1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48: Tẩu hỏa nhập ma

      Phần 96


      Khi người đàn ông yên lặng bắt chước những chuyện từng làm trước đây với người phụ nữ của ta, ta ấy đến tẩu hỏa nhập ma rồi.

      ***

      mùa xuân tươi đẹp nữa lại đến.

      Thi Duy Ân hạnh phúc lớn lên dưới vòng tay thương chu đáo của Du Nguyệt Như, so với những đứa trẻ cùng tuổi thông minh hơn, thậm chí trưởng thành sớm. bé vẫn thỉnh thoảng nhắc đến cha vài lần, vào buổi tối lúc ăn cơm, con bé chợt buông cái thìa xuống, chạy đến trước ti vi cầm hộp điều khiển ti vi ra sức bấm.

      Lúc đầu Du Nguyệt Như có để ý, nhưng sau đó lại thấy Thi Duy Ân bắt đầu dụi mắt, đem hộp điều khiển ti vi ném xuống đất, trong nháy mắt vỡ tan. Đây là lần đầu tiên Thi Duy Ân có hành động quá khích đến vậy, bình thường con bé là đứa trẻ vô cùng vui vẻ.

      Du Nguyệt Như ngồi xổm xuống vuốt đầu của con dường như tin, “Tiểu Trà Diệp?”

      Lúc ngẩng đầu lên Thi Duy Ân khóe mắt được bao phủ tầng nước mắt, con ngươi màu hổ phách bị bao phủ bởi màn nước mắt mờ mịt, để lộ ra dáng vẻ sắp khóc, cái miệng nhắn cũng mím chặt hết sức bướng bỉnh, ngực phập phồng.

      “Mẹ, phải cha rất Tiểu Trà Diệp sao? Vậy tại sao con thấy cha ôm đứa trẻ khác mà chịu quay về ôm Tiểu Trà Diệp?” Lúc chuyện Thi Duy Ân dường như rất tức giận và chất lỏng trong mắt bỗng chốc tràn ra, con bé chỉ vào ti vi chất vấn, cổ họng Du Nguyệt Như trở nên căng thẳng, biết đáp lại như thế nào.

      “Con… biết ai là cha con sao?”

      “Mẹ từng đôi mắt của con và cha giống nhau.” Con bé xong đẩy Du Nguyệt Như ra chạy về phòng, đứng lên cái ghế băng ở bên trong khóa cửa lại.

      Du Nguyệt Như tìm được ở mạng bài báo làm từ thiện kia có liên quan đến nhà họ Thi, đầu ngón tay chạm lên màn hình từng hình ảnh Thi Dạ Diễm ôm những nhi kia, Thi Duy Ân nhất định là nhìn thấy những hình ảnh này mới có thể kích động như vậy. Du Nguyệt Như lấy chìa khóa mở cửa phòng con ra.

      Thi Duy Ân nhàng ngồi cửa sổ đưa lưng về phía , trong ngực ôm quả bình an bằng thủy tinh đó, tầm mắt rơi đến nơi ngoài cửa sổ. Du Nguyệt Như gì ngồi bên cạnh con cùng nhau nhìn về nơi xa.

      “Con có biết tại sao con tên là Thi Duy Ân ? Cha con là người Canada, họ Thi, con theo họ của cha. Con là đứa con duy nhất của cha mẹ, là món quà quý báu nhất mà trời cao ban cho cha mẹ. Tiểu Trà Diệp phải tin tưởng cha, cha con trở về tìm chúng ta.”

      “Cha rất Tiểu Trà Diệp sao? Nếu như vậy, tại sao lại để Tiểu Trà Diệp chờ lâu như vậy? Mẹ, Tiểu Trà Diệp rất buồn.” Con bé dù sao cũng là trẻ con, bị tủi thân cách nào hiểu được nếu như cha con bé, tại sao thể ở cùng với bé. Du Nguyệt Như ôm con ở đùi, giọng vỗ về.

      “Vậy Tiểu Trà Diệp rất cha sao?”

      Thi Duy Ân gật đầu, nghiêng đầu lau nước mắt. “Trong lớp các bạn con đều có cha tới đón.”

      Nội tâm Du Nguyệt Như chợt đau nhói, nhưng vẫn mỉm cười như cũ, bên mép còn đường cong xinh đẹp động lòng người như trước, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lung linh đầy màu sắc giống như những ngôi sao sáng bầu trời, mà giấu trong đó vô vàn khổ sở cùng chua xót khiến cho Thi Duy Ân nhịn được nâng cánh tay bé của mình lau nước mắt của , tiếc rằng nơi đó hoàn toàn khô khốc.

      “Đứa ngốc, mẹ có khóc.” Du Nguyệt Như hôn bàn tay mềm mại của con. “Lớn lên con hiểu, chờ đợi ra là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu, mẹ cũng giống như con cha con, cho nên mới tình nguyện chờ cha con, nếu con nghĩ như vậy, mỗi ngày qua , cách ngày cha con trở về lại càng gần, quả bình an thuỷ tinh con cầm trong tay đây chính là hứa hẹn của cha con với chúng ta, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn chờ, cha con trở lại.”

      Chỉ cần , chỉ cần chờ, sớm muộn cũng ngày trở lịa bên cạnh bọn họ.

      Thi Duy Ân tựa vào trong ngực Du Nguyệt Như đưa mắt nhìn quả bình an, chân mày nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra.

      Cha, Tiểu Trà Diệp và mẹ đều rất ngoan, cha phải mau chóng quay trở lại nhé!

      Từ đó về sau Thi Duy Ân cũng còn cái tính khí ầm ĩ này nữa, Du Nguyệt Như đều ghi lại tất cả những bài báo và hình ảnh có liên quan đến Thi Dạ Diễm, mỗi lần Thi Duy Ân có chuyện vui hay vui cũng ôm quả bình an chạy vào thư phòng mở máy tính ra xem xem lại video.

      Lúc sinh nhật Du Nguyệt Như, Thi Duy Ân dưới giúp đỡ của Trác Nhiên và Tần Hiền tự tay nướng bánh sinh nhật. Con bé vừa cầm bánh sinh nhật vừa cười hì hì hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

      Ánh nến lấp lánh chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của con , con bé hôn cái lên má trái của Du Nguyệt Như, “Đây là nụ hôn của Tiểu Trà Diệp.” Lại hôn lên má phải của , “Đây là nụ hôn của cha, Tiểu Trà Diệp và cha chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”

      Giờ khắc này trong lòng Du Nguyệt Như tràn đầy hạnh phúc tràn đầy cảm động. Trong mắt nước mắt bắt đầu lã chã sắp rơi được khống chế cho chảy ra. thề, khi ở bên cạnh cũng vì bất cứ chuyện gì mà rơi lệ. Vị ngọt ngấy của bánh gato khi đưa vào miệng, làm nhớ tới những ngày ấy ở cùng , từ lúc mới gặp nhau, đến khi gặp lại, bị nhốt, bị hành hạ thô bạo, được kiên nhẫn che chở, cuối cùng được cưng chiều vô hạn, mỗi khoảnh khắc được thương ấy đều dám quên, bởi vì đó là chỗ dựa vững chắc nhất của giúp chống đỡ.

      Thi Duy Ân chống khuôn mặt tươi cười ngửa đầu nhìn ăn bánh gato, có vẻ hơi cố gắng hết sức nịnh Du Nguyệt Như, nài nỉ Trác Nhiên được chụp ảnh chung cùng mẹ. Vì nhà của bọn họ rất lớn mà ở bên trong gian phòng lại có người, bên trong là bốn bức tường treo đầy tranh, nhưng rất ít ảnh chụp chung của hai mẹ con.

      Du Nguyệt Như thường ngồi thân mình chiếu. Gian phòng này là cố ý chừa lại để dán lại tất cả các hình của Thi Duy Ân từ lúc mới sinh ra cho đến bây giờ, mỗi bức ảnh đều ghi lại từng li từng tý quá trình con lớn lên.

      Cuối cùng ngày bọn họ gặp lại, hi vọng những bức ảnh quý giá này có thể bù đắp chút tiếc nuối khi được chứng kiến con lớn lên.

      Rốt cuộc tình cảm đối với người đó sâu đến mức độ nào, để có thể kiên trì mấy năm cho tới ngày hôm nay, đem những năm tháng tuổi xuân đẹp nhất dài đằng đẵng để chờ đợi . Thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới bản tính người đàn ông có mới nới cũ có làm phai nhạt tình của đối với hay .

      Bởi vì biết đáng tin tưởng.

      huyentrang138.d.d.l.q.d.

      Mấy năm này Thi Dạ Diễm làm ăn rất khó khăn, nhưng tất cả cố gắng cuối cùng cũng uổng phí, cha của Cố Lạc nhịn được liên tục khuyên con thậm chí uy hiếp lợi dụng nhúng tay vào giúp đỡ , lấy danh dự Cố gia ở Châu Âu và ở Bắc Mỹ ra làm đảm bảo cùng với ủng hộ từ phía sau, thế lực của Thi Dạ Diễm nhanh chóng nổi lên, hùng mạnh còn giành được thắng lợi năm đó.

      Thi Dạ Hướng cũng lưới bắt hết khi suy yếu nhất, đối với lần này từ đầu đến cuối Bách Vĩ khó có thể hiểu. Thi Dạ Diễm so với bất cứ ai hiểu hơn hết, Thi Dạ hướng thực ra là hứng thú cuộc đối đầu giữa hai người. Có lẽ từ đến lớn mình là người hiểu con người ta nhất.

      Thi Dạ hướng quả có tâm muốn tự tay tiêu diệt chướng ngại vật lớn nhất này, có lẽ là sợ sau này còn ai để tranh đấu nữa nên mới tha cho lần, chờ khôi phục lại sức mạnh như lúc đầu. Cố Lạc từng cười và Thi Dạ Hướng giữa hai người nhất định đều coi nhau là em ruột thịt, Bách Vĩ cười giễu cợt, hiểu biết của phụ nữ vĩnh viễn chỉ dừng lại ở bên ngoài.

      Vì thế sau này bất kể như thế nào Thi Dạ Diễm bỏ qua quá nhiều cơ hội tốt để tiêu diệt ta. Rốt cuộc là vì trả nợ ta lúc trước hạ thủ lưu tình, hay là vì giống như Cố Lạc em máu mủ ruột thịt, có lúc ngay cả chính cũng biết nữa.

      Mùa đông năm nay, với là Bốn năm ly biệt, Thi Dạ Diễm trở thành bá chủ Bắc Mĩ là người tuyệt đối thể khinh thường, giống như cuộc sống của người máy cứng nhắc cuối cùng có thể nghỉ ngơi, lúc cơ thể thư giãn, trước khi đè nén xuống tất cả tâm tình luồng ký ức thừa dịp trống rỗng chợt xông vào. Bất kể khó khăn cỡ nào cũng để vào mắt, điều duy nhất làm mệt mỏi là cách nào kiềm chế nỗi nhớ nhung đối với người phụ nữ.

      cũng nhắc đến , cho mình chút thời gian rảnh rỗi nào để nhớ lại, để suy nghĩ. Nhưng thời gian trôi qua, tự nhận là vững chắc thể phá vỡ nổi trái tim kia, bởi vì ngày càng nhiều khoảng trống cùng nỗi nhớ đến đau tê tâm liệt phế.

      Bao nhiêu lần nửa đêm thức giấc, từ trong mộng tỉnh lại, chỉ vì bên cạnh trống , rồi cách nào ngủ được nữa, ở tầng thượng tự rót uống mình cho đến khi trời sáng.

      Đó là cửa hàng nơi thường xuyên đến tại là cửa hàng dưới danh nghĩa của , lúc rảnh rỗi ngồi lên vị trí thích kia cả ngày, cũng đến uống chén hồng trà, lúc sắp rời ghi vào giấy câu rồi dính lên tường.

      Khi người đàn ông yên lặng bắt chước những chuyện từng làm trước đây với người phụ nữ của ta, ta ấy đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Bách Vĩ đem những việc này báo cáo chi tiết cho Kỷ Linh, Kỷ Linh chủ động tìm Thi Thác Thần để ý hình tượng tức giận khiển trách ông.

      “Ông dạy con chính là như vậy? Đứa nào cũng đều vì phụ nữ mà hồn bay phách lạc! Thi Thác Thần tôi xem thường ông.”

      Thi Thác Thần giận ngược lại khóe miệng cười nhạt nhếch lên, dám ở trước mặt ông làm càn như thế cũng chỉ có Kỷ Linh. “Nếu như bà cảm thấy chưa đủ, tôi có thể để cho bọn chúng tiếp tục đấu nữa, thậm chí tàn sát lẫn nhau, cho đến khi bà hài lòng mới thôi.”

      “Ông cam lòng sao?” Kỷ Linh lạnh lùng cười tiếng.

      “Bà nên biết tôi có thể để cho hai đứa chúng nó người trong đó bị hủy trong tay của người kia, nếu như bà muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng này, tôi khiến cho bà được toại nguyện.” Thi Thác Thần cầm bàn tay ngọc ngà thưởng thức tay, ánh mắt thâm sâu rơi đôi lông mày xinh đẹp của bà.

      “Kỷ Linh, lúc nào mà bà cảm thấy đủ rồi, nhớ cho tôi biết, tôi muốn con trai chết hết sạch, bà lại phải chịu nỗi khổ sinh con lần nữa.”

      “Ông ------” Kỷ Linh tức giận muốn bật thốt lên chợt bị ông áp xuống hôn chặn lại. Thi Thác Thần đột nhiên dùng lực đem bà ôm vào lòng, nâng đầu của bà cường thế hôn sâu, cánh tay còn lại dễ dàng khống chế phản kháng của bà.

      “Chơi … nhớ cho tôi biết.” Ngăn môi của bà nhắc lại những lời này, Thi Thác Thần mất lạnh nhạt ung dung trước đó, trong giọng giấu giếm mấy phần vô hạn cưng chiều làm người ta đau lòng chịu đựng. Kỷ Linh im lặng, giữa hơi thở có mùi hương thuộc về ông khiến cho bà thoáng chốc thất thần.

      “Lúc nào còn hận ông nữa, lúc đó mới đủ.”

      “Được, tôi đợi.” Thi Thác Thần cười yếu ớt, buông tay bà ra, nhìn thân thể bà rời khỏi tầm mắt mới phát ra tiếng thở dài, lúc sau khỏi bật cười .

      Hai đứa con trai đều bị người phụ nữ của Hoàng Phủ gia mê hoặc, đối với quyền lực càng ngày càng mờ nhạt như vậy, đây là báo ứng sao. Nếu được, ông chỉ mong các con đừng giống như ông đến lúc cách nào cứu vãn được tình thế mới nhận mình rốt cuộc là muốn cái gì. Nếu cầu xin có thể để cho Kỷ Linh còn hận ông nữa, ông chờ cho đến lúc đó…

      Thi Thác Thần đút tay phải vào túi quần, ngón tay trong túi cứng lại mang theo nhiệt độ của chiếc nhẫn kim cương, đôi mắt sáng lên chút ấm áp, đó là năm đó ông để ý tâm nguyện của bà mạnh mẽ đeo chiếc nhẫn kim cương kết hôn lên tay bà.

      Nếu có lần sau, ông bức hôn nữa, ông muốn Kỷ Linh can tâm tình nguyện gả cho ông.

      Can tâm tình nguyện, ông cả cuộc đời.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Rất nhớ

      Phần 97

      Trong đêm tối choàng lên thân thể , môi dán lên cổ , nỗi nhớ mong lăn lộn trong yên lặng, cuốn tất cả lý trí của hai người.

      Cuộc sống bình yên của Du Nguyệt Như bị cú điện thoại phá vỡ. Cả đêm, đem Thi Duy Ân đánh thức chìm trong giấc ngủ chạy thẳng tới phi trường.

      “Mẹ, chúng ta phải đâu ạ?” Khuôn mặt nhắn của Thi Duy Ân che giấu được hưng phấn khi lần đầu tiên được máy bay, mà Du Nguyệt Như dường như nghe thấy nhìn chằm chằm vào bàn tay run sợ của mình. Thi Duy Ân ngồi xuống đẩy đẩy , “Mẹ, mẹ!”

      “A?” Du Nguyệt Như như từ trong cõi tiên trở về, đem con ôm chặt vào trong lòng. run rẩy ngay cả Thi Duy Ân cũng có thể cảm nhận được. “Mẹ, mẹ rất lạnh sao?”

      lắc đầu, “Tiểu Trà Diệp, mẹ muốn dẫn con gặp người, người này rất quan trọng đối với mẹ.”
      Thi Duy Ân nghe ra nghiêm túc trong giọng của , ngoan ngoãn gật đầu theo, thầm mong đợi cái người “rất quan trọng” chính là người trong lòng mình suy đoán. Máy bay đến thành phố T chính là lúc mới lên đèn rực rỡ, tới sân bay đón là người đàn ông cao to mặc âu phục màu đen.

      Người đàn ông toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng làm người ta khó có thể tiếp cận, lúc chuyện cùng Du Nguyệt Như trong lúc vô tình tầm mắt liếc đến đây, lúc thấy Thi Duy Ân chân mày tự chủ dương cao, ngay sau đó khôi phục lại như thường, “Đây chính là đứa bé ấy?”

      Du Nguyệt Như lên tiếng trả lời, ôm Thi Duy Ân lên xe của Phong Hạo. Phong Hạo dùng ánh mắt sắc bén đảo quanh người Thi Duy Ân, giọng trầm thấp có nhiệt độ lạnh như băng, “Cháu tên gì?”

      vừa mở miệng ràng cảm giác được này bị dọa cho đến mức toàn thân run rẩy, cọ cọ vào trong ngực Du Nguyệt Như.

      Rồi nhìn thấy miệng lộ ra nụ cười, nhìn mấy nếp nhăn mặt con bé lại ngang ngược hất cằm, nhấn mạnh từng chữ , “Thi Duy Ân.” Con bé dừng chút, lại , “Chú là ai?”

      Trong đôi mắt màu đen rét lạnh thoáng qua suy nghĩ, “Chú tên Phong Hạo, là… bạn trai của mẹ cháu.”
      Thi Duy Ân thể tin được mở to hai mắt, phút chốc nghiêng đầu nhìn Du Nguyệt Như, “Mẹ, còn cha làm sao bây giờ?”

      Du Nguyệt Như vui lườm Phong Hạo, “Đừng lung tung trước mặt trẻ con.” Lại chuyển sang Thi Duy Ân, “Chú ấy là bạn của mẹ, phải là bạn trai, mẹ phải làm ít việc, nên trước đó con hãy ở yên chỗ với chú này, được chạy loạn.”

      “Con muốn! Con thích chú ấy.” Theo bản năng Thi Duy Ân đồng ý mẹ ở chung chỗ với người đàn ông, mẹ chỉ có thể là của cha và bé.

      Phong Hạo bỗng dưng đưa tay ôm lấy bé, ngón tay vòng qua bím tóc của bé, “Cháu thích chú, hay là sợ chú?”

      “Tại sao cháu phải sợ chú?” Thi Duy Ân hừ hừ mấy tiếng đem bím tóc từ trong tay lôi ra ngoài, nhăn nhó cái mũi dễ thương.

      phải sợ là tốt rồi, trước khi mẹ cháu quay lại mời cháu cố gắng mà cùng chú ở chung chỗ , Thi tiểu thư.” Phong Hạo rất lịch nắm lấy bàn tay bé đưa lên môi hôn cái. Thi Duy Ân ngẩn ngơ, dược tự nhiên bĩu môi. Mặc dù thích người đàn ông này, nhưng thể phủ nhận cách xưng hô “Thi tiểu thư” này khiến tâm tình của bé rất thoải mái, Thi là họ của cha, vì thế mà bé tự hào.

      huyentrang138.d.d.l.q.d

      Xe dừng ở trước bệnh viện dưới danh nghĩa Hoàng Phủ gia, Du Nguyệt Như hôn lên trán con cái, “Tiểu Trà Diệp đồng ý với mẹ được rời khỏi chú này nửa bước, mẹ nhanh chóng trở lại.”

      cần vào cùng em sao?” Phong Hạo hỏi cách lịch , Du Nguyệt Như cảm kích nhìn , “Giúp em chăm sóc con tốt, em muốn bất kỳ ai nhìn thấy con bé.”

      Phong Hạo hiểu vuốt cằm, giao cho chiếc chìa khóa, “Khu nhà ở Thành Tây kia của , trước tiên em cứ ở chỗ đó , có người quấy rầy.”

      Đối với bất kỳ ai mà tầm quan trọng của người mẹ là thể thay thế, có lúc tình thương của mẹ vượt qua bất kỳ thứ tình cảm nào trở thành trụ cột vững chắc duy nhất cho người trong lúc khó khăn kiên cường đối mặt với cuộc sống. Tân Tiệp đối với Du Nguyệt Như từ lâu còn đơn giản là mẹ kế như vậy, cho nên thời điểm khi thấy người phụ nữ xinh đẹp thiện lương ấy nhắm mắt lại đeo bình dưỡng khí an tĩnh nằm trong phòng giám hộ, hai đầu gối của Du Nguyệt Như mềm nhũn suýt nữa tê liệt ngồi xuống đất.

      Hoàng Phủ Triệt kịp thời đỡ , nắm chặt tay của giọng nhắc nhở , “Đừng có đoán mò, dì Tiệp phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ còn trong giai đoạn quá nguy hiểm.”

      Du Nguyệt Như cần mấy lần hít sâu mới có thể đè nén được cảm xúc của mình xuống, lấy lại giọng , “Tại sao tự nhiên lại phát bệnh? phải kiểm tra vẫn rất tốt sao?”

      Tân Tiệp bị bệnh tim rất nghiêm trọng, ngày thường bà rất chú ý đến cơ thể của mình, rất kiềm chế tâm tình của mình, đa phần đều là dáng vẻ điềm tĩnh.

      Hoàng Phủ Triệt giật khóe miệng, “Còn có thể là nguyên nhân gì chứ, ngoại trừ Cosmo người nào kích động bà chứ.”

      Nghe được cái tên này, Du Nguyệt Như chợt xiết chặt năm ngón tay, nhưng lại đem cổ tay của Hoàng Phủ Triệt ra cào làm xuất mấy vệt máu đến bản thân mình cũng hay biết. Trong mắt ra đầy hận ý, cánh môi khẽ run mà chịu đựng. Hoàng Phủ Triệt ấn vai ngồi xuống chiếc ghế băng ở hành lang, đem cốc nước ấm nhét vào tay , cầm khăn giấy đơn giản xử lý cổ tay.

      “Cosmo đem phụ nữ bên ngoài của ông ấy về nhà, bị dì Tiệp bắt giam tại trận, chị nghĩ tới người phụ nữ kia là ai đâu.” Lúc lời này vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt rất là thanh cạn sơ ly, còn có giễu cợt. Người mẹ khi đó của sao có thể loại người đàn ông này chứ?

      giọng nam trầm thấp chen vào, “Người phụ nữ này có lẽ chị biết đấy, Nguyệt Như.” Thái Tử vừa đưa Dĩ Nhu về nhà sau đó quay trở lại, đứng cách khoảng trước cửa sổ nhìn người mẹ suy yếu bên trong, mặt có chút nghiêm túc lạnh lùng.

      Trong lòng Du Nguyệt Như bỗng chốc trở nên hồi hộp, ánh mắt nguy hiểm mà giễu cợt trong mắt Thái Tử khiến cho cực kỳ bất an, thậm chí dám nhìn tới ánh mắt của .

      Thái Tử châm điếu thuốc, yếu ớt mở miệng, “Bà ta là người phụ nữ quan trọng nhất nhà họ Thi, cũng là mẹ của Thi Dạ Diễm – Kỷ Linh. Haiz, chị chúng ta nên làm như thế nào?” câu cuối cùng kia, gần như cắn răng mới ra được.

      Du Nguyệt Như hờ hững ngồi ở đằng kia, nước trong cốc theo run rẩy của cơ thể mà sóng sánh ra ít nước, “Hai đứa…”

      Giọng của nghẹn ngào cơ hồ nên lời, dừng chút mới miễn cưỡng mở miệng thử dò xét, “Hai đứa muốn chị phải làm sao?”

      Hoàng Phủ Triệt ngửa đầu tựa lưng vào ghế, Thái Tử vừa hút vừa nhả khói thuốc lá, dường như cũng ở đây nhẫn nại, hai người đều trầm lặng gì, cái khí đè nén này nhanh chóng làm Du Nguyệt Như phát điên. chợt đứng lên đem cái cốc đặt xuống, hành động đột ngột này khiến hai người nhìn chăm chú, Du Nguyệt Như đề phòng mà phẫn hận nhìn lại, lui về phía sau từng bước , sau đó xoay người chạy mất.

      Cho đến khi bóng dáng của hoàn toàn biến mất, Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt mới yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng đồng thời cũng mở ra cái nhìn khác. Chị bọn họ là người phụ nữ thông minh, có lúc thông minh đến mức làm cho người ta biết như thế nào cho phải.

      đoạn đường cao tốc trở lại nhà cũ của Hoàng Phủ gia Phong Hạo mở cửa cho Du Nguyệt Như xuống xe, mang theo bộ dạng tức giận đẩy cửa vào, giày cao gót mặt đất phát ra tiếng vang mạnh mẽ ngắn ngủi.

      Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra cách thô lỗ, Hoàng Phủ Dận từ bàn làm việc sau khi ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt người tới lạnh mấy phần, “Gõ cửa là lễ nghi cơ bản nhất mà con cũng biết sao?”

      Du Nguyệt Như cười lạnh, vung tay lên đem toàn bộ thứ ở mặt bàn của ông gạt rơi xuống đất. “ có ai dạy tôi những cái này, tôi chỉ muốn hỏi ông đời này ngoại trừ Thái Tử ông còn vui lòng quý trọng người nào ? Ông đánh giá cao dì Tiệp đối với ông dễ dàng tha thứ đến ranh giới cuối cùng hay là căn bản cũng quan tâm làm tổn thương dì ấy! Trái tim của ông là tảng đá làm như vậy ông căn bản cũng có trái tim.”

      “Ai cho phép con như vậy với ta!” Hoàng Phủ Dận đập bàn cáu kỉnh quát, mà Du Nguyệt Như đối với ông lại dùng sức gấp đôi vỗ vào mặt bàn, hai con mắt phát ra ánh sáng khiếp người, “Ông vẫn chưa có ý định từ bỏ Kỷ Linh sao? Nhất định phải để Thi Thác Thần biết chuyện tốt ông làm sau đó khơi mào hai gia tộc tranh chấp khiến cho con cái nhiễu loạn trong nguy hiểm mới bằng lòng bỏ qua?”

      Hoàng Phủ Dận cùng giằng co trong chốc lát, rồi thu lại khí thế sắc bén, lộ ra chút cảm xúc mấy vui vẻ, “Nếu như ta là Kỷ Linh cố ý hấp dẫn ta để cho Tân Tiệp nhìn thấy, con tin sao?”

      “Vậy còn bằng để tôi tin tưởng ông ra đứa con này hơn! Ngay từ đầu ông Tân Tiệp cũng nên cưới dì ấy, nếu cưới dì ấy cũng nên đối xử với dì ấy như vậy, tại sinh mạng người phụ nữ nằm ở nơi đó bị đe dọa vì ông làm biết bao nhiêu chuyện rốt cuộc ông có biết hay ! Tình nguyện tha thứ hay là hận ông tới mức muốn thành toàn cho tình của ông! Ông rốt cuộc có hiểu , hiểu, !”

      liều lĩnh hét lên tới mức gần như khản cả giọng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Hoàng Phủ Dận môi mỏng mím chặt, từ, đôi mắt chìm trong ảm đạm.

      Du Nguyệt Như nhìn thẳng vào mắt ông dần dần điều chỉnh lại hô hấp, tỉnh táo lại, “Nếu như ông còn chút nhân tính, đừng làm tổn thương trái tim của dì ấy nữa, khi Tân Tiệp còn ở đây, tôi và Triệt kiêng nể chút nào, ông muốn ép bản thân mình đến đường cùng sao?”

      Đường cùng…

      Hoàng Phủ Dận sau khi Du Nguyệt Như rời , thân thể cao lớn vùi vào lưng ghế dựa, mình đối mặt với bộ dạng xốc xếch có chút giống ai. Ông thừa nhận là lợi dụng tình của các con đối với Tân Tiệp, cũng thừa nhận quan tâm chăm sóc của Tân Tiệp đối với mình. Rốt cuộc cả đời này làm biết bao nhiêu chuyện xấu, ngay cả bản thân cũng nhớ . Chỉ biết là từ ngày mẹ của Triệt ra , mỗi con đường mở ra trước mắt ông, đều là đường cùng.
      Last edited: 4/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 98

      Du Nguyệt Như trở về là đêm khuya, Phong Hạo làm việc trước máy tính, mà Thi Duy Ân nằm ngủ đùi của . Hiển nhiên thu phục lòng của con Phong Hạo vẫn rất có kinh nghiệm, hơn nữa cho dù là bao nhiêu tuổi.

      Ôm con trở về phòng thu xếp ổn thỏa xong, Du Nguyệt Như thay bộ quần áo ở nhà nhàng ra ngoài nhìn thấy Phong Hạo vẫn ở đó, “ phải lại muốn thức đêm chứ?”

      “Có gì thể? giúp em nhiều như vậy đòi chút lợi ích phải là việc nên làm sao?” Phong Hạo đóng máy tính lại, tiện tay cởi mấy cúc áo ra về phía , ngón tay chạm lên mái tóc , bên trong căn phòng trong nháy mắt bởi vì động tác của mà trở nên đầy mập mờ thậm chí ngay cả hơi thở cũng tràn ngập tình ý.

      Du Nguyệt Như cào cào tóc giữ khoảng cách lui ra ngoài nửa bước, khóe miệng cố nở ra nụ cười, “Em rất biết ơn , Phong Hạo.” Cách đây mấy năm nếu phải giúp giữ được đứa trẻ, bí mật sắp xếp chỗ ở cho ở Paris, biết bộ dạng như thế nào, nếu như đứa bé bị sinh non chắc điên mất.

      Bao gồm cả việc hai người họ gặp gỡ giúp thoát khỏi những người theo đuổi kia, còn lần này lại che dấu chuyện Thi Duy Ân trở lại thành phố T, quả Phong Hạo làm quá nhiều thứ vì . Ngoại trừ thân thể, có thể dùng bất kỳ phương thức nào để trả nợ .

      Thấy đề phòng như vậy, Phong Hạo khỏi nhếch khóe miệng cười , chợt đem kéo vào trong ngực ôm lấy hông của , chậm rãi cúi đầu xuống muốn hôn .

      “Cho đêm.”

      được.”

      lần thôi?”

      được.”

      “Vậy em giúp ?”

      được.”

      “Vậy hôn cái được ?”

      Thấy môi của sắp đến gần, Du Nguyệt Như sốt ruột lấy tay ngăn miệng lại, hạ thấp giọng ngăn lại, “Phong Hạo! nên như vậy!”

      Phong Hạo bỗng nhiên dừng lại, chân mày nhíu lại, “Nếu như cưỡng bức em sao?”

      phải loại người như vậy, nếu cũng chờ đến hôm nay.” Phong Hạo có hứng thú đối với , nhưng tuyệt đối xấu xa đến mức dùng sức mạnh ép buộc.

      may đúng, vì vậy Phong Hạo buông ra, thu lại vẻ mặt trêu đùa, khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày, sửa sang lại quần áo.

      “Vì Thi Dạ Diễm mà thủ thân như ngọc sao? Theo được biết mấy năm nay bên cạnh ta vẫn có bạn theo bên mình, nhan sắc và xuất thân cũng thua kém gì em, hơn nữa đàn ông ở tuổi của ta…” nhún vai, tiếp.

      Du Nguyệt Như cầm lấy áo khoác âu phục và chìa khóa xe đưa cho , nở nụ cười nhạt cách bình tĩnh tiễn rời . Đóng cửa lại, cả người Du Nguyệt Như tựa vào cánh cửa, cảm giác còn sức lực giống như bị trận thủy triều đánh vào , gần như nhấn chìm .

      Những ngày sau đó, thường xuyên chạy tới bệnh viện, tình trạng Tân Tiệp cực kỳ xấu, mấy lần đứng giữa bờ vực của cái chết. Còn có lần tim ngưng đập kéo dài đến ba phút đồng hồ, thậm chí bọn họ còn cho rằng Tân Tiệp chết, phút giây ấy Du Nguyệt Như cảm thấy như có thứ gì đó đâm trái tim mình làm nứt ra khe hở, sau đó vỡ tan, rồi rơi xuống.

      huyentrang138.***************

      Nếu phải Hoàng Phủ Triệt còn sót lại tia lý trí ngăn cản Thái Tử, đem cây đuốc đốt nơi này thành tro bụi. Dĩ Nhu đau lòng suýt chút nữa ngất xỉu, Du Nguyệt Như bởi vì quá đau buồn mà đôi mắt trở nên khô khốc đến giọt nước mắt cũng rơi ra, ghé vào tai Tân Tiệp nhắc lại lần nữa, “Nếu như dì ra , con khiến người đàn ông của dì phải chôn cùng.”

      Có lẽ thượng đế cũng đành lòng cướp tính mạng của người phụ nữ này, có lẽ Tân Tiệp nghe được lời “Này hiếp” trí mạng nhất từ Du Nguyệt Như đối với bà, cuối cùng cũng xuất kỳ tích, trái tim của bà đập lại. Sức sống mãnh liệt dường như được tình của con dành cho bà dần dần lan truyền trong cơ thể Tân Tiệp.

      Bốn người giám hộ bên ngoài phòng bệnh chưa từng rời nửa bước, ngay cả giọt nước cũng chưa uống hạt cơm cũng ăn, cho đến khi bác sĩ báo rằng Tân Tiệp thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, xin bọn họ yên tâm. Du Nguyệt Như về đến nhà cả người dường như mệt lả nằm co quắp ở giường, đến nửa đêm bắt đầu phát sốt. Thi Duy Ân bị nhiệt độ nóng bỏng của làm tỉnh ngủ, mờ mịt dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ đánh thức , “Mẹ bị ốm rồi, mẹ ơi!”

      Du Nguyệt Như cất tiếng trả lời yếu ớt, lại bất tỉnh ngủ thiếp . Thi Duy Ân bò dậy lấy nước lạnh, thấm ướt khăn lông đặt lên trán . Đổi mấy lần nước, nhiệt độ vẫn giảm, Thi Duy Ân lo lắng chu cái miệng nhắn, trong đôi mắt to ngập nước.

      “Mẹ, mẹ tỉnh lại , mẹ được chết.”

      Cả người Du Nguyệt Như chút sức lực, ý thức đều rời rạc, cũng biết làm thế nào lại nhớ đến cảnh tượng mấy năm về trước bởi vì bị sốt nên ngất xỉu, được Thi Dạ Diễm chăm sóc. nhớ đó là buổi chiều mùa hè, ngồi ở mép giường giúp truyền nước, trong lúc nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy ánh mặt trời đem hình dáng người đàn ông kia dát lên lớp vàng kim chói mắt, dường như vẻ đẹp được chân .

      Quá khứ mờ mịt, khiến trái tim vẫn treo ở cao nặng trĩu, cuối cùng từ trong chết lặng cảm nhận được đau đớn, rồi mang theo loại tê tâm liệt phế nhưng lại có chỗ để trút bỏ nỗi nhớ.

      Thi Duy Ân ràng nhìn thấy từ trong khóe mắt dòng chất lỏng chảy xuôi xuống, con bé khỏi kinh ngạc, hơi nước nơi đáy mắt càng ngày càng dày đặc hơn, cuối cùng hóa thành những giọt nước trong suốt giống nhau tuôn ra. Con bé tay lau nước mắt của mình, tay lau khóe mắt Du Nguyệt Như, “Mẹ làm sao vậy, mẹ đừng khóc.”

      Ánh mắt Du Nguyệt Như miễn cưỡng mở mông lung, qua màn nước mắt phảng phất nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia, trong lòng cũng phác họa hình bóng , “Mẹ có khóc, mẹ chỉ là… rất nhớ cha con thôi.”

      Du Nguyệt Như sốt cao lần nữa lâm vào hôn mê, Thi Duy Ân nôn nóng khóc ngừng, con bé muốn gọi điện thoại cho Tần Hiền và Trác Nhiên, nhưng bọn họ ở Paris xa xôi. Con bé nhớ đến Phong Hạo nhưng biết số điện thoại của . Con bé ôm quả táo thủy tinh vào trong lòng cuộn mình bên cạnh Du Nguyệt Như, che cái miệng nhắn đè nén khóc.

      Cha , cha ở đâu, mẹ sắp chết rồi, Tiểu Trà Diệp rất sợ hãi…

      Lúc Thi Duy Ân khóc nức nở, điện thoại di động của Du Nguyệt Như vang lên, con bé nhìn cũng nhìn nhấc điện thoại lớn tiếng khóc vào loa, “Cha, con muốn cha…”
      Last edited by a moderator: 4/12/15
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50: Gọi tên

      Phần 99

      Nếu như đây phải là mơ, có thể gọi tiếng được , tên của .

      ***

      Người mẹ trải qua từ sống đến chết, rồi chết lại sống, Thái Tử cho rằng còn chuyện gì có thể ảnh hưởng đến nữa. Nhưng lúc này đây vẫn thể tin được tồn tại của ngồi ở trước mặt mình. Châm thuốc xong mà lại quên hút, cho đến khi cả điếu thuốc lá kẹp ở ngón tay cháy hết chỉ còn lại tàn thuốc.

      Du Nguyệt Như vẫn chưa tỉnh lại, cánh tay được truyền nước, còn Thi Duy Ân ngồi yên chỗ ở bên cạnh , vẻ mặt đề phòng nhìn người đàn ông tuấn tú đứng trước mặt.

      Đôi mắt màu hổ phách kia so với Thi Dạ Diễm giống nhau như đúc khiến đầu Thái Tử cũng muốn nổ tung. bỗng dưng bóp lấy cằm của Thi Duy Ân, “Cháu bé, cháu ở đâu ra vậy?”

      Sức mạnh to lớn từ bàn tay , nặng nắm chặt làm đau con bé, Thi Duy Ân bị đau bắt lấy cổ tay của , há mồm cắn vào mu bàn tay

      Hoàng Phủ Triệt vừa vào cửa đúng lúc nhìn thấy Thái Tử túm gáy Thi Duy Ân nhấc lên, mà tiểu nha đầu này trong miệng vẫn liều lĩnh cắn Thái Tử buông. tiến lên đỡ lấy thân thể của Thi Duy Ân, sắc mặt cũng được tốt, cố gắng kiềm chế tính khí dụ dỗ con bé nhả ra.

      Thi Duy Ân thích mềm thích cứng, hung hăng chỉ vào mũi Thái Tử, “ cho phép ông làm hại mẹ tôi! Cha của tôi rất lợi hại!”

      Chân mày Thái Tử cau lại, giơ tay phải bị con bé cắn chảy máu, “Nếu để cho ta nghe thấy mấy chữ cha mẹ này lần nữa ta lập tức ném cháu ra ngoài cửa sổ!”

      “Ông dám!” Thi Duy Ân sợ hãi chút nào hai tay chống nạnh hất cằm lên. Mặc dù người đàn ông này giúp con bé đưa mẹ tới bệnh viện nhưng có nghĩa là tin tưởng ông ta, mẹ từng muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy mình.

      “Còn chuyện gì mà ta dám.” Thái Tử lạnh lùng chế nhạo, ra vẻ muốn qua ngay, bị Hoàng Phủ Triệt đẩy qua bên, “Con bé là con ruột của chị Nguyệt Như, như vậy phải là tìm chị ấy liều mạng sao?”

      “Con bé là con của Thi Dạ Diễm! Nếu phải gọi số điện thoại này cho Nguyệt Như chị ấy cho đến bây giờ vẫn gạt chúng ta! Em xem tuổi của nha đầu này! Cũng đúng lúc hai người họ chia tay để lại đứa bé! Còn cả ánh mắt kia!” Ánh mắt Thái Tử tràn đầy tàn nhẫn, trái lại Hoàng Phủ Triệt mặc dù cũng hết sức ngạc nhiên nhưng bình tĩnh hơn nhiều so với , “Sinh cũng sinh ra rồi, muốn giết chết con bé sao?”

      “Đúng là có ý định này.” Thái Tử cười khan, nắm chặt tay lại, động tác này làm đụng đến vết thương bị Thi Duy Ân cắn, “Ngày trước Thi Dạ Diễm đối nghịch với , còn tại đến lượt con ta, là buồn cười.”

      Hoàng Phủ Triệt nhìn dáng vẻ dũng cảm bảo vệ mẹ của Thi Duy Ân khỏi cau mày suy nghĩ sâu xa, nếu như Hoàng Phủ gia tha cho đứa bé này, vậy Du Nguyệt Như phải làm sao? Biết được chuyện này Phong Hạo khỏi chạy đến oán trách Thái Tử trận.

      Phong Hạo đồng ý, chỉ để lại câu, “Chuyện nhà các cậu tôi muốn dính vào, nhưng thế nào nữa Du Nguyệt Như là người phụ nữ danh nghĩa của tôi, tôi khuyên cậu được phép tự ý đánh tiểu nha đầu này.”

      Du Nguyệt Như chưa tỉnh lại, Phong Hạo muốn mang Thi Duy Ân , nhưng Thi Duy Ân khăng khăng muốn ở lại đây bên cạnh mẹ nhất định . Cuối cùng Hoàng Phủ Triệt ra mặt bảo đảm an toàn cho Thi Duy Ân Phong Hạo mới coi như yên tâm, chí ít cho rằng Hoàng Phủ Triệt đáng tin cậy hơn so với Thái Tử.

      ***
      huyentrang138 - ***************
      Ngày hôm sau Du Nguyệt Như tỉnh lại phát thấy mình ở bệnh viện của Hoàng Phủ gia mà con thấy đâu, trong lòng cảm thấy sợ hãi liền đứng lên. lết thân thể yếu ớt ra ngoài, đứng ở hành lang vắng vẻ rất lâu biết phải đâu tìm. Qua lời của y tá mới biết được là Thái Tử đưa đến bệnh viện, đầu óc bắt đầu vang lên tiếng ong ong, chóng mặt ngừng.

      ôm tâm trạng thấp thỏm đến phòng bệnh của Tân Tiệp, đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Thi Duy Ân nằm ở giường bệnh bày ra khuôn mặt nhắn tinh tế có chút nhăn nhăn đưa mắt nhìn Tân Tiệp ngủ say, còn Thái Tử ở bên cạnh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đen tối khó hiểu.

      Thái Tử thản nhiên liếc Du Nguyệt Như cái, Hoàng Phủ Triệt ra hiệu cho vào gian phòng bên trong. Tay của lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh môi khẽ run, lời. còn chưa hạ sốt, Hoàng Phủ Triệt cởi áo khoác ra khoác lên người , rót cho chén nước ấm, “Em hy vọng nghe được đứa bé này là con nuôi của chị.”

      Du Nguyệt Như trầm mặc hồi lâu, “Con bé là con của chị, là do chị sinh ra, tên là Thi Duy Ân.”



      “Lúc trước chị rời chính là vì muốn thuận lợi sinh con?”

      “Đúng vậy.”

      Hoàng Phủ Triệt lẩm nhẩm lẩm nhẩm lại cái tên “Thi Duy Ân” này, dễ dàng cảm nhận được ý nghĩa trong đó, vẫn mỉm cười, “Cũng chỉ có chị mới dám làm ra chuyện này, chị khiến cho em, à , chị làm thế nào để cho Thái Tử chấp nhận con bé?”

      “Con bé là của chị, nó mang họ Hoàng Phủ.”

      “Nhưng chị mang họ Hoàng Phủ, mấy lần cha con bé muốn lấy mạng Thái Tử, nhưng chị lại sinh con cho ta.” Hoàng Phủ Triệt dừng lại chút, thẳng thắn , “Dì Tiệp xảy ra chuyện, đừng là Thái Tử, ngay cả em cũng thể quên như vậy, trong lòng chị cũng biết gọi chị trở về để làm gì, ngày hôm đó phải chị đoán được chút sao?”

      Du Nguyệt Như tự giễu cười khẽ, mười ngón tay cuộn lại. “ thể động tới Kỷ Linh, bởi vì bà ấy là nữ chủ nhân nhà họ Thi, cũng thể động tới Thi Dạ Hướng, bởi vì cứu mạng Thái Tử, nhưng các người nuốt trôi cục tức này, cho nên muốn ra tay từ người bên cạnh Thi Dạ Diễm, các người cảm thấy từ tôi mới có thể cho ấy đòn đả kích trí mạng, là như vậy phải ?”

      liền mạch, đến câu cuối cùng ánh mắt vỡ tan thành những mảnh vụn, làm cho ai có thể, lại càng nỡ nhìn thẳng. biết sức lực đến từ đâu, mà bóp vỡ chiếc cốc, những mảnh vụn sắc bén đâm vào lòng bàn tay , nhưng có chút cảm giác nào. Đôi mắt xinh đẹp giống như bàn tay chảy máu của , máu đỏ tươi khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

      Hoàng Phủ Triệt lập tức kéo cổ tay lại, tách ngón tay nắm chặt của ra. Du Nguyệt Như bỗng dưng níu lấy vạt áo của . “ cho chị biết, có phải các người sớm quyết định ?”

      “Thời điểm dì Tiệp bị đưa vào bệnh viện thiếu chút nữa qua đời, lúc ấy Thái Tử chỉ có mình, trơ mắt nhìn mẹ mình chết ngay trước mắt, cảm giác đó em từng trải qua, em có thể hiểu được” Hoàng Phủ Triệt nắm tay gắp ra từng mảnh vụn trong lòng bàn tay, rửa qua vết thương, bôi thuốc, rồi băng bó, loạt động tác thành thục nhanh chóng.

      “Vậy còn chị? Còn chị sao? Các người có ai vì tôi mà nghĩ ?” Du Nguyệt Như mang theo tiếng khóc nức nở, giọng run rẩy hỏi, “Mấy người muốn tôi giết hại người là cha của con tôi! Con bé chưa đến hai tuổi cũng muốn biết cha nó là ai, em muốn để cho chị sau này cho con bé biết là mẹ nó giết chết cha nó sao?”

      “Chị và Thi Dạ Diễm có kết quả sao? Tại sao phải cố ý sinh đứa bé ra? Thi Dạ Hướng và Thái Tử cùng phe, nếu Thi Dạ Diễm chịu từ bỏ quyền thừa kế ta và Thái Tử vĩnh viễn đứng ở phía đối lập! Nếu ta chịu từ bỏ hai người cũng chia tay! Đừng với em là chị hiểu!”

      “Cũng bởi vì biết nên chị mới sinh đứa bé ra! Nếu như chúng tôi có tương lai, đứa bé là sợi dây liên lạc duy nhất giữa chị và ấy!” biết ngọai trừ Thi Dạ Diễm, thể bất cứ người nào, chỉ có đứa bé mới có thể giúp có dũng khí đối mặt với cuộc sống .

      Hoàng Phủ Triệt nhất thời im lặng, chớp đôi mắt, đột nhiên cảm giác được bất kể là hay Thái Tử hay là thực tế, cũng đều quá mức tàn nhẫn đối với Du Nguyệt Như.

      Chị ấy chỉ là người phụ nữ, sao có có thế chống đỡ tất cả tình hận thù của mọi người, “Tình quan trọng đến vậy sao?”

      “Sau khi cưới Dì Tiệp, Tập Diên vẫn kiên trì sinh em ra, bởi vì bà ấy biết em là bằng chứng người duy nhất của bà. Triệt, nếu tương lai có người phụ nữ bằng lòng vì em mà sinh con, nhất định được phụ ấy, bởi vì có người nào em hơn ấy.”

      Lời của Du Nguyệt Như khiến cho Hoàng Phủ Triệt trầm mặc hồi lâu. Chờ mang Thi Duy Ân rời , Hoàng Phủ Triệt khắc sâu hình ảnh cái bóng khuất dần, nhìn Thái Tử bất đắc dĩ thở dài.

      “Lời của chị ấy cũng nghe được, em muốn ép chị ấy phát điên, còn , nhẫn tâm sao?”

      Nhẫn tâm sao…

      Thái Tử lên tiếng, chỉ là sau đó đối với chuyện này nửa chữ.

      Thân thể Tân Tiệp chuyển biến mỗi ngày tốt, Hoàng Phủ Dận cũng thỉnh thoảng đến thăm bà. Giữa bọn họ nhiều, Tân Tiệp phần lớn là im lặng, oán trách ông đến nửa câu, có lẽ trong lòng sớm chấp nhận. Xuất viện về nhà bà nhất quyết đổi phòng ngủ, Hoàng Phủ Dận theo ý bà. Chia phòng được hai tháng sau, là ngày mà bọn họ kết hôn.

      Hoàng Phủ Dận theo thường lệ mua quà cho bà, chuẩn bị bữa tối với ánh nến xa hoa lãng mạn. Tân Tiệp cảm thấy thức ăn cũng quá khó nuốt, trong hơn hai mươi năm qua bà nhìn rất thấu tình và hôn nhân, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

      Ngày đó bà đem mình gả cho ông, đặt tay mình vào tay ông, từ đó dây dưa cả đời. Tình quả có lúc chỉ là chuyện của người, chỉ cần người được kia chịu phối hợp như vậy cũng đủ rồi. Đối với chuyện của ông và Kỷ Linh, ông , bà cũng hỏi.

      Đêm đó Tân Tiệp nằm xuống lúc sau Hoàng Phủ Dận tới phòng bà, động tác lên giường rất nhàng, kéo thân thể yếu vào trong ngực, nhàng hôn. Tân Tiệp xem như đây là ảo giác đáng trân trọng, Hoàng Phủ Dận biết bà tỉnh, chần chừ ở bên tai bà câu:

      “Ngày đó ta và Kỷ Linh ra chưa từng làm gì.”

      Tân Tiệp nhắm hai mắt nhàng gật đầu, cuối cùng nhịn được đáy mắt mảnh chua xót, chỉ vì đây là lần đầu tiên nghe được lời giải thích của ông, cho dù là hay giả, ông chịu , bà tin.

      Du Nguyệt Như lén lút sắp xếp cho Thi Duy Ân tiếp tục học ở thành phố T, cũng có thể ở lại bên Tân Tiệp nhiều hơn mấy ngày, Thái Tử nhắc lại chuyện kia, ngày ngày trôi qua cũng coi như được yên ổn. lâu sau Thi Dạ Hướng trở lại thành phố T, trong lòng liền dâng lên cảm giác khỏi bất an.

      Giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn rất chính xác, hôm đón con tan học tài xế cho biết, Thi Duy Ân sớm bị người đàn ông đón , trong lòng bất an giống như gương tan thành từng mảnh.

      Người đón con phải ai khác, nhất định là Thi Dạ Hướng, nhưng dám tưởng tượng là ai đem tin tức của Thi Duy Ân tiết lộ cho ta.

      Thái Tử cũng nghĩ là nhận được điện thoại của Du Nguyệt Như, giọng của giống như tuyệt vọng muốn chết cùng lạnh lẽo, khiến cho lòng Thái Tử cực kỳ co rút đau đớn, giống như bị bàn tay dùng sức siết thở nổi.

      “Có phải chị vì em làm chưa đủ hay … Có phải em thực muốn bức chết chị hay …”

      nghe loa bên kia có tiếng nhắc nhở lên máy bay Toronto, sau đó cúp điện thoại. Thái Tử khi đó cũng biết rốt cuộc Du Nguyệt Như từng bỏ ra cho cái gì, từng hy sinh cái gì. Rồi sau này rốt cuộc đợi đến khi biết được tất cả những gì Hoàng Phủ Dận làm với , mới thấy may mắn với quyết định mạo hiểm ngày hôm nay của mình.

      Du Nguyệt Như thân mình tới Toronto bốn năm xa cách, tất cả mọi thứ nơi này dường như vẫn như cũ. yên tĩnh chờ đợi ở sân bay, bởi vì tin rằng giây phút đặt chân đến lãnh thổ Canada có người đường tới đón .

      Gió ban đêm mang theo chút lạnh lẽo, xuyên qua quần áo, len lỏi vào da thịt . ra chờ cũng quá lâu, Bách Vĩ xuất ở trong dự liệu của , vẻ mặt và động tác của thậm chí có chút hoảng sợ bối rối.

      Bách Vĩ dẫn đường cho xuyên qua lối đặc biệt, cách xa đám người, chiếc xe đen như mầu mực Skyper dừng ở nơi vắng vẻ bóng người, tài xế đứng nghiêm bên kính cẩn, cánh cửa xe mở rộng hướng về phía , bên trong màu đen nhánh.

      biết người trong xe là ai, thậm chí còn chưa đến gần cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của , mỗi bước về phía giống như đám mây nặng trĩu rơi xuống, chân như vậy.
      bước cuối cùng chợt dừng lại thấy dũng khí của , giật mình ở nơi nào đó rất lâu, cho đến khi đôi bàn tay ngang tàn thô lỗ kéo vào trong xe, cùng với thanh đóng cửa rất mạnh, hơi thở mãnh liệt kia bao giờ quên bao quanh , nhiệt độ của thông qua cái ôm chặt trong nháy mắt truyền sang .

      Đó là bá đạo mà quen thuộc, cho đau đớn mà quen thuộc.

      Sau đó Thi Dạ Diễm ôm thân thể chặt trong bóng tối, hôn lên cánh môi , nỗi nhớ lăn lộn trong im lặng, cuốn tất cả lý trí của họ, quần cuẩ bị xé rách, phóng thích** mình bốn năm nhẫn nại, báo trước vào nơi khô khốc trong cơ thể .

      Môi của run rẩy, giọng trầm khàn giống như khóc.

      “Nếu như đây phải là mơ, có thể gọi tiếng được , tên của …”

      Nước mắt của Du Nguyệt Như bỗng chốc tuôn ra mãnh liệt, phải là bởi vì đau đớn, mà là đối với người đàn ông này, tình mãnh liệt đến biết gì.

      ♥Hoàn văn!♥
      Last edited: 22/12/15
      người qua đường thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51: Con của

      Phần 100

      Nếu như nhau phải là vì ở chung chỗ, vậy, nhau là vì cái gì đây?

      ***

      Nước mắt rơi vào mu bàn tay của , nóng bỏng giống [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :