1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: xứng tôi

      Phần 61:

      Editor: Bunn

      thể tránh khỏi việc oán giận bàn tay của thời gian, biến nhau trở thành từng nhau.

      Người đến người ở sảnh chờ máy bay mỗi người đều có quá khứ thuộc về riêng mình. chia cho bất kỳ ai, chỉ chôn sâu những thứ thể ở tận đáy lòng.

      Du Nguyệt Như ở phía sau Đường Lạp An tâm loạn như ma. Có lúc tình cảm của con người đến cuối cùng biến thành thói quen. Muốn Đường Lạp An sau nhiều năm, cho nhưng được ta đáp lại mà cảm thấy cam lòng. Trong trái tim chết luôn tồn tại chút chờ mong mình gặp may. Hơn nữa vì vui vẻ của mình mà tìm người xoa dịu.

      dám hỏi, dám chạm đến vết thương mà liều mạng để che giấu, nhưng lại bị Thi Dạ Diễm vạch trần trần trụi, để có chỗ trốn, muốn tránh cũng thể tránh. Trước kia đủ loại cảm xúc, nhưng giờ phút này chỉ có thể im lặng trải qua từng chút , để Thi dạ Diễm từng câu dồn ép đón nhận.

      Thi Dạ Diễm bình thản, vội thúc giục ta trả lời. Đường Lạp An mím chặt môi, mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đấu tranh như dời sông lấp biển. ta biết người phụ nữ sau lưng chờ câu trả lời của mình, vẫn luôn đợi.

      ta nhắm mắt lại hít hơi sâu, “Tôi……”

      Du Nguyệt Như trong giây ấy cực kỳ sợ hãi. chợt kéo Đường Lạp An, tiến lên phía trước ta, căm tức nhìn Thi Dạ Diễm, “ có tư cách để những lời này, việc của tôi và ta cần người khác…..”

      Chưa dứt lời, ngang hông cảm thấy căng thẳng, có lực lôi vào trong ngực, cằm bị giữ chặt. Hô hấp của dừng lại, nụ hôn của Đường Lạp An cứ như vậy đột ngột hạ xuống.

      Nụ hôn cũng quá sâu, nhưng lại cực kỳ quyến luyến, “ hình như chưa bao giờ với em rằng em……”

      Ba chữ cực kỳ nặng nề, từ giữa hai cánh môi tràn ra, thanh nhàng lại mang theo nồng đậm bi thương, đè nén làm người ta thở dốc. Trong lòng như chiếc ly bị đánh vỡ, những mảnh vỡ đó cũng ghim vào lòng mà chính là thanh vỡ nát.

      dám tin nhìn Đường Lạp An, bị ánh mắt mệt mỏi của ta làm cho kinh ngạc lên lời.

      Khi tỉnh táo lại lại tự chủ nhìn về phía Thi Dạ Diễm. Ánh mắt Đường Lạp An vì hành động nho của mà lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

      Thi Dạ Diễm vẫn duy trì tư thế dựa ở đằng kia, gương mặt tuấn tú nhìn ra có chút tức giận hay là vui, hoàn toàn mang dáng vẻ của người xem kịch vui. cười khẽ, thả lỏng tay, “Chúc mừng em, cuối cùng cũng được như điều mà em mong muốn.”

      giơ ngón tay cái với Đường Lạp An, “Đường Lạp An, tôi nhìn lầm .”

      đừng quên những lời mình .” Đường Lạp An cởi áo khoác khoác lên người, che xốc xếch của . đến thời gian lên máy bay, ta kéo Du Nguyệt Như rời . Mà bước chân Du Nguyệt Như khi ngang qua Thi Dạ Diễm thoáng dừng lại.

      ngẩng đầu lên nhìn kỹ gương mặt của , như muốn từ bên trong tìm được cái gì. Người đàn ông này cứ như vậy để ? là Thi Dạ Diễm, người muốn giữ chặt cả đời?

      Thi Dạ Diễm đưa đầu ngón tay ra, lướt qua cổ , da là dấu hôn đêm qua để lại. Đầu ngón tay dọc theo ngũ quan của , như muốn đem hình dáng của khắc sâu vào trong lòng. Cuối cùng đến cánh môi của , gật cái, thu tay lại.

      giật giật khóe miệng, nhìn vào mắt , “Gặp lại, Tiểu Như.”

      Dứt lời xoay người rời chút lưu luyến, tự nhiên ràng, con người cũng giống như tác phong làm việc của , tuyệt đối dài dòng dây dưa.

      Đường Lạp An thầm nắm chặt tay, gần như là dắt tới cửa lên máy bay. Du Nguyệt Như thần xui quỷ khiến quay đầu lại, biển người mênh mông, làm sao có thể tìm thấy bóng dáng của ? Trong lòng thoáng qua tia buồn bã, rất nhanh, làm cho cảm thấy lo lắng.
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 62:


      Editor: Bunn


      Bách Vĩ thấy Thi Dạ Diễm trở về mình vô cùng kinh hãi, “Người phự nữ kia đâu?”


      “Đường Lạp An mang .”


      Đáp án này càng khiến Bách Vĩ kinh ngạc hơn, trợn to hai mắt lên lên xuống xuống nhìn . “ phải chơi trò giam cầm sao?? Sao lại để áy ?”


      Thi Dạ Diễm đáp ngược lại cười, xoa cằm uống rượu. Bách Vĩ cũng ép hỏi, chỉ coi bị kích thích nên mượn rượu tiêu sầu, cùng uống ly, tràn đầy đồng cảm vỗ vai . “Loại động vật mang tên phụ nữ này, ra là khó giải quyết nhất, trước kiểu sau lưng lại là kiểu khác, nghĩ đằng nẻo... Quả là con mẹ nó giày vo rồi, cho nên chỉ cần vui đùa chút là tốt rồi, cần nghiêm túc.”


      Tiểu Thuỷ ở bên cạnh nhìn ngoài cửa sổ ra vẻ trầm tư, nghe Bách Vĩ như vậy, xoay đầu lại quay về phía ta vô tội nháy mắt, “ chơi vui vẻ ?”


      Bách Vĩ suýt nữa phun ra ngụm rượu, sao ta co thể quên có người phụ nữ ở đây. Lập tức vòng tay qua cổ , hôn lên khuôn mặt bé non mềm của cái làm lanh, “Vui vẻ, tương đối vui vẻ.”


      Tiểu Thuỷ cúi đầu thẹn thùng, sau đó lại cau mày nằm ở quầy bar. “Diễm thiếu, Du tiểu thư ở đây tôi nên làm gì?”


      Thi Dạ Diễm sờ đầu tỏ vẻ trấn an, bàn tay giống như sờ con cún , cười bí . “Nghỉ.”




      Suốt đường gì. Du Nguyệt Như nghiên đầu nhìn buồng máy bay ngoài cửa sổ, yên lặng giống như ngủ thiếp . Đường Lạp An nhàng đắp chăn mỏng cho , vuốt mái tóc lộn xộn của . Nhìn thấy dấu vết ben trong cổ áo mở của , mắt trầm xuống.


      ta ngược đãi em?”


      Du Nguyệt Như thu hồi tầm mắt, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại. giả vờ ngủ, Đường Lạp An . Cũng có cách nào khác.


      Khi bay đến thành phố T trời tối, người Thái Tử phái tới đến đợi từ sớm. Du Nguyệt Như giống như phạm nhân bị áp giải lên xe, xe chạy thẳng về nhà trọ của Thái Tử. Thái Tử hình như mới tắm xong, thấy bình an trở về thở phào nhõm.


      Người làm chuẩn bị bàn thức ăn, ngồi trước bàn cũng cảm nhận được hương vị gì. Thái Tử giọng trò chuyện gì đó với Đường Lạp An.


      Lúc Đường Lạp An nhìn chằm chằm cái. Du Nguyệt Như cười lạnh, “Hoàn thành nhiệm vụ rồi, nên về nhà phục vụ phu nhân thôi.”


      Thái Tử biết điều nhường lại gian cho hai người. Du Nguyệt Như dường như ngay khi Thái Tử rời liền kéo lấy cổ áo Đường Lạp An. “ đúng là người vì muốn đạt được mục đích chừa bất cứ thủ đoạn nào! Chuyện trái lương tâm cũng chịu làm, lời trái lương tâm cũng chịu !”


      Đường Lạp An cao hơn rất nhiều, lại bỗng nhiên cúi xuống ôm vào trong ngực, để cằm vai . Du Nguyệt Như chịu liều mạng giãy giụa, nhưng ta vẫn đứng yên, để mặc cho đánh.


      “Em có thể xem như đó là lời .” thanh của ta trầm thấp.


      Ngay lập tức vành mắt Du Nguyệt Như bổng đỏ lên, cong môi giễu cợt. “ dám “Lời ” này trước mắt Úc Tiểu Trì ?”


      Đường Lạp An ôm chặt hơn, muốn mang khảm vào trong lòng. lâu chưa được ôm, lâu chưa được cảm nhận thân thể , thất cả lâu của điều khiến lòng Đường Lạp An gióng như có nhiều loại kim đâm vào. ta giật giật môi, cuối cùng cắn răng phát ra thanh nào.


      Du Nguyệt Như gắt gao khống chết nước mắt cho nó chảy ra.


      Thân thẻ ta khẽ run bởi vì cố gắng kìm nén. Nhắm mắt lại, mũi giấu vào trong tóc , hấp thu mùi hương của . Mà ta lại nhạy cảm nhận ra được, cố loại hơi thở khác hoà lẫn người . Hơi thở thuộc về Thi Dạ Diễm.


      “Tắm xong rồi ngủ cho tốt, về đây.” Lời của ta giống như nặn ra từ kẽ răng, vô cùng khó khăn, sau đó buông ra, xoay người mất.


      Tất cả ánh sáng trong mắt Du Nguyệt Như, sau đó hoàn toàn biến mất, biến mất hầu như còn.


      Đây chính là người đàn ông, câu là ngươi vẫn luôn muốn nghe như thế nào? Cuối cùng ta vẫn phải về ngôi nhà của ta va người phụ nữ khác.


      Thời gian ta ngươi, cũng phải là tâm ra, đừng dễ dàng cảm động. Ngàn vạn lần đừng. Huống chi phân chân thực này, vốn hề có độ tin cậy.


      may mắn nhìn ta ràng, trường thành, ta mà váng đầu nữa.


      Hai mắt Đường Lạp An nhịn đến phiếm hồng, ta im lặng khẽ đếm đến mười, nhàng vươn tay ra đóng cửa lại. giấy trước khi cánh cửa đóng lại: ta nghe thấy thanh kiên quyết của Du Nguyệt Như.


      “Cho dù đó có là , Đường Lạp An, xứng, xứng tôi.”
      Last edited: 20/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63

      Editor: Bunn

      Mặt Đường Lạp An thay đổi ấn nút mở cửa thang máy, vào, đóng cửa, động tâc lưu loát ưu nhã, cảnh đẹp ý vui. quá nửa giây sau, tự chủ ta có gần như biến mất trong nháy mắt. ta như mất tất cả hơi sức, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, tựa người vào thành thang máy, tay che lên mắt. Lúc ở sân bay tay kia dùng lực đánh vào bờ tường mà vết thương ở khớp xương nghiêm trọng đến mức máu thịt be bét.

      Hầu kết ( cái này là cái mà ở cổ của đàn ông hay có ý, còn được gọi là trái táo của adam) của ta lên xuống. Lòng cũng theo chuyển động của thang máy mà ngừng trầm xuống, chìm xuống đáy vực sâu, ngay cả chính ta cũng thể tìm được. Câu ta cố gắng sống chết giữ nhiều năm kia, lại mượn cơ hội mà Thi Dạ Diễm tạo ra mới có thể . Còn chuyện gì đáng châm chọc hơn?

      ta xin lỗi, . Chuyện gì ta cũng thể . Cánh tay xuôi theo người, bị rút gân vì dùng sức quá lớn, bắp thịt toàn thân rối rắm cứng như đá, miệng vết thương bị đạn bắn bị xé ra, cắn chặt đôi môi khóe miệng từ từ chảy ra dòng máu đỏ tươi chói mắt.

      Nhưng ta lại hề biết phải đau. Hay là do chịu đựng quá lâu, nên đến cả bản năng đau đớn cũng quên mất? Đáy mắt Đường Lạp An xoẹt qua tia chua xót khô khốc, khổ sở nên lời.

      Nguyệt Như, Nguyệt Như, thể cùng ở chỗ với em, nhưng chuyện này cùng biểu rằng

      thương em…

      ta nhớ mình trở về nhà như thế nào, Úc Tiểu Trì ngủ, ta chỉ cởi áo khoác cả người chán nản ngã xuống giường. Úc Tiểu Trì sợ hết hồn, vội vàng bật đèn ở đầu giường. Cả người ta chìm trong lo lắng nồng nặc.

      Úc Tiểu Trì vui mừng, “ về rồi, ăn gì chưa? Em làm mín gì cho ăn nhé, lập tức có ngay.”

      “ Tiểu Trì” ta chợt mở miệng gọi .

      “ Hả?”

      “ Nếu như tôi…” ta chỉ ba chữ, lại ra nữa. Úc Tiểu Trì mặc quần áo ngủ màu trằng đứng cách ta mấy bước, nhìn bóng lưng cao lớn, trầm mặc của ta, từ từ thu nụ cười lại, giọng thay đổi. “ muốn gì vậy Lạp An?”

      Sau đó rất lâu, thanh ôn hòa , trong trẻo lạnh lung của Đường Lạp An truyền đến. “ Nếu tôi muốn ăn mì thịt nầm bò cà chua, có làm em vất vả ?”

      giống như trút được gánh nặng cười tiếng. “ Tất nhiên là rồi.. ngủ trước lát , làm xong em gọi .”

      Úc Tiểu Trì mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn, rửa rau, làm nóng chảo… Những chuyện bình thường nhất này làm cho rất nhiều năm, thành thạo đến mức tạo thành phản xạ có điều kiện.

      Chợt giọt nước mắt rơi vào nồi nước sôi, theo bọt nước lăn tăn biến mất. Úc Tiểu Trì nhàng lấy mu bàn tay lau mắt, lại có nhiều nước mắt hơn nữa rơi xuống. Vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ra được chút bi thương nào, chỉ là có cách nào có thể kiềm chế những giọt nước mắt phiền muộn trong lòng này.

      chống đỡ bên cạnh nồi nước, tay đỡ lấy ngực, nơi đó tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, loại khó chịu giống như bị dao cắt.

      Gả cho hai lần, làm sao lại hiều vừa rồi muốn gì.

      Tiểu Trì, nếu như mà tôi thương em, nếu như tôi còn chưa em, nếu như tôi có cách nào làm cho mình em… Chúng ta phải làm sao? phải cưới lần nữa sao?

      Tôi có thể ở bên cạnh em, nhưng chuyện này cũng hè biểu rằng tôi em.

      ……

      Úc Tiểu Trì mở vòi nước, dùng tay hất nhiều nước lạnh lên mặt, cọ rửa giống như muốn rửa lòng mình, mang tất cả những vết thương rửa .

      phải giống dáng vẻ trước kia, ngừng tự với mình, ấy phải người bạc tình, cũng phải người nhẫn tâm.

      , Đường Lạp An và Úc Tiểu Trì, vốn là nhau.

      nhau…...
      Last edited by a moderator: 23/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Mình với bạn edit trước có nhiều điểm giống nhau. Mình dựa vào văn cảnh và mối quan hệ giữa các nhân vật để dễ xưng hô ^^ Nếu có bất đồng mong các bạn thông cảm nhé *uốn éo*

      Chương 33: Chạy trốn trói buộc.

      Phần 64:
      Editor: Bunn

      Rốt cuộc chỉ là hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn như thế, hay là cá quay về nước, quên chuyện bờ (Ý là thay vì hay người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, dìu dắt nhay, chi bằng sống cuộc sống tự do tự tại)

      *****

      Lúc Thái Tử ra ngoài nhìn thấy Du Nguyệt Như ngẩn người cúi thấp đầu ngồi ở đằng kia. nâng mặt lên, chỉ thấy vẻ hờ hững gương mặt xinh đẹp tinh sảo của .

      “Em và Thi Dạ Diễm xảy ra chuyện gì?”

      Du Nguyệt Như đẩy tay ra, “Về sau dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng muốn tìm Đường Lạp An.”

      Thái Tử gật đầu nhiều, nút áo người rơi rụng lả tả, thể nhìn thấy dấu vết lưu lại sau hoan ái người , giọng nhịn được đông lạnh. “Thi Dạ Diễm ép buộc em?”

      Mi tâm nhíu lại chứng tỏ Du Nguyệt Như vô cùng mệt mỏi, ánh mắt rũ xuống. “ có. Tiểu Tịch đâu?”

      Nhắc tới tên Chử Dư Tịch Thái Tử liền có chút buồn bực. “ biết xảy ra chuyện gì, chữa bệnh ở nước Mỹ, còn cho gặp ấy.”

      Du Nguyệt Như nghĩ ngợi, cảm giác có điều gì có đúng, trong chốc lát lại nghĩ ra được rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào. “ đón ấy về , mấy ngày nữa là đến sinh nhật ấy rồi.”

      Thái Tử nhíu mày nhìn . “Em đừng lảng sang chuyện khác, hỏi em về Thi Dạ Diễm, em lại hỏi về Tiểu Tịch.”

      Lời của Du Nguyệt Như lên đến khóe miệng lại thầm nén xuống. Cũng biết là xuất phát từ chỗ nào trong lòng, cho dù Thái Tử hỏi như thế nào, đối với chuyện của Thi Dạ Diễm mực . Đối với tính cách này của em ( Chỗ này trong nguyên tác Thái Tử xưng hô với Du Nguyệt Như là “tỷ tỷ”, nhưng vì bạn edit trước xưng hô giữa hai người là “-em” nên mình sửa thành em cho liền mạch.), Thái Tử cũng thể làm gì được . từ trước tới giờ luôn hận ràng, nhưng nếu Thi Dạ Diễm thực đối xử tốt với , bình tĩnh như vậy.

      Du Nguyệt Như ở chỗ của Thái Tử ngây ngô mấy ngày, biết Cosmo tới đây tìm mình, chỉ muốn tạm thời bình an thêm mấy ngày nữa, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cần tỉnh táo để chỉnh đốn lại tinh thần.

      Thực lực của nhà họ Chử biết, trước mắt bé kia coi như an toàn. thể với Thái Tử, càng thể để cho Hoàng Phủ Triệt biết. So với Thái Tử, cậu ấy còn biết thương . Mà Thái Tử bình thường tuy mấy tập trung, nhưng nguy hiểm trong xương tuyệt đối thua kém Thi Dạ Diễm.

      Chuyện bị Thi Dạ Diễm bắt nếu phải do lên tiếng phủ nhận để ngăn cản, sợ rằng Thái Tử giết từ sớm rồi. tính tính lại cũng chỉ có thể liên hệ với Lôi Khải, nhưng số cá nhân của Lôi Khải vẫn thể liên lạc được, trợ lý của ta cũng chỉ chịu tiết lộ rằng ông chủ của cậu ta tạm thời ở trong nước.

      Rốt cuộc đến đêm cũng nhận được điện thoại của Lôi Khải, Du Nguyệt Như ra lệnh bắt buộc ta phải nhanh chóng trở về. Lôi Khải cam kết là về nước trong vòng ba ngày.

      tránh thoát mùng lại tránh khỏi mười lăm (Nghĩa là cuối cùng cũng phải đối mặt, thể tránh được.). Ngày thứ hai trở lại nhà trọ của mình nhận được điện thoại của Cosmo.

      Cosmo rất bận, vừa mới xã giao xong, bàn bừa bãi, tràn ngập mùi rượu, lúc Du Nguyệt Như vào trong phòng bao chỉ còn lại mình ông ta. Ông ta là người đàn ông lãnh khốc vô tình, Du Nguyệt Như vẫn luôn cảm thấy như vậy.

      “Tôi tưởng rằng luôn trốn ở đó để phải gặp tôi.” Cosmo cười lạnh, vòng vòng quanh người , “Sắc mặt tệ, người đàn ông kia nuôi tốt như vậy sao?”

      Du Nguyệt Như , mắt nhìn về nơi khác coi như hoàn toàn nhìn thấy ông ta. Cosmo bị thái độ khinh thường của chọc giận, chợt giơ tay tát cho cái.

      Du Nguyệt Như sớm đa đoán được ông ta hành động như vậy, lạnh nhạt lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng trừng ông ta, "Tôi phải là đứa trẻ có bất kỳ năng lực phản kháng nào, Thái tử cùng Triệt trưởng thành như vậy, ông có chút lo lắng nào sao?"

      Cosmo giật môi, cười châm chọc: "Tôi làm tất cả đều vì cậu ta, cậu hiểu được tốt hiểu cũng sao, người được lợi cuối cùng vẫn là cậu ta, cậu ta có thể làm gì tôi? Còn với tôi, vết thương lành liền quên đau? Tôi cảnh cáo nên cách xa Thi Dạ Diễm, lại vẫn chủ động đưa lên cửa!"

      "Ông là hận cậu ấy, còn là sợ cậu ấy?" Du Nguyệt Như cười mỉa mai tiếng: "Tôi đa nhìn thấy Kỷ Linh rồi, quả nhiên giống với mẹ của Triệt, trách được năm đó ông có lòng xấu xa đối với bà ấy."

      Đời này Cosmo chỉ người phụ nữ duy nhất chính là mẹ của Hoàng Phủ Triệt Tập Diên. chỉ nhìn qua bức ảnh, là xinh đẹp rất lạnh lùng, Hoàng Phủ Triệt chắc chắn là thừa kế khí chất của bà ấy, người mới có cảm giác lạnh lùng xa cách.

      Đến chết Tập Diên cũng thể gả cho ông ta, có lẽ chuyện này làm cho ông ta tiếc nuối cả đời, từ đó mỗi người phụ nữ của ông ta đều có điểm giống Tập Diên. Mà Kỷ Linh ở nhà họ Thi có địa vị hết sức quan trọng, là mẹ của Thi Dạ Diễm và Thi Dạ Triệu, Thi Thác Thần đối với bà che chở đầy chiều có thêm, mặt mũi có mấy phần bóng dáng của Tập Diên.

      Du Nguyệt Như là người phụ nữ vô cùng thông minh, khi nhìn thấy Kỷ Linh liền hiểu tại sao năm đó Cosmo thiếu chút nữa đánh chết cò nghiêm khắc cấm có liên quan với Thi Dạ Diễm.

      Ban đầu gặp Thi Dạ Diễm ở Praha đa từng nghe qua, bắt gặp người đàn ông có hành động gây rối với mẹ , tiếc là chưa từng nhìn chính diện mặt người đàn ông đó.

      Sắc mặt Cosmo biến hóa, ngay sau đó liền khôi phục như thường. " cho Thi Dạ Diễm rồi hả?"

      "Nếu là như vậy còn đến phiên ông hôm nay đánh tôi? Quân bài tốt như vậy, tôi phải giữ lấy tốt, thể tung ra tùy tiện, ông có đúng ?"

      " muốn như thế nào?"

      Đầu ngón tay Du Nguyệt Như di chuyển khăn trải bàn giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng (Có vạn phong thái sexy lẳng lơ). "Chúng ta lại giao dịch lần nữa, cầu của tôi rất đơn giản."

      Ông ta im lặng trong chốc lát, mắt bắn ra tia sáng lạnh: " uy hiếp tôi?"

      "Đúng sao, chẳng lẽ ông nghĩ khi danh dự của ông mất hết, nhà họ Thi bỏ qua cho ông?"

      " làm như vậy? Đừng quên tôi là cha , cẩm y ngọc thực (Ăn ngon mặc gấm, giàu sang sung sướng) bao gồm cả tính mạng của đều là tôi cho.

      Du Nguyệt Như nhịn được quan sát người đàn ông trước mặt này, người đến cùng có bao nhiêu vô sỉ mới có thể ra loại lời này. "Tôi nghe lầm chứ? Cha?" buồn cười nâng trán, tới trước mặt ông ta, bỗng nhặt vỏ chai rượu mặt bàn dùng lực gõ mạnh xuống cạnh bàn, thoáng chốc mảnh vụn bay ra xung quanh.

      nên cảm ơn Thi Dạ Diễm trong khoảng thời gian này tay cầm tay dạy (thực hành giảng dạy), mà người có thiên phú (khả năng trời cho) trở thành học sinh giỏi, điểm này có thể nhìn ra từ chán ghét trong mắt người đàn ông kia.

      Du Nguyệt Như cầm nửa còn lại của chai rượu, rạch đường cổ ông ta, đáy mắt mảng hung ác lạnh lẽo.

      "Nếu ông tới tôi cũng quên, nhiều năm như vậy tôi có gọi ông tiếng cha? Ông có thể coi tôi như con ông? Ngoại trừ làm tôi tổn thương, lợi dụng tôi, ông từng hết lòng làm nghĩa vụ người cha sao? Ít nhất tôi chưa từng thấy có người cha nào mang con mình cho người khác làm nhục! Năm đó tôi là người đánh cuộc thua, Đường Lạp An tôi quan tâm tôi, tôi có chơi có chịu nghe theo sắp đặt của ông, tôi mang bản thân mình ra bồi thường từng ấy năm đủ rồi!!! Thái tử phải đứa trẻ, ấy tự nhiên có năng lực, bắt đầu từ hôm nay tôi còn là công cục của ông nữa, tôi cũng lạ gì bốn chữ "Hoàng Phủ Nguyệt Như" này, lạ gì nửa xu của nhà họ Hoàng Phủ, có trở về nhà họ Hoàng Phủ hay với tôi đa sớm còn cần thiết, cái tôi cần là tự do. Nêu để cho Thái Tử biết ông đối xử như thế này với tôi, ông cảm thấy Thái Tử bỏ qua cho ông sao? Trong bốn nam nữ con ông trừ Tiểu Như ra, chuyện giết cha thiên lý bất dung (trời đất tha) này ba người chúng tôi tùy tiện ai cũng có thể làm ra, tin liền nhìn thử chút!"
      Last edited: 24/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phần 65:

      Editor: Bunn

      Du Nguyệt Như mình lái xe tới bờ biển, vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm ở Thành phố T rất thấp, gió biển càng thêm lạnh lẽo ác nghiệt, giống như lưỡi dao sắc bén cắt lên da . mặc áo khoác ngoài tựa vào trước xe, hai mắt nhìn thẳng về phía biển rộng, thở hơi dài.

      Điều vẫn được giữ ở trong lòng kia, hình như cuối cùng cũng bị gỡ thành mảnh vụn nghiền thành những hạt bụi, nhổ ra lần. là Du Nguyệt Như, là Du Nguyệt Như. Mà Du Nguyệt Như từ trước đến giờ luôn là người phụ nữ vô cùng kiên cường….

      phải là muốn khóc lớn trận, chẳng qua là người có thói quen để mình ở cao, làm sao có thể khóc?

      Chậm rãi ngồi xổm xuống ( Từ này nghe ổn lắm nhưng mà có từ khác thay thế ấy :v ), ôm lấy mình, đầu chôn sâu vào giữa hai gối, cuộn thành khối.

      kỳ lạ, nhiều năm như vậy chưa từng rơi nước mắt, vậy mà lúc ở bên cạnh Thi Dạ Diễm lại có thể khóc càn rỡ như vậy…

      Tên tràn ra bên môi , lại kìm nén được cảm giác chân .

      Đêm đó có được , mặc dù đánh mất lý trí, nhưng vẫn còn ký ức. Những lời Thi Dạ Diễm , những lời đồng ý, ra vẫn luôn nhớ.

      , “ cần biết em là ai, từ giờ trở em chỉ là Tiểu Như của Thi Dạ Diễm.”

      phải là Nguyệt Như của Đường Lạp An, phải là tiểu công chúa của cha…Người đầu tiên với câu đó đời này, lại là người đàn ông của mạnh mẽ lấy được.

      , “Em giống.”

      cũng từng cho rằng mình giống, là đứa trẻ người thương. Đối với Thi Dạ Diễm, cưng chiều đến trình độ dung túng, mà biết lấy đâu ra dũng khí lại dám đánh ?

      , “Em quan trọng, đương nhiên là người quan trọng.”

      Nếu là người quan trọng, vì sao cứ như vậy để cho rời ?

      , “ để cho em phải sợ, để cho em phải khóc, có chuyện gì thay em gánh vác.”

      Dù là như vậy nên để cho mình rơi vào nguy hiểm để kiểm tra xem được làm được hay ?

      cũng phải là người có tâm địa sắt đá, lúc trước cảm nhận được, sau khi rời khỏi lại càng cảm nhận được trong lòng mình thiếu khối. còn ai dùng tư thế chiếm hữu mạnh mẽ ôm . còn ai ép ăn những thức ăn mà ăn hết, còn ai làm cho tức giận, còn ai gọi là Tiểu Như, còn ai làm bỗng nhiên lại trở về chỉ vì muốn hoan ái cùng . còn ai lúc cực khoái dùng giọng mê người gọi “tỷ tỷ”….

      Du Nguyệt Như chợt bật cười, tất cả cảm giác lộn xộn cứ như vậy từ từ tuôn ra.

      Đàn ông người nào tốt. Thi Dạ Diễm cũng ngoại lệ, đầu tiên là mạnh mẽ bỏ qua kháng cự chiếm giữ thân thể ….Lại dùng dáng vẻ mạnh mẽ như vậy chiếm giữ lòng .

      Còn chưa qua bao lâu lại có thể ra câu hời hợt kia. “Gặp lại.”

      Ngoại trừ Đường Lạp An, còn chưa từng ngày đêm chung sống với người đàn ông nào, cũng cùng người đàn ông nào kiên trì cùng giường chung gối đến khi trời sáng. Thi Dạ Diễm làm rối loạn quy luật cuộc sống của , tất cả thói quen, sao đó cứ như vậy thay đổi…

      So với còn có ai đáng ghét hơn ??

      đơn cùng rét lạnh như thủy triều hướng về phía đánh tới, tự với mình ra cũng chưa từng nhớ ai như vậy, tất cả những điều này, đều phải là nhớ nhung.

      Lôi Khải vừa xuống máy bay việc đầu tiên là đến tìm . Từ xa nhìn thấy người phụ nữ này co mình lại thành khối nho , bộ dạng đáng thương.

      đôi ủng quân nhân nam chợt trước mặt, lòng Du Nguyệt Như chợt nhảy lên, bỗng ngẩng đầu.

      Lôi Khải từ cao nhìn xuống , làm sao nhìn thấy ánh sáng từ vui mừng rồi đến thất vọng trong mắt . ta buồn cười ngồi xổm xuống, “Nghĩ tôi là ai? Hả?”

      từng gặp Lôi Khải đẹp trai lúc tây trang phẳng phiu, từng gặp ta lúc rảnh rỗi vui đùa lúc phóng túng mê người, từng gặp dáng người tốt như móc treo quần áo của ta (dáng người chuẩn như ma-nơ-canh ý) , nhưng chưa từng thấy ta giống như hôm nay thân áo ngắn veston chỉnh tề, chân ủng quân nhân hiên ngang mạnh mẽ. Nếu là trước đây kiểu gì cũng thưởng thức phen, nhưng bây giờ chỉ muốn xé nát săc mặt cợt nhả của ta.


      “Nếu tại tôi có súng nhất định bắn chết !” Trông vẻ cắn răng nghiến lợi của , Lôi Khải cũng sợ chết tới ngồi xuống đất bên cạnh , trong mắt che được vẻ mệt mỏi. “ là ở lâu cùng Eric, trở nên bạo lực như vậy, tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình.”

      Thấy muốn phát tác, Lôi Khải khéo léo sang chuyện khác. “Tôi bị cho gọi liền buông chuyện bên kia xuống chạy về đây, nữ vương đại nhân có chuyện gì phân phó xin .”

      Lôi Khải là người đàn ông biết điều, ta hỏi vì sao bỗng nhiên lại từ Canada trở về, càng tìm tòi nghiên cứu vẻ thất vọng chợt lóe lên trong mắt .

      Du Nguyệt Như cắn môi, lúc lâu sau mới mở miệng. “Lôi Khải, nợ tôi, bây giờ tôi cho cơ hội trả nợ.”

      “Muôn lần chết chối từ, tuyệt đối từ chối.” Lôi Khải cười trầm thấp, luôn miệng đồng ý. đến chuyện hhi đó vì Lâm Thất Thất, để ý tới nguyện vọng của giao lại cho Thi Dạ Diễm. ta thưởng thức Du Nguyệt Như độc lập biết đạo lý, thời gian qua lại cũng coi như vui vẻ, nếu mở miệng, ta có lý do cự tuyệt.

      Nghe xong chuyện muốn ta giúp tay ta chỉ có cảm giác rốt cuộc mình tạo ra cái tội gì, gặp gỡ đôi nam nữ khó trị như vậy. Du Nguyệt Như thấy ta lộ ra vẻ mặt khó xử, lập tức sa sầm nét mặt. “ vừa mới muốn lần chết chối từ, tuyệt đối từ chối!”

      Lôi Khải cười khổ. “ nhóc nhà họ Chử phải là người của Thái Tử sao? Tại sao tìm Thái Tử? Tôi là người buôn bán hiền lành, tôi có thể làm cái gì?”

      Du Nguyệt Như hung hăng trừng ta, “ coi tôi là người ngu chắc, mặc dù tôi điều tra xem rốt cuộc thân phận của là gì, nhưng cũng biết Lôi Thị đều do mình quản lý.”

      Ánh mắt Lôi Khải sâu sắc thêm chút, nét vui vẻ mặt thay đổi. “ đơn giản, tôi nên giết diệt khẩu mới đúng.”

      thèm để ý hừ lạnh, “Nếu muốn ra tay còn có thể để tôi sống đến hôm nay sao, mau rốt cuộc có giúp hay ?”

      “Chuyện Eric cần làm, người khác ngăn cản rồi à? coi trọng tôi?”

      “Vậy đáng để tôi xem trọng ?”

      Lôi Khải ngoắc ngoắc khóe miệng, cười tiếng động, suy nghĩ lúc lâu rồi mở miệng.

      sợ nếu Thái Tử biết làm chuyện có lợi cho Eric, hay là sợ Eric làm chuyện có lợi cho Thái Tử? Tôi hỏi chuyện của và Eric, vậy quan hệ của với Thái Tử là như thế nào? Đừng dối, tôi nghe ra.”

      Du Nguyệt Như ngay lập tức im bặt. cũng biết Lôi Khải là người tuyệt đối thể khinh thường, lại ngờ tới tâm tư của ta lại kín đáo đến trình độ này.

      Lôi Khải đốt điếu thuốc kiên nhẫn chờ trải lời. Du Nguyệt Như im lặng lát, lấy từ chỗ ta điều thuốc, hít hơi sâu. “Chuyện trước kia tôi cùng làm với cho Thái Tử biết cũng sao, nhưng chuyện này cậu ấy nên biết, phải giữ bí mật thay tôi.”

      Thấy ta đồng ý, Du Nguyệt Như suy nghĩ lúc lâu mới ra . “Tôi là chị của Thái Tử.”

      Lôi Khải phải là kinh ngạc, thể nào cũng nghĩ tới người phụ nữ này lại có quan hệ thân thiết với thái từ như vậy….

      ta chợt bất đắc dĩ thở dài mà chấp nhận. “Sai ly, dặm, tôi là thiếu nợ hai người các , là phải chết.”

      người sai ta giết người, người sai ta cứu người. Nhưng quy củ của “Bắc Đấu” chính là nhận tiền ủy thác sau đó tuyệt đối dừng tay. Quy định này do thủ lĩnh quyết định, ai cũng thể phá hư.

      ta, chính là thủ lĩnh “Bắc Đấu”….
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :