Chương 15: Tiểu Trạch, thằng con chết tiệt! Sau bữa sáng, bà Văn khen tay nghề chiên trứng của Lạc Thưởng Nhi ngớt. Toàn bộ trứng trong dĩa đều được chiên thành lớp mỏng, vừa non lại vừa thơm, chín sáu phần, lòng đỏ căng tròn nằm lòng trắng trơn bóng kích thích người ta thèm ăn. - Hoàn hảo! – Văn Trạch đánh giá. ra Lạc Thưởng Nhi trong lòng cảm thấy xấu hổ. Bởi vì chỉ biết làm món trứng chiên duy nhất... Cho nên mới ra sức luyện cho công phu chiên trứng của mình thành tuyệt kỹ, khiến người khác thể vỗ tay tán thưởng... Chợt chuông cửa vang lên, lúc này Văn Trạch và mẹ chồng tranh cãi, đấu đá đến đỉnh điểm, cả hai người đều háo chiến ngừng. Lạc Thưởng Nhi chỉ ngồi xem toàn bộ quá trình diễn ra, câu, cảm thấy 囧 Bà Văn : - Đấu trời là niềm vui vô tận! Đấu đất là niềm vui vô tận! Đấu người là niềm vui vô tận(*). Tiểu Trạch, con mở cửa!" (*) Đấu trời là niềm vui vô tận! Đấu đất là niềm vui vô tận! Đấu người là niềm vui vô tận!: câu của Mao Trạch Đông Văn Trạch : - Hỏi cõi đời bát ngát, ai chủ muôn loài? (**) Được! Con mở cửa! (**) Câu thơ: Hỏi cõi đời bát ngát. Ai chủ muôn loài...? Trích trong bài thơ Thấm viên xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông. Bà Văn đắc ý với theo bóng lưng con trai: - Về chiến lược phải coi thường quân ̣ch, về chiến thuật phải coi trọng quân địch(***)! Ranh con! Muốn đấu với mẹ sao?! Lúc mẹ biết con còn chưa biết bò đâu! (***) Đây là câu trong tư tưởng quân của Mao Trạch Đông. Lạc Thưởng Nhi: ‘Mẹ à, là vậy mà...’ Mà hai mẹ con này quả rất có tài, toàn trích lời của lãnh tụ nước nhà ra đấu. Văn Trạch vừa mở cửa ra liền ngây người: - Khả Khả? Sao chị lại tới đây? giọng nữ trả lời: - Chị tới có trước với mẹ rồi. Lạc Thưởng Nhi ngơ ngác đứng trong phòng khách: ‘ phải Văn Trạch là con sao?’ Bà Văn vội bước ra cửa, tay bám vào góc áo , vừa mừng vừa tủi: - Khả Khả tới rồi sao? Con bận rộn thế nào tết cũng phải về thăm mẹ chút chứ - Tiện đà bà lôi kéo tay người nọ về phía sofa – Phải tiểu Trạch giảm bớt gánh nặng cho con, đâu thể để Khả Khả của mẹ làm nhiều việc như vậy! - Mẹ, con mệt, tiểu Trạch cần con. Con cũng rất thích công việc này. tên Khả Khả nhìn thấy trong nhà có người khác, hiếu kỳ nhìn xem, trong lòng thầm đánh giá, khỏi hỏi: - Mẹ, người này là...? Văn Trạch kéo Lạc Thưởng Nhi ngồi xuống đối diện , khẽ : - Khả Khả, đây là vợ mới cưới của em, Lạc Thưởng Nhi. Khả Khả kinh ngạc quá mức, hai mắt trợn tròn, hồi lâu mới được hai chữ: - Mới cưới...? Lạc Thưởng Nhi ngượng ngùng, biết đối phương là ai, đành thuận theo tình hình : - Xin chào, chị Khả Khả... em có thể gọi như vậy được ? - A, cũng được... Sử Lan Khả còn hồn phách lên mây, hồi lâu sau câu với Văn Trạch khiến Lạc Thưởng Nhi hết hồn: - Tiểu Trạch, cậu kết hôn bằng đường tắt à? Tại sao kết hôn lại cho chị biết chứ! Bà Văn nhìn Lạc Thưởng Nhi có vẻ lúng túng, nhàng vỗ vai đứa con nuôi ăn bỗ bã, quay sang với con dâu: - Thưởng Nhi à, đây là con nuôi của mẹ, Sử Lan Khả. Nó và Văn Trạch cùng nhau lớn lên, hơn Văn Trạch 3 tuổi. Đây là lần đầu tiên Lạc Thưởng Nhi nhìn thấy dáng vẻ hiền từ đoan chính của mẹ chồng, trong lòng nghĩ: ‘vị Sử tiểu thư này đối với Văn gia nhất định có địa vị đặc biệt nào đó’. Sử Lan Khả đại khái cũng biết mình thất lễ, vội vàng với Lạc Thưởng Nhi: - Em , em đừng thấy lạ, con người chị chuyện có hơi sỗ sàng. Tại chị bực mình Văn Trạch vì nó hề cho chị biết nó kết hôn. Dù trong lòng khó chịu, nhưng Lạc Thưởng Nhi vẫn thoải mái mỉm cười: - có gì đâu. Em và Văn... Văn Trạch đăng ký có hơi vội vàng. Điện thoại Văn Trạch reo lên, sang bên bắt máy: - Tiểu An, có chuyện gì...? Cổ phần đầu tư đó là cổ phần hợp tác kinh doanh, phải bọn họ muốn là có thể tự ý quyết định được. thương trường vốn dĩ là lấy vốn sinh lời, chuyện đó có gì đáng . Nhưng muốn nhân cơ hội này áp đảo chúng ta đâu có dễ dàng như vậy. Giọng của Văn Trạch lạnh lùng, khiến cho người nghe rét mà run. Chứng tỏ rất tức giận. Lạc Thưởng Nhi nghe giọng tự chủ quay đầu lại, nhìn thấy dáng người cao ráo của Văn Trạch đứng đó, mơ hồ có thể tưởng tượng được vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của , trong đôi mắt có ánh sáng sắc bén mà thâm hiểm... Văn Trạch như vậy, chưa từng nhìn thấy. Văn Trạch của vẫn luôn ôn hòa, lễ độ. Có lúc còn trở thành cậu bé bướng bỉnh đáng . - Phong cách làm việc của cậu ta chính là như vậy, kiên quyết, dứt khoát! – Đột nhiên Sử Lan Khả lên tiếng. Nghe xong câu này, tâm tình Lạc Thưởng Nhi có hơi sa sút. Chồng của còn mặt khác mà biết, phải thông qua miệng người khác mới biết được sao? Bà Văn nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, cảm thấy hai đứa con mỗi người đều như có tâm trong lòng, còn mau nhân cơ hội này bắt đầu nghịch ngợm chút... Bà co hai chân lên ghế salon, cả người lắc qua lắc lại như con nít nức nở: - Hu hu~~ chịu! Cả hai đứa đều nhìn tiểu Trạch! thèm nhìn mẹ cái... Sử Lan Khả vội vàng cười : - Mẹ, con nhìn mẹ, con nhìn mẹ nè, con rất nhớ mẹ sao lại nhìn mẹ được. Câu này tuyệt đối khiến bà Văn vui vẻ: - Khả Khả à, con tốt với mẹ như vậy, mẹ nỡ để con lấy chồng. Sử Lan Khả chỉ mỉm cười . Bà Văn nhìn Lạc Thưởng Nhi có vẻ buồn bã, vui vẻ : - Thưởng Nhi à, có phải con ghen ? Mẹ cũng rất thích con. Con có thể vì mẹ mà ghen như vậy mẹ rất hài lòng! - Sau đó bà giả vờ ôm mặt nhăn nhó, làm ra vẻ ngượng ngùng – Đáng ghét! Người ta biết con dâu cũng có tâm tư này đó... Sử Lan Khả nhìn Lạc Thưởng Nhi, Lạc Thưởng Nhi cũng nhìn Sử Lan Khả, cả hai hẹn mà gặp cùng liếc nhìn nhau. *** Buổi chiều, bà Văn : - Ngày hôm nay, mẹ cùng các con chơi trò chơi thú vị. Vì vậy, trong ngày mùa đông lành lạnh, phòng sách của Văn gia lại ấm áp. Bốn cái máy tính xách tay trước mặt bốn người ngồi ngay ngắn quanh cái bàn hội nghị lớn của nhà Văn Trạch. ra, trong lòng cả ba người đều hiểu , ràng đây là trò chơi bốn người chơi mà mẹ Văn thích. Mẹ Văn ra lệnh tiếng, mọi người nhanh chóng chiếm cứ phòng trò chơi, bàn trò chơi, tránh cho người khác cướp mất cơ hội. Mẹ Văn , thời điểm cuối tuần là lúc nhiều người chơi nhất, rất khó tìm chỗ trống. cầu của mẹ Văn rất cao. Nếu là quân địch, bạn nhất định phải thua. Nhưng quan trọng là thua trong kín kẽ, được để lộ sơ hở. Nếu bạn thắng, bà tất nhiên tức giận, lúc đó bà tức giận bắn đầu, bàn tay bé thon dài ngừng bắn đạn, nhưng mà Sử Lan Khả và Lạc Thưởng Nhi lại tiếc đạn vô cùng. Vì thế, tại nơi này chỉ có duy nhất Văn Trạch là đàn ông này, phải nhận sứ mệnh thảm thương là làm người chịu tội thay. Đương nhiên, khi thua ràng mẹ Văn cũng tức giận. Tức giận tất nhiên liền mắng người. Người mẹ Văn mắng nhiều nhất chính là: - Tiểu Trạch, thằng con chết tiệt này! Quả , bất luận là ai đắc tội bà, bà đều mắng là: “Tiểu Trạch, thằng con @%&^$” Là gia đình, mẹ Văn cầu con cái phải có tinh thần đoàn kết. Phải cùng chung hoạn nạn, nhưng nếu như gặp phải nguy cơ bị giết chết, chỉ huy của bạn phải chắn ở trước mặt chỉ huy của bà. Tương tự nếu là nhiệm vụ dụ quân địch xâm nhập, càng cầu bạn sợ hy sinh, sợ hiến thân mình; còn thêm điều nữa là cho dù bạn áp sát lá cờ của quân địch, chỉ cần bước nữa là có thể lấy được cờ, bạn cũng chỉ được phép chiếm quân doanh, phải đợi mẹ phái trung đội trưởng đến thu hoạch thắng lợi ngọt ngào nho . Dùng xong cơm chiều Sử Lan Khả về nhà. Trước khi , đưa mặt đến gần má mẹ Văn như muốn hôn mẹ cái, lúc đó mẹ Văn ngay lập tức tỏ vẻ vui mừng, bà chỉ vào gương mặt mình, ngây thơ : - Mẹ tẩy trang, còn bẩn nữa, cũng có mùi. Sử Lan Khả với Văn Trạch: - Gặp lại ở công ty - Đồng thời lễ độ nhìn Lạc Thưởng Nhi chào tạm biệt. Nhìn bóng dáng của Sử Khả Lan tự nhiên phóng khoáng, Lạc Thưởng Nhi rầu rĩ suy nghĩ: phụ nữ giống như ấy, lòng dạ ngay thẳng, xinh đẹp, quyến rũ, lại có nghiệp, có năng lực, đáng được bất kỳ đàn ông nào khâm phục, chỉ là ăn có hơi thô lỗ... ... Màn đêm buông xuống. Lạc Thưởng Nhi cảm thấy có hơi ấm từ phía sau dựa vào người . Văn Trạch từ sau lưng vòng tay ôm qua hông , hai ở trước người vòng qua nhau. Hơi thở ấm áp thổi vào tai làm hơi ngưa ngứa: - Thưởng Nhi, nghĩ gì vậy? Mà hai mẹ con này quả rất có tài, toàn trích lời của lãnh tụ nước nhà ra đấu. Văn Trạch vừa mở cửa ra liền ngây người: - Khả Khả? Sao chị lại tới đây? giọng nữ trả lời: - Chị tới có trước với mẹ rồi. Lạc Thưởng Nhi ngơ ngác đứng trong phòng khách: ‘ phải Văn Trạch là con sao?’ Bà Văn vội bước ra cửa, tay bám vào góc áo , vừa mừng vừa tủi: - Khả Khả tới rồi sao? Con bận rộn thế nào tết cũng phải về thăm mẹ chút chứ - Tiện đà bà lôi kéo tay người nọ về phía sofa – Phải tiểu Trạch giảm bớt gánh nặng cho con, đâu thể để Khả Khả của mẹ làm nhiều việc như vậy! - Mẹ, con mệt, tiểu Trạch cần con. Con cũng rất thích công việc này. tên Khả Khả nhìn thấy trong nhà có người khác, hiếu kỳ nhìn xem, trong lòng thầm đánh giá, khỏi hỏi: - Mẹ, người này là...? Văn Trạch kéo Lạc Thưởng Nhi ngồi xuống đối diện , khẽ : - Khả Khả, đây là vợ mới cưới của em, Lạc Thưởng Nhi. Khả Khả kinh ngạc quá mức, hai mắt trợn tròn, hồi lâu mới được hai chữ: - Mới cưới...? Lạc Thưởng Nhi ngượng ngùng, biết đối phương là ai đành thuận theo tình hình : - Xin chào, chị Khả Khả... em có thể gọi như vậy được ? - A, cũng được... Sử Lan Khả còn hồn phách lên mây, hồi lâu sau câu với Văn Trạch khiến Lạc Thưởng Nhi hết hồn: - Tiểu Trạch, cậu kết hôn bằng đường tắt à? Tại sao kết hôn lại cho chị biết chứ! Bà Văn nhìn Lạc Thưởng Nhi có vẻ lúng túng, nhàng vỗ vai đứa con nuôi ăn bỗ bã, quay sang với con dâu: - Thưởng Nhi à, đây là con nuôi của mẹ, Sử Lan Khả. Nó và Văn Trạch cùng nhau lớn lên, hơn Văn Trạch 3 tuổi. Đây là lần đầu tiên Lạc Thưởng Nhi nhìn thấy dáng vẻ hiền từ đoan chính của mẹ chồng, trong lòng nghĩ: ‘vị Sử tiểu thư này đối với Văn gia nhất định có địa vị đặc biệt nào đó’. Sử Lan Khả đại khái cũng biết mình thất lễ, vội vàng với Lạc Thưởng Nhi: - Em , em đừng thấy lạ, con người chị chuyện có hơi sỗ sàng. Tại chị bực mình Văn Trạch vì nó hề cho chị biết nó kết hôn. Dù trong lòng khó chịu, nhưng Lạc Thưởng Nhi vẫn thoải mái mỉm cười: - có gì đâu. Em và Văn... Văn Trạch đăng ký có hơi vội vàng. Điện thoại Văn Trạch reo lên, sang bên bắt máy: - Tiểu An, có chuyện gì...? Cổ phần đầu tư đó là cổ phần hợp tác kinh doanh, phải bọn họ muốn là có thể tự ý quyết định được. thương trường vốn dĩ là lấy vốn sinh lời, chuyện đó có gì đáng . Nhưng muốn nhân cơ hội này áp đảo chúng ta đâu có dễ dàng như vậy. Giọng của Văn Trạch lạnh lùng, khiến cho người nghe rét mà run. Chứng tỏ rất tức giận. Lạc Thưởng Nhi nghe giọng tự chủ quay đầu lại, nhìn thấy dáng người cao ráo của Văn Trạch đứng đó, mơ hồ có thể tưởng tượng được vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của , trong đôi mắt có ánh sáng sắc bén mà thâm hiểm... Văn Trạch như vậy, chưa từng nhìn thấy. Văn Trạch của vẫn luôn ôn hòa, lễ độ. Có lúc còn trở thành cậu bé bướng bỉnh đáng . - Phong cách làm việc của cậu ta chính là như vậy, kiên quyết, dứt khoát! – Đột nhiên Sử Lan Khả lên tiếng. Nghe xong câu này, tâm tình Lạc Thưởng Nhi có hơi sa sút. Chồng của còn mặt khác mà biết, phải thông qua miệng người khác mới biết được sao? Bà Văn nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, cảm thấy hai đứa con mỗi người đều như có tâm trong lòng, còn mau nhân cơ hội này bắt đầu nghịch ngợm chút... Bà co hai chân lên ghế salon, cả người lắc qua lắc lại như con nít nức nở: - Hu hu~~ chịu! Cả hai đứa đều nhìn tiểu Trạch! thèm nhìn mẹ cái... Sử Lan Khả vội vàng cười : - Mẹ, con nhìn mẹ, con nhìn mẹ nè, con rất nhớ mẹ sao lại nhìn mẹ được. Câu này tuyệt đối khiến bà Văn vui vẻ: - Khả Khả à, con tốt với mẹ như vậy, mẹ nỡ để con lấy chồng. Sử Lan Khả chỉ mỉm cười . Bà Văn nhìn Lạc Thưởng Nhi có vẻ buồn bã, vui vẻ : - Thưởng Nhi à, có phải con ghen ? Mẹ cũng rất thích con. Con có thể vì mẹ mà ghen như vậy mẹ rất hài lòng! - Sau đó bà lại ôm mặt nhăn nhó, làm ra vẻ ngượng ngùng – Đáng ghét! Người ta biết con dâu cũng có tâm tư này đó... Sử Lan Khả nhìn Lạc Thưởng Nhi, Lạc Thưởng Nhi cũng nhìn Sử Lan Khả, cả hai hẹn mà gặp cùng liếc nhìn nhau. Buổi chiều, bà Văn : - Ngày hôm nay, mẹ cùng các con chơi trò chơi thú vị. Vì vậy, trong ngày mùa đông lành lạnh, phòng sách của Văn gia lại ấm áp. Bốn cái máy tính xách tay trước mặt bốn người ngồi ngay ngắn quanh cái bàn hội nghị lớn của Văn Trạch. ra, trong lòng cả ba người đều hiểu , ràng đây là trò chơi bốn người chơi mà mẹ Văn thích. Mẹ Văn ra lệnh tiếng, mọi người nhanh chóng chiếm cứ phòng trò chơi, bàn trò chơi, tránh cho người khác cướp mất cơ hội. Mẹ Văn , thời điểm cuối tuần là lúc nhiều người chơi nhất, rất khó tìm chỗ trống. cầu của mẹ Văn rất cao. Nếu là quân địch, bạn nhất định phải thua. Nhưng quan trọng là phải thua trong kín kẽ, được để lộ sơ hở. Nếu bạn thắng, bà tất nhiên tức giận, tức giận búng vào đầu. Bàn tay bà nhìn bé thon dài như thế mà búng cái lại rất đau, nhưng bà nỡ búng đầu Sử Lan Khả và Lạc Thưởng Nhi. Cho nên, Văn Trạch là người đàn ông duy nhất ở nơi này, phải nhận sứ mệnh thảm thương là làm người chịu tội thay. Đương nhiên, khi thua ràng mẹ Văn cũng tức giận. Tức giận tất nhiên liền mắng người. Người mẹ Văn mắng nhiều nhất chính là: - Tiểu Trạch, thằng con chết tiệt này! Quả , bất luận là ai đắc tội bà, bà đều mắng là: “Tiểu Trạch, thằng con @%&^$” Là người nhà, mẹ Văn đối với con cái rất có tinh thần thương. Phải cùng chung hoạn nạn, nhưng nếu như gặp phải nguy cơ bị giết chết, chỉ huy của bạn phải chắn ở trước mặt chỉ huy của bà; tương tự nếu là nhiệm vụ dụ quân địch xâm nhập, càng cầu bạn sợ hy sinh, sợ hiến thân mình; còn thêm điều nữa là cho dù bạn áp sát lá cờ của quân địch, chỉ cần bước nữa là có thể lấy được cờ, bạn cũng chỉ được phép chiếm quân doanh chờ đợi mẹ phái trung đội trưởng đến thu hoạch thắng lợi ngọt ngào nho . Dùng xong cơm chiều Sử Lan Khả về nhà. Trước khi , đưa mặt đến gần má mẹ Văn như muốn hôn mẹ cái, lúc đó mẹ Văn ngay lập tức tỏ vẻ vui mừng, bà chỉ vào gương mặt mình, ngây thơ : "Mẹ tẩy trang, còn bẩn nữa, cũng có mùi." Sử Lan Khả với Văn Trạch "Gặp lại ở công ty", đồng thời lễ độ nhìn Lạc Thưởng Nhi chào tạm biệt. Nhìn bóng dáng của Sử Khả Lan tự nhiên phóng khoáng, Lạc Thưởng Nhi rầu rĩ suy nghĩ: phụ nữ giống như ấy, lòng dạ ngay thẳng, xinh đẹp, quyến rũ, lại có nghiệp, có năng lực, đáng được bất kỳ đàn ông nào khâm phục, chỉ là ăn có hơi thô lỗ... ... Màn đêm buông xuống. Lạc Thưởng Nhi cảm thấy có hơi ấm từ phía sau dựa vào người . Văn Trạch từ sau lưng vòng tay ôm qua hông , hai tay ở trước người vòng qua nhau. Hơi thở ấm áp thổi vào tai làm hơi ngưa ngứa: - Thưởng Nhi, nghĩ gì vậy?
Lạc Thưởng Nhi tức giận : - được! Vận động như vậy quá sức, em sợ nôn đồ ăn ra mất! ... - Vậy làm . Văn Trạch tiếp tục thương lượng, tay bắt đầu hành động, môi chậm chậm hôn lên mặt , tay mò đến trước ngực . Lạc Thưởng Nhi thương tiếc hất tay , đẩy mặt ra, nghiến răng nghiến lợi : - còn tiếp tục nữa, em cắn !
Chương 18 Mưu kế ngọt ngào Văn Trạch nhận ra cần phải dùng phương pháp làm rung động lòng người để thu phục giang sơn. vén chăn xuống giường. - đâu vậy ? - Lạc Thưởng Nhi hỏi. - Chờ chút - Văn Trạch quay đầu cúi người hôn lên khóe môi của . mỉm cười nhìn bóng lưng của lắc đầu cái. - biết lại định giở trò gì nữa đây! lâu sau Văn Trạch cầm theo chiếc ghi ta điện Ibanez Jem trở về. Lạc Thưởng Nhi nhìn hoài nghi. Chiếc guitar điện này có thân có màu trắng sữa. Màu sơn nước bóng bóng loáng lộng lẫy, các dây đàn đậm nhạt càng làm cho hoa văn xoắn ốc nó thêm bắt mắt, hòa hợp cách kỳ lạ. Lạc Thưởng Nhi ngơ ngác nhìn, định.... Văn trạch ngồi xuống sàn trước cửa sổ sát đất. Đôi mắt rũ xuống chăm chú nhìn cây đàn guitar điện trong tay. Lạc Thưởng Nhi biết sao, nhìn giống như tay guitar chuyên nghiệp, có điều gì, chỉ nhìn đầy hứng thú. Cửa sổ sát đất sau lưng Văn Trạch có kéo rèm lên. Trong bóng đêm mông lung, hẳn là phải có ánh trăng sáng trong trẻo mờ ảo chiếu vào. Nhưng bởi vì bên trong phòng sáng choang, bên ngoài lại là mảng sơn sắc mờ ảo. Trong khung cảnh mờ ảo Lạc Thưởng Nhi nhìn Văn Trạch ngồi đó tao nhã, đẹp như ảnh chụp trong tạp chí vậy. dùng câu rất nghệ thuật : chính là ánh sáng, ở đâu ánh mắt liền dõi theo tới đó. Văn Trạch ở trong màn đêm bắt đầu gảy dây đàn, Lạc Thưởng Nhi mê mẩn nhìn dáng vẻ chân thành của , tận sâu trong thâm tâm cảm thấy con tim trước nay chưa bao giờ nóng bỏng đến thế. thầm nghĩ lúc này nếu như bên cạnh Văn Trạch lại có thêm lò sưởi tường hoạt động vậy có hỏa hoạn mất. Giai điệu du dương vang lên, là khúc nhạc vui vẻ Văn Trạch bắt đầu hát khẽ, hơi ngẩng đầu, mắt nhắm lại, vẻ mặt như chìm đắm vào dòng nhạc... Lạc Thưởng Nhi chưa từng nghe qua khúc nhạc guitar nào mê hoặc lòng người đến như vậy. Giai điệu hợp trong suốt hòa cùng giọng ngâm êm tai của Văn Trạch như hợp lại thành thể. Khúc dạo nhạc hay như thế ... hoàn toàn say đắm trong làn điệu mê hoặc lòng người, cách nào tự kiềm chế được. Ô la la la la la~ buổi trưa đầy ánh nắng mặt trời nào đó Ánh nắng chiếu soi vào người mà tôi nhất. Áo cưới xinh đẹp thuần khiết trong tủ kính. Cả đời chỉ có thể mặc lần. thanh xuân. Chưa từng hôn môi trêu chọc ai. Em cười ngây thơ. với . vì , đội lên chiếc khăn voan trắng hoàn mỹ. nhớ ngày hôm đó, ánh nắng xuyên qua những tán cây xanh. Nụ cười tinh nghịch của em cứ quanh quẩn mãi trong . A... La la la la la ~ Nắm tay em cùng nhau rượt đuổi con đường người. Rồi dừng chân ôm nhau cười sảng khoái trong làn gió. Biển người mênh mông, gặp được em đâu phải chuyện dễ dàng. Phải! Em ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Trong sáng như ánh trăng rằm về đêm. em. Vẫn em. Và vĩnh viễn em. Phải! Em ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Oh~ Phải! Em ấm áp hơn cả ánh mặt trời... Từ đầu đến cuối Văn Trạch đều dùng thủ pháp “finger style” gảy đàn, động tác thành thạo, ca từ tự nhiên ấm áp. Finger style là cách chơi nhạc chỉ dùng ngón tay móc dây, dùng phím gảy. Văn Trạch kết thúc dòng nhạc khi ánh mắt Lạc Thưởng Nhi vẫn còn vô cùng quyến luyến. Trái tim đập dồn dập của vẫn còn chưa bình tĩnh. Văn Trạch dừng lại, mu bàn tay chống ở dưới cằm. nheo mắt cười nhìn . vẫn còn thất thần, ánh mắt sùng bái khiến cho tâm tình tự đại, đắc ý của Văn Trạch tăng vọt. - Nè, tỉnh lại ! Lạc Thưởng Nhi lẩm bẩm : - giỏi... biết đàn sao? Văn Trạch xem thường : - Cái này có là gì, còn biết rất nhiều thứ. Nếu em đồng ý, có thể dùng ‘lạc hồng’ của đêm đầu tiên vẽ thành đóa hoa hồng xinh đẹp làm kỉ niệm. .... Cái người này.... Mặt Lạc Thưởng Nhi đỏ bừng, vội la lên: - đáng ghét! giữ nó làm cái gì! Được tiện nghi xong liền hư hỏng như vậy! Văn Trạch để ý đến vẻ luống cuống của , nét mặt bỗng dưng thay đổi, dịu dàng tình tứ : - Bài hát này tặng em, nghe hay ? Lạc Thưởng Nhi gật đầu: - Rất hay, viết lúc nào thế? - có viết. Nghĩ được gì hát ra đó thôi. ... - Vậy lỡ như chưa nghĩ ra phải làm sao? – Ánh mắt Lạc Thưởng Nhi sùng bái và ngọn lửa hưng phấn trong càng tăng vùn vụt. - đệm ‘la la la’ là được. ... Ngất! còn tưởng vỗ ngực, hào hùng “Làm gì có chuyện đó!” cơ chứ. Văn Trạch nhìn vẻ mặt quyến luyến thiết tha của Lạc Thưởng Nhi, cầm đàn lên biểu diễn lần thứ hai. Vẫn là giai điệu dịu dàng, lãng mạn. Lạc Thưởng Nhi lại lần nữa chìm đắm trong đó. Văn Trạch từng chút từng chút di chuyển sát dần vào , ngồi ở cạnh giường cúi đầu nhìn chớp mắt. Ánh mắt nhìn chậm rãi đến gần mình. mỉm cười, thâm tình chân thành nhìn vào đôi mắt . Văn Trạch hát vừa xong câu cuối, nhanh như cắt ngẩng đầu bắt lấy môi . Lạc Thưởng Nhi tự chủ nhắm mắt lại, ôm lấy cổ của Văn Trạch, nhàng đáp lại tình cảm dịu dàng của . Văn Trạch vừa hôn vừa nghĩ: Bé con! Dám dày vò như vậy! Bây giờ đến phiên ... Tất nhiên trong suốt quá trình Văn Trạch vẫn rất nhàng. thừa dịp Lạc Thưởng Nhi say mê, lẳng lặng đặt cây guitar điện xuống. Tối nay, cây đàn này hoàn thành sứ mệnh dời chú ý của bà xã cách thuận lợi. Văn Trạch chậm rãi di chuyển, Lạc Thưởng Nhi tay quấn lấy cổ cũng theo động tác của nằm xuống giường. Văn Trạch mở mắt, đưa tay tắt mấy cái đèn sáng rưng. Đến khi Lạc Thưởng Nhi thở hổn hển, mở đôi mắt mê mang ra cả phòng bị bầu khí mập mờ, mờ ám vây lấy. Văn Trạch nhìn , vừa định gì đó, liền lập tức chiếm lấy môi lần nữa, dịu dàng liếm láp. Văn Trạch ôm Lạc Thưởng Nhi lật vòng, thầm nghĩ: Nếu lát làm nửa chừng mà bị đẩy ra cũng sao... Lạc Thưởng Nhi bị xoay vòng đến chóng mặt. ngây ngô để mặc Văn Trạch dẫn dắt. Nào là khó chịu nào là trả thù.... ràng bây giờ quên sạch trơn. Văn Trạch kiên nhẫn truyền hết toàn bộ nhiệt độ nóng bỏng của sang làn da trơn mịn, mát mẻ của Lạc Thưởng Nhi, khiến cho có cách nào ham muốn. thành thạo vuốt ve đôi vai thon gầy, sống lưng bóng loáng, eo mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn chút vết sẹo của thiếu nữ xinh đẹp trong lòng. Văn Trạch kích động vô cùng, nhưng động tác ngược lại ngày càng kiềm chế. Cảm giác tuyệt vời như vậy, muốn mau chóng tiêu xài hết sạch. từ từ, nhớ kỹ từng cảm xúc tốt đẹp lắng đọng trong lòng. cởi bỏ quần áo của Lạc Thưởng Nhi, môi vẫn quên cùng triền miên lưu luyến. Bây giờ vô cùng ngoan hiền, còn lanh lợi nghịch ngợm như cách đây vài giờ. Vẻ mặt chuyên tâm nghiêm túc, khác hẳn với vẻ cợt nhã đấu võ mồm với lúc sáng. tận tình an ủi thân thể của trẻ trung, đáng hoàn toàn thuộc về mình, thở bên môi cực kỳ thỏa mãn. Lạc Thưởng Nhi cũng uất ức phát ra: “Đụng vào người đàn ông có gì hay, cả người đều cứng rắn. Vuốt ve đâu có mềm mại thoải mái như con .” Ặc... Lạc Thưởng Nhi vội vàng đính chính trong lòng: “Mình hoàn toàn bình thường, mình thích đàn ông!” Văn Trạch chợt cảm thấy người trước mặt lơ đãng nghĩ đâu, nặng ngậm lấy môi của Lạc Thưởng Nhi, lại nỡ cắn, liếm liếm rồi bỏ qua. Bất chợt, Lạc Thưởng Nhi nảy sinh ý nghĩ, tay mò mò vào vị trí mà xưa nay chưa từng sờ qua. Quần áo Văn Trạch còn chưa kịp cởi bị Lạc Thưởng Nhi giở trò lưu manh đùa bỡn. vạn lần nghĩ đến mới cùng nhau lần, Lạc Thưởng Nhi lại bạo dạn đưa tay ra sờ, tất nhiên làm sợ hết hồn, sau đó kêu lên tiếng...