1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Nhớ đợi

      editor: huyentrang138

      Phần 90

      Em ở bên kia, ở bên này. nhìn thấy lẫn nhau, nhưng hơi thở cùng chung nhịp đập.

      ***

      Ngày 24 tháng 12

      Năm nay tuyết ở thành phố T lại nhiều hơn, trong thành phố khắp nơi đều tràn ngập màu đỏ của lễ Nô-en rộn ràng. Bầu trời u cũng trong xanh, gió rét mang đến những trận tuyết làm ngày lễ thêm phần lãng mạn.

      Bách Vĩ đặt vé máy bay trở về Canada vào sáng mai. Thi Dạ Diễm ngủ mê man ở quán rượu cho đến trưa, rời giường khi sắc trời dần dần buông xuống. Tắm nước nóng, cơ thể trần truồng đứng ở trước gương cạo râu. Động tác tay càng ngày càng chậm chạp, cuối cùng dừng lại, nắm chặt rao cạo râu chống tay lên mép bồn rửa hít sâu giống như đè nén điều gì.

      cho rằng đó đều là giấc mơ, cho rằng tỉnh lại gặp được ở ngay bên mình, ôm eo của gối lên cánh tay hô hấp giống như vợ . Chỉ cần chuyển động, cau mày hừ mấy tiếng để kháng nghị, để cho tập thể dục buổi sáng, nằm giường dính chặt lấy đến khi mặt trời lên cao, sau đó ôm bụng kêu đói. Bất kể ăn thứ gì cũng cảm thấy ăn ngon miệng hơn so với mình, cùng trao đổi rất biết điều…

      Hết lần này tới lần khác, tàn nhẫn khiến cho ngủ được, cũng tỉnh được.

      Khuôn mặt màu trắng bọt biển giống như ông già Noel. Thi Dạ Diễm cong môi cười yếu ớt, đau khổ lau sạch bọt ở bên kia mép. d.d.l.q.d

      ra hôm nay là đêm Giáng Sinh, xong hai người cùng nhau rời . vội vã trở lại, quên mua quà cho . Mặc xong quần áo dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng. Bách Vĩ vùi ở trong ghế sa lon xem ti vi, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn thấy được tinh thần dường như rất phấn chấn của .

      “… Làm gì?”

      Thi Dạ Diễm để ý đến , trước khi ra khỏi cửa lại quay trở lại đá , “Đứng lên, có nhiệm vụ.” Bách Vĩ như con cá chép vọt lên đứng thẳng người. “Lão đại xin chỉ thị.”

      Bách Vĩ đứng ở trước cửa nhà của Du Nguyệt Như trong lòng lại do dự, nhưng vẫn gõ cửa nhà . Người mở cửa là Thái Tử, Bách Vĩ đem lá thư giao cho rồi rời .

      Thái Tử biết thư này là của Thi Dạ Diễm gửi cho Du Nguyệt Như, nhưng ấy rồi. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng lựa chọn mở ra xem.

      Mở ra là tờ giấy trắng, vài con số. Chỉ có cái tên. Tên của rạp chiếu phim.

      ***

      Thi Dạ Diễm cuối cùng hai tay vẫn trống trơn mua được bất kỳ món quà nào. có chút thất vọng, cũng biết rốt cuộc thích cái gì, lại muốn để cho chấp nhận. người phụ nữ có tính cách như vậy, đối với cảm xúc có gì đặc biệt. Nhưng cố chấp cho rằng phải là thích thứ gì, chẳng qua là quá vô tâm hơn nữa cũng có đủ thời gian để tìm hiểu những thứ này, từng cảm thấy đây là chuyện đáng để nhắc tới.

      ♦huyentrang138♦***************

      Đêm mùa đông đến rất sớm, buổi tối nhiệt độ thấp hơn, những trận tuyết có xu hướng trở nên lớn hơn. xem giờ chút, bảy giờ chẵn, cách thời gian chiếu phim còn lúc nữa.

      Thời gian trôi qua, người vào rạp chiếu phim từ đông đúc đến thưa thớt rời rạc. Lối bộ có mặc trang phục con nai xách theo túi miệng to phát quả bình an miễn phí cho người đường.


      “Tiên sinh, may mắn, đây là quả bình an bằng thủy tinh cuối cùng, đưa cho , chúc buổi tối tuyệt vời, đêm Giáng sinh vui vẻ.” Giọng của vui vẻ ngọt ngào, người đàn ông tuấn xuất sắc như vậy bình thường rất khó gặp, khỏi nhìn thêm mấy lần, nhiều mấy câu cố gắng thu hút chú ý của người đàn ông.

      Đáng tiếc người đàn ông chỉ nhận quả bình an, thấp giọng cự tuyệt ngay cả ngẩng đầu cũng , chỉ có thất vọng tránh ra.

      Bộ phim bắt đầu, rồi kết thúc, nhưng đến. Bộ phim tiếp theo bắt đầu, kết thúc, nhưng vẫn mình, mặt có nửa điểm sốt ruột.

      Từng cặp nam nữ ở bên trong ra ngoài, liên tiếp quay đầu lại nhìn bóng người đàn ông đơn lẻ loi này. Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc.

      Có người đến, có người , chỉ có ở đó chưa rời bước nào.

      Thái Tử ở trong xe thấy tất cả, vuốt cằm nghĩ ngợi, nếu như Du Nguyệt Như xuất ta chờ cả đêm sao?

      Sau lưng có bước chân bình tĩnh, Thi Dạ Diễm ngẩng đầu, dường như cũng nghĩ người tới là Thái Tử.
      “Chị ấy đến.” Thái Tử thẳng.

      Thi Dạ Diễm , chỉ yên lặng. Thái Tử ngại bị lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa giỡn, “Giả bộ rất giống, ngay cả tôi cũng tin là chị ấy rất nhiều. nên cảm thấy may mắn vì tôi chết dưới tay , nếu theo tính tình của chị ấy tuyệt đối bỏ qua cho , dễ dàng chia tay đơn giản như vậy.”

      Thái Tử khinh bạc khoác vai , Thi Dạ Diễm từ đầu đến cuối vẫn giữ yên lặng rốt cuộc khiến cho cảm thấy thú vị, “ , nghĩ có được cái gì người chị ấy? Quyền lợi Hoàng Phủ gia cũng ở trong tay chị ấy.”

      “Thái Tử.” Hồi lâu, rốt cuộc Thi Dạ Diễm cũng mở miệng.

      “Ừ?” Thái Tử vui cười hì hì khiêu khích, người đàn ông này luôn luôn nóng nảy trêu trọc được mà hôm nay lại cực kỳ bình tĩnh.

      “Sớm muộn có ngày.” Thi Dạ Diễm đem cánh tay khoác vai mình kéo xuống, hơi nâng cằm lên mang theo ánh mắt có chút coi thường nhìn , “Tôi khiến cậu… gọi tôi là rể.”

      Sắc mặt Thái Tử nhất thời trầm xuống, gọi ta là rể sao?

      nằm mơ đấy à! Đừng hòng mơ tưởng!”

      Thi Dạ Diễm bày ra bộ dáng chờ xem, thấy thế Thái Tử chỉ muốn động thủ, “ cứ chờ ở đây cho đến sáng , chị ấy đến gặp đâu!”

      Thái Tử oán hận xoay người rời , vốn là định cho ta biết Du Nguyệt Như rồi, tại lại thay đổi chủ ý, để cho ta ở nơi này mà chết rét!



      Thi Dạ Diễm ngửa đầu dựa vào đèn đường nhìn thấy bông tuyết bay đầy trời, trong con mắt ra đơn dễ phát . Nhớ tới lần đầu tiên cùng xem chiếu phim ở đây xong bộ về nhà, chui vào ngực tham lam hưởng thụ nguồn nhiệt người của .

      Thân thể mảnh khảnh mềm mại cứ như vậy dán lên người , cánh tay cuốn lấy chặt, thỉnh thoảng ngạo mạn làm nũng bên cổ , thỉnh thoảng những lời mềm mại, thỉnh thoảng nét mặt vui cười của còn có chút kỳ quái, thỉnh thoảng làm nũng, tính khí giống nữ hoàng, hoặc là biết vâng lời…

      nhắm mắt lại hít sâu, để trong trí nhớ lên tất cả cảm xúc cùng mùi hương của , giúp xua tan lạnh lẽo đơn, bên cạnh cảm giác đó, vắng vẻ, đau đớn…

      Tuyết trong đêm chợt rơi dày hơn, những bông tuyết lớn dần dần vùi lấp đau thương lạnh lẽo trong mỗi xó xỉnh của thành phố này, tại như muốn cùng với gió lớn kết bạn làm loạn nuốt hết tất cả.

      Hai chân đông lạnh có lẽ còn cảm giác, cầm quả bình an bằng thủy tinh kia, hai tay sớm chết lặng. Tuyết trắng rơi đầy vai , chịu đựng được. Nhuộm trắng tóc , quan tâm.

      Ngày mai khi mặt trời lên, lại trở về là Thi Dạ Diễm của trước đây.

      Luôn có người như vậy, còn ở bên cạnh mình, nhưng ở trong lòng mình. Trời cao nếu an bài bọn họ gặp nhau, chỉ là gặp nhau, càng phải là gặp thoáng qua.

      Giống như lúc còn trẻ, cây cầu Charles đều phải là ngắm phong cảnh.

      tin tưởng đó là đợi .

      Từ lần đầu tiên quay người lại bước đến gần , bọn họ chính thức can thiệp vào cuộc sống của nhau. Khi đó cho thức ăn, tương lai cho tất cả.



      Tiểu Như, nhớ, chờ .

      Mặt trời mới mọc đằng đông, sau trận tuyết rơi dày đầu tiên, trước cửa rạp chiếu phim còn bóng người, chỉ còn lại quả bình an bằng thủy tinh đơn lấp lánh dưới ánh mặt trời ánh sáng lung ling khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
      chương mới nè, sorry để m.n chờ lâu
      Phần 91

      Hai người cứ như vậy hoàn toàn xa cách nhau, còn liên lạc nữa. Thái Tử yên lòng, từng phái người tìm , kết quả thu hoạch được gì. Quên , chị ấy đâu tùy, tin tưởng chị ấy chăm sóc bản thân mình tốt.

      Sau này Chử Dư Tịch cuối cùng cũng từ Mỹ trở về, rời gần năm lúc gặp lại người gầy ít, tóc dài ngắn tùy ý buông thả ở cổ, mặc chiếc váy ngắn màu vàng chanh, đóa hoa cúc rất duyên dáng xinh đẹp lưng đeo túi ra.

      Thái Tử tự mình nhận điện thoại, sắc mặt nhìn cũng được tốt, tức giận hoàn toàn viết ở mặt, đầu ngón tay thon dài gõ mạnh lên cái trán của , nghiêm nghị khiển trách, “Nha đầu chết tiệt kia còn biết trở lại.”

      Vóc dáng Chử Dư Tịch thay đổi rất nhiều trong vòng năm, nhưng chỉ đứng đến vai . Rốt cuộc chỉ có thể lấy góc độ này để ngưỡng mộ , có vẻ hơi mơ màng chớp chớp mắt, “ là ai?”

      “!...” Thái tử bỗng ngẩn ra, môi mỏng mím chặt, bộ dạng muốn bùng nổ, mà ánh mắt đáng sợ này còn chưa kịp , Chử Dư Tịch bật cười khúc khích, nhảy cái lên người , như con bạch tuộc bám lấy .

      “Thái Tử ca đừng nóng giận, em mang cho món quà.”

      Thái tử theo phản xạ nhấc thân thể của lên, vóc dáng cao nhưng cân nặng hơn, quan trọng là vì người đó là cho nên mới chọc ghẹo !

      “Cười cái nào, xụ mặt rất nhanh già, học theo em này, hì hì.” Chử Dư Tịch lấy ngón tay kéo khóe miệng của , là vui khi chính mình làm cho cười.

      Đó là vào đầu mùa hè, có gió thổi bay mái tóc mềm mại của lướt qua làn da của , cảm giác đó hơi nhột mà mềm mại, cùng với mùi hương nhàn nhạt kia của , hương thơm nhàng lan tỏa thấm vào tâm phế . Bởi vì trở về mà tảng đá lớn trong lòng mới cảm thấy được buông xuống.

      Vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của , cuối cùng lại nỡ trừng phạt , thể làm gì khác hơn là hung hăng vứt xuống, “Quà đâu?”

      “Về nhà em đưa cho , Tiểu Nhu sao lại ra đón em, có suy nghĩ, em phải giáo huấn nó chút…” Chử Dư Tịch nhàng bước ở phía trước, mái tóc dài vẽ ra từng đường cong tuyệt đẹp giữa trung. Thái tử nhanh chậm theo ở phía sau , khóe miệng nhếch lên, giải thích được tại sao, ngay cả tâm tình cũng rất tốt.

      Có những người mặc dù còn hiểu cái gì gọi là tình , nhưng cũng để người kia ở trong lòng mà ngay cả bản thân cũng phát ra, sau đó tự cho mình là cần tình đùa giỡn đó.

      ♥Huyentrang138.d.d.l.q.d♥

      Có những người, ở hai nơi khác nhau trái đất, cách xa nhau hàng nghìn cây số, dường như vĩnh viễn gặp nhau, chỉ trong đêm khuya vắng người mới hồi tưởng lại quá khứ như ra ở trước mắt, mặc cho thứ gọi là hoài niệm gì đó hoành hành khắp cơ thể.

      Con người khi chờ đợi cảm thấy thời gian chính là thứ dài nhất đời, mỗi lần mặt trời lên cao trăng hạ xuống, Du Nguyệt Như đều có niềm vui nho . Đứa bé nhắm mắt ngủ bên cạnh đều lớn lên vui vẻ khỏe mạnh từng ngày.

      Đứa bé là tiểu nha đầu nhạy cảm hiếu động, Du Nguyệt Như vừa mới rời giường đứa bé cũng thức dậy theo, mở to mắt nhìn , đưa bàn tay bé mập mạp nắm chặt tóc của . bất ngờ chút nào, đứa bé có đôi mắt có màu sắc giống với người cha, thường xuyên khiến Du Nguyệt Như nhớ tới người đàn ông có ánh mắt lấp lánh màu hổ phách tươi đẹp kia.

      Thân phận là con của Hoàng Phủ Nguyệt Như tên Thi Duy Ân được biết đến khi bé hơn tuổi . đem con gửi lại chỗ người bạn thân nhờ nuôi hộ, mặc dù có chút yên lòng.

      Bởi vì đó là chuyên gia ẩm thực xuất sắc mới nổi tiếng Trác Nhiên, thực tế căn bản là người ăn hàng, sắp hai mươi tuổi rồi mà cuộc sống còn rối loạn như vậy.

      Cũng may con hợp với ăn hàng, Trác Nhiên mang Thi Duy Ân ngao du khắp các phố lớn ngõ ở Pari, mỗi lần có quán ăn mới khai trương, hai người nhất định là người khách đầu tiên, ăn thử miễn phí, ăn tới hài lòng mới thôi. Huống chi bên cạnh Trác Nhiên còn có bảo mẫu nam miễn phí, việc ăn uống hằng ngày của con thành vấn đề.

      Thân phận đứa bé được công khai dấy lên cơn sóng , con trưởng Hoàng Phủ gia khiến cho mọi người kinh ngạc phen, nhất là những ánh mắt của các vị nam nhân có chút thân phận địa vị kia cũng đỏ lên, người theo đuổi trong đêm nhiều như quá giang chi tức*.

      Về điểm này còn có những chuyện bát quái năm đó cũng lôi ra, đương nhiên bao gồm đoạn giai thoại giữa và Lôi Khải. Gặp lại được Du Nguyệt Như, đáy lòng Lôi Khải khỏi vui mừng, người phụ nữ này càng ngày càng thú vị, thiếu chút nữa lại theo đuổi lần nữa.

      lâu sau truyền ra tin tức Phong Hạo của Phong gia người đứng đầu thành phố phía tây xác nhận có quan hệ qua lại với , những người đàn ông có ý định theo đuổi nhất thời giảm nửa.

      Nghe được tin tức người buồn nhất là Lôi Khải, Thái Tử ở nơi này rất hiền hậu để lộ ra tin này với

      *quá giang chi tức: ý thành ngữ này muốn người theo đuổi Du Nguyệt Như nhiều như cá diếc ở sông.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: quên được

      Phần 92

      Chúng ta chưa nhau, già rồi.

      Lúc còn tuổi xuân nữa, em lấy cái gì cầu xin em.

      ***

      Lôi Khải nghe lời của Thái Tử mới thấy thoải mái hơn chút, ngửa đầu uống sạch rượu trong chén, “ ấy tại sao tìm tôi? Ít nhất có người quen dễ làm việc hơn chứ!”

      Thái Tử cười, “ chừng chính là sợ cái ‘dễ làm việc’ của quá.” Lôi Khải cũng vuốt cằm cười, là kiểu cười tiếng động đó. Thái Tử nhướng mày với , ho , “Tôi trở về chỗ chị cậu đây, ai, nghĩ được tôi so với Eric kém ở đâu.”

      Mặt Thái Tử rơi vào trạng thái trầm tư, lát sau mới , “Chẳng lẽ là về phương diện kỹ thuật?”

      Con mắt Lôi khải sáng rực bỗng chốc quét qua, “Nếu cậu thử xem chút?”

      Vỗ vỗ vai Lôi Khải, Thái Tử lắc đầu, “Thử tôi sợ sau này được làm huynh đệ, cậu với Du Nguyệt Như hợp đâu.”

      “… Cút!”

      ra Du Nguyệt Như rất đúng, Lôi Khải cũng nhiều lắm, thích chỉ chiếm phần đối với xinh đẹp kia. tự nhận mình có sức hút rất cao, được phụ nữ nâng niu cưng chiều, Du Nguyệt Như chính là người đầu tiên giải quyết được. Hơn nữa…

      “Cậu và Phong Hạo có thù oán gì sao, xem ra cậu có thành kiến rất lớn đối với ta.” Thái Tử thuận miệng hỏi, Lôi Khải cúi xuống trong đôi mắt chợt mất lạnh lùng, giống như tự cười nhạo mình, “Quân tử nhiều người, Phong Hạo đủ tiêu chuẩn, ta chen ngang vào chừng tôi cũng cầu hôn, Thái Tử, kêu tiếng rể cho tôi nghe chút.”

      Thái Tử hung hăng trừng cái, khỏi nghĩ đến lời thề son sắt của Thi Dạ Diễm trong đêm tuyết ấy. Du Nguyệt Như là trong những người phụ nữ mà trong lòng Thái Tử kính nể và muốn bảo vệ, bản thân biết những thói hư tật xấu của người đàn ông, nếu muốn tìm người để cho hoàn toàn yên tâm đem Du Nguyệt Như cho người đàn ông khác làm rể, so với việc để cho toàn tâm toàn ý người phụ nữ còn khó hơn.

      nhìn thấy kiên định của Thi Dạ Diễm lúc đó, nhưng cách nào thuyết phục mình để cho bước vào cánh cửa đầm rồng hang hổ nhà họ Thi.

      ***

      Mỗi ngày ở thành phố T Du Nguyệt Như đều nhớ đến con ở Paris xa xôi. Trác Nhiên mỗi ngày đều cho Thi Duy Ân chụp rất nhiều ảnh gửi cho , làm cho quên nỗi nhớ nhung. Bất kể lúc nào rảnh rỗi Du Nguyệt Như ôm điện thoại di động xem xem lại nhiều lần, bên môi trong lúc lơ đãng lộ ra nụ cười ấm áp.

      Dáng người sau khi sinh rất nhanh hồi phục, thậm chí tăng thêm mấy phần quyến rũ, thấy thế Dĩ Nhu vừa hâm mộ vừa ghen tị, oán trách dáng người mình bình thường có gì đặc biệt. Còn cố tình tiếp cận mẹ của Chử Dư Tịch là muốn tới uống nhiều thuốc bổ để có thể có được vòng ngực đầy đặn, làm Du Nguyệt Như dở khóc dở cười.

      “Chị, chị chưa thăm Đường Lạp An sao?”

      Dĩ Nhu cầm bát canh thuốc cau mày uống từng ngụm. Động tác tay Du Nguyệt Như dừng lại chút, Đường Lạp An… cái tên biến mất lâu trong lòng . tại có người đột nhiên nhắc tới, trừ tia buồn bã còn nhớ nhung gì nữa.

      “Vẫn chưa, ấy khỏe ?”

      “Ừmh, khỏe lắm, nhưng chị Tiểu Trì đối với ấy rất tốt có gì để , chị, chị còn hận ấy sao?” Dĩ Nhu sau khi hỏi câu này liền thầm mắng mình có đầu óc, cẩn thận quan sát sắc mặt của qua gương, nhưng nhìn thấy điểm nào khác thường. Du Nguyệt Như nhanh tay tết xong bím tóc dễ thương cho , quấn lên bằng chiếc cặp hình bông hoa bằng thạch trong suốt, giống như công chúa xinh đẹp vừa mới sinh ra.

      Chén trong tay chợt bị lấy ra, Du Nguyệt Như lấy tay lau nước canh dính bên miệng . “Tiểu Như, bất kể sau này em gặp phải tuýp người đàn ông như thế nào, có thể đâm đầu vào tình , cố chấp trong tình , nhưng nhớ rằng ngàn vạn lần được đánh mất chính mình, tình vĩnh viễn hoàn toàn chỉ là phần cuộc sống của em, mà phải là toàn bộ cuộc sống của em.” l.q.d.

      Dĩ Nhu cái hiểu cái gật đầu, thế giới tình cảm của vẫn còn là trống rỗng, “Vậy chị còn hận ấy sao?”

      ***

      Còn hận sao?

      Du Nguyệt Như đứng ở trước cửa phòng của Đường Lạp An, hồi tưởng những chuyện sai trái xảy ra, thể mình hoàn toàn quan tâm, dù sao cũng từng sâu đậm như vậy. cho cùng chỉ là người phụ nữ, chỉ muốn người cũng mình.

      Đường Lạp An đối với , đơn giản chỉ là người cũ như vậy.

      “Nếu đến, hãy vào thăm ấy chút .”

      huyentrang138.d.d.l.q.d

      Giọng dịu dàng của người phụ nữ từ phía sau vang lên, Úc Tiểu Trì xách theo túi thức ăn đứng ở sau lưng , vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như vậy, dáng vẻ giống như người ngoài cuộc.

      ***

      Đối với nơi này Du Nguyệt Như cũng ấn tượng nhiều lắm, chỉ ghé qua lần, trải qua những đau thương kia, cũng muốn nhắc tới. Úc Tiểu Trì cũng thay đổi quá nhiều, vẫn là cực kỳ xinh đẹp. Trong mắt là bình tĩnh, khóe miệng cong lên. Pha cho chén Hồng Trà, yên lặng ngồi đối diện.

      Du Nguyệt Như cầm cái ly giống như cười , “Đường Lạp An thế nào rồi?”

      Úc Tiểu Trì nhếch môi dưới, tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ.

      ấy ở trong phòng, hai người chuyện , ấy cũng hy vọng nghe được giọng của , nếu như có thể, mời… Cho ấy chút hy vọng… Tôi ra sân tưới hoa.”

      Du Nguyệt Như để cái ly xuống, hít hơi sâu tới phòng ngủ, khỏi ngẩn ngơ.

      Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ tạo cho bên trong căn phòng khung cảnh bình yên tĩnh mịch, cửa sổ sát đất rộng mở, gió thổi góc rèm cửa sổ trong gian vũ động nhàng, phát ra thanh xào xạc rất .

      Còn kia là chiếc giường lớn, Đường Lạp An nằm ở đó, người đắp chăn mỏng. chậm rãi bước đến gần, ngồi xuống cạnh mép giường, nhíu mày dám tin. Đôi mắt nhắm, chân mày giãn ra, sắc nặt hơi nhợt nhạt, lồng ngực lên xuống chậm rãi nhịp nhàng, hơi thở đều đều, bộ dạng tựa như ngủ thiếp .

      Nhưng, yên lặng yên lặng quá…
      phần 92 (tiếp)
      huyentrang138
      “Đường Lạp An.”

      nhàng gọi, nhàng chạm vào , gặp lại nhau, nhưng lại được nghe bất kỳ lời đáp lại nào của .



      Du Nguyệt Như cắn cánh môi, thu hồi tay, hốc mắt đỏ ửng, kinh ngạc nhìn . vẫn tuấn đẹp trai như trước, nhưng chỉ là, mở miệng, cười.

      nghĩ tới có kết quả như vậy, nghĩ đến cũng đúng là như thế, lúc ấy Thi Dạ Diễm lòng muốn đẩy vào chỗ chết, ra tay chút nể nang, nếu phải là ngăn lại sợ rằng Đường Lạp An mất mạng trong tay .

      biết có nên lời xin lỗi với hay , mặc dù tất cả đều là do gieo gió gặt bão.
      “Mời, cho ấy chút hy vọng.”

      Lời của Úc Tiểu Trì vẫn quanh quẩn bên tai , đều là phụ nữ, sao lại biết được nỗi khổ của ấy chứ. Du Nguyệt Như yên lặng cầm bàn tay có nhiệt độ của Đường Lạp An, nắm lại trong lòng bàn tay, đầu tựa vào trước ngực .

      Đôi tay này, từng là đôi tay liều mạng muốn cầm, lồng ngực này từng là tất cả của . chợt xúc động muốn rơi lệ, cũng phải là bởi vì nhớ nhung, mà là hôm nay nắm tay của nằm trong ngực của , bao nhiêu ký ức xưa kia rốt cuộc cũng tìm lại được.

      Giữa , cuối cùng cảnh còn người mất.

      “Em hận , Đường Lạp An, nghe thấy , em hận . Trước khi bước vào cánh cửa này em suy nghĩ vào liệu có thoải mái hay , nếu như thời gian quay ngược lại, em nghĩ em còn có thể lần nữa, vì điên cuồng như trước đây, nhưng đây chỉ là nếu như, cũng biết đời này có nếu như.”

      Là Đường Lạp An làm cho biết đến hương vị của tình , nếm đủ mùi vị ngọt bùi cay đắng, mà duyên phận giữa hai người họ sớm rơi vào giữa dày vò và kiệt quệ khá lâu, còn duyên để tiếp với nhau nữa.

      phải là chốn trở về của , phải là hạt cát thuộc về mặt đất, điều này khiến cho lòng chua xót chịu nổi.

      Úc Tiểu Trì ở trong vườn xới đất cho hoa, tưới nước, bắt chước dáng vẻ chăm sóc những cây hoa này của Đường Lạp An, mỗi ngày đều như vậy, đều ngừng nghỉ. Du Nguyệt Như rời lúc nào cũng hay biết, lúc trở về phòng ấy còn ở đây.

      vén chăn mỏng lên, dùng khăn bông ấm áp lau thân thể cho , đây là việc phải làm mỗi ngày, là người đàn ông thích sạch , Úc Tiểu Trì cũng chịu để người dính chút bụi bẩn nào.

      “Tâm trạng rất tốt, hai người chuyện gì vậy?” Úc Tiểu Trì nở nụ cười nhàn nhạt , “ nhớ hôm nay là ngày gì ? chắc chắn là nhớ, chẳng qua là thôi.”

      Đường Lạp An quên nhớ đến mỗi lần sinh nhật , bất kể lúc trước là diễn kịch hay là gì, hầu như sinh nhật hàng năm đều nhận được quà của . rất tinh tế, biết thích ăn cái gì, màu sắc thích, cỡ giầy, biết sợ bóng tối, biết thích nắm tay của ngủ.

      huyentrang138.d.d.l.q.d

      Lau thân thể của xong, Úc Tiểu Trì kéo cánh tay từ từ đặt nằm xuống. “Lạp An, còn nhớ hay ngày đó gặp chuyện may đến hỏi em rốt cuộc là em muốn như thế nào? Điều em muốn ra rất đơn giản.” cười , cầm tay của khẽ hôn lên mu bàn tay.

      “Có thể ở cùng chỗ với như vậy, mỗi ngày nấu cơm cho ăn, nhìn chăm sóc những bông hoa kia, thỉnh thoảng cùng em dạo siêu thị, mua đồ ăn, cùng nhau…” nghẹn lời, hít hít lỗ mũi tiếp.

      “Cùng nhau nhìn Tiểu Vũ lớn lên từng ngày, như vậy là đủ rồi, cho dù tình của đối với em từ đầu tới cuối đều là diễn kịch, cho dù em biết ra Tiểu Vũ phải là con của . Lạp An, Du Nguyệt Như còn nữa rồi, ấy , có thể hay … có thể thử em lần hay , lần thôi cũng được…”

      xong lời cuối cùng, khóc thành tiếng. Úc Tiểu Trì gần như chưa bao giờ qua những lời này. Đường Lạp An vẫn coi như đứa bé trưởng thành cần bảo vệ, ngay cả trước lúc ly hôn cũng nguyên nhân, ở trước mặt dường như luôn là người phụ nữ ngây thơ hạnh phúc được thương .

      Nhưng trong lòng từ khi vừa mới bắt đầu nhìn thấu tất cả đều là giả tạo, bao gồm buổi tối nhiều năm về trước, Đường Lạp An đem chuốc say sau đó cùng dây dưa giường, cho là hôn mê, trong lúc đó thay đổi người… Kế hoạch của rất kín đáo, quá trình thực rất thành công.

      Nhưng bỏ quên chuyện, người phụ nữ cách nào tự kiềm chế khi ở bất kỳ mọi tình huống nào cũng có thể phân biệt được người nào là người đàn ông của mình. Cả đêm triền miên ấy, ngừng thôi miên mình rằng người đàn ông rong rẩy ở người là Đường Lạp An. Sau tất cả mọi chuyện đều cắn răng nhịn xuống, cho đến khi mang thai. vui vẻ đem tin tức này cho biết, nhưng trong lòng chảy máu.

      Đường Lạp An cho rằng cái gì cũng biết, ra so với còn biết nhiều hơn. thậm chí cảm thấy may mắn khi mình bị Cosmo chọn trúng để phối hợp với kế hoạch của , bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Lạp An bị cướp trái tim.

      “Có vài người thoáng cái là cả đời, Lạp An, có thể đem toàn bộ tình cho ấy, nhưng là cả đời có thể để lại cho em ?”

      Nước mắt của cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống đến cổ của , thậm chí cho rằng ra Đường Lạp An nghe thấy cái gì…

      năm nay tròn ba mươi tuổi, tất cả tuổi xuân tốt đẹp đều dành cho , nhưng trừ tàn nhẫn giả dối nhận được cái gì.

      Lạp An, chúng ta chưa nhau, già rồi, mà em thực biết khi còn tuổi xuân nữa, em còn có tư cách gì cầu xin em…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 93

      Kể từ khi gặp lại Đường Lạp An, tâm trạng Du Nguyệt Như hết sức nặng nề, hỏi Thái Tử Đường Lạp An có thể tỉnh lại hay , còn Thái Tử quan tâm.

      “Thế nào, nhìn thấy bộ dạng này của tình nhân cũ trong lòng cảm thấy có tội sao? Xem ta bất tỉnh đến bao giờ, nếu phải nể mặt chị, em tuyệt đối cứu ta, nhìn xem ta làm gì với chị, cũng đủ chết vạn lần.”

      Du Nguyệt Như cười nhưng , hiểu Đường Lạp An, dẫu có chết cũng muốn trở thành phế nhân, đây cũng là trừng phạt lớn nhất đối với rồi. “Mấy năm nay em… Thuận lợi ?”

      Thái Tử hạ công việc tay xuống, châm điếu thuốc, khói thuốc lượn quanh sau đó chớp mắt nhìn . “Ý chị muốn hỏi em Thi Dạ Diễm còn tìm em gây phiền toái sao, chị còn chưa quên ta?”

      Du Nguyệt Như chậm rãi lắc đầu, cúi mặt xuống. Thái Tử thể làm gì ngoài thở dài, “Cho dù chị trách em, em cũng đồng ý cho hai người ở cùng nhau, nguyên nhân em muốn giải thích lại, còn chuyện nữa, chị biết cha tính toán đem gả chị chưa?”

      Du Nguyệt Như kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Đem chị gả ? Tại sao? Gả cho ai?”

      “Có thể là Phong Hạo, cha cũng hỏi qua ý kiến của cậu ta rồi, chị biết ông ấy vẫn luôn như hổ rình mồi đối với thành phố phía tây này, tại chị lại cùng Phong Hạo quen nhau, ông ấy tất nhiên phải rèn sắt khi còn nóng vun đắp hai người thành đôi sau đó lần lượt sau đó từng bước đem thế lực thành phố phía tây bỏ vào túi, cho dù thành ít nhất cũng là hợp tác cùng nhau.

      “Ông ấy hồ đồ rồi sao, Phong Hạo phải là người đàn ông dễ dàng khuất phục, cẩn thận ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo.” Du Nguyệt Như cười giễu cợt, Thái Tử cười ha hả, “Ông ấy còn hỏi ý kiến của em với Triệt đấy.”

      “Hai người thế nào?”

      “Triệt phản ứng giống như chị, nó rất nhàng, nhưng ra là muốn xem náo nhiệt. Em sao, em cảm thấy đem chị gả cũng sai, khỏi nhớ đến Thi Dạ Diễm, cho nên em giơ hai tay tán thành.”

      Du Nguyệt Như đến bàn làm việc của , nghe xong những lời này thuận thế đạp cho cước, gót giày nhọn giống như kim đâm vào da thịt , đau đớn liên tục cau mày, “Em dựa vào cái gì dám tán thành, em cũng phải biết chị chẳng qua là dùng Phong Hạo làm bia đỡ đạn giúp chị đuổi những con người theo đuổi đánh ghét kia, ra Phong Hạo phải thích người phụ nữ như chị.”

      “Vậy cậu ta thích loại nào?” Thái Tử xoa chân, giọng khàn khàn.

      “Theo chị quan sát ta chú ý đến kiểu người phụ nữ như Tiểu Tịch nhiều hơn, chị cho là rất cần thiết cho cha biết chuyện này, em cảm thấy thế nào? Hơn nữa bản lĩnh của Tiểu Tịch rất tốt, sợ thua thiệt.” Du Nguyệt Như cực kỳ nghiêm túc, nghe ra chút hài hước, nhảy xuống bàn tới cầm túi rời .

      “Chị chuyện với cha chút đợi thêm mấy năm, Tiểu Tịch đến tuổi rồi sắp xếp đám hỏi cho nó với Phong gia.”

      “…” Chân mày Thái Tử quấn chặt hơn, đem nha đầu kia gả cho… người khác? Nghĩ như vậy nhất thời trong lòng cảm thấy quái lạ, cũng thể là cảm giác gì. Giống như thứ thuộc về mình nếu chợt bị người khác lấy , cực kỳ thoải mái, nhưng lại ra được nguyên nhân.

      Quyết định suy nghĩ thêm nữa, cúi đầu tiếp tục công việc. Nhưng vài ngày sau, cầm vé máy bay cùng mấy tấm thẻ vàng nhét vào trong tay Du Nguyệt Như.

      “Bên này có việc của chị, chị cầm vé máy bay chơi cùng người kia của chị , chuyện đám hỏi em chuyện với cha, nhưng em khó bảo đảm được ông ấy dùng thủ đoạn cưỡng chế ép chị kết hôn, cho nên chị đừng tùy tiện trở lại, thiếu cái gì trực tiếp với em là được rồi.”

      Du Nguyệt Như chớp chớp mắt, hớn hở nhận lấy đồ. “Trong này có bao nhiêu tiền?”

      “Theo như cách tiêu tiền của chị ở Pháp trước đây, đủ để chị tiêu xài mấy năm.” còn cách nào, nhìn ra được đối với chuyện hôn nhân như vậy Phong Hạo cũng kháng cự, chỉ biết địa vị đứng đầu mấy gia tộc của Hoàng Phủ gia ở thành phố phía tây này mang lại lợi ích rất lớn cho Phong Hạo, cậu ta là thương nhân, để làm ăn ổn định thua lỗ có thủ đoạn nào mà làm.

      Nếu như cha suy nghĩ về lời đề nghị của Du Nguyệt Như, khá… Tóm lại, trước tiên cứ đem người phụ này , nghĩ biện pháp để xóa bỏ ý định xấu xa về điểm này của cha.

      “Em phái người ở bên cạnh chị thầm bảo vệ chị, dù sao thân phận của chị khi ra ánh sáng chừng gây nên phiền toái.”

      Du Nguyệt Như vừa nghe vừa vội vàng cự tuyệt, “Bỏ , chị thích có người theo chị, giống như bị giám sát, ở bên ngoài chị vẫn là Du Nguyệt Như, đem theo người của em bỏ chạy, phải chị nên ở nhà tốt hơn sao.”

      đoán ra điểm mọn này của Thái Tử. Chuyện tình cảm luôn là người ngoài cuộc nhìn hơn, và Hoàng Phủ Triệt sớm cảm thấy giữa Thái Tử và Chử Dư Tịch nhìn tưởng đơn giản kỳ thực mập mờ được, đối với lần này bọn họ hiểu lòng nhau, Chử Dư Tịch tuổi còn quá, tính cách Thái Tử lại xác định, cứ để cho bọn họ tiếp tục mập mờ .

      Con người Thái Tử rất tự phụ, định ra chuyện gì gần như ai có thể thay đổi quyết định của , chẳng qua là chính cũng phát ra, có liên quan đến Chử Dư Tịch đến cuối cùng bất tri bất giác đều thỏa hiệp, lần này cũng giống như vậy. Vì vậy Du Nguyệt Như tạm biệt người thân sau đó thân nhàng lên máy bay Paris trước, bởi vì bao lâu nữa có thể nhìn thấy đứa con bảo bối ngày đêm mong nhớ, nghĩ đến điều này khiến người cảm thấy phấn chấn hơn.

      ***huyentrang138.d.d.l.q.d***

      Lúc Du Nguyệt Như tới nơi này trời mưa. Gió lạnh thổi mạnh vào cổ áo , mang đến chút lạnh lẽo, mà tâm trạng của cũng rất vui vẻ. Trác Nhiên ra lệnh cho “Nam bảo mẫu” Tần Hiền bên cạnh mình đặc biệt ô tô tới sân bay đón , chỉ là sắc mặt được tốt lắm.

      Thời gian còn sớm, đường trở về Du Nguyệt Như bảo Tần Hiền cho xe quẹo vào nhà trọ của bác quen biết định cho Thi Duy Ân điều bất ngờ. đứng ở cửa hàng hoa hết cả mắt chọn đồ, quên trêu ghẹo vẻ mặt oán giận của Tần Hiền.

      Lúc đầu Tần Hiền còn bình tĩnh chịu đựng, nhưng sau đó rốt cuộc chịu được bực mình nắm tóc, “Chị Nguyệt Như, Nhiên Nhiên có được nửa vẻ đẹp của chị tốt, nếu em cảm thấy mình đoản mệnh mười năm mất.”

      Du Nguyệt Như cười, mua túi đồ đưa cho , vô cùng đồng tình vỗ vỗ vai , “ ấy tuổi còn trẻ, hơn nữa bị cậu như vậy thói quen muốn lớn lên cũng rất khó, ngược lại chị rất hâm mộ ấy, bên cạnh có được người như em chăm sóc.”

      “Em vẫn rất tò mò cha của Tiểu Trà Diệp có hình dáng như thế nào.”

      Tần Hiền nhanh mồm nhanh miệng hỏi, Du Nguyệt Như mím môi cười nhạt cũng đáp lại. Kết quả thanh toán xong ôm túi ra ngoài, ở dưới vẫn còn mưa, Tần Hiền đem vật cầm ở tay , đưa ô cho . Du Nguyệt Như cầm lấy ô lúc sau mới yếu ớt mở miệng.

      “Vào lúc này, ấy đem chị che chở vào trong ngực, bởi vì ấy cảm thấy cái chị cần chính là ấy mà phải chiếc ô, có phải rất ngạo mạn hay ?”

      Tần Hiền như suy nghĩ điều gì gật đầu, mỉm cười, “Người đàn ông luôn luôn nghĩ vì người phụ nữ của mình mà chống đỡ cả bầu trời, chị Nguyệt Như, chị muốn quay về tìm ấy sao? Hôm qua Tiểu Trà Diệp còn hỏi em cha nó ở đâu, em cũng biết phải trả lời nó như thế nào.”

      Du Nguyệt Như bước chậm rãi rồi dừng lại, nhìn con đường đối diện, giữa màn mưa bóng lưng người đàn ông đó khiến quen thuộc đến đau lòng, đáy mắt có chút ẩm ướt, trong giọng dễ nhận ra run rẩy.

      “Nếu con bé hỏi nữa, em hãy cho nó biết, cha nó bận có chuyện rất quan trọng, làm xong … tới đón chúng ta.”

      Dường như nhận ra được tầm mắt của , cho nên lúc này người đàn ông kia bỗng dưng xoay người lại…
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 47: Đủ khả năng để chờ đợi

      Phần 94


      Cho dù là bao nhiêu năm, cũng chờ được.

      ***

      chiếc xe gào thét nguy hiểm rồi qua trước mắt , liên tiếp mấy cái, bánh xe lăn qua vũng nước làm nước bắn tung tóe khắp nơi, Cố Lạc kéo cánh tay Thi Dạ Diễm lôi trở về rồi , che chiếc ô màu xanh lên đầu .

      điên à! Có biết là đứng giữa đường ? Muốn bị xe ──”

      Thi Dạ Diễm đợi xong, hất tay của ra rồi xuyên qua khe hở của dòng xe cộ chạy ào ào chạy đến con đường đối diện. nhìn lầm, ràng nhìn thấy hình bóng của người con ấy, hơn nữa đôi mắt nhìn còn ngập nước. Tại sao đột nhiên lúc này ngay cả nửa hình bóng của ấy cũng thấy.

      “Tiểu Như! Tiểu Như em ra đây!” vội vàng nhìn xung quanh hét to tên của khiến người đường vây quanh xem, lại dám quá xa, chỉ sợ lại chợt xuất . Cố Lạc từ phía sau chạy tới che ô cho , “ rốt cuộc bị sao vậy? tìm cái gì vậy?”

      người con .” Thi Dạ Diễm đẩy ra, ánh mắt sắc bén như ra-đa liếc nhìn xung quanh. Cố Lạc trợn tròn mắt, kéo lấy tay của , “ đừng nổi điên nữa có được hay , trước mắt phải có người phụ nữ sao?”

      Thi Dạ Diễm chợt xoay người lại tức giận nhìn , bỗng chốc khắp người tỏa ra hơi thở nguy hiểm. “Cút ngay!”

      Cố Lạc bị hù dọa, giơ cổ tay lên xem đồng hồ chút, “Còn bốn mươi phút nữa là đến giờ hẹn, hai năm trước để họ mất lòng tin lần, tại cơ hội ở trước mặt , muốn nhìn thấy nó biến mất sao?”

      Trong cơn mưa lông mày của xiết chặt lại, từ run sợ ban đầu hóa thành bi thương cách nào xóa được, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Lạc cũng dần dần tiêu tan…

      “Nếu giao dịch lần này đàm phán thành công, có thể trở lại như lúc trước, cho nên cái gì của cũng chạy thoát.” Cố Lạc tiến lên, phân tích từng câu cho rất nhanh chỉ bằng cái bắt tay, “Cho nên người phụ nữ của ở nơi đó chờ .”

      Mưa chợt rơi nhiều hơn, dập tắt nội tâm dao động của . Trong nháy mắt khôi phục lại tỉnh táo. Mặt, còn u ám nữa, mắt, còn đỏ nữa. Khóe miệng giật , mở lòng giơ tay lên ôm lấy Cố Lạc, trái tim tràn đầy những cảm xúc có cách nào xóa bỏ, chỉ chịu đựng đau khổ mình.

      Cố Lạc để bụng bĩu môi, “Em rất vất vả mới thuyết phục được ba em, đừng để cho ông ấy thất vọng là được rồi, Bách Vĩ sắp xếp, chúng ta đừng để muộn giờ.”

      Hơn hai năm nay bỏ ra hai trăm phần trăm nghị lực làm lại từ đầu tích góp sức mạnh từng chút chẳng qua là muốn quay lại như trước đây. Năm đó mình xuất ở trước mặt Thi Thác Thần tỏ thái độ, dùng chính bản thân mình nhiều năm qua ra sức “hạ năm thành giang sơn” đền bù tổn thất kếch xù mà Du Nguyệt Như gây ra cho nhà họ Thi.

      Thi Thác Thần tức giận đến suýt nữa muốn lấy mạng của , “Con có biết con làm gì ?”

      “Con rất tỉnh táo, con đền bù tổn thất cho nhà họ Thi, con tìm lại danh dự bị vứt bỏ, ba có lý do gì để động vào ấy!” Đôi mắt Thi Dạ Diễm đều chớp, giống như ra chẳng qua là râu ria gì đó mà phải coi cái mạng mình như nửa giang sơn!

      “Ta thấy con bị bệnh mà biết! Chỉ là người phụ nữ! Con như vậy mà cũng xứng làm con của Thi Thác Thần ta sao!”

      “Thi Dạ Hướng cũng là vì người phụ nữ, bất hạnh khi có hai đứa con đều như vậy.”

      “Nhưng con cũng người phụ nữ mà từ bỏ bất cứ thứ gì!”

      “Con cũng từ bỏ bất cứ thứ gì, bao gồm cả người phụ nữ của con.” Thi Dạ Diễm thờ ơ nâng khóe miệng lên. “ tin ba cứ thử giết Chử Dư Tịch , xem Thi Dạ Hướng làm ra chuyện gì.”

      Thi Thác Thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gì phẩy tay áo bỏ , thất vọng về nhưng cũng là tình cảm mà lời nào có thể miêu tả được. Thi Dạ Diễm còn bận tâm đến điều đó, càng có thời gian đắm chìm trong nỗi khổ ly biệt, bởi vì Thi Dạ Hướng bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của .

      , con đường rất khó khăn, Bách Vĩ còn thấy nụ cười của nữa, giống như cái dây cót cơ khí được vặn chặt lúc nào là làm việc. che giấu nội tâm mình rất tốt, trán thấy đau buồn chỉ thấy ý muốn giết người nhìn mà đau lòng.

      huyentrang138.d.d.l.q.d



      Trong xe, Cố Lạc cầm khăn cẩn thận lau nước mưa mặt . Thi Dạ Diễm ngửa đầu tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi, thời gian ngủ của rất ít, mấy ngày thường xuyên ngủ được. Cố Lạc nhìn thấy vầng thâm nhạt dưới mắt , khỏi đau lòng.

      Đôi môi hé mở có độ cong kia của cách môi gần trong gang tấc, trong lúc đó hơi thở mang hương vị nam tính của tràn đầy trái tim , trong chớp mắt khiến rối loạn tinh thần. lặng lẽ nghiêng người đến gần…

      “Lạc Lạc.” Thi Dạ Diễm mở mắt, chỉ thản nhiên mở miệng.

      “Hả?”

      “Cám ơn.”

      “…” Cố Lạc chợt dừng động tác, chớp mắt tự giễu nhìn giống như là cố ý, từ phía sau lấy ra bộ tây trang khác. “Nhanh đến chỗ kia, thay bộ quần áo ướt sũng người ra.”

      Người đàn ông trong lòng này sớm bị người khác chiếm giữ, đúng là điên mới có thể suy nghĩ hôn . cũng phải ra câu cảm ơn này, cảm ơn kịp thời ngăn lại, mới khiến cho mất mặt.

      Trong lúc Thi Dạ Diễm thay quần áo biết ý quay mặt ra ngoài cửa sổ, nâng má nhìn cảnh phố Paris.

      Người phụ nữ che ô ở con đường đối diện, ra là nhìn thấy, bao gồm người đàn ông sánh vai cùng . Cho dù biết nguyên nhân ấy trốn tránh là gì, nhưng Cố Lạc muốn để Thi Dạ Diễm phân tâm vào lúc này.

      Thi Dạ Diễm thay đổi thấy rất , mặc dù so với trước kia càng thêm lãnh khốc ác độc, nhưng vẫn khiến cho Cố Lạc có chút sinh lòng khâm phục đối với Du Nguyệt Như. Bản thân người đàn ông này ngông cuồng, nhưng lại học được cách tôn trọng, nhất là tôn trọng phụ nữ.

      Ở trước mặt chưa từng tới bất kỳ lời nào liên quan đến Du Nguyệt Như, thậm chí chưa từng thấy qua bởi vì nhớ nhung mà có giây phút nào thất thần, giống như người phụ nữ này chỉ là cái tên, là tự tạo ra ảo giác.

      Nhưng mới vừa rồi mới hoàn toàn hiểu, con mắt Thi Dạ Diễm ràng xâm nhập bùng nổ dưới chịu đựng, tình cảm của đối với Du Nguyệt Như cần bất kỳ ngôn ngữ nào miêu tả chau truốt, bởi vì nó căn bản có chỗ núp, lại càng cần cố ý trưng bày , bởi vì sau mỗi việc bản thân làm cùng ấy, cũng là vì đem ấy vĩnh viễn khóa ở trong ngực, che chở thương cưng chiều dưới bàn tay của .

      Cố Lạc tự chủ nhếch khóe miệng lên, vì người phụ nữ, Thi Dạ Diễm điên cuồng đến mức làm người ta níu lưỡi nên lời mà lại cực kỳ thông minh tỉnh táo tự kiềm chế được bản thân, là bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn người khác.

      Du Nguyệt Như, rất may mắn.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Phần 95

      Trác Việt vừa ngủ dậy đầu tóc rối bời cùng đôi mắt đen to tròn chạy đến mở cửa, Du Nguyệt Như sớm quen với hình tượng như vậy của từ lâu. Thi Duy Ân rất ít khi bám lấy người khác, Trác Việt bất hạnh khi chính là người trong số đó. Điều này có lẽ cũng có liên quan rất lớn với việc thường xuyên mang con bé ăn thức ăn ngon.

      Dùng lời của , Tiểu Trà Diệp cũng có tố chất ăn hàng, còn tuổi mà khẩu vị được huấn luyện cực kỳ kén chọn, nhạy cảm đối với thức ăn trong tương lai rất thích hợp trở thành chuyên gia ẩm thực.

      Tần Hiền chào hỏi Du Nguyệt Như rồi cố ý mang theo Trác Việt rời trước. Du Nguyệt Như nắm bàn tay bé của Thi Duy Ân vẫy tay chào , khiến cho cười an tâm. Tần Hiền mặc dù hiểu tại sao Du Nguyệt Như chợt kéo lên xe rời giống như chạy trốn, nhưng từ lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của , có thể đoán ra được phần nào.

      đường trở về Trác Việt vô tâm oán trách với Tần Hiền tiểu quái Tiểu Trà Diệp này thế nào lại làm khổ , hoàn toàn nhớ trước đó như thế nào tức giận quơ chân đánh . Tần Hiền thở dài biết làm thế nào, để mặc cho túm tóc.

      Du Nguyệt Như và cha của Tiểu Trà Diệp xa cách hai nơi, phải chăng câu kia là đúng: nhau dễ, gần nhau mới khó. Nếu quả là như vậy, chỉ cần hai người có thể ở chung chỗ, đối với như vậy là đủ rồi. cũng tham lam.

      Thi Duy Ân ngồi ở trong lòng Du Nguyệt Như, đôi mắt mong chờ chớp chớp mở to nghiêng đầu nhìn , giống như chờ đợi chú ý của mẹ lên người mình. Rốt cuộc chờ được, hai bàn tay bé quấn vòng quanh kéo mái tóc dài của cái, da đầu Du Nguyệt Như bị đau liền phục hồi lại tinh thần, hôn cái lên cái miệng phấn hồng bi bô nhắn của Thi Duy Ân, “Tiểu Trà Diệp có nhớ mẹ ?”

      Thi Duy Ân bĩu môi uốn éo cái đầu , để ý tới . Du Nguyệt Như cười đem đầu mình chạm vào cái đầu , lấy ngón tay cù cù ở ngang hông bé. Tiểu Trà Diệp sợ nhất chiêu này, chưa được mấy cái nhịn được cười khúc khích, bò đến đùi chậm chạp giơ quả đấm ra oai.
      “Mẹ hư! Con muốn cha!”

      Thanh non nớt lại trong trẻo cùng vang lên như cây kim đâm vào trái tim . Du Nguyệt Như ngừng cười, đem con ôm vào lòng, trong lúc vân vê sợi tóc đen nhánh của con, ngón tay miêu tả ngũ quan non nớt của bé, nhìn vào đôi mắt bé sâu, đôi mắt này ngày càng giống Thi Dạ Diễm.

      huyentrang138 - d.d.l.q.d

      Thi Duy Ân hiểu tâm tư của , bàn tay bé đánh lên người ăn vạ.

      “Tiểu Trà Diệp muốn cha…”

      Du Nguyệt Như lời nào, nụ cười ra thêm khổ sợ. Con còn như vậy, cũng biết muốn đến chỗ cha. Du Nguyệt Như để mặc cho con quậy, cúi đầu xuống, hôn lên đầu con, “Tiểu Trà Diệp có biết cha là người như thế nào ?”

      “Hiền hiền.” Thi Duy Ân chút nghĩ ngợi bật thốt lên.

      Du Nguyệt Như hiểu con chỉ phải là Tần Hiền, mà là người đàn ông giống Tần Hiền.

      “Cha, con muốn cha, mẹ cho con .” Thi Duy Ân đẩy ra được, thân thể ngừng giãy dụa, trong miệng lặp lặp lại hai chữ chỉ muốn có cha, mỗi thanh đều giống như cắt vào lòng của . Du Nguyệt Như ôm con đến nơi cất giữ, từ bên trong ô vuông nhảy ra cái hộp .

      Bên trong, là quả bình an bằng thủy tinh trong suốt.

      Du Nguyệt Như ngồi xổm xuống nắm lấy đôi bàn tay bé nâng nó lên, Thi Duy Ân bị quả táo xinh đẹp này hấp dẫn, lật xem hai bên, ngẩng đầu nháy mắt.

      Du Nguyệt Như mỉm cười dịu dàng, hôn lên cái trán trơn bóng của con, “Đây là quà mà cha con tặng cho con, cha con Tiểu Trà Diệp phải ngoan ngoãn mới trở về đón chúng ta.”

      Cái miệng nhắn của Thi Duy Ân nghiêm túc mím chặt lại, đám lông mày, bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa cực kỳ giống người đàn ông kia, con bé dường như cố gắng hiểu ý của Du Nguyệt Như, sau đó cái hiểu cái gật đầu mạnh.

      “Tiểu Trà Diệp, ngoan ngoãn, cha quay trở lại.”

      “Đúng rồi, Tiểu Trà Diệp thông minh.” Du Nguyệt Như vui vẻ cười tiếng, trong mắt điểm thêm vài giọt nước. Từ đó trở quả bình an bằng thủy tinh này theo Thi Duy Ân từ lúc còn đến thiếu niên thậm chí mỗi giai đoạn lớn lên trưởng thành, là bảo bối mà con bé quý trọng nhất.

      Cuối cùng cũng dỗ được con ngủ, tiểu nha đầu này lúc ngủ cũng đều phải ôm quả bình an buông, mưa vẫn cứ rơi.

      Ánh sáng từ cửa sổ tràn tới, đứng ở trong bóng tối đau khổ che mặt, gắt gao cắn môi để cho giọt nước mắt chảy ra. phải là muốn gặp , phải muốn nhào vào trong ngực , chỉ là chưa tới lúc.

      con thông minh xinh đẹp, còn nhìn thấy bóng hình người đàn ông ở trong mưa mất khống chế gọi to tên của .

      Nhìn xem, hạnh phúc đến nhường nào. Vì vậy cho dù là bao nhiêu năm cũng chờ được.

      hít hơi sâu, ôm ngực cố gắng ức chế cơn đau nhói dâng lên ở nơi đó.

      Ban đêm, tất cả mọi người đều an tâm ngủ, nhưng lại mất ngủ cả đêm. Bởi vì biết ở góc trong thành phố này, có người nhất định giống thức trắng đêm ngủ.

      Khi gặp lại nhau cũng là thời điểm xa xỉ, có thể cùng dưới cơn mưa, tuyệt.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :