1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 42.

      Du Nguyệt Như ngày ngày bị nuôi trong chuồng rất nhàm chán. Mặc dù Thi Dạ Diễm quá hạn chế ra ngoài, nhưng mỗi kiện trong ngày của đều như lòng bàn tay, bao gồm cả chuyện ăn được mấy miếng cơm, vệ sinh mấy lần. Cho nên vẫn dám liên lạc với bên ngoài, lúc này lại biết cầu cứu ai.

      Trong lúc Thi Dạ Triêu dưỡng thương, trọng trách của Thi gia tự nhiên rơi vai Thi Dạ Diễm, mỗi ngày đều phải bận rộn đến đêm khuya. Lúc nào trở về phòng cũng nhìn thấy bé nằm giường chìm vào giấc ngủ, bất giác nhếch môi. Động tác của rất , bước lên giường sợ làm giật mình tỉnh giấc.

      Biết giả vờ ngủ, vạch trần nhưng lại cố ý cùng làm nóng người chút, trêu chọc khiến mình cũng kìm nén được, cảm nhận thân thể căng thẳng mới buông ra. vì điều gì khác, chính là muốn hù dọa . nghĩ rất nhiều, bản thân muốn cái gì?

      bữa tiệc thịnh soạn đặt trước mặt, vẫn cố chịu đựng động đậy. Thi Dạ Diễm đối với câu “Nghĩ là làm, làm phải thành” mà khác thường.

      Nhưng biết chuyện: muốn cưng chiều bé này, cho thứ tốt nhất, cuộc sống vô ưu vô lo, để được vui vẻ.

      thực tế cũng cưng chiều , chưa từng có người phụ nữ nào dám càn rỡ như vậy trước mặt , mắng chửi, đánh đuổi, kháng cự, cắn như . . . . . Mặc dù phải kiểu đàn ông ngựa đực, nhưng chưa bao giờ ngủ cùng người phụ nữ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa phát sinh chuyện gì.

      Nhất là đối mặt với báu vật như vậy, tất nhiên phải quân tử, cũng biết vì sao biết bao nhiêu người đàn ông mà chỉ kháng cự ? Mặc kệ như thế nào, có rất nhiều thời gian để chuẩn bị tiếp nhận mình.

      Mà khi tận mắt nhìn thấy ánh mắt nhìn Đường Lạp An mới phát ra tự tin này của mạnh mẽ đến mức thể bẻ gãy được.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22. Trả ấy cho tôi.

      Phần 43.

      Khó khăn lắm mới có buổi chiều rảnh rỗi, biết được từ thuộc hạ ngồi ghế sau của chiếc ô-tô trước. đường chợt nảy ra ý muốn mua bó hoa. Lúc lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bó hoa hồng tươi đỏ thắm.

      Mặt mày giãn ra phản chiếu trong kính chiếu hậu, tâm tình vui vẻ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thấy .

      Buổi chiều nhàng như vậy, mang theo bó hoa tươi vội vàng gặp người phụ nữ. Trước đó sinh mạng của cũng thể tốt đẹp hơn kiện lần này. Con người khi còn sống mất phần tám thời gian dùng để tìm kiếm, rồi lại còn mất bao nhiêu thời gian dùng để đợi chờ?

      Thi Dạ Diễm là người đàn ông làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích. Từ đầu đến cuối tình cảm của đối với Du Nguyệt Như mà ngay cả chính cũng được. Tình cảm đó huyền bí đến nỗi cũng hiểu, chỉ biết mình muốn đối tốt với ấy.

      Đối với như thế là đủ rồi.

      cứ tưởng rằng đợi được Du Nguyệt Như vứt bỏ đề phòng, cam tâm tình nguyện theo làm con chim hoàng yến cao quý. ra phải như thế.

      Du Nguyệt Như dựa bên cửa sổ uống trà trưa. là người phụ nữ có khả năng thích nghi rất cao, mặc dù phải trải cuộc sống bị nhốt cách nào thoát ra được nên phải học cách dung nhập vào nó. Đây có xem là thế mạnh của ?

      Thích ứng với tất cả những chuyện đối với tốt đẹp gì. Vậy mà vất vả này, bao gồm Đường Lạp An.

      Bên cạnh khách sạn, an nhàn sạch , thỉnh thoảng có người ra vào, chuông gió cửa kêu dữ dội, từng thanh mỏng manh che giấu nội tâm oán hận của . Buổi chiều trôi qua yên tĩnh như vậy, nếu xuất bất ngờ của , Du Nguyệt Như cũng giống như thường ngày, miễn cưỡng phơi nắng, ghi câu nổi tiếng của Trung Quốc rồi dán lên tường, sau đó uống hết ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy rời .

      lại nghe tiếng chông gió vang lên, vừa xoay người lại đúng lúc Đường Lạp An bất ngờ xuất trong tầm mắt, khiến hô hấp của trong nháy mắt bỗng chốc cứng lại.

      Khách sạn có nhiều người, dàn thanh cổ điển mở nhạc lưu hành đương đại, giọng hát của ca sĩ tinh khiết mà mang chút khàn khàn, có vẻ như giai điệu bi thương làm người ta bất tri bất giác an tĩnh lại, gương mặt của mỗi người đều đắm chìm vào kỷ niệm.

      nam nữ tinh tế đứng cách nhau mấy bước chân nhìn thẳng vào mắt đối phương, nét kinh ngạc chỉ lóe qua mặt rồi rất nhanh bình tĩnh lại, đôi môi của người đàn ông mím chặt, chịu đựng theo quán tính.

      Có phải nên gì đó ? Dù chỉ là câu đơn giản như “Làm sao ở đây?”, hoặc chỉ dứt khoát câu “Chào.”

      Quả vô tình gặp nhau, trái tim đau đến tê dại. . . . . .

      Cuối cùng vẫn ai gì. Gian nan, nhàng. . . . . Tầm mắt rời khỏi gương mặt , lướt qua bên cạnh .

      Đường Lạp An có biểu cảm gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ lúc lâu, nén tiếng thở dài mấy lần, rồi sau đó đuổi theo nắm lấy cổ tay . biết nhất định hất tay ra, cho nên trực tiếp sử dụng sức lực rất lớn siết chặt cổ tay . “ theo .”

      ngây người, ánh mắt nhìn tràn đầy nghi ngờ, hiểu, chờ mong, oán hận, tức giận, trách cứ, buông, bên nhau đến chết, xa rời. . . . .

      Thi Dạ Diễm ngồi trong xe thấy cảnh như vậy, ánh mắt phức tạp khiến khó nhận xét được tình hình. nhìn khẩu hình miệng của Đường Lạp An có thể đoán được ta ba chữ gì.

      ra cũng sợ bé này đồng ý chút do dự, ra chưa bao giờ sinh lòng quyến luyến với như nghĩ. Là người phụ nữ đối mặt với người đàn ông đặc biệt, phần muốn rời xa, phần bất đồng.

      Tay cầm tay lái của siết chặt, lại bỗng buông ra.

      Tên Đường Lạp An này, gã đàn ông có vợ này, chỉ ba từ thôi khiến có cảm giác nguy cơ chưa từng có, thậm chí là bất an mãnh liệt.

      *****

      Du Nguyệt Như chờ đợi ba từ này rất lâu rồi, phải Đường Lạp An biết. Ánh mắt giống như vết dao đâm sâu lòng .

      . . . . . gì?” Du Nguyệt Như dám tin, thận trọng hỏi ngược lại, đáy mắt đè nén cố chấp năm điên cuồng như năm đó. Ánh mắt Đường Lạp An chăm chú nhìn đôi môi mỏng của hé mở, run rẩy, liền nghiêng đầu , “Thái tử bảo . . . . . Dẫn em về, ấy tiện ra mặt, hạ gục người Thi Dạ Diễm đặt bên cạnh em rồi, thừa dịp này mau theo .”

      Ánh sáng trong mắt từng chút từng chút bị dập tắt. Lúc đầu lời của hơi khó khăn, rồi dần dần trôi chảy, sắc trơn nhẵn, dễ nghe như trong trí nhớ của .

      Du Nguyệt Như khẽ cười, cũng phải là cười . Mà là cười nhạo mình, đến bây giờ vẫn còn tia hy vọng với người đàn ông máu lạnh này. Nếu như đồng ý muốn , dù là chân trời góc bể, quần áo rách rưới, ăn đủ no cũng câu oán thán. Vì cam tâm buông bỏ tất cả, bao gồm cả trách nhiệm người nhà.

      Nếu đồng ý muốn , nếu đồng ý, dũng cảm đấu tranh với gia đình tới cùng, cam chịu số phận, ai quan trọng hơn . cái danh xứng với đại tiểu thư cũng sao. Nguyện được lòng bên nhau đến bạc đầu răng long.

      ra là, cái kịch bản này chỉ có nữ chính, là tự biên tự diễn. Còn Đường Lạp An, cũng được tính là vai nam phụ, có lẽ chỉ là khách xem kịch.

      có nên với , cái gì mà khí chất cao ngạo cũng bằng câu “ theo ” của .

      Tình biến mỗi người thành kẻ hèn hạ, cam nguyện đặt mình ở vị trí hèn mọn nhất, rồi lại quật cường đứng thẳng lưng, ra cũng chỉ là len lén cầu xin người mình cũng mình.

      Mặc dù tình cuối cùng thua cuộc, cũng cái nhìn đầy đủ như thân xác, lưu lạc đến nỗi linh hồn cũng có nơi nấp.

      “Còn suy nghĩ gì nữa, đừng lãng phí thời gian.” Đường Lạp An kéo về hướng ngược lại.

      Du Nguyệt Như hít hơi sâu, tầm mắt nhìn bàn tay to lớn của nắm tay mình. “Em nghĩ đến khi nào mới có thể em, có phải đợi đến lúc em hoàn toàn quên hết mọi chuyện?”

      Đường Lạp An quay đầu lại, bên môi nâng lên chua sót. “Em sớm nên hoàn toàn quên , em. . . . . Đến hôm nay em vẫn còn lời này được nữa sao?”

      “Đừng đắc ý, đó là thời gian còn chưa đủ dài, còn chưa có. .. . . . .”

      “Chưa có cái gì?”

      cắn răng, đến nước này, còn gì thể . “Còn chưa gặp ai tốt hơn anh___”

      Đường Lạp An bỗng kéo vào ngóc ngách , xoay người lại với tốc hăng độ cực nhanh, đẩy vào tường, nâng đầu hung hôn lên môi .

      biết muốn gì. Bởi vì thời gian đủ dài, bởi vì chưa gặp được người đàn ông tốt hơn , cho nên vẫn là người chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng .

      Nếu vậy, thời gian bao lâu là đủ? Nếu như. . . . . gặp được người người tốt đó?

      làm sao chịu đựng được, làm sao để người đàn ông khác thay thế vị trí trong lòng luôn luôn thuộc về ?

      này, này. . . . . Tất cả hương vị mềm mại ngọt ngào, hô hấp trong đau đớn và tình say đắm trong đáy mắt , đều thuộc về. . . . . .

      Du Nguyệt Như trợn to mắt tiếp nhận nụ hôn bất ngờ của , thậm chí quên giãy giụa. quen thuộc hơi thở của hơn bất kì ai, chỉ là đợi trầm luân, rời khỏi môi , lòng bàn tay ấn vào nơi trái tim , “Coi như gặp được người đàn ông tốt hơn sao, chỉ cần hôn em, trái tim em đập dưới 150 lần phút, Nguyệt Như, em có còn tiền đồ hay vậy?”

      Trái tim Du Nguyệt Như bị đâm nhát đau đớn, hai mắt ửng đỏ nhịn được liền giơ tay phải lên, lại bị giữ chặt cổ tay.

      Rắc. . . . .

      Tiếng máy móc khẽ vang lên truyền đến tai Đường Lạp An. lập tức cảnh giác kéo Du Nguyệt Như ra phía sau lưng mình, quả nhiên cách lối vài mét, người đàn ông cao lớn nhàn nhã cúi đầu vuốt vuốt cây súng trong tay.

      Thi Dạ Diễm ngẩng đầu nhìn , đôi môi nâng lên nụ cười sắc bén. “Quấy rầy hai vị rồi sao? Đường tiên sinh dùng xong rồi có thể trả ấy lại cho tôi ?”

      Trong mắt Đường Lạp An có chút lạnh lùng, thậm chí ánh mắt còn ác độc hơn Thi Dạ Diễm. “Ai ấy là của ?”

      “Chẳng lẽ là của ?” Thi Dạ Diễm tùy ý ngạo nghễ hất cằm lên, “Để ấy tự là được rồi.”

      bỗng nhiên xuất làm Du Nguyệt Như sợ hết hồn. Nhìn thủ pháp xoay súng cực nhanh của , lau lau lại vật màu bạc trong tay khiến hoa cả mắt, đến kinh hồn bạt vía. Vẻ mặt, ánh mắt này của nhìn truyền đạt thông điệp.

      Nếu đáp án làm hài lòng, nổ súng chút do dự.

      quên đây là địa bàn của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 44.

      Du Nguyệt Như len lén từ từ rút tay mình bị Đường Lạp An nắm giữ, giọng thấp giống như thở dài. “ mang em được đâu, về .”

      Trước đó muốn đưa chỉ có cách, mà cách duy nhất bây giờ cũng bị phá hỏng. Du Nguyệt Như bao giờ vọng tưởng chờ đợi câu kia từ trong miệng nữa.

      Thi Dạ Diễm chậm rãi bước tới, hơi mỉm cười, trong đôi mắt đều là khiêu khích, ngoắc ngoắc ngón tay về phía . Du Nguyệt Như nghiêng đầu, lúc này toàn thân còn hơi sức đối kháng với .

      Khi về Thi Dạ Diễm bước đầu tiên, Đường Lạp An lại giơ tay ra nắm tay lần nữa.

      Có điều, tốc độ của Thi Dạ Diễm còn nhanh hơn. Thi Dạ Diễm kéo gục đầu vào ngực mình, tay ôm chặt , khẩu súng tay kia chĩa thẳng mi tâm Đường Lạp An.

      Vẻ mặt Thi Dạ Diễm ôn hòa, bên môi nâng lên đường cong tự mãn. Trong phút chốc Đường Lạp An cũng giơ súng nhắm ngay ngực chuẩn bị bóp cò.

      đồng ý của tôi đụng chạm người phụ nữ của tôi phải trả giá cao đấy.”

      Đường Lạp An cười lạnh. “Nguyệt Như, qua đây.”

      Thi Dạ Diễm khẽ cúi xuống, thầm bên tai , tầm mắt chăm chú nhìn từng cử động của Đường Lạp An. “ cho tôi biết, em muốn qua ? Muốn với ta ?”

      Ngón trỏ của đặt vào cò súng, chỉ cần dám có, cho dù là gật đầu, bắn bể sọ tên đàn ông này, tuyệt đối nương tay.

      Du Nguyệt Như gục trong lòng , chìm trong mảng tối tăm trầm mặc, rồi sau đó lắc đầu. Thi Dạ Diễm lộ ra nụ cười thỏa mãn. “ bé ngoan.”

      Thi Dạ Diễm đặt bên tai nụ hôn, rồi nhìn Đường Lạp An vô tội nhíu mày. “ thấy đấy, là ấy tự lựa chọn, là ấy cần .”

      ấy cần . . . . . .

      Nghe những lời này nước mắt Du Nguyệt Như bỗng rơi xuống. bao lâu rồi khóc. Vậy sao vừa khóc nước mắt lại ngừng tuôn ra.

      Vẻ mặt Thi Dạ Diễm vẫn như thường, nhưng ngực lại đau nhói. Hàm răng gắt gao cắn , đôi tay ôm chặt lấy hông của , hung hăng vùi mặt trong lòng . Nếu ôm chặt, có ai biết giờ phút này ra sức kiềm chế nước mắt của mình, kiềm chế thân thể hơi rung động cũng chịu phát ra thanh nào.

      Nước mắt cứ vậy rơi xuống dần dần ướt sũng ngực áo , lòng Thi Dạ Diễm từng giây từng phút từ từ lạnh . Đắy mắt lặng lẽ dâng lên cơn bão tố giận dữ.

      “Lần này cũng hay rồi, Đường Lạp An.” làm bé của tôi khóc. . . . . .
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23. Cầu xin đừng nhìn.

      Phần 45.

      Trong nháy mắt người Thi Dạ Diễm bộc phát ra tức giận mãnh liệt khiến Đường Lạp An khỏi nắm chặt khẩu súng, nhưng lại có cách nào nổ súng. Người đàn ông này rất giảo hoạt, lại dùng thân thể Du Nguyệt Như làm lá chắn.
      Giờ phút này Đường Lạp An rơi vào tình trạng báo động cao, ánh mắt bình ổn như cái đồng hồ, ngay cả đám côn trùng nho bay qua tai cũng thể quấy nhiễu chú ý của .

      Quả nhiên là cao thủ, từ hơi thở tản ra quanh người, Thi Dạ Diễm biết được thực lực của . hỗn loạn, gấp gáp, thời gian mỗi lần hít thở đều sai chút nào. Nhìn như bình tĩnh, kì thực toàn thân ở trong trạng thái bất kì lúc nào cũng có thể ra tay. Người trầm tĩnh như nước bên cạnh mình lại muốn bùng nổ, gợn sóng nào nổi lên.

      Muốn đạn bắn ra khỏi nòng súng của ? Trong lòng Thi Dạ Diễm cười lạnh.

      Phải thử xem tốc độ đạn của ai nhanh hơn!

      . . . . . . . .

      Hai người đàn ông cứ giằng co như vậy, hình như khí ở đây ngưng đọng. Du Nguyệt Như chợt cầm lấy nòng súng của Thi Dạ Diễm, tốc độ nhanh hơn .

      Đường Lạp An bất động, Thi Dạ Diễm cũng nhúc nhích. Toàn thân vẫn còn ở trong lòng , chỉ là đưa tay ra ngăn lại.

      Giọng Thi Dạ Diễm cực thấp bên tai , hỏi. “Chọn trong hai, để tôi tiêu diệt , hoặc là để tôi, chơi em.”

      . . . . . . . .

      trầm mặc, bất động, dùng cách này để tỏ lập trường và đáp án của mình, khiến Thi Dạ Diễm bật cười. nắm tóc , ép buộc ngẩng đầu lên, hôn lên trán cái kêu. “Được rồi, cầm , tôi hiểu ý của em rồi.”

      Khớp xương dùng sức dữ dội, đầu ngón tay còn lạnh lẽo hơn nòng súng, chịu buông như cũ. Thi Dạ Diễm cưng chiều xoa xoa cái ót của . “Vẫn tin tôi? Em giết tôi giữ mạng lại, ngoan, buông tay , coi chừng bóp cò.”

      lát sau, Du Nguyệt Như chậm rãi buông tay. Overdose_Diễn đàn Lê Quý Đôn Gần như cùng lúc đó, Đường Lạp An nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thi Dạ Diễm, vừa muốn bóp cò lại thấy thân thể của Du Nguyệt Như bị Thi Dạ Diễm mạnh mẽ đẩy sang phía vách tường bên cạnh. Đường Lạp An chút do dự lựa chọn nổ súng, đưa tay đón lấy thân thể . . . . .

      Bụp___

      Đó là thanh rất của viên đạn từ khẩu súng qua ống giảm thanh của Thi Dạ Diễm được bắn ra.

      Trong chớp nhoáng nghe được thanh ấy, ngay sau đó chóp mũi truyền đến mùi da thịt bị viên đạn xuyên qua với tốc độ cao. tay Đường Lạp An chống đỡ vào vách tường để cơ thể giảm xóc, trùng hợp cánh tay kia giơ ra đỡ bị trúng đạn, cơn đau khủng khiếp khiến tứ chi tê dại, nhất thời mất sức lực đỡ lấy , đành trơ mắt nhìn thân thể ngã xuống đất. “Nguyệt Như!”

      Bỗng nhiên xuất đôi tay vững chắc đỡ được ! Đôi tay Thi Dạ Diễm lần nữa ôm trở lại trong lồng ngực của mình. Đường Lạp An bất giác nắm tay thành quyền, trong phút chốc ánh mắt trở nên vô cùng ác độc.

      ngờ Thi Dạ Diễm lại có thể sử dụng chiêu đó! Chỉ là thăm dò, còn nhìn thấy đúng là cách để ý Du Nguyệt Như được.

      Sắc mặt Du Nguyệt Như trắng bệch, hô hấp rất khẽ. Giống như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra trong mấy giây vừa rồi.

      “Đường Lạp An, đừng tưởng rằng có ấy tôi dám đụng vào , nếu tới Canada chơi, tôi hoan nghênh, còn nếu muốn đến quấy rây cuộc sống của ấy, đừng trách tôi tiếp khách chu đáo.” Thi Dạ Diễm bĩu cằm nhìn vết thương bị đạn bắn tay , cười đến cực kì lạnh lẽo. “Lễ ra mắt nho có thành ý.”

      Bách Vĩ chạy tới muốn rút súng ra liền bị Thi Dạ Diễm ngăn cản. Sắc mặt Đường Lạp An lành lạnh, chậm rãi đứng lên, nhặt khẩu súng rơi mặt đất. “Thi Dạ Diễm, mục đích tôi tới đây chỉ có .”

      Thi Dạ Diễm cười , “Đây là muốn ném chiến thư à? Được lắm, tôi chấp nhận, tôi hạn chế tự do của ấy, có bản lĩnh mang ấy khuất tầm mắt của tôi , làm được mau cút .”

      Đây phải là lần đầu tiên Đường Lạp An sống yên ổn, phát ra mình có cách nào đối mặt với việc người phụ nữ này bị người khác ôm vào lòng, quay lưng mất. Có phải sớm biết như vậy, cho nên những lần trước đều là xoay người trước.

      . . . . . . .
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 46.

      Thi Dạ Diễm vừa khỏi tầm mắt Đường Lạp An, liền buông tay ôm eo Du Nguyệt Như ra, sải bước về phía xe của mình, ngồi vào xe, đóng cửa lại, chiếc xe thể thao màu bạc lao vun vút như tên bắn trước mắt mọi người.

      Bách Vĩ hơi ngẩn người, cứ thế ném Du Nguyệt Như như vậy? cúi đầu lộ ra cái cổ thon dài, đứng ở ven đường, tóc che nhìn gương mặt. Bóng hình đơn ấy khiến người ta khỏi đau lòng. Overdose_Diễn đàn Lê Quý Đôn

      Cái gì mà cuộc tình tay ba là phiền phức nhất rồi. Bách Vĩ đẩy cái. “Lên xe tôi chị hai.”

      Cả đêm trốn trong phòng chịu ra, ai biết làm gì. Cũng thấy bóng dáng Thi Dạ Diễm đâu, buổi sáng Bách Vĩ tìm khắp nơi thấy, điện thoại di động reo ai bắt máy.

      Đầu ngón tay gõ gõ thân máy bay, thầm nghĩ, hừ, phải là lại làm cái trò gì rồi chứ?

      Tiểu Thủy bưng điểm tâm đến phòng khách cho Du Nguyệt Như ấy cho vào, lại mang ra ngoài. Lúc ra ngoài Bách Vĩ thấy Tiểu Thủy cầm khay bánh sandwich, mới thò tay lấy miếng, vừa cắn cái liền quay đầu lại hỏi. “ gì?”

      “Tôi Du tiểu thư tối qua ăn gì rồi, sáng nay lại ăn, tại sao lại ăn bữa sáng, ngày quan trọng nhất là____”

      “Ngừng! phải câu này, câu tiếp theo, vừa gì?” Bách Vĩ bất đắc dĩ cắt đứt lời .

      Tiểu Thủy chớp mắt mấy cái, “Diễm thiếu gia cũng ăn chút nào, phải hai người thường gây gổ sao, sao lần này mỗi người nơi, tầng thượng___”

      “Ngừng! Cho tôi thêm ba phần sandwich, tay nghề tệ đâu bé.” Trước khi vẫn quên lỗ mãng véo má Tiểu Thủy, chọc Tiểu Thủy đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Quả nhiên Bách Vĩ lên tầng thượng tìm được Thi Dạ Diễm đó, người đàn ông kia chống cùi chỏ đầu gối, thân người hơi hướng về phía trước, hai mắt nhìn thẳng, gương mặt có biểu cảm gì. Bách Vĩ đến gần càng kinh ngạc hơn: bên chân Thi Dạ Diễm có mấy mẩu thuốc lá.

      Người đàn ông này trước giờ chỉ thích uống rượu, đụng vào thuốc lá. . . . . .

      Bách Vĩ khom người, lấy mũi chân đá đá tàn thuốc, bĩu môi. “Cậu vào phòng tôi lúc nào vậy? Sao tôi biết.”

      Thi Dạ Diễm giống như pho tượng đá, bất động lên tiếng. Bách Vĩ liếc mắt nhìn căn phòng tập bắn sau lưng , vào cầm ống nhòm nhìn lượt, nhịn được bật cười. Overdose[Lê Quý Đôn]

      Cái bia hình người kia, vị trí hồng tâm trúng phát nào, mà hạ bộ bị bắn nát bét đến nỡ nhìn.

      Bách Vĩ tới ngồi bên cạnh, đưa cho điếu thuốc.

      Thi Dạ Diễm nhận, rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nhàn nhạt. “Tôi hút thuốc lá.”

      “Vậy mấy cái tàn thuốc này là tôi làm ra chắc?” Bách Vĩ châm biếm.

      “Đúng.”

      “. . . . . . . .”

      Bách Vĩ ở cùng lâu rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cái bộ dạng này của , ngồi hút thuốc mình, lại nhìn gò má lạnh cóng của , nhịn được châm chọc.

      “Cậu ở đây hưởng gió lạnh cả đêm à?”

      “. . . . . . .”

      “Cậu đùa đấy à? Cậu và bé kia. . . . . Đúng là tình cảm chị em, có cảm thấy kích thích ? Có phải lúc đó thấy hưng phấn hơn ?”

      “. . . . . . .”

      “Súng của cậu đâu?” Thi Dạ Diễm chợt đưa tay về phía , Bách Vĩ hai lời liền đưa súng lục giao ra. Thi Dạ Diễm đứng dậy dựa vào hàng rào kiểm tra băng đạn, xoay người hướng về hạ bộ của Bách Vĩ cách vài tấc nã phát súng, viên đạn bắn vào ghế sofa phía bên trong.

      Bách Vĩ chợt dựng hết tóc gáy, buột miệng tục. “Con mẹ nó cậu xém bắn trúng đấy! Tôi còn chưa có con!”

      “Cái này là cảnh cáo cậu được tùy tiện mở miệng.” ném trả lại khẩu súng chuẩn bị xuống lầu. Bách Vĩ tức giận đến nghiến răng nhưng vẫn thể hỏi. “Có muốn tôi thăm dò Đường Lạp An ?”

      Thi Dạ Diễm dừng chân quá nửa giây. “ cần thiết.”

      Từ thái độ của Du Nguyệt Như đoán ra tám chín phần.

      Tay cầm tay nắm cửa, trong lòng khỏi giận dữ. Vậy mà vẫn khóa cửa!

      Thi Dạ Diễm lui về phía sau bước, cước cực mạnh đá văng cánh cửa phòng, thậm chí nghĩ ra mình có chìa khóa. Tầm mắt quét qua, nếu phải nhìn thấy bóng dáng nằm lì giường, hề cảm thấy trong căn phòng rộng lớn này chút sinh khí nào cả.

      vừa vừa cởi áo khoác dùng sức quăng mặt đất, sải bước lên giường mạnh mẽ lao tới người . “Khóa cửa? Em quên đây là đâu rồi à? Đầu óc em có thông minh vậy? Em cho rằng cánh cửa có thể cản trở tôi sao? Em___”

      Nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, vì thô bạo của mà nhíu chặt chân mày, muốn gì nhưng được, hận cắn nát hai hàm răng ra được.

      “Đau, chút.” vẫn giống như thường ngày có gì thay đổi, chỉ là giọng có vẻ suy yếu hơi khàn khàn. Thi Dạ Diễm buông tay ngược lại càng dùng sức, đợi mở miệng liền nghe Du Nguyệt Như thở dài cái. “ phải muốn ngăn cản .”

      Thi Dạ Diễm xì mũi coi thường, “Đừng là đề phòng Đường Lạp An.”

      ngờ lại nhìn thấy chấn động nào trong mắt , chút cũng có. Đôi mắt kia giống như theo dõi , lại giống như nhìn về khoảng trống phía sau lưng . “ có bao giờ cảm thấy mình rất bẩn thỉu rất xấu xí, dám ra ngoài gặp người khác ? Tôi có, cho nên chỉ giam mình lại, cũng phải muốn gặp .”

      nhất thời biết trả lời như thế nào, giơ tay lên cởi cúc áo sơ mi của , đầu ngón tay chạm vào vết răng thâm tím ngực . Đáng lẽ nên xin lỗi, vì làm đau. Khiến người ta đau đớn là cực kì độc ác, phải Đường Lạp An, đừng làm Đường Lạp An.

      Đường Lạp An. . . . . . . thề vô số lần muốn quên người đàn ông đó nhưng thể nào quên được.

      “Làm sao bao giờ. . . . .” lẩm bẩm , hai mắt tràn đầy sương mù, giống như lúc nào cũng có thể trào ra ngoài. Thi Dạ Diễm hít hơi sâu cố gắng kiềm chế muốn phá hủy dục vọng trong đáy lòng . “Đường Lạp An có phải là người. . . . . Đầu tiên của em ?. . . . .”

      . . . . . . .

      nhìn lầm, trán lưu chuyển đau thương ràng hơn khi hỏi , càng khó giãn ra hơn.

      Có phải kinh nghiệm phong phú sau này, còn có thể nhìn người đàn ông bằng vẻ mặt và ánh mắt như thế, người đàn ông này đối với chính là nhân vật cực kì đặc biệt. Chẳng lẽ mạnh mẽ như cũng quên mất người đàn ông đầu tiên của mình sao?

      Du Nguyệt Như nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, vùi mặt vào trong chăn, giọng buồn buồn. “Đứng nhìn tôi, cầu xin đừng nhìn tôi. . . . .”

      Thi Dạ Diễm chậm rãi buông tay khống chế ra.

      lộ ra thân thể ra bên ngoài, cố gắng kiềm chế thân thể run , đôi tay siết chăn, vì dùng sức nên khớp xương phát ra thanh đáng sợ. Overdose-DĐLQĐ

      cần thêm từ nào nữa, Thi Dạ Diễm thừa nhận Đường Lạp An có vị trí trong lòng , hiểu những rối rắm trong lòng . Đường Lạp An cần , cưới người khác, thể nào thoải mái. Người đàn ông này vĩnh viễn là nút thắt trong lòng . nút thắt ai tháo gỡ được.

      !

      Trong mắt bỗng tản ra tia nham hiểm, vẻ mặt trầm đến dọa người, bắt đầu cởi ra từng cúc áo còn sót lại, cởi hết quần dài. Vén chăn lên, đôi tay trượt vào bên trong tấm lưng trần của , bao trùm lên thân thể .

      Động tác dã man tách hai chân của ra, chống đỡ dục vọng của mình ở nơi đó.

      “Thực chuyện em đồng ý với tôi.”

      đợi quên Đường Lạp An, chỉ cần ở bên cạnh , cho dù là ép buộc cũng muốn quen thuộc mùi hương của , thân thể của , tất cả của , tin thể xua đuổi bóng hình của Đường Lạp An trong lòng!

      . . . . . .
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :