1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu 24h: chồng à, em không muốn làm thế thân - Lại Sơ Cuồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Phạm sai lầm

      Khi nghe hai chữ "Chủ nhân" được ra từ trong miệng của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên chẳng những thỏa mãn hoặc hài lòng như dự liệu, ngược lại lại giống như bị hóc xương cá vậy, ra , dưới ra dưới, rất là khó chịu.

      Tô Lưu Cảnh thấy cau mày ngưng mắt nhìn mình, trong lòng liền cười lạnh: À, có lời gì để
      nữa sao? Dáng vẻ hùng hổ gây mới vừa rồi nơi nào? Vẻ mặt sống chết mặc bây hăng hái xem trò vui đâu mất rồi?


      phí công trước đó còn cảm thấy chút xíu ấm áp, xem ra đầu của bị hỏng nên mới như vậy.


      Nhưng tại sao chỗ nào đó trong lòng lại như bị siết chặt lại: hít thở thông chứ?


      Hình Hạo Xuyên đối mặt với ánh mắt chất vấn khiển trách của Tố Lưu Cảnh, lửa giận lập tức bị cắt ngang, nhất thời ra lời. thể thừa nhận, hôm nay dẫn Tô Lưu Cảnh tới đây, đích xác là muốn dùng làm bia đỡ đạn, chẳng phải mục đích mua Tô Lưu Cảnh để làm như thế sao?


      Nhưng khi chứng kiến mẹ mình cùng Nam Cung Như cất lời khi dễ , nhìn thần sắc đè nén mà nhẫn toát ra mặt Tô Lưu Cảnh, nghĩ qua có lẽ nên ngăn trở, nhưng vẫn cố nhịn xuống, bởi vì đột nhiên tràn ngập tò mò biết ứng đối với tình cảnh này như thế nào.


      khóc chạy ? Hay là xù lông phản kháng? Hoặc uất ức nhờ giúp đỡ?


      Trong vô thức, chợt rất muốn xem xem quật cường này lúc uất ức nhờ mình giúp đỡ, là cái dạng gì đây?


      Nhưng lại nghĩ tới thế nhưng lại làm như vậy, dùng đũa để ăn đồ tây, hình như hề run rẩy khó chịu, mà lại vô cùng bình thản ở trước mặt bọn họ gặm lấy gặm để, thậm chí còn khiến cho bọn họ rất thoải mái.


      Nha đầu này lại lần nữa vượt ra khỏi dự liệu của .


      Nhưng sau khi nhìn thấy rốt cuộc chịu đựng nổi lấy cớ rời , trong đầu vẫn luôn đọng lại tia bi thương lúc Tô Lưu Cảnh xoay người rời , vì vậy liền bỏ lại sau tai những lời oán trách của mẹ mình, theo ra ngoài.


      Lo lắng cho sao?


      thể nào, có lẽ chỉ sợ chạy mất mất cái bia đỡ đạn mà thôi, Hình Hạo Xuyên liền tự nhủ như thế, nhưng ngay khi thấy cảnh tượng cùng người đàn ông khác thân mật ở chung chỗ, lại nhất thời luống cuống động thủ đánh người.


      Luống cuống như vậy, để cho chính bản thân cũng giải thích được, rốt cuộc là sai lầm chỗ nào?


      Tô Lưu Cảnh thấy đáp lại với vẻ mặt khinh thường, trong lòng càng lạnh hơn, tự giễu mở miệng : "Chủ nhân, còn có gì phân phó sao? là mẹ của ngài chờ lâu rồi, xin đừng để cho bọn họ đợi lâu." Lòng bàn tay nắm lại chặt, tự với mình: Tô Lưu Cảnh, mày chỉ là con hát mà ta bỏ tiền ra mua để diễn trò, đừng đánh giá mình quá cao!


      Hình Hạo Xuyên nhìn mặt tuy cười lại khó coi hơn cả khóc, liền phiền não : " cần cười nữa!" Cười như vậy cho để cho càng thêm phiền muộn, sau đó kéo tay Tô Lưu Cảnh, vào trong thang máy.


      Tô Lưu Cảnh bị dùng sức nhét vào thang máy, nhìn quả quyết ấn xuống phím số "1" liền nhíu mày hỏi: "Này, làm gì đấy?" là đau, sao vẫn cứ thô lỗ như vậy?


      Trong thang máy hẹp, thân hình cao hơn 1m8 của Hình Hạo Xuyên càng thêm cao lớn, đứng ở trước người của , dễ dàng bao phủ nuốt trọn, giống như ngọn núi đồ sộ sắp áp xuống, đôi mắt bén nhọn như loài Báo quét tới, khiến cho thầm sợ hãi.


      Trong gian thu hẹp bế tắc như vậy, tựa hồ ngay cả khí cũng thấy chật chội, Tô Lưu Cảnh cực kỳ tự nhiên : "Mẹ vẫn còn ở kia!"


      "Câm miệng!" Hình Hạo Xuyên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn cái, đảo mắt thang máy mở ra, tiếp tục cầm lấy tay cổ tay của dắt ra khỏi khách sạn, quát lên: "!"


      Thấy sắc mặt tốt, tùy thời có thể nổi giận, Tô Lưu Cảnh chỉ đành phải ngậm miệng thêm lời nào nữa. Đúng như , là chủ nhân, mà , chỉ cần nghe lời là đủ, đúng là đáng buồn.


      Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên giờ rất khó coi, lạnh lùng nhìn về phía trước biết suy nghĩ cái gì. Tài xế thấy tổng giám đốc của mình ra ngoài vội cung kính mở cửa xe.


      Hình Hạo Xuyên lời nhét Tô Lưu Cảnh vào trong xe, sau đó cất bước vào, dùng sức đóng cửa lại. Chiếc xe hình như cũng cảm nhận được tức giận, vèo tiếng bay .


      Dọc theo đường Hình Hạo Xuyên câu, cũng hề liếc nhìn cái nào, giống như tồn tại vậy, cả xe chìm trong trầm muộn. Tô Lưu Cảnh bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khoảng cách giữa hai người tựa hồ rất xa lại tựa hồ như khởi động dòng nước ngầm.


      Lúc đến Hình gia, Hình Hạo Xuyên là người đầu tiên xuống xe, ngay cả chú ý cũng thèm chú ý đến , bèn tự mình vào.


      Tô Lưu Cảnh cắn răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của , vừa oán thầm cái người bạo quân này, vừa im hơi lặng tiếng theo phía sau.
      Last edited by a moderator: 5/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Cơm rang trứng!


      "Đứng ở đó làm gì? Còn mau ?" Thấy Tô Lưu Cảnh chậm rì rì theo phía sau, kéo dãn khoảng cách xuống hơn mười thước, giống như cố ý cách xa vậy, Hình Hạo Xuyên quay đầu lại khẽ quát lên.

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, khẽ cắn răng, im hơi lặng tiếng chạy vội theo sau, trong lòng lại thầm mắng: người có tiền đáng ghét, sao lại thiết kế sân vườn lớn như vậy, quả muốn lấy mạng người mà.

      vào phòng khách, Hình Hạo Xuyên phiền muộn tháo cà vạt ở cổ ra, sau đó ngồi ở ghế sofa, liếc mắt nhìn người thở hổn hển chạy vào, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, : " làm cơm tối cho tôi."

      Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp hít thở, tay phủ lên lồng ngực kinh ngạc lặp lại: "Cơm tối?"

      Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu liếc cái, thấy vô thức đặt tay ở ngực, thở hổn hển làm bộ ngực trẻ trung phập phồng, biết sao cổ họng lại chợt căng thẳng, ngay sau đó đưa tầm mắt nhìn sang chỗ khác : "Thế nào, có ý kiến gì ? Đừng quên là bởi vì ai mà tôi nửa đường phải rời khỏi khách sạn ."

      Tô Lưu Cảnh sắp bị tức nghẹn rồi, tư tưởng bá đạo gì thế biết, chẳng lẽ còn phải cảm tạ hay sao?

      "Tạ ơn tiên sinh." Mấy chữ này quả thực được nặn ra từ trong kẽ răng .

      Hình Hạo Xuyên nhìn tức giận đến phồng mang trợn má, tâm tình tốt lên trông thấy, bắt chéo hai chân, bình thản nhận cà phê của nữ giúp việc đưa lên, : " cần."

      Trong lòng Tô Lưu Cảnh tuy vô cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cung thuận : "Vậy xin hỏi tiên sinh, ngài cần ăn món gì?"

      Hình Hạo Xuyên vừa thưởng thức biểu tình muôn màu muôn vẻ của , vừa thưởng thức cà phê Lam Sơn cực phẩm trong tay, đại lượng đáp: "Tùy tiện làm mấy món có thể vào miệng là được."

      Có thể vào miệng . . . . . . đúng là nể mặt rồi, Tô Lưu Cảnh nghiêm mặt, oán hận vào phòng bếp.

      Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh rời , sắc mặt của Hình Hạo Xuyên từ từ trầm xuống, đem cà phê đắng chát lạnh dần trong chén từng chút, từng chút hoàn toàn rót vào trong cổ họng, đèn pha lê đầu chiết xạ ra ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt, tạo cho người ta cảm giác mê ly, mập mờ.

      Tô Lưu Cảnh bằng tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng khắc đồng hồ, liền bê khay màu bạc lớn vào.

      "Tiên sinh, bữa tối làm xong rồi." Tô Lưu Cảnh cung kính tới .

      Hình Hạo Xuyên để cốc cà phê cạn đáy trong tay xuống, khoanh hai tay lại chau chau mày, ý giống như : nhanh như vậy sao?

      Tô Lưu Cảnh học theo bộ dáng của nữ giúp việc, hai tay để ở phía trước cúi người xuống mời thưởng thức.

      Hình Hạo Xuyên hồ nghi lên trước, mở nắp màu bạc phía ra, mùi thơm nức bay vào mũi, đưa mắt nhìn đồ ăn ở bên trong tựa hồ có chút tin hỏi ngược lại: "Cơm rang trứng?"

      Tô Lưu Cảnh lấy ra hai chiếc đĩa tinh xảo, rồi múc cơm rang trứng mới vừa làm xong vẫn còn nóng hổi lên , cả gan : "Tiên sinh, mời dùng."

      Hình Hạo Xuyên châm biếm lên tiếng : " đùa gì thế?" Cơm rang trứng? Đường đường tổng giám đốc Hình thị như , tài sản đến nghìn tỷ cũng có hơn trăm tỷ, thế nhưng bữa ăn tối chỉ có bàn cơm rang trứng? Nếu ra ngoài tạo thành tin đồn Hình thị sắp bị đóng cửa mất.

      Tô Lưu Cảnh sớm đoán được có bộ dáng như thế này, bất đắc dĩ nhún nhún vai : "Xin lỗi tiên sinh, tôi rất đói, cho nên chỉ có thể nhanh chóng làm chút cơm rang trứng, nếu như ngài muốn chịu thiệt mà , thể làm gì khác hơn là mời dì Lưu làm lại lần nữa." xong cũng khách khí liền ngồi xuống, cầm cái muỗng lên ăn từng miếng cơm rang trứng ở trước mặt.

      Nếu là bình thường, khẳng định thức thời thuận theo, nhưng xin lỗi, hôm nay tâm tình của vô cùng nghèo nàn, tổng giám đốc cứ chơi , mạn phép thể theo cùng!

      Hình Hạo Xuyên thấy dù bận rộn mà vẫn ung dung , liền cảm thấy cực kỳ buồn cười, tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, tay nắm lấy chiếc cằm của , nhìn thẳng vào mắt , khóe miệng đầy tà mị: "Làm lại coi như xong, chẳng qua tôi tại rất đói, xem, nên dùng cái gì để bồi thường đây?"

      Khoảng cách gần như vậy lại cùng nhìn thẳng vào mắt, tới năm centimét nên có thể ràng nhìn thấy tròng mắt đen nhánh thâm thúy như biển, tràn ngập tà mị cùng nguy hiểm, Tô Lưu Cảnh mới vừa rồi phách lối hiên ngang liền có tiền đồ mà rụt lại, ngượng ngùng nâng lên cái đĩa trong tay : "Cơm rang. . . . . . Trứng?"

      Hình Hạo Xuyên ha ha cười lên, ánh mắt chợt lóe, trong nháy mắt bàn tay liền dùng lực kéo cổ tay của , để áp sát vào mình, cái tay khác nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, chân thuận thế chế trụ giữa hai chân của để hóa giải chống cự, bá đạo đè xuống phía dưới.

      Hơi thở của đàn ông đầy mị hoặc, giống như có tầng sương mù quấn vòng quanh, đôi môi nhàng chạm vào cái cằm nhếch lên của , hô hấp cực nóng mang theo mùi bạc hà ập đến, trong mắt mang theo nụ cười tà ác, giọng từng chữ : " bằng ăn hay hơn."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Đùa giỡn


      Trong nháy mắt bị người đàn ông này đè ở phía dưới, Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền chống cự, tuy nhiên lại bị cái chân chống đỡ ở giữa hai chân của dễ dàng triệt tiêu, ngay cả sau lưng cũng dính vào bàn ăn, chỉ cần vừa nhàng nhấc người dậy là có thể chạm được vào lồng ngực rộng rãi bền chắc của , cả người đều bị bao trùm, tư thế như vậy nguy hiểm đến đáng sợ.

      Chợt, cằm bị thứ mềm mại gì đó chạm vào, đáy mắt của người kia phảng phất tầng sương mù: " bằng ăn hay hơn."

      Tô Lưu Cảnh ngẩn ra, mặt đỏ bừng lên, phô trương thanh thế hét lớn: "Đùa, đùa gì thế!". Hai tay dùng sức chống đỡ trước ngực , nhưng cho dù thế nào cũng đẩy ra, ngược lại, rất có xu thế càng ngày càng gần.

      Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt hốt hoảng của , khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt vô cùng tuấn mỹ khiến người ta thét chói tai áp xuống tới, cự ly ở giữa hai cá nhân , tựa hồ ngay cả tờ giấy mỏng cũng chen lọt. " cho rằng, tôi đùa sao? Vậy xem ra, tôi tất yếu phải vì mình giải thích chút."

      "Cái này! cần đâu!" Tô Lưu Cảnh bị sợ đến vội vã quay đầu chỗ khác, dùng sức nhắm mắt lại, tim trong ngực kinh hoảng nhảy loạn.

      Xuyên thấu qua tầng khí mỏng, tựa hồ có thể nghe được tiếng cười trầm thấp của ai kia từ trong cổ họng truyền ra, cảm thấy khí đỉnh đầu vừa mới mẻ chút, Tô Lưu Cảnh cứ cho là vui đùa đủ rồi nên liền buông ra, kết quả mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của cúi xuống, ghé vào cổ của , sau đó tựa như khiêu khích nhìn cái, đưa ra đầu lưỡi đỏ tươi, nhàng liếm lên mặt .

      cỗ nhiệt thấp kèm theo cảm giác tê dại dọc theo dây thần kinh truyền tới đại não làm người ta run sợ, trong đầu Tô Lưu Cảnh chợt ầm cái liền nổ tung.

      Bộ dáng kia, quả có thể tùy thời "Ăn" còn mảnh, Tô Lưu Cảnh bị sợ đến độ, hoang mang đưa tay bảo hộ ở trước người mình, đôi mắt to xinh đẹp mở lớn giống như chú nai con bị hoảng sợ: ". . . . . . !"

      "Tôi thế nào? Chẳng lẽ là quá kích động cho nên lời cũng được lưu loát?" Hình Hạo Xuyên càng thêm trêu đùa , chân thon dài nhàng vuốt ve khuỷu chân của .

      Loại xúc cảm này khiến cho toàn thân Tô Lưu Cảnh cứng ngắc, mà cả người lại như tê dại , mâu thuẫn như vậy nên liền dùng sức đưa tay chống đỡ lên bờ vai của , khước từ : " đừng quá phận!"

      Đúng vào lúc này ——

      "A a —— tới đúng lúc rồi, lại nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp . . . . . ." giọng sang sảng đáng đánh đòn truyền tới, khiến hai người trong phòng khách trong nháy mắt liền cứng đờ đứng ở nơi đó.

      Toàn thân Thẩm Minh Phong là bộ âu phục màu trắng lịch lãm, mặt cười đến vô hại, ánh mắt mập mờ nhìn tư thế của hai người họ, trong miệng lại vang lên tiếng "Chậc chậc".

      "Nhưng sau bữa ăn tối nếu vận động quá lớn lại tốt cho tiêu hóa đâu nha. . . . . ."

      Tô Lưu Cảnh theo tầm mắt của nhìn sang, chỉ thấy cả người bị Hình Hạo Xuyên đè ở phía dưới, mà hai tay của mình chống đẩy bả vai của , tư thế này ở trước mặt người ngoài quả giống như là nghênh hợp đối phương.

      Vừa nhận thức như vậy khiến Tô Lưu Cảnh cực kỳ xấu hổ, lúng túng, mặt liền đỏ bừng lên, dưới chân dùng sức đạp cho Hình Hạo Xuyên cước, thừa dịp kịp phản ứng, vội chạy sang bên, cầm cái đĩa lên làm bia đỡ đạn, gương mặt cũng sắp vùi vào trong món cơm rang trứng, chỉ lộ ra hai lỗ tai hồng hồng, tỏ lúng túng của lúc này.

      Thẩm Minh Phong nhàn nhã, thong thả tới, đưa mắt nhìn Hình Hạo Xuyên trêu ghẹo: "À, xem ra tôi quấy rầy hai người rồi."

      Hình Hạo Xuyên cũng sớm phản ứng kịp với cước kia của , nhưng bởi vì có "Người ngoài" ở đây nên cũng tiện trêu chọc nữa, liền đại lượng tha cho lần, ưu nhã xử lý những sợi lông trắng áo khoác thủ công của mình, cười như cười đáp lại: "Cậu cũng biết mình quấy rầy đến chúng tôi sao?"

      Tuy lời là với thằng bạn trời đánh của mình, thế nhưng ánh mắt lại như có như liếc về phía Tô Lưu Cảnh.

      Trái tim của Tô Lưu Cảnh biết vì sao lại càng rối loạn, trong ngực giống như có cái gì đó nhảy lên, loại cảm giác này để cho sợ hãi, vội đứng lên, lên tiếng chào: "Cái đó. . . . . . Tôi lên lầu trước đây!" Sau đó liền bỏ chạy trối chết.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      dâu

      Chương 55: Vui đùa chút mà thôi


      Thẩm Minh Phong thấy Tô Lưu Cảnh đỏ mặt chạy lên lầu, liền quay sang trêu ghẹo Hình Hạo Xuyên: “ , phải cậu coi trọng ấy chứ?”

      Hình Hạo Xuyên bị giễu cợt liền hừ tiếng, cũng thèm để ý đến.

      Thẩm Minh Phong càng thêm bát quái, chế nhạo : “ phải bị mình trúng tim đen đấy chứ? Mới vừa rồi khí đúng nha.”

      Hình Hạo Xuyên nhìn quý công tử khiêm nhường trước mắt, cũng thèm ngăn cản, chân mày chỉ khẽ chau, ngay sau đó lại giãn ra, chẳng hề để ý mà : “Trong lúc nhàm chán vui đùa chút mà thôi.”

      Tô Lưu Cảnh cầu thang nghe thấy vậy thân hình chợt cứng đờ.

      Liếc nhìn phản ứng của Tô Lưu Cảnh cầu thang, Thẩm Minh Phong chỉ sợ thiên hạ loạn, đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng có lẽ người ta lại muốn như vậy.”

      Hình Hạo Xuyên chẳng hề để ý mà : “Chuyện đấy có liên quan gì đến tôi? Nếu mỗi người đàn bà, người nào cũng tới tìm tôi phụ trách, xếp hàng từ nơi này đến cửa chính cũng thừa rồi.”

      Lúc nghe được câu “chuyện đấy có liên quan gì đến tôi”, Tô Lưu Cảnh chợt cảm thấy buồn bực, giống như có bàn tay chợt vỗ lên mặt của , muốn nghe thêm nữa, cắn răng bước nhanh vào phòng của mình, đóng cửa lại.

      Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh tựa như trốn chạy, Thẩm Minh Phong lắc lắc đầu than tiếc : “Hạo Xuyên, cậu đúng là máu lạnh, ở trước mặt người ta mà lại thèm nể mặt như vậy.”

      “Tình cảm và thể diện?” Hình Hạo Xuyên giống như nghe thấy chuyện cười, liền tiếp: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở ấy nhớ vị trí của mình, dù sao tránh phiền toái cần thiết vẫn tốt hơn, cũng cần phải phí công ứng đối với những việc như thế này. Phụ nữ muốn ở bên cạnh tôi lâu dài, phải luôn hiểu ràng phân lượng của mình.”

      Thẩm Minh Phong lắc đầu : “Đến bây giờ mình mới chính thức hiểu được vì sao người khác lại đặt cậu tước hiệu: “Tổng giám đốc Lạm Tình rồi. Nếu cậu vẫn muốn chơi loại trò chơi như thế này, cẩn thận ngày nào đó bị lật thuyền trong mương đấy.”

      Hình Hạo Xuyên khinh miệt : “Cậu yên tâm, ngày đó vĩnh viễn thể nào xảy ra thế giới này trừ người kia còn có ai đáng giá để tôi liếc mắt nhìn chứ?”

      “Vậy còn chưa chắc nha.” Thẩm Minh Phong đồng ý nhún vai đáp.

      Hình Hạo Xuyên gì, nhưng ánh mắt lại như có như liếc cái lên cửa phòng đóng chặt ở lầu, ngay sau đó cầm cốc cà phê mới vừa được mang tới che giấu , nhấp hớp chất lỏng đắng chát: “ , trễ như thế, tới đây có chuyện gì?”

      đến đây, Thẩm Minh Phong nhanh chóng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc : “Còn phải bởi vì lão Phật gia nhà cậu, gần đây hứng thú tìm vợ con cho con trai, làm cho hai vị phụ huynh của nhà mình cũng hào hứng bắt mình xem mắt, thậm chí còn dính dấp đến ước định gì gì đó của ông nội từ mười mấy năm trước, cậu xem chuyện này nực cười như thế nào.”

      Hình Hạo Xuyên nghe thấy thế có chút hả hê : “Rất có sáng ý.”

      giúp tay thôi , lại còn bỏ đá xuống giếng.” Thẩm Minh Phong liếc mắt nhìn thấy bàn đặt đĩa cơm rang trứng, phía còn rải hành lá xanh mướt thơm lừng, trông qua cũng có vẻ ngon:”Ah, cơm rang trứng, nấu ăn rất ngon nha.”

      Nhưng còn chưa kịp cho vào miệng, nửa đường liền bị người khác cướp .

      “Này, cậu làm gì thế? Chỉ đĩa cơm rang trứng thôi, có cần thiết phải so đo như vậy ?” Thẩm Minh Phong gào ầm lên.

      Hình Hạo Xuyên nhìn đĩa cơm rang trứng vàng óng bàn vẫn còn tỏara mùi thơm, trong lòng lại chợt thoáng qua hình ảnh Tô Lưu Cảnh tập trung ăn từng miếng cơm rang trứng cùng với gương mặt tròn trịa đáng , kiên định đem nắp đậy lên, gọi: “Chú Bình, Thẩm thiếu gia cần phải trở về rồi, mau tiễn khách.”

      “Này! Cậu cần phải dùng đến cái cách này đấy chứ… Này!”

      *********************** thỉnh thoảng làm đường phân cách OOXX********************

      Trong phòng, Tô Lưu Cảnh dùng sức đè lên ngực trái, lồng ngực phập phồng hổn hển, tựa hồ chỉ có làm như vậy mới có thể hóa giải được phiền muộn vừa đột nhiên xuất .

      ra lời vừa rồi chỉ muốn vui đùa chút mà thôi, ra hành động ái muội mới vừa rồi chỉ là do quá mức nhàm chán, muốn tổ chức trò chơi.

      phải sớm biết, người đàn ông này máu lạnh vô tình, làm sao đây?

      Tô Lưu Cảnh, mày hãy nhớ: giữa hai người chỉ là quan hệ mua bán, chỉ cần coi mình là hàng hóa, cần phải nghĩ quá nhiều, năm này trôi qua tất cả đều kết thúc, Tô Lưu Cảnh mày phải trấn định .

      Nhưng sao chỗ đó trong ngực lại buồn bực lợi hại như vậy? Giống như sắp thở nổi, Tô Lưu Cảnh, mày bị bệnh rồi sao?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Xem mắt?


      Lưng tựa lên cánh cửa, Tô Lưu Cảnh hít hơi sâu, ra lệnh cho bản thân cần phải suy nghĩ lung tung, được chạm vào ranh giới phân chia ràng kia, tất cả nên trở về đúng với quỹ đạo của nó vốn có.

      Lúc này đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên.

      Nhìn vào màn hình điện thoại di động nhấp nháy tên Dĩ Hinh, Tô Lưu Cảnh vội vàng ấn nghe: "Dĩ Hinh, có chuyện gì sao?".

      Đầu kia Tống Dĩ Hinh liền bĩu môi : " có việc gì thể tìm cậu sao?"

      Nghe được giọng quen thuộc của bạn tốt, Tô Lưu Cảnh cười đáp: "Dĩ nhiên có thể."

      "Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tốt bụng, hãy giúp mình. . . . . . hu hu hu. . . . . . Cha mẹ bắt mình xem mắt vào cuối tuần này, nghe đối phương là con nhà giàu bất tài vô dụng dáng dấp xấu, phẩm chất lại kém vô cùng, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn liền đặc biệt thích tán , nếu cậu giúp mình mình liền,… liền xong đời rồi." Tống lấy hinh kêu rên khóc kể lể.

      Nghe thấy Dĩ Hinh ở đầu bên kia vừa khóc rống vừa làm nũng, trong đầu lại tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh của Tống Dĩ Hinh giờ phút này cắn cắn khăn tay, buồn bực mới vừa rồi rốt cuộc cũng tiêu tan hết sạch. Tô Lưu Cảnh nhịn được mà phì cười: " thể nào, nếu kém như vậy bác trai, bác sao có thể ép cậu được?"

      "Chẳng lẽ cậu tin mình sao? Cậu là người bạn tốt nhất của mình, cũng thể thấy chết mà cứu!Cậu giúp mình lần này mà, mình cảm kích cậu cả đời. . . . . ." Tống Dĩ Hinh vừa cứng rắn vừa dụ dỗ .

      Tô Lưu Cảnh bị ép buộc còn cách nào khác, làm sao lại biết ấy cố ý bôi nhọ đối tượng kia cơ chứ, muốn mượn để chạy trốn đây mà, bất đắc dĩ cười : "Được rồi, được rồi. , muốn mình làm cái gì?"

      "Cái gì? Thay cậu xem mắt?"

      . . . . . .

      Chủ nhật.

      Hình Hạo Xuyên nhận được điện thoại của người phụ nữ liền ra ngoài, Tô Lưu Cảnh ra cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, ngổn ngang. Loại cảm giác này khiến theo bản năng liền chối bỏ ngay việc phải suy nghĩ sâu xa hàm nghĩa trong đó.

      Gặp chú Bình xin nghỉ, Tô Lưu Cảnh thân mình tới quán cà phê hẹn trước đó với Tống Dĩ Hinh , sau giữa trưa người trong quán cũng phải rất nhiều, chỉ có số nhân viên văn phòng nhàn tản, nhân lúc nghỉ trưa đến nơi này ngồi chút, ánh mặt trời tản mạn chiếu xuống, khiến cho con người cũng muốn lười biếng theo.

      Tô Lưu Cảnh vừa đến cửa, liền bị người đeo kính đen, đội mũ kín mít kéo lại.

      Tô Lưu Cảnh cả kinh, vừa định hét lên, miệng liền bị bịt lại.

      Người nọ tháo kính mắt ra, giọng : "Lưu Cảnh, là mình."

      Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mà nhìn Tống Dĩ Hinh bây giờ quả có thể sánh ngang với Bin Laden, dở khóc dở cười : "Này, cậu muốn cướp ngân hàng hay là làm phần tử khủng bố, sao lại giả trang thành ra thế này?"

      "Cái này gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất , có hiểu hay ?" Tống Dĩ Hinh phớt tỉnh thuyết giáo: "Như vậy mới bị người ta nhận ra."

      Tô Lưu Cảnh đưa mắt nhìn lên bầu trời , xác thực là có ai nhận ra được, nhưng có người gọi cảnh sát đến hay vẫn còn khó .

      Tống Dĩ Hinh thấy thời gian xem mắt sắp đến rồi, vội vàng la lên: "Lưu Cảnh, hôm nay phải nhờ hết vào cậu rồi! Bây giờ cậu cầm bó hoa hồng phấn này tiến vào trong đó, mình ở bên cạnh quan sát, nếu có tình huống gì mình lập tức xông tới."

      Tô Lưu Cảnh cố kỵ : "Nếu ta phát ra làm thế nào?"

      Tống Dĩ Hinh thèm để ý chút nào hừ hừ : "Nhận ra càng tốt, mình thẳng cho ta biết chị đây muốn cùng ta xem mắt, để cho ta sớm biết khó mà lui."

      ". . . . . . Được." Tô Lưu Cảnh toát hết mồ hôi lên tiếng.

      Thương lượng xong phương án ứng đối, Tô Lưu Cảnh hít vào sâu, tâm tình thấp thỏm vào trong quán cà phê, Tống Dĩ Hinh vào bên trong chiếm được chỗ tốt hướng làm động tác OK .

      Tô Lưu Cảnh gật đầu cái, sau đó liền tới cái bàn cạnh cửa sổ, bàn có bình hoa thủy tinh trong vắt cắm bó hồng phấn kiều diễm ướt át. Trước bàn, người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, áo khoác ngoài màu nâu vô cùng khoáng đạt, tay lật giở quyển tạp chí để giết thời gian.

      Tô Lưu Cảnh thầm đoán chắc có lẽ người này rồi.

      Đợi đến gần mới nhìn thấy, người trước mắt này đeo cặp kính rất thời thượng, tóc vuốt ngược lên, lộ ra phong thái tùy ý thảnh thơi, diện mạo vì bị mắt kính che khuất nên thấy , chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi môi màu hồng nhạt, còn cả chiếc cằm gầy gò nữa. Mặc dù ngồi, nhưng nhìn đôi chân thon dài kia của ta liền biết, vóc dáng so với người mẫu chuyên nghiệp cũng kém là bao.

      tay của người nọ chống lên cằm, tay giở từng tờ, từng tờ tạp chí. Tuy trông có vẻ nhàn nhã bình thản nhưng vẫn tản mát ra ngoài khí thế cường đại như có như .

      Tô Lưu Cảnh phát , có ít ở chung quanh chăm chú dõi theo ta, thế nhưng người này lại hồn nhiên hưởng thụ những ánh mắt nóng bỏng thiết tha kia, dường như trời sinh ra như thế.

      Tô Lưu Cảnh thầm nghĩ: sao người này so với miêu tả của Dĩ Hinh lại hoàn toàn khác biệt như vậy? nhận lầm người đấy chứ?

      Vừa định chạy trốn, quay sang chỗ Tống Dĩ Hinh nhờ giúp đỡ, ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên : " tới xem mắt sao?", giọng trầm trầm, giống như như tiếng đàn violon xen, làm cho trái tim của người đối diện cũng phập phồng mà rung động theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :