1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 15

      Hôn lễ của Đường Lạp An được tổ chức ở quán rượu rất nổi tiếng ở thành phố T, mà khách mời của nhiều, toàn bộ quy trình thiết kế cũng rất đơn giản, bớt rất nhiều bộ phận rườm rà.

      Từ giờ tới buổi lễ chỉ còn mười phút, ngồi ở phòng nghỉ ngơi, tầm mắt chưa từng rời khỏi đồng hồ kim cương đeo cổ tay.

      Chỉ còn năm phút, nên chuẩn bị trang phục, Úc Tiểu Trì sửa lại nơ của , nhàng chọc chọc . Thế nhưng lại bất động, hề có phản ứng.

      “Lạp An, Lạp An?” Úc Tiểu Trì giọng gọi hai tiếng, gương mặt trang điểm tinh tế nhịn được từ từ nở nụ cười. Xung quanh người đàn ông này bao phủ loại từ trường khiến người khác thể lại gần. cắn cắn môi, cất cao giọng.

      “Đường Lạp An!”

      Đường Lạp An như tỉnh mộng bỗng chốc ngẩng đầu, thoáng nhìn cái, đứng dậy kéo kéo vạt áo, khẽ mỉm cười. “ thôi.”

      vẫn trước mặt Úc Tiểu Trì, hai người chỉ cách nhau mấy bước chân nhưng Úc Tiểu Trì lại cảm thấy khoảng cách xa đến thể chạm tới. Đường Lạp An chợt dừng lại, xoay người duỗi tay về phía , tất cả trong khóe mắt đều là hơi ấm áp, mặc dù nụ cười bên môi nguội lạnh từ lâu.

      “Đưa tay cho .”

      Úc Tiểu Trì chần chừ liền theo, đặt bàn tay mình trong lòng bàn tay lành lạnh của .

      Ba phút, phút...

      Bước vào hội trường, yên lặng gỡ đồng hồ kim cương nắm chặt trong tay, sau đó bỏ vào trong túi. Vẫn nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia trong những khách mời của bữa tiệc. Ánh sáng trong đôi mắt Đường Lạp An lặng lẽ vụt tắt.

      ***

      Du Nguyệt Như muốn hận chết mình! Say rượu bạt mạng lại làm ngủ cả ngày. vội vã tắm rửa, ra khỏi khách sạn sắc trời tối. ngờ Lôi Khải lại là người tỉ mỉ như vậy, sai người giặt khô y phục cho rồi đặt chỉnh tề trong phòng. Nếu rất có thể phải mặc bộ y phục nhăn nhăn nhúm nhúm ra ngoài gặp người khác.

      Bắt xe tới hộp đêm tối qua lấy xe, lễ phục và giầy vẫn còn ở xe của . Thời gian đủ để về nhà chuẩn bị, thể làm gì khác hơn là vào toilet của hộp đêm thay lễ phục, lấy hộp trang điểm trong túi xách miễn cưỡng trang điểm tham dự bữa tiệc buổi tối.

      người phụ nữ xinh đẹp trong bộ lễ phục giày cao gót nâng váy từ toilet chạy ra. để ý những ánh mắt kì quái nhìn mình, nhanh chóng tăng tốc rời . Nơi này cách khách sạn tổ chức hôn lễ của Đường Lạp An ít nhất nửa giờ.

      liên tiếp vượt hai đèn đỏ, may là qua giờ cao điểm, bị kẹt xe. Càng lo lắng càng gấp gáp, hơn nữa lại lái xe, bình thường xe rất ít khi xảy ra vấn đề nhưng hôm nay lại cố tình gây ra vấn đề khó khăn cho .

      nhìn cái đống kim loại chết cứng kia biết làm thế nào. chỉ biết lái xe, sửa xe vượt quá khả năng hiểu biết của , chữ cũng biết.

      oán hận vứt xe giữa đường đứng ở ven đường đón xe. chỉ vừa mới giơ tay lên, chiếc xe Spyker màu đen liền dừng lại ngay bên cạnh. Còn có chuyện trùng hợp đến thế sao? Từ trong xe, kẻ đầu sỏ gây tội khiến bị trễ xuất .

      Lôi Khải thể thừa nhận người phụ nữ này đứng ở đầu đường đón xe quả là cảnh đẹp hiếm thấy, mà khi khom người nhìn vào trong xe , cảnh xuân trước ngực càng mê người. “ ở đây làm gì?”

      Du Nguyệt Như thấy trong xe còn ai khác, mở cửa ghế trước trực tiếp ngồi vào. “Xe tôi bị hư, làm phiền đưa tôi đến Cẩm Duyệt.”

      Lôi Khải sờ sờ cằm, ngồi vào xe. nhìn chằm chằm thời gian trôi qua, toàn bộ nóng nảy đều viết lên mặt. Thỉnh thoảng Lôi Khải liếc nhìn trong kính chiếu hậu. “Gấp lắm sao?”

      “Ừ, thức dậy trễ.” Câu này vốn có ý gì, mà ra lại mang theo mấy phần mập mờ. hơi lúng túng, Lôi Khải mở miệng . “Đây có thể coi là khẳng định với tôi.”

      có thể nhanh hơn chút nữa được ?” Du Nguyệt Như vốn để ý đến lời của ta, lại ra câu có nghĩa hoàn toàn khác. Mặc dù uống rất nhiều rượu nhưng vẫn nhớ tối qua mình làm gì, gì. Nụ cười của Lôi Khải sâu hơn, liền tăng tốc.

      “Đương nhiên có thể, ngồi vững.”

      Du Nguyệt Như phát có kỹ năng lái xe rất khá. Bọn họ chỉ mất nửa thời gian so với bình thường tới Cẩm Duyệt. Du Nguyệt Như đặt tay lên ngực, miệng thở phào nhõm, đợi chuyện liền vội vã nhảy xuống xe, vậy mà mới được mấy bước lại quay lại, kéo từ trong xe ra. “ có rảnh ?”

      Lôi Khải nhíu mày .

      “Có thể giả làm bạn trai tôi được ?” Du Nguyệt Như chỉ vào bên trong. “Là hôn lễ của người bạn... Có được ?”

      Lôi Khải liếc nhìn cửa chính tráng lệ của Cẩm Duyệt. “Thời gian có, nhưng tôi mặc lễ phục...”

      Du Nguyệt Như giúp quan sát từ xuống dưới. “ sao, rất tuấn tú.” Sau đó kéo vào Cẩm Duyệt.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 16

      đến khi buổi lễ ở nửa phần sau, sau đó là bữa tiệc. Cơ hồ tất cả mọi người hướng về dâu chú rể chúc mừng. Lôi Khải đưa cho ly champagne. “ sao?”

      Du Nguyệt Như nhấp ngụm champagne lời nào.

      Từ khi tiến vào ánh mắt Đường Lạp An chưa hề rời khỏi . Kính rượu vòng, Đường Lạp An dắt Úc Tiểu Trì xuyên qua đám người về phía . Du Nguyệt Như chú ý tới, lặng lẽ kéo cánh tay Lôi Khải.

      “Xin lỗi, em tới trễ, chúc hai người bách niên giai lão.” Du Nguyệt Như nở nụ cười gượng gạo, máy móc câu chúc mừng.

      “Cảm ơn em, Nguyệt Như.” Úc Tiểu Trì cười rất ngọt, là hạnh phúc ngọt ngào từ trong lòng. So sánh với nụ cười buồn bã bối rối của . ra lệnh cho mình coi như nhìn thấy cái nắm tay thân mật của hai người. khắc kia rất tà ác nghĩ, nếu như Úc Tiểu Trì biết, nếu là nguyên nhân khiến hai người bọn họ ly hôn, ấy còn cười rạng rỡ với như thế nữa .

      Đường Lạp An thể nhìn thấy cổ áo lễ phục hạ xuống có thể thấy được dấu vết mơ hồ cùng sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy của , lại liếc nhìn người đàn ông khí chất phi phàm đứng bên cạnh .... Trong ánh mắt chợt lóe lên ý cười. “Tiếp đón chu đáo, chúc hai người vui vẻ.”

      Lôi Khải cười đáp lễ. “Chúc mừng.”

      qua lại mấy câu khách sáo cứng nhắc, Du Nguyệt Như sớm cảm thấy mệt mỏi. Vì thế nên khi Đường Lạp An cầm tay Úc Tiểu Trì vừa mới xoay người , liền rời khỏi nơi này.

      Lôi Khải gật đầu với thái tử đứng ở xa xa, coi như là chào hỏi , đuổi theo ra tới cửa, liền kéo lại. “Mang giày cao gót mà chạy nhanh vậy?”

      tránh được lực đạo của liền nhăn mày lại.

      Lôi Khải chợt cười, bỗng chốc kéo lại gần. “ có thể dùng tôi hai buổi tối, tôi cần nghe câu cảm ơn, nhưng cứ vậy dùng xong liền vứt bỏ hình như được thỏa đáng?”

      Du Nguyệt Như giật mình, phản kháng nữa mà thuận thế dựa vào người , khiêu khích dưới cằm. “Vậy muốn như thế nào? Tôi lấy thân...”

      “Có phải em muốn lấy thân báo đáp ? Du Nguyệt Như.” giọng lạnh lùng xen vào.

      ..................

      Vẻ mặt Du Nguyệt Như lập tức trở nên cứng ngắc, thân thể theo phản xạ liền run lên. Lôi Khải ngước mắt, chỉ thấy phía sau lưng mấy bước có người đàn ông cao lớn, hơn nữa cảm thấy người ta tản ra loại nguy hiểm trí mạng.CHƯƠNG 9. BUÔNG.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 17

      “Có phải em muốn là lấy thân báo đáp ? Du Nguyệt Như.”

      Thi Dạ Diễm đứng thân trong bóng tối, nhưng bóng tối vẫn thể che giấu được hơi thở nguy hiểm tản ra từ quanh người . Du Nguyệt Như đưa lưng về phía , cảm giác kia giống như cây đuốc bị thiêu đốt trong bóng tối, mặc dù nhìn thấy ngọn đuốc ấy nhưng vẫn cảm nhận ràng lực sát thương bị che giấu.

      xoay người lại, khoé miệng giật giật được lời nào. khí cứ lạnh ngắt như vậy.

      “Lôi Khải!”

      Bỗng có người gọi tên Lôi Khải, hơn nữa thanh lại nghe như người ấy về phía này càng lúc càng gần. Du Nguyệt Như giật mình phen, là thái tử! khẽ cắn răng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Lôi Khải, “Hôm nào tôi cảm ơn sau, tôi có việc phải trước.”

      Sau đó nâng váy kéo Thi Dạ Diễm bỏ chạy.

      Thái tử ra ngoài chỉ nhìn thấy bóng lưng của chợt lóe lên rồi biến mất trong bóng đêm, dường như còn có thêm người nào nữa phải. “Ai vậy?”

      Lôi Khải nghiêng đầu nghĩ ngợi chốc lát rồi chậm rãi mở miệng. “Hình như là... Thi Dạ Diễm.”

      Đáy mắt thái tử thoáng qua tia sáng, cười cười vỗ vai . “Vừa rồi còn thấy cậu cùng mỹ nhân mà, bỏ quên ở đâu rồi hả?”

      Lôi Khải nhún vai gì, nghĩ tới điều gì lại liếc xéo . “Cậu nhìn trúng rồi hả? Muốn cướp à?”

      Thái tử cười hết sức vô hại. “Cậu yên tâm, tớ khẳng định tranh giành với cậu đâu.”

      có quan hệ máu mủ quá gần, ... xuống tay được.

      ***

      Nguy hiểm ! biết thái tử có nhìn thấy Thi Dạ Diễm . Càng biết Thi Dạ Diễm có nhìn thấy thái tử nữa... Du Nguyệt Như căn bản nghĩ tới hai người này chạm mặt nhau, chạm mặt cũng chả sao, miễn là có mặt ở đó là được.

      Thi Dạ Diễm bị kéo đoạn, cảm thấy rất buồn bười. Trước kia kéo chạy trối chết, lần này lại đổi vị trí, nhưng mà hiểu bọn họ phải chạy trốn vì cái gì. Bộ dạng nâng váy mang giày cao gót chạy rất đẹp mắt, có điều dày cao gót này cao đến dọa người rồi.

      Nếu thế giới này có điều gì thể lý giải, người phụ nữ kia mang giày cao như thế mà vẫn chạy nhanh như thường chính là trong những điều đó rồi.

      nhíu chặt chân mày thu tay lại, kịp chuẩn bị gì liền ngã ra phía sau theo lực đạo của , lại bị bế lên ôm trước ngực, hai người nhìn nhau chằm chằm.

      Cảm giác hai chân cách mặt đất khó chịu, đôi tay vô thức bám vào vai .

      Thi Dạ Diễm cau mày, “Em mập lên phải ?”

      Du Nguyệt Như vừa định mở miệng liền bị làm cho mắc nghẹn. “Thả tôi ____ khụ khụ ____ xuống!”

      ngoảnh mặt làm ngơ. “ cho tôi biết em chạy trốn cái gì trước ? Em và Lôi Khải có quan hệ như thế nào? Hay là trốn tránh ai?” Lại còn kéo cùng chạy, giống như để gặp người nào đó vậy.

      “Thả tôi xuống trước !”

      Lúc này hai người qua cầu vượt, người đường cũng nhịn được liếc nhìn đôi tuấn nam mĩ nữ cái. Thi Dạ Diễm phải loại người để ý nhiều đến cái nhìn của người khác, Du Nguyệt Như cũng chẳng thèm quan tâm, cho nên hai người cứ giằng co như vậy.

      “Mẹ, có phải này bắt nạt chị ấy ?” giọng trẻ con non nớt vang lên sau lưng , người mẹ trẻ biết đáp lại thế nào, có chút lúng túng. “Cái đó... phải đâu?”

      Trong đầu Thi Dạ Diễm chợt thoáng qua hình ảnh từ nhiều năm trước, quay về phía đứa bé kia cười cười. “Này, em bé, em nhìn tốt lắm.”

      Du Nguyệt Như còn chưa hiểu chân tướng thế nào bị nắm chặt thắt lưng treo nửa người lơ lửng ở ngoài lan can. Tiếng dòng xe bên dưới chạy qua chạy lại vô cùng ràng, trong nháy mắt lòng chợt thắt lại, sắc mặt trắng bệch.

      Đứa trẻ sợ đến nỗi há to cái miệng xinh xắn, Thi Dạ Diễm quay đầu lại kiên nhẫn giải thích cho bé. “Như vậy mới gọi là bắt nạt, vừa rồi tính.”

      Người mẹ trẻ cuống quít ôm đứa bé rời , những người hiếu kì ghé mắt xem trò vui cũng vội vã giải tán.

      làm gì vậy?” Du Nguyệt Như ngay cả hít thở cũng khó khăn mà vẫn còn hơi sức chất vấn người khác. Thi Dạ Diễm lại đưa thân thể ra ngoài thêm vài tấc. “Tôi nhớ em mắc chứng sợ độ cao đúng ?”

      cười lạnh, “ sợ nữa rồi, đừng ngây thơ như vậy nữa được ?”

      “Vậy em giữ tay tôi chặt thế làm gì?”

      “......”

      Thi Dạ Diễm nhìn gương mặt quật cường của , liền nở nụ cười tà ý. “Được rồi, em còn sợ độ cao nữa vậy tôi hù dọa em cũng chả có ý nghĩa gì.”

      Dứt lời liền rụt tay về chút, Du Nguyệt Như len lén thở phào nhõm, nhưng đột nhiên thân thể bỗng dưng rơi xuống....

      “A.....” hét lên tiếng, theo bản năng ôm sát vào lòng . Cảm giác sợ hãi vụt cái lan từ gót chân lên đến đỉnh đầu, mỗi dây thần kinh ở đầu ngón tay đều mất cảm giác. Hai tay Thi Dạ Diễm ôm chặt hông của lại trở thành đụng chạm mờ ám, điểm tựa duy nhất của cả người là ôm chặt hai cánh tay của .

      “Thi Dạ Diễm!” gọi tên , giọng run run. Vậy mà lại dửng dưng hưởng thụ cảm giác ân nhân cứu mạng. “Em và Lôi Khải quan hệ thế nào?”

      “Thả tôi.... xuống.” ngờ người đàn ông này lại có thể xấu xa đến vậy, vẫn khăng khăng hỏi chuyện này.

      cười, “Em buông tay ra là xuống được rồi.” Quả sợ đến vậy, nửa lời cũng .

      Du Nguyệt Như cắn răng, hai cánh tay dường như chịu được sức nặng của mình, dần dần tuột xuống. càng muốn ôm lại càng vô lực. “Thi Dạ....Diễm...”

      gọi tên lần nữa, giọng điệu giống như ban nãy, vẻ khinh thường cao ngạo biến đâu hết, tất cả hi vọng đều kí thác vào ba chữ ấy.

      ở đây.” Hoàn toàn khác thanh run rẩy của , giọng điệu của rất chi là nhàn nhã, nhởn nhơ thèm đếm xỉa tới.

      chợt nghĩ đến lúc ở San Francisco thiếu chút nữa bị dìm chết trong bồn tắm, phải biết người đàn ông này rất độc ác, để đạt được mục đích chừa bất kì thủ đoạn nào.

      “Tôi và Lôi Khải... có quan hệ gì.” Thân thể ngừng trượt xuống khiến sợ đến độ sắp khóc đến nơi.

      “Em dối.” dễ bị đánh lừa vậy sao?

      tận mắt nhìn thấy bước ra từ xe của Lôi Khải, cùng ta vào Cẩm Duyệt, lại đứng ở trước cửa Cẩm Duyệt lôi lôi kéo kéo. Câu kia của Lôi Khải phải nghe thấy....

      “Tôi mà____a___” vừa định mở miệng, cánh tay rốt cuộc bám được vào , cả người bỗng rơi xuống, gió thổi bên tai vù vù, vô thức nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng...

      Bỗng sức mạnh nắm chặt hai tay đúng lúc toàn thân rơi xuống. mở mắt ra liền nhìn thấy ràng khớp xương ở bàn tay dùng sức, gương mặt vô cùng bình tĩnh. Thậm chí vẻ mặt ấy còn có chút thâm trầm.

      Du Nguyệt Như mím chặt môi, cho rằng vẫn ép hỏi như cũ. Ai ngờ cứ nhìn chăm chú như vậy, buông tay, cũng kéo lên. Tất cả cảm xúc tích tụ lại trong lòng, cắn răng nghiến lợi . “Muốn nghe phải , tôi ngủ với ta đấy, đây chính là lời , bây giờ hoặc là kéo tôi lên, hoặc là buông tay!”

      ................


      ...............

      chút hơi sức còn lại của trong lúc giằng co đều biến đâu mất, thậm chí còn muốn buông tay để bị rơi xuống đất chết, hoặc là bị xe cáng chết. Lúc này Thi Dạ Diễm chợt gồng sức kéo lên. Thời gian giằng co hơi lâu, lồng ngực của cũng hơi phập phồng. Nguy hiểm qua , hai chân Du Nguyệt Như mềm nhũn ra dựa vào lan can ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc, hai mắt đăm đăm.

      Thi Dạ Diễm lời nào đứng bên cạnh .

      Quần chúng đứng xem dưới chân cầu vượt có người báo cảnh sát, xa xa có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát chói tai. Thi Dạ Diễm ngồi xổm xuống nắm cằm của nâng lên, sắc mặt trầm như có điều muốn rồi lại thôi. Thần sắc trong đôi mắt Du Nguyệt Như chậm rãi trở lại thoáng chốc bốc lửa, nhào lên đánh đấm như điên.

      muốn giết tôi phải ? Có phải ? Nếu như tay trơn chút nữa là tôi rớt xuống rồi! Tôi chết ngay lập tức đấy biết ! Khốn kiếp, là đồ khốn kiếp!”

      Người phụ nữ này tưởng chừng bóp cái là vỡ ngờ đấm lại đau đến vậy. Thi Dạ Diễm nhân cơ hội bắt được hai tay kéo ra phía sau, ép sát người lên lồng ngực của mình, nghiêng đầu hôn lên đôi môi .

      Là nụ hôn . bá đạo dã man, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng cũng để có cơ hội phản kháng, mực chiếm giữ. Môi chạm môi, lưỡi khuấy lưỡi, trao đổi nước bọt, mùi vị hòa tan. Cứ nghiêm túc như vậy, chăm chú, quý trọng nụ hôn. Điều đó đương nhiên khiến giật mình, ngây ngốc trợn tròn mắt ngoan ngoãn để tùy ý muốn làm gì làm, thậm chí quên mất giãy giụa.

      “Tôi để em rơi xuống đâu, lúc đầu em gì cũng chịu buông tay, bây giờ sao tôi có thể buông ra được?” Mi tâm Thi Dạ Diễm và dán vào nhau, trực tiếp nhìn vào đáy mắt . “Tại sao đợi tôi trở về tìm em, tôi trở về nhất định trở về, tôi nuốt lời, nhưng vì sao em đợi tôi? Tại sao?”

      ........


      Tại sao.....

      liên tiếp hỏi ba lần tại sao, hoàn toàn khiến bối rối. Giống như lấy hồn phách của , lâu vẫn chưa hoàn hồn.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 18

      Hoàng Phủ Triệt phái người đưa từ đồn cảnh sát ra, tự mình đưa về nhà. Lúc xuống xe chân vẫn còn run, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, may mà Hoàng Phủ Triệt nhanh tay lẹ mắt đỡ .

      Vừa vào nhà bảo Hoàng Phủ Triệt kéo rèm cửa lại che chắn kín.

      Nhà có người giúp việc, chỉ có nhân viên tới quét dọn định kì. Hoàng Phủ Triệt đích thân xuống bếp nấu cho chén cháo trắng nóng hổi, cho vào ít hành lá thái , mùi thơm liền tỏa ra khắp nơi.Mặc dù có khẩu vị nhưng dưới cái nhìn chăm chú đầy tính ép buộc của Hoàng Phủ Triệt cố gắng húp chút.

      Cả ngày chưa ăn gì, hơn nữa buổi tối cứ lăn qua lăn lại như vậy, cuối cùng húp hết sạch cháo trong chén.

      “Chị định gì với em sao?” Hoàng Phủ Triệt bỏ chén vào tủ khử trùng rồi quay trở lại, ngồi xuống đối diện với . Du Nguyệt Như ôm gối ôm lớn thả lỏng người tựa vào ghế salon. “Đây là lần đầu tiên chị nếm thử tay nghề của nhị thiếu gia nhà chúng ta đấy, tệ.”

      Gương mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Triệt treo lên vẻ lạnh nhạt. “Chị biết em muốn tìm ra cũng rất dễ dàng.”

      Du Nguyệt Như dúi đầu vào gối ôm mềm mại, hồi lâu mở miệng, giọng buồn buồn. “ có gì, đừng cho thái tử biết, với tính tình của ấy biết làm ầm ĩ lên thành cái dạng gì nữa.”

      ấy biết.”

      “Em cho người phong tỏa tin tức, chuyện này liên quan tới thái tử, liên quan tới bất kì ai cả.”

      “Có liên quan với chị phải sao? là ai?”

      “Chị đảm bảo người này nhằm vào nhà chúng ta, là chuyện cá nhân của chị, chị xử lí.”

      “......”

      “Triệt, giúp chị lần.”

      Hoàng Phủ Triệt gì, trong trí nhớ của đây là lần đầu tiên Du Nguyệt Như cầu xin mình. Suy nghĩ mãi, mới đồng ý. “Chị mau xử lí tốt , thái tử phải kẻ ngu, sợ rằng tin tức truyền tới tai ấy rồi, chị tìm em tìm ấy, ấy hiểu là có ý gì, chẳng qua là ra thôi.”

      Du Nguyệt Như cứng họng.

      Thái tử dĩ nhiên phải kẻ ngu, cả nhà bọn họ trừ Dĩ Nhu ra ai ngốc ngếch cả, cuộc so tài của khôn khéo.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10. THỨ GỌI LÀ BÁO ỨNG.

      Phần 19

      Trăng sáng sao thưa, màn đêm trêu chọc người.

      Đường Lạp An khoác áo ngủ đứng trong sân nhà. Đêm tân hôn của có chút lăn lộn khó ngủ. Theo thói quen giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lại chỉ thấy cổ tay trái trống rỗng. Nhìn kĩ lại thấy đó có dấu vòng nhàn nhạt, đó là dấu vết do thời gian dài đeo đồng hồ lưu lại. ra là bị che nên dễ dàng phát ra, thế nhưng lúc này lại nhìn thấy ràng.

      Giống như là bị sắt nung đỏ dí vào, cảm giác đau đớn như bị bỏng. mãnh liệt, đau đớn mơ hồ trong đêm tĩnh mịch như càng lan rộng, cuối cùng bao phủ lấy .

      “Lạp An, sao dậy rồi?” Đôi mắt buồn ngủ của Úc Tiểu Trì lờ mờ đứng sau lưng . Đường Lạp An xoay người lắc lư cái ly trong tay. “ khát, rót ly nước.”

      Úc Tiểu Trì thuận thế dựa vào người ,áp sát vào lồng ngực ngáp cái. “Có phải ngủ được ?”

      “Cũng phải, suy nghĩ số chuyện.”

      “Suy nghĩ chuyện gì, có thể cho em biết được ?”

      Cánh tay Đường Lạp An đặt eo siết chặt chút, . “ suy nghĩ nên cảm ơn em phục hôn với thế nào.”

      Úc Tiểu Trì nhàng cười, ôm nhắm hai mắt lại. “ em tốt, giống như trước đây.”

      “Được.” đặt nụ hôn lên đỉnh đầu .

      Úc Tiểu Trì duỗi tay vòng qua hông vào trong áo ngủ của . “Lạp An, chúng ta đừng xa nhau nữa, được ?”

      Đêm hè đứng trong sân, cả người thấm mùi hoa. Quả nhiên là ở trong vườn hoa dưới ánh trăng, phải nên lời thề non hẹn biển sao? Con ngươi Đường Lạp An sáng như sao mà lại thâm trầm nhìn cánh hoa bé bồng bềnh rơi chạm đất.

      Hoa nở vô thanh, hoa rơi vô tình, ngày sau lại bị nghiền thành bùn, chỉ còn mùi hương như xưa. Những loài thực vật xinh đẹp ấy bị ngắt từng cái lá, nhổ tận gốc, ra sớm chôn sâu linh hồn của chúng trong lòng mình. len lén hít vào, muốn để người khác biết. Những dưỡng chất vô hình trung làm hoa nở, tỏa ra hương thơm mê người thể hủy diệt.

      Có lẽ, đây gọi là báo ứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :