chờ sau khi kiểm tra xong, nếu có chuyện gì các người có muốn trốn cũng thoát được liên quan!". Nghiêm Hàn Dư vừa kiểm tra vết thương của Tô Lưu Cảnh, vừa tựa như cảnh cáo .

      Đám người hầu cúi đầu, lập tức ảo não chạy mất.

      Dì Lưu vội cảm kích : "Cám ơn cậu, bác sĩ Nghiêm".

      Nghiêm Hàn Dư thấy sắc mặt của dì Lưu cũng tốt lắm, vì vậy liền lên tiếng: "Lưu Cảnh cứ giao cho cháu, dì nghỉ ngơi chút ."

      Nghiêm Hàn Dư cẩn thận kiểm tra phần gáy của thấy có vấn đề gì, nhưng vết thương trán vốn khép miệng vì va chạm mà lại nứt ra, máu đỏ chảy ra nhuốm đầy băng gạc trắng như tuyết. Đôi mày nho nhã khẽ chau lại, đến khi nhìn thấy vết thương khuỷu tay của nhíu lại càng sâu.

      này thế nào mà cả người đều bị thương? như vậy khiến cho cảm thấy thực đau lòng.

      Tô Lưu Cảnh ngất xỉu, lâu sau mới trở lại bình thường, nhìn thấy Nghiêm Hàn Dư, mới giọng : " Nghiêm, cám ơn. . . em sao . . ."

      Nghiêm Hàn Dư đột nhiên nổi giận đùng đùng mắng: "Cái gì mà sao? Em thử nhìn lại bản thân xem toàn thân có bao nhiêu vết thương!". này sao có thể quan tâm đến bản thân như vậy? Hay là dồn hết tâm trí suy nghĩ cho người khác rồi, nên căn bản quên mất mình?

      Bị Nghiêm Hàn Dư giống như dạy dỗ đứa bé cứng đầu cứng cổ, mắt Tô Lưu Cảnh chợt cay cay, loại quan tâm đặc hữu tựa như người thân này, chẳng những cảm thấy khổ sở, ngược lại càng hoài niệm, trước kia khi còn bé bị mắc lỗi, mẹ cũng là giọng điệu ràng quan tâm nhưng lại cố ý trách cứ này.

      Thấy vành mắt Tô Lưu Cảnh phiếm hồng, Nghiêm Hàn Dư đành lòng trách nữa, chỉ : "Tôi dẫn em thay băng, đây thực là bất đắc dĩ mà, có khi còn phải quay về bệnh viện kiểm tra tổng thể lại lần nữa". xong liền muốn đưa tay bế lên.

      Bất chợt bị bế lên, tư thế thân mật này, khiến Tô Lưu Cảnh hơi thẹn thùng, lại có chút sợ, vội : "Em, có thể tự mình được."

      "Tôi là bác sĩ, em phải nghe lời!", Nghiêm Hàn Dư giả vờ tức giận , rất có uy thế của người bác sĩ.

      Tô Lưu Cảnh chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, hai tay vòng bờ vai , ổn định thân thể của mình.

      Nghiêm Hàn Dư ôm Tô Lưu Canh gầy yếu ngay cả sợi lông vũ cũng bằng trong ngực, sải bước nhanh chóng về phía phòng của .

      qua phòng khách, vừa đúng lúc gặp được Hình Hạo Xuyên nắm tay Tiếu Như Nghê xuống cầu thang.

      Hai đôi bất ngờ va phải nhau, đều kinh ngạc mất nửa giây, ngay sau đó là lúng túng, sau đó chính là tò mò suy đoán.

      Tiếu Như Nghê nhìn Nghiêm Hàn Dư thân mật ôm Tô Lưu Cảnh vào trong ngực, mặt được tự nhiên lắm, sau đó liền quan tâm hỏi: " Hàn Dư, đến rồi sao? Lưu Cảnh, làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"

      Hình Hạo Xuyên ở bên quan sát hai người kia, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, trong con ngươi đen nhánh đông kết tầng hắc ám nặng nề, toàn thân tản ra bất mãn nồng đậm, giống như có đối thủ mới lại xông vào lãnh địa của mình.

      Tô Lưu Cảnh dưới ánh mắt săm soi của ba người đặc biệt là Hình Hạo Xuyên, quả so với bị ánh mặt trời ban trưa thiêu đốt còn khó chịu hơn, rũ mắt xuống, khẽ run rẩy : "Tôi. . . . . .", tay chân nhất thời cũng luống cuống theo.

      Nghiêm Hàn Dư liếc Hình Hạo Xuyên cái, ngay sau đó hề để ý đến địch ý của , quay về phía Tiếu Như Nghê mỉm cười đáp: "Vết thương của Lưu Cảnh cần phải băng bó lại, muốn thay băng cho ấy!", ngay sau đó quay đầu lạnh nhạt với người đàn ông nào đó: "Tổng giám đốc Hình, chắc chắn hoan nghênh tôi chứ?"

      Chỉ câu vu vơ bình thường nhưng lại nặng tựa ngàn cân.

      Hình Hạo Xuyên kinh ngạc, liếc Tô Lưu Cảnh được Nghiêm Hàn Dư ôm trong ngực, nhìn hai cánh tay bé của đặt ở vai người kia, ánh mắt nguy hiểm khẽ híp cái, sau đó nắm tay Tiếu Như Nghê lướt qua, chỉ lạnh lùng bỏ lại câu: "Xin cứ tự nhiên!".

      Tô Lưu Cảnh đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của người nào đó, trong lòng có tiền đồ run lên cái, theo bản năng cắn cắn đôi môi.

      Nghiêm Hàn Dư nho nhã mỉm cười, cũng thèm để ý, cúi đầu tặng cho Tô Lưu Cảnh ánh mắt trấn an, sau đó bế lên lầu. Tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra lại lần nữa, rồi thay thuốc, thay băng mới cho , sau đó lại nâng khuỷu tay của lên cẩn thận xử lý vết thương.

      Thấy dáng vẻ ràng đau đớn nhưng lại liều mạng cắn răng nhẫn của , Nghiêm Hàn Dư nhịn được khuyên giải: "Em cần phải kiên cường như vậy, biết ?"

      Tô Lưu Cảnh sửng sốt? cần. . . . . . Kiên cường sao? Từ tám tuổi trở vẫn luôn tự với bản thân phải kiên cường, nhưng hôm nay đột nhiên lại có người với rằng, cần kiên cường như vậy nữa. Chỉ câu ngắn ngủi, lại làm cho đầu ngón tay của nhịn được run rẩy.

      Những năm tháng này, vẫn mình chịu đựng, bởi vì biết trừ bản thân ra, có ai có thể dựa vào, còn phải nuôi dưỡng người em trai có đầu óc tối dạ cho nên cần phải kiên cường, bất luận như thế nào cũng phải sống, mà hôm nay lại có người rằng: phải cần kiên cường như vậy!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Nghiêm Hàn Dư

      Nghiêm Hàn Dư ngừng tay, chăm chú nhìn vào mắt : "Ít nhất ở trước mặt tôi, cần. Tôi là bác sĩ của em, ở trước mặt bác sĩ em có thể tùy ý ra suy nghĩ của mình, đau liền kêu đau, cần phải chịu đựng, được ?", giọng điệu của rất nhạt, rất giống như người quan tâm đến em của mình.

      Tô Lưu Cảnh nhìn chằm chằm, có thể ? Kể từ khi tám tuổi trở về sau, chưa từng có người nào cho biết, nếu như nhịn nổi nữa, hãy ra . Chưa từng có. . . . . .

      " có ai thương em, em lại càng phải quý trọng bản thân mình. Bởi vì nếu như ngay cả bản thân cũng thương tiếc mình, vậy còn có thể trông cậy vào ai có thể thương em đây? Đối với bản thân mình phải tốt chút, em chỉ mới mười tám tuổi, những người khác lúc này hẳn vẫn còn ngồi ghế nhà trường, vẫn còn làm nũng với cha mẹ. cần đối với mình quá hà khắc, được ?". Nghiêm Hàn Dư nhíu mày, đau lòng nhìn thiếu nữ gấp rút lo lắng giống như phạm tội.

      đối với mình quá nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức khiến người ta cũng nhịn được mà đau thay cho .

      Tô Lưu Cảnh thoáng sửng sốt, chậm rãi gật đầu, ngón tay cũng hơi rung động.

      "Đối với bản thân khá hơn chút, làm cho rất nhiều người lo lắng!" . Nghiêm Hàn Dư tiếp tục giúp rửa vết thương, sau đó bôi thuốc.

      Tô Lưu Cảnh khàn giọng hỏi: " có người sao?".

      "Đúng vậy, có rất nhiều người!". Nghiêm Hàn Dư mỉm cười an ủi bề ngoài tuy kiên cường nhưng lại cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn này.

      Tô Lưu Cảnh nghe vậy, giống như đứa trẻ tìm được lối , đột nhiên gặp được người dẫn mình về nhà, dần dần cong cong khóe miệng. Vui sướng phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nở rộ tựa như thiên sứ thuần khiết, trong mắt phỉ màn sương mù mỏng, khóe môi hồng nhuận khẽ nâng lên, quả so với hoa bách hợp trắng muốt còn mỹ lệ, động lòng người hơn nhiều.

      Thấy thế tim Nghiêm Hàn Dư chợt loạn nhịp, cơ hồ vô ý thức lạc trong làn sương đó toát ra làm say lòng người, rất may kịp thời phản ứng, vội vàng che giấu , cẩn thận giúp băng bó vết thương.

      Tô Lưu Cảnh cắn cắn cánh môi, ngẫm nghĩ lâu, sau đó ngây ngô hỏi: " Nghiêm, em muốn hỏi vấn đề, có thể ?"

      Nghiêm Hàn Dư khích lệ đáp: "Dĩ nhiên có thể!". này chính là vì quá suy nghĩ cho người khác, cho nên luôn đè nén chính mình, như vậy cũng tốt.

      Tô Lưu Cảnh cẩn thận hỏi: "Cái đó. . . . . . vẫn thích Tiếu tiểu thư sao?". Ngay sau đó cảm thấy mình hơi thất lễ, vội : " xin lỗi, là em quá tò mò rồi !"

      " sao.", Nghiêm Hàn Dư để ý , sau đó cố làm ra vẻ thâm trầm đáp: "Ừm, cái vấn đề này rất khó trả lời!".

      "Vậy lúc nhìn ấy cùng. . . . . . Tiên sinh ở chung chỗ thấy thương tâm sao?". Tô Lưu Cảnh nhăn mày hỏi. Nếu như có thể, vạn vạn lần muốn nhìn tận mắt hai người đó ở chung chỗ, nhưng Nghiêm Hàn Dư lại vẫn chủ động, cứ cách thời gian tới kiểm tra sức khỏe cho Tiếu Như Nghê, trừ phi quá sâu, nếu làm sao có thể có được dũng khí này?

      Nghiêm Hàn Dư cũng quanh co, trả lời thẳng: " ra , thành thói quen. Tôi từng với em, hai chúng tôi cùng nhau lớn lên, chăm sóc ấy cũng thành thói quen khó bỏ, cái này liên quan đến việc hay là . Có lẽ tôi thương ấy theo thói quen, có lẽ bất tri bất giác tôi xem ấy như em của mình, tựa như đối đãi với em vậy". Cuối cùng, giống như mọt người lớn cưng chiều vuốt vuốt tóc của , nhàng .

      "Có lẽ có ngày, em tỉnh dậy, đột nhiên liền phát nhất thiết cứ phải , cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cần tạo cho mình quá nhiều áp lực, hả?"

      Lời của Nghiêm Hàn Dư giống như liều thuốc tốt rót vào trong lòng , cảm giác uất ức, nghẹn ngào trong ngực tức được mở rộng thông thoáng rồi.

      Nghiêm Hàn Dư đột nhiên lên tiếng trêu chọc: "Tính toán ra, hai chúng ta đúng là những người luân lạc nơi chân trời góc bể, nếu hai người bọn họ là đôi, hai chúng ta cũng dứt khoát kết đôi thôi."

      Tô Lưu Cảnh nghĩ tới nho nhã như Nghiêm Hàn Dư thế nhưng cũng giỡn như vậy, nhịn được bật cười thành tiếng.

      Hai người cũng chú ý tới, bên ngoài khe cửa khép chặt, tình cờ thoáng qua đôi mắt u, muốn đẩy cửa ra nhưng chưa kịp bắt đầu, khựng lại giữa chừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :