1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phần 56:


      Từ nhà họ Thi về đến nhà được lúc lâu nhưng Du Nguyệt Như cũng câu nào. Trước đây Thi Dạ Diễm chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, chỉ biết ôm , bàn tay xoa xoa lưng , quay quay lại cũng chỉ vụng về mấy câu.

      “Tiểu Như, sao rồi, đều qua rồi.”

      Du Nguyệt Như bị dọa sợ, toàn thân ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, môi cũng cắt còn giọt máu, trong lúc cũng chưa định thần lại, hai mắt vẫn còn lơ đãng. thanh vù vù rợn tóc gáy vẫn quanh quẩn trong đầu, hai cánh tay ôm chặt cổ Thi Dạ Diễm, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.

      mở miệng nhưng vẫn được tên của , Thi Dạ Diễm vô cùng đau lòng, khẽ hôn lên má , “Đừng sợ, ở đây rồi.”

      Có lẽ là do người tỏa ra hơi nóng ấm áp làm cho trở lại bình thường, tầm mắt Du Nguyệt Như dừng gương mặt tuấn tú của dần dần khôi phục, trong mắt bỗng tràn đầy nước mắt, “Thi…Dạ Diễm…?”

      Câu đầu tiên của lại là tên mình, trong lòng Thi Dạ Diễm chợt cảm thấy thỏa mãn, “Là , là , em chứ??”

      Thi Dạ Diễm nghĩ rằng muốn khóc, nhưng ngờ rằng giây sau lại vùng tay lên dùng hết sức cho cái tát, thậm chí làm cho mắt trong lát chìm trong bóng tối, tai vù vù, “Em…..”

      ngờ người đầu tiên dám đánh lại là ! nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống, lời mắng lên tới miệng, nhưng Du Nguyệt Như còn tức giận hơn, giữ lấy áo hét to.

      “Tôi rồi hai người các tranh đấu như thế nào cũng đừng liên lụy tới tôi! Đầu óc có vấn đề à? Lại có thể để ta đối xử với tôi như vậy! Để cho ta thả rắn người tôi!! Thi Dạ Diễm khốn kiếp!! vô dụng!! là đồ bỏ !!”

      Lửa giận của lập tức vọt lên cao. “Em là đồ phụ nữ có lương tâm! Tôi làm sao biết được người nghe trộm là em! Em ở bên trong lại chạy đến nơi đó làm cái gì! Đáng đời em!”

      “Chát….”

      Du Nguyệt Như lại hạ xuống cái tát, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. “Tôi đáng đời? phải ép buộc tôi ở lại tôi có thể gặp phải chuyện này sao? có bản lĩnh che chở cho tôi đừng học người ta cường thủ hào đoạt!”

      (Cường thủ hào đoạt : Cường ép chiếm đoạt)

      Hai bàn tay của Thi Dạ Diễm đều run rẩy, người nào có thể cho lá gan để để sợ trời sợ đất?? Người nào??

      có tôi em bị Thi Dạ Triệu ném làm đồ ăn cho sủng vật của ta rồi! Còn có thể ở đây nhảy loạn như vậy sao??”

      “Súng đâu? Tại sao lại nổ súng! Người phụ nữ của quan trọng hay trai có tính người của quan trọng?” Du Nguyệt Như như người điên lao vào đánh , đến mình gì cũng biết.

      “Con mẹ nó người nào có thể mang súng vào nhà họ Thi! Tôi ước là có súng để bắn chết ta rồi!” Thi Dạ Diễm giận điên lên, bắt được cổ tay bẻ về phía sau, bỗng dừng lại.

      …..

      phải…hình như bỏ sót điều gì đó??

      Thi Dạ Diễm nâng cằm lên, nheo mắt lại, “Em vừa mới gì?”

      Cuối cùng Du Nguyệt Như cũng nhận ra được mình vừa mới gì, ngay lập tức mặt được tự nhiên, “Tôi là đồ bỏ ! vô dụng!”

      Thi Dạ Diễm nhìn , giận quá hóa cười, “Tôi hữu dụng hay vô dụng em là người biết nhất, cần khẩu thị tâm phi ( đằng nghĩ nẻo).” đưa mặt lại gần mặt , nhíu mày. “Câu kia ai quan trọng hơn, em…thừa nhận??”

      “Thừa nhận chuyện gì, chuyện gì tôi cũng thừa nhận.” Vẻ mặt Du Nguyệt Như hung dữ .

      Thi Dạ Diễm quyết định nhanh, lời nào cúi đầu xuống hôn lên môi . Du Nguyệt Du tất nhiên là chịu phối hợp, liều mạng giãy giụa, chỉ là giãy giụa của so với sức mạnh của căn bản chút ý nghĩa nào. cuốn lưỡi , dùng sức mút, dường như muốn ăn luôn .

      Hơi thở của từ trong cổ họng tràn đầy vào phổi của . Dường như cảm nhận được những điều mà muốn qua nụ hôn này, giống như nỗi sợ hãi của , giữ cằm khẽ liếm khóe môi, giọng chứa đầy áy náy cùng quyến luyến, thương cùng tự trách.

      “Em quan trọng, đương nhiên em là người quan trọng hơn, Tiểu Như, tôi hứa với em bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.

      để cho em phải sợ, để cho em phải khóc, có chuyện gì xảy ra tôi thay em gánh vác.

      Nhớ rằng em là người phụ nữ của tôi, về sau người em có thể tin tưởng giao tính mạng cùng dựa vào chính là tôi, chỉ có thể là tôi.

      Giống như hôm nay, tôi thích ánh mắt em cầu tôi, thích em khi sợ hãi gọi tên tôi đầu tiên…

      ….thích em!!”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30: tôi ?

      Phần 57:

      Thi Dạ Diễm chợt thổ lộ khiến trong giây lát Du Nguyệt Như biết phải phản ứng như thế nào. Có lẽ thấy trong mắt sợ hãi lên quá mức ràng, Thi Dạ Diễm nhíu mày, cũng thêm gì nữa.

      Đêm đó hai người đều có tâm riêng, cực kỳ yên tĩnh. cãi nhau gây gổ giống ngày thường, cũng còn thân thiết.

      Du Nguyệt Như gặp ác mộng liền tỉnh dậy sau đó cũng ngủ được nữa, cảm giác sợ hãi vẫn còn, bóng tối xung quanh càng làm cho người ta thấy sợ hãi. nhẫn nại cắn góc chăn, chẳng biết tại sao trong đầu vẫn xuất hình ảnh Thi Dạ Triệu thả con rắn bò xung quanh người .

      kéo chăn che kín đầu, cho đến khi hết khí thở ra hơi mới kéo chăn xuống, miệng hít mấy hơi to. Thi Dạ Diễm nằm ở bên cạnh , nhìn giống như ngủ rất sâu. Du Nguyệt Như dựa vào ánh trăng mờ nhạt nhìn theo gò má .

      " để cho em phải sợ, để cho em phải khóc, có chuyện gì xảy ra tôi thay em gánh vác. Nhớ rằng em là người phụ nữ của tôi, về sau người em có thể tin tưởng giao tính mạng cùng dựa vào chính là tôi, chỉ có thể là tôi."

      Giờ phút này nhớ lại lời của , trong lòng Du Nguyệt Như được cảm giác của là gì, vô cùng phức tạp. Mỗi người phụ nữ đều hi vọng được người thương mình lòng bảo vệ. cũng ngoại lệ, Đường Lạp An từng nâng niu ở trong lòng bàn tay, che chở gấp đôi.

      có người phụ nữ nào muốn làm công chúa. Chỉ là phải ai cũng có may mắn để trở thành công chúa. Em Dĩ Nhu là người may mắn, chính là nàng công chúa. Cặn bẽ Thái tử ra rất cưng chiều ấy, để cho ấy tránh xa những điều nguy hiểm, tất cả xấu xa cùng bẩn thỉu của nhà họ Hoàng Phủ đều liên quan đến ấy.

      Du Nguyệt Như rất hâm mộ ấy, ấy cầu mong nhưng tất cả đều có được. Ngay cả cũng đành lòng phá phần hồn nhiên tốt đẹp ấy mà càng muốn dùng hết sức để bảo vệ.

      Như vậy ai có thể tới bảo vệ đây? Nếu phải là Đường Lạp An, vậy là người đàn ông nằm bên cạnh sao?

      Du Nguyệt Như phát mình còn sợ nữa. ra cảm giác sống bên cạnh Thi Dạ Diễm, người đàn ông cả người mang theo khí thế hủy diệt, biết ngày nào đó bị bỏ mạng, là như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, từ hành động của cũng nhìn ra được là đối với đặc biệt cưng chiều.

      thô bạo hung ác dã man bá đạo, tính khí tình bất định (lúc thế này lúc thế kia), hơn nữa ở giường luôn rất nhiệt tình, xuống tay biết nặng khiến người lưu lại vết thương chồng chất, điểm giữa hai chân mảnh mai thường bị làm cho sưng đỏ đến nỗi cần phải bôi thuốc.

      Còn luôn mang vẻ mặt giây sau giết chết , dù có chọc mất hứng bao nhiêu lần, hình như chưa bao giờ thực làm bị thương.

      Lần Đường Lạp An muốn dẫn , chịu nổi áp lực trong lòng nên bộc phát, lúc ấy nổi giận nên chú ý, khi Thi Dạ Diễm tiếng nào dễ dàng tha thứ chuyện người đàn ông khác mà nổi giận.

      để ở bên cạnh lâu như vậy, mặc dù nhiều lần muốn nhưng cuối cùng vì nhiều nguyên nhân nên cũng chưa đạt được. Nếu như muốn , bằng cách nào chăng nữa cũng thể phản kháng được. Chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới đều là do xuống tay lưu tình.

      vuốt sợi dây chuyền cổ tay, trong lòng cảm khái vô hạn.

      thích . Nhưng thích ở điểm nào chứ? tin tại sao có thể có đàn ông thích phụ nữ phóng túng thời xuân sắc. sớm biết cuộc sống riêng cùng với tình sử của vô cùng hỗn loạn, vì sao còn có thể cưng chiều như vậy.

      thể tin được mình lại đưa hai bàn tay cho , thể thừa nhận ở trước mặt càng ngày càng biết kiềm chế. Có lẽ trong lòng sớm cho rằng làm tổn thương mình, mới chút phòng bị nào. Mà từ trước đến nay, chưa bao giờ làm vậy đối với bất kỳ người đàn ông nào khác.
      Last edited: 17/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Làm đến chương này mình cảm thấy Du Nguyệt Như ngu ngốc, vì khao khát tình nên khi nếm được dùng mọi cách để níu lấy, cũng có thể coi đây là cách để tự bảo vệ bản thân nhưng mà mình vẫn là cảm thấy đau lòng T^T

      Phần 58:
      Editor: Bunn

      Đêm khuya rất yên tĩnh, những điều buồn bã muốn người khác biết được che giấu trong lòng vào lúc này lại len lén xuất . Du Nguyệt Như nghĩ đến lúc đầu tiếp xúc với Đường Lạp An dù là ái mộ, cũng giống dám đối xử với Đường Lạp An giống như với Thi Dạ Diễm.

      Người đàn ông kia trong lòng ta luôn có loại cảm xúc bao giờ nắm bắt được. Hơn nữa khi ta im lặng lại luôn tỏa ra xa cách khiến cho người ta rất khó đến gần, hoặc dám đến gần. Nhưng càng như thế càng hấp dẫn , càng bắt được càng chủ động lấy lòng ta.

      Ý tưởng của lúc ấy rất ngây thơ, cho rằng chỉ cần lấy lòng ta là có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, lại biết làm như vậy chỉ khiến cho bản thân càng lún càng sâu. Đường Lạp An giảo hoạt căn bản phải là đối thủ của ta, lúc quay đầu lại mới hiểu được ta lấy mình làm mẫu, hướng dẫn cho biết phải làm như thế nào mới có thể làm cho người khác muốn ngừng mà được.

      là khờ, ta bày sẵn mỗi cái bẫy đều khiến dũng cảm nhảy vào, dũng cảm của đổi lấy là ta cùng với Úc Tiểu Trì lại sau lưng .

      Chỉ là hai tháng ra ngoài, tập trung học tập ở trong trường, thế giới của long trời lở đất. Lần đầu tiên nhìn thấy ta và Úc Tiểu Trì lăn lộn ở giường, kinh ngạc im lặng lâu. ta đóng cửa, nhìn thấy eo của ta ở giữa đùi trắng của Úc Tiểu Trì ra sức chuyển động.

      Đầu ta chôn ở cổ Úc Tiểu Trì, bàn tay đặt hông của ta. Tiếng kêu kiều từ miệng Úc Tiểu Trì tràn ra, xen lẫn hô hấp nặng nề của ta. thậm chí có thể nhìn thấy ta ngừng ra vào thân thể nhắn của Úc Tiểu Trì.

      che miệng, mắt tưởng nháy nhưng lại dám nháy.

      Úc Tiểu Trì nhịn được kêu tên ta, “Lạp An… Lạp An…Em muốn .” Đường Lạp An hôn trán ta, thân ôn nhu mang theo cưng chiều, “Ngoan, đừng tùy hứng, nhớ em, gặp em.” ta nhàng cười, nặng nề di chuyển, “Thân thể của em cũng thể quên , nơi này càng phải thêm nhớ.”

      ta chỉ vào tim Úc Tiểu Trì, vẽ đó hình trái tim, hôn lên đó. “Nơi này phải nhớ , biết ?”

      Du Nguyệt Như im lặng từ cửa lui ra ngoài, đóng cửa hộ bọn họ trước, nghe thấy thanh vui vẻ thỏa mãn của Úc Tiểu Trì. cảm thấy mình sai, nên từ chối lời mời của thầy hướng dẫn, nên tiếp tục ở lại trường học làm việc quan trọng. Còn ba tháng nữa là sinh nhật mười tám tuổi của

      Lúc Đường Lạp An tìm được trong mắt ta có nóng nảy cùng quan tâm vô cùng chân . Du Nguyệt Như ở quán rượu gần đó uống rất nhiều, chọn loại rượu mạnh nhất đắt nhất cuối cùng lại trả nổi tiền, suýt nữa bị lấy thân trả nợ. say lờ đờ, mông lung mở mắt nhìn tay Đường Lạp An mạnh mẽ tàn nhẫn đánh ngã mấy tên cố gắng vấy bẩn .

      đường cõng về nhà, Đường Lạp An mắng đúng câu. “ có tư cách uống say, đừng học người ta mượn rượu giải sầu.”

      ta biết. Chuyện gì ta cũng biết. Du Nguyệt Như nằm im lặng ở lưng ta, nước mắt chợt rơi xuống. Nước mắt của làm ướt áo sơ mi, thấm vào da ta.

      “Em nhìn thấy.”

      biết.”

      ấy à?”

      “Đây phải là chuyện em nên hỏi.”

      “Vậy em nên hỏi chuyện gì?”

      “Tự hỏi mình, em ?”

      Nước mắt Du Nguyệt Như rơi càng nhiều, đáp án của thậm chí cần lãng phí giây suy nghĩ. Khi đó Đường Lạp An còn có thể nhếch khóe miệng, bởi vì ta mà tự đắc. “Muốn à? Em chỉ cần , rời ?”

      trả lời.

      Sáng sớm hôm sai thấy bóng người ta, ôm lấy mình đứng sàn nhà khóc. Đường Lạp An mua đồ ăn sáng trở về nhìn thấy bộ dáng của đáng thương giống con cún có người nào nhận nuôi. kịp lau nước mắt, chạy đến ôm chặt lấy ta, sợ ta lại biến mất.

      đừng .”

      Ba chữ, biến mình thành người hèn mọn nhất. Lòng Đường Lạp An trong nháy mắt giống như có lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào, ta nâng cằm của , lấy ngón tay lau giọt nước mắt mặt . “Đừng khóc.”

      Đừng khóc, nếu sau này em phải khóc nhiều hơn nữa.

      nghe lời khiến ta có sức lực, như vậy chính là ép ta về sau đối với càng phải nhẫn tâm hơn. Đường Lạp An hi vọng ra chữ “Cút”, chứ phải là “Đừng .”

      ta để cho hỏi chuyện có liên quan đến ta và Úc Tiểu Trì, hỏi nữa. Giống như chuyện hôm qua thấy chỉ là ảo giác, như chưa từng tồn tại. chỉnh đốn cảm xúc, lại trở lại là chính mình, biết cười, thỉnh thoảng làm nũng, còn có thể thích ta, coi như thấy chuyện ta trùng hợp mất tích, giả vờ biết ta gặp Úc Tiểu Trì.

      Ba tháng trôi qua rất nhanh, nhảy vào trong ngực ta, hai chân quấn chặt quanh hông của ta. Khuôn mặt nhắn xinh đẹp che giấu được hưng phấn cùng mong đợi. “Đường Lạp An, hôm nay em mười tám tuổi rồi.”

      Mắt ta cong lên nhìn nụ cười bên môi . “ biết, vẫn nhớ tuổi của em.”

      Mười tám tuổi đẹp, tuổi đẹp nhất của người phụ nữ, vào lúc này cuộc sống cũng tốt đẹp nhất…Dĩ nhiên, cũng là thời cơ thích hợp nhất để phá hủy.

      ta làm tròn lời hứa, biến trở thành người phụ nữ của ta vào sinh nhật mười tám tuổi của . Dùng lời của , giờ phút này mới là lúc mở quà.

      Trước mặt là người đàn ông mình thích lõa thể ( mặc gì), và tất cả những người con khác đều lo lắng rằng mình đủ quyến rũ, rồi lại to gan dùng kỹ xảo của mình lấy lòng ta. Đường Lạp An dùng rất nhiều thời gian để cho thân thể giãn ra, cũng thể giảm bớt đau đớn cho lúc tiến vào.

      cau mày, dùng đôi mắt ướt sũng chớp nhìn ta. Đau đớn theo mỗi lần ta di chuyển lại tăng thêm phần. đau, ta biết. ta bó tay rút người ra, ngừng trấn an , “Kiên nhẫn chút, lát nữa tốt hơn.”

      Đau đớn xen lẫn vui thích theo cả quá trình. biết làm sao để có thể xóa tan đau đớn, chỉ có thể ôm ta, hoặc nắm ga giường.

      bị tình làm cho đầu óc choáng váng, phân biệt được rốt cuộc là thân thể đau hay cả tâm cũng đau… ta dạy làm sao có thể lợi dụng thân thể của mình để tạo ra khoái cảm, thông mình vừa học liền biết, dần dần đến cả ta cũng thể chịu nổi người con .

      Càng ngày càng quyến rũ mê người, mặt mày phong tình thẳng vào lòng người. ngây thơ của biết mất, nhưng hồn nhiên vẫn còn, mãi mãi giữ lại phần hồn nhiên này.

      Đường Lạp An cảm thấy Du Nguyệt Như hết thuốc chữa. Mặc dù biết ta và Úc Tiểu Trì vẫn bên nhau, vẫn , càng ngày càng sâu đậm.

      Điều đó là ma quỷ cắn nuốt lòng người. Dù là đàn ông hay là phụ nữ, có cách nào chạy trốn định mệnh. Mỗi lần ta làm tình với đều cảm thấy trong lòng có chút gì đó tan chảy, cảm giác này khiến ta lo lắng.

      Vì vậy cuối cùng đến ngày, Du Nguyệt Như nhìn thấy ta nhổ tận gốc những khóm hoa nở rộ trong sân, chẳng qua ta lại mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng lại nhìn ra được dưới vẻ mặt đó là lạnh lùng quyết liệt. Ngay cả phá hủy cũng chỉ có thể đạt được dáng vẻ như vậy, ánh mắt trong mắt người đàn ông đó khiến cho dám nhìn thẳng.

      “Nguyệt Như, chúng ta chia tay thôi.”

      cùng lời câu này còn có bùn đất dính bàn tay xinh đẹp, có thoảng mùi thực vật thơm ngát. Còn có cánh hoa ở dưới chân ta, người đàn ông cao lớn đứng nghiêm giữa nơi đầy đất đổ nát nhìn qua dịu dàng như ngọc, lời tàn nhẫn được ra từ đôi môi xinh đẹp, có loại hấp dẫn làm cho người ta hít thở thông.

      ta Miami, thành phố cách xa nàng vạn dặm. Bởi vì Úc Tiểu Trì ở đó. hiểu vì sao ràng người đàn ông này là quà tặng của lại có thể từ bỏ , hận, nhưng lại có chỗ để trút ra.

      bay về nước, cả nhà đều có vẻ mặt giật mình kinh ngạc, chỉ với ba đúng câu. “Con muốn Đường Lạp An, tiếc bất cứ giá nào.”

      Mắt Hoàng Phủ Dận khép hờ, che giấu bí hiểm bên trong, “ theo ta đến thư phòng”
      (Vốn định để “phòng đọc sách” nhưng thôi để “Thư phòng” cho sang chảnh http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )

      ai biết buổi chiều hôm đó Du Nguyệt Như cùng Hoàng Phủ Dận chuyện gì trong thư phòng, chỉ có thể nghe thấy thanh đổ vỡ truyền ra.

      Khi Du Nguyệt Như từ bên trong ra, Thái Tử thấy cặp mắt đỏ bừng của giống như khóc. Lần đầu tiên Thái Tử lớn như vậy thấy bộ dạng này của Du Nguyệt Như. Khi chạy đến Miami Đường Lạp An kết hôn với Úc Tiểu Trì.

      Lúc biết được tin này hận ý cùng thất bại trong mắt Du Nguyệt Như khiến người ta run sợ. kéo áo Đường Lạp An, từng chữ từng chữ ác đôc. “Em muốn ly hôn với ta ngay bây giờ.”

      Đường Lạp An cúi đầu nhìn người con cao chỉ đến vai ta, bên môi gợi lên chút để ý, “ thể được, muốn khiến ấy bị tổn thương.”

      muốn tổn thương Úc Tiểu Trì, cho nên lựa chọn làm tổn thương ? nỗ lực thương, thậm chí chấp nhận chuyện ta có người phụ nữ khác, đổi lại là kết quả như vậy? làm sao có thể chấp nhận?

      buông tay ra lùi về phía sau mấy bước. “ dám xuống tay, vậy để em.”

      “Em dám.” ta nhàng ra hai chữ, giống như uy hiếp, giống như đùa cợt, lại càng giống như khiêu khích.

      thử xem em có dám !” Du Nguyệt Như kiên quyết xoay người, sát khí bao quanh người. Đường Lạp An nắm hông của từ phía sau, nâng lên, “Nguyệt Như, nên , ấy mang thai.”

      câu đơn giản làm Du Nguyệt Như hoàn toàn mất kiểm soát, dừng giãy giụa lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn ta, hốc mắt tràn đầy nước nhưng lại rơi xuống, cặp mắt đỏ lên đến đáng sợ.

      Du Nguyệt Như vì thương ta nên làm chuyện điên rỗ nhất, “ là người của ba em, ông ấy tặng cho em chính là người của em! Đường Lạp An, em lấy thân phận Hoàng Phủ Nguyệt Như ra lệnh cho rời khỏi ta! Nếu ta sống quá sáng sớm ngày mai.”

      Đường Lạp An mong đợi nhìn nổi giận, giống như mọi chuyện đều trong tính toán của ta. Còn kịp nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Dận.

      Đường Lạp An cúp điện thoại, thầm nắm chặt tay, khớp xương bởi vì dùng sức trở nên xanh trắng đáng sợ, “ và ba làm giao dịch gì rồi hả?”

      “Đây phải là chuyện nên hỏi.” Du Nguyệt Như giễu cợt nâng môi lên.

      “Vậy tôi nên hỏi chuyện gì?” Đường Lạp An chợt cười khẽ.

      tôi ?”

      “…..”

      Đường Lạp An trầm mặc lâu, dùng sức nắm điện thoại như muốn bóp vỡ nó, tay khác lại vuốt tóc , ngón tay ở phía cuốn lấy lọn tóc.

      “Là thói quen mà thôi, có lẽ….cũng biểu cho điều gì, hai người ở chung với nhau lâu cũng có cảm giác như vậy, Nguyệt Như, em đối với , là thói quen hay là ?”

      Du Nguyệt Như cắn chặt hàm răng, cách nào đè nén được đau đớn trong tim. hít sâu mấy lần, cố gắng đè xuống phần đau đớn này, làm có đầy đủ hơi sức cùng quyết tâm hạ xuống kiêu ngạo cùng tự ái, chịu đựng việc ta , cái ta gọi là thói quen.

      .” cố gắng cho thanh của mình run rẩy, nhưng cách nào che giấu bi thương khổng lồ trong đáy mắt. “Em đối với , là .”

      Đường Lạp An khẽ thở dài, tự chủ của ta tất nhiên là hơn , mang toàn bộ tình cảm mãnh liệt vì chữ của mà xuất đều khóa lại, sau đó lướt qua người .

      đâu?” Du Nguyệt Như níu tay ta lại hỏi.

      Đường Lạp An nhạt nhẽo cười tiếng, cho đáp án mà căn bản ta muốn ra. “ ly hôn.”

      Nguyệt Như, em hết thuốc chữa.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 59:
      Editor: Bunn

      Có vài người cho rằng khi nhận thức cả đời thay đổi, trừ khi ta để cho bạn thấy rằng ta với bạn cơ bản có cái gọi là cả đời.

      *****

      Sau ngày Thi Dạ Diễm tỏ tình, Du Nguyệt Như thấy có cơ hội liền bắt đầu sớm về trễ, thậm chí có quy tắc. Vì thế Du Nguyệt Như thở phào nhõm, quan hệ giữa đàn ông và đàn mà khi liên quan đến tình cảm đều trở nên vô cùng phức tạp.

      Ban đầu Đường Lạp An quá mức sâu sắc, khiến sau đó cảm thấy hết hi vọng với tình , cũng động tình với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào. Từng có người vì mà vung tiền như rác, còn có người chỉ vì muốn có mà bỏ vợ bỏ con.

      Du Nguyệt Như cảm thấy buồn cười. từng có thời gian rất điên cuồng, trái tim hôm nay càng có bao nhiêu lạnh lẽo. Đàn ông đời này chỉ chia làm hai loại, thể tin và thể tin được.

      thể tin vì ngay khi vừa bắt đầu biết tình cảm của họ vồn thể duy trì lâu dài, thể tin được vì biết tình cảm của họ có thể duy trì trong bao lâu.

      Thi Dạ Diễm sao? thể phủ nhận rằng là người đàn ông duy nhất hy vọng chung sống.

      hỏi thăm Tiểu Thủy về lịch làm việc của Thi Dạ Diễm, Tiểu Thủy lại biết gì cả. Lúc này mới nhớ tới ngay cả phương thức liên lạc với cũng có. Chẳng lẽ bắt tới đây chỉ vì làm chuyện kia sao? Còn thích ? Du Nguyệt Như lẩm bẩm trong lòng.

      Buổi tối
      giường mình quấn chăn quanh người, hơi thở thuộc về Thi Dạ Diễm quanh quẩn trong mũi, mùi vị đó làm cảm thấy trong thân thể trống , bụng dưới có chút xao động. Đứng lên chạy nhanh vào nhà tắm mới có thể miễn cưỡng đè xuống.

      Uống ly sữa nóng rồi đếm dê mới có thể dần dần tiến vào giấc mơ đẹp. Trong mơ có người ôm , sờ , người gãi ngứa, có cái gì có mềm mại thấm ướt mút da ở cổ chợt mở mắt ra, đó phải là mơ.

      Người Thi Dạ Diễm đầy mùi rượu, quần áo cũng cởi nằm ở giường, với tay ôm vào trong ngực, bàn tay ở người tìm kiếm, khẽ hôn. Quần áo của cọ vào da khiến bị thương, Du Nguyệt Như đầy bất mãn đẩy . “Mau cởi quần áo ra”

      Thi Dạ Diễm cười trầm thấp, bởi vì say nên giọng càng tăng thêm phần hấp dẫn, “Tiểu Như, em nhớ tôi phải ?”

      Du Nguyệt Như cho là uống quá nhiều, cũng so đo cùng , ngồi dậy cởi cà vạt của , cởi sạch áo khoác cùng áo sơ mi, sau đó là đai lưng. Lúc kéo khóa quần xuống bị tay giữ lại, đặt lên nơi vô cùng cứng rắn của . Du Nguyệt Như trừng mắt nhìn cái rồi hất tay ra, kéo quần dài của xuống.

      ôm quần áo của Thi Dạ Diễm muốn xuống giường, lại bị cánh tay dài của chợt duỗi ra ôm hông kéo trở lại, cầm quần áo vứt xuống sàn, “Buổi sáng em tìm tôi hả?”

      lên tiếng, Thi Dạ Diễm ôm rồi hôn , giống như đứa bé quậy phá, bàn tay vươn vào trong quần ngủ ra sức xoa nắn, rất nhanh khiến lửa người bốc lên. Phát ẩm ướt, cười xấu xa, “Vài ngày làm em có vẻ nhịn được nữa?”

      lập tức nổi giận đá văng sang phía bên kia giường, “Nếu phải cho tôi uống cái thứ chết tiệt ấy tôi mới có phản ứng với !” Nhớ tới chuyện này lại tức giận, “ cũng sợ thuốc có tác dụng phụ hại chết tôi!”

      Thi Dạ Diễm chợt im lặng, men say dần phủ đầy hai mắt nhìn đường cong uyển chuyển người , ý tứ sâu xa từ từ nâng bên khóe miệng, “Xem ra đúng là có tác dụng phụ, đồ đắt tiền như vậy lại dùng người em làm tôi đau lòng muốn chết, em có biết thuốc đó có thể khiến tôi kiếm được bao nhiêu tiền?”

      Mạnh mẽ bò qua đè lên người , ngón tay đưa vào trong miệng khẽ khuấy, “Uống chết em.” Ngón tay lấy ra từ trong miệng rồi di chuyển loạn người, đơn giản xoa mấy cái, cũng nhìn phản ứng của bỗng nhiên động thân vào, “ chỉ làm em ham muốn, Tiểu Như, có muốn biết như thế nào là tác dụng phụ ?”

      Động tác mạnh mẽ của làm cho rảnh cùng cãi nhau. Hình như từng tế bào của thân thể đều khắc sâu trí nhớ đối với , mang tới niềm vui lấp vào khoảng trống trong nội tâm của . ôm chặt , ở bên tai ngừng, “Tiểu Như, Tiểu Như, có nhớ tôi , , có hay …”

      Là rượu khiến nhiệt tình như vậy, có thể thổ lộ trực tiếp? thanh của như vuốt ve lòng . cảm thấy nhất định là do tác dụng của thuốc ở trong người , để cho nhạy cảm cảm thấy thông qua động tác mạnh mẽ cùng giọng nhắn nhủ nhớ nhung với .

      Cuối cùng cũng kết thúc, Du Nguyệt Như bị giày vò đến mức chỉ còn dư lại sức để thở. Tắm xong Thi Dạ Diễm người nhàng khoan khoái, kinh ngạc phát còn chưa ngủ. Ngón tay Du Nguyệt Như chọc chọc vai , chỗ đó còn lưu lại dấu răng của , “Dù sao cũng có ý định thả tôi , có thể cho tôi thuốc giải ?”

      người nào muốn làm con rối, Du Nguyệt Như vẫn đối với cách làm của vô cùng tức giận.

      “Thuốc giải rất hiếm, giá vô cùng đắt.” Thi Dạ Diễm cuốn tóc của khẽ vuốt, có điều kín đáo nhíu mày, Du Nguyệt Như hận đến mức muốn nhào tới cắn . “ còn muốn tôi trả tiền cho sao?”

      “Thế cần, nhưng em phải mang đồ vật tới đổi.” Lòng bàn tay của phủ lên vị trí trái tim , ánh mắt nóng rực. Lòng Du Nguyệt Như khỏi nhảy lên, mở to mắt, “Cái người này rốt cuộc mấy ngày nay đâu?”

      Lời ra bỗng cảm thấy rất kì cục, lại dễ dàng phá vỡ thói quen hỏi tới lịch trình của .

      uống cà phê với người từng là người đàn ông của em.” Thi Dạ Diễm nhàng, bỗng ngẩng đầu lên, “ đồng ý với tôi tìm Đường…” bỗng dưng im lặng,bởi vì phát ra trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

      Thi Dạ Diễm trong giây lát nghĩ tới muốn bóp chết , “Nếu để tôi nghe được tên ta từ miệng em tôi lập tức phái người tới giết ta.”

      Du Nguyệt Như khinh thường liếc cái, kéo chăn lên quay lưng về phía . “ ngoại trừ biết sử dụng bạo lực còn biết làm gì khác?”
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 60:

      Editor: Bunn

      Sáng sớm hôm sau, Du Nguyệt Như còn chưa dậy điện thoại của Thi Dạ Diễm vang lên. nhắm mắt lại, hừ tiếng kháng nghị, lật người tiến sát về phía , đầu gối lên vai , cánh tay ôm chặt eo cách tự nhiên.Chỉ có khi ở trong giấc mơ mới có tư thế thân mật như vậy với , điều này khiến cho Thi Dạ Diễm cảm thấy trân trọng gấp bội.

      bỏ ý nghĩ rời giường, tay ôm , giọng với người trong điện thoại. “Tôi muốn nghe những lời nhảm,chỉ muốn cho con nhóc kia biến mất khỏi thế giới này”

      Lôi Khải ở đầu kia điện thoại ấn mi tâm,hơi lúng túng. “Nếu tôi biết là này chắc chắn nhận ủy thác của ,nhiều tiền hơn nữa cũng làm”. như thế nào ta cũng là phe của Thái Tử,sao lại biết mối liên hệ giữa Chử Dư Tịch và thái tử?

      Thi Dạ Diễm cười giảo hoạt tiếng. “Chớ làm dơ bẩn danh tiếng con sói tham lam “Bắc Đẩu” của cậu,làm cho sạch chút,khiến cho bất luận kẻ nào cũng tra ra được”

      Trong lòng Du Nguyệt Như thầm cả kinh, ra hề từ bỏ việc tổn thương Chử Dư Tịch.

      Thi Dạ Diễm để lại cho Du Nguyệt Như chiếc điện thoại di động,bên trong có số cá nhân của . Vẻ mặt Du Nguyệt Như lơ đễnh, ánh mắt lại dám nhìn .

      “Bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tôi”.Thi Dạ Diễm hôn cái hôn sâu rồi rời ,Du Nguyệt Như cũng rời khỏi ngay sau đó. tới quán trà, ở nơi đó ngày,theo thường lệ trước khi để lại câu được ghi tờ giấy dán tường.

      Ngày thứ hai,ngày thứ ba…Mỗi ngày đều như vậy.Rốt cuộc có ngày phát mỗi tờ giấy ghi chú để lại đều có thêm vài ký tự,những ký tự kia ghép lại thành mẩu tin tức.

      Những chữ viết nhận được,giúp viết luận văn, cầm trong tay quyển nhật kí từng ký tên của mình..Tất cả đều là quá khứ.Du Nguyệt Như chạm vào những lời ghi chép kia, ánh mắt bối rối phức tạp.

      tới sân chơi,lợi dụng chỗ đông người bỏ lại đám người Thi Dạ Diễm phái theo , theo gợi ý tờ giấy ghi chú,tìm được biển hiệu có ký hiệu TW-16S, bước vào phòng chiếu phim ma.

      Ánh đèn bên trong mờ ảo, trầm lạnh lẽo. cẩn thận về phía trước, lúc qua căn phòng bên cạnh bị bàn tay đột nhiên kéo vào phía trong. sợ hết hồn,tất cả thanh bị át bởi nụ hôn ập xuống.

      nhận ra được, đó là môi của Đường Lạp An,trong lửa nóng mang theo vài phần quyết liệt. từng mê luyến nụ hôn này nhưng bây giờ lại vô cùng căm hận.Xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng người gào khóc thảm thiết,hơi thở của ta trở nên .

      “Tất cả mọi chuyện sắp xếp xong rồi, nếu đưa em về Thái Tử tự mình tìm đến nhân vật quan trọng của nhà họ Thi,Cosmo trách phạt em”

      ta ôm ,bàn tay vội ở người kiểm tra, như thể xác nhận rằng có bất kì thương tổn gì.Mà ta biết rằng,trong cuộc đời của ta làm sao có thể có thương tổn gì.

      Hô hấp của Đường Lạc An có chút rối loạn, thanh đè rất thấp “Rời khỏi đây với .”

      Du Nguyệt Như biết cơn tức giận từ đâu tới, đẩy ta ra được, giọng lạnh lẽo. “Mời tự trọng, là người có vợ, nên dây dưa với người phụ nữ khác”
      Động tác của Đường Lạp An khựng lại. “Đừng tùy hứng cáu kỉnh”

      Dứt lời liền mạnh mẽ kéo rời từ cửa sau,suốt đường đều đo sức cùng ta, sắc mặt Đường Lạp An lạnh lẽo nhét vào trong xe, đạp mạnh chân ga. Chỉ còn lúc nữa là tới giờ máy bay cất cánh, ánh mắt Đường Lạp An nhìn chằm chằm, đôi môi mím chặt,từ đầu
      tới cuối cũng buông tay ra.

      Cứ nắm chặt mười ngón tay như vậy, Du Nguyệt Như đột nhiên cảm thấy bàn tay bị ta siết rất đau. cố gắng rút tay trở về, Đường Lạp An lời nào, lực nắm tay càng chặt hơn.

      Có điều gì đó giống.

      Đường Lạp An phát người con trước mặt mình hình như thay đổi. ta chợt cười tà lên, “Nghe giọng của em, em muốn rời phải ?? lẽ việc tới cứu em là sai lầm??”

      “Tôi cần phải tới cứu tôi!! phải là người của nhà họ Hoàng Phủ, có thể cự tuyệt cầu của Thái Tử, thế giới này phải mình có thể cứu được tôi!! Đường - Lạp - An!! phải có tôi sống được!!”

      Tên của ta dường như bị cắn nát ở kẽ răng, đáy mắt che giấu ác độc khiến Đường Lạp An lập tức cực kỳ tức giận, “ rồi, nếu em có chuyện chắc chắn trơ mắt đứng nhìn, mặc kệ như thế nào hôm nay em cũng phải theo rời , cho dù có phải trói em lại.”

      Ánh mắt Du Nguyệt Như lạnh lẽo nhìn ta, khinh thường cười khẽ, “ thiếu tiền hả Đường Lạp An? Tôi với , cần phải làm việc thay người bán mạng nguy hiểm như vậy, Thi Dạ Diễm có bao nhiêu tàn bạo chắc cũng biết , đừng làm cho vợ trẻ như vậy trở thành quả phụ! À, đúng rồi, tôi nhớ được còn có con trai , nếu bởi vì tôi mà con mất bố, lòng tôi áy náy yên.”

      vừa dứt lời mắt bỗng hoa lên, bên tai xoẹt qua quyền sắc bén.

      Cạch tiếng, quyền của Đường Lạp An cách đầu mấy cm, sắc mặt đáng sợ giống như muốn nuốt tươi . Ánh mắt Du Nguyệt Như cũng hạ xuống, ngẩng cằm lên nhìn . Gương mặt Đường Lạp An tiến sát về phía mặt , gằn từng chữ từng chữ, cực kỳ lạnh lẽo.

      chết em rất vui vẻ?”

      chết hay chết, cơ bản có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ vì vợ con của mà cảm thấy có lỗi thôi”

      Con mắt Đường Lạp An chợt bốc hỏa, ta bỗng chốc kéo cổ áo của xuống lộ ra làn da trắng như tuyết, bên còn dấu vết kích tình. Bàn tay ta xé rách quần áo của , nút áo bung ra. người Du Nguyệt Như trải rộng những vết hôn cùng dấu tay tím bầm.

      Du Nguyệt Như vội vàng kéo vạt áo, nhìn thấy vẻ mặt dám tin của Đường Lạp An, chợt muốn cười, “Thi Dạ Diễm cũng là đàn ông, lẽ ấy bắt tôi chỉ để chuyện phiếm.”

      rất đúng, cực kỳ đúng, để em ở lại bên cạnh tôi chủ yếu là để ngủ với tôi”. giọng nam hài hước chen vào đúng lúc, Du Nguyệt Như bỗng cảm thấy hoảng loạn, sao lại có cảm giác như bị bắt gian thế nhỉ.

      Đường Lạp An quay người, ánh mắt như hận thể giết chết người vừa mới tới. Du Nguyệt Như ở đằng sau Đường Lạp An hơi cứng ngắc, cố lấy quần áo bao lấy thân mình, nhưng phần lớn nút áo bị ta làm cho bay tán loạn rồi …

      Thi Dạ Diễm tựa khuỷu tay lan can, vẻ mặt thảnh thơi, tạo thành tương phản vô cùng lớn Đường Lạp An, “Vết thương lành rồi à??”

      “Chút lòng thành, nhọc phí tâm”, Đường Lạp An đen mặt, quay về phía sau cầm lấy cổ tay Du Nguyệt Như. Lần này tuyệt đối để đến chỗ kia. Đây là nơi công cộng, ta cũng có lá gan tự ý nổ súng.

      Động tác của ta làm sao qua mắt được Thi Dạ Diễm. “Đây là muốn mang người phụ nữ của tôi đâu?”

      có liên quan gì tới

      Thi Dạ Diễm nghiêng đầu như là suy nghĩ, “Tôi nhớ là kết hôn rồi đúng ? Tại sao phải tới trêu chọc ấy? Bây giờ này hoàn lương, làm nhân tình nữa rồi, còn biết sao?”

      Đường Lạp An cười lạnh. “Lúc tôi cùng ấy ở bên nhau biết còn sống ở đâu đâu đấy.”

      Thi Dạ Diễm nhếch môi cười. “Vậy tại sao lại cưới ấy? Như vậy , tôi cho cơ hội, nếu ấy, mang ấy tôi ngăn cản, cùng lắm đến lúc đó tôi đoạt lại, nếu chịu mang ấy bỏ trốn, bây giờ tôi có thể chắp tay nhường ấy cho , từ nay bao giờ tới làm phiền ấy nữa??”

      Du Nguyệt Như ngừng thở, tim khỏi đập nhanh vài nhịp. Mà Đường Lạp An vô ý thức lại nắm chặt lấy tay .

      “Tôi bao giờ giành đồ thuộc về người khác, phụ nữ cũng thế, Đường Lạp An, ấy ?” Thi Dạ Diễm mỉm cười, giống như bàn luận chuyện con chó con mèo , phải là về người con tìm kiếm trong suốt tám năm trời.

      Nếu như nhìn nhầm, trong ánh mắt Đường Lạp An từ đầu đến cuối luôn cố gắng kìm nén điều gì đó. Mặc kệ là hay là hận, ta đều dùng định lực kinh người để kìm.

      Tiểu Như, nếu như người đàn ông này dám em, nếu như ta chịu dẫn em bỏ trốn. Em tôi có nên tác thành tình đau khổ này cho ta ?
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :