1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Cảnh Sát Đáng Yêu- Nhạc Tiểu Nữu (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: công tác ở Hoa Thụ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Để làm việc được thuận lợi, Lộ Phi Nhi thuê phòng trọ ở gần sở cảnh sát, nhà được mới lắm, thuê phòng ở lầu ba. Lúc đầu hy vọng có thể tìm người thuê cùng, nhưng lại nghĩ lúc còn ở trường học, mấy người ngủ trong phòng, muốn tiếp tục sống chung với người khác nữa, mặc dù phải gánh vác tiền thuê nhà ở thành phố , nhưng mà đổi lại có thể được tự do, xem như cũng đáng giá.

      Nhớ lúc trước còn ở trường học, mấy sinh viên nữ cùng sống trong phòng rất hòa thuận, nhưng mà số người có thói quen khiến Lộ Phi Nhi rất ghét, ví dụ như về mặt vệ sinh, lỗ mũi của hơi nhạy cảm, có phản ứng rất lớn với mùi vị, bất kể là mùi tốt hay mùi thơm nồng nặc, đều thích. cũng thích người mình có có mùi vị, cho dù đó là là mùi đặc biệt của cơ thể, có thể phương diện nào đó, có tính đặc biệt thích sạch .

      Ra ngoài học nhiều năm như vậy, Lộ Phi Nhi vô cùng nhớ những lúc còn sống ở nhà, thích tự bản thân mình nấu cơm ăn, hễ là người ra ngoài học, nhất định đều ăn đủ loại cơm tiệm, nhất định cũng ăn đủ các loại mì ăn liền, trừ khi thể khác được, nếu tuyệt đối Lộ Phi Nhi ăn mì ăn liền. Hôm nay sếp cho nghỉ, cho nên chiều nay về sớm. Lộ Phi Nhi xách theo cánh gà hôm qua còn về nhà, khó có được ngày nghỉ, nghĩ nhất định mình phải thư giản phen mới được. Về nhà thay quần áo, vừa xem ti vi lại vừa lấy cánh gà ra gặm, bởi vì hôm qua còn rất nhiều. Lộ Phi Nhi đặc vào trong tủ lạnh, khá tốt, mùi vị dường như vẫn đổi, Lộ Phi Nhi cảm thấy hương vị của cánh gà rất ngon, bất tri bất giác ăn nhiều, dĩ nhiên cũng nhớ đến người đưa cánh gà cho mình, biết đội trưởng Lý Thanh Lưu đối xử với như vậy là có ý gì. Phải biết rằng ấy phải là cấp trực tiếp của , nhưng mà cũng coi như là là nửa cấp , đánh giá như thế nào cũng quan trọng mấy.

      Thực ra, Lộ Phi Nhi cảm thấy bộ dạng của Lý Thanh Lưu rất tốt, lúc cười xấu xa, lúc nghiêm túc, ánh mắt lại sắc bén như thế, nhìn tuổi cũng còn , nhất định là kết hôn rồi. người đàn ông ưu tú như vậy, thích kiểu phụ nữ như thế nào chứ? Lộ Phi Nhi phát giác bản thân rất thích nhìn thấy , thậm chí còn cảm thấy được hồi hộp.

      Sáng sớm, Phó cục trưởng Vương giao cho Lý Thanh Lưu hướng dẫn đội điều tra họp, phòng kỹ thuật cử Lộ Phi Nhi và Trì Ba tham dự, còn có bác sĩ pháp y Bạch Mai nữa. Trong phòng hội nghị, khí rất nặng nề, mỗi khi đến lúc họp, ở đây luôn có khói trắng lượn lờ, đàn ông đều có sở thích này, mặc dù Lộ Phi Nhi nhạy cảm với mùi vị, nhưng lại chán ghét mùi thuốc lá, bởi vì ba cũng là người nghiện thuốc lá, vậy nên ngửi mùi thuốc lá này khiến cảm thấy thân thiết, có đôi khi cũng rất nồng nhưng cũng tỏ vẻ chán ghét.

      Rèm cửa được kéo lại, Phó cục trưởng Vương trực tiếp lên tiếng, “Trong tháng sáu vừa rồi, ở huyện Hoa Thụ xảy ra hàng loạt những vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp tài sản, mọi người nhìn chút .” Đèn chiếu ngừng chiếu số hình ảnh ở trường lên tường, Lộ Phi Nhi nhìn thấy chỉ có cách nghĩ, máu tanh, tàn nhẫn! Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ khi nhìn những hình ảnh như thế.

      “Được rồi, tôi cũng nhiều nữa, tài liệu đều ở trong tay mọi người, thời gian cấp bách, tự mình xem , cấp rất coi trọng những vụ án hàng loạt này, phần tử gây tội khá hung bạo, làm cho những người dân sống xung quanh vô cùng hoảng sợ, câu thôi, kỳ hạn phá án, đối với kẻ giết người đốt thi thể, thậm chí ngay cả em bé tám tuổi mà tên hung thủ cũng buông tha, nhất định phải nhanh chóng truy bắt về quy án, làm xong về nhà ôm con .” Phó cục trưởng Vương dường như chịu đựng khá nhiều áp lực, nhìn giọng điệu và vẻ mặt khi chuyện của ông ấy mà xem, chuyện này từ trước đến nay chưa từng có bao giờ, ông quay đầu với Lý Thanh Lưu:

      “Lý Thanh Lưu, cậu chỉ đạo cấp dưới của cậu, còn người của phòng kỹ thuật nữa, mau đến trường vụ án, nhất định phải nhanh chóng phá án, bây giờ hơn sáu giờ, khi trời mưa, rất nhiều chứng cứ có thể bị cuốn trôi mất đó.”

      “Vâng, chúng tôi xuất phát ngay lập tức.” Lý Thanh Lưu đứng thẳng tắp, khí thế của người lính vô cùng lớn.

      “Lãnh đạo trong cục chúng ta nhất định hết sức phối hợp, nhân vật quan trọng làm cho người ta, cầu kỹ thuật xuất kỹ thuật, chỗ đồng chí cũng hết sức phối hợp, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh chóng phá án.”

      !”

      Ra khỏi phòng họp, Lộ Phi Nhi có phần luống cuống, ý tứ của cấp là phải xuất phát ngay bây giờ sao? Nếu bây giờ lái xe đến huyện Hoa Thụ ít nhất cũng phải hơn hai giờ, có khả năng quay về trong ngày, chẳng lẽ bọn họ mang theo vật dụng, quần áo để tắm giặt sao?

      mau! Mang theo hộp dụng cụ.” Trì Ba đến thúc giục , bây giờ Lộ Phi Nhi cũng quản đến chuyện đó nữa rồi.

      Vội vàng lên xe xuất phát, lần này bọn họ tổng cộng bảy người, ngoại trừ Trì Ba, Lộ Phi Nhi và Bạch Mai ở ngoài, còn lại là bốn người trong đội điều tra. Lộ Phi Nhi, Trì Ba, Bạch Mai và Lý Thanh Lưu cùng ngồi xe, xe còn lại ba người Vân Tùng, Ninh Vệ Đông và Chu Kiến. Lúc khởi hành cũng tồi, lát sau đến đường cao tốc vô cùng lắc lư, Lộ Phi Nhi thấy Lý Thanh Lưu cố gắng hết sức để tránh cho xe khỏi lắc lư, nhưng mà ràng là hiệu quả được lớn lắm, lại thêm bụi đất nữa, bọn họ đường này là chịu ít dày vò.

      sao chứ?” Trì Ba quan tâm hỏi, thấy vẻ mặt Lộ Phi Nhi tái xanh, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

      sao!” Lộ Phi Nhi cười gắng gượng, xem ra là do gần đây tăng ca, có nghỉ ngơi tốt, cho nên say xe rồi. Lộ Phi Nhi thấy trong kính chiếu hậu, Lý Thanh Lưu cũng nhìn cái, trong lòng khỏi lo lắng, để cho cấp biết bản thân vô dụng, là đủ xui xẻo mà. Nhìn Bạch Mai người ta vô cùng bình tĩnh.

      ngang qua thị trấn , Lý Thanh Lưu dừng xe, tự mình bước xuống, đến quán ăn , chỉ chốc lát sau quay lại, trong tay cầm theo túi ni-lon nước, tiếp sau đó xe của bọn người Vân Tùng cũng dừng lại.

      “Uống nước ! Sau đó lại lên đường tiếp.” Lý Thanh Lưu với bọn họ, sau đó ra hiệu cho Lộ Phi Nhi và Trì Ba xuống xe, trong lòng Lộ Phi Nhi miễn bàn là khó chịu biết bao nhiêu, bởi vì dáng vẻ của bản thân nên mới khiến làm như vậy sao! Nhận lấy nước rồi tiếng cảm ơn.

      “Cậu sao chứ?” Ninh Vệ Đông cũng thấy bộ dạng của Lộ Phi Nhi, bất ngờ qua hỏi, nhưng mà rất lo lắng.

      sao, cảm ơn!” Lộ Phi Nhi cũng nhìn , muốn để cho chút hy vọng nào.

      Hành động của hai người đều rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều coi như có gì, nên phàn nàn phàn nàn, nên uống nước uống nước, nghỉ ngơi chút, mọi người lại tranh thủ thời gian lên đường. Đến đồn công an huyện, trước đây Lý Thanh Lưu và người phụ trách vụ án ở đây có qua lại chút, đoàn người lại ‘ngựa ngừng vó’ chạy tới trường vụ án.

      Huyện Hoa Thụ là nơi khá lớn, trung tâm huyện xem như là khu thương mại, hai bên đường cái đều là cửa hàng, đoàn người và xe của Lộ Phi Nhi dừng lại ở thị trấn Đông Giao, vẫn còn chưa xuống xe, thấy rất nhiều người vây quanh nơi đó, dây phong tỏa được kéo xung quanh căn nhà bị thiêu cháy, còn có mấy cảnh sát địa phương canh giữ ở xung quanh, nhìn thấy bọn họ đến, tự động tình hình cho bọn họ.

      Căn nhà hẳn là chỉ cháy bên trong, vẫn chưa bị thiêu hủy hoàn toàn, Lộ Phi Nhi và Trì Ba ở bên ngoài tìm kiếm những chứng cứ liên quan. tại, Trì Ba chịu trách nhiệm chụp ảnh, Lộ Phi Nhi giúp đỡ tập hợp những chứng cứ cảnh vật xung quanh, nhưng mà sau khi Trì Ba chụp ảnh xong, kiểm tra lại lần nữa, tránh khỏi bị quên, bởi vì dù sao Lộ Phi Nhi vẫn là người mới.

      Khi Lộ Phi Nhi bước vào nhà, trước tiên là quan sát hoàn cảnh xung quanh chút, phần lớn trong phòng đều bị thiêu hủy, khi nhìn đến thi thể, là khiếp sợ nên lời, trận choáng váng ụp tới, may mà được người phía sau giữ lấy thắt lưng. Là Lý Thanh Lưu đỡ , Lý Thanh Lưu nhíu mày, :

      “Bây giờ phải là lúc có thể yếu đuối, việc đáng sợ phải là những nạn nhân này, mà là những kẻ gây nên tội ác này. Nếu làm được thay đổi người khác ngay lập tức.”

      “Tôi có thể làm được!” Lộ Phi Nhi muốn khóc mà, cho rằng dù Lý Thanh Lưu có bất mãn đến mấy cũng thẳng trước mặt người khác, chút lưu tình như vậy khiến Lộ Phi Nhi thiếu chút nữa rơi nước mắt rồi.

      Lộ Phi Nhi lấy lại tinh thần, bắt đầu làm việc của mình. Lý Thanh Lưu cũng truy cứu nữa, quay qua hỏi Bạch Mai:

      “Thế nào rồi?”

      “Nạn nhân là nam, nữ và đứa bé, vết thương chí mạng của người lớn là do vết dao gây nên, còn đứa này… Là bị người ta dùng thanh sắt dài 150cm xuyên qua bụng đính lên cạnh giường. Những cái khác còn phải đợi về xét nghiệm rồi mới biết được.” Tuy Bạch Mai quen nhìn những vụ án lớn, nhưng vụ án này cũng khiến cho cảm thấy mặt yếu đuối của mình.

      “Súc sinh!” Lý Thanh Lưu mắng to tiếng.

      “Nhất định phải tóm được ta!” Vân Tùng đứng bên cạnh, nhìn thấy màn thảm kịch như thế này, đến người đàn ông to con lực lưỡng mà cũng chịu nổi nên ra khỏi phòng.

      Kiểm tra trường vụ án xong, vận chuyển thi thể , lần này bọn họ chọn bệnh viện trong trấn để làm việc. Mượn phòng phẫu thuật ở đây để khám nghiệm tử thi. Lộ Phi Nhi và Trì Ba tranh thủ thời gian bước đầu phân loại chứng cứ mang về từ trường, sau đó cử người đưa về cục để xét nghiệm, ở đây căn bản làm được cái gì cả, chỉ có thể thí nghiệm đơn giản chút mà thôi.

      Đến ba giờ chiều, Trì Ba và Lộ Phi Nhi mới xong việc, đồng nghiệp ở đồn cảnh sát ân cần đưa mì ăn liền đến cho bọn họ, Lộ Phi Nhi ăn vào nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc nên chỉ có thể buộc bản thân cố gắng ăn cho hết.

      “Tiểu Lộ, còn suy nghĩ đến chuyện bị phê bình hả?” Trì Ba cũng ngẩng đầu lên vừa ăn mì ăn liền vừa hỏi.

      có, chỉ là trong lòng hơi c\khó chịu mà thôi, chứ phải bởi vì bị phê bình.” Lộ Phi Nhi phát bản thân càng ngày càng yếu đuối, biết là do bản thân hay do gần đây gặp nhiều vụ án giết người, chẳng lẽ nên chọn ngành này sao?

      “Chúng ta làm việc này, cũng đừng nên bởi vì thấy nhiều mà sinh ra cảm xúc tiêu cực đấy!” Rốt cuộc Trì Ba cũng ngẩng đầu lên.

      “Hả? đâu.” Quả bởi vì hai vụ án gần đây mà Lộ Phi Nhi có rất nhiều cảm xúc.

      “Bây giờ bắt đầu hoài nghi bản thân chọn sai chuyên ngành rồi phải ?” Trì Ba nở nụ cười, “Lúc mới bắt đầu tôi cũng giống như vậy, nhưng mà, nếu bây giờ để cho tôi làm người cảnh sát bình thường tôi lại muốn.”

      “Tôi cũng nghĩ bỏ qua.” Lộ Phi Nhi thể thừa nhận, đúng là từng hoài nghi, nhưng mà muốn bỏ cuộc.

      “Làm cảnh sát điều tra, việc tiếp xúc với thi thể và các loại trường gây án đa số phụ nữ làm được, bởi vì phụ nữ quá cảm tính, nhưng mà phụ nữ cũng mặt lợi ích của phụ nữ, tôi hy vọng thành công, chỉ mong khiến tôi nhìn sai.” Trì Ba ăn rất nhanh, bắt đầu húp nước rồi.

      “Tôi thích công việc này, thích bao giờ buông tay.” Vừa vừa giơ nắm đấm lên, chứng tỏ quyết tâm của mình, nhìn thấy biểu như thế của , Trì Ba bất đắc dĩ lắc đầu, này là! Đôi khi giống người phụ nữ trưởng thành đầy lý trí, cũng có đôi khi lại rất đáng . Lộ Phi Nhi rất hiểu bản thân mình, ưu điểm lớn nhất của là cố chấp, bất kể là lúc còn ở trường học hay những chuyện liên quan đến tình cảm, thậm chí với công việc tại có tính khiêu chiến này.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Nhược Vân thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10: Thu hoạch bất ngờ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Buổi tối, Lộ Phi Nhi và Bạch Mai được sắp sếp ở chung phòng, Bạch Mai cho Lộ Phi Nhi cảm giác ở chung rất tốt, nhưng mà từ từ tiếp xúc, phát Bạch Mai này, tuy nhìn bề ngoài phải là người sắc bén như thế nhưng ấy lại là người rất vì bản thân mình. Là kiểu người dùng lời nhàng cầu bạn chuyển động theo ấy, ví dụ như, Lộ Phi Nhi thích bằng đường lớn, nhưng Bạch Mai lại dùng lời lẽ và ánh mắt vô cùng dịu dàng đề nghị, khiến bạn có cách nào từ chối được.

      Kỳ thực, Lộ Phi Nhi rất tò mò về tình trạng hôn nhân của Bạch Mai, nhìn trẻ như thế, cùng lắm cũng chỉ ba mươi mà bác sĩ pháp y tài giỏi, người phụ nữ đặc biệt như vậy tìm người chồng như thế nào? Dáng vẻ ấy rất tốt, đoán chừng người theo đuổi cũng rất nhiều.

      Chỉ có điều Lộ Phi Nhi cũng phát mặt thể chấp nhận của , Bạch Mai rất đặc biệt, đặc biệt như thế nào? Chính là cái loại mà cho dù đối mặt với thi thể bị thiêu đốt hoàn toàn, ấy vẫn có thể bình thản ung dung. Chẳng lẽ bởi vì đây là chuyên ngành của ấy?

      Ban đêm, Lộ Phi Nhi ra khỏi phòng, muốn quan sát bên ngoài chút, bầu trời sao ở đây rất đẹp. Bầu trời đầy sao, giống như những viên đá quý được khảm màn đêm đen tối, có khói bụi của thành thị, có tiếng ô tô, bao lâu rồi, trong lòng Lộ Phi Nhi nhớ lại, bao lâu rồi chú ý bầu trời đầy sao đầu mình?

      ngắm sao?” Là Lý Thanh Lưu. Kông biết vì sao, lúc còn ở trường cảnh sát được huấn luyện viên huấn luyện ra tính cảnh giác, nhưng ở trước mặt căn bản đều thể dùng được.

      “Đúng vậy, đội trưởng Lý! Uhm, chuyện lúc ban ngày, xin lỗi, tôi...” Lộ Phi Nhi biết như vậy rất ngu xuẩn, hơn nữa tại cũng phải thời điểm thích hợp, nhưng mà trong lòng tại có cách nào khác.

      đến chuyện này nữa, có thể nhận biết được các chòm sao ?” Lý Thanh Lưu ngẩng đầu, nhìn sao trời.

      “Ách... biết, ngoại trừ sao Bắc Đẩu ra cố lắm cũng chỉ biết được sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ mà thôi.” Cái đó là do lúc trước được mọi người kể lại, cho tới bây giờ Lộ Phi Nhi cũng nghĩ tới có ngày cùng chuyện này với cấp của mình.

      “Ha ha, xem, kia là chòm sao Tiên Hậu, kia là cung Nhân Mã, cái kia là chòm sao Orion, xem ba ngôi sao ở giữa , nhìn xem có giống như cái thắt lưng của thợ săn ?” Lý Thanh Lưu hoàn toàn đắm chìm trong bóng đêm tại.

      “Vâng, đúng vậy, rất giống.”

      nhìn bên kia nữa ...”

      “Đó có phải là chòm sao Tiểu Khuyển(con chó) ?” Lộ Phi Nhi cảm thấy hứng thú hỏi.

      “Con chó? thích con chó sao?” Lý Thanh Lưu đột nhiên tỉnh táo tinh thần.

      “Đúng vậy! thích sao?”

      “Đương nhiên là thích, tôi cũng từng nuôi vài con rồi!” Lý Thanh Lưu cũng là người rất thích nuôi chó.

      “Vậy sao? Trong nhà tôi cũng nuôi con chó, vô cùng thú vị, tuy nhát gan nhưng lại vô cùng thông minh. Lúc trời bắt đầu mưa xuống, nhất là có sấm sét, nó liền kêu ngừng, nhất định phải có người ôm vào trong lòng mới chịu.” Lộ Phi Nhi nhớ tới con chó cưng của .

      “Vậy sao? Rất thú vị, chỉ có điều tôi cảm thấy chó là loài vô cùng thông minh, nó có nhiều chỗ rất giống với con người. Tôi nhớ trước kia tôi từng nuôi hai con chó, nhưng tôi chỉ thích trong hai con đó mà thôi, nhưng mà sau đó con chó ấy lại chết, rồi tôi lại chuyển chú ý đến con chó còn lại, tôi phát nó vậy mà lại thèm thân thiết với tôi.” Lý Thanh Lưu cảm khái .

      “Cái gì? vậy mà lại thiên vị? cũng quá đáng, có biết chó có bao nhiêu yếu ớt ?” Lộ Phi Nhi kích động , trong lòng Lý Thanh Lưu cười thầm, hình như giữa bọn họ lại càng thêm gần gũi rồi.

      Hai người cứ bắt đầu trò chuyện như vậy, Lộ Phi Nhi cảm thấy được mặt khác của Lý Thanh Lưu, hai người lại càng thêm thân thiết, thậm chí Lộ Phi Nhi còn để lộ ra con người của mình, oa oa lqd ngừng mà Lý Thanh Lưu lại tranh cãi gay gắt, nhất định phải đối nghịch với Lộ Phi Nhi mới chịu. Lộ Phi Nhi bị chọc tức giận được mà oán hận cũng xong. Nhìn gò má của , vô tình bị hấp dẫn. Căn la quên mất tại Lý Thanh Lưu là cấp trêm của mình, Lộ Phi Nhi chỉ xem như người đàn ông khiến tim đập rộn lên.

      Sáng sớm vừa lên, mọi người có liên quan đều bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu tình tiết vụ án, mở cuộc họp, cho dù những chứng cứ liên quan đến vụ án vẫn chưa hoàn thiện, nhưng mà cái này cũng phải là lý do khiến cho công việc bị đình trệ được.

      “Nạn nhân tất cả gồm có ba người, theo thứ tự là Hình Quế Đông, nam, ba mươi bốn tuổi, từng làm sảnh sát vũ trang, nguyên nhân dẫn đến cái chết là do vết đâm ở bụng. Tiếp theo là Vương Quyên, là vợ của ttl,lqd Hình Quế Đông, ba mươi ba tuổi, nguyên nhân tử vong là...vết đâm xuyên thủng bụng. Kiểm tra chất độc thấy những chất độc thông thường, xét nghiệm bên dưới thi thể còn sót lại thành phần của xăng.” Bạch Mai báo cáo ngắn gọn.

      “Sau khi chúng ta đến trường vụ án, phát bên ngoài căn nhà có dấu vết của bánh xe mô tô, tạm thời vẫn chưa thể xác định đó là loại xe gì, cửa sổ trong nhà cũng có dấu vết bị cạy mở, bên trong lại l,q,d phát có thành phần của xăng. Trong nhà lấy được dấu chân nào khả nghi, còn bên ngoài do người dân vây xem quá đông nên mọi dấu đều bị phá hủy, cho nên cũng có chứng cứ gì có giá trị.” Trì Ba giới thiệu sơ qua.

      “Cục trưởng Vương, thấy thế nào?” Lý Thanh Lưu ra suy nghĩ của mình mà hỏi ý kiến của Cục trưởng Vương đại diện sở cảnh huyện Hoa Thụ .

      “Kỳ thực chuyện này cũng là chuyện mà chúng tôi vẫn luôn phiền não, gần đây xảy ra nhiều vụ án dữ tợn như vậy, nhưng mà từ trường vụ án này, mọi người cũng thấy được, tất cả cửa sổ đều bị phá hoại, chúng tôi vẫn luôn hoài nghi là chính nạn nhân mở cửa cho hung thủ vào nhà.”

      “Uhm, tôi nghĩ chúng ta nên điều tra mấy cái trường kia cho kỹ.” Lý Thanh Lưu vừa vừa nhìn về phía mấy người của phòng kỹ thuật.

      Lần này, Trì Ba vẫn dẫn Lộ Phi Nhi theo, bởi vì Lý Thanh Lưu lái xe còn dẫn theo Vân Tùng và Chu Kiến, nơi xảy ra án mạng cũng xa mấy, cả quãng đường cũng chỉ mất hơn tiếng đồng hồ là tới.

      Lộ Phi Nhi phát đa số nhà ở đây đều rất giống nhau, ngay cả kiểu dáng cửa sổ cũng vậy, 1,2m kính thủy tinh, hai bên là khung cửa sổ, cửa chính cũng vậy, phía là khoảng hơn bốn mươi xen-ti-mét thủy tinh, phía dưới là cửa. Lý Thanh lưu cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh trường, quả đúng như Cục trưởng Vương , tất cả cửa sổ đều có dấu vết tổn hại từ bên ngoài, thủy tinh đều bể nát, đồ vật bên trong đều lộn xộn, cũng nhìn ra là đập phá từ đâu.

      “Vân Tùng, cậu xem thử phía kia có thể chui vào được ?” Lý Thanh Lưu chỉ vào phần của cửa sổ.

      “Vâng.” Vân Tùng tìm cái ghế, thử chui vào.

      “Làm sao vậy, đội trưởng Lý?” Trì Ba và Lộ Phi Nhi cũng chạy tới nhìn bọn họ.

      được đâu đội trưởng, em chui vào được.” Vân Tùng bỏ cuộc.

      “Trì Ba, cậu leo lên thử xem.”

      Trì Ba có lẽ cao khoảng 1m75, nhưng mà rất gầy, nên chui vào rất dễ dàng, sau đó hai ba lần đều chui vào được, Vân Tùng và Lộ Phi Nhi đều sửng sốt, sao bọn họ lại nghĩ đến khả năng này chứ?

      “Được rồi! Chúng ta về thôi!” Cuối cùng bọn họ cũng có thu hoạch rồi.

      Lại mở cuộc họp lần nữa, lần Lý Thanh Lưu hỏi ý kiến của người khác nữa mà ra suy nghĩ của chính mình,

      “Những nơi xảy ra án mạng mọi người nhìn thấy, hầu như đều là trong phạm vi xung quanh năm mươi ki-lo-mét. Cho nên tôi suy đoán, đầu tiên, hung thủ phải có phương tiện lại, hơn nữa còn phải người, vì sao tôi lại như vậy? Mọi người thử nhớ lại xem, nạn nhân cuối cùng là Hình Quế Đông từng làm cảnh sát lên, người khó có thể lqd chế ngự được ấy. Thứ hai, hung thủ là người phải rất béo, có thể chui qua được cửa sổ chỉ có bốn mươi xen-ti-mét. Tiếp theo là đến phòng ban, chúng tôi muốn nhờ các đồng chí trong sở cảnh sát địa phương và Cục cảnh sát huyện cùng phối hợp, bắt đầu kiểm tra những thị trấn gần đây trước.”

      “Được, chúng tôi hết sức phối hợp.” Cục trưởng Vương đồng ý vô cùng thoải mái, áp lực của ông ấy cũng rất lớn, mấy chục năm qua bây giờ ở đây mới xảy ra vụ án lớn như thế.

      “Chủ yếu là..., những tên hung thủ này vô cùng hung ác, lúc sắp xếp thẩm tra, nếu có điều gì đáng ngờ, phải báo cáo ngay lập tức, được tự mình hành động.” Đây là vì Lý Thanh Lưu tránh cho khỏi bị thương vong cần thiết.

      Bởi vì nhân viên có hạn, nên Lý Thanh Lưu cũng chỉ đạo mọi người tham gia vào việc thẩm tra, người của cảnh sát địa phương chỉ huy tổ, Lộ Phi Nhi và Lý Thanh Lưu cùng viên cảnh sát địa phương tên Đại Lưu được phân công tổ. Hai ngày nay, biểu của Ninh Vệ Đông vô cùng im lặng, nghe phân công như vậy cũng gì, thậm chí tại ta còn trốn tránh Lộ Phi Nhi.

      Đường xá nông thôn đều như thế cả, mưa xuống tí hoặc là có nước tồn đọng, đường cái lầy lội ngay, ba người Lộ Phi Nhi vào hộ gia đình, trong nhà có cái máy cày và chiếc xe ba bánh. Đây là căn nhà cuối cùng, vừa bước vào nhà, liền thấy người phụ nữ nhếch nhác, khoảng sáu mươi tuổi, nhìn thấy bọn họ đến tiếp đãi nhiệt tình. Lộ Phi Nhi ngửi ttl,lqd được trong nhà có mùi rất lạ, là vì sao, nhưng mà cảm thấy căn nhà này rất bẩn. Vào phòng, thấy ông lão nằm giường, bộ dạng rất khỏe mạnh, hơi béo, đôi mắt rất to, đầu giường đặt gần lò sưởi vẫn còn treo móc truyền nước.

      “Ông Triệu? Ông bị bệnh gì vậy?” Đại Lưu hỏi.

      “À..., cũng có gì, ngày hôm qua bị vấp ngã sau nhà, chính là già rồi nên khôn dùng được nữa rồi.” Triệu Hưng Đạt

      “Đúng vậy, người già rồi khó tránh khỏi bị ngã.” Vợ ông ngồi bên cạnh cũng theo.

      Trò chuyện hồi, cũng có tình huống đặc biệt nào khác, nên mấy người Lý Thanh Lưu cũng ra về. Vừa bước ra thấy người đàn ông đứng bên cạnh máy kéo.

      “Liễu Cương, cậu mới tới à? Đại Lưu biết ta, giọng giới thiệu với Lý Thanh Lưu, người này chính là con rễ của Triệu Hưng Đạt.

      “Đúng vậy, đến thăm bố vợ tôi.”

      “Vậy à, biết bố vợ cậu vì sao lại bị như vậy?” Đại Lưu thuận miệng hỏi.

      “À, hai ngày trước bị ngã từ xe xuống nên chân đứng được.”

      Ánh mắt Lý Thanh Lưu tối sầm lại liếc mắt nhìn Lộ Phi Nhi cái, Đại Lưu cũng nghe ra có chuyện ổn, tiếp tục hỏi, “Ông ấy mà còn có thể từ xe ngã xuống hả?”

      “Ông ấy về, từ xe nhảy xuống nhưng nhảy được tốt nên bị ngã.”

      Ba người lại trò chuyện thêm vài câu, về, vừa ra khỏi sân, Lý Thanh Lưu liền với Phi Nhi: “ nhanh về gọi người, chúng ta canh giữ ở gần đây, cẩn thận trong tay bọn họ có hung khí.”

      “Nhanh lên, nhà lão ta còn có co trai, phỏng chừng lát nữa về, nếu cậu ta biết phát sinh biến cố, coi chừng bọn họ ‘chó cùng bứt giậu*’. Đại Lưu lo lắng

      *Chó cùng bứt giậu: Trong tình thế bị đẩy đến đường cùng làm liều.

      Lộ Phi Nhi vội vàng chạy về gọi người, cũng may ở đây xa lắm, được mấy bước tới nơi. Ninh Vệ Đông thấy vội vàng chạy về, trức giác cho thấy nhất định xảy ra chuyện gì rồi. Tiến lên giữ lại,

      “Làm sao vậy?”

      “Có chuyện, người tên là Triệu Hưng Đạt, mau dẫn người qua đó , mấy người đội trưởng Lý canh giữ ở đó rồi!”

      đợi Lộ Phi Nhi xong, Ninh Vệ Đông chạy thẳng vào trong gọi người, cứ như vậy, nhóm người thuận lợi mang tất cả người nhà họ Triệu về sở. Hành động như vậy, thể nghi ngờ là chấn động cả thị trấn rồi.

      Mang về sở những có vợ chồng họ Triệu mà còn có con trai, con dâu, con và con rễ nữa. Nếu Lý Thanh Lưu đoán sai đây chính là kiểu gia đình phạm tội. kêu Trì Ba và Lộ Phi Nhi,

      “Hai người đến nhà họ khám xét chứng cứ, Bạch Mai kiểm tra miệng vết thương của Triệu Hưng Đạt, hai người hãy lấy chứng cứ ở trường và vết máu ra so sánh xem sao.”

      “Vâng, yên tâm.” Trì Bà là người phụ trách chủ yếu, bây giờ có thể kết án hay , chứng cứ tay bọn họ là vô cùng quan trọng.
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Gia đình máu lạnh

      Editor: Trần Thu Lệ

      Tình huống của gia đình này khiến bọn người Lý Thanh Lưu rất hoài nghi, sau lời dối thường là chân tướng, đúng như lời Lý Thanh Lưu , tại điều quan trọng nhất chính là chứng cứ, bởi vì dám cả gan gây ra vụ án tàn ác như vậy, trong lòng thừa nhận khả năng gian xảo và máu lạnh, cũng phải là người bình thường nào có thể so sánh được.


      Đầu tiên, Lộ Phi Nhi và Trì Ba đến trường xảy ra vụ án, nếu biết đối tượng tình nghi lớn nhất là Triệu Hưng Đạt từng bị thương, vì vậy bọn người Lộ Phi Nhi phải chú trọng vào việc điều tra vết máu ở trường rồi, sau khi chuyển thi thể, dọn dẹp đồ vật hỗn tạp ở trường và bỏ những đồ vật bị thiêu đốt, mặt đất lộ ra màu đen và màu đỏ sậm của gạch.


      Kiểm tra vết máu, là trong những vật chứng thường xuyên thấy nhất trong pháp y. Bình thường nó có thể giải quyết có phải là vết máu hay , là máu của người hay là của động vật, thuộc loại nhóm máu nào, là máu của đàn ông hay của phụ nữ, cùng với vị trí chảy máu, thời gian chảy máu và lượng máu chảy ra rất quan trọng, từ đó có thể điều tra ra nhiều vấn đề, căn cứ vào đó và cung cấp manh mối cho Thẩm phán. Đầu tiên, hai người gỡ màn che chắn trong nhà lên, sau đó mang khẩu trang vào mới bắt đầu làm việc.


      Sử dụng khí a-mô-ni-at(NH3)*, mấy người Lộ Phi Nhi rất thuận lợi tìm được vết máu, khí a-mo-ni-at tác dụng với thành phần màu đỏ của máu, cho ra màu xanh lá cây ánh huỳnh quang, độ nhạy cảm có thể đạt tới trăm phần trăm. Ở tường, mặt đất và giường đều có vết máu, hai người cố gắng lấy mẫu rồi sau đó chụp ảnh dấu vết lại.

      *NH3: Là khí màu, mùi hăng khó chịu, dùng làm hỗn hợp sinh hàn cho tủ lạnh và để làm chất nổ

      Thông qua hệ thống phân tích máu, vết máu bắn tung tóe, hướng và hình dạng rải rác ở trường kết hợp với vị trí bị thương của thi, có thể xác định tư thế của nạn nhân bị thương và hung thủ tại trường khi đó. hàng loạt màn máu tươi vung vãi, đặc biệt là những cái này vượt qua mức vung vãi chiều cao của con người, cho thấy quá trình vật lộn rất quyết liệt thông qua dấu vết này.


      Lý Thanh Lưu lái xe đến, Lộ Phi Nhi thấy sắc mặt rất nghiêm túc, đoán chừng là gặp trở ngại ở phòng thẩm tra rồi. Lý Thanh Lưu, Trì Ba và Lộ Phi Nhi suy diễn lại quá trình vụ án lần nữa, có ba người có khả năng phạm tội trực tiếp nhất, nhưng mà ai trong số đó là thủ phạm chính, rốt cuộc người nào mới động thủ giết người, những thứ này đều cần phải dựa vào chứng cứ mới chuyện được.


      Vóc dáng Triệu Hưng Đạt cao khoảng 1m65, như vậy là cao xấp xỉ với Lộ Phi Nhi. Lý Thanh Lưu bảo Lộ Phi Nhi cầm dao, còn đóng giả làm nạn nhân, bắt đầu thí nghiệm mô phỏng lại vụ án. Hai người đứng rất gần nhau, Lý Thanh Lưu vừa dùng lực, Lộ Phi Nhi lập tức bổ nhào vào trong lòng , khiến mặt đỏ lên, thậm chí còn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt người . Chỉ có điều rất dễ nhận thấy là Lý Thanh Lưu cũng chú ý đến điểm này, vẫn tiếp tục thảo luận với Trì Ba.


      Ngày hôm sau, có kết quả kiểm tra, mà bên pháp y Bạch Mai cũng cho kết quả giám định vết thương của Triệu Hưng Đạt khiến người ta hài lòng. Cầm lấy bằng chứng, đầu tiên Lý Thanh Lưu thẩm vấn con rể Triệu Hưng Đạt trước, tên là Liễu Cương, ta có vẻ vô cùng căng thẳng, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của mấy người cảnh sát thẩm vấn, ta hy vọng có thể nhận được chút manh mối từ trong đó.


      Lý Thanh Lưu ung dung nhìn ta, nhấc tay giơ tài liệu lên, “Bằng chứng cho thấy, vết thương người cha vợ là do vết dao gây nên, trong nhà cha vợ cũng phát ra con dao này, tại trường vụ án cũng phát ra vết máu của ông ta, hơn nữa... Quan trọng nhất là, giết ba người hay có thể là tám người? Ba vợ và em vợ khai báo tất cả rồi, bọn là do chỉ thị, tôi nhắc điều, mức hình phạt giữa hung thủ chính và kẻ đồng lõa chênh lệch rất lớn, tôi nghĩ...”


      bậy, bọn họ bậy, tôi giết người, tôi làm, là bọn họ ép buộc tôi, bọn họ nếu tôi tham gia bọn họ giết tôi, tôi có cách nào khác, tôi...” Liễu Cương năng lộn xộn, ta vô cùng sợ hãi, sau đó bắt đầu khai báo.


      Bởi vì vóc dáng của con trai Triệu Hưng Đạt gầy yếu nên mỗi lần phạm tội, đầu tiên chui vào từ phần của cửa sổ, sau đó mở cửa ra cho hai người khác vào. Điều đáng là, đa số người dân ở đây, cửa sổ và cánh cửa thủy tinh phía đều phải ấn lên từ bên ngoài, chỉ dùng mấy cây đinh cố định lại, cái này dễ dàng cho tội phạm lợi dụng thời cơ gây án.


      Đến lần đột nhập cuối cùng này, bọn họ gặp phải phản kháng quyết liệt, ban đầu nạn nhân vật lộn với Triệu Hưng Đạt và con trai ông ta. Sau khi tận mắt thấy vợ mình bị giết lại điên cuồng chống lại lqd nhưng cuối cùng vẫn địch nổi, ngã vào trong vũng máu. Con trai của nạn nhân vừa tròn tám tuổi, sau khi nhìn thấy ba mẹ bị giết hại, sợ hãi tê liệt ngã xuống giường, Triệu Hưng Đạt trực tiếp đè bé xuống, lúc này Hình Quế Đông còn chưa chết, nhìn con trai mình rơi vào tay tên hung thủ, ánh mắt trừng to, muốn đứng lên, muốn cứu con của mình, nhưng mà, lúc này miệng phun đầy máu tươi, ‘lực bất tòng tâm( đủ khả năng)’ rồi.


      Triệu Hưng Đạt hài lòng với biểu vừa rồi của con rể, đưa con dao cho Liễu Cương, bảo giết đứa bé . Nhưng mà Liễu Cương nhìn đứa bé trước mắt cũng giống như con trai của mình, sao cũng lqd xuống tay được. Triệu Hưng Đạt tức giận, cầm lấy cái khoan sắt bên cạnh do mình mang đến đâm thẳng vào thân thể bé trai, nhưng ngờ, cái khoan sắt lại cắm vào mép giường gỗ, nhổ ra được, bọn họ chỉ có thể bỏ , Liễu Cương khai báo xong hết, cuối cùng dường như là cho bản thân mình nghe, ta :

      “Vào khoảnh khắc cuối cùng, đôi mắt người đàn ông vẫn trừng lớn, ấy muốn bò về phía vợ và con của trai mình.”


      Lộ Phi Nhi lấy tờ báo qua, phía đăng tin kỹ càn về vụ án giết người náo động thời, phóng viên viết bài vô cùng tỉ mĩ, về việc ba người này chỉ vì hơn ba trăm đồng và ra tay hung ác giết hại cả nhà người ta, miêu tả rất tỉ mĩ. Đài truyền hình tỉnh cầu bọn họ tái lại lqd chút về quá trình phá án, nhưng mà bị Lý Thanh Lưu từ chối. đứa cơ hội này cho Phó cục trưởng Vương, cũng qua tâm mọi người có đồng ý hay , trực tiếp về nhà nghỉ ngơi rồi. Lộ Phi Nhi thấy Đài truyền hình tâng bốc gì đó, thả ba người Triệu Hưng Đạt về, sau đó lại bắt lần nữa, nhìn Thôi Phong vừa ăn mì ăn liền cũng muốn bắn lên. Lộ Phi Nhi nhớ tới liền nhịn được cười, Phương Mẫn nhìn mấy người tuổi trẻ biết làm sao.


      Vụ án kết thúc nhanh chóng, năng lực phá án mạnh mẽ, phải là hoàn mỹ. Đội Lý Thanh Lưu được tỉnh khen ngợi, ngay cả Lộ Phi Nhi là nhân vật phụ mà cũng được lãnh tiền thưởng. Đây là lần đầu tiên Lộ Phi Nhi được khen ngợi, điều này làm cho vô cùng vui vẻ.


      Hôm nay hành lang, lại gặp được Ninh Vệ Đông, rất dễ nhận thấy, ta trốn tránh , Lộ Phi Nhi dự định tiến lên chào hỏi như bạn bè bình thường, nhưng sau đó lại suy nghĩ, bởi vì bản thân có tình cảm với cậu ta, hơn nữa chính lại là người từ chối, cho nên mới có thể ung dung như vậy. Nhưng Ninh Vệ Đông khác, cậu ta rất , còn bị từ chối cũng rất thẳng thừng nữa, nếu bây giờ có chuyện gì mà lại tới chào hỏi, như vậy đối với Ninh Vệ Đông mà là tổn thương rất lớn.


      Lộ Phi Nhi nhận được thư của Ngô Viện Viện, công việc tại của ấy vô cùng thuận lợi, về điểm này Lộ Phi Nhi vẫn tin tưởng, Ngô Viện Viện là người rất thông minh, cách đối nhân xử thế vô lqd cùng khôn khéo, thành tích cũng tốt. ấy ấy nhớ Lộ Phi Nhi, muốn nhìn ảnh chụp của , muốn xem cây phong chỗ bọn họ. Đề tài này khiến cho Lộ Phi Nhi rất hứng thú, tại bây giờ là cuối mùa thu, thời tiết rất tốt! Rừng phong đỏ ở ngoại ô rất đẹp, rất muốn xem!


      “Này, người đẹp, phát xuân à?” Nghe Thôi Phong chuyện chút che đậy, Lộ Phi Nhi mới phát bản thân mình giờ nghiêng người bệ cửa sổ si mê nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng của Thôi Phong, Lộ Phi Nhi quay đầu lại, ngờ nhìn thấy Lý Thanh Lưu, Hoàng Chiêm Quân và Phương Mẫn đều ở đây, tất cả bọn họ đều nhìn .


      có!” Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bởi vì có Lý Thanh Lưu ở đây nên có can đảm nhìn người khác.


      “Ôi chao, bé này sao hôm nay lại thẹn thùng như thế.” Bọn họ đều biết Lộ Phi Nhi là người rất đáng .


      Lý Thanh Lưu và Hoàng Chiếm Quân vào văn phòng, lúc này Phương Mẫn mới tới.


      nghĩ cái gì mà say sưa như thế? Nhìn em gần đây rất vui vẻ, lúc có chuyện gì cũng bật cười, có phải em rồi phải hả?” Phương Mẫn cười .


      “Đâu có đâu! Em suy nghĩ, bây giờ đúng là lúc lá phong đỏ, rất muốn nhìn chút và thích đứng dưới cây phong chụp tấm hình.” Lộ Phi Nhi tỏ ra vô cùng hưng phấn.


      “Đúng là vậy à? Phong cảnh ở ngoại thành rất đẹp.” Phương Mẫn cũng bị cuốn hút.


      “Đúng rồi, phải kỹ thuật chụp hình của Trì Ba rất tốt sao? Trì Ba, chừng nào rảnh chụp cho tôi tấm hình ?” Từ sau lần Lộ Phi Nhi cùng Trì Ba ra ngoài công tác trước, hai người hiểu nhau rất nhiều, nhưng mà Trì Ba nghe Lộ Phi Nhi xong, ngẩng đầu từ trong sách vở lên, ngơ ngác nhìn Lộ Phi Nhi, Thôi Phong bên cạnh cười ha ha, Lộ Phi Nhi tức giận cau mày lại.


      “Tôi thấy vẫn nên thay đổi người khác !” Phương Mẫn lời hợp lý.


      “Vì sao?”


      “Đúng là kỹ thuật của Trì Ba rất tốt, có thể là tương đối khá, chỉ có điều, kỹ thuật chụp ảnh của cậu ấy chỉ thích hợp cho việc chụp thi thể mà thôi, cậu ấy chụp người sống cũng giống như người chết. Lần trước Thôi Phong cũng tin, bảo cậu ấy chụp tấm, kết quả tiểu tử này vừa mới nhận lấy tấm ảnh trực tiếp xé nát luôn.” Phương Mẫn cười , lúc này Trì Ba cũng lắc đầu biết làm sao.


      vậy sao? Ảnh chụp ra vô cùng khó coi à?” Lộ Phi Nhi còn chưa nghe qua chuyện như thế này bao giờ.


      “Ừ, đừng nữa, nhìn ảnh cậu ấy chụp, giống như nhìn thấy dáng vẻ lúc mình chết vậy, rất kinh khủng. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ đến tấm ảnh đó, ôi... Vẫn là đừng nữa.” Dáng vẻ Thôi Phong như bị đả kích sâu sắc.


      “Trì Ba, vậy sao?” Lộ Phi Nhi cũng cười.


      “Việc này...” Trì Ba xấu hổ sờ sờ mũi, “Góc độ chụp ảnh của tôi và nhà nhiếp ảnh khác nhau, chuyện này cũng còn cách nào khác.”


      “Vậy tôi nên tìm người khác thôi!”


      “Thế nào? tính chơi à?” Thôi Phong nghe được vấn đề


      “42Đúng là có kế hoạch như vậy.” Lộ Phi Nhi muốn chơi cho khuây khỏa.


      “Ý kiến này cũng hay, tôi thấy như vậy . Chúng ta tìm ngày, chúng ta cùng dã ngoại có được ?” Phương Mẫn đ19ề nghị.


      “À, được đấy, ý kiến này rất hay.” Thôi Phong cũng hùa theo.


      “Uhm, có thể.” Trì Ba cũng tỏ vẻ đồng ý.


      “Vậy sao? Vậy chúng tôi cũng tới tham gia.” Là Lý Thanh Lưu, nghe được, cười73 đề nghị cũng muốn tham gia. Lộ Phi Nhi ngờ như vậy, dĩ nhiên là chỉ có mình Lý Thanh Lưu tham gia, chắc chắn có rất nhiều người, mà còn có cả Ninh Vệ Đông nữa. Lộ Phi Nhi thấy như vậy vẻ mặt rất đau khổ, mấy người Phương Mẫn cũng biết, đều nhìn cười lén lút.
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: chút tiến triển

      Editor: Trần Thu Lệ

      Bắt đầu chơi thu, Lộ Phi Nhi ngờ, bản thân và nhiều người như vậy cùng nhau ngắm cảnh cuối mùa thu, thế nào cũng cảm thấy là lạ. Cảm thấy căng thẳng, thấy được thoải mái, ngoại trừ mấy người trong phòng của ra, còn có mấy thành viên trong đội của Lý Thanh Lưu nữa, dĩ nhiên cũng bao gồm có cả Ninh Vệ Đông, ta vẫn cứ như vậy, thừa dịp mọi người chú ý lại lén lút nhìn Lộ Phi Nhi.


      Bọn họ lựa chọn cắm trại bên bờ sông, mấy người đàn ông chịu trách nhiệm bếp núc, mấy người phụ nữ chịu trách nhiệm chuẩn bị thức ăn, bọn họ mang dụng cụ câu cá đến, còn có ít dụng cụ nướng thôn quê, đáng sợ nhất chính là Bạch Mai cũng đến, tại dùng bàn tay thường xuyên giải phẫu tử thi mà lau khay chén. Thừa dịp việc này nhanh chóng, Lộ Phi Nhi muốn tìm chỗ thích hợp chút, tất cả mọi người đều bận rộn, cũng ngại kêu người khác, rừng cây phía xa hẳn là nơi tốt nhất. Lộ Phi Nhi liền chạy qua đó.


      Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Lộ Phi Nhi lại bị phong cảnh xung quanh cản trở bước chân, lá cây dưới chân rất dày, giẫm lên rất mềm mại, thậm chí còn thấy con sóc nữa. tới lui, đột nhiên Lộ Phi Nhi đụng vào người, là Lý Thanh Lưu. Hôm nay mặc rất tùy ý, đúng là với hình thể của , rất khó bị người khác xem .


      Hai tay Lý Thanh Lưu giữ eo Lộ Phi Nhi, thấy người đẹp nhìn ngẩn ngơ, thậm chí còn có ý thức được tình cảnh tại của bản thân, Lý Thanh Lưu nở nụ cười. Mãi đến khi nghe tiếng cười trầm thấp truyền đến, Lộ Phi Nhi mới phát bản thân giờ ở trong lòng , hai tay của ôm mình, thậm chí còn có ý định buông ra. Lần đầu tiên, Lộ Phi Nhi thân thiết với người đàn ông như vậy, cảm thấy tim mình đập rất nhanh, muốn nhanh chóng kéo ra khoảng cách, nhưng mà thân thể của lại nghe theo sai khiến.


      “Thấy được cái gì rồi mà vui vẻ như vậy hả?” Lúc này Lý Thanh Lưu mới buông đôi tay giở trò lưu manh ra.


      “Con sóc.” Lộ Phi Nhi trả lời cần suy nghĩ, giống như bị thôi miên vậy.


      “Ha ha, thôi!”

      “À! Vâng.”


      Như vậy, Lộ Phi Nhi cứ ngây ngốc mà về theo Lý Thanh Lưu, qua hồi lâu mới phản ứng kịp, ngay vừa rồi có phải đội trưởng Lý ôm mình hả? Tính theo thời gian, nếu mà đỡ hình như hơi lâu phải. Chẳng lẻ ấy cũng động tâm với mình sao? Nghĩ tới đây, mặt Lộ Phi Nhi liền đỏ lên, cảm giác giống như là mới biết lần đầu vậy. Thỉnh thoảng lqd liếc nhìn Lý Thanh Lưu, muốn biết đáp án từ người , nhưng mà nhìn bộ dạng trò chuyện vui vẻ, chút cũng nhìn ra được cái gì cả. Nhưng mà , nếu như Lý Thanh Lưu có tình ý với rất vui vẻ, chỉ mong đây phải là tự bản thân đa tình. Chỉ có điều có vấn đề rất lớn, chính là Lý Thanh Lưu hơn ba mươi tuổi, biết ấy kết hôn hay chưa?


      ra có lẽ thông thường, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, đó là nếu như thích người, có lẽ bản thân bạn cho rằng đây là chuyện vô cùng kín đáo, nhưng xem trong mắt người khác vô cùng ràng.


      Bữa cơm dã ngoại được tiến hành dưới khí vô cùng vui vẻ, đám người chơi đùa là vui, thậm chí còn có dự định cắm trại ở đây luôn. Nhưng mà mấy người phụ nữ đồng ý nên mọi người lqd từng bước từng bước xuống xe về nhà, lúc này xe chỉ còn lại hai người là Lộ Phi Nhi và Lý Thanh lưu mà thôi. Trong xe rất yên tĩnh, Lộ Phi Nhi biết mở miệng như thế nào để phá vỡ khí xấu hổ như thế này, Lý Thanh Lưu nhìn Lộ Phi Nhi rối rắm, khóe miệng liền nhếch lên.


      mình sao?”

      “Vâng!”


      “Tôi đưa lên nhà.” Rốt cuộc lúc xuống xe, Lý Thanh Lưu cũng mở miệng, Lộ Phi Nhi vừa nghe muốn đưa lên nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng, đưa ? có nên mời vào nhà lqd ngồi chút, uống ly trà? Nhưng mà nam quả nữ, hình như là được tốt lắm đâu Ngộ nhỡ... Hẳn là , Lý Thanh Lưu phải là người như vậy.


      Đến cửa nhà Lộ Phi Nhi, chờ mở cửa Lý Thanh Lưu chào tạm biệt rồi. Lúc này Lộ Phi Nhi mới thở phào nhõm. Nhưng mà, còn chưa đợi thay quần áo, nghe thấy có người gõ cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, là Lý Thanh Lưu, Lộ Phi Nhi vội vàng mở cửa.


      thôi! Có nhiệm vụ rồi.”


      Ngừng giây, Lộ Phi Nhi phản ứng kịp, cầm lấy chìa khóa, rồi vội vàng với Lý Thanh Lưu.


      Bọn họ ô tô tới trường, ở đây là khu dân cư mới xây lâu, đa số nhà được xây bằng phong cách châu Âu đại. Lúc hai người Lý Thanh Lưu đến trường mấy người Bạch Mai cũng đến. Tiến vào bên trong, đầu tiên là hành lang rất dài, ở đây xuất rất nhiều vết máu, nhưng trong phòng chính còn nhiều hơn, hai đứa bé nằm sàn nhà, cả hai đều chết. Theo dấu vết tại trường cho thấy, hung thủ có thể vào bằng cửa sau, tại lqd trường phát con dao, sau khi đối chiếu, là hung thủ lấy từ
      Chương 12

      Trong phòng bếp của gia đình này, máy hút bụi sàn bị ngã, còn có mảnh vụn thủy tinh, chứng cứ ràng nhất là máu. Chụp ảnh máu sàn, rồi thu nhặt kĩ càng hình dáng chuẩn bị làm xét nghiệm AND. Sau đó, Thôi Phong, Trì Ba và Lộ Phi Nhi bắt đầu phân tích cách thức vết máu bắn tung tóe.

      Tổng hợp vụ án, Lý Thanh Lưu ngồi vị trí chủ vị, nghe mọi người báo cáo, đầu tiên là đội viên nữ duy nhất trong đội Lý Thanh Lưu tên Tiễn Minh, là có đôi mắt to, có phần hơi thở đàn ông.

      “Tôi và Đại Chu đến bếnh viện tìm hiểu, xác định nạn nhân tên Ngô Nguyệt Nhi còn nguy hiểm, cổ của ấy bị vết cắt, cách động mạch chủ chưa đến 2 cm, hơn nữa cánh tay phải cũng có vết cắt. ấy kể lại chi tiết việc mình trải qua, ấy ấy cùng với hai đứa con, con trai sáu tuổi tên là Lưu Đông Đông, con ba tuổi tên là Lưu Đình Đình, ngồi ghế sa –lon trong phòng khách xem tivi, nhưng mà ba người lại ngủ thiếp . Khi hung thủ tấn công Ngô Nguyệt Nhi, ấy mới giật mình tỉnh lại, tiến lên vật lộn với hung thủ, đồng thời bấm nút báo động, nên hung thủ bỏ chạy, Ngô Viện Viện đuổi theo hung thủ đến phòng bếp, người kia va vào cốc nước làm nó rơi xuống, nên trong phòng bếp mới xuất mảnh vụn thủy tinh, sau đó biến mất ở phía cửa sau. Theo như lời Ngô Nguyệt Nhi , thân hình hung thủ cao khoảng 1m7, đầu đội mũ. Vẻ mặt thấy .”

      Tiếp theo là Bạch Mai, hôm nay ấy có phần ưu tư, ít nhất Lộ Phi Nhi cảm thấy như vậy, người pháp y cảm tính, “Nạn nhân thứ nhất là Lưu Đông Đông, sáu tuổi, vết dao lưng, hung khí tại trường là con dao dài 11cm khẳng định chính là dao trong bếp, vết dao sâu 7cm, rông 4 cm, tổn thương tim. Nạn nhân thứ hai tên là Lưu Đình Đình, ba tuổi, lưng có nhiều vết dao, trong đó có vết dao đâm thủng phổi.”

      Nghe hung thủ ra tay tàn ác như vậy, cả nửa ngày mọi người cũng có phản ứng, Lý Thanh Lưu ra hiệu cho Trì Ba báo cáo.

      “Tại trường, vết máu vô cùng lộn xộn, chúng tôi phân tích sơ bộ, hẳn là vết máu của ba mẹ con, tạm thời chưa phát vết máu nào khả nghi, cửa sau có phát dấu vết bị cạy mở, cũng lấy được dấu chân nào có giá trị. Về phần phân tích cách thức vết máu bắn tung téo, còn cần thời gian rất lâu, trường quá phức tạp. Chúng tôi tới bệnh viện lấy bộ quần áo ngủ mà Ngô Nguyệt Nhi mặc lúc đó, theo như y ta trong bệnh viện thấy quần lót của Ngô Nguyệt Nhi, suy đoán hung thủ thấy sắc nảy ra ý định là khả năng rất lớn.

      Sau khi tổng hợp tài liệu, Lý Thanh Lưu nặng nề nhìn mọi người.

      “Vụ án như thế này nhất định làm cho dân chúng xung quanh sợ hãi, Ngô Nguyệt Nhi là người phụ nữ góa chồng, hai đứa con của ấy vẫn còn rất , chúng ta nhất định phải nắm chắc thời gian, vụ án này vô cùng phức tạp, trường mất bất cứ tài sản quý giá nào, nhưng lại giết hai đứa bé, nhất định phải tìm manh mối cho kĩ càng, được bỏ qua chút nào. Pháp ý và xét nghiệm nhất định phải nắm chắc, còn mấy người hãy điều tra bối cảnh của Ngô Nguyệt Nhi chút, xem ấy có thể có thù oán với ai hay . Tôi và Chu Kiến trở lại trường.”

      Liên tiếp mấy ngày, mấy người Lộ Phi Nhi đều bận rộn vừa kiểm tra vết máu vừa trở lại trường, bây giờ Lộ Phi Nhi nhìn thấy cái gì có màu đỏ là muốn nôn ngay lập tức, ngay cả cà chua cũng dám ăn. Mọi người trong phòng xét nghiệm vật chứng đều bận rộn nên ngay cả thời gian chuyện cũng có, mấy ngày tăng ca liên tiếp, nên vẻ mặt Lộ Phi Nhi vô cùng tiều tụy, nhưng mà vụ ấn này rất có tính khiêu chiến.

      Lộ Phi Nhi ra ngoài vệ sinh, đúng lúc gặp phải Tiễn Minh dẫn theo người phụ nữ trung niên vào phòng khách lâu sau, Tiễn Minh bước vào.

      “ Tôi này, các người làm việc như thế nào vậy? Cũng mấy ngày rồi mà chút kết quả cũng có.”

      Nghe Tiễn Minh , Lộ Phi Nhi rất sửng sốt, nhìn thoáng qua Phương Mẫn, Phương Mẫn trực tiếp coi như có, giống như nghe thấy vậy, Trì Ba cũng gì, chỉ lo bận rộn công việc kiểm tra của mình, Thôi Phong chỉ trừng mắt liếc nhìn lanh chanh này cái, cũng lựa chọn thèm đến xỉa.

      “Tôi này Tiểu Tiễn, thấy tại chúng tôi đều bận rộn sao?” Cấp Hoàng Chiêm Quân .

      “Bận rộn? Tôi chỉ muốn kết quả, thấy đội trưởng của chúng tôi chịu rất nhiều áp lực sao? Cấp , truyền thông, người nhà nạn nhân, hơn nữa mỗi ngày Ngô Nguyệt Nhi đều gọi điện thoại, chúng tôi đều bị ép đến muốn điên rồi.”

      Hoàng Chiến Quân dụ đỗ Tiễn Minh, để cho ta trở về, ta làm như vậy tất nhiên là bởi vì sốt ruột, nhưng Lộ Phi Nhi lại nghe ra vấn đề, dường như ấy rất đau lòng cho đội trưởng của bọn họ, có lẽ hành động lần này của ấy cũng phải là lỗ mãng.

      Đến lúc gần tối, Lý Thanh Lưu và Vân Tùng đến xem có chút tiến triển nào .

      “Đội trưởng Lý, công việc của chúng tôi trong giai đoạn giằng co, vẫn chưa có tiến triển , còn nhiều chỗ vẫn muốn kiểm tra lại tốt cái . “Hoàng Chiến Quân là cấp của bọn họ, nên đối với việc tiến triển của bọn họ cũng hiểu rất .

      “Có vấn đề gì chúng ta có thể cùng nghiên cứu chút, tới đây, mọi người ngồi xuống trước . “Ở bên đó Lý Thanh Lưu cũng đụng phải ít vấn đề.

      “Chúng tôi tìm hiểu qua, sáu năm trước Ngô Nguyệt Nhi sống chung với người đàn ông kết hôn. Năm ngoái, bởi vì bệnh tim tái phát, nên lúc sắp chết viết di chúc để lại tài sản cho ấy. Chúng tôi đến nhà vợ trước của người đàn ông đó để tìm hiểu, nhưng cũng có gì đáng nghi nên loại bỏ. Gần đây dường như ấy qua lại với người đàn ông thành đạt, nhưng mà chúng tôi cũng loại ta ra khỏi diện tình nghi rồi. Có thể , tịa chúng tôi rơi vào cục diện bế tác, nên đến xem chỗ mọi người có tiến triển gì .”

      “Tôi trước.” Trì Ba lên tiếng. “Đầu tiên, có vài điểm ràng lắm , Lưu Đông Đông bị đâm trong nhà, từng cố gắng chạy trốn, đồng thời bò ra phía ngoài được 25cm, nhưng mà vừa mới đến gần tường, bị tấn công lần thứ , chỗ đó có nhiều vết máu hơn . Thứ hai, trong phòng chính, chúng tôi phát rất nhiều vết máu khả nghi, vết máu như vậy rất có thể nhận ra rất dễ dàng, đó là bởi vì tay người nào đó cầm dao, sau đó máu chảy dọc theo mũi dao giọt xuống, nếu cánh tay người này bị thương, như vậy máu chảy dọc theo cánh tay xuống mũi dao rồi giọt sàn nhà. Nhưng mà, chúng tôi xét nghiệm qua, sàn chỉ có vết máu của Ngô Nguyệt Nhi và Lưu Đình Đình chứ có máu của hung thủ.”

      Lộ Phi Nhi thận trọng nhìn Lý Thanh Lưu , muốn nghe suy nghĩ của chút, thực tế, đối với việc phân tích vết máu ở trường của bọn họ, căn bản là có biện pháp đưa ra nhận xét gì.


      Chương 13: Ám chỉ mơ hồ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Lý Thanh Lưu cau chặt chân mày, thực ra và tất cả mọi người đều biết, nhưng mà ai cũng muốn tin kết quả như vậy. Lý Thanh Lưu nhận lấy tài liệu Trì Ba đưa cho, từ trong đó có thể nhìn thấy mấy điểm đáng ngờ khác nhau của Ngô Nguyệt Nhi. Đầu tiên, Ngô Nguyệt Nhi hung thủ tấn lqd công hai đứa con của ấy trước rồi mới tới mình, trải qua hồi vật lộn, hung thủ mới chạy thoát, nhưng mà ấy hung thủ từng cầm dao đứng ở đó. Thứ hai, Lưu Đình Đình bị tấn công hai lần. Thứ ba, trong lời kể của ấy đường chạy trốn của hung thủ có phát bất cứ dấu vết nào, cũng có dấu vết của Ngô Nguyệt Nhi đuổi theo hung thủ, phải biết rằng, ngay lúc đó trong phòng có rất nhiều vết máu.


      Lý Thanh Lưu nhíu mày, cầm lấy những chứng cứ này , nhưng đối với phòng kỹ thuật của bọn họ mà , còn có nhiều chỗ ràng lắm. Mấy ngày qua, bọn họ bị vụ án này làm cho ‘sứt đầu mẻ trán’ rồi.


      Rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng được tan ca, ngang qua chợ ở đầu ngõ tiến vào, liên tục mấy ngày đều ăn mì ăn liền, tại thấy mì ăn liền lại muốn ói ra, nhưng mà từ khi làm việc tới nay, Lộ Phi Nhi lại thêm cái quái gở nữa, đó là ăn bất cứ thứ gì có màu đỏ.


      “Tới rồi à? Hôm nay ăn gì?” Là lão Hoàng, ông ấy hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt rất to, hơn nữa lại lộ ra, ông ấy lúc nào cũng mang theo nụ cười, Lộ Phi Nhi thỉnh thoảng hay ghé đến đây mua rau.


      “Vâng ạ, con muốn mua ít cải trắng, vâng, cái này !” Lộ Phi Nhi cười


      “Ôi chao, bé, em tới rồi à, mua chút thịt !” Là chị bán thịt, dáng người vô cùng đầy đặn, trong tay vẫn cầm con dao to, vừa chặt xương cho khách lại vừa chuyện với , nhìn ấy giơ tay chặt xuống, là sởn gai ốc. tại, Lộ Phi Nhi muốn ăn thịt.


      Lộ Phi Nhi chỉ có thể từ chối, ra Lộ Phi Nhi là như vậy, nhìn qua ấy là người rất dễ sống chung, nhưng mà lại giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Mọi người trong chợ này đều hiểu , nhưng mà, có thể là liên quan đến công việc của , cũng có thể là do tính cách của , ai biết ở đâu, làm gì?


      Buổi sáng làm, vừa vào cửa, Lộ Phi Nhi liền gặp Lý Thanh Lưu, dựa vào cửa phòng kỹ thuật nhìn Lộ Phi Nhi, sau đó nở nụ cười.


      “Ngủ được sao?” bước tới bên cạnh Lộ Phi Nhi, khoảng cách rất gần, Lộ Phi Nhi nhạy bén cảm thấy đây là... tán tỉnh, nhìn nụ cười của , ánh mắt , cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tim Lộ Phi Nhi vẫn đập rất nhanh, thanh cũng ổn định.



      “À... Cũng được, ha ha.” Lộ Phi Nhi mở cửa, tay hơi chênh vênh, điều này làm cho tâm trạng của tốt, tự nhận là mình thông minh, bình tĩnh, xem chuyện tình cảm, nhưng mà, lúc gần gũi với người đàn ông như vậy, vẫn vô cùng bối rối. Rất ràng, Lý Thanh Lưu cũng thấy được điểm ấy, nhưng mà cũng gì thêm.


      Lộ Phi Nhi mở cửa phòng làm việc ra, Lý Thanh Lưu cũng bước vào, lúc này Lộ Phi Nhi mới phát vẫn cầm tài liệu trong tay, Lộ Phi Nhi rót cho ly nước, Lý Thanh Lưu nhận lấy, vẫn ngồi xuống, bưng ly nước đứng trước cửa sổ.


      “Ninh Vệ Đông là bạn trai của sao?”


      “Hả? có. Chỉ là... Bạn học mà thôi.” Lộ Phi Nhi biết vì sao lại hỏi như vậy, là bởi vì chuyện của bọn họ gây ảnh hưởng đến công việc của và Ninh Vệ Đông? Hay là bởi vì... có ý gì với ? Phải biết rằng Lý Thanh Lưu chính là cấp của đấy!


      “À... Là như vậy à?” Lý Thanh Lưu, nghe ra có ý gì, Lộ Phi Nhi suy nghĩ chút, cảm thấy thay vì cứ suy đoán như vậy, chi bằng hỏi thẳng cho ràng lại tốt hơn, vừa muốn mở miệng, mấy người Phương Mẫn bước vào.


      “Ủa, đội trưởng Lý, đến sớm vậy sao? Ngô Nguyệt Nhi khai báo gì sao?” Hoàng Chiếm Quân .


      “Ừ, có, chứng cứ chúng ta đưa ra đều bị ta bác bỏ bằng câu, lúc ấy tinh thần căng thẳng nên nhớ gì cả. Chỉ qua loa thôi, giờ ta tìm luật sư, xem ra, nếu như muốn buộc tội ta chúng ta cần phải tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa mới được.”


      Lý Thanh Lưu khiến cho mấy người trong phòng kỹ thuật đều im lặng, việc này chắc chắn là đả kích rất lớn.


      “Tôi nghĩ, nếu như là Ngô Nguyệt Nhi, vậy động cơ của ta là gì? Đều hổ dữ cũng ăn thịt con, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến ta phải làm như vậy?” Thôi Phong vô cùng thất vọng, biết rành rành ai là hung thủ, nhưng mà vẫn có cách nào buộc tội.


      “Cái này vẫn còn điều tra, chúng tôi liên lạc với bạn trai tại của Ngô Nguyệt Nhi, lát nữa ấy đến lqd đây, hơn nữa, cũng phái người điều tra chuyện của chồng ta rồi.” tới đây, Lý Thanh Lưu nghiêm túc : “Phải trở lại trường lần nữa, nhất định phải nỗ lực tìm thêm nhiều chứng cứ hơn mới được.”


      Là người lãnh đạo của phòng kỹ thuật, Hoàng Chiêm Quân phát động mọi người, lần này, ông ta bổ nhiệm cho Phương Mẫn làm người phụ trách vụ án này, triển khai công việc lần nữa, may ra khía cạnh khác nhau.


      Lúc bọn họ bắt đầu làm việc tại trường vụ án, Vân Tùng cũng đến và mang theo câu trả lời cho mọi người.


      “Người phụ nữ chết tiệt này, là vì tiền bạc, ta vì tiền bạc mà qua lại rất nhiều người, chồng của ta cũng nhận ra nên lén lút sửa lại di chúc, lấy toàn bộ tài sản của mình để lại cho hai đứa con, ta chỉ có thể lấy được chút tiền sinh hoạt, người bạn trai tại của ta cũng , bởi vì vấn đề con cái nên ta muốn chia tay với Ngô Nguyệt Nhi.”


      con mẹ nó.” Thôi Phong nguyền rủa tiếng, lúc bọn họ chuyện, ở trong phòng Lộ Phi Nhi kêu tiếng.


      “Mọi người mau đến đây xem này.”


      Khi Thôi Phong và Phương Mẫn chạy đến, Lộ Phi Nhi vừa chỉ vừa với bọn họ.


      “Mọi người nhìn , chỗ này giống như đẫ bị lau chùi qua, mọi người chỗ này nè.” Phía và phía dưới bồn rửa tay trong phòng bếp, phát dấu vết bị lau chùi, đây là phát mới, có thể rất quan trọng, Vân Tùng vội vàng gọi điện thoại cho Lý Thanh Lưu.


      Bắt đầu kiểm tra lại dấu vết mới lần nữa, sau khi căn phòng tối om được phun khí NH3(A-mo-ni-at) tỏa sáng lên, càng có nhiều vết máu được phát ra. sàn nhà ngay bồn rửa tay trong bếp có nhiều lqd vết máu, bàn bên cạnh bồn rửa tay cũng có rất nhiều, hơn nữa còn thể nhìn rất dấu chân, nhìn sơ qua có thể thấy đây là dấu chân của phụ nữ. Những dấu vết này cho thấy, có người phụ nữ tựa vào bồn rửa tay ở đây, cánh tay bị chảy rất nhiều máu, sau đó những vết máu này rơi xuống chân ta.

      Lý Thanh Lưu đến, nhưng mà cảm thấy bấy nhiêu vẫn đủ. Trong lúc mọi người rơi vào trầm lắng, điện thoại của Lý Thanh Lưu lại vang lên, nhận điện thoại, sau đó lại nở nụ cười.

      “Có tin tốt lành rồi.”

      Tin tức tốt đó chính là áo ngủ của Ngô Nguyệt Nhi, Trì Ba phát chứng cứ mới. Bởi vì phần lưng và vai phải áo ngủ của ta phát vết máu của hai đứa bé, vết máu như vậy lên điều gì? Nó trực tiếp chứng minh là Ngô Nguyệt Nhi dùng tay phải của chính mình giơ lên chém xuống, đâm về phía hai đứa con của mình.

      Trước những chứng cứ đầy đủ như vậy, dù cho luật sư có lợi hại đến đâu cũng có cách nào để phản bác lại. Còn nhớ ngày xét xử đó, đoàn người dự thính (tham gia hội nghị nhưng được quyền phát biểu và biểu quyết) nhốn nháo, Ngô Nguyệt Nhi cũng biết bản thân mình gặp kết quả như thế nào, lần này, ta nhận tất cả tội trạng của mình, ta hy vọng dựa vào thái độ thành khẩn nhận tội của mình để có thể giữ lại con đường sống, nhưng mà, ta phải thất vọng rồi. Tính chất của vụ án này quá ác liệt, nếu tử hình thể nào giảm bớt căm phẫn của người dân được. Nếu như phải là người hiểu đích thực tình tiết của vụ án, ai tin người phụ nữ yếu đuối như vậy mà có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế chứ? ta khóc, chỉ ngất xỉu mấy lần, biết là ta tâm sám hối hay là vẫn lo lắng cho số phận tiếp theo của mình?

      Vụ án như vậy làm cho người ta rất xót xa, ai cũng tình của mẹ là vĩ đại nhất, ai nguyện ý tin tưởng chuyện như vậy. Trong phiên tòa kết thúc vụ án, ai bởi vì được khen ngợi mà thấy vui vẻ. Lý Thanh Lưu đề nghị muốn khao mọi người bữa.

      Đến quán lẩu, mọi người bao phòng, lúc mới đầu vẫn ăn cơm rất tốt, nhưng mà là đàn ông đều như vậy cả, sau khi cơm no rượu say nhất định lộ bộ mặt . Ngay cả Trì Ba và Thôi Phong nhìn qua rất lịch bây giờ cũng mặc áo, cũng đùa với những người trong đội cảnh sát hình . Ninh Vệ Đông có vẻ hơi trầm lặng, song Lộ Phi Nhi cũng để ý, coi như thấy ánh mắt của ta. Lộ Phi Nhi chỉ chú ý đến Lý Thanh Lưu, bởi vì hôm nay hỏi quan hệ của và Ninh Vệ Đông đấy!

      mặc áo may ô trắng (áo ba lỗ hay áo lót của nam), tốt hơn so với mấy người kia chút, cầm ly rượu trong tay ngồi quan sát, nghe mọi người giỡn, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười. Lộ Phi Nhi chưa từng thấy mặc như vậy, da hơi ngăm đen, bắp thịt cánh tay rất có cảm giác đe dọa.

      “Tiểu Lộ, thôi, chúng ta ra ngoài hít thở khí, là thời tiết gì rồi mà mấy người đàn ông này cũng sợ bị cảm.” Phương Mẫn lôi kéo Lộ Phi Nhi ra ngoài, cũng chỉ còn lại là Tiễn Minh, nhưng mà nhìn giống như rất thích chuyện với bọn họ nên cũng gọi theo. Huống chi, Lộ Phi Nhi cũng thích ta.

      Từ phòng vệ sinh ra, Lộ Phi Nhi đứng bên ngoài chờ Phương Mẫn, ngờ, Lý Thanh Lưu vậy mà cũng theo ra khỏi phòng, lúc này mặc áo sơ mi. Thấy Lộ Phi Nhi nở nụ cười, về phía , mặt rất đỏ, hẳn là uống ít. biết là ai đụng cái, thế là cứ bổ nhào về phía . Lộ Phi Nhi bị ép giữa tường và người, bị dọa đến choáng váng, thậm chí còn ngửi thấy được mùi rượu người Lý Thanh Lưu.

      Lý Thanh Lưu nghiêng đầu, cách lỗ tai Lộ Phi Nhi rất gần, Lộ Phi Nhi cảm thấy toàn thân dường như nổi da gà. Nhưng mà biết vì sao, cử động cũng dám, sau đó, đột nhiên vùi đầu vào gáy Lộ Phi Nhi, phải hôn, chỉ là ngửi mùi vị của , ngay tại lúc Lộ Phi Nhi cảm thấy mình nên tự vệ rời khỏi rồi.

      “Em xinh đẹp.” Lý Thanh Lưu nhìn gương mặt hồng hồng của Lộ Phi Nhi, còn cò đôi môi như hoa đào kia nữa, là phải mất sức lực tự kiềm chế rất lớn mới có thể rời khỏi đấy!

      Cũng tại khoảnh khắc rời khỏi, Phương Mẫn cũng bước ra, nhìn thấy bọn họ, chào hỏi tiếng rồi lôi kéo Lộ Phi Nhi bước . Lúc này, Lộ Phi Nhi là ‘sóng lòng sôi sục’ (cảm xúc yên) nha! Bản thân mình có tính là bị chọc ghẹo ? Có tính là quấy rối ? Còn nữa, nhìn dáng vẻ vừa rồi chào hỏi với Phương Mẫn, nhìn thế nào cũng giống với bộ dạng đứng vững nha!

      Uống thêm hồi, bọn họ lại trái nâng phải đỡ đến phòng Karaoke. Bắt đầu trò vui mới.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Ông cụ Bành Vũ

      Editor: Trần Thu Lệ

      Đến phòng Karaoke, tính khí của bọn đàn ông vẫn giảm, Chu Kiến mở màn trước tiên, hát bài của ca sĩ Lưu Đức Hoa. Tiếp theo là đến Vân Tùng hát bài ‘Người làm lính’, lấy được rất nhiều tiếng vỗ tay của mọi người, ngay cả Tiễn Minh cũng hát bài ‘ vang hoa hồng’, làm cho khí càng dâng cao. Lúc này, cũng biết là ai đề nghị Lộ Phi Nhi phải hát bài, việc này là làm khó Lộ Phi Nhi rồi.

      được, nhất định phải hát bài, hôm nay nhất định chúng ta phải nghe bông hoa này hát bài mới được, mọi người có đúng hả?” Thôi Phong cũng hùa theo ầm ĩ, Lộ Phi Nhi có phần kinh ngạc, lúc nào thành bông hoa rồi hả? Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiễn Minh, Lộ Phi Nhi rất oan uổng, vẫn luôn cho rằng mình vô cùng khiêm tốn đấy chứ.

      “Đúng vậy! Tiểu Lộ, em hãy hát bài ! Dù sao ở đây cũng có người ngoài, hát hay cũng sao cả.” Phương Mẫn cũng cười , nghe mọi người như vậy nếu Lộ Phi Nhi còn muốn từ chối nữa giống như có vẻ kiêu căng phải. Chỉ có điều Lộ Phi Nhi cũng vô cùng căng thẳng, nhìn Ninh Vệ Đông vừa nghe thấy muốn hát, ánh mắt liền sáng lên, ngay cả Lý Thanh Lưu cũng nhìn cười.

      “Được rồi, em hát. Mọi người nhớ được chê cười em đấy.” Lộ Phi Nhi , mọi người vội vàng tỏ thái độ, hát bài ‘Những giọt mưa trong gió’. Lộ Phi Nhi vừa mới mở miệng, tất cả mọi người đều chấn động, thậm chí có người còn cầm hạt dưa để miệng nhưng vẫn cắn. Sau đó, mọi lqd người cố gắng dời tầm mắt nơi khác dám nhìn , chỉ có dáng vẻ của Ninh Vệ Đông là hưởng thụ mà thôi, còn có Lý Thanh Lưu càng lúc ý cười càng sâu, chờ Lộ Phi Nhi hát xong hơn nửa ngày mọi người mới vỗ tay.

      “Tiểu Lộ, em rất lợi hại, em hát bài này câu đúng trong giai điệu cũng có.” Thôi Phong ra tiếng lòng của mọi người, mặt Lộ Phi Nhi càng đỏ hơn. Phương Mẫn thấy xấu hổ như vậy, lấy tay đẩy Thôi Phong sang bên.

      “Haiz! Qủa nhiên thượng đế rất công bằng.” Trì Ba ngồi bên cạnh Lộ Phi Nhi, câu cảm thán của khiến Lộ Phi Nhi đỏ mặt xấu hổ, đập phen, chọc cho Trì Ba nở nụ cười hiếm thấy.

      Gần đến năm mới, trong cục cũng cố gắng trang trí chút, chỉ có điều ngoại trừ phòng của bọn họ ra, phòng kỹ thuật của bọn họ những phải luôn gọn gàng sạch mà còn phải trông coi chặt chẽ hơn so với mấy phòng ban khác.

      Chủ nhật, trong cục tổ chức liên hoan các cán bộ kì cựu, còn dẫn bọn họ tham quan các phòng ban, tìm hiểu tình trạng phát triển công việc mấy năm nay của giới trẻ, trong đó có ông cụ khiến cho Lộ Phi Nhi chú ý, ông ấy vô cùng cẩn thận nhìn mọi thứ xung quanh, đối với công việc kỹ thuật của bọn hỏi càng tỉ mỉ. Bộ dáng của ông ấy rất ốm yếu, thân thể ông được khỏe lắm, nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần, Lý Thanh Lưu lại dẫn bọn họ đến chỗ .

      “Đến đây, tôi giới thiệu với mọi người chút, đây là đội trưởng đội cảnh sát của chúng ta về hưu, đồng chí Bành Vũ. Còn đây là Hoàng Chiêm Quân và Phương Mẫn của phòng kỹ thuật, còn đây là nhân viên mới đến thực tập Lộ Phi Nhi, tiểu Lộ.” Lý Thanh Lưu giới thiệu Lộ Phi nhi và tất cả lqd mọi người cùng chào hỏi ông cụ. Bành Vũ nhìn xung quanh chút, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cảm thấy ông ấy tương đối hài lòng. Lộ Phi Nhi rót nước mời bọn họ, lúc sắp kết thúc, Bành Vũ ông phải , Lý Thanh Lưu thuận tay đưa nước cho Lộ Phi Nhi, rồi sau đó rất tự nhiên nhận lấy, để qua bên.

      “Ừ, bé này tệ, phải nắm chặt.” Bành Vũ ra lời này, những người khác chú ý tới, nhưng mà Lý Thanh Lưu và Lộ Phi Nhi nghe rất ràng, đây là có ý gì hả? Chẳng lẽ ông cụ này cho Lý Thanh Lưu nghe sao? Nghĩ tới đây, Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng trong lòng lại có tia mừng thầm. Nhìn Lý Thanh Lưu chỉ là cười cười, bác bỏ cũng chấp nhận. Lúc này ít nhiều cũng làm cho người ta thất vọng.

      Chờ bọn họ rời khỏi, Lộ Phi Nhi mới hỏi Phương Mẫn, “Ông cụ đội trưởng này rất lợi hại hả chị?”

      “Ha ha, đó là đương nhiên! Ông cụ đội trưởng này có biệt hiệu gọi là thần nhãn, rất lợi hại.” tới đây, Phương Mẫn nhìn xung lqd quanh chút, thấy có ai chú ý đến các , mới vào tai Lộ Phi Nhi, “Thậm chí ông ấy còn có thể thấy được có phải là xử nữ hay , có phải có thai hay .”

      thể nào! Chuyện này sao có thể nhìn ra được chứ?” Lộ Phi Nhi vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy, điều này làm sao có thể
      chứ?

      “Cắt! Chị có thể lừa em hay sao? Chị là cấp dưới của ông ấy nhiều năm, là chị tận mắt nhìn thấy đấy.”

      Phương Mẫn dối như vậy, huống chi, người làm công việc kỹ thuật kiểm nghiệm, đều coi trọng nhất đó chính là , nếu phải tự bản thân mình trải qua công việc kiểm nghiệm chặt chẽ, Phương Mẫn cũng như vậy. Xem ra còn rất nhiều thứ mà bản thân mình cần phải học rồi.

      “Đúng rồi, Tiểu Lộ, em và Ninh Vệ Đông sao rồi?” Quan hệ của Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi rất tốt, đề tài này cũng phải lần đầu tiên được nhắc đến.

      ấy quấy rầy em nữa, em nghĩ ấy buông tay rồi!” Gần đây tâm trạng của Lộ Phi Nhi tốt hơn nhiều.

      “Thực ra, chị cảm thấy Ninh Vệ Đông cũng rất tốt.”

      “Em tìm người con cán bộ như ấy, em vô cùng ác cảm.” Lộ Phi Nhi có suy nghĩ như vậy sau khi quen biết Ninh Vệ Đông mới có, thích những người con cán bộ như bọn họ, giàu có, dáng vẻ ai bì nổi, khiến cảm thấy vô cùng thoải mái.

      “Thực ra trong cục của chúng ta cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi, chỉ có điều, chị thích chuyện tình trai mà thôi.” Phương Mẫn .

      “Ừ, tại sao vậy? Có nguyên nhân đặc biệt gì sao?” Phương Mẫn nghe ra trong lời của Lộ Phi Nhi có chút lo lắng.

      “Haiz, em biết đó thôi, trước kia trong cục của chúng ta cũng có chuyện như vậy, chỉ có điều, có lãnh đạo, dưới có đồng nghiệp, cũng chú ý đến bọn họ, đáng sợ nhất là sau khi chia tay làm cho mọi người cảm thấy vô cùng xấu hổ, mọi người bàn luận khiến cho người ta chịu nổi.” Phương Mẫn cũng chỉ tùy ý chút, nhưng mà nghe vào lỗ tai người mới như Lộ Phi Nhi tuyệt đối phải là chuyện . Nếu muốn ở lại chỗ này, nếu muốn bị người ta bàn luận, nhất định được xảy ra chuyện như vậy.

      loạt các vụ án hình , phần lớn là người quen, có thể là người có liên quan với nạn nhân, cho nên lúc cảnh sát phá án, cũng bắt đầu điều tra từ người quen của nạn nhân trước, nhưng mà tình huống như vậy cũng phải là tuyệt đối, ví dụ như cố ý giết người, loại vụ án này, đều là do hung thủ ngẫu nhiên phạm tội, như thế này nhất định phải cần đến pháp y và nhân viên kỹ thuật tìm kiếm chứng cứ quan trọng thôi. Đương nhiên còn có loại khác đó là sát thủ liên hoàn, đa số là ở nước ngoài, còn ở trong nước, bất luận là tạp chí hay là trong hồ sơ của sở cảnh sát đều có ghi chép lại.

      Chỉ có điều, việ luôn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lần này, Lộ Phi Nhi lại nhìn thấy Bành Vũ, ông ấy đến đội cảnh sát hình , hơn nữa, khí trong cục vô cùng căng thẳng, giống như là có chuyện đại gì đó sắp xảy ra.

      Vừa hơn chín giờ, Lộ Phi Nhi, Trì Ba và Phương Mẫn, bọn họ là người khinh thường biểu có vẻ chững chạc, bị gọi vào phòng họp, vừa tiến đến thấy Lý Thanh Lưu cũng dẫn theo người trong đội , ngoài ra còn có Cục trưởng Sài, Phó cục trưởng Vương và Bành Vũ. Chờ mọi người ngồi xuống, Cục trưởng Sài ra hiệu đóng cửa phòng họp lại, tất cả mọi người đều ngừng thở, vô cùng yên lặng, vẫn mở miệng chuyện, đầu tiên Cục trưởng Sài thở dài.

      “Mười năm rồi, tôi chưa từng bỏ xuống vụ án này. Mười tên người bị hại, chờ chúng ta giải oan cho bọn họ. Ở đây có mấy đồng chí mới tới, có thể các bạn vẫn chưa hiểu tình huống này, nhưng mà, với mấy đồng chí cũ mà , vụ án này cả đời cũng quên. Nhất là đột trưởng Bành, mãi đến lúc trước khi về hưu, vẫn nhớ mãi quên đến vụ án này, ở đây tôi chỉ nhắc lại câu, đây là lần cuối cùng, nhất định phải phá án, bắt lấy hung thủ. Lần này, chúng ta mời hai vị chuyên gia đến. Còn nữa, các đồng chí phải giữ nghiêm kỷ luật, được đem bất cứ tình huống nào của vụ án tiết lộ cho người nào, khi bị người bên ngoài biết, nhất định khiến cho rất nhiều người hoang mang. Nếu người nào tiết lộ dù chỉ chút, nhất định trừng phạt nghiêm khắc.”

      “Được rồi, mời đội trưởng Lý giới thiệu sơ qua vụ án cho mọi người biết .” Phó cục Vương thu hồi nụ cười thường ngày, ra hiệu cho Lý Thanh Lưu bắt đầu.

      Đèn trong phòng họp được tắt , màn cửa cũng được kéo lại, chỉ có màn hình giữa phòng họp là sáng lên.

      “Đây là vụ án có tính chất rất ác liệt, từ lúc hung thủ bắt đầu phạm tội đến nay, có mười người bị giết hại, hung thủ chọn mục tiêu cố định, từ nhà có bốn người đến phụ nữ độc thân, hoặc là cặp vợ chồng. Hung thủ dù thủ đoạn cũng phải là tàn nhẫn bình thường, trước tiên là trói lại rồi mới hành hạ. Dùng dao găm rạch lên người nạn nhân, sau đó dùng con dao đâm xuyên qua cổ cho đến khi nạn nhân chết mới thôi, cuối cùng là thiêu hủy? Vụ án lần này, nạn nhân là người phụ nữ độc thân, ba mươi hai tuổi, tên là Tạ Lệ, bản thân ấy có mở siêu thị . Vào khoảng ba giờ rạng sáng, nhà ấy bốc cháy, đây là tư liệu do đội phòng cháy chữa cháy bên đó chuyển qua.” Lý Thanh Lưu giới thiệu sơ lược xong, sau đó phát tất cả tài liệu cho mọi người, Lộ Phi Nhi phát , tất cả tài liệu đều được đánh dấu tên, hơn nữa tuyệt đối là tuyệt mật.

      Sau khi hai vị cục trưởng rời , Lý Thanh Lưu chủ trì cuộc họp, sau đó mọi người vừa nghiên cứu tài liệu trong tay vừa thảo luận.

      “Mấy vụ án trước kia hung thủ lưu lại bất kì manh mối nào sao?” Phương Mẫn hỏi.

      có, dao đều có thể mua được ở khắp nơi, trừ lần đó ra, mọi người có thể nhìn đến, thi thể trước khi bị thiêu đốt bị hủy nghiêm trọng, trải qua quá trình đốt cháy, chúng ta rất khó có thể tìm ra chứng cứ xác thực, có vân tay, có vết máu.” Lý Thanh Lưu đưa ra câu trả lời phủ định.

      “Từ thời gian của các vụ án trước, chúng ta có thể thấy thời gian hung thủ ra tay phạm tội cố định, lựa chọn mục tiêu rất chính xác, trước tiên nhất định điều tra và theo dõi vô cùng tỉ mỉ.” Bành Vũ , dĩ nhiên mọi người lập tức yên lặng, nếu phải vụ án này quá phức tạp, có lẽ cũng kéo dài nhiều năm như vậy rồi.

      Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng thất bại, cũng cảm thấy áp lực rất lớn, người cảnh sát hình có kinh nghiệm như Ông cụ Bành Vũ đây mà còn chưa bắt ta được, bọn họ làm sao có thể chứ?

      “Vụ án Tạ Lệ xảy ra ở tầng trệt, chúng ta đến những nơi xung quanh đó điều tra chút manh mối nào có giá trị . Chúng ta chia hai người tổ, phân nhau ra mà tiến hành. Nhớ kỹ, nhất định phải kỹ càng, nhưng vẫn phải chú ý được dẫn đến hoang mang cần thiết trong quần chúng.” Lý Thanh Lưu bàn giao số công việc đầu tiên.

      Lộ Phi Nhi được phân cùng tổ với Vân Tùng, hai người chịu trách nhiệm điều tra quan hệ người nhà và bạn bè của Tạ Lệ. Đầu tiên là lái xe đến nhà chồng trước của Tạ Lệ, bọn họ mới li hôn được nửa năm, con cái được đưa trở lại cho chồng cũ chăm sóc.
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :