Chương 92: Căn phòng thần bí ( )
Hôm nay thời tiết dần dần trở lạnh, tạm biệt nắng gắt cuối thu, cả người hình như cũng sảng khoái hơn, lúc này mới có chút cảm giác hoà thuận vui vẻ của mùa thu chân chính.
Tô Lưu Cảnh đứng dưới ánh mặt trời, giơ tay lên nhìn bầu trời ấm áp rực rỡ, khóe môi từ từ cong lên.
Từ khi xuất viện đến giờ cũng được tuần, thân thể của cũng có xuất phản ứng gì khác thường, có thể đưa đến kết luận tác dụng phụ của thứ thuốc cũng có tổn hại đến sức khỏe của trong thời gian dài.
Trong tuần ngắn ngủi, nhưng có lẽ cũng rất dài, vừa đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như chỗ phòng đấu giá kia bị cảnh sát phong tỏa, tội phạm bị tuyên án tử hình, những tòng phạm khác cũng bị xử tù từ mười năm đến chung thân; Ví dụ như theo lời người ta đồn Nam Cung Như bị nhà Nam Cung chính thức cấm túc, trong vòng năm được ra khỏi cửa bước; lại nghe bang phái hắc đạo bị vây diệt, liền giải tán trong đêm.
còn loáng thoáng nhớ tới khi xuất viện Tống Dĩ Hinh còn kéo ra thầm rằng: Xem ra, ta đối với cậu cũng tệ lắm. Cậu rất có khả năng được gả vào nhà giàu trở thành thiếu phu nhân rồi.
Lúc ấy trả lời thế nào nhỉ?
Rằng —— Cậu đùa gì thế biết?
Mặc dù như vậy, nhưng gương mặt vẫn tự chủ được mà đỏ bừng lên, len lén nghĩ: có khả năng đó sao?
Ngày đó bị bắt đến phòng đấu giá, khi đột nhiên xuất ở đó tâm hồn thực rung động, đến bây giờ nhớ tới vẫn kìm được kích động. vì mà lại tự mình đến chỗ nguy hiểm như vậy, còn cứu thoát ra ngoài, quả thực thể cảm động.
Tận sâu nơi đáy lòng của mỗi đều cất giấu chàng hoàng tử của riêng mình, hi vọng vào lúc bản thân gặp nguy hiểm người đó có thể chìa tay giúp đỡ, cứu mình thoát khỏi ma chưởng, vì thế khắc khi Hình Hạo Xuyên xuất kia, tất cả phòng tuyến của Tô Lưu Cảnh đều bị công phá.
thể thừa nhận, khắc kia, trái tim của mình rung lên từng hồi vì , cũng cách nào lừa gạt bản thân được nữa: Tô Lưu Cảnh, mày ấy, người đàn ông lạnh lùng hoa tâm nhưng nội tâm lại vô cùng dịu dàng này rồi.
Gả vào nhà giàu có quyền quý, cũng mặn mà lắm nhưng có thể được ở bên cạnh chủ ý này có vẻ cũng tồi. . . . . .
Ý thức được bản thân mới vừa nghĩ đến điều tưởng, Tô Lưu Cảnh vội vàng vỗ vỗ vào gương mặt ửng hồng của mình, thầm nghĩ: Tô Lưu Cảnh, mày đừng có háo sắc như thế chứ?
"Lưu Cảnh, nghĩ đến tiên sinh sao?", dì Lưu biết đứng sau lưng của từ lúc nào, mỉm cười trêu ghẹo .
" phải ạ!", Tô Lưu Cảnh bị vạch trần, ngượng ngùng phủ nhận, nhưng câu phủ nhận này tựa hồ có lực độ gì.
Dì Lưu cười ha ha : "Chỉ có lúc người phụ nữ mới tự chủ mà mỉm cười, gương mặt cũng tự nhiên đỏ ửng, toàn thân tản ra hương vị của hạnh phúc."
Hương vị hạnh phúc sao? Tô Lưu Cảnh kìm được mấp máy môi cười xin lỗi, ra là trong lúc lơ đãng lại bộc lộ ra nhiều khung bậc cảm xúc như vậy. Nhìn thấy dụng cụ làm vệ sinh trong tay dì Lưu, Tô Lưu Cảnh liền hỏi: "Dì Lưu, phải dì chỉ phụ trách trong bếp sao? Tại sao lại phải quét dọn vệ sinh?"
"A, là như thế này, bà ngoại của Tiểu Nhân bị bệnh, nên ấy xin nghỉ ngày, nên mời nhờ dì giúp ấy dọn dẹp.", dì Lưu nhiệt tình trả lời.
"Vây thế này , dù sao cháu cũng có việc gì để làm, cứ để cháu quét dọn cho, dì cứ ở trong bếp là được rồi.", Tô Lưu Cảnh cầm lấy dụng cụ làm vệ sinh từ tay dì Lưu .
"Cháu có thể làm được ?", dì Lưu yên lòng .
"Dĩ nhiên là có thể rồi, trước kia ngày nào mà cháu chẳng làm chứ, có chuyện gì đâu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.", Tô Lưu Cảnh liền quả quyết .
"Vậy tốt, giao cho cháu đấy, dì phải vào bếp nấu cơm đây.", dì Lưu cười ha hả rồi như cơn gió.
Tô Lưu Cảnh cầm dụng cụ làm vệ sinh bắt đầu quét dọn , mặc dù có hơi mệt chút, nhưng vẫn làm vô cùng thuần thục. Đây cũng là lần đầu tiên phát cái phòng này rộng đến thế, may vì mỗi ngày đều được quét dọn, cho nên cũng quá khó xử lý, chỉ cần quét dọn sạch lần, sau đó đem sửa sang mấy thứ là tốt rồi.
Phòng khách rất nhanh liền sạch bóng, Tô Lưu Cảnh lau mồ hôi rồi lên lầu.
phòng rồi lại phòng lần lượt được dọn dẹp sạch , đảo mắt tới lầu ba, quét dọn xong thư phòng của Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh muốn cầm công cụ rời , đột nhiên chú ý tới căn phòng tận cùng bên trong kia.
Căn phòng này bí , nếu như chú ý nhìn căn bản phát tồn tại của nó. Nó lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như tách biệt với tất cả các căn khác ở ngoài, cánh cửa kia trông tĩnh mật, tản ra cảm giác thần bí mà lời nào có thể diễn tả được.
Tô Lưu Cảnh loáng thoáng nhớ lại, lúc vừa tới nhà họ Hình thím Bình từng với về quy củ ở nơi đây, tựa hồ như có quy đinh rằng: "Phòng tận cùng bên lầu ba kia, nếu có chấp thuận của tiên sinh, ngàn vạn lần thể vào!"
Tại sao cho phép bất cứ kẻ nào vào? Chẳng lẽ nơi này cất giấu bí mật gì đó? Bình thường cũng thấy Hình Hạo Xuyên tới gần nơi này, tại sao phải trở thành nơi cấm kỵ?
Trong lúc vô hình, trong căn phòng này tỏa ra tia sáng dụ hoặc mời gọi đến gần.
Tô Lưu Cảnh càng nghĩ càng tò mò, rốt cuộc nhịn được liếm liếm môi, từ từ tới gần nơi cực kỳ hấp dẫn này.
Cửa cũng hề khóa, nhàng xoay tay cầm liền "Ken két" mở ra.
Trong lòng Tô Lưu Cảnh thầm run lên, thận trọng đẩy cửa ra vào bên trong căn phòng thần bí. Đợi đến lúc nhìn được khung cảnh bên trong liền nhịn được sợ hãi than thầm.
Căn phòng này, quả rất đẹp.
giường màu hồng nhạt, được phủ tầng lụa mỏng, nhàng lay động trong gió, quả thực chính là chiếc giường mà các bé vẫn thường mơ ước. vách tường treo vài bức tranh tinh tế, bao gồm tranh phong cảnh và tĩnh vật, giỏ hoa lan treo từ trần nhà rủ xuống, lá cây xanh biếc, hoa lan căng tràn sức sống mang đến sức sống cho cả căn phòng. Cửa sổ lớn sát đất, sắp xếp bài trí giống y như đúc với thư phòng của Hình Hạo Xuyên, nhưng rèm cửa sổ lại màu trắng tinh, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm chiếu vào, khiến cả cả phòng đắm chìm trong mông lung mỹ lệ.
Phía bàn trang điểm bên cạnh để rất nhiều tấm hình, có bầu trời trong xanh, có vườn hoa trong tiết trời thu, có hoa hồng trắng nở rộ, còn có rất nhiều rất nhiều, mỗi tấm đều khó nhận ra tình ấm áp ở trong đó.
Tô Lưu Cảnh đột nhiên lại nhìn thấy ở tầng thứ hai có khung hình pha lê tinh tế, trong nhiều hình như vậy chỉ có duy nhất tấm này là có hình người.
Vậy mà khi nhìn mặt của người đó, chợt cả kinh, trong phút chốc thở hốc vì kinh ngạc.
" ở đây làm cái gì? Ai cho vào đây hả? !"
Tô Lưu Cảnh hết sức kinh ngạc đột nhiên nghe thấy tiếng quát khe khẽ, kinh hoảng run lên bần bật, tay đột nhiên trượt ra, trong nháy mắt khung hình pha lê kia lướt qua lòng bàn tay rơi thẳng xuống đất, tiếp đó tiếng vỡ vô cùng thanh thúy liền vang lên. . . . . .
Chương 93: Căn phòng thần bí ( hai )
Khung hình bị rơi xuống đất vỡ tan, phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như thác nước đổ xuống, bắn ra vô số bọt nước trong suốt, dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng lóe lên những tia sáng rực rỡ, bức hình xinh đẹp cũng rơi sang bên, còn người ở đó lại hề cảm thấy đau đớn, vẫn mỉm cười dịu dàng.
Vậy mà sắc mặt của Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt khi khung hình bị vỡ tan liền trở nên trầm xuống, giống như vừa mất món đồ chí bảo.
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của , Tô Lưu Cảnh lập tức luống cuống, đứt quãng : "Tôi. . . . . . Tôi cố ý.".
Vẫn chưa hết, Hình Hạo Xuyên sải bước tới, dùng sức bắt lấy cổ tay của , ánh mắt đầy giận dữ làm cho người ta hít thở thông: "Gặp quỷ hay sao! Rốt cuộc làm gì?"
Tô Lưu Cảnh bị hành động này của làm cho giật mình, cất lời được mạch lạc: " xin lỗi. . . . . . phải tôi cố ý. . . . . . trong hình này, dáng vẻ so với tôi. . . . . ."
", là lớn lên giống ấy! có tư cách nào so với ấy cả!", Hình Hạo Xuyên dùng sức đẩy ra, cúi người xuống nhặt tấm hình kia lên, trân trọng cầm trong tay.
Tô Lưu Cảnh kịp chuẩn bị liền bị đẩy ra, dưới chân mất thăng bằng, ngã xuống đất, lòng bàn tay chợt thấy đau xót, bị những mảnh vụ thủy tinh la liệt mặt đất đâm sâu vào trong thịt, trong phút chốc chảy ra đầy máu. Tuy nhiên đau đớn ở đó so với nỗi đau ở trong tim chẳng thấm tháp vào đâu.
Giống như có con dao sắc nhọn thừa dịp chưa chuẩn bị liền dùng sức cắm vào ngực của , nỗi đau đớn này yếu ớt chạy dọc theo huyết mạch lan tràn ra khắp chân tay, khiến toàn thân run rẩy ngừng.
Mới vừa rồi cái gì? nghe lầm sao?
—— căn bản có tư cách so sánh với ấy. . . . . .
Là câu này sao?
Bên tai chợt thấy ong ong, trong mắt đều là biểu tình chán ghét của , sắc mặt của Tô Lưu Cảnh lập tức trắng bệch ra.
Hình Hạo Xuyên tựa như thấy được nỗi bi thương mặt , cả người tản ra sát khí nồng đậm: "Tôi cảnh cáo , được phạm vào nơi cấm kỵ của tôi, có phải tôi quá khoan dung, nên càng ngày càng hiểu thân phận của mình rồi? !"
Đây là phòng của Nhược Nhược, ở chỗ này lưu lại toàn bộ kỷ niệm về Nhược Nhược, có ai có tư cách bước vào bước, kể cả là , cũng được! vẫn cẩn thận bảo vệ căn phòng này, tựa như lúc ban đầu, nhưng nghĩ tới chẳng những cãi lại mệnh lệnh của mình, lại còn làm rơi vỡ tấm hình duy nhất của Nhược Nhược, rốt cuộc này còn đáng hận đến trình độ nào? !
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." Tô Lưu Cảnh muốn tiếp, miệng mở ra rồi lại khép lại, nhưng biết bản thân muốn biểu
đạt cái gì, trong đầu tựa như có máy chiếu phim quay lại chậm từng hành động của đối với khoảng thời gian vừa qua.
Lúc bị bắt cóc, tự mình cứu .
Khi bị trúng thuốc tự mình đưa đến bệnh viện, thậm chí còn ở bên cạnh rời.
Ra mặt giúp , nhẫn tâm dạy dỗ Nam Cung Như bài học, đạp tan phòng đấu giá dưới lòng đất kia.
Trong tuần lễ này, mỗi ngày đều dành ra chút thời gian ở cùng với nàng.
cổ của thậm chí vẫn còn đeo sợi dây chuyền tặng.
Những thứ này chẳng lẽ, đều là gì sao?
Hình Hạo Xuyên lạnh lùng, chán ghét nhìn : “Tất cả phúc lợi của đều nhờ ấy mà có, chỉ là vật thay thế, mà bản thân lại đáng giá đồng!”
Nghe vậy toàn thân Tô Lưu Cảnh liền cứng đờ, như rớt vào hầm băng.
“Lập tức, cút ra ngoài ngay cho tôi!” Hình Hạo Xuyên nóng nảy quát lên, chừa lại chút tình cảm và thể diện nào.
Thấy ngồi im nhúc nhích, Hình Hạo Xuyên càng thêm nóng nảy: “ nghe thấy sao?”, còn muốn ở lại chỗ này bao lâu, còn muốn phá hỏng bao nhiêu thứ nữa!
Rồi sau đó vươn tay xốc Tô Lưu Cảnh từ mặt đất lên, ném ra ngoài cửa, giận dữ hét lên: “Cút ra ngoài cho tôi! Còn dám bước vào nơi này bước, cần xuất trước mặt của tôi nữa!”, tiếp đến nặng nề đóng sầm cửa lại.
Tô Lưu Cảnh ngơ ngác ngồi ở ngoài cửa, thùng nước bên cạnh bị Hình Hạo Xuyên đá lăn lông lốc đất, nước ở bên trong chảy tràn ra ngoài làm cho đôi giày của hoàn toàn ướt đẫm, mà lại quên tránh sang bên, trong lòng cực kỳ hỗn loạn, loạn đến thể nào loạn hơn được nữa.
ra là, vẫn luôn luôn là thế thân, bởi vì chính chủ có ở đây, cho nên mới có cơ hội ra sân biểu diễn.
ra là, bỏ tiền ra bao nuôi , chỉ là vì muốn tìm vật thay thế.
ra là, đối tối với là vì khuôn mặt này, có mấy phần tương tự với kia.
ra là, dịu dàng đó của chưa bao giờ vì cả;
ra là, từ đầu đến cuối, cũng chỉ làm cái bóng;
ra là, tất cả đều do tự mình đa tình…
Lòng bàn tay bị găm đầy mảnh thủy tinh, máu cũng từ từ đọng lại, máu bầm tan ra hòa vào trong nước, nhuộm đỏ mảng ảm đạm. Nước mắt viền quanh bờ mi, mơ hồ nhớ lại trước đây lâu, chính là đêm kia, bất ngờ xuất dưới ánh trăng, thất thố trong nhà kính trồng hoa đó, trong miệng nhàng nỉ non hai tiếng: “Nhược Nhược…”
Cái tên này, từng vang lên bên tai rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng chú ý tới, cho đến tận bây giờ, mới chợt nhớ ra, hai chữ này đại biểu cho cái gì… tại mới hiểu được, khi đó người mà muốn hôn, cũng phải là mình…
“Ai ôi! Lưu Cảnh à, sao cháu lại ngồi ở chỗ này?”, dì Lưu đột nhiên tới kéo dậy. Bà thấy Tô Lưu Cảnh lâu như vậy còn chưa quét dọn xong, muốn tới xem có cần giúp tay , lại thấy Tô Lưu Cảnh mất hồn xụi lơ đất, vội chạy tới hỏi.
Tô Lưu Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, khó nhọc thốt ra hai chữ: “Dì Lưu…” thất hồn lạc phách.
Dì Lưu vừa nhìn vào căn phòng bên cạnh, liền hoảng sợ cả kinh, rất nhanh đoán được chuyện gì xảy ra, vội lo lắng : “Cháu vào rồi hả? Ái chà, tiên sinh cho phép bất kì kẻ nào vào, ai tự tiện xông vào đều bị trừng phạt rất nghiêm, tay của cháu sao lại chảy nhiều máu thế, nhanh lên theo dì!”
xong liền đỡ Tô Lưu Cảnh, xuống cầu thang.
Dì Lưu tay cầm kim, tay cầm bàn tay đầy vết máu của Tô Lưu Cảnh, thương : “Bàn tay đẹp đẽ như vậy, làm sao mà bị thảm như vậy, tiên sinh cũng quá độc ác rồi, dầu gì cũng là…” Liếc thấy gương mặt trắng bệch của Tô Lưu Cảnh, liền vội im bặt: “Kiên nhẫn chút, dì lấy ra cho cháu.”
Lúc cây kim chọc vào trong thịt, Tô Lưu Cảnh đau đến toát ra mồ hôi, nhưng sợ hãi chút nào, chỉ run rẩy môi : “Dì Lưu, xin dì cho cháu biết, trong phòng kia… Rốt cuộc là có ai ở qua… Ở trong đó, rốt cuộc có bí mật gì?”
trong tấm hình kia, mép váy tung bay trong gió, cười đến rạng rỡ như thế, tựa vào người đàn ông cao lớn ở bên cạnh tựa như muốn xa rời, cũng có động tác gì cả, nhưng giữa bọn họ tồn tại sợi dây liên kết mật thiết… tình cảm ăn ý để cho bất kì ai có thể chen vào. Hai con người xứng đôi vừa lứa, lại chói mắt như vậy, đâm vào mắt đau triệt tâm can…
Last edited by a moderator: 29/5/15