1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Rơi vào động quỷ.

      Tô Lưu Cảnh bị trói, mắt cũng bị bịt kín, bị nhẫn tâm ném vào trong xe, khẽ kêu đau, liều mạng giãy giụa, đứng dậy muốn chạy ra khỏi xe.

      Người đàn ông to cao trông như hung thần ác sát liền tát cái, mạnh đến nỗi nổ cả đom đóm mắt, người cũng lệch sang bên: "Mẹ kiếp! An phận chút cho ông, mày cho rằng bây giờ vẫn có người chịu bỏ tiền ra bao à? cho mày biết, nếu còn dám gây rắc rối cho tao ông đây giết chết mày rồi trực tiếp ném vào trong biển làm mồi cho cá!"

      Tô Lưu Cảnh bị tên kia tát cho cái hoa mắt chóng mặt, khóe miệng cũng rỉ máu, còn muốn tiếp tục giãy giụa, bị người nọ cầm băng dính màu đen niêm phong miệng của vào, sau đó liền ném vào trong cốp xe.

      tiếng va chạm nặng nề vang lên, Tô Lưu Cảnh cảm giác như xương cốt của mình gãy lìa thành từng đoạn, mùi xăng nồng nặc bốc lên khiến dạ dày nhộn nhạo khó chịu, trong đầu rối như tơ vò, cứ quay mòng mòng.

      Thuốc mê người còn chưa tan hết, lại bị hung hăng ăn cái tát, đầu của Tô Lưu Cảnh đau như búa bổ, cảm giác bản thân mình như chìm dần vào cái đầm sâu đáy cực kỳ sợ hãi, bọn họ rốt cuộc muốn mang tới nơi nào?

      Mới vừa rồi ý của Nam Cung Như hình như là muốn đưa đến hộp đêm, được, phải trốn , khi rơi vào địa phương đó, làm gì còn có đường sống nữa?

      Tại sao ta lại hận như vậy? Hận đến ngay cả con đường sống cũng muốn cho ?

      Thỉnh thoảng lại có tiếng xe gào thét vụt qua bên tai, Tô Lưu Cảnh ở cốp sau xe lăn qua lộn lại, tận lực va chạm vào thùng xe, muốn gây ra tiếng động để cho người khác chú ý tới nơi này. Nhưng vì bị trói rất chặt, mỗi động tác đều phải dùng hết toàn lực, nhưng lại bị tiếng động cơ ầm ầm nuốt mất.

      Xe rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, rốt cuộc cũng dừng lại, Tô Lưu Cảnh bị xách ra ngoài, kéo lê mặt đất, lúc kéo qua bậc cửa đầu gối nặng nề va vào phía , cơn đau đớn lập tức truyền tới, nhưng vẫn cắn chặt răng nhẫn nhịn kêu ra tiếng.

      Sau đó bị bắt vào gian phòng, lần nữa lại bị ném xuống đất, miếng vải đen trước mắt rốt cuộc cũng được cởi ra, ánh sáng chói mắt ập tới, khiến Tô Lưu Cảnh khó chịu híp mắt lại

      Cố gắng điều hòa lúc, mãi sau mới nhìn chỗ này.

      Nơi này nhìn qua giống như tầng hầm, ánh sáng mờ mờ , chỉ có thể đại khái nhìn thấy bên cạnh mình có mấy người đàn ông hung dữ bặm trợn canh giữ, cửa ken két được mở ra, tới trước mặt đôi giày cao gót vô cùng đẹp.

      người phụ nữ ước chừng hơn 50 tuổi mặt đầy nếp nhăn, lại còn trang điểm đậm, toàn thân ăn mặc giống như ở thời kỳ dân quốc lắc lắc cái mông mập mạp tới bên cạnh , sau đó bà ta ngồi xổm xuống, đưa tay cầm lấy mái tóc dài của , cất giọng cực kỳ khó nghe :

      "Đây chính là hàng mới đưa tới sao, nhìn khuôn mặt dáng dấp còn có thể, còn là trinh sao? Gần đây trinh cũng càng ngày càng hiếm, chỉ cần ra giá chút lên tới mười vạn đồng, tại Dì Từ tôi cần loại hàng như thế.". Bàn tay đẫy đà của bà ta ra sức nắn bóp lên người của Tô Lưu Cảnh, cuối cùng cũng sờ đến mặt của .

      "Buông tôi ra!". Tô Lưu Cảnh ảo não quay đầu , để cho bà ta đụng vào mình.

      "Ai ôi, còn cứng đầu sao, tôi cho biết, đến nơi này của lão nương, có muốn trốn chạy cũng được, cho nên phải ngoan ngoãn mà nghe lời.". Dì Từ hung dữ .

      Bà ta là người có thâm niên trong nghề này, bên ngoài hay trong giới hắc đạo ai là biết danh hiệu của này của bà ta, hồi trước ba mươi tuổi cũng từng là bông hoa đẹp, nhưng sau lại theo lão đại hắc bang, đáng tiếc lão đại này chưa đến hai năm trong lần hỗn chiến bang phái chết rồi, cho nên bà ta liền đổi nghề, làm người giao dịch trong giới này, mọi người ai cũng gọi bà ta tiếng dì Từ.

      "Dì Từ, ha ha, phải là trinh đâu, nhưng đây chính là hàng mà người có tiền bỏ ra bao nuôi, công phu giường khẳng định kém, nhìn gương mặt này của ta thanh thuần, mà phụ nữ dáng vẻ càng thanh thuần trong xương lại càng dâm đãng, rất hợp với khẩu vị của đàn ông.". Người kia ha ha cười lớn, ra những lời vô cùng thô tục.

      Tô Lưu Cảnh nghe xong càng kinh hãi, mặc dù cố ra vẻ trấn định, nhưng mặt trắng bệch cả ra.

      Lần này giống với lần rơi xuống nước kia, nhiều nhất chính là bị mấy đại tiểu thư kia khi dễ mà thôi, lần này quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức hậu quả của nó bản thân có cách nào chấp nhận nổi.

      " ta là tình nhân được đại gia bao nuôi? Vậy lo có người đuổi theo tới đây?". Dì Từ làm ăn ở nơi này nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có chút kiêng kỵ.

      "Làm sao có thể chứ, người có tiền coi trọng nhất chính là mặt mũi, cũng chỉ là tình nhân bị mất tích, tìm thêm là được, làm sao có thể gióng trống khua chiêng để cho người khác chế giễu chứ? Huống chi, bên có người chống lưng rồi!". Tên cầm đầu chẳng hề để ý huỵch toẹt ra.

      Dì Từ nghiệm hàng xong, vỗ vỗ tay đứng lên, lấy ra xấp tiền : "Được rồi, lần này cám ơn cậu, đưa đến cho tôi món hàng miễn phí, chỗ này có chút tiền, dì Từ mời mấy em cậu uống rượu."

      Mấy người đàn ông kia có thể lấy tiền của cả hai phía, vội cười hì hì cảm ơn, sau đó kéo nhau rời .

      Móng tay đỏ tươi của dì Từ khẽ vạch lên mặt của Tô Lưu Cảnh, thao túng : "Mặt còn rất tốt, như thế này chỉ cần trang điểm chút, mặc thêm quần áo hở hang khêu gợi, vẫn còn có thể kiếm được giá hời."

      "Buông tôi ra! Cứu mạng!". Tô Lưu Cảnh càng ngày càng thấy sợ, theo bản năng liền la lên. biết phải làm thế nào bây giờ?

      "Con bà nó, chán sống rồi hả! Cứu cái rắm mà cứu, đến chỗ này bà đây chính là mạng của mày!". Dì Từ túm tóc của , mắng tràng, sau đó còn tát cho hai cái bạt tai, nổ cả đom đóm mắt, lần này đầu nặng nề bị đập vào cạnh ghế, nhất thời hoa mắt chóng mặt muốn ngất xỉu. Dì Từ nặng nề hừ tiếng, rồi phân phó cho người bên cạnh: "Trông coi ta cho kỹ! Đến sáu giờ, hãy đưa ta đến cửa số bảy! Chuẩn bị tham gia buổi đấu giá tối nay !. Sau khi căn dặn xong liền lắc mông ra ngoài.

      Tô Lưu Cảnh đau đớn nằm xụi lơ mặt đất, trong lòng vừa là đau, vừa nóng nảy, vừa tuyệt vọng.

      Hai kia tới đỡ dậy than thở : "Vừa tới đây ai cũng đều như vậy, về sau quen là tốt thôi, đối nghịch với dì Từ cũng chỉ chịu thua thiệt mà thôi."

      Tô Lưu Cảnh quật cường tránh né bàn tay của bọn họ, gắt gao nhắm chặt hai mắt.

      Làm thế nào mới tốt đây? Cảm giác kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay hoá ra là như vậy! Tô Lưu Cảnh lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng như thế, nước mắt bất lực từ trong khóe mắt khép chặt từ từ chảy ra.

      Hình Hạo Xuyên, ở đâu? ở đâu. . . . . .

      có nghe được tiếng em gọi ? có biết em bị bắt cóc hay ? Hay là, vẫn ngọt ngào ôm ấp người khác?

      Cứu em. . . . . . hãy tới cứu em. . . . . .
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85: Bán đấu giá ( )

      Kể từ buổi tối hôm Tô Lưu Cảnh mất tích, tại vẫn chưa tìm được, mười tiếng trôi qua, nhưng vẫn thấy tung tích đâu cả.

      Hai tay của Lưu Thừa chắp trước người, kính cẩn : "Chúng tôi kiểm tra những camera ở quán bar, liền phát tối hôm qua tầm tám giờ 53 phút có ba người đàn ông mang hôn mê ra khỏi đó, sau đó lên chiếc xe rời , nhưng lúc đó ánh đèn rất tối, những người đó lại luôn cúi đầu, căn bản nhìn mặt, nên biết rốt cuộc là người ở đâu."

      "Biển số xe sao?", Hình Hạo Xuyên tiếp tục hỏi.

      Lưu Thừa liền trả lời: "Biển số xe là giả , chủ xe chân chính là gã giáo viên tiểu học, ngay cả hình dáng của xe cũng đồng dạng, cho nên. . . . . ."

      Ngón tay của Hình Hạo Xuyên gõ gõ tay ghế, yên lặng lâu mới : "Cậu cho là người nào làm?"

      Lưu Thừa đẩy gọng kính lên đáp: "Dám động đến người của ngài cũng nhiều, nhưng cũng loại bỏ có vài người quá mức ngu dốt, muốn vuốt râu hùm." Lưu Thừa châm chọc , thấy Hình Hạo Xuyên có bất kỳ phản ứng nào liền giơ, nắm đấm lên ho khan hai tiếng, ngẫm nghĩ lát mới : "Nhưng, có lẽ còn có người khác. . . . . ."

      ********* Thỉnh thoảng làm tuyến phân cách OOXX**XXOO *********

      Thuốc mê ở người rốt cuộc cũng tiêu tán hết, Tô Lưu Cảnh ngồi dưới đất thở hổn hển, người mồ hôi dầm dề, bị nhốt ở cái phòng dưới đất này hơn mười tiếng, kể từ lúc khôi phục chút hơi sức liền bắt đầu nghĩ đến các biện pháp để tự cứu mình.

      Nhưng toàn bộ tầng hầm trừ này cánh cửa như mắt mũi có người canh chừng ra, chỉ còn có mãy thông gió ở ngoài cửa sổ, có bất kỳ phương tiện nào để liên lạc với bên ngoài, mà ngay cả cái lỗ thông khí ngoài cửa sổ cũng sớm bị đóng đầy đinh lớn để đề phòng người bên trong chạy trốn, chỉ chừa lại cái ô xíu ngay cả đứa bé cũng rất khó chui qua.

      cố gắng thử trong mấy tiếng, cũng chỉ hơi lung lay miếng gỗ chút, mệt đến nỗi ngay cả cử động cũng nổi.

      Bữa cơm trưa được người ta mang tới vẫn để nguyên ở bàn thấp, Tô Lưu Cảnh tuy rất đói nhưng lại dám động đến, nhớ trước kia từng nghe người ta , ở những nơi như thế này vì phòng ngừa người ta chạy trốn, trong thức ăn hoặc là trong nước uống thường trộn lẫn ít thuốc mê. Cho nên cho dù có đói khát thế nào cũng thể ăn, nếu thể cứu được.

      Suốt đêm hề chợp mắt, toàn thân mệt mỏi rã rời, nếu phải dựa kiên trì, chỉ sợ rằng cũng buông xuôi hoàn toàn .

      Làm thế nào bây giờ? Hình Hạo Xuyên chắc cũng biết bị mất tích rồi, nhưng có đoán được là do Nam Cung Như làm ?

      Coi như có đoán được Nam Cung Như làm, nguyện ý vì mà trở mặt với nhà Nam Cung chăng?

      Chỉ còn mấy tiếng nữa là đến sáu giờ tối rồi, thực chỉ có thể ngồi chờ chết hay sao?

      Muốn trở thành loại phụ nữ dơ bẩn chịu nổi kia, tuy muốn tiếp nhận, nhưng nếu xảy ra chuyện tiểu Diệc làm thế nào? Tiểu Diệc có ai chăm sóc, lẻ loi hiu quạnh ở cái thế giới này biết phải làm sao?

      Liên tiếp mấy vấn đề đưa ra làm cho thần kinh của căng ra như dây đàn.

      Ai có thể cho biết, tại đến cùng có thể làm gì đây?

      Vào lúc năm giờ chiều, cánh cửa đóng im ỉm cả ngày rốt cuộc cũng được mở ra, sau đó hai mà dì Từ phân phó bước vào, người trong đó trẻ tuổi hơn tới : " theo tôi tắm rửa sạch chút ."

      Tô Lưu Cảnh ngạc nhiên, dĩ nhiên biết việc tắm rửa sạch ở đây là có ý gì, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao, thấy các ấy tới, Tô Lưu Cảnh vội giãy giụa , nhưng vẫn bị cưỡng chế lôi ra ngoài, bị cởi bỏ toàn bộ quần áo sau đó cho vào trong bồn tắm kì cọ sạch, sau đó lại bắt buộc mặc lên bộ váy ngắn màu đen, ngắn đến nỗi ngay cả bắp đùi cũng giấu được.

      Lúc này cũng gần đến giờ, dì Từ lả lướt đến xem tình hình thế nào, thấy Tô Lưu Cảnh vẫn chưa chết tâm mà giùng giằng, liền : "Sao còn chưa ngoan ngoãn thế, bịt miệng ta lại cho tôi, cứ làm theo như quy củ. Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, đừng để ta gây ra bất cứ rắc rối gì."

      tên đàn ông diện mạo bỉ ổi đáp tiếng, sau đó cười ha ha , tay cầm cây châm đồng tới, : "Tiểu mỹ nữ đừng sợ, đánh cái này vào, bảo đảm tối hôm nay dục tiên dục tử. . . . . ."

      cũng đoán được đây là đồ gì, liền trừng to hai mắt vùng vẫy, nhưng chỉ cảm thấy cánh tay như bị kiến cắn nhát, ngay sau đó cả người mềm oặt , vô lực mà run rẩy ngã vào phía sau. . . . . .

      Đúng sáu giờ.

      "Kính thưa các quý vị khách quý, chương trình ‘ sủng vật của đêm ’ bây giờ xin được phép bắt đầu, hôm nay mười món hàng ở nơi này toàn bộ đều là hàng mới, vẫn theo quy củ cũ, người nào trả giá cao người đó được.". Dì Từ thay bộ sườn xám màu đen đứng sân khấu, hướng về phía mấy trăm tân khách phát biểu khai mạc.

      Căn phòng tới trăm mét vuông ở dưới lòng đất này, được bố trí thành nơi tổ chức những buổi buổi đấu giá nho , những người ở dưới sân khấu mỗi người đều có sắc thái riêng, từ quần áo họ mặc người cũng nhìn ra được đây đều là người của giới thượng lưu hoặc là người đứng đầu Hắc bang, trong đó cũng thiếu hai vị khách đặc biệt. Nếu cũng thể nào có cơ hội ngồi ở chỗ này, vì phòng ngừa thân phận của mình bị tiết lộ ra ngoài, nên bất cứ ai tham gia buổi đấu giá này cũng đều đeo mặt nạ, tránh những phiền phức đáng có. Mà mỗi người có thể tới phòng đấu giá này, đều phải có chiếc thẻ VIP đặc biệt.

      Phòng đấu giá dưới lòng đất này mới được xây dựng mấy năm gần đây, nhằm thỏa mãn cảm giác kích thích cho những vị khách ngày càng khó tính, cho nên hấp dẫn càng ngày càng nhiều người phía trước.

      Người bị mang ra đấu giá đều là những thiếu nữ xinh đẹp, mỹ lệ thậm chí còn có hai người thiếu niên mảnh khảnh gầy yếu nhưng cũng rất đẹp trai, từng người bị mang ra đấu giá, cho đến khi dì Từ đọc mã số: "Số bảy."

      Sau đó ngay phía sân khấu, chiếc lồng sắt chậm rãi thả xuống, bên ngoài được phủ mảnh vải màu đỏ tưới, nhàng tung bay phấp phới, đem người bị nhốt ở trong lồng loáng thoáng rập rờn lộ ra phần da thịt trắng nõn, làn da trắng cùng với chiếc lồng đen và vải tơ màu đỏ, tạo thành tiên minh đối lập, trông càng thêm sắc tình, quả làm cho người ta nhịn được phải suy đoán rốt cuộc bên trong là báu vật như thế nào .

      Buổi đấu giá tiến hành đến thời điểm này, vốn hơi nhạt , đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người lại trở nên hăng hái, nhất thời vô số cặp mắt bắn tới chăm chú nhìn vào cái lồng sắt kia, bầu khí cũng lập tức nóng lên trông thấy.

      Dì Từ hài lòng khi nhìn màn mình tỉ mỉ bố trí nhận được hiệu quả rất tốt, quả có thể tiên đoán được số tiền lớn nằm chắc trong tay, sau đó liền nhanh chóng rút mảnh vải đỏ phủ ở bên ra.

      Chỉ nghe thấy khắp cả căn phòng nhất thời hẹn mà cùng vang lên những tiếng hít vào sâu của đám quan khách.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: Bán đấu giá ( hai )

      Tô Lưu Cảnh bị mũi tiêm kia làm cho xụi lơ, chỉ cảm thấy mỗi chỗ cơ thể đều như có ngàn vạn con kiến bò, sau đó xuyên thấu qua da, cắn vào trong thịt, vừa tê vừa đau, nhiệt độ người dần dần tăng cao, cứ như bị tưới lên người thùng rượu , chất cồn biến thành ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng, ngay cả hít thở cũng thông.

      Sau đó lại bị kéo vào bên trong cái lồng, còn bị kéo lên giữa trung, còn phủ tấm vải đỏ ra ngoài nữa.

      tựa hồ vẫn còn nhớ mình là người nào, còn nhớ chỗ này là nơi như thế nào, nhưng tựa hồ lại như nhớ gì cả, đại não hoàn toàn trống rỗng, thần trí mơ hồ dạo chơi giữa trung.

      Chỉ cảm thấy rất khó chịu, toàn thân đều khó chịu, từng tế bào đều kêu gào, nóng lên, cổ họng khát khô, giống như khát vọng thứ gì đó, vừa nóng lại vừa đau, vừa khó chịu nên cả người ngừng được mà run rẩy.

      Bên tai ngừng truyền đến tiếng vang chói tai, đâm thẳng vào thần kinh của như sắp đứt ra, để cho ngừng uốn éo thân thể để có thể dễ chịu hơn chút.

      Lúc tấm vải đỏ mở ra, cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy chính là cảnh này: chỉ thấy trong lồng sắt đen to lớn, chỉ có xinh đẹp mặc váy ngắn bằng tơ lụa bó sát người, uốn éo ngừng, đường cong hoàn mỹ nổi bật, bộ ngực tròn trịa, vòng eo mảnh khảnh cùng với cái mông mượt mà, bắp đùi thon dài tiếc rẻ chút nào lộ ra hoàn toàn, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra tầng phấn hồng mỏng, quả vô cùng mê người khiến cho người ta nhịn được muốn nuốt ngay vào trong bụng.

      Cảnh tượng càng ngoạn mục lôi cuốn hơn đó chính là, vẻ mặt của vừa hồn nhiên lại vừa dụ hoặc, bởi vì tác dụng của thuốc mà đôi mày thanh tú vô ý thức nhíu lại, cánh môi màu hồng khó chịu mím chặt, khuôn mặt hồng rực lên, bị nhốt ở trong lồng sắt chẳng khác gì con mèo bị giam ở trong lồng, chờ đợi chủ nhân đến cưng chiều.

      Chỉ mới nhìn thoáng thôi, nhưng những ham muốn từ trong thân thể lại dễ dàng bị gợi lên.

      Dì Từ nghĩ tới màn này còn hiệu quả tốt hơn nhiều so với dự đoán, gương mặt đầy nếp nhăn cười nhiều đến nỗi sắp sửa trở thành cúc hoa, hài lòng bắt đầu buổi bán đấu giá: "Các vị tiên sinh, đây là số 7 của hôm nay, xin mời các vị ra giá, buổi bán đấu giá bắt đầu! Giá khởi điểm là vạn!"

      vạn, chỉ mua buổi tối, giá tiền này vốn cũng coi là thấp, nhưng mới vừa báo ra, ngay sau đó có người tăng giá: "Ba vạn!"

      lần tức có lần thứ hai, ba vạn đồng kia chỉ trong vòng mười phút liền bị tăng thành mười vạn.

      Trong lồng sắt, Tô Lưu Cảnh càng ngày càng bị ngấm thuốc, thần trí cũng biến mất, hoàn toàn bị thuốc mê chi phối, trở thành tù binh của nó, trong miệng vô ý thức phát ra những tiếng rên khe khẽ.

      Tiếng rên khe khẽ này, trở thành mồi lửa khiến cho cuộc đấu giá càng thêm gay cấn, người đàn ông mặc âu phục màu đen ngồi ở bên tay phải, vẫn luôn ngồi yên như vậy hề lên tiếng, cũng ngăn được cả đống người ra sức ồn ào trả giá, nhàn nhạt giơ tay lên, thuộc hạ sau lưng lập tức thay : "Hai mươi vạn."

      Giá hai mươi vạn vừa ra, trong phòng nhất thời lâm vào thổn thức.

      Mặc dù này rất tốt, nhưng bỏ ra hai mươi vạn chỉ mua được đêm, tựa hồ có chút cao, người đấu giá cũng vì thế mà giảm xuống rất nhanh.

      Người đàn ông kia có lẽ rất bình tĩnh rồi, cặp mắt dưới chiếc mặt nạ vọt lên tầng hắc khí nồng nặc, ngoắc ngoắc tay thẳng: "50 vạn!", rất muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đấu giá này.

      Vừa dứt lời, dì Từ quả rất muốn kích động rồi, vội vàng : "Vị tiên sinh này ra 50 vạn, 50 vạn còn có ai muốn ra giá cao hơn ?". 50 vạn, giá tiền này so với trước kia tăng lên những mười lần, dì Từ quả muốn đưa tay ra cầm lấy chi phiếu rồi.

      Toàn hội trường cũng yên tĩnh lại, người nào nguyện ý bỏ đống tiền như vậy cho thế này.

      giây trước khi mở miệng đồng ý, đột nhiên người đàn ông trong góc lúc trước cũng hề tham gia đấu giá chợt : "55 vạn."

      Người đàn ông mặc tây trang màu đen đưa mắt nhìn người kia cái, tựa như quan sát thân phận của đối thủ, chính miệng ra giá: "70 vạn."

      "75 vạn.". Người đàn ông trong góc tiếp tục trầm tĩnh , nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Tô Lưu Cảnh ở trong lồng chớp.

      Vẻ điên cuồng trong mắt người mặc tây trang màu đen càng tăng lên vùn tụt, cả người cũng tản mát ra vẻ lạnh lùng khắc nghiệt: "90 vạn."

      Người đàn ông trong góc lần này có chút chần chừ, nhưng vẫn tiếp tục : "95 vạn."

      Người kia trầm nheo mắt lại, ngón tay nhàng siết chặt thành ghế bên cạnh : " trăm vạn." Mà thuộc hạ vẫn theo biết từ lúc nào lặng lẽ lui xuống.

      Mấy chữ này vừa thốt ra, toàn thể hội trường cũng trở nên chấn động, trăm vạn, đừng nơi này còn có chín sủng vật nữa, ngay cả bao trọn hộp đêm này cũng đủ nữa là, thế mà người đàn ông này lại thèm để ý chút nào ra khỏi miệng, chắc hẳn thân phận của ta cũng hề đơn giản.

      Người đàn ông trong góc tựa hồ còn muốn tiếp tục đấu giá, nhưng đột nhiên sau lưng lại xuất hai người đàn ông xa lạ, liền đó là vật lạnh lẽo đặt lên ngang lưng của ta, từ hình dáng cũng có thể đại khái đoán ra đó là vật gì. Toàn thân của ta cứng đờ, nắm tay siết lại chặt, giận dữ nhìn người đàn ông mặc tây trang màu đen cái, tỏ thái độ phục, nhưng cũng thể nhượng bộ.

      Cuộc đấu giá rốt cuộc dừng lại ở giá trăm vạn, dì Từ kích động tuyên bố đồng ý, sau đó sai người mang Tô Lưu Cảnh ra, đưa đến căn phòng chuẩn bị sẵn từ trước.

      ********** thỉnh thoảng làm đường phân cách OOXX**XXOO ***********

      Bị đưa đến căn phòng kia, Tô Lưu Cảnh xụi lơ nằm chiếc giường lớn trải drap màu hồng, cả người khó chịu lăn lộn, muốn hóa giải hết khổ sở ngừng xông đến trong cơ thể. Nhưng bất luận có làm như thế nào, thậm chí ra sức cọ xát cũng có biện pháp gì. Cho đến khi từ giường rớt xuống, nặng nề ngã mặt đất, đau đớn kịch liệt mới đưa lý trí vốn biến mất kéo về chút xíu.

      Cửa ken két mở ra, người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc vào, bộ âu phục vừa khít ôm sát vóc dáng cao lớn, càng làm nổi bật dáng người cao lớn thon dài, ưu nhã vào phòng, đến gần Tô Lưu Cảnh.

      Trong nháy mắt bị ôm lấy, Tô Lưu Cảnh liền cảm thấy nguy hiểm, dùng sức giằng co. loáng thoáng nhớ lại, người đàn ông này chính là người mới rồi vừa mua mình trong buổi đấu giá.

      thể để ta chạm vào được, thể để cho bản thân trở nên dơ bẩn như vậy được! thể được!

      Người kia thấy giãy giụa lung tung, liền túm lấy tay của , trầm thấp quát lên tiếng: "An phận chút cho tôi!"
      Last edited by a moderator: 25/4/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 87: Bị hạ thuốc ( )

      "Buông ra. . . . . . buông tôi ra. . . . . ." Tô Lưu Cảnh taị thần trí , nhưng vẫn là cố chấp theo bản năng, muốn bị người khác đụng vào mình.

      Nhưng vào lúc này giãy giụa có vẻ quá vô lực, cánh tay vỗ vào người đàn ông kia thay vì là cự tuyệt, chẳng khác gì an ủi cả, mềm mại đánh vào ngược lại còn gợi lên ham muốn mãnh liệt.

      Hai chân vô thức đấm đá như có như cọ sát vào bắp đùi của người kia, da thịt trắng nõn nà lộ ra tầng hồng nhạt, quả thực là tinh cắn nuốt lòng người!

      Hô hấp của người đàn ôn bỗng dưng nặng nề, con mắt sắc càng ngày càng sâu, cắn răng khẽ quát lên: " đáng chết, quyến rũ được đàn ông thoải mái sao hả?". Sau đó liền ném Tô Lưu Cản lên giường lớn.

      Chợt nghĩ tới cảnh tượng mới vừa rồi ở khan đài, Tô Lưu Cảnh mặc váy sa mỏng ở trong lồng uốn éo hấp dẫn biết bao ánh mắt của những tên đàn ông kia, liền tức giận đến phát run.

      Nếu phải thế cục ở dưới lòng này rắc rối khó gỡ, Tô Lưu Cảnh lại tay bọn họ, suýt chút nữa nhịn được mà đập tan cả buổi đấu giá.

      Nghe thấy giọng quen thuộc, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng tìm được chút ý thức, hé mắt dồn dập thở hổn hển : "Hình. . . . . . Hạo Xuyên?"

      "Nếu nghĩ là ai? !". Hình Hạo Xuyên nới lỏng cà vạt cổ phiền não đáp. Vừa nghĩ tới việc nếu như hôm nay kịp thời nhận được tin tức mà xuất , tại có thể Tô Lưu Cảnh nằm ở phía dưới người đàn ông khác. . . . . . lửa giận lập tức dâng lên ngút trời.

      Đáng chết, nếu biết được rốt cuộc là ai dám vuốt râu hùm người đó nhất định …!

      Mà lúc này Tô Lưu Cảnh nằm ở giường, nghe được tiếng của người đàn ông này, tất cả mọi phòng tuyến rốt cuộc cũng được hóa giải, mới vừa rồi dốc hết sức lực bây giờ gặp được có thể hoàn tâm an tâm được rồi.

      biết, người đàn ông này, đáng giá để cho dựa vào.

      của chúng ta cực khổ ngày đêm, rốt cuộc ở trước mặt người đàn ông của mình nhịn được uất mà khóc thút thít, vất vả, ngày đêm vừa qua chẳng khác gì trải qua khổ sở cả đời.

      tự bức bách mình thèm nghĩ nữa, cũng cần sợ hãi, nhưng tận đáy lòng sợ hãi vẫn luôn tồn tại: nếu như xuất làm thế nào? Nếu bị ném ở chỗ này, có ai tới cứu làm thế nào? Nếu bị nhuốm bẩn làm thế nào?

      lời nào có thể diễn tả được, sợ hãi nhanh chóng phá vỡ thần kinh của , đến khi gặp lại như gặp được điểm tựa vững chắc, rốt cuộc cũng có thể kiêng dè mà phát tiết ra tình cảm trong lòng.

      Hình Hạo Xuyên nhìn uất ức khóc nức nở giường, nhất thời có chút luống cuống, bình thường vốn ghét phải nhìn phụ nữ khóc nhất, vậy mà khi nhìn thấy những vết bầm tím người của Tô Lưu Cảnh trong lòng lại kìm được cúi người ôm vào trong ngực dỗ dành: "Được rồi, sao."

      Cơ thể của Tô Lưu Cảnh trong nháy mắt khi bị chạm vào, dưới tác dụng của thuốc kích thích mãnh liệt trào dâng lần nữa, hai cánh tay vô ý thức ôm chặt lấy cổ của , cau mày khó chịu khẽ rên rỉ, hai chân càng thêm khó nhịn nhàng cọ sát.

      Nóng quá, người khó chịu, giống như có ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như có ngàn vạn con kiến cắn. . . . . . Khó chịu. . . . . . Khó chịu đến mức muốn xé toạc cơ thể của mình ra, thứ duy nhất có thể giải nhiệt đó chính là ôm người đàn ông của mình chặt, tựa như chỉ cần ôm lất là có thể hóa giải ngột ngạt nóng bức trong người vậy.

      "Khó chịu. . . . . . Tôi khó chịu. . . . . ." Tô Lưu Cảnh khóc thút thít khẽ lầm bầm, chẳng khác gì với người sắp chết chìm, mười ngón tay giữ chặt bả vai của Hình Hạo Xuyên cầu cứu.

      Thấy sắc mặt của Tô Lưu Cảnh ửng hồng bình thường, Hình Hạo Xuyên nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: " bị hạ thuốc?"

      Chương 88: Bị hạ thuốc ( hai )

      Cả người tựa như phát sốt, Tô Lưu Cảnh kìm chế được cơ hồ sắp thét chói tai: "Khó chịu. . . . . .giúp tôi. . . . . ." Căn bản biết vì sao, chẳng qua chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ khó chịu, sắp nổ tung, từ trong sâu thẳm dâng lên nỗi khao khát khó diễn tả thành lời.

      Bị Tô Lưu Cảnh vô ý thức ôm chặt lấy, bắp đùi trắng nõn quặp lên eo của chặt, hô hấp của Hình Hạo Xuyên chợt dồn dập gấp gáp, bàn tay vừa chạm vào làn da mềm mịn như nhung kia cơ hồ bị hút vào cách nào rời được.

      Khóe mắt rỉ ra vài giọt nước mắt, nằm ga giường màu đỏ thẫm, người lại chỉ mặc bộ váy lụa mỏng manh, thân thể trắng hồng loáng thoáng ra bên dưới, mặt yếu ớt khẩn cầu, dùng sức cuốn chặt lấy bắp đùi của mình, tất cả đều tràn đầy dụ hoặc quyến rũ, tựa như mèo con yếu ớt , khát vọng được ông chủ thương.

      Hai cánh tay xinh đẹp tựa như bạch ngọc quấn lên cổ Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh bất lực nỉ non: "Giúp tôi. . . . . . Hình. . . . . . giúp tôi. . . . . ."

      Hình Hạo Xuyên cũng phải là Liễu Hạ Huệ, nhìn thấy hoa thơm trái ngọt như vậy tất nhiên cũng thể động lòng, nhưng lại nhịn được mà nhíu mày. Tô Lưu Cảnh hành động như vậy, ràng bị hạ thuốc quá mạnh, khiến cho thần trí .

      Ạnh dùng lực giữ chặt tay của Tô Lưu Cảnh, giam cầm ở giường lớn, rồi quát lên: "Tô Lưu Cảnh! Mau tỉnh táo lại!"

      Mất vòng ôm mát lạnh Tô Lưu Cảnh nào còn có thể nghe được gì, chỉ nức nở muốn tìm chỗ dựa, trong miệng tiếp tục thốt ra những lời vô thức .

      thể để tiếp tục như vậy nữa, Hình Hạo Xuyên bỗng nhiên có dự cảm tốt, hai hàng lông mày tuấn dật nhíu chặt, lấy ga giường bọc lại, sau đó bế lên, vì phòng ngừa những phiền toái cần thiết, liền thuận tay đeo mặt nạ lên, chuẩn bị rời khỏi địa phương quỷ quái này. Còn chỗ tạp nham này, chờ sau khi ra ngoài mới có thế xử lý được.

      Nhưng còn chưa kịp mở cửa, cánh cửa bị người nào đó đạp ra trước.

      "Để ấy xuống!", người đàn ông khác cũng đeo mặt nạ xông tới quát lên.

      Dưới tấm mặt nạ, gương mặt của Hình Hạo Xuyên đột nhiên tăng thêm mấy phần sát khí, nhận ra người này, chính là người mới vừa rồi tranh giành Tô Lưu Cảnh với trong buổi đấu giá.

      " là ai? Cút ngay cho tôi!". Hình Hạo Xuyên trầm thấp . mặt suy nghĩ tới bốn gã hộ vệ cùng mình sao canh giữ ở ngoài cửa, hẳn là bị dẫn dụ rồi, người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì với Tô Lưu Cảnh chứ?

      "Để ấy xuống tôi cút!", người đàn ông đeo mặt nạ vừa xong, liền ra tay tung cú đấm tới.

      Hình Hạo Xuyên đưa ánh mắt rét nhìn qua, rồi lập tức tránh sang bên, né được cú đấm kia, trong nháy mắt cũng nhấc chân mạnh mẽ đá trả đòn, nhất thời hai người liền xông vào quần thảo nhau túi bụi.

      Hình Hạo Xuyên bởi vì tay còn có Tô Lưu Cảnh, nên chiêu thức ít nhiều cũng bị hạn chế, chỉ có thể bảo vệ Tô Lưu Cảnh, mặt lấy chân tiến công, còn đối phương tựa như cũng làm Tô Lưu Cảnh bị thương, cả hai người đều có chỗ cố kỵ, sau phen đấm đá, luôn ở thế giằng co ngang bằng nhau.

      Hình Hạo Xuyên mặt ngăn cản thế tấn công của người kia, mặt thầm tính toán: nếu cứ tiếp tục như vậy thời gian càng bị trì hoán, rất nhanh kinh động đến người ở phòng đấu giá, rồng tuy mạnh nhưng đánh lại rắn đất, nay tình huống như thế căn bản muốn xảy ra xung đột trực diện, mà người của Lưu Thừa sao còn chưa tới chứ? !

      thầm cân nhắc, chỉ chút sơ sẩy, cú đấm vọt tới, hô hấp của Hình Hạo Xuyên hơi chậm lại, vội nghiêng người tránh thoát, nhưng lúc trong nháy mắt kia, chú ý tới nếu mình tránh né, quả đấm kia trúng ngay ngực của Tô Lưu Cảnh, vì thế hề do dự quyết định dừng lại, chưa tới giây, quả đấm kia nặng nề giáng xuống bờ vai của .

      Hình Hạo Xuyên rên lên tiếng, tay ôm lấy Tô Lưu Cảnh, tay ngoài ý muốn nện lên má phải của đối phương, người kia cũng bị đau kêu lên, lui về phía sau bước, mặt nạ mặt bị đánh vỡ, lộ ra nửa bên mặt .

      Hình Hạo Xuyên vốn còn muốn thừa thắng xông lên, nhưng lúc nhìn thấy mặt của người kia đột nhiên thu hồi quả đấm: "Thương Thiên Kỳ?"

      Mặt nạ bị hủy, gương mặt của người kia lộ ra ngoài phải ai khác mà chính là Thương Thiên Kỳ?

      Thương Thiên Kỳ đưa lưỡi liếm liếm khóe môi bị rách, cau mày nhìn : "Tổng giám đốc Hình?"

      ngờ lại là người quen, Hình Hạo Xuyên bỏ mặt nạ ra, đôi mày nhíu sâu nhìn đối thủ : " tới đây làm cái gì?"

      Đưa mắt nhìn sang Tô Lưu Cảnh được Hình Hạo Xuyên ôm vào trong ngực vẫn ngừng rên rỉ, sắc mặt của Thương Thiên Kỳ liền nghiêm lại: "Chẳng phải giống như sao.". Sáng sớm hôm nay, nhận được điện thoại của Tống Dĩ Hinh liền bắt đầu ngựa ngừng vó tìm kiếm tin tức về , cơ hồ là đến phòng đấu giá cũng lúc với Hình Hạo Xuyên, lại nghĩ rằng lại lần nữa bị ta vượt lên đầu bước.

      Nghe thấy thế, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên thể dịu xuống, ngay sau đó cất giọng mang theo tình cảm gì: "Vậy sao, mặc kệ như thế nào, bây giờ phải đem ấy ra ngoài trước ."

      Thương Thiên Kỳ cũng phản đối, nhanh chóng gật đầu, tạm thời hai đối thủ ngầm bắt tay thỏa thuận.

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, được Thương Thiên Kỳ che chắn, Hình Hạo Xuyên nhanh chóng bế được Tô Lưu Cảnh ra bên ngoài, nhưng mới vừa được nửa đường, liền nhìn đến dì Từ dẫn mấy tên hộ vệ vạm vỡ chạy tới: "Dám đến địa bàn của dì Từ ta đập phá quán, mặc kệ mấy người là ai, hôm nay cũng đừng nghĩ chạy thoát!"

      Bà ta vừa xong, đám tay chân sau lưng liền cầm gậy gộc trong tay vọt tới.

      Thương Thiên Kỳ giọng : " mang ấy trước !". rồi nhanh như cắt giơ tay lên ngăn trở cây muốn đập tới, vừa nghiêng vừa cướp cái gậy vào tay, hung hăng xông tới ngăn cản.

      Hình Hạo Xuyên cân nhắc tình hình, nay tốt nhất nên Tô Lưu Cảnh ra ngoài trước , vì vậy liền gật đầu : " cẩn thận.". Sau đó giơ chân đạp bay tên khác vừa đuổi tới, ôm Tô Lưu Cảnh đột phá vòng vây, xông ra ngoài.

      Cùng lúc đó chiếc xe thể thao màu xám bạc nhanh chóng trờ tới, dừng lại ở trước mặt của Hình Hạo Xuyên, Lưu Thừa dẫn theo tám gã hộ vệ áo đen vội vã nhảy ra khỏi xe chào: "Tổng giám đốc!"

      Hình Hạo Xuyên lập tức bế Tô Lưu Cảnh vào trong xe, ngay sau đó liền ra lệnh: "Thương Thiên Kỳ vẫn còn ở bên trong, các cậu mau tới giúp ta tay. Lưu Thừa, lái xe đến bệnh viện!"

      Tám gã hộ vệ nhanh chóng cầm súng vọt vào bên trong.

      Lưu Thừa liền khởi động xe, hề hỏi câu nào, lập tức đạp chân ga: "Tổng giám đốc, mới vừa rồi tôi báo cho cảnh sát, chắc khoảng nửa tiếng nữa bọn họ tới xử lý."

      Hình Hạo Xuyên nghiêm mặt ừ tiếng, rồi ôm lấy Tô Lưu Cảnh vẫn run lẩy bẩy ngừng, mới vừa rồi đánh nhau bắt đầu xuất dấu hiệu hôn mê, cả người đều phát run, mặt đỏ bừng khác thường, lúc lạnh lúc nóng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, miệng lại ngừng mê sảng, tượng như vậy có vẻ được tốt lắm.

      bèn cởi áo vest người ra đắp lên người , rồi trầm thấp : "Lưu Thừa, lái nhanh hơn chút nữa!"

      Lưu Thừa liền gật đầu, đạp lút chân ga, chiếc xe thể thao màu xám bạc giống như tia sét xuyên qua phá vỡ bầu trời đêm. . . . . .
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: Đưa đến bệnh viện.

      "Bác sĩ, ấy thế nào rồi?". Chở Tô Lưu Cảnh đến bệnh viện, Hình Hạo Xuyên vội vàng lên tiếng hỏi.

      Bác sĩ lập tức kiểm tra các triệu chứng của Tô Lưu Cảnh rồi : "Bệnh nhân bị nhiễm lượng thuốc mê cực mạnh, cộng với thuốc kích dục gây tê liệt thần kinh, mấy loại thuốc này gộp lại có dược hiệu cực mạnh, hơn nữa trong đó loại thuốc làm cho bệnh nhân bị dị ứng, cho nên tại toàn thân mới nóng ran, đỏ ửng lên, xuất tượng phản thuốc mãnh liệt, cũng từng có bệnh nhân bị tử vong tại chỗ. Có điều phản ứng của ấy cũng chưa quá mãnh liệt, chúng ta phải lập tức tiến hành trị liệu.". Ngay sau đó liền đóng cửa chính của phòng cấp cứu lại.

      Mười phút sau, Thương Thiên Kỳ cũng hộc tốc chạy tới.

      Trải qua phen đấu đá, vất vả mới kết thúc, liền lập tức chạy tới bệnh viện, may là thể lực của khá tốt : " ấy sao rồi?"

      Hình Hạo Xuyên trầm giọng : "Bây giờ vẫn điều trị, cám ơn hôm nay giúp tay."

      Thương Thiên Kỳ cũng để ý, chỉ lạnh nhạt : " cần khách sáo, dù sao tôi cũng chỉ muốn giúp Tô Lưu Cảnh mà thôi.". Con ngươi màu xanh dương ánh lên đẹp, lần đầu tiên trầm mặc như thế, cũng trịnh trọng như thế.

      Hình Hạo Xuyên nhìn thẳng vào người trước mặt ba giây, sau đó dời tầm mắt chuyển qua cánh tay rũ xuống : " bị thương rồi, mau băng bó ."

      Thương Thiên Kỳ nhìn ngón tay vẫn còn rỉ máu của mình, đỏ tươi nhuốm cả ống tay áo, nhưng vẫn chẳng hề để ý chỉ đáp tiếng: "Ừ."

      y tá trẻ túc trực bên, thấy hai người đàn ông ccwcj phẩm vừa cao lớn vừa đẹp trai đứng đó, hai con mắt tựa như biến thành hình trái tim, vội vui vẻ chạy tới : "Vị tiên sinh này, xin mời sang bên này băng bó."

      Thương Thiên Kỳ lễ phép mỉm cười đáp lễ, y tá đắm chìm trong nụ cười của mơ hồ lên phía trước, Thương Thiên Kỳ quay đầu lại nhìn phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn sau đó xoay người nhìn Hình Hạo Xuyên.

      Ngay khi vừa lướt qua nhau, liền nhàn nhạt : "Nếu như thể bảo vệ được ấy, cứ cho tôi biết, cám ơn."

      Đôi mắt sắc của Hình Hạo Xuyên đầy rét lạnh, nhìn theo bóng lưng dần khuất của Thương Thiên Kỳ.

      Người đàn ông này, muốn khiêu chiến với sao?

      Hay là muốn cảnh cáo ?

      lúc sau, Hình Hạo Xuyên lấy điện thoại di động ra, lạnh lùng với đầu bên kia: "Ngày mai, mời tiểu thư Nam Cung tới đây chuyến."

      ***************** ****************

      Bệnh viện, trong vườn hoa dưới lầu.

      Tống Dĩ Hinh vội vã chạy tới, thở hổn hển ra hơi : " họ, sao lại ở ở chỗ này?"

      Thương Thiên Kỳ chiều vuốt vuốt mái tóc dài tán loạn của em họ rồi : “Dĩ Hinh.”

      Tống Dĩ Hinh vốn muốn cứu Tô Lưu Cảnh, đáng tiếc Thương Thiên Kỳ rằng ngược lại thêm phiền, cho nên chỉ đành sốt ruột chờ ở nhà, vừa nghe thấy Tô Lưu Cảnh bị đưa đến bệnh viện, liền chạy tới đây.

      Tống Dĩ Hinh thở hổn hển, nhìn thấy cánh tay của Thương Thiên Kỳ được băng bó vòng liền cả kinh kêu lên: “ họ, tay của bị thương?!”

      Đối với nhà thiết kế mà , bàn tay là thứ quan trọng nhất, nếu như có tay, cho dù thiết kế có giỏi thế nào cũng có cách thể , cho nên tay của so với tất cả đều quan trọng hơn.

      Thương Thiên Kỳ hít hơi, qua loa : “Chỉ bị thương ngoài da, mà có thương tổn đến gân cốt, sao, mới vừa rồi băng bó qua.”

      Tống Dĩ Hinh thận trọng thử dò xét: “ họ, thích Lưu Cảnh đúng ?” Sáng sớm hôm nay lúc gọi điện thoại cho Thương Thiên Kỳ, hề do dự chút nào mà bắt tay ngay vào tìm kiếm, từ hành động này cũng có thể thấy được, họ có tình cảm với Lưu cảnh, mặc dù ra.

      Thương Thiên Kỳ nhả hơi thuốc, làn khói trắng mịt mù lượn lờ xung quanh, rồi tan ra tiến vào trong màn đêm, cười khổ : “Cái đầu của em lại nghĩ gì thế?” Sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn những chấm bầu trời, tiếp: “Gần đây vận số của tựa hồ tốt lắm, luôn bị muộn bước.”

      Lúc gặp muộn bước, khi rơi xuống nước lại tiếp tục muộn thêm bước, tối hôm nay ràng đứng ở cùng vạch xuất phát, lại muộn bước nữa, tựa hồ như bọn họ có duyên với nhau vậy…

      họ?”, Tống Dĩ Hinh chớp mắt mấy cái hiểu hỏi.

      Thương Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội : “Sáng sớm hôm nay lúc em điện thoại cho sao bên cạnh lại có tiếng của đàn ông?”

      nghĩ tới hỏi cái này, Tống Dĩ Hinh tránh né đáp: “ có, làm gì có đàn ông nào, chắc là do chung quanh quá ồn thôi.”

      Lúc Tống Dĩ Hinh dối vẫn luôn có dáng vẻ này, Thương Thiên Kỳ liền nghiêm mặt hỏi: “Dĩ Hinh, có chuyện gì gạt phải ?”

      “Đâu! Dĩ nhiên là có, làm sao có thể chứ? Ha ha…” Tống Dĩ Hinh khoa trương cười khoát tay , căn bản có cảm giác bản thân giấu đầu hở đuôi.

      Thương Thiên Kỳ thấy muốn , cũng muốn miễn cưỡng, chỉ bẹo má : “Vậy tốt, nếu có người dám khi dễ em, nhất định phải cho biết, giúp em đánh người đó giống như hồi bé vậy.”

      Tống Dĩ Hinh cười ngọt ngào : “Dạ, cám ơn .” Tuy tươi cười nhưng ràng ánh mắt của cất giấu điều gì đó, cũng còn tim phổi như ngày trước nữa.

      trước, bao giờ ấy tỉnh lại nhớ gọi điện thoại thông báo cho .” Thương Thiên Kỳ xoa xoa tóc của .

      muốn chờ Lưu Cảnh tỉnh lại sao?”, Tống Dĩ Hinh liền hỏi.

      Thương Thiên Kỳ tuấn xoay người, ra khỏi bệnh viện, chỉ để lại bóng lưng độc của mình cho đêm tối, xoay người phất tay : “Vương tử của ấy ở đây, cần kỵ sĩ bé như nữa rồi.”

      Tống Dĩ Hinh có cảm giác tối nay họ có gì đó đúng lắm, nhưng còn chưa là lạ ở chỗ nào, chỉ đành phải bĩu môi vẫy tay từ biệt.

      ra khỏi bệnh viện, ngước nhìn lên khu nhà cao tầng của bệnh viện, tầm mắt của Thương Thiên Kỳ hướng tới tầng lầu sáng trưng, khổ sở rít hơi thuốc rồi vứt vào trong thùng rác, sau đó xoay người rời .

      Có lẽ là do ảo giác, tối hôm đó, Richie người được xưng là bàn tay của thượng đế phong lưu phóng túng lại nhuốm đầy vẻ tang thương…

      Mà lúc này trong bệnh viện, Tống Dĩ Hinh xoay người muốn lên xem tình hình của Tô Lưu Cảnh như thế nào, nghĩ tới vừa quay người lại, liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng cao lớn.

      Thân hình của Tống Dĩ Hinh khẽ cứng lại, ngược lại còn giả vờ như nhìn thấy người này, vội vàng muốn rời khỏi đó.

      Thẩm Minh Phong thấy bình thường vẫn giơ nanh múa vuốt mà bây giờ lại yên tĩnh lạ thường, liền túm lấy cánh tay của : “Chúng ta chuyện chút.”

      chuyện gì?”, Tống Dĩ Hinh hất tay của ra, tựa hồ như muốn bị chạm vào, dù là giây.

      “Sáng sớm hôm nay…” sắc mặt Thẩm Minh Phong hiếm khi nào nghiêm túc như thế.

      Tống Dĩ Hinh lập tức xù lông: “Cái tên bỉ ổi này! Yên tâm , chúng ta hề có nửa xu quan hệ! Trước kia có, sau này cũng thể có!” Vừa vừa hung hăng đạp vào giữa hai chân cú, giận dữ xoay người rời .

      Thẩm Minh Phong lần nữa hề đề phòng, bị trúng ngay cước đoạt mệnh, cúi người khổ sở che bộ phận quan trọng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Đồ con đáng ghét! biết cái gì quan trọng với đàn ông nhất sao? Hừ!”
      Last edited: 14/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :