1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 59: Đêm tân hôn yên tĩnh (Hạ)

      Part 2


      Phòng bên cạnh.

      Thái Tử đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh đêm kiều diễm của thành phố này, Hoàng Phủ Triệt ngồi ghế sofa vuốt vuốt khẩu súng ở trong tay mình, làm ra vẻ như muốn hủy nó . Sắc mặt hai người đều khó coi như nhau.

      Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân luôn theo quy luật, bình thường thời gian này sớm tiến vào mộng đẹp, giờ phút này ở bên người Dĩ Nhu cuộn thành khối tròn nho ngủ say.

      hai, có thể cất đồ vật kia ?” Dĩ Nhu lễ phép hỏi. Cho dù bối cảnh hắc đạo của nhà Hoàng Phủ thâm hậu đến cỡ nào, Hoàng Phủ Dĩ Nhu cũng vẫn luôn sống trong thế giới thuần khiết, chưa từng bị chút ô nhiễm. “Em sợ, ngộ nhỡ Tiểu Trà Diệp nhìn thấy tốt thôi.”

      Dĩ Nhu nào biết rằng, hầu như mỗi ngày Thi Duy Ân đều bị Thi Dạ Diễm cầm tay dạy lắp ráp khẩu súng như thế nào.

      Hoàng Phủ Triệt thu súng lại, tầm mắt khỏi chăm chú vào bức tường phía đối diện, phía sau bức tường đó, cũng ai biết chuyện gì xảy ra.

      “Giữa chị họ, rể và cha có phải có chuyện gì hay ?” Mặc dù Dĩ Nhu đơn thuần, nhưng có nghĩa ngốc.

      Nhưng mà xem ra hai người trai của cũng muốn trả lời câu hỏi của , liền biết điều truy hỏi tới cùng. nhìn ra được tình cảm của Thi Dạ Diễm đối với Du Nguyệt Như, cả người dường như còn đắm chìm trong khung cảnh cầu hôn lãng mạn. Suy nghĩ của rất đơn giản, mặc kệ giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì, từ giờ trở hạnh phúc là tốt rồi.

      Thi Dạ Diễm nhìn qua rất hung hãn, có chút hơi sợ, đồng thời lại cảm thấy dường như chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ được chị họ, cho chị ấy cuộc sống hoàn mỹ.

      Hai người nhau, cộng thêm đứa đáng , đây chính là định nghĩa của hạnh phúc, khiến ngừng hâm mộ.

      Mà ở vách tường bên kia, khoảnh khắc Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt đóng cửa rời , Thi Dạ Diễm giáng quyền vào ngực của Hoàng Phủ Dận.

      Quyền rất nặng, giống như thanh búa sắt, khiến ông gãy cây xương sườn.

      Thi Dạ Diễm cho ông cơ hội thở dốc lại vung thêm quyền nữa. Thân thể Hoàng Phủ Dận nặng nề đụng vào tường, ho ra máu tươi.

      Thi Dạ Diễm vuốt vuốt tay của mình, khóe miệng tà tà nâng lên. “Cho rằng né tôi xuống tay ?” Nắm cổ áo ông lên, hung ác tiến tới gần mặt của ông. “Tại sao tôi lại nghĩ đến ông chính là người thao túng người của ấy?”

      Hoàng Phủ Dận cười lạnh, “Cậu quả nhiên trưởng thành, sức lực cũng thể so sánh với lúc được nữa rồi.”

      “Ông nhắc nhở tôi lý do khác thể giết ông sao?” Trong mắt Thi Dạ Diễm tỏa ra ánh sáng hung ác.

      Năm đó ở Prague, người đàn ông chạy ra từ phòng của Kỷ Linh giao thủ cùng với chính là Hoàng Phủ Dận. Sau này, tình cờ biết được giữa Kỷ Linh và Hoàng Phủ Dận có khúc mắc, người đàn ông này vô sỉ tới cực điểm, có thể nếu như có ông, Kỷ Linh và Thi Thác Thần ít nhất tới nỗi ly hôn.

      Kỷ Linh cũng hận Thi Thác Thần, cũng dùng loại ánh mắt lạnh lùng và ác ngại đó nhìn chính mình.

      “Cậu giết tôi sao?” Hoàng Phủ Dận cười xảo quyệt. “Kỷ Linh cho rằng là ý của Thi Thác Thần, như vậy ông ta mãi mãi có được tha thứ của Kỷ Linh, Kỷ Linh hận ông ta suốt đời, dĩ nhiên còn có cậu nữa.”

      Nét mặt Thi Dạ Diễm đông cứng, môi mỏng mím chặt, sau đó bỗng chốc lại giáng xuống quyền nữa, đánh ngã Hoàng Phủ Dận ở mặt đất, suýt nữa đụng ngã bàn ăn, đĩa, mâm, chiếc đũa rơi tan nát ở dưới đất.

      “Tôi thoát khỏi nhà họ Thi, chuyện của bọn họ tôi sớm quan tâm, bằng ông nghĩ rằng tôi cho Thái Tử sống đến bây giờ? Hai đứa con trai của ông tự tay giao ông cho tôi, ông cảm thấy bản thân ông rất thất bại sao?”

      Sở dĩ muốn giết Thái Tử chỉ bởi vì Hoàng Phủ Dận coi trọng người này nhất, nhưng Thi Dạ Diễm sớm vì Du Nguyệt Như mà từ bỏ ý nghĩ này. Mà khi ở ngoài cửa nghe được cuộc chuyện kia của Thái Tử còn phương pháp kiềm chế phẫn nộ dời núi lấp biển của bản thân mình, còn cả đau lòng đối với Du Nguyệt Như.

      có thể hiểu được nguyên nhân Thái Tử ra tay được, nhưng có cách nào thuyết phục mình dễ dàng bỏ qua. Nếu như Đường Lạp An đáng chết, như vậy Hoàng Phủ Dận càng đáng chết hơn ta vạn lần.

      Hoàng Phủ Dận chỉ cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, muốn giãy giụa đứng lên, có vật cứng đặt ở đỉnh ót.

      “Tôi vốn muốn vào ngày hôm nay lại giết người, nhưng lại cảm thấy cho ông sống thêm giây đều thực có lỗi với người phụ nữ của tôi, tiễn ông về Tây Thiên sớm, ông để ý chứ?” Họng súng của Thi Dạ Diễm chống đỡ ông ta, nhưng ánh mắt lại liếc về phía bao lì xì do đánh nhau lúc nãy mà rơi xuống mặt đất.

      Mặt Tân Tiệp ngước lên, chạm vào lông mi mềm mại của cứ như vậy nhảy vào trong đầu . Người phụ nữ, người vợ, người mẹ. người phụ nữ có thể có tất cả ưu điểm làm người khác cảm phục dường như toàn bộ đều tập trung người bà. Thi Dạ Diễm sợ mình thể động thủ được nữa, ngay cả cũng vì Tân Tiệp mà động lòng trắc .

      “Chờ chút.”

      Vào lúc này, thanh nhàng vang lên, phá vỡ bầu khí hết sức căng thẳng.

      Du Nguyệt Như với ánh mắt mờ mịt còn ngái ngủ ngồi dậy từ ghế sofa, thong dong điềm tĩnh, lảo đảo tới bên cạnh Thi Dạ Diễm, như chim nép vào người chen vào trong ngực , đôi tay ôm chặt eo của . “Em buồn ngủ quá, đầu cũng mơ màng, chúng ta về phòng ngủ .”

      Vẻ mặt Thi Dạ Diễm trầm xuống, “Đừng để cảm thấy em cầu xin cho ông ta.”

      Du Nguyệt Như trầm mặc hơn nửa ngày, ở trong ngực hít vào sâu, “Em có thể tự mình bắn phát súng này ?”

      Thi Dạ Diễm chau mày suy nghĩ, lời liền đưa khẩu súng cho . Du Nguyệt Như cảm thấy khẩu súng kia như có sức nặng nghìn cân, nhưng lại chút do dự chĩa vào Hoàng Phủ Dận.

      “Ông có biết hay vào lúc tôi còn rất , lúc còn có thể gọi ông là cha, tôi từng cho rằng ông là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới này, cũng là ông tự tay phá hủy toàn bộ điều tốt đẹp của tôi, còn nhớ ông tôi xứng đáng có được những điều đó, tại bản thân tôi cho rằng ông mới là người thảm thương kia, thời điểm tôi có tất cả, mà ông vẫn hai bàn tay trắng như cũ.”

      Cùng với chữ cuối cùng hạ xuống, Du Nguyệt Như bóp cò, tiếng phịch vang lên, thân thể Hoàng Phủ Dận ngã ầm xuống đất, xụi lơ ở nơi đó, chỗ trúng đạn nhanh chóng nở thành đóa hoa đỏ tươi, màu đỏ rực rỡ đến chói mắt.

      Đôi mắt Thi Dạ Diễm híp lại, Du Nguyệt Như cũng nhắm ngay chỗ hiểm. “Tiểu Như…”

      Ngón tay của Du Nguyệt Như đặt lên môi , ngăn lại lời của . “Em vì bất luận kẻ nào mà cầu xin. Thi Dạ Diễm, em chỉ muốn cho biết là em .”

      Cơ thể Thi Dạ Diễm ràng bỗng chốc cứng đờ, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp, kích động, nhẫn. ngờ tới vào thời điểm này nghe được câu gồm ba chữ này mà chờ đợi rất nhiều năm. Du Nguyệt Như nâng mặt của lên, cọ xát thân mật.

      “Em vì em mà đánh đổi cả giang sơn để biến mình trở nên mạnh mẽ, em vì em mà buông tha hết tất cả dễ như trở bàn tay, em cho nên sinh ra đứa con của chúng ta, bởi vì em tin chắc có ngày này gả cho . phải khiến cuộc sống sau này của em chỉ có hạnh phúc thôi sao? Vậy cũng đừng để cho cái chết của ông ta làm bẩn hạnh phúc của em, rất đáng rồi, trước sau gì chúng ta chờ đợi tổng cộng mười hai năm, cuộc đời quá ngắn, thời gian còn lại trừ việc cùng nhau chuyện gì em cũng muốn làm, qua đêm nay chúng ta rời khỏi nơi này, tùy tiện theo tới bất cứ nơi nào đều được, thế giới lớn như vậy, chúng ta tất cả đều lần, dẫn theo Tiểu Trà Diệp, có được hay ?”

      Hơi thở ấm áp của lướt cánh môi , nhàng, dịu dàng, ấm áp.

      Hóa ra người như vậy, chỉ với mấy câu , liền khiến cho cam tâm tình nguyện khoanh tay chịu trói. bày ra tương lai đẹp như vậy, nghĩ ra lý do cự tuyệt.

      phải có thể buông bỏ được nỗi thù hận đối với Hoàng Phủ Dận, nhưng giống như lời của :

      Cả đời quá ngắn, ngắn đến chỉ đủ dùng để nhau.

      Thi Dạ Diễm mạnh mẽ ôm chặt eo của , dùng sức hôn , trong nụ hôn mềm mại kéo dài như cho đáp án.

      “Được, đương nhiên được, em cái gì cũng được.”

      Hiển nhiên Hoàng Phủ Dận được đưa tới bệnh viện tiếp nhận điều trị, viên đạn lệch qua cơ quan nội tạng, tạo thành vết thương trí mạng. Chung quy Du Nguyệt Như còn hạ thủ lưu tình đối với ông, muốn dùng hai chữ huyết thống để giải thích, bởi vì đặt ở người bọn họ quá mức châm chọc. cũng muốn suy nghĩ tại sao Hoàng Phủ Dận cũng đánh trả đòn tấn công của Thi Dạ Diễm, chỉ hy vọng phát súng kia có thể khiến mọi chuyện chấm dứt.

      Chuyện cũ trước kia xóa bỏ hết, từ nay về sau chỉ vì người đàn ông của và con của bọn họ sống vui vẻ.

      từng cảm thấy chỉ cần đủ cố gắng có thể cùng Đường Lạp An có kết quả tốt, tin số mệnh lại đối đãi như thế, kết quả thua thất bại thảm hại.

      Từ đó về sau, liền cố chấp cho rằng quả nhiên chính là đứa trẻ bị Thượng Đế ruồng bỏ.

      Cho đến lúc gặp được Thi Dạ Diễm.

      Có lẽ chuyện này cũng chỉ do Thượng Đế trong lúc vô ý gẩy đầu ngón tay đảo ngược bánh xe vận mệnh của bọn họ, sau đó lộ ra nụ cười thắng lợi xảo quyệt với :

      , lại thua rồi…

      Thượng Đế biết, lúc này đây, vui vẻ chịu đựng thua.

      Chương 60

      Part 1


      Vẫn luôn cho rằng sinh con tốt cho hai người, lâu ngày rồi cũng dần cảm thấy nhức đầu.

      Thi Duy Ân tuyệt đối là tiểu mỹ nhân, Thi Dạ Diễm càng nhìn càng thích. bé thừa hưởng vẻ đẹp của Du Nguyệt Như, đương nhiên cũng thừa hưởng bá đạo của Thi Dạ Diễm, tuổi còn lộ ra tham muốn chiếm hữu mãnh liệt hơn những đứa trẻ khác.

      Chẳng qua thứ bị “chiếm hữu” phải đồ ăn cũng phải đồ chơi, mà là mỗi ngày đều rời khỏi cha.

      Ngoại trừ ban ngày phải học, toàn bộ thời gian còn lại đều vây quanh Thi Dạ Diễm lởn vởn, tấc cũng rời. Cha cái này, cha cái kia, hận thể mỗi ngày ỷ lại bên cạnh .

      Đều con là người tình kiếp trước của cha. tại như thế nào Du Nguyệt Như lại cảm thấy những lời này rất hợp lý.

      Tính tình và tính kiên nhẫn của Thi Dạ Diễm hiểu biết sơ qua người của đều nắm . Mà đối mặt với Thi Duy Ân, thế nhưng tính tình của lại có chuyển biến lớn, cũng từ chối bất cứ cầu nào của con , gần như tuân lệnh nghe theo. Cho nên tạo thành tình huống ba người cùng nhau ngủ.

      Mỗi buổi tối, Thi Duy Ân đều tự giác trèo lên gường nằm giữa hai người, tay ôm cánh tay của cha, tay ôm cánh tay của mẹ, hạnh phúc lan tỏa, khi ngủ khóe miệng đều vểnh lên.

      Dĩ nhiên chỉ mình bé cảm thấy hạnh phúc. nhà ba người nằm chung chỗ, đắp cùng cái chăn là mong ước rất nhiều năm trước đây của Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như.

      Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân vô cùng theo quy luật, mười giờ tối tất nhiên tiến vào mộng đẹp. Thi Dạ Diễm thường đành phải ôm laptop dựa vào đầu giường chỉ dùng tay phải đánh chữ làm việc, mà tay trái đưa cho con nắm, chỉ có như vậy bé mới có thể yên tâm ngủ.

      Đóng laptop lại kết thúc ngày làm việc cưng chiều hai người con ngủ say này nhất. Con được Du Nguyệt Như nghiêng người ôm vào trong ngực, mà Thi Duy Ân lại nắm chặt tay trái của Thi Dạ Diễm buông.

      cúi người nhàng in nụ hôn lên trán con , lại hôn cái lên mẹ đứa bé. Mà hiển nhiên mức độ hôn lên mẹ đứa bé lớn hơn nhiều. Du Nguyệt Như ngủ bị hôn tỉnh, giọng rên rỉ để bày tỏ kháng nghị.

      Chính hai tiếng vô ý thức khẽ rên này dường như khiến thần kinh Thi Dạ Diễm bị điện giật, nuốt ngụm nước bọt, trong cổ họng có chút khô ráo. cẩn thận rút tay mình ra, lướt qua Thi Duy Ân bao trùm lên người của Du Nguyệt Như.

      Du Nguyệt Như mơ mơ màng màng, buồn ngủ mở mắt ra chỉ nghe thấy bên tai mình là giọng trầm thấp kêu tên mình của Thi Dạ Diễm. “Tiểu Như, chúng ta ra ngoài?”

      “Ừ.” nhất thời chưa kịp phản ứng, mềm nhũn lên tiếng, ngay sau đó bị Thi Dạ Diễm ôm ngang lên.

      Trong phòng khách.

      Thoát khỏi con , Thi Dạ Diễm lập tức biến thành con soái lang đói khát, áp chế Du Nguyệt Như ở ghế sofa thô lỗ hôn, bàn tay to tháo dây lưng áo ngủ của , tựa như bóc đậu phộng lột trần thân thể xinh đẹp của ra, đường cong xinh đẹp như vậy ở trước mắt đung đưa, làm ngọn lửa trong từ từ bốc lên.

      “Uhm…Thi Dạ Diễm… chút…” Du Nguyệt Như bị lực đạo của làm cho rất đau, nhịn được giọng cầu xin tha thứ. Thi Dạ Diễm ngoảnh mặt làm ngơ che phủ lên hai tiểu bạch thỏ ở phía trước chơi đùa, nơi này được hòa hợp.

      “A…đừng…” nhịn được kêu thành tiếng, Thi Dạ Diễm lập tức đưa ngón tay vào trong miệng , khuấy đầu lưỡi của chặn lại thanh của để tránh đánh thức con , như vậy ăn được.

      kích thích của vừa đến gấp vừa mãnh liệt, ngay cả thời gian cởi áo ngủ của mình cũng dành ra được, tay buông thả vẫn luôn đặt ở bên ngoài hai quả đào nho .

      “Có muốn vào ?” Thi Dạ Diễm ngậm vành tay của , cuồng loạn hôn lên mặt của , thanh khàn khàn làm cho tim người khác đập loạn.

      Du Nguyệt Như cắn lên vai để trả thù, “Có bản lĩnh đừng vào, a…” Lời còn chưa dứt, Thi Dạ Diễm bá đạo càn rỡ xông vào nơi bí mật mê người. con thú căng nóng như thế liền xông vào hề báo trước, nơi lâu chưa được thăm dò của qua hồi vẫn đau đớn thôi, đồng thời mang theo khoái cảm mãnh liệt.

      “Có bản lĩnh em để cho ra ngoài.” Dạ Diễm cười xấu xa, mực xông vào nơi kín kẽ của . Ở khoảnh khắc kia, Du Nguyệt Như gần như đạt đến cực đỉnh, thân thể cương cứng ở chỗ đó, ôm cổ lâu rồi mới bắt đầu xả giận.

      thể dịu dàng chút à! Mỗi lần đều tựa như muốn giết chết em!” Giọng Du Nguyệt Như run rẩy oán trách, Thi Dạ Diễm cúi đầu cười, bắt đầu cần cù ra sức làm việc. “ rất lâu rồi có chạm vào em, nhịn được, dịu dàng phải là phong cách của .”

      Du Nguyệt Như bị buộc phải chịu đợt tấn công của , khỏi cười trong lòng.

      sai. Bây giờ Thi Duy Ân càng ngày càng ngăn cản hai người họ ở chung với nhau, bé lại khó ngủ, thường thường vào nửa đêm lúc Thi Dạ Diễm vừa chạm tới người Du Nguyệt Như bé bất chợt tỉnh lại.

      “Cha làm gì ở đây? Mau tới ôm Tiểu Trà Diệp ngủ.”

      Thi Dạ Diễm chỉ có thể cắn răng tạm ngưng sinh hoạt vợ chồng để dỗ con ngủ, khi con ngủ thiếp khẽ đánh thức Du Nguyệt Như rồi cùng ra ngoài tiếp tục, giống như tại vậy.

      “Sao chúng ta cứ như vụng trộm vậy.” Du Nguyệt Như nằm dưới thân khẽ thở dài, thanh đè xuống mức thấp nhất vì sợ đánh thức con . Thi Dạ Diễm đồng cảm, chuyện này người bị hành hạ nhất chính là . tin tưởng lời chí lý, ít làm nhiều, giữ chặt và ra sức đánh chiếm .

      ** khoái cảm từ dưới xông lên phía , vô cùng thoải mái.

      Bởi vì biết con lúc nào bất chợt chạy ra, Thi Dạ Diễm đành qua loa kết thúc chiến đấu. Cho dù ăn chưa no bất quá cũng tốt hơn so với ăn mới được phân nửa bị buộc dừng lại.

      Du Nguyệt Như yếu đuối nằm trong lòng , da thịt mềm mại cọ qua cọ lại như dán người . Thi Dạ Diễm thoáng cười tà, ngón tay di chuyển vẽ vời làn da trắng trẻo mịn màng của , dòng nước trắng được lưu lại lúc nãy khiến dễ dàng tiến vào.

      “Tối mai để Bách Vĩ dẫn Tiểu Trà Diệp chơi suốt đêm, con bé này muốn hành hạ chết mà.” dùng tay lấy lòng , bên lại bất đắc dĩ thở dài. Lúc nào cũng nhìn thấy lại ăn được, đối với loại người luôn mãnh liệt với chuyện giường chiếu như , thể nghi ngờ đây chính là hình phạt tàn nhẫn nhất.

      Du Nguyệt Như còn chưa kịp hồi phục tinh thần cạn kiệt từ lần trước lại bị ngón tay to của chinh phục, thở hổn hển đè nén tiếng ngâm nga.

      “Sớm biết… sinh rồi…Uhm…”

      Mắt Thi Dạ Diễm tối sầm lại, “Ban đầu em có từng nghĩ bỏ nó ?”

      “Ban đầu?...Uhm…. có…” Du Nguyệt Như cong người khó chịu, thở gấp, đôi môi dán vào cổ . “Chưa từng có.”

      “Tại sao?”

      “Sợ sau này biết đánh em…Thi Dạ Diễm, chậm chút…Uhm…”

      Thi Dạ Diễm cúi đầu ngậm chiếc cằm nhọn của , “Tiểu Như, cám ơn em.” Cám ơn em sinh con .

      Du Nguyệt Như oán trách tiếng, “ cảm thấy chuyện này vào thời điểm này là thích hợp sao?” Thi Dạ Diễm cười, đặt thân thể của nằm ngang lại, khẽ vuốt gò má xinh đẹp của , thanh trầm thấp bên tai . “Vậy đổi phương pháp khác báo đáp em, có muốn hay ?”

      Du Nguyệt Như làm sao chịu nổi cám dỗ của …nơi này bị hòa tan.

      “Lại lần?” Du Nguyệt Như nhìn đầy khiêu khích.

      “Đủ rồi.”

      Thi Dạ Diễm hôn môi , tình nồng mật ý bao quanh chặt hai người.

      Quả đủ rồi. Chỉ có người vợ là , cũng chỉ có người con duy nhất là Tiểu Trà Diệp. Tình dành cho vợ và con của mình là duy nhất, thể san sẻ cho bất kì ai. Nếu như lại sinh ra con bám dính như vậy, nhất định ngột ngạt chết. Nếu như lại sinh ra cậu con trai bám dính , vậy thà sinh con bám còn tốt hơn.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 61: Con muốn gả cho cha

      Part 2


      Thi Dạ Diễm vì muốn cho hai bảo bối nhà mình có môi trường sống an ổn, rửa tay gác kiếm từ từ rửa sạch cái xấu xa mà buôn bán ngay thẳng. Tiền vĩnh viễn kiếm hết, huống chi còn có trợ thủ đắc lực Bách Vĩ và Tiểu Thủy như thế, bao gồm cả đám tâm phúc theo từ nhà họ Thi ra, - ông chủ này cũng thăng quan tiến chức thuận lợi hơn so với người khác. giờ Thi Dạ Diễm hoàn toàn thoát khỏi ánh hào quang của cái danh nhị thiếu gia nhà họ Thi, trong cái vòng lẩn quẩn phức tạp ở Bắc Mỹ này vẫn thuận buồm xuôi gió, thêm năm xưa ở Á Âu tích lũy được chút sức mạnh, nghiễm nhiên trở thành thế lực mới thể khinh thường.

      Ngày hôm nay trời yên biển lặng so với cảnh tàn sát khốc liệt trước kia đúng là quý giá như thế, dễ gì có được. Cho nên, có lẽ… phải nên cảm ơn chuyện kia và người trai tranh đấu với gần nửa cuộc đời?

      phải ta độc ác, phải ta bức bách, tại Thi Dạ Diễm cũng biết gặp qua dạng cuộc sống gì. Mặc dù cách làm của Thi Dạ Triêu có chút cực đoan, lại làm cho thấy quyền lợi và người , cuối cùng cái nào mới khiến còn cách gì buông tha việc kia.

      Trước đây khi còn trẻ, tính khí quá mạnh mẽ, tranh đấu tàn nhẫn, chỉ biết lòng tranh đoạt cướp lấy, biết chọn lọc. Là phát súng kia của Thi Dạ Triêu hoàn toàn thức tỉnh . mất lạnh lẽo hung ác, quyền lực xấu xí, cũng như có thể lấy được tình cảm chân thành làm ấm áp toàn bộ mạng sống .

      Có chuyện rất thú vị, hai em nhà họ Thi từ trước tới nay “thủy hỏa bất dung”, mà Thi Dạ Triêu lại cùng chung sống tệ với Thi Duy Ân. Nhìn ra Thi Dạ Triêu rất thương Thi Duy Ân. San Francisco và Miami là địa bàn của Thi Dạ Diễm, thường đưa vợ và con lại giữa hai nơi này, mà Thi Dạ Triêu lại cũng thường “rất đúng dịp” quang qua hai thành phố này “rất thuận tiện” thăm Thi Duy Ân.

      Ngày thứ hai nửa đêm Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như “ đương vụng trộm”, Thi Dạ Triêu lại mời mà tới nhà của Thi Dạ Diễm ở Miami đưa tin.

      Buổi chiều, từ công ty trở về sớm, vừa vào cửa liền trông thấy Du Nguyệt Như ngồi xếp bằng ở trước cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài nặng nề lo lắng.

      “Phụ nữ đăm chiêu ủ dột mau già nhanh, cười cái nào.” Thi Dạ Diễm ôm vào trong ngực giày xéo, Du Nguyệt Như chặn lại vuốt ve của , chỉ ra bên ngoài, “ xem.”

      Thi Dạ Diễm nhìn theo hướng chỉ, thảm cỏ trong vườn hoa, Thi Dạ Triêu và Thi Duy Ân lớn ngồi đất, phía trước biết chơi cái gì. Thỉnh thoảng Thi Duy Ân lăn lộn ôm bụng cười, nhìn qua rất vui vẻ. Đôi mắt khẽ híp lại, lại cúi đầu hôn lên trán Du Nguyệt Như. “Nhìn thấy, như thế nào?”

      “Em thích Thi Dạ Triêu, có biết hay ta vậy mà lại đưa con rắn cho Tiểu Trà Diệp chơi!” Du Nguyệt Như ở trong ngực buồn bực đấm tới đấm lui. “Làm sao Tiểu Trà Diệp có thể thích đồ vật ghê tởm kia chứ, với con bé !”

      Du Nguyệt Như từng bị Thi Dạ Triêu cầm vật kia hù dọa qua, may mà khi đó có Thi Dạ Diễm ở đấy, nếu điên cũng bị điên mất thôi.

      Thi Dạ Diễm biết Du Nguyệt Như rất ghét Thi Dạ Triêu, cũng còn biện pháp nào. ra tình cảm của đối với Thi Dạ Triêu rất mâu thuẫn, hai người hung ác đấu đá thậm chí có khi muốn tính mạng của đối phương, nhưng chung quy vào lúc cuối cùng chợt thu tay lại. Bọn họ chưa từng giống như em của những gia đình khác, trong lòng phải có tiếc nuối.

      Cuộc sống bây giờ ít nhiều làm phai mờ chút tính hung ác người Thi Dạ Diễm. Từ khi rời khỏi nhà họ Thi bắt đầu còn là kẻ thù của Thi Dạ Triêu, hai người ngầm hiểu với nhau nhắc tới chuyện qua, mà những mối hận kia dù sao vẫn xảy ra, cho dù là ai cũng thể quên.

      Thi Dạ Diễm vòng chặt cánh tay ôm , ánh mắt nhìn ra xa. “Tiểu Trà Diệp thích cứ để cho con bé chơi, con cũng thể quá yếu đuối, Thi Dạ Triêu làm tổn thương con bé.” Lời của khiến Du Nguyệt Như oán giận, “Em khỏi suy nghĩ con lớn lên cùng những động vật máu lạnh của Thi Dạ Triêu, liệu tương lai làm sao có người con trai muốn lấy con bé? Loại người khác loài như trai cũng thường có, ta có thể hạ độc thủ với , dám đảm bảo ngày nào đó mất hứng gây bất lợi cho con em.”

      Thi Dạ Diễm nhịn được thấp giọng cười, “Hai người đàn ông ở trong nhà em đâu? Bọn họ đấu đá sao?”

      Thái Tử và Triệt hả?” Bên môi Du Nguyệt Như nhếch lên thoáng chút vẻ tự hào. “Thái Từ , kiêu ngạo ương bướng tiếng xấu vang dội còn muốn hơn , Triệt đối với ai cũng kín kẽ hơn các , màn danh lợi, khi còn bé em cũng cho là sau này nó tranh giành với Thái Tử, ngờ nhiều năm như vậy, nó vẫn còn dáng vẻ kia.”

      Thi Dạ Diễm lên tiếng, cứ như vậy ôm . Du Nguyệt Như nhìn thấy được trầm mặc, xoay người ôm eo của tiến vào trong ngực . “Mỗi đứa trẻ trong mỗi gia đình đều giống nhau, nếu như phải vì lời di ngôn của Tập Diên, Triệt căn bản muốn trở lại nhà Hoàng Phủ, em ấy tâm cao khí ngạo như thế cũng là mang thân phận con riêng. giờ, bởi vì muốn đoạn tuyệt với Cosmo và Nhan Loan Loan mà quyết liệt tự lập địa vị, đối với em ấy mà chưa chắc là chuyện tốt.” Du Nguyệt Như hôn cái lên cổ , thanh mềm mại tinh tế, giống như dòng suối chảy vào tim .

      “Giữa mỗi em đối với nhau nhất định có thứ gì đó dẫn dắt bọn họ, chỉ là phần lớn thời gian bị rất nhiều nhân tố bên ngoài che mất mới dẫn đến bi kịch em tương tàn, Thái Tử và Triệt có. Giữa và Thi Dạ Triêu, cũng tồn tại thứ này.”

      Thi Dạ Diễm dúi đầu vào trong tóc của . Nếu như có thể sớm giống như Hoàng Phủ Triệt từ bỏ việc theo đuổi quyền lực, cũng khiến hai người bỏ lỡ nhiều năm như vậy. May mà phải là Hoàng Phủ Triệt, nếu bỏ lỡ chính là cả cuộc đời. “Trách sao? Bỏ lại mẹ con em bốn năm.”

      , em đều hận chết được!” Du Nguyệt Như nũng nịu, “ người dẫn theo đứa bé rất khổ cực, hiểu.”

      Thi Dạ Diễm cúi đầu, nhân tiện hôn lên đôi môi lảm nhảm của , ngậm cánh môi của đè ép, mút. Sao mà may mắn lấy được người vợ đáng quý như thế. “ sai rồi, Tiểu Như, hãy tha thứ cho .”

      Trong mắt Du Nguyệt Như nhất thời dâng lên chua xót. Làm sao Thi Dạ Diễm là người đàn ông dễ dàng chịu cúi đầu khuất phục. Cực khổ nữa cũng kiên cường vượt qua, đó là đứa con của hai người họ, tất cả đều đáng giá.

      Thi Duy Ân vừa vào nhà nhìn thấy mẹ bị cha ôm vào trong ngực, hai người hôn khó khăn chia lìa, cái miệng hơi cong lên. “Mẹ, con có câu hỏi.”

      Sắc mặt Du Nguyệt Như ửng đỏ đẩy Thi Dạ Diễm ra, vuốt vuốt tóc làm ra vẻ bình tĩnh. “Câu hỏi gì?”

      Thi Dạ Triêu thong thả theo vào, liếc mắt cái chú ý tới cánh môi sưng đỏ của Du Nguyệt Như và ánh mắt phong tình vạn chủng chưa kịp thu hồi lại, mày khẽ nhíu lại, “Con quấy rầy chuyện tốt của cha mẹ rồi.”

      Thi Duy Ân khẽ hừ tiếng, “Mẹ, rốt cuộc mẹ từng có bao nhiêu đàn ông?”

      Nét mặt Du Nguyệt Như nặng nề, môi nhếch lên. Thi Dạ Diễm trừng mắt liếc Thi Dạ Triêu, trả lời con . “Mẹ con chỉ có người đàn ông là cha.”

      “Vậy còn cha?”

      “Cha cũng chỉ có người phụ nữ là mẹ.”

      Cái miệng nhắn của Thi Duy Ân càng vểnh lên cao hơn, tay bé cấu vào eo, chỉ vào chóp mũi mình. “Vậy Tiểu Trà Diệp tính là gì?”

      Thi Dạ Triêu cúi đầu cười, lắc lắc đầu của bé. “Chờ con trưởng thành lại càng được rồi.”

      nên lung tung với con của em.” Thi Dạ Diễm có chút vui, mặt tốt bộc lộ ngay trước mặt Thi Duy Ân. Thi Duy Ân chạy tới ôm lấy bắp đùi Thi Dạ Diễm, trong mắt dâng lên tầng sương mù ẩm ướt. “Cha cha, cha mau Tiểu Trà Diệp tính là gì? Làm sao cha chỉ có người phụ nữ là mẹ, còn Tiểu Trà Diệp đâu?”

      Thi Dạ Diễm dở khóc dở cười, “Con phải là người phụ nữ của cha, mà là con .”

      “Tại sao Tiểu Trà Diệp thể là người phụ nữ của cha?”

      “Mẹ gả cho cha, chính là người phụ nữ của cha, con là con của chúng ta.” Thi Dạ Diễm kiên nhẫn giảng giải cho Thi Duy Ân, trong đầu của Thi Duy Ân lại nghĩ tới cảnh cầu hôn đêm đó của Thi Dạ Diễm, đứng dậy đạp vào bắp đùi Thi Dạ Diễm ôm cổ .

      Chờ Thi Dạ Diễm ý thức được muốn làm gì muộn rồi, chỉ cảm thấy môi bỗng nhiên có xúc cảm nóng nóng mềm mại. Thi Duy Ân hôn cái vang dội lên miệng của Thi Dạ Diễm tuyên bố: “Tiểu Trà Diệp cũng muốn gả cho cha! Làm người phụ nữ của cha!”

      “…!” Thi Dạ Diễm hoàn toàn bị giật mình ở đằng kia, vậy mà bị con của mình cưỡng hôn.

      Du Nguyệt Như thở dốc vì kinh ngạc, vẻ mặt kinh ngạc trợn tròn hai mắt che môi, mà Thi Dạ Triêu lại kiềm chế được mà cười, hối hận chụp lại đoạn này. “Tiểu Trà Diệp là kẻ hề.”

      “Cha, có được hay ?” Thi Duy Ân ngửa đầu nhìn Thi Dạ Diễm, trong mắt đều là mong đợi.

      “Được… Cái gì mà được! Thi Duy Ân! Con!” Thi Dạ Diễm trở lại bình thường muốn nổi giận, lại sinh ra nhẫn nhịn kiềm xuống, bình tĩnh vuốt vào mũi của . “Chờ con trưởng thành có người muốn kết hôn với con, nhưng người này phải là cha.”

      “Tại sao phải là cha?”

      “Cha là cha của con.”

      “Vậy thế nào?”

      “Bởi vì…” Trong lòng sắp phát cáu.

      “Cha mẹ à?”

      “Đương nhiên .”

      “Cha Tiểu Trà Diệp.”

      “Làm sao có thể, con và mẹ con là người cha nhất thế giới này.” lớn này đều là công chúa của .

      “Cha mẹ, cha cưới mẹ, cha Tiểu Trà Diệp, cha cũng có thể cưới Tiểu Trà Diệp! Cha cưới Tiểu Trà Diệp, chính là cha Tiểu Trà Diệp.” Thi Duy Ân hít hít mũi, bộ dáng có chút uất ức bi thương. “Cha, cha Tiểu Trà Diệp.”

      Thi Dạ Triêu vuốt trán, cười đến lồng ngực run rẩy. Làm sao bây giờ? muốn sinh con ra ngoài chơi, nhưng tìm ai sinh cho đây?

      Trong đầu lên hình bóng người con , ánh mắt sâu thêm mấy phần, nụ cười khẽ thu lại.

      Người con đó… có lẽ quên .

      “…” Thi Dạ Diễm hít hơi sâu, đầu đều muốn nổ tung. chính là , ỷ được cưng chiều mà kịch liệt kiêu ngạo, tự suy đoán đưa ra kết luận liền khóc ầm lên. Thi Dạ Diễm lãnh khốc như vậy, lại bị nước mắt của con làm cho trong lòng khó chịu giống như bị dao găm đâm vào. Ôm kiên nhẫn dụ dỗ, nhưng vô dụng, Tiểu Trà Diệp cho là chuyện gì liền cố chấp muốn chết.

      Ánh mắt Thi Dạ Diễm hướng về phía Du Nguyệt Như cầu cứu, Du Nguyệt Như coi như nhìn thấy, cho người khởi xướng Thi Dạ Triêu cái nhìn tràn ngập thù hận khinh thường, sau đó hất cằm lên giống như con Khổng Tước kiêu ngạo bỏ lại hai cha con lên lầu.

      Thi Dạ Diễm thất bại thở dài, giương cờ trắng đầu hàng. “Đừng khóc, con phải ngoan ngoãn nghe lời, xinh đẹp mạnh khỏe lớn lên, lớn lên mới có thể lấy chồng.”

      “Tiểu Trà Diệp muốn gả cho cha!” Thi Duy Ân nghẹn ngào, vẫn buông tha như cũ. Thi Dạ Diễm hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu cái. “Được, gả cho cha.”

      Ông trời ơi, ông trăm ngàn lần phải biết rằng con hoàn toàn bất đắc dĩ, đừng kêu Thiên Lôi xuống đánh con!

      Thi Dạ Diễm ở trong lòng thầm cầu nguyện, gặp phải chuyện tình dành cho cha mà lại đau lòng vì con , còn có thể làm gì chứ?

      Bách Vĩ ở phía sau đúng lúc chạy tới, Thi Dạ Diễm vội vàng vừa dụ dỗ lừa củ khoai lang nóng phỏng tay này quăng cho ta. Chờ Thi Duy Ân vui vẻ theo Bách Vĩ rời khỏi, Thi Dạ Diễm lập tức thay vẻ mặt lạnh lẽo đối mặt với Thi Dạ Triêu.

      “Nhìn xem làm chuyện tốt gì! Về sau có việc gì ít chạy qua nhà của em! Em chào đón !” Thi Dạ Diễm hận cắt Thi Dạ Triêu thành tám khúc. Bình thường mình đều nỡ khiến con chịu chút oan ức rơi giọt nước mắt, vậy mà mấy câu liền khích bác con thành bộ dạng này.

      Thi Dạ Triêu lơ đễnh nhún vai, lấy ra thiệp mời đặt lên bàn. “Nể mặt , Eric.”

      “Tang lễ của sao?”

      Thi Dạ Triêu vô vị cười, “ xin lỗi, là hôn lễ.”

      Thi Dạ Diễm hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mở thiệp mời ra nhìn, chế nhạo nửa tiếng. “Là lời của ấy, em còn tìm được màn, đến lúc đó tặng món lễ lớn, bảo đảm để cho vừa lòng đẹp ý.” Mặc dù tất nhiên phí phen công sức của .

      Dĩ nhiên Thi Dạ Triêu biết ta tính toán, mặc kệ là cái gì đều sao cả. Chuyện kết hôn như vậy, phải cùng người nhất, như thế kết hôn với ai cũng đều như vậy. Hai người em bọn họ có người có được hạnh phúc, là đủ rồi.

      Hoàn.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :