1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 76:

      Editor: Búnn

      Chia ly, cuối cùng cũng phải là chia ly, mà là vì có thể gặp lại lần nữa.

      ***

      Thi Dạ Diễm dùng bạo lực để trút hết ra ngoài những căm phẫn độc, bị lạnh nhạt, bị chán ghét tích tụ dưới đáy lòng bao nhiêu năm nay mà thể dùng lời để thuyết phục.

      Nếu phải bên hông bỗng nhiên có đôi tay mềm mại mảnh mai giữ chặt, còn có giọng dễ nghe kia ngừng ngăn lại, biết phải đến khi nào mới có thể thoát ra từ giữa cảm giác đỏ mắt muốn giết người kia.

      Khi đó quay người lại, tàn bạo vẫn còn cuồn cuộn trong đáy mắt chưa tản ra, bé tìm cách giữ vai , ngay sau đó tiếp tục kéo tay rời khỏi chỗ này.

      Mưa ở Prague giống như có vô số mảnh thuỷ tinh rơi trong trung, nhàng tẩy rửa hết những điều vừa xảy ra trong thành phố. Khí lạnh và màn sương ẩm ướt tràn ngập trong khí, đẹp đến mức gần như hư ảo dưới ánh đèn mờ ảo bên trong khu vực nội thành này. Chạy trong mưa xuyên qua con hẻm, cảm giác người mặt đều lạnh, riêng chỉ có làn da nơi được cầm lấy kia là ấm.

      Cuối cùng cũng dừng lại ở bên cạnh bờ sông người, bé khom người thở dốc mạnh mẽ, hai gò má hơi phiếm hồng, mái tóc gọn gàng cũng hơi rối loạn. Tiếng cười trong trẻo của tràn ngập vui sướng, cầm mép váy tao nhã hành lễ cung đình lời cảm ơn.

      Thi Dạ Diễm hơi cong khoé miệng, cảm nhận được bé này hẳn là nàng công chúa bé kiêu ngạo trong pháo đài cổ kính.

      Quần áo của bị cởi ra trong lúc đánh nhau, thấy ngực có mảng bầm tím lớn, bước lên cẩn thận xoa . đau đến nhíu mày, vừa xoa vừa thổi hơi, giống như nếu làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn vậy.

      bất tri bất giác vào lòng , Thi Dạ Diễm cúi đầu có thể thấy đôi môi màu hồng phấn bị ướt nhẹp cùng hành động ngây thơ của .

      Tay từ từ đặt lên eo , dưới ánh mắt kinh ngạc của , xoay người ôm lấy , bao vây giữa tường với cơ thể của mình."Buổi tối rất lạnh, bây giờ em lại phát run nữa."

      vốn định đẩy ra, lại biết vì sao làm như vậy, trái lại lại chậm rãi ôm chặt eo , cảm thụ nhiệt độ cơ thể từ cậu bé xa lạ này.

      Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, càng thu hẹp cánh tay ôm thân thể gầy gò mềm mại kia, cần cái ôm như vậy lâu lắm rồi..Chỉ là trong giây phút này, biết ngoại trừ ra ai có thể cho .

      mở to đôi mắt đen láy của mình, đáy mắt tối vài phần. Người duy nhất đồng ý giúp chạy trốn phải là Đường Lạp An, mà thực ra là .

      "Em tên là Tiểu Như, còn sao?"

      Hơi thở khi chuyện thổi đến chỗ xương quai xanh của , hơi ngứa.

      "Tên là Er...Thi Dạ Diễm."

      "Tên rất đặc biệt, lửa trong ngọn lửa sao?" Bị ôm, giống như được ngọn lửa vây quanh vậy. ra lạnh rất lâu rồi, cơ thể tự giác xích lại gần hơn. Có lẽ tìm kiếm ấm áp, hướng về nơi ấm áp hơn là bản năng của mỗi người.

      Hành động này của khiến Thi Dạ Diễm khỏi nhìn lâu. Đây là lần đầu tiên nhìn gần bé như vậy, thậm chí còn thông qua đáy mắt ướt át của nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của chính mình.

      bị nhìn đến mức cảm thấy tự nhiên."Hơi lạnh."

      "Tại sao em về nhà?" Thi Dạ Diễm hỏi, lần nữa ôm vào trong lòng.

      Có lẽ trong câu của chữ nào đó kích động , trong mắt xoẹt qua tia u ám, sau đó ngẩng đầu lên, có chút đắc chí." nhìn ra sao? Em bỏ nhà ."

      Thi Dạ Diễm chau mày lại, sau đó lại dần giãn ra."Vừa đúng lúc." đội mũ lưỡi trai lên đầu , bàn tay của thuận tiện quơ quơ." cũng vừa bỏ nhà ."

      Vào buổi tối kia hai đứa trẻ bỏ nhà có lựa chọn nào khác là kề cận sưởi ấm cho nhau, lấy cớ đó để giải thích cho hành vi lưu luyến nhiệt độ cơ thể của mình. Cho dù trong thời tiết rét lạnh này, cũng có cái ôm ấm áp vĩnh viễn.

      ***

      Ấm áp đầu tiên giữa hai người họ chính là cái ôm kia. Nhiều năm sau đó, ra Du Nguyệt Như chưa bao giờ quên nó, chỉ là về sau có quá nhiều chuyện khiến đành phải chôn sâu phần ấm áp đặc biệt này trong lòng.

      Sau khi bọn họ từ rạp chiếu phim ra, dường như tuyết càng rơi lớn hơn nữa. Đèn đường và đèn treo những hàng cây hai bên vỉa hè lấp lánh chào đón lễ noel. Du Nguyệt Như ngẩng đầu lên, những dải tuyết lớn giống như những sợi bông từ trời rơi xuống. tiếng động mà vô cùng mạnh mẽ, gì ngăn được mà cũng có cách nào ngăn được.

      Thi Dạ Diễm chuẩn bị lấy xe bị ngăn lại."Dù sao cách nhà cũng xa, chúng ta bộ về thôi."

      " sợ lạnh sao?" Thi Dạ Diễm kéo khăn quàng cổ của lên, vén áo khoác ngoài của mình lên bao bọc bên trong. Du Nguyệt Như cười , bên cạnh có người đàn ông giống như ngọn lửa này, có lý do nào để sợ lạnh cả.

      Màu sắc rực rỡ của ánh đèn mặt tuyết mờ mịt tạo ra vầng sáng tuyệt vời, cửa hàng nối tiếp nhau toả ra ánh sáng lung linh. Bông tuyết dần phủ đầy tóc, vùi lấp những sợi tóc đen. Cây đại thụ hai bên đường ngoan cường duỗi thân trong gió rét.

      nghĩ, nếu cứ mãi như vậy, có thể thẳng đến lúc đầu bạc , làm bạn mãi mãi...

      Đây là mơ ước mà ngày trước vốn dám nghĩ đến, đối với , chính là hy vọng xa vời. Nhưng người đàn ông này từng cam kết với , chỉ cần ở lại bên cạnh , cho tất cả.

      Vậy trong cái tất cả này, có bao gồm cả vĩnh viễn chứ....
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Truyện hay tuyệt vời luôn. Cố gắng làm tiếp nha bạn

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 77:

      Editor: Búnn


      Bọn họ chưa từng cố ý tránh thai, hình như bây giờ Du Nguyệt như mới nghĩ đến vấn đề này. Thi Dạ Diễm trêu ghẹo ." biết ai từng sinh con của ."

      Quan hệ giữa người với người kỳ diệu, lúc trước có bao nhiêu chán ghét Thi Dạ Diễm bây giờ mỗi ngày đều muốn dính cùng chỗ với , cuộc sống này quá hoang dâm vô độ. Bách Vĩ oán giận cùng chỉ trích dưới lần rằng chính là mầm họa hại nước hại dân, còn Thi Dạ Diễm chính là kẻ hôn quân tham luyến sắc đẹp.

      cũng tức giận, trong cuộc sống hai mươi mấy năm nay chưa có lúc nào cảm thấy thoải mái tự do hơn bây giờ. Mà hiển nhiên cũng chưa quên chuyện Chử Dư Tịch. Thi Dạ Diễm thỉnh thoảng lén gọi điện thoại sau lưng , còn chân tay nghe lén.

      "Cậu còn muốn kéo dài tới bao giờ? Có chút đạo đức nghề nghiệp nào ?" Thi Dạ Diễm hơi vui.

      Bên kia điện thoại Lôi Khả thảnh thơi đùa."Tôi cũng phải siêu nhân vạn năng vô địch, dù sao cũng cần chút thời gian."

      Hôm đó ta cố ý để Thi Dạ Diễm nghe thấy những lời ta với Du Nguyệt Như kia, trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng, chỉ là ra mà thôi. Chẳng qua Lôi Khải chỉ câu ám chỉ."Người phụ nữ này cũng đơn giản, lúc buồn ."

      cúp điện thoại rồi im lặng suy nghĩ, cũng quên chú ý tiếng bước chân ngoài cửa rời . Lúc trở lại phòng ngủ nằm ngủ rồi. Thi Dạ Diễm kiểm tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của , có gì. nâng khóe miệng, rất cẩn thận, để lại dấu vết nào.

      xoay người lên giường, hôn cho đến lúc tỉnh, cởi váy ngủ của . Du Nguyệt Như ngái ngủ khẽ mở mắt hừ hừ, Thi Dạ Diễm tách hai chân của ra, chầm chậm ma sát nơi đó của ."Ngày mai rồi, phải kiểm tra vườn trồng trọt ở bên Tam Giác Vàng chút."

      Nguồn nhiệt người trỗi dậy, mắt khép hờ ôm . "Sau đó sao?"

      "Sau đó...nộp trước bài tập lúc có ở đây thôi." xong, đột nhiên hạ thắt lưng xuống xuyên thẳng vào cơ thể . Bỗng nhiên có vật cứng nóng bỏng như thế xuyên vào, hít vào hơi sâu, còn đợt tỉnh lại, bắt đầu di chuyển mãnh liệt.

      nhịn được thở gấp, khẽ ngâm "ưm...ưm...", vào lỗi tai , giống hệt như con sâu chui vào tim của . Thi Dạ Diễm dùng hai tay giữ chặt thắt lưng của . bình tĩnh, cẩn thận quan sát mỗi biến hóa rất khuôn mặt của , gần như xác định được cau mày, phát ra thanh, mồ hôi chảy xuống, thậm chí còn có cả biểu tình đau đớn xen lẫn với vui thích, tất cả những biểu đó đều vì mà có.

      "Tiểu Như, nếu như thực mang thai, lập tức sinh nó, cưới em...Mặc dù có chút phiền, nhưng nên là con ." thanh trầm thấp của lượn vòng quanh tai , giống như thứ gì đó cuồn cuộn mãnh liệt tiến vào trong tim .

      phải muốn con trai, chỉ sợ con trai có cách nào phải tiếp nhận chút đau khổ giống như . Nếu như có đứa con kiên cường chịu khuất phục, xinh đẹp quyến rũ giống như ...Vậy nó tuyệt đối là niềm kiêu ngạo của .

      Du Nguyệt Như khe khẽ lên tiếng trả lời, yết hầu căng thẳng, đau khổ chua xót, lúc lên đỉnh mắt hơi ướt. ra hay những câu như vậy, vì thế cho nên mỗi câu như vậy đều làm người khác rung động.

      cũng muốn có , trao toàn bộ tình của mẹ mà chưa từng cảm nhận cho nó. cần con bé kiên cường giống , để cho con bé tha hồ dịu dàng, yếu đuối, tự do phóng khoáng. tin tưởng chỉ cần có Thi Dạ Diễm ở đây, người đàn ông này đủ mạnh mẽ để tạo nên thế giới mưa gió. chút tổn thương nào cho con của họ.

      Con của bọn họ thành công chúa hạnh phúc nhất.

      Chỉ là tưởng tượng thôi mà có cảm giác hạnh phúc như vậy rồi.

      Có đôi khi bạn cho rằng hạnh phúc gần trong gang tấc rồi ra chỉ cần bước nữa thôi, rơi xuống vực sâu vạn trượng, tất cả những điều đẹp đẽ đó bị lưỡi dao tàn nhẫn sắc bén của thực bổ ra, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      Hóa ra suy cho cùng tất cả chỉ là ảo tưởng xa vời thể chạm đến.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 78:

      Editor: Búnn

      Ngày tiếp theo, Du Nguyệt Như khăng khăng muốn đưa đến sân bay. chưa từng trải qua xa cách ngọt ngào như vậy, ngàn lần đành lòng, để ý đến xung quanh ôm cổ dịu dàng làm nũng.

      Thi Dạ Diễm nhanh chóng quên dáng vẻ nữ vương khó chinh phục lúc ban đầu của , nâng trán thở dài, có chút chịu nổi dáng vẻ nũng nịu giống của ."Trước kia em phải như thế này mà..."

      Du Nguyệt Như bĩu môi." thích em đối nghịch với như trước sao?"

      Đến giờ đăng ký, Du Nguyệt Như muốn chắn loa phát thanh kia lại. Thi Dạ Diễm giữ chặt thắt lưng , bế cách mặt đất khoảng, để nhìn thẳng vào mắt mình, gì, chỉ nhìn như vậy.

      Du Nguyệt Như giống như bị hút vào trong đôi mắt màu hổ phách của , toàn bộ lưu luyến rời đều tập trung ở mặt."Về sớm chút."

      Thi Dạ Diễm nâng môi lên." câu em ."

      cảm thấy thở nổi, cảm giác chua xót lan tràn toàn thân, tim đập ngừng. cắn khóe môi vẫn ngừng dương lên của mình.

      "."

      " cần." cười, được tự nhiên quay mặt .

      Thi Dạ Diễm hỏi nữa, nhưng mà bỗng dưng lại hôn , đầu lưỡi thăm dò quấn quít với lúc. Trong miệng đều là mùi hương khiến lưu luyến. Hoặc là liếm hoặc là cắn cánh môi , giọng của có chút khàn.

      "Tiểu Như, ..."

      "Xuỵt, đừng , em biết." che môi . muốn gì mà sao lại biết.

      chữ '', phải mang quá nhiều trách nhiệm, vô cùng nặng nề nhưng lại rất quý giá. Quý giá đến mức dám ra miệng quá dễ dàng, càng dám nghe. Sợ bỗng nhiên lại còn gì. Giống như là lời nguyền của bé lọ lem, trước khi điều tốt đẹp giống như rơi vào đám mây, sau khi tan thành mây khói.

      từng trải qua nhiều lần mất như vậy, liên tiếp lấy từng mảng từng mảng trong lòng. dễ dàng mới đến được lần nữa làm sao có thể mạo hiểm để cho nó biến mất, tình nguyện chôn chữ này sâu xuống chứ hy vọng kết quả ấm áp cho này thành công dã tràng.

      Chỉ là biết, chữ này, chôn sâu dưới đáy lòng thoáng cái chính là mấy năm.Trong thời gian , chỉ dựa vào câu cưới kia, cùng ánh mắt lưu luyến dây dưa của lúc này, còn có đáy mắt sớm để lộ ra những khổ sở sắp phải chịu đựng này để trải qua.

      Thi Dạ Diễm đặt xuống, hôn liên tiếp lên trán ."Chờ quay lại."

      xoay người rời , Du Nguyệt Như nhìn bóng lưng lưu luyến cắn đầu ngón tay, trong lòng gợi lên vô số ngọt ngào.

      Chia ly, cuối cùng phải chia ly, mà là vì để gặp lại.

      ****

      Sau khi Thi Dạ Diễm dường như cuộc sống của lập tức thay đổi, muốn về nhà, lái xe thẳng về nhà cũ. lâu gặp Tân Tiệp, thậm chí Du Nguyệt Như còn suy nghĩ có muốn chuyện tình của mình với bà hay .

      Đáng tiếc Tân Tiệp có nhà. Du Nguyệt Như để thuốc bổ và quà tặng vào trong phòng Tân Tiệp rồi chuẩn bị rời , bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến giọng chứa ý tứ trêu tức của người đàn ông.

      "Xem ra tâm trạng của chị cũng tệ lắm."

      Du Nguyệt Như nhịn xuống tiếng hét chói tai, hốt hoảng xoay người, sắc mặt trở nên xanh mét. Người đàn ông ở phía sau ngậm thuốc, dáng vẻ lười biếng mà phóng túng, cà vạt tháo xuống treo cổ, áo mơ mi mở rộng khoe ra cơ bắp rắn chắc bên trong, dáng người mê người khiến tránh khỏi nhìn thêm vài lần.

      Người đàn ông này phải ai khác, mà chính là Thái Tử gia vừa từ Nhật Bản về của nhà bọn họ.

      "Cậu dọa chết người, trở về lúc nào?" Du Nguyệt Như ôm ngực trừng mắt nhìn ta.

      Thái Tử cầm điếu thuốc, chậm rãi nhả vài vòng khói, cười như cười nhìn chằm chằm."Hôm nay bay, vừa đến nhà, thấy , còn chưa thay quần áo nhé."

      Trong lòng Du Nguyệt Như hồi hộp, mặt bình tĩnh bước lên tháo cà vạt cho ta."Tiểu Tịch ở Nhật Bản phát triển rất tốt, uổng công cậu nâng niu ấy như thế."

      Thái Tử khẽ cười tiếng, bắt lấy cổ tay , nâng cằm lên."Xe em theo suốt đường mà chị cũng phát ra, trong đầu chị nghĩ đến ai thế?"

      "Cái gì mà ai..." giả ngu, tay Thái Tử hơi dùng sức khiến cảm thấy đau.

      "Ở sân bay em muốn quấy rầy chị, dáng vẻ lưu luyến rời kia của hai người, phát triển tới mức độ nào rồi? làm đến mức nào rồi? Chị của em, chẳng lẽ Lôi Khải thỏa mãn được chị sao? Vẫn còn muốn thêm Thi Dạ Diễm nữa sao? Hay là ba người cùng lúc?"

      Ánh mắt tức giận của thái tử càng lâu càng mãnh liệt, trong giây lát Du Nguyệt Như lên tiếng, trong lòng nâng lên nỗi sợ hãi vô cùng...
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Nếu có.

      Phần 79:

      Editor: Búnn.

      Thói quen phải là tình , tình phải là thói quen.

      ***

      Du Nguyệt Như đẩy tay Thái Tử ra, xoa cằm đau nhức, vô cùng bình tĩnh. "Chị đến gặp dì Tiệp, phải đến ầm ĩ với em."

      muốn chạy trốn, bị Thái Tử tay lôi về, thô lỗ đẩy vào phòng mình. "Em tắm rửa thay bộ quần áo khác, chị ở đây chờ, lát nữa chúng ta ra ngoài ."

      "Chị có gì để với em, chị phải ." xong lập tức kéo cửa ra, vừa mới kéo được khe , lại nghe thấy giọng trầm thấp mà ngầm uy hiếp của Thái Tử truyền đến.

      "Chỉ cần chị bước ra khỏi phòng này bước, chị có tin em nhốt chị lại, cho chị gặp lại ta ?"

      "..." Động tác của Du Nguyệt Như dừng lại. hít hơi sau, sau đó đóng lại cửa. Thái Tử ra được làm được, càn rỡ độc ác đến mức có người nào có thể ngăn cản được.

      Tiếng nước ào ào trong phòng tắm khiến tâm trạng của càng thêm sốt ruột bất an, mãi đến lúc Thái Tử tắt nước, khoác áo tắm ra ngoài, thậm chí thay bộ quần áo khác Du Nguyệt Như vẫn trong trạng thái thất thần. Thái Tử vỗ tay trước mắt , gọi hồn quay trở lại.

      hơi lúng túng, nhưng Thái Tử vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như băng. Bọn họ người đằng trước người đằng sau, Thái Tử quay đầu lại, kiên nhẫn giục nhanh lên, kì kèo mè nheo, hận thể lên ba bước lùi bước. Thái tử quanh co, trực tiếp kéo , trùng hợp gặp Dĩ Nhu tan học trở về.

      Ngoại trừ bình thường Thái Tử hơi dữ dằn với ấy chút Du Nguyệt Như và Hoàng Phủ Triệt đều vô cùng thương ấy. Hơn nữa bình thường Du Nguyệt Như ở nhà nên Dĩ Nhu cực kỳ thích bám lấy . Chỉ là lúc này còn chưa kịp vui vẻ trao cho cái ôm ấp áp bị Thái Tử nhanh hơn đẩy ra.

      "Đừng ồn ào."

      Dĩ Nhu chu mỏ lên quay về phía hai người họ ." và chị đâu thế?"

      "Có cuộc hẹn." Thái Tử nhét Du Nguyệt Như vào trong xe, cũng quay đầu lại mà bỏ lại câu. Dĩ Nhu đành phải nhăn mặt chun mũi hừ tiếng, nhìn theo chiếc xe thể thao chạy như bay của ta.

      khí trong xe tránh khỏi có chút căng thẳng. Du Nguyệt Như ngầm tính toán xem phải làm sao bây giờ. Thái Tử lườm cái, mở miệng.

      "Chúng ta can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, chị kết giao với ít hay nhiều đàn ông em cũng có hứng thú, chỉ là..."

      "Chỉ là thể ở cùng chỗ với Thi Dạ Diễm đúng ?" Du Nguyệt Như tiếp câu của Thái Tử, lấy hộp thuốc lá từ trong túi của ta ra, châm điều. "Chị biết hai người từng có đoạn quá khứ, nhiều năm như vậy ấy đoạt ít việc làm ăn ở Bắc Mỹ của em, em cho ấy phát súng, ấy cho em phát súng, nhưng những điều này chẳng qua cũng chỉ là chút oán hận bị kéo dài thôi, ấy để em thoải mái, em cũng để ấy dễ chịu, cũng phải chuyện thù sâu hận lớn gì, phải sao?"

      "Thi Dạ Diễm chỉ đối nghịch với em, mà còn đối nghịch với nhà chúng ta nữa." Thái Tử cười trào phúng. "Sớm muộn gì ta cũng biết chị là ai, chị có thể giấu ta cả đời sao?"

      Cả đời?

      Trái tim Du Nguyệt Như run rẩy, ánh mắt trầm xuống, bọn họ có cả đời sao? Thái tử vừa thấy dáng vẻ này của lông mày càng nhíu chặt hơn. "Hai người là chơi đùa rồi kết thúc khi chưa quá muộn, chị muốn lấy họ Du, em cũng muốn kéo chị vào chuyện này."

      Cây to đón gió, nhà họ Hoàng Phủ là đại gia tộc đứng đầu ở thành phố T, cũng thiếu chuyện đắc tội với người ở cả hai phía hắc bạch đạo. Bên dưới những chuyện nở mày nở mặt chuyện nguy hiểm cũng đếm hết. ta là con trai cả, có Hoàng Phủ Triệt chịu trách nhiệm cùng ta là đủ, và Dĩ Nhu tránh càng xa càng tốt.

      Du Nguyệt Như cười nhạt. muốn họ Du sao? có đứa bé nào thích chuyện bị chính cha ruột của mình lấy ra làm công cụ lợi dụng. Dưới kích động bật thốt lên những điều kìm nén tận sâu dưới đáy lòng, hung hăng hít hơi sâu.

      cũng phải là thánh mẫu, nghĩ bất kỳ ai ở vào lập trường của khi có được càng ít ấm áp càng muốn quý trọng. Làm mẹ kế, những thương mà Tân Tiệp cho tuy chưa bằng nửa phần dành cho Thái Tử và Dĩ Nhu, nhưng với , như vậy cũng đủ để quý trọng rồi. muốn vạch trần việc khiến Tân Tiệp bị tổn thương, hơn nữa bà ấy còn bị bệnh tim bao nhiêu năm nay rồi. Tân Tiệp cần quý trọng và che chở hơn .

      "Nếu phải chơi đùa sao?" câu sâu xa, Thái Tử ôm tâm lý may mắn mà hỏi lại ."Cái gì?"

      "Chị , nếu lúc này phải là chị chơi đùa, ấy... ấy cũng nghiêm túc, ..." còn chưa xong, Thái Tử đạp mạnh chân phanh, khiến xe dừng ngay lập tức, quán tính khiến cơ thể bay ra ngoài nhưng lại bị dây an toàn kéo lại, lực kéo rất mạnh khiến cảm thấy đau nhức.

      vừa mới ngồi yên, bóng đen nhanh chóng chồm qua đây che người . Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến lòng căng thẳng. Thái Tử túm lấy tóc , ép nhìn thẳng vào mình, ánh mắt tĩnh lặng như nước. "Chị , nghiêm túc sao?"

      Da đầu có chút đau, thể đẩy ta ra được. "Đúng."

      "Có bao nhiêu nghiêm túc? Như thế nào gọi là nghiêm túc."

      chuyện, tay lại theo bản năng che bụng. Mắt Thái Tử theo động tác của nhìn chằm chằm xuống bụng dưới của , độc ác trong mắt tập trung tại chỗ. "Chị đừng với em là chị mang thai rồi nhé!"

      " có, bây giờ có nghĩa là tương lai có."

      Trong lập tức trở nên yên lặng như chết. lát sau, nghe thấy thanh hai nắm đấm của Thái Tử vang lên răng rắc.

      "Được lắm!"

      ta buông ra khởi động xe, tốc độ xe rất nhanh, xuyên qua dòng xe đường lớn, nhìn cảnh vật hai bên đường càng ngày càng quen thuộc, có dự cảm tốt. Cuối cùng Thái Tử dừng xe ở dưới bệnh viện của nhà họ Hoàng Phủ, nếu bây giờ Du Nguyệt Như còn hiểu ý tứ của ta nữa chính là con ngốc.

      xuống xe, Thái Tử lập tức bế xuống, để ý đến chuyện giãy dụa phản kháng, ôm thẳng đến khoa phụ sản. ai dám thất lễ với ông chủ lớn này, đành phải dùng tốc độ nhanh nhất cách ly những người liên quan, giữ lại cho bọn họ gian riêng tư.

      "Kiểm tra cho ấy lượt, nếu mang thai lập tức bỏ!" ta lạnh lùng ra lệnh. Du Nguyệt Như quá sợ hãi, tức giận đến mức choáng váng, quay đầu lại hung hăng trừng mắt. "Đều cút xuống cho tôi!"

      Những y tá vừa muốn tiến lên bị tàn ác bao quanh người làm cho sợ đến mức phải lập tức lui ra. Thái Tử bỗng nhiên nở nụ cười. " biết học dáng vẻ này từ ai, người chị xinh đẹp của em đâu rồi."

      "Nếu còn nhớ tôi là chị của cậu cậu nên làm như vậy!" níu chặt áo Thái Tử, trong mắt tràn ngập kiên quyết. "Cậu có quyền bỏ đứa bé của tôi!"

      "Cuối cùng chị cũng là người nhà họ Hoàng Phủ, làm sao có thể mang con của ta đây? Đầu chị bị hỏng rồi à? Nhà họ Thi là chốn nguy hiểm, chưa đến chuyện chị là người nhà họ Hoàng Phủ, chỉ cần chị là người phụ nữ bình thường thôi, sau khi vào cửa nhà họ Thi đến cục xương cũng bị nhà bọn họ nuốt vào! Thi Dạ Triệu và Thi Dạ Diễm vừa sinh ra bắt đầu tranh đấu, chị muốn thành vật hy sinh giữa hai người bọn họ sao?"

      " ? Tôi phải Tiểu Nhu, tôi dễ đối phó như ây! Hơn nữa Thi Dạ Diễm bảo vệ tôi!"

      "Làm sao chị biết?"

      " ấy để tôi phải chịu chút thương tổn nào, chỉ cần tôi ở bên ấy, ấy liều mạng bảo vệ tôi!"

      " dưới tình huống nào? giường sao?" Thái Tử cười trào phúng, vỗ vỗ mặt . "Em từng nghĩ chị khác với những người phụ nữ khác, chị thông minh, chị biết suy nghĩ thấu đáo, lời của đàn ông ở giường có thể tin sao? Kỹ thuật của ta tốt đến mức khiến chịu trúng tà nên muốn theo ta sao, nếu chị chọn Lôi Khải em quản, còn Thi Dạ Diễm, được!"

      "Tôi cần cậu để ý tôi! Tôi cần bất kỳ ai trong số các người quản tôi, tôi có quyền lựa chọn chỗ với ai!"

      "Hoàng Phủ Nguyệt Như! Chị tùy hứng đủ rồi! Mắt nhìn đàn ông của chị tệ thể chịu được, trước kia phải Đường Lạp An lấy chồng, kết quả sao? phải ta từ bỏ chị rồi sao? Hai lần đều cưới Úc Tiểu Trì." Thái Tử vặn bung cổ tay ra, cầm nó giơ lên trước mắt . "Chị cũng muốn vì Thi Dạ Diễm mà cắt cổ tay lần sao? Cuộc sống của chị còn bị đàn ông hủy đến mức nào?"

      Có thể thấy được vết thương dài có màu phai nhạt cổ tay , Du Nguyệt Như nhìn vết thương kia, trong nháy mắt nhớ lại những ngày đau khổ nhất, những ngày đau khổ vì bị Đường Lạp An tuyệt tình vứt bỏ bỗng nhiên mạnh mẽ về trong tâm trí .

      bên Đường Lạp An vừa đoạt lấy cơ thể để hưởng thụ, bên dùng giọng bao hàm tình dục cho , chúng ta thể cùng chỗ, Úc Tiểu Trì thể ta, con ta thể có cha.

      Du Nguyệt Như nhớ đến hình ảnh của lúc thiện lương bị tôi luyện thành vạn kiếm thể xuyên qua, đau thể kìm nén được. phẫn nộ đẩy ta rời khỏi mình, thậm chí cầm quần áo chưa kịp mặc rời khỏi đó. Đường Lạp An lời nào túm quay lại đặt dưới thân, mạnh mẽ tiến vào, tiếp tục màn hoan ái chưa xong.

      ta thô lỗ dã man, động tác mãnh liệt dường như chỉ vì muốn phát tiết, ngừng phản kháng, khóc hỏi ta nếu như ta Úc Tiểu Trì tại sao vẫn muốn làm chuyện này với . Đường Lạp An thở gấp vào tai câu, khiến trong nháy mắt rơi vào tận cùng của tuyệt vọng, trái tim yếu ớt bị ta đập nát hoàn toàn.

      "Tôi có cách nào khác, luyến tiếc , luyến tiếc cơ thể , càng luyến tiếc thanh giường của ."

      Nước mắt của Du Nguyệt Như trào ra mãnh liệt."Em tin trong lòng có em dù chỉ chút, cũng em đúng ?"

      Đường Lạp An cho cú đẩy sâu. "À, , tình đơn giản như vậy, cần nhầm lẫn xem thói quen trở thành tình , xem chỉ cần ở lâu với bất kỳ người đàn ông nào, có thói quen làm tình với ta, đều cảm thấy bản thân ta thôi."

      có sức lực để phản kháng, mất thanh, giống như tượng gỗ để mặc ta dao động, xuyên qua cơ thể mình. mở miệng, tiếng hít thở rất mỏng manh. Đôi mắt yên tĩnh, theo dõi ta đến nháy cũng muốn nháy nữa.

      Đường Lạp An đưa tay che mắt , chỉ có thể im lặng khóc trong lòng bàn tay của ta. Sau khi ta bắn luồng khí nóng vào người , tất cả nước mắt trong cơ thể cũng chảy hết.

      Thái Tử buông ra, kéo phẳng áo sơ mi. "Chị xác định rằng phải Thi Dạ Diễm biết thân phận của chị từ sớm nên chỉ muốn chơi đùa chứ? kiểm tra chút, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, Thi Dạ Diễm phải là người đàn ông có thể vì đứa mà chịu bị phụ nữ trói buộc, cần vì tình cảm tự cho là đúng mà khiến đầu óc u mê, đến lúc đó hối cũng kịp."

      Khí thế vừa rồi của Du Nguyệt Như bị ta mấy câu như vậy đánh tan, nhàng vỗ về bụng dưới, nếu bên trong này có sinh mệnh , nếu Thi Dạ Diễm sớm biết là ai, nếu những điều hứa hẹn trước đây chỉ là dối, nếu tình giữa hai người bọn họ chỉ là tự cho là đúng...

      Nhưng dù sao cũng tìm tám năm, vì mà động tay với Thi Dạ Triệu, cho chiếc vòng trang sức quan trọng như thế, những chiều, những dung túng, những tình thâm ý trọng vô tình để lộ, muốn phải làm sao để tin tất cả những điều kia là diễn trò đây?

      Lúc gần muốn thổ lộ tình , vẫn để chờ trở về, ràng nếu có đứa cưới ...

      Hai tay Du Nguyệt Như che mặt, bỗng nhiên có còn sức lực tựa vào người Thái Tử. "Coi như những điều em đều là đúng, đều là , nhưng.... muộn rồi."

      Thi Dạ Diễm phải Đường Lạp An, là người đàn ông duy nhất đời này đối tốt với có mục đích. Nhưng những chuyện cũ rành rành ở trước mắt kia khiến cho những sợ hãi dưới tận sâu đáy lòng giống như rắn độc phá vỏ mà ra. Sợ hãi theo những giọt nước mắt lóng lánh chảy xuống khe hở, vùi đầu trước mặt Thái Tử, cơ thể ngầm chịu đựng bắt đầu khẽ run.

      quá muộn rồi, coi như câu của Thái Tử thành , nhưng trái tim sớm rơi vào tay giặc kia của làm sao có thể lấy lại đây?[/SIZE]
      Last edited by a moderator: 7/10/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :