Chương 7: Từ chối thương
Editor: TRẦN THU LỆ
Công việc sắp xếp vân tay vẫn còn tiến hành, đúng như Lộ Phi Nhi dự đoán vậy, công việc này rất nhanh được bàn giao lên rồi. Chín giờ sáng, mọi người trong phòng kỹ thuật, phòng pháp y và đội cảnh sát hình họp, chủ yếu là nghiên cứu thảo luận vụ án của Lâm Miểu. đến phòng hội nghị ở lầu bốn, vừa vào cửa Lộ Phi Nhi liền thấy bọn người của Lý Thanh Lưu và Ninh Vệ Đông, Lộ Phi Nhi cũng lên tiếng. Phòng kỹ thuật của bọn họ đến gồm có Phương Mẫn, Thôi Phong và Lộ Phi Nhi. Phòng pháp y chỉ có Bạch Mai, và mọi người trong đội cảnh sát hình của Lý Thanh Lưu đều đến đông đủ. Hôm nay bọn họ cùng điều tra và giải quyết vụ án này và vụ án dấu vân tay lần trước.
“Được rồi, tất cả mọi người đến đông đủ, ngồi xuống !” Lý Thanh Lưu ra hiệu cho mọi người, rèm cửa sổ cũng kéo lại, màn hình bắt đầu chiếu giới thiệu về vụ án.
“Tôi tóm tắt cho mọi người nghe chút, nạn nhân tên là Lâm Miểu, ba mươi hai tuổi, vào ngày năm tháng mười người nhà phát ấy mất tích, hai ngày sau, tìm được thi thể của ấy tại phía sau thôn Ngọc Mễ. Nạn nhân ly hôn hai năm, theo bố mẹ của nạn nhân cho biết, ấy chịu người cha của đứa bé trong bụng là ai. Hàng xóm của bọn họ cũng biết, trước khi nạn nhân chết hai tháng, vẫn ở trong huyện làm việc, nơi đó vẫn chờ tin tức của ấy. Bạch Mai!”
“Vâng. người nạn nhân tổng cộng có bảy vết đâm, trong đó có vết đâm trúng phổi trái, dao đâm trúng tim, còn năm vết đâm còn lại đều đâm trúng bụng. Theo vết đâm cho thấy, hung khí có thể là loại dao thông thường.” Bạch Mai lấy ra con dao gọt trái cây thông thường cho mọi người tham khảo rồi tiếp tục phân tích, “Tại trường vụ án, chúng ta tìm thấy hung khí. Thời gian nạn nhân tử vong là khoảng từ tám đến mười giờ đêm ngày năm tháng mười, trong kẻ hở móng tay của nạn nhân tìm thấy mảnh da của con người, sau khi được phòng kỹ thuật giám định mảnh da đó phải của nạn nhân, mà là của người có nhóm máu A.” Bạch Mai báo cáo ngắn gọn
Lộ Phi Nhi nhìn Bạch Mai, có vẻ giống như khoảng ba mươi tuổi, nhưng ấy rất chuyên nghiệp. để ý quay đầu, thấy Ninh Vệ Đông, ta lại nhìn , trong lòng Lộ Phi Nhi bỗng nhiên cảm thấy bực bội.
“Kết quả giám định AND vẫn chưa có, chúng tôi cố gắng nhanh chóng hoàn thành.” Phương Mẫn là người chịu trách nhiệm, chủ động báo cáo.
“Được, chúng ta có thể phân tích chút, mọi người hãy cách nhìn của mình về vụ án này chút , tại vụ án này gây ảnh hưởng rất xấu, tính chất cũng vô cùng ác liệt, nếu cũng trực tiếp chuyển đến đây cho chúng ta. Phương Mẫn, hãy trước !” Vẻ mặt của Lý Thanh Lưu vô cùng nghiêm túc khiến Lộ Phi Nhi hơi sợ hãi.
“Tôi cảm thấy nhất định hung thủ có mưu từ trước, có lẽ là giết người vì tình.” Người chuyện là , khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn, ánh mắt to vô cùng nhanh nhẹn.
“Cái này tạm thời vẫn chưa kết luận được, nơi phát xảy ra vụ án cách thôn xa, nhưng mà lúc chúng ta tới nơi, trường bị xóa bỏ, cho nên rất khó nhận định hung thủ là ai, hoặc có thể , thậm chí biết đó là đàn ông hay là phụ nữ. Có thể là có xích mích về vấn đề tiền bạc cũng chừng.” Thôi Phong xong rồi nhìn thoáng qua Lộ Phi Nhi, nghĩ đến biểu của Ninh Vệ Đông đều bị mọi người nhìn thấy hết rồi.
“Với chứng cứ tại trong chúng ta tạm thời rất khó xác định, Phương Mẫn, mọi người trong phòng kỹ thuật hãy mau chóng hoàn thành bản báo cáo xét nghiệm ADN. Bây giờ việc của mọi người mới là vấn đề then chốt.” Lý Thanh Lưu dặn dò chút, Phương Mẫn gật đầu.
“Vệ Đông, chỗ của cậu như thế nào?” Lý Thanh Lưu hỏi
“Hả? À… Hung khí tại các cửa hàng lân cận đều có thể mua được, tôi có điều tra số cửa hàng lân cận nhưng bọn họ đều có ấn tượng gì.” Ninh Vệ Đông giật nảy mình, bởi vì mới vừa rồi ta phân tâm. Hôm nay, Lộ Phi Nhi mặc bộ công sở, áo sơ mi màu trắng, kiểu áo này rất vừa người, lộ ra tư thái dịu dàng của Lộ Phi Nhi.
“Bây giờ chúng ta chú trọng đến chỗ làm việc của Lâm Miểu, cẩn thận điều tra thời gian ấy làm việc ở đó, cùng vào với người nào, sau đó vừa chờ kết quả ADN. Trước hết cứ đến đây .” Lý Thanh Lưu .
Ra khỏi phòng họp, Thôi Phong phía sau Lộ Phi Nhi, “Sắc mê người, người lại tự mê nha! Xem ra, tên tiểu tử kia đối với là là tình sâu mãi mãi.”
“Câm miệng!” Phương Mẫn quát lớn, sắc mặt Lộ Phi Nhi có chút khó coi.
“Hai người trước !” Lộ Phi Nhi để bọn họ trước, nhất định phải chuyện ràng với Ninh Vệ Đông mới được, thời gian kéo dài càng lâu lại càng phiền phức.
“Phi Nhi, cậu chờ mình sao?” Ninh Vệ Đông vô cùng kinh ngạc, Lộ Phi Nhi vậy mà lại .
“Buổi trưa có thời gian ? Tôi có việc muốn với cậu.” Lộ Phi Nhi cũng quan tâm có bao nhiêu người nhìn
“Hả… Được, chúng ta đến quán ăn gần đây ăn cơm . Lần trước chúng ta…” tại Ninh Vệ Đông rất phấn khởi.
“Được, hết giờ làm buổi trưa, chúng ta gặp nhau ở đó.” Lộ Phi Nhi xong liền rời , trước khi vẫn nhìn thấy được Lý Thanh Lưu cũng từ bên trong ra, khó hiểu nhìn bọn họ.
Về tới phòng làm việc, Lộ Phi Nhi vừa mới ngồi xuống, Thôi phong lên tiếng, “Tiểu Lộ, tên tiểu tử kia là bạn trai của sao?”
“Tại sao lại như vậy? cảm thấy cậu ta rất giống bạn trai của tôi sao?” Lộ Phi Nhi hỏi lại ta.
“Lúc họp, thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm, hai người lại học cùng trường. Chẳng lẽ… phải sao?” Thôi Phong hỏi thăm dò
“Phải hay phải có liên quan gì sao?” Vừa mới tới được vài ngày, Lộ Phi Nhi muốn thảo luận chuyện riêng tư với đồng nghiệp, dù cho Thôi Phong là người tốt.
“Dĩ nhiên là có liên quan rồi, nếu vẫn chưa có bạn trai, vậy có nghĩa là đối với những người độc thân như chúng tôi đây vẫn còn có cơ hội có đúng hả?” Thôi Phong vô cùng bộc trực thành khẩn, lời của dọa Lộ Phi Nhi nhảy dựng, ngay cả Trì Ba bận rộn nhiều việc cũng quay đầu nhìn bọn họ.
“Tôi có quyền giữ im lặng.” Chỉ có trước mặt người Lộ Phi Nhi mới mất bình tĩnh.
“Ha ha…” Phương Mẫn, Hoàng Chiêm Quân đều cùng nhau nở nụ cười, ngay cả Trì Ba cũng lắc đầu cười cười.
“Khụ, khụ! Được rồi!” Thôi Phong chỉ có thể xấu hổ về chỗ của mình.
Đến buổi trưa, Lộ Phi Nhi nhìn thấy Ninh Vệ Đông đứng ở cửa, đứng ở đó, thấy Lộ Phi Nhi ra cười chào đón.
“ thôi! Phi Nhi, như thế nào rồi? thích ứng chưa?”
“Cũng được.” Trong lòng Lộ Phi Nhi nghĩ, làm thế nào mới có thể phát liền trúng đích.
“Mấy ngày nay mình mệt muốn chết rồi, cậu biết ? Đội trưởng Lý của bọn mình Lý Thanh Lưu là người cuồng công việc, nhưng mà ấy rất lợi hại.” Ninh Vệ Đông vừa vừa tìm đề tài.
“Lợi hại?” Đề tài này khiến Lộ Phi có vẻ cảm thấy hứng thú
“Đúng vậy đấy! Chắc cậu biết. trước kia ấy là bộ đội đặc chủng, giờ được tạm thời chuyển đến chỗ chúng ta, nghe có khả năng còn sắp xếp khác.”
“ ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi mốt, mình cảm thấy ấy là thần tượng của mình đấy! Cậu biết cấp thích ấy bao nhiêu đâu, trong đội của bọn mình có ai là phục ấy.”
“ vậy sao?” Lộ Phi Nhi có thể tưởng tượng được, người thông minh như vậy, phẩm chất lại tốt, đúng là lợi hại, Lộ Phi Nhi cố gắng tìm khuyết điểm của Lý Thanh Lưu từ trong lời của Ninh Vệ Đông, cũng biết lý do tại sao, có lẽ là bởi vì, Lý Thanh Lưu và bản thân là hai loại người hoàn toàn khác nhau sao? Bản thân vĩnh viễn cũng bao giờ được thông minh như vậy.
Vào trong quán ăn, Ninh Vệ Đông tìm căn phòng được bao, bàn ăn rất lớn, nhưng mà lúc này Lộ Phi Nhi cũng có tâm trạng so bì những thứ này, tùy ý gọi vài món ăn, Ninh Vệ Đông có vẻ vô cùng phấn khởi, lúc nào cũng tìm đề tài chuyện.
“Lần trước, lúc tôi về nhà có nghe bạn học cậu tìm Nhậm Vĩ, có đúng ?” Lộ Phi Nhi vô cùng nể mặt mà ngắt lời Ninh Vệ Đông , phải tới tìm ta để chuyện tình cảm.
“Đúng vậy, sao nào? Cậu ta tố cáo với cậu rồi à? Hừ, mình biết tên tiểu tử này được tốt rồi mà!?” Bị Lộ Phi Nhi hỏi như vậy, trong lòng Ninh Vệ Đông giật mình.
“Vì sao? Vì sao lại tìm cậu ấy? Đừng cho tôi biết là cậu ngưỡng mộ cậu ấy, muốn làm quen với cậu ấy, tôi có ngu ngốc như vậy đâu!” Thấy ta có vẻ gì là ân hận, Lộ Phi Nhi lại càng tức giận
“Ha ha, vì sao?” Ninh Vệ Đông có vẻ hơi kích động, “Lộ Phi Nhi, mình đối với cậu như vậy mà cậu biết à? Vì sao? Còn có thể hỏi là sao? Mình muốn biết cái người mà cậu thầm suốt tám năm là người như thế nào? Tại sao cậu đối với cậu ta nhớ mãi quên, cậu tiếp nhận mình chính là bởi vì đúng ?”
“Cậu có biết hành động như vậy của cậu ảnh hưởng tốt đến tôi nhiều như thế nào ?” Lộ Phi Nhi cố gắng để cho mình duy trì tỉnh táo.
“ xin lỗi, nhưng mà, Phi Nhi, bởi vì mình quá cậu, Phi Nhi, mình như vậy cũng là do bị cậu ép mà thôi.” Ninh Vệ Đông thậm chí còn đứng lên
“Cậu cứ như thế này tới khi nào?”
“Phi Nhi!”
“Hôm nay, tôi với cậu, tôi tiếp nhận tình cảm của cậu, liên quan đến bất cứ người nào, hành động của cậu tạo rắc rối cho tôi rất nhiều, khiến cho tôi rất mệt mỏi, thậm chí tôi còn bắt đầu chán ghét cậu, nhìn thấy cậu là tôi lại thấy khó chịu.” Lộ Phi Nhi biết những lời này làm tổn thương người khác rất nhiều, nhưng mà đau dài bằng đau ngắn, nếu thể cho cậu ta tình nên làm cho cậu ta tỉnh ngộ sớm chút.
“Phi Nhi…” Cho dù Ninh Vệ Đông là người đàn ông mạnh mẽ, nhưng đối mặt với lời từ chối của người phụ nữ mình như vậy, cũng bị đả kích ít, trong nháy mắt, thậm chí ta còn cảm thấy trời đất như quay cuồng.
“Có lẽ tôi như vậy rất quá đáng, nhưng tôi thích cậu, có nguyên nhân, cũng giống như cậu biết vì sao cậu lại thích tôi vậy.” Lộ Phi Nhi phải là người biết , có , cũng đau khổ hơn so với bất cứ người nào, phải hiểu là như thế nào, chính vì quá hiểu , cho nên mới thể tiếp nhận ta được.
“Lộ Phi Nhi, mình đối với cậu như vậy, cậu như vậy, đến phát điên, mà cậu cũng nhìn thấy sao?” Ninh Vệ Đông cảm thấy nước mắt mình cũng muốn rơi xuống rồi, ta cũng từng quen bạn , nhưng mà đến lúc này mới có thể hiểu được thế nào mới là tình .
“Tôi có cách nào đáp ứng lại tình của cậu, cũng có khả năng bời vì cậu đến phát điên mà đáp ứng lại.”
“Cậu máu lạnh như vậy sao? Vì cậu, mỗi ngày mình đều chờ dưới lầu kí túc xá, mình cố gắng hết sức để đối xử tốt với cậu, mình thậm chí còn bảo người trong nhà đưa bọn mình đến làm cùng đơn vị, mình…” Ninh Vệ Đông nghẹn ngào được nữa.
“Cậu cậu lợi dụng quan hệ để tôi đến đây làm?” Tin tức này khiến Phi Nhi bị đả kích ít, vẫn luôn cho rằng thành tích của bản thân tốt nên mới được phân đến đây, nhưng ngờ ra là do cậu ta.
“Đúng vậy, Phi Nhi, xin cậu, hãy cho mình cơ hội, Phi Nhi.” Ninh Vệ Đông cũng muốn mình có tiền đồ như vậy, nhưng mà ta thực bỏ xuống được, có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu chính là do Lộ Phi Nhi xinh đẹp, nhưng mà, dần dần ánh mắt càng ngày càng thể rời khỏi được, từng chút từng chút tích lũy lâu ngày, rốt cuộc ta bỏ xuống được.
“Từ trước đến giờ thương hại thể trở thành tình được, tôi cũng vậy tôi cũng thể nào lựa chọn như vậy được.” Lộ Phi Nhi nhìn thấy Ninh Vệ Đông như vậy, trong lòng chịu nổi, trong trường học cậu ta cũng là nhân vật ‘hô phong hoán vũ’(nổi tiếng). chỉ có thể cho cậu ta tình bạn, cho cậu ta thời gian, nhưng mà tình thể được. Cho dù là tình của bản thân mình cũng thể tính toán được.
“Phi Nhi, được sao? Vì sao? Mình có cái gì tốt, Nhậm Vĩ khiến cho cậu buông xuống được như vậy sao?”
“Tôi , cho tới bây giờ liên quan đến bất cứ người nào, cảm ơn những chuyện cậu làm cho tôi, nhưng mà xin lỗi, xin cậu đừng gây rắc rối cho tôi như vậy nữa.” Lộ Phi Nhi đứng dậy ra khỏi ghế, Ninh Vệ Đông vẫn ngồi tại chỗ đau lòng mình. Lộ Phi Nhi giải quyết cái rắc rối này xong nhưng cũng vui vẻ gì mà đứng dậy, chỉ có thể có lỗi. người rất khó, nhưng để buông tha cho người mình lại càng khó hơn.
Last edited by a moderator: 15/4/15