1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Phần 101

      Lái xe về nơi ở của , Thi Dạ Diễm trực tiếp ôm vào phòng, bịch môt tiếng cửa đóng lại. Tiểu Thủy vẫn chờ đợi ngay cả mặt của Du Nguyệt Như cũng nhìn thấy bị bỏ ở ngoài cửa, khuôn mặt nhắn vốn hưng phấn nhất thời nhăn lại, “ ấy thế nào rồi? Bị thương sao?”

      Bách Vĩ xoa cái đầu của kéo vào trong ngực cười, “ khác biệt lắm!”

      “A! Bị thương ở chỗ nào, em muốn đến xem ấy thế nào!” Tiểu Thủy từ trong ngực giãy ra cầm hòm thuốc chạy tới căn phòng. Bách Vĩ kéo trở về giường bàn tay bắt đầu cởi nút áo của . Cũng biết có phải bị hai người kia lây nhiễm hay , đặc biệt muốn làm trận kịch liệt.

      “Eric chăm sóc ấy, em đừng xen vào chuyện của người khác, chăm sóc cho chút trước .” lúc chuyện Bách Vĩ liền hôn lên cánh môi phấn nộn của Tiểu Thủy, rất nhanh đoạt chú ý của .

      dám cá nơi Du Nguyệt Như bị thương Eric tuyệt đối cho bất kỳ kẻ nào nhìn. Hơn nữa tại người nào gõ cửa nhất định bị súng của ta bắn chết.

      Thi Dạ Diễm ôm Du Nguyệt Như vào trong bồn tắm nước nóng mà Tiểu Thủy chuẩn bị sẵn, thân thể mềm nhũn của bị ôm vào trong ngực, da thịt trắng nõn khắp nơi dường như đều lưu lại vết hôn dấu tay của . Chân mày nhíu lại, lông mi cụp xuống giống như cánh bướm, đôi môi đỏ tươi có chút sưng , đó là kiệt tác của .

      Để cho nằm sấp ở người mình, tách hai chân của ra ngồi lên hông , Thi Dạ Diễm thở dài nhõm, hôn lên trán, má, chóp mũi cùng đôi môi của tựa như mưa rơi.

      phải là giấc mơ, phải là mơ. Người phụ nữ này thực ở trong ngực , cảm nhận cách chân thực mềm mại ấm áp cùng dồn chặt. Khoái cảm vẫn còn lưu lại trong cơ thể nhảy nhót, bụng dưới Thi Dạ Diễm nóng rực, ** dễ dàng tỉnh lại. Cố định cằm mà hôn lên, phóng thích qua lần, lúc này vội vàng, mà là giống như thưởng thức thịnh yến, thưởng thức thân thể tinh tế tuyệt đẹp của .

      Trong lúc Du Nguyệt Như ngẩn ngơ cảm thấy thân thể nhàng bay bổng, trước ngực là nhột, đôi bàn tay sờ soạng người , giữa hai chân vật cứng nóng như lửa nhô lên… cố gắng mở mắt ra, trong hơi nước mờ mịt, nhìn thấy Thi Dạ Diễm cúi đầu trước ngực

      “Ừ…” tự chủ giơ cao thân thể, vừa hay càng đem mình cho hưởng thụ.

      Du Nguyệt Như ngửa đầu về phía sau, tóc dài buông xuống bả vai, ẩm ướt dính người, thân thể trắng nõn cùng sợi tóc đen càng làm cho toát lên vẻ đẹp mê người. thỉnh thoảng khẽ run, khép mở cánh môi thở dốc giống như cá thiếu nước.

      Thắt lưng bé của giãy giụa yên, bàn tay vốn còn sức lực chống vai cũng bắt đầu bản năng vuốt ve thân thể của .

      Bốn năm gần nữ sắc. Thi Dạ Diễm gần như sắp quên đây là cảm giác gì. Chờ hai người đến lúc cách nào chịu đựng được nữa, mới lần nữa vùi mình vào trong cơ thể , dùng hết sức lực để cho chìm trong những đợt sóng dục vọng nghiêng ngả, cuối cùng leo lên giới hạn cao nhất.

      Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, đây chỉ là bắt đầu ** đêm dài. Thi Dạ Diễm đem chiến trường từ phòng tắm chuyển tới phòng ngủ, giống như tinh lực người vẫn chưa dùng hết, ở người làm cả đêm, lúc trời tờ mờ sáng cũng biết đây là lần thứ mấy, sau đó ngã vào bên cạnh , đem vào trong ngực ôm chặt, nặng nề nhắm mắt lại.

      hỏi mình rốt cuộc rất người phụ nữ này, ràng thề muốn đem cả đời giam cầm ở bên người nhưng lại buông ra hơn bốn năm trời. Trong bốn năm này so với tám năm trước tìm kiếm còn vất vả hơn gấp trăm lần, ai biết dưới lớp vỏ sợ sóng gió của , bị chia ly lâu ngày cùng nỗi nhớ chà đạp đến gần như hài cốt còn.

      Dù vậy nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ , cho dù chỉ lần. Thời điểm mà chịu đựng đến giới hạn cuối cùng, chợt trở lại. Cho dù đây có phải là cơ hội trời cao ban cho hay , hay là thương tấm chân tình của , Thi Dạ Diễm biết mình buông ra nữa.

      Cho dù là kẻ thù với ai, cho dù là chị của ai, con trưởng nhà ai, Thi Dạ Diễm cũng đều phải cùng sinh tử cùng khâm (sống chết chung chăn).

      Nếu như nhau phải là vì ở chung chỗ, vậy, nhau là vì cái gì đây?

      Du Nguyệt Như ngủ gần như chết rồi, khi tỉnh lại lần nữa cũng biết là chiều hay tối. Mất khá nhiều sức lực mới khiến đầu óc của mình tỉnh lại, mở mắt kinh ngạc nhìn trần nhà. Cảm thấy có chút quen mắt, trong lúc nhất thời thể nhớ nổi mình ở chỗ nào, đầu rất đau, thân thể cũng rất đau, đặc biệt là giữa hai chân…

      Thi Dạ Diễm tỉnh lại từ sớm liền nằm tựa đầu vào thành giường con ngươi thư thái nhìn chăm chú nhất cử nhất động đáng của .

      Du Nguyệt Như cố hết sức chống cơ thể lên nhìn bốn phía xung quanh, khẽ nhếch môi kinh ngạc.

      “Nhớ ra mình ở đâu rồi sao?” giọng anm hấp dẫn (sexy) bỗng vang lên sau lưng , Du Nguyệt Như bỗng chốc quay đầu lại, hai con mắt nhất thời trợn tròn, cái miệng nhắn mở lớn hơn.

      Bộ dáng giật mình của quá mê người, Thi Dạ Diễm nhịn được đem ôm vào trong lòng cho nụ hôn nóng bỏng cách chuẩn xác, hôn đến khi hơi thở gấp gáp mới buông ra, nếu phải là thân thể của lúc này thể chịu đựng được hoan ái nữa, nhất định muốn vận động tiến vào.
      Để môi của mình lên môi , nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của , sau đó chợt phát trong mắt từ từ dâng lên màn sương mù dày đặc.

      “Muốn khóc hãy khóc, đừng chịu đựng như vậy, thấy rất khó chịu.” Thi Dạ Diễm khẽ vuốt gò má , giọng dịu dàng giống , “Tiểu Như, khóc lên, nơi này chỉ có hai người chúng ta, hiểu ?”

      Nếu như cõi đời này người nào dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang kiên cường cùng miễn cưỡng vui vẻ của , người này nhất định là Thi Dạ Diễm. Du Nguyệt Như chậm rãi ôm cổ , vùi đầu vào trong gáy , từ đè nén nức nở đến cuối cùng rốt cuộc cũng khóc lớn lên.

      kiêng dè gì khóc thành tiếng, mà im lặng thể kiềm chế được mỉm cười.

      đến sâu sắc, có lúc ngôn ngữ là dư thừa. Thi Dạ Diễm hiểu cũng giống như mình, cho dù thực tế có nhiều khó khăn, nhưng sâu trong trái tim chưa bao giờ thay đổi kiên trì đối với tình của nhau.

      Thi Dạ Diễm theo sống lưng nức nở của , ôm vào trong ngực bằng tư thế cưng chiều, hưởng thụ giờ khắc khó được tốt đẹp này, “Có cái gì muốn với sao?"

      vẫn canh cánh trong lòng, đó là chưa hề nghe qua câu thương từ miệng .

      Du Nguyệt Như bỗng chốc cứng đờ, sau đó chợt chống thân thể lên, mặt kinh hoảng nhìn , “…Con… !”

      Thi Dạ Diễm run sợ, xác định là mình nghe được hai chữ kia, lông mày lại nhảy dựng lên, dùng sức đỡ lấy hai cánh tay mất cảm giác của , “Em gì vậy?”

      “Con … cứu cứu con…” Hai mắt Du Nguyệt Như giống như đề phòng, vậy mà phạm phải sai lầm lớn đến như vậy, nhớ lại vì sao mình tới Canada! Thi Duy Ân ở trong tay Thi Dạ Hướng thêm phút càng thêm nguy hiểm.

      “Con, … của, ai?” Thi Dạ Diễm từng từ , dám tin nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt này, con ngươi màu hổ phách nhanh chóng nhuốm màu ảm đạm.

      “Con của chúng ta bị trai bắt ! Chính là vì việc này em mới đến tìm !” lấy lại tinh thần, trong mắt tràn đầy áy náy tự trách, chợt lúng túng che môi, “Thi Dạ Diễm phải cứu con bé, đó là con của !”

      Thi Dạ Diễm cả người thực ngây ngẩn, đầu óc dừng hoạt động khắc. ra từng chữ khi trong đầu khuếch đại vô số lần xoay tròn, cuối cùng kết thúc vì câu .

      đứa con , mà con bé tại ở trong tay Thi Dạ Hướng…

      Tim của chưa kịp mừng như điên bắt đầu trầm xuống vô hạn, bỗng chốc trong nháy mắt rơi vào vực sâu đáy. chưa bao giờ trải qua giây phút hốt hoảng sợ hãi này, nhớ mình điều khiển thuộc hạ, tạo ra những an bài, thậm chí lúc lên xe cú đạp vô ích suýt nữa ngã xuống. Bách Vĩ tương đối mà trấn định hơn nhiều, vặn vai đánh quyền vào bụng .

      có còn tỉnh táo hay ? Ngay cả mình cũng bảo vệ được còn có thể cứu được ai?”

      “Tôi…” Thi Dạ Diễm vừa muốn chuyện, điện thoại trong ngực liền vang lên, mà sau khi thấy điện thoại gọi tới nhưng lại chậm chạp nhận. Bách Vĩ nhìn màn hình tên Thi Dạ Hướng, nhanh chóng thay nhận điện thoại.

      Cũng biết bên kia cái gì, Bách Vĩ trầm mặt đưa điện thoại cho . Động tác nhận điện thoại của Thi Dạ Diễm có chút chậm chạp, cầm lấy đặt ở bên tai, chỉ nghe bên trong truyền đến giọng giòn tan của .

      “Cha…”

      Lòng Thi Dạ Diễm bỗng dưng bị xiết chặt, con ngươi cảm xúc phức tạp khó khăn quay cuồng. còn chưa đáp lại trong ống nghe liền đổi thành giọng của người đàn ông hơn hai mươi tuổi. (khó hiểu sao Thi Dạ Hướng lại hơn 20 nhỉ ><)

      Trong lời của Thi Dạ Hướng mang theo tiếng cười, hình như tâm tình tệ.

      “Eric, con cậu xinh đẹp, chuyện cùng triền miên với người phụ nữ của cậu đủ rồi, chỉ còn người tới nhìn chút .”

      Hoàn chương!
      Last edited: 8/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Lựa chọn khó khăn

      Phần 102

      Chỉ là giờ phút này, ngay cả con bé cũng hiểu, tại sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ… Hận cha.

      ***

      Thi Dạ Hướng tắt máy, Bách Vĩ cách Thi Dạ Diễm rất gần nên lỗ tai rất thính, đương nhiên nghe được cầu của Thi Dạ Hướng. Sắc mặt trầm xuống, “ phải muốn mình đến đấy chứ?”
      Du Nguyệt Như nắm lấy cổ tay Thi Dạ Diễm, giống như là cây lương thực cứu mạng , “Mang em !”

      Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đáy mắt hốt hoảng gần như biến mất còn, chỉ còn sót lại bình tĩnh đáng sợ. Đột nhiên chế trụ gáy Du Nguyệt Như cúi người xuống hôn , giọng khàn khàn thầm, “Em sinh con cho ?”

      vẫn thể hết kinh ngạc mà đối mặt, để miệng xác nhận lại lần nữa.

      “Con bé có đôi mắt giống như ánh mắt của .” Du Nguyệt Như hai mắt đẫm lệ cầu xin , “Thi Dạ Diễm, ngàn vạn lần đừng để con bé xảy ra chuyện gì…”

      Con của , có đôi mắt giống như đúc…

      Đôi mắt Thi Dạ Diễm rét lạnh, rút con dao ra đánh vào gáy , Du Nguyệt Như có phòng bị ngất . Thi Dạ Diễm đỡ lấy thân thể dần dần trượt xuống của giao cho Bách Vĩ, “Trông chừng ấy, đừng để cho ấy rời rỏi nơi này nửa bước.”

      “Eric.” Bách Vĩ cả kinh, lập tức ngăn cản , chặn cửa xe lại, “ điên rồi sao?”

      “Đây là mệnh lệnh, mau tránh ra.”

      “Thực mệnh lệnh của , nếu mạng cũng còn lấy cái gì bảo tôi thực !” Miệng Bách Vĩ ngừng ngăn cản khiến cho người luôn luôn nghe lệnh làm việc như Tiểu Thủy bị dọa cho sợ đến gần chết. Thi Dạ Diễm thái độ lại khác thường giận ngược lại còn cười, vỗ vào vai Bách Vĩ, “Vậy tôi và cậu thương lượng, thay tôi chăm sóc ấy lát, chờ tôi trở lại xóa tên Tiểu Thủy khỏi thầm đường ( nơi hắc ám), như thế nào?”

      Tiểu Thủy kinh ngạc che miệng thở gấp, con ngươi Tiểu Thủy mở to. Vẻ mặt Bách Vĩ ngưng lại, trong nháy mắt sắc mặt biến thiên vạn hóa. Thi Dạ Diễm nhân cơ hội ngồi vào vị trí lái khởi động xe rời như mũi tên lắp vào cung phóng .

      Tiểu Thủy chạy đến trước mặt Bách Vĩ túm cổ áo , “ mau đuổi theo ! Tại sao lại để cho Diễm mình!”

      Bách Vĩ cúi đầu nhìn người phụ nữ này gấp đến độ giơ chân, thầm oán trách, Eric, nếu như giữ lời, tôi lập tức cuốn gói từ chức!

      Nơi ở của Thi Dạ Hướng và ở hai thành phố khác nhau, Thi Dạ Diễm đạp kịch chân ga dùng tốc độ kinh người xuyên qua dòng xe chạy. suốt đường cũng biết mình nghĩ gì, nhưng dao động dù chỉ chút, liên lụy đến tính mạng cũng để con gặp chuyện may.

      Vào giờ phút này, Thi Dạ Hướng nhàn nhã tự đắc ngồi trong vườn hoa ở nhà mình, khóe miệng lên cân nhắc, ngón út tay trái quấn con rắn . Thi Duy Ân an vị ở bên cạnh ta, mở to đôi mắt trong sáng theo dõi con rắn tay ta. nhìn ra nửa điểm sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn mang theo chút hưng phấn.

      “Cháu sợ sao?” Thi Dạ Hướng nhịn được liền hỏi, Thi Duy Ân nháy mắt mấy cái, “Cháu có thể hỏi câu được ? Bác định nuôi nó lớn rồi ăn thịt?”

      “…”

      “Ừm, cháu nhớ ngoài lọc ra rồi rang, còn có thể đem hấp cách thủy, mùi rất tuyệt đó, còn có thể…” Thi Duy Ân cau mày suy tư, lát sau ánh mắt sáng lên. “A, còn có thể bài độc!” (đúng là con Diễm @_@)

      Trác Nhiên thường lén mang con bé ăn rắn hổ mang hoang dại, cho con bé ít kiến thức về phương diện này. Thi Dạ Hướng rất im lặng, dáng vẻ đắc chí của con bé khiến cho dở khóc dở cười, “Cái này phải nuôi để ăn, mà là để chơi.”

      nghĩ tới Thi Duy Ân nghe xong liền đưng thẳng vọt lưng lên cái, đôi mắt phát sáng giống như rất sùng bái, “Hóa ra thực là thú cưng nha!”

      “…”

      “Nó có tên ạ?”

      “… có.”

      “Ừm…” Thi Duy Ân còn hơi chần chừ mở miệng, “Bác, cháu có thể sờ nó ? Cháu đảm bảo rất cẩn thận!”
      huyentrang138 - ***************.com

      Sau khi được người làm chỉ dẫn Thi Dạ Diễm đến vườn hoa, lúc mắt nhìn thấy Thi Dạ Hướng bên cạnh đứa bé gầy gầy kia, dù cho cảm thấy mình chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng ở giây phút đó hô hấp vẫn cứ chậm lại.

      bé kia mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài tết đuôi sam được ghim chéo ở đầu, dây nơ màu tím theo sợi tóc rủ xuống. ràng còn như vậy, lại khiến cho Thi Dạ Diễm đau đớn cách nào hình dung được, bất kể là thị giác hay trong lòng.

      lên tiếng, chậm rãi đến gần con, thậm chí dám chớp mắt, giống như trước mắt chỉ là ảo giác, biến mất bất cứ lúc nào.

      Cái bộ dạng này của vẫn là lần đầu tiên Thi Dạ Hướng nhìn thấy, khỏi cười , cục diện này đúng là thú vị, lực chú ý của Thi Duy Ân hoàn toàn bị con rắn tay hấp dẫn, phát ra ánh mắt đằng sau lưng chút nào.

      “Chơi rất vui sao?” Thi Dạ Hướng vuốt cằm hỏi Thi Duy Ân, mà tầm mắt cũng dừng lại người Thi Dạ Diễm.

      “Vâng!” Thi Duy Ân gật đầu, hai tay cầm con rắn cẩn thận trả lại cho Thi Dạ Hướng, “Cảm ơn bác!”

      “Ta có thể cho cháu.” Thi Dạ Hướng rất hào phóng, mà Thi Duy Ân chút do dự lắc đầu cự tuyệt, “Mẹ thích cái này.”

      “Oh, vậy mẹ cháu thích cái gì?”

      Thi Duy Ân cười hì hì, dùng bàn tay che miệng, “Mẹ thích cha.”

      Thi Dạ Hướng cười khẽ, hất cằm ra phía sau ý bảo bé, “Cháu nhìn phía sau xem, có phải người này hay ?”

      “A?” Thi Duy Ân phòng bị quay đầu lại, ràng phát người đàn ông sau lưng cách mấy bước đứng ở bên ngoài, khí chất trái ngược hoàn toàn so với tinh thần phấn chấn của Thi Dạ Hướng. đứng ngược sáng, Thi Duy Ân khỏi nheo mắt lại, khi nhìn dung mạo của vẻ mặt vui vẻ của con bé biến mất, khóe miệng hơi cười cũng hạ xuống chút, cái môi chu lên, trong đôi mắt lên những tia sáng phức tạp phù hợp với lứa tuổi của bé cho lắm.

      Con người có lúc rất kỳ lạ, ràng là có ý định chấp nhận từ rất lâu rồi, nhưng khi thành thực tất cả đợi chờ và vui vẻ nên có lúc trước lại bị ngăn lại thành lời, ngược lại trong lòng lại bình thản như nước. Thi Duy Ân trước đó vô số lần ảo tưởng ra cảnh tưởng cùng cha gặp mặt, mặc kệ mọi thứ trước tiên nhào tới khóc gọi cha, cho cha biết, Tiểu Trà Diệp và mẹ nhớ cha cần cha đến mức nào.

      Chỉ là giờ phút này, ngay cả con bé cũng hiểu, tại sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ… Hận cha.

      Thi Duy Ân yên lặng quay đầu , nhìn đến .

      Thi Dạ Diễm bởi vì hành động nho này của con, cổ họng bỗng dưng căng thẳng, cả trái tim cũng xiết chặt thổn thức. muốn tiến lên lại bị người của Thi Dạ Hướng đưa tay ngăn lại, Thi Dạ Hướng hứng thú cười tiếng, cũng rất giật mình với hành động của Thi Duy Ân, ta thu hồi con rắn rồi bế Thi Duy Ân lên.

      “Biết người này là ai sao?”

      Thi Duy Ân cúi thấp đầu gì, ngoan ngoãn mặc cho ngón tay hơi lạnh của Thi Dạ Hướng vuốt ve khuôn mặt bé của mình. Trong lòng tự chủ được suy nghĩ, tay của cha, hẳn là rất ấm.

      Nhất định là ấm, mẹ vậy. Con bé nghĩ vậy, trong mắt chợt ẩm ướt.

      “Xem ra con cậu dường như thích cậu lắm.” Thi Dạ Hướng bày ra vẻ mặt đáng tiếc và khiêu khích, khiến cho Thi Dạ Diễm ở giây phút kia tức giận đến cực điểm. Nhưng dám đường đột tiến lên, biết bản lĩnh của Thi Dạ Hướng, bao gồm vẻ bề ngoài lãnh khốc vô tình nhìn như vô hại lúc này, cùng bên trong giấu giếm thô bạo đều ngầm tuyên bố với , ta có thể bất cứ lúc nào dùng con lấy tính mạng của , để cho tuyệt đối kịp ngăn cản.

      “Để con bé xuống!” Thi Dạ Diễm nắm hai quả đấm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, dữ tợn đáng sợ.

      “Đừng dùng cái giọng đó chuyện với tôi, tôi cũng thương con bé chút nào.” Thi Dạ Hướng ngắm ngía bím tóc Thi Duy Ân, “ nghĩ tới Du Nguyệt như vậy mà lén lút sinh cho cậu đứa bé, hay là dưới xuất thân của ta cậu muốn, người phụ nữ này đối với cậu quả đúng là tình thâm ý nặng, đúng rồi, cảm giác lâu ngày xa cách được gặp lại thế nào, nhìn dáng vẻ của cậu trải qua tối hôm qua rất vui sướng.”

      muốn thế nào thẳng , tôi muốn những chuyện vô ích này.” Thi Dạ Diễm từ trước đến nay luôn thẳng thắn, rất ít khi lãng phí thời gian chuyện khách sáo đạo đức giả. Thi Dạ Hướng trầm ngâm chốc lát, để cho thuộc hạ bên cạnh mang Thi Duy Ân chơi.

      Thi Dạ Hướng thu lại vẻ mặt vui vẻ, nụ cười lạnh lẽo nhuốm vào con ngươi, “Trong ấn tượng của tôi, trước mặt tôi cậu chưa từng gọi tiếng trai .”

      Thi Dạ Diễm cười nhạt, khinh thường cười lạnh, “Có nhất thiết phải như vậy , vị trí giữa tôi và từ trước đến nay phải mối quan hệ em, chỉ là đối thủ, có thể phủ nhận sao?”

      Thi Dạ hướng cũng phủ nhận, hai người đều cực kỳ chú trọng quyền thế, mạnh hơn, chịu thua, trong quan niệm của bọn họ, chỉ có duy nhất người thắng, ai cũng muốn là người thua, hơn nữa đối tượng là em ruột thịt có huyết mạch giống nhau, tranh đấu lẫn nhau gần như thành bản năng.

      Thi Thác Thần bày tỏ ràng muốn thoái vị nhượng lại quyền, hôm nay thế lực Thi Dạ Diễm lại nổi lên lần nữa, người nào có tư cách trở thành người cuối cùng nắm quyền quá khó phân thắng bại, quan hệ của hai người xung khắc đến nỗi như nước với lửa, sớm muộn cũng phải có người bị hủy bởi người còn lại.

      Đó chỉ là mất hết quyền lợi, mà còn mất tin tưởng, ngưỡng mộ và tự tôn, ai có thể chấp nhận thất bại như vậy. Thi Dạ Diễm thể, mà ta lại càng thể.

      “Eric, cậu đấu với tôi hơn hai mươi năm, cậu thấy mệt mỏi sao?” Thi Dạ Hướng đến trước mặt , nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy thô bạo của . Nhìn thấy , giống như nhìn thấy người khác mình, cái cảm giác đó vô cùng kỳ diệu.

      “Nếu mệt mỏi hãy với tôi tiếng, tôi có thể hạ thủ lưu tình cho thời gian lấy lại sức lực.” Thi Dạ Diễm ra câu giễu cợt.

      “Đừng tưởng rằng tôi nhìn ra cậu quan tâm Du Nguyệt Như nhiều như thế nào, cho dù cậu có trốn kỹ đến đâu, bốn năm trôi qua cuộc sống của cậu ra sao tôi thấy có phải nhất thanh nhị sở (ý sống trong sạch, động đến phụ nữ), tại cậu lại có được ta, trải qua tối hôm qua cậu cảm thấy mình có thể buông ta ra nữa sao? Hơn nữa giữa hai người còn có đứa con đáng như vậy.”

      “Việc này liên quan gì đến , rốt cuộc muốn gì?” Thi Dạ Diễm cực kỳ thích cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tất cả như thế này.

      Thi Dạ Hướng châm điếu thuốc hít hơi, thâm trầm rồi tùy ý cười to, “Tôi muốn khiến cho cậu, từ bỏ quyền thừa kế, rời khỏi nhà họ Thi.”

      Thi Dạ Diễm chợt nheo mắt lại, “Nếu như tôi ?”

      “Được thôi, vậy tại tôi chỉ có thể ngay lập tức giết chết con cậu cùng người phụ nữ của cậu.” Thi Dạ Hướng vừa dứt lời, huyệt thái dương liền bị khẩu súng lạnh như băng chạm đến, ngón trỏ Thi Dạ Diễm để ở cò súng, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ta phát súng chí mạng.

      thử xem?” Con ngươi Thi Dạ Diễm lộ ra tia hung ác đến cực điểm, mà Thi Dạ Hướng chỉ khẽ mỉm cười, “Cậu nên biết, khi cậu cầm súng chĩa vào người tôi cũng là lúc có khẩu súng nhắm vào tim con của cậu, tin, cậu cứ thử xem.”

      Thi Dạ Diễm chợt lơ đãng, vừa lúc đó, Thi Dạ Hướng nhân cơ hội nghiêng đầu né tránh họng súng, khuỷu tay mau lẹ đánh về phía , tay còn lại của ta cầm súng ngón tay linh hoạt khẽ động trong nháy mắt lên đạn, xoay người thoát khỏi , rút ra đòn nặng.

      Cùng lúc đó, ta rút súng bên người ra, chỉ chớp mắt dưới năm họng súng đen ngòm nhắm thẳng muốn giết chết Thi Dạ Diễm.

      Thi Dạ Hướng giơ đạn lên, rút từng viên đạn ném lên mặt đất, “Cậu có cơ hội giết chết tôi, nhưng rất đáng tiếc tại cơ hội đó còn, mà tôi chỉ cần hạ lệnh…” ta đưa mắt rơi người Thi Duy Ân cách đó xa, “Vậy việc tốt đẹp đầu tiên chính là sinh mệnh trước mặt cậu biến mất, cậu vừa mới nhìn thấy con bé mấy phút mà thôi.”

      Toàn thân Thi Dạ Diễm cách nào ức chế được sát ý tàn ác đầy dữ dội, hai quả đấm nắm răng rắc vang dội, cả cơ thể rối hết lên, giữ sức chờ bùng phát, “Thi, Dạ, Hướng! có tư cách động vào con bé!”

      “Tư cách là cái gì, Eric, tôi thẳng thắn cho cậu biết, giữa chúng ta hôm nay nhất định phải kết thúc. Có hai con đường cho cậu, là, từ bỏ quyền thừa kế, vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Thi. Hai là, chúng ta tiếp tục tranh đấu, cái giá phải trả là nhìn thấy hai người quan trọng nhất của cậu chết trước mặt cậu, người đầu tiên chính là con của cậu. Đừng trách tôi lòng dạ độc ác, càng đừng cảm thấy tôi thể ra tay.”

      mặt Thi Dạ Hướng cười cách tàn nhẫn, khi ta căm tức nhìn xuống từ trong ngực móc ra khẩu súng tự chế mang theo bên mình, được trang bị ống hãm thanh, sau đó nhắm thẳng bụng chút do dự bóp cò.

      thanh ngắn ngủi.

      Viên đạn ở cự ly gần bắn vào trong cơ thể Thi Dạ Diễm, trong nháy mắt cơn đau dữ dội ập đến, thậm chí nghe được mùi vị đáng sợ của da thịt bị thiêu đốt.

      Tay Thi Dạ Diễm ôm vết thương chân mày cũng cử động cái, ánh mắt cũng trở thành ác ma ăn thịt người, đó là loại ánh mắt muốn đem người nghiền nát xương thành tro.

      Thi Dạ Hướng thu lại nụ cười, đem họng súng nhắm vào Thi Duy Ân cách đó xa biết điều chút nào, khóe miệng nhếch lên, là nụ cười Thi Dạ Diễm chưa từng thấy qua, bén nhọn ác độc.

      , hay ở lại, cho tôi đáp án, ngay bây giờ.”

      Hoàn chương!
      Last edited by a moderator: 8/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 53: Ai là người thắng

      Phần 103


      Bởi vì cái gì cũng muốn, cho nên mới, cái gì cũng chiếm được.

      ***

      , hay ở lại, cho tôi đáp án, ngay bây giờ.”

      Cặp mắt của Thi Dạ Hướng và Thi Dạ Diễm giống nhau đều có màu hổ phách, trong con ngươi lên đầy ngoan (: nham hiểm, ngoan: tàn nhẫn), tay phải nắm chặt khẩu súng màu bạc lạnh như băng, họng súng nhắm vào Thi Duy Ân cách đó xa quay lưng về phía bọn họ biết chuyện gì.

      Giờ phút này toàn thân Thi Dạ Diễm phát ra sát ý ngập trời, hận thể dùng ánh mắt để giết chết ta, “ muốn hủy diệt chút tình cảm em cuối cùng giữa tôi và sao?”

      Lời này đổi lấy cái cười giễu cợt của Thi Dạ Hướng, “Giống như theo lời cậu vừa mới , giữa chúng ta tồn tại thứ tình cảm này, tất cả mọi thứ nhà họ Thi vốn dĩ nên thuộc về tôi, cậu ra đời chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi phủ nhận năng lực của cậu, nếu như dã tâm cậu lớn như vậy, có lẽ tôi còn có thể tha cho cậu, chơi đùa cùng cậu dưới mái nhà hơn hai mươi năm cũng đủ rồi.”

      Thi Dạ Diễm cắn răng nghiến lợi, vết thương bị đạn bắn mạnh vào bụng làm cho trán bắt đầu thấm ra lớp mồ hôi mỏng. bắt đầu hối hận vì kích động của bản thân, nhưng con bài tay Thi Dạ Hướng là con của , làm sao có thể ngồi yên màng đến!

      “Đừng có ra vẻ với tôi nữa Eric, chỉ cần đáp án của cậu cho tôi, là từ bỏ tất cả mọi thứ nhà họ Thi, hay từ bỏ hai mẹ con họ, con cậu quả rất đáng , nếu như trở thành vật hy sinh tranh quyền đoạt thế giữa tôi và cậu là đáng tiếc.”

      cho rằng dùng cái này có thể uy hiếp được tôi?”

      “Cái này uy hiếp được phải ?” Thi Dạ Hướng nhìn thẳng vào mắt , khóe miệng cong lên cười cực kỳ tàn nhẫn, khi ta tức giận nhìn xuống nhàng kết hợp với ngón trỏ bất ngờ bóp cò nhắm thẳng về phía Thi Duy Ân.

      Trong ống hãm thanh phát ra tiếng súng ngắn ngủi mà đè nén.

      Thuộc hạ của Thi Dạ Hướng bao vây xung quanh ta, ở góc độ của nhìn thấy tình huống bên đó lại càng thể biết được sống chết của Thi Duy Ân. Nhưng trái tim Thi Dạ Diễm bởi vì tiếng súng này mà trong nháy mắt ngừng đập, con ngươi chợt co lại.

      Ngay sau đó, thú tính của giống như mất khống chế nhanh như chớp dùng khuỷu tay đánh về phía người cách mình ngay đó, bàn tay kìm sắt như chế trụ cổ tên kia đoạt lấy súng của , lúc súng rơi vào tay cũng là lúc họng súng nhắm vào giữa ấn đường Thi Dạ Hướng, chút do dự nổ súng.

      Cả quá trính từ đầu đến cuối chưa đầy hai giây, là nhanh chóng khiến người ta kịp phản ứng lại. Nhưng Thi Dạ Diễm trong lúc bộ phận lấy lửa phát sáng vẫn nhận ra được khác thường, trọng lượng của khẩu súng này có vấn đề. cần suy nghĩ quá nhiều, lập tức biết được đáp án.

      Cò súng bóp xuống, chỉ có thanh ken két trong trẻo nhưng có đạn bắn ra, cổ tay lật đuôi súng lại kiểm tra, màu sắc con ngươi nhất thời ảm đạm như mực.

      Khẩu súng kia, được trang bị băng đạn.

      Cái tên bị chế phục chợt đánh trúng vết thương ở bụng , cơn đau nhức khiến cho buông lỏng tay, tên kia nhân cơ hội trốn thoát khỏi khống chế của đồng thời nâng cánh tay lên. Đôi mắt tinh của Thi Dạ Diễm liếc thấy tia sáng màu trắng đánh về phía cổ mình, theo bản năng linh hoạt nghiêng người, ngửa đầu tránh được đao trí mạng, nhưng lại tránh được lưỡi đao sắc bén.

      Từ dưới cằm cho đến bên miệng truyền đến trận đau đớn do dao sắc nhọn đâm rách, máu tanh ấm nóng cũng theo đó chảy ra.

      chưa kịp ra động tác tiếp theo bị đám người bao vây khống chế, ngay cả thân thủ của có lợi hại hơn nữa dưới tình huống này dù có mang súng bên người mình cũng thể đấu lại được chúng.

      Thi Dạ Hướng chậm rãi bước thong thả tới trước người , ánh mắt lạnh lùng, giọng thờ ơ, “Đáng tiếc tiểu nha đầu này, kỹ thuật bắn của tôi rất chuẩn xác, chưa khiến con bé chịu khổ rồi.”

      muốn giết tôi tại sao giết chết tôi từ bốn năm trước tại đây.” Hai mắt Thi Dạ Diễm lên tia máu đỏ khiếp người, chịu đựng thân thể đau nhức cùng việc mất con cực kỳ đau thương, hai quả đấm nắm chặt ngừng run rẩy. nghĩ rằng Thi Dạ Hướng ra tay với đứa bé tay tấc sắt, bé này là con vừa mới gặp.

      “Khi đó cậu hai bàn tay trắng, tôi giết cậu còn gì là hứng thú nữa?” Thi Dạ Hướng khóe miệng hơi cử động, ngón tay quét qua vết đao dưới cằm, lau vết máu, lại dùng khăn giấy lau, “Nhưng có điều cho dù tại là bốn năm sau, dường như cậu vẫn lấy được cái gì, biết nguyên nhân vì sao ?”

      Thi Dạ Hướng liền dùng tờ giấy kia nhàng lau vết máu chảy đầm đìa mặt Thi Dạ Diễm, “Bởi vì cậu quá tham lam, quyền lợi, địa vị, thành tích, tình , thứ nào cậu cũng muốn từ bỏ, cái gì cũng muốn, cho nên tại cái gì cũng chiếm được, bởi vì quyền thế mà cố chấp từ bỏ ta lần, tại lại hại chết con đáng của mình, cậu cho rằng Du Nguyệt Như còn có thể ở bên cạnh cậu sao? Eric, khát vọng muốn có tất cả mọi thứ, đôi khi cũng phải chuyện tốt.”

      Lời của ta giống như cái búa tạ gõ vào trong lòng Thi Dạ Diễm, cho tới khi trong đầu chỉ tiếp nhận lặp lặp lại vọng về câu kia: cái gì cũng muốn, cho nên tại cái gì cũng chiếm được…

      Chẳng lẽ sai rồi sao? kiên trì tin tưởng vào tình , hề từ bỏ, ra là sai rồi sao?


      Thi Dạ Diễm gần như đem hai hàm răng cắn nát, “Tôi tại nhất định phải làm chuyện.”

      “Giết tôi sao?” Thi Dạ Hướng xem thường, đón Thi Duy Ân từ tay thuộc hạ, con bé nhắm mắt lại bộ dáng điềm tĩnh giống như ngủ thiếp , cánh tay buông xuống tự nhiên. thể phủ nhận con bé được thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ, nhất là ngũ quan xinh xắn, xinh đẹp trong sáng giống như thiên sứ , có thể đoán được sau khi trưởng thành nhất định là báu vật nghiêng thành.

      Cổ họng Thi Dạ Diễm đột nhiên căng thẳng, nghẹn ngào cách nào kiềm chế, hầu kết từ xuống dưới đè nén cuồn cuộn, đáy mắt đau đớn khác thường. Giữa và con thậm chí chưa từng chuyện lấy câu, chỉ gọi tiếng cha ở trong điện thoại, còn chưa từng ôm qua con, chưa từng cho con chút tình thương của cha…

      Thi Dạ Hướng giơ cánh tay của Thi Duy Ân lên, để bàn tay ấm áp mềm mại bé của bé cọ cọ lên mặt Thi Dạ Diễm, sau đó nhìn thấy đôi mắt Thi Dạ Diễm bỗng nhiên mở lớn nhìn lồng ngực con bé thở đều đều… Con bé đúng là còn hô hấp!

      Thi Dạ Diễm dám tin nhìn chằm chằm Thi Dạ Hướng.

      “Con bé chỉ ngất mà thôi.” Thi Dạ Hướng lạnh lùng cười , ngay trước mặt giơ súng lần nữa nhắm thẳng vào tim Thi Duy Ân, “Cơ hội cuối cùng tôi muốn nghe đáp án của cậu, Eric, lần này tôi hạ thủ lưu tình nữa.”

      “Thi Dạ Diễm, có thể lựa chọn danh lợi quyền thế của , hoặc có thể cần em và con .”
      Sau lưng Thi Dạ Hướng bỗng truyền đến giọng đầy hận ý của Du Nguyệt Như.

      Cặp mắt đỏ của Du Nguyệt Như từ sau lưng Thi Dạ Diễm ra, nhưng làm Thi Dạ Diễm ngạc nhiên hơn chính là theo sau , bên mép Thái Tử bày ra nụ cười ngoạn vị, “Này, Eric, sao lại để cho mình chật vật như vậy, xem ra bị thương phải.”

      Đôi mắt Thi Dạ Diễm chợt nheo lại, tầm mắt ở mấy người bọn họ quét qua quét lại, cuối cùng rơi người Du Nguyệt Như, chậm rãi mở miệng, “Đừng với tôi mưu này cậu cũng có phần.”

      Thái Tử chỉ cười nhưng tỏ vẻ, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Du Nguyệt Như tiến lên ném cho Thi Dạ Diễm cái tát, “ dám để em lại mình tới đây! Có phải cho rằng mình giỏi giang đến mức có thể xử lý tốt mọi chuyện hay ? Vậy tại sao còn có thể bị thương thành như vậy?”

      Sau đó đợi mở miệng, Du Nguyệt Như chợt nhào vào trong ngực ôm chặt, nước mắt lưu lại mặt, theo gương mặt chảy vào cổ của .

      “Cho dù lựa chọn thế nào em cũng hiểu cho , em đợi bốn năm, mười bốn năm, bốn mươi năm cũng sao cả, em tin chưa quên lời hứa của , em chờ ngày nào đó lấy em. Nhưng nhớ rằng, nếu như con bởi vì mà chết, em cả đời… cũng tha thứ cho .”

      Du Nguyệt Như lúc những lời này giọng có chút run rẩy, nhưng cực kỳ kiên định, khỏi mang ý thức Thi Dạ Diễm quay về buổi tối hoan ái lần cuối cùng của bọn họ mấy năm về trước. Người phụ nữ này kiều mềm mại ở trong ngực , thân thể mảnh khảnh chịu đựng tất cả từ .

      “Tiểu Như, nếu quả mang thai, hãy sinh ra, lấy em…tốt nhất là đứa con .”

      là người phụ nữ đầu tiên và cũng là duy nhất muốn cưới. tin chắc rằng mình chỉ đùa chút mà thôi. Có lẽ chính từ đêm gieo vào trong thân thể hạt mầm, có lẽ trước đó, hề biết. cho rằng trong bốn năm này mới là người bị nỗi nhớ ấy hành hạ sâu nhất. trải qua thiên tân vạn khổ để có thể khôi phục thế lực như ngày xưa tranh quyền đoạt thế muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng, như vậy mới có thể cho tất cả, nhưng lại quên thứ muốn cho chưa chắc là thứ thực cần.

      mình sinh con cho , để đạt được cái gọi là lý tưởng, lãng phí thời gian đẹp nhất của mình trong chờ đợi vô vọng, có thể chịu đựng chỉ vì câu hứa hẹn của .

      ra đúng theo như lời Cố Lạc, rằng người phụ nữ của vẫn ở đây chờ . Thi Dạ Diễm đột nhiên cảm thấy mình là người ngu xuẩn nhất, kiêu căng tự phụ, tự cho mình là thông minh là đúng, đối với việc tranh giành quyền lực mang lại nhiều tổn thương cho hai người mà cách nào bù đắp được.

      Thái Tử dè bỉu hồi với Du Nguyệt Như, cực kỳ khinh thường, đến đây bắt phải , “Thân mật cả đêm vẫn còn chưa đủ? Theo em trở về, sống chết của nha đầu thối kia mặc cho số phận , nếu là ta em chọn mẹ con hai người mới phải, cũng để Thi Dạ Hướng khai phát súng kia, chị thương ta thế nào, chị còn sánh bằng việc theo đuổi quyền thế của ta.

      Thái Tử cho cơ hội chuyện nữa, gạt cà vạt cuốn lấy miệng của , dùng bàn tay nắm lấy cả hai cổ tay . Du Nguyệt Như nào có chịu , nhưng có điều sức lực của Thái Tử, kịch liệt chống cự càng khiến Thái Tử vui, chỉ có thể ôm ngang lên.

      “Thi Dạ Hướng, muốn đấu thế nào tùy các người, đứa bé nếu mang họ Thi vậy tôi cũng muốn quản, nhưng người phụ nữ này là người Hoàng Phủ gia tôi, tôi muốn chị ấy tham dự vào, bắt đầu từ nay trở chị ấy và Thi Dạ Diễm hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn, còn quan hệ gì nữa, tôi nghĩ có ý kiến gì chứ.”

      Lời của Thái Tử giọng tuy nhàng, nhưng ý nghĩa lời lại có trọng lượng. Thi Dạ Hướng nghĩ ngợi chốc lát, vuốt cằm cho qua, lại nhìn về phía Thi Dạ Diễm, con ngươi đầy vẻ giễu cợt, “Eric, có thể tôi sai, cậu cái gì cũng chiếm được.”

      Du Nguyệt Như khóc đến đè nén, trút xuống tuyệt vọng trong mắt. Thái Tử biết có nhiều thứ dứt bỏ được, nhưng bước chân vẫn bước hề dừng lại. Cằm đặt đầu , giọng , trong tròng mắt tỏa ra chút buồn bã dễ nhận ra.

      “Đừng hận em, Nguyệt Như, người đàn ông chịu vì chị mà thực tất cả vẫn chưa đủ, nếu như ta làm được từ bỏ tất cả vì chị, tại em gọi ta tiếng rể ngay lập tức.”

      Có những lời thể quá sớm được, Thái Tử vừa dứt lời, sau lưng nghe thấy giọng kiên định mà dứt khoát của Thi Dạ Diễm truyền tới.

      “Thái Tử, dừng bước.”

      Thái Tử có vẻ hơi kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy Thi Dạ Diễm giật khóe miệng với Thi Dạ Hướng.
      “Thi Dạ Hướng… thắng rồi, nhà họ Thi, bao gồm tất cả những gì thuộc về tôi, muốn lấy hết , trừ người phụ nữ và con của tôi.”
      Last edited: 19/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 54: Tình thâm ý nặng

      Phần 104

      biết cuộc đời này còn có thể dùng cái gì để bù đắp lại tình thâm nghĩa trọng này.

      ***

      Giọng của Thi Dạ Diễm trầm thấp mà ràng, kiên định mà đơn tĩnh mịch truyền vào trong tai mỗi người. Vết thương ở bụng bị đạn bắn truyền tới đau nhức cho phép cúi lưng, nhưng đầu lại gục xuống, trán mồ hôi lạnh chảy xuống cằm lẫn vào máu từng giọt rơi xuống, đôi môi bởi vì mất máu quá nhiều bắt đầu trắng bệch.

      Trong nháy mắt khí trở nên rất yên tĩnh, gần như ai tin rằng từ bỏ tất cả, chỉ vì người phụ nữ và đứa con của mình.

      Nhất là Du Nguyệt Như, ánh mắt có chút run sợ chăm chú nhìn lên khuôn mặt người đàn ông lúc này rất mệt mỏi chật vật chịu nổi vết thương, trong lòng có thứ gì đó ê ẩm căng trướng lên như muốn trào ra.

      “Còn phải để tôi nhắc lại lần nữa sao?”

      Ánh mắt Thi Dạ Diễm vỡ thành từng mảnh sâu sắc phức tạp, nửa tự giễu nửa châm chọc nhìn Thi Dạ Hướng, “ thắng rồi, tôi rời khỏi nhà họ Thi, cái gì cũng là của , tôi chỉ cần người phụ nữ và con của tôi, như vậy đủ chưa, hài lòng chưa… trai.”

      tiếng trai được gọi ra, trong tròng mắt Thi Dạ Hướng xẹt qua tia hoảng hốt dễ nhận ra. ta trầm mặc, môi mỏng mím chặt, thu hồi súng, ý bảo thuộc hạ của mình buông lỏng kiểm soát đối với , cúi đầu liếc cái đến Thi Duy Ân hôn mê, trong lòng vậy mà lại dâng lên chút khổ sở.

      đáng tiếc tiểu nha đầu này nghe thấy những lời này, ràng muốn gặp cha đến như vậy, khi gặp được rồi lại bắt đầu giận dỗi.

      Khóe miệng Thi Dạ Hướng nhếch lên lộ ra xóa sạch nụ cười của người chiến thắng, ôm Thi Duy Ân đến trước mặt Thi Dạ Diễm, “Đừng lo lắng tôi đuổi tận giết tuyệt, tôi cũng muốn con cậu lớn lên tới tìm tôi báo thù, chúng ta sống chung cũng tệ lắm.”

      Thi Dạ Diễm gì, con ngươi rũ xuống, tất cả lực chú ý đặt lên người Thi Duy Ân. chậm rãi đưa hai tay ra nhưng lại hơi run run, giống như biết bế con thế nào, chậm chạp nhận lấy con bé.

      người tay từng mảng từng mảng vết máu lớn, mà váy của Thi Duy Ân màu trắng như tuyết, giống như công chúa thực tại ở trước mặt , trong sáng, xinh đẹp, nhiễm hạt bụi khiến cảm thấy tự ti mặc cảm, khiến sợ sệt, sợ mình làm dơ phần tốt đẹp này tràn ngập khao khát nhưng lại mâu thuẫn.

      Dáng vẻ do dự mà cẩn thận ở trong mắt Thi Dạ Hướng lại thấy hết sức chướng mắt, “ muốn nữa sao? Cậu ngại tôi thu lại làm con nuôi cũng được.”

      Thi Dạ Diễm hung hăng lườm cái, đem con ôm vào trong ngực. tiểu sinh vật mềm mại bé như vậy, khuôn mặt non nớt rất dễ dàng nhìn ra vài phần xinh đẹp giống Du Nguyệt Như.

      Cổ họng căng lên, cố đè nghẹn ngào xuống, hai tay nâng lấy con nhàng ôm vào ngực. Bảo bối này là con của , trong thân thể bé này chảy dòng máu của , con bé nhàng hô hấp trong ngực , cũng thắc mắc tại sao lại mang lại rung động to lớn trong lòng .

      Quyền thế gì đó, địa vị gì đó, kể cả thân thể đau đớn vào giờ phút này so với trái tim tràn đầy ấm áp chỉ là phần, được xem là gì chứ.

      Nếu vừa rồi còn giữ lại phần cam lòng, tại thấy may mắn với quyết định của mình, bỏ qua những thứ hư vô mờ mịt đó, đổi lại có được thứ quý báu hơn.

      Có lẽ Thi Dạ Hướng đúng, cái gì cũng muốn, cho nên cái gì cũng chiếm được. chưa bao giờ nghĩ đến việc mình mất từ bỏ bất kỳ thứ gì, quá mức cố chấp đối với mọi thứ che mắt trái tim của , mà ngay cả những cái đơn giản nhất như được mất, giữ lấy hay từ bỏ cũng phân biệt được. ra lựa chọn bốn năm về trước của là sai lầm rồi…

      Thời gian chứng minh tình của đối với Du Nguyệt Như, nhưng cũng để cho họ thừa nhận điều khó khăn nhất trong cuộc sống đó là nhau mà dám thừa nhận. ngu ngốc khi tự cho mình là đúng.

      Con ngươi Thái Tử náu khó hiểu, nhưng trước mặt lại nhịn được, “Eric, còn có lời gì muốn sao?”

      Thi Dạ Diễm thu lại vẻ quyết tâm, hít thở sâu, “Thái Tử, tôi biết cậu đối với chuyện tôi thầm ám sát cậu, cậu vẫn canh cánh trong lòng, nhưng nếu cậu muốn trả thù tại xin mời, tôi chỉ có cầu, để ấy lại.”

      Thái Tử cười, “ cầu? Tôi lại cho đây là thỉnh cầu, xin lỗi, tôi đáp ứng được, hôm nay cái gì cũng còn, lấy cái gì để cầu tôi?”

      Du Nguyệt Như vừa nghe thấy nhất thời tức giận giằng co, Thái Tử cũng nhìn , thầm buộc chặt hai cánh tay ôm vào trong ngực.

      “Chuyện trước kia tôi có thể xóa bỏ, nhưng Nguyệt Như và , có sau này, đứa bé coi như là vật kỷ niệm, nuôi , cứ như vậy, tạm biệt.”

      Dứt lời Thái Tử nhiều câu nhiều lời nữa, lại càng ngoảnh lại nhìn Du Nguyệt Như đánh đấm giống như bị điên vậy, xoay người rời .

      Cho đến khi ngồi lên máy bay trở về nước, Thái Tử vẫn buộc tay chân chặn miệng của cho chuyện, mặc cho Du Nguyệt Như ra sức đá đạp lung tung. Cuối cùng đợi tiêu hao hết sức lực an phận ngồi xuống, ngồi im chỗ thở gấp kịch liệt, Thái Tử vuốt lại mái tóc xộc xệch của , lau khô nước mắt, rồi đắp chăn cho .

      “Ngủ , ngủ giấc về đến nhà.”

      Du Nguyệt Như gắt gao nhìn chằm chằm , đôi mắt xinh đẹp suýt nữa phun ra lửa. Thái Tử xem thường tiếp đó nhắm mắt nghỉ ngơi tự chăm sóc bản thân, bên mép lên nụ cười vui vẻ khác đủ thâm ý.

      Được rồi, coi như chơi xấu lần, nhưng nếu như có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tiếng rể này sớm muộn gì cũng phải gọi.

      Thi Dạ Diễm, nếu có bản lĩnh đến đây đem chị ấy trở về , có bản lĩnh, vậy cũng đừng trách tôi đem chị ấy gả cho người khác.
      Last edited: 19/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Phần 105

      Đêm hai ngày sau đó, trong phòng bệnh, Thi Dạ Diễm từ hôn mê bỗng dưng mở mắt tỉnh lại, đồng thời khi gần tỉnh lại, trong nháy mắt ý thức của trở về trước lúc bị ngất kia, trơ mắt nhìn Thái Tử mang Du Nguyệt Như thể làm gì.

      đứng dậy theo phản xạ, cơn đau nhức như xé rách từ bụng truyền tới khiến lại ngã trở về giường lần nữa, trán nhanh chóng thấm ra mồ hôi lạnh, tay ôm vết thương thầm tự điều chỉnh hô hấp cắn răng chịu đựng qua cơn đau đớn này.

      Chợt bàn tay mềm mại bé đặt ở trán, cẩn thận lau mồ hôi cho .

      Thi Dạ Diễm ngẩn ra, lúc này mới phát Thi Duy Ân mặc áo ngủ quỳ gối ở bên cạnh , cái miệng nhắn mím chặt, chân mày nhíu chặt lại theo dõi ánh nhìn của , lo lắng lên trong mắt bỏ sót.

      chớp chớp mắt nhìn, dường như vẫn chưa thể thích ứng được tồn tại của con. Hai người im lặng hồi, mới khôi phục lại tinh thần.

      “Con…” vừa mở miệng mới phát cổ họng mình khàn khàn dường như ra lời, Thi Duy Ân lập tức cầm lấy cái ly, dùng thìa múc ra muỗng nước đút vào trong miệng , còn Thi Dạ Diễm cả quá trình chỉ biết ngây người há mồm phối hợp.

      Thi Duy Ân bỏ cái ly vào chỗ cũ rồi ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh , ánh mắt Thi Dạ Diễm vẫn nhìn bé dời, từ từ đưa tay tới, nhàng chạm vào khuôn mặt nhắn mềm mại của con.

      “Con tên gì?”

      Nội tâm Thi Duy Ân đấu tranh, “Thi Duy Ân, mẹ thường gọi con là Tiểu Trà Diệp.”

      Thi Dạ Diễm nghe được cái tên này, trong phút chốc hốc mắt ướt, đôi môi run rẩy, “Thi… Duy Ân…”

      Thi Duy Ân thấy được nước mắt trong mắt , ngay cả bàn tay chạm vào con cũng run run, chân mày nhíu chặt hơn, “Cha vẫn còn đau sao?”

      giọt nước mắt bỗng chốc từ trong mắt Thi Dạ Diễm chảy ra, hai từ (trong tiếng trung tiếng cha có hai chữ 爹地) trong lời bâng quơ của con khiến cho trái tim của bỗng dưng chậm lại, “Có thể gọi cha lần nữa, được ?”

      Có lẽ là cảm nhận được chịu đựng và chờ đợi qua giọng của , khóe miệng Thi Duy Ân từ từ cong xuống sau đó lại vểnh lên, cặp mắt ngập nước và đầy kiêu ngạo kia cực kỳ giống , lau lau cái mũi chợt nhào vào trong ngực , bàn tay bé đấm đánh lung tung ở trước ngực .

      “Con muốn muốn! Cha thích Tiểu Trà Diệp, Tiểu Trà Diệp ghét cha! Oa…” Thi Duy Ân rốt cuộc nhịn được nữa đem tất cả ủy khuất cùng nỗi nhớ tích trữ bao ngày trút hết ra ngoài, khóc đến kinh thiên động địa. Bách Vĩ nghỉ ngơi bên ngoài cũng bị đánh thức cuống quýt chạy đến, thấy tình cảnh này mới thở dài hơi rồi lặng lé lui ra ngoài.

      Có lẽ đây là lần đầu tiên Thi Duy Ân khóc dữ dội như vậy, trách móc và tủi thân của con khiến cho trong lòng Thi Dạ Diễm cảm giác áy náy và tự trách khó .

      “Xin lỗi con… Cha phải thích con… xin lỗi con, nếu như cha biết tồn tại của con nhất định … Xin lỗi con…”

      biết an ủi người phụ nữ, nhưng biết ứng phó như thế nào với con của mình. Tay chân Thi Dạ Diễm luống cuống, vụng về vỗ vỗ lưng con, nhưng lại dám dùng sức, con như vậy, mềm mại như vậy, chỉ sợ chú ý chút làm đau con.

      So với giây phút còn gì kia càng bất lực hơn, nhàng ôm đứa con khóc ngừng vào lòng, hôn lên tóc con kiên nhẫn dỗ dành, “Đừng khóc Tiểu Trà Diệp, ngoan, tha thứ cho cha.”

      “Con muốn tha thứ, Tiểu Trà Diệp ghét cha, ô ô…” nuông chiều khiến cho Thi Duy Ân càng ngang ngược được nước lấn tới, thậm chí có chút hưởng thụ, con bé cũng là đứa có cha, cuối cùng có thể giống như những đứa trẻ khác làm nũng thậm chí muốn làm gì làm trước mặt cha.

      Miệng Thi Dạ Diễm im lặng lộ ra nụ cười khổ sở mà hài lòng vui vẻ, trong khóc nháo của con kia có phần kỳ cục và đáng cực kỳ giống Du Nguyệt Như, quả thực chính là phiên bản của ấy.

      huyentrang138. ***************

      Cả đêm này, tình cảm trong lòng căng tràn ra được, giống như những con sóng vô hình từng đợt từng đợt đánh thẳng vào trái tim lẫn những góc sâu trong nội tâm .

      Người phụ nữ kia sinh cho đứa bé, đứa con giống như vậy. Lúc biết tương lai của hai người họ về đâu, mình hoàn thành giấc mơ thuộc về hai người.

      dũng cảm và kiên định của , khiến cho thực cảm phục, biết cuộc đời này còn có thể dùng cái gì để bù đắp lại phần tình thâm nghĩa trọng này.

      Tiểu Như, nếu như giờ phút này em ở đây, chỉ muốn với em, trong cuộc đời ba việc làm đúng đắn nhất, chính là gặp được em, chiếm đoạt em, em…

      Sau đó Thi Dạ Diễm giống như biến thành người khác, thu lại tính khí thô bạo bẩm sinh của , hơn nữa còn thanh thản an tâm dưỡng thương ngoài dự liệu của mọi người. Bách Vĩ bắt đầu hoài nghi có phải là đầu óc của cũng bị đánh hư hay , nếu sao chỉ phân phó điều tra tình hình Du Nguyệt Như gần đây mà thấy chuẩn bị có bất kỳ hành động gì?

      Thỉnh thoảng vuốt vuốt vết sẹo từ dưới cằm đến miệng, giữa hai lông mày nhíu lại dễ nhận ra buồn bã, sau đó ôm con hỏi, “Cha có phải rất đáng sợ hay ?”

      Thi Duy Ân lắc đầu mạnh, cuộn tròn lại rúc vào trong ngực , giang hai tay hết sức ôm lấy , “Cha đẹp trai nhất, Tiểu Trà Diệp và mẹ thích cha nhất.”

      Thi Dạ Diễm cười nhàn nhạt, ôm chặt đứa con còn tuổi mà hiểu chuyện này.

      “Cha, lúc nào chúng ta có thể gặp mẹ, Tiểu Trà Diêp muốn mẹ.”

      “Ngoan, quá lâu đâu, chờ chút nữa thôi.”

      Chờ chút nữa thôi, Tiểu Như, kiên nhẫn đợi . lấy sinh mạng mình ra đảm bảo, lúc gặp lại nhau, bao giờ… để cho em rời khỏi nữa…

      Ở bên kia, từ ngày trở về nước trở , Du Nguyệt Như đều bị Thái Tử nhốt ở trong nhà cũ của Hoàng Phủ gia phái nhiều người trông chừng Du Nguyệt Như hai tư hai tư, ngay cả ra khỏi phòng cũng cho phép, ngăn chặn liên lạc với bên ngoài. Tân Tiệp mấy lần khuyên bảo cũng giải quyết được việc gì, dường như ngoài Hoàng Phủ Triệt người nào hiểu được dụng ý của .

      Ba tháng sau Thái Tử đem mấy quyển tạp chí đến trước mặt , “Chị thích kiểu hôn lễ gì? Kiểu phương tây sao?”

      Tiêu đề mỗi quyển tạp chí bắt mắt khiến cho Du Nguyệt Như tức giận toàn thân phát run, cắn răng nghiến lợi, “Em làm vậy là có ý gì? Ai chị muốn gả cho Phong Hạo!”

      Thái Tử vô si cười tiếng, “Em .”

      “Chị đồng ý!”

      “Em trưng cầu ý kiến của chị, chẳng qua là tới thông báo cho chị, chị chuẩn bị làm dâu cho tốt .”
      “Hoàng Phủ Luật! Em rốt cuộc là muốn như thế nào?” Du Nguyệt Như tức giận kiềm chế được túm cổ áo , hai mắt đỏ bừng.

      “Có cần phản ứng dữ đến mức như vậy , đám hỏi là chuyện thường tình, hơn nữa chị và Phong Hạo danh nghĩa cũng là gặp gỡ quan hệ, kết hôn có gì ổn.” Thái Tử đẩy tay của ra, giọng nhõm, giống như làm ra chuyện vui vậy.

      “Em nằm mơ !” Du Nguyệt như đem tất cả chỗ tạp chí trong tay hung hăng quăng hết vào người , nhưng lại được dễ dàng né tránh. Thái Tử khom người nhặt lên, nhìn bức hình hai người được đăng phía , nhếch khóe miệng lên, “Phong Hạo tệ a, phải là từng điều tra qua cậu ấy là người đàn ông đứng đầu được các mỹ nhân thiên kim muốn gả cho nhất sao, xứng đôi với chị như vậy, em khuyên chị nên sớm đem những thứ ảo tưởng thiết thực kia vứt , ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của em.”

      Trong lòng Du Nguyệt như đau như dao cắt, “Hoàng Phủ Luật, em khiến cho chị hối hận vì trước đây làm tất cả vì em.”

      Thái Tử xem thường chê cười, “Em hiểu ý của chị, em biết chị vì em làm những gì, cho dù như thế nào, việc gả chị định rồi, chuẩn bị làm bà chủ nhà họ Phong .”

      “Chị lấy chồng!”

      Thái Tử hờ hững hất cằm lên, hơi lãnh khốc chút có chứa tia đùa cợt, “Đừng khiến em phải những lời khó nghe, Phong Hạo thèm để ý đến cuộc sống riêng hỗn loạn trước đây của chị như vậy, thèm để ý chị có bao nhiêu tình nhân, chịu cưới chị đủ hiếm thấy rồi, chị đừng có biết điều.”

      Trong lòng Du Nguyệt Như vỡ tan thành từng mảnh, nước mắt nhịn được trào ra, “Em cho rằng chị muốn có cuộc sống riêng như vậy? Em cho rằng chị hạ tiện như vậy? Em quả nhiên là con trai của Hoàng Phủ Dận, vô sỉ vô tình giống như ông ta.”

      “Nhưng ông ấy cũng là cha của chị.”

      Du Nguyệt Như dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nắm chặt hai quả đấm móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, dấu vết nửa vầng trăng bóp ra màu máu, vẻ mặt đau thương đến thê lương khiến cho Thái Tử thấy kinh hãi.

      “Cha sao? A, mắt nào của cậu thấy cha coi tôi là con vậy? người cha đưa con lên giường với người đàn ông xa lạ! Có người cha nào đem con mình ra làm công cụ để lợi dụng chỉ vì con trai duy nhất trong mắt ông ta ?”

      Ánh mắt Thái Tử bỗng chốc thay đổi, mặt chợt lên đầy nham hiểm, đáy mắt nhanh chóng bị xâm nhuộm đáng sợ khiếp người sắc bén, trong đó nổi lên trận cuồng phong trước nay chưa từng có.

      “Chị, lặp lại lần nữa?”

      Hoàn chương!
      Last edited by a moderator: 17/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :