1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu- Nhạc Tiểu Nữu (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: giả giả

      Editor: Trần Thu Lệ C

      ả ngày, Lộ Phi Nhi đều ngây ngô, nghĩ muốn gọi điện thoại cho Lý Thanh Lưu, nhưng lại biết phải như thế nào, buổi trưa ăn mì gói xong, đến khi gần tối ra ngoài mua thức ăn, gần đây cảm thấy rất nổi giận, vẫn nên là chịu chút ràng thôi! chợ mua đồ ăn, mùa đông rau xanh đều vô cùng quý, Lộ Phi Nhi suy nghĩ chút, vẫn nên là mua chút thịt ba chỉ, đem về hầm với dưa chua cũng được.

      Trước tiên, bỏ thịt vào nồi nước nấu hồi, hơn mười lăm phút sau, dùng đũa đâm chút, chín rồi, vớt thịt ra để nguội, cắt thành từng lát mỏng, lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Lộ Phi Nhi nghĩ có lẽ là chủ nhà cho thuê đến, bởi vì đến thời gian đóng tiền nhà.

      “Xin hỏi ai vậy?”

      “Là .” Là Lý Thanh Lưu, nghe tiếng của , trong lòng Lộ Phi Nhi hồi hộp ngay lập tức, mở cửa ra, thấy Lý Thanh Lưu lườm , cũng gì trực tiếp bước vào, cởi áo khoác ra ném cho Lộ Phi Nhi, Lộ Phi Nhi xoay người treo áo khoác của lên, trong lòng còn suy nghĩ nên mở miệng như thế nào đây?

      “Tại sao hôm nay lại gọi điện thoại cho ? phải bảo thức dậy phải gọi điện thoại cho sao?” Lý Thanh Lưu tức giận chống nạnh.

      “À... Em có điện thoại. Ở đây cũng có.” Lộ Phi Nhi vô tội , trong lòng lại phỏng đoán, biểu bây giờ của xem như chứng thực giữa bọn họ có cái gì ?

      “Em... là hết cách với em, , ra ngoài mua cái.” Lý Thanh Lưu xong liền muốn lấy áo khoát.

      “Hả, , em có tiền.” Tiền lương mỗi tháng của Lộ Phi Nhi tới ngàn, trừ tiền thuê nhà, số còn lại chỉ có thể đủ ăn cơm, nghe như vậy, Lý Thanh Lưu vỗ trán

      mua cho em, thôi!”

      cần, vì sao phải mua?” Lộ Phi Nhi hơi tức giận, miễn là vẫn chưa kết hôn đòi hỏi bất cứ thứ gì của , huống chi cũng sắp về nhà rồi, phải khai báo với bố mẹ như thế nào đây? Vẫn nên để tự mua thôi! Cũng nên mua sớm rồi.

      “Phi Nhi, chờ em tốt nghiệp, chúng ta hãy kết hôn ! Đến lúc đó, mua cho em mười cái điện thoại.” Lý Thanh Lưu cười nắm lấy bờ vai . “ như thế này xem như là cầu hôn sao? Tưởng muốn trâu già gặm cỏ non hả? Haiz, đáng tiếc em đây có rất nhiều hoa tươi(ý là đào hoa đấy)!” Lộ Phi Nhi cũng chấp nhận cầu hôn như vậy đâu.

      “Em còn có thể tìm được người nào hoàn mỹ như sao?” Lý Thanh Lưu vô cùng rắm thúi , Lộ Phi Nhi cũng chịu bộ này, khinh bĩ quan sát từ xuống dưới, sau đó lại tìm dáng vẻ xung quanh.

      “Người đàn ông hoàn mỹ? Ở đâu ra? Đưa em nhìn xem.” Lộ Phi Nhi trực tiếp đả kích, sau đó xoay người vào phòng bếp.

      “Vợ, vẫn chưa ăn cơm đấy!”

      “Em biết rồi.” Lộ Phi Nhi vừa nấu cơm vừa suy nghĩ đến lời , trong lòng vui sướng. Tuy rằng đây là lần đầu tiên nghe gọi mình là vợ nhưng mà nghĩ muốn bác bỏ chút nào.

      Chờ đồ ăn được dọn lên bàn, Lý Thanh Lưu liền ngồi vào chỗ, đợi Lộ Phi Nhi bới cơm cho . Trong lòng Lộ Phi Nhi nghĩ lại, nghe thành phố đều là đàn ông nấu cơm, làm thế nào bản thân mình kết giao với người bạn trai thành phố, thế nhưng lại có thói quen của người nông thôn chứ! Chờ bà xã tới hầu hạ. Tạm thời so đo với , bây giờ vẫn chưa đến lúc.

      “Ăn ngon ?” Lộ Phi Nhi cẩn thận hỏi

      “Rất nhạt.” Lý Thanh Lưu cau mày .

      “Hứ!” Trong lòng Lộ Phi Nhi suy nghĩ, bản thân mình đúng là ngu ngốc, có thể trông chờ vào tên hỗn đản này khen mình sao? Mơ tưởng!

      “Lần sau làm thịt kho tàu.” Nghe Lý Thanh Lưu như vậy, Lộ Phi Nhi trợn trắng hai mắt ngay lập tức, biết bản thân tạo nghiệt gì mà lại ấy chứ? Còn bị ấy ăn sạch sành sanh.

      Ngay tại lúc Lộ Phi Nhi suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để hỏi chuyện tối hôm qua đột nhiên Lý Thanh Lưu nhận cuộc điện thoại, lại muốn rời khỏi, Lộ Phi Nhi thất vọng cúi đầu.

      “Được rồi, ngoan, mau chóng trở lại.” Lý Thanh Lưu đứng lên, hôn trán Lộ Phi Nhi cái.

      “Chờ chút.” Lộ Phi Nhi suy nghĩ chút, nhịn được, nhất định phải hỏi .

      “Sao vậy?” Lý Thanh Lưu nhìn thấy vẻ mặt Lộ Phi Nhi nghiêm túc như vậy, có chút căng thẳng, đúng vậy, là căng thẳng, ngờ trong lúc đối mặt giằng co với kẻ bắt cóc, bản thân cũng chưa từng căng thẳng như thế này, nhưng mà khi đối mặt với Lộ Phi Nhi lại rất căng thẳng.

      “Ngày hôm qua... Rốt cuộc là chúng ta xảy ra chuyện gì chưa?” Lộ Phi Nhi cúi đầu dám nhìn , nhưng mà qua hồi lâu cũng thấy trả lời, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn , thấy cười toét miệng, Lộ Phi Nhi dùng sức đẩy , muốn đẩy ra ngoài.

      “Chính bản thân em nhớ?”

      “Em... Ngày hôm qua em uống say như thế, làm sao em có thể nhớ được chứ.” Lộ Phi Nhi vô cùng oan ức.

      “Em ngốc hả? Vả lại có xảy ra hay , em có cảm giác sao?” Lý Thanh Lưu biết nên tức hay nên cười nữa. lqd Lộ Phi Nhi , trong đầu óc xoắn xuýt ngày cũng nhớ ra nổi, hơn nữa bây giờ dì cả lại đến, trong người vô cùng khó chịu, điều này khiến có cách nào biết chân tướng được.

      “Haiz! là hết cách với em, có việc phải rồi. Ngoan!” Lý Thanh Lưu mở cửa ra ngoài, nhưng mà Lộ Phi Nhi suy nghĩ chút, ấy vẫn cho câu trả lời nha! Chỉ có điều nhìn hành động của ấy, rất giống như mọi chuyện đều xảy ra rồi vậy.

      Liên tục mấy ngày, Lý Thanh Lưu đều tìm Lộ Phi Nhi, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Lộ Phi Nhi trước khi về quê. Mấy ngày nay, rôt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhớ nhung, so với việc thầm mến lúc trước, tình cảm khi đó quả là rất trẻ con, sắp đến giờ tan ca, Lý Thanh Lưu gọi điện thoại đến.

      “Chừng nào em tan ca?”

      “Vẫn còn lúc nữa, sao vậy?” Lộ Phi Nhi phải sắp xếp số hồ sơ này lại.

      “Vậy lên đó chờ em!” Lý Thanh Lưu ở dưới lầu, mới làm việc từ ngoài về, cố ý đến đây chờ Lộ Phi Nhi.

      cần, em xuống ngay lập tức” Lộ Phi Nhi vội vàng bỏ điện thoại xuống, rất sợ Lý Thanh Lưu đổi ý, nếu cứ lên như thế, vậy phải là bị mọi người biết hết sao?

      Lộ Phi Nhi vội vàng xuống lầu, cũng quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mấy người Phương Mẫn, cúi đầu với mọi người sang năm gặp lại rồi ngay.

      ấy có bạn trai rồi hả?” Phương Mẫn hung phấn hỏi.

      thể nào! Cục bông của chúng ta là ai chứ?” Thôi Phong hỏi, còn giống như hỏi thăm mọi người, có vẻ rất đặc biệt, ‘ầm’ Trì Ba nện quyền lên bàn, nhìn động tác của , mọi người ai cũng hiểu nhưng ai cũng gì, cố gắng phát ra thanh nào, bộ dạng giống như bận rộn nhiều việc.

      Lộ Phi Nhi xuống tới dưới lầu, vội vàng tóm Lý Thanh Lưu , rất bị người khác nhìn thấy.

      “Vì sao em lại sợ bị người khác nhìn thấy?” Lý Thanh Lưu cũng phải dễ bị lừa gạt như vậy.

      “Bởi vì vừa già vừa xấu, xứng với em chứ sao” Lộ Phi Nhi , “Đúng rồi, sao hôm nay lại rãnh rỗi như vậy, mấy hôm nay bận rộn cái gì hả? Hình như trong đội của có vụ án gì mà”

      “Là bí mật, nên hỏi đừng hỏi” Lý Thanh Lưu nhéo mũi cái, nhìn cái miệng Lộ Phi Nhi đỏ bừng, rất muốn cắn ngụm.

      Hai người ăn cơm tối bên ngoài, sau đó do Lộ Phi Nhi quá cương quyết ngăn cản ánh mắt cường thế của Lý Thanh Lưu nên bọn họ ở lại nhà Lộ Phi Nhi.

      câu nổi tiếng như thế này, hâm nóng suy nghĩ, kỳ trong lòng Lộ Phi Nhi cũng rất rang, theo quần áo mặc ngày hôm ấy có rất nhiều điểm nghi ngờ, hơn nửa nhìn thái độ của Lý Thanh Lưu nếu ngày đó hề xảy ra chuyện gì, vậy có khả năng rồi.

      Lý Thanh Lưu cởi giày và áo khoác, trực tiếp nằm thẳng xuống giường Lộ Phi Nhi, kỳ Lộ Phi Nhi là người rất thích sạch , lại càng thích người khác chạm vào chăn của , nhưng nếu người này là người có quan hệ thân thiết mà thích sạch hình như hơi thừa phải.

      “Phi Nhi, bóp chân cho ” Lý Thanh Lưu nhắm mắt lại, chờ người đẹp đến phục vụ.

      “Được rồi chờ em chút, hôm nay em đứng cả ngày, bắp chân hơi chuột rút tí” Lộ Phi Nhi ngồi xuống, duỗi duỗi chân, dung tay đấm đấm.

      “Qua đây, gõ có ích gì” thanh chuyện của Lý Thanh Lưu có vẻ uể oải, Lộ Phi Nhi nhìn dường như rất mệt mỏi, cũng cảm thấy đành lòng, ra đàn ông đều như thế này, ở bên ngoài rất mệt mỏi. Lộ Phi Nhi vẫn nỡ, tới.

      “Em khôg sao, sao lại mệt như vậy?”

      “Có nhiệm vụ!” nhàng đám bóp cho , bao lâu sau liền cảm giác ngủ thiếp , Lộ Phi Nhi nhìn đồng hồ chút, hơn tám giờ. Xem ra là có khả năng , chắc là ngủ lại trong này rồi. Suy nghĩ chút, nếu như vậy rồi cũng thiết phải ưỡn ẹo nữa, xem ti vi lát, Lộ Phi Nhi cũng ngủ.

      Lộ Phi Nhi tắt đèn, nằm lâu cũng ngủ được, trong khoang mũi tất cả đều là hương vị của , nghe hô hấp của trong lòng mừng thầm, lại hỏi bản thân, ấy là của mình? ấy thực là người đàn ông của mình sao? Khe khẽ vụng trộm gối lên bờ vai , bít hơi sâu hương vị của , từ từ chìm vào giấc ngủ.

      biết qua bao lâu, Lộ Phi Nhi cảm thấy hô hấp của mình bị cản trở, vội vàng mở to hai mắt, phát Lý Thanh Lưu ở phía nhìn xuống, còn bản thân lại bị đè dưới thân.

      làm gì vậy?” Lộ Phi Nhi cảm thấy hỏi vấn đề này vô cùng ngốc, nhưng mà lại căng thẳng nên được gì cả.

      “Phi Nhi…” Lý Thanh Lưu trả lời muốn làm gì, kỳ cái này còn phải hỏi sao? hôn môi Lộ Phi Nhi sâu, khiến có cơ hội suy nghĩ, hai tay bắt đầu châm lửa người , Lộ Phi Nhi nhìn Lý Thanh Lưu quỳ gối nằm thân mình cởi áo, lộ ra lồng ngực mê người, cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ đến bọn họ hình như từng có lần nên cũng thả lỏng, đón lấy ánh sáng đèn đường ngoài cửa sổ, Lý Thanh Lưu có thể nhìn ràng ánh mắt sáng ngời của Lộ Phi Nhi, ánh mắt nhìn , nhưng tay lại di chuyển đến eo của , tiếp tục di chuyển từng chút từng chút đến thắt lưng của , cái này còn cách nào kháng cự lại mê hoặc nha! Ngay lập tức giống như hổ đói vồ mồi vậy, trực tiếp nhào tới.

      “Ưm…” Lộ Phi Nhi cắn chặt môi, hai tay nắm chặt bờ vai .

      “Em kêu là dễ nghe” Lý Thanh Lưu ghé vào bên tai , sau đó cầm hai chân kẹp chặt lên eo mình động thân cái.

      “A…” Lộ Phi Nhi tức giận, vào lúc này mà miệng vẫn độc như vậy, đột nhiên bị tập kích, cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng mà cũng chỉ trong phút chốc, ngay sau đó cồ liền lâm vào kích tình mạnh mẽ như lũ.

      quá mệt mỏi, cũng biết lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, mùa đông lạnh giá nhưng cả người Lộ Phi Nhi lại đầy mồ hôi, mà người nào đó vẫn còn lưu luyến hôn bờ vai , dễ dàng gì mới đẩy ra được, Lộ Phi NHi đứng đậy khoác áo lên người rồi vào nhà vệ sinh, bật đèn lên, ngồi bồn cầu, ngửi thấy được mùi của , ngượng ngùng cười cười, nhưng mà vừa mới cúi đầu xuống lại thấy, giữa hai chân làm sao có thể có vết máu hả? Dì cả qua mấy ngày rồi mà! Chẳng lẽ là…

      “A! Lý Thanh Lưu! Em muốn giết ” Lộ Phi Nhi tức giận chạy ra, còn thuận tay bật đèn lên, ngay tại lúc Lộ Phi Nhi vừa kêu lên Lý Thanh Lưu liền nghe thấy, vội vàng ngồi dậy,

      “Sao vậy bảo bối?”

      “Bảo bối? là tên lừa đảo, em muốn giết !” Lộ Phi Nhi, bắt lấy cái gối đầu giường đánh qua, Lý Thanh Lưu vừa cười vừa ngăn cản công kích của Lộ Phi Nhi.

      “Muốn trừng phạt thế nào cũng phải cho lý do chứ!”

      “Lý do? Hứ, ngày đó căn bản bản là chúng ta xảy ra chuyện gì hết đúng ?” Tức chết Lộ Phi Nhi rồi, tên khốn kiếp này.

      “Đúng vậy nha! Tối hôm đó làm được nữa đột nhiên em ngủ thiếp , có thể làm tiếp sao?” Lý Thanh Lưu cười như tên trộm.

      “Vậy lúc trước khi em hỏi , sao ? Để cho em hiểu lầm!” Lộ Phi Nhi thực rất tức giận, nếu phải vì cảm thấy ngày đó làm rồi hôm nay cũng có khả năng đồng ý dễ dàng như vậy, đối với trưởng thành ở nông thôn được giáo dục vô cùng nghiêm túc mà , bước ra bước này nào có dễ dàng như vậy chứ!

      tưởng em biết” Lý Thanh Lưu tay ôm lấy nhấn ở giường, Lộ Phi Nhi tức giận phồng má, nhưng lại phát ra được, quả , nhưng mà kết quả như thế này sớm dự đoán trước, bây giờ là gạo nấu thành cơm, còn có thể như thế nào nữa chứ, chẳng lẽ với cuối cùng mình tức giận ở đâu sao?

      “Được rồi, ngoan, sai rồi, lần sau nhất định ‘hễ hỏi đáp’, em còn khó chịu ?” Lý Thanh Lưu vui vẻ đến miệng cũng khép lại được.

      sao” tại Lộ Phi Nhi rất buồn bực đấy! là chưa từng bị uất ức như thế này bao giờ.

      “Vậy tiếp tục lần nữa !” xong, Lý Thanh Lưu vén chăn lên để qua bên.

      “A! cần, phải rất mệt sao? phải chân rất đau sao?” Lộ Phi Nhi giật mình nhìn , hai tay đẩy lồng ngực ra.

      sao, ứng phó với người phụ nữ như em còn có thể tiếp tục thêm hai lần nữa…” Lý Thanh Lưu đè hai tay Lộ Phi Nhi đỉnh đầu, dùng bàn tay giữ chặt, Lộ Phi Nhi tức giận cắn bờ vai .

      “A… Ngày mai có huấn luyện đấy! cánh tay trần bị người ta nhìn thấy” Nghe như vậy, Lộ Phi Nhi lại càng tha cho ý nghĩ trả thù.

      “Đèn…Tắt đèn…A…” Lộ Phi Nhi cũng có tác dụng, người đàn ông nào đó rảnh.

      cần, dáng người của em…rất đẹp…” Cho dù là ở giường, Lý Thanh Lưu cũng phải có quyền thống trị, phát , nghe được tiếng rên rỉ và tiếng cầu xin của Lộ Phi Nhi thỏa mãn đến cực độ.

      Đều chuyện đàn ông đối xử giường giống như là thuốc phiện vậy, khi dính vào, nếm mùi vị trong đó rồi nhất định bỏ xuống được. Mà đối với người rất có lòng trách nhiệm như Lý Thanh Lưu mà , đời này rất khó có thể buông tha cho này rồi
      Last edited by a moderator: 29/5/15
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Gặp lại Nhậm Vĩ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Buổi sáng khi thức dậy, Lộ Phi Nhi thấy vẫn ngủ mà còn nằm úp sấp ngủ, lưng lộ ra rất nhiều vết sẹo, vết dao có, vết sẹo do phẫu thuật có, vết sẹo do đạn gây ra cũng có, còn có cả vết trầy da còn mới do... bị cào nữa, rốt cuộc cũng hiểu lời rồi. Lộ Phi Nhi muốn rời giường, nhưng mới vừa xốc chăn lên để bước xuống giường, bị chặn ngang kéo lại.

      “A... Mau buông tay, mấy giờ rồi hả? Sắp đến giờ xe chạy rồi này.” Lộ Phi Nhi giãy dụa đứng dậy, dễ dàng gì mới thoát khỏi dây dưa của Lý Thanh Lưu, nhìn lại, thuận tay chống đầu, mỉm cười nhìn .

      “Làm sao vậy?” Lộ Phi Nhi cảm thấy hơi xấu hổ và có chút thẹn thùng.

      “Phi Nhi, lúc em mặc quần áo là đẹp nhất!” Lý Thanh Lưu , đổi lấy trận quả đấm ngay lập tức, Lộ Phi Nhi tức giận đỏ mặt, phát , lúc Lý Thanh Lưu lời nào tồi, nhưng chỉ cần mới mở miệng, tuyệt đối làm bạn hộc máu.

      Hai người vừa cười vừa ầm ĩ hồi, thế này mới sửa sang lại này nọ chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, sau đó đến bến xe. Hành lí của Lộ Phi Nhi cũng có gì nhiều, chỉ là mấy bộ quần áo và ít quà cho bố mẹ và người thân mà thôi. mua cho bố mẹ mấy bộ quần áo, ít kẹo cho trẻ con đều bỏ vào hai cái bao lớn, Lộ Phi Nhi cảm thấy cũng chỉ có vào lúc này Lý Thanh Lưu mới phát huy chút công dụng mà thôi.

      “Về tới nhà nhớ gọi điện thoại cho có biết ?”

      “Ừ, biết rồi.”

      “Mang theo vé xe chưa?”

      “Mang theo rồi.”

      “Mua nước chưa?”

      “Mau rồi.”

      “Đừng quên gọi điện thoại đấy.”

      “Vâng, em biết rồi.”

      Lộ Phi Nhi vừa muốn tức giận lại vừa muốn cười, biết dặn dò bao nhiêu lần rồi, đúng là ngờ Lý Thanh Lưu còn có mặt như thế này. đường đưa Lộ Phi Nhi đến bến xe, ngừng dặn dặn lại nhiều lần, thực ra Lộ Phi Nhi phát , nhiều như vậy chủ yếu chính là muốn gọi điện thoại cho mà thôi.

      mình ngồi xe trở về quê, Lộ Phi Nhi nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cảm thấy vô cùng ngọt ngào và ngượng ngùng, cũng bởi vì bản thân có cách nào khống chế được tình cảm của bản thân mà cảm thấy sợ hãi, ra vẫn còn có chút là Lộ Phi Nhi muốn nghĩ, muốn thừa nhận, nhưng có cách nào sao lãng điểm nhặt này, đúng vậy, trong lòng còn có chút khúc mắc với Lý Thanh Lưu, ví dụ như chuyện tối hôm qua, Lộ Phi Nhi Nhi có truy vấn, vốn nên truy vấn nhưng mà lại lựa chọn bỏ qua, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì bởi câu kia, “ buông xuống cá tính, buông xuống tự tôn, buông xuống theo đuổi, đều là bởi vì bỏ được người.” Nhưng mà trong lòng Lộ Phi Nhi vẫn để lại vết tích.

      Cho dù là trong mùa đông giá rét, chỉ cần được trở về nhà là Lộ Phi Nhi lại cảm thấy ấm áp, gần đây trở về, cuối cùng cũng có loại cảm giác được thả lỏng, có lẽ là do ngồi xe mệt mỏi, tối hôm qua ngủ lqd ngon, hay là do được trở về nhà nên tâm tình thả lỏng, Lộ Phi Nhi xuống xe, dưới để ý và thương của bố mẹ, đắp chăn bông ngáy o o. Bởi vì Lộ Phi Nhi ngủ, hơn nữa chăn mền, tất cả giường đều bị chiếm hết, chờ đến lúc thức dậy, phát bà con họ hàng nghe trở về đều đến đây thăm , nhưng mà mấy người đều đứng mặt đất, Lộ Phi Nhi vội vàng đứng dậy, trong lòng vô cùng cảm động, bố mẹ thà rằng để cho họ hàng đứng đất cũng cho phép quấy rầy con của bọn họ ngủ.

      Ngày hạnh phúc bắt đầu, Lộ Phi Nhi cảm thấy đời sống ở thôn quê thay đổi, lần này về nhà, bố mẹ tặng món quà, món quà vô cùng bất ngờ, là chiếc điện thoại di động màu trắng, thậm chí vẫn còn chữ Trung Quốc, giá tiền đoán chừng khoảng từ ba ngàn đến năm ngàn, việc này khiến Lộ Phi Nhi vô cùng vui vẻ, vừa nhận điện thoại xong, đầu tiên Lộ Phi Nhi nghĩ muốn gọi điện thoại cho Lý Thanh Lưu, nhưng mà cầm điện thoại mấy lần vẫn là nhịn xuống, cảm thấy vội vàng gọi điện thoại cho như vậy có phải là quá chủ động rồi ?

      Vừa đến năm mới, Lộ Phi Nhi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại, là của Nhậm Hồng.

      “Phi Nhi, về rồi à?” Nhậm Hồng có vẻ vô cùng phấn khởi, Lộ Phi Nhi có thể hiểu được, Nhậm Hồng luôn cảm thấy Lộ Phi Nhi bị tổn thương như vậy, có trách nhiệm rất lớn.

      “Đúng vậy, cậu thế nào rồi? Dự định sau khi tốt nghiệp làm gì?”

      “Vẫn chưa có, mình giống như các cậu đâu. Đúng rồi, mùng sáu ra ngoài ! Cao Xuân kết hôn, đúng lúc mọi người tụ tập phen, ở nhà họ Cao.”

      “Ừ...” Lộ Phi Nhi lại hơi phân vân, muốn gặp lại những bạn học đó, bởi vì muốn nhớ đến những chuyện trong quá khứ, có số người vẫn luôn khắc sâu vào trong đời, cho dù quên thanh của cậu ấy, quên mất nụ cười của cậu ấy, quên mất khuôn mặt của cậu ấy, nhưng mà mỗi lần nhớ đến cậu ấy, cái loại cảm giác này vĩnh viễn bao giờ biến mất. Tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy, cho dù tại Lộ Phi Nhi có tình của bản thân, nhưng có nghĩa là bằng lòng đến gặp Nhậm Vĩ.

      “Phi Nhi, chỉ thiếu mỗi cậu, nhất định phải đến đấy, mùng sáu mình đến tìm cậu, cứ quyết định như vậy .” đợi Lộ Phi Nhi trả lời, Nhậm Hồng quyết định ngay lập tức, hơn nữa cúp điện thoại luôn.

      Cao Xuân cũng là bạn học của Lộ Phi Nhi, nhà cậu ta làm nghề mổ heo, lúc còn học quan hệ cũng được tốt, thực ra, ngoại trừ đương giữa nam và nữ thể có tình bạn, chuyển đến mọi người sắp tốt nghiệp, tình cảm kéo gần lại chút, có đôi khi gặp nhau có thể trò chuyện lát. Ở nông thôn, bây giờ là mùa kết hôn, bởi trong cả năm chỉ có khoảng thời gian này là rảnh rỗi nhất, cho dù nhà Cao Xuân làm nghề mổ heo, nhưng mà nhà cậu ta cũng có đất trồng trọt, cho nên nhà cậu ấy cũng lựa chọn tổ chức tiệc cưới vào thời điểm này.

      Đến buổi tối, Lộ Phi Nhi mới gửi cho Lý Thanh Lưu cái tin nhắn, cho biết số điện thoại mới của , trời rất lạnh, Lộ Phi Nhi muốn vào nhà vệ sinh để chuyện tiếp, thể kéo dài quá lâu, nhưng mà đợi cả nửa ngày cũng có hồi nên đành phải quay về.

      Sáng sớm ngày mùng sáu, Lộ Phi Nhi ăn xong bữa sáng, giúp mẹ dọn dẹp thì Nhậm Hồng tới.

      “Phi Nhi, lâu rồi thấy tăm hơi, cậu còn nhớ đến mình nữa sao?” Nhậm Hồng vừa vào cửa, cũng lo chào hỏi với giáo Vu Diễm Hoa của trước mà lập tức chạy đến ôm chầm lấy Lộ Phi Nhi.

      “Đương nhiên là nhớ rồi.”

      “Con chào .” Lúc này Nhậm Hồng mới chào hỏi mẹ Lộ Phi Nhi.

      “Ừ, tới rồi à? Vào trong nói chuyện !” Vu Diễm Hoa nói, Lộ Phi Nhi cảm thấy mẹ hơi khác, đoán chừng cũng là bởi vì vấn đề chuyện tình cảm của , chắc cũng có chút ý kiến với Nhậm Hồng nữa!

      Hai gái tán gẫu những việc Lộ Phi Nhi đã trải qua, cũng nói đến những chuyện ở trường của Nhậm Hồng, sau đó đề tài cũng tự nhiên nhắc đến chuyện kết hôn của Cao Xuân, Nhậm Hồng trở về sớm hơn Lộ Phi Nhi nên dĩ nhiên là biết nhiều hơn Lộ Phi Nhi một chút, hôn nhân của Cao Xuân lãng mạn một chút nào, quen biết dâu qua hình thức xem mắt, sau đó mọi người thấy hợp nhau, chưa đến ba tháng đã muốn kết hôn rồi. Sính lễ là một vạn, hiện tại là năm hai ngàn, thật sự cũng tệ. Hơn nữa, bộ dạng Cao Xuân vừa co to vừa đẹp trai, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hôn lễ được suông sẻ.

      Lộ Phi Nhi mặc áo bông màu trắng, khăn quàng ̉ màu hồng phấn, gió lạnh thổi vào mặt khiến mặt đỏ bừng. Khi Lộ Phi Nhi và Nhậm Hồng đến nhà Cao Xuân, bên trong đã tụ tập rất nhiều người, Lộ Phi Nhi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhậm Vĩ, lần nữa gặp lại, Lộ Phi Nhi vẫn còn cảm thấy trong lòng hồi hộp ngay lập tức, có lẽ bởi vì đã từng thầm mến cậu ấy nhiều năm rồi. Giống như trong một bài hát nào đó, … coi như bạn bè, khiến cho em đau lòng, khiến cho em lo lắng…

      Tất cả mọi người đều biết khúc mắc trong chuyện tình cảm của Lộ Phi Nhi và Nhậm Vĩ, tuy là hiểu lắm vì sao đến cuối cùng bọn họ lại đến được với nhau, nhưng Lộ Phi Nhi thích Nhậm Vĩ từ rất lâu thì mọi người đều biết. ai nhắc tới, nhưng tất cả đều cẩn thận quan sát hai người.

      Từ lúc Lộ Phi Nhi vừa đến, Nhậm Vĩ đã thấy , vẫn xinh đẹp như vậy, toàn thân đều tỏa ra sức quyến rũ, dường như còn lạnh lùng và kiêu ngạo như trước kia nữa.

      “Đã lâu rồi gặp.” Nhậm Vĩ chủ động đến trước mặt Lộ Phi Nhi, ngắt lời và mấy bạn học nữ trò chuyện.

      “Đúng vậy! Đã lâu gặp, cậu khỏe ?” Lộ Phi Nhi cười trả lời cậu ấy, rồi tạm biệt Nhậm Vĩ, cảm giác thật sự giống như đã trải qua mấy đời vậy, đã từng thương cậu ấy như vậy, đã từng ́ chấp như thế, trong lòng đã từng đau khổ như vậy, bây giờ lại xem như mây khói, thậm chí còn có thể cùng cậu ấy nói chuyện mà còn mặt đỏ tim đập, con người, thật đúng là một loài động vật kì diệu mà!

      “Phi Nhi, chúng ta vào bên trong nói chuyện .” Nhậm Hồng và những người khác đều muốn vào trong nhà Cao Xuân, những người khác cũng thường thức thời, đều lấy cớ rời , nhìn thấy tình huống như vậy, Lộ Phi Nhi nhíu mày, Nhậm Vĩ hiểu rõ Lộ Phi Nhi, biết suy nghĩ của .

      “Chúng ta ra ngoài dạo chút !”

      “Cũng được.” Trong lòng Lộ Phi Nhi biết lần nói chuyện này là thể tránh khỏi, thể làm gì khác hơn là theo.

      Phía sau nhà Cao Xuân chính là rừng cây, qua rừng cây chính là đồng ruộng, năm nay mùa đông rất lớn, hai người từ từ bước đến rừng cây, trong rừng rất yên tĩnh, Lộ Phi Nhi đột nhiên nhớ tới, bọn họ còn có cơ hội ở riêng với nhau đấy! Tất cả đều đã kết thúc thế mà lại có cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Lộ Phi Nhi đạp tuyết, có lúc lại giẫm lên những cành cây dưới lớp tuyết, phát ra những tiếng kêu răng rắc.

      “Phi Nhi, cậu vẫn tốt như vậy!” biết từ lúc nào, đột nhiên Nhậm Vĩ đứng lại, cậu ấy vẫn cứ nhìn Lộ Phi Nhi như vậy, nhìn chằm chằm vào người .

      “Vậy sao?” Lộ Phi Nhi hơi ngạc nhiên, trong cảm nhận của , từ trước đến giờ Nhậm Vĩ luôn là một người rất xấu hổ, cho dù là khi quan hệ của bọn họ vô cùng tốt hay là rõ ràng nhất, cậu ấy cũng chưa từng nhìn Lộ Phi Nhi một chút tránh né như thế này bao giờ.

      “Thực ra, mình rất thích cậu, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thích rồi.” Nhậm Vĩ vẫn nhìn , biết có lẽ Lộ Phi Nhi cũng tin mình, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục nói, “Nhưng mà mình chỉ là con của một gia ̀nh bình thường, tất cả mọi thứ đều bằng cậu, bộ dạng cậu thật xinh đẹp, thành tích học tập của cậu rất tốt, cậu là công chúa trong cảm nhận của giáo viên và bạn học nên trước mặt cậu mình vô cùng tự ti.”

      “Tự ti? Mình thật sự ngờ đến điểm ấy.” Lộ Phi Nhi vô cùng ngạc nhiên, cậu ấy vậy mà có thể nói ra như vậy, vậy mà có thể bày tỏ suy nghĩ, phân tích bản thân mình.

      “Đúng vậy, mình vô cùng tự ti, mình vô cùng thích cậu, nhưng mình chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài trước bất cứ ai, mình nghe Nhậm Hồng và mọi người nói cậu thích mình, cậu có biết mình vui mừng biết bao nhiêu ? Nhưng bên cạnh đó mình cũng nghe rất nhiều tiếng nói khác nhau, mỗi ngày đều nghe được.” Nói tới chỗ này, Nhậm Vĩ hít sâu một hơi, sau đó mới tiếp tục nói:

      “Nhưng mà thời gian dài, mình lại dám khẳng ̣nh, cậu chưa từng chính thức bày tỏ với mình, mà mình lại tự ti như vậy, nên càng có can đảm bày tỏ. Cậu có biết vì sao mình lại chia tay với người bạn gái kia ? Bởi vì mình luôn nhắc cậu với ấy, nói đến những chuyện mà chúng ta đã từng trải qua.” Nhậm Vĩ nói xong, giống như chờ đợi Lộ Phi Nhi tuyên án vậy, cậu dường như biết rõ, đây là cơ hội duy nhất của cậu ấy.

      “Đã từng có người đến tìm cậu phải ?” Lộ Phi Nhi hỏi cậu ấy.

      “Đó là chuyện giữa đàn ông với nhau, có gì đáng ngại đâu.” Dĩ nhiên Nhậm Vĩ vô cùng muốn nhiều lời, Lộ Phi Nhi cũng tiếp tục hỏi nữa, dù sao hiện tại cũng còn ý nghĩa gì nữa.

      “Mình chỉ muốn nói, mình thật sự xin lỗi, đã mang phiền phức đến cho cậu.”

      “Phi Nhi, mình biết mình đã làm cậu tổn thương rất lớn, cho nên lần trước cậu từ chối gặp mình phải ? Phi Nhi hãy cho mình một cơ hội nữa, mình nhất ̣nh sẽ phụ lòng cậu.” Nhậm Vĩ nói chân tình, Lộ Phi Nhi cũng vô cùng cảm động, thật sự vô cùng cảm động, giống như bản thân trả giá nhiều năm bây giờ đạt được một chút báo đáp vậy, ánh mắt có chút ẩm ướt, tám năm? Lộ Phi Nhi vẫn là rơi nước mắt, phải cảm động vì Nhậm Vĩ bày tỏ, mà cảm thán cho sự nỗ lực nhiều năm của bản thân, xúc động cho sự ́ chấp của mình.

      “Nếu khiến cho mình xuống, mình nhất ̣nh sẽ đến tận cùng, nhưng mà mình có cơ hội như vậy tất cả đều đã kết thúc rồi.” Lộ Phi Nhi lau hết nước mắt tự tay đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu của mình. Tám năm! Con người có thể sống thêm được bao nhiêu cái tám năm hả? Đơn giản như vậy, thuần túy một người như thế, có lẽ sẽ bao giờ nữa. Đàn ông lúc nào cũng như vậy cả! Đến khi hoàn toàn mất , mới hiểu được cái nào là tốt nhất, bất kể là xảy ra chuyện gì, bọn họ luôn luôn có nhiều lý do.
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: Từ chối Nhậm Vĩ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Cho dù nghĩ tới, nhưng Nhậm Vĩ vẫn muốn tin rằng Lộ Phi Nhi từ chối cậu dứt khoát như vậy, cậu biết Lộ Phi Nhi cậu từ rất lâu rồi, mấy năm nay, trong cuộc sống , cậu mới phát ra điều, hóa ra tình của đối với cậu lại quan trọng đến vậy, giống như sớm cắm rễ trong lòng cậu vậy, có cách nào có thể nhổ được, cậu muốn Lộ Phi Nhi thương cậu nữa, muốn mất hạnh phúc đó.


      “Phi Nhi, cậu muốn vứt bỏ mình sao? Chẳng nhẽ cậu từng mình đều là giả sao?” Nhậm Vĩ có vẻ vô cùng kích động.


      “Mình từng cho rằng cậu là tất cả đối với mình, bởi vì cái nhíu mày, nụ cười của cậu mà kích động thôi, thậm chí khi lựa chọn tương lai của bản thân, mình cũng nghĩ đến cậu, chút, chỉ cần chút hồi báo thôi là mình thỏa mãn lắm rồi. Có số việc thể miễn lqd cưỡng được. Cho dù là đơn phương cũng nên có giới hạn của nó, chỉ cần đến ranh giới cuối cùng chính là lúc rời khỏi. cậu phải là giả, mà tại còn nữa cũng phải là giả, quá khứ vĩnh viễn chỉ là quá khứ, giống như mình từng , nếu khiến mình xuống nhất định mình đến cuối cùng, nhưng mà cơ hội đó phải sao?” Lộ Phi Nhi kiên định nhìn cậu, hiểu người đàn ông này vì cái gì mà lại như vậy, tự cho mình là đúng.


      “Vì sao? Bởi vì người phụ nữ kia sao? Mình thích ấy, Phi Nhi, cậu phải cũng có người theo đuổi sao? Chúng ta hãy quên hết quá khứ , hãy bắt đầu lại lần nữa có được ?” Nhậm Vĩ vội vàng bước đến bên cạnh Lộ Phi Nhi, nhưng Lộ Phi Nhi lại tránh né, nếu còn người đàn ông này, có lẽ ngượng ngùng, nhưng mà tuyệt đối có phản xạ có điều kiện giống như né tránh, nhìn trong mắt Nhậm Vĩ dường như hiểu ra chút ít.


      “Mình cho cậu cơ hội phải sao? Biểu của mình đủ ràng sao? Cậu vô cùng hiểu , mình cần giải thích cái gì? phải mình rời trước, có lẽ ai có vấn đề cả, mà là tình cảm của bản thân chúng ta có vấn đề. Dù cho là như thế này, cũng đều trôi qua, trôi qua lâu rồi.” Lộ Phi Nhi gây ra bất cứ cái tranh cãi gì, bởi vì có ý nghĩa, chỉ muốn cho cậu ấy biết là có khả năng tiếp tục mà thôi.


      “Phi Nhi, cậu quên mình chứ?” Nhậm Vĩ hi vọng Lộ Phi Nhi quên cậu, thậm chí hi vọng ở trong lòng vẫn còn cậu.


      “Mình xem cậu như bạn bè, như trai của mình, làm sao có thể quên cậu chứ?” Lộ Phi Nhi cười nhìn cậu, Nhậm Vĩ hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu như từ chối có nhiều loại mà từ chối như vậy tuyệt đối là loại từ chối dứt khoát.


      “Phi Nhi...” Nhậm Vĩ vẫn còn muốn tiến lên


      “Chúng ta trở về thôi, mình muốn làm cho bố mẹ mình rướt lấy những lời đồn đãi hay.” Lộ Phi Nhi cười với cậu, sau đó về, Nhậm Vĩ chỉ có thể ngơ ngác theo phía sau, trở lại chỗ các bạn học, tất cả mọi người đều có thể thấy được tâm tình của Nhậm Vĩ được tốt lắm, mấy lần Nhậm Hồng muốn hỏi thăm Lộ Phi Nhi, nhưng mà chuyện quá khứ, cảm thấy bản thân mình quản quá nhiều rồi.


      Về đến nhà, biết vì sao, hình như là bởi vì cuối cùng bản thân mình cũng đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu rồi! Mọi người vẫn thường mối tình đầu thường tan vỡ, những năm gần đây bản thân chưa từng nghĩ đến, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, vậy mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên. Nhưng mà, suy cho cùng cũng là chuyện quá khứ rồi.


      Sáng sớm thức dậy, Lộ Phi Nhi lại rèn luyện chút, bởi vì mùa đông trời sáng tương đối trễ nên lúc Lộ Phi Nhi rèn luyện căn bản là thấy được bao nhiêu người, nhưng mà hôm nay lại khác, nhìn thấy Nhậm Vĩ, cậu ta mặc áo lông màu xanh ngọc, vô cùng dễ thấy.


      “Cậu ở chỗ này làm gì?” Lộ Phi Nhi dừng lại bên cạnh cậu, khoảng cách từ nhà cậu ta đến đây cũng gần nha, mới sáng sớm mà tới rồi.


      “Mình muốn chuyện với cậu.” Nhậm Vĩ chờ mong nhìn Lộ Phi Nhi, chỉ có điều hiển nhiên là Lộ Phi Nhi vui cho lắm.


      ! Cậu muốn chuyện gì? Là Nhậm Hồng cho cậu biết mỗi buổi sáng mình đến đây phải ?” Lộ Phi Nhi hiểu rốt cuộc là Nhậm Hồng muốn làm gì? Chẳng lẽ ấy nhìn ra, căn bản là có khả năng sao?


      “Là mình nhờ ấy hẹn cậu nên ấy mới cho mình biết mỗi buổi sáng cậu đến đây.” Nhậm Vĩ nhìn Lộ Phi Nhi, hi vọng cho chút phản ứng, nhưng mà Lộ Phi Nhi gì, từ từ chạy lên phía trước.


      “Phi Nhi, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, cậu buông là buông sao?” Nhậm Vĩ cũng chạy chầm chậm với Lộ Phi Nhi, nghe những lời này của Nhậm Vĩ, nhịp bước Lộ Phi Nhi bắt đầu nhanh hơn, giống như phát tiết khó chịu trong lòng vậy, sau đó, thẳng xuống tới nhìn Nhậm Vĩ, người này vẫn còn là Nhậm Vĩ của trước kia sao? Vì sao bây giờ mỗi lần nhìn thấy cậu ta, hoàn toàn còn cảm giác xao động như trước kia nữa? Giống như bây giờ mới nhìn cậu ta.


      “Bởi vì mình từng cậu cho nên mình phải tiếp tục cậu sao? Đây là cái kiểu logic gì vậy? Hãy giống như đàn ông chút ! Trong nhận thức của mình về cậu, trước mặt mình cậu chưa từng tháo gỡ bộ mặt kiêu ngạo dè dặt này xuống, chỉ có điều khi đó là do cậu ỷ vào chuyện mình cậu mà thôi. Nhưng mà, tất cả qua rồi, mình cũng chưa từng có lỗi với cậu có đúng ? Cậu cứ dây dưa như thế này còn có ý nghĩa gì nữa? Mình còn cậu nữa, mình còn muốn dễ dàng tha thứ cho cậu sao? Hi vọng đây là lần cuối cùng mình đến chuyện này.”


      xin lỗi, Phi Nhi, ra mình muốn ... Mình cậu, mình rất cậu, mất cậu rồi mình mới biết, đó!” Khuôn mặt điển trai của Nhậm Vĩ đầy bi thương, nhưng mà giờ nhìn trong mắt Lộ Phi Nhi, lại còn cách nào thay đổi quyết định của mình.


      “Cậu biết sao? Hoặc là , cậu biết mình muốn cái gì ? phải cậu mình, điều cậu cần là người cậu mà thôi, chính bản thân cậu biết sao? Mình thích cậu nữa, cho nên để cho cậu đặc quyền càn rỡ, hiểu chưa?”


      “Phi Nhi...” Nhậm Vĩ muốn chuyện, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại của Lộ Phi Nhi ngắt lời, thế này mới phát là Lý Thanh Lưu, trong lòng hơi hồi hộp, cảm thấy hơi chột dạ.


      “Alo...” Lộ Phi Nhi nhận điện thoại, liếc mắt nhìn Nhậm Vĩ cái.


      “Sao lâu vậy mới nhận điện thoại? Vẫn chưa thức dậy sao?” Lý Thanh Lưu hỏi.


      có, gần đây bận rộn nhiều việc lắm sao?” Lộ Phi Nhi muốn hỏi tiếp, nhưng mà đột nhiên Nhậm Vĩ đến trước mặt .


      “Là bạn trai cậu có đúng ?” Nhậm Vĩ vẫn là kiềm chế được hiếu kỳ của mình, mở miệng hỏi, Lộ Phi Nhi nghĩ thầm, lần này xong đời rồi, quả nhiên, bên kia điện thoại, truyền đến giọng của Lý Thanh Lưu.


      “Là ai vậy?”


      “Trở về rồi hãy .” Lộ Phi Nhi cũng muốn ba người chuyện như vậy, lập tức cúp điện thoại, tức giận trừng mắt nhìn Nhậm Vĩ, “Mình chuyện điện thoại, cậu phải ra như vậy sao?”


      “Bởi vì ta nên cậu mới từ chối mình sao?” Nhậm Vĩ lui về sau bước, khóe miệng Lộ Phi Nhi vểnh lên, bỏ xuống tình cảm với cậu ta, cũng có thể nhìn thẳng vào mắt người này, nhiều năm như vậy, rất hiểu Nhậm Vĩ, trong suy nghĩ của cậu ta, hoặc là trong suy nghĩ của đàn ông ở đây, phụ nữ người khác đều được xem như là phụ nữ trong sạch.


      Lộ Phi Nhi nhìn phía sau Nhậm Vĩ, nhìn cánh đồng sau lưng cậu ta có chỗ màu đen, còn có cái gì ở chỗ đó, hình như là... Bình thường mà , đồng ruộng cũng phải bị tuyết bao phủ nha! Tại sao chỗ ấy lại xuất như vậy, chẳng lẽ là...xác chết.”


      Lộ Phi Nhi lướt qua Nhậm Vĩ, về phía sau lưng cậu ta, Nhậm Vĩ cũng phát chỗ ấy khác biệt, cậu đuổi theo Lộ Phi Nhi muốn đến xem rốt cuộc là cái gì, Lộ Phi Nhi quan sát cảnh vật xung quanh, đặc biệt là dấu chân, đến khi còn cách ba bốn mét, Lộ Phi Nhi cũng xác định suy đoán của mình.


      “Cậu cần đến đây, bây giờ cậu hãy tìm người bảo họ gọi điện thoại đến sở cảnh sát, nhanh chóng phái người đến bảo vệ trường, mình ở lại đây chờ.” Lộ Phi Nhi bình tĩnh bảo Nhậm Vĩ trở về tìm lqd người, với tính cách con người bọn họ ở đây, chờ được bao lâu, ở đây nhất định tụ tập mấy trăm người, Lộ Phi Nhi nhất định phải ở lại nhìn trường mới được, trước kia cũng từng xảy ra chuyện như thế này, trường vụ án bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng.


      “Phi Nhi, đây...đây là...” thể trách Nhậm Vĩ năng lộn xộn, bởi vì bình thường cả đời người cũng chưa chắc gặp phải trường hợp này, dù rằng Nhậm Vĩ nhìn thấy được ràng lắm, nhưng hình dáng đó nhất định là xác chết, mà còn là xác chết bị thiêu hủy.


      “Đúng vậy, cậu đoán sai, ở đây xả ra án mạng, hãy đến sở cảnh sát gọi người mau chóng đến đây, nếu bây giờ vẫn chưa làm hãy đến nhà tìm, cậu biết nhà Sở trưởng Chu ở đâu chứ?” Sở trưởng sở cảnh sát ở đây là thầy giáo trước kia của Lộ Phi Nhi, là giáo viên dạy môn Vật lý, sau này được điều đến sở cảnh sát. Nhậm Vĩ cũng , quay đầu chạy , Lộ Phi Nhi chỉ mong cậu sợ đến mức chạy thẳng về nhà, vậy càng chậm trễ công việc. Căn bản là do Lộ Phi Nhi có số điện thoại của sở cảnh sát, chỉ có thể gọi về nhà mà thôi, nhưng muốn bố mẹ dính vào chuyện này.


      Lộ Phi Nhi cẩn thận quan sát xung quanh, phát trận tuyết tối hôm qua gần như bao phủ lên toàn bộ bề mặt xung quanh lqd rồi, chỉ có chỗ này, có thể là do lượng nhiệt thiêu hủy thi thể còn dư nên làm tuyết tan ra chút ít, nhìn xung quanh đây dường như có rơm rạ, còn có chất dẫn cháy, đoán chừng là xăng hoặc dầu diesel(Dầu bôi trơn động cơ, còn gọi là nhớt), mấy thứ này hầu như mọi nhà ở đây đều có, thị trường chỗ nào cũng có bán xăng nên rất khó tìm ra được người mua nào khả nghi.


      Khoảng mười lăm phút sau, Sở trưởng Chu, Chu Trường Thanh dẫn theo người cảnh sát cấp dưới vội vàng chạy tới, Nhậm Vĩ cũng chạy theo phía sau.


      “Lộ Phi Nhi, là con phát ra sao? Con sợ hả? À, đúng rồi, con học ở trường cảnh sát mà.” Sở trưởng Chu là người từng trải ngoài xã hội, nhưng mà kinh nghiệm phá án đúng là bằng Lộ Phi Nhi, ông vừa chuyện với Lộ Phi Nhi vừa bước lên nhìn xác chết, chỉ có điều bị Lộ Phi Nhi chặn lại.


      “Sở trưởng Chu, tại chú thể qua đó, phải đợi người của pháp y và kiểm nghiệm đến mới được.”


      “Nhưng mà chú phải xác định chút xem có phải đúng là xác chết hay chứ! Nếu như đúng như con , chúng ta gọi người trong huyện tới, như vậy cũng tốt lắm đâu!” Sở trưởng Chu vô cùng khó xử, ra cũng là do ở đây chưa từng xảy ra trường hợp như thế này bao giờ!


      “Con bảo đảm, là xác chết, nên chú hãy nhanh chóng gọi người đến đây !” Lộ Phi Nhi thúc giục .


      “Hả, được rồi.” Chu Trường Thanh suy nghĩ chút, cũng cảm thấy hình như là vậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi về huyện, nhưng mà giờ mới có bảy giờ, mọi người trong huyện vẫn còn chưa làm. Liên lạc hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được người đến, lúc này Chu Trường Thanh mới để điện thoại xuống.


      “Vậy bây giờ...” Vốn dĩ Chu Trường Thanh và mẹ Lộ Phi Nhi là đồng nghiệp, hơn nữa chỗ này cũng lớn, chuyện Lộ Phi Nhi làm trong Cục cảnh sát tỉnh đương nhiên ông cũng biết, dưới tình huống này, hiển nhiên là ông vui lòng bỏ xuống vẻ mặt từng là thầy giáo.


      “Sở trưởng Chu, tại chúng ta nhanh chóng tổ chức người, cố gắng phong tỏa phạm vi xung quanh trường vụ án, đoán chừng lát nữa có rất nhiều người đến xem đấy!”


      “Ừ, con rất đúng, Tiểu Lưu, nhanh về tìm dây thừng, còn có bảng hiệu nữa, nếu mua, nhanh lên.” Chu Trường Thanh trực tiếp dặn dò cho cấp dưới của mình làm.


      Lộ Phi Nhi cũng đuổi Nhậm Vĩ về rồi.


      Từ huyện đến chỗ của Lộ Phi Nhi cũng phải mất giờ đường, Lộ Phi Nhi và Sở trưởng Chu ở đó chờ, chờ đến khi người của sở cảnh sát huyện đến nơi, bởi vì Lộ Phi Nhi là người báo án, hơn nữa bọn họ cũng nghe Lộ Phi Nhi thực tập ở phòng kỹ thuật trong Cục cảnh sát tỉnh, nên cũng để cho tham gia vào.

      Last edited by a moderator: 5/6/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Đến thăm hỏi

      Editor: Trần Thu Lệ

      Lộ Phi Nhi ở trường đợi lâu, suýt chút nữa muốn đông cứng, nhưng mà những người ở đây xem náo nhiệt cũng giống như , chờ đợi lâu, vậy mà bọn họ cũng biết lạnh, nhưng Lộ Phi Nhi lại thấy rất lạnh. còn cách nào nha! Chỉ có điều tình huống như thế này cũng có chỗ tốt, Đồn trưởng Chu rất nhanh điều tra được thân phận của nạn nhân.

      Lộ Phi Nhi có tham gia trực tiếp vào việc thu thập vật chứng tại trường vụ án, cuối cùng sau khi kết thúc tất cả các công việc, Lộ Phi Nhi và mấy người huyện, còn có mấy người của Đồn trưởng Chu đều đến phòng làm việc của bọn họ, giờ cơm trưa, mọi người đều ăn trong đồn. Cái đồn cảnh sát này của bọn họ tổng cộng cũng có được bốn cái bàn công tác, hai phòng làm việc, tất cả mọi người đều tập trung vào trong phòng thảo luận vụ án.

      “Nạn nhân tên là Quách Vi, mười bảy tuổi, vừa mới tốt nghiệp phổ thông bao lâu, mẹ của ấy lần cuối cùng nhìn thấy ấy là vào lúc năm giờ chiều ngày hôm qua, lúc ấy trời tối đen, bảo là muốn đến cửa hàng mua vài thứ, đến tối cũng thấy về, bố mẹ ấy cho rằng đến nhà ông bà nội ngủ lại nên cũng để ý. Hôm nay mời bọn họ đến nhìn phát quần áo của nạn nhân bước đầu xác nhận nạn nhân chính là con của bọn họ.”

      Đồn trưởng Chu kết quả điều tra bước đầu, sau đó là đến pháp y huyện.

      “Bộ phận đầu nạn nhân bị hủy, hẳn là do người ta trùm lên đầu sau đó đốt cháy, dễ dàng nhận thấy vật dẫn cháy chính là xăng. Thời gian tử vong bước đầu được xác định là trong khoảng từ mười tám giờ đến hai mươi ba giờ đêm qua.”

      Sở cảnh sát huyện cử Phó Đội Trưởng Hố Tuấn Sinh dẫn theo bốn người đến đây, ngoại trừ pháp y và nhân viên kiểm nghiệm, còn có hai cảnh sát trong đội cảnh sát hình . Cả căn phòng đều là khói, ánh mặt trời bên ngoài chiếu xuyên qua hai tầng cửa sổ, hình ảnh như thế cũng chỉ có ở chỗ này mới có.

      “Cốc cốc.”

      “Mời vào.” Đồn trưởng Chu lên tiếng.

      “Bố, sao bố lại đến đây?” Lộ Phi Nhi vội vàng đứng lên, bởi vì phát người bước vào là ba của , nhưng người theo phía sau lại càng làm giật mình hơn. Là Lý Thanh Lưu.

      “Phi Nhi, bạn của con đến tìm con, cậu ấy có chuyện gấp.” Lục Tuấn Sinh lo lắng nhìn con của mình, rất sợ làm lỡ công việc của , bởi vì nhìn qua Lý Thanh Lưu hình như cậu ấy là cấp của con .

      ...” Lộ Phi Nhi lại nhìn lần nữa, là giật mình nha! Sao ấy lại đến đây, chẳng ấy cứ như vậy mà đến thôi hả? Hay là bởi vì... điện thoại?

      Lý Thanh Lưu nghiêm túc nhìn , vẻ mặt của bây giờ rất ít gặp, trong mắt của Lộ Phi Nhi, từ trước đến nay Lý Thanh Lưu vẫn luôn mang theo nụ cười, có đôi khi nụ cười ấy lại rất khó suy đoán.

      “Ôi chao, đội trưởng, !” Hồ Tuấn Sinh xông đến, kéo tay Lý Thanh Lưu lại.

      ngờ ở chỗ này lại gặp được .”

      “Sao lại đến đây? Nào, nào mau vào đây, đúng lúc bọn em có vụ án giết người, mời cùng cố vấn chút.”

      cần, đúng lúc tôi đến gặp Phi Nhi, mọi người cứ làm việc , tôi chờ chút.” Lý Thanh Lưu gặp lại đồng đội cũ của mình cũng rất vui vẻ, nhưng mà can thiệp vào vụ án này.

      Hai người lại trò chuyện thêm mấy câu, cuộc họp mới có thể tiếp tục, Lộ Phi Nhi cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu chú tâm vào vụ án. Hồ Tuấn Sinh cũng bắt đầu phân công nhiệm vụ cho mọi người, sau khi có manh mối gì, Hồ Tuấn Sinh phát Lộ Phi Nhi cứ liên tục nhíu mày.

      “Lộ Phi Nhi, có gì muốn sao?”

      “Vâng, là thế này, tôi phát nạn nhân là người của thôn khác mới tới, hay cách khác, ấy đến nhà ông nội gần đây, hẳn là chuyện mới đây, còn nữa, đầu nạn nhân bị bịt kín lại, từ góc độ tâm lí học tội phạm mà có thể nạn nhân và hung thủ quen biết nhau.”

      này... Rốt cuộc là muốn cái gì vậy?” người trong đội cảnh sát hình huyện ngồi yên, vậy mà cũng được xem là manh mối sao? Tất cả mọi người đều nguyên do, Lộ Phi Nhi cũng rất gấp, nhưng mà trong lúc này vẫn chưa sắp xếp được gì cả.

      “Ý của ấy là, còn như vậy, người có thể quen biết với ấy hẳn là có bao nhiêu người.” Lý Thanh Lưu giải thích.

      “Ừ, hẳn là như vậy. Vẫn là đội trưởng sáng suốt!” Hồ Tuấn Sinh nhanh chóng phân công công việc cho mọi người, cuộc họp kết thúc.

      Lộ Phi Nhi ra khỏi phòng làm việc, nhưng lại dám rời , bởi vì Lý Thanh Lưu vẫn còn chuyện với người ta trong đó, dù có muốn chạy cũng chạy thoát được đâu.

      Bố về, Lộ Phi Nhi đứng ngoài hành lang, tim gan run sợ mà chờ, chờ Hố Tuấn Sinh tiễn Lý Thanh Lưu ra ngoài, liền nắm lấy bả vai Lộ Phi Nhi, đầu cũng quay lại chỉ dùng cánh tay vẫy vẫy, xem như tạm biệt đồng đội cũ.

      mau buông ra.” Lộ Phi Nhi sợ hãi.

      “Em kích động cái gì? phải em vẫn chưa kết hôn sao? Sợ ai à?” Vốn dĩ là Lý Thanh Lưu đến để tính sổ, vừa lúc người này lại đụng đến cái đề tài này.

      Lộ Phi Nhi trợn trừng hai mắt! Nhìn quanh bốn phía hình như có ai, lúc này mới kéo tay Lý Thanh Lưu xuống, : “Nơi này của bọn em, nếu như phải xác định kết hôn, nhất định dắt bạn hay bạn trai ra về nhà hoặc giới thiệu cho bố mẹ biết nhau, hiểu chưa?
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24: Đối mặt với mẹ vợ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Lộ Phi Nhi rất sợ mẹ, chỉ bởi vì mẹ giáo mà là bởi vì mẹ Vu Diễm Hoa rất hiểu con người , muốn dối? Vô số lần chứng minh, đó là chuyện có khả năng, cho nên tại Lộ Phi Nhi mới căng thẳng như vậy.

      Vào nhà, Cu Diễm Hoa ngồi xuống, nhìn con và Lý Thanh Lưu.

      “Lộ Phi Nhi, rốt cuộc cậu ta là ai? Con và cậu ta có quan hệ gì, , cẩn thận mẹ lột da của con.” Vu Diễm Hoa hung dữ nhìn chằm chằm con .

      “Cái đó ấy... ấy...” Lộ Phi Nhi năng lộn xộn, lớn như vậy, chưng từng căng thẳng như thế này, ra cũng là bởi vì trong lòng có quỷ(ý là có tật giật mình ấy), bởi vì và Lý Thanh Lưu làm chuyện nên làm nha!

      Lúc này, Lý Thanh Lưu đứng lên, “Là như thế này, bác trai, bác , con tên là Lý Thanh Lưu, tại ba mươi mốt tuổi, là đồng nghiệp cùng đơn vị với Phi Nhi. Quan hệ của con và Phi Nhi là người , hình như ấy vẫn chưa với người.” Lý Thanh Lưu nhàng, vô cùng tự nhiên.

      Nghe như vậy, Vu Diễm Hoa nhìn , dựa vào kinh nghiệm giảng dạy nhiều năm của bà, bà phát ra điều gì hợp lý, nhưng cũng tỏ vẻ đón nhận cách của Lý Thanh Lưu dễ dàng như vậy.

      “Cậu cậu và Phi Nhi là đồng nghiệp? Công việc của cậu là gì? Hai người gặp gỡ bao lâu rồi? Cậu hiểu Phi Nhi được bao nhiêu?” Vu Diễm Hoa hỏi liên tiếp mấy đề khiến Lộ Phi Nhi càng căng thẳng hơn, trợn to hai mắt nhìn Lý Thanh Lưu, chờ đợi câu trả lời của .

      “Con làm việc trong đội cảnh sát hình , bọn con gặp gỡ có lẽ cũng được hơn bốn tháng, hiểu biết về Phi Nhi tính là ít, tình cảm của bọn con rất ổn định.” Lý Thanh Lưu vẫn còn cho thêm đáp án.

      “Mục đích đến đây lần này của cậu là gì? Là vì công việc? Hay là tới thăm hỏi bố mẹ của bạn ?” ra trong lòng Vu Diễm Hoa hiểu rất , Lộ Phi Nhi cũng hiểu lắm, lần này Lý Thanh Lưu tới đây hoàn toàn là do nhớ bạn của mình, bởi vì mang theo quà biếu, rất dễ nhận thấy phải là chính thức tới thăm hỏi, hơn nữa trước đó Lộ Phi Nhi cũng với bố mẹ về chuyện này. Nếu đến công việc lại càng phải, chỗ này cũng phải là phạm vi quản lý của .

      “Đầu tiên con tới đây là vì công việc, sau đó nhân cơ hội này đến thăm hỏi hai bác, hi vọng bác trai bác có thể đồng để cho con và Phi Nhi gặp gỡ.” Trong lòng Lộ Phi Nhi khinh bỉ cái tên biết xấu hổ kia, lúc đối mặt với bố mẹ vợ tương lai mà vẫn gian xảo như vậy.

      “À... Vậy trước mắt mà , tại cậu và Phi Nhi vẫn chưa đến tình hình ‘đàm hôn luận gả’( chuyện cưới hỏi) phải ?”

      “Ý của bác là...” Ngược lại lần này Lý Thanh Lưu vô cùng nghiêm túc, có lộ ra nụ cười, Lộ Phi Nhi nghĩ thầm rằng, nếu lúc này nở nụ cười, đoán chừng giáo Vu đuổi thẳng ra khỏi cửa.

      “Nếu tình cảm của hai người vẫn chưa sâu đậm đến thế, vẫn chưa ổn định, vậy nhất định phải chú ý, vẫn nên phải giữ khoảng cách là tốt nhất, dù sao hai người vẫn còn chưa kết hôn.”

      “Bác rất đúng, nếu quan hệ vẫn chưa ổn định như thế quả nên, chỉ có điều, tuy lần này con tới rất vội vàng mang quà tặng gì đến cho bác trai và bác , nhưng con hi vọng là được đồng ý của hai bác, nếu như hai bác phản đối, con hi vọng chờ đến khi Phi Nhi chính thức tốt nghiệp, có thể cho chúng con kết hôn.” Lý Thanh Lưu như vậy, cả nhà họ Lộ đều mở to hai mắt mà nhìn, ngay cả Lộ Phi Nhi cũng bị dọa.

      Bọn họ kết hôn? Sao lại biết? Lý Thanh Lưu là cao thủ tâm lý học, nhìn giống như là hoàn toàn dựa theo lời của Vu Diễm Hoa, nhưng mà tình hình luôn luôn hướng tới phương hướng phát triển mà hy vọng.

      Chỉ có điều, giáo Vu cũng phải là người dễ đối phó. “Cá tính Phi Nhi nhà tôi quá mạnh mẽ, như vậy cũng tốt, hơn nữa con bé còn rất trẻ, tôi hy vọng nó kết hôn sớm như lqd vậy, huống chi, tôi cảm thấy bốn tháng cũng quá ngắn, hiểu biết của cậu về nó cũng được nhiều lắm đúng ?” Vu Diễm Hoa cảm thấy con nhà mình cũng lo phải gả, kết hôn sớm như thế làm gì?

      bác rất đúng, cá tính của Phi Nhi rất mạnh, chịu thua, nếu gặp khó khăn gì trong công việc nhất định ngủ nghỉ để tăng ca, ăn cũng rất đơn giản, nếu phải mì ăn liền là bánh mì, gần đây lại càng làm biếng ăn. Buổi sáng thức dậy cũng có lúc bị choáng váng, cái này cũng là do huyết áp thấp. Thực ra bác hãy yên tâm, tuy con hi vọng có thể nhanh chóng kết hôn, nhưng vẫn còn phải xem suy nghĩ của Phi Nhi và hai bác nữa.”

      Lý Thanh Lưu xong, Vu Diễm Hoa nhìn hồi mới quay đầu với con : “Phi Nhi, con nghĩ thế nào?”

      “Hả? Con... Bọn con ở chung rất tốt. Ha ha!” Lộ Phi Nhi bị mẹ trừng mắt cái đành im miệng.

      “Bố mẹ cậu làm nghề gì?” mặt Vu Diễm Hoa lộ ra nụ cười, bắt đầu gặng hỏi.

      “Bố con là nhân viên nhà nước,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :