1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68: Bàn tay của Thượng đế

      Bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của mọi người xung quanh đổ dồn lên người, Tô Lưu Cảnh cực kỳ hoảng sợ , cơ hồ muốn chạy trối chết, nhưng mà toàn thân lại cứng ngắc, bước nổi bước.

      Tô Lưu Cảnh theo bản năng ngẩng đầu lên, ở trong đám đông nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của Hình Hạo Xuyên, rất muốn nhờ giúp đỡ.

      Cách đó xa, Hình Hạo Xuyên cũng chú ý tới ánh mắt yếu ớt này của , đôi mày chợt cau lại chặt.

      Thủ đoạn của Nam Cung Như tuy chưa đủ cao minh, nhưng lực sát thương cũng rất mạnh, Hào Môn sở dĩ vẫn là Hào Môn, chính là bởi vì nó giả dối, do tiền bạc xây đắp nên mọi giả tượng, cho nên bọn họ rất am hiểu chiêu trò bỏ đá xuống giếng này, cũng rất am hiểu thái độ thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ đứng ở cao bao bọc trong tiền tài luôn tự cho mình là siêu phàm, xem thường tất cả bần dân.

      Mà lúc này Tô Lưu Cảnh, lại giống như là con kiến hôi, bé đến đáng thương tùy thời đều có thể bị dẫm đạp.

      Mặc dù khắc yếu ớt vẫn còn tức giận, nhưng giờ phút này nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của , vẫn là nhịn được muốn tiến lên che chở cho trước đầu sóng ngọn gió này.

      Nhưng lại bị người nào đó đoạt trước bước.

      Thấy Tô Lưu Cảnh tái nhợt, vui vẻ mặt của Thương Thiên Kỳ hoàn toàn biến mất, kìm được tiến lên đỡ lấy , muốn trở thành chỗ dựa cho này.

      Sau đó lại ở trước mặt mọi người, bình thản đến trước sân khấu, mỉm cười mở miệng : "Nam Cung tiểu thư, hôm nay bộ lễ phục này của đúng là rất cao quý, xinh đẹp lại hào phóng nữa."

      Nghe được Thương Thiên Kỳ mở lời khen, Nam Cung Như lại càng thêm đắc ý, nhưn ngoài mặt vẫn muốn duy trì hình tượng của thục nữ có giáo dưỡng: "Cảm ơn tiên sinh khích lệ."

      Nhưng ta kịp tự đắc xong, Thương Thiên Kỳ ngay sau đó liền xoay chuyển tình thế: "Đáng tiếc —— còn có tỳ vết."

      Tỳ vết nào?

      Tất cả mọi người đều bị lời này của làm cho sửng sốt, người kia đùa sao? Lễ phục của "Jew¬el¬ry" chính là đồ cao cấp nhất thế giới, được đích thân "bàn tay của Thượng đế " Richie tạo ra, làm sao có thể có tỳ vết nào?

      Hơn nữa tại dưới trường hợp này, ra như vậy, cũng khỏi cũng quá thất lễ rồi. Cho dù có chút tỳ vết ta lấy tư cách nào để tới đây phán xét?

      Thương Thiên Kỳ cũng hề xấu hổ, hơn chưa rất mạnh mẽ, tỏ vẻ có gì cả: "Các vị tin, để tôi tới biểu diễn thử cho mọi người xem nhé.".

      Ngay trong lúc mọi người bàn tán ầm ĩ dưới, liền xoay người tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, làm tư thái theo lễ nghi cung đình, rồi mỉm cười : "Vị tiểu thư này, có nguyện ý trở thành người mẫu của tôi ?".

      Trong lòng biết làm vậy là vì muốn giải vây cho mình, khỏi cảm thấy ấm áp, nhưng nhìn sang ánh mắt của mọi người, Tô Lưu Cảnh liền lo lắng giọng : "Đừng làm rộn, tôi sao ."

      biết, nếu cũng thể tự bào chữa, cuối cùng người xui xẻo chỉ có bản thân mình, sợ Thương Thiên Kỳ vì mình mà bị liên luỵ, muốn như vậy chút nào.

      Nhưng Thương Thiên Kỳ lại vẫn lạnh nhạt, tựa hồ vì tình hình nay mà bối rối, chỉ mỉm cười : "Tin tưởng tôi, OK?"

      Tô Lưu Cảnh nhìn sâu vào trong hai con ngươi mỏng màu xanh dương, dưới ánh sáng lấp lánh phản chiếu cuối cùng gật đầu.

      Thương Thiên Kỳ nở nụ cười trấn an, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ở đây, lập tức khom người xuống, cứ như vậy dùng sức xé ra.

      Chỉ nghe thấy tiếng "xoạt xoạt", làn váy của Tô Lưu Cảnh bắt đầu từ chỗ đầu gối, liền bị nhẫn tâm xé rách mảng lớn, xéo xuống độ cong 45 độ, mảng da thịt trắng nõn mỹ lệ chợt ra như hoa đóa nở rộ ở trước mặt mọi người.

      Hành động kinh thế hãi tục như thế đều khiến mọi người sợ hai than lên tiếng, đồng thời cũng làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc phải hít sâu vào hơi.

      Thương Thiên Kỳ dường như vân còn hài lòng, đem mảnh vải màu đỏ cầm trong tay vuốt vuốt, ngay sao đó ngón tay thoăn thoắt hoạt động, tiếp đến đóa hoa lụa cực kỳ xinh đẹp được tạo ra, rồi đem nó thắt ở cánh tay của Tô Lưu Cảnh.

      Cũng có quá nhiều thay đổi, vậy mà lại làm cho người ta cảm giác quả bộ lễ phục đổi mới hoàn toàn, nếu vốn chỉ mang lại hơi thở của thiếu nữ và người đàn bà thành thục, vậy bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ "Quyến rũ" để hình dung.

      Vốn là cánh tay đơn điệu, lại được bông hoa lụa vừa vặn bù đắp, chỗ làn váy tuy hơi xộc xệch chút, nhưng ngoài cảm giác khêu gợi còn mang đến cho người ta cảm giác thẹn thùng nữa.

      Hơn nữa còn hoàn toàn đối lập với bộ lễ phục được thiết kế hơi quy củ người của Nam Cung Như, cắt xén bớt chút độ dài càng có thể hấp dẫn con mắt của người khác, quả thực là nữ vương của buổi party!

      Thương Thiên Kỳ chút nào xấu hổ hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của toàn thể đám đông, ưu nhã mỉm cười : " ngại quá, tôi chính là Richie, các vị ngưỡng mộ lâu."

      Rồi quay sang phía Tô Lưu Cảnh dí dỏm nháy nháy mắt.

      Lúc mọi người nghe thấy cái tên này hầu hết đều cảm thấy kinh ngạc.

      Mặc dù người đàn ông này chỉ là nhà thiết kế, nhưng mà ở thương trường ai cũng dám khinh thường ta, đối với phụ nữ mà , chính là người sáng lập ra bàn tay của Thượng Đế, còn đối với các thương nhân mà , cái tên này luôn có giá trị vượt xa cả tưởng tượng.

      ấy lại là Richie!

      Là bàn tay của Thượng đế trong truyền thuyết kia, là ông vua trong giới thiết kế: Richie!

      Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông luôn cười đùa trước mắt, thể tin được, người được coi như thần thoại này thế nhưng lại đứng ở trước mặt mình.

      Thương Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt khiếp sợ nhưng hết sức đáng của Tô Lưu Cảnh, nháy mắt cười : "Vui sao? Nếu như muốn cám ơn tôi vì giải vây cho em, vậy đừng ngại mà hãy tặng cho tôi cái hôn....

      Nghe được lời trêu chọc quen thuộc, Tô Lưu Cảnh chỉ coi là trò đùa giỡn của mà thôi, giọng cảnh cáo: "Này, muốn giỡn cũng phải chú ý đến kết quả mới được." Coi như đa nhìn thấu bản chất của rồi, có nơi nào là bàn tay của thượng đế chứ, ràng là ác ma luôn trêu chọc người khác làm niềm vui mà.

      Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt của Hình Hạo Xuyên, lại giống như hai người ở trước mặt mà lại ngang nhiên đùa giỡn với nhau, lửa giận trong lòng mới vừa dập tắt lập tức hồi sinh. Hừ, Tô Lưu Cảnh rất được, nhanh như vậy đa tìm đến núi mới để dựa sao.

      Hình Hạo Xuyên cơ hồ muốn bóp vỡ ly rượu mà bồi bàn vừa đưa lên.

      Cũng giống như , Nam Cung Như sân khấu cực kỳ tức giận, nếu như khắc trước ta còn là công chúa vô cùng vinh dự, vậy bây giờ lại trở nên cực kỳ lúng túng. Bộ lễ phục hoa lệ người, vốn rất có lực công kích, vậy mà lúc này liền trở thành trò cười, ta đứng đó thầm nghiến răng ken két.

      thầm suy nghĩ, nếu như còn bị động nữa tối nay người trở thành trò cười lại chính là ta mất.

      Nam Cung Như liền thay đổi cục diện, cười ríu rít: "Tối nay may mắn vì đa mời được Richie tiên sinh tới tham dự sinh nhật của tôi, vinh hạnh vô cùng. Còn bây giờ tôi xin mời mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui hôm nay với tôi." Vừa xong, chiếc bánh ngọt khổng lồ ba tầng liền được đẩy ra.

      "Tôi muốn mời Hinh cùng cắt chiếc bánh này với mình, có thể ạ?" mặt khi những lời này cực kỳ thẹn thùng, quả làm cho người ta mến.

      Trước mặt nhiều người như vậy, nếu Hình Hạo Xuyên cự tuyệt, đó chính là công khai cho nhà Nam Cung chút thể diện nào, mà ở trong vòng Hào Môn luẩn quẩn này, cho dù mặt mũi có lớn hơn nưa cũng thể nào coi trọng, dựa vào gia thế có từ mấy trăm năm của nhà Nam Cung thực lực thể nào khinh thường, tội gì mà vì việc nho này mà làm tổn hại đến giao tình giữa hai nhà.

      Vì thế ta chắc chắn, Hình Hạo Xuyên cự tuyệt.

      Qủa nhiên, Hình Hạo Xuyên chỉ khẽ cau mày lại, trong mắt xẹt qua tia bất mãn, nhưng vẫn che giấu xuống, ưu nhã lên sân khấu.

      Thấy từ trong đám người ra, Tô Lưu Cảnh liền sửng sốt, con tim chợt chậm rãi toát ra lạnh lẽo.

      ra mới vừa rồi chỉ mực đứng đó nhìn, nhưng lại hề có chút ý tứ nào tới đây giải vây....
      Last edited: 24/2/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Mất mặt.

      " Hình.". Nam Cung Như nhìn thấy Hình Hạo Xuyên bước lên sân khấu, thẹn thùng gọi tiếng, nụ cười mặt vừa đúng, tựa như thiếu nữ ngượng ngùng khi đối mặt với người mình , nhưng vẫn giữ được khí chất của danh môn thục nữ cần có.

      Nụ cười này, ba phần thẹn thùng, hai phần e sợ, còn có năm phần tràn đầy tình . Hơn nữa tiếng " Hình" ngọt ngòa mềm mại kia, lập tức hướng tầm mắt của mọi người đều phải tập trung vào mình và Hình Hạo Xuyên, như muốn tuyên bố giữa bọn họ xác thực có quan hệ gì đó vậy. Khiến cho chuyện "Kết thân" xôn xao gần đây, càng thêm khó bề phân biệt, tràn đầy mập mờ thu hút.

      Nam Cung Như diễn xiếc, sao Hình Hạo xuyên lại ràng chứ, trong lòng thầm cười nhạt, nhưng mặt vẫn duy trì vui vẻ: "Sinh nhật vui vẻ."

      Có được lời chúc mừng của người mình , Nam Cung Như kích động vô cùng, cố gắng đè nén tâm trạng phấn chấn xuống: "Cám ơn Hình, đột nhiên em lại nhớ tới sinh nhật năm mười hai tuổi có cùng trải qua, hôm nay em rất vui vì người đó cũng chính là ."

      Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra: ra hai người bọn họ chính là thanh mai trúc mã.

      Hình Hạo Xuyên thấy ta phí hết tâm tư như vậy, liền nhàn nhạt giương khóe môi : "Thổi nến thôi."

      "Vâng.". Nam Cung Như vui vẻ đáp lời.

      Bài hát sinh nhật vang lên, trong lời chúc phúc của quan khách, Nam Cung Như mỉm cười đan hai tay lại, nhắm mắt ước nguyện, sau đó hơi thổi tắt hai mươi cây nến.

      Trong nháy mắt vừa thổi tắt hết nến, Nam Cung Như chợt nhón chân lên, hôn lên má Hình Hạo Xuyên cái, sau đó nhào lên người , lớn tiếng tỏ tình: " Hình, em thích !"

      Trong đại sảnh im lìm trong khoảnh khắc tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang lên nhiệt liệt.

      Trong góc, lúc Tô Lưu Cảnh chứng kiến màn này liền trợn to hai mắt, cơ hồ quên cả hít thở, trái tim cũng chợt theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt kia mà ngừng đập.

      Thời gian giống như hoàn toàn bất động ở giây đó, người ở sân khấu trong nháy mắt trở nên xa thể chạm. Tô Lưu Cảnh nhìn hai người ôm nhau kia giống như cách xa mình trăm sông nghìn núi, mà ở phía đầu bên tay cho dù có đưa tay thế nào cũng với tới chỗ đó.

      người ưu nhã cao quý, người mỹ lệ hào phóng, hai người họ, quả thực là hoàng tử cùng công chúa kết hợp hoàn mỹ. Vậy hôm nay đứng ở chỗ này, rốt cuộc muốn xem cái gì đây? Còn tại sao hôm nay lại muốn mang đến đây, đến chứng kiến bọn họ xứng đôi như thế

      nào sao?


      Trong thoáng chốc nhìn thấy Nam Cung Như ném tới nụ cười hả hê.

      Sắc mặt Tô Lưu Cảnh trắng bệch, cũng nhìn được nữa, xoay người cái khỏi đây.

      Mới vừa rồi, lúc bị người ta nhục nhã lại chạy trốn nhưng tại, thực thể nào nhìn được nữa.

      Thấy sắc mặt của tái nhợt xoay người muốn rời khỏi, Thương Thiên Kỳ lo lắng hỏi: “ làm sao vậy?”

      “Tôi, tôi sao, thấy hơi buồn bực, nên muốn ra ngoài hóng mát chút”. Lồng ngực của nặng nề cực kỳ khó chịu, xong liền tránh né bàn tay của Thương Thiên

      Kỳ vươn ra muốn kéo tay của mình, xoay người chạy mất.

      Thương Thiên Kỳ muốn đuổi theo nhưng đáng tiếc đèn trong đại sảnh ánh đèn quá mờ, lại quá mức chật chội, đảo mắt liền trông thấy bóng dáng nhắn của đâu nữa.

      Đôi mày đẹp đẽ từ từ nhíu lại. Thương Thiên Kỳ nhìn Hình Hạo Xuyên bị Nam Cung Như ôm xiết, ánh mắt liền trở nên nghiêm nghị hẳn.

      Nhào vào trong ngực của Hình Hạo Xuyên, Nam Cung Như ghé mắt thấy Tô Lưu Cảnh ở trong góc tái mặt chạy trối chết, mắt lóe lên vẻ khinh miệt cùng tự đắc: đồ tiện nhân đáng chết, Hình là của tôi, đừng có nghĩ đến việc tranh giành!

      Hình Hạo Xuyên nghĩ tới Nam Cung Như lớn mật đến thế, lại dám ở trước mặt mọi người hôn mình, thậm chí còn lớn mật tỏ tình, ngay lập tức làm rối loạn tất cả trật tự.

      Khóe mắt liếc về phía trong góc lại phát người con kia đột nhiên biến mất, Hình Hạo Xuyên lập tức bừng tỉnh, đẩy Nam Cung Như dính vào trong ngực của mình ra.
      Hình…….” Tâm của Nam Cung Như chợt lạnh lẽo, hiểu thốt gọi tên .

      Hình Hạo Xuyên cười nhạt : “Em là em của cùng với Minh Phong, bọn dĩ nhiên cũng rất thích em”. Lập tức đổi khái niệm, đem cái “Thích” này cùng với cái “Thích” kia biến đổi cho nhau.

      Mặc dù thẳng thắng cự tuyệt nhưng mọi người ở đây có ai lại ào hiểu ý tứ trong đó chứ, thể than thầm trong dạ, là cao tay mà: đáp lại như vậy, thứ nhất làm mất mặt nhà Nam Cung trước trước mặt mọi người, lại cho người bên cạnh bậc thang, hai bên đều quá khó xử. Nhưng cho dù thế nào đại tiểu thư Nam Cung này, hôm nay trở thành tiêu điểm để người khác chê cười rồi.

      Thẩm Minh Phong đứng bên lúng túng giật khóe miệng cười cười, mặt lại thầm mắng thằng bạn đáng ghét, lại đem cả tên tuổi của ra làm bia đỡ đạn, nhưng ngoài mặt vẫn nho nhã cười : “Dĩ nhiên, em Tiểu Như đáng như thế, sao có thể hoan nghên cho được”.

      Mọi người rối rít phụ họa theo, tán dương vẻ đẹp của Nam Cung Như lên tận trời.

      Nam Cung Như tin, thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người mà cự tuyệt mình, lã chã chực khóc : “ Hình……” đâu, ta vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, còn có gia thế thể đủ xứng đôi với , ta có chỗ nào kém hơn tiện nhân đó chứ? ta tin!

      Trong lòng Hình Hạo Xuyên phiền muộn, muốn tiếp tục phụng bồi vị đại tiểu thư này tái diễn tuồng kịch nào nữa, hàn huyên mấy câu liền xuống, vậy mà lúc đưa mặt tìm kiếm khắp nơi lại thấy bóng dáng của Tô Lưu Cảnh đâu cả?

      Lúng túng đứng ở khán đài, Nam Cung Như nhìn theo bóng dáng của Hình Hạo Xuyên tới , lòng bàn tay gắt gao nắm lại chặt, cơ hồ muốn bấm ra máu: Tô Lưu Cảnh, hôm nay mày dám để cho tao bị mất mặt như thế, nhất định tao để cho mày sống yên đâu!

      *******************thỉnh thoảng làm đường phân cách cẩu huyết****************

      Đứng ở bên ngoài sân vườn trống trải, Tô Lưu Cảnh đưa tay vuốt ngực thở hổn hển, mới vừa rồi khí bên trong, cơ hồ khiến cho trông thở nổi.

      cũng biết mình bị làm sao, tại sao khi chứng kiến cảnh và người khác ôm nhau lòng lại đau như dao cắt.

      Từ lúc nào mà lại để ý đến như vậy chứ?

      Tô Lưu Cảnh, phải mày phải muốn bảo vệ trái tim của mình cho tốt, để cho nó phải mất sao? Nhưng tại sao bây giờ lại u mê lạc lối như thế? Tô Lưu Cảnh, mày thực đáng ghét!

      Ghen tuông ở trong mắt cầm được mà trào ra, Tô Lưu Cảnh ôm chặt lấy thân mình, ngồi ở trong góc, giống như con thú vô cùng độc.

      Ban đêm gió lạnh thấu xương, thổi vào thân thể gầy gò của , mái tóc dài phất phơ trong gió, tựa hồ tùy thời có thể bị cuốn mất vậy.

      Chợt, đôi giày cao gót màu bạc xuất dưới mí mắt của .
      Tô Lưu Cảnh sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng thấy hình dáng của người vừa tới như thế nào.

      Đột nhiên lại bị người kia tát “bốp” cái lên mặt: “Đồ đê tiện! Muốn tìm chết!”
      “A!” Tô Lưu Cảnh kịp tránh né, lãnh trọn cái tát như trời giáng, gương mặt bỏng rát đau đớn, lệch hẳn sang bên.
      Last edited: 8/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: Xung đột.

      kịp tránh né, cái tát thẳng cánh bay đến mặt, Tô Lưu Cảnh nhìn sắc mặt dữ tợn của Nam Cung Như trước mắt, theo ta còn có mấy người phụ nữ khác nữa, trong lòng thầm nghĩ tốt.

      Tô Lưu Cảnh che bên má nóng bừng hỏi: " muốn làm gì? Tại sao lại đánh tôi!"

      Nam Cung Như còn dịu dàng nữ tính như mới vừa rồi ở trong bữa tiệc nữa, căm hận đáp: "Đánh là đáng? Vừa ồn ào náo nhiệt ở đại sảnh, tại lại tỏ vẻ đáng thương, hôm nay tôi nhất định phải giáo huấn trân mới được?"

      xong liền vung lên tay lại muốn đánh Tô Lưu Cảnh.

      Lần này Tô Lưu Cảnh làm sao để yên cho ta đánh được, khẽ nghiêng người, giơ tay lên chặn lại cánh tay sắp hạ xuống, cau mày : "Từ đầu tới cuối tôi đều nghĩ đến chuyện đối nghịch với !". Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính là do Nam Cung Như chủ động nhằm vào , thậm chí ở trước mặt nhiều người còn cố ý nhục nhã , bây giờ tại sao lại còn tìm đến đây gây nữa?

      Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Như vặn vẹo đáng sợ: " biết tôi thích Hình bao nhiêu năm rồi ? Từ khi tôi mười hai tuổi thích ấy, trong tám năm này, tôi cố gắng trở nên xinh đẹp, vì ấy mà thèm liếc mắt tới bất cứ người đàn ông nào, thậm chí vì ấy tôi còn đến du học, học hỏi tất cả các phẩm chất cần thiết để trở thành hoàn mỹ nhất. Tôi vì ấy bỏ ra nhiều như vậy, cho nên dâu của ấy chỉ có thể là tôi, ở thành phố này, ngoại trừ tôi ra còn có ai có thể xứng với Hình chứ?"

      Nam Cung Như càng vẻ mặt càng thêm đáng sợ, cũng gần như điên cuồng.

      "Điều này có quan hệ gì tới tôi?", Tô Lưu Cảnh muốn tiếp tục ở lại đây thêm phút nào nữa.

      Nam Cung Như tức giận trợn trừng mắt nhìn , hung hãn : "Đương nhiên là có liên quan! Bởi vì xuất của , ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám đoạt Hình của tôi! đáng chết!"

      "Tôi có.". Tô Lưu Cảnh quả thể đạo lý với ta nữa.

      Hình như ta quá coi trọng , với Hình Hạo Xuyên Lai mà , chỉ là người tình được mua bằng tiền, lúc vui vẻ quan tâm phát, lúc vui lại tùy ý vứt bỏ, cần biết đến sống chết ra sao, thế mà lại dám cướp đoạt mất Hình Hạo Xuyên sao? Đây quả thực là chuyện buồn cười đến cỡ nào.

      Ở trong lòng của Hình Hạo Xuyên, hề có chút trọng lượng nào.

      Lại nghĩ đến chuyện mới vừa rồi Hình Hạo Xuyên ném lại ở trong đại sảnh, nghĩ đến việc khoanh tay đứng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, nghĩ đến cảnh tượng và Nam Cung Như ôm nhau sân khấu, trong lòng tránh được khổ sở.

      Lúc này mặc lễ phục màu vàng giày cao gót tiến lên phía trước : "Tiểu Như, đừng nhảm với ta nữa, để các chị em thay chỉnh cho ta trận, để cho ta biết cái gì gọi là đẳng cấp, cao thấp khác biệt thế nào!" xong, mấy theo đều đồng loạt tiến lên vây quanh Tô Lưu Cảnh.

      Tô Lưu Cảnh nhìn mấy người bọn họ khí thế bừng bừng vây tới, hoảng sợ thôi, nhưng vẫn lên tiếng hòa hoãn: "Hành vi của các bây giờ, là hành vi của thục nữ sao? Mấy người sợ người khác được biết hay sao?"

      "Hừ! Có phải là thục nữ hay còn chưa tới phiên tiện nhân như quan tâm! Cho dù có biết được thế nào? cho là ai vì con nhóc bần dân mà chống lại gia thế sau lưng chúng tôi?!" mặc lễ phục màu vàng túm lấy cánh tay của Tô Lưu Cảnh, hung hăng kéo lại, hả hê nhìn bị đau mà khinh thường .

      Tô Lưu Cảnh cố gắng muốn tránh thoát khỏi vòng vây, nhưng mình làm sao địch lại nổi, có muốn tránh cũng được, vẫn ngừng giãy dụa: "Buông tôi ra!"

      "Chị em, hãy dạy dỗ cho ta biết thế nào gọi là quy củ!"

      Tô Lưu Cảnh run lên, liều mạng muốn chạy trốn, nhưng là còn chưa kịp né ra, đầu liền truyền đến cảm giác đau đớn, mái tóc dài bị túm chặt, cả người bị đẩy ngã mặt đất.

      Những bình thường vẫn giả vờ làm thục nữ, lúc này ngay cả phụ nữ thôn quê cũng bằng, tất cả tức giận cùng với ghen tỵ đều được phát tiết ra bên ngoài, tập trung hết lên người của Tô Lưu Cảnh mà đấm đá.

      "Quyến rũ tổng giám đốc Hình , lại còn tới quyến rũ Thiên Kỳ, đồ tiện nhân biết xấu hổ!" mặc bộ lễ phục màu tím nhân cơ hội giẫm lên ngón tay của Tô Lưu Cảnh cái, lại còn hung hăng di di xuống nữa.

      Người này chính là Eliza lần trước điên cuồng theo đuổi Thương Thiên Kỳ ở khách sạn.

      "A--!' Ngón tay bị người ta hung hăng dẫm đạp xuống, Tô Lưu Cảnh kìm chế nổi nữa, tiếng gào thét từ giữa hàm răng phát ra, thê lương khiến cho người ta phát lạnh.

      Nam Cung Như ở bên nhìn Tô Lưu Cảnh bị giày vò, liền cúi người xuống cao cao tại thượng liếc nhìn, nụ cười mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, ngón tay được bảo dưỡng hoàn mỹ nhàng lướt qua bộ váy người Tô Lưu Cảnh, : "Lễ phục của nhà thiết kế ra đúng là rất đẹp, các xem, nếu ta mặc gì cả có phải xinh đẹp hơn nhiều hay ?"

      " muốn làm gì... được! Buông tôi ra!" Tô Lưu Cảnh cả kinh, thể tin nhìn chằm chằm vào ta, liều mạng muốn tránh thoát, nhưng toàn thân lại bị ngăn chặn chặt chẽ, nhúc nhích được chút nào.

      Nam Cung Như hài lòng hưởng thụ hoảng sợ mặt , sau đó dụng lực xé ra, kéo làn váy của Tô Lưu Cảnh thành từng mảnh vụn.

      Tô Lưu Cảnh nhắm mắt lại chặt nhưng vẫn kìm được chua xót, muốn yếu ớt của mình trở thành trò cười cho bọn họ, bất tri bất giác lòng bàn tay cũng bị bấm ra những tia máu đỏ thẫm.

      "Cái gương mặt đúng là điềm đạm đáng nha, khó trách có thể quyến rũ được nhiều người như vậy, nếu phá hủy nó, biết Hình còn muốn nhìn nữa đây?" tại lý trí của Nam Cung Như hoàn toàn biến mất, ưu nhã từ trong túi lấy ra lưỡi dao, nhàng đưa sát vào mặt của Tô Lưu Cảnh.

      Nhìn lưỡi dao sắc bén ngày gần, Tô Lưu Cảnh kinh hoảng ngùng lui về phía sau: " được...đừng tới đây..."

      " tại biết sợ? Đáng tiếc, còn kịp nữa rồi." Dưới ánh đèn ảm đạm, biểu tình của Nam Cung Như dữ tợn như ma nữ, lưỡi đao màu bạc im lìm tản ra ánh sáng rét lạnh.

      "Buông tôi ra.... được tới! Thả tôi ra!" Mắt thấy lưỡi dao kia càng ngày càng gần, Tô Lưu Cảnh nhịn được nữa liền thét lên chói tai. Nhưng bất kể là ai cũng nghe được tiếng cầu cứu, giờ phút này giống như con thú bị bức đến đường cùng, nhưng nhận được bất kỳ cứu giúp nào.

      Lúc lưỡi dao của Nam Cung Như sắp chạm được vào mặt trong nháy mắt kia, Tô Lưu Cảnh liều chết cắn lên cánh tay của ta.

      "A!" Nam Cung Như bị đau khẽ kêu lên tiếng, Tô Lưu Cảnh nhân cơ hội này, liều mạng dùng hết tất cả sức lực xông ra ngoài.

      "Lại dám cắn tôi, đừng để cho ta chạy thoát!" Nam Cung Như ôm cánh tay bị cắn rách, nổi điên hét lên.

      Lối ra nhanh chóng bị khóa lại, Tô Lưu Cảnh bị bức đến bên rào chắn, còn đường lui nữa.

      Nhìn đám người Nam Cung Như xông tới, lại nhìn cái hồ sâu mười mét bên dưới, Tô Lưu Cảnh muốn chịu đựng nhục nhã nữa, cắn răng bay qua rào chắn, nhắm mắt lại nặng nề nhảy xuống dưới lầu....
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Rơi xuống nước.

      Bên trong đại sảnh, bữa tiệc tiến vào cao trào, tiếng nhạc vang lên rộn ràng, giữa sàn nhảy náo nhiệt từng cặp đôi đắm chìm trong vũ điệu vui vẻ, áo váy tung bay giống như những đóa hoa nở rộ dưới ánh đèn rực rỡ, chỗ nào mà sôi nổi.

      Cự tuyệt lời mời khiêu vũ tiếp theo, Hình Hạo Xuyên tìm kiếm khắp cả hội trường nhưng cũng tìm được bóng dáng nhắn mảnh mai đó.

      kia rốt cuộc nơi nào? Chẳng lẽ lại cùng người đàn ông kia ở chung chỗ? nhóc đáng chết, rốt cuộc có biết chủ nhân của mình là ai hay ?!

      Hình Hạo Xuyên phẫn hận nghiến răng, lúc này cũng bóng dáng của Thương Thiên Kỳ ở chỗ kia, nhìn điệu bộ hình như cũng tìm người.

      Cùng lúc đó, Thương Thiên Kỳ cũng nhìn thấy , hai người đàn ông cao lớn xuất sắc nhất thời giằng co lẫn nhau.

      Đọ mắt khoảng chừng ba giây, Thương Thiên Kỳ là người đầu tiên mở miệng : "Tổng giám đốc Hình, ngưỡng mộ lâu.". Bản thân hai người họ cũng biết, đối phương thầm phán xét thực lực của mình.

      Hình Hạo Xuyên tất nhiên cũng muốn làm mất hình tượng của bản thân, hơi gật đầu coi như là chào hỏi: "Chào ."

      Thương Thiên Kỳ liền nở nụ cười sáng lạn: "Tổng giám đốc Hình tìm người?". Khi câu này bên trong con ngươi mỏng màu xanh dương lại tràn đầy xa cách.

      "Thương tiên sinh cũng tìm người sao?". Hình Hạo Xuyên lấy câu hỏi thay cho câu trả lời.

      Thương Thiên Kỳ xoa xoa mũi, : "Vậy chúng ta đúng là vừa khéo."

      "Hi vọng Thương tiên sinh tìm nhầm người.". Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt nhìn vào khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia, mắt hơi nheo lại , trong lời tràn đầy cảnh cáo.

      Thương Thiên Kỳ cũng trả lời, chỉ vô tội nhún nhún vai, tựa hồ nghe ý tứ trong lời của .

      Giữa hai người lại lâm vào trầm mặc lần nữa.

      Đúng vào lúc này, chợt bên ngoài truyền đến tiếng gào thảm thiết, ít người xông ra ngoài hoa viên, loáng thoáng nghe họ : "Bên ngoài hình như có người từ lầu nhảy xuống, rơi vào trong hồ rồi!"

      ". . . . . . Hình như là theo Tổng giám đốc Hình phải!"

      Nghe vậy, hai người đàn ông lập tức cả kinh.

      Ánh mắt Hình Hạo Xuyên chợt lóe, chần chừ thêm chút nào, vội vàng chạy ra ngoài.

      Thương Thiên Kỳ cũng thất kinh, lúc phản ứng kịp cũng vội chạy , nhưng cuối cùng vẫn chậm bước.

      Bên tai là tiếng gió gào thét, sượt qua gương mặt giống như những ngọn roi sắc bén, toàn thân giống như chiếc lá mảnh mai bay múa trong gió, mà tìm được bất kỳ chỗ dựa nào, bất lực phiêu bạc, cảm giác gần như sợ hãi cái chết lập tức đập vào mặt.

      Trong mơ hồ, nghe được có người gọi tên mình, nhưng lại nghe , tựa hồ như muốn tận lực rời khỏi thế giới thế này, nguyện ý ở lại nơi này tiếp túc phiền não nữa.

      tài nào chống đỡ nổi nữa, mệt mỏi làm cho muốn buông tha hết thảy.

      Tô Lưu Cảnh nhắm chặt hai mắt, trái tim tựa hồ cũng ngừng đập.

      cảm giác được tóc của mình bay mua, những sợi tóc đen tuyền ở giữa trung, tựa như những cánh chim rộng mở, lại mất sức lực để tung cánh bay lượn lên bầu trời.

      Trong nháy mắt, thậm chí còn có suy nghĩ – “Nếu cứ tiếp tục như vậy, giữ vững tư thế từ trung rơi xuống cũng tồi”, mười mấy giây ngắn ngủi, mỗi giây đều như bị phân cắt thành ngàn vạn khắc, mỗi khắc đều trở nên dài, giống như cả đời người vậy.

      Lại thích khoảnh khắc này đến nhanh chút, chớp mắt cũng còn kịp để nhớ nhung bất luận kẻ nào, bắt cứ chuyện gì, đều cũng kết thúc.

      giống như con cá phải lìa xa con sông của mình, sắp được trở lại biển rộng nước sâu.

      Chỉ nghe “Bùm” tiếng cả cơ thể liền rơi xuống nước, cả hồ nước nổi lên từng cơn sóng kịch liệt, trong nháy mắt trọng lực cùng với mặt nước va chạm, thân thể của Tô Lưu Cảnh chợt đau xót, rồi chìm sâu vào trong nước.

      Lúc Hình Hạo Xuyên chạy tới, chính là cảnh tượng như vậy.

      mặt hồ xanh biếc cả người Tô Lưu Cảnh chậm rãi chìm xuống dưới đáy, mái tóc đen dài xõa tung trong nước như những nhánh tảo biển hoa lệ, cả người được nâng lên, ánh mắt xinh đẹp mà trong suốt giờ phút này đóng lại chặt, váy áo màu đỏ rách bươm phủ bên ngoài càng làm nổi bật làn da trắng nõn giống như máu tươi đẹp đẽ hiếm có, giống như nàng tiên cá cách xa biển rộng lâu, rốt cuộc trở lại ngôi nhà thân thuộc của mình.

      Chung quanh có ít người đứng đó vừa xem vừa chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng có ai bước lên giúp đỡ cả, chỉ muốn xem trò vui mà thôi.

      Hình Hạo Xuyên chần chừ chút nào, ngay cả áo khoác cũng có thời gian cởi xuống, tung người nhảy vào trong hồ nước. Ôm lấy Tô Lưu Cảnh từ trong nước lên, đặt ngang ở cỏ, lúc này Tô Lưu Cảnh sớm mất ý thức, chỉ có hơi thở yếu ớt chứng tỏ vẫn còn sống, nhưng toàn thân lại hề có chút nhiệt độ nào, lạnh léo giống như khối băng.

      Nhìn lễ phục bị xe vụn người , trong mắt Hình Hạo Xuyên chợt dâng lên sát ý, nhanh chóng cởi áo khoác ra phủ lên người của , sau đó đặt tay lên ngực , ra sức ấn để nước trong lồng ngực thoát ra.

      “Tô Lưu Cảnh, mau tỉnh lại cho tôi!” Hình Hạo Xuyên vừa ấn vừa gọi, trong ấn tượng của , Tô Lưu Cảnh là luôn luôn quật cường, lúc bị uất ức giống như con mèo giương nanh múa vuốt, có chút tức giận nào như bây giờ giống với con người của chút nào.

      Ngực bị đè ép, rốt cuộc Tô Lưu Cảnh cũng có tia ý thức, trong thoáng chốc tựa hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Hình Hạo Xuyên, nghe được giọng bá đạo xen lẫn lo lắng mơ hồ của nữa, thế nào mà vẫn bá đạo chuyên chế như vậy chứ? Chẵng lẽ mệt mỏi sao?

      Nhưng vừa định mở miệng, liền hôn mê mất hết ý thức.

      Thương Thiên Kỳ bất chấp chạy tới, xông lên trước gọi: “Lưu Cảnh!” Vậy mà còn chưa chạm được vào người liền bị Hình Hạo Xuyên tách ra.

      nhọc Thương tiên sinh nhúng tay.” Hình Hạo Xuyên tỏ vẻ gì liền .

      “Tổng gián đốc, xe chờ ở bên ngoài, bệnh viện ở bên kia cũng chuẩn bị xong.” Lưu Thừa đầu đầy mồ hôi vội chạy tới báo cáo.

      “Ừ!” Hình Hạo Xuyên gật đầu đáp, ngay sau đó liền cúi người bế Tô Lưu Cảnh lên, ra ngoài cửa.

      Trong nháy mắt hai người gặp thoáng qua, giọng tràn đầy khí phách lẫn lạnh lùng của Hình Hạo Xuyên nhàng truyền vào tai Thương Thiên Kỳ: “Xin nhớ kỹ, ấy là người phụ nữ của tôi.”

      Nhìn theo bóng lưng Hình Hạo Xuyên bế Tô Lưu Cảnh mang , Thương Thiên Kỳ nắm quả đấm chặt, cơ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên phía .

      sân thượng, đám người Nam Cung Như hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía, bọn họ hề nghĩ đến việc Tô Lưu Cảnh lại dám nhảy xuống, càng nghĩ đến chuyện trở nên huyên náo lớn như vậy.

      “Tiểu Như, làm thế nào?” – Alyssa lo lắng hỏi.

      “Yên tâm, việc gì chỉ là con nhóc có thân phận địa vị mà thôi, ai vì ta mà ra mặt đâu.” Nam Cung Như cố tự trấn định , vậy mà bàn tay run rẩy lại bán đứng hốt hoảng của ta giờ phút này.

      Bất chợt, có luồng ánh lạnh quét tới, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên sắc bén như dao lạnh lùng chiếu qua, ở trong đó chỉ có lạnh lẽo vô tận giống như đem hàng ngàn lưỡi dao găm bắn thẳng vào trong lòng của bọn họ, có chút nhiệt độ nào chỉ có máu tanh vô hạn. Đám người Nam Cung Như nhất thời bị dọa sợ đến thở dốc, sắc măt của ai cũng đều trắng bệch, ngừng phát rét lạnh run.

      Trong nháy mắt đó, bọn họ như nhìn thấy Tu La thân.
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Thân phận bị lộ

      Kể từ ngày được Hình Hạo Xuyên đưa vào bệnh viện, qua ba ngày. Ngày hôm đó khi bị rơi xuống nước làm phổi bị úng nước, may mà kịp thời đưa đến bệnh viện, bị để lại di chứng gì, nhưng do kinh hãi tột độ, liên tiếp phát sốt ba ngày, mê man li bì, cho tới sáng hôm nay nhiệt độ mới rốt cuộc hạ xuống.

      "Tô tiểu thư, tại cảm thấy thế nào, có chỗ nào thoải mái hay ? Dì Lưu cố ý hầm cháo để cho tôi mang tới, ăn chút nhé.". Nữ giúp việc Tiểu Nhân xách theo hộp giữ nhiệt nhàng tới .

      "Cám ơn , Tiểu Nhân." Tô Lưu Cảnh cảm kích mỉm cười, nhận lấy chén cháo từ từ thưởng thức ấm áp trong đó.

      Nơi này là phòng bệnh cao cấp, hoàn cảnh rất tốt hơn nữa còn rất an tĩnh, rất thích hợp để dưỡng bệnh, máy điều hòa khí, TV, đầy đủ mọi thứ, Hình Hạo Xuyên còn cố ý phái người tới đây chăm sóc, quan tâm hiếm có này khiến cho khỏi cảm thấy ấm lòng. loáng thoáng nhớ được, ngày đó sau khi bị rơi xuống nước chính là tự mình nhảy xuống cứu lên, có lẽ Hình Hạo Xuyên vẫn có chút quan tâm đến .

      Cho từng thìa cháo ấm thơm thơm cho vào trong miệng, theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, tựa hồ cả người cũng ấm áp theo.

      Lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên, Tô Lưu Cảnh nhìn số hiển thị, vội mỉm cười bắt máy.

      "Alo, Lưu Cảnh!"

      Bên đầu dây bên kia giọng của Tống Dĩ Hinh có chút nóng nảy, Tô Lưu Cảnh hồ nghi hỏi: "Dĩ Hinh à, sao thế?"

      "Lưu Cảnh, cho mình biết bây giờ cậu ở đâu? Bệnh viện sao?".Tống Dĩ Hinh lo lắng .

      Chuyện nằm viện chuyện cũng cho bất kỳ ai biết, làm sao Dĩ Hinh lại biết được chứ? Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền che giấu đáp: ", có, mình có ở đây bệnh viện."

      "Lưu Cảnh, đến tột cùng cậu muốn lừa gạt mình tới khi nào?". Tống Dĩ Hinh vừa tức lại đau lòng tiếp: " tại ti vi khắp các kênh đều phát tin tức của cậu, chính cậu xem chút ."

      Tô Lưu Cảnh liền chột dạ, hốt hoảng cầm điều khiển lên mở ti vi.

      Chiếc TV vừa lóe lên cái, mở ra, màn hình gương mặt giống như từng quen biết liên tiếp phát ra.

      TV là thanh huyên náo phấn khởi như sấm chớp nổ tung trời.

      "Tình nhân bí mật của Tổng giám đốc Hình thị rốt cuộc cũng xuất đầu lộ diện, thân phận của ấy chính là tiếp viên ở quán bar."

      vài bức hình đặc tả, có hình chụp lúc mặc đồng phục của nhân viên tạp vụ rửa chén đĩa ở Nhất Hào, có hình chụp lúc khoác tay Hình Hạo Xuyên tham gia yến hội, có cả hình ảnh trong bữa tiệc bị Nam Cung Như nhục nhã trông vô cùng nhếch nhác, thậm chí ngay cả hình ảnh khi bị xé quần áo chìm vào trong nước, thậm chí ngay cả . . . . . .

      Từng tấm hình này, quả để cho còn chỗ nào để che giấu, lập tức rơi vào địa ngục.

      TV những thanh
      Huyên náo vẫn còn tiếp tục: “Đài của chúng tôi hôm qua nhận được thông tin của người thần bí, nguyên do cái này đến làm ở quán rượu là do mẹ của ấy mất sớm, cha lại bị tù chung thân, hơn nữa còn có người em ngốc nghếch. Để biết được này khi còn ở tuổi vị thành niên thường xuyên ra vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố như vậy, rốt cuộc có Ma Tước hay là giả làm Phương Hoàng, kính xin quý vị theo dõi chương trình kỳ sau….”

      Nhìn người phóng viên khoa trương phấn khởi ngừng, sắc mặt của Tô Lưu Cảnh thoáng trắng bệch, bàn tay cầm điều khiển ngừng run rẩy, cơ hồ cầm nổi nữa.

      Nữ giúp việc nhìn sắc mặt Tô Lưu Cảnh trắng bệch ra, bị dọa sợ liền : “Tô tiểu thư…”

      Trong điện thoại di động lại vang lên, giọng đầy nóng nảy của Tống Dĩ Hinh: “Lưu Cảnh cho mình biết người đó phải là cậu ?”

      “Mình….” Tô Lưu Cảnh rất muốn phủ nhận, nhưng rành rành ở trước mắt, chữ đều ra được, như có hòn đá chặn ngang cổ họng ra thành lời.

      “Mình xin cậu, Lưu Cảnh, cho mình biết, cậu có làm như vậy có đúng hay ? phả cậu nó với mình là làm bảo mẫu cho ngườ ta sao? Làm sao lại….làm sao lại trở thành tình nhân bí mật? Lưu Cảnh, cậu cho mình biết !” Tống Dĩ Hinh chưa từng nghĩ tới, bạn bè mà mình vẫn luôn quý trọng thế nhưng lại trở thành tình nhân được người ta bao nuôi vì tiền sao? thể nào! ngàn vạn cũng tin bạn mình là người như vậy?!

      “Dĩ Hinh….” Điều khiển tivi nặng nề trượt xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn vào hư , cố gắng đè nén, liều mạng đè nén thanh sắp khóc trong cổ họng, vậy mà trong mắt vẫn có giọt lệ trong suốt tiếng động rớt xuống.

      nên như thế nào đây, là thân bất do kỷ, nên giải thích như thế nào, đó phải là ý muốn hay sao? Nhưng khi trần trụi phơi bày ra trước mắt, chữ cũng ra.

      “Lưu Cảnh…” ở đầu kia Tống Dĩ Hinh nhịn được liền khóc nấc lên: “Cậu phải là người như vậy có đúng hay ? Cậu có điều khổ tâm bất đắc dĩ có đúng hay ? Lưu Cảnh….”

      Tô Lưu Cảnh còn mặt mũi nào đối diện với người bạn tốt nhất của mình, vội run rẩy tắt điện thoại, vùi sâu mặt vào trong cánh tay.

      “A cho mở tivi? Tắt !” giọng nguội lạnh chợt vang lên, bóng dáng cao lớn của Hình Hạo Xuyên biết vào từ lúc nào quay ra khiển trách Tiểu Nhân.

      “Dạ, tiên sinh.” Tiểu Nhân bị dọa đến run lên, thấy sắc mặt Hình Hạo Xuyên khó coi như vậy, cũng dám vuốt râu hùm, vội vàng tiến lên tắt tivi, sau khi hành lễ vội ra khỏi phòng bệnh.

      “Tại sao phải như vậy?” nhàng hỏi.

      cho tôi biết, tại sao phải như vậy chứ?” chậm rãi ngẩn đầu lên, mặt tràn đầy nước mắt, trong đôi mắt chan chứa bất lực cùng yếu ớt.

      Bất thình lình chịu kích, thừa dịp chưa chuẩn bị, hoàn toàn phá hủy rồi.

      từng thấy vẻ mặt quật cường lấy tiền nện lên mặt mình của , từng thấy qua dáng vẻ chịu uất ức nhưng vẫn cố nhẫn nại, thấy qua vẻ kiên cường đối kháng với tất cả gian nan của , từng thấy qua vẻ mặt rốt cuộc chiụ đựng nổi mà đến chất vấn nhưng chưa bao giờ thấy yếu ớt như thế.

      Giống như con thú toàn thân đều bị thương, thể dựa vào bất kỳ ai.

      Cho dù là người sắt đá như Hình Hạo Xuyên, cũng nhịn được mà tâm mềm nhũn, nhàng vuốt ve đầu của : “Chuyện này, tôi xử lý. Ngủ giấc , đến khi thức dậy tất cả lại vô rồi.”

      Tô Lưu Cảnh giống như người mất hồn, thân thể gầy co rút vào trong chăn, che kín toàn bộ thân mình, trong miệng vẫn lẩm bẩm tự : “Tại sao phải như vậy chứ….tại sao….”

      Hình Hạo Xuyên nhìn bóng dáng bé cuộn lại, đôi mắt càng thâm sâu, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Ngoài phòng bệnh, Lưu Thừa chờ sẵn, tùy thời đợi lệnh.

      Hình Hạo hừ lạnh tiếng : “Từ lúc nào lại để cho Đài truyền hình lấy tin tức ra cho quần chúng giả trí đàm tiếu rồi hả? cảnh cáo Đài truyền hình, ngay lập tức dẹp ngay những tin tức kia , tòa soạn báo nào trong thành phố này dám tiếp tục, cứ chờ bị thu mua .” mặt của tia nhiệt độ nào, trầm đến đáng sợ.

      Thấy sắc mặt của Hình Hạo Xuyên vô cùng khó coi.

      Lưu Thừa nhận ra lần này Tổng giám đốc tức giận rồi, liền nhanh chóng xử lý mọi chuyện.
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :