1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Chỉ đáng giá đồng! ( )
      Editor: BAT
      Nguồn: http://***************.com/

      Ánh mặt trời chiếu rọi xuống khắp nơi, giống như vị thẩm phán cương vị công tác của mình luôn luôn rất công bằng, sau khi bóng đêm qua bình minh hé sáng để chính thức tuyên bố với thế gian tất cả mọi chuyện xảy ra ai có thể trốn tránh cả.

      Khi Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, nhất thời cảm thấy choáng váng, chậm rãi mở mắt ra, muốn cất tiếng lên lại phát cổ họng khô rát cơ hồ như khàn cả .

      Cảnh vật trước mắt dần dần ràng, với xa lạ và hoa lệ của nó khiến cho theo bản năng đề cao cảnh giác, muốn ngồi dậy.

      Nơi này là nơi nào?

      Vậy mà chưa nhấc người lên mà toàn thân lại truyền đến cảm giác đau đớn, hình như hút cạn mọi hơi sức của , khiến lần nữa nằm ẹp giường.

      Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Bất chợt lúc này lại có cánh tay cường tráng từ bên cạnh vắt qua, đè lên trước ngực của . Tô Lưu Cảnh hít vào hơi, cúi đầu nhìn lúc này mới phát ra, người mình thế nhưng lại hề có tí quần áo nào trắng trợn lộ ra bên ngoài, mặc dù đắp chăn đến ngang ngực nhưng vẫn thể che đậy được những dấu xanh tím làn da trắng như tuyết, có số chỗ còn kèm theo mấy vết xước dài đỏ ửng, trông kinh khủng.

      Máu mặt Tô Lưu Cảnh lập tức gần như mất hết trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, trước mặt bỗng tối sầm, cơ hồ sắp ngất xỉu đến nơi.

      chậm rãi, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say, chỉ động tác quay đầu thôi nhưng lại mất thời gian khá lâu như tiêu phí nửa cuộc đời vậy.

      Người đàn ông ngủ bên cạnh toàn thân trần trụi, dáng người cao to cùng cái cổ màu đồng dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ to lớn, cao ngạo, bắp thịt rắn chắc càng trở nên sáng bóng, có thể tưởng tượng được thân dưới của ta khỏe mạnh như thế nào, cơ hồ muốn cho phụ nữ khắp thiên hạ chảy hết máu mũi.

      Nhưng cảnh tượng như vậy đối với Tô Lưu Cảnh, giống như vô tình tuyên bố, tia hi vọng cuối cùng của bị thiêu trụi rồi.

      Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới, cố gắng khắc chế để mình run rẩy nữa.

      Trí nhớ từ đêm qua dần dần khôi phục lại, nhớ ra mình bị người ta đánh thuốc mê rồi sau đó. . . . . . Liền nằm ở chiếc giường này, ngay sau đó, người đàn ông này xuất . . . . . .

      " tỉnh rồi à."

      giọng trầm thấp mà lạnh nhạt ở bên cạnh vang lên, mang theo bất kỳ ôn tồn nào, chỉ đơn giản là trần thuật lại, ánh mắt thâm thúy của ta quét lên người của , tựa hồ có bất kỳ áy náy nào, thậm chí còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Sau đó thèm để ý tới , từ giường ngồi dậy, thèm quan tâm đến việc mình phơi bày thân thể ở trước mắt của vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy tí tách vang lên mơ hồ vọng ra từ cửa kính, thân thể cao lớn của ta khúc xạ xuyên qua tấm kính càng hiển lồ lộ.

      Hình Hạo Xuyên từ phòng tắm ra ngoài, chỉ đơn giản quấn cái khăn tắm ở dưới thân, thấy vẫn ngồi ở bên giường, chậm chạp mặc quần áo, bất mãn nhíu nhíu mày : "Làm sao còn chưa ?" Theo quy củ của , chỉ cần vừa tỉnh lại, kia phải lập tức rời khỏi đó.

      Động tác của Tô Lưu Cảnh dừng lại, năm lần bảy lượt cho nổi tay vào ống tay áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người kia, tựa hồ như tiêu hóa lời của ta.

      Nhìn ánh mắt kia của cố làm ra vẻ thanh thuần đáng thương, thậm chí mơ hồ còn chứa nước mắt, trong mắt Hình Hạo Xuyên lóe lên tia giễu cợt, hừ lạnh tiếng, từ trong túi lấy ra xấp tiền, ném ở bên cạnh chân của Tô Lưu Cảnh, : "Tôi quên, số tiền này cứ cầm trước , tôi mang theo chi phiếu, lát nữa tôi bảo thư ký của tôi mang đến cho , tôi cho ba phút, lập tức biến khỏi mắt tôi." Giọng kia tựa như muốn nhìn thấy thêm giây phút nào.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Chỉ đáng giá đồng! ( hai )
      Editor: BAT
      Nguồn: http://***************.com/

      Những đồng tiền xanh xanh đỏ đỏ kia giống như hoa từ trời lạc xuống, bay theo những cơn gió ngoài cửa sổ rớt xuống người của Tô Lưu Cảnh.

      Mặt của Tô Lưu Cảnh vốn trắng bệch trong phút chốc lại càng nhợt nhạt hơn cơ hồ là còn tí máu nào, tựa như đối với người vừa ném tiền lên người mình nhất thời cảm thấy do dự. Cánh tay run rẩy cuối cùng cũng xỏ vào được, sau đó cầm tờ tiền vừa bay vào mặt mình lên, rồi lại nhặt những tờ tiền nằm rải rác ở đùi trong đầu vẫn suy tư, những tờ tiền màu đỏ này rốt cuộc là cái gì, trị giá khoảng bao nhiêu?

      Ha ha, ra là, giá trị của cũng chỉ là những tờ tiền màu đỏ này mà thôi!

      Bàn tay cứng ngắc tay run rẩy nhặt hết các tờ tiền lên, chồng chất ở trong tay, xấp dầy, Tô Lưu Cảnh cắn chặt cánh môi tùy thời phát ra tiếng rên của mình lại, tiếng động tới chỗ của Hình Hạo Xuyên.

      Hình Hạo Xuyên cho là chê ít nhịn được liền lên tiếng: "Tôi rồi, phái thư ký của tôi đến tìm , bây giờ !" Bọn họ cũng chỉ trải qua đêm tình mà thôi, thế sao nào? Phụ nữ như cũng phải là hiếm có khó tìm, hừ, biết sao khuôn mặt giống với Nhược Nhược mà lại ghê tởm như thế chứ, quả vũ nhục ấy mà!

      Tô Lưu Cảnh lẳng lặng nghe, đem từng chữ từng chữ kia của ta tỉ mỉ thấm vào trong tai, sau đó tự tiêu hóa, thân thể nhắn tùy thời bị trận gió làm cho chao đảo, nhưng vẫn quật cường đứng đó, bỗng dưng liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của ta.

      Đôi mắt to tròn xinh đẹp kia lúc này chỉ còn toàn mảnh trống rỗng toàn bộ đều là màu xám tro, nhưng lại tràn đầy kiên cường và xem thường.

      Xem thường? ta lại dám xem thường ?

      Hình Hạo Xuyên tựa như muốn khắc chế bản thân cười nhạo ra tiếng.

      Vậy mà giây kế tiếp, liền bị hành động của này làm cho rối loạn.

      chỉ thấy Tô Lưu Cảnh quật cường đứng ở trước mặt mình, trong tay nắm xấp tiền dầy, thế nhưng lại hướng về phía cửa sổ, sau đó —— rào rào tiếng, hất tay, toàn bộ ném ra ngoài cửa sổ.

      Những tờ giấy màu đỏ kia giống như những con hạc bay lượn trung, ở trong gió chân thành nhảy múa, mang đến cảm giác tràn ngập rung động khó có thể thành lời.

      bị hành động ngoài dự đoán của làm cho hồ đồ, chân mày của Hình Hạo Xuyên liền nhíu lại.

      Cặp mắt trống rỗng vô hồn kia của Tô Lưu Cảnh căm phẫn nhìn , cánh môi tái nhợt cố gắng kìm chế nhưng vẫn nhịn được mà khẽ phát run, sau đó dùng hết sức lực của bản thân, cầm tờ tiền nhăn nhúm còn sót lại trong tay hung hăng vứt lên mặt của : " đêm của tôi trị giá nhiều tiền như vậy, mà đêm của , chỉ trị giá bằng này thôi !"

      Sau đó khinh thường liếc cái, cũng quay đầu lại gắng gượng kéo toàn thân đau đớn rời khỏi gian phòng này.

      Hình Hạo Xuyên nhìn bóng dáng gầy gò mỏng manh của biến mất ở ngoài cửa, cùng với tư thế vô cùng quái dị và khó chịu, mơ hồ nhớ lại hành động mất khống chế của mình tối hôm trước, trong mắt thoáng qua tia phức tạp cùng suy nghĩ sâu xa.

      Điện thoại đúng lúc này lại vang lên.

      Hình Hạo Xuyên có chút phiền não bắt máy.

      Bên đầu bên kia truyền đến giọng phách lối rất đáng đánh đòn của Chu thiếu: "Ha ha, Hình à, cậu thấy như thế nào? Tối hôm qua có phải rất hưởng thụ ? Mình phải tốn chút công sức mới đem được tiểu mỹ nhân kia về cho cậu đấy, lại còn cho ấy dùng loại thuốc mới nhất nữa, thế nào người em, có phải cảm thấy dục tiên dục tử hay ? Ha ha. . . . . ."

      "Cậu!" Hình Hạo Xuyên vừa nghe xong liền chau mày, cũng muốn nghe cậu ta thêm câu nào nữa, chút khách khí liền ném điện thoại xuống đất, đem người ở bên kia cắt đứt hoàn toàn.

      ra là hiểu lầm ấy, ra là bị Chu thiếu trói tới đây, trách được mới vừa rồi. . . . . .

      là đáng chết!

      Nếu như nhìn lầm, mới vừa rồi trong ánh mắt của tựa hồ như khóc. . . . . .

      :clap:
      Nhược Vân thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Em trai có đầu óc tối dạ.
      Edit by BAT %

      Từ căn phòng kia ra, dọc theo đường phải hấp thụ biết bao ánh mắt soi mói của người khác, Tô Lưu Cảnh cũng biết bản thân của tại trông nhếch nhác đến ngay cả bản thân cũng còn muốn đối mặt huống chi, toàn thân vô cùng đau nhức, nhưng thể nào bằng được so với nỗi đau trong trong lòng của bây giờ.

      Giống như có con dao găm, hung hăng cắm vào lồng ngực của , sau đó tàn nhẫn xâm nhập từng chút , khiến cho máu từ trong vết thương đó cuồn cuộn tuôn ra.

      Đau. là đau. Đau đến mức khiến cho cảm thấy mình chết dần chết mòn.

      Mấy năm qua, vô luận người khác có như thế nào, giễu cợt ra sao, hoặc là trách mắng đều có thể mặc kệ coi như có gì, bởi vì ít nhất còn cất giữ được thứ trân quý cuối cùng, đứng trong ranh giới đó vẫn có thể đường đường chính chính mà với bọn họ rằng: “Tôi vẫn rất sạch .”

      tại thế nào? phần tốt đẹp cuối cùng mà cố gắng gìn giữ bấy lâu cũng hóa thành bọt nước từ tay của người đàn ông đó.

      , ngay cả hơi sức để phản kháng, vì mình báo thù cũng có, cũng chỉ vì thân phận hèn mọn của mình.

      ta là người đứng ở cao tại thượng, mà sao? Số mạng cũng chỉ là nắm rơm cây cỏ sớm bị vứt bỏ xuống dưới đáy của xã hội lâu rồi.

      mất mảnh tôn nghiêm cuối cùng rồi mà còn phải chịu xem thường như vậy.

      “Ha ha, ha ha….”

      Tô Lưu Cảnh bỗng nhiên cười lớn, cười đến lòng đau như cắt, cười đến nước mắt từ sâu bên trong tuôn trào cả ra, thâ thể gầy yếu vô lực tựa vào bức tường ở ven đưòng, cuối người xuống thấp, lấy tay ôm khuôn mặt tiều tụy nhếc nhác của mình, vậy mà vẫn có giọt nước mắt từ giữa kẽ tay rỉ ra, lên mặt đất.

      Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, tiếng lại tiếng, cho dù hết sức áp chế vẫn tràn ra ngoài cổ họng giống như thiên nga sắp chết vậy.

      Thôi Tô Lưu Cảnh, cuộc đời của mày coi như chấm hết rồi.

      Giống như lòi của mẹ trước khi chết, làm người nên biết chấp nhận.

      Những cơn gió trong lành của buổi sớm mai tràn đến lướt qua từng tấc da thịt, giống như muốn xoa dịu nỗi đau bùng cháy trong long , khiến cho cảm thấy dễ chịu hơn….

      Đành phải chấp nhận thôi, cũng biết mình bao lâu rồi người lại có đồng nào, cố gắng bước từng bước vô cùng đau đớn, rốt cuộc cũng về tới nhà. Căn phòng tồi tàn này được xây dựng cách đây vài chục năm, là khoảng rất xen giữa lầu và lầu hai. Vì nhò như vậy nên tiền thuê cũng rất rẻ, tuy thế nhưng cũng đủ cho bọn họ có chỗ che mưa che nắng.

      Tô Lưu Cảnh hít sâu hơi, theo thói quen đem toàn bộ tâm tình của mình đè xuống tận đáy lòng, sau đó từ bên dưới chậu hoa lấy ra cái chìa khóa.

      Cửa mở ra kêu 'két' tiếng khó nghe.

      "Tiểu Diệc, chị về rồi đây." Tô Lưu Cảnh cố gắng để cho giọng của mình nghe có sức sống chút.

      Trong căn phòng mờ tối có bất kì thanh nào, Tô Lưu Cảnh kiền vào trong căn phòng hướng tây, đẩy cửa ra : "Tiểu Diệc, sao lại để ý tới chị vậy?"

      Chỉ thấy trong căn phòng nho , rèm cửa sổ bị kéo chặt, tia sáng nào lọt qua, chiếc giường đơn trong góc chăn quấn thành đống, bên trong đó hình như có bóng người.

      Tô Lưu Cảnh thầm than tiếng, sau đó tới vén chăn lên : "Tiểu Diệc, giận chị sao?"

      Khi chăn được vén lên, bên trong lộ ra gương mặt thiếu niên thanh tú, mềm mại cuối đầu xuống, mặt nhắn có vẻ hơi tái nhợt và hoảng sợ, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh liền quật cường hất tay ra, giống như con thú bị thương vì đánh nhau sau đó liền óan tránh: "Chị cần tiểu Diệc rồi ! Tiểu Diệc cũng thích chị nữa!"

      Sau đó lại cúi đầu xuống, hung hăng cắn lên cổ tay của Tô Lưu Cảnh, cắn đến nỗi bật cả máu.

      Tô Lưu Cảnh bị đau liền nhíu mày, nhưng cũng rút tay ra, chỉ cắn răng yên lặng chịu đựng đau đớn đến tận xương tủy. Sau đó ngồi xuống, đem thiếu niên kia kéo vào trong ngực, miễn cưỡng cười : " phài chị cố ý đâu, tiểu Diệc đừng tưc giận nữa có được ? Chị bảo đảm lần sau nhất định để tiểu Diệc ở nhà mình nữa có được ?"

      Thiếu niên được vỗ vỗ vào tay rốt cuộc cũng từ từ dừng lại, tâm tư kích động cũng chầm chậm bình hòa, sau đó chu mỏ lên, trong đôi mắt trong vắt tia tạp chất nào chứa đầy sợ hãi và tức giận, rồi mang theo tiếng khóc nức nở ôm của Tô Lưu Cảnh : "Tiểu Diệc rất sợ hãi, có ai ở đây, khắp nơi đều tối om, tiểu Diệc muốn chị ở nhà, tiểu Diệc dám ngủ, tiểu Diệc là sợ....." Lời đơn thuần như vậy giống y như đứa bé mới có bốn năm tuổi.

      Mắt của Tô Lưu Cảnh bỗng dưng thấy đau xót, cơ hồ như lại muốn rơi lệ, nhàng vỗ về sau lưng của cậu thiếu niên dỗ dành: "Tiểu Diệc sợ, có chị ở đây tiểu Diệc cần sợ."

      Cậu thiếu niên ngoan ngoãn ghé vào bả vai gầy yếu của người chị, đơn thuần mà uất ức khóc, giống như con thú tìm thấy chỗ dựa.

      Cho dù muốn thừa nhận, nhưng cậu thiếu niên thanh tú mười lăm tuổi lại có trí thông minh như đứa bé năm tuổi mà thôi, đây chính là kiếp nạn mà trời cao an bài cho , khiến cho cuộc sống vốn trọn vẹn lại càng thảm thương hơn.

      Mười năm trước cha bị bắt vào tù, từ ngày ấy trở cả gia đình như bị ném vào địa ngục, mẹ của luôn buồn rầu vui, nửa năm sau liền bị bệnh chết, để lại và em trai sống nương tựa vào nhau, vậy mà đột nhiên em lại bị sốt cao, khiến cho cậu bé vốn thông minh đáng vĩnh viễn dừng lại ở năm tuổi kia.

      Trong lòng Tô Lưu Cảnh vô cùng tuyệt vọng, ai có thể cho biết, rốt cuộc.... nên làm cái gì bây giờ.......
      Last edited: 11/9/14
      Nhược Vân thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Sấm sét giữa trời quang.
      Editor: BAT
      NGuồn: http://***************.com/

      Đạp vào tai là tiếng nhạc huyên náo ầm ĩ cùngtiếng cười ồn ào, trong đầu liền thấy ongong, Tô Lưu Cảnh vuốt vuốt mi tâm của mình,bê cái đĩa lên tiếp tục xuyên qua gian náo nhiệt nhưng hề liên quan tới mình này.

      Nhất Hào Hội Tụ, ở chốn ăn chơi phồn hoa này luôn cất giấu trong nó nhiều tàn nhẫntrần trụi, khi lớp áo phù hoa bị lột ra, liền trơ lạimột bộ xương cốt tái nhợt, ai cũng coi thường hề quan tâm, thậm chí còn nhe răng ra cười, sống chết mặc bây.

      Vậy mà cuộc sống như thế rốt cuộc vẫn phải tiếp tục.

      khó khăn mới có mấy phút để nghỉ ngơi, Tô Lưu Cảnh vội vàng nhai cái bánh bao rẻ tiền cũng coi như là bữa tối, vừa nghĩ tới ngày mai nên mua cho tiểu Diệc chút quần áo, thân thể của thiếu niên phát triển quá nhanh, có thể uất ức mình, nhưng lại muốn em trai bị thiếu thốn cái gì. Mà tiểu Diệc lại rất thích vẽ tranh, nên phải mua thêm cho nó bộ vẽtranh mới nữa, những thứ kia sớm tàn tạkhông thể sử dụng được nữa rồi.

      biết tiểu Diệc ở nhà mình có sợ hay ?

      Về chuyện học đại học của . . . . . . Sợ rằng cả đời này cũng có duyên rồi, biết Dĩ Hinh có giận hay ? hứa rằng gặp nhau ở đại học, nhưng có cách nào để tuân thủ nữa rồi. . . . . . biết bây giờ cóđang nổi trận lôi đình hay , ha ha, nha đầukia nếu biết khẳng định lại muốn tuyệt giao vớicô, nhưng mà. . . . . . hai bọn họ dù sao cũng làngười của hai thế giới. . . . . .

      Nghĩ như thế nên bánh bao khô khốc trong tayrốt cuộc nuốt trôi nữa, lúc này chợt vànlên tiếng chuồn điện thoại, Tô Lưu Cảnh thấy sốhiện lên hồ nghi bắt máy: "Dì Tiền ạ? Em cháu lại cáu kỉnh rồi sao?" Dì Tiền là người phụ nữ ở lầu hai, dì ấy là người rất tốt, những lúc ra ngoài làm dì ấy thường giúp taychăm sóc tiểu Diệc.

      Bên đầu bên kia truyền đến giọng lo lắngcủa dì Tiền: " Bé Tô à, mau tới đây ! Em trai cháu bị tai nạn rồi!"

      Chân của Tô Lưu Cảnh liền thấy lảo đảo, trong tai nhất thời lại thấy ong ong, điện thoại trêntay nặng nề rơi mặt đất.

      Dì Tiền lo lắng hỏi: "Bé Tô à, cháu saochứ? Cháu ?" Dì Tiên ở chỗ này cũng được vài chục năm, nên nhìn chị em lớn lên từng ngày, từ trong nội tâm của bà cũng thấy thương cảm cho hai chị em bọn họ.

      Vậy mà bên đầu bên kia lại thấy đáp lại,chỉ vang lên những tiếng tút tút kéo dài mà thôi.

      Nhận được điện thoại, tim của Tô Lưu Cảnh đập liên hồi, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, người chút tri giác, giống như chết nửa vậy.

      Đầu óc trở nên trống rỗng, tựa hồ như suynghĩ có phải là nghe lầm, cả người run rẩy, sau đó để ý đến bất kỳ cái gì nữa,cũng thèm xin phép, bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.

      Tô Lưu Cảnh biết mình đến bệnh việnbằng cách nào, hoảng hoảng hốt hốt gạt đám người ra chạy vào, Tô Diệc mới vừa được đưa đến cửa phòng mổ, thiếu niên gầy yếu tái nhợt, im lìm nằm ở giường mổ, vết máu đỏ tươi rải rác khắp nơi thân hình gầy gò, giốngnhư bị vẩy mực lên vậy trông vô cùng thê thảm.

      mặt Tô Lưu Cảnh cũng còn tí huyếtsắc nào, nhào đến ôm chầm cả người toàn làmáu của em trai, thảm thiết gọi: "Tiểu Diệc!"Nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.

      Cậu bé hít vào nhiều mà thở ra bao nhiêu, nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy chị mình, khóe môi còn dính máu mấp máy, từ trong lồng ngực run rẩy lấy ra đóa hoa bị nát: "Chị.. . . . . vui, cho. . . . . . Hoa. . . . . . Hoa. . . . . ." bông hoa bách hợp màu trắng bây giờ bị nhuộm thành màu đỏ loang lổ, giống như đóa hoa khóc ra nước mắt bằng máu vậy.

      Tô Lưu Cảnh nhìn bông hoa xen lẫn hai màu đỏtrắng, run run nhận lấy, giống như nặng ngàn cân, nỗ lực cười : "Chị. . . . . . rất thích, tiểu Diệc là ngoan, chị cũng vui vẻ. . . . . ."Vừa xong, từng giọt từng giọt nước mắt lạithi nhau rơi xuống, giống như giọt mưa vậy, xuống lồng ngực đầy máu của em mình, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau.

      Mặt cậu bé dính đầy máu, tái nhợt nhưng vẫn ngây thơ nở nụ cười, trong giây phút này tựa như là thiên sứ thuần khiết nhất vậy.Ngay sau đó, liền ngất .

      Bác sĩ, y tá vội tới kéo Tô Lưu Cảnh ra, rồi nhanh chóng đẩy Tô Diệc vào phòng mổ để bắt đầu tiến hành phẫu thuật.

      Tô Lưu Cảnh ra sức giãy giụa, cuối cùng lại xụi lơ ngồi mặt đất, thê lương gào thét: "TiểuDiệc! Bác sĩ, cầu xin các người hãy cứu em trai của cháu! Đều là cháu hại nó! Đều là do cháu. . . . . ."

      Lòng bàn tay siết chặt đóa hoa, đó chính là tố cáo đáng sợ nhất, giống như con dao gămhung hăng chui vào trong lòng của Tô Lưu Cảnh, từng bước xâm nhập, để cho phải máu chảy thành sông.

      Cậu thiếu niên đơn thuần, thấy chị mình mấyngày nay vui nên cố ý ra ngoài muamột bông hoa, để cho chị của mình có thể vui vẻ như xưa, nhưng dự liệu được xảy ra bi kịch như vậy. . . . . .
      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: phải là xử nữ!

      Editor: BAT

      Mỗi giây, đều giống như trầm luân trong địa ngục mười năm.

      Khi thấy bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật ra ngoài, Tô Lưu Cảnh vội vàng xông tới hỏi: "Bác sĩ! Em trai của cháu như thế nào rồi? Xin chú nhất định phải cứu lấy em ấy!" Trong mắt đôi mắt đỏ bừng chứa đầy tia máu khẩn thiết nhìn vị bác sĩ kia.

      Bác sĩ liền lấy khăn lau mồ hôi ở sau gáy của mình rồi với : "Chân trái bị gẫy, xương sườn bên phải có ba cây bị gãy, gan bị ảnh hưởng, bị xuất huyết chảy rất nhiều máu, còn có đỉnh đầu bị chấn động mãnh liệt, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là mấy cái xương sườn bị gẫy đâm thủng phổi, có lúc hít thở được, bây giờ tiến hành trị liệu, dự đoán tỷ lệ thành công chỉ có ba mươi phần trăm, phải chuẩn bị sẵn tâm lý .”

      “Còn nữa, phải nhanh chóng nộp lệ phí, nếu có thuốc để trị liệu cho dù ca mổ có thành công chăng nữa cũng rất có khả năng trở thành người thực vật.”

      Đôi môi của Tô Lưu Cảnh trắng bệch run rẩy, khuôn mặt liền tái nhợt nỗ lực cất tiếng : “Vậy cần…. Bao nhiêu tiền ạ?”

      Bác sĩ trầm ngâm suy tính lát, đưa đầu ngón tay lên : “Chi phí cho ca mổ, cộng với tiền thuốc, còn cả nằm điều trị tối thiểu phải mất tám mươi vạn, dĩ nhiên đây Ià bao gồm những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”

      Con số này nghe đáng sợ, Tô Lưu Cảnh nghe xong lập tức nhắm hai mắt.

      Bác sĩ vừa nhìn cũng đoán được đào đâu ra số tiền lớn như vậy, than thở tiếng rồi khuyên nhủ: “Khoản phí này quá lớn, cộng thêm việc người gây ra tai nạn chạy mất nên chú cho là, nếu như cháu có tiền bằng dừng giải phẫu lại, hơn nữa ca mổ này có tính nguy hiểm rất cao, kể cả cháu có nộp tiền bệnh nhân cũng nhất định….“

      Lời còn chưa hết bị cắt đứt: “! thể! Cháu cầu chú nhất định phải mổ cho em trai của cháu, còn tiền . . . . . Tiền cháu nhất định kiếm được, làm ơn đừng dừng phẫu thuật lại, cháu chỉ có người em này thôi, thể, tuyệt đối thể để cho em ấy chết được….” Tô Lưu Cảnh mạch lạc hơi, kéo tay áo của bác sĩ mà năn nỉ ỉ ôi, thiếu chút nữa còn quỳ xuống.

      Bác sĩ vội vàng đỡ dậy: “Này, cháu đừng như vậy chứ, chúng ta nhất định cố gắng hết sức.”

      Tô Lưu Cảnh liền cúi người sâu xuống, sau đó gạt hết nước mắt ở mặt rồi vội vã xông ra ngoai: “Cháu kiếm tiền! Chú làm ơn, nhất định phải cứu em trai của cháu! Cháu ngay bây giờ!”

      còn thời gian để nghĩ tới phương pháp xử lí khác, Tô Lưu Cảnh lập tức chạy vào “Nhất Hào Hội Tụ”.

      “Quản lý Trương, tôi cầu xin ông, em trai của tôi bị người ta đâm phải, còn ở trong phòng cấp cứu chờ phí phẫu thuật, có thể trả trước cho em mấy năm tiền lương, bây giờ em có biện pháp gì cả, cầu xin ông…..”

      “Ái chà, phải là biết quy củ ở chỗ chúng ta, tiền lương thể nào trả trước được, nếu mà như vậy còn kinh doanh như thế nào chứ?” Người đàn ông trung niên bụng phệ kiểu cách , mặt hề có tia xúc động nào.

      Tô Lưu Cảnh cũng để ý bất kỳ cái gì nữa, lập tức quỳ xuống trước mặt khẩn cầu: “Quản lý Trương, tôi còn biện pháp khác, tính mạng của em trai tôi nằm ở trong tay của ông, tôi xin thề làm trâu làm ngựa cho ông, mong ông hãy giúp tôi chút. “

      Ánh mắt vẩn đục của quản lý Trương liền chớp cái, : “Cái này tôi thể giúp được. . . . Trừ phi, chịu ra sân khấu, vậy lại là chuyện khác rồi?”

      Tô Lưu Cảnh hơi ngẩn ra, lên sân khấu sao?!

      “Thế nào, có phải muốn ?” Giọng của Quản lý Trương liền trầm xuống, chỉ cần lắc đầu cái muốn bàn thêm gì nữa.

      Tô Lưu Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, rỉ ra tia máu đỏ tươi, chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng giống như trải qua tang thương cả đời rồi. Rốt cuộc mới chậm rãi, gật đầu.

      Quản lý Trương thỏa mãn gật gật đầu, liền đáp: “Hôm nay an bài khách cho , nếu tình huống tốt đêm có thể bán được tám chín vạn. Đúng rồi, vẫn là xử nữ chứ?”

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, mắt bỗng dưng mở to, toàn thân cứng ngắc, run rẩy, nắm tay chặt rồi gắt gao cắn môi dưới, biết phải trả lời như thế nào.

      Quản lý Trương liền kinh ngạc : “Nếu phải Ià xử nữ cũng có biện phát nào, muốn kiếm tám mươi vạn trừ phi làm tình nhân cho người ta.”

      Tô Lưu Cảnh hít vào hơi, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

      Quản lý Trương thấy có ích lợi gì liền chê cười :

      “Đúng rồi, mấy ngày trước tổng giám đốc Triệu còn hỏi tôi hồ sơ cá nhân của , muốn bao nuôi nhưng đáng tiếc bị cự tuyệt. Nếu bây giờ tôi hỏi người ta xem có còn muốn nữa ? Chỉ là vào giày rách giá cả kia giống nhau đâu.” Sau đó liền xoay người thèm để ý tới nữa.

      Tô Lưu Cảnh thất hồn lạc phách từ Hội Tụ ra, thứ cầm trong tay chính là danh thiếp của Triệu tổng, bị siết chặt, cơ hồ bị mồ hôi thắm ướt đẫm, giầy bị rớt từ lúc nào cũng biết, mặt đầy tuyệt vọng, người ngang qua nhìn thấy như vậy ai Ià thương cảm cả.
      Last edited by a moderator: 18/9/14
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :