1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé, em thua rồi - Tâm Thường (61 CHƯƠNG)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24. Cưới tôi . . . . . . .

      Phần 46.

      Du Nguyệt Như rúc đầu trong chăn, mặc cho giày vò. Thi Dạ Diễm cách nào chịu nổi cái cọc gỗ có phản ứng dưới người mình, kéo thân thể lại gần, nắm được cằm của . “Nhất định phải trưng cái bộ dạng này ra cho tôi xem sao? người đàn ông thôi mà, em có còn chút tiền đồ nào vậy?”

      Du Nguyệt Như đau như bị ong chích, trong đôi mắt bỗng nổi lên tức giận. Thi Dạ Diễm nhíu mày, “Tôi sai sao? nhìn ra ta có điểm gì hay, chỉ có điểm là kết hôn, em còn muốn làm tiểu tam của ta sao?”

      “Tôi phải tiểu tam! Úc Tiểu Trì mới đúng! ta mới là tiểu tam!” Du Nguyệt Như chợt đẩy ngồi dậy, cái trán đề phòng đụng vào cằm của Thi Dạ Diễm. Lực mạnh đến nỗi khiến đầu óc Thi Dạ Diễm ong lên, suýt nữa cắn đứt lưỡi.

      “Du Nguyệt Như! Em!” bé này sinh ra là oan gia của sao? Lần trước thiếu chút nữa làm tuyệt hậu, lần này thiếu chút nữa khiến còn đất dụng võ! phế bỏ qua?

      Vừa định nổi giận, lại thấy lấy tay ôm đầu vẻ mặt rất khổ sở, trong mắt chứa nước mắt ướt át, càng làm người ta thương. Du Nguyệt Như nhìn sắc mặt trầm, chợt đưa tay về phía , cho là tức giận muốn xông vào mình. biết dũng khí từ đâu, cầm gối đánh tới tấp.

      “Tôi làm sao! trừng mắt nhìn tôi làm gì! Tôi cố ý à? Tôi còn đau này! phải chỉ đụng cái sao! là đàn ông đấy à! Đụng cái làm sao! Tôi có tiền đồ đấy sao! Tôi ấy sao! Dù thế nào nữa ấy cũng đâu có tôi! quan tâm tôi!” Tay nắm gối, cứ mỗi câu lại dùng sức đánh vào đầu .

      Mặc dù lần nào cũng bị Thi Dạ Diễm đỡ được, nhưng vẫn từ bỏ ý định đánh , Đường Lạp An có tiền đồ, Thi Dạ Diễm cũng như thế! Tiền đồ là cái gì? Đàn ông cần tiền đồ làm cái gì?

      “Tại sao các người khinh thường tôi! Lợi dụng tôi! Phản bội tôi! Tại sao lại là tôi! Tại sao!”

      mắc chút chứng cuồng loạn, cho rằng thói quen này chính là cuộc sống, hòa quyện những oán hận cùng cam lòng vào trong xương tủy, cách nào tách nó ra
      Khỏi cuộc đời được. ưu nhã, kiêu ngạo, coi thường, kiên cường… tùy hứng.

      Tại sao kể từ khi gặp Thi Dạ Diễm, ta có thể đào ra mặt khác của , khiến cách nào cất giấu, cũng cách nào khắc chế bộ dạng vô dụng yếu ớt bất lực của mình.

      Lông mày Thi Dạ Diễm chau lại như ngọn núi, bờ môi cứng ngắc, lời nào, vì phát tiết, đợi thân thể dần dần kiệt sức nhân cơ hội giật lấy cái gối. Du Nguyệt Như đưa tay đến cướp liền bị ôm chặt vào trong lòng. ở trong trạng thái điên cuồng, nào chịu nghe theo chi phối của .

      Nằm trong lòng hết đấm lại cắn , cho đến khi còn chút hơi sức nào, mệt đến mức muốn ngất mới dựa vào người há miệng thở dốc.

      “Điên đủ rồi à?” Thi Dạ Diễm cao giọng hỏi.

      đủ”.

      “Vậy em tiếp tục ”.

      còn hơi sức nữa”.

      Thi Dạ Diễm chợt kéo chăn quấn lấy thân thể , nghiêng đầu nhìn cánh cửa bị đá xiêu vẹo chỉ chực sụp xuống. “Đóng cửa! Cút xa ra!”

      Đúng lúc đó Bách Vĩ ngang qua, yên lặng thay đóng kín cửa lại, trong lòng rất uất ức, nghe lén nhưng Du Nguyệt Như điên cuồng gào thét sợ rằng đến cả tầng cũng nghe thấy. Hơi sức của người phụ nữ này cũng là… tầm thường.

      _._._._._


      biết hình dung tâm tình Thi Dạ Diễm giờ khắc này như thế nào nhỉ, ngũ vị tạp trần? Tức giận, đau lòng, ghen tuông, hối hận….. Cứ mỗi thứ chút, lần lượt qua tim .

      Trong lúc này, Du Nguyệt Như khiến nhất thời biết đối đáp thế nào, trước những lời châm chọc cay nghiệt kia đều khó mà ra khỏi miệng. Hơi thở Du Nguyệt Như dần dần vững vàng lại, nhưng vẫn vô lực như cũ.

      “Thi Dạ Diễm”

      “Ừ”

      “Sao chịu giết tôi?” Mỗi lần chọc giận là lại bị hành hạ chết sống lại.

      “Em nghĩ tôi nên làm thế nào?”

      “Bóp chết tôi, dìm tôi chết đuối, hay là dứt khoát đánh tôi trận, tùy

      “Em có khuynh hướng thích bị ngược à?”

      “Là có khuynh hướng bạo lực”

      “Nhìn qua chúng ta rất xứng đôi”

      “Vậy cưới tôi

      …………..


      Lời vừa ra, khí trong phòng nhất thời chìm vào khoảng mập mờ.

      Thi Dạ Diễm rất lâu gì, Du Nguyệt Như trầm mặc cũng bắt đầu cảm thấy buồn cười. những cười nổi, ngược lại trong lòng khó chịu giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

      Cưới ? Ai cưới người phụ nữ phóng đãng như . Ai cưới người phụ nữ vẫn còn cất giữ bóng hình của người đàn ông khác trong lòng. Loại người như chỉ thích hợp cho bọn đàn ông vui chơi chút, lợi dụng và bị lợi dụng, chưa bao giờ được liệt vào phạm vi kết hôn.

      Huống chi Thi Dạ Diễm lại có điều kiện cực phẩm như vậy, căn bản đều do tự cho mình cơ trí hơn người, lấy thân phận của sao có thể thể thích người như Du Nguyệt Như .

      Hẳn phải bị kích thích rất lớn mới ra câu mất mặt chắc chắn bị từ chối này. Hơn nữa gia đình , nhất là thái tử mà biết chuyện nhật định buông tha .

      chợt cười khổ tiếng, cay đắng, càng thêm châm chọc. Nụ cười này khiến lời đến khóe miệng của Thi Dạ Diễm đành nuốt xuống, trong mắt dần nhuộm trời đông rét lạnh.

      là ai? Là Thi Dạ Diễm, là Diễm thiếu gia cao cao tại thượng của Thi gia ở Canada, là người mà Thi Dạ Triều còn phải kiêng nể.

      Người đàn ông như vậy lòng tự trọng càng cao, cũng ngoại lệ. “Cưới em có khả năng, nuôi em xem ra còn được, cần em làm gì cả, chỉ cần làm ấm giường là được rồi”.

      Du Nguyệt Như lập tức nhíu mày đẩy ra, giằng co với trong chốc lát chợt nhảy xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Thi Dạ Diễm hiểu sao liền ngồi tại chỗ.

      bé này trước giờ tức giận đều ra sức đánh đấm người ta, lực công kích cực mạnh, thế nào bây giờ lại lựa chọn chiến thuật né tránh rồi hả?

      tự giam mình trong phòng vệ sinh nửa ngày có động tĩnh gì, Thi Dạ Diễm vừa định gõ cửa liền thấy mở cửa ra, tựa vào cửa vừa muốn gì lại thôi. Đến lượt Thi Dạ Diễm nhíu mày, “Sao vậy?”

      Ngón tay Du Nguyệt Như vân vê mép váy ngủ, sắc mặt hơi đỏ lên.

      “Thi Dạ Diễm, ….. có….. ?”

      “Cái gì?”

      “……………….Băng vệ sinh”

      “…………….”

      Thi Dạ Diễm thể làm gì, nhắm mắt lại hít hơi sâu. chọc ai vậy? phải chỉ là muốn lên giường với thôi ư, sao lại khó như vậy?

      Lúc trầm cầm bọc lớn loại băng vệ sinh thô lỗ ném lên người , Du Nguyệt Như nhìn bộ dạng thế mà rất buồn cười. Cũng là làm khó , mỗi lần muốn ăn đều ăn được, vất vả lần này lại vướng vào kì sinh lý của .
      Last edited: 17/9/14
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 47.

      Người xui xẻo nhất mấy ngày này ai khác, chính là Bách Vĩ. thường xuyên oán trách Thi Dạ Diễm đối xử ngược đãi bất công với , chẳng lẽ tháng đàn ông cũng có tâm trạng trôi chảy như mấy cái ngày kia?

      Thi Dạ Diễm khâm phục người như Bách Vĩ. sinh ra trong gia tộc như vậy nhưng ra rất bất hạnh, hơn nữa lại là con thứ của Thi gia, đầu còn có trai cực kì ưu tú. Overdose_
      Kì thực Thi Thác Thần là người vô cùng độc ác cay nghiệt, làm người nối nghiệp của ông càng phải giống như vậy. Thi gia đứng vững trong Bắc Mĩ cho tới nay đầu tiên phải dựa vào chữ độc ác. Điểm này từ Thi Dạ Triêu và Thi Dạ Diễm đều hiểu được, độc ác chỉ có thể bị đánh bại.

      So với Thi Dạ Triêu độc ác, Thi Dạ Diễm là người thẳng thắn rất tàn bạo. Loại tàn bạo hề có nguyên tắc, càng làm người ta nhìn thấu, sinh lòng sợ hãi. Cơ nghiệp gia tộc vốn là truyền cho trưởng nam, mà Thi Dạ Diễm dựa vào hai bàn tay mình dốc sức tạo ra giang sơn riêng, khiến Thi Thác Thần thể nào nhìn với con mắt khác, tán thưởng rất nhiều. Từ hai em tranh giành, nhưng nhiều năm qua vẫn duy trì bộ mặt hòa bình.

      Đối với Thi Dạ Triêu mà , chính là mối uy hiếp rất lớn. Còn đối với Thi Dạ Diễm, mặc dù bổn phận của là trông coi giang sơn của mình, cũng thể bảo đảm ngày nào đó Thi Dạ Triêu bất ngờ đánh úp nuốt trọn , cho nên vẫn ngừng phát triển thế lực của mình, khó khăn đó cần phải . Trong đầu óc đầy thủ đoạn của vẫn luôn cảm phục Bách Vĩ sâu sắc.

      Dựa vào lương tâm mà , rốt cuộc chọn ai làm người kế nghiệp cuối cùng là vấn đề khó khăn, chẳng trách Thi Thác Thần nhiều năm qua vẫn chưa quyết định, nhìn hai đứa con trai đấu tranh gay gắt cũng ôm nửa phần tâm trạng ngồi xem kịch vui.

      Thi Dạ Triêu độc ác giống ông, Thi Dạ Diễm tàn bạo giống ông, giữa hai người còn có loại tình cảm tế nhị rất khó diễn tả bằng lời, rất khó kết luận ai mới là người chiến thắng.

      tại chỉ có chuyện từ đầu đến cuối Bách Vĩ hiểu nổi, chính là thái độ của Thi Dạ Diễm đối với Du Nguyệt Như. tin Thi Dạ Diễm là kiểu người đàn ông vừa nhìn . Huống chi gặp Du Nguyệt Như từ tám năm trước, lúc đó hai người mới chỉ là hai đứa nhóc. Overdose[
      Vẫn cho rằng Thi Dạ Diễm đối với chỉ là loại chấp niệm, càng tìm được cái gọi là nhung nhớ trong lòng . Bản năng của chính là chiếm đoạt và phá hủy, chỉ cần muốn làm, ai có thể khiến đặt người vào trong mắt. Ngày đó vô tình biết được Thi Dạ Diễm vẫn chưa chạm vào , Bách Vĩ giật mình đến ngậm miệng lại được.

      Đàn ông có thể dung túng cho người phụ nữ đến mức nào. Đối với bất kì ai cũng đều chỉ lời hai, duy chỉ có như vậy. Bách Vĩ cũng có tình kết với xử nữ, nhưng Du Nguyệt Như tuổi còn trẻ có kinh nghiệm tình trường rất lão luyện, bản thân mình đối mặt với người phụ nữ như vậy cũng thấy chướng mắt, huống chi là Thi Dạ Diễm.

      Mà Thi Dạ Diễm cuối cùng đối với chỉ có chữ.

      Cưng chiều.

      rất keo kiệt nụ cười với người khác, nhất là nụ cười phát ra từ nội tâm, Bách Vĩ ở bên cạnh nhiều năm cũng chưa thấy qua mấy lần. Kể từ khi có Du Nguyệt Như, Bách Vĩ chỉ lần nhìn thấy ở nơi người rơi vào trạng thái khác, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi, khóe miệng tự chủ cong lên, mặc dù nụ cười ràng, nhưng Bách Vĩ biết khắc buông lỏng vui vẻ ấy là vì ai.

      Nhất là đối với phản ứng của trong chuyện Đường Lạp An càng làm cho Bách Vĩ khó hiểu. Nếu cảm thấy ta là thứ uy hiếp mình, động thủ tiêu diệt là xong, giả như căn bản đáng để trong lòng, vậy tại sao lại ở sân thượng chịu gió lạnh cả đêm để nguôi cơn giận trong lòng mình.

      “Tôi cho là cậu ngay từ lúc ở San Francisco chiếm đoạt ấy, giữ lại lâu như vậy phải phong cách của cậu! Cầu xin cậu giải đáp cho tôi !” Bách Vĩ vẫn thể nào lý giải nổi. Thi Dạ Diễm tự giễu cười khẽ. “Tôi có phong cách gì?”

      có thể gì. Bởi vì khi tới gần ấy sợ? Bởi vì từ tận đáy lòng ấy muốn kháng cự? Vì vậy đành lòng? ra điều mà ngay cả mình cũng tin.

      Ngón cái của Bách Vĩ dựng thẳng lên. “Cường ấy!”

      “Tôi làm loại chuyện như vậy.” Vẻ mặt lạnh nhạt , khiến hớp cà phê Bách Vĩ vừa uống liền phun ra, hung hăng liếc mắt khinh thường . “Cậu cường Du Nguyệt Như, cũng có nghĩa là cường những người phụ nữ khác.”

      Thi Dạ Diễm cau mày, giống như nhớ lại, “Từng có chuyện như vậy sao? Sao tôi nhớ .” Overdose-
      Bách Vĩ lạnh lùng hừ tiếng. “Năm ngoái, Hi Nhĩ mang phụ nữ tới cho cậu, cậu và Thi Dạ Triêu cá độ bóng đá tổn thất mấy chục triệu, uống quá nhiều đợi về nhà liền phát thú tính ngay xe, chơi đùa trong xe lăn qua lăn lại đến kêu cha gọi mẹ, tôi mở nhạc lượng tối đa cũng át được tiếng kêu của ấy, chậc chậc, thảm quá.”

      “Cậu chắc chắn ? Sao nhớ thế?”

      “Chắc chắn có, tôi có lúc nào uống nhiều đâu?” Bách Vĩ có hồ đồ cũng là người có chuẩn mực, chưa bao giờ để mình uống rượu say, lúc nào cũng giữ đầu óc tỉnh táo. nhớ lần đó Thi Dạ Diễm ra lệnh dừng xe rồi đuổi cút . Vì an toàn của Thi Dạ Diễm nên thể xa. May mà đêm đó khuya, đường có nhiều người. đứng cạnh xe buồn bực vừa hút thuốc lá vừa nghe ngóng tình hình thực tế ở trường, suýt chút nữa gọi cảnh sất tới, chuyện như vậy làm sao thể nhớ ràng!

      Thi Dạ Diễm đóng tập tài liệu, xoa bóp cái cổ cùng cơ bắp cứng ngắc, tầm mắt rơi vào tấm vé mời tinh xảo để bàn.

      Thi Dạ Triêu khỏi hẳn xuất viện, ra Thi Thác Thần bất mãn chuyện con trai mình bị vũ khí sắc bén của người phụ nữ áp chế hơn phân nửa, vì muốn con trai sớm quên Chử Dư Tịch làm đau đớn nên cố ý tổ chức bữa tiệc vì . căn bản có hứng thú với mấy bữa tiệc như thế này, nhưng biết Thi Thác Thần phân nửa muốn tới khiêu khích Thi Dạ Triêu.

      Khiêu khích?

      Đáy mắt lướt qua tia sáng, bên môi nâng lên đường cong giảo hoạt.

      Vậy khiêu khích tới mức mà ông mong muốn!

      gọi Bách Vĩ mời chuyên gia tới may cho Du Nguyệt Như bộ lễ phục theo cầu, lúc đo kích cỡ cũng có mặt, cố ý dặn dò muốn cổ áo kiểu cách chút, còn phải lộ ra đôi chân trắng nõn đều đặn của .

      “Cậu ngại bé này đủ loạn phải ?” Đợi đến đêm đó lễ phục được mặc lên người rồi, Bách Vĩ cả gan sợ chết chế giễu, cặp mắt cũng bắt đầu sáng lên.

      Áo ngực màu hoa hồng ôm sát phần làm lộ ra đường cong hoàn mỹ của , hai bông tuyết dính đó miêu tả rất sinh động, chỉ động tác xoay người cũng làm máu huyết người khác sục sôi, bờ eo chưa đầy nắm tay làm lòng bàn tay người ta ngứa ngáy. Bộ váy chỉ dài từ hông đến bắp đùi, phía sau là đuôi váy dài rất lộng lẫy.

      Phía đính hạt thủy tinh, lông vũ đan xen vào nhau, dưới ánh đèn càng chói mắt hơn nữa, hơn nữa mang giày cao gót càng tôn thêm đôi chân dài, từng đường cong cơ thể hết sức hấp dẫn. Báu vật chính là như thế.

      Du Nguyệt Như chau mày nhìn mình hoàn mỹ trong gương, lại nhìn ánh mắt đùa giỡn của Thi Dạ Diễm, luôn có cảm giác tối nay cùng chắc chắn gặp chuyện may.

      cũng có thể tham dự bữa tiệc, rằng đánh giá quá cao, ngược lại cảm thấy an lòng.
      Thi Dạ Diễm xông tới cười bí hiểm với . “Có thích khiêu khích ?”

      Du Nguyệt Như quả quyết lắc đầu, chỉ thấy nụ cười của sâu hơn, đặt tay dưới môi . “ sao, qua đêm nay em thích.”

      Hai năm, là ai trêu chọc ai.
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 48.

      Bữa tiệc tổ chức tại khách sạn của Thi gia. Du Nguyệt Như nhìn vào những vị khách nổi tiếng tai tiếng ra ra vào vào qua cửa xe, hứng thú nghĩ, có gặp những người đàn ông từng qua lại , nếu có náo nhiệt rồi. Thi Dạ Diễm bước xuống xe trước bước, rất lịch đưa tay cho . Đây là lần đầu tiên theo Thi Dạ Diễm tham dự bữa tiệc như vậy, đặt tay lên ngực, miệng hít sâu, sau đó cái cằm nhắn nâng lên, khom người bước ra khỏi xe.

      Ánh mắt của mọi người liền sáng lên, phải vì vóc dáng cà xinh đẹp của , mà vì cùng Thi Dạ Diễm.

      Tinh thần của Thi Dạ Triêu cũng tệ lắm, ít nhất nhìn ra bất cứ điều gì ổn, bộ dạng hề giống như vừa khỏi bệnh. Thi Dạ Triêu vẫn nâng chén lên chào , nụ cười gương mặt giống như mấy tháng trước ở thành phố T thái tử giới thiệu hai người với nhau.

      biết xấu hổ!

      Nhớ tới lúc trước Thi Dạ Triêu từng thả những thứ động vật máu lạnh kia ở nhà , giờ phút này lại nở nụ cười như liên quan đến mình, Du Nguyệt Như muốn cầm ly sâm banh trong tay dội lên đầu !

      “Lại gặp Du tiểu thư rồi, ở đây chơi vui vẻ ?” Thi Dạ Triêu lấy ly rượu mạnh từ khay của người bồi bàn đổi cho , ý muốn uống cạn, liền bị Thi Dạ Diễm ngăn lại. Ngay lập tức nhận được bất mãn của và cái nhíu mày dò hỏi của Thi Dạ Triêu.

      “Em được uống lung tung.” Thi Dạ Diễm cầm ly rượu mạnh, đưa lại cho ly sâm banh.

      Du Nguyệt Như cười tươi. “ trai đưa ma, chẳng lẽ ấy lại hại em?”

      Thi Dạ Diễm nhếch môi, gương mặt trầm xuống. “ hại em, nhưng mà hại .”

      Thi Dạ Triêu nhịn được khẽ cười tiếng, “Nhiều nhất chỉ bỏ thuốc để buổi tối em phải mệt mỏi chút thôi.” rồi Thi Dạ Triêu vỗ vỗ vai Thi Dạ Diễm, nghiêng đầu qua mập mờ hạ giọng . “Bỏ thuốc thôi mà, phải hạ độc, cần đề phòng như vậy đâu.”

      Thi Dạ Diễm ngửa đầu hơi uống cạn ly rượu vừa được đổi, “Em đưa người tới phải phụ trách tới cùng, thấy có đúng ?”

      Thi Dạ Triêu chỉ cười , vừa nghiêng đầu cảm xúc trong ánh mắt liền biến mất. Trong khắc kia phải khâm phục Thi Dạ Diễm.

      Người của Thi gia đúng là diễn viên, cách thức ở cùng nhau khiến nhớ tới hai người em trai ở nhà, đem ra so sánh vẫn hòa bình hơn nhiều. cong môi lên giễu cợt, có hứng thú với chuyện nhà của người khác. Đến phần sau của bữa tiệc chỉ còn lại những người trẻ tuổi. Du Nguyệt Như có chút mệt mỏi, vừa định tìm nơi vắng người tránh nơi ồn ào này, lại bị Thi Dạ Diễm kéo đến sàn nhảy.

      mặt vẫn duy trì nụ cười tự nhiên, nhưng thân thể cứng ngắc. Chung quanh đều là những ánh mắt tò mò về , bao gồm cả Thi Thác Thần ở phía xa cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú. biết rằng Thi Dạ Diễm rất ít khi công khai lộ diện cùng phụ nữ, khi cần thiết bạn bên cạnh cũng chỉ là để trang trí.

      Du nguyệt như cũng phải kẻ ngốc, nhìn thái độ của những người khác cũng có thể đoán ra vài phần, cho nên lại càng thoải mái.

      “Tôi có thể xem phản ứng của em là khẩn trương ?” Từ trước đến giờ Thi Dạ Diễm hề quan tâm những ánh mắt xung quanh mình, từ hai người tao nhã khiêu vũ biến thành thân mật áp sát vào nhau, đôi tay vuốt ve hông của , quyến luyến rời. Du Nguyệt Như mím môi trừng mắt nhìn , xem ra dưới con mắt của người khác chính là phong tình vô hạn.

      “Cảm ơn biến tôi thành tiêu điểm.”

      thích cảm giác được nhiều người chú ý sao?”

      “Thích? nhiều kẻ thù như vậy, ai mà biết được có lấy tôi ra khai đao hay .”

      Thi Dạ Diễm nghiêng đầu, môi ấn lên trán , cười như có như . “Thi Dạ Triêu đụng vào em có ai dám xuống tay với em, tôi phụ trách em tới cùng, Tiểu Như, cần lo lắng, có tôi ở đây.” tại tất cả mọi người đều biết là người của , người có gan xuống tay với cũng chỉ có Thi Dạ Triêu.

      Du Nguyệt Như chợt đẩy ra chút, ngẩng đầu cẩn thận nhìn , buông tha bất kì nét mặt bé nào, bao gồm cả mỗi lần chớp mắt. Thi Dạ Diễm nhíu mày, “Sao? tin thực lực của tôi?”

      , yên lặng khép hờ đôi mắt, ngoan ngoãn ôm cổ tiếp tục khiêu vũ, làm bộ thân mật. Ai mà biết làm bộ? Đừng quên cũng là diễn viên kì cựu.

      cách nào lừa gạt mình, vừa rồi trong câu của Thi Dạ Diễm có từ, từ chạm đến nơi sâu kín trong lòng . phải là tin thực lực của , thể nào tin nổi, là người có trái tim.

      Trước đây cũng có người từng với như vậy. cho rằng đó là câu êm ái nhất đời. “Có ở đây.”

      Cảnh còn người mất, vẫn còn đây, người hứa hẹn những lời này lúc trước giờ ở đâu?

      cần, tôi sợ, đừng trêu chọc tôi là được.” nhàn nhạt , tận lực để người ta nghe ra bi thương trong giọng . Con ngươi Thi Dạ Diễm dần tối lại, nhàng nâng cằm . “Bây giờ còn những lời này, vấn đề giữa chúng ta phải là ai trêu chọc ai.”

      Đôi mắt Du Nguyệt Như cong cong, khóe mắt thoáng lên nét mê hoặc, “ thích tôi vì lý do ấy à? Hay là hứng thú nhất thời?”

      Thi Dạ Diễm vô cùng ghét nụ cười lúc này của , đôi tay vừa dùng sức, ngay lập tức nhíu mày đau đớn. “ cần giả bộ trưng ra cái bộ dạng dâm phụ trước mặt tôi.”

      “Tôi đâu có giả bộ!” xoa cằm, giọng mang tia nũng nịu, khiến Thi Dạ Diễm khỏi mềm lòng, đầu ngón tay khẽ vuốt mặt . “Ở bên cạnh tôi cần ra vẻ, tôi hi vọng người tôi nhìn thấy tám năm trước chính là em.”

      Du Nguyệt Như đẩy tay ra, “ hi vọng? Tôi còn hi vọng mau trả lại tự do cho tôi đấy.”

      chế giễu , cần ra vẻ? Thực ngay cả cũng quên mất bộ dạng của chính mình tám năm trước làm sao tìm lại được?

      Ánh đèn bên trong đại sảnh chợt tắt, trước mắt liền tối đen như mực. Lòng liền căng thẳng, tự chủ tựa vào lòng . Bốn phía chợt vang lên tiếng huýt sáo và hoan hô, tiết tấu nhạc trở nên dồn dập, khí nóng bỏng dâng cao.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Thi Thác Thần cảnh giác quét nhìn chung quanh, cau mày đặt câu hỏi. Bộ dạng Thi Dạ Triêu vẫn ung dung. “Tám phần là Eric giở trò quỷ, kệ nó .”

      Thi Thác Thần lập tức hiểu ý , yên lặng nở nụ cười trong bóng tối. “Vậy ta tham gia, mấy đứa chơi vui vẻ, đừng phụ ý tốt của nó.”

      Những bữa tiệc của xã hội thượng lưu thường thêm chút trò vui, càng gần nửa đêm càng to gan, Thi Thác Thần rất thức thời rời , nhường lại gian cho đám trẻ. Ông vừa bước chân trước , chân sau liền có từ phía sau tiến lại gần Thi Dạ Triêu.

      chưa quay đầu lại nghe hương thơm thoang thoảng, trong phòng đầy mùi son phấn, nước hoa khác thường làm người ta ưa thích. đặt tay lên vai , sức lực vừa phải xoa nắn bắp thịt của .

      Thi Dạ Triêu nhắm mắt hưởng thụ, “Eric gọi tới?”

      “Ừ.” nhàng đáp lời, ngờ giọng của khiến chân mày Thi Dạ Triêu chợt nhảy lên.

      Là quá nhung nhớ người nên sinh ra ảo giác ư? Bóng hình người con nào đó trong lòng khiến nỗi đau của thức dậy.

      Đôi tay từ phía sau vòng qua trước mặt, chần chừ mở rộng cổ áo của , đầu ngón tay cố ý chạm vào da thịt . Thấy cự tuyệt, động tác của từ từ lớn mật, tới trước người chậm rãi quỳ xuống, tư thế khiêm tốn từ từ cởi từng cúc áo của .

      Lòng bàn tay chuyển động lên bộ ngực rắn chắc của , ngón tay cơ hồ chạm được nơi bị thương ngực liền bị nắm lấy cổ tay. ngẩng đầu nhìn , đáy mắt có chút lo sợ. Con ngươi Thi Dạ Triêu trong bóng tối dần sáng lên, giọng giấu tia nguy hiểm.

      “Nơi ấy, được phép chạm vào.”

      “. . . . . . Dạ, em nhớ rồi.”

      Thi Dạ Triêu buông tay ra, đứng dậy cài lại cúc áo, “Cút .”

      thấy muốn bỏ , cuống quít kéo lấy vạt áo . Vỗ vỗ lên bàn tay , tỏ vẻ trấn an, nhưng vẫn buông tay, lông mày vui liền nhíu lại, “Eric gọi tới quấy rầy tôi à?”

      đứng dậy theo, đáy mắt Thi Dạ Diễm thoáng qua nét kinh ngạc, vì ánh trăng mờ nhạt chiếu lên gương mặt , khuôn mặt trẻ tuổi lại có mấy phần bóng dáng của Chử Dư Tịch. Da đầu đau nhức, bị nắm tóc kéo vào lòng, nắm cằm thô bạo nâng lên, cẩn thận nhìn kĩ lại.

      Ngay cả lúc đau đớn cũng có mấy phần giống. Lực nắm của tự chủ gia tăng thêm, giọng nhanh hơn. “Tên là gì?”

      “A.”

      . . . . . . .

      Thi Dạ Triêu bỗng dưng cong môi cười cười, cái tên đơn giản. Nếu Thi Dạ Diễm có lòng tìm bé này kích thích , vậy mình nên làm nó thất vọng mới phải.
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần 49.

      Du Nguyệt Như khẳng định mình nghe nhầm, nhạc trong bóng đêm mơ hồ nghe thấy thanh đè nén tiếng thở dốc. mở to mắt dám tin, “Thi Dạ Diễm, có nghe thấy gì ?”

      “Nghe cái gì?” Thi Dạ Diễm trả lời qua quít, ôm trong ngực ngừng nhảy múa, nghiêng đầu hôn lên cái cổ dài nhắn của , đôi tay len lén cởi sợi dây thắt lưng phía sau lưng . Overdose_Diễn đàn Lê Quý Đôn

      thanh đó. . . . . đừng táy máy tay chân nữa được !” Lúc này Du Nguyệt Như mới ý thức được xấu tính vừa mò mẫm vừa hôn , đẩy , giọng quát. ngoảnh mặt làm ngơ, động tác càng càn rỡ.

      “Thi Dạ Diễm! động dục cũng phải xem hoàn cảnh chứ, là người hay súc vật hả!” hơi căng thẳng, mạnh mẽ đẩy rồi xoay người rời , lại bị nhanh tay hơn bước khóa vào lòng, cười bên tai . “Em chưa phát ra sao? Bây giờ là lúc thích hợp nhất để động dục.”

      định mở miệng điện thoại di động của rung. Thi Dạ Diễm bắt máy, kẹp ở đầu vai nghe, bên trong truyền đến giọng trêu chọc của Thi Dạ Triêu. “Đúng là làm chú nhọc công, chú muốn cảm tạ thế nào đây?”

      cần đâu, phụ nữ ngốc nghếch, vật gì cũng có thể dùng, được cái vẫn sạch , chắc là hợp khẩu vị của .” Thi Dạ Diễm chuyện điện thoại mà tay cũng nhàn rỗi, đôi tay lần mò lên phía trước xoa nắn thưởng thức nơi mềm mại trước ngực . Du Nguyệt Như có to gan đến đâu cũng dám phóng túng trước con mắt bao nhiêu người như vậy, giãy giụa chịu nghe lời, kéo tay lên miệng ra sức cắn.

      đau đến xuýt xoa, Thi Dạ Triêu ở đầu dây bên kia lập tức cười rộ lên, “Cậu cho bé kia làm nhiệm vụ gì vậy?”

      Thi Dạ Diễm hừ lạnh, “Chắc chắn phải là quả bom người đâu, cứ yên tâm chơi .”

      cúp điện thoại, rút sợi dây eo xuống, trói hai tay vâng lời của lại. “Biết tôi thích mãnh liệt phải , nhất định muốn giúp vui cho tôi?” đẩy đến cạnh cột đá, nới lỏng dây thắt lưng của ra, gỡ hai bông tuyết trước ngực xuống.

      nắm chặt thắt lưng nâng cao thân thể lên, dùng răng xé rách mảnh áo trước ngực, há miệng ngậm lấy hạt trân châu kia. Du Nguyệt Như suýt nữa kêu lên thành tiếng, hai chân lơ lửng theo bản năng cuốn lấy hông của . “ điên rồi! Đông người như vậy. . . . . A. . . . .”

      hạ thân thể xuống chút, hôn lên vành tai tinh xảo của , mỉm cười . “Em cảm thấy như vậy mới kích thích sao, em nghe xung quanh xem. . . . . .”

      Giống như là cố ý phối hợp với lời của , lập tức thanh kiều của người phụ nữ truyền đến, nghe hình như chỉ cách họ có mấy bước chân! Du Nguyệt Như kinh ngạc thốt nên lời, phải bé con chưa từng trải qua đời, sao có thể nghe ra đó là thanh của phụ nữ trong tình huống nào_Overdose-DĐLQĐ

      Tiếng nhạc lớn, cao thấp trầm bổng theo tiếng thở dốc càng tăng thêm mùi vị nồng đậm. Khắp nơi trong bóng tối tràn ngập thanh của tình dục, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng của Thi Dạ Diễm ngay trước mặt.

      biết bọn họ làm gì ở đây chưa?” tà ý lấn đến gần hơn, bàn tay luồn vào dưới làn váy, vuốt ve bắp đùi bóng loáng của .

      cố ý!” Du Nguyệt Như cắn răng , rốt cuộc cũng hiểu được hàm ý trong tiếng cười bí của rồi, ra kích thích là chỉ cái này.

      Bây giờ bất luận là ai cũng thể quấy rầy bọn họ. “Tôi đặc biệt thiết kế cho em, giúp em thả lỏng mình, dễ dàng tiến vào trạng thái___” Môi dán chặt bên viền tai , phun ra hai chữ nóng bỏng.

      Hai chữ đó nhàng theo hơi thở của chui vào tai , gian xảo tà ác khiến trái tim run lên.

      Ở dưới thân ta. . . . . Vậy. . . . . .

      chỉ nghĩ thôi mà tim đập thình thịch như nổi trống, máu trong người lưu thông nhanh hơn. Tối nay quyết tâm có được , trừ khi có kì tích xảy ra, mà kì tích từ trước tới giờ có duyên với .

      Thi Dạ Diễm kéo đôi tay bị trói của treo lên cái móc phía cột đá, vừa hôn thân thể vừa cởi nút áo sơ mi, lần mò lên thân thể trong tiếng khản đặc. “Bây giờ có cầu gì .”

      Du Nguyệt Như khó chịu vùng vẫy nghiêng đầu tránh nụ hôn của . “Có tác dụng à?”

      cười, bắt đầu tách hai chân , ngón trỏ khẽ trêu chọc lưng . “Tôi xem xét, nhưng phải là nhất định đồng ý.”

      biết! Du Nguyệt Như cắn môi, quật cường chống đỡ. “Vậy làm lần được ?”

      Thi Dạ Diễm nhanh chậm kéo khóa quần xuống, bỗng chốc mạnh mẽ nâng mông lên, khiến thân thể chợt căng thẳng. Du Nguyệt Như khổ sở ngẩng đầu lên, thanh mắc kẹt trong cổ họng phát ra được. Overdose[Lê Quý Đôn]

      lần? Em đuổi ăn mày đấy à?”

      Đêm khuya dài dằng dặc, Du Nguyệt Như thừa biết, lần ngay cả cũng khó mà chấp nhận.
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26. Hứa hẹn lừa gạt.

      Du Nguyệt Như bị răng của cọ sát đến nỗi thấy đau, nếu muốn hiểu là nhất định phải được, bây giờ cảm nhận được rồi.

      Giọng của có vẻ gấp gáp hơn so với bình thường, “ lần? Em đuổi ăn mày đấy à? Em cũng phải hỏi xem nó có đồng ý hay .”

      Đùa kiểu gì thế, nín nhịn lâu như vậy, đạn dược tuyệt đối trong trạng thái sung sức mà lại làm lần? phải là quá xem thường sao!

      Du Nguyệt Như nắm bắt rất nhanh, tình thế trước mắt ràng là dao thớt tôi là thịt cá, vẫn chịu yếu thế. “. . . . . dám đừng thô bạo như thế!”

      Thi Dạ Diễm chợt cười, nhấc cao mông của , gác chân lên tay mình mở thân thể của ra. “Em có dám hay đợi lát nữa tôi gọi ‘giường’?”

      Du Nguyệt Như giận đến nghiến răng, “Dám!”

      “Rất tốt.” tà ý khẽ cắn đầu vai của . “Em dám tôi cũng dám, em dám tôi cũng dám, rất công bằng.”

      cực kì thích bộ dạng bướng bỉnh của , luôn làm tâm tình đặc biệt vui vẻ. ràng là bé thông minh như thế, đến lúc ngang tàng chỉ số thông minh giống như đâu hết cả. phải là quá tự tin vào bản thân cũng là quá coi thường . có chút bản lĩnh làm phụ nữ phải rên rỉ chứ.

      Du Nguyệt Như bị cắn liền rụt vai lại. “ cầm tinh con chó à?”

      Thi Dạ Diễm yên lặng cong đôi môi lên, bé này chính là vậy, càng lo sợ càng hung hãn. thể hợp khẩu vị của , thuần hóa bé đanh đá này thành con tiểu bạch thỏ là quá trình vô cùng mong đợi.

      Du Nguyệt Như chưa bao giờ to gan như vậy, các xung quanh đè nén tiếng rên rỉ thỏa mãn và hơi thở nặng nề của đàn ông trong bóng tối càng thêm phóng đãng mê người. Sau lưng là cột đá lạnh lẽo, dây áo ngực bị cởi ra tuột đến tận thắt lưng, phía trước là người đàn ông lõa thể dán sát ngực vào người . Là thân thể nóng, hay thân thể nóng hơn, thể phân biệt được nữa.

      Còn điều gì có thể khiến người ta điên cuồng hơn lúc này?

      nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng ngắc, nhìn thấy trong bóng tối, biết có bao nhiêu đôi nam nữ cởi quần áo xuống quá nửa, biết, biết, tất cả thân thể đều lộn xộn, hoặc đứng hoặc quỳ, tất cả các tư thế khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô.

      cần lời , cần bận tâm thân phận, thân thể gắn kết với nhau, thậm chí có thể trước giờ phải bạn trai bạn của nhau, giờ phút này ở dưới người giãy giụa khó chịu mà phút trước còn ưu nhã mỉm cười với nhau, có lẽ ở trong thân thể người đàn ông vừa mới bỏ danh thiếp của ta vào túi.

      Điều đầu tiên chi phối mọi người, sa đọa hoang đường như vậy, dâm loạn khiến người ta muốn hét lên chói tai.

      Mà tất cả đều là người đàn ông phía trước vì muốn , vì muốn lo lắng mà thiết kế tỉ mỉ, làm dở khóc dở cười.

      “Thi Dạ Diễm, còn nhớ ?” khổ sở nín nhịn lắc lắc, càng muốn càng áp chế nổi thân thể bị làm cho trầm luân hưng phấn. “Làm xong để tôi . . . . . . đồng ý rồi. . . . . .”

      Nghe những lời này của Thi Dạ Diễm liền lạnh xuống. “Tôi nhớ là có như thế, chỉ nhớ em đổi mạng cho Đường Lạp An.”

      “Sao có thể___” cho là giở trò, nóng nảy giãy giụa đấm đá lung tung lại bị bắt được. Giọng điệu của ba phần đáng sợ, năm phần trầm, còn lại là lạnh lùng, “Là em tự chọn, tôi ép buộc em.”

      “Thi Dạ Diễm đừng quá đáng!” Loại chuyện đó cũng làm, nếu giở trò thể giết .

      “Tôi quá đáng?” cười lạnh, chợt kéo đai lưng trói chặt cổ tay nâng lên cao, giắt vào móc câu khác ở bên . “Quả nhiên phụ nữ được cưng chiều, xem ra tôi phải cho em biết rốt cuộc cái gì mới gọi là quá đáng!”

      Vừa dứt lời liền rời khỏi thân thể rồi trở lại rất nhanh, cúi xuống hôn đôi môi , mùi rượu nồng nặng ập vào mặt. Trong tay cầm chai rượu, chai rượu lạnh như băng dán phía dưới người . “Đồ uống lúc nãy Thi Dạ Triêu đưa cho em, tôi sợ em chịu nổi, bây giờ tôi cảm thấy loại này chính là đặc biệt chuẩn bị cho biết điều như em!”

      chợt thay đổi khiến luống cuống. Thi Dạ Diễm mở nắp chai, nắm chặt cằm đổ rượu vào miệng . Mùi rượu mạnh cay nồng làm bị sặc đến đau thắt ngực, phần còn lại tưới lên đầu, lên người , sau đó ném chai ép người tới gần .

      Tay nắm tóc ép ngẩng đầu lên, hung ác hôn lên, đau đến nỗi kêu lên.


      Đây mới là .

      Đây mới là tác phong nổi tiếng tàn bạo của Thi Dạ Diễm. Để đau, để sợ , để muốn kháng cự cũng kháng cự được, để giống như con thú yếu ớt dưới móng vuốt của muốn sống được muốn chết cũng xong.

      Nụ hôn của rất nặng, cảm giác đau rát lan tỏa làn da mịn màng của , mà cảm giác này lại chuyển thành kích thích khác thường. cảm giác kì lạ từ trái tim truyền ra, theo mạch máu người, từng đợt từng đợt đánh thẳng vào lý trí của .

      “Đừng. . . . . Đau. . . . .” Luồng khí kia mạnh mẽ đấu đá trong cơ thể , rượu tuyệt đối có vấn đề, chỉ vì nó là rượu mạnh. Thân thể rất nóng, tệ hơn nữa là bắt đầu có cảm giác trống rỗng. Đôi tay giãy giụa, dùng sức đến mức cổ tay bị sưng lên. Nhưng cảm giác đau đớn kia lại làm cho cảm thấy thỏa mãn.

      “Em biết , cảm giác trói buộc càng kích thích em hơn, tôi em thích tối nay, thậm chí là , thứ này làm cho phụ nữ động tình như chó mẹ trầm luân sâu trong tình dục, gây nghiện cao hơn ma túy.”

      đan kích thích thành cái lưới khổng lồ, giăng đầy trời đánh vào .

      Khi mắt nhìn thấy gì thính giác phóng đại hơn gấp mấy lần, nhạy cảm hơn bất kì lúc nào. có mở mắt hay nhắm mắt cũng giống nhau, các loại thanh liên tiếp văng vẳng bên tai, thanh tiết tấu uể oải, thậm chí thanh chất dịch ồ ạt tiết ra dưới người . Thi Dạ Diễm nhẫn tâm trêu đùa , cho bất kì gian né tránh nào.

      cảm thấy sau lưng mình chính là vực sâu đáy, còn lựa chọn nào khác hoặc là nhảy xuống hoặc là đợi bị lăng trì. bị bức đến mức muốn điên luôn rồi, từng đợt sóng nhiệt giữa hai chân cơ hồ như bao phủ . Chất lỏng tanh mặn chảy ra trong miệng, cơ thể kiềm chế ngừng run rẩy. Từng trận bắt đầu xoắn chặt trong cơ thể , đầu óc như muốn nổ tung.

      chỉ có , bụng dưới của cũng sớm bắt đầu hội tụ cỗ nóng bỏng. Chỉ vì mà kiên trì nhẫn nại. Bây giờ cần nhịn nữa, nâng lên, mong muốn được toại nguyện liền đoạt lấy mạnh như vũ bão. . . . .

      Búi tóc cao của sớm rối tung, rượu và mồ hôi dính bết người, giọng mang theo tiếng khóc nức nở van xin, gọi tên . “Thi Dạ Diễm. . . . . Thi. . . . . Đừng. . . . . .Sâu như vậy. . . . .”

      Giọng mềm mại kia làm lòng mềm nhũn ra mất rồi, “ sâu như thế làm sao em kêu.” thở hổn hển, kéo chân ra. “Tách ra chút, tôi di chuyển được.”

      “Đáng lẽ tôi nên làm chuyện này ngay cái đêm tôi cứu em ra khỏi chỗ của Hi Nhĩ!” Thi Dạ Diễm cố gắng đè nén toàn bộ thú tính bị thức tỉnh. Chắc bị trúng tà mới thương hại như vậy, từ đầu đến cuối đều ra tay độc ác. bé này là của . Mặc kệ có Đường Lạp An hay , cũng là của .

      Trong lòng Thi Dạ Diễm phân biệt nổi mình muốn cái gì. Là thân thể của hay trái tim của ?

      Ai đàn ông có thể hoàn toàn tách biệt tình cảm và tình dục? Tại sao khi có được lại càng thể chịu nổi phải rời xa . Bách Vĩ thường là người đàn ông điên cuồng liều lĩnh bất chấp tất cả, bây giờ mới biết mình có thể vì bé mà mê muội như vậy.

      Rốt cuộc vì cái gì mà tìm suốt tám năm, vì cái gì mà giam cầm ? Nếu như lúc trước tìm kiếm chỉ vì chấp niệm, vậy còn bây giờ là cái gì?

      Có lẽ giống như Bách Vĩ từng , lần này làm . tự giễu trong lòng.

      Chỉ là biết đánh thức tình cảm.

      biết đánh thức tình cảm. . . . làm sao? vốn có lý tính, chỉ có bản năng. Coi như trong lòng Đường Lạp An sao? Trong lòng phụ nữ thể tồn tại hai người đàn ông cùng lúc, người vào, đương nhiên người kia phải ra .

      chỉ biết chiếm đoạt và chiếm đoạt, bất luận có còn trái tim hay . Nếu như Đường Lạp An chưa hoàn toàn lấy hết được trái tim của , vậy phần còn lại là của . Lấy hết tất cả, sau đó cất giữ hình ảnh mình trong đó.

      Phụ nữ, là báu vật lớn nhất, cứng rắn chỉ là vỏ ngoài, nội tâm yếu ớt chịu nổi chút đả kích. sợ nhất chính là lấy đá chọi đá.

      ôm tới ba công, để tách hai chân dạng ra bên hông mình, kéo cao áo ngực trở lại vì trí cũ, đuôi váy dài phía sau có thể che giấu. . . . . . Du Nguyệt Như chịu nổi bất kỳ khiêu khích nào nữa, rượu mạnh và dược tính làm thân thể theo bản năng nghênh đón tiến công.

      chống đỡ bụng dưới kiên cố của , hai mắt mê mẩn nhìn , đôi môi hé mở, ánh trăng mềm mại yên tĩnh trải lớp bạc sáng lên thân thể , bộ trang phục cao quý ôm lấy chặt. Soi sáng bé xinh đẹp ấy như nữ thần, vẻ đẹp mê hoặc ấy đủ để khiến người ta điên cuồng.

      Đôi môi đẹp dính chút máu tanh kìm nén tiếng rên rỉ lọt vào tai Thi Dạ Diễm lại động lòng người hơn bất kì thanh nào. nắm chặt cằm của , nhìn chằm chằm hề chớp mắt người chìm đắm trong tình dục, bên môi nâng lên nụ cười tự đắc giảo hoạt.

      “Ở bên cạnh tôi, tôi cho em tất cả, em gì tôi cũng làm.” ôm chặt, dùng thân thể ép hứa hẹn.

      Lúc này Du Nguyệt Như sớm mất lý trí, toàn bộ giác quan đều bị dưới thân hoàn toàn chiếm giữ.

      “Đồng ý!” nặng nề đụng vào , dịu dàng chút nào.

      Bụng dưới chua xót khiến muốn hét lên to, bị ép sắp điên mất rồi, chỉ lo hít thở, còn sức lực mà suy nghĩ. “ như thế nào. . . . . cứ làm như thế. . . . .”

      vẻ vang gì, Thi Dạ Diễm vẫn thở phào nhõm. “Nhớ kỹ lời em , dám bỏ tôi lập tức thiêu cháy em!”

      ôm lật người, đè xuống ghế sofa, kéo thân thể mở rộng ra, muốn , nhìn điên cuồng, nhìn trầm luân, nhìn rơi lệ, nhìn đau đớn, nhìn mê mẩn gọi tên . . . . . . Lòng cực kỳ thỏa mãn.

      Lúc cao trào ôm chặt, chỉ muốn hòa tan vào trong thân thể mình. “ cần biết em là ai, từ giờ trở em chỉ là Tiểu Như của Thi Dạ Diễm.”

      Du Nguyệt Như đâu hay biết trong lúc mơ màng hứa hẹn bản thân mình cho rồi. Càng biết có bị lừa cũng chỉ có ánh trăng kia làm chứng cuộc hứa hẹn trở thành gông xiềng trói buộc cả cuộc đời bọn họ.
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :