1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Khóe miệng Thi Tạ Diễm kìm được giơ lên, muốn cười ra tiếng nhưng phải liều mạng kìm né, nếu vất bỏ tất cả mà trở lại lúc ban đầu. “Tôi là ai?”

      “Thi Tạ Diễm.” hiểu tại sao lại hỏi như thế, Du Nguyệt Như cảm thấy khó hiểu.

      “Vậy em cảm thấy còn gì đáng sợ, chỉ cần tiếp tục chìm đắm vào đó, những chuyện khác có tôi.” hôn cái, dùng phương pháp của để trấn an tất cả sợ hãi của .

      Du Nguyệt Như nhịn được ngẩng đầu nhìn , bên trong cặp mắt màu hổ phách kia phát ra thứ ánh sáng xinh đẹp mê hoặc lòng người, hoàn toàn khác biệt với đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của Đường Lạp An, giống như ngọn lửa cháy ỉ, con ngươi tràn đầy ánh sáng lung linh rọi thẳng đến tim .

      Thi Tạ Diễm bỗng dưng cau mày, dùng tay lau giọt nước mắt mặt , “Trôi hết cả phấn, là xấu chết được.”

      Khi câu mà phụ nữ kiêng kỵ nhất này trong lòng Du Nguyệt Như có loại cảm giác chấp nhận. Đời người phụ nữ tất nhiên tan nát cõi lòng vì người đàn ông, chịu đưnnjg vết thương đầy người mệt mỏi, cũng muốn thẳng lưng mà chống đỡ, tất nhiên cũng muốn có người đàn ông làm tháo lớp ngụy trang mạnh mẽ xuống, mở ra những vết thương đóng vảy để dùng tình cảm lấp đầy.

      cảm thấy mệt mỏi quá rồi, đuổi theo tình thể đạt được với người lâu như vậy, tại sao muốn được người cưng chiều, được người thương ở trong lòng bàn tay che chở, dù có làm bất cứ chuyện gì cũng sợ bị trách mắng, trái lại vì có người làm chỗ dựa nên có thể làm mọi chuyện theo ý mình.

      Đối với Thi Tạ Diễm là người đặc biệt, dính dáng đến bất kỳ lợi ích cùng mục đích trong sạch nào, từng thấy yếu ớt, từng thấy mất khống chê, chật vật, tất cả mặt khác nhau của .

      Có thể, chính là

      Cơ thể Du Nguyệt Như mềm nhũn, “ Em cố tình gây , lòng dạ rối bời, chuyện ăn uống em rất kén chọn, nhãn hiệu cũng rất kén chọn, em rất ái mộ hư vinh (kiểu thích những thứ giả dối), em rất có thể khiến phá sản, em…”

      “Phụ nữ tại sao lại phiền phức như vậy, tôi chỉ cầu em chuyện.” Thi Tạ Diễm nhịn được cắt ngang, Du Nguyệt Như vui bĩu môi muốn xoay người, bị nhanh tay nhanh mắt vòng tay qua hông, tựa đầu vào cổ .

      “Tiểu Như, vĩnh viễn cho em rời khỏi tôi.”

      “Nếu như có ngày đuổi em ? Chẳng lẽ muốn em mặt dày ở lại sao?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Em phải là người hèn hạ như vậy!”

      “Vậy em cũng phải cố gắng.”

      Bây giờ Du Nguyệt Như đối với vô liêm sỉ của cảm thấy bị thuyết phục, nhưng lại bị trái tim ấm áp của hòa tan. lúc thân mật vật cứng rắn của tỉnh lại, lúc nặng lúc cộ xát . Tay lớn mật đưa vào trong lễ phục của dùng lực mạnh vuốt ve xoa nắn đôi gò bồng đào mềm mại, rất nhanh bị khiêu khích đến thân rực lửa.

      “Thi Tạ Diễm…” ở trong ngực rên rỉ, cánh tay đặt cổ . Thi Tạ Diễm so có nhiều hay ít, nếu phải địa điểm đúng, muốn lột hết quần áo của rồi lập tức vùi mình vào trong đó. “Dã chiến?”

      được…”

      “Khách sạn?”



      “Vậy làm sao bây giờ?”

      Gương mạt Du Nguyệt Như ửng hồng, ghé vào lỗ tai nhàng ra hai chữ, “Về nhà.”

      còn có thể thế nào, nếu phải là người phụ nữ này khác người gây khó khăn, sớm kéo lên giường đại chiến ba trăm hiệp!

      Lúc xúc cảm của con người trở nên mãnh liệt như vậy, muốn ngăn cũng ngăn được. Gọi xe đến nhà trọ của , hai người từ trong xe đến thang máy vẫn hôn rời, theo tính tình của Thi Tạ Diễm dù có làm giường cũng là chuyện bình thường. Tiếc rằng lễ phục mặc bó sát vào người , làn váy đến tạn dưới gối mới tản ra, có biện pháp nào.

      Chuyện đầu tiên khi vào cửa Thi Tạ Diễm lập tức nâng lên tựa người cửa, rút kéo ra vừa hôn vừa dùng kéo cắt đường từ lưng đến tận dưới mông, giống như bóc hành tây giống giải phóng thân thể ra, vừa kéo quần lót lập tức nâng hông của vọt vào.

      Lễ phục quá chật, phần phía dưới chưa được cắt hết vẫn còn đọng lại ở đùi , hai chân đóng chặt, lần này thú tính của Thi Tạ Diễm bị dồn ép đến mức đại phát, hung hăng va chạm vào mông . giây kia khi tiến vào Du Nguyệt Như mới phát ra hình bóng của khắc sâu vào trong trí nhớ của mình đến như vậy. Khi hai người hợp làm làm trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thảo mãn.

      “Còn chưa có tắm…” Thỉnh thoảng lại thở dốc, thanh vỡ vụn trong cổ họng.

      Thi Tạ Diễm giữ hông của , tay vòng qua trước mặt dò vào lễ phục bị cởi tới hông của . Môi ghé vào tay , hô hấp nặng nề càng làm tâm trí của hỗn loạn.

      quản được nhiều vậy, làm xong hãy …”
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Điều tốt đẹp bắt đầu:

      Editor: Búnn

      khi vui vẻ, ngay lập tức tuyệt đối có cơ hội cho đau khổ.

      ****
      Cơ thể Du Nguyệt Như bị kẹp giữa cơ thể mình với cánh cửa, lưng dán vào lồng ngực nóng bỏng của , vật của di chuyển trong cơ thể, mang đến vui thích có cách nào chống lại được. Lâu gặp hai cơ thể sớm động tình, khoái cảm cùng hành động đều mạnh mẽ giống nhau.

      Quả nhiên lúc đói khát là lúc đàn ông có lý trí nhất, cảm giác mình nghiện đến mức có thuốc nào chữa được nữa. Trước đó tùy ý phóng thích chính mình, dài mà có lực phun ra đủ để chứng minh trình độ đói khát với . Du Nguyệt Như cho rằng ít nhất cũng phải nghỉ mười phút giữa hiệp, nhưng thể tưởng tượng được còn chưa đến phút lập tức bày ra tư thế khởi động lại. Cái kia trong cơ thể cũng mềm xuống mà lại càng thêm cứng rắn.

      thoải mái…Cửa cứng quá…” Du Nguyệt Như giọng kháng cự, Thi Dạ Diễm ở phía sau thực muốn dừng lại. “Chịu đựng chút!”

      cần…” thanh phát ra ngày càng yếu . “Chân em mỏi, đứng nổi nữa rồi….”

      Động tác Thi Dạ Diễm chậm lại, sau đó truyền đến thanh cười trầm thấp, dùng tay hai lần xé toang lễ phục của , lần nữa nhấc cao mông ôm lên, chân tự động vòng qua hông .

      dùng tư thế này mò mẫm ôm đến phòng ngủ, mỗi bước đều dùng hết sức đẩy lên. Du Nguyệt Như thở hổn hển hôn môi , tay vội vàng cởi cúc áo sơ mi của . Càng vội tay chân càng luống cuống càng cởi được, thất bại hừ lên tiếng.

      “Ngu ngốc.” Thi Dạ Diễm đặt lên giường, tự mình cởi sạch. Du Nguyệt Như cuộn mình ở đằng kia dùng ánh mắt mê ly nhìn cơ thể cường tráng nhanh chóng phơi bày trước mặt, còn có vật ẩm ướt ngẩng đầu ở giữa hai chân, trong phút chốc cảm thấy bụng dưới trống rỗng hết sức khó nhịn, giống như có chất lỏng chậm rãi chảy ra.

      Bị người phụ nữ nhìn chằm chằm như thế, bất kỳ người đàn ông nào cũng nhịn được, huống chi lúc này Thi Dạ Diễm bị tinh trùng lên não. sải bước lên giường tách chân của ra dùng tay vừa dò xét xuống phía dưới vừa sợ, tà ác cười lên.

      Du Nguyệt Như lúng túng, kéo chăn qua che kín mình. Thi Dạ Diễm chui vào chăn trong bóng đêm lửa nóng của môi từ bụng uốn lượn lên.

      Nhiệt độ ướt át của môi trong bóng tối có lúc có thể kích thích giác quan của con người, Du Nguyệt Như co bụng lại, cảm nhận nụ hôn của ở rốn đảo qua đảo lại, ngứa chịu nổi mới ôm đầu kéo lên.

      là ngứa…A…”

      Thi Dạ Diễm xấu xa hứng thú học theo tiếng rên rỉ của , làm xấu hổ muốn chết, dù bị trêu ghẹo như thế nào cũng cố nén.

      “Chịu đựng làm gì, em biết giọng của em lúc giường đặc biệt quyến rũ sao…ừ, để cho khống chế được mình cứ như vậy có thể làm chết em.” Thi Dạ Diễm nghe được thanh của , tay càng an phận.

      Cơ thể Du Nguyệt Như càng đầu hàng nhanh hơn lý trí. “Ưm…Đừng làm như vậy….”

      Thi Dạ Diễm cầm tay chạm vào cậu của mình. “Muốn nó chết sao?”

      ra là nhớ em đến chết thôi, bỗng nhiên để cho ăn chay có phải khó chịu muốn chết ?” Du Nguyệt Như cam lòng tỏ ra yếu kém.

      cười, hào phóng thừa nhận. “Ít nhất cũng tự mình giải quyết, vậy còn em? Lúc em muốn cũng tự mình giải quyết??”

      Ngay lập tức Du Nguyệt Như bị nghẹn đỏ bừng cả khuôn măt. “Em có Lôi Khải, còn chưa thảm đến mức tự mình giải quyết. ta cũng cầu hôn với em....a!”

      Thi Dạ Diễm hung hăng đẩy lên cái, tự tiếu phi tiếu (như có như cười lên) “Cầu hôn sao, em nhận lời cậu ta rồi?”

      “Đương nhiên, thấy báo chí…đều đưa tin sao…” thanh của bị động tác của làm đứt quãng.

      là vị hôn thê của cậu ta mà vẫn cùng lên giường, biết xấu hổ sao?”

      cùng vị hôn thê…của người khác lên giường… biết xấu hổ sao…”

      Thi Dạ Diễm chợt kéo chăn nhấc chân lên cổ tăng tốc hành hạ , Du Nguyệt Như dường như hét chói tai. “A….Đừng sâu như vậy…”

      mới mặc kệ kêu như thế nào, cầu xin như thế nào, chỉ lo vùi đầu vào làm. Trước mắt Du Nguyệt Như bị dấy lên kích thích khoái cảm nở ra đóa hoa màu trắng.

      Biết ràng ngay lập tức đạt đến cao triều, bỗng nhiên dừng lại rời khỏi người nằm sang bên chống đầu ung dung nhìn .

      Khoái cảm giống như cáp treo lúc cao lúc thấp, trong nháy mắt cái gì cũng có, mắc kẹt ở giữa khó chịu muốn điên lên. Du Nguyệt Như nức nở, phát ra thanh rên rỉ khó chịu cực , nằm sát vào người cọ cọ, giống như trở lại mấy ngày bị trúng thuốc đó. Bị dục vọng trong cơ thể điều khiển, vào giây phút này danh dự cùng xấu hổ tất cả đều

      để xuống.


      “Muốn sao?” hỏi, bàn tay vuốt ve điểm hồng mềm mại trước ngực .


      “Muốn…” Du Nguyệt Như dính chặt vào người , thậm chí nâng chân lên hông , càng thêm tiếp xúc thân mật với .


      “Muốn tự mình lên .”


      “Cái gì?”


      “Là tự…” ghé vào tai , Du Nguyệt Như dám tin nhìn , người đàn ông này còn có thể tệ hơn sao? “!”


      “Vậy em tự khó chịu , dù sao đàn ông làm cũng có biện pháp giải quyết, tắm trước.” Thi Dạ Diễm cười xấu xa, làm như lật người xuống giường, bị kéo lại.


      Khó có dịp lắp, đáy mắt che phủ tầng sương mờ. “Làm sao có thể để em…như vậy…”


      Thi Dạ Diễm hôn xuống môi , ngón tay ở chỗ đó dao động. “ muốn nhìn, Tiểu Như ngoan, thỏa mãn trước…”


      Lửa nóng lại bị dấy lên, Du Nguyệt Như cắn môi, để mặc mở hai chân ra, để chính mình hoàn toàn phơi bày trước mắt . vừa xấu hổ vừa sợ, lại biết làm như thế nào, chỉ chờ tới dạy.


      cúi đầu khẽ hôn cái lên hõm vai , lên xương quai xanh. “Đừng sợ, lấy lòng mình, giống như vừa làm với em vậy, muốn nhìn em động tình…”


      Ít khi được dịu dàng dỗ, quyến rũ , trêu chọc , vô tình bị dẫn dắt, làm theo lời của . “Ưm…Ưm…”


      giọng rên rỉ, mặt ửng hồng, lông mi dài run rẩy, đáy mắt ướt át.


      “Nhanh chút, sâu chút.” thanh của Thi Dạ Diễm thành công dẫn đường .


      người phụ nữ xinh đẹp như vậy đung đưa đường cong cơ thể tạo nên cám dỗ trước mặt , mái tóc dài bung ra đung đưa trong lúc cảm xúc mạnh mẽ, khuôn mặt nhắn tinh xảo được trang điểm cẩn thận, đôi môi đỏ mỏng hé mở, tràn ra thanh ngâm nga, biểu tình tại của là giới hạn lúc cao triều kinh ngạc đến mức mê hoặc lòng người.


      Tất cả của đều ở trong mắt Thi Dạ Diễm, dường như tìm ra điều gì có thể làm càng ngày càng bị cuốn hút làm cho mất chế hơn điều này.Bụng dưới kịch liệt cứng rắn đến phát đau, quả cũng sắp nổ tung rồi. có cách nào nhịn được, uốn éo trước mặt , trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt.


      là thích vẻ quyến rũ của em đến chết thôi!”


      Còn đợi đến lúc Du Nguyệt Như dùng từ chống lại, lập tức bị cuốn vào đợt sóng mới. Thi Dạ Diễm giữ , buộc ngẩng đầu lên đối mặt với mình, thưởng thức từng biểu tình nhất gương mặt trong lúc vui vẻ. “ thực nghi ngờ tại sao mình lại có thể nhịn chạm đến em lâu như vậy.”


      sớm…thích em rồi…”


      “Có lẽ sớm hơn.” chặt chẽ giam cầm ép thừa nhận mình dã man thô bạo, nhưng trong lòng lại mềm mại. “Có lẽ bắt đầu từ tám năm trước, vậy mà em lãng phí thời gian tám năm của chúng ta…”


      Bỗng nhiên trong lòng tràn đầy chua xót cùng cảm động. Hóa ra là được tám năm, hóa ra vì Đường Lạp An mà từ bỏ bản thân mình tám năm, cũng để cho Thi Dạ Diễm khổ sở tìm kiếm tám năm.


      Tất cả đều đủ rồi. Chuyện của và Đường Lạp An có cách nào cứu chữa, người đàn ông này mạnh mẽ đưa sinh hoạt của trở về hơn nữa sau đó còn chiếm lấy tim , cuối cùng cũng có thể buông tay.


      cảm kích , lại biết như thế nào. Miệng thể , từ ngữ thể miêu tả ý nghĩ, chỉ có thể lần lượt kêu tên , siết chặt cơ thể cảm nhận tồn tại của . tin tưởng nước mắt vì Đường Lạp An chảy trước kia, tất cả đều được Thi Dạ Diễm thay bằng nụ cười tìm về cho .


      vui vẻ. thể khi vui vẻ, ngay lập tức tuyệt đối có cơ hội cho đau khổ.


      Thi Dạ Diễm… phải nhớ em, bất kỳ ai trong hai chúng ta cũng được phụ phần ấm áp vui mừng tới trễ sau khoảng thời gian tám năm kia.


      ra có rất nhiều điều giữa hai người bọn họ chưa được cởi bỏ hết, chỉ là bây giờ rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Trước kia từng vì cha mà sống, vì Đường Lạp An mà sống, vì Thái Tử và Tân Tiệp sống, bây giờ, hãy để cho ích kỷ lần.


      lúc chuyện đơn thuần, có mục đích , ở trước mặt người đàn ông của mình được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo.


      Trong bóng đêm tỏa ra tình cảm mãnh liệt, triền miên vô tận, hơi thở của là xinh đẹp động lòng người nhất. Rốt cuộc cũng kịp chạm đến góc tối trong nội tâm của , biến tất cả chuyện cũ năm xưa ở nơi đó thành hư , từ đó đốt lên ngọn nửa ấm áp trong tâm , để cho chính mình sức lực để trở nên dũng cảm hơn.


      ra , cuối cùng là khởi đầu tốt.


      Tại Prague, khởi đầu tuyệt vời.


      Ngoài ra liệu kết thúc hạnh phúc…


      dám nghĩ, cũng muốn nghĩ. ở đây, như thế làm người phụ nữ nghe lời, cứ rơi vào vòng tay của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 72:

      Editor : Búnn

      Ngày hôm sau tỉnh lại là buổi chiều, Du Nguyệt Như tự nhiên tỉnh lại trong lồng ngực kiên cố ấm áp. Trong lúc này thấy rằng tất cả mọi chuyện đều đẹp như thế, ngọt như thế, làm cảm thấy chân thực giống như giấc mơ, vì vậy há miệng cắn .

      Thi Dạ Diễm tỉnh từ sớm, chỉ là đêm qua làm quá kịch liệt, thể lực bị giảm sút chút, lại có ôn hương nhuyễn ngọc để cho ôm, cảm giác thoải mái thỏa mãn làm sững sờ nửa tỉnh nửa mê. Bỗng nhiên ngực nhói lên cái, biết là mèo này cắn , dùng bàn tay đặt eo vỗ lên mông vềnh cao của tỏ vẻ trừng phạt.

      Ngay lập tức Du Nguyệt Như nhào lên kháng nghị,, “ đánh em!”

      Tuy mắt Thi Dạ Diễm chưa mở nhưng môi cong lên rồi tay lại nhào nặn mông của , “Có tinh thần như vậy sao? Chúng ta lại tiếp tục.” xong lập tức lật người đè lên .

      Bị lăn qua lăn lại đến trời sáng, Du Nguyệt Như biết mình ngất tỉnh lại bao nhiêu lần. “Em lại chưa thấy người đàn ông nào biết tiết chế như .” tùy tiện như vậy nhưng vào tai Thi Dạ Diễm chung quy vẫn có điểm khó chịu.

      Để tay dưới nách kéo lên, xoay người che mặt , đùa dai cắn cằm , cổ, thậm chí cả điểm trước ngực. “Người em gặp trước kia đều rất biết tiết chế?”

      Trong nháy mắt biết mình sai, mím môi cười rộ lên, cọ cọ ở cổ . “Em đói bụng rồi.”

      Thi Dạ Diễm giả bộ lập tức tách hai chân của ra. “Cả đem chưa cho em ăn no sao, chưa thấy người phụ nữ nào khó thỏa mãn như em.”

      Du Nguyệt Như dở khóc dở cười, người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi ghê gớm. Nhưng làm sao chịu được lăn qua lăn lại, hết lời cầu xin tha thứ, đến tận lời hay mới chặt đứt được ý nghĩ của .

      Lại triền miền thêm trận mới rời giường, cuối cùng cũng đầu hàng cái bụng. Mở rèm ra mới phát bên ngoài được bao phủ bởi màu trắng đơn thuần, tuyết bay lả tả trong trung. Đây là trận tuyết lớn đầu tiên của Thành phố T. ra lễ noel đến gần rồi….

      Du Nguyệt Như mặc quần áo ở nhà mỏng manh đứng ở sân phơi đưa mắt nhìn những bông tuyết trắng xóa ngoài kia.

      “Còn thay quần áo, phải em em kêu đói sao?” Thi Dạ Diễm ôm từ phía sau vào trong lòng, khoác ác khoác lên người . Trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể giúp xua khi lạnh lẽo người, Du Nguyệt Như nhịn được mỉm cười, lễ Noel năm nay còn người nữa.

      Từ trước đến nay Thi Dạ Diễm luôn thích làn da mịn màng của , có cơ hội sx sờ mấy cái, Du Nguyệt Như trốn tránh bàn tay lạnh lẽo của mò vào bên trong quần áo ở nhà của , nắm lấy cổ tay ngăn việc xấu của lại, lại bị bắt ở trong tay.

      Sắc mặt trong phút chốc trầm xuống, giọng ngay lập tức trở nên nghiêm túc. “Vong tay đưa cho em đâu?”

      Du Nguyệt Như sợ hãi, nguy rồi!
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 74:

      Editor: Búnn


      Ngày đó là Thi Dạ Diễm cấp tốc bay qua thành phố T tới, Bách Vĩ ở Lại Toronto xử lý những chuyện còn lại rồi cũng theo sát phía sau. Thấy ngọt ngào giữa hai người, Bách Vĩ có dự liệu từ trước với dáng vẻ hôn quân* kia của Thi Dạ Diễm.

      *hôn quân: vua ngu đần :)))

      Tên Lôi Khải kia ta tuy thiếu đạo đức nhưng vẫn có lúc rất coi trong nghĩa khí.Chuyện lần này Bách Vĩ lấy lập trường của người ngoài cuộc chỉ cần liếc mắt cái là thấy tất cả, ra Thi Dạ Diễm cũng rất nhanh ý thức được Lôi Khải diễn trò cho nhìn, nhưng lại có cách nào chịu được. Cậu ta diễn trò, nhưng còn Du Nguyệt Như sao đây? Vì sao lại phối hợp hoàn mỹ với cậu ta như thế?

      Câu trả lời của Du Nguyệt Như lại là tránh Tứ lưỡng bạt thiên cân*, Thi Dạ Diễm là người cẩn thận nhạy cảm cỡ nào, nhìn ra lảng tránh của cũng tiếp tục hỏi nữa, chỉ là lưu lại nghi vấn trong lòng, nghĩ tới đáp án này lại do Lôi Khải vạch trần.

      *Tữ lưỡng bạt thiên cân: Bốn lạng đẩy ngàn cân. Gần giống như kiểu thái cực quyền, lấy nhu chế cương.

      Lôi Khải làm chủ hẹn hai người ra. ngờ Du Nguyệt Như lại thích cái nhà hàng S.X tổ chức vô cùng tốt mà giá cả lại đắt kinh khủng kia. Lôi Khải có quan hệ xã giao khá tốt với chủ nhà hàng này, mới có thể trong lúc buôn bán thịnh vượng bao trọn cả tầng như thế này. Du Nguyệt Như muốn , loại chuyện bạn trai mới cùng nâng cốc cười với bạn trai cũ này cần, mà lúc này có tình cảm với Thi Dạ Diễm nên có cách nào phóng khoáng được như trước kia.

      Thi Dạ Diễm là người có thù tất báo, đương nhiên là Lôi Khải biết thích quyền cước. Vì thế ta chủ động đề nghị "Vận động trước bữa ăn", Thi Dạ Diễm cầu còn được.

      Hai người đàn ông kia hơn nửa ngày, có chút đứng ngồi yên, muốn tìm người nhưng lại biết phải đâu tìm, lo lắng thấy Lôi Khải nhàn nhã thong thả trở về mình.

      Tây trang của ta được cởi ra khoác ở vai, mái tóc hơi hỗn độn, cũng tổn hại khí chất xuất chúng, thấy lập tức nở nụ cười có ý tốt. " lo lắng cho sao em ?"

      ta cố gằng bày ra tư thế tự cho là cực kỳ mê người nhưng Du Nguyệt Như thèm nhìn cái, chỉ nhìn phía sau ta.

      "Tại sao lại chỉ có mình trở về?"

      Lôi Khải lơ đễnh nhún vai, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đột nhiên vung quyền về phía . Tốc độ quá nhanh nên kịp né tránh, quyền thế mạnh mẽ đến mức cho rằng nhất định đánh vào người . Nhưng ngay sau đó chỉ dừng cách mi tâm của chừng mười cm.

      "Eric bị tôi đánh dậy nổi rồi, đáng tiếc là có ở đó , tôi cũng phải là tùy ý ra tay."

      Du Nguyệt Như phục hồi tinh thần nghiến răng nghiến lợi đấm ta liên tiếp. "Lôi Khải tên hèn hạ này! Giờ còn có thể tán gẫu sao?"

      Lôi Khải ngả ngớn ấn cằm xuống." Nhìn hai người các , khả năng mắng chửi người cũng khác nhau lắm, tốt xấu gì tôi cũng là người đáp cầu dắt mối(1) cho hai người , nếu phải lúc trước tôi chí công vô tư(2) nhường cho ta làm gì có chuyện hai người ái như tơ ngọt như mật như bây giờ? Hóa ra cường thủ hào đoạt(3) lại hiệu quả như vậy, sớm biết như vậy tôi nên làm người tốt như thế, chừng bây giờ tôi mới là người chết sống lại."

      (1) Người đáp cầu dắt mối: chung là người mai mối :)))
      (2) Chí công vô tư: Chỉ những ai đó có những phán quyết công bằng, xác đáng.
      (3) Cường hào thủ đoạt: nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn

      "Vậy tôi đây nên cảm ơn sao?" Du Nguyệt Như cười nhạo, Lôi Khải chu chu môi, ái muội nháy mắt. " nụ hôn là được, tôi có lòng tham, đương nhiên nếu muốn làm chuyện khác cùng tôi càng tốt."

      Đối với vô lại của ta Du Nguyệt Như vẫn phải là đối thủ, chỉ có thể thèm để ý. "Tôi có việc hỏi , có phải cầm sợi dây chuyền của tôi ?"

      "Sợi dây chuyền nào? Tôi còn tưởng hỏi tôi vì sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện bát quái của tôi và cơ."

      Nghe ta như vậy, Du Nguyệt Như thất vọng lên lời. Lôi Khải giả bộ hồ đồ về việc này, tin tưởng ta.Giống như chuyện ta từng đáp ứng giúp giữ bí mật cho Thái Tử biết chuyện và Thi Dạ Diễm, cho nên tin tức Thi Dạ Diễm ngang nhiên cướp "vị hôn thê" của ta xuất bất kỳ tờ báo lá cải nào. Ngay từ dâu cũng biết chuyện mình thường xuyên hẹn hò cùng ta, còn có nhà báo đều do ta cố ý sắp xếp, sau khi gặp Thi Dạ Diễm lập tức hiểu tất cả.

      Ánh mắt Lôi Khải trầm xuống, khả năng nghe của ta vô cùng tốt, tiếng bước chân của Thi Dạ Diễm tuy nhưng vẫn bị ta phát , cố tình khép hờ cánh cửa. "Chuyện nhà họ Chử, ..."

      Thi Dạ Diễm từ nhà vệ sinh trở về muốn đẩy cửa vào, nghe thấy câu đó đột nhiên dừng động tác lại, thanh ràng của Du Nguyệt Như truyền vào tai .

      "Dù sao tôi cũng thể để cho ấy làm hại Tiểu Tịch, từng đồng ý giúp tôi rồi, phải muốn đổi ý chứ?"

      " tay ta có nhược điểm của tôi, muốn giúp tôi phải trả giá rất lớn."

      "Lấy quan hệ của với Thái Tử, chẳng lẽ nên giúp tôi."

      Lôi Khải cười nặng nề. " đối xử với Thái Tử cũng tốt, yên lặng làm nhiều chuyện vì cậu ta như vậy, có điều tôi vẫn muốn câu kia, bây giờ Eric bị mê hoặc đến chết mê chết mệt, ta cũng đáp ứng.

      "Nếu đơn giản như vậy tốt rồi." Du Nguyệt Như biết Thi Dạ Diễm là người rất có nguyên tắc, hai là hai, hơn nữa điều muốn nhất chính là cho biết thân phận của mình.

      "Cái này khó, phương diện kia phối hợp tốt với ta, khi đàn ông được thỏa mãn lúc đó là lúc dễ chuyện nhất, cứ thử xem, tôi tuyệt đối sai đâu." Lôi Khải bày ra vẻ mặt cực kỳ vô hại, Du Nguyệt Như vừa định bỗng nhiên Thi Dạ Diễm đẩy cửa bước vào, dọa sợ đến mức mặt trắng nhợt.

      " chuyện gì mà vui như vậy?" Sắc mặt Thi Dạ Diễm biến đổi, thậm chí miệng còn có độ cong mờ nhạt.

      " về bộ lễ phục kia, tôi bỏ ra trăm vạn để làm theo cầu của ấy, tôi chỉ muốn hỏi là còn có thể Châu về hợp phố(1) ?"

      (1) HOÀN BÍCH QUY TRIỆU - Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương có thành ý, muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

      Dáng vẻ keo kiệt của Lôi Khải khiến cho Thi Dạ Diễm nở nụ cười. " xin lỗi, thể."

      Bây giờ biết kế hoạch kia đều là của Lôi Khải, tất nhiên lễ phục kia do ta cố ý chuẩn bị, siết chặt ngừng, lại cứng muốn chết, làm khi đó trong thang máy dục hỏa đốt người khiến muốn xé nó vài lần mà xé được....

      Du Nguyệt Như rất nhanh bình tĩnh trở lại, ôm lấy cổ hôn xuống, trong giọng khỏi có thêm vài phần nũng nịu. " đâu thế? Để bọn em chờ lâu như vậy."

      Lôi Khải biết điều quay mặt ra chỗ khác mặc cho hai người này liến mắt đưa tình, mím môi cười đến mức có ý nghĩa sâu xa riêng. Trong bữa tiệc Du Nguyệt Như vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt của Thi Dạ Diễm, biết lời cùng Lôi Khải kia nghe được ít hay nhiều, cuối cùng cũng phát ra có gì ổn, mới yên tâm chăm chú thưởng thức thức ăn ngon.

      Người giúp việc bưng món bò bít tết nướng với dấm chua đen mà thích nhất lên( biết món này là món gì :)) các nàng cứ chấp nhận nó là món ăn hộ ta nhé.híhí), mới ăn được hai miếng lại nhăn mày đặt câu hỏi. "S.X đổi đầu bếp rồi à? Mùi vị giống."

      Lôi Khải vui vẻ, lúc ra lại có chút chua xót. "Trước lúc đưa tới đây, đúng lúc Steve.X ở trong nước, vì muốn làm cho vui tôi ép ta đích thân nấu, trở về làm vị hôn thê của tôi, đảm bảo món ăn hàng ngày của đều do ta làm, thấy sao?"

      Steve. X là vị thần của giới thức ăn ngon Paris thậm chỉ còn là giới thức ăn ngon quốc tế, ta là tuổi trẻ có tiếng tăm, cho nên vô cùng kiêu ngạo. Ban đầu thế giới S.X chỉ có dây chuyền ở ba thành phố Milan, Barcelona, Paris. Nhưng Lôi Khải vì Du Nguyệt Như mà bỏ ra số tiền vô cùng lớn ép ta mở nhà hàng thứ tư ở Thành phố T.

      Quen bết Lôi Khải nhiều năm như vậy, chưa thấy ta để tâm với người phụ nữ nào như vậy, Steve.X tương đối có hứng thú với kén chọn mùi vị của người phụ nữ này, vẫn muốn gặp mặt. Nhưng lại bị Lôi Khải ngăn cản, nguyên nhân rất đơn giản. Vẻ ngoài xuất sắc của ta làm Lôi Khải rất có áp lực, bây giờ đàn ông xuống được phòng bếp lên được phòng khách lại đúng là cực phẩm, ta làm sao có thể hai người có sức uy hiếp lớn như vậy ở cùng chỗ với ta cơ chứ.

      Ba năm nay Du Nguyệt Như đối với loại lời biết điều thỉnh thoảng lại xuất này của Lôi Khải chỉ coi như gió thoảng bên tai, còn lại toàn bộ coi như thấy. Thi Dạ Diễm lại thèm để ý. "Để cậu tốn kém rồi, người phụ nữ của tôi ăn của cậu, tôi thay ấy xin trả lại gấp đôi, ngày mai chi phiếu đưa tới tay cậu."

      Lời này đánh ngã khẩu vị của Lôi Khải, Du Nguyệt Như cúi đầu cười trộm, dáng vẻ có lương tâm kia làm cho Lôi Khải nghiến răng nghiến lợi, ta phun ra ngụm rượu, híp mắt ."Cái kia cần, người ấy cái gì nên ăn tôi cũng nếm qua, tôi cũng cảm thấy thiệt thòi."
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      bornthisway011091Thỏ Opbi thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Du Nguyệt Như có chút nhịn được ý cười bên môi, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Khải. ngờ Thi Dạ Diễm lại nổi giận, điều này làm trong lòng Du Nguyệt Như biết có cảm giác gì. đường về nhà bỗng nhiên rằng muốn xem phim. Thi Dạ Diễm rất ít khi đến nơi đông người và có ánh sáng lờ mờ như rạp chiếu phim, những nơi đó cực kỳ an toàn đối với .

      " theo em thôi, em chưa đến rạp chiếu phim xem phim bao giờ..." Dáng vẻ chu đôi môi đỏ mọng của là xinh đẹp động lòng người, từ trước đến giờ Thi Dạ Diễm biết rằng phụ nữ làm nũng lại có tính công kích mạnh như vậy, cuối cùng vẫn theo .

      Lúc bọn họ vào rạp phim bắt đầu chiếu rồi, bốn phía đen như mực, Thi Dạ Diễm cầm tay dắt từng dãy tìm chỗ ngồi, ánh sáng ngưng tụ càng làm bóng lưng của có vẻ to lớn hơn. Tay mình được người đàn ông nắm chặt khiến trong lòng Du Nguyệt Như có chút bình yên.

      Ghế hai người ngồi là ghế dành cho tình nhân, hai bên và chỗ dựa lưng đều được độ cao bao quanh. Du Nguyệt Như chọn phim kinh dị, ra lá gán của rất lớn, bị hình ảnh phim dọa mà lại bị sợ hãi của những người xung quanh làm tinh thần có chút tập trung. Dứt khoát cuộn người vào ngực Thi Dạ Diễm uống coca ăn bỏng ngô giống như con mèo .

      nhích tới nhích lui, rất nhanh làm Thi Dạ Diễm có tâm trạng xem phim, bụng dưới nóng lên, tất cả lực chú ý đều đặt người .”Tại sao lại cảm giác em cố ý quyến rũ nhỉ?”

      vừa xong bàn tay lại bắt đầu an phận, dứt khoát xoay người lại rồi giang hai chân ra đặt đùi mình, ngón tay đẩy cúc áo ra, bàn tay thăm dò trước ngực mềm mại của rồi nhàng vuốt ve, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống má , xuống đến cổ, càng lúc càng xuống dưới....

      Du Nguyệt Như bị trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu, nâng mặt lên hôn xuống, đưa cho cốc coca. "Động dục cũng nhìn tình huống nữa, tự dập lửa ."

      Thi Dạ Diễm uống ngụm sau đó giữ cằm lại, ấn môi lên môi , đổ hết chất lỏng từ trong miệng sang miệng , liếm cánh môi khàn khàn . "Em chính là dụng cụ tắt lửa tốt nhất, những cái khác đều được." Sau đó kéo quần lót giữa chiếc váy lông dê của xuống, tự kéo quần mình ra, sau đó nâng thắt lưng của lên nhắm thẳng rồi chậm rãi hạ xuống.

      còn chưa đủ ẩm ướt, có vẻ chặt chẽ khác thường, sau khi tiến vào toàn bộ Thi Dạ Diễm mới thỏa mãn thở ra hơi, dán sát bên tai hà hơi. "Thặt chặt, thả lỏng chút, di chuyển được."

      Du Nguyệt Như ôm cổ , cắn mu bàn tay để ngăn tiếng than suýt nữa buột miệng thốt ra.

      "Nếu em di chuyển nhé? Ngoan, Tiểu Như." thanh trầm thấp khàn khàn hấp dẫn của truyền đến bên tai , nắm thắt lưng của để cho chậm rãi di chuyển.

      ....

      Từ khi Du Nguyệt Như ở bên lại thường bị ép buộc phải mở mang kiến thức bởi những hành động điên cuồng lớn mật của . Sau khi Thi Dạ Diễm gắt gao ôm chặt rồi tự mình bắn ra, lấy khăn tay từ trong túi ra lau cơ thể hai người.Du Nguyệt Như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khoái cảm, mềm nhũn ngồi trong lòng thở gấp.

      "Che mặt làm gì?" Thi Dạ Diễm lấy tay ra, hôn lên hai má ấm ấm của .

      " dọa người, người ta xem phim, chúng ta lại làm cái việc này..."

      "Lúc vừa rồi làm sao thấy em biết đấy là dọa người, eo xoay vặn như thế." Tất cả những điểm mẫn cảm cơ thể đều biết trong lòng bàn tay, tùy tiện trêu chọc chút lập tức chịu nổi.

      Du Nguyệt Như ngượng ngùng đấm . "Ạnh định bao giờ đưa thuốc giải cho em? Bây giờ cần dựa vào nó để khống chế em rồi phải ?”

      Thi Dạ Diễm cười rộ lên, hôn hết lần này đến lần khác. "Lấy đâu ra thuốc giải, chính là thuốc giải, phải là em vừa mới 'ăn' sao?"

      Cho rằng chơi xấu, Du Nguyệt Như nhất quyết ầm ĩ buông tha cho .

      Bắt lấy tay đưa lên mặt, Thi Dạ Diễm mỉm cười, hơi hơi nhếch môi lên." sớm trộn thuốc giải vào trong thức ăn của em rồi, chỉ là cho em biết thôi. Nếu ăn đến bây giờ em hoàn toàn biến thành nô lệ tình dục của rồi, ngày làm em khó chịu muốn chết, cũng khác cơn thèm ma túy là mấy, làm gì còn cho phép em rời khỏi lâu như vậy sao?"

      giật mình."Vậy tại sao mỗi lần khẽ chạm vào em lập tức..."

      "Cái đấy phải tự hỏi bản thân em rồi." Ngón tay chỉ chỉ vào trái tim ." ra nơi này của em sớm có rồi, đây chính là tác dụng phụ mà với em từng qua, cũng tệ lắm phải ?" Tia sáng giảo hoạt trong mắt chợt lên, khiến khó có thể rời tầm mắt.

      Dường như cơ thể luôn thành sớm hơn suy nghĩ. từng ám chỉ với rằng muốn tự để ý đến trái tim mình, chỉ là bị xem thôi. chăm chú nhìn , bỗng nhiên chua xót trong lòng bắt đầu dâng lên, có số lời cho dù cũng biết. Cho nên Du Nguyệt Như chưa bao giờ gì. tránh khỏi nghĩ đến những ngày lạnh lùng chống đối, chuyện châm chọc với đó, biết người đàn ông này có từng có ý nghĩ buông tha cho thói quen chiều chuộng hay .

      Nhưng là người độc ác nhất trong giới hắc đạo, có lẽ hai chữ buông tha này chưa bao giờ xuất trong thế giới của .

      " trải qua mấy năm nay như thế nào?" Bỗng nhiên đặt câu hỏi, Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, thanh thấp đến mức gần như nghe được. "Dựa vào câu kia của em, em nhất định đợi trở về tìm em, về rồi, nhưng em lại ở đấy nữa."

      Hàng năm đều đến Prague, nhắm mắt suy nghĩ cầu Charles rộng lớn.

      Giống như nếu làm như vậy có thể quay lại ngày đầu tiên gặp đó, bé mang khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt mở to quật cường mà trong sáng đầy van xin với , em ở đây chờ , nhất định phải quay lại nhé.

      Nhưng khi đó mở mắt ra xung quanh chỉ có rất nhiều gương mặt xa lạ, tìm thấy . chỉ biết tên là Tiểu Như, biển người mênh mông, cuối cùng tìm khắp nơi cũng tìm thấy bóng dáng của . Trong giây kia, vừa là tức giận vừa là tuyệt vọng, nhưng vẫn tiếp tục lần lại lần tua lại ký ức hai người ở bên nhau hai ngày đêm đó.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :