1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Nam Cung Như hèn hạ.

      Giữa trưa ngày hôm sau, Hình Hạo Xuyên lại phá lệ về nhà ăn cơm, làm cho thím Bình và đám người hầu phải chạy đôn chạy đáo chuẩn bị.

      Đây cũng là lần đầu tiên, hai người bọn họ cùng ngồi ăn cơm với nhau, Tô Lưu Cảnh thận trọng len lén đánh giá Hình Hạo Xuyên, người đàn ông này, lể cả lúc ăn cơm cũng ưu nhã giống như vị Thân Vương chốn cung đình vậy.

      Tô Lưu Cảnh lại nghĩ tới sợi dây chuyền mặt trái tim kia, hơi đỏ mặt.

      suy nghĩ nên mở miệng chuyện với như thế nào, tại sao lại đột nhiên trở lại, đúng lúc này thím Bình lại tới cúi người với Hình Hạo Xuyên: "Nam Cung tiểu thư vừa tới."

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, hiểu vì sao ta lại tới đây?

      Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên tia suy tính, lạnh nhạt : "Mời vào ."

      bao lâu, bóng dáng màu hồng uyển chuyển yểu điệu vào.

      " Hình, em đến hỏi thăm mấy lần, sao đều để ý em hết vậy? Chẳng lẽ còn thương đứa em này nữa sao?". Nam Cung Như chu miệng lên làm nũng . Hôm nay ta mặc chiếc váy đầm hoa màu hồng nhạt phối hợp với khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ tỳ vết, quả giống y như búp bê baby chính hiệu, là hình mẫu mà cánh đàn ông thích nhất.

      "Có chuyện gì ?". Ấn tượng của Hình Hạo Xuyên đối với này tốt, chỉ nhàn nhạt hỏi, sau đó tiếp tục ưu nhã ngồi ăn.

      "Bác , mỗi ngày làm việc rất vất vả, nên muốn em tới đây giúp thư giãn chút, nếu rất mau già đấy.". Nam Cung Như nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ ngây thơ đùa.

      Thím Bình ở bên cung kính kéo ghế ra mời Nam Cung Như ngồi xuống, rồi lại gọi nữ giúp việc mang bộ bát đũa tới.

      Nam Cung Như cũng khách khí, lập tức ngồi xuống bên cạnh Hình Hạo Xuyên, cũng hề coi mình như khách.

      " Hình, đầu bếp nhà nấu ăn ngon , so với đồ ăn trong khách sạn còn ngon nhiều, về sau em có thể thường xuyên đến đây thưởng thức được ?". Nam Cung Như kiều mị ghé lại gần Hình Hạo Xuyên, chắp tay trước ngực khẩn cầu.

      Cái câu hỏi này cực kỳ xảo diệu, ta cũng nghĩ qua, muốn tiến thêm bước đến gần Hình Hạo Xuyên phải tìm cơ hội tiếp xúc với nhiều hơn, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho đều bị ngăn lại cho nên ta thể đưa ra hạ sách này. Muốn mượn lý do thức ăn ngon lại ảnh hưởng đến toàn cục, hề động chạm đến giới hạn của , thế lại còn có thể tìm được nhiều cơ hội đến gần Hình Hạo Xuyên hơn, quả thực là vẹn toàn cả đôi đường.

      Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt nhìn ta cái, tựa hồ chỉ đơn giản xác định ý tưởng kia, sau đó nhếch miệng : "Nếu em thích, vậy bảo chú Bình cho mượn đầu bếp đến nhà Nam Cung ba tháng thôi."

      Nam Cung Như nghĩ tới vừa mới bắt đầu liền bị chặn hết đường lùi như thế, sắc mặt tối sầm lại, rồi vội vừa cười vừa đứng lên : "Tốt quá, Hình, vẫn là đối với em tốt nhất.". Tuy thế nhưng trong lòng lại thầm cắn răng.

      Chớp mắt cái liền nhìn thấy Tô Lưu Cảnh im lặng lên tiếng ở bên cạnh.

      "Vị này là. . . . . . à, ra là em Lưu Cảnh.". Nam Cung Như mỉm cười , nụ cười hết sức chuẩn mực, quả ai có thể ngờ người con hung dữ cầm dao muốn rạch mặt sân thượng ngày hôm đó lại là ta, quả thực là hai người khác nhau mới phải.

      Tô Lưu Cảnh đối với chuyện đêm hôm đó, cho đến tận bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lễ mà thôi.

      "Chuyện thị phi lần trước tôi cũng nghe rồi, sao chớ, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng, tôi cũng biết phải là người như vậy.". Nam Cung Như giả bộ quan tâm .

      Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, gắp từng hạt cơm trong chén, tuy có mùi vị gì nhưng vẫn cố nhét vào trong miệng.

      bữa cơm chỉ có Nam Cung Như vừa hát vừa diễn, nghiễm nhiên xem mình như là nữ chủ nhân của cái nhà này.

      Rốt cuộc bữa trưa trầm muộn này cuối cùng cũng kết thúc.

      " Hình, vội cứ , em muốn ở đây chuyện với Lưu Cảnh lát.". Nam Cung Như làm bộ quan tâm, xong liền thân mật lôi kéo Tô Lưu Cảnh ra ngoài.

      Tô Lưu Cảnh muốn tránh , nhưng Nam Cung Như dừng quá nhiều sức, nên tránh được, cứ như vậy bị kéo vào vườn hoa.

      Hai người họ đứng ở trong vườn hoa giằng co, Tô Lưu Cảnh cắn môi nghĩ: nơi này là nhà họ Hình, cho dù ta có muốn làm bậy cũng thể tác oai tác quái được.

      "Tô Lưu Cảnh, thế nào rồi, gần đây có khỏe hay ?". Hình Hạo Xuyên vừa rời , Nam Cung Như lập tức lộ nguyên hình, giễu cợt .

      Tô Lưu Cảnh quả thể hiểu được, tại sao có vài người thế nhưng lại có thể giả bộ đến nước này.

      " nhọc Nam Cung tiểu thư quan tâm, tôi rất khỏe.". Tô Lưu Cảnh cắn răng , muốn để cho châm chọc mình thêm nữa.

      Nam Cung Như tuy mỉm cười, nhưng lời ra lại hết sức khó nghe: "A, rất tức giận đúng ? suy nghĩ tại sao mọi người lại biết chuyện nhảy xuống nước là do tôi làm hại, nhưng có ai tới trách cứ tôi có đúng hay ?"

      !", Tô Lưu Cảnh vừa nghe cũng biết ta lại muốn những gì.

      "Tô Lưu Cảnh, quá ngu xuẩn! Kể cả Hình có biết là tôi làm, anah ấy cũng trách phạt tôi đâu, bởi vì sau lưng tôi chính là gia tộc Nam Cung, chỉ bằng tình nhân có danh tiếng gì như mà lại tuyên chiến với cả gia tộc Nam Cung, cho rằng ấy làm điều đó sao?". Nam Cung Như hả hê tự đắc tràng giống như bản thân mình là người thắng cuộc.

      "Nam Cung Như, đừng có quá đáng!". Tô Lưu Cảnh cũng nổi đóa.

      Cho dù có biết lời này là , nhưng là tại sao ngực lại đau đớn như vậy đây? Biết rằng giá trị của mình thế so sánh được với nhà Nam Cung, cũng sớm nên suy tính ràng trọng lượng của bản thân, mà tiếp nhận .

      Nhưng tại sao lý trí vẫn là cách nào thuyết phục được thứ tình cảm trào dâng trong lòng?

      Nam Cung Như khiêu khích tiến tới trước mặt : "Quá đáng? Người nhà Nam Cung chưa bao giờ biết hai chữ quá đáng này viết như thế nào."

      Vốn cũng muốn gây phiền toái cho cho Hình Hạo Xuyên, muốn nhẫn nhịn xong rồi thôi, nhưng nghĩ tới Nam Cung Như lại gây vô lý đến thế, Tô Lưu Cảnh cũng nhịn được nữa, liền đáp trả: "Coi như ấy quan tâm đến tôi, cũng tiếp nhận , nếu lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, đối với ấy, ít nhất tôi vẫn còn có chút giá trị, mà , cho dù danh gia vọng tộc nhưng cũng có cách nào lấy được trái tim của ấy!"

      Nam Cung Như nghĩ tới người vẫn để mặc cho ta khi dễ lại dám phản kháng lại, nhất thời giận đến ra lời: "!". Sau đó liền vung tay lên muốn tát cái.

      Đáng tiếc lần này còn chưa chạm được vào mặt của liền bị ngăn lại, Tô Lưu Cảnh kiên định nhìn ta, hề sợ hãi : " đánh tôi được lần, đừng tưởng rằng có thể đánh được tôi lần thứ hai sao?"

      Nam Cung Như cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng bật ra: "Cái đồ tiện nhân này! Cái nhà này, vị trí này, vị trí ở bên cạnh Hình, ngày nào đó cũng thuộc về tôi, mà , sắp bị đuổi ra ngoài rồi, cứ chống mắt chờ xem."

      Bất chợt, ta nhìn thấy cái gì đó, chân mềm nhũn ra, giả vờ túm lấy tay của Tô Lưu Cảnh, sau đó cứ thế ngã nhào đất, rồi lập tức rên rỉ: "Ai ui, là đau."

      Tô Lưu Cảnh bị hành động bất ngờ làm cho kinh ngạc biết làm sao.

      Rồi lại thấy ta "Điềm đạm đáng " đứng lên diễn: " Hình, Lưu Cảnh phải cố ý, là tự em cẩn thận ngã xuống, may có Lưu Cảnh đỡ kịp, đừng trách ấy."

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên Hình Hạo Xuyên về phía này.

      Lại quay sang nhìn Nam Cung Như vừa giả vờ té ngã, lúc này mới nhận ra: Nam Cung Như đê tiện lại dùng phương pháp này giá họa cho mình!
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Kế hoạch ác độc.

      Hình Hạo Xuyên liếc mắt nhìn Nam Cung Như giả bộ đáng thương, lại nhìn kinh ngạc trong mắt của Tô Lưu Cảnh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      Nam Cung Như tựa như "Đứng vững", điềm đạm đáng dựa vào người của Hình Hạo Xuyên : " phải Lưu Cảnh đẩy ngã em đâu, Hình, đừng nên giận ấy.".

      Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn Nam Cung Như. này còn diễn đến nước này, quả thực là điên đảo thị phi.

      Hình Hạo Xuyên nhìn Nam Cung Như đàn tựa lên người mình, chân mày hơi nhíu lại: "Tô Lưu Cảnh, xảy ra chuyện gì?"

      Tô Lưu Cảnh nhìn tựa vào người cười rất hả hê kia, siết chặt lòng bàn tay cãi lại: "Tôi có! Là ấy tự mình. . . . . ."

      Còn chưa hết, Nam Cung Như khổ sở rên lên tiếng, cắt đứt lời giải thích của : "Chân là đau."

      Tô Lưu Cảnh giận đến ra lời.

      Nam Cung Như cắn môi, mặt vừa khổ sở, vừa đáng thương, quả làm cho người ta nhịn được muốn ôm vào lòng vỗ về. Nam Cung Như "Nhịn đau" cầm tay Tô Lưu Cảnh tay : "Lưu Cảnh, đừng giận tôi có được hay ? Tôi biết lần trước trong bữa tiệc sinh nhật tôi bị người hãm hại, toàn bộ đều là của lỗi của tôi, tôi nghĩ tới bọn họ lại đối xử với như vậy, tôi rất muốn cản nhưng thể ngăn được. Nhưng yên tâm, tôi tuyệt giao với mấy người đó rồi, để cho bọn họ khi dễ nữa!"

      Tô Lưu Cảnh thấy ta ăn đứng dựng ngược thành như vậy, tức giận giằng tay ra đáp: "Nam Cung tiểu thư, đêm hôm đó ràng là !"

      Ngày đó ràng là Nam Cung Như cầm lưỡi dao muốn rạch mặt , nghĩ tới bây giờ lại có thể giả vờ hiền lành, giả bộ làm người tốt, này rốt cuộc lòng dạ ác độc đến cỡ nào!

      nghĩ tới Nam Cung Như cũng phủ nhận, vội khổ sở : "Là lỗi của tôi, đêm đó là lỗi của tôi, chỉ cần tức giận nữa, tất cả đều là lỗi của tôi hết!"

      Nhưng này loại đáp án này lại có hiệu quả chút nào, ngược lại còn giống như nhân nhượng Tô Lưu Cảnh cố tình gây với mình vậy, cũng đẩy ta vào tình cảnh vừa bị khi dễ, vừa bị hiểu lầm, lại còn tốt bụng mà nhẫn nhịn đối phương nữa chứ. Còn khiến Tô Lưu Cảnh còn lời nào để .

      Tô Lưu Cảnh giận đến phát điên, nếu ta khi ảnh hậu quả thực là quá lãng phí nhân tài rồi!

      Nam Cung Như sống trong hào môn hai mươi năm làm sao thông hiểu cách chuyện xảo diệu này, phen xảo ngôn liền phủi sạch chuyện đêm đó, ở góc Hình Hạo Xuyên nhìn thấy được, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Tô Lưu Cảnh đầy mỉa mai: Tô Lưu Cảnh còn có lời gì để sao? Muốn đấu với tôi, vẫn còn non lắm.

      Tô Lưu Cảnh tức giận muốn thêm câu nào nữa, xoay người muốn , lại bị Nam Cung Như kéo lại: "Lưu Cảnh, muốn tha thứ cho tôi sao? Tôi rất muốn làm bạn bè với mà."

      Tô Lưu Cảnh muốn để ý tới ta nữa, dùng sức tránh ra, nghĩ tới Nam Cung Như lại thuận thế thế nhưng té xuống, nặng nề ngã lên người của Hình Hạo Xuyên.

      Nam Cung Như khóc thút thít ra tiếng: "Lưu Cảnh, chán ghét tôi đến vậy sao? Tôi rồi, giành Hình với nữa, cùng với Hình mới chính là đôi, tuy tôi rất thích ấy, nhưng tuyệt đối phá hoại tình cảm của hai người. . . . . .". ta tràng dài ra vẻ cực kỳ đáng thương.

      Tô Lưu Cảnh giật mình nhìn tay của mình, mới vừa rồi cũng có dùng bao nhiêu sức lực, làm sao có thể dễ dàng đẩy ngã ta như vậy, hiển nhiên là ta lại diễn trò rồi!

      "!". Tô Lưu Cảnh bị bức đến mức trăm miệng cũng thể , quay về phía Hình Hạo Xuyên nhờ giúp đỡ .

      "Được rồi". Hình Hạo Xuyên lạnh lùng nhìn tình thế ngày càng phát triển, ngay sau đó quay sang với chú Bình ở sau lưng: "Chú Bình, nhanh chuẩn bị xe đưa Nam Cung tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra.".

      Nam Cung Như lập tức sửng sốt.

      Mới vừa rồi ta diễn trò chỉ là vì muốn đem chuyện Tô Lưu Cảnh rơi xuống nước hôm sinh nhật đó hoàn toàn phủi sạch liên quan, nhưng nếu bị đưa đến bệnh viện, vậy chuyện trặc chân vừa rồi phải bị lộ sao?

      Nghĩ thế liền vội : " cần đâu, em là viện trưởng bệnh viện thành phố, em có thể tự khám, phiền toái chú Bình nữa."

      " như vậy, Tiểu Như, em nên sớm trị liệu , nếu để thương thế nghiêm trọng hơn làm sao căn với bác trai Nam Cung chứ.". Hình Hạo Xuyên thích mùi nước hoa nồng nặc người Nam Cung Như, chau mày lại nhịn được .

      Thủ đoạn nho như vậy, ở trước mặt tựa hồ quá mức đơn giản.

      Nghe Hình Hạo Xuyên thế, ý tứ ràng muốn đuổi ta đây mà. Nam Cung Như nhận ra kế hoạch hôm nay thất bại lần nữa, trong lòng giận đến cắn răng, nhưng ngoài mặt lại : "Vậy được, Hình, lần sau em lại đến thăm ."

      Dứt lời, đành phải ảo não rời trước.

      Tô Lưu Cảnh cảm kích nhìn Hình Hạo Xuyên, trong lòng cũng biết giúp mình giải vây, khỏi thấy ấm áp : "Tiên sinh, cám ơn."

      Hình Hạo Xuyên gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Ừ.". Ngay sau đó liền : "Chú Bình, chuẩn bị xe, tôi muốn đến công ty."

      Nhìn theo bóng lưng rời của người kia, khóe môi của Tô Lưu Cảnh kìm được khẽ cong lên.

      Người đàn ông này, ra cũng có chút dịu dàng, mặc dù , nhưng có lẽ cũng có quan tâm đến , tin tưởng . . . . . . Còn cả chuyện về nhà ăn cơm nữa, cũng là bởi vì sao. . . . . .

      Giận dữ ra khỏi nhà họ Hình, Nam Cung Như ngồi lên xe riêng của mình.

      "Tiểu thư, tình hình như thế nào?". Nữ giúp việc Tiểu Liên tâm phúc bên cạnh Nam Cung Như liền hỏi.

      "Tô Lưu Cảnh đáng chết, rốt cuộc có thủ đoạn gì, thậm chí ngay cả Hình cũng giúp đỡ cho ta!". Nam Cung Như tức giận nắm chặt tay lại, các móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cắm sâu vào trong thịt.

      "Vậy tiếp theo chủ định làm như thế nào? Buông tha sao?". Tiểu Liên lại hỏi.

      "Buông tha?" Nam Cung Như liền hừ tiếng : "Trong từ điển của Nam Cung Như chưa bao giờ có hai chữ buông tha này, tôi thích Hình tám năm trời, làm sao có thể buông tha chứ?"

      Ngay sau đó liền bấm dãy số : "Alo, họ à? Tìm mấy thuộc hạ giỏi theo dõi giúp em người tên là Tô Lưu Cảnh, toàn bộ 24 giờ, nếu có tình huống thế nào lập tức gọi điện thoại cho em. Đúng rồi, thuận tiện giúp em bố trí mấy tương có thể tin tưởng được, em giữ lại phòng khi cần dùng đến."

      . . . . . .

      "Tô Lưu Cảnh, mày đừng ỷ vào việc giả vờ thanh thuần mê hoặc lòng người, nếu tao hủy diệt hết những thứ thanh thuần đó của mày, mày xem Hình có còn để ý tới mày nữa hay ?". Tắt điện thoại, Nam Cung như cắn răng nghiến lợi , trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia ác độc.

      Vẻ mặt như thế, ngay cả Tiểu Liên cũng kìm được mà rùng mình.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Quán bar ( )

      "Tổng giám đốc, tin tức mà ngài cần chúng tôi vẫn điều tra, phát hai năm trước đây, trước khi Tiếu tiểu thư biến mất xác thực gặp mặt với Hình lão phu nhân tại quán cà phê, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì vẫn chưa tra được.". Tám tử bên đầu điện thoại kia bắt đầu báo cáo.

      "Tiếp tục điều tra!". Hình Hạo Xuyên cúp điện thoại, phiền não vuốt vuốt mi tâm.

      từng hoài nghi, tại sao Nhược Nhược lại đột nhiên biến mất, cùng với thái độ của mẹ sau đó nữa, nghĩ tới ra là hai người có liên quan.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho Nhược Nhược thể rời , hơn nữa còn ra từ giã? Nhược Nhược, đến tột cùng có bí mật gì, mà em thể cho biết đây?

      Nữ thư ký gõ cửa tới : "Tổng giám đốc, Chu tổng của điện tử Hải Hâm hẹn tối hôm nay cùng ra ngoài ăn cơm, vậy ý của thế nào ạ?"

      Chu Vi Ngôn cũng có chút giao tình với , trước kia cũng thường chơi, sau khi kết hôn quan hệ của bọn họ cũng giãn ra nhiều, nhưng mặt mũi vẫn thể cho, Hình Hạo Xuyên gật đầu : "Dược, cứ sắp xếp ."
      Chu Vi Ngôn mặc dù kết hôn, nhưng tật xấu vẫn thay đổi, lại gọi mấy người bạn bình thường vẫn chơi với nhau đến, trước cùng ăn bữa cơm, sau đó lại đến quán bar nổi tiếng toàn thành phố quậy trận.

      "Chu thiếu, chỗ này tựa hồ phân cấp bậc? Sao Nhất Hào?"

      "Chậc! Mấy người các cậu hiểu rồi, thường xuyên ăn mãi món chắc chắn có thời điểm bị ê răng cho nên cần phải thay đổi khẩu vị. Đừng nhìn nơi này rồng rắn lẫn lộn, nhưng mỹ nữ ở đây so với Nhất Hào vẫn phóng khoáng hơn!", Chu thiếu đầy kinh nghiệm .

      "Chu thiếu, sợ con cọp cái nhà cậu bắt được, đại phát thần uy sao?", Thẩm Minh Phong cũng tới góp vui, bưng ly rượu lên trêu chọc.

      Chu thiếu liền khoát tay, cười : "Cậu nằm mơ , đàn ông mà, ra ngoài xã giao xã giao là chuyện tất yếu, phụ nữ trời sinh là động vật phụ thuộc vào đàn ông chúng ta, giống như cái bật lửa, cần biết cậu đắt giá hay đẹp mắt, nhưng dùng thời gian dài khó tránh khỏi buồn chán, phải luôn thay đổi mới được, cái mới luôn luôn mang tới cảm giác mới mẻ. Đạo lý này, chỉ có tổng giám đốc Hình của chúng ta thấm nhuần nhất."

      Đám người nghe xong lập tức cười rộ lên.

      Hình Hạo Xuyên cũng tức giận, chỉ cầm ly rượu xinh đẹp lắc lắc ở đầu ngón tay, thưởng thức những màn vũ điệu nóng bỏng của mấy nàng vũ nữ sexy.

      Nhóm người bọn họ đều là những công tử nhà giàu sống an nhàn sung sướng, lại thêm tướng mạo khí độ đều bất phàm cho nên rất nhanh liền hấp dẫn ít con mắt ưu ái của những ở đây.

      ăn mặc khiêu gợi còn to gan ngồi lên đùi của Hình Hạo Xuyên, sau đó cầm ly rượu lên kiều mỵ lẳng lơ mời uống, Hình Hạo Xuyên chỉ chau chau mày nhưng cũng ngăn trở, hơi ngửa đầu lên uống hết cốc rượu kia.

      Đám Chu thiếu, Thẩm Minh Phong cũng
      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Quán bar ( hai )

      Cảm nhận được Tô Lưu Cảnh có gì đó thích hợp, Tống Dĩ Hinh liền hỏi: "Sao vậy?"

      " có gì.", Tô Lưu Cảnh tránh né đáp, cố gắng khống chế tầm mắt của mình, liếc về phía kia nữa, nhưng đôi mắt lại hề nghe lời, cứ thế tập trung dõi theo người đàn ông kia.

      Ngực như bị thứ gì đó chặn lại, hốt hoảng, ê ẩm.

      Tô Lưu Cảnh cơ hồ chạy trối chết.

      "Cậu ấy sao thế nhỉ?", Tống Dĩ Hinh hồ nghi nhìn theo bóng lưng của Tô Lưu Cảnh, trong lúc nhất thời vẫn hiểu tại sao. Theo phương hướng vừa nhìn, mờ ảo thấy được cái gì. Nhưng trong góc đó hình như có tên đàn ông mặc âu phục màu trắng ôm mỹ nữ cười đùa, đấy phải là Thẩm Minh Phong "Bỉ ổi" sao!

      Rất tốt, lần trước có đạp rơi tiểu kê kê của ta cho nên tại mới tới gieo họa nhân gian!

      Tống Dĩ Hinh bực tức, cầm chai bia lên khí thế hung hăng qua bên kia.

      Phía bên này, Thẩm Minh Phong rất cao hứng, từ lần trước bị quê kia đạp cú đoạt mệnh, phải nghỉ ngơi mất ba ngày, nhưng sau đó lại như bị ta nguyền rủa đeo bám theo vậy, cứ vừa lên đến giường liền nhớ ngay đến cước kia, quả muốn chết mà, khó có khi được ra ngoài buông lỏng chút, cười vui vẻ, bất chợt lại thấy chai bia hung hăng nện lên bàn.

      " quê?". Thẩm Minh Phong đưa mắt nhìn nửa đường xuất này, quả tâm tình có chút phập phồng lo sợ.

      Tống Dĩ Hinh vui, trợn mắt lên tiếng hỏi: "Tên bỉ ổi nhà gọi ai đó hả?"

      " tới đây làm gì?" Thẩm Minh Phong bây giờ cứ nhìn thấy liền tự chủ mà nhớ tới cước đoạt mệnh kia, phiền não tới cực điểm.

      "Tìm uống rượu!". Tống Dĩ Hinh phóng khoáng , đầy vẻ khiêu khích.

      Thẩm Minh Phong để mỹ nữ bên cạnh lui về phía sau, hai tay khoanh trước ngực : "Hừ, chỉ bằng sao?"

      Tống Dĩ Hinh đời nào chịu bị xem thường như thế, liền quát lên: "Đừng có xem thường bà đây, hôm nay tôi phải giải quyết chuyện này, nếu thua, phải trịnh trọng xin lỗi ở ngay tại đây, hơn nữa còn phải tuyên bố trước mọi người rằng tôi hề thích , từ đây hai chúng ta có bất kỳ quan hệ gì!"

      "A!" Thẩm Minh Phong cười đáp: "Nếu thua làm thế nào?"

      "Bà đây mặc cho xử trí!". Tống Dĩ Hinh hùng hổ vỗ bàn .

      Thẩm Minh Phong cũng khảng khái đáp: "Tốt! Chính đấy nhé, tôi muốn nhìn xem cuối cùng người nào phải cúi đầu trước người nào!"

      xong hai người trừng mắt nhìn nhau, hai dôi mắt tóe ra tia lửa quả có thể đốt cháy được góc phòng.

      Đám người xung quanh liền vây sang xem náo nhiệt. Thẩm Minh Phong, người vốn được xưng tụng là "Đại thiếu dịu dàng " lại bởi vì nhóc mà thay đổi tác phong, đúng là thú vị.

      Tống Dĩ Hinh và Thẩm Minh Phong đều là người hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ, nhìn nhau ước chừng ba mươi giây, đợi phục vụ mang rượu đến, cần hiệu lệnh, lập tức ăn ý cầm ly rượu lên uống ừng ực.

      Người trong quán rượu chia làm hai phe, phe đầu coi trọng khí chất đẹp trai của Thẩm Minh Phong, phe khác lại bị phong cách hiệp nữ của Tống Dĩ Hinh khuynh đảo, khí trong bar nhất thời dâng cao, nóng đến đỉnh điểm.

      Hình Hạo Xuyên ở bên nhìn hai người đấu rượu tựa như trâu điên kia, chân mày khẽ nhíu lại, bé này, tựa hồ gặp qua ở nơi nào, hình như là bạn thân của Tô Lưu Cảnh phải?

      Mà hôm nay Tô Lưu Cảnh xin phép ra ngoài tham dự sinh nhật bạn, chẳng lẽ ấy cũng ở đây?

      Trong lúc đó.

      Tô Lưu Cảnh vẫn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vào phòng rửa tay, lấy nước táp lên mặt, rồi vỗ vỗ vào hai bên má cho mình tỉnh táo lại.

      Nhìn bản thân mình trong gương, sắc mặt hơi tái nhợt, Tô Lưu Cảnh thầm cười tự giễu: ra là mức độ mình quan tâm đến ngay cả cũng thể lường trước được?

      Tô Lưu Cảnh lẳng lặng nhắm hai mắt lại, cho đến khi lấy lại dũng khí lần nữa mới ra khỏi đó, vừa bước ra liền nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, còn có tiếng cổ động cố gắng lên gì gì đó ồn ào, thắc mắc hiểu đột nhiên có bàn tay đặt lên bả vai của .

      Tiếp đó là mùi rượu nồng nặc phả tới: "Tiểu mỹ nữ, uống với đây chén nhé."

      Tô Lưu Cảnh nhăn lại mày, muốn tránh né, nhưng người này say mất hết ý thức, nhưng vẫn muốn buông tay, ngược lại càng thêm dây dưa lằng nhằng.

      Bắt được cánh tay của Tô Lưu Cảnh le nhè : "Đừng vội như thế, mời em uống rượu tốt sao?"

      "Tiên sinh, xin tự trọng!". Tô Lưu Cảnh vừa nhìn người đàn ông này biết đây phải loại người tốt đẹp gì, vội nghiêm nghị quát lên.

      Người nọ say khướt, làm gì còn chút lý trí nào, thấy Tô Lưu Cảnh cự tuyệt như thế, liền lạnh mặt kéo thẳng về hướng nhà vệ sinh nam: "Tự trọng sao? Đừng có nhắc hai từ này ở trước mặt của tôi, chưa có người phụ nữ nào dám hai chữ ấy với đây cả. A, biết tỏng rồi, em như thế là muốn cự tuyệt, hay còn là. . . . . . hoan nghênh đúng ? Ha ha, hổ là đây nhìn trúng, rất có ý tứ."

      xong liền nghiêng người sang muốn hôn lên mặt của .

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội liều mạng giằng co: "Buông tôi ra! Buông ra!"

      Nhưng sức lức của đàn ông này quá lớn, căn bản tránh được, bàn tay khác còn đường hoàng sờ soạn lên mông , Tô Lưu Cảnh hét lên, giẫm lên chân của ta cái, thừa dịp người kia bị đau thả lỏng tay liền vội chạy ra ngoài.

      Người đàn ông bị giẫm cú đau điếng, hung hăng mắng câu: "Fuck! Đồ kỹ nữ mà lại còn dám đạp ông mày, tìm chết à!"

      xong liền chạy ra quyết bắt bằng được Tô Lưu Cảnh kinh hoàng trốn chạy .

      Tô Lưu Cảnh bị bắt trở lại, kinh hoảng nhờ người tới giúp đỡ, thế nhưng trong môi trường hỗn tạp như thế, loại người nào mà chẳng có, chuyện như vậy hiển nhiên là thấy nhiều rồi, ngang qua nhìn thấy người kia là Thanh Long đàn nổi danh trong giới hắc đạo, vậy còn ai dám ra tay cứu giúp nữa, vội bước nhanh tránh muốn rước họa vào thân.

      Thấy có người nào chịu giúp đỡ, lòng của Tô Lưu Cảnh thoáng chốc lạnh như băng.

      "Hừ! Kêu nữa , nhìn xem có ai chịu giúp mày , lại dám đạp ông đây, tối nay ông để cho mày nếm thử lợi hại như thế nào!". Thanh Long túm lấy quần áo của , bàn tay tráng kiện dùng sức xé toạc cổ áo của ra.

      Tô Lưu Cảnh cố gắng hết sức giãy giụa nhưng vẫn thoát được, liền há mồm cắn lên tay của ta, cắn mạnh, cơ hồ như muốn cắn nát thịt của ra vậy .

      Thanh Long bị đau liền rú lên tiếng như dã thú.

      Tô Lưu Cảnh thừa dịp này liền cầm bình cứu hỏa ở bên cạnh rồi dừng sức đập vào đầu của ta.

      Sau khi say rượu người đàn ông kia được nhạy bén như bình thường, kịp đề phòng liền bị đập cú trúng đầu, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

      Tô Lưu Cảnh nhìn ta đầu đầy máu tươi ngã xuống đất, vẫn chưa tỉnh hồn, vội vàng ôm ngực chạy ra ngoài.

      Nhưng chưa kịp chạy , đột nhiên có bóng đen thoáng qua, cả khuôn mặt đều bị người ta bịt kín, rồi liền đó bị mũi kim tiêm đâm vào cánh tay, Tô Lưu Cảnh còn kịp giãy giụa, lâm vào hôn mê . . . . . .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Bị bắt cóc

      Lúc Chu Vi Ngôn say khướt từ trong phòng rửa tay ra, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của Tô Lưu Cảnh bị mấy người đàn ông kéo .

      "Ụa..!" cả người chìm trong cơn say, lắc lư : "Ah, hình như là người của Hình Hạo Xuyên, nhưng lại giống. . . . . .khạc...! Tôi còn muốn uống..., còn phải uống. . . . . ."

      Chu thiếu vừa vừa nấc lên mấy cái, chân nam đá chân chiêu vào trong sàn nhảy.

      "Tôi hình như. . . . . . Mới vừa rồi nhìn thấy. . . . . . Nấc! kia của cậu đấy." Chu thiếu lảo đảo nghiêng ngã tới, khoác lên vai Hình Hạo Xuyên, ngẩn ngơ .

      Hình Hạo Xuyên chau chau mày, ý bảo cậu này của ta có ý tứ gì?

      "Nấc! Chính là . . . . . . Cái người mà tôi đưa cho cậu làm lễ vật đấy. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Chu thiếu nửa điên nửa say ngốc nghếch .

      Mặt của Hình Hạo Xuyên liền biến sắc, đẩy ngồi ở chân mình ra, hỏi: "Ở đâu?"

      "Cái đó. . . . . ." Chu thiếu gõ gõ lên đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng nhớ ra nổi.

      Chợt, những tiếng huyên náo từ phòng rửa tay truyền tới, là có người bị thương bất tỉnh.

      Trong lòng Hình Hạo Xuyên chợt dâng lên dự cảm xấu, vội chạy tới nhìn: chỉ thấy người đàn ông say rượu cường tráng ngã xuống đất, đầu máu tươi tuôn ra xối xả, chiếc bình cứu hỏa dính vết máu bị ném ở bên.

      Mà trong tay người đàn ông ngất kia, nghiễm nhiên còn túm chặt mảnh vải.

      Hình Hạo Xuyên loáng thoáng nhớ lại, sáng sớm hôm nay đồ Tô Lưu Cảnh mặc tựa hồ chính là cái này.

      Trong lòng chợt thấy căng thẳng, bận rộn tìm kiếm bóng dáng của Tô Lưu Cảnh khắp nơi, nhưng nhìn thấy đâu, tựa hồ như bốc hơi vậy.

      Lo lắng càng lúc càng trầm trọng, Hình Hạo Xuyên trở về bàn, kéo Tống Dĩ Hinh hỏi: "Hôm nay phải Tô Lưu Cảnh cùng với sao?"

      Tống Dĩ Hinh đấu rượu với Thẩm Minh Phong nên đầu óc sớm choáng váng, hai người họ uống tất cả mười mấy chai, bây giờ chẳng cảm giác được gì nữa, chỉ máy móc uống rượu, vừa rót còn vừa nôn ọe, nơi nào nghe được Hình Hạo Xuyên cái gì, chỉ ngây ngốc lặp lại: "Lưu Cảnh. . . . . . Cùng . . . . . . Tiện nam! Bà đây đấu rượu với !"

      xong liền lảo đảo té xuống, bên kia Thẩm Minh Phong thấy rốt cuộc cũng ngã xuống, hả hê cười hai tiếng: "Ha ha! Tôi quê như . . . . . . Làm sao có thể thắng được tôi . . . . . ."

      Còn chưa xong người ngã xuống theo.

      Nhìn hai người họ say thành ra như vậy, căn bản thể hỏi được cái gì, Hình Hạo Xuyên nhíu mày, tức giận cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Thừa: "Lập tức phái người đến đây, tôi tại ở quán bar ‘ Lan Dạ ’. Thông báo cho chú Bình, lúc nào Tô Lưu Cảnh về nhà ngay lập tức phải gọi điện cho tôi."

      Cúp điện thoại, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên trầm ngâm khó đoán: nhìn trường kia, có lẽ đả thương người đàn ông đó, nhưng tại sao vẫn chưa trở về, chẳng lẽ kinh sợ bỏ trốn? thể nào, Tống Dĩ Hinh vẫn còn ở đây, ấy thể nào bỏ bạn mình mà trước được. Vậy đâu?

      Đáng chết, nha đầu này tại sao lại tới chỗ như thế chứ? sợ chết sao!

      ******** Thỉnh thoảng làm tuyến phân cách OOXX*XXOO *************

      "Tiểu thư, người trói mang tới, chúng tôi phải châm cứu cho ta sau đó mới có thể tỉnh lại được.". Trong kho hàng bí mật, tiếng của tên đàn ông dễ nghe nịnh hót vang lên the thé.

      "Có lưu lại sơ hở gì hay ?" giọng nữ bén nhọn hỏi.

      "Tiểu thư yên tâm, chuyện này làm chê vào đâu được. Trùng hợp là cái tên Thanh Long bất hạnh thừa nước đục thả câu, bị đánh bể đầu vẫn bất tỉnh ở trong quán rượu, xem ra vận số của quá kém, cho dù bên kia có tra ra cũng cho rằng là ta làm, nghĩ tới chúng ta đâu, xin cứ yên tâm.", tên kia bảo đảm .

      "Vậy tốt." Người phụ nữ tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.

      Ống kính tia gần hơn, gần hơn chút nữa, liền thấy ràng cái người ăn mặc hoa lệ vô cùng thục nữ hả hê kia chính là tiểu thư Nam Cung Như của nhà Nam Cung.

      Nam Cung Như cúi người xuống, nhìn Tô Lưu Cảnh bị ném xuống đất giống như món hàng kia, hai mắt bị bịt kín, quần áo xốc xếch, khóe miệng nâng lên tia ác độc, móng tay tỉ mỉ thon dài được chăm sóc tỉ mỉ từ từ lướt qua cần cổ của , tựa hồ chỉ cần dùng thêm chút lực, cái cổ mảnh khảnh này bị bẻ gãy ngay.

      Tô Lưu Cảnh hôn mê, cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, đầu đau như búa bổ, trong miệng khẽ rên lên, từ từ tỉnh lại.

      Tên cầm đầu bang hội nịnh hót : "Con nhóc kia tỉnh rồi."

      Nam Cung Như cười hả hê : " nghĩ tới cũng có ngày hôm nay, cuối cùng mày cũng rơi vào trong tay tao."

      Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu đau như muốn nổ tung, trước mắt là mảnh tối tăm, hai tay bị trói chặt ra đằng sai, giống như con dê đợi làm thịt bất lực co quắp nằm mặt đất, tư thế như vậy để cho cảm thấy bản thân lâm vào nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.

      "Nam Cung. . . . . . Như? là. . . . . . Nam Cung như?" Tô Lưu Cảnh mờ mờ ảo ảo cảm thấy giọng này vô cùng quen thuộc, nên thử hỏi.

      "Mày có chứng cứ ? Nếu có chứng cứ đừng có ăn lung tung vu khống người khác.". Nam Cung Như vẫn như xưa vô tội .

      " muốn . . . . . Làm gì?" Tô Lưu Cảnh nỗ lực góp chút hơi sức, nhưng cả người cứ như bị rút sạch hết sức lực vậy, ngay cả miễn cưỡng ngồi dậy cũng có cách nào, mơ hồ cảm thấy Nam Cung Như rất điên cuồng. Trái tim nhảy thình thịch trong lồng ngực, biết nên làm sao bây giờ.

      Nam Cung Như đứng lên, cao cao tại thượng nhìn , hừ lạnh : " tại mày còn có thể tìm ai tới cứu nữa hả?". Rồi sau đó cắn răng nghiến lợi tiếp: "Đưa ta đến chỗ mụ Từ, phái thêm mấy người nữa ‘ phục vụ ’ ta tốt!"

      "Dạ!" Mấy tên đàn ông cao lớn lực lưỡng lập tức tiến đến kéo Tô Lưu Cảnh từ mặt đất ngồi dậy.

      "Đây là tiền của các , nhớ, niêm phong miệng của mình lại, nếu chẳng cần tôi phải tìm đến tính sổ, mà họ của tôi cũng bỏ qua đâu.". Nam Cung Như vừa lấy ra tiền, vừa uy hiếp .

      Chỉ là đơn giản bắt trói mà lại có thể lấy được số tiền lớn như vậy , đám người này nào dám có ý kiến, vội thấy tiền sáng mắt mà lên tiếng: "Vâng vâng, cứ yên tâm."

      Nam Cung Như điên cuồng cười : "Tô Lưu Cảnh, hưởng thụ cho tốt , phải mày vẫn thích quyến rũ đàn ông sao, tao để cho mày ở dưới thân bọn họ hưởng thụ , đồ tiện nhân đáng chết!". Cái gì thanh thuần, cái gì điềm đạm đáng , tao muốn cho tất cả mọi thứ của mày đều bị vỡ nát ở trong tay tao!

      Bị cưỡng chế kéo , Tô Lưu Cảnh giãy giụa hét rầm lên: "Buông tôi ra. . . . . . Buông ra. . . . . ."

      muốn chạy trốn, muốn tránh thoát, nhưng cả người chút hơi sức nào, bị bọn họ nhẫn tâm nhét vào trong chiếc xe, lái mất. . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :