1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Buông tay đúng lúc

      Phần 66:

      Editor: Bunn

      Em biết gì, chỉ là bỗng nhiên vào giờ phút này em rất nhớ .

      ********

      Lôi Khải vẫn trầm mặc , Du Nguyệt Như nhìn ra được vẻ mặt kia biểu ý gì, thầm nắm chặt tay.

      “Nếu như tự mình ra, Eric có lẽ thu tay lại, chưa từng nghĩ cầu xin ta sao?” Lôi Khải búng điếu thuốc.

      “Tôi mới cần cầu xin ấy!” Du Nguyệt Như được tự nhiên quay mặt, cẩn thận lộ ra dáng vẻ tiểu nương nũng nịu. Lôi Khải bị cử động này của chọc vui vẻ, nắm cằm quay trở lại: “ cầu người đàn ông của ngược lại lại cầu tôi tới đây, để tôi đoán chút, chẳng lẽ ta cần nữa?”

      Lôi Khải xong sớm chuẩn bị bị đánh, ngờ người phụ nữ này lại nhíu lông mày nhắn, cái miệng nhắn từ trước đến giờ luôn nhanh nhẹn lại khép chặt. Mà ta cũng nhìn thấy bên gò má của bị sưng lên.

      ta cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Tôi trúng rồi sao? Nếu như vậy tôi cũng ngại nhảy vào trong ngực tôi, suy nghĩ chút? cùng với tôi tôi liền cho biết thân phận của tôi, có thể lấy về phục mệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh).”

      Du Nguyệt Như đẩy móng vuốt của ta ra: “Miễn, tôi lại sợ bị bán . Biết càng nhiều, mạng càng ngắn. Đạo lý này tôi còn hiểu.” Chỉ cần mục tiêu của Lôi Khải phải hai người em trai của , mới cần biết ta là ai.

      …………

      Chuyện này làm khó Lôi Khải, sau khi ta trở về liền gọi điện thoại cho Thi Dạ Diễm. Quanh co nửa ngày cũng tới trọng điểm, Thi Dạ Diễm nhịn được muốn cắt đứt mới buộc ta chuyển tới vấn đề chính. “ có thể buông tha việc xuống tay với Chử Dư Tịch sao?”

      Thi Dạ Diễm giễu cợt: “Cậu xem?”

      “Tôi có thể.”

      “Cậu nhàm chán.” biết từ bao giờ tên này bắt đầu dài dòng, giống như đàn bà tìm nấu cháo điện thoại, lãng phí thời gian của .

      Lôi Khải cũng cảm thấy mình nhàm chán. “Trước khi chấm dứt, tôi cho chuyện nhàm chán.” ta mạng chuyện Du Nguyệt Như bị đánh cho Thi Dạ Diễm, chỉ nghe thanh của Thi Dạ Diễm bỗng dưng trầm xuống: “Ai làm?”

      “Dù sao cũng phải là tôi làm.”

      “Cậu cũng dám.”

      Lần này đến lượt Lôi Khải cười. “Tôi cũng phải loại cầm thú đánh phụ nữ, leo lên ấy tôi còn dám, còn có chuyện gì tôi dám?” ta biết Thi Dạ Diễm ở bên kia đầu dây phát sinh chuyện bẻ gãy chiếc bút ký tên.

      “Lôi Khải.”

      “À?”

      “You son of a bitch!” (Nguyên tác nha :3 – Đại khái là câu chửi thề.)

      Thi Dạ Diễm cho Lôi Khải cơ hội cãi lại, dứt khoát cúp máy, lưu lại Lôi Khải mình lạnh cóng nghe thanh tranh cãi vô lý của chính mình.
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 67:

      Editor: Bunn

      Những ngày có Du Nguyệt Như đúng là thử thách tính nhẫn nại của Thi Dạ Diễm. Ngày thường mặc dù chỉ ở yên chỗ, nhưng chỉ cần về nhà, mỗi nơi đều có bóng dáng của . Mỗi sáng sớm đều phiền muộn vì bóng người bên cạnh, bàn chải đánh răng màu trắng chạy bằng điện im lặng ở trong cốc, hàng quần áo bên cạnh quần áo của trong phòng giữ quần áo đều là quần áo của , có nhiều cái còn chưa được mở ra.

      Lúc chọn cà vạt cho Tiểu Thủy cũng chợt thốt lên câu. “Du Tiểu Thư cũng thích màu sắc này chứ.” Sau đó len lén quan sát sắc mặt của .

      “Cuộc sống yên ổn của cũng quá lâu rồi , nhảm nữa liền đưa về Ám Đường.” Vẻ mặt Thi Dạ Diễm mặn nhạt, giọng cũng cho phép chống lại. Tiểu Thủy lập tức im lặng, đáy mắt có chút bối rối bị nhìn thấy.

      nâng bên khóe miệng lên. “Thích Bách Vĩ rồi hả?”

      Tiểu Thủy dừng động tác. “ có.”

      “Vậy mỗi tối còn để cho cậu ta đến phòng ? Lấy khả năng của muốn phản kháng cậu ta phải là việc khó.”

      “Diễm thiếu coi trọng ta như vậy, tôi…cần phải làm vậy.” Giọng Tiểu Thủy ngoan cố, đôi mắt luôn trong suốt lại thêm mấy phần ảm đạm.

      Thi Dạ Diễm lơ đễnh. “Tôi cũng coi trọng như vậy…Nếu cảm thấy uất ức tôi sắp xếp người khác tốt cho cậu ta.”

      cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, lấy lại dáng vẻ ngày thường ngây thơ trong sáng vô hại. “Tất cả nghe theo sắp xếp của ngài.”

      Thi Dạ Diễm cười, tay ôm chầm lấy eo mềm mại mảnh mai của , cúi đầu cố ý lấy môi mũi cọ cọ mặt . “Vậy tối nay tới phòng tôi, chỗ Bách Vĩ tôi có tính toán khác."

      Thân thể Tiểu Thủy cứng đờ trong chốc lát, nhưng vẫn cười gật đầu. “Vâng.”

      Ám hiệu ràng như vậy như thế nào hiểu, chẳng qua lời của người đàn ông này tất cả đều là ra lệnh, muốn sống là sống, muốn chết là chết.

      Rốt cuộc tâm tình Thi Dạ Diễm cũng tốt hơn chút, vui vẻ làm. Để Tiểu Thủy ở nhà thở dài thở ngắn. Buổi chiều Bách Vĩ trở lại cầm tài liệu, trước khi theo thường lệ đùa giỡn với chút, nào biết Tiểu Thủy chợt kéo ta về phòng, thô lỗ đẩy xuống giường ngay lập tức bắt đầu cởi áo sơ mi rồi đến đai lưng của ta.

      “Sao thế…” ta vừa muốn đặt câu hỏi bị môi của chặn lại. bị chủ động trêu chọc lòng liền ngột ngạt khó nhịn, cuối cùng Bách Vĩ cũng nhịn được biến thành chủ động, ôm xoay người, đỡ người đặt lên giường kịch liệt hôn .

      Kéo váy lên cao, cầm hai chân vòng qua hông, kéo khóa quần thẳng vào trong thân thể , tiếp theo giữ lấy mông ra sức chạy nước rút. Ngày thưởng Tiểu Thủy có mạnh mẽ hoan ái, hoàn toàn là mềm mại. Đúng là trải nghiệm mới lại, thỏa mãn tự ái đàn ông cực lớn của Bách Vĩ, để cho cậu ta còn chưa thỏa mãn phải trở lại phòng làm việc.

      “Cậu nên soi gương , gương mặt dâm đãng quá rồi.” Thi Dạ Diễm với ta câu, vậy mà Bách Vĩ đứng lên móc ra gương luôn mang theo bên người, cười haha, chép chép miệng. “Tiểu Thủy đúng là đồ háo sắc.”

      Thi Dạ Diễm cũng ngẩng đầu lên. “Phụ nữ ở Ám Đường giống như Tiểu Thủy rất nhiều, cho người đổi ?”

      giây trước Bách Vĩ còn muốn lớn tiếng khen Eric đối xử với mình tệ, giây sau như nhớ tới chuyện gì cẩn thận hỏi thăm. “Đều giống như Tiểu Thủy…Ách… biết.”

      “Chỉ hơn chứ kém.”

      “….Cảm ơn ý tốt, cần…”

      Mỗi ngày Bách Vĩ làm cận vệ kiêm trợ lý của Thi Dạ Diễm cũng rất cực khổ, đến tối đều nhớ gõ cửa phòng Tiểu Thủy, ai biết. ta rất mệt mỏi muốn nhiều liền ngủ. Sáng hôm sau phát Tiểu Thủy từ phòng Thi Dạ Diễm ra ngoài, lập tức thay đổi sắc mặt. Tiểu Thủy chỉ mặc mỗi quần ngủ, tóc tai rối bời, ràng là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.

      vừa quay người nhìn thấy Bách Vĩ đứng sừng sững ở hành lang, nút áo sơ mi của ta còn chưa cài, bắp thịt ngực do kiềm chế hô hấp mà ngừng phập phồng, hai quả đấm bỗng nhiên nắm chặt. “Tối qua ngủ ở đây?”

      Tiểu Thủy né tránh ánh mắt nhìn vào ta, chỉ đành gật đầu thừa nhận, sau có chạy về phòng.

      Lúc ấy Bách Vĩ chỉ cảm thấy bực tức xông thẳng lên đỉnh đầu, bước mấy bước đá văng cửa phòng Thi Dạ Diễm. “Eric!! lăn ra đây cho tôi!!!”

      Rốt cuộc cũng là người bên cạnh Thi Dạ Diễm, giải quyết bất cứ vẫn đề gì cũng tránh khỏi dùng bạo lực, tiếng đánh nhau kinh khủng ấy Tiểu Thủy bị ngăn cách bằng cánh cửa cũng có thể nghe được. Đầu tiên là mây đen đầy mặt, sau đó chân mày dần dần giãn ra. Cuối cùng tiếng đánh nhau cũng dừng lại, mới ôm hộp cấp cứu ra ngoài.

      Trong phòng mảng hỗn độn, hai người đàn ông này thở hổn hển dửng dưng ngửa người ghế sofa, máu người ứ đọng thành những chỗ khác nhau. Tất nhiên là Tiểu Thủy muốn băng bó cho ông chủ trước. đưa lưng về phía Bách Vĩ quấn băng cho Thi Dạ Diễm bằng phương pháp thuần thục, đôi môi nhìn được giơ lên, ánh mắt biết ơn nhìn về người đàn ông này.

      ra dù là người như thế nào cũng phần lương thiện trong lòng. Thi Dạ Diễm chỉ chạm qua cái, còn giúp tìm hiểu trái tim của Bách Vĩ. Từ trước đến giờ nhà họ Thi vô cùng chú trọng quyền thế, cậu ta (Đây là Thi Dạ Diễm Bách Vĩ nhé) lại có lá gan dĩ hạ phạm thượng (người dưới mạo phạm người ), ràng là muốn sống nữa.

      Thi Dạ Diễm vừa xoa cằm đau nhức, nhổ ra ngụm máu, vừa đá cước. “ phải chỉ là người phụ nữ thôi sao! Cậu con mẹ nó cũng dám đánh tôi, chán sống rồi phải !”

      Bách Vĩ cũng mơ hồ, bỗng nhiên quay người nhảy dựng lên, “Người phụ nữ của chạy rồi có thể ngủ với người phụ nữ của tôi sao? Có người nào làm ông chủ như ?”

      Thi Dạ Diễm cảm giác mình nuôi con sói mắt trắng (Đại loại có câu chuyện kể về con sói bị mù được người ta nhận nuôi, sau đó nó ăn hết gia cầm tron nhà. Cho nên người ta dùng câu này để chỉ người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.) nhức đầu nháy mắt với Tiểu Thủy, “Kéo , dạy dỗ trận, trong tuần tôi muốn nhìn thấy cậu ta.”

      Ý muốn là làm cho Bách Vĩ ít nhất tuần xuống được giường. Tiểu Thủy hớn hở nhận lệnh mạnh mẽ lôi Bách Vĩ vẫn còn oán giận ra ngoài.

      Những thứ có thể đập trong phòng đều đập, Thi Dạ Diễm vẫn bật cười, động phải vết thương tránh được cảm thấy đau. Thân thể dù có đau hơn nữa, cũng đau bằng việc đối mặt với nơi này cảnh vật mà trong đầu lại luôn vẽ ra hình dáng người.

      Chỉ cần nhớ tới tên của , trong lòng cảm thấy chua xót.

      Tiểu Như, em có hiểu , cũ mất , mới đến (Câu này là thành ngữ nhé)? Đường Lạp An làm cho lòng em rơi phần, đúng lúc rơi. Tôi có thể bất chấp tất cả giam cầm em bên người, tôi biết phải đợi bao lâu nữa mới có thể làm cho em em hoàn toàn quên ta, mới có thể làm cho em nhìn tôi.

      Em và chuyện xưa của ta vốn nên kết thúc từ sớm…

      ***

      Thi Dạ Diễm đoán lầm, Đường Lạp An đúng là ấy. Lúc ép Đường Lạp An ra câu kia thừa nhận mình có chút sợ hãi. Nhưng Du Nguyệt Như trong lúc vô ý lại nhìn , lập tức làm cho tràn đầy tự tin. ấy đối với mình cũng phải là có chút cảm giác nào.

      Còn có ánh mắt chan chứa tình cảm phức tạp của lúc trước khi , đủ để chứng minh tất cả. từng , nên cảm thấy sợ, biết. Nếu mực ép buộc thêm nữa sợ rằng vĩnh viễn chịu mở cánh cửa trái tim mình, dùng trốn tránh để bảo vệ bản thân. Đây là loại bản năng của người từng chịu tổn thương.

      Cách thức liên lạc với Đường Lạp An ngày đó, thấy rất ràng. Sau khi , nhìn từng tờ từng tờ lời ghi chép lưu lại cho Đường Lạp An. Cuối cùng cũng hiểu ý nghĩ sâu xa nội tâm của dâng lên thất vọng nặng nề cùng với tức giận.

      Bên ngoài tất cả câu chữ đó nhìn ra được bất cứ điều khác thường nào, nhưng lại truyền cùng tin.

      -----Mang em .

      Sau nhiều lần suy nghĩ cuối cùng Thi Dạ Diễm lựa chọn áp chế tức giận của mình, mạo hiểm để cho rời , là để cho tự mình cảm nhận, để cảm nhận trái tim mình. Dù sao kết quả cũng chỉ có , mặc kệ có quan tâm hay , cuối cùng cũng là người phụ nữ của . Buông tay?? Tuyệt đối có khả năng.

      Đường Lạp An lại trở về bên cạnh Úc Tiểu Trì, giống với dự đoán của , nếu như ta muốn ấy, từ bỏ ấy hai lần, vậy bây giờ, có tính là lần thứ ba

      Thi Dạ Diễm từ từ nâng môi lên, hiểm cũng được, ác độc cũng được, có lòng tin làm cho hạnh phúc, làm cho vui vẻ, chỉ cần đồng ý cho bọn họ cơ hội.

      Nếu cuộc đời này được sống hạnh phúc yên ổn, ai lại đồng ý sống cuộc sống đầu đường xó chợ.

      Tiểu Như, ngày có tôi, em có nhớ tôi giống như tôi nhớ em, nhớ tôi đến mức ăn ngon ngủ yên?[/size]
      Phần 68:

      Editor: Bunn

      Lôi Khải vẫn chưa báo thông tin chính xác cho Du Nguyệt Như, chỉ đảm bảo tại Chử Dư Tịch có nguy hiểm. Du Nguyệt Như mang vẻ mặt chất vấn, “ lấy gì đảm bảo?”

      yên tâm, chuyện khác dám , nhưng chuyện này khẳng định thành vấn đề.” Nếu để cho người phụ nữ này biết người Thi Dạ Diễm tìm là ta, còn bị ấy ăn sống?

      Du Nguyệt Như biết Lôi Khải đến cuối cùng có bao nhiêu vẻ mặt, lại luôn dùng lý do có bạn để uy hiếp , phải ăn cơm cùng ta cũng là cùng ta tham dự các loại tiệc tùng. Chỉ cần hơi lộ ra vẻ mặt có chút khó xử ta bắt đầu vô sỉ ngay lập tức. “ nhờ vả tôi cũng phải cho tôi thấy chút thành ý chứ, cái giá để làm kẻ địch với Eric là rất lớn. Chẳng qua là theo tôi đến buổi hẹn ăn bữa cơm, cũng phải là theo tôi lên giường, khó khăn như vậy phải là vì sao?”

      Thân thiết qua lại như vậy chẳng những đưa tới chú ý của truyền thông, mà ngay cả Thái Tử cũng tò mò. “Chẳng lẽ bọn chị vừa bắt đầu?”

      Lôi Khải mỉm cười, dáng vẻ bí vô cùng muốn ăn đòn. “Chúng ta nhìn rất giống kết giao sao?”

      “Đâu chỉ giống như? Chính là như vậy.” Thái Tử cầu người bán rượu đưa báo hôm nay, mở tờ báo ra, đẩy đến trước mặt ta chỉ vào tấm hình lớn đó. “Vì tình cũ vất bỏ tình mới.” Lại chỉ vào dòng chữ in đậm bắt mắt. “ du lịch với bạn , tình cũ lại cháy nở ra đoán hoa đằm thắm lớn.”

      Lần này Lôi Khải lại trả lời, khen đám chó săn chọn góc độ chụp hình cực tốt, đúng là giống hệt như đôi tình nhân thể tình cuồng nhiệt, thậm chí còn có ít tờ báo đăng hình “Nụ hôn nóng bỏng”, là hao tổn tâm huyết của đám chó săn này rồi. Chẳng qua là hình như vậy nếu được người khác xem được, biết phản ứng như thế nào?

      Báo chí càng làm càng tạo ra khí thế ngất trời, thậm chí có cả tin tức cầu hôn. Mặc dù Du Nguyệt Như sớm tập thành thói quen đối với loại chuyện như thế này, nhưng chuyện thái quá giống như cầu hôn cách nào chịu nổi. ném lễ phục sang trọng vào mặt Lôi Khải.

      ! Nếu với ra ngoài nữa chắc tôi cũng phải “gả” cho !”

      Lôi Khải tốt tính nhặt cái hộp lên, lấy bộ lễ phục đuôi cá màu bạc ra, ướm thử lên người . “ lần cuối cùng, tôi đảm bảo. Eric muốn ra tay, tôi ra lệnh chấm dứt, dự đoán đây là lần cuối cùng tôi xuất cùng ‘Vị hôn thê’ trước mặt công chúng rồi, nể mặt lần em .”

      Cuối cùng Du Nguyệt Như cũng bị ta giày vò hết sức, căm hận thay lễ phục. Lôi Khải chậc chậc cảm thán dáng người tuyệt đẹp của . “Tôi nên có màn cầu hôn hoành tráng.”

      “Lôi-Khải!!” Du Nguyệt Như nhịn được bùng nổ, Lôi Khải câm miệng đúng lúc, chỉ dám cười, nếu bị nhỡ toàn bộ kế hoạch.

      Đây là bữa tiệc từ thiện rất lớn, lúc đến nơi Du Nguyệt Như tránh khỏi cảm thấy hối hận, xem ra trang nhất báo ngày mai nhất định thiếu . Nếu như là lần cuối cùng, vẫn có đạo đức làm xong công việc bạn của mình, cười xòa, vẫn là cười xòa.

      lúc cười đến mức mặt muốn rút gân bỗng nhiên bị người đẩy ra cửa chính của hội trường, người hầu tránh được người tới, gây nên trận hốt hoảng .

      Lôi Khải vừa nhìn hướng bên kia, khỏi giảo hoạt nâng môi lên, nghiêng đầu bên tai . “Em , tự cầu phúc cho mình thôi.”

      mở to đôi mắt sáng rực muốn hét lên, còn chưa đặt được câu hỏi, lập tức bị lực mạnh mẽ kéo vào lồng ngực.

      thanh chứa tức giận vang lên đỉnh đầu , làm cho lòng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. “Tôi nên để cho em trở về! Du Nguyệt Như cái người phụ nữ có lương tâm này!”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phần 68

      Editor: Bunn

      Lôi Khải vẫn chưa báo thông tin chính xác cho Du Nguyệt Như, chỉ đảm bảo tại Chử Dư Tịch có nguy hiểm. Du Nguyệt Như mang vẻ mặt chất vấn, “ lấy gì đảm bảo?”

      yên tâm, chuyện khác dám , nhưng chuyện này khẳng định thành vấn đề.” Nếu để cho người phụ nữ này biết người Thi Dạ Diễm tìm là ta, còn bị ấy ăn sống?

      Du Nguyệt Như biết Lôi Khải đến cuối cùng có bao nhiêu vẻ mặt, lại luôn dùng lý do có bạn để uy hiếp , phải ăn cơm cùng ta cũng là cùng ta tham dự các loại tiệc tùng. Chỉ cần hơi lộ ra vẻ mặt có chút khó xử ta bắt đầu vô sỉ ngay lập tức. “ nhờ vả tôi cũng phải cho tôi thấy chút thành ý chứ, cái giá để làm kẻ địch với Eric là rất lớn, cũng phải là theo tôi lên giường, khó khăn như vậy phải là vì sao?”

      Thân thiết qua lại như vậy chẳng những đưa tới chú ý của truyền thông, mà ngay cả Thái Tử cũng tò mò. “ Chẳng lẽ bọn chị vừa bắt đầu?”

      Lôi Khải mỉm cười, dáng vẻ bí vô cùng muốn ăn đòn. “ Chúng ta nhìn rất giống kết giao sao?”

      “ Đâu chỉ giống như? Chính là như vậy.” Thái Tử cầu người bán rượu đưa báo hôm nay, mở tờ báo ra, đẩy đến trước mặt ta chỉ vào tấm hình lớn đó. “ Vì tình cũ vất bỏ tình mới.” Lại chỉ vào dòng chữ in đậm bắt mắt. “ du lịch với bạn , tình cũ lại cháy nở ra đoá hoa đằm thắm lớn.”

      Lần này Lôi Khải lại trả lời, khen đám chó săn chọn góc độ chụp hình cực tốt, đúng là giống hệt như đôi tình nhân thể tình cuồng nhiệt, thậm chí còn có ít tờ báo đăng hình “ Nụ hôn nóng bỏng” là hao tổn tâm huyết của đám chó săn này rồi. Chẳng qua là hình như vậy nếu được người khác xem được, biết phản ứng như thế nào?

      Báo chí càng làm càng tạo ra khí thế ngất trời, thậm chí có cả tin tức cầu hôn. Mặc dù Du Nguyệt Như sớm tập thành thói quen đối với loại chuyện như thế này, nhưng chuyện thái quá giống như cầu hôn thể nào chịu nổi. ném lễ phục sang trọng vào mặt Lôi Khải.

      ! Nếu với ra ngoài nữa chắc tôi cũng phải “ gả” cho !”

      Lôi Khải tốt tính nhặt cái hộp lên, lấy bộ lễ phục đuôi cá màu bạc ra, ướm thử lên người . “ lần cuối cùng, tôi đảm bảo. Eric muốn ra tay, tôi ra lệnh chấm dứt, dự đoán đây là lần cuối cùng tôi xuất cùng “ Vị hôn thê” trước mặt công chúng rồi, nể mặt lần em .”

      Cuối cùng Du Nguyệt Như cũng bị ta giày vò hết sức, căm hận thay lễ phục. Lôi Khải chậc chậc cảm thán dáng người tuyệt đẹp của . “ Tôi nên có màn cầu hôn hoành tráng.”

      “ Lôi Khải!!!!” Du Nguyệt Như nhịn được bùng nổ, Lôi Khải câm miệng đúng lúc, chỉ dám cười, nếu bị nhỡ toàn bộ kế hoạch.

      Đây là nữa tiệc từ thiện rất lớn, lúc đến nơi Du Nguyệt Như tránh khỏi cảm thấy hối hận, xem ra trang nhất ngày mai nhất định thiếu . Nếu như là lần cuối cùng, vẫn có đạo đức làm xong công việc bạn của mình, cười xòa, vẫn là cười xòa.

      lúc cười dến mức mặt muốn rút gân bỗng nhiên bị người đẩy ra cửa chính của hội trường, người hầu tránh được người tới, gây nên trận hốt hoảng .

      Lôi Khải vừa nhìn hướng bên kia, khỏi giảo hoạt nâng môi lên, nghiêng đầu nỏ ben tai . “ Em , tự cầu phúc cho mình thôi.”

      mở to đôi mắt sáng rực muốn hét lên, còn chưa đặt được câu hỏi, lập tức bị lực mạnh mẽ kéo vào lồng ngực.

      thanh chứa tức giận vang lên đỉnh đầu , làm cho lòng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. “ Tôi nên để cho em trở về! Du Nguyệt Như cái người phụ nữ có lương tâm này!”
      Last edited by a moderator: 28/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Tình mới, tình cũ.

      Phần 69:

      Editor: Bunn

      phát em luôn hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ, cần gì phải làm như vậy chứ?

      ***

      Du Nguyệt Như bị thanh quen thuộc làm cho sợ hết hồn, trái tim cũng muốn vọt lên đến cổ họng rồi, vì quá kinh ngạc thậm chí dám ngẩng đầu lên. Nhưng hơi thở phả vào mặt cũng đủ đẻ cho biết thân phận người vừa tới. Cổ tay bị nắm chặt buông, cảm giác đau kia từ từ tản ra chút, tiến vào trái tim với tốc độ kỳ lạ.

      “Eric! lâu gặp!” Giọng Lôi Khải vui mừng, khuôn mặt tuấn tú kia còn có nụ cười vô lại chướng mắt.

      Con ngươi của Thi Dạ Diễm rét lạnh, nếu phải có chuyện gấp hơn chờ xử lý, nhất định phải đánh nát miệng đầy răng của tên khốn này. “Chờ tôi quay lại thu thập cậu!”

      Lôi Khải hờ hững nhún vai, vẫn cười rực rỡ như cũ. “ định mang vị hôn thê của tôi đâu?”

      Vị hôn thê? Hay cho cái vị hôn thê!

      Thi Dạ Diễm hít sau hơi, đây là buộc phải đại khai sát giới ở nơi công cộng! Du Nguyệt Như cách rất gần, là người đầu tiên có thể cảm nhận được người phát ra hơi thở tàn ác, chuyện này đơn giản là do Lôi Khải sợ thiên hạ loạn thôi.

      Du Nguyệt Như chỉ có thể vừa kiên trì kéo Thi Dạ Diễm trước khi động thủ, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Khải hạ thấp giọng cảnh cáo “ còn ngại chưa đủ mất mặt?”

      Ôn hương nhuyễn ngọc (miêu tả người con trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp) tựa vào , khuôn mặt nhắn được trang điểm khéo léo đnag ở trước mặt , đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại, làm cho lý trí của Thi Dạ Diễm gần như đứt đoạn. đến đây là để giáo huấn người phụ nữ đáng chết này, việc dọn dẹp Lôi Khải tạm thời vội! tự với mình như vậy, lập tức thu hồi lại sát ý, sau đó lập tức kéo Du Nguyệt Như .

      Vì lễ phục hạn chế việc lại nên Du Nguyệt Như có cách nào bước nhanh được, bị lôi kéo suýt nữa ngã nhào, lúc khom người phong quang (cảnh đẹp) trước ngược bị lộ phần lớn với người đứng trước, thậm chí còn nghe thấy tiếng hút khí. Thi Dạ Diễm nhíu mày trức tiếp bế lên, để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cứ như vậy mang người dưới ánh mắt của mọi người.

      Chuyện này có thể xem là chuyển được củ khoai lang phỏng tay rồi, Lôi Khải Thả lỏng thở dài hơi. Đối mặt với những ánh ắmt đồng tình xung quanh mình bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng mà chống đỡ. “Vừa mới xảy ra chuyệng gì thế?”

      Mọi người im lặng trong chốc lát, khong hẹn cùng lắc đầu.

      “Đúng vậy nha, xảy ra chuyện gì thế?”

      “Tôi biết, còn ?”

      “Cái gì tôi cũng nhìn thấy.”

      “Ách, đáng tiếc.”
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 70:

      Editor: Bunn

      Sợ bị chó săn chụp hình, dọc đường Du Nguyệt Như đều che mặt, vùi đầu vào người .

      “Làm phiền Thi tiên sinh cho tôi xuống, tự tôi có chân!” Du Nguyệt Như cố giữ giọng nóilạnh lùng, Thi Dạ Diễm khỏi cười lạnh, làm theo lời đặt xuống. “Mới rời xa bao lâu mà xa lạ đối với tôi như vậy? Lôi Khải vì em mà vứt bỏ người mới, em lập tức vì cậu ta mà vứt bỏ
      up sau
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :