1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 19. Chịu nhục.

      Phần 37

      Ở cùng chỗ với Thi Dạ Diễm kiện chấn động lòng người. Đến bây giờ người đàn ông này vui buồn giận dỗi hay suy nghĩ gì vẫn nhìn thấu, nhưng cũng biết nổi giận trở thành người cực kì đáng sợ. Bị ôm tới hồ tắm lớn khiến nhớ bồn tắm kinh khủng suýt bỏ mạnh lần trước.

      Hai chân vừa chạm đất liền chạy ra bên ngoài, chưa được hai bước bị kéo trở về. Thi Dạ Diễm hai ba lần cởi áo T-shirt rộng thùng thình người , “Em tim đâu ra cái túi thủng này vậy, phải chuẩn bị cho em nhiều quần áo mới rồi sao?”

      quản tôi!” Du Nguyệt Như tránh né cho cởi quần của mình, đáng tiếc đọ lại sức của , cuối cùng cũng bị kéo xuống.

      “Như vậy đẹp mắt hơn nhiều.” Bên trong mặc bộ nội y màu đỏ thẫm, áo lót ren gợi cảm, hiệu quả áp sát ngực rất tốt, nơi đầy đặn trắng như tuyết rất sống động, hơn nửa quần lót gần như trong suốt, vùng đất cấm kị như như mê hoặc ánh mắt người.

      Thi Dạ Diễm thèm để ý đấm đá lung tung liền ôm ngang người tới chỗ hồ tắm, Du Nguyệt Như lớn tiếng uy hiếp, “Thi Dạ Diễm! Cứ thử ném tôi vào xem!”

      Động tác của anhiều dừng lại, liếc mắt nhìn . “Vậy. . . . . Thử xem?”

      dám___a___” đợi xong, tên khốn này tay ném vào hồ tắm, bọt nước văng rung tóe khắp nơi. Hồ tắm khá sâu, vất vả lắm mới bơi lại gần bờ được, dùng cả tay chân leo lên bờ. Thi Dạ Diễm cởi hết quần áo dài ra nhảy xuống hồ, cánh tay vươn ra dễ dàng kéo từ bậc thang xuống, nước tạt vào mặt ướt sũng.

      vừa muốn há miệng mắng ngờ bị sặc nước, bám vào đầu vai ngừng ho. “Khốn. . . . . Khụ khụ. . . . Kiếp.”

      Thi Dạ Diễm có tai như điếc, cánh tay vòng qua sau lưng , đầu ngón tay vân vê, cảm thấy ngực được thả lỏng, vội vàng bảo vệ trước ngực, cuống quít lui ra khỏi chân , chú ý tới bậc thang liền trượt chân lảo đảo ngã vào nước.

      Vừa muốn che chở áo ngực có nguy cơ nguy hiểm treo người, vừa muốn trồi người lên, kết quả làm thế nào cũng có hơi sức. Thi Dạ Diễm ngồi dựa nơi nào đó buồn cười thưởng thức dáng vẻ nhếch nhác của , nhanh chậm ôm từ trong nước lên.

      vừa ra khỏi nước liền phun hết nước trong miệng lên mặt , “Sớm muộn gì tôi cũng giết chết cái tên khốn kiếp này!” Sau đó liền nhắm nghiền hai mắt đợi nổi giận.

      Thi Dạ Diễm vừa muốn tức giận liền bị bộ dạng đáng này của loại bỏ nhanh chóng. “Em ngoan ngoãn chút phải được sao, muốn là tắm à, xem em lăn qua lăn lại kìa.”

      “Vậy ra ngoài , tôi tự tắm!”

      cần, tắm chung , em tắm cho tôi.”

      “Phi!”

      “Vậy tắm cho em?”

      “Cút !”

      Thi Dạ Diễm nhịn được nhếch môi lên, bé này ngoan chút nào hết, đâu chỉ ngoan, quá mạnh mẽ rồi. Nhưng như thế lại hợp khẩu vị của . ràng nhìn qua rất sợ , mà lại thường xuyên đánh bất ngờ gây rước lấy chuyện buồn bực của .

      vô lại a, làm sao có thể theo ý được. Rốt cuộc vẫn hoàn toàn ép buộc dạng chân bên hông mình, hôn lên làn da mịn màng của , bàn tay chạy dọc người . Tư thế nguy hiểm như vậy khiến Du Nguyệt Như rất ngột ngạt, dám phản kháng kịch liệt, chỉ sợ làm bốc “hỏa”, lại càng cam tâm để chiếm tiện nghi.

      gắt gao cào cấu cổ tay , “Tại sao cứ phải là tôi? đâu thiếu phụ nữ!”

      “Đúng là thiếu.” trả lời ngẩng đầu lên.

      “Vậy tìm người phụ nữ của động dục , cách xa tôi ra!”

      cười ha ha, “ phải tôi động dục với em rồi sao.” Du Nguyệt Như tức giận đến mức thở dài, trong giây lát nhiều ý thức được điều gì. “Thi Dạ Diễm, phải thích tôi đấy chứ?”

      Hàm răng khẽ cắn da thịt mềm mại vai , lời mơ hồ . “Em thấy sao?”

      Lúc này Du Nguyệt Như dựng hết tóc gáy lên, dùng lực đẩy . “ thích tôi thế nào?”

      “Tôi em gỏi từ bỏ?” Thấy hung hăng lắc đầu, Thi Dạ Diễm lại cúi đầu hôn mối dưới của . “Vậy tôi .”

      đừng làm loạn, nếu , tôi. . . .” cắn môi, đôi lông mày xoắn lại thành hàng, do dự hồi lâu mới ra. “. . . . .Chúng ta làm lần, sau đó thả tôi .”

      “. . . . . . .”

      Thi Dạ Diễm mím môi nhìn . “Em cho rằng tôi muốn cái này?”

      “Nếu là gì?” Du Nguyệt Như cười nhạo, biết mình có mấy phần thùy mị, đàn ông coi trọng ít, đại đa số những người này là vì muốn có đêm đẹp với mà thôi, có người nào lòng dạ hay sao? Người đàn ông trước mắt này đương nhiên cũng như vậy.

      Thi Dạ Diễm nâng cằm lên, tựa hồ suy tư cân nhắc điều gì, cuối cùng chợt cười tiếng. “Được, hầu hạ tôi vui vẻ thư thái, chừng để em rời khỏ nơi này.”

      chừng? Tôi là “phải” thả tôi !” Du Nguyệt Như cực lực phản đối, cằm chợt truyền đến cơn đau, tay Thi Dạ Diễm thu hẹp lực lại. “Đừng có cò kè mặc cả với tôi, nếu đến khi chơi chán rồi cũng đừng hòng tôi thả em .” vừa dứt lời liền vung tay, duỗi thẳng tay chân vê phía sau, chân dài giang rộng ra.

      “Bắt đầu bé.”

      Du Nguyệt Như nhìn chằm chằm, lời đầy bụng mà ra, biết phải loại đàn ông quấy rối phụ nữ bừa bãi. Nếu như làm, chừng lại có tia hi vọng, còn nếu làm, sớm muộn gì cũng bị ăn sạch lại mất tia hi vọng cuối cùng.

      kiêu ngạo nhìn nội tâm đấu tranh, bên môi nâng lên cong. Du Nguyệt Như khẽ cắn răng, cũng phải người đàn ông đầu tiên của , ta đòi nhiều hơn làm sao. tự an ủi mình như vậy, rồi nghiêng người hôn . . . .

      Thi Dạ Diễm híp mắt nhìn bé xinh đẹp ngay trước mắt mình. Đây phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng là lần đầu tiên chủ động. Ngay cả cũng muốn cảm thán kĩ thuật điêu luyện của . vừa muốn rời môi , liền bị giữ chặt gáy hung hăng hôn sâu hơn nữa. giống như phương thức của , nụ hôn của giống như bão tố, kịch liệt cuốn lấy môi lưỡi cùng khoang miệng của , bá đạo cướp hô hấp của , dưỡng khí trong phổi càng lúc càng ít , đầu óc bắt đầu mơ màng, tim đập thình thịch loạn xạ.

      “Nhớ lấy, đây mới là phương thức tôi thích.” Đến khi hít thở thông Thi Dạ Diễm mới buông ra, vẫn chưa thỏa mãn liếm đôi môi đỏ tươi, siết chặt gương mặt . “Tiếp tục.”

      Du Nguyệt Như chống đỡ từng ngụm thừng ngụm hô hấp của , ánh mắt mo hồ. Oh my God, nụ hôn kiểu Pháp của Thi Dạ Diễm là rung động lòng người.

      Dưới lòng bàn tay chính là trái tim của , Du Nguyệt Như thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ của bình tĩnh như vậy, ra nhịp tim cũng chậm hơn bao nhiêu.

      Mắt thấy thân thể càng ngày càng trượt vào trong nước, Thi Dạ Diễm đè nén kích động. . . . .

      Đầu vừa trồi lên khỏi mặt nước lấy hơi, chỉ thấy giữ lấy đầu ám muội nhíu mày.

      “Xem thử xem nó có bị đá hư . . . . .” Ngay đó làm cảm nhận được cái gì gọi là “đau thấu trời xanh”, đau đến nửa ngày cũng hít thở nổi. Lúc ấy muốn đánh vào mông bé đáng chết này cái.

      Trong khoảnh khắc đó Du Nguyệt Như cảm thấy cực kì hoang đường, tại sao lại cứ phải là ? Tại sao xui xẻo như vậy? Tại sao muốn phục vụ cái gã đàn ông hận thấu xương này? vốn nên ở Hoàng phủ gia làm đại tiểu thư, mặc dù có tình , sống nhạt nhẽo suốt cuộc đòi, cũng phải làm món đồ chơi bị giày vò như thế này.

      Chính bởi vì dòng họ đáng hận, mới thể nào sống cuộc sống tự do tự tại như người bình thường. chính là món đồ chơi.

      “Nếu chuyện tính toán gì ngươi phải chết.” cúi đầu, để thấy đáy mắt ươn ướt, ngoan ngoãn cúi người làm vui vẻ. Bởi vì đột nhiên cơn khoái cảm truyền đến khiến Thi Dạ Diễm cắn chặt hàm răng để phát ra tiếng động.

      lặp lặp lại động tác thành thạo, Thi Dạ Diễm khỏi cắn răng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt thành hàng, từng ngón tay căng thẳng, cơ bụng co lại cứng như đá, máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn, nhịp tim đập liên hồi. Huyết dịch toàn thân đều hương tới nơi mãnh liệt chảy xuống.

      bé này. . . . . Lại khiến suýt nữa bị tước vũ khí!

      may nổi lên mặt nước lấy hơi, giúp thoát được đợt sóng khoái cảm trí mạng cùng lúc đánh vào. Giờ phút này hai mắt rất sáng, nắm cằm giọng tàn bạo . “Cái miệng này lợi hại, có điều còn thiếu nhiều lắm!”

      Du Nguyệt Như quật cường cắn môi, ngầm nắm tay thành quyền, hít hơi sâu rồi chìm vào trong nước lần nữa.

      Cằm đau như muốn trật khớp. Nhất nhất quỳ lễ nơi mẫn cảm của từng chút . Ngay cả nhịp đập an phận của cũng cảm nhận được.

      Thi Dạ Diễm khàn khàn hít thở, đáy mắt đỏ tươi kinh người. Ngón tay nắm thành hồ tắm cũng trở nên căng thẳng bắng bệch, gân xanh cánh tay nổi lên, mỗi dây thần kinh khắp thân thể đều dựng lên. Càng lúc bụng dưới tích tụ càng nóng, luồng nóng như thiêu đốt càng lúc càng dâng cao. Đôi mắt den nhánh nhìn từ xuống dưới, toàn thân nhộn nhạo từng đợt sóng lăn tăn, mái tóc dài trôi lơ lửng mặt nước, tấm lưng trần trắng muốt vương dưới mái tóc đen càng lộ vẻ xinh đẹp.

      bỗng dưng kéo lên khỏi mặt nước, ôm đến bậc thang ngồi được, mình đứng trước người , thô bạo nắm cằm nâng lên, đưa eo về phía trước. . . . . Chỉ lát sau đợt khoái cảm như gió bão đánh về phía . . . . .

      rút lui ra khỏi người mình, lập tức có chất lỏng màu trắng theo khóe miệng chảy ra, nhìn thấy đôi mắt bốc lửa. Du Nguyệt Như được tự do liền dứng dậy cầm khăn tắm quấn lấy mình úp xuống bồn cầu nôn, Thi Dạ Diễm đưa ly nước đến cho súc miệng, sau đó lần mò hông kéo khăn tắm ra, hôn lên lưng . Du Nguyệt Như súc miệng vài lần, cả người giống như vừa bị vét sạch sức lực.

      “Kỹ thuật tốt đấy, tự chủ thiếu chút nữa hồn phách bị cái miệng nhắn làm tiêu hết.” cúi xuống hôn tấm lưng của . “Phía dưới kia có làm người khác mất hồn hơn ?”

      vừa xong liền mò xuống phía dưới người , đến eo của , chút dịu dàng. Du Nguyệt Như gắt gao cắn môi, cuối cùng nhịn được. “ chút có được !”

      Da thịt mềm mại nơi nào đó của đâu thể chịu đựng được tiến vào thô bạo như vậy.

      “Thế nào?” Thi Dạ Diễm buồn cười hỏi ngược lại, bàn tay nặng nề chụp lên mông . “Rồi em chê động tác của tôi quá .”

      cứ vuốt ve như vậy, để cho lòng cứ thế bị kéo , chỉ sợ khắc sau đột nhiên xông vào, mà chuẩn bị còn thiếu rất nhiều tất nhiên bị đau. Hành động bình thường theo rồi biết, chuyện tình dục chỉ có người đàn ông lo hưởng thụ cho chính mình mà thôi. luôn thô bạo dã man. Bị giày vò lần còn biết mình bị tổn thương nặng như thế nào nữa. Nếu như phản kháng hoặc có biểu khổ sở, chừng lại kích thích thêm ham muốn hưng phấn của .

      Chịu đau lát giảm tội, ra lệnh cho mình cố gắng phối hợp. dưới kishc thích của rốt cuộc cũng từ từ động tình. Thi Dạ Diễm tà ý nhếch khóe miệng lên. “Tiểu Như, chuẩn bị tiếp đón tôi như vậy sao?”

      Du Nguyệt Như cúi thấp đầu, đáy mắt ươn ướt lóe lên tia sáng oán hận. “Tôi chưa chuẩn bị xong làm sao?”

      “Thân thể gạt người.” Ngón trỏ thăm dò phía dưới rồi bôi thứ chất lỏng trong suốt lên môi , nhảm với nữa, muốn dùng sức phá vỡ hàng rào, chợt tiếng đập cửa truyền đến, cùng với giọng của Bách Vĩ nghiêm túc khác thường.

      “Eric, cậu xảy ra chuyện rồi.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 20. thể chạy thoát.

      Phần 38.

      Thi Dạ Diễm nghe tiếng đập cửa của Bách Vĩ, bực tức trong lòng thoáng cái liền nổi lên, nếu phải tên lắp vào cung thể bắn, muốn ra ngoài chôn sống cho hả giận. Vật cứng rắn của chen vào được nửa tấc, người dưới của cứng đờ, tay nắm khăn tắm trắng bệch, biết là căng thẳng hay vẫn sợ hãi, đến nỗi cách nào chuyển động.

      Thân thể theo bản năng muốn cuộn mình, nhưng lại nắm chặt vai, thể chạy trốn. Giống như nhận thức được cứng ngắc của , bàn tay trượt xuống vuốt ve xương sống của , thân thể bị chạm tới chỗ nhạy cảm liền co rụt lại, nhân cơ hội tiến vào thêm mấy phần.

      Bách Vĩ thấy bên trong đáp lại, càng dùng sức đập cửa, giọng nghiêm túc hiếm có.”Eric, cậu xảy ra chuyện rồi.”

      Tất cả chú ý của Du Nguyệt Như đặt vào nơi ấy, căn bản nghe lời Bách Vĩ , chỉ cảm thấy hồi lửa nóng chợt dừng đợt tấn công lại, lát sau bỗng chốc rút về. Thi Dạ Diễm đứng lên từ người , tiện tay kéo áo tắm vừa mặc vào người vừa mơ cửa. “Xảy ra chuyện gì?”

      “Tớ cũng không___khụ, lắm.” Nhìn thấy cậu của Thi Dạ Diễm lên trạng thái chiến đấu, lúc nào Bách Vĩ liền bị sặc nước miếng. ra bên trong giữa lúc nóng bỏng, ngờ tên này lại đợi được, chẳng trách sắc mặt khó coi vậy. Ánh mắt của Bách Vĩ cực kì thông cảm, “ xin lỗi đại ca, tiếp tục, tiếp tục . . . . .”

      Thi Dạ Diễm ngiến răng, “Về sau phải trời sập đừng có tùy tiện gõ cửa phòng của ta!”

      Bách Vĩ gật đầu lia lịa, tầm mắt hướng vào trong phòng tắm liếc qua lượt, bị bàn tay Thi Dạ Diễm đập vào trán. “Cút!”

      “Tôi nhìn thấy cái gì hết!” xoa trán có chút uất ức.

      “Cậu còn muốn nhìn thấy cái gì?” Thi Dạ Diễm giận quá hóa cười hỏi, làm sao Bách Vĩ hiểu được? ngượng ngùng rụt cổ lại.

      *****

      Giao dịch bất công bị cắt đứt, Du Nguyệt Như khỏi thở phào nhõm. Sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút , gục xuống mặt bàn. Thi Dạ Diễm vào nhìn bộ dạng này của , cười xấu xa. “Vẻ mặt này của em so với vẫn tiếc nuối hơn rồi, đừng lo, hai chúng ta chưa xong việc này, về sau ngoan ngoãn theo tôi là được rồi.”

      biết tại sao, Du Nguyệt Như cảm giác những lời này cực kì kinh hãi, thậm chí giống như lời tiên đoán trong tương lai, lời tiên đoán đáng sợ.

      là người biết phân tích tình thế, thực lực của thâm sâu thế nào biết, nhưng chỉ bằng sức của mà muốn chạy thoát khỏi giam cầm của là 200% thể nào. muốn lại làm công cụ vô dụng, chọc giận có ích lợi gì cho mình cả.

      Bọn họ chạy tới Toronto Thi Dạ Triêu thoát khỏi nguy hiểm trí mạng. Du Nguyệt Như hiểu tại sao Thi Dạ Diễm cứ muốn mang theo bên cạnh mọt tấc rời, thăm Thi Dạ Triêu cũng muốn mang cùng.

      Ngoài phòng bệnh, yên lặng ngồi ghế dài. Thi Thác Thần mở cửa ra ngoài, tầm mắt tự nhiên rơi người . Bách Vĩ đứng cách đó vài mét khẽ khom người hành lễ, Du Nguyệt Như thu hồi lại suy nghĩ vẩn vơ của mình, phát ra mình biết đối mặt với nụ cười và phong thái của người đàn ông này như thế nào.

      Thi Thác Thần mở lời trước, giọng tiếng Trung lưu loát rất dễ nghe. “ là người Eric đưa về. . . . Du tiểu thư? Tôi là cha của nó, hân hạnh được gặp .”

      Đưa về? ràng là bắt cóc! Nhưng đối với người đứng đầu gia tộc có bối cảnh thâm vững chắc ở Bắc Mĩ, Du Nguyệt Như tuyệt đối thể lỗ mãng đắc tội con trai bảo bối với người cha như vậy được. phải người của Thi gia, cần thiết phải mực cung kính như Bách Vĩ, chỉ hơi cúi đầu.


      Thi Thác Thần dịu dàng cười tiếng. “ là người đầu tiên.”

      hiểu hàm ý trong lời của ông lắm, càng hứng thú đặt câu hỏi, dứt khoát nghiêng đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, quay mặt như quăng câu “Tôi thèm để ý ông” cho Thi Thác Thần. Bách Vĩ thấy tình cảnh này liền cảm thấy rên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống, suy nghĩ có nên tiến lên hòa hoãn khí lại hay .

      Lúc này khí bên trong phòng bệnh cũng cực kì ngột ngạt. Thi Dạ Triêu nửa dựa ngồi giường, khuôn mặt tuấn mĩ có vẻ suy yếu, sắc môi rất nhợt nhạt, mà thay đổi ràng nhất là đôi mắt . Dù cố gắng thế nào nữa cũng che giấu hết vẻ bi thương và thất bại trước nay chưa từng có, còn có nhiều điều phức tạp nữa mà Thi Dạ Diễm hiểu.

      Thi Dạ Triêu hơn hai mươi năm qua chưa từng thấy, khỏi nhếch mép lên châm chọc. “ là Thi Dạ Triêu à?”

      Thi Dạ Triêu thu hồi tầm mắt từ cửa sổ, khóe miệng khó khăn giật , ý cười thoáng qua này khiến lòng người khỏi co rút đau đớn. “Đúng, đúng là người từ đến lớn chú muốn bẻ cổ.”

      Thi Dạ Diễm khinh thường chê cười, hai tay vòng trước ngực. biết rốt cuộc ai muốn ai chết. “Chính là con nha đầu Chử gia muốn giết ? Em nhớ lầm đứa bé kia cũng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, đúng là. . . . . Tiền đồ rộng mở.”

      Mi mắt Thi Dạ Triêu hạ xuống, Tiểu Tịch. . . . . Còn ba tháng nữa mới tròn mười sáu tuổi, giống như con bướm lượn quanh thái tử, ấy bị cố chấp tàn nhẫn chiếm lấy. . . . .

      dọa ấy rồi. . . . .” Mặc dù hơn nữa, Thi Dạ Diễm vẫn thính tai nghe được.

      Thi Dạ Diễm kinh ngạc nhíu mày, “ phải dùng mấy thứ ghê tởm đó đó dọa ấy chứ?”

      “. . . . . .”

      biến thái, bảo sao ấy dao đâm chết đây? Xem ra em chắc chắn phải gặp qua bé này rồi.”

      Thi Dạ Triêu ngẩng đầu, trong mắt tích tụ lạnh lẽo. “ nhân cơ hội vui vẻ với Tiểu Như của em ? Khiến Lôi Khải dễ dàng chắp tay nhường ấy cho em, bản lĩn của em cũng .”

      Thi Dạ Diễm vô tội buông tay, “ vừa rồi cũng nghe đấy, là ý của cha, còn nếu động vào thái tử, Hoàng Phủ gia chịu để yên đâu.”

      “Thái tử biết đâu, chuyện này tính trước rồi, ai được ra.” Lấy thực lực của Thi Dạ Triêu sợ trở mặt với thái tử, cũng biết Chử Dư Tịch dù tuổi còn nhưng cũng là đứa bé hiểu chuyện. Vì bộ mặt hòa bình của Hoàng Phủ gia và Thi gia, tuyệt đối cho thái tử biết chuyện này.

      Thi Dạ Triêu thầm thu hẹp mười ngón tay, môi mỏng mím chặt. Tiểu Tịch của quá hiểu chuyện, chuyện gì cũng là vì thái tử. sợ, quan tâm, đợi, đợi lớn lên, sau đó nắm gọn trong lòng bàn tay, mặc kệ tất cả!
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Phần 39.

      “Trước kia Du tiểu thư tới Toronto chưa?” Thi Thác Thần coi như có thái độ ngàn dặm từ chối người lạ của Du Nguyệt Như, ôn hòa như chú hàng xóm cạnh nhà nhưng Du Nguyệt Như vẫn như cũ thèm nể mặt. Theo lý thuyết Thi Dạ Triêu cứu thái tử mạng, vốn nên có lòng cảm kích. Bởi vì Thi Dạ Diễm cố chấp chiếm đoạt khiến hận vô cùng, hơi đâu quản những chuyện này.

      cũng tò mò làm sao Thi Thác Thần lại kiên nhẫn đến thế, hoặc là mặt dày cố ý tán gẫu mấy chủ đề có dinh dưỡng .

      Bách Vĩ ở bên muốn toát mồ hôi hột, may mà Thi Dạ Diễm kịp thời ra ngoài. Bách Vĩ liều mạng nháy mắt với , Thi Dạ Diễm tới bên cạnh Du Nguyệt Như khẽ hôn lên trán . “Mệt rồi à? Nếu Bách Vĩ đưa em về khách sạn nghỉ trước nhé?”

      Du Nguyệt Như khỏi mở to mắt, vẻ mặt thể tin nổi. Người đàn ông này giở trò quỷ gì vậy? Còn đợi mở miệng, lại câu nữa suýt làm hộc máu. “ cần sợ, càng cần tấc rời theo tôi, trừ tôi ra ai dám động vào em đâu.”

      nhếch môi cười. “Hơn nữa chúng ta ở Canada.”

      Du Nguyệt Như vừa muốn nổi giận bỗng ngậm miệng lại, cúi đầu nghe lời. hiểu ánh mắt của Thi Dạ Diễm, càng hiểu hàm ý trong lời của , theo Bách Vĩ rời khỏi bệnh viện.

      Đến khi bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt mình, Thi Dạ Diễm thu lại tia ý cười như có như . “Thi Dạ Triêu phản đối con .”

      Thi Thác Thần như có điều suy nghĩ, thu hồi tầm mắt dõi theo hướng Du Nguyệt Như vừa , nhàn nhạt mở miệng. “Vậy cứ theo ý nó , Thi gia có thể truy cứu chuyện này.”

      Đáy mắt Thi Dạ Diễm thoáng qua tia sáng, hồi lâu mới gật đầu. “Vâng.”

      Thi Thác Thần chợt cười, vỗ vỗ vai . “Đưa Du tiểu thư dạo chung quanh cho khuây khỏa, chim Hoàng Yến có quý giá thế nào cũng thể nhốt trong lồng mãi được, buồn chán mà chết.”

      *****

      Bách Vĩ vừa lái xe vừa lắc đầu bĩu môi, Du Nguyệt Như ghét nhất, lạnh lùng lườm cái. Đèn đỏ, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, hỏi chút hy vọng. “Nếu bây giờ tôi mở cửa xe chạy trốn, có thể làm như nhìn thấy gì được ?”

      Bách Vĩ bất ngờ vui vẻ đồng ý. “Dĩ nhiên có thể, tôi vấn đề gì.”

      Du Nguyệt Như bỗng chốc nghiêng đầu kinh ngạc nhìn , “ ?”

      , Canada là địa bàn của ta, dạo chút quanh hoa viên Thi gia đương nhiên ta bằng lòng rồi, cùng lắm tôi bị ta dạy dỗ trận vì làm hướng dẫn viên du lịch cho thôi.”

      Du Nguyệt Như nhất thời nhụt chí, càng nhìn bộ dạng cợt nhả của ta càng ghét, rút ra tờ giấy ở trước xe vung lên mặt . “Đèn xanh rồi!”

      Khách sạn của Thi Dạ Diễm ở Toronto có diện tích rất lớn, quả chính là ngôi làng rồi. Từ cổng chính đến bên trong phải chạy xe rất lâu, đường thẳng, rừng cây xanh xung quanh, tầng tầng lớp lớp trạm gác ngầm canh giữ. Lòng Du Nguyệt Như trầm xuống vô hạn, bị ta giam giữ cách nào trốn thoát sao?

      Người giúp việc ở nơi này nhiều, biết duy nhất đường có thể tìm được Tiểu Thủy. So với những người mặt mày lạnh lùng đó, đúng là Tiểu Thủy thuận mắt hơn nhiều, ít nhất cười ngây ngô với . Mặc dù ngồi máy bay mệt chết được, vẫn ngồi ghế đu ngây người mấy giờ đồng hồ. Tiểu Thủy ngồi bên với , ra ấy là bé rất thông minh, người cũng như tên, trẻ tuổi linh hoạt như nước, so với Dĩ Nhu cũng hơn mấy tuổi.

      Trải qua thời gian tiếp xúc, Tiểu Thủy phát phần lớn thời gian Du Nguyệt Như chính là con hổ giấy. Mặc dù có lúc vô duyên vô cớ nổi giận với , rốt cuộc vẫn làm gì cả. Vì vậy lá gan của cũng lớn hơn, ríu rít bên tai ngừng.

      Du Nguyệt Như nghiêng người, đầu gối ghế dựa, Tiểu Thủy ở phía sau chậm rãi đẩy ghế đu, cứ như vậy từ từ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, vô thức chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại màn đêm bao phủ bầu trời, hàng ngàn vì sao kiêu ngạo lấp lánh. vẫn nằm ghế đu, chỉ là biết bị Thi Dạ Diễm ôm vào lòng lúc nào, mà người đàn ông này tựa đầu vào thành ghế nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều ổn định, hình như cũng ngủ ở đây.

      người chỉ mặc chiếc áo sơ mi, còn áo khoác đắp người . nhàng đẩy tay ra, lại bị ôm chặt hơn. mở mắt, lông mày khẽ chau lại, toát ra tia mệt mỏi. Du Nguyệt Như chớp chớp mắt, giằng co lát, lại cứ như thế lần nữa bị kéo sát về phía .

      thể nào lý giải nổi hành động kì quặc của người đàn ông này, thậm chí cảm thấy phiền não, thể biểu ra ngoài nên thể làm gì khác hơn là len lén cắn đầu ngón tay phát tiết.

      “Em là con à?” chợt mở miệng, vẫn giữ tư thế như cũ.

      “. . . . . ..”

      “Trong nhà còn có ai nữa ?”

      Du Nguyệt Như do dự, nên tiết lộ ra bên ngoài những bí mật này, nhất là đối với . Nhưng bây giờ cảm thấy quanh người tỏa ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta đề phòng, nhịp tim của còn bình tĩnh hơn nhịp tim của . Thậm chí giống như những áp bức trước đó của đối với căn bản phải .

      chậm chạp trả lời, cũng thúc giục, bình tĩnh như chưa bao giờ mở miệng ra hỏi vậy.

      Thời gian cứ trầm mặc trôi qua như vậy. mở to mắt ở trong lòng cảm thụ ban đêm ở thành phố xa lạ này, biết tại sao những phòng bị trong lòng theo từng hơi thở biến mất từng chút .

      “Có em trai, em .”

      thời gian rất lâu sau đó lên tiếng, lâu đến mức gần ngủ thiếp mới nghe . “Bọn họ có nghe lời em ?”

      Cái vấn đề này khó trả lời. . . . . . Hai người em trai tinh nghịch kiêu ngạo, coi như Dĩ Nhu nghe lời , nhưng lại có rất nhiều chủ ý của riêng mình. “Rất. . . . .Ngoan.”

      Thi Dạ Diễm nghe trả lời miễn cưỡng như vậy, lồng ngực khẽ chấn động, đầu vùi cổ giọng cười. hiểu, đẩy đẩy . “Sao vậy?”

      tưởng tượng cảnh em làm sao ở chung với em trai em của em.” chút phong cách của nữ vương, nổi giận là hù dọa người.

      “Tôi ở chung với như thế nào ở chung với bọn họ như thế.” Mà Thi Dạ Diễm với thái tử bằng tuổi đấy.

      Thi Dạ Diễm ngừng cười, ngẩng đầu nhìn . Mặt hai người cách nhau rất gần, ánh đèn mông lung dìu dịu tràn ngập mặt , đáy mắt nhộn nhạo màu hổ phách dao động, kinh ngạc lạ thường, đáy lòng nổi lên từng đợt sóng .

      nhếch mép, tác phong đứng đắn từ từ nổi dậy. “Ý em bảo tôi gọi em là. . . . . .”

      “Cái gì?”

      Nụ cười của sâu hơn, chậm rãi hướng về phía đầu cúi, “Chị. . . . .” Đôi môi lạnh như băng của rốt cuộc cũng chạm tới , cuối biến mất, môi của hai người hoàn toàn dán vào nhau.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21. Lấy lòng.

      Phần 40.

      kịp tránh cũng có chỗ để trốn, cứ như vậy trơ mắt nhìn môi mình bị áp chế, hung hăng gặm mút môi , nuốt hết chất ngọt trong miệng .

      Đầu bị tay giữ thể cử động, bàn tay thăm dò đôi chân dài bóng loáng dưới váy từ từ hướng lên , làm kháng cự kịch liệt hơn. Du Nguyệt Như chống đỡ được xâm lấn của , nhẫn tâm cắn lưỡi , ngờ cong ngón tay ở chỗ đỉnh đầu mẫn cảm của . Trái tim bị kích thích run lên, buông lỏng sức lực, nhân cơ hội càng xâm nhập chiếm đoạt. . . .. .

      Bóng đêm trêu chọc người, hương hoa quanh quẩn. Tất cả xung quanh đều là mùi hương của , nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của dần dần khiến đầu óc choáng váng, tim đập loạn xạ. Đến khi Thi Dạ Diễm dừng lại khi nào cũng biết. Bộ dạng hơi thở rối loạn, ánh mắt mờ mịt của bé này rất lấy lòng .

      “Có phải rất thoải mái , chị. . … .”

      Gương mặt cười xấu xa liếm cánh môi của , trong tiếng hề dễ dàng phát ra giọng khàn rất mờ ám.

      Mặt Du Nguyệt Như vọt cái đỏ bừng lên, cau mày cắn môi giãy giụa trong lòng làm bộ muốn đứng lên. Thi Dạ Diễm thích nhất bộ dạng ưỡn ẹo của , cánh tay thu hẹp hơn ôm chặt vào lòng.

      buông tôi ra!” bực mình đấm , đáng tiếc có tác dụng gì. Thi Dạ Diễm tham luyến mùi hương mái tóc , vùi đầu gáy . “Em gì với cha tôi? Lên án tôi mạnh mẽ chiếm đoạt em sao?”

      hừ lạnh, “ nghĩ tôi ngu à, là ông ta chuyện với tôi, tôi quan tâm phản ứng hiếm có của đoàn thổ phỉ các người.”

      Thi Dạ Diễm dừng lại, giờ mới hiểu được Bách Vĩ nháy mắt với có ý gì. “Em có phản ứng gì với ông ấy?”

      có.”

      “Em là người đầu tiên.” cười, hung hăng cắn lên cổ cái, làm vừa đau vừa ngứa, dứt khoát rụt cổ lại. hiểu tại sao hai cha con lại cùng ra những lời này.

      “Thi gia ai dám trả lời câu hỏi của ông ấy, em là người phụ nữ đầu tiên dám bỏ qua sắc mặt của ông ấy.”

      “Tôi phải người của Thi gia các !” biết tên tuổi của Thi Thác Thần ở Bắc Mĩ tuyệt đối thể coi thường được, nhưng biết còn chú trọng nhiều như vậy.

      Thi Dạ Diễm toan tính nhíu mày, “Em nhắc nhở tôi nên là gì đó với em à? Được, theo ý em muốn.” xong liền đứng lên, vác vai sải bước.

      đến trước cầu thang gặp Tiểu Thủy mặt đỏ hồng cúi đầu dám nhìn loạn, căn dặn. “Mang bữa tối lên phòng tôi.”

      *****

      Du Nguyệt Như vốn tưởng rằng tối nay tiếp tục bị Bách Vĩ cắt ngang như hôm đó, cơm tối đưa đến, đói bụng nên chỉ ăn qua loa rồi tự giác tắm rửa sạch leo lên giường. ngờ Thi Dạ Diễm tắm rửa xong chỉ giày vò chút cho có lệ rồi đắp chăn cho ngủ trước, còn mình vào thư phòng cả đêm cũng quay lại.

      chỉ mặc cái quần ngủ màu vàng nhạt nằm giường giống như đồ cúng tế, đôi mắt mở to chứa chút lo lắng. chợt nhớ tới sau khi rời khỏi Đường Lạp An, cảm giác lần đầu tiên nằm giường của người đàn ông xa lạ, bất lực, cam lòng, sợ, hận. . . . .

      Đôi tay và đôi môi xa lạ di chuyển người , khiến ghê tởm run sợ dục vọng xuyên qua trong cơ thể , gần như cả đêm bị giày vò, đến rạng sáng người đàn ông mới mệt mỏi xuống khỏi người rồi ngủ mê man vô cùng thỏa mãn. Còn tắm trong phòng tắm đến khi trời sáng, ra sức chà sát chỗ làn da bị chạm qua, ngón tay tiến sâu vào trong thân thể khoét, giống như tắm thế nào cũng sạch.

      cảm thấy toàn thân từ xuống dưới đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng đáy mắt lại khô khốc, hề có nửa giọt nước mắt nào chảy ra.

      làm ra vẻ cao trào trong khoái cảm, ép buộc mình mê man phát ra thanh mê người. Ở trong lòng lại gào thét tên Đường Lạp An, mà nơi đó lại trống trải nghe được tiếng vang đáp lại nào.

      ra bị vứt bỏ rồi. Cái kết quả chết tiệt của tình cùng lắm chỉ là rắp tâm phá hủy. Về sau, thế giới của chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, cho rằng tất cả vẻ đẹp, bao gồm cả đều hoàn toàn dơ bẩn.

      Rốt cuộc ai biến thành cai bộ dạng này, là Cosmo, là Đường Lạp An, hay chính là , đáp án còn quan trọng nữa.

      Bản tính quật cường cùng kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy của cho phép ăn năn hối hận, tình cảm của đối với thế giới này có gì cả, hoàn toàn có chỗ đứng, chỉ còn lại kiên cường.

      may là em trai và em hiểu chuyện, còn có Tân Tiệp thương, nếu điểm cuối cùng khiến có thể kiên trì cũng đều biến mất.

      Đáy dần ướt đẫm trong đêm tối yên tĩnh. Câu kia của Thi Dạ Diễm chợt nhảy vào trong trí nhớ của . . . . .

      Nếu như lúc trước em theo tôi, ít nhất tôi để em có cơ hội rơi xuống, để em chà đạp chính mình.

      . . . . . . . . . .

      Nếu như theo ngay từ đầu, biết tại cuộc sống của ra sao, điều biết đến là, khi đó có Đường Lạp An, bị hấp dẫn, chưa từng nghĩ ngày rời khỏi . Nếu như biết, nếu như. . . . .

      Làm sao có thể buông bỏ người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình được. Cho nên dù có biết từ kiếp trước nữa, cũng theo Thi Dạ Diễm. Chỉ cần cầu xin cho có thể ít hơn chút, ít hơn chút nữa, khi chờ đợi được , rốt cuộc thuộc về , cũng phải còn lại gì.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 41.

      Rốt cuộc vì chuyện gì Thi Dạ Triêu bất ngờ trở về nước, bị thương hay bị bệnh tật gì, người của Thi gia rất kín miệng, hỏi được bất kì tin tức nào. Mặt khác, từ sau bữa tiệc đó thái tử thấy Du Nguyệt Như đâu cả, ban đầu còn tưởng rằng Lôi Khải đưa đến nơi nào ngọt ngào lắm, sau này lúc chơi cùng nhau nghe mới biết hai người chia tay.

      có gọi vào số điện thoại của mấy lần, lúc nào cũng tắt máy. Rốt cuộc lại cảm thấy có chuyện gì đúng. Gần đây thái tử rất phiền não, Thi Dạ Triêu chưa chào đối với cũng phải chuyện quan trọng gì, dù sao ta cũng phải người ở đây. Đầu tiên là Du Nguyệt Như mất tích, bây giờ lại đến con bé Chử Dư Tịch kia lời nào chạy sang Mĩ.

      Chử gia và Hoàng Phủ gia có quan hệ rất sâu xa, cho nên khi nhận được điện thoại của Đường Yên cũng quá kinh ngạc làm sao biết được số của mình. Giọng điệu của thái tử tốt, Đường Yên gần như nhìn lớn lên, biết tính cách của . Bà cầm điện thoại đứng bên cửa sổ nhìn người bên trong phòng, bé yên lặng ngồi co rúc trong góc tường, mái tóc bị cắt ngắn cao thấp đều, cả đôi mắt đỏ lên.

      “Tiểu Tịch bây giờ làm trị liệu, đợi khi kết thúc tôi gọi cho cậu.” Đường Yên cố gắng duy trì giọng bình tĩnh, dám cho thái tử nghe ra tia khác thường.

      Ở đầu dây bên kia bất giác chau này lại, Đường Yên vẫn lấy đủ lý do ngăn tới đó, rốt cuộc cũng đợi điện thoại của Chử Dư Tịch, thái tử tức giận muốn mang về giáo huấn trận. Nhưng con bé này vẫn vui vẻ lời ngon ngọt dụ dỗ lại , cơn tức giận của liền biến đâu mất.

      muốn sang Mĩ thăm , bị cự tuyệt ngay lập tức, sắc mặt chưa kịp trầm xuống, liền nghe giọng ôn nhu mềm mại , “Thái tử ca, bộ dạng của em bây giờ rất rất xấu, thương xót đừng làm em mất mặt nha, cũng phải bệnh tật gì nguy hiểm cả, mấy tháng nữa em về mà.”

      “Có bộ dạng xấu xí nào của em mà chưa thấy?” Thái tử vui bĩu môi .

      “Em cũng phải trẻ con mà, thái tử ca. . . . .”

      Thái tử chạy vụt về phía lịch bàn làm việc, đầu ngón tay gõ gõ số 25, khỏi cảm thán.

      “Sắp đến sinh nhật mười sáu tuổi của em rồi, em trở về sang đấy, sinh nhật của em thế nào đây? đặt bánh ngọt cho em nhé, được ?”

      dừng chút, thanh lập tức nghiêm túc. “ cho qua thăm em sao?”

      Bỗng nhiên còn con bướm nào lượn quanh mình nữa, cảm giác như thiếu thứ, thể đó là cảm giác gì.

      Chử Dư Tịch ở đầu dây bên kia cầm điện thoại liền nghẹn ngào, gắt gao cắn môi cho phép mình phát ra thanh nào. Cuối cùng cũng dụ được cúp điện thoại, soi gương vuốt lại mái tóc ngắn nham nhở của mình, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, thân thể bẩn thỉu chịu nổi, cuối cùng nhịn được liền khóc nức nở.

      Đó lúc nào lần đầu tiên rơi nước mắt, trong lòng hận Thi Dạ Triêu đến tột đỉnh. Thái tử vừa buông điện thoại lâu, Hoàng Phủ Triệt liền đẩy cửa vào. Vẻ mặt lạnh lùng hơn bình thường.

      “Em nghĩ, em biết chị Nguyệt Như ở đâu rồi.”

      ******

      Thi Dạ Diễm.

      Nghe cái tên ấy, nét mặt thái tử cũng tốt hơn chút nào. “Tại hôn lễ đêm đó của Đường Lạp An, Nguyệt Như cùng ? Lại còn vào đồn cảnh sát nữa?”

      Hoàng Phủ Triệt gật đầu, “Chị ấy tự xử lý, cho chúng ta nhúng tay vào.”

      “Làm sao Nguyệt Như lại có quan hệ với được?” Tâm tình thái tử vừa đỡ hơn chút lại tiếp tục trầm xuống.

      cho rằng chị ấy chủ động cùng Thi Dạ Diễm?” Hoàng Phủ Triệt hỏi ngược lại.

      Sắc mặt thái tử lạnh lẽo. Khả năng này cũng lớn.

      Mặc dù Thi Dạ Triêu có ơn với thái tử, nhưng Thi Dạ Diễm lại có thù với . Mà cũng phải thâm thù đại hận gì, oán hận tích tụ thôi. Dù vậy Du Nguyệt Như cũng hay lui tới với . Chỉ sợ nếu Thi Dạ Diễm biết thân phận của Du Nguyệt Như, theo cái tính tàn bạo của cũng để Du Nguyệt Như yên.

      Dĩ nhiên thể đường đột đụng đến nhân vật nguy hiểm, thái tử phiền lòng xoa nắn mi tâm, “Phụ nữ là phiền toái, ai đây? Em hay là ?”

      Hoàng Phủ Triệt nghĩ ngợi chốc lát, ánh mắt chợt lóe lên. Thái tử lập tức hiểu ý, “Đường Lạp An?”

      thể phủ nhận điều, hai người bọn họ ai cũng ổn, mà Đường Lạp An lại là lựa chọ thích hợp nhất. Những tài liệu cho biết cống hiến vì Hoàng Phủ gia sớm bị tiêu hủy, bây giờ bối cảnh của trong sạch như học sinh cấp 3. Chuyện hứa hẹn với Du Nguyệt Như bọn họ đều biết.

      Trừ việc thể cưới , thể , nhưng khi cần thiết Đường Lạp An có thể vì mà từ bỏ tất cả.

      Sau bữa cơm tối, Úc Tiểu Trì ngồi cạnh Đường Lạp An ghế salon xem tivi điện thoại của chợt vang lên. Nhìn qua màn hình điện thoại, con ngươi bỗng chốc đen lại. ngắt điện thoại, cúi xuống hôn lên trán Úc Tiểu Trì, “Em ngủ trước , ra ngoài có chút chuyện.”

      lái xe rời khỏi nhà rất xa mới gọi lại số điện thoại vừa rồi, bên kia vừa bắt máy mở miệng trước, chỉ là giọng vẫn rất bình thường. “Có phải ấy xảy ra chuyện gì ?”

      phải chuyện liên quan tới Du Nguyệt Như, thái tử chủ động liên lạc với .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :