Chương 30: Đặc công vũ trang
Editor: Trần Thu Lệ
Lộ Phi Nhi đứng ở phòng khách, quan sát xung quanh chút, xác định kết cấu nhà cửa đơn giản, sau đó quay đầu có ý tốt nhìn Lý Thanh Lưu.
“Biết em đến đây ở mấy ngày nên chuẩn bị kỹ càng rồi hả?”
“Vậy muốn chuẩn bị cái gì? cái giường, cái mền, còn muốn thêm gì nữa? Chẳng nhẽ em muốn những vật dụng đặc biệt gì đó sao?” Lý Thanh Lưu mở to hai mắt nhìn Lộ Phi Nhi, ý tứ giống như muốn làm chuyện gì biết xấu hổ vậy.
“Xí, có người nào giống như ?” Lộ Phi Hiểu ý ngay lập tức
“ chỉ lo lắng em cần vật dụng linh tinh gì đó của phụ nữ, chứ em nghĩ là gì?” Lý Thanh Lưu cực kỳ vô lại cười nhạo , khiến Lộ Phi Nhi tức giận biết phải đáp trả như thế nào.
“Hứ! cứ đắc ý ! Chờ xem!”
“Em muốn làm gì?” Lý Thanh Lưu kinh ngạc phát Lộ Phi Nhi lấy từ trong túi ra đôi bao tay làm việc, còn có cái nhíp, giấy bịt kín và các loại linh tinh.
“Bây giờ là lúc thu thập chứng cứ, có thể lựa chọn nhận tội, hoặc là tự em tìm ra chứng cứ.” Lộ Phi Nhi dĩ nhiên là muốn tìm chứng cứ của phụ nữ, hoặc là tìm tòi quá khứ của Lý Thanh Lưu, tự có thể nhận tội sao?
“Ha ha... tìm !” Lý Thanh Lưu rất hào phóng.
“Chờ đến lúc khóc, nếu để cho em tìm được cái gì, hứ...” Lộ Phi Nhi nhìn dáng vẻ của , càng muốn tìm được cái gì đó, xong liền bắt đầu tìm kiếm từ phòng ngủ, Lý Thanh Lưu cũng quản , bắt đầu lấy hành lý của Lộ Phi Nhi trong túi xách ra.
“Lộ Phi Nhi phát Lý Thanh Lưu rất...vô cùng sạch , phòng này tuyệt đối là do bản thân dọn dẹp, bởi vì có ai đến dọn dẹp phòng người khác mà có thể cẩn thận như vậy, mọi góc ngách đều thu dọn rất sạch , nhiễm hạt bụi nào, xem ra là tên kia được quân đội nuôi dưỡng thành thói quen, thậm chí ngay cả chăn cũng được gấp lại rất khuôn khổ, khăn trải giường lại càng có chút nếp nhăn nào. Tủ quần áo, tủ đầu giường đều chỉ đựng vài bộ quần áo, ngoài ra chẳng có gì, Lộ Phi Nhi nản lòng, quyết định đến nhà vệ sinh xem chút, chỉ lát sau, từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng thét chói tai của Lộ Phi Nhi.
“A!”
“Sao vậy?” Lý Thanh Lưu vội vàng chạy vào xem, vừa chạy đến cửa phòng toilet, nhìn thấy Lộ Phi Nhi hả hê cầm cái nhíp giơ lên trước mặt Lý Thanh Lưu, đầu nhọn của cái nhíp còn kẹp sợi tóc, đó là sợi tóc dài, rất ràng đó là của người phụ nữ.
“ nhìn xem em tìm được cái gì?”
“À, em phát rồi à.” Lý Thanh Lưu căn bản để ý tới Lộ Phi Nhi càn quấy, xoay người bước .
“Hả.... sao biết đó là giả?” Lộ Phi Nhi theo sau lưng , giống như trò đùa dai của đứa con nít được thành công, trong miệng còn thiếu chút kêu ‘Em chịu, em chịu.’
“ từ chối trả lời vấn đề đơn giản như vậy, là rất sỉ nhục chỉ số thông minh của .”
“Hứ!” Lộ Phi Nhi thấy vui, cũng đùa nữa, bản thân mình xoay người đến phòng sách để tắm, phát ở đây có rất nhiều sách. Thể loại đa dạng, quân , lịch sử, điều tra, tâm lý học, súng lqd ống, còn có các loại sách nước ngoài. Chất đầy cả mặt tường, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người cất giữ nhiều sách như vậy đấy! Từ dưới mặt đất lên đến nóc nhà, thậm chí bên cạnh phòng còn có cái thang . Ở góc của phòng sách, có cái thảm, phía còn có mấy cái đệm dựa lưng, xem ra là thường xuyên ở trong này đọc sách rồi. bàn có cái máy vi tính, bên cạnh máy vi tính còn để quyển sách chưa đọc xong.
Đây là mặt khác của Lý Thanh Lưu mà chưa biết sao! vừa giống như là người thư sinh, Lộ Phi Nhi gần như có thể tưởng tượng ra ngồi thảm trải sàn, hình ảnh chăm chú đọc sách, Lộ Phi Nhi tìm kiếm loại sách mà cảm thấy hứng thú, đột nhiên quyển sách trong góc thu hút chú ý của , bước đến rút ra rồi lật xem.
biết từ lúc nào, Lý Thanh Lưu xuất sau lưng , thấy trong tay Lộ Phi Nhi cầm quyển sách, lại từ trong sách rút ra tờ giấy, tới, sau đó đột nhiên đưa tay cướp tờ giấy kia .
“Hả, đưa em xem nó là gì? Ông xã? Ai là
ông xã?” Lộ Phi Nhi mới vừa thấy được chữ đầu thì đã bị cướp rồi, cái này rất quan trọng, vấn đề liên quan trực tiếp đến tương lai người nào chiếm thế thượng phong.
Vợ chồng nhà khác nhất ̣nh giống như bọn họ vậy, vợ chồng hai người trực tiếp dùng võ, tới em tới, chỉ để tranh một tờ giấy, tới mấy phút, Lộ Phi Nhi đã bị bại trận rồi, bị Lý Thanh Lưu kiềm chế vào trong ngực từ phía sau, một cánh tay nhanh chóng lấy tờ giấy viên tròn lại, nhét vào miệng, mắt thấy chứng cứ lấy được nữa, mới buông Lộ Phi Nhi ra.
“Em nói này đội trưởng Lý, cần phải đến mức này chứ?” Lộ Phi Nhi cười được, hình ảnh này cũng quá khôi hài rồi, vội vàng chạy vào phòng bếp bưng một lý nước ra, đưa cho Lý Thanh Lưu, nhìn ngậm cục giấy trong miệng, đề phòng nhìn , cũng đau lòng , ý tứ chính là nếu muốn truy xét thì hãy nuốt nó xuống ngay lập tức! Đáng thương cho đội trưởng Lý hùng nhụt chí nha! Hung dữ nhìn Lý Thanh Lưu, gian khổ nuốt xuống. Lộ Phi Nhi chợt nhíu mày, vui vẻ rời .
“Mùa xuân trong bách hương hoa ấy, tính tang tính tang tính tang…” vừa chạy vừa ngâm nga một ca khúc.
Mắt thấy Lộ Phi Nhi sắp trở về trường học, nhưng mà mấy ngày rồi mà Lý Thanh Lưu vẫn chưa trở về, Lộ Phi Nhi vẫn tiếp tục làm, biết nhất ̣nh bận rộn.
Đột nhiên mấy người Lộ Phi Nhi nhận được thông báo, có nhiệm vụ khẩn cấp, bên đội cảnh sát hình sự có nhiệm vụ bên ngoài, tất cả đều vào cuộc, khí vô cùng căng thẳng, Lộ Phi Nhi cùng theo các đồng nghiệp lên xe, bất ngờ nhìn thấy Chu Kiến và Ninh Vệ Đông đều vác súng vai, đạn lên nòng, cũng đưa áo chống đạn, mũ sắt cho Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn, có nhiều cảnh sát vẫn liên tục chạy về phía ngoại thành, dẫn đến một chỗ đất trống thì dừng lại. xuống xe, Lộ Phi Nhi mới phát hiện, Phó cục trưởng cũng ở đây, mấy vị lãnh đạo ở bên cạnh xe nghiên cứu bản đồ, Lộ Phi Nhi quan sát hoàn cảnh xung quanh, chiến trường chủ yếu của bọn họ hẳn là ở sau núi.
Chu Kiến đến bàn giao tình huống với Phương Mẫn.
“Hai tên tội phạm Trịnh Vĩ Dân và Vương Chí Cương là tội phạm trốn trại cấp một của Bộ công an, nghi có dính líu đến mua bán ma túy, bắt giữ mấy người làm con tin, trong tay bọn chúng có súng, khả năng còn có thuốc nổ, Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi ở đây tiếp viện, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Cấp cấp thẻ ra vào cho Lộ Phi Nhi và những người khác. Mãi cho đến buổi trưa, vẫn chưa có tin tức nào, đột nhiên một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu khí yên tĩnh, khiến tất cả mọi người căng thẳng, Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn thấy đồng đội bắt đầu di chuyển, nhưng mà vẫn biết tình huống hiện tại là như thế nào, biết có người nào bị thương hay , hay là đã bắt được tội phạm? Qua hơn nửa ngày, vẫn có tin tức, lúc này, ở phía xa có hai chiếc xe cảnh sát mở cửa, Lộ Phi Nhi nhận ra đó là xe đặc công, xe rất dài, có lẽ có thể chứa khoảng hai mươi người, tất cả có hai chiếc. Cửa xe mở ra, từ phía tren bước xuống đều là đặc công mặc đồ đen, trong tay cầm theo vũ khí tối tân nhất, hơn nữa tất cả bọn họ đều che mặt, căn bản là nhìn thấy rõ.
Vũ khí trong tay của bọn họ cũng phải chỉ là một loại có tám kiểu súng tự động, kiểu S1 Automatic Riffle thiết kế cầu là cùng thời đại thay kiểu 56 súng máy bắn tự động và kiểu 56 Submachine Gun, lấy hỏa lực mãnh liệt kết hợp với độ chính xác khi bắn ra rất tốt. Bộ đội tác chiến cũng cho biết, từng ở cự lý hơn một trăm mét, dùng hai kiểu 81 đè ép lô-́t quân ̣ch, khiến cho bọn chúng có cách nào nổ súng được.
Súng bắn tỉa và còn có cung nỏ, bởi vì tính chất mẫn cảm của công việc, Lộ Phi Nhi đặc biệt chú ý đến cung nỏ và súng bắn tỉa, đã từng nhìn thấy hai loại vũ khí này sách vở, trong trường hoc cũng chỉ được nhìn thấy qua vài lần, nhưng bây giờ nhìn thấy trang bị của họ, dường như càng thêm tân tiến hơn một chút, kính nhắm súng bắn tỉa hẳn là tân tiến nhất.
“Nghe nói gì chưa?” Phương Mẫn thần bí tiến lên bên cạnh Lộ Phi Nhi.
“Nghe nói cái gì?” Lộ Phi Nhi vẫn nhìn chằm chằm, bởi vì thấy được một bóng dáng quen thuộc, phải nói là rất quen thuộc, cho dù toàn thân đề che kín chặt chẽ, nhưng mà Lộ Phi Nhi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Lý Thanh Lưu ngay lập tức, chỉ huy đội ngũ của , lúc qua bên người Lộ Phi Nhi, ánh mắt bọn họ giao nhau, lại càng khẳng ̣nh, đó là .
“Chị thấy bọn họ hẳn là đại đội chiến đấu đặc biệt rồi, em có biết bọn họ tuyển chọn người như thế nào hả?”
“Chắc là dựa vào tính chất quân đội để tuyển chọn hả?” Lộ Phi Nhi cũng chỉ suy đoán.
“Thôi , nói thừa! Hơn ba ngàn người chỉ giữ lại hai mươi người, tố chất tâm lý, giác ngộ chính trị, trình độ kỹ thuật chiến đấu, thể năng, còn rất nhiều rất nhiều, nhưng mà vẫn còn một điều kiện nhất ̣nh em biết.” Phương Mẫn rất đắc ý.
“Lại còn gì nữa?”
“Thôi , chị nói cho em biết, cầu dáng người của bọn họ phải cao hơn một mét tám, dáng vẻ còn phải có khí phách.” Phương Mẫn cười nói.
“Cái gì chứ? bọn họ chọn người đẹp sao?” Lộ Phi Nhi có phần dở khóc dở cười, cái này mà gọi là điều kiện tuyển chọn gì chứ hả?
“Bởi vì thỉnh thoảng bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ bảo vệ những người lãnh đạo quan trọng, em nói nếu tiếp đãi khách nước ngoài mà bộ dáng khó coi vậy thì phải là làm mất mặt đất nước sao?” Phương Mẫn nhìn xung quanh có ai, rồi nói tiếp: “Lần trước chị đến bệnh viện quân y, đúng lúc gặp phải một đội viên trong đội đặc chiến kiểm tra sức khỏe, oa, làm chị thật sự khiếp sợ nha! Đồng loạt một đám mãnh nam, bộ dáng còn đẹp trai hơn người mẫu, chỉ có điều nói cũng phải nói lại, người đẹp bên cạnh chị kiềm chế được bản thân muốn chụp ảnh bọn họ, liền bị cấp của bọn họ giữ chặt, ta nói, được chụp ảnh bọn họ. Khốc ?”
“Ừ, quả thật.” Chỉ có điều trong lòng Lộ Phi Nhi lại nghĩ, cái gì mà làm nhiệm vụ bảo vệ chứ, còn phải là ngăn cản thương vong hay sao? Đó chính là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Nếu là một người bình thường, hoặc là nói chỉ là một người cảnh sát thông thường, trong lòng Lộ Phi Nhi tưởng nhất ̣nh sẽ tôn kính bọn họ, nhưng mà hiện tại lại muốn trở thành một người thân của bọn họ, càng quan tâm sự an nguy của người trong lòng hơn.
Lý Thanh Lưu dẫn theo người tiến vào bên trong cùng lãnh đạo tìm hiểu tình huống trước một chút, sau đó mới sắp xếp bố trí vây bắt như thế nào. Lộ Phi Nhi ở phía xa nhìn, vô cùng căng thẳng, lúc Lý Thanh Lưu dẫn theo đội viên rời khỏi, Lộ Phi Nhi cũng có cơ hội nói chuyện với Lý Thanh Lưu, cũng biết bọn họ thể trao đổi, cũng có cơ hội đó.
Hiện tại Lộ Phi Nhi có gì cả, chỉ biết cầu nguyện, hi vọng bình an.
Chương 31
Editor: Trần Thu Lệ
Cũng biết qua bao lâu, cuối cùng Lộ Phi Nhi cũng thấy bọn họ trở lại, hai tên tội phạm kia bị bắn chết, Phương Mẫn nhìn cả đội đặc công ở đó, lén lút dựa sát vào với Lộ Phi Nhi
“Thấy ? Đội đặc công tới giải quyết việc, bọn tội phạm chỉ có con đường đó chính là đầu hàng!” xong, còn nhìn thoáng qua thi thể được khiêng về.
“Có thể khiến cho đặc công hành động, lại còn bị bắn chết, chứng minh bọn cũng là đồ đệ của ‘Thập bát bất xá’(Mười tội ác thể tha thứ).” Lộ Phi Nhi biết kỷ luật của bọn vô cùng nghiêm khắc.
“Đó là đương nhiên.” Phương Mẫn kiêu ngạo , giống hệt như cũng là đặc công vậy.
Hết giờ làm, Lộ Phi Nhi về nhà, cũng biết người nào đó có về , mới vừa mở cửa, nhìn thấy đôi ủng quân nhân ở cửa, sàn nhà còn có bùn đất, quần áo cũng chất thành đống, đứng ngoài cửa ló đầu nhìn vào bên trong, có tiếng động, chắc là ngủ thiếp rồi. mấy ngày về, đoán chừng là bận rộn huấn luyện, nhiệm vụ lần này chắc là tạm thời thực .
Lộ Phi Nhi cẩn thận gom giày và quần áo vào nhà vệ sinh, đổ nước lên, thích quần áo có mùi bột giặt, Lộ Phi Nhi chỉ có thể dùng xà phòng, sau đó dùng nước xả lại nhiều lần. Lúc Lộ Phi Nhi thay quần áo, đột nhiên Lý Thanh Lưu xoa lên bầu ngực mềm mại của từ phía sau, Lộ Phi Nhi quay đầu nhìn , người chỉ mặc duy nhất chiếc quần ngủ, mặt có vết hằn do áo gối gây ra. Ừ, trong lòng Lộ Phi Nhi suy nghĩ lần sau đổi cái áo gối có hoa văn đẹp hơn. phải là có ý xấu, mà cũng chỉ có thể dùng cách này để trả thù chút.
“Hôm nay đội trưởng Lý vô cùng oai phong nha!” Lộ Phi Nhi cười , chỉ tiếc là trong thời khắc dũng đó bọn họ lại thể ôm nhau cái.
“Hôm nay nhìn Lộ cũng vô cùng mất hồn nha!” Lý Thanh Lưu bao giờ chịu thua thiệt, chỉ có điều câu này khiến Lộ Phi Nhi khó hiểu.
“Mất hồn? Em mặc đồng phục, hơn nữa lại làm việc, ánh mắt của bị gì à? Mà có thể nhìn đến mất hồn?”
“Mỗi lần nhìn thấy em đều có cảm giác này.”
“Hứ! Sắc lang!” Lộ Phi Nhi đẩy ra, chuẩn bị nấu cơm, Lý Thanh Lưu cũng theo, thoải mái dễ chịu duỗi cái lưng mệt mỏi. Lộ Phi Nhi hiếm khi thấy có phòng bị như vậy, xoay người lại, thừa dịp còn kịp phản ứng, bỗng chốc kéo quần ngủ của xuống...
“A...”
“Người la phải là mới đúng chứ? Em la cái gì?” Lý Thanh Lưu chậm rãi kéo quần lên, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Lộ Phi Nhi
“Sao mặc quần lót hả?”
“Ở nhà thích mặc, được sao?” Khóe miệng Lý Thanh Lưu hơi nâng lên, Lộ Phi Nhi cảm thấy nở nụ cười ngay lập tức.
“ biết xấu hổ!”
“Ừ, biết xấu hổ!” Lý Thanh Lưu bày tỏ tán thành.
“Á... là tên khốn kiếp!” Lộ Phi Nhi làm sao lại hiểu ý tứ của , trực tiếp đá cước qua, nhưng mà bị nhàng tránh được.
“Ừ, là vô cùng khốn kiếp!” Lý Thanh Lưu vừa nghiêm túc trả lời vấn đề, nhưng ánh mắt vẫn quên quét loạn người Lộ Phi Nhi.
“ cứ chờ , em lấp đầy cái bụng rồi tính sổ với .” xong còn cố ý vặn vặn tay bước , đáng thương cho đội trưởng Lý, ánh mắt phát ra ánh sáng màu xanh đói khát.
Ăn cơm xong, thái độ của Lý Thanh Lưu rất khác thường muốn rửa chén, điều này khiến Lộ Phi Nhi vô cùng kinh ngạc, chỉ có điều hiếm thấy lại tích cực làm việc nhà như vậy, nhất định phải cổ vũ nha!
Nhìn dáng người cao ngất, vai rộng, lưng hẹp, eo , mông vểnh, đây là cực phẩm, Lộ Phi Nhi lén lút thưởng thức, người nào đó bị thưởng thức giống như có mắt sau lưng vậy, cũng quay đầu lại lên tiếng :
“Lau sạch nước miếng của em !”
Lộ Phi Nhi tức giận, đến bên cạnh , thầm thở dài, gần đây cũng lén lút tìm hiểu chút về nội dung công việc của , nghe bọn huấn luyện giống như ma quỷ, vô cùng vất vả. lâu lqd ngày gặp, rất nhớ , đều ngày gặp như cách ba thu, đằng này bọn họ gặp nhau nhiều ngày như vậy, ôm lấy từ phía sau, giống như con gấu koala vậy, bước, kéo cũng cùng theo, từ phản ứng thân thể rung động của , biết cười, nhưng vẫn chịu buông hai tay ra.
Hiếm có được thời gian thanh tịnh, hai người đều ở trong phòng sách, Lý Thanh Lưu chơi trò chơi đối chiến, đúng là trời sinh ra để làm quân nhân, ngay cả giải trí cũng chơi cái này, Lộ Phi Nhi tìm quyển sách thích để xem. Hai người cũng trò chuyện câu có câu .
“ xem nằm mơ có thể đoán trước được điều gì ?” Lộ Phi Nhi hỏi, ra cũng biết có đáp án hay , dù sao chuyên môn của Lý Thanh Lưu cũng phải cái này.
“Ừ!” Lý Thanh Lưu
chiến đấu kịch liệt, chú ý nghe nói cái gì, điều này khiến Lộ Phi Nhi rất tức giận.
“A… tôi muốn sống nữa! Mạng của tôi thật là khổ mà!” Lộ Phi Nhi vẫn tranh thủ trộm nhìn thoáng qua phản ứng của , sau đó, giữa lúc bắt đầu tín toán đợt thứ hai, rốt cuộc cũng bỏ chuột xuống, xoay người lại.
“Được, bây giờ em có thể nói rồi.” Lý Thanh Lưu cười quay đầu lại, lúc này Lộ Phi Nhi mới thút tha thút thít chấm dứt ‘gào khóc’, kéo ghế dựa sát tới.
“ nói xem, nằm mơ có thể báo hiệu trước điều gì ? Có phải dự đoán trước ?” Lộ Phi Nhi hỏi, Lý Thanh Lưu chịu đựng tính khí, thở dài.
“Người xưa cho rằng, giấc mơ và bệnh tật có mối liên quan nhất ̣nh, từ lâu ‘Hoàng đế nội kinh’ Trung Quốc đã có nghiên cứu về phương diện này. Còn người hiện đại cho rằng, giấc mơ là tâm linh ẩn náu bên trong hiện ra, nó thúc đẩy cá thể phát triển. Giấc mơ là toàn bộ bức tranh tâm linh, vừa bày tỏ trạng thái tâm lí và vấn đề trước mắt, vừa hàm chứa tiềm năng mạch lạc và chí hướng. Khoa học cũng cho rằng, giấc mơ là trải nghiệm, những do tưởng trong trí óc khi ngủ. Giấc mơ xảy ra rất nhanh chóng, ước tính chiếm khoảng một phần tư toàn bộ giấc ngủ. Trong lúc này, bộ phận đại não hoàn chỉnh và chứa đựng thông tin ký ức, đồng thời hình thành cảnh trong mộng. Các nhà nghiên cứu cho rằng, giấc mơ chỉ xảy ra ở con người mà còn xảy ra ở động vật và một số loài chim, vì vậy mới nói bộ não có chức năng rất đặc biệt, cách nói này dựa vào học thuyết thần kinh não. Riêng bản thân thì cho rằng, giấc mơ là phản ứng trong tiềm thức của con người, là do trao đổi bản thân con người, là một loại hình thức đặc biệt tiến hành suy nghĩ vào ban đêm.” Lý Thanh Lưu kiên nhẫn giải thích, nếu đối phó được người phụ nữ này, rất khó được yên tĩnh.
“Vì sao em lại gặp ác mộng?” Cũng chỉ có ở trước mặt Lý Thanh Lưu, Lộ Phi Nhi mới có thể nói ra những vấn đề giấu kín như thế này, cũng chỉ có ở trước mặt , mới hoàn toàn gia tăng phòng bị.
“Nội dung của giấc mơ đa số đều là gian nan khổ cực và ít vui vẻ, khó tránh khỏi khiến người ta bi quan, thật ra chính là vì trong thâm tâm của mỗi người đều chờ mong được vui vẻ hạnh phúc. Ác mộng cũng là nói cho người ta biết, mạng sống của con người đã bị áp chế như thế nào, cần phải giãn ra như thế nào.” Lý Thanh Lưu ́ gắng nói toàn bộ kỹ càng một chút, nói cũng vô cùng cẩn thận, biết Lộ Phi Nhi sẽ vô duyên vô cớ hỏi cái này.
“Thật vậy sao? Vậy giúp em phân tích giấc mộng một chút được ? Gần đây ban đêm em hay ngủ mơ.” Lộ Phi Nhi cảm thấy ở trước mặt của Lý Thanh Lưu cũng có gì quá mất mặt.
“Được, em nói !” Lý Thanh Lưu bày ra dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe.
“Gần đây em thường xuyên nằm mơ thấy mình nhà vệ sinh, trước đây mơ thấy vì quá mót, nhưng gần đây lại phải, trong mơ em lại người ba, ghê tởm muốn chết, thật đấy, nói xem đây là xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe Lộ Phi Nhi nói xong, Lý Thanh Lưu tỉ mỉ quan sát từ xuống dưới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhíu mày.
“Làm sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao? Em vấn đề gì về tâm lý à?” Lộ Phi Nhi vô cùng lo lắng, bản thân là một người cảnh sát, nếu như tâm lý có vấn đề, vậy thì phải vô cùng châm chọc sao?
“Em nằm mơ như vậy chứng tỏ em tồn tại lo lắng hoặc là vắng lặng.” Vẻ mặt Lý Thanh Lưu đau xót.
“Cái gì? nói gì? Nói rõ ràng cho em!” Lộ Phi Nhi có phần tin vào lỗ tai mình, hơn nữa ý tứ hình như vô cùng nghiêm trọng.
“Có lẽ em tồn tại chút hoang mang và lãnh đạm, khả năng này có thể liên quan đến áp lực, hoặc là do tư tưởng và hành động thuần khiết, nhiều tư tưởng như vậy có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành.” Lý Thanh Lưu chưa từng nghĩ người phụ nữ của lại hoang mang như vậy.
Nghe Lý Thanh Lưu nói xong, qua hồi lâu, Lộ Phi Nhi cũng phản ứng kịp: “ gạt em chứ?”
“Nếu em quá mót, đó là hiện tượng sinh lý, nhưng mà có, phải sao? Tư tưởng như vậy của em là tồn tại vô ý thức, hơn nữa đã sớm bị ý thức hóa, thật biết mẹ vợ đã cho em lên lớp như thế nào nữa!” Lý Thanh Lưu cũng vô cùng chán nản nha! Người phụ nữ của mình có phản ứng như vậy, chẳng lẽ nói kỹ thuật của tốt sao?
“ phải chứ? Làm sao có thể…” Lộ Phi Nhi hoàn toàn đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, đứng dật trở về phòng ngủ, vừa vừa suy nghĩ, rốt cuộc vấn đề đã vượt qua chỗ nào rồi hả? Bởi vì liên quan đến chuyện có giấy chứng nhận kết hôn sao? Liên tục như thế qua hơn ba mươi phút, sau đó Lộ Phi Nhi hung hăng trở lại phòng đọc sách. Ôm ̉ từ phía sau.
“Đội trưởng Lý, xem hôm nay đã còn sớm, chúng ta… nghỉ ngơi thôi? Ha ha.” Lời thoại này rất quen thuộc.
“Phốc…” Đáng thương cho Lý Thanh Lưu, cà phê thượng hạng bị phun ra, để cái ly xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Vẫn chưa đến tám giờ ba mươi mà, hẳn là phải còn sớm chứ?”
Vừa thấy Lý Thanh Lưu nể mặt như vậy, mặt Lộ Phi Nhi xụ xuống ngay lập tức, “Em nói cho biết, Lý Thanh Lưu, hôm nay nhất ̣nh phải theo, theo cũng phải theo.” Vừa nói vừa dùng sức kéo .
Lý Thanh Lưu vừa ỡm ờ theo , vừa ́ gắng kiềm chế khóe miệng, rất sợ sẽ bật cười, tiếp đó ngoài miệng còn phải nói: “ khỏe sao? Phi Nhi đừng quá kích động!”
“Bớt nói nhảm .”
Lộ Phi Nhi nhấn người đàn ông của mình xuống giường, bản thân cũng cưỡi lên ngay lập tức, xoắn tay áo lên, hung dữ nhìn Lý Thanh Lưu.
“Em sẽ chứng minh, em tuyệt đối lạnh nhạt, trong lòng tuyệt đối có vấn đề, hãy chờ mà cầu xin tha thứ !” Lộ Phi Nhi nói xong, từ người leo xuống, đứng bên giường chuẩn bị cởi quần áo.
“Cầu xin tha thứ? Cầu như thế nào?”
“Ngốc hết biết, giống như ti vi, làm cho kêu.” Nửa người của Lộ Phi Nhi chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đen, chiến đấu hăng say với quần ngủ.
“Kêu như thế nào? Ngắm…” Vừa lúc này Lý Thanh Lưu bắt đầu triển khai tò mò.
“Phịch!” Lộ Phi Nhi bị vướng cái quần làm cho trượt chân rồi.
“Em sao chứ? Nếu thì chúng ta hãy để ngày mai rồi nói sao?” Lý Thanh Lưu cười vô cùng đáng ghét.
“ còn dám cười em, mẹ nó, em đã biết phải là người tốt đẹp gì rồi mà, hãy chờ đó!” Nói xong toàn thân Lộ Phi Nhi trống trơn chạy vào phòng bếp, tới một lát, hai tay cầm hai cái ly đựng nước ấm, một cái đựng nước đá.
“Đấy là cái gì hả vợ?” Lý Thanh Lưu có chút căng thẳng, nhìn vẻ mặt có ý tốt của , đoán chừng sự việc rất tốt.
“Cho nếm thử mùi vị băng hỏa Ngũ trọng thiên! Hi hi…”
“Đó là gì?”
“Chưa từng coi qua Young Dangerous sao? Ở trong ấy đấy. Được rồi, bớt nói nhảm , chúng ta bắt đầu thôi!” Lộ Phi Nhi hạ quyết tâm, sợ hi sinh, loại bỏ muôn vàn khó khăn, thực hiện thắng lợi!
Nhưng mà đối mặt với Lý Thanh Lưu, đây là một tên hồ ly, luôn luôn nghe lời, lần này nhất ̣nh phải khiến thành thật mới được nha!
Last edited by a moderator: 19/6/15