1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17. Muốn ăn toàn bộ.

      Phần 32.

      “Sao gấp vậy?. . . . . Em trở về chuẩn bị .” Du Nguyệt Như mơ hồ cảm nhận được lo sợ, cố gắng trì hoãn thời gian, nhưng Lôi Khải cho cơ hội, kéo tay qua đám đông rời .

      chào hỏi thái tử , như vậy sao được?” Tầm mắt tìm được bóng dáng thái tử trong đám đông, trong lòng cảm thấy chán nản.

      cần.” Mặc dù Lôi Khải vẫn duy trì bộ dạng lười biếng ngạo mạn, nhưng giọng sớm lạnh ngắt.

      Du Nguyệt Như chưa từng thấy bộ dạng này của Lôi Khải, gương mặt tuấn tú của đóng băng lạnh nhạt, dường như muốn nhét vào trong xe. ngồi bên vừa lái xe vừa gọi điện thoại, dùng ngôn ngữ nghe hiểu chuyện gì.

      Du Nguyệt Như nhân cơ hội đèn đỏ, cực kì bất an lo sợ mở miệng . “Em phải về lấy giấy chứng nhận.” Lôi Khải thèm liếc nhìn trực tiếp cự tuyệt. “ cần.”

      Xe chạy thẳng ra khỏi thành phố, lên con đường quanh co gập ghềnh như mê cung. khỏi cau mày, lớn lên ở thành phố T mà lại biết có con đường kín đáo như vậy. Tốc độ xe rất nhanh, hôn lễ đêm đó của Đường Lạp An được lĩnh giáo tài chạy xe của Lôi Khải, xem ra hôm nay cũng thấm tháp gì, dưới điên cuồng bất cần đời của người đàn ông này phải người bình thường tuyệt đối thể chịu đựng nổi. Mặc dù từng trải qua ít sóng to gió lớn nhưng giờ phút này cũng bắt đầu lo lắng.

      Cuối cùng xe tiến vào mảng đất trống rộng lớn, nhìn thấy phía trước có hai chiếc xe con đợi sẵn. Từ trong xe, mấy người đàn ông mang phong cách khác nhau bước ra ngoài, cao lớn mạnh mẽ chả thua gì Lôi Khải. Những người đó vừa nhìn thấy Du Nguyệt Như liền hẹn mà cùng đeo kính lên cố ý che giấu khuôn mặt.

      Trừ ánh đèn từ mấy chiếc xe, bốn phía đen tối đến mức giơ tay lên cũng thấy năm ngón tay, theo bản năng quấn chặt lấy bộ âu phục. Lôi Khải và những người kia với nhau mấy câu rồi về phía , đứng thuận chiều gió nên ánh mắt mờ mịt nhìn .

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” suy nghĩ mãi hay là hỏi luôn .

      khiến đàn ông thích phải chỉ dựa vào vóc dáng quyến rũ và gương mặt xinh đẹp, cái chính là vì hiểu chuyện, biết đạo lý biết chừng mực, biết lời nên. Đàn ông thích phụ nữ thông minh, nhưng lại ghét phụ nữ tự cho là mình thông minh hiểu chuyện. Mà giờ khắc này lo nghĩ được nhiều như vậy, sớm biết Lôi Khải phải người đàn ông bình thường. Nhưng nghĩ mãi ra tại sao chuyện này lại có liên quan tới mình.

      Khóe miệng Lôi Khải giật , đường cong có chút tàn nhẫn ác nghiệt. Ôm đầu giúi vào ngực mình, bờ môi cúi sát xuống viền tai . Giống như hôn mà phải nụ hôn nhàng, nhìn dịu dàng nhưng lời ra khiến tự chủ hít vào hơi.

      “Nếu như người của chỉ thiếu mất sợi tóc, có thể truy cứu. Nhưng hễ ấy bị thương vượt quá phạm vi này. . . . . Nguyệt Như, đừng trách lòng dạ ác độc, niệm tình xưa nghĩa cũ của chúng ta, có thể đụng vào em, nhưng những người phía sau em, người cũng đừng hòng chạy thoát!”

      còn chưa kịp đặt câu hỏi, liền cảm thấy phía sau gáy đau nhức, trước mặt bỗng tối sầm sau đó liền mất tri giác. Lôi Khải bế thân thể mềm nhũn của lên. Du Nguyệt Như tuyệt đối ngờ người nhìn thấy sau khi mở mắt ra là ai.vuhuhang95: ta cũng biết có truyện về Lôi Khải nữa[​IMG]
      truyện của ta bị copy rồi, ta nản edit quá, chả xin phép ta tiếng nào, huhuhuhu, ta buồn quá [​IMG][​IMG][​IMG]

      @Junior Junior ,bây h có nhiều web mặt dày lắm ,đáng ghét là ko xin cũng cop ,quá đáng ,nên mình chủ yếu chỉ đọc các nhà edit hay diễn đàn do chính chủ làm thôi ,mình biết bạn bực lắm nhưng bạn ráng đừng vì tụi thối tha đó mà ảnh hưởng tâm trạng nha ,bạn từ từ edit cũng được chứ đừng có DROP nha ,mình thích tác giả Tâm Thường lắm !!! lỡ sập hố rồi

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 33.

      Tokyo, Nhật Bản.

      Ngày mới vừa ló dạng, Lôi Khải đến địa điểm hẹn trước, nhưng lại thấy bóng người nào. Gọi điện thoại tắt máy. khẽ cắn răng. Bọn chúng được lắm. Mãi đến giữa trưa, chiếc xe việt dã màu trắng chạy vào trong khoảng đất trống trải. Người đó từ từ bước xuống xe, ăn mặc rất phóng khoáng, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, cổ áo mở rộng trông rất nhàn hạ, vừa vừa cài lại hai cúc áo miễn cưỡng che kín ngực. ta gỡ kính râm xuống, gương mặt tuấn tú vừa tỉnh ngủ mang chút lười biếng, thậm chí trong đôi mắt màu hổ phách cũng tản ra tia tỉnh táo.

      Thi Dạ Diễm cách Lôi Khải mấy bước chân dừng lại, thèm nhìn mấy người phía sau ta đưa tới, khẩy khẩy mái tóc ngắn, chợt khom người cười . “ ngại quá, tôi ngủ quên.”

      Lôi Khải nhìn người đàn ông này thản nhiên có chút áy náy nào, cảm thấy biết nên khóc hay nên cười đây. “Tôi còn tưởng là ai, ra là , Eric, muốn gì cứ thẳng là được rồi, cần gì phải phiền phức như vậy?”

      Thi Dạ Diễm nhận điếu thuốc Lôi Khải đưa, ngón tay dài vuốt ve thưởng thức vội châm thuốc. kéo cái ghế qua đường hoàn ngồi xuống, thân thể ngả về phía sau, tư thế ngông cuồng mà nhàn nhã. Lôi Khải nhíu mày cười. “Vẻ mặt kia của nghĩa là gì?”

      ngờ người của khỏe đấy.”

      “Ai?”

      nuôi.”

      “. . . . .”

      Lôi Khải chỉ cười gì, kéo ghế ngồi đối diện . “ có gì xấu cả, ít nhất là sạch .”

      Tất nhiên Thi Dạ Diễm hiểu ta có ý gì.

      để bụng chuyện Du Nguyệt Như qua lại với nhiều người đàn ông khác, đây là thể thay đổi được. Nhưng từ hôm nay trở , tuyệt đối để bất kì kẻ nào đụng vào . “A, bé đó cũng rất thẳng thắn, tôi hỏi cái gì cũng hé răng nửa lời, lá gan đâu.”

      giơ tay phải lên, mu bàn tay có dấu răng rất ràng. “Tôi có hứng thú với mấy đứa bé, nhưng mà thuộc hạ của tôi lại có hứng thú với bé đó, nên giao cho rồi.”

      Tròng mắt đen láy của Lôi Khải híp lại, nhả ra làn khói mờ mờ. “Đó là quả ớt , rất ít khi nghe lời ai .”

      Thi Dạ Diễm tán đồng gật đầu. “Đối với việc này thuộc hạ của tôi cũng có chút kinh nghiệm, coi như hai người họ trải qua buổi tối có thể là. . . . . vui vẻ.”

      Thi Dạ Diễm cố ý chuyện mơ hồ, lời ý nghĩa, khâm phục bình tĩnh tự nhiên của Lôi Khải, còn mấy tên thuộc hạ sau lưng ta đồng loạt đưa tay vào trong âu phục, ràng là đợi Lôi Khải ra lệnh, sẵn sàng rút súng bắn người rỗ như cái tổ ong.

      Lập tức bầu khí trở nên đượm mùi thuốc súng.

      Nhưng nụ cười của Lôi Khải chỉ nhạt mấy phần, bộ dạng bất cần đời vơi chút ít, thay vào đó là ý lạnh thấu xương dần dần ngưng tụ.

      Giây phút ngắn ngủi trầm mặc giằng co qua , rốt cuộc Lôi Khải cũng mở miệng. “Eric, , mục đích của là gì?”

      Thi Dạ Diễm nhún vai, trả lời. Đôi lông mày của Lôi Khải nhíu chặt lại, khẩy tàn thuốc lá. Nhớ tới đêm đó Thi Dạ Diễm lôi Du Nguyệt Như từ Cẩm Duyệt ra, lần này lại cố ý muốn mang theo Du Nguyệt Như, đoán ra tám chín phần rồi. “Vì à? Cần gì phải làm thế? Chỉ cần mở miệng, tôi tặng là được mà.”

      Cánh môi Thi Dạ Diễm chậm rãi nâng lên, cười tươi như Trương Dương. “Vậy cũng thoải mái , sớm biết thế này tôi chẳng phí sức làm gì, xin lỗi Lôi Khải, làm vất vả đường xá xa xôi chạy tới đây lại khiến sợ bóng sợ gió phen.” đứng dậy khoa trương hơi, thái độ rất vui vẻ, khí căng thẳng nhất thời tan thành mây khói.

      Lôi Khải nở nụ cười rét lạnh. Ai mà biết Thi Dạ Triêu là kẻ thâm độc nhất, Thi Dạ Diễm quả hổ là em trai , chơi chiêu ngầm cũng được đấy. Trong lời kia ràng là ám chỉ, cho dù bảo vệ Lâm Thất Thất tốt như thế nào nữa, chỉ cần Thi Dạ Diễm muốn làm gì cũng phải là chuyện khó. Hơn nữa lại nắm đúng điểm yếu này của mà uy hiếp.

      Khi nhìn thấy Lâm Thất Thất bình an vô , bĩu môi chơi trò chơi điện tử với thuộc hạ của Thi Dạ Diễm tâm tình mới thả lỏng được chút. Lâm Thất Thất vừa nhìn thấy Lôi Khải, giật mình mở rộng cái miệng , ném cái máy điện tử cầm tay hình bươm bướm chạy như bay tới, ra sức ôm chặt hông , cọ cọ trong lòng . “Khải, tới rồi!”

      Lôi Khải sủng nịnh sờ đầu , bên môi nở nụ cười ôn hòa. “Có bị thương ở đâu ?”

      có, em rất nhớ !” Lâm Thất Thất quá đỗi vui mừng, để ý đến ánh mắt trầm của , chỉ cảm thấy nhớ nhung đến chết mùi hương người .

      Thi Dạ Diễm mỉa mai cười tiếng. “Quả nhiên là người của , lại rất thân thiết với ông chủ, kiểm hàng lại , thiếu sợi tóc miếng thịt nào đâu.”

      Lâm Thất Thất thích bất kì người đàn ông nào ngoài Lôi Khải, cũng thích Thi Dạ Diễm ép buộc tới đây, loại đàn ông vừa nhìn thấy lỗ mãng là ghét nhất rồi. Vì thế hừ tiếng rồi giấu cái đầu trong ngực Lôi Khải. “Chúng ta thôi.”

      Bách Vĩ dương dương tự đắc ngồi dưới đất chơi trò chơi điện tử cầm tay, “Bé con trở về luyện thêm cho giỏi , lần sau ta lại đánh cho ngươi kịp chạy. . . . .” Lời còn chưa xong liền hậm hực ngậm miệng, ánh mắt kia của Lôi Khải quá dọa người rồi.

      Lôi Khải ôm Lâm Thất Thất, xoay người móc thẻ mở cửa phòng khách sạn ném cho Thi Dạ Diễm, giọng trầm để lại câu. “Tôi hiểu có ý gì, về sau có chuyện gì trực tiếp tới tìm tôi, tôi muốn lại quấy rầy ấy, chuyện này chỉ xảy ra lần thôi. Ngoài ra tôi và Thi Dạ Triêu căn bản là hề qua lại với nhau, sau này lại càng , có thể yên tâm.”

      Sau khi Lôi Khải , Bách Vĩ tiến lại gần lật qua lật lại xem thẻ mở cửa phòng vẫn dám tin, có chút thất vọng. “Lôi Khải vui vẻ vậy sao? Em còn nghĩ là phải quyết chiến trận ấy chứ.” Ai ngờ lại án binh bất động giúp bọn họ tốn xu cũng đạt được kết quả như mong muốn.

      ta mạo hiểm mang an nguy của bé kia ra đánh cược đâu.” Quả nhiên Thi Dạ Diễm đoán đúng, Lâm Thất Thất chính là điểm yếu trí mạng của Lôi Khải, là điểm mấu chốt của ta. Nắm được điểm yếu này, vừa có thể khống chế ta mà tương lai khi cần thiết có thể lợi dụng được. Phần 34.

      Du Nguyệt Như tỉnh dậy, trần nhà xa lạ đỉnh đầu khiến ngây người trong chốc lát, giật mình ngồi dậy. Quần áo vẫn còn nguyên vẹn người, ngoại trừ sau gáy hơi đau nhức choáng váng chút đều ổn cả. Đầu giường có tờ giấy ghi tên khách sạn của Lôi Khải, lòng liền thấp thỏm yên.

      Chỉ nhắm mắt rồi mở mắt ra màđang ở tận Tokyo rồi, chẳng còn tâm tư nào nghiên cứu xem Lôi Khải dùng cách nào thần kì vậy. thửđi thăm dò xem cửa phòng có khóa , tay nắm cửa kêu rắc cái liền mở ra. Đúng là ngoài dự kiến của . Khách sạn rất lớn, lắp đặt thiết bị lộng lẫy xa xỉ, chi tiết này biểu thị tôn quý. giống như bé con lạc vào tòa thành nguy nga, mỗi bước rất cẩn thận.
      Đinh____

      Cửa thang máy thông với phòng tổng thống của từ từ mở ra. Du Nguyệt Như kinh ngạc trợn to mắt nhìn, chợt cảm thấy nhấc nổi chân. Bất luận thế nào cũng ngờ lại đụng phải Thi Dạ Diễm ở nơi này.

      Tầm mắt Thi Dạ Diễm như ra-da quét qua toàn thân rồi trở lại gương mặt , đưa ngón trỏ nâng cằm lên, khép cái miệng quên ngậm lại của . “Nhìn thấy tôi có gì mà phải kinh ngạc vậy?”

      Dưới cằm truyền đến nhiệt độ của , đầu vai Du Nguyệt Như hơi rụt lại, người bị nén xuống giống như thành hình cái khóa, liên tiếp lùi về sau mấy bước. Thi Dạ Diễm nhíu mày, lẽ bé này. . . . .

      Quả nhiên Du Nguyệt Như giống như vừa nhìn thấy quỷ lập tức quay người bỏ chạy. Thi Dạ Diễm bóp trán cảm thấy hơi thất vọng, bước ra khỏi thang máy, nhanh chậm theo .

      Vừa trở lại phòng liền nhanh chóng khóa cửa lại, Du Nguyệt Như lo lắng tới lui.

      Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!

      kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc này gương mặt nhắn của sụp xuống. Trừ khi muốn sống nữa mới nhảy từ này xuống.
      phải em nghĩ muốn nhảy lầu chứ?”

      giọng nam chế nhạo từ cửa truyền tới, da đầu Du Nguyệt Như tê dại dám tin nhìn chằm chằm. “Sao vào được!”

      Thi Dạ Diễm kẹp tấm thẻ mở cửa phòng giữa hai ngón tay quơ quơ trước mặt .
      “Làm sao có thẻ mở cửa phòng?”
      “Lôi Khải cho tôi.”
      thể nào! Tại sao ta lại đưa cho cái này?”
      “Tôi trả lại ta thứ.”
      “Trả lại ta cái gì. . . . . .”

      Khi chuyện, Thi Dạ Diễm dễ dàng vây lấy trước ngực mình. Cánh tay giống như thanh thép giữ chặt thắt lưng của nhấc lên, hai chân vừa cách mặt đất ôm ném lên giường.

      Thi Dạ Diễm nghiêng người ngăn thân thể làm loạn, cười vô cùng sáng lạn. “Lôi Khải cũng trả lại tôi món đồ tương tự như thế.”

      Du Nguyệt Như hiểu chính là kẻ ngốc, vẻ mặt và ánh mắt cũng đủ đáp án. Thi Dạ Diễm rất thích bộ dạng lúc này của , tất cả trong mắt là hốt hoảng. cốđịnh cằm của , đầu ngón tay vuốt ve cánh môi . “ hỏi nữa à?”

      cắn đầu ngón tay thăm dò trong miệng mình. Vậy mà Thi Dạ Diễm hề tức giận, thậm chí cảm thấy đau. “Em hỏi tôi cũng phải , ta tặng em cho tôi.”

      chợt ngây người, tin Lôi Khải làm thế! Thi Dạ Diễm nhân cơ hội rút tay ra đưa lên miệng mình, lè lưỡi liếm vòng, gương mặt lấp lánh trong suốt cuồn cuộn nổi lên trước mặt , khóe miệng thoáng ra tia tà ác, cúi đầu xuống ngậm vành tai nhắn mượt mà của . “Đây coi như là bữa ăn khai vị sao? Nhưng mà tôi muốn ăn. . . . .toàn bộ.”

      Hô hấp của Du Nguyệt Như cứng lại, chưa lời nào tay của thăm dò bắp đùi bóng loáng bên trong váy ngắn của , ngón tay thon dài hơi ngừng lại rồi trực tiếp dọc theo quần lót dần dần từng chút từng chút tìm nơi yếu nhất cơ thể . . . . .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Ngực to não

      Phần 35

      Du Nguyệt Như đoán chắc người đàn ông này cố ý . lấy đầu ngón tay ấn , mân mê địa phương yếu ớt mềm mại của , đầu ngón tay nạo vét từng chút từng chút . Vì kịp đề phòng, lần này kinh hô tiếng, ưỡn người lên tiếp nhận hoàn toàn kích thích đó.

      "Thi Dạ Diễm!" Du Nguyệt Như tức giận, bỗng dưng chân gấp khúc , đầu gối thẳng tắp thúc về phía vật nhô ra ở giữa đùi . Thi Dạ Diễm nghĩ tới này lại độc ác như vậy, xuống tay rất nặng khiến phải lấy hơi cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn, lông mày tuấn nhất thời chau lại.

      ngờ điểm yếu của đàn ông lại là chỗ này, cho dù Thi Dạ Diễm có bản lĩnh như thế nào cũng tránh khỏi đau đớn ! Du Nguyệt Như thừa dịp bị đau, đẩy ra, từ giường nhảy xuống chỉnh lại quần áo. Nhưng mà người đàn ông này vẫn duy trì tư thế nằm sấp xuống, tay ôm chặt vật giữa hai chân, tay nắm chặt khăn trải giường, có vẻ. . . . . . rất thống khổ.

      Du Nguyệt Như bắt đầu có chút lo lắng, phải "cái kia" bị phá huỷ chứ. . . . . . thử thăm dò gọi tiếng."Thi Dạ Diễm?"

      đáp lại.

      Con ngươi của xoáy chuyển, rón ra rón rén lui về phía sau, thối lui đến cạnh cửa, thanh nén giận của Thi Dạ Diễm truyền đến."Du Nguyệt Như, em nếu dám chạy ra khỏi đây tôi cho em biết tay!"

      "Miễn , tôi mà sợ sao!"

      liền kéo cửa chạy trốn.

      Thang máy lại bị đóng, đành cầu thang bộ! Mới chạy có mấy tầng hiểu cảm giác khó khăn của việc leo núi, hơn nữa lại mang đôi giày cao gót. Đơn giản đem giày cởi ra, xách ở trong tay, cái xích dưới chân rất nhanh được giải thoát. Ít nhiều cũng muốn bảo trì dáng người tại nên cần rèn luyện thể lực chút.

      Đến tầng hai mươi thang máy cũng dừng lại cùng tầng. tự đề cao mình quá rồi, sao có thể quên người đàn ông trước mặt quá nham hiểm. Ở đại sảnh có người bắt chéo hai chân cười hì hì vẫy tay về phía , phải Bách Vĩ còn là ai được chứ!

      "Chân chó!" tốn hơi thừa lời, hận thể cầm chiếc bình hoa đặt bàn đập vào mặt . Bên cạnh có người điện thoại, tiến lên vài bước, bá đạo đoạt lấy chiếc điện thoại."Mượn phen!"

      Cũng quản xem người đối diện có đồng ý hay , chặn đứng cuộc chuyện đè xuống dãy số.

      Lôi Khải đen mặt răn dạy Lâm Thất Thất, bỗng nhiên điện thoại bị cắt ngang. Khoảng khắc vừa mới chuyển sang cuộc gọi khác, nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Du Nguyệt Như truyền đến.

      "Lôi Khải! quá đáng lắm rồi ! có tư cách gì đem tôi cho người khác? Tôi đâu phải người đàn bà của !"

      Lôi Khải dừng chút, bất giác nhếch khóe miệng lên ."Chia tay rồi."

      " cũng biết chúng ta chia tay rồi ! Thi Dạ Diễm cho lợi lộc gì? lại đối xử với tôi như vậy!"

      "Chưa cho tôi lợi lộc gì, chỉ là tôi bị uy hiếp , em trách oan người tốt rồi." Lôi Khải đáp lại chi tiết, giọng điệu trêu tức khiến cho lời có nửa điểm đáng tin cậy, lọt vào tai Du Nguyệt Như giống như lời khinh bỉ.

      "Người tốt? còn dám mở miệng mình là người tốt!"

      "Em đừng kích động, hẳn xúc phạm gì đến em, nếu đề cập đến chuyện an toàn của em tôi bao giờ nghe theo " Đều là đàn ông, có số việc hiểu trong lòng mà , nếu Lôi Khải cũng dễ dàng giao Du Nguyệt Như ra.

      Du Nguyệt Như hít thở nặng nề, chỉ muốn đem chiếc điện thoại trong tay ném xuống đất, nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại cuống quít ngăn lại."Tiểu thư tiểu thư! Thực xin lỗi, đây là di động của tôi, thỉnh đừng ra tay với nó!"

      hít sâu để tâm tình thoải mái hơn, nghiến răng nghiến lợi hét lên."Lôi Khải, chờ tôi trở về tìm tính sổ!"

      Còn chờ cúp máy, điện thoại bỗng chốc bị người khác rút .

      "Rơi vào trong tay tôi còn muốn trở về? Tôi ngược lại muốn nhìn xem có bao nhiêu lá gan!" Thi Dạ Diễm ném điện thoại trả lại cho chủ nhân của nó, vẻ mặt trầm nguy hiểm tới gần Du Nguyệt Như.

      ﹡﹡﹡

      Điện thoại bỗng nhiên bị cúp khiến Lôi Khải khỏi bật cười, ngẩng đầu phát Lâm Thất Thất cong miệng chu mỏ, trừng mắt nhìn mình."Đàn bà?"

      "Đàn bà"

      "Người đàn bà của ?"

      "Trước đó"

      Lâm Thất Thất thu lại ánh mắt ban đầu, bên trong lên tia vui sướng. Lôi Khải có chút mệt mỏi, nằm chiếc giường , sau cuộc điện thoại vào buổi tối hôm qua cho đến bây giờ vẫn chưa nhắm mắt. Lâm Thất Thất thấy vẻ tức giận mặt biến mất, tăng thêm can đảm nằm xuống bên cạnh , nhích lại gần thêm chút, rồi chút nữa....

      biết động đậy bao nhiêu lần, Lôi Khải bất đắc dĩ duỗi cánh tay hướng về phía , Lâm Thất Thất thuận tiện gối lên cánh tay của , bàn tay bé theo quán tính đặt lên eo của . chọn được tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại.

      " ấy nhìn rất được?" nhất thời ngủ được, có chút khiếp đảm hỏi .

      "Ừ"

      " cực kì ấy sao?"

      " hẳn." Ở cùng Du Nguyệt Như chẳng qua chỉ muốn thưởng thức chút mùi vị xa lạ, chưa thể gọi là "".

      Lâm Thất Thất vụng trộm cong môi lên, thích kia, mà bản thân mình cũng là phần quan trọng với . Đợi vài năm nữa lớn lên, nhất định phải biến thành đại mỹ nhân khác xưa để cho nhìn. Mà nào biết rằng, chờ lớn lên phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

      Có những người mặc dù thương đến tận xương tận tuỷ, cũng thể ở gần đến già, chỉ có thể thâm sâu , thâm sâu cất giấu ở trong lòng, cho bất luận kẻ nào thấy, kể cả chính mình.

      Có thể cùng nhau hết cuộc đời, mặc dù kịp để Lôi Khải thương , nhưng xét cho cùng vẫn có cách nào rời khỏi .

      Bởi vì để trả hết nợ rất khó, chỉ sợ rằng ngoảnh đầu lại chạm đến cái chết, mong đợi kết quả, quên mất luân lý đạo đức cũng phải giữ lại mọi thứ ở bên mình.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 36:

      Đây là ngày thứ mấy rồi hả ?

      Du Nguyệt Như mặc người chiếc sơ mi mỏng ngồi xổm mặt cỏ cùng năm người vây quanh mình , bàn tay tức giận nắm chặt đám cỏ nhổ hết sạch. Nhổ rồi lại nhổ, chỗ này qua chỗ khác.

      thường ngẩng đầu nhìn trời. hoài nghi Thi Dạ Diễm mắc bệnh thần kinh. Động tí là bắt cóc, là nhốt. phải rồi sao? Tại sao còn quay trở lại

      Những ngày thấy , tuy hẳn là nhớ, nhưng trong lòng lại cảm thấy bị đè xuống. tại thấy phiền muốn chết.

      là oan gia.

      "Du tiểu thư, người có muốn ăn bánh, phô mai , chocolate , ô mai Hương Thảo , sữa chua , cây xoài , cam sành , quả mâm xôi ? Mỗi thứ đều chuẩn bị tốt rồi."

      Thi Dạ Diễm cố ý an bài, chiếu cố trong sinh hoạt thường ngày lẫn việc ăn uống, tất cả người làm đều cung kính đứng sau lưng báo cáo .

      Du Nguyệt Như có tai như điếc, bên nhổ cỏ bên miệng , nghe tiến lên bước."Người cái gì?"

      "Tôi đem mấy thứ kia cho chó ăn !" Du Nguyệt Như trừng mắt lớn tiếng, dọa bé vội vàng cúi đầu rụt rè ."Đây phải những đồ muốn ăn sao?"

      Du Nguyệt Như đem đám cỏ xanh mượt trong tay ném mặt đất rồi đứng lên."Có phải cố ý đối đầu với tôi ? tên là gì?"

      "Tôi gọi là. . . . . . Tiểu Thuỷ."

      "Được, Tiểu Thuỷ, cần cho chó ăn ! ăn , ăn hết tất cả cho tôi! Nếu tôi với chủ nhân của , hạ độc vào thức ăn, để xem lúc đó ấy còn giữ lại !" Du Nguyệt Như phải thiên kim tiểu thư hay kiêu căng phách lối, rất ít khi giận cá chém thớt. Nhưng vừa nghĩ tới bé này do tên xấu xa kia phía tới, muốn nhịn cũng được.

      ra vài câu, trong lòng vui sướng hơn. Giờ hiểu tại sao đời nhiều người xấu như vậy, vài câu tinh thần và sức khoẻ cũng khá hơn nhiều. lấy chân đá đá mặt cỏ, với tay kiếm cái xẻng tiếp tục phá hoại đám cỏ mặt đất.

      Thi Dạ Diễm về nhà thấy Tiểu Thuỷ chiến đấu hăng hái với đống bánh ngọt, khỏi nhíu mày. Hai mắt lưng tròng, Tiểu Thuỷ vội vàng giải thích." phải tôi muốn ăn , là Du tiểu thư ra lệnh cho tôi ăn hết những thứ này."

      " ấy ở đâu?"

      "Ở trong sân."

      đương nhiên nghĩ rằng phơi nắng, nhưng cũng nghĩ tới này phá hoại đám cỏ ở sân sau, các loại hoa cỏ hỗn loạn mặt đất, thành đống đổ nát.

      Kì lạ, vẻ mặt của này lại mang theo chút khiêu khích."Vô cùng thê thảm ? Tức giận ? Chịu nổi ?"

      Khờ dại.

      Thi Dạ Diễm nghiêng đầu nhịn cười ý. Bách Vĩ chậc chậc vài tiếng, "Ngây thơ, ngực to não ." Ánh mắt Thi Dạ Diễm đảo qua, Bách Vĩ bĩu môi nhưng lên tiếng.

      "Chơi đùa vui vẻ sao? Cần tôi sai người chỉnh lại , trải lên mặt cỏ khác, cho em chơi thêm lần nữa?" Thi Dạ Diễm lau vết bùn dính mặt, bị bàn tay độc ác của vuốt ve ngừng.

      " đủ vui vẻ, tôi nghĩ xem có bao nhiêu của cải, chứ cái sân như vậy vẫn chưa đủ lớn."

      "Em muốn nhiều?" tức giận, lấy tay chỉnh lại đầu tóc xù xì của , lại bị hung hăng bỏ ra."Ít nhất cũng cần sân golf lớn như vậy mới chứng tỏ là Nhị thiếu ở Thi gia"

      "Lớn như vậy? Em có đủ sức sao? Cực kỳ vất vả đó ." Thi Dạ Diễm để ý kháng cự của , hai tay chế trụ gương mặt của , thuận tiện bắt được cánh tay cho ra phía sau, khiến thể phản kháng.

      " cần lo lắng, thể lực của tôi rất tốt!" động tay được, liền nhấc chân công kích . lại dễ dàng hoá giải được, bàn tay to nhấc lên, giống như chen vào giữa hai chân , khiến thể ra tay.

      "Xin hỏi có bao nhiêu sức?"

      "Hơn !" chỉ lo cùng tranh cãi, miệng đắn đo. Ngầm buồn bực vì trước kia học thêm mấy chiêu, để bây giờ bị chế trụ có khả năng phản kháng

      Bách Vĩ nhịn được cười ha hả, phương thức ở chung của cặp đôi này đặc biệt, mỗi lần gặp mặt đều phải tranh cãi mội chút, mà này lại biết cách giáo huấn người khác. ta hướng về phía Thi Dạ Diễm xua tay cười .

      " tuyển chọn người phụ nữ này sao? Có đầu óc hay ? Dám khiêu khích đàn ông, giống như ám chỉ người khác khẩn trương muốn mình vậy, chuẩn bị tốt , làm cùng người có thể lực tốt rất thích nha, những hay chiếm ưu thế trong việc "ấy" doạ chết người đó, mấy ngày nữa tôi quay lại tìm sau."

      Du Nguyệt Như ngẩn ra, khuôn mặt liền đỏ lên." ngậm miệng, Bách Vĩ chân chó!"

      "Chân chó hay chân giò hun khói gì gì đó, cũng bằng tăng lực cho "cái chân" của ta." ta ái muội nhíu nhíu mày, loại cảm giác nhục mạ này đối với Bách Vĩ chẳng đáng gì.

      Tại sao có thể quên Bách Vĩ là loại người biết xấu hổ? Du Nguyệt Như chán nản, người đàn ông chết tiệt kia vẫn cười, khí huyết của tăng lên, nghiêng đầu cắn lên cổ . Thi Dạ Diễm hít vào hơi, bàn tay to vung lên chụp lấy cái mông nhắn của , ngược lại khiến đau đớn.

      "Cái tên hỗn đản này! Dám đánh tôi!" Du Nguyệt Như trợn mắt quát, Thi Dạ Diễm hạ lệnh với Bách Vĩ."Cậu cũng cút , chẳng lẽ còn muốn xem tình hình thực tế?"

      "Quả thực là người đẹp cùng dã thiên, gặp lại sau!" Bách Vĩ lười biếng sờ soạng hộp ô mai sau đó lắc lư ra ngoài. Nếu Thi Dạ Diễm nảy ra ý nghĩ độc ác muốn chỉnh lại , biết này còn khả năng nhìn thấy mặt trời hay ?
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      truyện có ngc ko bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :